- Tham gia
- 5/9/2011
- Bài viết
- 4.128
Nếu hôm qua đk coi là ngày tồi tệ, nếu hwa đk xem là ngày mệt mỏi nhất và chán nản nhất, nếu hôm qua là ngày mình hụt hẫng và thất vọng nhất, thì hnay gọi là gì? là ngày đặc biệt nhất?
hụt hẫng, thất vọng, mệt mỏi, uể oải.
hận và căm ghét bản thân vì những j mình đã làm, những j mình đã nghĩ. mình là kẻ ích kỷ, thực sự ích kỷ, thời gian dành cho bạn bè thì ít mà thời gian dành cho việc rong chơi thì nhiều. vô tâm. mình chẳng biết nó cãi nhau với người yêu, chẳng biết nó đang ốm. chẳng biết rằng nó đang cảm thấy tồi tệ nhất, cần mình nhất, mà mình không ở bên nó, hay thậm chí là gọi điện hỏi thăm nó.
mình bỏ quên mọi thứ mà mình cố gắng gìn giữ. cố gắng để rồi đổ xuống sông.
mình coi gia đình là cái j chứ?
home? như trong bài hát của westlife ? thật buồn. thật nực cười.
mình coi cái nhà như cái chỗ để trốn, để gặm nhấm thất bại. là nơi để mình về mỗi lần chẳng muốn nói chuyện với ai, và là nơi tiếp tục cái ý nghĩ ngu xuẩn.
mất phương hướng. mọi thứ dường như ghét bỏ mình, mọi thứ, và mọi người.
dần dần, mình đang dần dần được cách li, thực sự như mình đã từng muốn, thực sự như mình đang mất mọi thứ. vấn đề chỉ là thời gian thôi.
đối với mình, chẳng cái j là mãi mãi. chỉ là tạm thời. rồi sau này mình sẽ đi đâu chứ?
rời bỏ nơi này? tới một nơi chẳng hề biết ai, bắt đầu một cái mới? liệu có gì chắc chắn nó lại không như hiện tại này?
mệt mỏi vì không thể kiểm soát đk mọi thứ. tại sao người ta chỉ muốn sở hữu nhau? tại sao lại muốn sở hữu tôi trong khi tôi là một kẻ tồi? sao m lại ghen tị khi t gọi đt cho nó trước hả Sói?
lòng tham của tôi hơn tất cả mọi người cộng lại, mấy người đâu biết điều đó.
cảm giác khi bị bỏ rơi, cảm giác chỉ còn một mình ngồi đó, cmả giác như mọi thứ đã over, chẳng thể cứu vãn.
hận chính bản thân mình, đã làm mình thành thế này, căm ghét những j mình đã nói dối, chỉ toàn là nói dối.
để làm j chứ? chỉ để mọi thứ vơi bớt sự khó chịu, chỉ để chẳng ai có thể hiểu nổi, chỉ mong nó sớm qua, bởi vì mình mệt rồi.
hụt hẫng, thất vọng, mệt mỏi, uể oải.
hận và căm ghét bản thân vì những j mình đã làm, những j mình đã nghĩ. mình là kẻ ích kỷ, thực sự ích kỷ, thời gian dành cho bạn bè thì ít mà thời gian dành cho việc rong chơi thì nhiều. vô tâm. mình chẳng biết nó cãi nhau với người yêu, chẳng biết nó đang ốm. chẳng biết rằng nó đang cảm thấy tồi tệ nhất, cần mình nhất, mà mình không ở bên nó, hay thậm chí là gọi điện hỏi thăm nó.
mình bỏ quên mọi thứ mà mình cố gắng gìn giữ. cố gắng để rồi đổ xuống sông.
mình coi gia đình là cái j chứ?
home? như trong bài hát của westlife ? thật buồn. thật nực cười.
mình coi cái nhà như cái chỗ để trốn, để gặm nhấm thất bại. là nơi để mình về mỗi lần chẳng muốn nói chuyện với ai, và là nơi tiếp tục cái ý nghĩ ngu xuẩn.
mất phương hướng. mọi thứ dường như ghét bỏ mình, mọi thứ, và mọi người.
dần dần, mình đang dần dần được cách li, thực sự như mình đã từng muốn, thực sự như mình đang mất mọi thứ. vấn đề chỉ là thời gian thôi.
đối với mình, chẳng cái j là mãi mãi. chỉ là tạm thời. rồi sau này mình sẽ đi đâu chứ?
rời bỏ nơi này? tới một nơi chẳng hề biết ai, bắt đầu một cái mới? liệu có gì chắc chắn nó lại không như hiện tại này?
mệt mỏi vì không thể kiểm soát đk mọi thứ. tại sao người ta chỉ muốn sở hữu nhau? tại sao lại muốn sở hữu tôi trong khi tôi là một kẻ tồi? sao m lại ghen tị khi t gọi đt cho nó trước hả Sói?
lòng tham của tôi hơn tất cả mọi người cộng lại, mấy người đâu biết điều đó.
cảm giác khi bị bỏ rơi, cảm giác chỉ còn một mình ngồi đó, cmả giác như mọi thứ đã over, chẳng thể cứu vãn.
hận chính bản thân mình, đã làm mình thành thế này, căm ghét những j mình đã nói dối, chỉ toàn là nói dối.
để làm j chứ? chỉ để mọi thứ vơi bớt sự khó chịu, chỉ để chẳng ai có thể hiểu nổi, chỉ mong nó sớm qua, bởi vì mình mệt rồi.