nhật kí review

Gemini Malfoy

Baby, i'm right here
Quản lý
Thành viên thân thiết
Tham gia
14/1/2017
Bài viết
584
Đơn giản thôi. Nơi đây lập ra chỉ là tổng hợp những review fic của bản thân, những suy nghĩ trong lòng, những cái gì mà mình cảm thấy tự hào nhất, trong những ngày qua tháng tới. Bao suy nghĩ, bao hoài niệm, chia sẻ vô cả hai nơi...Ngôi nhà thứ hai yêu dấu, đây sẽ là nơi ta làm lại và cùng ta lớn lên...
 
review fic Nếu như mưa không tạnh

Một bài viết thật dài...Lại một cái kết Happy Ending.

Author à, cậu cũng như những thành viên của Trấn, cậu viết rất hay. Bài viết tuy giản dị đơn sơ mà nhẹ nhõm, mà ấm lòng và mang đến cho người đọc cảm giác bình yên.

Chuyện tình tay ba, tưởng chừng như không lời kết, một người đứng sau người khác, người khác đứng sau người khác nữa. Họ đứng, lặng nhìn nhau từ xa.

Yêu không hối tiếc. Sẵn sàng yêu và không bao giờ từ bỏ. Không thất bại và không hối hận khi đã chót yêu cô. Vũ Trung, cậu là một con người si tình đấy. Hiếm có ai mà được như cậu. Nếu là cậu, chắc tôi không có kiên nhẫn, yêu một người khi trái tim của họ, đã thuộc về ai kia. Tôi biết, cậu là một chàng trai rất tốt. Cậu nghiêm khắc với nữ chính là vì lo cho cô. Cậu sẵn sàng gọi cô lên giải hóa, để cho cô thấy, cô đã chểnh mảng học hành thế nào. Ngày sinh thần năm ngoái, trời mưa to nhưng cậu không quản, lội mưa đến để tặng quà cho cô. Chiếc đồng hồ cát cùng với ý nghĩa "Thời gian vẫn cứ trôi, những hạt cát vẫn cứ chảy và chúng ta vẫn mãi gắn bó như vậy". Gắn bó với tình cảm xa hơn đúng không?
Tôi không nghĩ, là cậu - người đã lập nick ảo để nghe Du sẻ chia. Là người duy nhất bên cô lúc cô đau buồn. Là người đến bên và nâng đỡ cô suốt hành trình dài. Tất cả đó đều là cậu, cho đến cuối truyện thì tôi mới hiểu ra... Cậu cũng khá liều, nhưng liều cũng chỉ là lo lắng, là bất lực, là lo sợ cho Du. Cậu quyết định cho cô gái biết, Phenolphtalein chính là cậu, cậu là Phenolphtalein.
Cậu không giống Phenolphtalein. Cậu là người Du căm ghét. Còn cậu ấy, là người bạn Du quý trọng. Cậu có hai bản sao, hai suy nghĩ và sâu trong góc khuất u ám là một người ấm nóng và hay quan tâm Du.

Du là cô gái, cô cũng biết yêu, nhưng hình như tình cảm đó chỉ là ngộ nhận bao năm?Cô cũng biết hờn, biết giận vì cô cũng là con người, có trái tim. Cô có chút gì đó bực tức, khi Hoàng Linh đi với Kiều Anh. Cái máu xôi và khùng trong người tôi đã trỗi dậy khi tự nhiên Kiều Anh lại xem vào giữa. Sao cô ta vô duyên thế? Thích Hoàng Linh nhưng đâu cần lố thế chứ? Thừa biết bàn chỉ có hai người được ngồi nhưng quyết tâm đẩy người khác ra sao? Dù Dương Du không thích, nhưng cũng phải ráng chịu. Hơn ai hết, cô biết, lúc này bản thân cũng không thể làm được gì.
Cô mải đi theo cái vọng tưởng đó quá. Phía sau một cô gái là ai đó đang dõi theo. Cô quá vô tâm hay là quá phủ nhận? Quá hững hờ hay cố gắng không biết? Chắc cô cũng không ngờ đến, người cô ghét lại là người quan tâm cô, yêu thương và che chở cô. Cô yêu Vũ Trung, nhưng bị tình cảm ảo tưởng với Hoàng Linh che mất. Cô cảm thấy trống vắng khi không có Vũ Trung, nhưng lại bực khi không thấy anh. Cô không quyết đoán như Vũ Trung, vì tình cảm cô với Hoàng Linh không thật sự sâu đậm và phần nào cô cũng biết, trái tim anh mãi không thuộc về cô.

Tôi cũng cảm nhận được Hoàng Linh là một người con trai cũng khá biết cách cư xử. Cậu biết tình cảm của Du với cậu, nên cậu quyết định, nói thẳng ra để cho cả hai đỡ ôm niềm sầu lâu. Nhưng tôi cũng ghét cậu ở chỗ. Nếu đã không thích cô, sao lại không nói sớm, để cho cô đỡ phải đau lòng. Nói thế thôi, chứ suy cho cùng, cả hai không có lỗi. Lỗi là ở thần tình yêu.
"Ngày mưa, mang cậu ấy đến bên tôi. Đôi khi, tôi chợt nghĩ rằng nếu trời đừng ngừng quang, mưa đừng ngưng tạnh thì sao? Thì chúng tôi đã hiểu nhau hơn, thì giữa chúng tôi đã không có nhiều khúc mắc hay trắc trở và con đường nối dài từ tôi đến cậu ấy đã không uốn quanh, muôn ngàn lối rẽ như vậy. Nhưng, nếu như cơn mưa không tạnh... thì chúng tôi sẽ tìm thấy nhau sớm hơn, nhưng câu chuyện của chúng tôi sẽ chẳng thể trọn vẹn như khoảnh khắc này."
 
review fic Số phận em mang tên anh.

Chào bạn.
Cơn gió mùa đông lạnh lẽo, mang tớ lọt vào vườn fic của bạn đây. Mong rằng, đôi suy nghĩ thật của tớ, không làm bạn quá buồn.

Bài viết của bạn nhiều lời thoại quá, chưa thật nhấn mạnh vào suy nghĩ của nhân vật. Bạn có thể hay lời thoại bằng cách nêu rõ suy nghĩ vẫn tốt hơn mà.

Ở một số chương, mình có suy nghĩ là bạn không nên dùng những từ ngữ không được thiện cảm lắm, đối với cá nhân mình, thì mình bị mẫn cảm và khó chịu.
[QUOTE="Diệp Băng Dao, post: 27867, member: 87]
Ôi đệch
. Cô quên mất. Hàn Thiên Phong là một trong những cái tên phổ biến nhất của tụi trẻ trâu. Tìm hết đống này có mà lòi máu họng. Hèn gì Song Ngư lại cho cô biết nick face của anh ta. Song Ngư, anh đúng là một tên cáo già. Cô hận anh.


Đệch. May mà cô rút kinh nghiệm, không tin tưởng anh ta nhanh như vậy. Đúng là một vố đau điếng. Song Ngư, đích thực là anh ta.
[/QUOTE]

Ở chương 1 á, tại sao hắn lại biết được, Song Ngư đang tỏ tình nhầm? Rõ ràng cô còn chưa nói Hàn Thiên Phong đó là Song Ngư đúng không mà8).

Chương 2, cậu khắc họa Song Ngư thật rõ nét với bản mặt tàn nhẫn và lạnh lùng. Nếu tớ là Thiên Bình, tớ đã đá nó lâu rồi:D. Ý là cá nhân tớ thoi nha.
Bảo Bình là một tên thật biến thái thấy rõ. Nếu là con trai bình thường, có lẽ họ đã xấu hổ rồi, đằng này hắn đã không xấu hổ thì thôi, còn nói ra cả màu và thương hiệu đồ*** nữa.

Chương 3. Cậu đã làm tôi nhớ về một thời huy hoàng của tình yêu ảo trong bản thân. Thiên Phong trong chương 3 thật giống với người đó, đã đến bên và an ủi tôi lúc tôi buồn. Cũng đã nói với tôi rằng : Mình quen nhau nha.

Còn chương 4 trở đi, vì thời gian có hạn, hơn nữa cần đọc thật kĩ, nghiền đi ngẫm lại để cho ra cái review có tâm...à không, vớ vẩn.

Tôi cực thích cách bạn xây dựng tình huống nhân vật. Hài có, bi có, nhây có. Nó làm nên được đa sắc màu của fanfic bạn viết nên.
 
review fic Thêm một lần nữa được ở bên cậu, nhé?

Thêm một lần nữa, cho tớ đọc, cmt và review tác phẩm của cậu, nhé.

Tớ phải nói thế nào đây nhỉ, tớ phải ghi thế nào đây? Tớ phải nói thế nào để có thể tả hết cảm xúc hiện tại tớ bây giờ?

Giá mà tớ không nghe lời Mạc Thiên, đi vô fic của cậu. Thì chắc, tớ không phải khóc nhiều đến thế này. Nhưng nếu không đọc được fic này, thì có lẽ, tớ mãi không biết được rằng, có một fic nó mang tớ về phần nào của ngày xưa.

Đọc fic với một vẻ trầm ngâm thường có, nhưng rồi cơn sóng mang những buồn buồn của ngày xưa, từ đại dương xa chân trời đến bên rạt lòng, làm tớ thêm hoài niệm.

Vẫn Tiệp - Một người con trai thứ hai, con trai đầu tiên trong một fic, mà tớ lại có suy nghĩ và in sâu dấu ấn trong lòng đến như vậy. Hóa ra cậu không phải là người quá lạnh lẽo, hóa ra không phải cậu không có suy nghĩ và trái tim. Không phải cậu lạnh lùng vì chảnh quá. Cậu thật sự rất là thương và quý cô bạn thân của mình. Cậu của đầu fic, khác xa cậu ở cuối fic...khác rất nhiều.

Là tớ đã nhìn và soi quá kĩ sao? Là tớ đã đặt nặng về yêu cầu của một nhân vật trong fic quá sao? Hay là do tớ và Vẫn Tiệp trong fic mỗi người có một cái cư xử đối ngược? Hay là do Author viết quá tốt rồi?

Tuyết năm nay rơi nhiều lắm, trong fic rơi dày đặc. Vẫn Tiệp vẫn đứng đó, vẫn thật sâu trong tim ao ước, giá Ân Đình trở lại. Quay về một thời đó, khi hai họ quen nhau...

Ân Đình, cậu có biết gì không? Nắng về chiều le lói, ngượng rẽ tuyết để soi ấm cho muôn vật, y như cậu đang muốn, ngượng dậy về bên Tiệp Tiệp.

Vẫn Tiệp, cũng như bao fic khác. Là một người con trai được khắc họa là một hotboy cold. Cậu quá hoàn hảo nhưng không kém phần lạnh lùng.

Còn cô - Ân Đình. Một cô bé hồn nhiên và nhí nhảnh đến lạ thường. Cô ấy thật ngây thơ và trong sáng, cô luôn quan tâm đến cậu bạn kể cả khi bị xua đuổi. Cô luôn hài hước và bám lấy Tiệp nhi không rời. Cho đến lúc cô ấy sắp ra đi mãi, ngủ mãi trong tiếng gió thu về. Trong tuyết rơi băng giá, cô vẫn tin sẽ có ông già Noel. Tin là ông vẫn còn nhớ đến cô bé. Và đợi Vẫn Tiệp nữa, cậu ấy cũng rất ngoan...

Tuyết năm nay rơi nữa, với tớ và Vẫn Tiệp, tuyết hẳn rơi rất nhiều. Rơi ngoài đường phố, rơi trong góc hiên, rơi trong suy nghĩ và rơi trong cơn đau...

Ân Đình đi mãi, đi trong mùa giáng sinh. Trong tuyết rơi băng giá. Trong thổn thức của Vẫn Tiệp, Đêm ấy, tuyết đã mang cô bé ấy đi mất, mang người bạn duy nhất của cậu đến một vùng đất mới xa xăm, nơi mà cậu không thể đến được. Cậu sẽ chỉ còn gặp lại cô bé, ở phía chân trời mơ hồ, ở những giấc mơ ngắn ngủi mà thôi. Nhưng không sao hết, chỉ cần trái tim cậu luôn khắc ghi bóng hình ấy là được rồi.

Và cũng không sao hết, tớ khóc rồi tớ lại thôi, nhưng bài viết của cậu, tớ vẫn sẽ lưu lại mãi. Tớ sẽ để vào mục theo dõi bài viết này. Và xin cậu cho phép tớ, post bài này sang kenhsinhvien.vn.
 
review fic Trộm thời gian

Bạn là người trong truyện đúng không Author? Bạn là người trực tiếp trong viễn cảnh đó đúng không?
Ngay từ đầu tiêu đề, Trộm thời gian đã khiến người khác tò mò. Trộm thời gian là gì? Tại sao lại trộm thời gian? Thời gian đi không bao giờ trở lại, nên trộm thời gian khiến cho reader tò mò.
Truyện của bạn nội dung thật bình dị, cũng là yêu như người ta đấy, thương như người ta đấy, đau như khi người ta từng yêu đấy, nhưng tại sao nghe nó nhẹ nhàng đến vậy, thấm đẫm tình sầu đến vậy?

Dưới góc nhìn nhân vật chính, chuyện tuy buồn nhưng không quá bi sầu. Yêu người yêu mình hay yêu người mình yêu? Đau thương có, buồn tủi có, hi vọng có. Tất cả điều đó đều có trong một con người đang chìm đắm trong men tình.

Đông - hotboy của trường, fan hâm mộ lớn, đẹp trai và học giỏi. Anh đi yêu nhân vật chính, có chút gián tiếp khiến nhân vật chính rắc rối nhưng anh không cố ý đúng không? Chỉ là do yêu thôi đúng không?

Còn Đăng? Sao anh không yêu cô bé ấy nhưng lại nhen nhói niềm tin? Tại sao lại thế? Vô tình hay bản tính của anh ích kỉ? Nếu đã biết người ta yêu, tại sao còn làm người ta đau?

Còn author, người bao nhiêu tuổi vậy? Tại sao xây cái tiêu đề lừa tình đến thế, bài viết tuy bi mà hài đến vậy? Khả năng bẻ lái còn hơn phi công để cho con gà rừng này đuổi theo mà lọt vô hố?

Kết thúc bài rồi, lại thêm một cái kết Happy Ending, nghe thật ấm lòng cho fic nhưng lạnh lòng cho ta. Ta đang bơ vơ không ai đỗ bến kéo ta lên bờ. Đau lòng lắm, ngồi ở thuyền lênh đênh không ai cứu ta buồn lắm. Author ơi~
 
review fic Chờ đợi bên ô cửa sổ

nếu như tiêu đề viết : Chờ đợi bên cửa sổ, thì tôi lại viết : Chờ đợi ở màn hình phía bên kia.

Phải nói sao đây khi bài khiến cho tôi lặng người, phải nói sao đây khi tình yêu vẫn luôn là vấn đề muôn thủa, phải nói sao khi tôi lại tiếp tục đã lênh đênh không bến chờ lại lộn thuyền một lần nữa?

Người mình yêu nhất, đứng ngay trước mắt mình nhưng không thể chạm nổi, khoảng cách nó xa xăm...Càng xa xăm hơn khi người con gái thích nhau.

Một mối tình nghe thật bi đát, tình tay ba nhỉ? Hình như ở đâu cũng có, cũng thế, cũng đều có tình tay ba oan gia.

Khi yêu thì tất nhiên có ghét, có giận, có vui buồn vu vơ, có sợ người ta sẽ biến mất đi...và biến mất thật. Mất mãi rồi...

Tại sao Author lại nghỉ học thế? Tại sao? Vì nghỉ học nên dẫn đến việc Au mệt mỏi, chán nản. Trước đó đã sống chỉ để nhìn người ta, khi không còn thấy, nhiêu đó đều là điều rất tệ với Au...

Fic có đoạn viết “Giỏi thì đi luôn đi, bà bây giờ có Facebook rồi, đợi bà hỏi crush cũ của mài nick face mài đi rồi mài biết tay bà!!!” Còn Au chuẩn bị nhé, Au sẽ biết tay tôi. Tôi hận vì số phận đưa tôi lênh đênh không bến bờ.
 
review fic Nó và cậu

Nói sao đây nhỉ? Tôi cảm giác nếu đã đến vườn Trấn này, tôi sẽ chẳng còn lối bến bờ mà đậu. Lênh đênh trong vô vọng, trong tháng ngày nhưng tôi không mệt đâu, được đọc tác phẩm hay như thế, tôi lênh đênh cũng là chuyện thường.

Cậu là Nhân Mã đúng không? Một cô bé với vẻ ngoài lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng là vì yêu?

Đã bao lâu rồi Mã nhi đấy phải xa người mình yêu nhỉ? Trong fic không có và chắc cũng chẳng cần. Ừ thì Nhân Mã ác, ừ thì Mã nhi độc, nhưng trong hoàn cảnh của cô ấy, liệu mọi người có vậy hay không? Và với cá nhân của tớ chẳng có gì gọi là sai trái khi đẩy kẻ thù vô cùng cực của đau khổ, đau đớn và thống khoái cả. Chẳng có gì là sai khi ta ác còn hơn là trưng cái bộ mặt thánh thiện đó để đi làm trò cười.

Yêu thì gắn liền với hận, với đau, với buồn nhưng đổi lại sau tất cả đó, thứ ta nhận được là cái gì? Tàn nhẫn nhất không phải là cậu ấy đâu cậu, tàn nhẫn nhất là cậu - người đang tự gặm nhấm nỗi đau của bản thân, hành hạ và không cho chính ta yên nghỉ.

Khi hai con người đã chịu nỗi đau tinh thần quá lớn, sẽ chẳng bao giờ gắn kết lại với nhau cả. Mang trong bản thân mỗi người một suy nghĩ mà còn đến với nhau khi con tim đầy vết cắt đau thương thì liệu còn niềm tin? Liệu còn bao dung? Liệu còn đủ can đảm để đi đến cuối đường?

Hình như đau lắm, mệt lắm, nên Mã quyết định bỏ hết mọi thứ, đứng dậy làm lại từ đầu. Đứng lên cho người ta thấy Mã chẳng thua gì ai, chẳng kém gì ai và chẳng có ai được phép vượt qua.

Cậu ấy là cơn gió, mang trong bản thân sự tự do. Cậu có biết, gió ưa phiêu lưu mạo hiểm, gió không thích những gì nhàm chán, những gì không mới lạ và hay ho? Gió đấy, chẳng ở bên ai lâu đâu, xin đừng trách cậu ấy, vì cậu ấy là đứa con mang trong mình dòng máu của sự mới lạ.

Trò đùa định mệnh mang một câu nói mà sau này ta mới nhận thấy : Hai ta là gì của nhau? Thành phố này không lớn nhưng lòng người rộng thênh thang. Khi một người quyết định trốn biệt thì người còn lại chỉ biết gào gọi trong tuyệt vọng. Họ lạc, không phải cố tình nhưng lạc nhau mãi mãi. Sợi dây định mệnh ngày thu kia đã đứt, một con người chỉ yêu bản thân và một con người căm giận bản thân mình , còn lại gì liên kết để bước cạnh bên nhau ?

Và còn có cái gì nuối tiếc và níu kéo khiến Author liên kết và viết nên fic, cho một đứa thêm phần đau thương...
Bài đã hết, topic đã hoàn nhưng con người bơ vơ không lối tới vẫn chưa tìm được cái nhà đích thị cho mình. Phải chăng ở đây toàn bậc tiền bối? Phải chăng ở đây toàn cao nhân? Phải chăng nơi đây là thiên đường của những truyện mà Author mang trong mình dòng máu tài cán?
 
Quay lại
Top Bottom