Hoàn Nhóc con ...........tôi thích cô!!!!!!!!!!

Heokuty

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
23/11/2011
Bài viết
304
Thể loại: ảo lắm
Loại truyện : tình cảm tuổi teen.( chém gió tha hồ..... ^^ )
Tình trạng: đang viết.





Giới thiệu nhân vật:
- Nó: Dương Linh Chi( 17t): con gái ca 1 tp đoàn thi trang ni tiếng, có nhiu chi nhánh trên khp TG. B là Dương Minh Lâm, m là din viên ni tiếng Hollywood tên Hazel. Đưc tha hưng d2 dòng máu Vit-Pháp, nó rt xinh đp, có làn da trng, đôi môi đ, đôi mt to tròn. IQ ca nó rt cao( 130 ln đếy), nhưng v chuyn tình cm thì nó li mù tt ch biết j.


- Hn: Phan Vương Hoàng(17t- còn đc gi là Ken): là cu ch ca tp đoàn đin t LG. tính tình kiêu căng, ngo mn, lnh lùng. Là hotboy s 1 ca trưng quý tc Royal. Trơng ch dành cho các cô chiêu cu m và trưng đưc s tu tư ca nhà hn nên hn đưc th càng hng hách hơn na. tuy thế nhưng hn hc rt gii ch s IQ cũng ch thua kém gì nó. Và hơn na hn n tình cm nên đến h phút này hn vn chưa có nh tình vt vai nào.
- Phan Bo Linh( ch gái yêu quý ca hn- 18t): xinh đp, sành điu. tính tình hài hưc, đáng yêu và đc bit là rt hiu ý cu em trai. Là ngưi hn yêu quý và n phc nht ( vì m hn đã mt trong 1 tai nn, còn ba hn thì luôn bn rn trong công vic dù vy nhưng ông là ngưi rt mc yêu thương con cái)



Ký ức…
Anh Ken đ em xung em s lm.
Trên cây, mt con nhóc đang lung cung ko biết làm thế nào đ xung đc. Bên dưi, 1 thng bé vs v mt bình thn nói:
K em đếy anh đi đêy.
Câu nói ca thng bé làm cho kon nkóc lúng túng và trưt chân ngã xung đt. chng may có 1 kái gai nkn cây đã ca vào tay con bé, làm cky máu tay con bé. Ngke tiếng đng, Thng bé quay li thì thếy con nkóc ngi ôm tay khóc. Tiến li gn thng bé hi:
Sao thế, li khóc na oy ai bo ngkck cko lm vào.
Khi đnh nói j tkêm tkì tkếy máu t tay con nkóc cky, ngi gn con nkóc ku bé git tay nó mt ko tí cm xúc nói:
Đưa xem nào.
Cu xem tay con bé, thy vết thương có v nng cu đưa nó vào nhà bo ngưi làm băng bó vết thương cho nó.





 
CHƯƠNG 1

12 năm sau…( chap 1)

Tại một ngôi biệt thự sang trọng.
Chi xuống đây ba có chuyện muốn nói vs con.
Đếy là tiếng ông Dương gọi nó. Trên phòng nó đang dán mắt vào cái laptop thân yêu của mình. Nghe thấy tiếng ba gọi nó liền chạy xuống:
Có chuyện j vệy ba.
Ba đã quyết định oy, con phải về Việt Nam cùng ba, ba muốn mở rộng chi nhánh tại đó, để con lại ở đêy ba ko yên tâm.
Nó ngạc nhiên:
Con ở đêy vs mẹ cũng đc mà. Cón ko muốn sang đó đâu. Con sống ở đêy quen oy. Sợ rằng sang đếy con ko thích nghj đc.
Ko đc, ko quen oy từ từ sẽ quen thoy, ko nói nhiều con pkải về vs ba.
Sự dứt khoát của ba làm nó phải tò mò. Vì đêy là lầm đầu tiên ông Dương to tiếng vs nó. Thếy vệy ó chỉậm ừ mà ko nói j tkêm. Mang trong đầu dấu hỏi lớn nó lặng lẽ bc lên phòng dọn đồ đạc.
Sáng hôm sau nó ko muốn dệy sớm để oy pkải xa nơi này. Thếy nó lần khất ông Dương liền nói:
Nkanh lên. Đừng để muộn h( giờ) của ba.
Nó chỉ biết dạ vâng oy lên phòng thay quần áo và xem lạ nkững đồ dùng càn thiết để chuẩm bị cho chuyến bay.
Khoảng 1h sau, nó và ba đã có mặt ở sân bay để chuẩn bị lên đường. Ngồi trên đường nó ko ngừng suy nghĩ về VN nơi nó sắp đến. Suy nghĩ miên man oy nó cũng ngủ thiếp đi từ luk nào ko biết. Trong giấc mơ nó thếy nó chơi đùa vs 1 thằng con trai trạc tuổi nó. Nkưng nó ko thể nhớ ra ràng đứa con trai ếy là ai. Nó chợt tỉnh giấc và cũng là luk nó đã đến VN. Đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất điều đầu tiên nó cảm thấy đó là cái nóng gay gắt ở đêy. Nó thếy khó chịu, nó muốn về Anh ngay lập tức. Nkưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của nó mà thôi. Nó theo chân ba lên ô tô đi đến 1 ngôi biệt thự to ko kém j nhà nó bên Anh. Nó bc xuống:
Ba ơi, đêy là nhà của ai vệy ạ???
Đêy là nhà của chúng ta, ba đã xây nó từ rất lâu.
Ông Dương nói tiếp:
Trong thời gian ở VN chúng ta sẽở đêy. Thôy vào trong đi, con còn pkải nghỉ ngơi, đi đg xa chắc con cũng đã mệt oy. Vs lại mai con pkải đi hok oy. Mọi thủ tục nhập hok ba đã làm xong.
Nó bc vào trong mà lòng nghĩ: “ ko biết ngôi trường mới của mình sẽ thế nào nhỉ???”. Bây h nó mới để ý đến ngôi nkà của mình. Đó là ngôi nhà có sự kết hợp hài hòa giữa nét cổ kính và nét hiện đại. Bc vào nkà nó thấy 1 cảm giác rât thân quen, cứ như nó đã ở đây từ lâu oy. Nó củng chẳng nghĩ ngợi j nhiều, nó lên thẳng lên trên phòng ( ba nó bảo phòng nó ở trên đấy mà), sắp xếp lại đồ đạc oy lăn ra ngủ 1 giấc đén tận 8h tối. Luk này nó cảm thấy đói bụng, đi xuông nhà, nó hỏi bác quản gia:
Bác ơi con đói quá, nhà mình có j để ăn ko bác???
Thưa tiểu thư đồ ăn ở trong bếp tôi đã sai người làm sẵn cho tiểu thư oy ạ.- bác quản gia cung kính nói vs nó.
Con cảm ơn bac nhiều.- nó tươi cười nói.
Dạ. Ko có gì thưa tiểu thư. Chúc tiểu thư ăn ngon miệng.
Bc vào trong bếp, nó thếy trên bàn đã có rất nhiều đồ ăn đã đc chuẩn bị 1 cách cân thận. Nó liền ngồi luôn xuống ghế ăn 1 cách ngon lành. Ăn xong nó nhận ra rằng ko thấy ba đâu, nó liền ra ngoài nhà gọi hỏi bác quản gia:
Bác ơi bác có thấy ba con đâu ko ạ???
Thưa tiểu thư ông chủ đang ở trên phòng làm việc ạ.
Vâng. Vậy con lên đấy đây ạ.
Nói xong nó liền bc lên phòng làm việc của ba nó.
Ba ơi ba đang làm j đấy ạ??? Con vào đc ko ba???
Ưk. Con vào đi bao có chuyện này cần nói vs con.
Nó khẽ mở cửa bc vào trong.
Ba có chuyệ j muốn nói vs con ạ???
Ưkm. Ba đã xem qua về ngôi trường mới của con. Đó là trường Royal 1 ngôi trường kha danh tiếng ở đây. 8h sáng mai bac quản gia sẽ đưa con đi nhận trường và lớp.
Vâng con biết oy ạ.
Ak. Các đồ dùng cần thiết và đồng phục ba đã để sẵn trong phòng cho con oy đấy.
Con cảm ơn ba. Thôi ko còn việc j nữa thì con về phòng đây ạ. Chúc ba ngủ ngon.
Noi oy nó hôn chụt lên má ông Dương oy nhảy chân sáo về phòng


Sáng hôm sau tiếng chuông đồng hồ báo thức làm nó tỉnh giấc. Nó nhanh chóng sắp xếp đồ dung hok tập và thay quần áo. Nó nhận ra rằng bộ đồng phục mới của nó cung rất đẹp( đồng phục của trường quý tộc ko đẹp sao đc). N khoác chiếc balô xuống nhà, cầm ổ bánh mỳ oy lên xe đến trường. Bc xuống xe điều đầu tiên đập vào mắt nó là1 đám nữ sinh đang bu đông bu đỏ vào 1 thứ j đó ( eo cứ như ruồi ếy) n tò mò lại gần hóa ra là 2 thằng con trai. N ko thếy j lạ bèn hỏi đứa con gái đứng bên cạnh:
Bạn ơi cho mình hỏi bọn họ là ai thế? Sao các cậu lại pkải đứng ở đêy lzj???
Trời bạn ko biết thật hả???- n ngơ ngác con bạn bên cạnh tiếp lời:
Đó là 2 hotboy của trường mình đếy. Bên trái là anh Tuấn (bạn than của hắn là hotboy thứ 2 ở trường) anh ếy rất đẽ thương còn bên phải là anh Ken tuy có lạnh lùng nhưng anh ếy rất đẹp trai (ax mê trai quá bà ơi).
N nghển cổ về phía có hai thằng con trai đang đứng. N nghĩ : “ Xời!!! đẹp zai kái quái j. Thế này mà cũng đòi làm hotboy ak hót rác thì có. Ko quan tâm.”
Nghĩ thế n liền bước đi, nhưng thếy dưới chân mình có 1 lon nước n đưa chân lên… đá vèo 1kái. BỐP!!! Á!!!!
Sau tiếng nói ếy là một giọng nói “trong trẻo” cất lên:
Cô làm cái trò gì vệy???
Ơ, tôi ko biết tôi xl.
Cô tưởng xl là được ak???- hắn tức giận nói.
Cô biết tôi là ai ko mà dám…
Hứ !!! anh là ai mặc xác anh. Tôi đã xl oy anh còn muốn kái j nữa- n tức giận, cướp lới hắn.
Cô… cô được đếy !!! tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ khi động vào Vương Hoàng này. Sáng ra mà đã gặp cô, xui cho tôi cả ngay oy.- hắn đau khổ nói.
Nàyyyyyyyyyyyy !!! anh tưửng gặp anh là tôi may mắn chắc. Đc thôi tôi sẽ chờ xem anh làm j đc tôi.- nói oy n tức giận bỏ đi.
N bực bội bỏ đi trước. Để lại dằng sau hắn vs kái đầu đang bốc khói. ( AMEN). Thằng bạn bên cạnh vỗ vai hắn :
Thôi kệ kon nhỏ đó đi để ý n làm j. ( nói về thằng bạn thân của hắn 1 tí, tên : Phạm Anh Tuấn. là một công tử nhà giàu đồng thời là 1 tay sát gái chuyên nghiệp)
N vừa đi tìm phòng hiệu trưởng mà trong lòng ko khỏi bực tức. Bước vào phòng hiệu trưởng n lễ phép chào :
Em chào thầy. Em là Dương Linh Chi hs mới chuyển đến. Em đén để nhận lớp.
Vâng. Mời tiểu thư ngồi.- ông hiệu trưởng đứng đậy kính kẩn chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
Dạ ông Dương Minh Lâm có nói vs tôi về chuyện đấy oy ạ !!! Tôi dã xếp tiểu thư vào học lớp 11a3 oy ạ. Tiểu thư thấy thế nào ạ ???
Dạ đc- n lễ phép tl.
Dạ thưa thầy em có 1 chuyện muốn nhờ thầy. Thầy có thể ko cho mọi người biết về thân phận thật của em được ko ạ ??? Và thầy đừng gội em là tiểu thư, thầy cứ coi em như các bạn bình thường đc ko ạ ???
Dạ chuyện đó tôi sẽ cố gắng giúp tiểu thư. Giờ tôi có việc bận nên đi trước. tôi sẽ nhờ thầy tổng phụ trách đưa tiểu thư đến nhận lớp có được ko ạ ?
Dạ được. Xin phép thầy em đi trước. Em chào thầy.
Vâng chào tiểu thư.
 
CHƯƠNG 2

Nói rồi n đi nhận lớp trước cùng thầy tổng phụ trách. N vừa đi vừa ko ngừng nghĩ ngợi về lớp học mới của mình. Thấy n đứng trứoc cửa lớp cô chu nhiệm gọi n :
Ak ! Chi em vào đêy co đang định đi tìm em.
N vâng dạ oy đi vào.
Xin giới thiệu vs các em. Dây là bạn Dương Linh Chi học sinh mới của lớp ta.
Chi em có thể tự giới thiệu mình cho cả lớp biết đc ko ?- cô Hân( tên cô chủ nhiệm lớp ) quay qua nói vs n.
Chào các bạn mình tên là Dương Linh Chi. Mình mới đến nên có nhiều điều chưa biết mong các bạn giúp đỡ.
N nói xong oy mở miệng cười tươi làm cho bọn con trai trong lớp máu mũi xịt tứ tung ( con này giúp bệnh viện đông khách ), còn bọn con gái thì nhìn nó vs ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tức.
Em có thể tự chọn cho mình chỗ ngồi- cô Hân quay qua nói vs n.
N vừa đi vừa tìm cho mình chỗ ngồi, con trai khắp lớp nhao nhao nhường chỗ cho n. hắn đang nghe headphone thì giật mình bỏ tai nghe xuống bởi vì lớp quá ồn. bây h hắn mới thếy n, hắn thầm nghĩ : ‘ ko ngờ con nhỏ xui xẻo này lại học cùng mình. He3 lần này thì cô chờ chết đi.’ Dang nghĩ liên miên chợt hắn giật mình vì thấy n đang đứng trước mặt nở 1 nụ cười tươi vs hắn. Hắn nghĩ n đang tìm chỗ cho mình nên hắn ngồi dịch vào trong cho n ngồi, nhưng ai ngờ hắn đi thẳng xuống dưới oy nói vs Tuấn :
Bạn có thể cho mình ngồi cùg ko ???
Tuấn liền cười tươi và nhường chỗ cho n ngồi vào trong. Thấy n ngồi ở đếy bọn con trai thì tiếc nuối, con gái thì tức giận( vì đc ngồi vs hotboy nhà ta mà). Việc làm vừa oy của n đã làm hắn ngượng chín mặt. hắn đâu ngờ n lại trả thù hắn như thế. Đã vậy n và Tuấn ngồi dưới còn nói chuyện rôm rả làm hắn đã bực nay con bực hơn.
 
CHƯƠNG 3


Renggggg !!!chuông báo hết tiết vừa vang lên. Mọi người kéo nhau xuống canteen. N mua thật nhiều đồ ăn oy ra 1 chỗ trống ngồi( đừng nghĩ n thăm ăn chỉ là n muốn xem đồ ăn ở VN thế nào thôi), nhưng định đi ra thì có 1 người làm đổ nc vào áo n, n bực bội nhìn lên thì ra là hắn. n thếy hắn làm đổ nc ra áo mình mà mặt thì vẫn ko co tí j cảm xúc, n bực tức quát:
- anh làm cái trò gì vậy???
MatCuoi%20(15).gif
. mắt anh để trang trí hay sao mà ko nhìn thấy tôi
MatCuoi%20(20).gif
???

- tôi ko cố ý. - hắn lạnh lùng nói.
- anh tưởng mỗi thế là xông ak?
MatCuoi%20(15).gif

Bây h hắn và n là nơi tập trung sự chú ý của cả canteen. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ko ngờ rằng n lại dám kãi lại hắn.
- thế cô muốn gì?- vẫn cái giọng lạnh lùng hắn nói.
- anh phải xin lỗi tôi.
e15.gif

- xin lỗi cô???cô nghĩ cô là ai mà tôi phải xin lỗi cô?
MatCuoi%20(30).gif
MatCuoi%20(30).gif
- nói oy hắn lạnh lùng bỏ đi.

- thật bực mình!!! sao lại có kái loài ng vô duyên như thế nhỉ???- n vừa lẩm bẩm vừa loay hoay dọn mớ hỗn độn mà hắn gây ra. thì bỗng có 1 giọng nói:
- Chi ko sao chứ???- thì ra là Tuấn nhà ta.
MatCuoi%20(67).gif

- Chi có cần mình giúp gì ko- Tuấn nhà ta tiếp lời
- ko cần đâu- n bực tức nói ( đêy gọi là giận cá chém thớt ấy mà
MatCuoi%20(67).gif
)

- Chi đừng giận cái thằng đấy. Tính n thế chứ n ko có ác ý gì đâu.
MatCuoi%20(56).gif

- ừm ko có gì đâu- vừa don dẹp n vừa nghĩ " giá mà hắn đc 1 nửa của Tuấn thì tôt biết mấy. Mà lạ thật sao ác quỷ lại chơi thân đc vs nhau nhỉ
MatCuoi%20(14).gif
" ( hắn đẹp trai thế mà nói là ác quỷ ak
MatCuoi%20(22).gif
). Bỗng Tuấn nói:

- để mình dọn cùng Chi nhé!!!
monkey26.gif

- ừm cảm ơn Tuấn nhiều.
- hy2 ko có gì.
N và Tuấn cùng nhau don dẹp " bãi chiến trường". Sau khi dọn xong n và Tuấn cùng về lớp. n bc trên hành lang mà lòng vẫn ko khỏi bực tức. Còn Tuấn thì trong lòng lại có 1 cảm giác lạ lùng ( nghi lắm
MatCuoi%20(9).gif
). Còn hắn thì đang định đợi n vào lớp oy xin lỗi nhưng khi nhìn thấy n và Tuấn đi cùng nhau thì hắn lại cảm thấy bực tực khó tả ( lại nghi nữa oy
MatCuoi%20(9).gif
).

3 tiết học còn lại trôi qua đối vs n 1 cách nhàm chán ( haizzzzzzz)


Reeeeeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên.
N, hắn và Tuấn lặng lẽ ra về.
* Tại ngôi nhà thân yêu của n.
- Con chào ba.
- Ừk đi hok tốt ko con.
- Dạ tốt chỉ có điều con vẫn chưa quen lắm vs nơi này.
- Vậy ak. Ko sao. Từ từ oy sẽ quen thôi. H ba có việc phải đi con lên phòng nghỉ ngơi đi nhé!
- Vâng. Con chào ba.
- Ừk. Chào con gái.
Nói oy n lê từng bước mệt mỏi lên cầu thang. Trong lòng thì vẫn tức chuyện buổi sáng. N nằm bệt xuống gi.ường mà lòng thì ko khỏi nghĩ về hắn. ( Chi nhà ta lại nghĩ về hắn ak??? Khó hiểu nhỉ
MatCuoi%20(9).gif
)

* Hắn lê từng bước mệt mỏi về đén căn nhà tuy rộng lớn nhưng lại rất trống trải. Tâm trạng của hắn h đây thì trái ngược vs n. Hắn ko bực tức nhưng thay vào đó là sự ngạc nhiên. Hắn ko ngờ 1 con nhỏ bình thường như n lại dám chống lại hắn ( " bình thường" aaaaaaaaaa'''
MatCuoi%20(20).gif
). Hắn thầm nghĩ: " Sao kon nhoc đấy lại ko sợ mình nhỉ???
MatCuoi%20(14).gif
chẳng lẽ cô ta lại ko biết mình là ai
MatCuoi%20(30).gif
. Ko đúng ở trường Royal này ai ma lại ko biết Phan Vương Hoàng ta
e15.gif
( ax kiêu gớm). he3 ta phải xem con nhỏ này là ai mới đc." Đang tự mãn vs suy nghĩ của mình hắn liền lấy đt ra gọi cho Phong ( tên thằng đàn em yêu đáu của hắn):

- A lu. Phong hả mày.
- Vâng. Em Phong đây có việc gì ko anh???
- Có. Anh muốn nhờ mày giúp anh chuyện này mày làm đc ko.
- Vâng. Anh cứ nói.
- Mày điều tra giúp anh về con nhox tên Dương Linh Chi mới chuyển vào lớp anh sáng nay. Có gì tối mày gọi cho anh nhé!
- Vâng. Em biết oy có gì em sẽ gọi lại cho anh.
- Ừk. Cứ thế mà làm nhé. Anh cúp máy đây.
- Vâng.
Nói oy hắn lên phòng ngủ 1 giấc mà ko hề mảy may suy nghĩ (
e23.gif
)

Anh Ken iu quý... đầu anh Ken như trái bí... trông anh Ken như con khỉ... anh Ken đ.zai nghe đt (
e14.gif
chết vs cái nhạc chuông này mất). Hắn ngái ngủ nghe đt:

- A lu. Ken đ.zai xin nghe.
- E Phong đây- nghe đến đay thì hắn đã tỉnh ngủ oy.
- Ừk. Có kết quả gì chưa???
- Dạ có oy.
- Nói nhanh.
monkey53.gif

- Dạ. Dương Linh Chi con gái cưng của ông Dương Minh Lâm là chủ của tập đoàn thời trang nổi tiếng trên toàn TG. Mẹ là Hazel- một diễn viên nổi tiếng của Hollywood.
-..................................................
- Anh Ken anh có ở đó ko???
MatCuoi%20(56).gif

- Ừk anh đây. Đc oy cảm ơn em.
- Anh có cần em điều tra gì thêm ko ạ???
MatCuoi%20(14).gif

- Ko. Nếu có gì anh sẽ gọi lại cho mày sau nhé.
- Vâng. Thế thôi em cúp máy đây ạ.
- Ừk.
Tuuuuuuuuutttt'''. Hắn ngồi im ( bất động luôn
monkey41.gif
). Sau khi nghe Phong nói vậy tai hắn đã ù đi. Hắn ko ngờ rằng n quá giông vs Chi Cheo ( gọi là Chi Cheo do n hay leo trèo ở phần ký ức mình có nói tới )- con nhox hồi nhỏ chơi cùng hắn. Nhưng nếu là Chi Cheo thì sao n lại ko nhận ra hắn ( ng ta bị mất trí oy ng ơi), còn nếu ko phải là Chi Cheo thì tại sao lại có thân phận khá giong vs Chi. Trong đầu hắn bây h cả nghìn câu hỏi vì sao
MatCuoi%20(14).gif
. Để xác định xem n ó phải là Chi Cheo hay ko thì hắn đã tự vạch ra cho mình 1 kế hoạch chuẩn ko cần chỉnh, chỉnh ko kần sửa. Yên tâm vs kế hoạch hoàn hảo của mình hắn liền say giấc nồng để chuẩn bị cho ngày mai tác chiến.
MatCuoi%20(9).gif

Để xem kế hoạch hoàn hảo của hắn là gì thì mọi ng đợi chap sau nhé!!!

 
CHƯƠNG 4

Sáng hôm sau...
Ò...ó...o...o tiếng chuông đòng hồ báo thức gọi n dậy ( nghe nông thôn quá
MatCuoi%20(12).gif
)
- Chi đậy đi còn dậy sớm ăn sáng oy còn đi hok- tiêng ông Lâm gọi n từ dưới vọng lên.
- Âng... on...ậy...oy ( vâng. con dậy oy)- n ngái ngủ đáp lại.
- Đồ ăn sáng ba để trên bàn ấy. Thay quần áo xong thì xuống ăn nhé. H ba có việc phải đến công ti. Lát bác quản gia sẽ đưa con đi hok.
- Vâng.
- Thôi. Ba đi đây.
- Vâng còn chào ba. Ba đi cẩn thận nhé?
Ăn xon n nhờ bác quản gia đưa n đi hok. Bc ra khỏi nhà bỗng trong lòng n cảm thấy lo lắng lạ kì, n cảm thất có gì đó ko hay sắp xảy ra vs n ( he3 sắp bị hắn ăn thịt mà ko biết
MatCuoi%20(9).gif
. Tội nghiệp
MatCuoi%20(8).gif
)
N lững thững bc vào lớp. Đặt cáp sách xuống bàn oy cúi mặt xuống bàn định ngu tiếp thì bỗng... RẦM!!! ( động đất). N ngước lên nhìn
e32.gif
thì thấy hắn đang đi về phía mình. Chưa kịp để cho n định thần lại thì hắn kéo mạnh tay n lôi đi. Làm cho bọn con gái nhìn n bằng ánh mắt
monkey62.gif
. Đi đến đâu n và hắn cũng là chủ đề bàn tán của mọi người. Thấy ình bị kéo đi 1 cách ko thương tiêc n tức tối la lên:
- Anh làm cái trò gì vậy???
-..........................................- vẫn tiếp tục kéo đi.
- Này anh điếc ak? Tôi hỏi anh đang làm cái quái gì đây???- nói oy n cố gắng lôi tay mình ra khỏi tay hắn nhưng vô ích
MatCuoi%20(8).gif
.
- Đừng hỏi nhiều đi theo tôi- hắn lạnh lùng trả lời.
- Sao tôi phải đi theo anh
e21.gif
. Có gì thì anh nói luôn đi
e15.gif
. N túc giận giật tay mình ra khỏi tay hắn đến luk này hắn mới nhớ ra là mình vẫn đang càm tay n.
- Cô nghe cho rõ đây từ nay cô phải làm osin cho tôi tôi nói gì cô cũng phải nghe theo cấm cãi lại.
N ngạc nhiên khi nghe thấy hắn nói vậy. Lấy lại binh tĩnh n cười khẩy 1 cái oy đưa tay lên sờ trán và hỏi hẳn bằng giọng hết sức " quan tâm":
- Anh bị sốt ak??? Đã uống thuốc chưa???
Hắn bục tức gạt tay n ra nói:
- Tôi ko đùa vs cô.
- Thế tôi đùa vs anh chắc. Sao tự dưng tôi phải đi làm osin cho anh. Vớ vẩn.
- Đơn giản. Nếu cô ko chấp nhận thì tôi sẽ nói cho mọi người biết về thân phận thật của cô. Rằng cô là con gái cưng của ông Dương Minh Lâm và bà Hazel. Và cô là chủ tịch tương lai của 1 hãng thời trang nổi tiêng trên toàn Thế Giới.- Hắn thản nhiên nói mà ko để ý rằng có 1 ng mồm đang há to hết mức ( n chứ ai).
- S...a...o...anh...anh...lai...điều...tra...tôi...
- Thế nào cô có đòng ý ko- vẫn thản nhiên hắn hỏi.
- Tôi...tôi...anh...anh...có thể ra điều kiện khác đc ko- n lấy hết dũng khí hỏi hắn.
- Ko ( ax ác quá)- tôi hỏi lại cô lần cuối cô có đòng ý ko???
- Tôi...tôi...
Hắn bực tức vs kái kiểu nói ko nên lời của n, nên:
- ĐỒNG Ý KO???- Hắn hét lên.
- Có- sợ hãi quá n đã buột miệng nói ra. Thấy mình nói ra điều ko nên nói, n liền cốc vào đầu mình mấy kái. Điệu bộ của n làm hắn phì cười. Nhưng hắn đã kịp trở lại bộ dạng lạnh lùng như cũ (ax chịu bó tay).
- Cô đòng ý oy nhé.
- Tôi...tôi... nhưng tôi ko biết gì cả nên ko làm osin cho anh đc.- n nói 1 lèo mà ko kần lấy hơi.
- Cô ko phải lo điều đấy h thì đi vào lớp kùng tôi- Hắn ra lệnh cho n.
Đút tay vào túi quần hắn thản nhiên đi trước. Để lại n đằng sau vs bộ mặt như muốn khóc
e12.gif
. N vừa đi vừa thương sót, lo lắng cho quãng đời còn lại của mình.
 
CHƯƠNG 5


Phần vềTuấn ko thấy hắn và n ở lớp nên rất lo. Hỏi mấy đứa trong lớp thì mọi người bảo hắn lôi nó ra ngoài nên Tuấn đã lo nay còn lo hơn, Tuấn sợ rằng ko biết thằng bạn thân của mình có lzj Chi ko nữa. Hix. ( mọi người tl cho mình biết sao Tuấn lo cho Chi vậy nhé!!! Câu này khó nên dành cho các bn
MatCuoi%20(9).gif
). Đang định đi tìm thì Tuấn thấy n và hắn đang đi về lớp. Mặt hắn đắc chí thấy rõ còn n thì trông thảm hại hơn bao h hết. Thấy vậy Tuấn liền chạy lại gần hỏi:
- 2 người vừa đi đâu thế. Sao nhình mặt Chi xanh quá vậy
MatCuoi%20(14).gif
. - qay qua hỏi hắn- mày vừa lzj Chi vậy hả???
Thấy thái độ kì lạ của thằng bạn, hắn hỏi:
- Mày làm sao vậy sao mày ko hỏi xem cco ta có lzj t ko?
- Chi là con gái thì có thể làm j đc mày- Tuấn cãi
- Sao mày bênh ng ngoài mà ko bênh tao
MatCuoi%20(8).gif
- hây mày thích con nhỏ đó oy
MatCuoi%20(9).gif
.
Bị thằng bạn bắt trúng tim đen Tuấn ấp úng, mặt đỏ như gấc:
- Tao...tao- hít hơi 1 cái Tuấn nói- mày điên ak lzj có chuyện đó ( có thật ko đây
MatCuoi%20(9).gif
). Tao chỉ sợ mày lzj Chi oy tao lại phải gánh trách nhiệm thì khổ cho t thôi- Tuấn ra vẻ đáng thương.
- Mày yên tâm tao ko để mày phải chịu đâu- hắn phẩy tay nói.
Từ nãy tới h n vẫn chưa kịp hoàn hồn nên ko để ý hắn và Tuấn nói gì, n chỉ biết đứng im như tượng, hồn cho bay tự nhiên trên mây ak nhầm trên cây, thấy vậy hắn gọi n:
- Này lzi mà đứng như tượng vậy?
- H...ả...hả???- n giật mình
- Tôi hỏi cô đang nghĩ cái gì thế
- Đâu...đâu có... tôi ko nghĩ gì cả.
Thấy vậy hắn đáp lại.
- Thế cô ko định vào lớp ak. Hay đứng đây cho ai ngắm- hắn trêu tức n.
Biết mình ko cãi lại đc hắn nên n đành lủi thủi bc vào lp. Còn hắn thì đang cười đắc chí. Xung quanh n bây h là cả tá các lời bàn tán.
- Sao con nhỏ này lại nghe lời anh Ken thế nhỉ?
- Ôi! Đây là lần đầu tiên tao thấy anh ấy cười
MatCuoi%20(41).gif
.
- Anh Ken của lòng em
-...v....v...
Ngồi trong h học mà đầu óc n cứ để trên mây. N k thể nào hok đc, n ko thể nào hiểu đc vì sao hắn đi điều tra n để lzj oy còn bắt n đi làm osin
MatCuoi%20(56).gif
??? N ko thể nào hiểu nổi hắn làm như vậy là có ý gì nữa. Lúc này n chỉ mong sao cho đồng hồ quay thật chậm để ko đến h ra chơi, h mà n phải làm osin cho hắn. Nhưng hình như ông trời ko thương n thì phải...
REEEEEENGGG!!!. - h ra chơi đã đến


********************
Reeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu h ra chơi đã đến. Nhân luk hắn và Tuấn ko để ý nó đã chuồn thật nhanh xuống canteen. Nó lấy đò ăn oy chọn cho mình 1 chỗ trống trong canteen và ngồi xuống ăn ngon lành, thì:
- Chi bọn mình ngồi ăn cùng cậu nhé!- giọng nói quen quen vang lên
Nó ngước mắt lên xem là ai thì ra là hắn và Tuấn.
- Ừm... nhưng ở kia còn nhiều chỗ trống mà- nói oy nó chỉ tay về những cái bàn đằng xa chưa có người ngồi.
- Nhưng mình thích ngồi đây mà Chi cho mình ngồi cùng đi- Tuấn năn nỉ.
Nó đang ko biết phải làm sao thì... hắn thản nhiên ngồi xuống và Tuấn cũng kéo ghế ngồi xuống cùng.
- Cô đi lấy cho tôi 1 chai C2- hắn hất hàm nói vs n
e15.gif
.
Nó định kãi lại nhưng nghĩ đến việc mình bị lộ thân phận nên nó lại đành thôi. Nó bc đến chỗ quầy bán nc lấy chai C2 và mang đến chỗ hắn.
- Của anh đây- nó đặt chai C2 lên bàn.
- Xin lỗi, tôi quên ko dặn cô tôi ghét uống C2 chanh nên phiền cô đổi cho tôi chai khác nhé.- hắn nói vs nó bằng giọng tội lỗi.
Nó tức nghẹn họng nhưng ko nói đc j, nó chỉ biết quay lại và đổi cho hắn chai C2 khác.
- Bác ơi cho con đổi chai C2 ị táo ạ- nó lễ phép nói vs bác bán hàng.
- Của con đây- bác bán hàng cần chai C2 vị táo đưa cho nó.
Nó quay lại về bàn mình, đặt mạnh chai C2 xuông bàn và định ngồi ăn tiếp thì:
- Cô lấy giùm tôi 1 chiếc bánh Sanwith kẹp thịt nhé.
Nó rất bực tức nhưng đành cố nhịn. Sau khi lấy sanwith cho hắn, nó ngồi vào chỗ cố ăn thật nhanh, để ko phải nhìn thấy mặt của hắn nữa. Nghĩ vậy nó liền cắm đầu ăn thật nhanh. Hắn và Tuấn thì cứ tròn mắt lên nhìn, trông nó bây h thật buồn cười. Thấy vậy Tuấn liền nói:
- Chi làm gì mà ăn nhanh vậy. Ăn từ từ thôi ko nghẹn đấy- Tuấn nối bằng giọng lo lắng.
Nó chỉ ngước lên oy lại cúi xuống ăn tiếp như ko có chuyện j xảy ra. Thấy vậy hắn và Tuấn ko nói gì nữa vì nghĩ rằng do nó quá đói nên thế. Tuấn và hắn đang ăn ngon lành thì:
- Tôi ăn xong oy, tôi đi trước đây- nó đứng dậy nói.
Hiểu đc lí do vì sao nó ăn nhanh, hắn nhếch mép cười:
- Cô cũng đc đấy nhỉ.
Nó ko nói gì mà chỉ bỏ lên trước.


**************************************************


Reeeeeenggg!!! Tiếng chuông báo h vào lớp.
Ngồi trong giờ hok mà đầu nó cứ nghĩ đi đâu. Chán nản ko biết lzj, nó liền gục đầu xuống bàn ngủ 1 giấc. Trong mơ, nó thấy 1 con bé đang chơi đùa rất vui vẻ cùng thằng nhóc. Oy con bé chèo lên cây và bị ngã bị chảy máu ở tay rất nhiều. Thằng bé liền đưa con bé về 1 căn biệt thự sang trọng và nhờ ng băng bó giúp. Mặc dù thằng bé rất lo lắng cho con nhóc nhưng ngoài mặt thì luôn tỏ ra lạnh lùng.
Reeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu hết tiết làm nó sực tỉnh. Nó cảm thấy giấc mơ vừa oy rất quen thuộc. Quen thuộc tới mức nó nghĩ rằng mình là con bé đấy. Nhưng nếu nó là con bé đó thì thằng nhóc đấy là ai??? Nghĩ đến đây bỗng dưng đầu nó cảm thấy đau nhói. Nó ôm đầu ngồi khụy xuống. Thấy nó có gì đó ko ổn hắn lại gần hỏi:
- Cô ko sao chứ???
-.......................................................
- Này cô có nghe tôi nói gì ko vậy. Cô ko sao chứ???
-.......................................................
Thấy nó ko trả lời hắn liền ngồi lại gần và vén tóc nó lên thì thấy mặt nó rất xanh xao.
- Này cô ko sao chứ???- hắn vỗ nhẹ vào má nó nói.
- Đ...đau...đau...đầu quá.- nó thều thào trả lời.
- Ừkm vậy tôi đưa cô về nhà nhé.
- Ừm nó mệt mỏi trả lời.
Hắn dìu nó ra để xe khiến cho ai cũng phải nhìn. Ai cũng thắc mắc ko biết nó là gì của hắn mà hắn lại quan tâm đến nó như thế. Trước đây hắn chưa từng quan tâm tới người con gái nào như vậy ( ngoại trừ chị Bảo Linh) . Nhưng từ khi có nó dường như hắn đã thay đổi. Hắn ko còn lạnh lùng như trước nữa, hắn đã biết quan tâm đến người khác, và hắn cũng đã cười nhiều hơn. Dường như chính hắn cũng ko nhận ra bản thân mình đang thay đổi vì nó.
Nó đứng đợi hắn mà cảm giác đầu đau như búa bổ. Ko hiểu vì sao nó hay mơ những giấc mơ kì lạ mà quen thuộc đến vậy. Khi nó cố nhớ xem thằng nhỏ đó là ai thì đầu nó lại đau 1 cách lạ kì.
- Cô còn đứng đấy là gì. Sao còn chưa lên xe nữa???
Nó đành nghe theo và ngồi sau hắn.
- Cô bám chặt vào đấy.
Vừa nói dứt lời hắn đã phóng vụt đi, nó sợ quá liền vòng tay ôm eo hắn. Ôm hắn nó cảm thấy thật an toàn. Bất chợt cơn buồn ngủ từ đâu ùa về, nó liền nhắm mắt và đánh 1 giấc ngon lành trên lưng hắn ( lợi dụng
MatCuoi%20(9).gif
). Còn về phần hắn khi thấy nó vòng tay qua ôm mình làm hắn ngượng đỏ mặt. Hắn định quay lại hỏi xem nhà nó ở đâu thì đã thấy nó ngủ mất oy. Nhìn mặt nó luk ngủ trông thật dễ thương. Bỗng dưng tim hắn lại đập mạnh, ko lẽ hắn đã thích nó. Hắn liền lắc đầu và xua tan ý nghĩ đó ngay tức khắc.


**************************


Về đến nhà, hắn bế nó lên phòng. Đặt nó xuống gi.ường, hắn ngồi cạnh nó mà nó mà ko ngừng suy nghĩ nó. Hắn ko biết nó có phải là Chi Cheo con nhóc mà khi xưa hắn thường chơi cùng, ko biết nó có phải là con nhóc luôn mồm gọi tên hắn, không biết nó có phải là cô bé luôn nghick ngợm và khiến hắn phải lo lắng... ko biết... ko biết... Bây h trong đầu hắn hiện lên muôn vàn từ ko biết. Đang suy nghĩ miên man thì bỗng bụng hắn đánh trông liên hồi. Hắn liền nhẹ nhàng ra ngoài và khép cửa lại để cho nó ngủ. Hắn xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho mình và cho cả nó ( do hắn mất mẹ từ nhỏ, ba hắn mặc dù rất yêu thương con nhưng ông lại luôn bận rộn vs công việc, hắn lại thích sống tự lập nên những việc như này hắn đều biết làm và hơn nữa còn làm rất giỏi).
Đang ngủ ngon, bỗng có mùi thức ăn thơm làm nó tỉnh giấc. Nó bước xuống cầu thang thì thấy hắn đang làm thức ăn trong bếp. Ngạc nhiên ko biết vì sao hắn lại ở nhà mình nên nó hỏi:
- Sao anh lại ở nhà tôi ( nhận vơ chưa kìa).
- Hắn quay lại nhìn thấy bộ dạng luk này của nó ( đầu tóc rối bù, mắt nhắm mắt mở, chân đi đất) hắn phì cười:
- Nhà cô á??? Cô đang mở ngủ ak???
Nghe thấy hắn hỏi vậy nó mới để ý. Quả thật căn nhà này ko giông với nhà của nó. Thấy vậy nó hỏi hắn:
- Nhà anh ak?
- Hỏi thừa- hắn nhếch mép nói.
- Vậy đúng là nhà anh rồi. Hix. Sao tôi lại ở đây.
- Cô mất trí ak? Chả phải là cô mệt nên tôi đưa cô về hay sao.
- Thế sao ko đưa tôi về nhà?
- Tôi ko biết nhà cô.
- Vậy sao anh ko hỏi?
- Tôi định hỏi thì cô ngủ mất rồi nên đành đưa cô về nhà tôi.
Biết mình đã sai, nó liền cúi mặt xuống mà ko nói j. Thấy vậy hắn liền cốc nhẹ vào đầu nó 1 cái, nó ngẩng mặt lên phụng phịu nói:
- Sao anh cốc đầu tôi- vừa nói nó vừa lấy tay xoa đầu.
- Còn đứng đấy làm j đi rửa mặt rồi còn xuông ăn cơm. Hay cô định ko ăn???
- Nhưng tôi đâu biết nhà vệ sinh ở đâu- nó cãi.
- Ở trên tầng ấy hắn chỉ tay lên trên nói.
Nó lê từng bc lên tầng. Còn hắn thì quay lại chuẩn bị nốt đồ ăn. Hắn dọn mọi thứ xong xuôi rồi, định đi lên gọi nó xuống ăn thì:
- Aaaaaaa'''- nó hét lên.
- Cô làm cái trò gì vậy? Có nhanh lên rồi xuống ăn cơm ko? Hay định để tôi ăn hết.
-............................................
- Cô bị câm ak. Có nhanh lên ko???
-............................................
Thấy nó ko nói gì hắn lo lắng liền chạy nhanh lên xem nó có bị gì ko, Hắn gõ của nhà vệ sinh gọi nó:
- Cô có nhanh lên ko???
- Chết rồi.- nó nói.
- Chết cái gì mà chết - hắn thở phào vì biết nó ko bị gì nữa,
- Quần áo của tôi bị ướt hết rồi.
- Hả. Cô làm cái trò gì trong đấy mà để ướt hết quần áo vậy hả???
- Ai bắt anh giục tôi đâu. Tôi vội quá ra nhanh thì bị trượt chân ngã vào bồn tắm nên thế. Tại anh đấy- nó cũng bực ko kém.
- Xì. Mệt với cô quá. Cô đứng yên trong đó đợi tôi.
- Đợi anh làm gì?
- Cô hỏi nhiều thế bảo đợi thì cứ đợi.
- Này- hắn quay lại luồn tay vào nhà vệ sinh đưa cho nó 1 bộ quần áo.
Nó cầm lấy rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa anh là con trai mà sao co quần áo của con gái vậy??? ( đây là quần áo của chị gái hắn, chị hắn qua Mĩ hok rồi).
- HỎi nhiều. Bảo cô mặc thì cô cứ mặc.
Nói rồi hắn đi xuống nhà ngồi đợi nó.
- Tôi xong rồi nè. Woooaaa!!! Đồ anh nấu đây hả? Trông ngon quá- Nó vừa bc xuống cầu thang vừa hỏi hắn.
Hắn quay lại nhìn nó. Hắn thật ko ngờ nó mặt đồ của chị Linh trông lại dễ thương đến thế. Mặc dù ngĩ vậy nhưng hắn lại nói:
- Cô mặc đồ này trông xấu tệ đúng là người xấu nên mặc gì cũng xấu. Thôi ngồi xuống ăn đi tôi sắp bị cô làm cho chết đói rồi đây này- hắn nói với bộ mặt đáng thương.
Nó bực tức nhưng đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Vì dẫu sao thì đây cũng là nhà của hắn. Ngồi ăn mà hắn ko ngừng trêu nó. Có luk hắn còn làm cho nó bị sặc cơm, rồi hắn còn tranh giành đồ ăn với nó. Những luk đó nó xụ mặt xuống trông rất đáng yêu. Nó đâu biết rằng những hành động vừa rồi của nó đã làm trái tim ai đó lỗi đi 1 nhịp



***********************


Đang ăn thì nó nhớ ra 1 chuyện quan trọng:
- Ừkm... Bây h là mấy h rồi- nó vừa ăn vừa hỏi hắn.
Mở điện thoại ra hắn đáp:
- 8 rưỡi tối.
- Phuuuuuuuttt!!! Sax... - nó phun đầy cơm vào mặt hắn.
- Cô làm cái quái gì vậy hả, cô có biết như vậy là bẩn lắm ko???- hắn bực tức.
monkey50.gif

- Tôi...tôi... xin lỗi. Tôi ko cố ý. Nhưng...nhưng mà...
- Mà gì- Hắn cau có hỏi nó, rồi lấy khăn ướt lau mặt.
- Bây h là 8 rưỡi tối mà tôi vẫn chưa về nhà, bố tôi sẽ lo lắm
monkey44.gif
.
- Xời. Tưởng gì? Ăn xong tôi đưa cô về là đc chứ gì
e21.gif
.
- Nhưng... nhưng tôi ko biết đg về nhà
monkey26.gif
.
- Saxxxx...- lần này thì đến lượt hắn bị sặc cơm.
- Cô có phải là người ko vậy đến đg về nhà mình mà còn ko biết.
monkey62.gif

- Tại...tại tôi chưa bao h ra khỏi nhà mà ko có người đưa đón cả. Hơn nữa tôi mới về nc nên ko biết đg đi.
MatCuoi%20(56).gif

- Ừ..ừkm. Ak cô ra nc ngoài từ luk nào???
- Ừm... từ 5, 6 tuổi thì phải.
6 tuổi. Chả phải đó là năm Chi Cheo phải chuyển sang Anh hay sao. Đó là năm mà Chi đã xa hắn. Từ đấy đến h hắn ko còn đc gặp lại Chi một lần nào nữa, ko nhẽ nó lại là Chi Cheo. Nếu đúng vậy thì sao nó lại ko nhớ hắn. Đang suy nghĩ miên man thì:
- Anh...Anh... ANH KEN- nó quơ tay trước mặt hắn gọi to.
Anh Ken tiếng gọi này sao nghe quen thuộc quá.
- Gì thế- hắn giật mình.
- Anh đang nghĩ cái gì vậy???
- Nhiều chuyện.
- Bây h tôi phải làm sao đây. Nếu ko về nhà thì tôi sẽ bị ba mắng, còn về nhà thì tôi lại ko biết đg về- nó lo lắng hỏi.
- Thì cô ngủ ở đây luôn đến sáng mai đi hok rồi về- hắn thản nhiên đáp.
-HẢAAAAA???- nó ngạc nhiên.
- Nhưng ba tôi sẽ mắng.
- Thì cô gọi điện xin phép ba cô đi.
- Ờ ha. Sao mình ko nghĩ ra nhỉ.- nó tự cốc vào đầu mình mấy cái.
- Cô thì nghĩ đc gì- hắn nhếch mép nói.
Nói xong nó chạy vụt lên phòng tìm đt.
Ông Lâm đang ở nhà đi đi lại lại, lo lắng ko biết rằng đứa con gái yêu quý của mình đang ở đâu. Ông sợ rằng nó lại bị tai nạn như năm 15t ( lí do vì sao nó bị mất trí nhớ). Ông đã sai người đi tìm nó khắp nơi mà ko thấy, ông gọi đt thoại cho nó thì ko ai nhấc máy. Ông đang lo lắng thì có tiếng đt của nó, ông vội vàng nghe máy:
- Con đang ở đâu rồi? Sao muộn rồi mà con vẫn chưa về nhà? Con có biết là ba lo cho con lắm ko?- ông Lâm hỏi dồn dập.
- Con...con...xin lỗi tại sáng con đau đầu quá nên...
- Con sao thế, sao tự nhiên lại đau đầu?
- Con ko biết. Sáng nay lúc đi hok về thì tự dưng con bị thế, bạn con thất vậy nên đưa con về, trên đg đi con ngủ quên nên bạn ko biết nhà mình và bạn đưa con về nhà nghỉ tạm.
- Ừm tốt. Nói với bạn ấy là cho ba gửi lời cảm ơn nhé. Thế bây h con đỡ đau chưa.
- Vâng. Con đỡ chưa rồi ạ con ko biết đg về nhà nên ba cho con ở nhà bạn tối nay nhé. Chiều mai đi hok rồi con về nhà đc ko ba.
- Vậy thì làm phiền bn con lắm. Con nói địa chỉ nhà bạn con đi. Ba sẽ nhờ bác quản gia đến đón.
- Thôi ko cần đâu ba. Bây h cũng muôn rồi ba ạ như thuế thì làm phiền mọi người lắm. Con ở đây cũng đc mà ba.
- Ừm... cũng đc vậy con đã ăn uống gì chưa.
- Dạ rồi ạ.
- Ừm... Vậy thì ngủ sớm đi nhé. Mai đi học về bác quản gia sẽ đón con.
- Vâng.
- Thôi nghỉ sớm đi nhé. Ba cúp máy đây. Chúc con gái ngủ ngon.
- Vâng. Ba cũng ngủ ngon.
Ông Lâm thở phào nhẹ nhõm vì đứa con gái yêu của ông vẫn bình an vô sự. Ông liền gọi điện cho bác quản gia:
- Dại thưa ông chủ tôi nghe.
- Ko cần tìm con bé nữa đâu.
- Dạ vâng. Tiểu thư đang ở đâu ạ.- ông quản gia lo lắng hỏi.
- Con bé sáng nay đau đầu nên nó ở lại nhà bạn rồi. Chiều mai đi học bác qua trường đón nó là đc.
- Dạ vâng thưa ông chủ.
- Thôi tôi cúp máy đây, bảo mọi người về nghỉ đi nhé.
- Dạ vâng. Chào ông chủ.
Quay lại nhà hắn.
Nó ngồi xuống gi.ường mở nhật kí đt ra tất cả có 103 cuộc gọi của nhỡ của baba nó và 97 cuộc gọi nhỡ của bác quản gia. Nó ko ngờ mọi người lại lo lắng cho nó như thế. Nó cảm thấy thật có lỗi với mọi người.
 
Truyện hay quá bạn ơi ! Đọc ch. 1 đã thích kiểu kiểu này rồi, hihi !
 
CHƯƠNG 6

Nó đang ngồi suy nghĩ miên man thì:
- Cô đang làm gì đấy. Tôi vào đc ko?- hắn ở ngoài nói vọng vào.
- Ừm anh vào đi.
- Ba cô nói gì???- Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi hỏi nó ( nó ngồi trên gi.ường).
- Ừm... ba tôi cho tôi ở đây đêm nay. Ba bảo tôi chuyển lời cảm ơn đến anh.
- Ko có gì- hắn phẩy tay nói.
- Bây h cũng muộn rồi ( bây h là 11r tại bọn nó ăn cơm muộn với mải uýnh nhau nên thế). Tôi ngủ ở đây cô sang phòng đối diện mà ngủ ( phòng của chị hắn).
- Ừm... nhưng... nhưng tôi sợ ngủ 1 mình lắm ( ở nhà phải có người trông cho đến khi nào nó ngủ say mới thôi). Hay... hay là anh cho tôi ngủ cùng anh nhé.
- CÔ BỊ ĐIÊN AK- hắn đứng bật dậy khỏi ghế hét lên.- Cô có thấy đứa con gái nào đòi ngủ cùng với con trai chưa. Não cô có chỗ nào ko đc bình thường ak???
- Ừm... yên tâm tôi sẽ ko làm gì anh đâu.
- Tôi còn đợi cô làm gì tôi chắc. KO đc nhất quyết là ko đc.
- Năn nỉ anh đấy tôi nằm dưới đất còn anh nằm trên gi.ường.
- KO ĐC.
Nó ngồi sụ mặt xuống ko nói gì tay bám chặt vào ga gi.ường. Thấy vậy hắn hỏi nó:
- Sao cô ko chịu ngủ 1 mình.
- Tôi...tôi...sợ tối lắm.
- Ừm... thôi đc. Cô sang phòng đối diện lấy chăn gối sang đây. Yên tâm bên đấy tôi bật điện sẵn rồi.
Nó lủi thủi đứng dậy bc sang phòng đối diện. Mở cửa phòng ra trước mát nó là 1 căn phòng rất rộng và đẹp. Căn phòng đc chia thành 3 khu nhỏ ( chỗ học, nhà vệ sinh, gi.ường ngủ). Đặc biệt trên tường là bức ảnh lớn của 1 người con gái rất xinh ( chị Bảo Linh nhà ta đấy), nó thắn mắc ko biết đấy là ai. Trong phòng luôn thoảng 1 mùi nc hoa rất dễ chịu. Nó lại gần gi.ường lấy chăn gối và mang sang phòng hắn.
- Phòng đấy của ai vậy sao lại để chống? Căn phòng đẹp quá- nó vừa để chăn gối xuống gi.ường vừa hỏi hắn.
- Phòng của vị hôn phu tôi đấy. Cô ấy sang Mĩ học sắp về rồi, và cô ấy hơn tôi 1 tuổi. Tên Bảo Linh.- hắn nói đùa.
Nó chỉ ậm ừ hắn đâu biết rằng những lời nói đừa vừa rồi đã làm tim nó đau, đau lắm. Nó thích hắn từ lâu rồi nhưng ko dám nói. Nó thích hắn vì bên hắn nó luôn có cảm giác an toàn và thân quen đến lạ kì. Vậy mà hắn đã có vị hôn phu rồi. Những lời nói vừa rồi của hắn vô tình như những vết dao đâm vào tim nó, làm tim nó phải rỉ máu.
- Anh có vẻ rất yêu cô ấy- nó buồn bã hỏi hắn.
- Hỏi thừa. Tôi ko yêu cô ấy chả nhẽ tôi yêu cô- hắn đùa cợt.
- Ko...ko...tôi...tôi ko có ý đó- mặtn nó đỏ ủng vì câu nói vừa rồi của hắn, may là hắn ko nhìn thấy.
- Tôi cô gì nữa thôi muộn rồi đi ngủ thôi. Tôi ngủ dưới đất cô ngủ trên gi.ường.
- Thôi tôi ngủ dưới đất đc rồi- vẫn giữ khuôn mặt buồn bã nó nói.
- Ko nói nhiều cô lên gi.ường ngủ đi.
Nói rồi hắn lấy trăn gối của mình trải xuống nền nhà.
- Cô còn ngồi đấy làm gì, ko lo trải gi.ường rồi mà ngủ đi.
- Ư...ừm- nói rồi nó lên gi.ường nằm ( tất nhiên là đã don gi.ường).
Nó nằm trên gi.ường, ko ngừng suy nghĩ miên man về những điềù hắn nói. Bỗng hắn cảm thấy có lỗi với nó khi nói đùa như vậy. Ko lẽ hắn đã sai. Suy mông lung 1 luk rồi hắn và nó cũng chìm vào giấc ngủ.



*********************************


Nó đang ngủ thì bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời chiếu vào. Nó tỉnh dậy th.ì thấy mình đang nằm cạnh hắn. Nó hoảng hốt bật dậy. Ko lẽ đêm qua nó ngủ say quá nên mới nằm lăn xuống đất ( đúng rồi còn ko lẽ gì nữa). H đây nó đang nằm gọn trong vòng tay hắn. Cảm giác này sao quá ấm cúng. Nghĩ lại những lời hắn nói hôm qua mà nước mắt nó lại trực trào ra thêm lần nữa. Nó khẽ gỡ tay hắn ( hắn đang ôm nó mà), rồ đi ra ngoài. Bc xuống nhà nó ko biết đi đâu, chợt nó thấy đằng sau có khu vườn nhỏ, nó nhanh chân đi ra đấy. Mở chánh cửa phía khu vườn ra. Trước mắt nó là 1 khu vườn thật đẹp. Bỗng dưng trong lòng nó lại dấy lên 1 cảm giác quen thuộc với nơi này. Đi lang thang trong vườn những hình ảnh quen thuộc đó lại hiện lên trong đầu nó. Vẫn là hình ảnh đứa bé gái và thằng nhóc vui đùa bên nhau. Đầu nó lại đau. đau lắm. Nó vẫn cố gắng bc đi tiếp, bỗng dưng nó dừng chân lại dưới 1 gốc cây, lúc này hình ảnh con nhóc bị ngã đã lấp kín đầu nó. Bỗng dưng nó ôm đầu, dường như đầu nó quá đau. Nó ko chịu đc liền cắn chặt môi và ngồi thụp xuống.
Còn về hắn ngủ dậy ko thấy nó đâu, hắn cảm thấy lo lắng. Sao hắn lại lo cho nó chính hắn cũng ko biết điều này. Thấy cửa sau lối đi ra vườn mở, hắn liền đi ra đấy tìm nó. Đi quanh vườn hắn thấy nó đang ngồi dứoi gốc cây nơi mà hắn và Chi Cheo thường chơi. Hắn lại gần nó:
- Sáng sớm mà cô đi đâu đó để người ta phải tìm cô rảnh quá hả?
-.....................................
- cô điếc hay câm mà ko trả lời tôi.
-....................................
- Này cô điếc ak???- hắn bực tức.
-....................................
Thấy nó ko nói gì hắn lại gần nâng cằm nó lên thì thấy mặt nó xanh xao quá.
- Này cô ko sao chứ???
Thấy nó có vẻ rất mệt hắn liền bế nó ngồi lên cái xích đu gần đấy. Còn mình thì đi lấy nc cho nó.
- Này cô uống đi- hắn đưa cốc nc ra trước mặt nó.
Nó cầm cốc nc lên rồi hỏi hắn bằng giọng yếu ớt:
- Sao anh lại biết tôi ở đây???
- tôi dậy ko thấy cô đâu, xuống nhà nhưng cũng ko thấy cô ở đấy, thấy cửa ngoài này mở thì ra đây thôi. Ai ngờ cô lại ở đây đâu.- hắn thản nhiên đáp.
- Anh tìm tôi- nó buồn bã hỏi.
- Ko tìm cô chả lẽ tôi tìm ma. Mà sao cô hay đau đầu vậy mỗi lần như thế trông cô xanh xao lắm. Cô bị sao ak?- hắn lo lắng hỏi.
- Tôi ko biết ba tôi noi năm 15t tôi bị tai nạn và để lại di chứng ở não( là mất trí nhớ đó các bn), chắn vì thế nên tôi hay bị đau đầu.
- Cô bị di chứng ở não hả. Chẳng trách sao cô lại ngu như vậy- hắn trêu nó.
Nó ko trả lời. Mọi lần hắn trêu nó nó đều đáp trả lại nhưg hôm nay dường như lời nói đùa đấy chẳng làm nó để tâm. H nó chỉ cảm thấy buồn, buồn vì những lời hắn nói tối qua. Nc mắt nó lại trực trào ra. Dường như ko kìm chế đc, 1 giọt nc mắt đã lăn dài trên gò má nó. Thấy nó khóc hắn lo lắng hỏi:
- Cô sao vậy lại đau đầu nữa ak???
Nó ko trả lại. Buồn bã đứng dậy nó đi vào nhà. Thấy nó như vậy mà tim hắn thắt lại. Nó ngồi xuống ghế so-fa mà lòng nặng trĩu. Thấy vậy hắn hỏi:
- Cô sao vậy trông cô buồn quá.
-...................................
- Thôi tôi đi làm bữa sáng cho cô nhé. Ăn xong rồi đi học cùng tôi. Hôm nay là thứ 6 nên ko phải mặc đồng phục. Cô cứ lên phòng đôó diện lấy 1 bộ mà mặc.
Nói rồi hắn đi vào bếp để chuẩn bị bữa sáng. Hắn càng quan tâm đến nó thì lại càng làm nó buồn. Nó bc từng bc nặng trĩu lên cầu thang. Mở cửa phòng của chị bảo Linh mà nó thấy buồn. Nhìn bức ảnh của chị Linh mà nó muốn khóc thêm lần nữa. Nó tự cảm thấy mình thua kém chị Linh ở mọi mặt. nên hắn yêu chị ấy cũng là chuyện đg nhiên. Nó lững thững bc về phía cửa tủ quần áo. Thấy ở góc tủ có 1 album ảnh nó mở ra xem thì toàn là ảnh của hắn chụp chung với chị Linh( chụp những lần hai chị em đi chơi cùng nhau ấy mà). Nhìn những bức ảnh này mà lòng nó thêm nặng trĩu. Để bức ảnh xuống nó chọn cho mình 1 chiếc áp sơ-mi trắng kẻ sọc đen và 1 chiếc quuần cạp cao. Nó thây đồ xong, bc xuống nhà với vẻ mặt buồn bã. Dường như đêm qua nó đã khóc rất nhiều vì hắn


************************


Nhìn thấy nó đi xuống hắn hỏi:
- Thay xong rồi à? Sao lâu thế? Thôi ra bàn ngồi ăn nhanh đi còn đi học, muộn rồi.
Nó kéo ghế ngồi đối diện với hắn. Bây h hắn mới để ý đến đôi mắt sưng mọng của nó, hắn lo lắng hỏi:
- Mắt cô sao thế? Cô lại khóc à?
Nó im lặng chăm chú ăn mà ko nói gì. Thấy nó như vậy lòng hắn quặn thắt:
- Cô sao vậy? Sao cô lại khóc nhiều đến mức để mắt sưng lên thế kia? Có chuyện gì sao nói cho tôi nghe đc ko???
Nó buồn bã đứng dậy nói:
- Tôi ăn xong rồi.
Nó bc ra phòng khách, để lại hắn với nỗi buồn khó tả. Hắn ăn xong rồi thu dọn. Bc ra phòng khách hắn nói với nó:
- Cô lên lấy cặp xuống đi, tôi chở cô đi học.
Sau khi lấy cắp xong nó bc ra sân, chỗ hắn đang đợi:
- Cô đội vào- hắn nói với nó.
Nó nhận lấy mũ bảo hiểm rồi ngồi đằng sau hắn. Vẫn như lần trước hắn dặn nó ngồi cẩn thận. Nhưng lần này nó ko ôm hắn nữa thay vào đó là nó vịn tay vào khung xe. Hành động này của nó đã làm hắn cảm thấy rất hụt hẫng. hắn ko biết từ tối hôm qua đến h sao nó lại buồn như vậy. Ko lẽ nó buồn vì hắn đùa với nó rằng chị Bỏa Linh là vị hôn thê của hắn. Nếu vậy chẳng khác nào nói rằng là nó thích hắn, ko thể nào có chuyện đó đc. Với lại hắn chắc chắn rằng nó ko buồn ví chuyện đấy đc vì ở cái trường Royal này ai chả biết hắn và chị Bảo Linh là 2 chị em ( thằng này ngố nhỉ vừa mới vào trường thì sao biết đc). Vậy thì nó buồn vì chuyện gì??? Đang suy nghĩ lan man thì hắn nhận ra rằng mình đã đến trường. Đi thẳng vào nhà gửi xe, hắn và nó bây h là trung tâm chú ý của mọi người. Ai cũng ngỡ ngàng ko hiểu tại sao hắn lại trở nó đi học, đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn trở 1 đứa con gái khác ngoài chị Bảo Linh. Hắn dừng xe cho nó xuống, nó trả mũ rồi lững thững bc vào lp với khuôn mặt buồn bã. Từ xa thấy nó, Tuấn chạy lại:
- Chi đến sớm vậy. Sao hôm nay Chi lại đi cùng Ken. Mắt Chi bị sao thế. Chi khóc ak- Tuấn hỏi dồn dập với bộ dạng lo lắng.
- Mình ko sao- nó trả lời bằng giọng mệt mỏi.
Nói rồi nó bỏ về lớp để lại Tuấn với khuôn mặt khó hiểu đúng luk đấy thì:
- Mày đứng đực ra đay làm gì- hắn quàng vai Tuấn hỏi.
- Mày có nhìn thấy Chi lạ ko??? Trông cô ấy gầy quá.
- Mày cũng thấy thế ak??? Tao hỏi nhưng cô ta ko nói gì. Mà sao mày lại lo cho Chi thế.- hắn hỏi bằng giọng ngờ vực.
- Tao...tao...thích Chi.
- CÁI GÌ- hắn bất ngờ hét to. Làm những người trên sân trường đều chú ý đến.
- Mày nhỏ cái mồm thôi- Tuấn giơ tay lên ra vẻ cầu xin.
- Xời ơi!!! Ai mày chả nói là thích- hắn phẩy tay nói.
Ko lần này là thật, ko giống với những lần khác, Tao thích Chi thật lòng.
- Ừm nhưng mày thích con nhỏ đó từ bao h???
- Tao ko biết.
Câu nói của Tuấn làm hắn cảm thấy sợ. Sao hắn lại sợ, và hắn sợ gì??? Ko lẽ hắn sợ nó sẽ thích Tuấn, sợ mình sẽ mất nó... nhưng tạ sao hắn lại sợ những điều đấy. Thấy thằng bạn đứng im như tượng, Tuấn hỏi:
- Mày làm sao thế?
- Ak...ak...ko sao. Nhưng mày thích Chi thì liên quan gì đến tao.
- Ừm... tao định nhờ mày.
- Nhờ gì?
- Nhờ mày nghĩ cách chiều nay tao sẽ tỏ tình với Chi.
-HẢ...
- Mày nhỏ cái mồm lại giùm tao đc ko Ken.
- Ư...ừm. Nhưng sao mà vội thế.
- Ko biết... chắc là vì tao thích Chi.
- Ừm... nhưng cái này thì tao chịu. Mày đừng hỏi tao, tao ko biết gì hết thôi tao lên lớp đây.
Tuấn ngỡ ngàng trước thái độ lạ lùng của thằng bạn. Tuấn đâu biết rằng hắn làm thế là để che giấu đi 1 mớ cảm xúc hỗn độn bên trong. Và dường như cũng chính luk này hắn nhận ra hắn đã yêu nó. Hắn đang bối rối thật sự. Hắn ko biết nên chọn gì giữa tình yêu và tình bạn nữa. Hắn phải làm sao đây. Chiều nay Tuấn- thằng bạn chí cốt của hắn sẽ tỏ tình với người hắn yêu. Hắn phải làm sao đây. Hắn đang cảm thấy rối bời và lúng túng thật sự.



**************************

Tuấn vào lớp bc xuống chỗ nó đang ngồi:
- Chi ơi mình có chuyện muốn nói với cậu.
- Chuyện gì thế- nó ngước mắt lên hỏi.
- Ừm cậu ra đây 1 lát cùng mình đc k???
- Ừm... đi thôi.- nó đúng dậy bc về phía Tuấn.
Nhìn nó và Tuấn đi cùng nhau mà lòng hắn quặn thắt. Hắn rất muốn đứng dậy kéo nó lại nhưng sao đôi chân này lại ko đủ can đảm để được điều đó. Hắn cảm thấy mình lúc này thật vô dụng. Nhưng hắn biết làm sao được khi 1 bên là người con gái hắn yêu còn 1 bên là thằng bạn chí cốt của hắn.
Còn về phía Tuấn, Tuấn kéo nó đi ra vườn hoa sau trường, đặt nó ngồi xuống ghế Tuấn nói:
- Ừ...ừm...Chi...Chi...thực...ra...- Tuấn ấp úng nói.
- Có chuyện gì vậy- nó thắn mắc.
- Ư...ừm...mình...mình...muốn...nói...nói...là...mình...mình...yêu Chi- hít một hơi dài Tuấn nói tiếp- Chi đồng ý làm bạn gái của Tuấn nhé.
-...................................- nó cứng đơ người ra ko nói đc gì do quá bất ngờ.
- Chi...Chi à. Chi cố nghe mình nói gì ko đó- Tuấn lay nhẹ vào vai nó nói.
- Ư...ừm- nó sực tỉnh- Tuấn đùa mình đấy à.
- Ko, ko. Tuấn nói thật đấy Chi làm bạn gái của mình nhé- vừa nói Tuấn vừa khua tay loạn xạ để chứng tỏ cho nó thấy là mình nói thật.
- Ư...ừm...Tuấn cho mình thời gian suy nghĩ nhé.
- Ưmk...ok. Thôi cũng sắp đến h học rồi mình vào lớp đi.
- Ừm... đi thôi.
Reeeeeeeenggg!!! Tiếng chuông báo vào h học.
Nhìn nó và Tuấn đi cùng nhau mà trong hắn ko khỏi lo nghĩ. Nhìn vẻ mặt thoải mái của Tuấn hắn càng thêm lo. Hắn nghĩ ko lẽ nào nó đã đồng ý làm bạn gái của hắn, nghĩ vậy hắn liền rút điện thoại ra nhắn tin cho Tuấn.
- Sao mày???
- Sao là sao???
- Ax. Chả nhẽ tao còn chuyện khác để hỏi mày.
- Ak. Chuyện đó hả. He2.
- WHAT. Chi đồng ý làm bạn gái của mày rồi hả.
- Ko.Chưa.
-Thế sao cười- hắn thở phào nhẹ nhõm.
- He2. Chi nói là cho cô ấy 1 tuần để suy nghĩ. He2. Vậy là tao có cơ hội rồi. Ôi sướng quá!!!
- Ư...ừm...thôi tao học đấy- hắn đánh trống lảng.
- Ừ.
Nghe thấy Tuấn nói nó cần 1 tuần để suy nghĩ mà trong lòng hắn ko ngừng suy nghĩ. 1 tuần. 1 tuần là khoảng thời gian hắn và Tuấn chờ đợi. 1 tuần là khoảng thời gian để hắn suy nghĩ về tình cảm của mình với nó. Nếu nó đồng ý hắn đành rút lui để nó được hạnh phúc. Còn nếu ko hắn sẽ cố gắng có đc nó để rồi yêu nó bằng cả trái tim mình. 1 tuần là khoảng thời gian để quyết định tất cả. 1 tuần liệu có có đủ...

 
CHƯƠNG 7

Reeeeeeeenngggg!!! Tiếng chuông báo hiệu h ra chơi đã đên. Tuấn nhanh chóng đứng dậy và kéo tay nó đi:
- Đi thôi- Tuấn nói.
- Đi đâu- nó ngơ ngác
- Đi ăn, hôm nay Tuấn đãi mà Chi ko đói hả???
- Ừm...đi thôi. Dẫu sao thì cũng là Tuấn mời, hơn nữa Chi cũng đói rồi- nó vừa nói vừa xoa xoa tay vào bụng.
- Ừm, vậy đi thôi- Tuấn vừa dứt lời liền kéo nó đi luôn.
Về phần hắn khi thấy nó và Tuấn đi cùng nhau hắn cảm thấy tim mình đau nhói. Hắn chán nản gục mặt xuống bàn, hắn ko nhận ra rằng mắt mình đã nhòe đi từ lúc nào. Quả thật bây h hắn cảm thấy rất mệt mỏi và yếu đuối.
Quay lại chỗ nó và Tuấn nào.
Vừa xuống đến canteen Tuấn ấn nó ngồi xuống tại một cái bàn trống:
- Chi ngồi đây đợi mình một lát nhé đừng đi đâu cả mình quay lại ngay thôi.
-Ừm.
.................................................. 1 lúc sau.
- Này đồ ăn của Chi đây- Tuấn đưa ra 1 đĩa đầy ngập đồ ăn trước mặt nó.
- 0_0 mình làm sao có thế ăn hết đc chỗ thức ăn này- no chau mày nói.
- Ko hết cũng phải ăn. Nhìn Chi gầy trông xấu lắm.
- Ừm.
- Ak quên nước của Chi đây- Tuấn đưa cho nó 1 chai chanh muối.
- Ừm có gì Tuấn cứ để Chi lấy ko cần phải làm thế đâu mọi người nhìn đấy.
Nghe nó nói Tuấn mới để ý đến các lời bàn tán xì xầm xung quanh:
- Ủa sao hôm nay con nhỏ Chi lại đi cùng Tuấn- hs1.
- Sao anh Tuấn lại lo cho con nhỏ đó thế nhỉ.-hs2.
- Hết anh Ken h lại đến anh Tuấn con nhỏ Chi đó định tán hết mấy anh hotboy ở trường mình hả. Nhìn thấy ghét-hs3.
- Anh Tuấn chắc cũng chỉ thích nó đc vài ngày thôi- hs4.
Nghe thấy thế Tuấn bực mình quay lại quát:
- Sao các người lắm chuyện thế nhỉ. Các người còn muốn học ở đây hay muốn tối đuổi ra khỏi trường hả
MatCuoi%20(15).gif
. Tôi mà còn nghe 1 lần nữa các người nói xấu về Chi thì liệu hồn đấy.
Quay qua nó Tuấn nói.
- Thôi Chi ăn đi, kệ bọn họ đừng để ý làm gì.
Ừm mà sao hôm nay ko thấy tên kia vậy- nó rụt rè hỏi.
- Chi hỏi Ken hả. Hình như nó mệt nên ở trên lớp rồi. Thôi Chi ăn đi.
- Ừm.
Đang ăn thì:
- Cảm ơn Chi nhé- Tuấn nói.
-???- nó ngơ ngác ko hiểu Tuấn đang nói gì.
- Hỳ...tại Chi đã cho Tuấn 1 cơ hội. Chi đã suy nghĩ về lời đề nghị của Tuấn.
- Ừm...ko có gì.
- Tuấn sẽ cố gắng để Chi yêu Tuấn.
- Ừm. Thôi ăn đi.- nó đanh trống lảng.
- Ừm.
Ăn xong nó và Tuấn cùng lên lớp học. Nhờ có Tuấn mà tâm trạng nó tốt hơn rất nhiều. Nhưng để làm bạn gái Tuấn thì quả thật nó chưa nghĩ đến.



******************************************


Cả tuần nay nó ko ngừng suy nghị về lời đề nghị của Tuấn. Ngày mai là ngày nó trả lời Tuấn rồi mà bây h đầu óc nó vẫn trống rỗng. Mải suy nghĩ miên man mà nó ngủ thiếp đi từ lúc nào ko hay.
Ò...ó...o...o- tiếng chuông báo thức gọi nó dậy. Nó mệt mỏi ngồi dậy, nó ko muốn đi học 1 tí nào đơn thuần là nó ko biết phải đói diện với Tuấn ra sao.
Thất thểu đi trên hành lang của lớp học nó vô tình va phải 1 người:
- Xin lỗi- nó mơ hồ nói.
- Ừm...ko sao...ak bạn cho mình biết phòng hiệu trưởng ở đâu vậy?
- Chị đi thẳng rồi rẽ trái là đến.
- Cảm ơn bạn.
Nó nói chuyện mà ko hề để ý đến người đói diện với nó là ai.Còn về phía cô gái mà nó xô phải thì sau khi tìm đc phòng hiệu trưởng cô ấy bước chân về phía cửa lớp A-08 và tại đây sắp có 1 sự kiên mới xảy ra... Về phía nó thẫn thờ bước vào lớp nó gục mặt xuống bàn ngủ tiếp. Đang yên giấc được 1 lúc thì:
- Chi ơi dậy đi cô vào lớp rồi- Tuấn lay người gọi nó dậy.
-Ưm... sao ko gọi minh dậy sớm.
- Ừm...hỳ tại thấy Chi ngủ ngôn quá nên mình ko nỡ gọi dậy.
- Ừm... cô vào lớp lâu chưa vậy.
- Cô vừa mới đến thôi.
-CÁC EM TRẬT TỰ- tiếng cô giáo chủ nhiệm quát, cả lớp im re ko còn 1 tiếng động.
- Hôm nay Lớp ta có 1 học sinh mới- quay ra phía cửa lớp cô nói- Linh em vào đi.
- Xin giới thiệu với cả lớp đây là bạn Phan Bảo Linh- Quay qua Linh cô nói- em có thể tự giới thiệu mình với cả lớp.
- Xin chào các bạn các bạn còn nhớ mình hok ạ. Hok nhớ mình giới thiệu lại nhé mình là Phan Bảo Linh. Mình vừa mới đến còn nhiều sai sót mong các bạn chỉ giáo- nói rối Linh quay xuống nháy mắt tinh nghịch với cả lớp.
-Woaaaaaaa chị Linh đã về- hs1.
- Chị ơi em nhớ chị- hs2.
- Chị Linh xinh quá-hs3.
- Chị ơi em yêu chị- hs4.
-..................................................
- RẦM!!! Các em trật tự- Gõ mạnh thước xuống bàn cô nói.
- Em tự chọn chỗ ngồi cho mình nhé.
- Vâng em ngồi canh Ken cô nhé.- nói rồi Linh bước xuống chỗ hắn đang ngồi.
Sự xuất hiện của Linh làm nó, hắn, và Tuấn quá ngạc nhiên. Nó ko ngờ rằng học sinh mới của lớp mình lại là chị Linh- vị hôn thê của hắn. Hơn nữa chị ấy còn đang ngồi trước mắt nó. Còn về phần hắn và Tuấn nãy h nghe Linh giới thiệu mà mắt chữ A mồm chữ O.
- Chị...chị...chị về hồi...hồi nào..vậy- hắn lắp bắp nói.
- He3 chị vừa về sáng nay thôi. Định về nhà nghỉ ngơi trước nhưng nhớ em quá nên đi học luôn nè.
- Chị...chị làm em bất ngờ quá. Sao chị ko kêu em ra đón.
- Chị định làm em bất ngờ mà.- quay xuống Tuấn Linh nói- Tuấn dạo này đẹp trai quá!!!
- Hỳ chị cứ trêu em, em vẫn thế mà.
- Hỳ chào em chị là Linh làm bạn với chị nhé.
- Ưm...vâng... em là Chi.
- Ừm... trông em quen quá.- Linh chau mày nói.
- Sao lại thế đc chị mới gặp lần đầu mà chắc chị nhầm với ai rồi.
- Ừm chắc thế. Thôi học đi ko cô phạt cả 4 chị e bây h- Linh tươi cười nói.
H học trôi qua trong sự vui vẻ của hầu hết mọi người nhưng 1 ai đó thì vẫn mang tâm trạng ủ dột. Reeeeeeeeeeeennnnnnngggggggg!!! Tiếng chuông báo hiệu h ra chơi đã đến.
Linh khoác tay hắn rồi vui vẻ quay xuống nói với nó và Tuấn:
- Hôm nay đi ăn cùng chị nhé, chị đãi.
- Hỳ tất nhiên ạ.
- Ư...ưm- nó bối rối ko biết phải làm gì liền quay qua nhìn hắn, thấy vậy hắn nói:
- Bảo cô đi thì cô cứ đi.
- Ừm...vâng ạ- nó nói với Linh.
Bước xuống canteen 4 người bọn nó là tâm điểm chú ý của mọi người, đặc biệt là chị Linh, canteen ồn ào náo nhiệt hơn hẳn:
- Wooaaaaaaa chị Linh đã về-hs1.
- Nhớ chị quá ak-hs2.
- Chị Lin h ngày càng xinh-hs3.
-..........................................
- Ừm...mọi người trật tự Linh muốn nói với mọi người 1 chuyện.
Cả canteen ko còn 1 tiếng động.
- Linh muốn nói là từ nay trở đi Linh sẽ là thành viên mới của Royal mọi người đồng ý ko.
- Woaaaaaa. Bọn em đồng ý.
-Ai ko đồng ý chị nói với em em sẽ xử lý nó ( bạo lực
MatCuoi%20(57).gif
).
- Hỳ cảm ơn mọi người nhiều hôm nay mọi người ăn tự nhiên nhé. Linh đãi.
- Bis bis chị Linh no 1.
- Ra đằng kia ngôì nhé - Linh quay qua nói với 3 người còn lại.
- Mọi người ăn gì để chị đi lấy.
- Em gì cũng đc- Tuấn nhanh miệng nói.
- Vẫn như cũ ạ- hắn lạnh lùng đáp.
- Ừm...chị cho em chanh muối nhé.
Mọi người ăn uống vui vẻ ngoại trừ 1 mình nó. Nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy mà tim nó đau nhói, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy ắn vui như thế. Nó cảm thấy mình thật dư thừa và nó nghĩ rằng nó đã có câu trả lời cho Tuấn nên:
- Mọi người ăn vui vẻ nhé em và Tuấn ra đây có chút chuyện- quay qua Tuấn nó nói- Tuấn ra đây cùng mình đc ko.
- Ừm đi thôi- Tuấn nói.
- PP mọi người nhé- Linh vui vẻ đáp lại lời nó.
Nhìn thấy nó đi mà hắn cảm thấy lòng nặng trĩu nó đâu biết rằng ngồi trong canteen mà hắn luôn nghĩ về nó. Về phía nó và Tuấn, sau khi đi cùng Tuấn ra vườn hoa sau trường nó nói:
-Ừm...Tuấn ak- nó ấp úng.
- Có chuyện gì vậy Chi.
- Tuấn còn nhớ lời đề nghị của mình chứ.
- Ừm Chi đã suy nghĩ rồi ak- Tuấn hồi hộp nói.
- Ừm mình đã có câu trả lời rồi, và mình muốn nói với Tuấn là..........



***************************************************

- Ừm... mình... muốn nói là... mình...mình... chấp nhận lời đề nghị của Tuấn- Nó ấp úng nói.
- Whattttttt!!! Chi...Chi... có thể...nói...nói lại đc ko...Tuấn...Tuấn nghe...chưa rõ- Tuấn rất mong có thể đc nghe lại những lời nó vừa nói.
- Ưm...mình...mình đòng ý làm bạn gái của Tuấn.
- Woaaaaaaaaa Chi...Chi đồng ý làm bạn gái mình, woa...Chi đồng ý- Tuấn vui sướng hết lên.
- Ơ- Ngỡ ngàng trước sự vui mừng thái quá của Tuấn nó nói- Tuấn...Tuấn nói nhỏ lại đc ko.
- Hy2. Xin lỗi Chi tại mình vui quá, hạn phúc quá mình hứa mình sẽ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ Chi thật tốt- Tuấn ôm chầm lấy nó nói ( hạn phúc quá mà).
- Ư...ưm...Tuấn bỏ mình ra đc ko- Nó vừa nói vừa đẩy Tuấn ra.
- Hy2 xin lỗi chi tại mình hạn phúc quá mà- Tuấn gãi tay nói.
- Ừm... ko sao. Sắp đến h học rồi mình đi thôi- nó đánh trống lảng.
- Ừm. Hi2.
Tuấn và nó đi cạnh nhau mà mỗi người tâm trạng mỗi khác. Tuấn thì vui mừng vì nó đã đồng ý làm bạn của mình. Còn nó thì khác thật ra nó đồng ý làm bạn gái của Tuấn chỉ vì nó hy vọng có thể thay thế Tuấn vào vị của hắn trong trái tim nó. Và cũng là để cho Tuấn và nó 1 cơ hội. 1 cơ hội để nó quên hắn, 1 cơ hội để nó yêu Tuấn và 1 cơ hội để nó làm lại mọi thứ. Nó biết nó lấy Tuấn làm người thay thế là 1 điều ko phải nhưng thật sự nó ko còn sự lựa chọn nào khác.
Thấy thằng bạn mình vui vẻ bc vào lớp, hắn liền lại gần hỏi:
- Gì mà vui thế mày.
- He3. Vui quá. He3.
- Cái thằng điên này cười ít thôi. Có gì vui kể tao nghe cái- hắn hí hửng hỏi ( hắn vẫn chưa nhớ ra hôm nay là ngày nó trả lời Tuấn ).
- He3. Vui quá.
- Mày có nói ko tao đập chết ăn thịt đấy.
- He3. Vui quá. Mày ơi Chi...Chi đòng ý làm bạn gái tao rồi. He3 Vui quá.
- CÁI GÌ??? - Hắn và cả lớp đồng thanh hét ( do Tuấn nói to quá nên ai cũng nghe thấy).
- Sao con nhỏ ấy lại làm bạn gái của anh Tuấn- hs1.
- Sao anh Tuấn lại vui như vậy- hs2.
- Có lẽ nào anh Tuấn yêu con nhỏ Chi đấy- hs3.
- Ôi anh Tuấn, hạnh phúc của đời em-hs4.
-......................................... bla blam 1 tá lời bình luận về Tuấn và nó.
Quay lại với hắn. Sau khi nghe Tuấn nói vậy tai hắn như muốn ù đi:
- S...sao...sao...Chi...Chi..đồng...đồng ý...làm bạn...bạn...gái mày...rồi...rồi...hả- hắn lắp bắp nói ko nên lời.
- Ừk...Ken ơi tao vui quá đi.
- Ừ...chúc...chúc mừng mày- Nói rồi hắn thất thểu bc về phía bàn học.
Hắn thật sự rất buồn. Sự tuyệt vọng đang dần xâm chiếm tim hắn: " Vậy là hết cô ta đã đồng ý làm bạn gái Tuấn. Vậy là đã kêt thúc, tất cả đã kết thúc. Mình thật sự ko còn cơ hội nào nữa rồi"- hắn gục mặt xuống bàn 1 cách chán nản.
Thấy hành động lạ lùng của hắn như vậy nó thắc mắc: " Sao hắn lại thế??? Sao hắn lại ko vui khi Tuấn nói vậy??? Hắn thật khó hiểu, nhìn hắn như vậy mình muốn khóc nhưng sao lại ko khóc đc thế này". Nó liền lắc đầu để xua tan những ý nghĩ về hắn.
Tuấn cũng cảm thấy lạ lùng về hành động của thằng bạn nhưng do anh quá vui nên ko để ý. Là người đứng chứng kiến hết câu chuyện, Linh thầm nghĩ:
- Em biết yêu rồi Ken ạ.



*************************************************


Hắn ko còn có tâm trạng nào để tiếp tục học nên đã chốn về trước. Nằm xuống gi.ường một cách mệt mỏi hắn liền rút điện thoại ra gọi cho Phong:
- Phong hả, mày đang ở đâu đấy?
- Vâng, em đang ở bar có việc gì ko anh?
- Vậy hả? Mày ở yên đó đi, anh qua ngay.
- Ủa??? Em tưởng anh ko đi bar nữa sao h lại đi vậy?
- Hỏi nhiều quá mày hay ko muốn cho anh đến đó hả?
- Đâu, em làm gì có ý đó. Tại thấy lạ nên em hỏi thôi mà.
- Hỳ, đùa tí. Tại hôm nay anh ko vui nên muốn đi xả xì-chét tí mà. Thôi anh cúp máy đây mày ở yên đấy đợi anh.
- Vâng. Bye anh.
- Ừ bye.
Nói dứt lời hắn liền xuống gara lấy xe rồi phóng đến bar.
10' sau tại bar Devil ( cái này lạ em bịa đại ).
Hắn đang căng mắt ra để xem thằng em mình ở đâu thì:
-Anh Ken em ở đây nè- Phong vẫy tay gọi hắn.
- Đợi anh lâu ko- ngồi xuống ghế hắn nói.
- Cũng bình thường thôi ạ. Mà anh uống gì để em gọi.
- Vẫn như cũ ( cái tên rượu em quên rồi, mọi người thông cảm ).
- Vâng- quay ra Nam ( tên người phục vụ ở đấy ) Phong nói- Vẫn như mọi lần nha em.
- Vâng, anh Ken dạo này ko gặp anh, anh khỏe chứ?- Nam hỏi.
- Ừ, anh vẫn thế.
- Mà em nghe nói dạo này anh ko quản lí hội nữa. Sao vậy anh?- vừa pha rượu Nam vừa nói.
- Ừm. Ko có gì đâu.
- Mọi người nhớ anh lắm á. Có gì anh thu xếp được công việc rồi quay lại quản lí hội nha anh. Em thấy một mình anh Phong ko lo hết việc của hội đâu. Rượu của anh đây ạ.
- Ừ. Tks nha.
- Dạ, ko có gì.
- Nam nó nói đúng đó anh. Một mình em lo việc của hội ko xuể, hơn nữa mọi người cũng nhớ anh lắm.
- Ừ, để anh suy nghĩ đã.
- Vâng. À em nghe nói chị Linh về nước rồi ạ. Chị về lâu chưa anh. Sao ko qua chơi với bọn em.
- Ừm chị mới về nên chưa qua đc. Rảnh chị qua với bọn em luôn.
- Hi2. Vâng. Giờ em bận phải qua đây 1 chút. Có gì lát em quay lại.
- Ừ. Bye.
- Vâng. em chào anh.
Ngồi một mình, hắn đang suy nghĩ lại xem có nên trở lại cuộc sống trước kia của mình. Trở lại là một con người sống lạnh lùng và vô cảm. Và có nên quay lại để tiếp tục công việc của hội. Hắn nhận ra rằng mình đã thay đổi rất nhiều vì nó. Hắn hòa đồng, vui vẻ hơn trước. Hắn biết quý trọng bản thân mình hơn. Hắn ko còn vùi dập con người mình vào những lần đi bar và bão nữa. Đơn giản chỉ vì hắn muốn sống. Sống để đc bên nó, sống để đc lo lắng cho nó, và sống để cảm nhận đc rằng hắn đã yêu nó.
 
CHƯƠNG 8

Hết ly này đến ly khác hắn đang tự chuốc cgo mình say để có thể quên đi tất cả. Hắn muốn quên đi nó và quên đi những gì thuộc về nó. Nhìn hắn lúc này chả khác gì một cais xác ko hồn:
- Anh, anh Ken sao anh uống say quá vậy- Phong chạy lại lay người gọi hắn.
- Ai vậy- ngẩng mặt lên hắn hỏi Phong.
- Trời em Phong nè anh uống say quá đến nỗi nhìn mặt em cũng ko rõ luôn hả?
- Hỳ... Phong àk... anh ko say... thằng này... nói... linh tinh... anh... say sao được.
- Thôi để em đưa anh về.
- về gì...còn...sớm mà.
- Anh ơi bây h là 12h đêm rồi đó có sớm gì đâu anh, thôi để em đưa anh về.
Phong chật vật dìu hắn ra xe. Người hắn nồng nặc mùi rượu. Đã rất lâu rồi Phong mới nhìn thấy hắn trong bộ dạng này. Phong thật ko thể hiểu nổi đã có việc gì xảy ra khiến hắn- đại ca của một thế giới ngầm h lại trong bộ dạng này.
Ở nhà, Linh đang đi đi lại lại lo lắng ko biết sao h này mà hắn vẫn chưa về:
- Bác quản gia, chiều nay Ken nó có về nhà ko bác?- Linh lo lắng hỏi.
- Dạ hồi chiều thiếu gia có về sau đó lại đi luôn rồi ạ.
- Bác biết nó đi đâu ko, sap cháu gọi điện cho nó mãi mà ko đc.
- Dạ thưa tiểu thư tôi ko biết, hay để tôi sai người đi kiếm cậu chủ về ạ.
- Dạ thôi ko cần đâu ạ h này cũng đã muốn rồi như vậy thì phiền mọi người lắm. Cứ thử đợi một lát nữa xem sao bác àk.
- Vâng thưa tiểu thư.
Kíng Koong tiếng chuông cửa nhà hắn reo lên.
- Chắc Ken nó về, bác để cháu ra mở cửa cho.
- Tôi đi cùng tiểu thư.
- Dạ thế cũng được ạ.
Đi ra cửa thấy Phong, Linh liền hỏi:
- Phong hả lâu rồi ko gặp em dạo này thế nào rồi, khỏe ko?
- Dạ em chào chị, em khỏe ạ.
- Ừk mà h muộn rồi em đến đây có việc gì ko em.
- Dạ anh Ken uống say quá em đưa anh ấy về ạ.
- Thằng này sao hôm nay tự dưng lại uống say vậy
- Em cũng ko biết nữa hình như là anh ấy đang buồn chuyện gì đấy ạ.
- Ừkm vậy ak, bác quản gia bác đưa Ken lên phòng giúp cháu nhé.
- Dạ vâng thưa tiểu thư.
- Phong em vào nhà nghỉ một lát nha em.
- Dạ thôi ko cần đâu ạ, h này cũng muộn rồi em phải về đây ạ.
- Ừm, cảm ơn em nhiều làm phiền em quá.
- Dạ ko có gì đâu ạ, àk khi nào chị rảnh chị qua chơi cùng bọn em nhé, mọi người nhớ chị lắm á.
- Okie, Chị sẽ qua, em giúp chị chuyện lời hỏi thăm đến mọi người giùm chị nhé.
- Dạ vâng. Thôi em về đây, em chào chị.
- Ừm bye em, em về cẩn thận nha.
- Vâng, bye chị.
Bước vào nhà Linh hỏi bác quản gia:
- Ken đang ngủ hả bác.
- Vâng thưa tiểu thư cậu ấy ngủ rôi ạ.
- Vâng cháu cảm ơn bác. H này cũng muộn rồi bác và mọi người ngủ sớm đi ạ. Cháu qua phòng nó xem sao.
- Vâng, tôi ngủ trước đây, tiểu thư ngủ ngon nhé.
- Vâng bác ngủ ngon.
Vừa bước lên phòng Linh vừa suy nghĩ ko hiểu vì sao hắn lại uống say đến thế. Sáng đi học thì bỏ về trước, tối về thì say khướt. Linh cũng phần nào hiểu được hắn vì sao mà lại ra nông nỗi này. Nhìn hắn bây h có phần nào đấy cảm thấy rất đáng thương.
- Trời vừa bước vào phòng mà đã nồng nặc mùi rượu.- Linh vừa mở của phòng vừa nói.
Ngồi trên gi.ường Linh ko ngừng lo lắng cho thằng em trai duy nhất của mình. Linh biết được rằng hắn rất yêu nó, và cũng biết rằng nó yêu hắn. Nhưng Linh ko thể nào hiểu được vì sao nó lại nhận lờ làm người yêu của Tuấn. Có lẽ nào giữa hắn và nó đã có hiểu lầm gì đó.
Bước ra ngoài và đóng cưa phòng lại Phòng vừa nghĩ " cô bé tên Chi ấy trông rất giống với một người"


*******************************************

Vừa mới thức giậy hắn đã cảm thấy rất đau đầu.
- Ủa sao chị ngồi đây- hắn ngạc nhiên khi thấy Linh đã ở phòng hắn từ sớm.
- Lại còn hỏi đựoc àk em làm cái gì mà uống cho say khuiwts ra vậy hả, làm phiền Phong nó phải đưa em về.
- Đâu em có say gì đâu, em uống có chút thôi àk.
- Lại còn cãi lần sau mà còn như thế nữa là chị cho ngủ đường đấy.
- Vâng, em biết rồi- hắn nói với khuôn mặt ỉu xìu.
- Thôi dạy đánh răng rửa mặt đi, lát còn phải đi học nữa đấy.
- Em ko đi đâu.
- Gì nữa em còn định giở trò gì nữa đây. Muốn ăn đòn ak.
- Chị có đánh chết em em cũng ko đi đâu, cái trường học "rách nát" đó em ko cần ( công nhận cái trường đó "rách nát" thật )
- Em đang nói cái gì đấy hả
315573-matcuoi-15.gif

- Kệ em, thôi chị ra ngoài đi cho em còn ngủ.
" Cái thằng điên này muốn chết ak. Ke3" Linh thầm nghĩ rồi đạp hắn xuống đất.
- Yahhhhhhhhhhhhh cái chị này- hắn vừa hét lên vừa lồm cồm ngồi dậy.
- Em trai yêu "vấu" của chị chúc em ngủ ngon
315573-matcuoi-9.gif
- Nói rồi Linh bước ra để hắn trong phòng với cái đầu đang bốc khói.



Bước xuống nhà Linh ngồi vào bàn ăn sáng:
- Lát bác mang đồ ăn sáng lên phòng cho Ken hộ cháu nhé- Vừa rót ly nước cam Linh vừa nói.
- Vâng. Thưa tiểu thư.
- Bác chuẩn bị xe cho cháu để cháu đi học nhé.
- Vâng.
Ăn xong bữa sáng Linh lấy xe đến trường. Hôm nay Linh đến trường sớm hơn so với mọi ngày nên đã đi bộ ra vườn hoa sau trường. Bỗng Linh nhìn thấy nó đang ngồi trên xích đu với khuôn mặt buồn bã:
- Chi sao ngồi đây một mình vậy chị ngồi cùng được ko em- Linh bước lại gần hỏi nó.
- Ơ chị Linh sao chị lại ở đây?- nó ngạc nhiên hỏi.
- Hôm nay chị đi học sớm thấy trường vẫn còn ít người nên ra đây chơi ko ngờ lại gặp em ở đây. Mà sao em ngồi đây một mình vậy?
- Em ra đây ngồi một lát cho yên tĩnh thôi. Mà sao hôm nay em ko thấy Ken đi cùng chị?
- Ak hôm nay nó nghỉ học em ak- thấy nó vẫn chưa hiểu gì nên Linh nói tiếp- Tối qua nó uống say quá nên hôm nay ko dậy đi học được ấy mà.
- Uống say ạ?
- Ừm hình như nó đang buồn chuyện gì đấy nên mới uống cho say khướt đến tối muộn mới về.
- Vậy ạ- nó buồn bã trả lời.
Nghe thấy Linh nói vậy nó cảm thấy rất lo lắng. Nó lo lắng cho hắn. Nó đã tự nhủ với lòng mình rằng sẽ cố quên hắn, quên những gì thuộc về hắn nhưng dường như với nó việc này là ko thể. Bất chợt nó nghĩ đến Tuấn. Nó cảm thấy có lỗi rất nhiều khi coi Tuấn chỉ như một người thay thế. Mỗi lần Tuấn lo lắng, chăm sóc cho nó là mỗi lần nó cảm thấy có lỗi với Tuấn nhiều hơn. Vẫn biết là vậy nhưng tại sao nó vẫn nhận lời yêu Tuấn. Có lẽ nó cần một bờ vai để tựa, cần một người hiểu nó và chia sẻ cho nó. Với nó có lẽ Tuấn là một người anh trai chứ ko phải là người nó yêu.
Thấy nó đang nghĩ miên man, Linh liền hỏi:
- Chi em đang nghĩ gì thế?
- Dạ- nó giật mình trả lời.
- Em đang nghĩ gì mà chăm chú vậy.
- Dạ ko có gì đâu ạ.
- Ừm. Mà thôi cũng sắp đến h học rồi mình vào lớp thôi.
- Vâng.
 
×
Quay lại
Top Bottom