Chap 8: NHỮNG CẢM XÚC ĐẦU TIÊN
Long từ từ cúi thấp xuống gần hơn nữa, nó chỉ biết nhắm tịt mắt chờ đợi điều khủng khiếp gì đó nhưng không. Hoàn toàn không hề có động tĩnh gì ngoài tiếng “cạch” & một tràng cười ha hả của hắn. Nó nheo mắt trái nhìn thấy hắn đã “lui” về chỗ thì mở cả hai mắt ra.
“suýt nữa mình không cầm được lòng mà hôn cô ấy rồi, cũng may nhanh trí nếu không chắc mình thành thịt bằm mất nhưng có như vậy mới biết...ha ha”_Long suy nghĩ rồi cười rõ tươi như đười ươi
-ha ha ha_ vẫn cười như “điên”
-anh bị gì vậy hả?_nó hỏi mà mặt đỏ ửng có cảm giác như mình vừa bị hố nặng khi nhìn thấy dây an toàn được mở ra (do hắn mở)
-ha ha... anh..biết rồi..nhé_hắn cười chảy cả nước mắt
-biết...biết gì cơ?
-ha ha ha....còn chối nữa hả? Thích anh rồi chứ gì?
-thích..thích ai chứ?
-ok! Không tỏ tình nhanh là mất anh như chơi đấy nhé!
-tỏ tỏ cái đầu anh đấy, nói chuyện tàm phào ko_nó ngượng ngùng nói rồi bất giác quát lên_mà sao tự dưng anh dừng lại vậy hả? Bị gì nói tiếng để tôi còn chạy kịp ở đây anh giở điên nữa thì khổ
-em làm như anh bị bệnh truyền nhiễm không bằng vậy, anh định trả em chiếc xe đạp thôi mà_Long phụng phịu
-thật hả yeah yeah_nó lại chứng nào tật nấy hay quên không để ý mà ôm chầm lấy hắn
-á à em lợi dụng nha_Long nói mà miệng cười toe toét_nhưng không sao em cứ thoải mái anh không lấy “lãi” đâu
Nó bật ra khỏi người Long như cái lò xò có cánh cúi gầm mặt xuống miệng không ngừng lầm bầm:
“Thiên ơi mày điên nó vừa vừa thôi tự dưng ôm hắn. Hứ! Long eo chang hi đồ đáng ghét. Tức chết mất thôi!”
-Thôi đừng tiếc nuối nữa, lần sau anh sẽ để em ôm tự do không dám mở lời nữa đâu, còn bây giờ vào thì vào lấy xe rồi mình về_Long xoa đầu nó nói bằng giọng đểu cán làm nó tức muốn xịt máu luôn mà không làm gì được
“á.........tức quá đi”_nó hét lên trong suy nghĩ hất vội tay hắn, mở cửa ra ngoài trước
-vào đây nè_Long vẫy gọi nó vào một siêu thị bán xe lớn cách bãi đậu xe mấy mét
-ủa, sao lại sửa xe ở đây?_nó đi về phía hắn chỉ chỏ vào trong
-không, vào mua xe mới xe đó anh vất rồi
-cái gì? Ai cho anh tự tiện vất đồ của người khác vậy hả?
-người khác nào? Em là bạn gái của anh mà_ngây thơ vô số tội
-này! Tôi nhịn đủ lắm rồi đấy nhé_nó gồng mình lên nạt Long
-thôi thôi hạ hỏa. Chiếc xe đó cũng hư hỏng nặng lắm rồi coi như anh mua chiếc mới tặng em thay lời xin lỗi
Nó không nói gì chỉ trừng mắt nhìn hắn mà thật sự thì nó cũng không biết nên nói gì. Hắn nói quả không sai chiếc xe đó cũng nên thay thế từ lâu rồi tại nó không đủ tiền mua chiếc mới nên xài tạm vậy thôi. Long thấy nó không nói gì thì vội vàng kéo tay nó vào trong, nó cụp mắt xuống buồn bã rồi ngoan ngoãn đi theo sự hướng dẫn tận tình của hắn
Sau một hồi xem no mắt nó cũng chọn được chiếc xe ưng ý. Chiếc xe kitty màu trắng rất dễ thương
-chiếc này được đấy_nó mỉm cười
-tôi lấy chiếc này_Long nói với anh nhân viên bán hàng_mang về địa chỉ này cho tôi_hắn đưa tờ giấy có ghi địa chỉ nhà nó ra (cái này nó ghi đưa cho hắn)
-về thôi, lát sẽ có người mang xe đến tận nhà cho em_Long cười
-không được! dì tôi khó tính lắm_nó xụ mặt
-vậy thì..._hắn suy nghĩ một lúc rồi nói_em coi như không biết gì hết, cứ cho là người lạ mặt nào đó tặng
-nhưng tôi lỡ nói xe cũ đang sửa chữa bây giờ chẳng thấy đâu biết nói sao
-nói là hỏng nặng quá nên em bán rồi
-hờ anh nói dối không thèm chớp mắt luôn nhỉ?
-nếu vậy em tự giải quyết đi anh không xen vào nữa
Nó thở dài ánh mặt đợm buồn
-về thôi!
-uhm`_Long khoác vai nó thân mật
-này bỏ cái tay ra_nó hất tay Long phũ phàng_tôi nói trước nhé anh đừng có mà tùy tiện xưng hô anh em cũng như đừng có mà tỏ ra thân mật với tôi. Anh nhớ cho, tôi với anh là kẻ thù không đội trời chung đấy_nó vừa đi vừa nói
-mệt quá! em cứ quan trọng hóa vấn đề chứ xưng hô sao chả vậy_Long mở cửa xe cho nó nói đều đều
-tùy anh, nhưng nếu tiếp tục làm như vậy thì anh nên chuẩn bị sẵn một chỗ ở bệnh viện trước đi_nó nhún vai bước vào xe
Long cười (lại cười) lái xe đi
- ok nếu em xưng hô với anh là bạn và tôi thì anh sẽ không xưng anh em nữa
-tôi có xem anh là bạn đâu mà bắt gọi vậy chứ_nó trề môi
-bạn ghét tôi đến vậy à?_Long lại đổi cách xưng hô đột ngột nhưng lần này giọng nói hắn ta có gì đó nghèn nghẹn
-...ơ...._nó lấy tay bịt miệng_tôi không có ý đó
-không có ý đó, chả lẽ..._Long nói mắt đột nhiên ánh lên tia nhìn “tinh ranh”
-anh...à bạn..đang nghĩ đi đâu đấy hả?_nó thấy mình hơi thô lỗ nên cũng đổi cách xưng hô
-he he cái đó bạn tự hiểu..
-đầu óc bạn toàn là đồ sâu bọ không vậy_nó đỏ mặt vì tức
Hai người lại tiếp tục chí chóe mà chủ yếu là nó hay “lên cơn” thôi nhưng cả hai cũng đều có cảm giác rất vui mặc dù không rõ lí do
-à mà ai đã tung tin tôi và Phong có baby vậy?_nó chợt nhớ ra chuyện lúc sáng
-bọn gossipgirl ấy mà bạn để ý làm gì_nhớ lại chuyện đó Long vẫn thấy tức tức_tôi xử lí cả rồi
.
Cách nhà nó cỡ chục mét
-dù không muốn nhưng cũng .c.ả.m.ơ.n. bạn_nó miễn cưỡng nói_thôi tôi vào nhà đây
-uhm`..._Long bất chợt kéo giật nó lại ôm vào lòng thì thầm_bạn hãy nhớ lấy, tình cảm tôi dành cho bạn không thể diễn tả hết bằng lời đâu đấy
Nó lại hoàn toàn bất động trước con người này một lần nữa, một cảm giác ấm áp thoáng qua vỗ về con tim của hai người. Trong khung cảnh lãng mạng nên thơ với nắng và gió này thật đẹp biết bao nếu như không có cái điện thoại quái quỷ reng lên liên hồi. Nó giật mình sực tỉnh đẩy Long ra chạy vọt về nhà không dám ngoái đầu lại. Long đứng đó vừa tiếc hùi hụi cái ôm thắm thiết vừa tức xì khói nhìn cái số điện thoại gọi cho mình, thì ra là thằng bạn chết tiệt-Vương Minh Phong phá đám
-con...chào...dì_nó vừa vào đến cổng đã thấy dì đợi sẵn ở đó làm nó hết hồn, mặt từ đỏ vì xấu hổ chuyển sang tai tái
-con đi đâu giờ này mới về? Con có biết dì lo lắng lắm không?_dì nó nghiêm nghị nhưng trong lời nói tỏ rõ sự quan tâm
-con...con làm thêm giờ ạ_nó không muốn để dì lo lắng nên đành nói dối
-lần sau nếu có làm thêm phải thông báo trước cho dì một tiếng nghe chưa?_dì nó hạ giọng_còn nữa con phải nhớ không được quá thân thiết với lũ nhà giàu
Một câu nói lạc đề của dì làm nó thót cả tim
“chẳng lẽ dì nhìn thấy cảnh lúc nãy...không chắc không phải đâu”_nó nghĩ đầu lắc nguầy nguậy
- dì...tại sao dì lại nói vậy?_nó buột miệng hỏi
- cũng không có gì đâu, thôi con vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi
- dạ...
Bỗng lúc đó
- xin hỏi đây có phải là nhà của cô Hoàng Hạ Thiên không?_một nhân viên giao hàng vừa đến hỏi
- vâng,đúng rồi_nó nghe tiếng nói lập tức quay lại
-đây là quà của một vị khách gửi đến cho cô, mời cô kí giấy xác nhận_người nhân viên dựng chiếc xe đạp trước mặt nó cùng với tờ biên lai (cái này lấy tên đại ko biết đúng ko nữa?)
-vâng_nó bây giờ mới sực nhớ ra chiếc xe
-gì vậy con?_tiếng gì nó từ trong nhà vọng ra
-dạ...à...con là học sinh nghèo vượt khó nên được nhà trường hỗ trợ cho chiếc xe đạp ạ_nó vừa nói vừa đẩy xe vào nhà
-vậy thì tốt quá rồi
-vâng_nó gãi đầu cười méo xẹo, một lí do khá củ chuối
.
Cả đêm hôm ấy nó không tài nào chợp mắt được một phần là do lúc sáng tới giờ ngủ quá nhiều, phần nữa là nó nghĩ đến câu nói mang nhiều hàm ý của dì và điều khiến nó để tâm đến nhiều nhất là những cảm xúc lạ thoáng qua. Nó mở cửa sổ, những luồng gió lạnh ùa vào nhưng cơn gió đó cũng chẳng làm nó lạnh được vì trong lòng nó đang rất ấm áp vì điều gì đó không thể lí giải được. Bất giác nó nghĩ đến bố mẹ, những người thân yêu nó chưa hề được biết mặt lần nào
“bố mẹ ở trên đó có vui không? có nhớ đến đứa con này nữa không? Còn con, con nhớ hai người nhiều lắm, con sẽ cố gắng sống thật tốt vì vậy bố mẹ hãy luôn dõi theo con nhé”_nó thầm nghĩ rồi cười nhẹ...