- Tham gia
- 27/1/2011
- Bài viết
- 267
Anh từng nói yêu thương qua đi rồi yêu thương sẽ trở lại, nếu một ngày nào đó anh đi xa em đi thật xa không thể yêu thương chăm sóc em được nữa thì anh sẽ để lại trái tim anh,tình yêu của anh bảo bọc em!
Anh và em ở cùng một khu nhà trọ, anh là cậu sinh viên năm nhất trẻ trung hoạt bát, anh thông minh, hóm hỉnh và hầu như anh lấy được yêu thương của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Còn em thì ngược lại, em là cô bé năm hai trầm tư, ít nói, khép kín và nhạy cảm. Vậy tại sao anh lại yêu em? Tại sao anh lại yêu một cô gái hơn anh một tuổi?Phải chăng vì tình yêu là quy luật bù trừ?Đã nhiều lần em gặng hỏi:"tại sao anh lại yêu em?yêu bà chị già nua này?". Và lần nào anh cũng chỉ gõ nhẹ đầu em mỉm cười đáp:"Vì anh bị bà chị già nhưng vô cùng đáng yêu ấy lừa mà đã lừa thì có bao giờ người ta phân biệt tuổi tác" nói xong anh lại cười và ôm nhè nhẹ lấy em....
Anh là người con trai đầu tiên em yêu thương nhiều đến thế,là người quan trọng với em đến thế và cũng là người làm tim em quặn đau vô cùng!
Em biết rằng những dòng này sẽ không bao giờ anh đọc được nhưng hãy cứ để em viết ra cho vơi đi nỗi nhớ,cho tim em bớt đớn đau để em tháo bỏ sợi dây buộc lòng mình và buông lỏng hình ảnh của anh!
Hôm nay cũng cái ngày Hà Nội trở gió anh à! Nhưng cái buốt giá đôi tay không tê cóng bằng trái tim em.Đã 3 năm, trọn 3 năm em xa anh yêu,ban ngày em vẫn mỉm cười nhưng đêm về chỉ biết mím chặt môi và lặng lẽ khóc!Đã 3 năm đớn đau trôi qua với những tháng năm em tự chống chọi với chính mình!
Anh biết không?từng mảnh kí ức trong em vẫn tràn ngập tình yêu,mọi thứ vẫn như một đoạn phim quay chậm hiện ra rõ nét trước mặt em,dày vò em....
Em vẫn luôn thầm cám ơn cuộc sống đã ban tặng anh cho em,đã để anh yêu thương em quá đỗi ngọt ngào và trìu mến!Anh còn nhớ hay quên?những ngày mưa gió,cọc cạch xe đạp anh vẫn đèo em đi học,trời không lạnh cóng nhưng lại khiến con người ta tê tái,gấu quần anh ướt sũng,đôi vai khẽ run run nhưng anh vẫn gồng người lên che gió cho em.Nhìn từng đợt gío thổi buốt qua mà em thấy sống mũi cay cay...em thương anh nhiều lắm!...Đút tay vào túi áo anh,dựa đầu vào chiếc mũ lông mềm mềm ấm áp em khe khẽ hát,em hát để anh biết em ngồi sau anh thấy hạnh phúc lắm,em hát để anh biết em rất lo cho anh,để che giấu đi những giọt nước mắt và để nhưng câu hát thay em nói yêu anh vì chẳng bao giờ em nói trọn vẹn ba chữ: "Em Yêu Anh"
Em còn nhớ cơn mưa lạnh ấy làm em ốm một trận nặng,em sốt đến 39 độ C, người em nóng ran, đầu thì nặng trĩu quay cuồng, em bắt đầu mê man,nửa tỉnh nửa mơ, em sợ lắm, sợ cái cảm giác mọi thứ xa dần rùi tuột khỏi tay em, em sợ nếu em nhắm mắt ngủ lịm đi thì em sẽ mất tất cả,em sẽ mất anh! Nhưng em biết anh luôn nắm chặt tay em, anh luôn ở bên em!Bỗng dưng em yêu trận ốm của mình,vì nhờ nó mà em biết anh yêu thương em như thế nào và cũng nhớ nó mà giữa những ngón tay em đã không bao giờ có khoảng cách,khoảng cách ấy luôn được lấp đầy bởi bàn tay anh đan vào ấm áp! Anh đã hứa,hứa dù thế nào cũng không bao giờ buông tay em, trừ khi anh chết!
Thời gian trôi đi, hôm nay đúng là ngày tròn 3 năm bàn tay em mất đi hơi ấm của anh.Tại sao chứ?Tại sao ông trời mang anh đến rồi lại mang anh yêu của em đi như một giấc mơ,một giấc mơ ngọt ngào nhưng cũng đầy đắng cay.Đó vẫn là một ngày mưa buốt và nhiều gió như hôm nay,ngày em đợi ,đợi mãi mà không thấy anh,là cái ngày chiếc ô tô nhuốm màu máu và mang anh đi,đi xa em mãi mãi,bắt đầu từ ngày hôm đó với em không còn mặt trời...Em đã khóc,khóc cạn nước trong cơ thể mình nhưng anh vẫn không tỉnh dậy lau nước mắt cho em như mọi khi,em đã gào rát cuống họng,em đã gào vỡ nát tim can nhưng anh không nghe thấy,anh đã hứa,hứa với em dù có ở xa tận đâu chỉ cần nghe tiếng gọi của em thì anh sẽ về bên em ngay cơ mà!Anh đã hứa rồi mà...
Sao anh lại thất hứa,sao anh không đợi em nói với anh rằng anh quan trọng với em đến như thế nào...Anh là bầu không khí bao bọc em,bầu không khí ấy trong ngần,thanh khiết,làm sao em thở được nếu thiếu bầu không khí ấy,làm sao em sống được nếu thiếu anh!Cả đất trời quay cuồng trong em,em đã mất anh,em đã mất một nửa linh hồn...
Người ta nói: "Người đã chết như tình đã hết" nhưng với em,anh chưa bao giờ ngừng sống,anh chưa bao giờ tan biến trong trái tim, chưa bao giờ nhạt nhoà trong em! Em sẽ sống anh yêu ah!Em sẽ sống kiên cường mạnh mẽ và cả hạnh phúc nữa vì em đã hứa với anh rồi mà,em đã hứa với anh nên dù khó khăn thế nào,dù đớn đau ra sao em vẫn sẽ làm tròn lời hứa ấy.Nhưng anh ơi,có một lời hứa mà em không làm được,anh từng nói với em và bắt em phải gật đầu:"Nếu một ngày nào đó,ông trời ông thương anh quá nên đưa anh đi về sống bên cạnh ổng thì em vẫn phải sống,em tuyết đối không được khóc,không được yếu mềm phải mạnh mẽ vững vàng và cả hạnh phúc nữa,rồi sẽ có người thay anh yêu em,nâng niu em,chăm sóc em trọn đời...em hứa phải quên anh đi nhé!" Em không thể làm được điều cuối cùng,em không thể làm được,xin lỗi anh nhưng em chẳng thể quên anh,không bao giờ quên anh,mãi mãi em sẽ vẫn luôn nhớ anh!em sẽ nhớ anh cho đến khi em vẫn còn biết thế nào là nỗi nhớ! Em nhớ anh nhiều lắm!
Hãy yêu thương tình yêu của bạn và gìn giữ trân trọng bởi nếu không có một ngày bạn sẽ nuối tiếc vô biên cho một tình yêu một đi không trở lại…
Anh và em ở cùng một khu nhà trọ, anh là cậu sinh viên năm nhất trẻ trung hoạt bát, anh thông minh, hóm hỉnh và hầu như anh lấy được yêu thương của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Còn em thì ngược lại, em là cô bé năm hai trầm tư, ít nói, khép kín và nhạy cảm. Vậy tại sao anh lại yêu em? Tại sao anh lại yêu một cô gái hơn anh một tuổi?Phải chăng vì tình yêu là quy luật bù trừ?Đã nhiều lần em gặng hỏi:"tại sao anh lại yêu em?yêu bà chị già nua này?". Và lần nào anh cũng chỉ gõ nhẹ đầu em mỉm cười đáp:"Vì anh bị bà chị già nhưng vô cùng đáng yêu ấy lừa mà đã lừa thì có bao giờ người ta phân biệt tuổi tác" nói xong anh lại cười và ôm nhè nhẹ lấy em....
Anh là người con trai đầu tiên em yêu thương nhiều đến thế,là người quan trọng với em đến thế và cũng là người làm tim em quặn đau vô cùng!
Em biết rằng những dòng này sẽ không bao giờ anh đọc được nhưng hãy cứ để em viết ra cho vơi đi nỗi nhớ,cho tim em bớt đớn đau để em tháo bỏ sợi dây buộc lòng mình và buông lỏng hình ảnh của anh!
Hôm nay cũng cái ngày Hà Nội trở gió anh à! Nhưng cái buốt giá đôi tay không tê cóng bằng trái tim em.Đã 3 năm, trọn 3 năm em xa anh yêu,ban ngày em vẫn mỉm cười nhưng đêm về chỉ biết mím chặt môi và lặng lẽ khóc!Đã 3 năm đớn đau trôi qua với những tháng năm em tự chống chọi với chính mình!
Anh biết không?từng mảnh kí ức trong em vẫn tràn ngập tình yêu,mọi thứ vẫn như một đoạn phim quay chậm hiện ra rõ nét trước mặt em,dày vò em....
Em vẫn luôn thầm cám ơn cuộc sống đã ban tặng anh cho em,đã để anh yêu thương em quá đỗi ngọt ngào và trìu mến!Anh còn nhớ hay quên?những ngày mưa gió,cọc cạch xe đạp anh vẫn đèo em đi học,trời không lạnh cóng nhưng lại khiến con người ta tê tái,gấu quần anh ướt sũng,đôi vai khẽ run run nhưng anh vẫn gồng người lên che gió cho em.Nhìn từng đợt gío thổi buốt qua mà em thấy sống mũi cay cay...em thương anh nhiều lắm!...Đút tay vào túi áo anh,dựa đầu vào chiếc mũ lông mềm mềm ấm áp em khe khẽ hát,em hát để anh biết em ngồi sau anh thấy hạnh phúc lắm,em hát để anh biết em rất lo cho anh,để che giấu đi những giọt nước mắt và để nhưng câu hát thay em nói yêu anh vì chẳng bao giờ em nói trọn vẹn ba chữ: "Em Yêu Anh"
Em còn nhớ cơn mưa lạnh ấy làm em ốm một trận nặng,em sốt đến 39 độ C, người em nóng ran, đầu thì nặng trĩu quay cuồng, em bắt đầu mê man,nửa tỉnh nửa mơ, em sợ lắm, sợ cái cảm giác mọi thứ xa dần rùi tuột khỏi tay em, em sợ nếu em nhắm mắt ngủ lịm đi thì em sẽ mất tất cả,em sẽ mất anh! Nhưng em biết anh luôn nắm chặt tay em, anh luôn ở bên em!Bỗng dưng em yêu trận ốm của mình,vì nhờ nó mà em biết anh yêu thương em như thế nào và cũng nhớ nó mà giữa những ngón tay em đã không bao giờ có khoảng cách,khoảng cách ấy luôn được lấp đầy bởi bàn tay anh đan vào ấm áp! Anh đã hứa,hứa dù thế nào cũng không bao giờ buông tay em, trừ khi anh chết!
Thời gian trôi đi, hôm nay đúng là ngày tròn 3 năm bàn tay em mất đi hơi ấm của anh.Tại sao chứ?Tại sao ông trời mang anh đến rồi lại mang anh yêu của em đi như một giấc mơ,một giấc mơ ngọt ngào nhưng cũng đầy đắng cay.Đó vẫn là một ngày mưa buốt và nhiều gió như hôm nay,ngày em đợi ,đợi mãi mà không thấy anh,là cái ngày chiếc ô tô nhuốm màu máu và mang anh đi,đi xa em mãi mãi,bắt đầu từ ngày hôm đó với em không còn mặt trời...Em đã khóc,khóc cạn nước trong cơ thể mình nhưng anh vẫn không tỉnh dậy lau nước mắt cho em như mọi khi,em đã gào rát cuống họng,em đã gào vỡ nát tim can nhưng anh không nghe thấy,anh đã hứa,hứa với em dù có ở xa tận đâu chỉ cần nghe tiếng gọi của em thì anh sẽ về bên em ngay cơ mà!Anh đã hứa rồi mà...
Sao anh lại thất hứa,sao anh không đợi em nói với anh rằng anh quan trọng với em đến như thế nào...Anh là bầu không khí bao bọc em,bầu không khí ấy trong ngần,thanh khiết,làm sao em thở được nếu thiếu bầu không khí ấy,làm sao em sống được nếu thiếu anh!Cả đất trời quay cuồng trong em,em đã mất anh,em đã mất một nửa linh hồn...
Người ta nói: "Người đã chết như tình đã hết" nhưng với em,anh chưa bao giờ ngừng sống,anh chưa bao giờ tan biến trong trái tim, chưa bao giờ nhạt nhoà trong em! Em sẽ sống anh yêu ah!Em sẽ sống kiên cường mạnh mẽ và cả hạnh phúc nữa vì em đã hứa với anh rồi mà,em đã hứa với anh nên dù khó khăn thế nào,dù đớn đau ra sao em vẫn sẽ làm tròn lời hứa ấy.Nhưng anh ơi,có một lời hứa mà em không làm được,anh từng nói với em và bắt em phải gật đầu:"Nếu một ngày nào đó,ông trời ông thương anh quá nên đưa anh đi về sống bên cạnh ổng thì em vẫn phải sống,em tuyết đối không được khóc,không được yếu mềm phải mạnh mẽ vững vàng và cả hạnh phúc nữa,rồi sẽ có người thay anh yêu em,nâng niu em,chăm sóc em trọn đời...em hứa phải quên anh đi nhé!" Em không thể làm được điều cuối cùng,em không thể làm được,xin lỗi anh nhưng em chẳng thể quên anh,không bao giờ quên anh,mãi mãi em sẽ vẫn luôn nhớ anh!em sẽ nhớ anh cho đến khi em vẫn còn biết thế nào là nỗi nhớ! Em nhớ anh nhiều lắm!
Hãy yêu thương tình yêu của bạn và gìn giữ trân trọng bởi nếu không có một ngày bạn sẽ nuối tiếc vô biên cho một tình yêu một đi không trở lại…