- Tham gia
- 20/12/2011
- Bài viết
- 2.997
lần đầu em viết, chắc hơi nhảm nhí, mong mấy anh chị đừng ném đá tội nghiệp em
...............................................
Chiều tà, Mặt Trời dần chạy trốn để nhường chỗ cho Mặt Trăng. Trên bầu trời rực lửa, các đám mây đuổi theo những cơn gió đầu mùa về một nơi vô tận không có đích đến. Ở một cái hẻm của khu xóm nhỏ, có một đám trẻ đang chơi trò "bịt mắt bắt dê".
Tới lượt thằng Tí phải là người bắt. Sợi vải bịt kín con mắt nó, xung quanh phút chốc biến thành một màu đen. Tí đưa hai tay ra trước như nắm bắt một cái gì đó sắp tuột khỏi. Nó loay hoay chạy về hướng có tiếng bước chân.
-Bắt tao đi!
-Tao ở đây nè!
-Đồ ngu! Đây nè cha nội!
.....
Nó vừa cười vừa đuổi bắt những lời nói. Bỗng nhiên không còn tiếng bước chân, không còn tiếng nói cười nữa.
Im lặng...
Tí bắt đầu chạy nhanh hơn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả. Kí ức thoáng chốc đi ngang suy nghĩ nó. Bóng dáng mờ nhạt của một người phụ nữ dần đi khỏi tầm mắt nó về một nơi xa, nơi mà Tí không bao giờ có thể gặp lại. Nó thấy sóng mũi se cay, khoé mắt ươn ướt. Tí la to:
-Ê tụi bây ở đâu thì ra đi, không chơi như vậy đâu nha.
Nó chạy và đụng vào một người phụ nữ. Người phụ nữa đó liền tát nó một cái khiến nó chao đảo rồi ngã xuống đất. Tí bàng hoàng, vội mở dải băng ra. Người đang chống nạnh giương đôi mắt trợn trắng nhìn nó là mẹ kế nó. Tí run rẩy và nhanh chóng đứng dậy. Nó hoàn toàn không để ý đến việc mình đã chảy máu mũi hay lát mấy miếng da ở đầu gối. Nó nói bằng cái giọng nhỏ thé:
-Dạ con xin lỗi dì!
Dì liền đưa tay xỉ trán nó và mắng:
-Cái thứ đồ ăn hại! Tao nuôi mày để mày ra đây chơi hả? Công việc nhà đã làm xong hết chưa? Con tao nó khóc ở nhà mà sao mày không về lo cho nó hả? Mày lai sanh giống y hệt con gái mẹ mày, suốt ngày chỉ biết đi ngựa làng ngựa xóm mà không biết về nhà!
Tí thấy mắt mình ầng ậng nước, nó cố không cho nước mắt rơi xuống. Nó thấy người mình nóng ran. Có lẽ cái tức giận đã ngăn đi cái tủi hờn.
Đồ ác độc đó dám xúc phạm mẹ mình. Con bả đẻ chứ có phải mình đẻ, sao bắt mình phải lo cho nó? Noí mà không biết nhìn lại, bản thân suốt ngày đi khắp xóm để tán chuyện, đánh đề mà không biết chăm con.
-Còn bà là đồ gái mất nết!
Nó chỉ lẩm bẩm trong họng câu đó, không may bị bà dì nghe được. Dì nắm tay lại, đôi mắt trợn ngược. Nó có thể nhìn thấy mấy sợi dây máu người mặt dì giật liên hồi như thể sắp nổ tung.
Dì tát nó lần nữa nhưng lần này nó đứng vững chứ không ngã. Dì nắm tóc nó, tay còn lại đánh vào mặt, vào lưng nó. Tí không dám phản kháng, nó mặc cho bà dì muốn làm gì thì làm. Dẫu sao nó cũng chịu đòn quen rồi. Dì vừa đánh lên đầu nó vừa chửi:
-Mày dám trả treo với tao hả? Con gái mẹ mày dạy mày như vậy àh? Nếu ỗng không xin cho mày ở lại thì tao cũng cho mày đi đời như con gái mẹ mày rồi!
Tí nhớ lại hôm đó...
Đó là một ngày mưa. Mẹ nó và ba nó cãi nhau, còn nó chỉ biết nép sau cánh cửa mà nhìn và khóc. Dì đã ném đồ của mẹ ra khỏi nhà. Vì bênh vực cho dì mà ba đã đánh mẹ nó. Mẹ nó nhìn ba, chết lặng hồi lâu. Còn nó, nó cảm thấy tim mình đập nhanh và mạnh như muốn văng khỏi lồng ngực. Nó chạy đến bên mẹ, thổn thức:
-Mẹ ơi mẹ có sao không?
Mẹ đưa mắt nhìn nó rồi khóc nhiều hơn. Tí biết mẹ đang cố nén để tiếng khóc không bật thành tiếng. Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu nó và ôm nó vào lòng, thủ thỉ với nó mặc cho ba nó và dì đang ở đó:
-Nếu không vì con thì mẹ đã chết lâu rồi. Sau này không có mẹ, nhớ phải ngoan nghen con. Xin lỗi con nhiều lắm, mẹ yêu con...
Mẹ khóc thật nhiều, nó cũng vậy. Mẹ hôn lên má nó và ôm nó lần nữa. Lần này mẹ ôm nó chặt lắm, như thể không muốn rời xa. Tí cảm nhận được hơi ấm, rất ấm đến gần như nóng. Nó bấu mấy ngón tay nhỏ xíu vào áo mẹ, mặc cho nước mắt rơi ướt cả má và vai. Mẹ dần buông nó ra, mặc kệ nó có níu kéo và khóc la đến mấy. Mẹ lặng lẽ đứng lên, nhìn lại ngôi nhà đã gắn bó với mình mấy chục năm và rơi nước mắt. Mẹ nó quay nhanh đi và tan biến vào màn đêm, không thèm đếm xỉa đến mớ đồ đạc đang ướt đẫm nước mưa ngoài hiên. Ba kẹp chặt không cho nó đi. Nó kêu gào, khóc than, hoang dại như một con thú:
-Thả tôi ra, tôi muốn đi theo mẹ. Tôi ghét ba, ba là đồ ngu si nhu nhược. Tôi ghét cái nhà này, thả tôi ra!..
Ba quay đi để giấu bộ mặt của mình trong cái cười đắc ý của dì.
Hôm sau, có một cú điện thoại gọi cho ba nó. Ba liền đi ngay và dặn dì điều gì đó. Khi ba đi, dì liền cười lớn:
-Hahaha!...
Tiếng cười vang vọng khắp khu nhà. Tí không để ý. Sau tối hôm qua, nó không nói câu nào, cũng không thèm nhìn đến mặt ba hay dì. Dì tới gần nó, nói giọng ngọt ngào:
-Mày biết gì chưa? Con gái mẹ mày đi gặp Diêm Vương rồi đó. Cho đáng đời cái con quỷ cái đó. Có người hàng xóm thấy mẹ mày nằm ngoài đường rồi đưa vô bệnh viện. Bác sĩ nói mẹ mày sốt mà còn dầm mưa suốt đêm nên đã nằm trong nhà xác rồi. Số con mẹ đó cũng hên thiệt, sao không chết ngoài đường cho xe cán luôn để đẹp mặt chút!
Tí cảm thấy tim mình đang đập mạnh hết sức. Ngón tay nó bấu chặt vào da, vai nó run lên. Nước mắt nó lăn ướt má và áo. Nó thấy người mình nóng lên, đôi mắt như có lửa đốt. Nó cắn chặt môi đến rướm cả máu. Dì liền cười tiếp:
-Hahaha!...
Tí lao vào cắn dì. Dì liền đẩy mạnh nó ra khiến đầu nó đập trúng cạnh bàn. Nó ngất xĩu và hôn mê suốt 3 ngày liền. Khoảng thời gian sau đó, nó nhìn ba và dì như người xa lạ. Tí ghét hai người họ, họ đã cướp mất mẹ! Cuộc sống của nó như địa ngục, nó bị đối xử như một con thú nhưng nó không hẳn mất cái vui tươi hồn nhiên của trẻ thơ. Tí hay trốn đi chơi với mấy đứa hàng xóm và hôm nay nó bị dì bắt gặp.
Không biết động lực hay nguồn sức mạnh nào đã tiếp tay để nó có thể đẩy dì ra. Tí biết chắc lần này nó chỉ có chết với ba. Lần trước do lỡ làm đổ nước lên cái áo mới của dì mà ba đã đánh nó tơi bời.
Tí cắm đầu chạy. Nó lao như điên, mặc cho dì rượt đuổi và chửi réo phía sau. Lúc chạy ngang cây cột đèn lớn, nó thấy cả đám con nít đang núp sau đó. Có đứa khóc, có đứa mắt nhìn sợ hãi. Tí mỉm cười với tụi nó, Tí biết đây sẽ là lần cuối rồi nó lại cắm đầu chạy. Gió thổi làm nước mắt bay ngược ra phía sau. Tí chạy như không biết mệt cho đến khi không còn nghe tiếng chửi bới sau lưng nữa.
Nó đã biến thành một đứa mồ côi, vô gia cư và lang thang trên đôi chân trần rướm máu...
...
...............................................
Chiều tà, Mặt Trời dần chạy trốn để nhường chỗ cho Mặt Trăng. Trên bầu trời rực lửa, các đám mây đuổi theo những cơn gió đầu mùa về một nơi vô tận không có đích đến. Ở một cái hẻm của khu xóm nhỏ, có một đám trẻ đang chơi trò "bịt mắt bắt dê".
Tới lượt thằng Tí phải là người bắt. Sợi vải bịt kín con mắt nó, xung quanh phút chốc biến thành một màu đen. Tí đưa hai tay ra trước như nắm bắt một cái gì đó sắp tuột khỏi. Nó loay hoay chạy về hướng có tiếng bước chân.
-Bắt tao đi!
-Tao ở đây nè!
-Đồ ngu! Đây nè cha nội!
.....
Nó vừa cười vừa đuổi bắt những lời nói. Bỗng nhiên không còn tiếng bước chân, không còn tiếng nói cười nữa.
Im lặng...
Tí bắt đầu chạy nhanh hơn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả. Kí ức thoáng chốc đi ngang suy nghĩ nó. Bóng dáng mờ nhạt của một người phụ nữ dần đi khỏi tầm mắt nó về một nơi xa, nơi mà Tí không bao giờ có thể gặp lại. Nó thấy sóng mũi se cay, khoé mắt ươn ướt. Tí la to:
-Ê tụi bây ở đâu thì ra đi, không chơi như vậy đâu nha.
Nó chạy và đụng vào một người phụ nữ. Người phụ nữa đó liền tát nó một cái khiến nó chao đảo rồi ngã xuống đất. Tí bàng hoàng, vội mở dải băng ra. Người đang chống nạnh giương đôi mắt trợn trắng nhìn nó là mẹ kế nó. Tí run rẩy và nhanh chóng đứng dậy. Nó hoàn toàn không để ý đến việc mình đã chảy máu mũi hay lát mấy miếng da ở đầu gối. Nó nói bằng cái giọng nhỏ thé:
-Dạ con xin lỗi dì!
Dì liền đưa tay xỉ trán nó và mắng:
-Cái thứ đồ ăn hại! Tao nuôi mày để mày ra đây chơi hả? Công việc nhà đã làm xong hết chưa? Con tao nó khóc ở nhà mà sao mày không về lo cho nó hả? Mày lai sanh giống y hệt con gái mẹ mày, suốt ngày chỉ biết đi ngựa làng ngựa xóm mà không biết về nhà!
Tí thấy mắt mình ầng ậng nước, nó cố không cho nước mắt rơi xuống. Nó thấy người mình nóng ran. Có lẽ cái tức giận đã ngăn đi cái tủi hờn.
Đồ ác độc đó dám xúc phạm mẹ mình. Con bả đẻ chứ có phải mình đẻ, sao bắt mình phải lo cho nó? Noí mà không biết nhìn lại, bản thân suốt ngày đi khắp xóm để tán chuyện, đánh đề mà không biết chăm con.
-Còn bà là đồ gái mất nết!
Nó chỉ lẩm bẩm trong họng câu đó, không may bị bà dì nghe được. Dì nắm tay lại, đôi mắt trợn ngược. Nó có thể nhìn thấy mấy sợi dây máu người mặt dì giật liên hồi như thể sắp nổ tung.
Dì tát nó lần nữa nhưng lần này nó đứng vững chứ không ngã. Dì nắm tóc nó, tay còn lại đánh vào mặt, vào lưng nó. Tí không dám phản kháng, nó mặc cho bà dì muốn làm gì thì làm. Dẫu sao nó cũng chịu đòn quen rồi. Dì vừa đánh lên đầu nó vừa chửi:
-Mày dám trả treo với tao hả? Con gái mẹ mày dạy mày như vậy àh? Nếu ỗng không xin cho mày ở lại thì tao cũng cho mày đi đời như con gái mẹ mày rồi!
Tí nhớ lại hôm đó...
Đó là một ngày mưa. Mẹ nó và ba nó cãi nhau, còn nó chỉ biết nép sau cánh cửa mà nhìn và khóc. Dì đã ném đồ của mẹ ra khỏi nhà. Vì bênh vực cho dì mà ba đã đánh mẹ nó. Mẹ nó nhìn ba, chết lặng hồi lâu. Còn nó, nó cảm thấy tim mình đập nhanh và mạnh như muốn văng khỏi lồng ngực. Nó chạy đến bên mẹ, thổn thức:
-Mẹ ơi mẹ có sao không?
Mẹ đưa mắt nhìn nó rồi khóc nhiều hơn. Tí biết mẹ đang cố nén để tiếng khóc không bật thành tiếng. Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu nó và ôm nó vào lòng, thủ thỉ với nó mặc cho ba nó và dì đang ở đó:
-Nếu không vì con thì mẹ đã chết lâu rồi. Sau này không có mẹ, nhớ phải ngoan nghen con. Xin lỗi con nhiều lắm, mẹ yêu con...
Mẹ khóc thật nhiều, nó cũng vậy. Mẹ hôn lên má nó và ôm nó lần nữa. Lần này mẹ ôm nó chặt lắm, như thể không muốn rời xa. Tí cảm nhận được hơi ấm, rất ấm đến gần như nóng. Nó bấu mấy ngón tay nhỏ xíu vào áo mẹ, mặc cho nước mắt rơi ướt cả má và vai. Mẹ dần buông nó ra, mặc kệ nó có níu kéo và khóc la đến mấy. Mẹ lặng lẽ đứng lên, nhìn lại ngôi nhà đã gắn bó với mình mấy chục năm và rơi nước mắt. Mẹ nó quay nhanh đi và tan biến vào màn đêm, không thèm đếm xỉa đến mớ đồ đạc đang ướt đẫm nước mưa ngoài hiên. Ba kẹp chặt không cho nó đi. Nó kêu gào, khóc than, hoang dại như một con thú:
-Thả tôi ra, tôi muốn đi theo mẹ. Tôi ghét ba, ba là đồ ngu si nhu nhược. Tôi ghét cái nhà này, thả tôi ra!..
Ba quay đi để giấu bộ mặt của mình trong cái cười đắc ý của dì.
Hôm sau, có một cú điện thoại gọi cho ba nó. Ba liền đi ngay và dặn dì điều gì đó. Khi ba đi, dì liền cười lớn:
-Hahaha!...
Tiếng cười vang vọng khắp khu nhà. Tí không để ý. Sau tối hôm qua, nó không nói câu nào, cũng không thèm nhìn đến mặt ba hay dì. Dì tới gần nó, nói giọng ngọt ngào:
-Mày biết gì chưa? Con gái mẹ mày đi gặp Diêm Vương rồi đó. Cho đáng đời cái con quỷ cái đó. Có người hàng xóm thấy mẹ mày nằm ngoài đường rồi đưa vô bệnh viện. Bác sĩ nói mẹ mày sốt mà còn dầm mưa suốt đêm nên đã nằm trong nhà xác rồi. Số con mẹ đó cũng hên thiệt, sao không chết ngoài đường cho xe cán luôn để đẹp mặt chút!
Tí cảm thấy tim mình đang đập mạnh hết sức. Ngón tay nó bấu chặt vào da, vai nó run lên. Nước mắt nó lăn ướt má và áo. Nó thấy người mình nóng lên, đôi mắt như có lửa đốt. Nó cắn chặt môi đến rướm cả máu. Dì liền cười tiếp:
-Hahaha!...
Tí lao vào cắn dì. Dì liền đẩy mạnh nó ra khiến đầu nó đập trúng cạnh bàn. Nó ngất xĩu và hôn mê suốt 3 ngày liền. Khoảng thời gian sau đó, nó nhìn ba và dì như người xa lạ. Tí ghét hai người họ, họ đã cướp mất mẹ! Cuộc sống của nó như địa ngục, nó bị đối xử như một con thú nhưng nó không hẳn mất cái vui tươi hồn nhiên của trẻ thơ. Tí hay trốn đi chơi với mấy đứa hàng xóm và hôm nay nó bị dì bắt gặp.
Không biết động lực hay nguồn sức mạnh nào đã tiếp tay để nó có thể đẩy dì ra. Tí biết chắc lần này nó chỉ có chết với ba. Lần trước do lỡ làm đổ nước lên cái áo mới của dì mà ba đã đánh nó tơi bời.
Tí cắm đầu chạy. Nó lao như điên, mặc cho dì rượt đuổi và chửi réo phía sau. Lúc chạy ngang cây cột đèn lớn, nó thấy cả đám con nít đang núp sau đó. Có đứa khóc, có đứa mắt nhìn sợ hãi. Tí mỉm cười với tụi nó, Tí biết đây sẽ là lần cuối rồi nó lại cắm đầu chạy. Gió thổi làm nước mắt bay ngược ra phía sau. Tí chạy như không biết mệt cho đến khi không còn nghe tiếng chửi bới sau lưng nữa.
Nó đã biến thành một đứa mồ côi, vô gia cư và lang thang trên đôi chân trần rướm máu...
...