Ho beo
Thành viên
- Tham gia
- 30/10/2025
- Bài viết
- 1
Có những câu chuyện không cần phân tích mà chỉ cần cảm nhận, như cách ta để mình chìm trong làn nước đục ngầu của sông nước miền Tây, không chống cự, để dòng chảy cuốn ta về một nơi nào đó xa xưa mà thân thuộc. "Nước Rút, Phù Sa Ở Lại" chính là một trong những câu ch.uyện ấy – nó không kể, nó thấm.
Đọc truyện, tôi không thấy mình đang bước qua từng trang giấy. Tôi thấy mình đang đứng bên bờ sông cạn kiệt, nhìn xuống đáy bùn nứt nẻ, nơi những vết rạn như đường đời của Ngoại – sâu, rối, và không bao giờ có thể hàn gắn trọn vẹn. Mùi khói bếp củi, mùi cau khô, mùi ngò gai – tất cả ùa về không phải như ký ức mà như định mệnh. Một định mệnh mà ta sinh ra đã mang trong d.a thịt, dù có chạy xa đến đâu.
Tôi hiểu cảm giác của người cháu gái. Cảm giác đứng giữa hai bờ – một bên là ánh đèn thành phố rực rỡ, một bên là ngọn đèn dầu vàng vọt trong căn nhà sàn. Một bên là tương lai, một bên là quá khứ. Nhưng điều khiến tôi nghẹn ngào không phải sự lựa chọn, mà là khoảnh khắc người cháu nhận ra: không có gì gọi là tương lai nếu không có ai đợi ta trở về.
Nồi xôi đậu đen – món quà tưởng chừng giản đơn ấy – chính là lời cầu xin không lời của một bà già. Không phải "con đừng đi", mà là "nếu con ở lại, bà còn có lý do để sống thêm một ngày nữa". Và người cháu đã ở lại. Không phải vì yếu đuối, mà vì lần đầu tiên, cô hiểu rằng tình thương không phải thứ để đánh đổi với tương lai. Tình thương chính là tương lai.
Tôi đã khóc khi đọc đến đoạn này. Không phải khóc cho Ngoại, mà khóc cho tất cả những người già trong cuộc đời ta – những người luôn biết cách yêu thương bằng sự hi sinh thầm lặng. Họ không bao giờ nói "con đừng bỏ mẹ", họ chỉ thở dài và nói "đi thì đi cho xa, cho nó đáng công lên đường".
Út – người đã đi mười năm, người từng gửi về những lời hứa hẹn rực rỡ – giờ chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt giữa đám đông thành phố. Cô sống, nhưng như thể đang chết. Mắt cô nhìn người cháu với ánh mắt của kẻ đã mất mọi thứ, kể cả quyền được nhớ nhà.
Hai chị em ngồi bên nhau trong căn phòng trọ chật hẹp. Không khóc. Chỉ im lặng. Vì họ đều hiểu: thiên đường không bao giờ là nơi ta đến, mà là nơi ta đã bỏ lại phía sau.
Và cũng như phù sa, những ký ức ấy vừa nuôi dưỡng ta, vừa trói buộc ta. Ta mang theo chúng như một món nợ không thể trả hết, như một lời hứa không thể thực hiện trọn vẹn.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Đọc xong truyện, tôi không tìm được lời kết. Vì câu chuyện này không có hồi kết. Nó cứ lặp đi lặp lại ở mỗi thế hệ, ở mỗi đứa trẻ đứng trước quyết định rời xa cha mẹ, quê hương để tìm kiếm một tương lai tốt đẹp hơn. Và ở mỗi người già ngồi lại, chờ đợi một cuộc điện thoại, một chuyến xe về quê cuối năm.
"Nước Rút, Phù Sa Ở Lại" không phải một câu chuyện để đọc. Đó là một câu chuyện để sống, để nhớ, và để hiểu rằng: dù ta có trở thành ai, dù ta đi đến đâu, ta vẫn mãi là đứa con của đất và nước.
👉 Đọc trọn truyện Nước Rút, Phù Sa Ở Lại tại TruyenNganMoi.com – để cảm nhận, không phải để hiểu.
Đọc truyện, tôi không thấy mình đang bước qua từng trang giấy. Tôi thấy mình đang đứng bên bờ sông cạn kiệt, nhìn xuống đáy bùn nứt nẻ, nơi những vết rạn như đường đời của Ngoại – sâu, rối, và không bao giờ có thể hàn gắn trọn vẹn. Mùi khói bếp củi, mùi cau khô, mùi ngò gai – tất cả ùa về không phải như ký ức mà như định mệnh. Một định mệnh mà ta sinh ra đã mang trong d.a thịt, dù có chạy xa đến đâu.
Khi Quê Hương Là Một Vết Thương Không Lành
Ngoại trong truyện không phải người thân. Ngoại là đất. Là bùn. Là mùa nước nổi không bao giờ quên cách trở về. Bà ngồi đó, tám mươi tuổi, tay tước lát đan thúng như đan những ngày tháng còn lại của đời mình, biết rõ rằng những sợi lát ấy chẳng đủ níu giữ ai cả. Nhưng bà vẫn đan. Vì đó là cách duy nhất bà biết để nói: "Con ở lại với bà".Tôi hiểu cảm giác của người cháu gái. Cảm giác đứng giữa hai bờ – một bên là ánh đèn thành phố rực rỡ, một bên là ngọn đèn dầu vàng vọt trong căn nhà sàn. Một bên là tương lai, một bên là quá khứ. Nhưng điều khiến tôi nghẹn ngào không phải sự lựa chọn, mà là khoảnh khắc người cháu nhận ra: không có gì gọi là tương lai nếu không có ai đợi ta trở về.
Nồi xôi đậu đen – món quà tưởng chừng giản đơn ấy – chính là lời cầu xin không lời của một bà già. Không phải "con đừng đi", mà là "nếu con ở lại, bà còn có lý do để sống thêm một ngày nữa". Và người cháu đã ở lại. Không phải vì yếu đuối, mà vì lần đầu tiên, cô hiểu rằng tình thương không phải thứ để đánh đổi với tương lai. Tình thương chính là tương lai.
Cái Chết Như Một Lời Tha Thứ
Ngoại ra đi vào mùa nước rút. Không phải ngẫu nhiên. Trong đất Cửu Long, mùa nước rút là lúc phù sa lộ diện, là lúc đất bắt đầu khô cằn nhưng cũng là lúc sự sống chuẩn bị cho một mùa màng mới. Cái chết của Ngoại không phải là kết thúc. Đó là sự buông xuôi – buông tay để đứa cháu có thể đi mà không mang theo cảm giác tội lỗi.Tôi đã khóc khi đọc đến đoạn này. Không phải khóc cho Ngoại, mà khóc cho tất cả những người già trong cuộc đời ta – những người luôn biết cách yêu thương bằng sự hi sinh thầm lặng. Họ không bao giờ nói "con đừng bỏ mẹ", họ chỉ thở dài và nói "đi thì đi cho xa, cho nó đáng công lên đường".
Út – Bóng Ma Của Những Giấc Mơ Tan Vỡ
Khi người cháu gái tìm đến Út ở thành phố, mang theo nắm đất từ mộ Ngoại, tôi chợt hiểu rằng đây không phải câu chuyện về sự trở về. Đây là câu chuyện về những người không thể trở về nữa.Út – người đã đi mười năm, người từng gửi về những lời hứa hẹn rực rỡ – giờ chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt giữa đám đông thành phố. Cô sống, nhưng như thể đang chết. Mắt cô nhìn người cháu với ánh mắt của kẻ đã mất mọi thứ, kể cả quyền được nhớ nhà.
Hai chị em ngồi bên nhau trong căn phòng trọ chật hẹp. Không khóc. Chỉ im lặng. Vì họ đều hiểu: thiên đường không bao giờ là nơi ta đến, mà là nơi ta đã bỏ lại phía sau.
Phù Sa – Thứ Duy Nhất Không Thể Rời Xa
"Nước rút, phù sa ở lại" – câu nói ấy không chỉ là hình ảnh của miền Tây. Đó là chân lý về con người. Dù ta đi xa bao nhiêu, dù ta thành công hay thất bại, thì ký ức về quê hương, về mùi bùn đất, về tiếng võng kẽo kẹt, về nồi xôi đậu đen nóng hổi – tất cả đều ở lại trong tim ta như phù sa lắng đọng.Và cũng như phù sa, những ký ức ấy vừa nuôi dưỡng ta, vừa trói buộc ta. Ta mang theo chúng như một món nợ không thể trả hết, như một lời hứa không thể thực hiện trọn vẹn.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Đọc xong truyện, tôi không tìm được lời kết. Vì câu chuyện này không có hồi kết. Nó cứ lặp đi lặp lại ở mỗi thế hệ, ở mỗi đứa trẻ đứng trước quyết định rời xa cha mẹ, quê hương để tìm kiếm một tương lai tốt đẹp hơn. Và ở mỗi người già ngồi lại, chờ đợi một cuộc điện thoại, một chuyến xe về quê cuối năm.
"Nước Rút, Phù Sa Ở Lại" không phải một câu chuyện để đọc. Đó là một câu chuyện để sống, để nhớ, và để hiểu rằng: dù ta có trở thành ai, dù ta đi đến đâu, ta vẫn mãi là đứa con của đất và nước.
👉 Đọc trọn truyện Nước Rút, Phù Sa Ở Lại tại TruyenNganMoi.com – để cảm nhận, không phải để hiểu.