Nỗi buồn không giới hạn (cánh phù dung mỏng)

hoa phù dung buồn

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/10/2011
Bài viết
995
Đã không biết là bao lâu, là ngày nào tháng nào, năm nào,...Nhưng tôi biết những kỹ niệm vẫn còn nơi đây. Có lẽ sẽ chẳng ai quay trở lại ngôi trường cấp 1 đã từng là nơi chan chứa tình bè bạn đẹp nhất. Hôm nay là ngày tựu trường năm học mới, rất vui và nhộn nhịp. Nhìn cái sân trường đầy ấp tiếng hò hét phấn khích, lẫn những nụ cười rạng rỡ trên mặt những anh chị bạn bè tôi cũng thấy nao nao. Bạn tôi vẫn còn đây, nhưng ngày xưa thì không còn nữa. Kỹ niệm theo thời gian đi và đi mãi.....không có giới hạn để dừng lại. Đã từng có ai đó nắm tay nhau đi trên con đường đê mưa trơn trợt, từng cơn gió về lạnh giá, không khí mát lạnh với cái nhìn âu yếm của bạn bè. Đã từng có ai đó che nhau chiếc tàu lá chuối mỏng manh khi trưa về nắng nóng, cái nắng không làm nụ cười tắt đi mà nụ cười như trong sáng và thuần khiết hơn......đó là thời chưa biết nghĩ ngợi và suy tư!

Năm tháng trở thành khoảng cách ngăn đi tình cảm tốt đẹp ấy, còn lại gì đây.....một ảo ảnh xa vời trong tim. Cố gắng và cố gắng để đi lên vượt lên bạn bè, bỏ lại sau lưng những gì tốt đẹp nhất của tình bạn. Tôi không biết danh lợi là gì, nhưng đôi lúc tôi vô tình đánh rơi tình bạn ngày xưa. Không phải riêng tôi mà bạn bè bây giờ ai cũng vậy cả, sợ hãy lại trở về như lúc trước. Nhớ một thời khăn quàng tung bay trong gió, năm điều Bác Hồ dạy nhẩm đi nhẩm lại mỗi ngày, rồi lại nhớ về thầy cô chủ nhiệm cũ. Ấn tượng với người thầy mái tóc hoa râm, gương mặt nghiêm nghị, dáng người dong dỏng cao... và nhớ những phép toán cộng trừ nhân chia nho nhỏ ấy. Cái bảng ngã màu nâu, bụi phấn rơi đầy trên bụt giảng, thầy cô vẫn ngồi mặc cho mưa bụi giăng đầy....trên tóc. Nghe ngân nga bài hát " có hạt bụi nào rơi trên bụt giảng, có hạt bụi nào rơi trên tóc thầy........". Ôi lời hát đã theo tôi đi dài theo những lớp học kế tiếp.

Bây giờ tôi vẫn thường xuyên gặp lại thầy cô cũ và rồi bạn bè cũ. Thầy cô đi ngang qua tôi gật đầu chào, thầy đi luôn.........vì thật ra.....thầy đâu còn nhớ nữa. Đã bao nhiêu lần như vậy và cũng là bao nhiêu lần tôi thấy mất mát lẫn ngậm ngùi. Bạn bè thì biết nhau đó, gặp nhau thì chỉ thờ ơ nhìn " xa lạ quá". Chắc có lẽ là như vậy nên tôi quen rồi gặp nhau cũng chỉ lướt qua.

Bạn bè mới của tôi là những cô cậu vui vẻ, nhiệt tình và có nhiệt huyết, không nhiều lắm nhưng vui. Tôi không biết là tình cờ hay số phận an bày, tôi mất đi một thứ thì sẽ có lại một thứ. Âu cũng là sự bù đắp, ai rồi cũng có con đường đi của mình thôi. Vui chăng là phút chốc, tôi lại sợ phải khóc chia xa như những anh chị trước. Sợ lắm chứ, tôi cũng lớp 11 rồi còn gì nữa, một năm nữa thôi tôi lại phải rời xa bạn bè thời áo dài tinh khôi rồi.

Có thể sau này tôi sẽ quên đi nhưng mà không ai có thể làm thay đổi cảm xúc trong lòng tôi ngay lúc này......
6/8/2012
 
Có những nỗi buồn đã biến thành vô hạn, khi buông tay nhìn về nơi khác tâm hồn vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn. Có lẽ sau những giờ học căng thẳng tôi lại có dịp hồi tưởng lại quá khứ, tình bạn ngày xưa ấp ủ hoài trong những kỹ niệm. Tháng tám về, nắng trên trời ngây ngất đốt cháy một mảnh cô đơn. Hoa mười giờ vẫn nở từng ngày, màu hồng nhạt, tím biếc, chiếc lá xanh lơ khẻ đưa theo nhịp gió...rung rinh!
Trời không có mưa, nắng chiếu sáng mặt đất, âm thanh rộn rã của xe cộ, của những người dân trên đường phố. Tôi chợt bắt gặp hình ảnh những em nhỏ tung tăng nắm tay nhau, miệng vui cười trên phố. Từng có một thời, tôi cũng là một con nhóc bé tí, vòi vĩnh mẹ cha chiếc kẹo, cái kem,...Thời gian ấy như những dư âm rạo rực trường tồn với thời gian…
Đến bây giờ dù vẫn còn trong sự ấp ủ của cha mẹ, nhưng tôi nhận ra rằng mình đã lờn rồi và sẽ không thể còn những trò ấy nữa. Tôi ngỡ ngàng và nuối tiếc một thời mình vô tình không trân trọng. Tôi chẳng biết rằng từng phút giây trôi qua trong cuộc sống điều đáng để lưu giữ.
 
Không ai hiểu tôi........vì có lẽ tôi chẳng cho ai hiểu được mình. Với mỗi người tôi lại có những cách cư sử, và bộ mắt khác nhau, lúc đầu tôi thấy thật thú vị nhưng rồi từ từ tôi cảm thấy mệt mõi. Lúc tôi tự hứa phải sửa đổi cũng là lúc tôi nhận ra khó lắm để sửa, vì nó đã thành thói quen mất rồi. Hôm nay trời ko nắng, những tia nắng trốn tìm trong những án mây, mặt trời....muốn khóc. Tôi cũng muốn khóc, muốn quên đi nhiều chuyện, muốn tìm cách giúp một người, và cũng tìm cách giải thoát cho mình,....Sao nhiều chuyện quá nhỉ, nhưng mà tôi không làm gì cả chỉ ngồi online. Nhìn những dòng chữ tôi thật sự cảm thấy mệt mõi, ai cũng quan trọng nhưng chẳng ai chiệu nhường ai. Ai mới là đúng, ai mới là sai? Và tôi nên làm gì?
Thời gian sẽ trả lời..........nhưng tôi lại không thể đợi được!
 
Một mùa thu diệu dàng!
Có một mùa thu đi qua trong nỗi nhớ, mùa thu ấy mang tên “tình bạn”. Nơi sâu thẳm con tim, hình bóng cánh phượng hồng vẫn rạo rực sức sống như mới đâu đây. Gió thu về, gió se lạnh con đường đi đến lớp, khoảng trống từng chiếc ghế thay nhau nối tiếp, mùa thu này liệu có cô đơn? Vỡ òa ra trong buổi sớm mai đầy ánh nắng, nô nức trên khắp những con đường xuôi ngược, bạn cùng tôi đạp xe đến trường. Tà áo dài tôi nắm lại cho gió đừng tung bay, ông mặt trời diệu dàng sưởi ấm từng tế bào sống, mây đu đưa xanh ngắt một màu. Cánh hoa rung rinh theo bước đi của thời gian, tôi ngừng xe dắt bộ dười hàng dương đầy thơ mộng. Tôi viết lại bài thơ mà mình làm từ lúc trước, nơi khởi đầu của một hành trình áo dài trắng ngẫn ngơ.
“ Tà áo dài em đạp xe nhanh
Gió đu đưa làm mỏng manh giọt nắng
Tim bồi hồi, lòng sâu lắng
Hạ qua đi, rồi tình bạn bên nhau”
Ôi, mái trường thân thương hiện ra trong tầm mắt bé nhỏ, khoảng mây mờ xa tận trời không. Cổng trường ngây ngất đón những cô cậu học trò năm mới, cao thêm một tý, chững chạc hơn một tý, nụ cười vui hơn một tý...Thầy cô, ôi mái tóc bạc hoa râm, chiếc kính cận to ồm. Thầy cho em kiến thức, cô dạy em cách làm người. Đứng giữa bao la trời đất hành trang thầy cô cho vững chắc hơn bao giờ hết. Mai em đi rồi, trên những con đường mà không có thầy cô diều dắt, chỉ có bóng cô thầy trong những lần nhung nhớ, trong dòng lưu bút cũ nhèm hạt bụi. Lấy gì cho em cất giữ, lấy gì cho em thương mến, mái trường xưa sẽ xa trong vĩ vãng!
Đã đến giờ trống điểm, tiếng trống thanh thanh sao ba tháng hè xa vắng. Chiếc trống cô đơn cũng nhộn nhịp hơn, vui hơn vì các bạn học sinh đã về rồi, tề tựu trong một không gian ấm cúng. Có cô bạn nào nắm tay kéo đi, trên những chiếc lá vàng nguyên sơ của mùa thu mới mở. Ai nhặc lá ép vở tặng nhau khi chia xa lần nữa. Chiếc lá mùa thu sẽ nhắc lại biết bao nhiêu kỹ niệm cùng cảm xúc dâng trào ngày hôm nay, ngày tựu trường năm học mới. Niên kỹ rồi sẽ qua đi, thầy cô rồi sẽ xa chúng em nhưng trái tim chúng em hướng mãi về mái trường THPT Bình Thạnh yêu thương, nơi một thời in dáng đứng thầy cô, nơi chiếc bục giảng rơi rơi hạt phấn trắng điểm tô mái tóc pha sương đầy huyền diệu.Yêu biết mấy màu áo trắng tinh khôi, màu vàng mùa thu hiền diệu!
 
Bằng lăng nở muộn

Từng có một thời hoa bằng lăng nở muộn, trên con đường em đi đến lớp tím màu hoa trinh nguyên. Lạ chi một cánh hoa rơi trên tóc em tạo nên cung bậc thơ êm đềm. Em viết thơ, yêu thơ từ ngày mới biết cách làm thơ, bập bẹ viết những dòng thơ lỗi nhịp. Ai đọc vào lại nói thơ em hay đâu, nhưng kiên trì luyện tập rồi sẽ từ từ tiến bộ thôi. Bằng lăng vẫn đẹp nhỉ, màu tím thơ ngây mực học trò huyền ảo, bao nhiêu cô gái với bao nhiêu tâm hồn mơ mộng...vì bằng lăng tím.
Cây hoa bằng lăng nở muộn nhắc chuyện tình hai anh chị lớp trên đầy thơ mộng. Chàng trai thích đàn, cô gái thích làm thơ, hai người thường ngồi dưới gốc cây bằng lăng tâm sự. Chàng trai đàn cho cô gái nghe bài nhạc trữ tình, còn cô gái ru chàng trai bởi những bài thơ lãng mạng. Chuyện tình cứ thế đi lên, bằng lăng cứ thế thay nhau nở hoa, thay nhau nối tiếp khoảng thời gian vui vẻ ấy. Rồi năm học nào cũng qua đi, thời gian không chờ đợi và lưu giữ lại bất cứ thứ gì hai người chia tay nhau thực hiện ước mơ của mình. Chàng trai không theo con đường mình yêu thích mà học ra làm bác sĩ. Cô gái vẫn ôm ấp hoài bảo trở thành giáo viên dạy văn chân thật. Rồi hai người xa nhau, dòng đời xô đẩy họ mất liên lạc và dường như họ hiểu rằng tình cảm dành cho nhau chỉ là giây phút thoáng qua thôi. Chàng trai làm bác sĩ trong một bệnh viện lớn của thành phố, cô gái làm giáo viên dạy học ở miền xa. Hai người không gặp nhau nữa, cứ tưởng rồi kỹ niệm ngày xưa sẽ nhòa dần cho đến hết đời. Ai ngờ đâu một lần chàng trai đi công tác ở miền xa, vô tình hay hữu ý hai người gặp lại nhau. Có chút thẹn thùng, có chút áy náy, có chút hồi tưởng ngây ngô. Chàng trai ngồi trên đồi cao nâng tay cô gái bước theo, hai người trùng phùng nhau nhưng chỉ im lặng không nói gì. Khoảnh khắc nhìn nhau hai người nở nụ cười hạnh phúc. Ba tháng sau nghe tin hai người kết hôn, cô gái theo chồng về nơi thành đô nhộn nhịp và xa hoa. Vài tháng thích nghi cô đã trở thành một cô gái thành thị thật sự, cô không làm giáo viên nữa mà làm một nữ cường nhân với những lời rủ rê hùng hạp với bạn bè. Cô từ bỏ ngôi trường thân yêu, từ bỏ học sinh yếu quý của mình hòa vào những bon chen đầy cám dỗ. Chàng trai vẫn như vậy trọn vẹn tình yêu dành cho cô gái, nhưng rồi càng ngày tình cảm hai người càng mịt mùng vì những mâu thuẩn trong công việc và gia đình. Những lần chàng trai về nhà, cảm giác cô đơn lại dâng lên. Còn đâu nữa bóng dáng diệu dàng thôn nữ của người vợ lo cơm áo cho chồng, từng giấc ngủ, từng cái xoay người. Căn nhà trống vắng chỉ còn mình chàng trai đơn lẽ, cô gái thì đang say mê với bạn bè mình có biết đâu một người đang vì mình mà đau lòng. Năm tháng trôi qua, chàng trai ra sức khuyên ngăn nhưng cô gái không nghe theo và rồi tình yêu theo đó tan vỡ khi chàng trai bắt gặp cô gái đang thân mật với một người con trai khác. Bắt gặp cái nhìn của chàng trai, cô gái chỉ xoay người đi...vô tình..,như chưa từng thấy. Chàng trai nhói đau, trái tim tan nát, mộng ước tình yêu trăm năm tan thành mây khói. Còn gì nữa mối tình trong sáng thời bằng lăng nở. Mùa này chắc có lẽ bằng lăng nở muộn, chàng trai đi trên con đường tìm về kỷ niệm chỉ nghe âm ỉ tim đau từng hồi. Có lẽ bằng lăng đến muộn nên tình yêu cũng quá muộn màng.
Ôi thương chàng trai, em làm thơ tặng chàng trai mong chàng trai sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. Tình yêu ấy tuy không kết thúc mi mãn nhưng nó đã có một thời đầy thơ mộng. Bằng lăng hôm nay vẫn nở muộn!

Bằng lăng tím, màu nguyên sơ ấy
Nở muộn màng làm bay mấy cánh hoa
Trang vở viết chuyện tình đầy ngang trái
Ai hiểu cho mối tình đầu thơ dại

Bằng lăng tím, thơ nàng viết còn đó
Sao cánh hoa không rơi thầm trên vở
Để mỗi ngày nghe nàng ngân nga nữa
Bài thơ xưa, bài thơ đợi và chờ
 
Ký ức một vầng trăng
Khi còn bé, tôi từng leo lên thật cao để nhìn những vì sao và mặt trăng. Gió đêm rất mát thổi bay mái tóc ngắn ngang vai. Trên trời, những đêm rằm đó là những lúc tôi có thể nhìn thấy mặt trăng tròn nhất, đẹp nhất, thơ mộng nhất. Trên tàng cây cao, vi vu những tiếng gió thì thầm, tiếng côn trùng rả rích vui say. Cả nhà im lìm trong màn đêm tĩnh mịch, tôi ngẫn ngơ đếm những vầng tinh tú trên trời. Có một cô bé gái kế bên nhà nhìn tôi mỉm cười, cùng tôi trèo lên cây cải nhau về những đều vu vơ nhỏ nhặt. Mặt trăng thật hiền diệu, mơ màng tỏa xuống trần gian cái ánh sáng mỏng manh, gương mặt bé gái bầu bỉnh, lông mi cong vút. Nét ngây thơ một thời còn chan chứa vẻ nghịch ngợm, đáng yêu.
Những đêm trăng cô bé thường hay vòi vĩnh tôi kể chuyện, câu chuyện về nàng Bạch Tuyết xinh đẹp và bảy chú lùn in sâu trong từng ngóc ngách con tim cho đến tận bây giờ. Thời nhỏ ấy, tôi chỉ biết kể qua loa, rồi thì còn sửa chi tiết truyện. Cô bé cười khúc khích khi nghe tôi kể sai, tôi cũng không ngần ngại cứ huyên thuyên kể tiếp. Cô bé mở to đôi mắt nhìn trên trời rồi hỏi ngây ngô: “ Trên mặt trăng thật sự có Hằng Nga không chị?” Thật trong sáng biết bao, một gương mặt ngây thơ hiện lên tia thắc mắc. Tôi im lặng vì tôi cũng không biết chị Hằng có thật tồn tại hay không. Bé ngồi vào lòng tôi, đầu áp vào vai, chốc chốc lại kêu “ ba, má” nghe sao mà buồn.
Trên trời, những vì sao vẫn lấp lánh, cô bé đã yên giấc trong vòng tay tôi. Giấc ngủ thật bình yên như ánh trăng huyền diệu kia. Tôi hơn cô bé 3 tuổi, là hàng xóm với nhau. Cô bé sinh ra trong gia đình không hạnh phúc, cha mẹ ly hôn khi cô vừa tròn 5 tuổi. Đến bây giờ những ký ức li ti đẫm mùi chia li về người cha vẫn chưa bao giờ nhạt nhòa trong tâm trí thơ ngây ấy. Cô bé hay kể tôi nghe về ba mình, ông là một người cao lớn, nghiêm khắc và rất thương yêu cô bé. Với cô bé, ba là một người không thể thay thế được. Từ đó, bé bị bệnh, mà Lan vẫn thường hay chở đi Bệnh viện. Lớn lên trong tình thương yêu vô bờ của mẹ, nhưng tôi biết cô bé thật không vui vẻ gì. Cô bé vẫn ước một lần nắm tay ba cùng mẹ mà đi hết quảng đường của cuộc sống, ước được vòng tay che chở của mẹ lẫn cha. Nhiều lần tôi thấy cô bé mắt rưng rưng nhìn theo bạn mình được ba mẹ yêu chìu hạnh phúc. Nụ cười trên gương mặt người bạn mình chính là nước mắt trên khuôn mặt bầu bĩnh. Lòng tôi xốn xang khi nhìn thấy cảnh ấy, so với cô bé tôi hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Tôi nhẹ nhàng bế cô bé vào nhà, nhờ mẹ cô mở cửa giúp. Tôi đặt cô bé vào gi.ường đấp chăn rồi nhè nhẹ ra khỏi phòng. Ngoài sân, trên tầng không ánh trăng lẫn mình trong những đám mây, tôi không còn hứng thú ngắm nữa lững thững bước về nhà trong ánh đèn hiu hắt của màn đêm.
Những ngày tiếp theo trời bỗng u ám hơn nhiều, ban đêm trời mưa không còn trăng để ngắm. Tôi thao thức nhìn ra ngoài nơi những hạt mưa rơi xuống thềm tạo thành những bọt bong bóng tung tóe. Mưa rơi tí tách, những giọt mưa mang hơi lạnh, gió phả vào cửa sổ nơi tôi đứng thật lạnh. Mắt tôi hướng về phía nhà cô bé, đèn vẫn sáng có lẽ giờ này cô bé đang xem ti vi với mẹ. Thu mình vào góc nhà tránh hơi lạnh của mưa, tôi hồi tưởng những ánh trăng mình từng ngắm. Có lẽ ánh trăng nào cũng mang những vẻ đẹp riêng, trăng khuyết, trăng lưỡi liềm, trăng tròn đêm rằm, đẹp đêm trung thu,...Tất cả điều là trăng thôi, giống như tôi dù thay đổi bộ dạng bên ngoài tôi vẫn là tôi đó thôi. Tôi trèo vào gi.ường quấn chăng thật dày quanh mình, tìm kiếm hơi ấm. Tôi vào giấc ngủ mà không biết ngoài kia sấm chớp vang dậy cả bầu trời.
Khuya tôi nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài, đèn ngoài phòng khách sáng trưng, tiếng nói chuyện, khóc thét vang vào tận trong phòng tôi. Ráng chịu cái lạnh tôi bước xuống gi.ường vội lấy cái áo bông khoác vào rồi đi ra ngoài. Tôi thấy nhà tôi thật đông người, dì Hà – hàng sớm đối diện nhà tôi đang kể chuyện gì đó chắc mẩm rất nghiêm trọng. Chỉ thấy mẹ tôi gương mặt toát lên nét lo âu, ba thì trầm mặt không nói gì. Tôi bước ra ngoài đi đến gần mẹ để nghe câu chuyện được rõ hơn. Ánh đèn neon trong nhà hắt lên gương mặt sắc sảo của dì Hà. Tôi nghe dì sang sảng kể chuyện nhà cô bé kế bên hàng sớm. Tôi ra đúng lúc dì Hà kể vào trọng tâm “ coi bộ con bé đó không qua khỏi, sốt từ chiều đến tận bây giờ mà mẹ nó không đưa đi bệnh viện thì sống làm sao nỗi.” Tôi chưa tỉnh ngủ bỗng đầu óc như có dòng điện xẹt qua khi nghe hết câu nói của dì Hà. Tôi giật mình bởi tôi biết dì Hà đang nói đến ai, trong xóm này nếu tính người được dì Hà gọi là “ con bé” thì cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi dì ấy rất thường gọi cô bé kế bên nhà tôi là con bé với vẻ thương yêu. Tôi luống cuống lao đến hỏi dì Hà tình hình của cô bé, dì Hà chỉ chép miệng khẻ lắc đầu “ Chắc qua không khỏi”. Tôi như kẻ mất hồn đứng trời trồng, dì Hà ra về lúc nào tôi cũng không hay. Chỉ đến khi có tiếng sấm chớp vang lên, rồi mẹ tôi đặt tay vào trán tôi, tôi mới bừng tỉnh. Mẹ bảo tôi vào ngủ, tôi răm rắp làm theo như kẻ mộng du. Tâm hồn tôi như treo lơ lững tận trời cao, nơi có vầng trăng sáng hiền diệu. Tối hôm đó, tôi chẳng thể nào ngủ được cứ mơ màng hồi tưởng gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô bé, những nụ cười, những nét nghịch ngợm thay nhau hiện lên. Tôi chấp tay cầu mong chị Hằng sẽ giúp cô bé vượt qua khỏi biến cố này. Ngoài kia trời vẫn không ngừng giăng mưa bão...sấm chớp.
Tin cô bé mất như tiếng sét vang vào tận tâm hồn tôi, sáng nay tôi rời gi.ường rất sớm ra ngoài cổng đứng chờ tin. Nhưng đến gần trưa tôi mới thấy xe chú Quang – ba của cô bé về, theo sau là chiếc xe to của bệnh viện. Cửa xe mở ra Lan – mẹ của cô bé gương mặt tái xanh, trắng bệch không có huyết sắc đang giữ khư khư cái thân hình bé nhỏ đang nằm trên chiếc băng ca, toàn thân cô bé được phủ bởi một màu vải trắng toát. Vẫn là cô bé tôi quen, nhưng bây giờ ánh mắt cô bé nhắm lại như ngủ như không. Ánh mắt vẫn diệu dàng như ánh trăng đêm rằm, gương mặt bầu bĩnh dù đã mất đi tia máu nhưng thật đáng yêu. Lan cứ ôm chặt cô bé, nước mắt giàn giụa như mưa, cứ luôn miệng lẩm nhẩm “ tỉnh dậy đi con, mẹ đây nè, dậy mẹ làm đồ ăn cho con ăn. Sáng rồi mà, dậy đi con...”Tiếng nói như nhát dao đâm vào trái tim những người đang có mặt. Nước mắt thương cảm thay nhau lăn dài trên đôi má. Mẹ tôi nghẹn ngào, nấc lên, tiếp theo là bao nhiêu tiếng khóc của những người khác. Tôi không biết mình có khóc không chỉ thấy môi đăng đắng, có cả vị mằn mặn từ đầu lưỡi, tim như ai bóp chặt từng hồi, mắt vẫn dán vào gương mặt như ánh trăng của cô bé. Chị Hằng của cô bé đã đón cô đi thật rồi. Tôi chỉ có thể nghĩ là vậy để tự an ủi bản thân mình. Có lẽ cô bé là một linh tinh của trời được đưa xuống trần gian để làm niềm vui cho người khác, rồi bây giờ lại phải trở về thôi. Vì Lan cứ giữ mãi, nên khó khăn lắm mọi người mới đưa được thi thể vào nhà để làm đám tang. Tôi chạy vụt vào nhà không muốn nhìn thêm nữa, áp mặt vào gối để mặc cho nước mắt tuôn ra.
Lễ an táng cô bé được diễn ra sau ba ngày làm đám, tôi cũng có mặt trong số những người đi đưa tiễn. Lan như sau bao nhiêu cuộc gào khóc và la hét giờ đây cũng đã đờ đẫn và mất sức đi nhiều. Có lẽ, đã chấp nhận sự thật đau lòng này. Nhìn nấm mộ mới mọc, tấm hình cô bé đang cười rạng rỡ như mùa xuân, có ai hay đâu tích tắt mới đây còn nghịch ngợm phá phách mà giờ đây đã yên bình trong lòng đất lạnh. Nước mắt lại không tự chủ nữa, trong lòng đau đớn biết bao nhiêu.
Những ngày sau này, nhà cô bé im lặng hẵn ra, Lan ra vào lặng lẽ như một cái xác không hồn. Một phần vì đau lòng, một phần vì tự trách bản thân không lo lắng cho cô bé để cô bé phải mất đi. Có lẽ bao nhiêu đó cũng làm ấy bị vày vò nhiều lắm. Dạo này tôi cũng thấy chú Quang ghé đây nhiều hơn, có lẽ sau sự việc vừa rồi hai người đã ngộ ra nhiều lắm. Sự mất đi của cô bé không biết là niềm vui hay nỗi buồn ?
Đêm nay trăng thật sáng, đêm rằm ánh trăng to, mông lung thật đẹp. Tôi thèm được kể chuyện quá, kể về ngày xưa có nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Nhưng kể cho ai nghe đây, nhìn lên trời tôi thấy như thấp thoáng cô bé đang cười với tôi. Nụ cười hiền diệu, ký ức một vầng trăng êm đềm trong tuổi thơ tôi mà chẳng bao giờ tôi quên được.
 
Chỉ cần bên cạnh tôi luôn có bạn, trái tim bạn hướng về tôi không có gì là không vượt qua được. Khi bạn bước đi, bạn không quay đầu lại, một lần thôi tim tôi nhói đau. Khi nào đó nếu bạn muốn quay lại hãy nhìn lại xem hôm nay bạn đã bước đi như thế nào. Tôi sẽ tha thứ nhưng không hứa sẽ
 
ước gì trước khi xa internet có thể thấy được cái nhà này có sắc thái vui nhỉ:)
tối vui vẻ:D
khuya trộm không chúc được nên giờ đi bù:))
 
Quay lại
Top Bottom