- Tham gia
- 26/6/2009
- Bài viết
- 2.855
Xin đăng một phần bức thư rất cảm động mà cũng rất kinh khủng của một học sinh lớp 11 vừa gửi đến MTO.
Từ những cái chết rất thong dong và đơn giản của học trò thời gian gần đây không ít người ray rứt với câu hỏi “trách nhiệm của nhà trường, gia đình và cả xã hội ở đâu?” bởi ai cũng biết nhà trường - gia đình - xã hội là "cái kiềng ba chân" làm bệ phóng để đưa tuổi nhỏ vào đời. Đó cũng là lí do chúng tôi thực hiện loạt bài này.
Kì 1: Nổi khổ học tròHọc như…siêu nhân
“Lịch học dày đặc đến mức không còn thời gian để thở…” là tâm sự của hầu hết các bạn học sinh hiện nay, đặc biệt từ năm học 2011-2012 này rất nhiều trường tăng tiết, học thêm rất dữ dội.
Bạn Thanh T (THPT TP, Q.7) co biết: “Lịch học của mình nhìn vào là muốn bệnh luôn, sáng năm tiết, chiều bốn tiết. Ngoài giờ chính khóa, tụi mình phải tăng tiết vào bốn buổi chiều, kể cả sáng thứ Bảy. Nhiều bạn bị đánh giá yếu còn phải học phụ đạo thêm nữa cho nên xem như đứt hết cả tuần luôn”.
Bạn Hoàng H (THPT N, Q.10) tiết lộ: “Năm nay, khối 12 tụi mình tăng 12 tiết, ngoài ra cũng phải tranh thủ đi học thêm buổi tối nữa cho “dễ hiểu” bài vở hơn nên oải lắm”.
Các anh chị lớp trên lịch học như thế, ngay cả các “em lớp dưới” lịch học cũng kinh khủng không kém. Nhìn vào lịch học một tuần của bạn Thanh H (lớp 11, THPT NTT, Gò Vấp), ai cũng lắc đầu ngao ngán: Sáng học chính khóa, chiều thứ hai tăng tiết, khảo bài và học thêm từ 2h đến 9h tối, chiều thứ Ba “đỡ hơn” từ 2h đến 7h30 tối, còn thứ Tư, Năm, Sáu, Bảy cũng bắt đầu từ 2 h và rời lớp lúc 9 h tối…”.
Cô bạn “tội nghiệp” cho biết: nhiều hôm sáng Chủ Nhật cũng phải vào trường khảo bài nên coi như cả tuần không có chút thời gian nghỉ ngơi.
Bạn cùng lớp của Thanh H than thở: “Căng thẳng lắm, lúc nào nào tụi mình cũng trong tư thế chạy đua với thời gian. Đi học về tắm rửa, ăn cơm rồi lao vào học bài cho ngày hôm sau, nhiều lúc gần 1h sáng mới ngã lưng, chỉ chợp mắt được vài tiếng đến 5h sáng thì phải thức dậy chuẩn bị đi học rồi.”.
Cả hai bạn cho biết chuyện bạn bè ngủ gục trong lớp học bị thầy cô bắt quả tang là chuyện rất bình thường.
Không chỉ các anh chị cấp 3 mới khốn khổ với lịch học dày đặc như thế, các đàn em cấp 2 cũng chẳng dễ thở hơn. Thành T (học sinh lớp 7, một trường THCS ở Q.12) cho biết: “6h mình đã phải thức dậy chuẩn bị đi học, 7h30 vô học, khoảng 12 h tan học tranh thủ ăn qua qua quít rồi trở lại lớp học tăng tiết. Hôm nào không tăng tiết thì học thêm Toán, Lý, Hóa, Anh Văn - đa số là do các chính giáo viên bộ môn dạy đến 5h chiều mới tan học, mệt rả rời. Vậy mà nhiều bạn còn đi học thêm vào buổi tối nữa…Nhiều lúc thèm một giấc ngủ ngon cũng không có nói chi đến vui chơi giải trí…”.
Một phụ huynh than trời: Thấy tụi nhỏ học mà không có thời gian ăn, thời gian ngủ thật đau lòng mà cũng phải chịu thôi vì nếu không nghe lời thầy cô học phụ đạo, tăng tiết hoặc học thêm thì cháu không hiểu bài và cũng “rất là phiền”.
Hầu hết các teen hiện nay khi được hỏi đều trả lời rằng đang trong tình trạng căng thẳng thường trực, nhất là khi vào mùa thi học kì lại càng kinh khủng hơn khiến nhiều bạn "căng" quá đến nổi lơ ngơ phải đến bệnh viện tâm thần điều trị.
Một HLV bóng rổ sân Phan Đình Phùng (Q.3) kể cô từng nhận một học sinh trường chuyên bị áp lực từ phía gia đình “phải là học sinh giỏi nhất nhì lớp” đến ngơ ngẩn, hễ thấy tập vở là gào thét xé nát. Hết cách chữa chạy, ba mẹ đưa cậu con trai "nhiều kì vọng" đến với hi vọng “liệu pháp thể thao” sẽ giúp bạn vượt qua.
Thời gian tạm xa bài vở và chơi bóng rổ cùng bạn bè rất vui, bạn học sinh học giỏi này dần dần “tỉnh ra” và tiết lộ hết sức kinh khủng rằng rất nhiều lần bạn chỉ muốn tìm đến cái chết để “giải thoát cuộc sống bế tắc, mệt mỏi, chán chường và không thấy bất cứ cái gì là niềm vui này”…
Đi tìm lối thoát cho riêng mình…
Xin đăng một phần bức thư rất cảm động mà cũng rất kinh khủng của một học sinh lớp 11 một trường THPT ở Gò Vấp vừa gửi đến MTO tâm sự vì sao bạn chỉ muốn “tìm lối thoát riêng cho mình”.
“...Cuộc đời là một chuỗi ngày buồn khi con người ta cảm thấy bế tắc trong cuộc sống mà không bao giờ thấy có lối thoát. Muốn đi đâu đó thật xa, ở một nơi không ai biết mình và không ai có thể làm cho mình buồn hay có thể chết ở một nơi nào đó mà chẳng ai biết để mình có thể biến mất mãi mãi..."
Trên trường, áp lực từ phía thầy cô thật sự là quá lớn làm mình chỉ muốn nghỉ học. Mọi lần mình học toán cũng được lắm, học kì 1 cũng 8.3 mà, vậy mà chẳng hiểu sao hôm kiểm tra đó lại không làm bài không được, kết quả là điểm dưới trung bình.
Từ lúc ra khỏi phòng thi mình đã bắt đầu lo sợ, đến khi phát bài thì càng sợ kinh khủng hơn khi mỗi ngày có tiết toán thì thầy đều chửi bằng những lời khó nghe. Tiết nào mình cũng bị thầy kêu lên bảng. Làm được thì thầy làm lơ luôn, không nói gì nhưng hễ sai thì phải chép phạt.
Giảng bài mới thì thầy hỏi:”Em có hiểu được chút xíu gì không?” hay nói với lớp mình là học sinh yếu không biết gì. Trong tiết, thầy toàn nói những câu sốc, nhiều khi ức chế muốn khóc luôn, nhưng lại khóc không được vì sợ thầy lại la mắng, chừi nhiều thêm.
Mình cũng tự thất vọng về mình nhưng chẳng được một lời động viên an ủi mà càng lại nghe những lời nói khiến mình càng tự thất vọng về mình nhiều hơn. Càng ngày đi học mình lại càng không muốn nói chuyện với một ai, vì nhớ lại những câu nói thầy đã chửi trước lớp.
Tự thấy nhục nhã và xấu hổ với mọi người, mình lại càng không muốn tâm sự với bạn bè vì sợ nó cười nhạo mình, sợ nó nghĩ mình là một đứa học dốt như thầy đã chửi.
Cứ lên bảng giờ toán là sợ run lên vì chỉ cần sai một chi tiết nhỏ thì mình có thể chép phạt đến 100-200 lần. Hôm nay có tiết toán, ngày mai lại có tiết toán thì ngày mai phải nộp bài chép phạt rồi. Nhưng đâu phải tối chỉ học bài môn toán thôi, còn rất nhiều môn khác phải học cho ngày mai.
Tìm một lối thoát cho riêng mình là một cái chết, một cái chết để tự chấm dứt cuộc đời mình, để mình không còn bị một áp lực nào nữa.
Cứ phải gồng mình trước mặt mọi người mình là một đứa con gái mạnh mẽ, không biết buồn. Nhưng sao khó quá, nước mắt cứ trào ra mỗi khi nhớ đến những lời mà thầy nói.
Cứ tự dặn lòng là phải cố gắng, cố gắng vượt qua, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà, cuối cùng mọi thứ không diễn ra như mình nghĩ, ngày càng áp lực hơn, lại không chiến thắng đuợc suy nghĩ của chính bản thân mình và lại nghĩ đến cần tìm cho minh một lối thoát.
Chán ghét và mệt mỏi với cuộc sống này. Một cuộc sống phức tạp, một xã hội không có sự tha thứ, sẻ chia, cảm thông lẫn nhau.
Cái xã hội mà ở đó chỉ tồn tại những lời nói khiến người khác bị áp lực, không có sự quan tâm và đồng cảm, chỉ có sự ganh ghét. Một lối thoát để không còn áp lực, một lối thoát để đầu óc mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn và sống không cần sợ người khác nghĩ mình như thế nào nữa...".
Cái chết tập thể của ba nữ sinh THCS Phan Chu Trinh gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh mọi người - Ảnh: Báo Người Lao Động
Đến bây giờ, khi MTO quyết định công bố bức thư này có lẽ người thầy trong câu chuyện vẫn không hề biết cách ứng xử của mình đã và đang khiến cho một và có thể nhiều học trò nữa đang đau khổ và nghĩ quẩn.
Từ xưa đến nay chẳng ai nói làm Thầy đơn giản nhưng trong môi trường giáo dục rất "rối" như hiện nay không phải thầy cô nào cũng nhận ra điều đó.
Có những “nghệ sĩ” vụng về
Một thầy giáo rất uy tín với gần 30 năm kinh nghiệm đứng lớp rất được các thế hệ học trò yêu quí tâm sự: “Khi còn ngồi trên ghế giảng đường ĐH, tất cả các giáo sinh đều được huấn thị rằng mỗi khi đứng lớp, họ phải làm thiên chức của mình như là những nghệ sĩ chuyên nghiệp trên sân khấu. Các giáo viên phải biết trút bỏ tất cả những lo lắng đời thường để toàn tâm toàn ý tập trung vào “vai diễn” là dạy học một cách hoàn hảo nhất trước các “khán giả” là học sinh thân thương của mình nhưng…”.
Thật đáng tiếc, ngày nay không ít các thầy cô giáo lại không hành xử đúng thiên chức của mình và từ đây những hệ lụy đau lòng đã xảy ra.
Lật lại các vụ tự tử thương tâm của học sinh gần đây, chúng ta thấy rất nhiều vụ việc do giáo viên đã không khéo trong ứng xử, phớt lờ tâm trạng hoặc yếu kém về tâm lí học sinh để rồi các học trò đã phản ứng lại hết sức tiêu cực.
Cách đây không lâu, một nữ sinh lớp 12 tại một trường tư thục (huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình) ngay trong giờ học Toán đã bất ngờ chạy ra hành lang lầu 2 và gieo mình xuống đất tử vong cũng vì liên quan đến tâm lí ức chế giáo viên.
Khó có thể nói đây là hành động “không hiểu nổi” hay bồng bột tức thì vì trước đó, bạn này đã từng phản ứng với cô giáo chuyện bắt học sinh chép phạt mà bạn cho rằng vô lí.
Càng đáng suy nghĩ hơn, trong những trường hợp như trên nạn nhân đều là những học sinh khá giỏi chứ không phải là những học sinh hư, bi quan, chán đời hay “có vấn đề về thần kinh.”
Chưa kể cách hành xử của một bộ phận thầy cô còn mang tính bạo lực, thiếu văn hóa, thiếu tư cách thậm chí gạ tình học sinh mà điển hình nhất là vụ nữ sinh lớp 11 ở Vĩnh Phúc tự tử đúng ngày Nhà giáo vì bị thầy giáo tống tình ...
Nhiều giáo viên có tiếng là dạy giỏi, cả giáo viên trường chuyên cũng thường xuyên xưng mày tao rồi mạt sát học sinh thậm tệ bằng những từ ngữ không thể chấp nhận được, thậm chí đánh và thách thức học trò…
Cách đây không lâu, MTO đã nhận được đơn phản ánh một thầy dạy Toán THPT V (Q.1) thường xuyên chửi mắng tục tĩu và đánh học trò khiến học sinh ức chế nhưng không dám phản ánh vì sợ bị "đì".
Không ai trong chúng ta không biết câu “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” (Một chữ cũng thầy, nửa chữ cũng thầy) hay câu “Thầy ra thầy trò ra trò” để khẳng định và nhắc nhở trách nhiệm, đạo nghĩa thầy trò từ xưa đến nay.
Tuy nhiên, trong một môi trường giáo dục không còn trong lành, những giá trị đạo đức không còn được xem nặng, nơi mà tuy không phải là đa số nhưng có những người được gia đình, xã hội giao phó trách nhiệm đào tạo ra "con người tốt cho xã hội" còn quên mất rằng mình là người đang “trồng Người” thì quả là đáng lo ngại.
Từ những cái chết rất thong dong và đơn giản của học trò thời gian gần đây không ít người ray rứt với câu hỏi “trách nhiệm của nhà trường, gia đình và cả xã hội ở đâu?” bởi ai cũng biết nhà trường - gia đình - xã hội là "cái kiềng ba chân" làm bệ phóng để đưa tuổi nhỏ vào đời. Đó cũng là lí do chúng tôi thực hiện loạt bài này.
Kì 1: Nổi khổ học trò
“Lịch học dày đặc đến mức không còn thời gian để thở…” là tâm sự của hầu hết các bạn học sinh hiện nay, đặc biệt từ năm học 2011-2012 này rất nhiều trường tăng tiết, học thêm rất dữ dội.
Bạn Thanh T (THPT TP, Q.7) co biết: “Lịch học của mình nhìn vào là muốn bệnh luôn, sáng năm tiết, chiều bốn tiết. Ngoài giờ chính khóa, tụi mình phải tăng tiết vào bốn buổi chiều, kể cả sáng thứ Bảy. Nhiều bạn bị đánh giá yếu còn phải học phụ đạo thêm nữa cho nên xem như đứt hết cả tuần luôn”.
Bạn Hoàng H (THPT N, Q.10) tiết lộ: “Năm nay, khối 12 tụi mình tăng 12 tiết, ngoài ra cũng phải tranh thủ đi học thêm buổi tối nữa cho “dễ hiểu” bài vở hơn nên oải lắm”.
Các anh chị lớp trên lịch học như thế, ngay cả các “em lớp dưới” lịch học cũng kinh khủng không kém. Nhìn vào lịch học một tuần của bạn Thanh H (lớp 11, THPT NTT, Gò Vấp), ai cũng lắc đầu ngao ngán: Sáng học chính khóa, chiều thứ hai tăng tiết, khảo bài và học thêm từ 2h đến 9h tối, chiều thứ Ba “đỡ hơn” từ 2h đến 7h30 tối, còn thứ Tư, Năm, Sáu, Bảy cũng bắt đầu từ 2 h và rời lớp lúc 9 h tối…”.
Cô bạn “tội nghiệp” cho biết: nhiều hôm sáng Chủ Nhật cũng phải vào trường khảo bài nên coi như cả tuần không có chút thời gian nghỉ ngơi.
Bạn cùng lớp của Thanh H than thở: “Căng thẳng lắm, lúc nào nào tụi mình cũng trong tư thế chạy đua với thời gian. Đi học về tắm rửa, ăn cơm rồi lao vào học bài cho ngày hôm sau, nhiều lúc gần 1h sáng mới ngã lưng, chỉ chợp mắt được vài tiếng đến 5h sáng thì phải thức dậy chuẩn bị đi học rồi.”.
Cả hai bạn cho biết chuyện bạn bè ngủ gục trong lớp học bị thầy cô bắt quả tang là chuyện rất bình thường.
Không chỉ các anh chị cấp 3 mới khốn khổ với lịch học dày đặc như thế, các đàn em cấp 2 cũng chẳng dễ thở hơn. Thành T (học sinh lớp 7, một trường THCS ở Q.12) cho biết: “6h mình đã phải thức dậy chuẩn bị đi học, 7h30 vô học, khoảng 12 h tan học tranh thủ ăn qua qua quít rồi trở lại lớp học tăng tiết. Hôm nào không tăng tiết thì học thêm Toán, Lý, Hóa, Anh Văn - đa số là do các chính giáo viên bộ môn dạy đến 5h chiều mới tan học, mệt rả rời. Vậy mà nhiều bạn còn đi học thêm vào buổi tối nữa…Nhiều lúc thèm một giấc ngủ ngon cũng không có nói chi đến vui chơi giải trí…”.
Một phụ huynh than trời: Thấy tụi nhỏ học mà không có thời gian ăn, thời gian ngủ thật đau lòng mà cũng phải chịu thôi vì nếu không nghe lời thầy cô học phụ đạo, tăng tiết hoặc học thêm thì cháu không hiểu bài và cũng “rất là phiền”.
Hầu hết các teen hiện nay khi được hỏi đều trả lời rằng đang trong tình trạng căng thẳng thường trực, nhất là khi vào mùa thi học kì lại càng kinh khủng hơn khiến nhiều bạn "căng" quá đến nổi lơ ngơ phải đến bệnh viện tâm thần điều trị.
Một HLV bóng rổ sân Phan Đình Phùng (Q.3) kể cô từng nhận một học sinh trường chuyên bị áp lực từ phía gia đình “phải là học sinh giỏi nhất nhì lớp” đến ngơ ngẩn, hễ thấy tập vở là gào thét xé nát. Hết cách chữa chạy, ba mẹ đưa cậu con trai "nhiều kì vọng" đến với hi vọng “liệu pháp thể thao” sẽ giúp bạn vượt qua.
Thời gian tạm xa bài vở và chơi bóng rổ cùng bạn bè rất vui, bạn học sinh học giỏi này dần dần “tỉnh ra” và tiết lộ hết sức kinh khủng rằng rất nhiều lần bạn chỉ muốn tìm đến cái chết để “giải thoát cuộc sống bế tắc, mệt mỏi, chán chường và không thấy bất cứ cái gì là niềm vui này”…
Đi tìm lối thoát cho riêng mình…
Xin đăng một phần bức thư rất cảm động mà cũng rất kinh khủng của một học sinh lớp 11 một trường THPT ở Gò Vấp vừa gửi đến MTO tâm sự vì sao bạn chỉ muốn “tìm lối thoát riêng cho mình”.
“...Cuộc đời là một chuỗi ngày buồn khi con người ta cảm thấy bế tắc trong cuộc sống mà không bao giờ thấy có lối thoát. Muốn đi đâu đó thật xa, ở một nơi không ai biết mình và không ai có thể làm cho mình buồn hay có thể chết ở một nơi nào đó mà chẳng ai biết để mình có thể biến mất mãi mãi..."
Trên trường, áp lực từ phía thầy cô thật sự là quá lớn làm mình chỉ muốn nghỉ học. Mọi lần mình học toán cũng được lắm, học kì 1 cũng 8.3 mà, vậy mà chẳng hiểu sao hôm kiểm tra đó lại không làm bài không được, kết quả là điểm dưới trung bình.
Từ lúc ra khỏi phòng thi mình đã bắt đầu lo sợ, đến khi phát bài thì càng sợ kinh khủng hơn khi mỗi ngày có tiết toán thì thầy đều chửi bằng những lời khó nghe. Tiết nào mình cũng bị thầy kêu lên bảng. Làm được thì thầy làm lơ luôn, không nói gì nhưng hễ sai thì phải chép phạt.
Giảng bài mới thì thầy hỏi:”Em có hiểu được chút xíu gì không?” hay nói với lớp mình là học sinh yếu không biết gì. Trong tiết, thầy toàn nói những câu sốc, nhiều khi ức chế muốn khóc luôn, nhưng lại khóc không được vì sợ thầy lại la mắng, chừi nhiều thêm.
Mình cũng tự thất vọng về mình nhưng chẳng được một lời động viên an ủi mà càng lại nghe những lời nói khiến mình càng tự thất vọng về mình nhiều hơn. Càng ngày đi học mình lại càng không muốn nói chuyện với một ai, vì nhớ lại những câu nói thầy đã chửi trước lớp.
Tự thấy nhục nhã và xấu hổ với mọi người, mình lại càng không muốn tâm sự với bạn bè vì sợ nó cười nhạo mình, sợ nó nghĩ mình là một đứa học dốt như thầy đã chửi.
Cứ lên bảng giờ toán là sợ run lên vì chỉ cần sai một chi tiết nhỏ thì mình có thể chép phạt đến 100-200 lần. Hôm nay có tiết toán, ngày mai lại có tiết toán thì ngày mai phải nộp bài chép phạt rồi. Nhưng đâu phải tối chỉ học bài môn toán thôi, còn rất nhiều môn khác phải học cho ngày mai.
Tìm một lối thoát cho riêng mình là một cái chết, một cái chết để tự chấm dứt cuộc đời mình, để mình không còn bị một áp lực nào nữa.
Cứ phải gồng mình trước mặt mọi người mình là một đứa con gái mạnh mẽ, không biết buồn. Nhưng sao khó quá, nước mắt cứ trào ra mỗi khi nhớ đến những lời mà thầy nói.
Cứ tự dặn lòng là phải cố gắng, cố gắng vượt qua, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà, cuối cùng mọi thứ không diễn ra như mình nghĩ, ngày càng áp lực hơn, lại không chiến thắng đuợc suy nghĩ của chính bản thân mình và lại nghĩ đến cần tìm cho minh một lối thoát.
Chán ghét và mệt mỏi với cuộc sống này. Một cuộc sống phức tạp, một xã hội không có sự tha thứ, sẻ chia, cảm thông lẫn nhau.
Cái xã hội mà ở đó chỉ tồn tại những lời nói khiến người khác bị áp lực, không có sự quan tâm và đồng cảm, chỉ có sự ganh ghét. Một lối thoát để không còn áp lực, một lối thoát để đầu óc mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn và sống không cần sợ người khác nghĩ mình như thế nào nữa...".
Cái chết tập thể của ba nữ sinh THCS Phan Chu Trinh gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh mọi người - Ảnh: Báo Người Lao Động
Đến bây giờ, khi MTO quyết định công bố bức thư này có lẽ người thầy trong câu chuyện vẫn không hề biết cách ứng xử của mình đã và đang khiến cho một và có thể nhiều học trò nữa đang đau khổ và nghĩ quẩn.
Từ xưa đến nay chẳng ai nói làm Thầy đơn giản nhưng trong môi trường giáo dục rất "rối" như hiện nay không phải thầy cô nào cũng nhận ra điều đó.
Có những “nghệ sĩ” vụng về
Một thầy giáo rất uy tín với gần 30 năm kinh nghiệm đứng lớp rất được các thế hệ học trò yêu quí tâm sự: “Khi còn ngồi trên ghế giảng đường ĐH, tất cả các giáo sinh đều được huấn thị rằng mỗi khi đứng lớp, họ phải làm thiên chức của mình như là những nghệ sĩ chuyên nghiệp trên sân khấu. Các giáo viên phải biết trút bỏ tất cả những lo lắng đời thường để toàn tâm toàn ý tập trung vào “vai diễn” là dạy học một cách hoàn hảo nhất trước các “khán giả” là học sinh thân thương của mình nhưng…”.
Thật đáng tiếc, ngày nay không ít các thầy cô giáo lại không hành xử đúng thiên chức của mình và từ đây những hệ lụy đau lòng đã xảy ra.
Lật lại các vụ tự tử thương tâm của học sinh gần đây, chúng ta thấy rất nhiều vụ việc do giáo viên đã không khéo trong ứng xử, phớt lờ tâm trạng hoặc yếu kém về tâm lí học sinh để rồi các học trò đã phản ứng lại hết sức tiêu cực.
Cách đây không lâu, một nữ sinh lớp 12 tại một trường tư thục (huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình) ngay trong giờ học Toán đã bất ngờ chạy ra hành lang lầu 2 và gieo mình xuống đất tử vong cũng vì liên quan đến tâm lí ức chế giáo viên.
Khó có thể nói đây là hành động “không hiểu nổi” hay bồng bột tức thì vì trước đó, bạn này đã từng phản ứng với cô giáo chuyện bắt học sinh chép phạt mà bạn cho rằng vô lí.
Càng đáng suy nghĩ hơn, trong những trường hợp như trên nạn nhân đều là những học sinh khá giỏi chứ không phải là những học sinh hư, bi quan, chán đời hay “có vấn đề về thần kinh.”
Chưa kể cách hành xử của một bộ phận thầy cô còn mang tính bạo lực, thiếu văn hóa, thiếu tư cách thậm chí gạ tình học sinh mà điển hình nhất là vụ nữ sinh lớp 11 ở Vĩnh Phúc tự tử đúng ngày Nhà giáo vì bị thầy giáo tống tình ...
Nhiều giáo viên có tiếng là dạy giỏi, cả giáo viên trường chuyên cũng thường xuyên xưng mày tao rồi mạt sát học sinh thậm tệ bằng những từ ngữ không thể chấp nhận được, thậm chí đánh và thách thức học trò…
Cách đây không lâu, MTO đã nhận được đơn phản ánh một thầy dạy Toán THPT V (Q.1) thường xuyên chửi mắng tục tĩu và đánh học trò khiến học sinh ức chế nhưng không dám phản ánh vì sợ bị "đì".
Học trò rất cần môi trường học tập trong lành. Ảnh: NGỌC CHÂU
Nói về những rắc rối thầy trò hiện nay, nhà văn Nguyễn Quang Thân nhận xét: “Trong khi nhiều người trong xã hội ta đã đánh mất danh dự và nhiều giá trị tinh thần, thầy cô cũng không ngoại lệ, họ cũng có thể đánh mất những thứ mà người thầy cần phải gìn giữ như con ngươi của mắt nếu còn muốn làm thầy thiên hạ”.
Không ai trong chúng ta không biết câu “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” (Một chữ cũng thầy, nửa chữ cũng thầy) hay câu “Thầy ra thầy trò ra trò” để khẳng định và nhắc nhở trách nhiệm, đạo nghĩa thầy trò từ xưa đến nay.
Tuy nhiên, trong một môi trường giáo dục không còn trong lành, những giá trị đạo đức không còn được xem nặng, nơi mà tuy không phải là đa số nhưng có những người được gia đình, xã hội giao phó trách nhiệm đào tạo ra "con người tốt cho xã hội" còn quên mất rằng mình là người đang “trồng Người” thì quả là đáng lo ngại.
Hiệu chỉnh bởi quản lý: