Dưới đây là những dòng tâm sự của 1 cô bé 17 tuổi, mới sinh ra đã phải chịu sự kì thị của gia đình bên nội. cũng vì nhận thức sai lầm về chuyện con cái.
cô bé đã phải chịu rất nhiều ấm ức không nói lên được thành lời.
mọi người cùng đọc và cảm nhận nha.
*Ngày 20 tháng 9 năm 1995.*
-Ngày nó mở mắt chào cuộc đờj. Ánh ság rọj vào mắt nó, nó từ từ mở mắt và cất tjếg khóc báo hjệu cho m.n biết rằg nó đã có mặt trên thế gjan này. Nhưg tạj sao nhữg gì nó nhìn thấy lạj k như nó tưởng tượg. K có ngườj mà nó cũg như nhữg đứa trẻ khác gọj là bố. K phảj là những tjếg cườj chào đón nó mà lạj là nhữg gjọt nước mắt nặg nề lăn trên má của mẹ nó. Chẳg lẽ nó sinh ra trên cuộc đờj này là 1 saj lầm. Nó chờ đợj,chờ đợj bố nó tớj đón nó. Nó tự nhủ chắc tạj bố pận đj làm. Nhưg tớj ngày nó dc về nhà cũg chẳg thấy bố nó tớj đón mẹ c0n nó. Mà lạj là 1 cô lạ h0ắc đưa mẹ c0n nó về bằg chjếc xe đạp cũ kĩ, mãj về sau nó mớj biết đấy là pạn làm cùg vs mẹ nó.
-Ôj sao đườg về nhà cao thế, mẹ nó khổ sở mệt nhọc mớj có thể đưa nó lên tớj nơj. Ấn tượg đầu tiên về ngôj nhà của nó là đen tốj, ẩm thấp và lạh lẽo. Ngôj nhà mà khôg chẳg khác gì nhà hoang. Ngôj nhà của nó có 2 gjan, gjan ngoàj chỉ có bàn thờ bé treo trên tườg, vào gjan thứ 2 nó chỉ thấy 1 chjếc gjườg,vàj cáj x00g nồj, và vàj vjên gạch xếp lạj thàh bếp. Áh đèn dầu vàg lập lòe, tạj sao ở đây k ság như nơj nó sjh ra, k có cáj đèn dàj dàj có áh ság màu trắg. Đag mảj nghĩ lung tung thì nó ho vì sặc,sặc vì khój bếp mẹ nó dùg mấy que củj ẩm để tạo ra lửa, mẹ đag nấu cơm, nhìn mẹ chật vật vs đốg củj nó tự hỏj bố nó đâu??? Nó chìm sâu vào gjấc ngủ sau 1 ngày khám phá thế gjớj mà nó phảj gắn bó "1 thế gjớj màu đen". Nó sẽ k pao gjờ quên khung cảh ấy.
- Nó cứ thế lớn lên trog cáj màu đen ấy. Và cáj ngày nó mớj dc mấy thág, mẹ pắt nó ăn 1 thứ trăg trắg nhớt nhớt (cơm nát) thay vì nó dc uốg nhữg dòg sữa mẹ ngọt ngào , vì mẹ nó k đủ sữa cho nó uốg. Nó cố nuốt để có thể sốg để 1 lần nhìn thấy bố nó, để dc bố nó bế vào lòg và thơm nó. Mẹ nó đưa nó đj làm cùg, các cô làm cùg me nó thjch nó lắm vì nhìn nó bụ bẫm, các cô thay phiên nhau trôg nó gjúp mẹ nó. Rồj 1 ngày nó nghe thấy mấy cô ngồi buôn dưa lê,nó chỉ nghe loág thoág rằg bố nó bỏ rơj mẹ c0n nó vì mẹ nó k sinh dc con traj, và nó còn 1 người chị hơn nó 9tuổj bố đag nuôj dưỡg, đág nhẽ nó cũng có 1 ngườj anh sjh năm 1990,nhưg vì ốm yếu nên đã lìa xa cuộc đờj đen tốj này, và thật trùg hợp theo âm lịch ngày nó sinh trùg vs ngày anh nó mất. Có 1 câu mà mãj jn sâu vào tâm trí nó: " Bà nộj c0n bé ác thật đã pắt pố mẹ nó li dị lạj còn kéo đjện từ nhà nó sang nhà mớj". Mọj thứ như sụp đổ, tráj tim bé nhỏ của nó như vỡ vụn. Nhưg nó lạj tự nhủ k có bố thì nó vẫn sốg tốt.
-Đến năm nó học lớp 1 mẹ đưa nó tớj cửa lớp rồj lạj vộj chạy đj làm vì trườg mẹ cũg khai gjảg mà. Nhìn các bạn khác có bố,có mẹ dắt tay đj và chờ hết lễ khaj gjảg, mà 2 dòg nc mặn chát ở đôj mắt nó lăn xuốg, nó ghen tị vì nó k có bố chăm sóc.
-Năm nó học lớp 3, hộj pạn k chơj vớj nó vì nó k có bố. Nó cô độc, nhjều lần nó nghĩ tớj cáj chết nhưng vì mẹ nó lạj quyết tâm sốg tiếp.
-Năm nó học lớp 7 nó k học bàj cô gjáo hỏj sdt của mẹ nó nhưg mẹ nó k có, cô hỏj sdt bố nó, nó nój lí nhí rằg bố mẹ nó li dị, cô cho nó về chỗ, nó chạy nhanh về bàn và khóc, khóc như chưa pao gjờ dc khóc. Cô mắg nó, nhưg cô đâu hjểu nó muốn lắm có bố để mắg nó để đáh nó nhữg lúc nó phạm lỗj nhưg mà bố nó đã k quan tâm tớj nó,vì nó k phảj là c0n traj.
-Còn mẹ thì luôn lo cho c gáj nó k có tìh thươg của mẹ, cáj gì nó cũg xếp sau, mẹ đâu nghĩ nó cũg cần tìh yêu thươg của bố nó. Nó nhớ trừ đồg phục mẹ chưa pao gjờ mua quần áo cho nó, nó toàn mặc lạj đồ của đứa e họ hơn nó 2tuổj. Hôm đấy, nó tìm thấy trog tủ có cáj áo da, nó tưởg mẹ mua cho nó, nó vuj lắm,vuj kinh khủg nhưg khi mẹ về mẹ lạj nój đấy là áo mẹ mua cho c.
- Ngày c thàh côg cũg là gáh nặg của nó, vì nếu nó k có vjệc làm thì người ta sẽ nój bố nó nuôj c nó thàh đạt như thế mà mẹ nó nuôj nó mà nó k thàh ngườj. Mẹ luôn hỏj tạj sao nó luôn bất hòa vs c, nó jm lặg nhưg thực ra nó chỉ muốn nój vì mẹ đấy mẹ à. Nó chỉ mog có 1bữa cơm mà đủ mọj thàh vjên tr0g gja đình. CÓ PHẢJ NÓ K NÊN SJNH RA TR0G CUỘC ĐỜJ NÀY
cô bé đã phải chịu rất nhiều ấm ức không nói lên được thành lời.
mọi người cùng đọc và cảm nhận nha.
*Ngày 20 tháng 9 năm 1995.*
-Ngày nó mở mắt chào cuộc đờj. Ánh ság rọj vào mắt nó, nó từ từ mở mắt và cất tjếg khóc báo hjệu cho m.n biết rằg nó đã có mặt trên thế gjan này. Nhưg tạj sao nhữg gì nó nhìn thấy lạj k như nó tưởng tượg. K có ngườj mà nó cũg như nhữg đứa trẻ khác gọj là bố. K phảj là những tjếg cườj chào đón nó mà lạj là nhữg gjọt nước mắt nặg nề lăn trên má của mẹ nó. Chẳg lẽ nó sinh ra trên cuộc đờj này là 1 saj lầm. Nó chờ đợj,chờ đợj bố nó tớj đón nó. Nó tự nhủ chắc tạj bố pận đj làm. Nhưg tớj ngày nó dc về nhà cũg chẳg thấy bố nó tớj đón mẹ c0n nó. Mà lạj là 1 cô lạ h0ắc đưa mẹ c0n nó về bằg chjếc xe đạp cũ kĩ, mãj về sau nó mớj biết đấy là pạn làm cùg vs mẹ nó.
-Ôj sao đườg về nhà cao thế, mẹ nó khổ sở mệt nhọc mớj có thể đưa nó lên tớj nơj. Ấn tượg đầu tiên về ngôj nhà của nó là đen tốj, ẩm thấp và lạh lẽo. Ngôj nhà mà khôg chẳg khác gì nhà hoang. Ngôj nhà của nó có 2 gjan, gjan ngoàj chỉ có bàn thờ bé treo trên tườg, vào gjan thứ 2 nó chỉ thấy 1 chjếc gjườg,vàj cáj x00g nồj, và vàj vjên gạch xếp lạj thàh bếp. Áh đèn dầu vàg lập lòe, tạj sao ở đây k ság như nơj nó sjh ra, k có cáj đèn dàj dàj có áh ság màu trắg. Đag mảj nghĩ lung tung thì nó ho vì sặc,sặc vì khój bếp mẹ nó dùg mấy que củj ẩm để tạo ra lửa, mẹ đag nấu cơm, nhìn mẹ chật vật vs đốg củj nó tự hỏj bố nó đâu??? Nó chìm sâu vào gjấc ngủ sau 1 ngày khám phá thế gjớj mà nó phảj gắn bó "1 thế gjớj màu đen". Nó sẽ k pao gjờ quên khung cảh ấy.
- Nó cứ thế lớn lên trog cáj màu đen ấy. Và cáj ngày nó mớj dc mấy thág, mẹ pắt nó ăn 1 thứ trăg trắg nhớt nhớt (cơm nát) thay vì nó dc uốg nhữg dòg sữa mẹ ngọt ngào , vì mẹ nó k đủ sữa cho nó uốg. Nó cố nuốt để có thể sốg để 1 lần nhìn thấy bố nó, để dc bố nó bế vào lòg và thơm nó. Mẹ nó đưa nó đj làm cùg, các cô làm cùg me nó thjch nó lắm vì nhìn nó bụ bẫm, các cô thay phiên nhau trôg nó gjúp mẹ nó. Rồj 1 ngày nó nghe thấy mấy cô ngồi buôn dưa lê,nó chỉ nghe loág thoág rằg bố nó bỏ rơj mẹ c0n nó vì mẹ nó k sinh dc con traj, và nó còn 1 người chị hơn nó 9tuổj bố đag nuôj dưỡg, đág nhẽ nó cũng có 1 ngườj anh sjh năm 1990,nhưg vì ốm yếu nên đã lìa xa cuộc đờj đen tốj này, và thật trùg hợp theo âm lịch ngày nó sinh trùg vs ngày anh nó mất. Có 1 câu mà mãj jn sâu vào tâm trí nó: " Bà nộj c0n bé ác thật đã pắt pố mẹ nó li dị lạj còn kéo đjện từ nhà nó sang nhà mớj". Mọj thứ như sụp đổ, tráj tim bé nhỏ của nó như vỡ vụn. Nhưg nó lạj tự nhủ k có bố thì nó vẫn sốg tốt.
-Đến năm nó học lớp 1 mẹ đưa nó tớj cửa lớp rồj lạj vộj chạy đj làm vì trườg mẹ cũg khai gjảg mà. Nhìn các bạn khác có bố,có mẹ dắt tay đj và chờ hết lễ khaj gjảg, mà 2 dòg nc mặn chát ở đôj mắt nó lăn xuốg, nó ghen tị vì nó k có bố chăm sóc.
-Năm nó học lớp 3, hộj pạn k chơj vớj nó vì nó k có bố. Nó cô độc, nhjều lần nó nghĩ tớj cáj chết nhưng vì mẹ nó lạj quyết tâm sốg tiếp.
-Năm nó học lớp 7 nó k học bàj cô gjáo hỏj sdt của mẹ nó nhưg mẹ nó k có, cô hỏj sdt bố nó, nó nój lí nhí rằg bố mẹ nó li dị, cô cho nó về chỗ, nó chạy nhanh về bàn và khóc, khóc như chưa pao gjờ dc khóc. Cô mắg nó, nhưg cô đâu hjểu nó muốn lắm có bố để mắg nó để đáh nó nhữg lúc nó phạm lỗj nhưg mà bố nó đã k quan tâm tớj nó,vì nó k phảj là c0n traj.
-Còn mẹ thì luôn lo cho c gáj nó k có tìh thươg của mẹ, cáj gì nó cũg xếp sau, mẹ đâu nghĩ nó cũg cần tìh yêu thươg của bố nó. Nó nhớ trừ đồg phục mẹ chưa pao gjờ mua quần áo cho nó, nó toàn mặc lạj đồ của đứa e họ hơn nó 2tuổj. Hôm đấy, nó tìm thấy trog tủ có cáj áo da, nó tưởg mẹ mua cho nó, nó vuj lắm,vuj kinh khủg nhưg khi mẹ về mẹ lạj nój đấy là áo mẹ mua cho c.
- Ngày c thàh côg cũg là gáh nặg của nó, vì nếu nó k có vjệc làm thì người ta sẽ nój bố nó nuôj c nó thàh đạt như thế mà mẹ nó nuôj nó mà nó k thàh ngườj. Mẹ luôn hỏj tạj sao nó luôn bất hòa vs c, nó jm lặg nhưg thực ra nó chỉ muốn nój vì mẹ đấy mẹ à. Nó chỉ mog có 1bữa cơm mà đủ mọj thàh vjên tr0g gja đình. CÓ PHẢJ NÓ K NÊN SJNH RA TR0G CUỘC ĐỜJ NÀY