Nhật ký KSV 4

ước zì thời gian trở lại 3 tháng trước đây mọi thứ đã thay đổi hãy là chính mình đi nào đừng buồn hãy luôn vui vẻ như trước đây hãy lạc quan lên , luôn nhớ rằng mình luôn có mọi người ở Ksv bên cạnh nhazzzzz
 
Hôm nay khoa Lâm học mình tổ chức kỉ niệm 55 năm thành lập, thật hay !

rồi đi ăn, uống rượu... về phòng là nằm lăn ra -> h mới dậy ... đầu vẫn còn choáng váng :KSV@11:
 
sao thế nhở!
đau hết cả đầu!
nghĩ nhiều quá rồi. k phải thế đâu!
mệt mỏi quá!
muốn đi thật chậm...hoặc dừng hẳn lại!
ừ. giá như đc quay ngược lại thời gian...
ừ. ai chả biết cái từ "giá như" ấy nó xa vời đến tnào...
ừ. ra thế...
...
đã làm thất vọng bao người!
đã làm bao người buồn!
đã làm bao người lo lắng!
rồi ngồi đây than thở...
cuộc sống của mày chỉ đến thế thôi sao...
nhạt nhẽo quá đấy...
...
cứ dừng lại đi!
dừng hẳn lại ý...
rồi nhìn lại xem...
đã làm đc gì!
...
điều quan trọng đấy!
CHỈ SỢ KHÔNG ĐỦ YÊU THƯƠNG !!!!!
 
Lại một ngày nữa! lại một bịch khoai tây! đói!!!:KSV@15:
Đến cơm hộp cũng không đi mua đc!!!:KSV@15:
Ngày nào cũng nước lênh láng!!!:KSV@15:
Ta chán ghét cái TP này! thế mà không hiểu sao người ta cứ bất chấp tất cả mà lao đầu đến đây!!!:KSV@05:
Ước gì ta chưa từng đến cái TP này!!! phải chi ta biết trân trọng một chút cái cơ hội mà nó sẽ không bao giờ trở lại, thì có lẽ ta sẽ không như thế này!!! có lẽ ta đã được ở Cần Thơ!!! :KSV@18::KSV@17::KSV@15:

Không triều cường!!! không ô nhiễm khủng khiếp!!! và có lẽ ta cũng không gặp....và không phải....!!!:KSV@18:

Ta chán!!! ta bực!!! ước gì ta có thể gào thét SAO CÁI TP NÀY NGU DỐT ĐẾN THẾ!!! SAO CỨ THÍCH LAO ĐẦU VÀO!!!
 
Nếu thay đổi là tốt tại sao không bắt đầu ngay?
Nhưng nếu thay đổi lại không được như ban đâù thì sao?
Chỉ có duy nhất một sự lựa chọn: hoặc tiếp tục tiến bước có lẽ sẽ thành công hoặc ngồi yên và chờ đời thành công sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.
Ai cũng nói sống đơn giản cho khỏe nhưng thật sự đang theo đuổi những cái rất phức tạp! Cuộc sống làm ta không thể sống như suy nghĩ được, nhưng vì vậy cuộc sống mới có nhiều màu sắc!!!
 
Có một thời ta con trẻ. Có một thời em - hơn những gì ta có. Nhưng mà...em có nhận ra không, một chút thôi... Em - trẻ con, Em - mơ mộng, Em - không bận tâm nhiều điều, và Em - Chưa lần nào biết đôi mắt ta dỗi theo em.
Liệu có còn đó không? khi bước chân em đã quá xa vời đôi chân không còn biết đứng vững của ta, cái em cần không phải là người khiến em tự hào trước cuộc sống, mà là người em có thể nương tựa và...ta không làm được.
Đến để rồi đi, mất... Chưa một lần nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của em.
Đến để rồi đi, mưa... Ướt nhòa khung cửa kính
Đến để rồi đi, Gió... Mang đi những phần thừa của cuộc sống
Đến và vẫn vẹn nguyên ở đó, Khóe mắt...cay
Mệt mỏi, Ta buông, em bỏ. .. chơi vơi dẫu có vỗ về cũng chẳng thể nào lấp nổi khoảng trống mênh mông
dãu biết là vẫn khóc, vẫn đau.
Những tiếng xót xa lòng trào dâng hai khóe mi nặng nước...
và khung cửa kính kia vẫn còn lạnh lắm...vì mưa
"Ừ, thôi vậy"
 
Sao laị buồn vậy
không thể buông tay sao
cố chấp chỉ đau lòng
hãy cứ tự nhiên mà chấp nhận
cuộc sống là vậy
 
chán nản,chuỗi ngày mệt mỏi
muốn bỏ lại sau lưng tất cả
phải làm sao????????
 
bực vì chưa thấy động tĩnh gì về cái vấn đề cần bàn. có thể chơi mọi trò tới khi ta thắng hoặc thậm chí chỉ còn mình ta. nhưng chơi cái bài Ỉm này thì ta giơ cờ đầu hàng r đấy. bực mình!!! biết tính ta mà còn chơi xỏ kiểu này, đáng bị ăn đấm.
chiều đã bảo thế, tối lại hok giữ lời....
chậc chậc
CHÁN SỐNG r đây mà!!!
sẽ cho ngươi toại nguyện.
có mấy cái chuyện vặt thôi, ta còn chẳng nhớ, hỏi sao ta hok nhớ nổi cái ta đã bảo chứ.
ta thuộc kiểu người, cái cần nhớ thì lại quên nhanh, cái cần quên thì lại nhớ lâu.
biết sao đk?
não ta hoạt động khác mấy người mà
:)):)):)):)):))

----------

"ta sẽ đi ngủ và cho mấy người cơ hội tới sáng mai. liệu mà làm ăn cho cẩn thận" nhắn xong cái tin này, chắc minh đừ mất. =))
 
để cho thiên hạ sống chút đi
lúc nào cũng như sắp điên lên ý:KSV@05:
 
bình yên một cách nặng nề
bình yên vì ko thể khuấy động cảm xúc, ko thể khơi gợi hứng khởi.
vì bình yên bởi ko còn cách nào khác, nên nó trở nên nặng nề vô cùng

muốn viết 1 cái blog cho riêng mình

hôm qua, đọc lại những gì mình đã viết, những gì từng trải qua (nhưng đã quên), bỗng thấy ướt nhòe
có nên ko khi lưu những dòng đầy tâm trạng đó để mỗi lúc nặng nề thế này lôi ra nhấm nháp cho cay xè???

mấy bữa nay ít cười hơn, tâm trạng hơn

bỗng thấy nhạt

thời gian trôi nhanh thật đấy. mới đó thôi đã chuẩn bị thi cuối kì rồi
 
điên hết cả lên với cái môn TRIẾT (__!)
ghét vật vã!
...
gì nhở?
kiểm tra điều kiện này, seminar này, thuyết trình này, tiểu luận này, thi này =.='
điên rồi!
điên hết rồi!
cứu!
...
ngồi lải nhải mà chả chữ nào vào đầu (__!)
hơn thế nữa...những thứ mà mình biết nó còn đi ra cơ:((:((:((:((:((
*đập đầu vào gối*
...
đi ngủ cho đời đầy đủ!
 
ta vẫn rong chơi k o nghĩ
mặc dù ai cũng bảo ta trẻ con
nhưng chẳng thấy trẻ con chút nào
vô lo vô nghĩ
hãy đơn giản đi cho đỡ đau đầu
 
trước khi đi ngủ chỉ có dặn thế thôi, mà cũng bị chọc tức, tới h này mà chưa xin lỗi. bắt ta cười á? việc j ta phải cười khi ta hok muốn? học đk cái thói lúc nào cũng hỏi tại sao. bực mình.
bây h ta nhận ra rằng ta đang đứng ở vị trí đối diện với ta hồi trước: bị bắt nạt. sao ai cũng có thể bắt nạt con hả Chúa.
cả Chúa cũng thế.:((:((
đọc xong cái tn ấy mà muốn đập luôn cái đt, ức tận cổ r đây. và nhận ra, càng ngày, trình độ ngậm tức của mình càng cao. tức tận họng mà vẫn có thể nén xuống để ngủ. h mới thấy bực.
T N M K X L T C L H.
:KSV@17::KSV@17::KSV@17:
 
Quay lại
Top Bottom