Ô-sin nổi loạn - Suly

rio_sp

Cầu bao nuôi, hứa sẽ ngoan
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/11/2011
Bài viết
14.545
Chương 1
- Thằng kia ... đứng lại.

Tiếng hét chua như dấm của Kim Anh vang vọng giữa sân trường làm ai ai cũng phải nhìn về phía cô bé có túm tóc đuôi ngựa đang bay lên theo từng bước chạy. Kim Anh đang đuổi một cậu bé vòng vòng muốn đứt cả hơi mà vẫn không bắt được nó. Cô bé dừng lại, rút chiếc dép có gắn hình con mèo ở đầu chiếc dép ra, đưa lên cao ngắm và

Bộp !

Chiếc dép hạ ngay vào trúng giữa vào đầu Thế Du , rồi vênh mặt lên nói :

- Cho mày chết này !

Thế Du đang chạy bị cho ăn dép đau điếng, cậu bé quay đầu chạy lại chỗ Kim Anh, đẩy vai cô cậu nói :

- Ê... sao mày chơi ngu vây.

Kim Anh chìa tay ra :

- Trả đây.

- Kô. – Thế Du bướng nói.

Kim Anh làm mặt ngầu dọa cậu :

- Mày thích ăn dép nữa à. Trả tao nhanh.

Thế Du vênh mặt lên vẻ không sợ.

- Không thích đưa.

Thấy thể trận có vẻ bí làm căng cũng không được nên Kim Anh liền hạ giọng :

- Thôi, trả lại tao quyển sổ đi rồi tao cho mày đi ăn KFC, được kô ?

Thế Du ko suy nghĩ nhiều độp lại ngay 1 câu :

- Kô.

- Ơ.. Mày như đồ điên thế. Trả tao đi. – Kim Anh bực mình hét ầm lên rồi xòe tay ra nói

- NEVER – Thế Du cười tít mắt rồi bước đi luôn để lại Kim Anh với cái bản mặt hầm hầm.

- Cao ... Thế ... Du.

Thế Du tỉnh cơ quay lại :

- Nói bé thôi không cần phải cuồng nhiệt vậy đâu. – Cậu bé cười vang rồi quay mặt bước đi.,

Kim Anh rút ngay chiếc dép còn lại ném vào người Thế Du. Nhưng không ngờ mục tiêu không trúng lại một lần nữa trúng ngay chán cậu bé.

Cậu bé cảm thấy trán mình như có một chất lỏng nong nóng đang chảy xuống. Bất giác đưa tay lên sờ trán rồi mặt cắt không còn giọt máu hét toáng lên :

- Á ... mẹ ơi...

Vừa kêu mẹ xong Thế Du ngất luôn tại chỗ. Kim Anh nhìn thế hốt hoảng chạy lại lấy chân đá nhẹ vào người Thế Du.

- Này ... Dậy đi ... Đừng trả vờ.

Không động tĩnh.

Kim Anh thấy mọi người đang vây quanh mình xì xầm.

- Sao vậy ?

- Chảy máu kìa......

Tiếng hỏi ồn ào làm Kim Anh hoảng loạn, nó đưa mắt cầu cứu ai đó nhưng không thấy ai bên canh. Cùng lúc Thế Nam – Anh Thế Du đi qua , thấy đám đông xúm lại anh chạy lại thì thấy em mình nằm ngất chán chảy máu còn Kim Anh mặt như người mất hồn mắt rưng rưng như muốn khóc. Thế Nam quỳ xuống lay vai Kim Anh hỏi :

- Kim Anh, có chuyện gì vậy ?

Thấy Thế Nam, Kim Anh bật khóc tức tưởi nói :

- Thế Du lấy quyển sổ của em. Em đòi mà nó không trả.

Nấc lên , Kim Anh nói tiếp :

- Nên chẳng may em ném trúng cái dép vào đầu nó, nó ... chảy máu rồi nằm luôn...

Kim Anh cầm chặt tay Thế Nam run run giọng nói :

- Anh ... Du không chết chứ. Nó không chết phải không.

Thế Nam an ủi.

- Không sao đâu mà. Em vào lớp học đi có gì tý qua thăm nó..

Rồi Thế Nam cõng Thế Du vào phòng y tế.. Kim Anh lủi thủi đi về lớp trong nỗi sợ hãi. Một lúc sau Thế Du tỉnh dậy, đầu cậu hơi nhói lên. Thế Du sờ tay lên trán thì thấy mình đã được băng bó cẩn than, cậu xỏ đôi dép vào định đi khỏi phòng y tế đi về lớp thì Thế Nam đi vào, anh hỏi :

- Còn đau kô ?

Thế Du giả vờ kêu đau rồi anh suýt soa tỏ vẻ nghiêm trọng lắm.

- Ây da ... Đau quá ... Khéo lủng đầu mất.

Thế Nam không quan tâm hỏi tiếp :

- Mà sao Kim Anh lại ném dép vào đầu em vậy.

Thế Du oang oang mồm kể lể :

- Thì ra chơi em thấy nó đang đọc cái gì ấy rồi em đến dựt lấy định true nó 1 tí ai ngờ nó phi dép vào đầu em. Nó mà nói tử tế em cũng trả lại nó chứ bộ ai them lấy cái quyển sổ vớ vẩn gì đấy của nó chứ. Con gái gì mà hở tý là dơ dép lên đánh người. Mà cái ..

Thế Du quay lại chả thấy anh mình đâu cả, cậu lại lẩm bẩm :

- Ơ thế nãy giờ mình nói chuyện như thằng điên vậy à.

Thế Du đứng dậy đi về lớp, đang đi chợt bên cạnh cậu có một bóng đèn lóe sáng. Mắt cậu lộ rõ vẻ nham hiểm.

Phi thật nhanh về lớp đứng trước mặt Kim Anh :

- Ê ... ê ...

Kim Anh đang gục mặt xuống bàn , nghe thấy giọng Thế Du cô liền ngẩng phắt đầu lên, cười toe toét :

- Í vẫn còn sống.

Thế Du cốc vào đầu Kim Anh :

- Mày đần à. Ai chết đâu mà sống.

Bị gõ đầu mà Kim Anh vẫn cười toe toét vì Thế Du không ... bị chết. May thật .

- Đần cũng được. Cậu kô sao là được rồi.

Thế Du chợt nói 1 chàng :

- Được cái gì mà được mày đánh tao chảy cả máu đầu còn cười được à. Mày biết tao chảy bao nhiêu máu không,mày biết ăn bao nhiêu bát cơm mới bù lại được bằng đấy máu không hả. Bố mẹ tao nuôi tao 12 năm nay mà chưa dám đụng vào tao đâu đấy thế mà mày dám...

Kim Anh nghe Thế Du nói mà muốn điếc cả tai, cô đành phảo chặn cái loa này lại :

- Rồi rồi rồi. Nói ít thôi. Đã hiểu. Im.

Thế Du gắt lên làm Kim Anh giật cả mình :

- Im cái gì . Mày phải để tao nói lên lẽ phải chứ. Tất cả là tại mày nên...

Kim Anh chen ngang :

- Khổ . Hiểu rồi. Nói nhiều .

Thế Du không quan tâm lại bắt đầu bài phát biểu cảm tưởng của mình. Nhưng Kim Anh đã nhanh tay hơn nói :

- Khoan nói. Rút gọn câu trước khi nói.

Chỉ nghe Kim Anh nói vậy. Thế Du nở nụ cười tinh ranh làm Kim Anh nổi cả da gà :

- Để đền bù tổn hại bạn gây ra cho tớ...

- Nói luôn. – Kim Anh dục.

- Từ giờ trở đi tớ bảo gì bạn phải nghe đấy. :D

- Cái gì. – Kim Anh sau 1 giây đờ đẫn mới nói.

Thế Du quay mặt bước đi luôn:

- Không thì thôi. Tớ đi mach bác Phùng. Hậu quả sẽ khó lường.

Kim Anh thấy lạnh hết cả sống lưng. Tay toát hết cả mồ hôi. Cô ngước đầu lên tưởng tượng ra cảnh bị ba cho một trận và tống khứ ra khỏi nhà. Cô lắc lắc đầu rồi bật thốt.

- Không thể được.

Kim Anh vò đầu bứt tóc xù tung lên. Ngồi thừ người 1 lúc rồi đứng bât dậy lật đật chạy đu tìm Thế Du thì thấy cậu ấy đang nhảy ,,, dây. Cô trề môi : " Đúng là đồ con gái " Kim Anh móc móc tay huýt Thế Du.

- Lại đây tao bảo.

Thế Du lại gần hất mặt lên hỏi :

- Gì.

- Tao sẽ làm theo lời mày.

Thế Du mắt sáng lên.

- Biết điều đấy.

- Với 1 điều kiện. – Kim Anh nói.

Thế Du nhăn mặt :

- Gì nữa.

- Tao chỉ làm như vậy đến khi tao với mày không học cùng nữa thôi.

Thế Du suy nghĩ trong chốc láy rồi gật đầu đổng ý. Kim Anh quay người định đi về lớp thì bị Thế du gọi giật lại :

- Đi đâu đấy. Ra căng tin mua cho tao lon co ca.

- Mày mơ à.

Thế Du cười nhếch mép giả vờ ẻo lả :

- Bác Phùng ới ời...

Kim Anh xanh mặt ,quay phắt người mặt cười toe toét :

-Cậu chờ mình 5 phút nhé. – Rồi hớt hải chạy đi
 
Chương 2
3 năm sau ...

Kim Anh đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ chỗ khuôn viên trường học. Cô cười tủm tỉm " Mình sắp thi cấp 3, mình sắp thoát khỏi thằng thần chết kia rồi hehe.". Cô đang mơ đến ngày mình thoát khỏi ách đô hộ của Thế Du , miệng lầm bầm :" Mừng chết đi được. "

Đáng tưởng tượng bỗng " bộp " tiếng vỗ bàn kêu lên làm Kim anh giật này mình nhìn lại thấy cô chủ nhiệm với cặp kính dày cộp như *** chai đang cau có nhìn mình. Kim Anh cười như mếu :

- Ơ hơ ... cô ...

Cô Oanh – cô chủ nhiệm của Kim Anh , quát :

- Cô cháu cái gì. Tôi đang giảng bài mà cô nhìn đi đâu thế hả. Đứng dậy nhắc lại câu hỏi tôi vừa nói xem nào.
Kim Anh từ từ đứng lên, ngó ngang ngó dọc xung quyanh tìm cứu tinh nhắc cô nhưng cả lớp vẫn im phăng phắc, cô gãi đầu , nói :

- Dại ... cô ,,, hỏi ... hỏi ...

Kim Anh cố kéo dài từng chữ một. Cô chủ nhiệm mắt sang quắc như cú mèo , cầm cây roi gõ mạnh xuống bàn , nghiêm giọng :

- Nói.

Kim Anh run bắn người, lắp bắp :

- Dạ .. ờ ... à ... em ... em ... không biết ạ.

Cô giáo chỉ cây roi về phía góc lớp, quát :

- Xuống góc lớp quỳ xuống dang 2 tay lên trời.

Kim Anh nhăn nhó, mặt vẻ đầy ân hận :

- Em xin lỗi cô, em hứa em sẽ chú ...

Chưa kịp nói hết câu cô giáo đã nạt ngang lời Kim Anh khiến cô giật mình :

- Xuống.

Không những không nói đỡ mà Thế Du còn nói chen vào :

- Cô bảo sao thì làm vậy đi. Lì vừa thôi. Mặt dày .

Kim Anh đang đứng hối lỗi nghe thấy thế quay phắt xuống lườm Thế Du , cậu không những không sợ ánh mắt " thân thương
" đấy mà còn huýt sao be bé trong miệg rồi cười cợt quay mặt đi trên tức Kim Anh.

- Con đứng đấy à. – Cô Oanh gầm gừ.

- Ơ ... dạ đây ạ. – Bất lực Kim Anh chầm chậm tiến từng bước tiến về " thiên đường " của mình.

Kim Anh vừa đi vừa quay sang lườm Thế Du.

Reenggg.....

Đúng lúc cô đến gần cuối lớp cũng là lúc chuông vang báo hiệu ra về. Cô hớn hở " May thế hehe " . Kim Anh quay đầu chạy cái véo về chỗ lấy cặp định về thì Thế Du đã đứng chắn trước mặt cô, dơ cặp lên :

- Quên nhiệm vụ à.

Kim Anh lườm Thế Du rách mắt rồi dựt lấy cặp từ tay Thế Du đi thẳng 1 mạch ra cửa . Thế Du nói với theo :

- À mang cặp về nhớ bảo hộ vs mẹ là tớ sang nhà thằng Thiên học nhé, bạn yêuuuu.... Dấu.

Rồi cậu quàng tay qua vai Thiên cười hớn hở rồi ra khỏi lớp.

Kim Anh không thèm đáp trả. Cô trề môi khi nghe từ " học" của Thế Du :

- Ọe ... buồn nôn.

Vừa ra khỏi cổng trường Kim Anh đã thấy Thế Nam đưa tay vẫy vẫy gọi mình, cô tươi ngay nét mặt chạy lại chỗ anh , nói :

- Nam huynh.

Thế Nam cũng cười cười nói trêu lại :

- Kim muội không cần đa lễ.

Cả 2 bật cười . Rồi Thế Nam rủ rê :

- Kim Anh, hôm nay học mệt rồi nhỉ. Đói không anh dẫn đi ăn.

Nghe đến ăn hai mắt Kim Anh sáng rực nói nhanh :

- Đi luôn

Thế Nam biết ngay cũng là câu này. Rồi cậu nhìn quanh :

- Thế Du đâu rồi ?

Nghe đến tên Thế Du, Kim Anh như bị dị ứng nói :

- Nó đi chơi với bọn thằng Thiên rồi ạ.

Thế Nam gật đầu.

- Vậy anh em mình đi.

- Chờ tý e gọi điện xin ba đã.

- Kô cần đâu nãy a qua bảo bác rồi.

Kim Anh hí hứng cất điện thoại :

- Vậy thì ... lét gô. :D

Thế Nam mở cửa xe cho Kim Anh ngồi rồi anh vòng qua bên kia vào lái xe , vừa đi anh vừa hỏi :

- Nghe ba mẹ e bảo nhà e sắp qua Anh à.

Kim Anh ngạc nhiên tròn mắt hỏi :

- Sao ạ ?

Nghĩ chắc bác Phùng chưa nói cho Kim Anh nên anh cũng không tiện hỏi nhiều.

- À kô có gì. Hôm nay anh sẽ dành cho em cả 1 ngày . Ok.

Kim Anh liền hưởng ứng nhiệt tình.

- Ok ok. Được đấy.

Thế Nam thấy cô cười tít mắt cũng cười theo. Thế Nam coi cô như một đứa em của mình vậy. Hồi xưa ba mẹ anh chơi thân với ba mẹ cô. Nên anh , cô và Thế Du đã chơi với nhau từ hổi còn bé tý.

Nghĩ lại những kỉ niệm vui hồi bé. Bất chợt anh cười vu vơ. Tự dưng thấy cái gì mát mát trên chán thì ra là tay của Kim Anh, quay sang nhìn cô :

- A bị mát à. Tự nhiên cười 1 mình thế.

Thế Nam cốc đầu cô 1 cái, rồi thấy Kim Anh la lên.

- à à em biết r'.

- Gì.

- Hôm nay anh trúng số đúng không. Thảo nào hôm nay mới mời mình đi ăn lại còn cho đi chơi nữa chứ.

Thế Nam cười véo má Kim Anh méo cả mặt :

- Luyên thuyên à.

Kim Anh xuýt xoa đưa tay lên xoa má , càu nhàu.

- Ai chơi bạo lực vậy. Đau gần chết , méo cả mồm rồi này.

Thế Nam vỗ đầu cô giả nói bằng giọng dịch của phim trưởng Trung Quốc

- Muội à... Huynh xin lỗi nha ... lỡ tay đó mà.

Kim Anh không kém cô cũng nhại giọng giống vậy :

- Ây da ... muội miễn cưỡng chấp nhận đó nha.

Nói xong không nhịn được cả 2 đều bật cười vang, rồi nói hết chuyện này đến chuyện khác. Đi chơi hết chỗ nọ đến chỗ kia đến tối mịt mới về nhà.

Thế Du đang ngồi tập đàn piano trên phòng nghe thấy tiếng xe, cậu liền bước ra cửa sổ nhìn xuống đường thấy Thế Nam và Kim Anh đang nói gì đấy với nhau trông rất vui vẻ. Cậu nhíu mày khó chịu. Cậu nắm chặt rèm cửa sổ rồi tiến lại phía cái ghế gần mình đá bộp 1 cái. Rồi ngồi phịch xuống đất ôm chân suýt soa :

- Ái ... đau quá.

Thế Nam đi lên lầu mở cửa phòng Thế Du ra định đưa cho Thế Du hộp gà KFC thì thấy em họ mình đang ôm chân nhăn nhó, anh hỏi :

- Ê, sao vậy.

Thế Du nhát gừng.

- kô sao.

Thế Nam nhún vai để hộp gà rán lên trên bàn rồi về phòng. Thế Du khập khiễng bước đến tủ lạnh lấy đá trườm chân miệng làu bàu :

" Thích xí xớn à. Mai chết với cậu.

Sáng sớm Thế Du đã mai phục sẵn trước nhà Kim Anh , thấy cô đóng cổng nhà xong , anh ngoắc tay ý bảo cô lại đây. Kim Anh chẹp miệng : " sáng sớm đã gặp thần chết ". Kim Anh giả vờ lờ như k thấy đi ngang qua Thế Du mà k đứng lại.

- Con kia,, đứng lại .

- Gì nữa ông nội .

Thế Du phóng xe đạp điện đến chỗ Kim Anh đứng , a hất mặt nhìn vào giọ xe :

- Cầm đến trường cho cậu.

Kim Anh trợn mắt , tay chống hông :

- Ê... thằng kia mày hơi quá đàng rồi đấy .

Thế Du mỉm cười thân thiện :

- Mới hơi thôi à ?

Rồi cậu quát tướng lên :

- Cầm k thỳ bảo .

- Mày có xe mà còn bắt tao cầm cặp cho mày à .

- Thích thế . Giờ chơi hay nghỉ đây ?

Kim Anh nhìn bản mặt đếu của Thế Du mà muốn cho nó một trận . Cô ấm ức lôi cặp trong giọ xe của Thế Du ra , vừa nhấc lên cô đã trĩu cả vai xuống . Cô nhăn nhó :

- Nặng quá . Mày cho đá vào à thằng kia.

Kim Anh vừa dứt câu thì Thế Du đã phóng xe đi, cậu k quên quay lại vẫy tay chào cô :

- Cậu đi trước . Cứ từ từ mà xách đi nhé .

Rầm...

- Ha...Ha... Ôi , trời, ơi ...ha...ha..ha... =))

Kim Anh ôm bụng cười ngặt nghẽo khi thấy Thế Du mải quay lại chọc tức cô mà đâm vào cột điện , xe đè cả lên người .

A kêu lên:

- Ôi , mẹ , ơi ... cứu con ...

Đã đau thì chớ lại còn bị Kim Anh cười cho một trận , a gắt to lên :

- Con kia cười cái gì , lại đây đỡ tao lên coi .

- Oh , never –Kim Anh cười đắc ý .

- Bác Phùng ...

Kim Anh tắt luôn nụ cười khi nghe nhắc đến ba mình .Cô đi lại chỗ Thế Du :

- Thôi , thôi , đc rồi , lắm mồm .

Cô đỡ xe Thế Du lêm , cậu đúng dậy phủi quần áo rồi dựt lấy tay lái xe k nói câu nào mà phóng đi luôn . Kim Anh nhìn theo Thế Du mà buồn cười , cô xách cặp lên miệng lẩm bẩm :

- Thằng này nó cho cái gì vào cặp không biết nữa. Sao mà nặng thế cơ chứ. Cái thằng " thần chết" này nó định hành hạ mình đến bao giờ đây, cũng may là nhà gần trường không mình chết vì mệt mất thôi.

Kim Anh thở phào nhẹ nhõm khi lê dược đến trường. Cô thả cặp Thể Du xuống đất cái " phịch", tay chỗng vào đầu gối thở dốc :

- Mệt ... gần ... chết.

Thế Du không biết từ đâu chui ra, tằng hắng :

- Ừ ... hừm.

Nghe tiếng Thế Du, Kim Anh ngẩng mặt đứng thẳng người dậy, Thế Du hỏi câu lãng xẹt :

- Mệt kô .

Kim Anh giở vờ :

- Bình thường thôi . ( Thực ra rất mệt )

Thế Du cười toe :

- Vậy à.

Anh cúi người xuống mở cặp lôi ra 1 đống gỗ đặc vứt xuống đất. Kim Anh nhìn Thế Du ném từng miếng gỗ như muốn rớt tròng mắt :

- Thằng ... thằng đểu.

Thế Du tỉnh bơ , nói :

- À vậy à.

Nói tiếp :

- À hay mai tớ cho đá vào nữa nhé cho nó đủ độ đểu cậu **** tớ nhé.

Kim Anh nuốt nước bot, cô cười đổi giọng " mật ngọt chết ruồi" :-

- Tớ biết bạn Du đẹp trai không xấu tính như vậy đâu mà, đúng không, hì.. hì. Bạn là người rộng lượng nhất mà tớ từng gặp đấy .

Thế Du tủm tỉm quay đi :

- Để xem thái độ của cậu thế nào đã.

Kim Anh nuốt hận vào trong lòng, cô chạy theo năn nỉ Thế Du :

- Tý ra chơi tớ mua cho cậu nước ngọt nhá, Hamberger, trà sữa... à hay cậu ăn gì cứ bảo với tớ. Tớ sẽ phục vụ tận tình hehe....
 
Chương 3
- Sao ạ . Ba nói gì cơ ạ .

Kim Anh tròn mắt trước tin bất ngờ ba mình vừa thông báo.

Ông Phùng nhỏ nhẹ bảo con :

- Chờ mấy ngày nữa con thi tốt nghiệp cấp 2 xong ba và con sẽ sang Anh ở với nội.

Kim Anh lắp bắp :

- Ba ... ba không đùa chứ.

Ông Phùng cười đôn hậu :

- Kô. Bà đang cần người quản lí công ty bên đấy . Mà để con lại một mình ở đây ba cũng không yên tâm.

Kim Anh nhăn nhó :

- Nhưng con không muốn đi đâu.

Ông Phùng nghiêm mặt nhìn con :

- Ba quyết định rồi. Không bàn đến vấn đề này nữa.

Ông đứng dậy đi ra ngoài để Kim Anh ngồi thừ người trên ghế.

" Phải làm sao đây . Phải làm sao bây giờ chắc mình sẽ chết buồn mất . Không người quen. Không bạn bè, trời ơi..."

Kim Anh nghĩ đến viễn cảnh suốt ngày ở trong nhà mà không được đi chơi đâu. Cô bặm môi tưởng như sắp bật máu. Cãi ba thì cô chắc chắn không dám rồi. Cô mất mẹ từ lúc 2 tuổi Kim Anh chỉ còn ba. Ba là người chăm sóc cô. Vì muốn chăm lo cho cô mà ông đã không đi thêm bước nữa để dành hết tình yêu thương để bù đắp cả tình thương của mẹ cho cô. Tuy vậy nhưng ông cũng rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con gái. Vì thế Kim Anh luôn nghe lời ông không để ông phải tức giận lúc đó thì phiền thật. Kim Anh thở dài não nề ra sân ngồi lên chiếc xích đu nghĩ ngợi mông lung.
Thế Du đứng ngoài cổng í ới gọi mãi Kim Anh mới nghe thấy. Đang bực cô quát :

- Gọi lắm vậy tao không điếc đâu .

Thế Du bực không kém gì vì nãy giờ gọi khan cả cổ cô mới ra mà lại còn cạu gắt với mình :

- Mày không điếc chỉ lãng thôi đúng kô. Bác Phùng đâu.

Kim Anh cộc cằn :

- Đi rồi.

- Đi đâu ?

- Tao kô biết.

Thế Du dặn :

- Khi nào bác Phùng về thì bảo qua nhà bác Trịnh có việc nhé.

Kim Anh đung đưa chân :

- Biết rồi. Hết chuyện chưa. Hết rồi thì về đi. Tao đang bận.

Thế Du nhìn Kim Anh ngứa cả mắt. Nó không cả thèm mở cổng cho mình mà cứ ngồi ì trên xích đu lại còn bảo bận nữa chứ. Thế Du cúi xuống tìm viên gạch bé ném vào người Kim Anh rồi không quên nói vọng vào :

- Chết mày đi.

Kim Anh bất ngờ bị ném đá cô định chạy đuổi theo nhưng nó đã biến mất từ đời nào rồi. Kim Anh đã bực lại còn tức hơn :

- Đúng là đồ ôn dịch.

Thoắt cái đã đến ngày phải lên đường Thế Nam cùng ba mình đến tiễn ông Phùng cùng Kim Anh ra sân bay . Ông Phùng hỏi :

- Thằng Du đâu rồi anh Trình.

- À. Nó qua nhà bạn chơi rồi với lại tôi cũng chưa nói cho nó biết việc anh và bé Kim Anh đi.
Ông Trình tiếp :

- Kim Anh đi phải ngoan nhé . Ông cũng giữ gìn sức khỏe đấy đừng tham việc quá . – Ông xoa đầu Kim Anh rồi quay sang đập nhẹ vào vai ông Phùng.

Ông Phùng nắm tay người bạn thân :

- Yên tâm tôi còn đủ sức mà.

Ông Trình đưa cho Kim Anh một chiếc hộp xinh xắn :

- Tặng con đó. Con dâu tương lai.

Kim Anh cười. Cô đã quen với cách gọi này rồi nên không thấy gì làm lạ. Cô mở hộp ra :

- Ôi ... đẹp quá. Bác đeo cho con nhé. – Kim Anh vừa nói vừa trao chiếc dây chuyền ra cho ông.

Ông Trình nhìn cô trìu mến :

- Được thôi.

Đeo sợi dây chuyền cho Kim Anh xong ông Phùng kéo nhau ra một góc nói chuyện gì đấy rồi quay lại .

Bỗng tiếng phát thanh trên sân bay làm gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người.

" Chuyến bay đến Anh đã đến giờ khởi hành. Mời hành khách làm nhanh thủ tục và đến cửa soát vé."
Ông Phùng lên tiếng :

- Thôi đến giờ rồi. Mọi người ở lại mạnh khỏe. Tôi đi đây.

Thế Nam vẫy tay chào hai người :

- Bác và em đi mạnh khỏe nhé. Kim Anh nhớ lien lạc thường xuyên với anh đấy.

Kim Anh mặt ỉu xìu vẫy tay chào lại rồi kéo chiếc va ly đi theo ba mình .

Trong lòng cô lúc này chợt cảm thấy thiếu vắng và hụt hẫng thứ gì đấy. Nhưng không biết là thứ cảm giác gì. Cô cứ ngoái lại tìm mà không biết tìm hình bóng của ai.

Ở nhà Thiên. Thế Du đang ngồi nói chuyện bỗng thấy cảm giác gì đó nhói trong tim.
 
Chương 4
5 năm sau.

- Kim Anh đi từ từ thôi con.

Kim Anh qay lại cười tươi nói với ba :

- Sắp về nhà rồi ba ơi. Con vui quá.

Ông Phùng mỉm cười nhìn con gái. Vì công việc bên Anh cũng đã phát triển thuận lợi. Nên ông giao lại cho em ông là Phùng Kỉ tiếp quản rồi mình cùng con gái về nước, Hai cha con ông gọi taxi về. Vừa xuống xe, Kim Anh bước nhanh xuống vươn vái hít thở vẻ khoan khoái nhìn ngôi nhà thân yêu của mình. Đưa mắt nhìn sang nhà Thế Nam cô thật bỡ ngỡ trước sự đồ sộ của nó. Lúc trước mới chỉ là căn nhà 3 tầng mà bây giờ đã xây thành một ngôi biệt thự thao lối kiến trúc của Phương Tây rất đẹp. Cả một khuôn viên rộng toàn cây cảnh nó không khác gì một tòa lâu đài cổ kính của Tây Âu cả.

Ông Phùng thấy con gái ngơ ngác ngắm căn nhà, ông vỗ nhẹ vai con nói :

- Định ngắm đến bao giờ đây con gái vào nhà nghỉ một lúc rồi ba con mình qua chào hỏi bác Trình.

Kim Anh gật đầu nhanh :

- Dạ.

Vì ông Phùng đã gọi điện cho bà giúp việc hồi trước để đến dọn dẹp lại căn nhà nên căn nhà khá gọn gàng sạch đẹp và cáhc bày trí vẫn như xưa. Làm cho Kim Anh xúc động chỉ muốn hét thật to. Đã bao ngày trăn trở nhớ về quê nhà.

Cô xách va li vào nhà, lên căn phòng thân quen của mình, cô thả người xuống chiếc gi.ường nệm êm ái " Cảm giác thật dễ chịu ". Kim Anh suy nghĩ gì đó, nét tươi tỉnh hiện rõ trên mặt cô rồi cô thiếp đi lúc nào không biết.

Nu cười vẫn còn vương vấn trên môi.

Ông Phùng nghỉ ngơi được một lúc rồi ông lên phòng Kim Anh, mở cửa ra ông thấy con gái vẫn đang ngủ ông cười lắc đầu rồi khẽ khép cửa lại. Một mình ông qua nhà ông Trình để chào hỏi :

Vừa đến cổng ông Phùng đã gặp Thế Nam, Thế Nam sững một lát rồi vui mừng nhìn ông.

- Bác Phùng phải không ạ. Bác về lúc nào sao không bảo con ra đón. Kim Anh đâu rồi bác.

Ông Phùng nhìn Thế Nam cười :

- Thế giờ con muốn bác trả lời câu nào.

Thế Nam gãi đầu cười hì hì :

- Hì ... hì Con xin lỗi tại bác về con mừng quá.

Ông Phùng **** yêu Thế Nam :

- Bố nhà mày. Bác về mày mừng hay con Kim Anh về mày mừng.

Thế Nam cười đáp :

- Dạ cả 2 ạ.

Ông Phùng nhìn anh trìu mến. Ông xem Thế Nam như con trai của mình vậy. Lần này ông về cũng là để thực hiện lời hứa hôn năm xưa của 2 nhà và cũng là xì lời chăn chối của vợ mình trước khi nhắm mắt xuôi tay.

Thế Nam nói cắt ngang dòng suy nghĩ của ông :

- À... còn mời bác vào nhà. Ba con đang ở phòng khách ấy ạ.

Anh đưa tay chỉ vào nhà rồi nói tiếp :

- Thôi con xin pháp bác con đến công ty ạ. Lúc về con sẽ sang thăm em Kim Anh sau.Con chào bác.

Ông Phùng gật đầu cười, nói :

- Ừ. Con đi nhé .

Ông Phùng bước từng bước vào nhà của ông Trình. Vừa đi ông vừa ngắm căn biệt thự . Đúng là theo lối kiến trúc phương Tây đây mà !

Vừa đến phòng khách ông Phùng thấy ông bạn già của mình đang ngồi đọc báo, ông Phùng khẽ hắng giọng :

- È ... hèm.

Ông Trình dời mắt khỏi tờ báo người quay lại phía phát ra tiếng hắng giọng. Ông Trình nhìn thấy ông Phùng liền ngạc nhiên thốt lên :

- Ôi ... ông Phùng.

Hai ông bạn già nhìn nhau cười sảng khoái. Ông Trình nắm tay ông Phùng rồi kéo lại gần chỗ ghế nói :

- Nào ông ngồi xuống đây rồi chúng ta cùng hàn huyên.

Ông Phùng ngồi xuống. Mấy năm không gặp mà ông Trình vẫn trẻ như xưa chỉ khác là mái tóc có điểm màu trắng rồi. Hai ông đã lâu không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói.

Họ ngồi nói chuyện một hồi lâu thì thấy 1 chàng trai đi vào. Anh lễ phép cúi chào hai người :

- Con chào ba. Cháu chào bác.

Ông Phùng bỡ ngỡ hỏi :

- Ủa ... con là ..

Ông Trình cười đáp :

- Thằng Thế Du đó.

Ông Phùng thoáng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Thế Du , hồi bé thằng nhỏ này làm gì được đẹp như vậy nếu không muốn nói là nó xấu. Bây giờ đứng trước mặt ông là một cậu trai cao to đẹp trai lại còn biết lễ phép. Nếu không muốn nói là hoàn hảo.

Ông Trình nhìn ông Phùng đang ngạc nhiên ngắm con mình mà buồn cười :

- Sao .. thấy thế nào.

Ông Phùng thẳng thắn :

- Lâu không gặp nó khác xưa nhiều quá nên tôi không nhận ra. Giờ trông thằng bé đẹp trai hẳn ra.

Thế Du cười cho qua rồi xin phép lui về phòng trước để lại cho hai ông nói chuyện.

Hai ông lại ngồi ôn lại chuyện xưa lẫn hiện tại và ... cả lời hứa hôn năm nào . Mãi cho đến tối ông Phùng mới về nhà vậy mà Kim Anh vẫn chưa thức giấc. Có lẽ vè đi một chặng đường dài nên cô hơi mệt. Nên ôg Phùng không đáh thức con gái dậy mà ông lui về phòng cho cô ngủ tiếp.

Buổi tối, Thế Nam đi làm về cả nhà ông quay quần bên mâm cơm.

Thế Du lên tiếng :

- Bác ơi con có chuyện muốn nói.

Ông Trình nhìn Thế Du hỏi :

- Có chuyện gì hả con ?

Thế Du ấp úng :

- Con ... con...

Thấy Thế Du ấp úng, Thế Nam tiến lại vỗ vai Thế Du :

- Cái thằng, có chuyện gì thì nói đại đi cứ úp mở hoài .

Thế Du nhìn Thế Nam rồi quay nhìn ông Trình :

- Thưa bác. Con muốn dọn ra kí túc xá ở ạ.

Ông Trình và Thế Nam ngạc nhiên cả hai cùng lúc quay sang nhìn Thế Du. Ông Trình khẽ nhíu mày nói :

- Sao con lại phải chuyển vào đaya. Ở nhà không tốt hay sao.

Thế Nam thêm vào :

- Em có chuyện gì khó nói à ?

Thế Du lắc đầu :

- Kô ạ. Tại con muốn ở kí túc xá cho có tiện khỏi đi qua đi lại. Với con cũng không muốn các bạn dị nghị.

Ông Trình thở hẳt :

- Con lớn rồi. Thôi ta tùy con quyết đinh. Nếu có vẫn đề gì thì cứ bảo với bác hoặc thằng Nam.

Rồi như nhớ ra điều gì. Ông nói tiếp :

- À hay con chuyển ra ngồi nhà gần trường con đi. Ở đấy vẫn chưa ai ở. Thế có phải tiện hơn không đỡ phải ở kí túc xá chặt chội lại thiếu thốn.

Thế Du biết mình không thể từ chối liền gật đầu :

- Dạ vậy cũng được ạ.

Thế Nam húych tay Thế Du hỏi nhỏ :

- Sướng nhớ được ở riêng.

Tiếng nói nhỏ của Thế Nam vừa đủ cho ông Trình nghe thấy, ông cau mày :

- Con muốn thì cứ ra ở riêng cho " sướng".

Thế Nam cười xuề xòa, Thế Nam cầm bát cơm lên vừa ăn vừa nói :

- Dạ ở nhà ... cho ba nuôi. Hì hì.

Ăn nốt bát cơm ông Trình đứng dậy, trước khi lên ông còn nói với Thế Nam :

- Tý ăn xong Thế Nam lên phòng ba, ba có việc muốn nói với con.

- Dạ.

Quay qua Thế Du, Thế Nam buôn chuyện :

- Ê ... e biết nhỏ Kim Anh về chưa.

Thế Du nghe đến tên Kim Anh mà anh như muốn nghẹn cả cơm, anh buông đũa đứng dậy mặt hằm hằm lên phòng để lại Thế Nam với dấu "?" to đùng đang hiện ra trên đầu.

Thế Nam ăn cơm xong gọi bà ** dọn dẹp. Anh về phòng tắm rửa thay quần áo rồi vào phòng ông Trình.

- Ba, con vào được không ạ.

- Vào đi.

Thế Nam bước vào, ông Trình cất đống giấy tờ trên bàn làm việc rồi tiến lại chỗ chiếc sa long rồi đưa tay bảo ý Thế Nam cũng ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống anh liền hỏi :

- Có việc gì vậy ba.

Ông Trình lôi tờ di thư của vợ mìh trước khi mất ra đưa cho Thế Nam :

- Con đọc đi.

Thế Nam nhìn ba khó hiểu, rồi anh cũng đưa tay đón lấy bức thư. Anh mở bức thư ra đọc. Hai hang chân mày anh từ từ nhíu lại gần nhau đến nỗi không thể gần hơn được nữa. Ngồi thẳng lưng anh buông bức thu xuống nhìn ba :

- Sao lại có chuyện này vậy ba.

Ông Trình nhìn con rồi kể :

- Lúc trước ta, mẹ con, bố mẹ Kim Anh chơi rất than với nhau. Ừm ... là rất thân thì đúng hơn. Khi chưa sinh ra con và Kim Anh 2 gia đình đã hẹn với nhau nếu một gia đình sinh trai, một gia đình sinh gái thì sẽ làm sui gia để giữ mối quan hệ thân thiết này.

Thế Nam nghe vậy kêu lên :

- Ba à...

Ông Trình tiếp :

- Rồi đúng như dự định mẹ con đã sinh con trai là con và 4 năm sau Thu Hương – vợ ông Phùng đã sinh được con gái là Kim Anh. Năm Kim Anh lên 2 tuổi lúc đó con 6 tuổi thì mẹ Kim Anh vì cứu mẹ con mà mẹ Kim Anh đã bị tai nạn giao thông mất.

Kể đến đây ông Trình xúc động mắt rưng rưng.

~~~~~~~

Két ...

Tiếng lê bánh xe của chiếc ô tô tải trên đường kêu vang lên .

Chiếc vòng cổ của mẹ bà Ngọc Lan không biết sao khi bà và bà Thu Hương đang đi qua đường thì bị đứt.Bà Ngọc Lan bảo bà Thu Hương chờ mình rồi quay lại nhặt chiếc vòng. Vì quá vội bà không để ý đến lúc đó đang có một chiếc xe tải của một lái xe say rượu – khi điều tra ra thì biết , đang siêu vẹo phi về phía mình.. Bà như cảm thấy điều gì đó không hay sắp xảy ra, bà quay qua thì không kịp nhìn thấy gì vì ánh đèn ôtô quá sang làm bà phải nhắm mắt, bà chỉ kịp nghe thấy tiếng hét của Thu Hương – cô bạn thân của mình.

- Lan ... không.

Bà Ngọc Lan ngất đi không còn biết gì nữa.

~~~~~~~

Thế Nam trước nay chỉ biết sơ là mẹ Kim Anh chết vì tai nạn giao thông. Nay nghe chính bố anh kể lại mà anh muốn rụng rời tay chân. Ông Nam sắc mặt đau khổ tột cùng :

- Khi hấp hối bà đã kịp nói cho một người dân tốt bụng đã đỡ bà là " Chăm sóc Kim Anh cho thật tốt". Mẹ con đã rất đau lòng trước cái chết đau thương của người bạn thân đã vì đẩy mình khỏi chiếc xe tử thần mà hi sinh. Do đó lúc mẹ con còn sống bà luôn cố gắng chăm sóc bảo vệ cho con bé Kim Anh . Trờ trên thay 6 năm sau mẹ mẹ con cũng qua đời vì bị ung thư. Biết mình sẽ ra đi bất cứ lúc nào nên bà ấy đã viết bức thư này cho con và dặn khi nào con trưởng thành thì chuyển lại cho con.

Thế Nam nghe kể lại mà muốn khóc, giọng anh lạc đi :

- Nhưng ... ba à. Con đã ...

Nhìn gương mặt đau buồn của ba, Thế Nam im bặt đi không nói nên lời. Ông Trình thở dài nhìn con :

- Con hãy suy nghĩ kĩ về chuyện này nhé .

Thế Nam gật đầu :

- Ba cho con thời gian nhé .

Ông Trình gật đầu :

- Được con hãy suy nghĩ. Ta không muốn làm mẹ con hay mẹ Kim Anh buồn. Được chứ.

Thế Nam cúi đầu đăm chiêu, anh nói :

- Dạ được ạ. Ba nghỉ sớm đi.

Rồi anh xin phép về phòng. Thế Nam lê từng bước nặng nề về phòng. Anh thừ người trước sự thật trớ trêu này . Làm sao anh lấy Kim Anh được trong khi anh đã có người yêu. Anh chỉ coi Kim Anh như em gái. Nhưng mẹ Kim Anh đã làm quá nhiều cho gia đình anh. Làm sao cho vẹn đôi đường . Không biết Kim Anh đã biết chuyện này chưa, nó sẽ phản ứng ra sao?.

Những câu hỏi được đặt lên lien tục trong đầu Thế Nam. Thật sự anh cảm thấy rất bế tắc.

Một đêm dài. Một đêm không ngủ. Một đêm mệt mỏi thật sự.
 
Chương 5
Sáng hôm sau, Kim Anh khẽ cựa mình thức giấc. Cô hé mắt ra thì thấy có người đang ngồi nhìn mình , cô giật mình ngồi bật dậy. Là một chàng trai tuấn tú phong độ. Anh mỉm cười trìu mến nhìn cô bằng ánh mắt thân thương nói :

- Dậy rồi à.

Kim Anh nhíu mày quan sát chàng trai trước mặt. Cô nhìn ra nét gì đó thân quen nhưng nhất thời không phát hiện. Rồi chợt cô reo lên :

- Nam huynh.

Thế Nam tiến lại gõ đầu cô :

- Vẫn nhí nhố như lúc trước.

Kim Anh xoa đầu cười :

- Thì em vẫn là em chứ là ai đâu.

Cô tiếp :

- Thôi anh xuống nhà chờ em đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi anh em mình đi ăn sáng. Nhân tiện buôn luôn. Ok.

Thế Nam nháy mắt tinh nghịch :

- Ok.

Rồi anh xuống phòng khách ngồi.

Kim Anh làm vệ sinh cá nhận xong cô thay cho mình một bộ cánh thật đẹp: chiếc quần cạp cao màu nâu nhạt kết hợp với chiếc áo sơ mi tay lỡ cổ tàu màu đen cùng với đôi dày búp bê đen thật xinh. Cô bới tóc bùi lên cao tự tin đi xuống lầu.

Thế Nam nhìn cô giật mình " Con bé đã lớn thật rồi".

Kim Anh nhìn ráo rác rồi hỏi :

- Ba em đâu rồi anh.

- À, bác Phùng qua ăn sáng ở nhà anh rồi hai ông ngồi trò chuyện và đánh cờ.

- Ra thế. – Rồi cô dục :- Vậy chúng mình đi thôi.

Hai người cùng sánh vai đi ra khỏi nhà. Thế Nam mở cửa xe cho Kim Anh ngồi, rồi mới vào chỗ lái. Hai người không biết cử chỉ thân mật đó đã có một người quan sát thấy khi đứng trên lầu. Anh khẽ nắm chặt tay vào lan can, nhíu mày.

Trên đường đi hai an em nói chuyện trên trời dưới đất. Thế Nam dò hỏi cô về chuyện hứa hôn mà hôm qua ba nói cho mình. Nhưng cô ngây ngô có vẻ chưa biết chuyện gì. Anh thở phào nhẹ nhõm . Rồi như nhớ ra điều gì, anh quay sang bảo :

- À, anh quên chưa nói cho em một tin mới.

Kim Anh vui vẻ :

- Tin gì thế ?

Anh tỏ ra vẻ thần bí rồi cười hỏi :

- Em thử đoán xem.

Kim Anh nhìn qua Thế Nam thấy vẻ mặt anh lấp lánh hạnh phúc, cô đoán luôn :

- Có bồ rồi chứ gì ?

Thế Nam trố mắt nhìn cô :

- Sao biết

- Nhìn mặt là biết địa chỉ.

Hai người cười rộ lên vì những câu nói hài hước của họ. Kim Anh chợt đề nghị.

- Anh Nam hay qua đón bồ anh đi chung cho vui nhân tiện giao lưu và cọ sát luôn.

Thế Nam cười sặc sụa trước cách ăn nói của Kim Anh :

- Thế cũng được.
 
Thế Nam rút điện thoại của anh ra gọi cho Mỹ Hân – người yêu anh, anh bảo cô ra cổng rồi anh đến đón.
Khi xe đến anh ra ngoài mở cửa cho cô, Kim Anh biết ý cũng đứng dậy ra ngoài. Mỹ Hân nhìn Kim Anh ngạc nhiên hỏi nhỏ :

- Ai vậy anh?

Thế Nam cười đáp :

- Bà tướng đấy.

Anh mở cửa xe cho Mỹ Hân và Kim Anh ngồi vào . Kim Anh kéo dài giọng nói :

- Bà tướng nói mà chả ai làm theo.

Mỹ Hân không hiểu hai người nói gì. Xe đến nhà hàng " Qúan lá chợ phiên " Anh cho xe tấp vào bãi rồi cũng hai người đẹp vào trong tìm chỗ ngồi.

Kim Anh bắt chuyện với Mỹ Hân vì thấy cô hiền và ít nói quá :

- Chị Hân này.

Mỹ Hân ngạc nhiên khi cô gái kia biết tên mình cô lúng túng :

- Ơ ... dạ .

Kim Anh nhìn Thế Nam rồi cười :

- Chị không cần lẽ phép dạ thưa với em đâu. Em kém tuổi chị mà.

Mỹ Hân ái ngại nhìn cô rồi quay sang nhìn Thế Nam. Kim Anh tiếp :

- Em là em anh Nam tên là Kim Anh.

Mỹ Hân ngạc nhiên nói :

- Ủa, em là em anh Nam à. Sao chị chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến em nhỉ.

Kim Anh tếu táo trêu :

- Vì bọn em là anh em ruột khác cha khác mẹ mà.

Thế Nam phì cười :

- Con nhỏ này ăn với chả nói.

Mỹ Hân cười theo. Tự dưng cô có cảm tình với cô bé trứơc mặt mình quá. Cô bé rất thân thiện và hòa đồng. Ăn nói tự nhiên không khoa trương hách dịch tí nào cả. Kim Anh thấy hai người cười cô cũng cười xòa theo.

Phục vụ bê ba tô bún bò Huế thơm phức ra làm cho Kim Anh quên luôn những chuyện đang nói, cô mời hai anh chị rồi tập trung hết tinh thần vào tô bún thơm lừng mà bao lâu nay cô mới được thử lại. Ăn xong một tô Kim Anh như thấy chưa thấm vào đâu, cô gọi thêm tô nữa, Thế Nam nghe cô gọi mà súyt sặc, Mỹ Hân cũng trố mắt nhìn cô, vừa lúc anh phục vụ cũng bưng tô bún ra nhìn . Nhìn hai người Kim Anh cười một cái rồi cô cầm đũa và muỗng lên tiếp tục " làm nhiệm vụ". Ăn xong bát thứ hai Kim Anh cảm thấy no căng. Cô tựa lưng vào ghế xoa xoa bụng thở phì :

- Hây ... no quá.

Mỹ Hân cười trước vẻ tự nhiên của Kim Anh, cô trêu :

- Ăn bát nữa cho máu.

Kim Anh xua tay lia lịa :

- Máu mủ gì. Em no muốn vỡ hồ lô rồi đây này.

Thế Nam, Mỹ Hân phì cười trước cử chỉ trẻ con của Kim Anh. Thế Nam ra ý kiến rủ rê :

- Hai giờ anh em mình về đón thằng Du rồi 4 đứa mình ra Vũng Tàu chơi mai về.

Đang uống nước Kim Anh nghe tên Thế Du cô ho sặc sụa nước sốc lên cả mũi. Mỹ Hân quan tâm :

- Sao vậy em.

Nói xong cô đưa khăn giấy cho Kim Anh, Kim Anh cầm lấy lau mồm mũi, cô vừa ho vừa nói :

- Kô ... có gì ạ.

Thế Nam tiếp tục ý kiến :

- Vậy giờ anh em mình quay về nhà đón Thế Du nhé.

Mỹ Hân gật đầu đồng ý. Còn Kim Anh im lặng nhưng trong lòng đang ngầm chống đối. " Lâu không gặp tên thần chết này, không biết giờ nó sao nhưng chắc vẫn như xưa. Đã xấu còn thích đóng vai ác."

Cả ba đứng dậy. Mỹ Hân và Kim Anh đứng trước cổng nhà hàng chờ Thế Nam vào lấy xe. Thế Nam cho xe vòng về nhà. Ngồi trong xe anh lấy điện thoại ra bấm số Thế Du .

Thế Du đang chơi đàn trong phòng chợt nghe thấy tiếng điện thoại. Anh dừng chơi, nghe máy :

- Sao anh, em nghe .

- Em xuống nhà đi.

Thế Du nhíu mày :

- Làm gì.

- À . Nhân dịp Kim Anh về nước anh vs chị Mỹ Hân cũng Kim Anh rủ em đi Vũng Tàu một chuyến đến mai về. Xuống nhà đi anh đang chờ dưới xe đấy.

Thế Du ra lan can ngó xuống đường thấy xe anh mình đang đậu dưới nhà thật, a từ chối :

- Nhưng em không có nhà.

- Ơ thế nãy giờ anh cứ tưởng em ở nhà , thế giờ em đang ở đâu anh qua.

Thế Du từ chối :

- Thôi em không đi đâu em có việc rồi em cúp máy đây.

Chưa để Thế Nam nói gì thêm Thế Du đã tắt máy cái " rụp".

Thế Nam nhăn mặt :

- Cái thằng ranh này làm gì không biết nữa đang nói thì tắt máy.

Mỹ Hân hỏi :

- Sao anh, Thế Du có đi không.

Thế Nam lắc đầu, Kim Anh mừng thầm " May quá thần chết không đi".

Thế Nam đành hoãn.

- Thôi hôm nay mấy anh em mình đi đâu đó chơi vậy, để dịp khác đi Vũng Tàu cũng được.

Kim Anh hưởng ứng luôn :

- Đến Suối Tiên đi anh.

Mỹ Hân vỗ tay :

- Được đấy, đi thôi anh.

Thế Nam nhìn hai cô gái, cười :

- Kinh nhỉ mới quen mà hợp nhau gớm.

Mỹ Hân và Kỳ Anh không hẹn mà cùng hất mặt lên đồng thanh :

- Ghen à.
 
Rồi cả ba cùng bật cười khanh khách, Kim Anh thấy Thế Nam và Mỹ Hân khá hợp nhau. Nghe họ nói đã yêu nhau được 4 năm sau khi cô đi 1 năm Thế Nam đã quen được Mỹ Hân. Họ có vẻ rất yêu và hạnh phúc bên nhau . Kim Anh thấy Mỹ Hân là 1 cô gái tốt và thân thiện lại còn rất xinh nữa chứ . Cô cảm thấy mừng cho anh vì đã tìm được 1 nửa cho riêng mình .

Cả ba người đi chơi thật vui vẻ. Trên xe tiếng cười, tiếng nói rôm rả không ngừng. Mỹ Hân, Thế Nam không ngừng kể về chuyện tình của mình cho Kim Anh nghe. Còn Kim Anh thì kể những chuyện hài hước khi ở nước ngoài cho hai người nghe.
Tối về, Kim Anh nhảy chân sáo lên bậc tam cấp rồi vào nhà. Thấy ba đang ngồi trên ghê sa lông đọc báo, cô sà xuống ôm tay ông :

- Ba. Con mới về.

Ông Phùng nhìn con trìu mến :

- Sao, đi chơi với thằng Nam có vui không con.

Kim Anh hớn hở trả lời :

- Dạ, vui lắm ạ.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ của Kim Anh mà ông Phùng lại hiểu lầm là Kim Anh và Thế Nam có tình cảm với nhau . Ông liền chớp lấy thời cơ nói ra chuyện hứa hôn giữa hai gia đình . Kim Anh nghe xong ngồi thừ người ra , cô lên phòng đóng cửa lại gieo mình xuống gi.ường vắt tay lên trán nghĩ ngợi :" Anh Nam có biết chuyện này kô nhỉ ? " " Chắc là kô nên hôm nay mới vô tư dẫn cả người yêu đi chơi với cô cơ mà " Gay rồi , chuyện này tính sao đây. Ba chỉ cho mình 2 tháng để suy nghĩ về việc này thôi. Mai mình phải sang bàn với ông Nam mới được "

Kim Anh nằm suy nghĩ miên man rồi từ từ đi vào giấc ngủ lúc nào cũng kô hay.

Thế Nam về đến nhà thì thấy Thế Du đang kéo vali ra sân , anh hỏi :

- Em đi đâu vậy

- Dọn đến nhà gần trường ở.

- Vậy à . Cần anh giúp gì kô ?

- Có chứ . Em đang định gọi taxi ,anh về đỡ tốn tiền .

Thế Nam húych người Thế Du :

- Nhìn phong độ thế mà sột sệt .

Thế Du nhún vai :

- Tiết kiệm là mốt của sinh viên mà .

- Con đại gia Úc mà cũng biết tính tóan từng tí một vậy à ?

- Biết chứ chẳng qua là vờ bơ đi như kô biết thôi. Mà sao anh nói nhiều thế giờ chở đồ về nhà kia cho em trước tí em về sau .

- Ừ .

Thế Du chào ông Trình rồi vào gara dắt chiếc liberty của mình đi về nhà.
 
Chương 6
Hôm sau Kim Anh dậy thật sớm sang nhà Thế Nam , cô lễ phép chào hỏi ông Trình rồi xin phép lên phòng Thế Nam .

Kim Anh chạy ùa lên phòng anh , thấy Thế Nam vẫn còn đang nằm ngủ , Kim Anh lại gi.ường dựt tung chiếc mền ra, gọi dồn dập :

- Anh Nam , anh Nam , anh Nam dậy đi...

Thế Nam đang ngủ nghe có tiêng người léo nhéo bên tai , anh càu nhàu :

- Đang ngủ , xê ra .

Kim Anh bực mình phát thật mạnh vào người anh :

- Dậy.

Thế Nam đau rát người , anh bật dậy , nói giọng ngái ngủ :

- Chuyện gì vậy ?

Kim Anh chạy vào WC mang ra chiếc khăn mặt đưa cho Thế Nam :

- Anh lau mặt cho tỉnh đi rồi em nói cái này cho nghe .

Thế Nam mắt nhắm mắt mở nhăn nhó nhìn Kim Anh r cầm lấy chiếc khăn lau mặt :

- Rồi đấy , có chuyện gì mà em căng thẳng vậy ?

Kim Anh ấp úng :

- Ba em... hôn ước... thì em với anh rồi mẹ em...Trời ơi.

- Kim Anh vò đầu tóc rối tung lên, cô kô biết nên nói như nào để Thế Nam hiểu , đầu óc cô bây giờ đang rất hỗn lọan , Thế Nam ngớ người nhìn Kim Anh :

- Em nói gì vậy ?

- Em...

Cô ngồi phịch xuống gi.ường ôm đầu suy nghĩ " nên bắt đầu từ đâu đâu đây " . Thế Nam nhìn cô mà cũng rối theo . Anh giục :

- Chuyện gì ? Em nói rõ ra xem nào .

Kim Anh hít 1 hơi dài rồi kể lại chuyện tối hôm qua mà ba nói với cô. Thế Nam nghe xong , thở phào :

- Tưởng chuyện gì nguy hiểm lắm . Cái đấy anh biết trước em một hôm rồi .

- Ơ, anh biết hết rồi sao k nói với em ?

Thế Nam mỉm cười :

- Thì giờ em cũng biết rồi đấy thôi .

Kim Anh nhìn anh cười mà lòng như lửa đốt :

- Sao anh tỉnh như không vậy . Em đang lo muốn chết đây này .

Thế Nam nhún vai :

- Lo thì cũng làm được gì , để từ từ tính cũng được , chúng mình còn thời gian mà .

Thế Nam đứng dật kéo tay Kim Anh :

- Thôi đừng nhăn nhó nữa xấu lắm . Anh em mình đi ăn đi . Có thực mới vực được đạo chứ .

Kim Anh gật đầu đồng ý :

- Anh nói cũng đúng.

Hai người xuống nhà chào ông Trình rồi ra ngoài, Thế Nam hỏi :

- Mà này, bao giờ em nhập học vậy?

- Hai ngày nữa anh ạ.

- Ừ thế em xin vào trường thằng Tú Anh học à?

Kim Anh gật đầu, nói :

- Sao anh biết ?

- Đoán vậy.

- Đúng rồi, em vào trường đấy đấy mà có gì không anh?

Thế Nam lắc đầu :

- Không anh hỏi vậy. Thế thì em học cùng trường với thằng Du đấy.

Kim Anh nhìn Nam tò mò :

- Ơ, mà sao anh biết thằng Tú Anh nhà em. Ừ thì năm lớp 10 thằng Du với nó học cùng nhau đến giờ mà. Chúng nó bạn thân đấy, thằng Tú Anh hay đến nhà anh chơi nên biết được là họ hàng với em.
Kim Anh gật gù :

- À ra là thế.

Bỗng tiếng chuông điện thoại của Kim Anh vang lên làm cắt ngang câu chuyện :

- Ơi chị nghe.

- ...

- Ừ được rồi, mai chị qua .

- ...

- Nhớ rồi. Nói nhiều.

- ...

- Ừ hì hì.

Kim Anh cúp máy, cô quay sang Thế Nam cười :

- Thằng này đốt hương muỗi cũng lên. Vừa nhắc đến nó, nó đã gọi điện cho em .
 
Thế Nam cười. Anh cho xe tấp vào quán ăn . Hai người cùng sóng đôi vào hàng, Thế Nam chợt thấy Thế Du. Anh đang định lên tiếng thì Thế Du đã đưa tay lên miệng muốn nói " Đừng nói gì, ăn đi". Thế Nam nhíu mày khó hiểu nhưng cũng làm theo.

Thế Du ăn nhanh chóng rồi ra ngoài tính tiền luôn cho anh mình và cả Kim Anh . Lúc sau Thế Nam ra định thanh tóan tiền thỳ chủ quán bảo đã có người trả cho rồi. Anh cười đóan ngay là Thế Du .
Thế Nam quay qua Kim Anh vừa cười vừa hỏi :

- Hôm nay ăn ngon kô ?

- Bình thường như mọi khi thôi.

- Anh thấy ngon hơn đấy chứ .

Kim Anh ngẩn người :

- Sao lại vậy ?

- Ăn chùa thỳ chả ngon hơn.

Kim Anh chỉ tay vào mặt Thế Du nói to :

- Cái gì ? Anh ăn xong kô trả tiền cho người ta à ?

Thế Nam đánh nhẹ vào đầu Kim Anh :

- Vớ vẩn , nhìn anh thế này mà phải đi ăn quỵt của người ta à ? Ý anh là có người trả tiền cho mình ấy

- À, ra vậy. Ơ mà ai vậy anh sao em không thấy ai cả.

- Thằng Du đấy.

Kim Anh nghe tên Thế Du mà suýt nôn tô phở vừa ăn ra ." Lại dính vào cái thằng vừa xấu vừa béo vừa đàn bà ấy rồi" . Nhưng cô cũng cảm thấy hụt hẫng. Cô đã về Việt Nam gần một tháng rồi sao Thế Du không qua hỏi thăm biết hai nhà cách nhau chỉ là cái cột điện .

Cô ngạc nhiên nếu là Thế Du sao cô lại không thấy anh, thì anh trả kiểu gì. Cô hỏi Thế Nam :

- Ơ sao em không thấy nó vậy.

Thế Nam cười :

- Em làm sao nhận ra nó được. Nó ...

Thế Nam chưa kịp nói hết câu, Kim Anh đã chen ngang :

- Xời, cái thằng đấy có gì mà không nhận ra. Xấu nổi trội hơn người dễ nhận ra thấy mồ. – Rồi cô vừa cười vừa phẩy phẩp tay.

Thế Nam nghe xong sặc sụa, tròn mắt nói :

- Em thử tả nó anh xem nào.

Kim Anh cao giọng :

- Mắt bé, mũi long vương, mồm mỏng má phệ, người thì lùn lại còn béo nữa chứ. Xấu người xấu nết xấu gần hết.

Thế Nam nghe Kim anh tả về em mình mà không thể nào nhịn được cười, anh cười ầm lên :

- Trời ... nó xấu ... dã man vậy cơ à.

Nói rồi anh lại cười them một tràng nữa. Kim Anh lấy làm lạ. " Mình tả có gì sai à, chẳng qua là hơi quá sự thật tý thôi chứ có đáng gì với vẻ đẹp của hắn đâu". Cô vỗ vai Thế Nam :

- Này, anh cười gì vâyk. Em nói không đúng à?

Thế Nam vừa cười vừa dơ ngón tay cái lên :

- Nể em luôn. Trí tưởng tượng bay cao thật.

Tự nhiên bị mắng khéo, kim Anh la :

- Tưởng tượng gì chứ. Sự thật mất lòng mà.

Thế Nam cố nhịn không cười nữa, anh hắng giọng :

- Đấy chỉ là lúc bé thôi. Giờ nó khác rồi.

Kim Anh không thèm nghe, xua tay :

- Thì cùng lắm nhỉnh hơn được một tý nữa chứ gì. Kệ nó đi em không quan tâm.

Thế Nam cười thầm. Đến khi em gặp nó rồi em sẽ phải hối hận.

Hai người lên xe về không ai nói với nhau nữa. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
 
Chương 7
- Trời ơi ... giày mình đá đi đâu rồi, lược nữa, cặp nữa .... Á á á á á ....

Tiếng hét thất thanh của Kim Anh vang lên. Cô đang chạy qua chạy lại tìm đồ của mình. Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của mình, mà Kim Anh đã dậy muộn lại còn ném đồ linh tinh làm cho bây giờ không thể biết những thứ đồ đó ở đâu.

Sau một hồi loay hoay lục lọi cuối cùng Kim Anh cùng tìm thấy đồ mình cần. Cô nhanh chóng thay cầm áo chỉnh chu lại " nhan sắc". Rồi gọi điện kêu taxi đến trường.

Đang đi bỗng

- Kịch ... cục ... cục ... cục.

Chiếc taxi không hiểu sao kêu lên một tràng tiếng rồi giựt giựt rồi dừng cái " phịch". Chú taxi mặt đần ra. Kim Anh mặt tái mét. Cô lắp bắp hỏi :

- Xe ... xe bị gì vậy chú.

Chú taxi quay lại vẻ mặt tội nghiệp :

- Chắc nó trục trặc rồi ... cháu .

Kim Anh tái mặt . " Xui xẻo". Cô nhìn lên đồng hồ tính tiền rồi rút 50 nghìn ra chả cho chú taxi. Rồi đẩy cửa chạy một mạch. Chú taxi đằng sau vẫn ý ới :

- Cháu ơi còn thừa 12 nghìn này.

Chạy một mạch đến trường ai ngờ trường đã đóng cổng rồi. Cô đứng chống hông thở dốc ra lẩm bẩm, nói đứt quãng :

- Thật là ... xui xẻo. Mới ngày đầu ... đã

- Muộn rồi.

Tự nhiên có tiếng con trai vang lên sau lưng. Kim Anh giật mình quay phắt lại :

- Woa ... trai đẹp. – Cô mồm chữ O mắt sang long lanh, bật thốt.

Anh chàng đẹp trai ngạc nhiên, thắc mắc hỏi trong lòng . " Con nhỏ này bị dở hơi à?". Nhìn cái mặt kìa, mồm há hốc chảy cả nước ... miếng. Cổ thì rụt lại như con rùa. Mình biết mình đẹp trai nhưng không đến nỗi nhỏ Kim Anh không nhận ra chứ.Đúng là ... Đúng! Anh chàng đẹp trai đó là Thế Du. Chỉ anh mới nói Kim Anh thế thôi. Anh lạnh lùng buông từng chữ :

- Ngậm mồm vào, mặt đã ngu còn thích làm ngu hơn.

Kim Anh như cái máy lập tức đóng "khoang tàu" lại, cô đứng thẳng người lên, ngẩng mặt cao lên để lấy lại phong độ, Kim Anh mỉm cười cao giọng :

- What's your name ?

- Con điên .

Thế Du nói hai từ rồi quay người đi. Thấy mình như một con ngố để người ta ****. Nhưng vì là ... trai đẹp nên Kim Anh bỏ qua. Cô chạy theo anh :

- Ê ... cậu là ai? Ê ... chờ với ... cậu đi đâu vậy.

Đã đi học muộn lại còn có thời gian hỏi mình "cậu là ai".

Thế Du xọc hai tay vào túi quần đồng phục đứng lại nhìn cô :

- Muốn vào học không?

Kim Anh gật đầu lia lịa, mắt lấp lánh ánh sao hi vọng.

Thế Du bước tiếp :

- Theo tôi.

Kim Anh lập tức đi theo chân "anh đẹp trai".

Thế Du đi vòng ra sau trường. Anh dừng lại, Kim Anh cũng dừng theo. Ngước lên thấy trước mặt mình là bức tường bao của trường. Cô bật thốt :

- Không lẽ... - Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía bức tường.

Chưa để Kim Anh nói hết Thế Du đã đến gần bức tường lầy vài cục gạch xung quanh đấy xếp chồng lên nhau rồi bảo :

- Trèo đi.
 
Kim Anh trợn tròn mắt. Đáng nhẽ trong trường hợp này anh ta phải bế mình bay cái " vèo" qua tường như các nam chính như phim kiếm hiệp chứ nhỉ. Kim Anh nghĩ. Nhưng cũng bước đến đống gạch đã được xếp ngay ngắn. Cô đứng, rồi ngước lên "sao nó xa vời thế nhỉ".

Nuốt nước bọt vào trong cổ, kim Anh chỉ lên trên tường :

- Sao tớ trèo lên được. Cao thế này.

- Bám vào tường. Tôi ở dưới đẩy lên.

Kim Anh làm theo, cô cố gắng hết sức để bám vào thành tường, Thế Du ở dưới đẩy. Kim Anh bỗng thấy nhột khi có bàn tay con trai đụng vào chỗ nhạy cảm của mình, một tay cô bám vào thành tường, một tay cô đánh đánh vào tay Thế Du, anh nhăn mặt :

- Làm trò gì thế.

Kim Anh dở khóc dở cười :

- Tay cậu ... sờ vào mông tớ.

Thế Du nghe xong sững người, cậu thả tay ra luôn làm Kim Anh chới với nửa người bên trên nửa người bên dưới, cô méo mó :

- Giúp ... giúp tớ.

Thế Du nhìn Kim Anh :

- Giúp thì bảo sờ mông, không giúp thì cũng kêu. Giờ chốt hạ muốn gì?

Kim Anh mỏi tay vì phải bám vào thành tường, cô toát mồ hôi :

- Giúp ... giúp.

Thế Du đưa tay lên đỡ người Kim Anh, cậu đứng lên trên mấy cục gạch rồi đẩy người cô lên. Kim Anh ngồi lên được thành tường, cô thở phào nhẹ nhõm :

- May ... không ngã. – Rồi cô cười toe toét.

Kim Anh cúi mặt xuống nhìn Thế Du :

- Còn cậu thì sao.

Kô nói gì, Thế Du tháo cặp quẳng sang phía bên trong trường, rồi anh đứng lên phiến đá co người bật nhảy " phóc" sang bên tường dễ như trở bàn tay.

Kim Anh nhìn Thế Du vẻ khâm phục " hóa ra biết khinh công thế mà không ... bế mình bay", cô nói :

- Cậu giỏi thật đấy.

Thế Du vẫn kô nói gì, cậu cúi xuống cầm chiếc cặp sách lên đi thẳng để lại Kim Anh ngồi ở trên vách tường phân cách, cô ú ớ :

- Ơ ... ấy ... ơ .... Khoan đi.

Kim Anh vừa nói vừa dơ tay ra với. Nhưng Thế Du đã đi được một đoạn rồi, cô lọ mọ mãi mới tiếp đất an toàn, Kim Anh chạy hộc tốc theo Thế Du . Đến khi đuổi kịp anh thì chợt có một giọng nói ồm ồm vang lên phía sau lưng, thật man rợn :

- Đứng lại.

Hai chữ được nhấn mạnh làm cho người nghe phải dựng tóc gáy. Kim Anh định quay lại nhìn thì Thế Du ngăn :

- Đừng quay lại.

Nói rồi anh cầm tay Kim Anh kéo cô chạy đi một mạch, đằng sau thầy quản sinh vẫn không buông tha, ông vừa đuổi theo vừa quát :

- Hai anh chị đứng lại cho tôi ... tôi mà bắt được thì đừng trách.

Lời đe dọa của thầy giám thị càng ngày càng nhỏ dần đi rồi không nghe thấy gì nữa. Chắc vì đã có tuổi nên thầy không được bền sức như trước, Thế Du kéo Kim Anh chạy lên tận sân thượng của trường, anh buông tay cô ra.
Hai người đều cúi xuống chống tay vào đầu gối thở dốc, Kim Anh vừa thở vừa cười, nói :

- May thật đấy.

Đứng một lúc cho máu lưu thông rồi Thế Du ngồi bệt xuống đất, Kim Anh ngạc nhiên :

- Ơ, cậu kô định vào lớp học à?

Thế Du lắc đầu. Cô tiếp :

- Vậy tớ đi trước nhé.

Thế Du phẩy tay ý bảo cô đi đi, Kim Anh mỉm cười mở cửa đi về lớp. Thế du nằm trườn người xuống đất. Anh gập người vào vì cơn đau bụng lại tái phát.

Kim Anh đang đi thì đột nhiên nhớ lại là mình kô biết phòng học ở đâu. Bây giờ tìm thì chắc sẽ muộn lắm, cô trở ngươc lại sân thượng tìm "anh đẹp trai".

Nghe có tiếng bước chân, Thế Du gượng ngồi dậy làm vẻ như không có gì. Kim Anh cười hề hà với anh rồi hỏi :

- Cậu gì cho tớ hỏi ban Quản trị - Kinh doanh của trường ở chỗ nào.

- Tầng 3. Phòng 13.

- Ờ. – Kim Anh cười nhẹ rồi cúi đầu chào Thế Du.

Cô đi theo chỉ dẫn của anh vào lớp. Vì lí do mới đi Anh về không biết đường nên cô được vào lớp mà không gặp nguy hiểm nào.

Còn lại Thế Du ôm bụng nhăn nhó, mồ hôi túa ra đầm đìa trên gương mặt thanh tú, cậu mở cặp lấy thuốc ra uống. Một lúc sau cơn đau vơi dần, vơi dần , cậu ngả lưng dựa người vào tường ngủ thiếp đi.
 
Chương 8
Đến giờ ra chơi Kim Anh chạy một mạch ra căng tin trường. Đang loay hoay tìm chỗ ngồi, cô chợt thấy Tú Anh đang đi với đám bạn, cô vẫy tay gọi í ới :

- Ê .ê ... Tú Anh... ...

Vừa gọi cô chợt im bặt đi khi phát hiện ra những ánh mắt " iêu thương" của những cô gái trong căng tin dành cho mình. Cô thụt tay lại, ngậm mồm vào mỉm xười và ngồi xuống. May mà Tú Anh đã kịp nhìn thấy cô, anh cười tươi chạy lại bàn Kim Anh, kéo ghế ngồi xuống :

- Đại sư tỉ.

Kim Anh ngậm ống hút vào mồm rồi đưa mắt ngó quanh thì thấy những ánh mắt kia thưa dần đi, cô cúi đầu sát vào đầu Tú Anh hỏi nhỏ :

- Sao tao gọi mày mà mấy con kia nhìn tao bằng ánh mắt "cay đắng" vậy.

Tú Anh vênh mặt hất tóc :

- Có gì lạ đâu. Chị tập quen dần đi là vừa.

- Là sao? – Kim Anh ngơ ngác hỏi .

- Thì mấy nhỏ đó fan em mà. – Nói đoạn Tú Anh ưỡn ngực lên vẻ ta đây.

Kim Anh trề môi :

- Mày tự nhận à.

- Kô tin thì thôi. Mà chị gọi em gì vây.

Kim Anh lắc đầu :

- Thấy mày nên gọi vây.

Tú Anh gọi cho mình cốc café rồi quay qua chị hỏi :

- À, chị này. Chị với bác về đây ở luôn hay ở vài năm rồi đi.

Mặt Kim Anh ỉu xìu :

- Chắc phải ở đây luôn.

- Được ở nhà thích quá rồi còn gì. Mà sao mặt chị như mất sổ gạo vậy. – Tú Anh nhấc cốc café lên mồm nhấm nháp.

- Tao sắp phảo lấy chồng rồi.

Đang uống café trong miệng nghe chị mình nói, Tú Anh phin hết café trong miệng ra trúng mặt Kim Anh, anh ho sặc sụa còn Kim Anh thì trợn mắt hét toáng lên :

- Phùng ... Bảo ... Tú ... Anh.

Tiếng hét vừa dứt cũng là lúc mọi người trong căng tin lại một lần nữa đổ ánh mắt của họ vào Kim Anh. Tú Anh nhìn mặt và chiếc áo của chị mình bị dính màu café lem luốc, anh cười nắc nẻ lên. Kim Anh bực mình đánh bốp vào đầu Tú Anh, quát :

- Cười gì thằng ranh này.

Vừa nói xong một câu lập tức Kim Anh nhận được những tiếng xì xầm bán tán xôn xao. Mà nhân vật chính trong câu chuyện của mọi người là cô. Tú Anh vẫn cười, cô cau có hất mặt ra lệnh :

- Chạy mua hộp khăn lạnh mau lên.

Tú Anh đứng dậy cố nên cười chạy đi mua cho Kim Anh hộp khăn giấy.

Khi quay lại thì thấy chỗ chị mình có mấy đứa nữ sinh đang vậy quanh Kim Anh. Cậu liền đứng núp sau cây cột theo dõi tình hình :

- Con kia mày là ai mà dám sai anh Tú Anh hả. – Mấy đứa con gái nhôn nhao nói.

Một cô gái có mái tóc dài ép thẳng mài rêu khoanh tay trước ngực hất mặt lên nhìn Kim Anh :

- Bà già nhà quê này. Chị là ai mà dám lại gần Tú Anh của tôi vậy.

Sock !!!.. Kim Anh đứng hình khi có người dám gọi cô là " bà già " lại còn " nhà quê " nữa chứ. Trấn tĩnh cô đứng thẳng người dậy vuốt vuốt mái tóc nhìn Trâm Nhi – cô gái vừa nói :

- Ê, nhìn lại mặt chị đi cưng, xem có nếp nhăn nào chưa. Bộ mắt cưng có đờm à đi rửa mặt đi nhé.

Trâm Nhi dí sát mặt mình vào mặt Kim Anh nhìn chăm chú rồi cô chỉ tay vào mặt Kim Anh, nói vang lên :

- Trời ... nếp nhăn ở mắt, ở chán này, ở đây , đây và cả đây nữa này.

Trâm Nhi chỉ lung tung lên mặt Kim Anh.

Kim Anh nghe xong đưa tay lên mặt cô lẩm bẩm :

- Gì. . Mặt mình nhiều nếp nhăn vậy sao. Kô được chắc con ranh này nó chỉ bịa ra trêu tức mình thôi.

Cô lấy lại bình tĩnh hắng giọng cười mỉm một cái rồi vỗ nhẹ má Trâm Nhi :

- Sư muội này tỉ bảo rồi về bảo bố mẹ cho đi sát trùng mắt đi mà lại .Mắt đã hỏng còn cố dùng làm gì.

Trâm Nhi đuối lí, cô vờ đưa tay dụi mắt :

- Bà chị ơi mình già rồi thì nhận đi có gì mà phải xí hổ. Bọn em thông cảm mà.

Cả lũ bạn đi cùng Trâm Nhi cười ầm lên. Kim Anh bực mình " Con này kinh thật mồm mép như tép nhảy. Kô được chẳng nhẽ Kim Anh này phải chịu thua nó sao ". Kim Anh cười nhẹ :

- Vậy à... Thế em có biết chị đẹp theo kiểu sang trọng quý phái chứ không phải bà già nhà quê như em nói đâu.
Tú Anh đứng sau cột phì cười trước câu nói cùn của chị mình. Trâm Nhi nghe Kim Anh nói xong cô ho sặc sụa :

- Chị đang tự nghĩ à. Khổ thân thật.

Một cô gái tóc vàng bên phe Trâm Nhi lên giọng hách dịch.

- Mày cần gì đôi co với con đấy. Thích thì nhẩy vào mà gõ thôi.

Kim Anh quay qua phía cô tóc vàng vừa lên tiếng, cô gằn từng chữ :

- Thích ... thì lăn vào mà ăn.

Nghe Kim Anh nói xong, không khí như nóng lên. Một cô gái người tròn lủng mặt hằm hằm chạy vào định túm tóc Kim Anh.
Thì ...
 
Chưađể cô gái đó động đến mình. Kim Anh né sang một bên.

Rồi thấy mấy người phe nó đang chạy vào.

Tú Anh thấy tình hình căng thẳng quá, anh định ra can thì vừa bước được một bước anh đã dừng lại vì nghe thấy Trâm Nhi – cô gái cầm đầu nói :

- Chúng mày đứng lại. Ai cho bọn mày chơi xấu kiểu vậy.

Một đứa bạn Trâm Nhi phản đối :

- Mày định để con Băng bị đánh à.

Trâm Nhi thản nhiên :

- Chấp nhận thôi. Sôlô sòng phẳng mà.

Một đứa bạn cô bất mãn :

- Nó bên phe mình mà.

Trâm Nhi cau mày :

- Tao bảo rồi, 1 -1 . Không chơi chó đàn. Yếu thì chấp nhận thua.

Kim Anh vì được học võ nên sức khỏe cô tốt hơn cô bạn tên Băng của Trâm Nhi. Cô tung một cước vào bụng khi thấy Băng hăm he định cầm cốc café của Tú Anh đập vào người mình , cô nói :

- Đã yếu còn thích ra gió. – Vừa nói cô vừa hất mặt về phía Trâm Nhi.

Băng ngồi dưới đất mặt đỏ gay. Mấy cô bạn đứng gần đó chạy lại phủi quần áo với vuốt lại tóc cho Băng. Rồi dìu cô đứng lên. Băng lắp bắp nói :

- Mày... cứ chờ đấy. – Nói rồi cô cùng mấy người bạn đi mất. Còn lại Trâm Nhi.

Kim Anh khoanh tay trước ngực, nói với theo :

- Sẵn sàng.

Trâm Nhi đến gần Kim Anh, cô dơ thẳng tay lên tát Kim Anh, vì kô để ý nên Kim Anh lãnh nguyên cái bạt tai, cô quắc mắt nhìn Trâm Nhi.

Trâm Nhi kô hề nao núng nhìn lại :

- Đây là cái tát cảnh cáo vì hai lí do. 1 là chị khôg được lại gần Tú Anh. 2 là chị đã đánh bạn tôi.

Kim Anh vung tay lên tát mạnh vào mặt Trâm Nhi khi cô vừa dứt câu. Trâm Nhi lần đầu tiên bị đánh kể từ ngày đó đến giờ. Thật ra Trâm Nhi vốn k thích đụng tay đụng chân với ai, chỉ tại cô kô muốn ai đến gần Tú Anh nên mới tỏ ra vênh váo, kô sợ đời như thế.

Từ lúc vào trường này đến nay ai kô nghe lời cảnh cáo của cô mà cố tình lảng vảng đến gần Tú Anh đều bị cô cho nghỉ học hết.

Hôm nay gặp ngay đối thú. Không những không đau mà cô còn thích thú :

- Good.

Cả lũ trố mắt nhìn cô và trong đó có cả Kim Anh. " Con này bị mình đánh xong mát dây luôn à." – Kim Anh thầm nghĩ.
Trâm Nhi tuyên bố :

- Từ nay chị sẽ được vinh dự tán tỉnh Tú Anh.

Nghe Trâm Nhi nói xong Tú Anh bật cười đến đau cả bụng, Kim Anh cau mày lại :

- Cưng nói cái gì vậy ? Bệnh à ?

Trâm Nhi giải thích :

- Chị sẽ có cơ hội lại gần Tú Anh mà kô ai ngăn cản.

Kim Anh phẩy tay :

- Xời , tưởng gì, kô cần.

Tú Anh bất mãn trước hành động của bà chị mình, anh thầm nghĩ .

" Được quyền lại gần mình mà dám tỏ thái độ thế à. Mất hết cả phong độ của mình."

Trâm Nhi sáng mắt :

- Thật à.

Kim Anh suy nghĩ gì đó rồi cô trả lời lại :

- À kô, phải theo đuổi Tú Anh chứ. Cơ hội tốt của chị mà cưng hơ hơ .

Trâm Nhi xụ mặt rồi vụt tươi cười tự tin :

- Kô sao. Kể cả theo đuổi mấy đi nữa Tú Anh của tôi sẽ kô bị chị quyến rũ đâu.

Kim Anh trề môi nhún vai :

- Biết đâu được.

Trâm Nhi bực mình trước vẻ thản nhiên của kẻ thù, cô đâm quạu :

- Chắc chắn thế .

Nói rồi cô quay mặt bỏ đi .Cùng lúc tiếng chuông vào học vang lên. Mọi người thích thú khi vừa được xem phim hành động miễn phí. Kéo nhau ra khỏi căng tin. Lúc này Tú Anh mới đi đến chỗ Kim Anh.

Thấy Tú Anh chạy đến chìa hộp khăn giấy cười với mình, lúc nãy khi cô đánh Băng đã nhìn thấy Tú Anh, tưởng anh sẽ chạy đến giúp ai ngờ, cô nạt :

- Mày cười cái gì.

Cô cau có :

- Bọn trẻ giờ liều thật.

Tú Anh trề môi .

- Chị hơn bọn nó được mất tuổi mà bày đặt " bọn trẻ bây giờ liều thật ".

Vừa đi vừa nghe thằng em nhại lại giọng điệu của mình. Kim Anh chống chế :

- Hơn hai tuổi cũng là số nhiều rồi.

Tú Anh chép miệng :

- Chị có thằng em đẹp trai, học giỏi nên tập quen với rắc rối đi là vừa.

Kim Anh " à" lên một tiếng rồi hỏi :

- À này, nhỏ nãy là người yêu của mày à?

Tú Anh lắc đầu.

- Thế là bạn à.

Lại là cái lắc đầu.

- Thế là gì.

Tú Anh ngây thơ :

- Sao em biết được.

Kim Anh ngỡ ngàng :

- Ơ thế mày kô quen nhỏ đó à?

Tú Anh gật gật đầu :

Kim Anh làu bàu :

- Thế mà nãy giờ tao tưởng nó là người yêu của mày đi đánh ghen. Mà con này hay thật mày kô biết gì nó mà nó cũng dám bảo : Tú Anh của tôi.

Tú Anh phì cười vỗ vai chị :

- Thôg cảm. Fan cuồng của em ấy mà.

Kim Anh lườm thằng em :

- Con nhỏ đấy cũng xinh phết mỗi tội hơi ... tửng. À mà nó đã bao giờ nói chuyện hay tỏ tình tán tỉnh gì mày chưa.

- Em đã bảo e kô biết nhỏ đấy là ai rồi mà lại.

Kim Anh gật gù :

- Cũng phải :

- Thế mà nó dám bảo cho phép tao tán tỉnh hay lại gần gì gì với mày mới sợ chứ. Như kiểu nó là manager của mày ý.

Tú Anh khoác tay lên vai chị.

- Thôi kệ đi vào lớp thôi.

Kim Anh cũng Tú anh sánh vai nhau bước về lớp. Họ không hay Trâm Nhi đang đứng sau cánh cửa lối thoát hiểm mà họ vừa đi qua. Cô nhìn Tú Anh với đôi mắt buồn. Khẽ thở dài cô quay người bước đi.
 
Chương 9
Hôm nay, cô giáo bộ môn có việc nên lớp Kim Anh được nghỉ một tiết. Vì không quen ai, cũng chẳng thấy Tú Anh đâu nên cô lên thư viện ngồi đọc sách.

Đang ngồi đọc sách trong thư viện thì có một người đi lại bàn bắt chuyện với cô :
- Chào bạn , tớ ngồi đây được chứ .

Kim Anh ngước mắt lên nhìn. Trước mặt cô là một cô gái có mái tóc dài đen, thẳng mượt..Đôi mắt bồ câu biết cười. Người cô toát lên một vẻ đẹp tươi mát hiền dịu. Kim Anh cười nhẹ, nói :

- Ừ , cứ tự nhiên .

Cô gái kéo ghế ngồi xuống tự giới thiệu :

- Tớ tên là Chi Mai. – Rồi cô nở nụ cười dễ thương.

Kim Anh kô nói gì, cô dán mắt vào quyển sách đang đọc. Cô bạn tiếp :

- Cậu có phải là Kim Anh kô?

Ơ sao nhỏ này lại biết mình nhỉ. Chẳng nhẽ mình nổi tiếng vậy à. Haha...

Trả vờ ngây thơ, Kim Anh hỏi lại :

- Sao cậu biết.

Chi Mai cười toe tóet :

- Thì giờ cậu nổi tiếng rồi đó thôi. Mới vào trường đã có sì căg đan.

- Tớ có phải sao đâu mà sì căg đan.

Chi Mai giải thích :

- Thì hôm qua cậu tung cho nhỏ Băng một trưởng rồi còn tát Trâm Nhi cái "vèo" nữa thây. – Vừa nói Chi Mai vừa miêu tả bằng những hành động rất ngộ nghĩnh như cô là người "làm" nên nó không bằng.

"Thì ra là vì chuyện ở căng tin. Chắc bây giờ mình nổi tiếng hơn sao rồi ấy chứ hơ hơ... " Kim Anh nghĩ rồi tỏ vẻ khôg có gì.

- À, tưởng gì.

Thấy Kim Anh không phản ứng gì, Chi Mai tỏ vẻ ngưỡng mộ :

- Woa ... cậu ghê thật đấy dám đánh cả nhỏ Trâm Nhi.

- Có gì mà phải sợ nó .

Chi Mai kể lể :

- Tại cậu không biết đấy thôi. Nhỏ đó bố mẹ làm xã hội đen đấy. Ghê gớm lắm. Ai động vào nhỏ thì có nước ... "khực". –
Nói đến đoạn Chi Mai đưa tay ngang cổ rồi làm vẻ mặt le lưỡi.

Kim Anh tròn mắt nghe . Chi Mai tiếp tục :

- Nghe đồn hồi cấp 2 có đứa dám đánh nó. Thế là bố mẹ nó đến tận nhà phá nhà con nhỏ đánh nó luôn đấy.

Kim Anh rùng mình :

- Thật á.

Chi Mai gật đầu chắc nịch :

- Sự thật 100% luôn.

Nuốt nước bọt cái "ực". Kim Anh nghĩ đến cảnh bố mình đã "gà trống nuôi con" lại còn bị tống ra đê ở. Ôi thảm thương :

- Nhưng có nhất thiết phải làm vậy kô?

Chi Mai chép miệng :

- Biết sao được. À này – như nhớ ra điều gì, Chi Mai mắt long lanh hỏi. – Cậu có quan hệ gì với Tú Anh vậy.

- Chẳng quan hệ gì.

Chi Mai bĩu môi, dài giọng :

- Kô có quan hệ gì mà hai người đi chung với nhau à.

Kim Anh chối quanh :

- À ... ừ ... thì là ... à đúng rồi là bạn cũ, bạn cũ ấy mà .

Chi Mai tỏ vẻ không tin :

- Thật kô.

Gật đầu chắc nịch, đáp :

- Thật. Mà cậu định điều trả tớ đấy à.

- Đâu có. Tớ thấy cậu mới chuyển đến mà đã quen được Tú Anh nên thấy lạ .

- Lạ gì.

- Cậu kô biết gì à?

- Biết gì?

Tỏ vẻ không tin, nhưng nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác của Kim Anh. Chi Mai nói :

- Thôi được rồi để tớ kể về sự tích trường Hồ Chí Minh , trường mình cho cậu nghe.

Chưa để Kim Anh phản ứng gì. Chi Mai đã liến thoắng :

- Thôi được rồi để tớ về sự tích trường Hồ Chí Minh , trường mình cho cậu nghe.

Chưa để Kim Anh phản ứng gì. Chi Mai đã liến thoắng :

- Truyện kể rằng. Trường đại học Hồ Chí Minh có "5 cục vàng nguyên chất". Nằm trong ...

Kim Anh nãy giờ kô có hứng thú với cậu chuyện cô bạn mới quen này sắp kể. Nhưng nghe đến vàng, cô sang rực mắt lên chặn ngay lời nói của Chi Mai :
 
- Vàng, vàng á. Đâu, ở đâu.

- Ở trường mình chứ ở đâu. – Chi Mai vênh mặt lên nói.

Kim Anh vồn vã :

- Cụ thể là ở chỗ nào.

- Một "cục" ở ngay lớp mình. Hai " cục" nữa ở lớp bên cạnh. Còn 2 "cục" nặng kí nhất ở năm 3.

Kim Anh đứng bật dậy kéo tay Chi Mai :

- Đi lấy thôi.

Chi Mai ngớ người :

- Lấy gì.

- Vàng.

Nghe xong, Chi Mai cười lên sặc sụa. kim Anh không hiểu gì cô đứng đần ra :

- Cậu cười gì thế.

Chi Mai kéo Kim Anh ngồi xuống vừa cười vừa nói :

- Vàng này là vàng biết nói, biết đi, biết suy nghĩ, biết chơi thể thao cơ.

Kim Anh ngây thơ :

- Ơ thế, quái thai à.

Chi Mai đưa tay lên miệng " suỵt" một tiếng :

- Khẽ thôi. Để im tớ kể cho nghe.

Kim Anh hứng thú chống tay lên cằm hóng hớt :

Chi Mai lôi từ trong túi quần ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu thể hiện tài của mình :

- 5 cục vàng trường mình còn quý hơn cả vàng thật nữa cơ. 5 cục vàng đấy là 5 bảo bối xinh đẹp của trường mình. Mỗi năm trường ta đều tổ chức một cuộc "bầu cử" chọn ra 5 "cục vàng" sang nhất. Sau đấy xếp cấp thứ bậc cho họ. Tú Anh cũng nằm trong số đấy đấy.

"Xời ... em mình có khác. Hãnh diện phết.Mà chắc thằng này thứ bét trong "5 cục vàng" ấy mà ".

Kim Anh gật gật hứng thú nghe tiếp :

- Những người đấy là ai.

Dở dở quyển sổ, Chi Mai kể :

• No. 5 : Thanh Tuấn năm 1

- Đẹp trai con nhà giàu ở Gia Lai. Được giải nhất toàn quốc cuộc thi violon.

• No. 4 : Nguyên Khang năm 1

- Đẹp trai con đại gia ở Sài Gòn được huy chương vàng môn bơi lội toàn quốc và giải nhì Thế Giới.

• No. 3 : Phùng Bảo Tú Anh năm 1.- cùng lớp với mình.

- Nhà làm bất động sản. Cậu ấy có vẻ đẹp "siêu xinh trai". Trả trách nhỏ Trâm Nhi đấy say tình

- Sở thích : Chơi bi-a, bóng rổ. Lại còn chơi cực đỉnh nữa.

Nghe Chi Mai kể. Kim Anh rùnh mình, cô khẽ bĩu môi " Có nói quá không vậy, thằng Tú Anh nhà mình nhìn cũng bình thường thôi mà, cần gì phải tâng bốc vậy chứ"

Chi Mai không để ý đến thái độ của Kim Anh, kể tiếp :

• No 2 : Tử Kỳ năm 3. ( Kể đến đoạn Tử Kỳ ,Chi Mai gấp quyển sổ mơ màng kể )

- Con trai hãng ôtô " IU" siêu lớn manh. Có vẻ đẹp cực kool và dễ thương. Luôn nở nụ cười thân thiện với tất cả mọi người. Luôn giúp đỡ các bạn gái. Rất ... rất ga lăng. Mỗi lần cậu ấy nở nụ cười thiên sứ là khôg gian như tỏa sang, cánh hoa hồng bay bay khắp nơi. Ôi mới ... tuyệt vời làm sao.

Xời xời, nhìn kìa con nhỏ mê trai. Nghĩ đến mà cũng thể à. Nhỏ mà gặp " anh đẹp trai" của mình chắc nhỏ ngất ngay tại chỗ quá. Mà không biết No. 1 là ai nhờ :

- Kể tiếp đi xem nào. Sao cậu kể Tử Kỳ dài dòng quá vậy. Hay là... - Kim Anh như vừa phát hiện được điều lý thú cô chỉ chỉ tay vào gương mặt đã hơi hồng hồng của Chi Mai. Xong nở nụ cười xảo quyệt.

Chi Mai đỏ mặt, đánh trống lảng :

- Để im nghe tớ kể tiếp .

- Sở thích : đọc sách và chơi thể thao. Mà cậu ấy học cực giỏi nhưng kô biết vì sao chỉ đứng hạng 2 toàn trường, giỏi tất cả các môn thể thao nhất là môn điền kinh.
 
Chi Mai lại mơ màng kể tiếp :

- Không thể nào diễn tả nổi, vừa đẹp trai con nhà giàu, lại học giỏi nữa chứ . Tuyệt vời...

Nghe Chi Mai kéo dài chữ " Tuyệt vời" mà Kim Anh suýt phì cười, nhìn vẻ mặt mê trai của nhỏ hằn lên mặt. Cô có vẻ hơi tò mò về người này. Đột nhiên Chi Mai kêu lên :

- Ôi mẹ ơi...

Kim Anh giật mình ngó quanh xem có chuyện gì rồi quay lại hỏi Chi Mai :

- Cái gì vậy.

Chi Mai chắp 2 tay lại đưa vào tim, mắt long lanh hạnh phúc :

- Nói đến No. 1

Hết hồn tưởng có ma. Hay con nhỏ Trâm Nhi đến "uỵch" mình chứ. Xùy xùy xùy... :

- Ối dời ơi , tưởng gì. Hốt hền. No.1 nó làm sao?? – Kim Anh tò mò.

• No.1 năm 3

- Con đại gia Việt Kiều Úc. Mang vẻ đẹp của 4 người kia cộng lại. Nhưng ở cậu ấy có một nét gì đấy rất riêng biệt. Phải nói là ... nói là...

- Siêu đẹp trai chứ gì?

- Kô. Cái đấy thì rõ rồi. – Chi Mai lắc đầu.

- Siêu thu hút, siêu hót chứ gì?

- Kô. – Lại lắc đầu. Chi Mai bặm môi suy nghĩ rồi cô kêu lên :

- Siêu lạnh.

Kim Anh ngơ ngác :

- Cái gì lạnh.

Chi Mai gằn mạnh từng chữ :

- Cậu ấy có vẻ đẹp siêu lạnh.

- Sao nữa.

Chi Mai chợt ỉu xìu :

- Người này ... bí ẩn lắm ít khi cậu ta đến trường lắm. Mỗi lần cậu ấy xuất hiện thì trường mình y như rằng có bạo động.

- Kinh vậy sao? – Kim Anh kô tin hỏi lại.

Chi Mai gật đầu trắc nịch, tiếp :

- Người này tớ tìm hiểu điều tra mãi mới biết được một số thong tin đấy.

Kim Anh tò mò :

- Như nào, như nào. Nói nhanh.

- Chơi đàn piano cực hay và ...

- Sao nữa. Cứ kể giật cục là sao.

Chi Mai gãi đầu cười :

- Hết rồi.

Kim Anh đánh nhẹ vào tay Chi Mai :

- Có thể thôi mà tưởng biết nhiều. Thế cậu có biết mặt cậu ta kô?

Chi Mai vênh mặt, cao giọng nói :

- Biết chứ. Nhìn được 1 lần.

Kim Anh nhìn Chi Mai bật cười :

- Cậu có cần tỏ vẻ hạnh phúc khi được hẳn "1 lần" nhìn thấy cậu ta như vậy kô.

- Hạnh phúc chứ. Đấy là cơ hội hiếm có mà. – Chi Mai nhấn mạnh.

Sao mà bằng " anh đẹp trai" của mình được. Mình phải giấu kín không con nhỏ Mai thông tin này điều tra rồi "cuỗm" anh của mình đi cũng nên. Mà kô biết thằng cha No. 1 như nào nhỉ :

- Thế cậu ta như nào ? – Kim Anh hỏi.

Chi Mai cắn môi suy nghĩ , nói :

Chi Mai cắn môi suy nghĩ , nói :

- Siêu của siêu đẹp trai. Mắt to, lông mày đen theo đường như tỉa vậy. Lông mi dài cong hơn cả con gái. Sống mũi thanh, cao. Môi mỏng như con gái lại còn trắg bóc nữa chứ. Nói chung 4 người kia được hợp lại nên No. 1 này. Mỗi tội nhìn mặt cậu ta lạnh như đá để trong tủ lạnh ấy. – Chi Mai thấy rùng mình khi nhớ lại gương mặt của " Cục vàng No. 1"

Kim Anh nhìn Chi Mai vẻ nghi ngờ, cô thốt lên :

- Cậu có chém gió lên không vậy. Làm gì hoàn hảo đến thế.

Nghe Chi Mai tả hình như hơi giống " anh đẹp trai" của mình. Kô biết "anh đẹp trai" là của quý gì nhở.

Chi Mai đưa tay lên trời thể thốt :

- Tớ thề tớ nói thật. Sự thật 100%.

- Thế cậu ta tên là gì?

Chi Mai nói nhanh :

- Trịnh Kim. Làm sao có thể quên tên No. 1 được.

- Ờ.

Mải buôn không để ý giờ. Thoắt cái đã đến giờ học tiếp theo. Hai người tạm ngừng cuộc nói chuyên.

Chi Mai nói đã coi cô là người bạn thân vì nói chuyện có vẻ hợp. Nên đã xin số Kim Anh để lien lạc.

Kim Anh cũng thấy thoải mái và có cảm giác thân thiết với cô bạn mới này. Nên cũng đồng ý liên lạc với Mai "lá cải =)~" – Tên mà Kim Anh vừa đặt cho Chi Mai.

Vào học. Ngồi nghe giảng bỗng dưng Kim Anh nghĩ đến " anh đẹp trai" hôm qua cô gặp. Vì muộn học với mải "đột kích" nên kô có dịp nhìn kĩ, nhưng chỉ sơ sơ thôi cũng thây cậu ta toát lên vẻ đẹp lạnh lẽo rồi, Cô bỗng sáng mắt . Chẳng lẽ ... cậu ta là No.1.

Mà không. No. 1 rất ít đến trường. Hay " anh đẹp trai" là .... Là King . hơhơ. Đẹp trai, phong độ, lạnh lung thế cơ mà.

Tú Anh nhìn thấy chị mình đang mơ mộng gì đó. Anh vò một tờ giấy vào rồi ném cái "vèo" lên người Kim Anh. Làm Kim Anh giật mình, quay sang thấy Tú Anh đang le lưỡi trêu mình. Kim Anh đứng bật dậy hét tướng lên :

- Thích chết à.

Cả lớp bỗng im lặng.

" Rắc"
 
Viên phấn trên tay thầy giáo gẫy làm đôi. Thầy quắc mắt nhìn xuống phía Kim Anh đang đứng chống nạnh, mắt trợn lên, mặt hằm hằm.

Thấy như có cái gì sượng sượng sau lưng. Kim Anh quay qua. Giật mình với ánh mắt tóe lửa cuả thầy giáo . Cô cười bẽn lẽn :

- Hề hề. Em xin lỗi thầy. Em nhầm. Hề hề.

Tú Anh kô nhịn được cười, anh cười sặc sụa lên, thầy giáo quắc mắt chỉ tay quát :

- Đây là cái chợ của anh chị đấy à. Ra ngoài cho tôi.

Kim Anh nhìn Tú Anh, hất hất mặt :

- Kìa, thầy bảo cậu ra ngoài kìa.

- Tôi bảo cả chị nữa. – Thầy hói gầm lên.

Kim Anh nghe ông thầy gầm gừ mà giật mình. Cô ú ớ :

- Ơ, em ... có làm gì ... gì đâu ạ.

Thầy hói trợn mắt :

- Còn kô ra à. Hai anh chị có ra không thì bảo.

Tú Anh nhún vai đứng dậy khoác vai bà chị :

- Mình lại trà đá chém gió thôi. Đằng nào cũng tiết cuối rồi.

Kim Anh ngoái lại nhìn thấy ú ớ.

- Ơ ... ơ ...

Chịp kịp "ơ" vài tiếng thì Tú Anh đã lôi cô ra ngoài để lại ông thầy đầu bốc khói. Thở bằng tai luôn.

Hành động của Tú Anh lại làm dấy lên một cơn lốc " buôn dưa lê, bán dưa hấu" bằng ... giấy của các học sinh.

Chi Mai ngồi nghĩ " Chỉ là bạn mà sao thân thế nhỉ?". "Chả lẽ ...". Kô phải ..."." Cũng có thể lắm chứ". " Cũng vẫn không phải. Có người yêu như Tú Anh cần gì phải dấu chứ."

Chi Mai bù đầu với những suy nghĩ vớ vẩn của mình. Cô cố gạt chúng sang một bên để chuyên tâm nghe giảng.
 
Chương 10
Tít ... tít ... tít

Tít ... tít ... tít

Tiếng chuông điện thoại cứ dai dẳng vang lên làm Thế Du không tài nào ngủ được, anh quơ tay lên bàn tìm chiếc điện thoại của mình. Giọng ngái ngủ :

- Ai vậy.

- Dậy mở cửa cho tao mau lên cái thằng này. Mày biết mầy giờ rồi không. 12h giờ trưa rồi...

Thật là nhức đầu với cái thằng này. Mới " sáng sớm" mà đã lắm mồm rồi. Không biết tìm mình có việc gì nữa.

Chưa để Tú Anh nói tiếp, anh cụp máy uể oải bò dậy xỏ dép rồi lết ra ngoài mở cửa cho Tú Anh. Tú Anh càu nhàu :

- Mày ngủ như lợn vậy. Lúc nào đến nhà cũng chỉ thấy ngủ. Tao ấn chuông gẫy cả tay mà cũng không ra. – Vừa nói anh vừa dơ dơ ngón tay ra trước mặt Thế Du.

Thế Du kô nói gì. A phi thẳng một mạch về phòng rồi nhảy lên chiếc gi.ường thân yêu của mình cuộn mình trong chăn ngủ tiếp. Tú Anh trợn tròn mắt chạy theo, cậu dựt chiếc gối Thế Du đang ôm rồi hét toáng lên :

- Này, này , này ... tao đến đây để nhìn mày ngủ đấy à.

Thế Du mặc kệ Tú Anh đang gào thét lải nhai bên tai vẫn kéo chăn ngủ tiếp.

Tú Anh bất lực nhìn thằng bạn. Anh phi lên gi.ường Thế Du ngồi rồi lấy chiếc laptop trên bàn của Thế Du ra chơi game. Vừa bật Yahoo! Lên thì anh đã thấy bà chị mình "Buzz!!!" một cái.( Một lọai chat thông dụng tại Việt Nam )

- Ê, đang đâu đấy.?

- Em đang ở nhà thằng bạn .

- Thằng nào? :-/

- Thằng nào chị hỏi làm gì. Chị có phải mẹ em đâu =)).

- Ừ. Rồi. Không hỏi nữa. Dỗi :-<..

Tú Anh cười cười rủ rê :

- À. Vào làm ván CF đi.

Mấy hôm trước lúc sang nhà Kim Anh chơi, Tú Anh có tải trò CF ( Đột Kích ) về máy chơi. Kim Anh thấy hay hay nên học đòi ... ** đởn.

Mới luyện tay được mấy ván, nên Kim Anh thích thú, viết nhanh :

- Chơi luôn. Sao phải nghĩ.

- À ừ. Vào kênh 4. TD 4. lên phòng XXX nhé.

- Ôtê.

Tắt YH! Anh bật loa ngoài lên. Rồi vào trang web chọn mấy bài vào list nhạc của mình.

Nhanh chóng vào CF theo như logo trên màn hình máy tính. Tú Anh vào theo kênh và TD rồi lập phòng. Ra ngoài pm Kim Anh vào. Tiếng nhạc hòa lẫn với tiếng bắn súng. Tiếng GM trong game nói. Hòa lẫn với nhau thành một âm thanh hỗn tạp. Tú Anh cùng với Kim Anh thích thú bắn nhau ầm ầm. Thứ âm thanh đấy như kích thích máu chiến trong hai người họ.

Còn đối với một số người thì nó là âm thanh khó chịu. Và cực kì kinh khủng khi Thế Du ... đang ngủ ngay bên cạnh. Anh đạp chăn ngồi bật dậy, quát :

- Thằng kia...

Tú anh giật bắn mình ngó sang chỗ Thế Du một giây rồi quay lại dán mắt vào màn hình :

- Làm gì hét to thế. Làm người ra hết cả hồn. – Anh nói theo giọng điệu ẻo lả.

Thế Du đứng phắt dậy rút loa ra định tắt máy thì Tú anh kịp thời ngăn lại cười xởi lởi :

- Bình tình tự tin kô cay cú.

Thế Du bực mình xẵng giọng :

- Kô cay cú cái ...

Biết Thế Du chuẩn bị nói gì. Tú Anh chặn họng :

- Í, bạn iêu văn minh tí đi.

- Văn mình cái ...

- Cái gì. – Anh ngây thơ hỏi.

Thế Du không muốn tranh cái nữa. Đang ngủ bị thứ âm thanh khủng khiếp làm cho đau đầu anh xua tay :

- Thôi mày lượn đi cho nước nó trong.- Nói rồi Thế Du dựt lấy cái laptop từ tay Tú Anh .

Tú Anh mặt tỏ vẻ tội nghiệp ôm tay Thế Du :

- Sao bạn lại nỡ đuổi tớ. Tớ đau khổ chết mất.

Thế Du nổi hết cả da ốc lên. Anh đạp Tú Anh một cái lăn quay xuống đất, rồi hờ hững đáp :

- Tránh ra.

Thế Du ôm laptop quay lưng bước đi thì Tú Anh lại lê dưới sàn nhà ôm chân anh kô cho anh đi, tiếp giọng đáng thương :

- Ơ. Nhưng tớ đang chơi mà cậu mang máy đi đâu vậy. Để tớ chơi nốt đã. Đang " Ngã Tư Tử Thần " với nhỏ Kim Anh mà. Nãy giờ tớ thua nhỏ mấy trận rồi. Để tớ lấy lại chút sĩ diện đã chứ. Du đẹp trai giống tớ ơi. Đi mà.
Khiếp nổi cả da gà. Anh co chân rút ra khỏi tay Tú Anh rồi đạp cho anh cái nữa.

- Lắm mồm.

Tú Anh dù chỉ bị đạp nhẹ nhưng a cũng vờ kêu lên đau đớn :

- Mẹ ơi, chết con rồi. Gãy tay rồi.

Thế Du hất hất mặt về phía Tú Anh rồi nói :

- Vậy à..
 
Tú Anh liếc liếc nhìn trộm xem thái độ Thế Du như nào rồi anh ôm chăn tiếp tục xụt xịt :

Thế Du ngoảnh mặt làm ngơ, buông 1 câu :

- Vô ích.

Tú Anh bết Thế Du là người sắt đá, anh ăn bạ đến đâu nó cũng vậy thôi. Nên anh tắt ngay " chiếc dịch" ăn vạ lại. Quay sang lườm Thế Du rồi a đứng dậy đổi ngay giọng :

- Đúng là thằng máu lạnh kô có tình người.

Thế Du nhún vai đặt lap top xuống bàn ròi vào phòng vệ sinh. Tú Anh nhìn theo thấy Thế Du vào rồi đóng cửa anh mới bước lại gần bật ngay cửa sổ trò CF lên.

- May mà nó vẫn chưa tắt của mình.

Thấy bà chị mình pm tới tấp :

- Bắn kém thế =))~.

- Thấy chị mày bắn hay qua nên run đứng im à.

- Ê ... mày đâu rồi ấy vậy.

- Kô bắn nữa à. Cái thằng này x(.

- ....

Một loạt tin nhắn của " Bà chị yêu quý" – Contact Tú Anh đặt cho Kim Anh, hiện lên. Anh ấn ngay vào ô trống rồi thoăn thoắt ấn vào :

- E đây ... e đây.

- M đi đâu vậy?

- À đang chơi bị con cún nó làm phiền ấy mà.

- Thế à. Thôi chơi lại ván khác vậy.

- Ôk.

- À chị iêu. ;))

- Jề.

Không biết thằng này lại có ý đồ đen tối gì đây. Phải cảnh giác mới được.

- Thắng phải có thưởng nó mới quyến rũ chứ. Hihi.

- Thích gì. Nói luôn.

Úi xời. Cái thằng đã gà còn tỏ ra nguy hiểm. Dám đặt điều kiện với chị à. Đợi đấy.
Tú Anh suy nghĩ trong giây lát, rồi viết nhanh :

- Em thua thì chị sai em cái gì cũng được, nhưng chỉ 1 lần thôi. Còn chị thua thì ngược lại. Ok.

- Ôkê luôn. – Đúng là thằng em ngu ngốc. Lần này thì bại dưới tay chị đi. Kim Anh ngồi nghĩ mà cười sung sướng.

- Chơi sinh tử ngã tư nhé.

- Mà mày chuẩn bị tâm lý đi là vừa.

- Xời xời xời. Chuyện của kiếp sau đấy à.

- Ừ rồi xem. – Cứ đắc thắng đi. Rồi bà chị này cho mày biết tay hơ hơ .

Tú Anh và Kim Anh bắn với nhau 10 mạng rồi mà vẫn chưa phân thắng bại. Còn nốt hiệp cuối. Đang loay hoay thay súng. Khôg để ý Thế Du đã ra từ lâu, đang đứng đằng sau quan sát trận đấu.. Thế Du vỗ vai Tú Anh :

- Đứng dậy.

Tú Anh hất tay Thế Du là :

- Đang chơi. Đi ra chỗ khác chơi nhanh. Đi đi đi.

Quay lại dán mắt vào màn hình. Chợt Tú Anh rung mình, lạnh hết cả sống lưng.

Anh ngước lên nhìn, mặt Thế Du đang đằng đằng sát khí, anh lập tức mở nụ cười tỏa nắng của mình ra. Lại nhớ đến vụ cá cược của mình. Anh nhìn vào màn hình rồi gõ thật nhanh :

- chờ tí đã. E đi wiliam cường rồi vào tiếp.

- =))~ sợ đến nỗi chuẩn bị xoắn ra quần à. Hahaha.

Tú Anh kô nói gì a lại ngẩng lên nhìn Thế du rồi tự động đứng dậy trả chỗ. Thế Du vừa định ngồi vào thì a ngăn lại :

- Cho tớ chơi nốt hiệp cuối thôi. Sắp win rồi.

Thế Du độp thẳng 1 câu xanh rờn :

- Cậu nghĩ cậu thằng được nhỏ này à.

Tú Anh vênh mặt :

- Được chứ sao kô.

Thế Du làm them câu nữa như gáo nước nước dội thẳng vào mặt Tú Anh :

- Đã gà còn tỏ ra nguy hiểm.

- Ê này này. Mày đừng có mà sỉ nhục ae nhớ.

- Mày chơi nãy giờ mà không biết à.Nãy giờ nhỏ này nhường mày đấy.

Tú Anh tỏ ra kô tin :

- Nhường gì mà nhường.

- Kô tin thì thôi.
 
Tú anh ngẫm nghĩ :" Bà chị mình học từ mình còn bắn hay hơn mình thật. Nhưng mới chơi sao mà hay được như thế. Mà cũng kô. Thằng Du chơi CF siêu nhìn cái biết đối thủ như nào. Chết cha ! Mình mà thua con gái có mà chết nhục."
Anh khoanh tay ngẫm nghí rồi búng tay cái "phóc". Cái đèn điện ngay bên cạnh đầu Tú Anh lóe sáng. Anh quay sang nhìn Thế Du với ánh mắt long lanh :

- Du cute.

Thế Du rùng mình :

- What?

Tú Anh chỉ tay vào ghể, trịnh thượng nói :

- mời ngồi.

Thế Du an tọa. Tú Anh tiếp :

- Cậu chơi hộ tớ nốt ván để tớ đi vs nhé. Nhớ phải win nhé kô chết tớ. Bạn yêu. Tập trung tinh thần. Tớ đi đây.

Anh quay người rồi phóng ngay vào nhà tắm. Cười nham hiểm : " Thằng này bắn CF đứng T.O.P sợ gì kô ăn đc bà Kim Anh. Chết chị rồi chị yêu quý ơi hahahaha. "

Kim Anh thấy lâu chưa động tĩnh gì. Cô đang điều khiển nhân vật game của mình nhảy nhảy nhót nhót trước mặt " TúTinhToe" – nhân vật của Tú Anh.

KimMaMa : - Ê đâu rồi, sợ quá rồi à.

KimMaMa : - Thôi t out nhé.Lần sau sợ thì nói một tiếng rồi chị tha cho nhé. Kô phải trốn đâu hơhơ.

Thế Du gõ phím :

TúTinhToe : Đây.

KimMaMa : À đây rồi. Continue ...

Chỉ bằng vài đường nhảy với xoay người. Nhân vật TúTinhToe đã hạ KimMaMa.
Ơ. Sao lại thế. Thằng này bắn ngu lắm mà. Suốt nãy giờ mình nhường nó để ăn quả cuối cho nó oai. Ai dè.

Kim Anh như kô tin nổi vào mắt mình. Cô mở to mắt hết cỡ nhìn tỉ số 10-11 nghiêng về Tú Anh. " Chả có lẽ".

Thế Du gọi Tú Anh :

- Ra đi. Xong rồi.

Tú Anh nghe tin từ Thế Du. Nhưng vẫn cố trả vờ :

- Ây da. Chờ đi nốt. Haizz Sao mà đau bụng thế này.

Thế Du nhếch môi khẽ cười kô nói gì. Tú Anh nói vọng ra :

- À tỉ số sao rồi.

- Ra mà xem.

Tú Anh kô chờ đợi gì nữa a mở cửa chạy ù ra. Đẩy Thế Du qua một bên anh xem tỉ số.

Kim Anh pm :

- Ê mày nhờ người bắn hộ đúng kô.

- Kô phải cãi. Sự thật là vậy rồi.

Kô trả lời :

- Lại đi đâu nữa vậy. Bực cả mình.

Thấy chị pm, anh trả lời :

- Em vưa làm đổ nước ra bàn phải tìm khăn lau.

- Mày nhờ người bắn hộ đúng kô.

Tú Anh ngây thơ :

- Em ngồi nhà thì nhờ đc ai. Vớ vẩn.

Kim Anh ngẫm nghĩ : " Cũng đúng. Chẳng nhẽ nó nhờ cô Phùng với chú Hoàng à. Điên ".

- Sao tự nhiên mày bắn prô vậy.

- Chẳng qua nãy giờ em thử chị thôi. – Tú Anh ra vẻ đẳng cấp.

- Mày nhường tao hay tao tao nhường mày thế vậy.

- Xời. Em mà kô nhường nãy giờ tỉ số đã 11-0 rồi.

Tú Anh nói tiếp :

- Thế giờ chị thua rồi tính sao đây.

Chết rồi quả này thì xong. Nhưng mình là chị nó chắc nó không ra tay nặng đâu. Hic.

- Sao tùy mày.

Thấy cũng không quang minh khi thắng nhờ vào Thế Du, nên Tú Anh nói :

- Em cho chị nợ đấy.

- Cũng được. – Kim Anh hí hửng cười cười một mình như khùng.

Thế Du đứng dậy đi lại tủ quần áo lấy đồ thay. Tú Anh ngoái lại nhìn, hòi :

- Mày định đi đâu vậy.

Thế Du cộc lốc :

- Ăn sáng

- Giờ là 12h trưa rồi bố ạ. Ăn trưa mới đúng.

- Vậy à. Chắc mày cũng chưa ăn gì. Đi luôn.

Tú Anh tạm biệt bà chị rồi gấp máy lại. Anh xuống nhà dắt chiếc SH của mình ra đường trước rồi đứng chờ Thế Du. Thế Du xuống, anh hòi :

- 2 hay 1.

- 2.

- Ừ. À rủ Kim Anh đi cùng không. Nhỏ chơi với tao từ trưa đến giờ chắc cũng chưa ăn gì. Hôm nay bác Phùng đi ăn đám cười rồi.

Thế Du đáp ngay :

- Kô.

Thế Du dắt x era rồi chạy luôn. Tú Anh chạy song song với Thế Du, hòi :

- Ê. Nghe nói hồi bé mày chơi thân với chị tao lắm mà. Sao giờ hờ hững vậy.

- Thân đến nỗi thân đứa nào đứa đấy lo à.

Tú Anh phì cười. Anh kô nói gì them vì nghe giọng điệu của Thế Du có vẻ không thoải mái. Chắc bà chị mình đã làm gì đấy khiến Thế Du ghét. Mà có hỏi thì chắc chắn Thế Du cũng chả nói. Hỏi cũng bằng thừa.

Nên. " Im lặng là vàng."
 
×
Quay lại
Top Bottom