Phiền quá đi mất thôi, đang đứng giữa hai sự lựa chọn, chẳng biết phải làm sao cả, cũng chẳng thể đứng yên một chỗ chọn con đường nào đây: gồ ghề hay bằng phẳng. Tuy nói là vậy nhưng sao thấy chẳng con đường nào dễ đi cả. Vốn là người thụ động, chẳng muốn có vinh quanh hay tiền bạc nhưng mình muốn thay đổi một chút, nhưng......... sợ. Phải làm sao đây, đau đầu quá, sao chỉ có một việc đơn giản như vậy mà mình lại làm cho sự tình phức tạp quá. Mình có thật sự phiền phức không. Mà cũng có sao đâu, phiền phức thế nào chẳng được. Mình vốn là con người rất điên, theo đúng nghĩa vậy nên dù có phiền phức cũng có sao, đâu có ai quan tâm đâu, muốn thế nào chẳng được.
Mặc dù thấy rõ cái vỏ bọc rồi nhưng sao không tài nào thoát ra được vậy. Hiểu mình không ai bằng mình, thật vậy không. Nếu thật phải làm sao đây. Muốn thoát ra ngoài nhưng không thể thoát được, kết quả là bị giam cầm trong cô đơn và tủi hận. Như một trò đùa khi những người bện cạnh mình đều có tất cả những gì mình mong muốn và mình dù cố gắng đến mấy cũng không thể có được nhưng tại sao mình chỉ ghen tị có một phút thôi. Bản tính mình vốn rất hay tị lạnh cơ mà, sao vậy nhỉ, hay mình lại bệnh rồi, phiền quá đi thôi, đau đầu chết mất.
p/s: viết xong đọc lại chẳng hiểu đang viết gì ngoài tâm trạng @@