Nụ Cười Của Tuyết

Hasegawa Michiyo

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
13/3/2015
Bài viết
594
Summary:

Cô mang cái tên của Tuyết. Mang linh hồn của Tuyết. Mang ánh sáng của tuyết. Mang nụ cười của Tuyết.

Lạnh giá.

Nhưng trong mắt cậu, cô tỏa sáng như ánh mặt trời.

Dù cô đã mãi rời xa nhưng cậu vẫn mong muốn một lần nhìn thấy cô mỉm cười.

Nhìn lên bầu trời đầy mây, cậu mường tượng hình ảnh những bông tuyết trắng xoá lơ lửng, chúng tinh khiết như linh hồn cô, nụ cười của cô.

Hy vọng ở nơi nào đó cô có thể hạnh phúc, có thể nhìn thấy những bông tuyết lung linh.

Hãy nở nụ cười thật đẹp mang theo ánh sáng của Tuyết nhé!
 
Dập tắt.​

"Tớ thích cậu".

Câu nói vang vọng khắp dãy hành lang lớp học không một bóng người.

Người con trai đang ngơ ngẩn, sắp xếp lại chuỗi sự việc vừa xảy ra trước mắt mình. Nhìn đăm đăm vào người đối diện.

Người con gái ngẩng cao đầu, níu lấy cổ tay của người con trai đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt tinh nghịch dâng trào cảm xúc. Cô hồi hộp dù trái tim biết rất rõ câu trả lời.

Sợ cậu ấy không nghe rõ. Cô ấy nhấn mạnh lần nữa điều mình vừa dùng hết dũng khí nói ra.

- Nhật Minh. Tớ thích cậu!

Người con trai nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhỏ nhắn đang níu lấy mình.

- Hà Tuyết. Tớ xin lỗi. Tớ chỉ xem cậu là bạn học.

Cô nhắm chặt mắt, cúi đầu xuống. Trong khoảnh khắc nhỏ, cô đeo lên mình một lớp mặt nạ tươi cười, cố gắng ra vẻ đùa cợt.

- Haha! Cậu bị lừa rồi! Làm sao tớ có thể thích một người khô khan như cậu chứ! Ha ha

Cô cứ cười như thế cho đến khi nước mắt tràn ra. Gắng sức dụi đi. Tránh ánh mắt cậu nhìn cô. Ánh mắt mang biểu cảm vô cùng khó hiểu.

Đột nhiên cậu cốc đầu cô. Kèm theo giọng nói như đang ra lệnh:

- Cậu đùa kỳ cục quá. Thôi ngay đi!

Rồi cậu quay lưng đi. Bỏ mặc đằng sau ánh mắt buồn bã tan dần vào nắng hoàng hôn.

Cô buông thõng tay, cúi đầu, dựa hẳn vào bức tường phía sau. Nụ cười của cô tắt hẳn. Thay vào đó là khoảng không trống vắng vô cùng. Nhìn chết trân xuống lớp gạch men thẳng tắp, cô cố gắng thu về âm thanh từ nhịp bước quen thuộc vừa rời đi. Cô hy vọng mình có thể cảm nhận được cậu ấy sẽ quay lại với cô. Nhưng càng hy vọng thì âm thanh lại càng yếu đi rồi lịm hẳn mang theo những ước mong của cô.

Cậu là lớp trưởng. Cô là thành viên.

Cậu là người gương mẫu với các nội quy của lớp. Cô lại là người nghịch ngợm phá tan tất cả.

Cậu là ánh sáng của mặt trời. Còn cô lại là dòng sông băng lạnh lẽo.

Hai phương diện hoàn toàn đối lập. Như hai nửa của thế giới.

Thế mà cô lại đem lòng cảm mến cậu.

Mặc dù vẫn nhận ra cậu không hề chú ý đến mình. Cô vẫn giữ những ước mộng viển vông một mai cùng cậu sánh bước.

Để giờ đây ôm nỗi đau vô bờ.

Mối tình đầu mới chớm nở của cô đã bị dập tắt không còn tia hy vọng.

Cái gì đó nghẹn ngào trong trái tim, nó dâng lên đến mức bóp nghẹt.

Lồng ngực khó thở kì lạ. Cô đổ sụp xuống nền gạch ho khù khụ. Cơn ho khan như cướp lấy hơi thở của cô.

Cơn ho đứt bất ngờ như lúc nó đến. Cô cố gắng hít lại lượng không khí vừa bị cướp đi. Vịn thật chặt vào bức tường bên cạnh cố gắng đứng lên.

Tiếng bước chân của Nhật Minh đã tắt hẳn.

Không gian im lặng, vắng tanh của chiều tàn. Có chăng chỉ là tiếng gió rít cuốn lá cây khô bay lên cao xào xạc.

Nắng chiều vàng vọt, yếu ớt in xuống thảm cỏ. Thấp thoáng, vài ánh sáng nhỏ từ những giọt sương chiều loé lên rồi tắt hẳn.

Cô lê bước nặng nhọc trên con đường cậu mới khuất bóng, lòng tự hỏi cậu có chút gì luyến tiếc khi từ chối tình cảm của cô.

Bước ra khỏi cổng trường, cô lo lắng làm sao có thể tiếp tục đối diện với cậu ấy.

Cô vô tình kéo xa khoảng cách giữa cô và cậu ấy. Giờ thì cô bắt đầu hối hận vì một phút không kiềm chế mà nói hết những tâm sự giấu kín suốt thời gian qua.

Cậu nhất định không tin gương mặt gượng gạo cô bày ra.

Cậu nhất định sẽ tránh mặt cô, tránh ánh mắt cô.

Mọi thứ đã sa ngã vào một cái hố đen không đường thoát, không tia hy vọng để nhìn lại. Và chính cô đã đào cái hố ấy, giờ đây chính cô cũng không thể trèo ra được.

Hoà mình vào dòng người tấp nập, cô mong ước mình có thể cố gắng quên đi tình cảm trong lòng.

Nhưng đau đớn thay, càng quên lại càng nhớ.

Đem lòng này trao anh.
Nhưng anh vô tình bước.
Nước mắt nhoà trong Tim.
Khoảng cách là mãi mãi...​

Nếu thông minh để nhận ra sự lạnh lùng của ai đó.

Thì chẳng thà mình ngu ngốc còn hơn.
 
Hiệu chỉnh:
Cố Chấp​

Hà Tuyết cố gắng trở lại tâm trạng bình thường như trước đây với Nhật Minh. Vẫn cố gắng mỉm cười tươi rói khi nhìn thấy cậu ấy đến cửa lớp "Yo! Chào lớp trưởng".

Từ hôm đó đến nay, cô không hề rơi một giọt nước mắt. Cô ép mình không khóc, cũng như ép chính mình quên đi nỗi buồn ngày hôm đó. Câm lặng giấu tất cả vào Tim.

Cô vẫn bày đủ mọi trò chọc phá bạn bè y như trước đây.

Chỉ có cậu ấy thay đổi ánh mắt nhìn về phía cô. Phải chăng là ánh mắt thương hại?

Cô cố lơ đi ánh mắt ấy, cô không cần sự thương hại. Gìm lại nỗi đau nơi đáy Tim, cô mang ra cho mình nụ cười tươi nhất có thể, lớp mặt nạ tinh nghịch nhưng lại ẩn chứa sau đó niềm tâm sự không biết tỏ cùng ai.

Càng ngày nụ cười tinh nghịch đó lại thu hút ánh mắt của Nhật Minh.

Phải chăng cậu đang chuyển sự thương hại của mình với người con gái đó thành một cảm xúc nào khác? Không thể. Không thể nào. Trái Tim chỉ có một, cậu không thể trao cho nhiều người.

Từng ngày cậu lặng lẽ ngắm nhìn cô. Vẫn cáu gắt mỗi khi cô phạm lỗi. Nhưng lại mỉm cười ngay sau đó bởi nhận ra cô không hề có ý xấu. Cô luôn là cầu nối của mọi thành viên trong lớp. Ai cũng yêu quý cô. Cô luôn nở nụ cười với mọi người, tạo cho mọi người cảm giác bình yên. Là một nhân tố không thể thiếu trong tập thể này.

Đôi khi, thoáng trên gương mặt rạng rỡ ấy một nỗi buồn. Cảm xúc trào lên trong đôi mắt biếc. Nhưng cũng chỉ thoáng trong chốc lát, rồi lại vụt mất theo tiếng cười đùa của ai đó.

Đôi khi ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt cậu, nhưng rồi lại vụt quay đi. Cô quay đi nhanh chóng đến mức cậu không kịp níu kéo. Tại sao cậu lại hy vọng cô chú ý đến mình vậy?

Trời trở lạnh.

Những con phố đông đúc không làm ấm lên không gian rét buốt này. Gió lạnh mang đi hơi ấm. Khiến cô co lại trong tâm hồn mình.

Từ trước tới giờ cô chưa hề ghét mùa Đông đến vậy. Thậm chí cả cái tên cô cũng mang theo hơi thở mùa Đông. Cô ghét cả cái tên của mình.

Lúc này, tâm hồn cô lạnh lắm. Tại sao cậu không có tình cảm với cô, đã từ chối cô mà lại còn nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa yêu thương ấy. Cô biết rõ tất cả chỉ là sự thương hại nhỏ nhoi phút chốc loé lên trong cậu ấy. Nhưng cô vẫn cố chấp hướng về phía cậu.

Trên con đường về nhà, cô nhìn thấy cậu tay trong tay với một cô gái xinh xắn. Người con gái ấy chu đáo với cậu đến vậy, dịu dàng đến vậy. Ánh mắt cậu nhìn cô ấy trìu mến hơn bao giờ hết. Nụ cười của cậu tươi hơn bao giờ hết. Cậu hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Nhưng không phải là với cô.

Tại sao?

Tại sao cậu lại nhìn cô với ánh mắt khiến cô dâng tràn niềm hy vọng?

Tại sao cậu đã từ chối cô như vậy cô còn mong ước điều gì?

Bị từ chối những hai lần, do cùng một người, bằng hai cách khác nhau làm cô thấy tự ghê tởm chính mình.

Bỏ cuộc đi! Mày sẽ mãi mãi không có chỗ đứng trong Tim cậu ấy đâu. Mãi mãi không thể.

Vẫn biết anh không hề nhìn lại
Vậy mà em vẫn cố gắng lần hai
Cố gắng chi để rồi lại đau đớn
Đến bao giờ em mới tỉnh được cơn mơ​

Dù biết là không thể nhưng cô vẫn cứ cố chấp dành trao tình cảm cho người đó. Để rồi khi đau khổ lại ngậm ngùi thốt lên " Thích anh là điều ngu ngốc nhất của em! "
 
Hiệu chỉnh:
Khác Lạ​

Con đường dài thênh thang chỉ mình cô dợn bước. Hà Tuyết lạnh lẽo trong chính những cảm xúc nồng nhiệt của mình. Cô cố gắng đi thật nhanh, tránh xa sự chú ý của Nhật Minh, cô không muốn mình trở thành kẻ cản trở trong mắt cậu ấy và trong chính suy nghĩ của cô.

Cô giật mình khi nhìn thấy toán thanh niên chắn trước mình. Cô cúi đầu cố gắng không nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của họ. Nhẹ nhàng nói:

- Làm ơn tránh đường.

Cô hy vọng họ có thể để cô yên và càng hy vọng Người đó sẽ không nhìn thấy cô ở đây.

Nhưng trái với hy vọng khẩn khiết trong lòng cô, toán người vẫn nhất quyết không chịu nhường đường.

- Cô em xinh xắn! Đi đâu mà vội. Ở lại đây với tụi này một lát.

Cô ghê tởm giọng nói lè nhè pha lẫn mùi rượu nồng nặc của chúng. Cái mùi thuốc lá xen lẫn đâu đó làm lồng ngực cô quặn thắt lên. Cô sụp xuống ho. Mọi thứ trong đầu cô chao đảo. Cô túm chặt áo. Cầu xin cơn ho hãy chấm dứt. Nhưng có vẻ nó lại càng nặng thêm.

Thấy cô khổ sở với mùi thuốc lá, chúng lại càng thích thú. Chúng bật quẹt gas định châm thêm nhưng...

- Dừng lại!

Giọng nói quen thuộc, trầm ấm phát ra từ đằng sau cô làm cả nhóm im bặt. Cánh tay rắn chắc của ai đó kéo cô đứng thẳng dậy. Giao cô cho người đi phía sau, rồi lôi trong túi áo một chiếc khăn lụa thêu đưa cho cô gái ấy.

- Nguyệt Anh, chăm sóc cô ấy giúp anh.

Cô chỉ loáng thoáng nghe người đó dọa nhóm thang niên rằng đã báo cảnh sát, rồi nhóm thanh niên chạy tứ tung kèm theo vài tiếng chửi rủa thô bạo. Bên cạnh cô, người con gái ân cần đưa cô chiếc khăn thêu ấy. Cô vẫn cúi gằm mặt, tránh đi ánh mắt dịu dàng mà khiến cô tủi thân kia.

- Bạn không sao chứ?- Giọng nói cô gái ấy dâng lên sự lo lắng. Nguyệt Anh đưa cho Hà Tuyết chiếc khăn tay.

Lặng lẽ nhận lấy chiếc khăn. Cô im lặng nhìn theo chân người con gái bước tới chỗ Nhật Minh. Cô chỉ muốn oà lên khóc khi họ ân cần nói chuyện với nhau.

Bỗng nhiên lồng ngực cô đau nhói. Cơn ho lại quay về hành hạ cô. Cô dùng chiếc khăn để giữ miệng. Có gì đó trào lên trong ngực cô.

Cơn ho dứt.

Cô hoảng hốt nhìn chiếc khăn rồi nắm chặt nó. Cố gắng chạy thật nhanh. Mong ước mình sẽ biến mất khỏi tầm mắt họ. Biến mất mãi mãi. Mặc kệ giọng nói đầy lo lắng đang khẩn khiết gọi mình ở phía sau.

Ngày hôm sau, cô không đến lớp.

Ngày tiếp theo đó, cô cũng không đến.

Nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng Nhật Minh. Phần vì cậu là lớp trưởng, phần vì thái độ kỳ lạ của cô hôm đó.

Ngày thứ ba, cô xuất hiện.

Nhí nhố hơn mọi ngày, vui vẻ hẳn lên, cười nhiều hẳn lên. Cứ như trước đó chẳng hề có chuyện gì. Ai hỏi cũng bảo là đi thăm người thân. Các bạn trong lớp chẳng hề mảy may nghi ngờ gì về những điểm kỳ lạ ở Hà Tuyết. Ai cũng nói "Thế càng tốt". Nhưng thái độ đó làm dấy lên trong lòng Nhật Minh một nỗi bất an to lớn. Cô đang có chuyện giấu mọi người. Và đó không phải là chuyện tốt.

"Tại sao nụ cười cậu lại nhợt nhạt như thế". Câu nói ấy cậu đã muốn nói ra hàng trăm lần nhưng lại cố nén lại.

Tan học.

Cả lớp đã ra về hết chỉ còn cô và cậu, lặng im. Rồi cả hai đồng loạt lên tiếng "Tớ...", hai người khựng lại nhìn nhau.

- Cậu nói trước đi

Hà Tuyết nhẹ nhàng đóng khoá cặp.

- Cậu ổn chứ? - Nhật Minh túm lấy cặp mình rồi bước lại gần cô.

- Cậu hỏi vậy là sao?- Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu một cách kỳ lạ.

- Tớ có cảm giác cậu có gì không ổn.

- Tớ ổn hơn bao giờ hết. Lớp trưởng!

- Nhưng buổi chiều hôm đó...

- Tớ bị cảm thôi. Đây trả cậu cái khăn tay.- Cô lôi trong cặp ra chiếc khăn thêu hôm đó.- Cám ơn cậu đã cho tớ mượn, nó rất đẹp. Trả lại nguyên trạng nhé!

Cậu đón lấy chiếc khăn. Nhìn chằm chằm vào nó rồi nắm chặt lại. Ánh mắt cậu nhìn chiếc khăn thật dịu dàng. Hẳn là chiếc khăn rất quan trọng với cậu.

- Cậu biết không?- Nhật Minh không rời mắt khỏi chiếc khăn mà tiếp tục. - Đây là kỷ vật của bà tớ. Bà đã mất cách đây hai năm. Bà đã nuôi dưỡng tớ nên người. Tớ yêu quý bà còn hơn ba mẹ nữa. Nên bà mất đi tớ buồn lắm.

Nhìn ánh mắt buồn bã của cậu mà cô chẳng còn tâm trạng gặng hỏi cậu về cô gái ngày hôm đó.

- Nhật Minh, mỗi con người đều có một khoảng thời gian đẹp nhất, khi họ chết đi nghĩa là khoảng thời gian đẹp đó đã kết thúc và họ sẽ về với nguồn cội. Nâng bước cho những chồi non mới vươn lên. Cả bà cậu cũng vậy. Đừng buồn vì người đã chết. Hãy vui vì họ đã được yên nghỉ. Cố gắng tận hưởng cuộc sống tương lai tuyệt vời phía trước cậu ấy. Tớ tin bà cậu cũng muốn vậy.

Nhật Minh mở to mắt nhìn Hà Tuyết lần đầu tiên cậu thấy nét mặt thứ hai của cô gái tom boy này. Chưa bao giờ cậu thấy cô như vậy. Hay là do cậu đã quá vô tâm. Sâu sắc và trầm lắng đến kì lạ. Cậu tự hỏi họ là cùng một người. Cậu mỉm cười với cô, xoa đầu cô. Sâu trong đáy mắt cô ánh lên nụ cười rạng rỡ.

Cho dù không được đền đáp.
Cho dù không như ý muốn.
Nhưng em vẫn luôn thích anh.
Nó sẽ không bao giờ phai nhạt.
Mặc dù rất đau.
Nhưng thề sẽ không đổi thay.

Dù nhận ra rằng khoảng cách là quá lớn. Nhưng xin một lần thôi hãy mỉm cười với em
 
Hiệu chỉnh:
Gặp Gỡ​

Khoảng thời gian này Hà Tuyết rất vui vẻ. Bất kỳ khi nào cũng có thể thấy nụ cười rạng rỡ của cô. Nhìn vào nụ cười ấy, Nhật Minh cảm thấy lòng mình như đại dương dịu sóng.

Thật êm ả.

Thế nhưng, không đại dương nào có thể yên bình mãi, ẩn chứa đâu đó những biến động ngầm phía sâu dưới đáy. Để rồi một đợt sóng dữ kéo về, đưa mọi thứ về "hư vô"

Đôi khi trong một góc khuất, Nhật Minh đã thấy lệ ánh lên trên bờ mi người con gái đa nhân cách ấy. Nét mặt xanh xao. Cô lạnh lẽo như băng tuyết vậy.

Chiều.

Khoảng thời gian mệt mỏi và nhiều hoài niệm nhất.

Vẫn lối mòn cũ. Vẫn khung cảnh cũ. Cô thấy cậu đang đi bên cạnh cô gái xinh xắn hôm nọ, tiến về phía mình. Cô nửa muốn gặp nửa lại không. Một phần vì tò mò còn một phần thì không muốn thấy cậu đi bên cạnh người khác. Nhưng chân cô lại cứ tiến đến chỗ họ.

- Chào Hà Tuyết! Cậu đi học về sao?

- Ờ. Tớ vừa về. Cậu đi đâu vậy?

- Tớ đưa bạn gái tớ về nhà. À, giới thiệu với cậu, đây là bạn gái tớ Nguyệt Anh.

- Chào chị. Chị là người hôm đó đúng không? Rất vui được gặp chị. Sức khỏe chị ổn chứ?

- Chị khỏe, cảm ơn Nguyệt Anh. Rất vui được gặp em.

- Hôm đó chị làm em và anh Minh sợ hết hồn luôn. Mặt thì tái xanh, đứng không vững mà còn cố chạy đi.

- Xin lỗi, tại hôm đó chị không khỏe, chị muốn về ngay đó mà. Làm em lo lắng chị thật có lỗi

- Không sao đâu chị. Chị thật khác với những gì anh Minh kể. Trông chị chẳng quậy phá tí nào.

- Cậu dám nói xấu tớ sao?! - Cô liếc sang cậu "lớp trưởng nhiều chuyện" một cái muốn cháy da kèm theo giọng nói đe dọa như thể nếu cậu không xin lỗi là sẽ nhào vào đập một trận liền vậy.

Đương sự biết lỗi chỉ cười cho qua chuyện. Nhưng cô lại trưng ra bộ mặt hãy-đợi-đấy thách thức cậu. Thế là hai người đối chọi nhau bằng màn thi nhìn. Hà Tuyết đương sự nhìn bằng ánh mắt chết người còn Nhật Minh thì co lại sợ hãi. Cứ như nhìn thấy quái vật.

Nguyệt Anh nãy giờ làm người ở giữa cũng dựng tóc gáy vì ánh mắt toé lửa của Hà Tuyết. Trong khoảnh khắc đó cô đã nghiệm ra một vấn đề hết sức quan trọng:

Sư tử đá, Minh quả nhiên không gạt mình.

Thấy núi lửa sắp phun trào quét sạch cả một thành phố, nên là người đứng giữa, và cũng là người lỡ lời khơi ra nên Nguyệt Anh phải đứng ra giảng hoà thì bạn trai yêu quý của cô mới có hy vọng sống sót.

Sau khi hạ được cơn giận họ đã nói chuyện với nhau vui vẻ hơn trong một công viên gần đó. Hà Tuyết chưa hề nghĩ đến việc mình có thể thoải mái với Nhật Minh như lúc này. Nhưng một sự thật đắng cay là đều nhờ vào Nguyệt Anh.

Cô nở nụ cười thật tươi khi tạm biệt họ để trở về nhà. Rồi sau đó lại cố níu giữ hai thân ảnh bước đi bên cạnh nhau trong buổi hoàng hôn rực rỡ. Cô chỉ xứng đáng làm cái bóng cho họ, đứng xa để nhìn về nụ cười của họ.

Cô thích cậu hơn cả những gì cậu nghĩ. Cậu hiểu chứ?

Cô không thể cướp đi nụ cười của người con gái dịu dàng ấy, càng không thể cướp đi ánh mắt rạng rỡ của cậu.

Cô đành câm lặng mỉm cười ở đằng sau.

Nụ cười buồn và cô đơn như Tuyết cuối Đông vậy.

Nụ cười người rạng rỡ.
Nụ cười em cô đơn.
Trái tim đau từng cơn.
Mong người được hạnh phúc.

Trong một khắc, em hy vọng mọi thứ được trở lại nơi bắt đầu.

Để một lần thôi con tim em sẽ ngừng nhớ về anh.
 
Hiệu chỉnh:
Tin Xấu​

Mùa Xuân. Khoảnh khắc kỳ diệu xinh đẹp với những giọt nắng tươi mới tinh khôi. Nhoà đi vẻ ảm đạm thấm sâu trong từng lớp cỏ lạnh lẽo. Hạt sương mang đến ấm áp mơn trớn trên những cảm xúc của con người. Cảnh sắc của mùa Xuân khiến ta quên đi hình ảnh trong sáng của những ngày tuyết rơi.

Ảm đạm nhưng rực rỡ.

Lạnh lẽo nhưng ấm áp.

Chậm rãi nhưng vội vã.

Có chăng trong những đêm Tuyết rơi mang theo linh hồn của ai đó rời khỏi nhân gian. Chợt nhớ đến cô bé bán diêm lặng lẽ chìm vào miền cực lạc trong một đêm đầy Tuyết. Hẳn là cô bé sẽ tìm được hạnh phúc nơi bên kia cuộc sống. Tuyết sẽ mang đến niềm hạnh phúc cho bất kỳ ai trên thế gian, sẽ là điều kỳ diệu mà ít ai ngờ nhất.

Hà Tuyết thưởng thức cái khí trời sẽ lạnh của những ngày đầu Xuân. Vài chú chim nhỏ lích rích bên tai, những âm thanh thật êm dịu. Cô vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt mường tượng con đường phía trước mình sẽ bước đi. Thật cô đơn. Và lạnh lẽo. Như Tuyết vậy.

Lòng cô đã dịu lại không còn quá sục sôi những tình cảm vô vọng nữa. Đứng phía sau trông về hình dáng phía trước bước đi sẽ là một hạnh phúc mới của cô.

Hạnh phúc ngắn ngủi.

Trong mùa Xuân này, trường cô tổ chức hội trại, hoạt động thường niên luôn được tổ chức chào năm mới. Cả lớp cô bận rộn chuẩn bị những hoạt động kèm theo trong hội trại. Tìm tre, tìm đồ trang trí, tập văn nghệ,... Mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng cho hội. Đó cũng là một điều kiện tốt để cô phần nào quên đi tình cảm trong lòng. Dù đôi lúc bất chợt bắt gặp ánh mắt ngại ngùng của cậu rồi bất chợt quay đi.

Trong một buổi chiều tan trường, vì để quên một quyển tập quan trọng cho ngày mai, Nhật Minh quay lại lớp. Cậu bắt gặp Hà Tuyết lặng lẽ ngồi trong lớp, sâu trong đôi mắt cô nỗi buồn dâng lên chỉ trực trào ra ngoài. Dáng người cô đơn của cô mỏng manh yếu ớt, cứ như sắp ngã gục đến nơi.

Đột nhiên cô gục xuống ho, cô dùng một chiếc khăn nhỏ giữ lấy miệng mình. Tay cô vò nát chiếc khăn gương mặt đau đớn của cô bóp nghẹt trái tim cậu.

Cậu lặng người khi cô mở chiếc khăn.

Máu.

Máu thẫm đẫm chiếc khăn.

Máu vương lại trên khuôn miệng cô.

Cậu vội vã chạy đến, nắm lấy tay cô. Hốt hoảng nhìn vào gương mặt tái xanh thiếu không khí của cô.

- Cậu... Đã xảy ra chuyện gì... Máu này là sao hả?!!

Hà Tuyết vô cùng ngạc nhiên, cô mở to mắt nhìn người con trai trước mặt mình không nói nên lời.

- Trả lời tớ đi!!!

- Tớ...

Cô quay mặt đi tránh ánh mắt gay gắt của Nhật Minh.
- Tớ chả sao cả.

- Vậy mà nói không sao. Cái khăn đẫm máu rồi. Rốt cuộc cậu đang bị gì vậy?!

- Không liên quan đến cậu.

Cô đẩy Nhật Minh ra hít lấy lượng không khí vừa mất đi rồi bỏ chiếc khăn tay vào túi. Cô cầm cặp dợn bước hướng ra cửa như không hề xảy ra chuyện gì. Đột nhiên, cậu kéo tay cô làm cô dừng khựng. Cậu kéo cô lại, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, trong đôi mắt ấy sự ngạc nhiên và lo lắng hằn rõ lên.
Cô giật mình quay đi né tránh ánh mắt cậu nhưng cậu vẫn bắt cô phải nhìn. Nhìn thật rõ.

- Nhìn vào tớ đây này. Đừng trốn tránh. Nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì với cậu. Nếu không tớ sẽ không cho cậu đi đâu hết.

Cậu nói nhẹ nhàng như một cơn gió. Khiến cô bình tâm hẳn. Lại một khung cảnh chiều Hoàng hôn nữa làm cô phải phá lệ nói ra bí mật cô từng thề giấu kín. Tại sao cuộc sống cứ lặng lẽ xô hết lớp sóng này đến lớp sóng khác vào tâm hồn cô. Bào mòn sự mạnh mẽ cô quyết tâm tạo dựng bấy lâu nay.

Cô lặng lẽ cúi đầu. Để mặc cho mọi cảm xúc dâng trào. Mọi thứ.

- Tớ bị ung thư phổi...

Nắng chiều vàng vọt đâm xuyên qua lớp kính cửa sổ, in hằn lên hai gương mặt thanh tú sững sờ nhìn nhau.
 
Hiệu chỉnh:
Quan Tâm​

Ngày hội trại.

Mọi thứ diễn ra vô cùng tốt đẹp.

Hàng loạt các hoạt động rất sôi nổi. Những trò chơi, thi viết vẽ...

Tối đến, khi mọi người trong tập trung về sân khấu lớn để xem Văn nghệ một số đi dạo quanh các trại, Hà Tuyết bắt đầu cảm thấy mệt và khó thở hẳn. Cô trở về lều, hy vọng sẽ có ít người, sau khi mang bệnh, cô không còn khỏe để thức thâu đêm vui chơi nơi đông người. Bước chân về lều cô nhận ra vẫn còn một người nữa đang ở đây.

Đó chính là Nhật Minh.

Trong ánh đèn mờ nhạt của đêm tối, gương mặt nhìn nghiêng của cậu có nét đượm buồn. Cô bắt gặp ánh mắt cậu lặng lẽ nhìn cô. Cô thật không nhận ra trong đôi mắt ấy là yêu thương hay sự thương hại nhất thời.

- Sắc mặt cậu xấu quá. Cậu uống thuốc chưa?

Cậu lên tiếng khi cô cởi xong đôi sandal và đặt chân vào trại.

- Chưa, giờ tớ uống.

- Cậu không chịu uống thuốc đúng giờ thì làm sao khỏi bệnh?

- Cậu biết thừa là tớ không thể khỏi bệnh mà. Bác sĩ nói tớ chỉ còn khoảng nửa năm thì đi sớm một tí có sao đâu.

- Ăn nói vớ vẩn. Cậu không được nghĩ như thế. Cậu mà xảy ra chuyện gì thì lớp sẽ buồn lắm.

- Vì thế tớ mới xin cậu đừng kể với lớp. Tớ sẽ nhờ cô thông báo khi tớ nghỉ rằng tớ đi nước ngoài.

Đã từ lúc nào cô có thể nói chuyện về cái chết một cách nhẹ nhàng và đơn giản như thế. Cứ tựa như là một chuyến du lịch vậy. Một chuyến du lịch không ngày trở về.

Cô vừa trò chuyện với cậu vừa lần mò hộp thuốc trong túi xách. Nhưng cốt là cô chỉ muốn tránh ánh mắt cậu. Hôm đó sau khi cô nói ra sự thật, cậu đã lặng lẽ bỏ về, gương mặt shock không nói lên lời của cậu cũng khiến Hà Tuyết khựng lại một lúc lâu. Cô lại gây ra một sai lầm nữa.

Những ngày sau, cô dù cố gắng tỏ ra bình thường cách mấy thì với thái độ quan tâm của cậu thì đứa ngốc cũng phải chú ý. Cậu nhất quyết không cho cô tham gia vào các hoạt động quá sức. Các trò chơi cũng bị cấm luôn. Có một số thành viên trong lớp thắc mắc thì cậu sẽ phán một câu hết sức quen thuộc:"Cậu ấy sẽ phá tan mọi thứ cho xem".

Thế nên Hà Tuyết chỉ có thể đứng nhìn mọi người vui đùa. Đứng ngoài gân cổ lên cổ vũ. Thế nhưng cái tên bên cạnh cứ càm ràm bên tai không được làm thế.

Uống thuốc xong, cơn buồn ngủ lấn lướt tâm trí cô. Cô lim dim chìm vào giấc ngủ. Cô đã cố gắng không để phát bệnh trong cả ngày hôm nay. Nhưng nhiệt độ ban đêm hạ thấp khả năng chịu đựng của cô. Cô muốn chìm hẳn vào một khoảng khắc yên bình của mãi mãi.

Đột nhiên cô cảm nhận được mùi hương quen thuộc đang tiến đến dần mình. Bàn tay ai đó chạm nhẹ vào trán . Xua đi sự lạnh giá bủa vây. Cậu từ từ hôn nhẹ lên trán cô. Nụ hôn ấm áp có thể tan chảy Tuyết lạnh đêm Đông. Rồi cậu lặng im ngồi bên cạnh cô, lặng im nhìn cô thiêm thiếp trong giấc mơ ngọt ngào. Cậu ngắm nhìn cô, người con gái năng động, đáng yêu nhưng sao giờ đây lại mỏng manh đến vậy. Có khi nào cô sẽ biến mất trong những tia nắng đầu tiên của mùa Xuân không. Biến mất mang theo sự lạnh giá nhưng cũng sẽ khiến lòng cậu ngập trong sự nuối tiếc, cảm thương.

Giây phút này lòng cậu dâng lên niềm cảm xúc khó tả. Cảm xúc nồng nàn hơn bao giờ hết. Cậu tự hỏi phải chăng mình đã đem lòng yêu người con gái của Tuyết, yêu nụ cười của Tuyết này.

Em như kiệt tác của đêm Đông.
Lạnh lẽ đến rồi lặng lẽ đi.
Thế nhưng dù viển vông anh vẫn muốn.
Níu lấy bàn tay lạnh của em.

Cầu xin nắng mới đừng mang đi nụ cười của em...
 
Hiệu chỉnh:
Quyết Định​

Nhật Minh vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh cô. Cúi đầu vào quyển sách trên tay, nhưng cậu cũng không quên việc chú ý lắng nghe nhịp thở của cô. Những âm thanh rền rĩ bên ngoài, tiếng nhạc xập xình, tiếng nói cười hoàn toàn không thể truyền đến không gian này. Chỉ có những giọt trăng nhẹ nhàng vương trên mái tóc cô, nâng niu hơi thở của cô. Không hiểu sao cậu cứ sợ cô sẽ lặng im rời đi khi cậu không chú ý, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Đột nhiên, có người bước vào lều. Đó là lớp phó Lê Hiếu. Bạn gần nhà của Hà Tuyết.

- Sao cậu lại về đây, không chơi nữa à?

- Tại có người mất tích nên về đây kiếm. Cô ấy sao rồi?

- Cô ấy mệt quá và ngủ rồi. Không sao đâu.

- Cô ấy uống thuốc chưa?

- Cậu biết sao?

- Đương nhiên rồi. Mẹ cô ấy nhờ tớ trông chừng cô ấy mà. Trả lời câu hỏi của tớ.

- Cô ấy uống rồi.

- Trông Tuyết xuống sắc lắm. Vậy mà cứ cố. Cô ấy thật cứng đầu.

Lê Hiếu bò đến ngồi bên cạnh Hà Tuyết lôi ra trong balo một chiếc áo khoác đen và to đắp lên cho cô. Gương mặt cậu tràn ngập một nỗi buồn. Cậu trìu mến nhìn người con gái đang co lại trong chiếc áo khoác còn vương vấn chút hơi thở của cậu để tìm sự ấm áp. Nét mặt cô thật trẻ thơ, đáng yêu nhưng thật mỏng manh, thấp thoáng đâu đó một nụ cười yên bình và hạnh phúc. Từ trước đến giờ cậu luôn bảo vệ nụ cười rạng rỡ của cô, cô luôn xem cậu như một người anh trai quan tâm quá mức. Cô luôn được bảo bọc trong vòng tay ấm áp rộng lớn của cậu. Nhưng từ khi cậu biết cô mắc bệnh, cậu hoàn toàn suy sụp. Cảm giác bất lực bủa vây. Cậu cố gắng dành thời gian bên cô nhiều nhất, nắm lấy bàn tay cô sưởi ấm nụ cười cô.

Mấy hôm nay Lê Hiếu đã thấy kỳ lạ với thái độ quan tâm của Nhật Minh. Mọi thứ đều được cậu ấy lo cho cô rất chu toàn. Cậu lo sợ Nhật Minh sẽ cướp cô gái đó từ tay cậu.

- Cô ấy rất thích cậu đấy. Cậu biết chứ.

- Tớ biết

- Còn cậu thì sao?

- Ưm, tớ không thể. Tớ không thể xem cậu ấy như một người con gái.

- Tại sao?! Chính cậu cũng quan tâm đến cô ấy kia mà.

- Tớ cũng không biết mình bị làm sao nữa. Trong đầu tớ cố gắng muốn quên đi cậu ấy nhưng hành động của tớ lại... Tớ không còn hiểu chính mình nữa rồi.

- Thế tại sao cậu không mặc kệ tất cả và đón nhận tình cảm của cô ấy. Cậu nỡ để cô ấy mãi cứ mơ hồ trong những ngày cuối đời này sao?

- Cậu biết tớ không thể từ bỏ tình cảm của mình mà. Tớ rất tiếc, nhưng...

Lê Hiếu nổi điên lên vì thái độ hời hợp của kẻ trước mặt mình. Chính cậu ta đã khiến cậu chỉ dám nhìn người con gái mình yêu từ xa mà không thể tiến lại gần. Cậu nhổm dậy túm lấy cổ áo của cái kẻ đang trưng ra bộ mặt tội lỗi kia.

- Cậu thực sự là tên khốn. Tại sao Tuyết lại thích một kẻ như cậu kia chứ?! Nghe cho rõ đây đồ hèn, nếu cậu có tình cảm với Tuyết thì cậu phải đối xử tốt với cô ấy, xem cô ấy như một người con gái thật sự. Còn nếu không thì đừng bén mảng đến cạnh cô ấy nữa. Thái độ của cậu sẽ làm tổn thương đến cô ấy đấy! Cậu biết không hả?!!

Lê Hiếu đẩy mạnh tay làm Nhật Minh mất thăng bằng lùi hẳn ra sau. Cậu cố tránh ánh mắt gay gắt của Lê Hiếu. Nhìn đăm đăm vào cô gái mỏng manh kia.

Rồi Lê Hiếu hạ giọng.

- Còn nữa, cậu dẹp ngay cái bộ mặt ra vẻ thương hại ấy đi, Tuyết không cần nó. Chính tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc. Chính tôi sẽ mang lại nụ cười cho cô ấy.

- Các cậu đang làm gì vậy?

Hà Tuyết nhổm dậy ngó vào cảnh tượng trước mặt. - Định đánh nhau đấy à?

Phút chốc không khí căng thẳng giữa hai người loãng hẳn ra. Lê Hiếu bước đến xoa đầu cô. Cậu cố gắng mỉm cười thật tươi, hy vọng sẽ xoá tan được mọi nghi ngờ của cô gái này

- Tự dưng biến mất làm tớ lo quá trời thì ra là chui về đây ngủ. Cậu ổn chứ?

- Tớ ổn. Chỉ hơi khó thở tí thôi. Bỏ tay ra đi tớ không phải con nít.

- Ngủ tiếp đi.

- Mấy cậu cãi nhau ồn ào quá. Tớ ngủ không được.

- Rồi tớ xin lỗi. Giờ thì ngủ đi.

Cô tặc lưỡi và mỉm cười một cái rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Cơn khó thở của cô bỗng chốc tan biến vào ánh mắt dịu dàng của người con trai này.

Khác hẳn với cử chỉ dịu dàng của Lê Hiếu, Nhật Minh chỉ đứng như im một chỗ. Lặng lẽ nhìn những cử chỉ dịu dàng của Lê Hiếu mà tự trách mình vô dụng khi không thể khiến cô ấy nở nụ cười.

Rồi đột nhiên cậu chạy vụt đi có vẻ như cậu vừa quyết định xong một chuyện quan trọng.

"Xin lỗi em"
 
Ước Mong​

Ba tuần trước khi Hà Tuyết nghỉ học.

- Cậu đi chơi với tớ đi.

Hà Tuyết tròn mắt, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt. Đôi bàn tay thoăn thoắt dọn dẹp sách vở chợt khựng lại nhưng cũng nhanh chóng trở về quỹ đạo làm việc của nó. Cô chuyển ánh mắt mình xuống chú ý hơn vào công việc dang dở. Làm cậu con trai đứng trước mặt giận sôi máu. Nhật Minh đập tay xuống bàn thu hút sự chú ý từ cô. Cậu hét to đến mức cả lớp học ồn ào vỡ chợ nhất cũng sẽ nghe rành rọt cậu nói gì. Khí phách của một lớp trưởng...==

- Cậu. Đi. Chơi. Với. Tớ. Đi.

Cô vội vàng bịt chặt tai lại, ngăn chặn cái âm thanh khủng khiếp kia khuấy tung màng nhĩ của mình, dù biết là vô ích.

- Cậu khùng à?! Gây ô nhiễm tiếng ồn "Nghiêm Trọng" đấy.

- Đi chơi với tớ.

Cậu ghé sát mặt vào cô gằn từng chữ. Nét mặt kiên quyết hơn bao giờ hết.

- Nếu hôm nay cậu không đồng ý thì tớ sẽ không cho cậu đi đâu hết.

Cô ngỡ ngàng với biểu hiện lạ lùng từ cậu. Cô im lặng đóng cặp rồi, đứng lên.

- Cậu muốn đi đâu?

Nhật Minh vui vẻ ôm cặp của cô, chộp lấy tay cô lôi thẳng đến khu vui chơi gần đó.

Cậu và cô cùng nhau chơi tất cả các trò chơi trong đó. Mặc dù đôi khi phải ngừng giữa chừng vì cô không chịu nổi. Cậu gắp cho cô một con gấu trắng muốt buộc một chiếc nơ thiên thanh ở máy gắp thú nhồi bông. Cô cùng cậu vui vẻ ăn kẹo bông gòn. Những tiếng cười hoà trộn với vị ngọt lịm của kẹo bông. Tất cả mọi thứ cứ y như một giấc mơ lạ chợt đến trong hàng ngàn giấc mơ khuya êm đềm. Như một bức tranh đầy màu sắc, đầy cảm xúc thậm chí còn đầy vương vấn tiếc thương.

Lúc này cô và cậu yên bình ngồi cạnh nhau thưởng thức cảnh sắc hoàng hôn. Từng cơn gió dịu dàng lướt qua đám cỏ xanh lấp lánh còn vương vài giọt nắng úa vàng. Dịu dàng mang theo hơi thở của khoảnh khắc ngày tàn. Không gian lắng đọng trong êm ả. Mặt trời đỏ ối chìm dần vào lãng mây xa. Cậu lặng lẽ nhìn theo ánh nắng vừa rời đi rồi bất chợt đảo mắt về phía cô. Ngắm nhìn gương mặt trầm lắng của cô lúc này mà lòng cậu chợt nhói lên. Đột nhiên cô lên tiếng, ánh mắt vẫn hướng về phía chân trời xa xăm kia.

- Bình yên quá! Ước gì thời gian đừng trôi đi nhỉ. Mãi mãi thế này cũng tốt. Ít nhất cũng không phải buồn nữa.

Cậu lặng im không nói gì bởi thực sự đó cũng là những suy nghĩ trong đầu cậu lúc này. Người con gái bên cạnh cậu lúc này luôn là người khiến cậu mỉm cười nhưng chưa một lần cậu thực sự làm cô ấy hạnh phúc. Cậu tha thiết mong muốn được làm gì đó cho cô ấy. Dù rằng vẫn biết sẽ khiến thêm một người đau. Nhưng chỉ lúc này thôi, hạnh phúc lên nào.

- Này! Cậu đang muốn làm gì nhất?

Cô thở dài sau khi tiếp nhận câu hỏi từ cậu. Rồi cô ngước lên nhìn bầu trời đã nhuộm sắc vàng sầu bi kia.

- Không hiểu sao tớ lại muốn ngắm tuyết đầu mùa đến vậy. Những bông tuyết trắng tinh, mềm mại nhẹ đáp lên mái tóc. Nhưng có vẻ đó là ước muốn viển vông. Đến lúc đó chắc là tớ đã biến mất rồi. Xem này! Những ánh nắng ấm áp sẽ làm Tuyết tan hết đấy.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào tia sáng cuối cùng của ngày. Mỉm cười thật buồn khi tia nắng mất đi.

- Cậu nhất định sẽ thấy được tuyết đầu mùa lần nữa. Tin tớ đi! Không gì là không thể với cậu đúng không? Chỉ cần cố gắng là được.

- Nhật Minh...

Không gian lại chìm vào im lặng. Cô siết chặt vòng tay ôm con gấu bông vừa được tặng lòng vẫn cố gắng hy vọng mọi thứ chỉ như lúc này là đủ. Rồi đột nhiên cậu đứng lên nắm lấy tay cô. Mọi thứ chỉ trong chốt lát nhưng hơi ấm vẫn vương lại trên bàn tay cô.

- Chúng ta về thôi. Trời lạnh rồi không tốt cho cậu đâu.
 
Hiệu chỉnh:
Em Trai​

(Post nốt vì mai mình bận. Mấy hôm nay không đăng chap vì chuyện riêng. Nhưng nhờ vậy mà mình biết truyện của mình không bị ế, mấy hôm trước mình còn nghĩ là không ai đọc nữa cơ, vì không có bình luận nhận xét. Lúc rảnh mình sẽ cố gắng viết thêm chap mới. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ. )

Sức khỏe của Hà Tuyết tệ hẳn đi. Cô luôn khó thở, đã có lúc cô phải xin về sớm vì đứng không vững nữa. Cô ho nhiều hơn và mất máu nhiều hơn. Có vẻ như đã tới giới hạn rồi. Cứ ương bướng không chịu nhập viện thế này thì cô sẽ gục ngã sớm.

Đứa em trai kém cô một tuổi suốt ngày càm ràm bắt cô đến bệnh viện. Cô biết cậu bé chỉ lo lắng cho cô. Trong ngôi nhà lớn lạnh lẽo này chỉ có nó là thật lòng quan tâm đến cô. Không phải là người cha cả năm không thấy mặt con gái, cũng không phải là người mẹ quý phái suốt ngày chỉ có công ty và công việc.

Nhưng đột nhiên một ngày cậu em trai ấy ít nói hẳn, cả ngày chui trong phòng. Cơm cũng không thèm đụng đến. Lo lắng cho tình trạng kỳ quặc của em mình, Hà Tuyết đành rời gi.ường cố gắng chịu đựng cơn khó thở để gõ cửa phòng em trai.

- Văn à! Văn? Sao em không ăn cơm hả? Thức ăn nguội hết rồi kìa.

Khó khăn lắm cô mới cất được tiếng nói. Cổ họng cô đau xé hẳn là hậu quả của cơn ho khan vừa rồi. Mất một khoảng thời gian mới có tiếng trả lời vọng ra từ trong phòng.

- Em không đói.

- Không đói cũng phải ăn. Em đâu thể nhịn như vậy được.

- Chị phiền quá à. Em không muốn ăn bảo cô giúp việc mang xuống đi.

Cậu em giãy nảy lên nhất quyết không chịu mở cửa.

- Hà Văn! Em ra đây ngay cho chị! Nếu không chị sẽ..

Cô phải đột ngột ngừng lời vì cơn ho khan cướp mất hơi thở của cô. Cô sụp xuống trước cánh cửa. Hai mày nhíu lại hy vọng cơn ho sẽ nhanh chóng qua đi. Cô giúp việc luống cuống đặt khay thức ăn xuống đất chạy đi tìm thuốc cho cô chủ.

Bỗng dưng cánh cửa bật mở. Đột ngột đến mức chút xíu nữa là cô đổ nhào xuống nền nhà, cũng may đôi tay cứng rắn từ trong phòng thò ra đỡ lấy cơ thể đuối sức của cô.

- Chị! Chị không sao chứ? Thuốc của chị đâu rồi?

- Dạ đây ạ.

Cô giúp việc đưa cho Hà Văn vài viên thuốc con nhộng và một ly nước. Hà Văn cẩn thận đưa thuốc vào miệng cô và ép cô uống hết ly nước.

Một lúc sau nhịp thở của cô đã ổn định lại. Hà Văn mới dìu cô vào phòng mình để cô nằm nghỉ cho lại sức.

- Chị! Chị thấy thế nào rồi?

- Chị ổn. Không sao đâu.

Cô cố gắng cười nhưng cổ họng thì khô khốc, môi thì tái nhợt nhìn chẳng có gì là dấu hiệu của sức sống. Hà Văn vẫn nhận ra tình trạng tệ hại ấy. Cậu cắn chặt môi cũng như cắn chặt nỗi lo trong lòng.

- Chị đến bệnh viện đi.

- Chị đã nói chị không sao mà. Vả lại chị cũng không muốn ba mẹ phải lo, họ cũng đã quá bận rộn rồi.

- Chị đừng nhắc đến hai người đó nữa. Họ lúc nào cũng công việc và công việc. Thậm chí chị bị bệnh mà cũng không một lời hỏi thăm. Giao phó đại chị cho anh hàng xóm không thân thích nữa chứ. Em không biết là họ có còn coi chúng ta là con họ nữa không. Họ đang nghĩ cái gì trong đầu thế.

- Em đừng nói vậy. Ba mẹ vẫn cố gắng vì tương lại của chúng... À không của em mà.

- Chị lúc nào cũng vậy hết... - Cậu vòng tay ôm lấy thân hình gầy guộc của cô, gục đầu vào đôi vai cô thì thầm. - Chị là người thân duy nhất của em. Chị đừng rời bỏ em nha.
Cô xoa đầu cậu, đứa em bé nhỏ của cô.

- Thằng nhóc này, lớn rồi còn nhõng nhẽo. Em sắp 17 rồi đấy nhé. Buông ra nào.

- Chị hứa đi rồi em buông.

Cô im lặng một lúc rồi đẩy em mình ra.

- Làm sao chị có thể hứa một chuyện mà chị không thể thực hiện được chứ. Nghe đây Văn: đến một lúc nào đó, chị nghĩ là sẽ không còn xa nữa, chị sẽ trở thành quá khứ trong cuộc đời em, chị sẽ vĩnh viễn dừng bước để nhìn em từ phía sau chị không thể đi cùng em được nữa. Hãy chắc với chị là em hãy nhìn về chị nhìn về quá khứ với tấm lòng khoan dung, bỏ qua cho mọi việc trong quá khứ và nhìn về một tương lai với một niềm tin và một niềm vui nhé. Hạnh phúc cả phần của chị nhé.

- Chị ơi!

Cậu nhìn người chị xanh xao của mình mà nước mắt trực tràn khoé mi. Người chị mạnh mẽ của cậu đã chững lại sau khoảng thời gian mệt mỏi vì bảo vệ cậu. Người chị này đảm nhiệm luôn cả vai trò người mẹ và người cha dù khó khăn cách mấy. Nhưng bây giờ cậu chỉ có thể đứng nhìn chị nắm lấy tay tử thần để rời xa cậu. Cậu chưa bao giờ thấy mình vô dụng như lúc này.

Tại sao cậu không thể bảo vệ gia đình duy nhất của mình kia chứ?

Tại sao cứ nhất quyết lấy đi nụ cười duy nhất của cậu chứ?
 
Tại Sao?​

Ngắm nhìn em trai mình một lúc Hà Tuyết mới nhớ ra lý do vì sao mình đến đây.

- Em mau ăn cơm cho chị. Làm sao có thể sống với cái bụng rỗng cơ chứ.

- Rồi, rồi, em biết rồi mà.

Cậu với lấy khay thức ăn đã được đặt sẵn trên bàn. Uể oải ăn từng miếng. Vừa ăn vừa không quên "trông chừng" chị mình. Đợi Hà Văn ăn xong cô mới cất tiếng hỏi.

- Hôm nay em hành động rất kỳ quặc. Đã xảy ra chuyện gì sao?

Cậu im lặng một hồi lâu. Trông cậu chẳng có vẻ gì là muốn kể hết mọi chuyện cho cô nghe cả. Nhưng đột nhiên cậu lên tiếng.

- Hôm trước cô gái em thích thầm đã tâm sự với em. Rằng người bạn trai cô ấy tự dưng không một lý do nhất quyết đòi chia tay với cô ấy. Cô ấy khóc dữ lắm. Em không thể an ủi. Trong phút yếu lòng em đã nói hết tình cảm của mình. Cô ấy shock đến mức chạy một mạch đi luôn. Em phải làm sao để tiếp tục đối mặt với cô ấy đây?

Cô bất giác phì cười chả hiểu sao mà cô và cậu em trai lại giống nhau đến vậy. Cuộc đời thật trớ trêu! Cứ đùa giỡn với tình cảm con người như thế.

- Sao chị lại cười?

Cậu hỏi xen lẫn trong giọng nói chút bực tức. Hình như cậu có cảm giác cô đang cười khinh bỉ. Nhưng đâu biết rằng cô đang tự khinh bản thân mình.

- Không chị đang nghĩ đến một chuyện buồn cười thôi. Nói chị nghe: Cô ấy tên gì?

- Cô ấy là Nguyệt Anh.

Cô khựng lại.

Khoan đã... Nguyệt Anh... Vậy thì...

- Bạn trai cô ấy là... ?

- Em cũng không rõ nữa, hình như người đó tên Minh thì phải.

Cô tự nghĩ: Đã có chuyện gì xảy ra rồi? Tại sao Nhật Minh lại chia tay với Nguyệt Anh? Tại sao cậu ấy làm vậy? Hai người đó trông rất tình cảm mà. Sao chỉ trong một thời gian ngắn mọi chuyện đã rối tung lên? Mấy hôm nay hành vi của Nhật Minh rất kỳ lạ. Chẳng lẽ... ?

Cô dừng dòng hồi tưởng rồi chậm rãi nói với Hà Văn:

- Được rồi Văn. Có thể chị biết Nguyệt Anh đấy. Chị sẽ đi gặp cô ấy. Bởi người giải quyết được vấn đề này chỉ có chị thôi.

- Chị nói gì em không hiểu?

- Sau này sẽ nói em nghe.

- Chị...

Cậu đang định hỏi tiếp thì bỗng có tiếng gõ cửa.

- Cô chủ, cậu chủ, cậu Lê Hiếu đến ạ.

- Được rồi tôi ra ngay. - Cậu quay sang chị của mình. - Nếu chị mệt thì ở lại đây nghỉ đi.

- Không, chị không sao đâu. Chị dậy được mà.

Cô gượng dậy. Hà Văn đỡ lấy tay của cô.

- Em sẽ là chỗ dựa của chị.

Cô mỉm cười, cảm thấy thật hạnh phúc khi đứa em trai đáng yêu duy nhất của mình đã dần trưởng thành. Biết yêu, biết ghét, biết vui, biết buồn. Thế nhưng trong đầu cô lại loé niềm lo sợ về một sự thật sắp diễn ra. Tại sao cô lại có thể mỉm cười hạnh phúc khi một người khác đang đau khổ kia chứ? Đến cuối cùng cô vẫn là căn nguyên của mọi rắc rối đang diễn ra. Cô mong ước mình sẽ có khoảng thời gian yên bình cuối cùng mà sao khó quá.

Phải!

Ngay lúc này cô nhận ra rằng mình sẽ là người sẽ mang mọi tổn thương đi vào dĩ vãng. Một lần và mãi mãi. Chỉ có thế thì những người ở lại mới có thể mỉm cười với cuộc sống của họ.
 
Hiệu chỉnh:
Xin Lỗi​

Hôm nay Hà Tuyết có một buổi hẹn đặc biệt, là bước duy nhất để gỡ bỏ nút thắt đè nặng lên tâm trạng cô. Còn khoảng một tuần nữa, thời gian cứ trôi đi một cách vô tội vạ kéo theo tất cả mọi thứ của cô. Cô rảo bước tới điểm hẹn thật nhẹ nhàng, lòng mơn man nỗi buồn. Nếu là trước đây cô sẽ không bao giờ suy nghĩ vẩn vơ mà hành động ngay lập tức. Nhưng trong những ngày này lòng cô chợt chững lại như lưu giữ một khoảnh khắc đã qua. Cô ôm hoài kỷ niệm trong buổi chiều xuân hôm ấy. Kỷ niệm đẹp nhất mà cô từng tạo ra.

Điểm hẹn.

Nơi trước đây cô và Nguyệt Anh gặp nhau lần đầu tiên. Hàng ghế đá lạnh lẽo không bóng người. Cảnh sắc nhợt nhạt cứ y như nơi đây đang chìm trong một mùa Đông rét buốt. Cô chợt thấy dáng hình mảnh mai ngồi trầm ngâm yên lặng. Cô bước thật nhanh đến nơi người đó đang ngồi.

Hít thật sâu để cảm nhận hương vị còn sót lại của một mùa đã tan biến. Thấy cô đến người đó cũng đứng dậy. Nét mặt tươi hơn nhưng cũng không được là bao. Cô mỉm cười và người đó cũng vậy.

- Chào em.

- Chào chị.

- Em đến lâu chưa? Xin lỗi chị tới trễ.

- Không đâu, em cũng mới tới. Chị ngồi đi.

Cả hai chúng người cùng ngồi xuống trên một chiếc ghế trắng muốt và lạnh lẽo.

- Xin lỗi vì đã hẹn em ra đây một cách đường đột như vậy. Em không phiền chứ?

- Không. Mà có chuyện gì ạ?

- Em là bạn học của em chị. Nó tên Hà Văn. Em biết chứ?

Nguyệt Anh hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu.

- Em xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của em chị...

- Không phải chuyện đó. Chuyện chị muốn nói là chuyện giữa em và Nhật Minh mà Văn đã kể chị nghe.

- Sao ạ?

- Nói thật với em, chị thích Nhật Minh hay đúng hơn là chị yêu cậu ấy. - Cô ngừng một lúc rồi tiếp. - Và đương nhiên Nhật Minh cũng biết chuyện này. Cậu ấy đã từng từ chối chị. Vì cậu ấy có em. Và chị cũng đã cố gắng từ bỏ cậu ấy, quên đi cậu ấy. Rồi chị nhận được tin mình sắp rời khỏi nơi này. Chị mừng lắm! Vì cuối cùng cũng đã có cách khiến chị quên đi Nhật Minh một cách nhanh chóng. Nhưng Nhật Minh đã biết được. Cậu ấy nhất quyết không buông chị ra, nhất quyết không cho chị đi. Rồi cậu ấy dành tình cảm mà đáng ra phải dành cho em để cho chị. Chị biết đó là thương hại nhưng chị vẫn mê muội chìm vào. Cho đến khi chị nhận ra rằng em phải khổ sở khi chị cướp đi niềm hạnh phúc của em. Chị xin lỗi! Chị thật sự xin lỗi em! Chị là kẻ đã phá tan hạnh phúc của em!

Giọng nói của cô như oà ra trong từng âm điệu. Nước mắt tràn ra, khoé mi nhoè lệ. Cô cúi gằm mặt để cố tránh đi ánh mắt căm hận của Nguyệt Anh.

Nhưng không. Nguyệt Anh không những không căm ghét cô, Nguyệt Anh cười buồn.

- Chị! Em không có ý trách chị. Minh làm gì cũng có lý do của anh ấy. Chắc hẳn tình cảm dành cho chị của anh ấy là thật lòng. Không phải thương hại đâu. Có khi em không xứng với anh ấy thì sao.

Hà Tuyết dụi nước mắt, lấy lại bình tĩnh.

- Không đời nào có chuyện đó. Chị mới là người không xứng. Em yên tâm chị sẽ không mang đi bất cứ thứ gì của em. Chị sẽ biến mất khỏi hai người. Sẽ nhanh thôi. Chị sẽ không làm phiền em và Nhật Minh nữa.

- Chị... Khoan...

- Chị phải đi rồi. Tạm biệt và... Xin lỗi em.

Cô bước đi thật nhanh không chút bâng khuâng. Mọi thứ diễn ra thật nhanh và thật đau đớn. Tiếp theo là chuyện giữa cô và cậu ấy.
 
Chia Tay​

- Cố lên! Tỉnh lại đi! Đừng làm tớ sợ! Tỉnh lại đi! Có ai không giúp tôi với! Làm ơn gọi xe cấp cứu giúp tôi! Cố lên!

Cậu bế cô dậy. Cố gắng tìm kiếm một chút hy vọng trong đôi mắt nhắm nghiền của cô. Giọt mồ hôi lăn dài trên má. Đôi mắt ngập tràn nỗi lo lắng. Cố gắng tìm cách đưa cô đến bệnh viện nhanh nhất có thể. Cậu chạy dọc hành lang theo chân chiếc băng ca chuyển cô đến phòng cấp cứu. Luôn miệng động viên "Cố gắng lên!", dù biết rõ người kia không còn nghe thấy nữa

- Xin cậu chờ ở ngoài.

Cô y tá lịch sự cản cậu trước của phòng cấp cứu. Cậu dừng lại nhưng vẫn không quên hướng mắt nhìn theo cô khuất dần sau cánh cửa đang khép lại. Cậu run rẩy lấy điện thoại, cố gắng nói thật rành mạch với người bên kia loa. Người kia cũng lo lắng không kém. Chỉ kịp ném một câu "Tới ngay đây!" Rồi cúp máy. Cậu ngả hẳn người vào hàng ghế phía sau, lấy lại nhịp thở đều đã mất khi nãy do chạy quá vội. Nhưng cậu vẫn không rời mắt khỏi cánh cửa đóng chặt bên cạnh.

------- Ba mươi phút trước -------​

- Hôm nay đã xảy ra chuyện gì với cậu vậy?- Nhật Minh đập bàn gây sự chú ý cho người con gái trước mặt. - Tại sao cậu lại tỏ ra lạnh lùng như thế chứ?

Hà Tuyết không nói gì, cô từ tốn bỏ nốt cuốn sách trên bàn vào balo. Như thường lệ, cô là người về trễ nhất. Không hiểu sao cô lại thích tận hưởng giây phút yên tĩnh, trầm lắng khi lớp tan học. Thế nhưng, hôm nay, và thỉnh thoảng vào mấy hôm trước, cậu lớp trưởng nhiều chuyện đã phá tan không gian riêng của cô. Thật sự lúc này cô không muốn nói chuyện với cậu ấy lắm. Sau một hồi yên lặng cân não giữa hai người.

- Ahh!! Cậu thật phiền phức! Tránh ra đi.

- Không! Tớ sẽ tránh nếu cậu giải thích rõ ràng mọi chuyện cho tớ.

- Giải thích gì?

- Thái độ của cậu. Tại sao cậu lại có thể phớt lờ tớ như thế kia chứ?

- Tại sao tớ không thể? Tớ chả là gì của cậu ngoài bạn học. Giờ thì tớ muốn về, làm ơn tránh ra.

Cô lách nhanh qua người cậu. Nhưng cái lôi tay từ cậu đã giữ cô lại. Cô quay lại nhìn cậu rồi lại cố gắng gỡ bỏ tay ra.

- Tớ thích cậu! Làm bạn gái của tớ nhé.

Cậu không nhìn cô nhưng vẫn can đảm nói ra những gì đang nghĩ trong đầu. Khoảng không chợt lắng lại như thời gian đột ngột đứng yên.

Nhưng rồi cô cũng gỡ tay cậu ra.

- Đừng nói những lời đáng ra không dành cho tớ như thế.

Rồi cô bước đi. Cậu đứng lặng người. Âm thanh của câu nói vừa xong cứ vọng mãi trong đầu. Cô phản ứng lạnh nhạt trái hẳn những suy nghĩ của cậu. Cậu chợt chạy đến đứng trước mặt cô. Nắm tay kéo cô lại. Vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô. Cả hai im, cùng lắng nghe nhịp thở của nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau.

Cô giật nảy mình, vội vàng đẩy cậu ra.

- Tuyết! Tại sao... ?

- Im đi! - Cô đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Đôi mắt vằn đỏ, nước mắt dâng lên, nhoè lệ. - Cậu đừng tưởng tớ cần sự thương hại nhất thời của cậu. Cậu chia tay Nguyệt Anh để đứng trước mặt tớ nói những lời đó, cậu có biết cậu đã biến tớ thành con ngốc nực cười thế nào không?!

- Cậu đã biết ư? Nhưng tớ thề tình cảm của tớ là thật!

- Là thật sao?! Nực cười thật. Chính miệng cậu đã từ chối tớ vào ngày hôm đó. Chính cậu đã dập tắt mọi hy vọng của tớ rồi còn gì. Giờ cậu còn muốn gì nữa chứ?

- Tớ...

- Cậu thương hại một đứa sắp chết như tớ sao? Nói cho cậu biết: Dù người trên thế giới này chết hết, tớ cũng không cần cậu thương hại tớ. Tránh xa tớ ra!

Nói rồi cô chạy vụt đi. Nhật Minh cố gắng đuổi theo nhưng lại bị Lê Hiếu, người bỏ quên điện thoại trong lớp, giữ lại. Lê Hiếu đứng chặn trước mặt Nhật Minh. Bất chợt Lê Hiếu giơ tay đấm thẳng vào Nhật Minh khiến Nhật Minh ngã thẳng ra đằng sau. Trước khi chạy theo Hà Tuyết cậu ném lại một câu nói:

- Đừng bao giờ gặp cô ấy nữa. Đồ tồi.

Nhật Minh lau khoé miệng vương máu của mình rồi đứng hẳn dậy.

- Tớ xin lỗi.

Đó là điều duy nhất cậu có thể nói lúc này.

Cô chạy thật nhanh khuất khỏi dãy phòng học đằng sau. Mặc kệ tiếng gọi khẩn khiết phía sau. Đột nhiên lồng ngực cô thắt lại. Cô phải dừng hẳn lại. Lần đầu tiên cô ho nặng như vậy. Cô có thể nhận thấy dòng máu nóng hổi trào lên trong miệng. Rồi cô mất dần ý thức. Trong đầu chỉ còn văng vẳng tiếng gọi lo lắng của một giọng nói thân quen. Cô hoàn toàn không biết gì nữa.

------- Hiện Tại -------​

Hà Văn đã đến trước mặt Lê Hiếu, lo lắng hỏi về tình hình hiện tại. Cả hai sốt ruột đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Bác sĩ ra ra vào vào vô cùng vội vã.

Tối.

Cánh cửa bật mở. Hà Tuyết được chuyển sang phòng hồi sức.

- Ai là người nhà bệnh nhân?

- Tôi! Tôi là em trai chị ấy.

Hà Văn đi theo bác sĩ đến phòng làm việc còn Lê Hiếu theo chân các y tá đến chỗ Hà Tuyết.

------ Phòng Bác Sĩ -------​

- Bác sĩ, chị tôi...

- Là người nhà, hẳn cậu cũng biết bệnh tình của chị mình chứ.

- Vâng, tôi biết.

- Thế sao cậu không đưa cô bé đến bệnh viện sớm hơn? Cậu có biết tình trạng chị cậu đã chuyển biến rất tệ không?

- Tôi thật sự đã dùng mọi cách ép chị ấy đến bệnh viện điều trị nhưng chị ấy nhất quyết không nghe.

- Giờ thì hậu quả vô cùng tồi tệ, cậu chuẩn bị tinh thần đi. Dài nhất là một tháng. Không hơn không kém.

Hà Văn chết lặng người. Trong đầu cậu bỗng ùa về những hình ảnh của chị mình. Cứ nghĩ đến viễn cảnh đến một lúc nào đó nụ cười của chị sẽ hoàn toàn vụt mất trên thế gian thì cơ thể cậu lại hoàn toàn tê liệt. Trong lòng cậu thầm gọi "Chị ơi" như một lời khẩn khiết xin thời gian đừng mang chị cậu rời đi mãi mãi. Cậu nhận lấy tập hồ sơ bệnh án của chị mình từ tay bác sĩ rồi thất thiểu bước đi như người vô hồn.

Người bác sĩ buồn rầu nhìn theo cái bóng đổ dài trên sàn bệnh viện, ông tiếc thương cho một cô gái có gương mặt thánh thiện nhưng bị thời gian và bệnh tật đánh gục, tiếc thương cho cậu em trai quá yêu quý chị mình như vậy sắp phải chịu một mất mát to lớn, tiếc thương cho chính bản thân vô dụng của mình không thể làm gì hơn cho những đứa trẻ tội nghiệp này.
 
Hiệu chỉnh:
Trời ơi, bí rồi! :((
Tớ đang phân vân không biết nên chọn cặp nào đây. Có ai cho tớ ý kiến với.
Hà Tuyết với Nhật Minh.
Hay Hà Tuyết với Lê Hiếu.
 
×
Quay lại
Top Bottom