Người chọn ở lại

Hạ Khuynh Thành

Thành viên
Tham gia
11/11/2025
Bài viết
5
Đêm Mưa tại Học viện Kỹ thuật Quân sự
Đêm mưa bên hồ nước của Học viện Kỹ thuật Quân sự, những đốm đèn đường vàng vọt phản chiếu lên mặt nước lăn tăn như những ký ức vừa bị lay động. Huy ngồi một mình trên bậc thềm đá, mũ trùm xuống che nửa khuôn mặt, im lặng nhìn từng giọt mưa rơi. Anh không thuộc về nơi này — nhưng anh chọn ở lại.
Người ta biết Huy là sinh viên năm hai của Khoa Công nghệ Hóa học, ăn mặc gọn gàng, trầm tính, đôi khi cặm cụi ở phòng thí nghiệm đến tận nửa đêm. Bạn bè trong lớp quý mến anh vì sự tỉ mỉ và khả năng giải bài toán hóa khó đến bất ngờ, nhưng ít ai biết Huy nói rất ít về gia đình, về quá khứ. Anh có nụ cười thành thật dành cho Lan — cô gái có mái tóc đen mượt, đôi mắt sáng và nụ cười như nắng mùa xuân, người con gái anh yêu đơn phương rồi dần dần bị cô kéo vào câu chuyện của mình.
Lan là con gái của một gia đình khiến bất cứ ai trong trường yên lặng khi nhắc đến: bố cô, Thiếu tướng Lâm, là nhân vật thuộc ban trinh sát đặc nhiệm tổng cục 2 — vị trí ít thấy ánh sáng; mẹ cô, bà Thiếu tướng Hạ, Phó Giám đốc Cục An ninh Quốc gia, nắm vai trò quan trọng trong an ninh quốc gia. Trong mắt bạn bè, Lan giống như nữ sinh nghiêm túc, có phần xa cách — là con một gia đình có kỷ luật và cũng là người biết giữ khoảng cách vì an toàn. Nhưng với Huy, Lan luôn là người có thể cười to khi chuyện nhỏ xảy ra, là người có thể yên lặng ngồi bên cạnh anh trong phòng thí nghiệm, đôi tay của cô thoăn thoắt chuẩn bị mẫu thử, nói chuyện về những điều đời thường như sách, âm nhạc, hay mảnh vườn nhỏ cô mơ một ngày sẽ chăm sóc.
Cặp đôi trở thành điểm chú ý nhẹ trong ký túc xá: họ đi cùng nhau đến lớp, ăn cơm cùng nhau, và đôi khi "trốn" căng thẳng để đi dạo bên bờ hồ. Nhưng Huy luôn giữ một phần tách biệt — khi có ai hỏi về gia đình anh, Huy chỉ trả lời: “Ba mẹ mất sớm, mình tự lo.” Câu trả lời ngắn gọn không nuôi thêm tò mò nữa; người ta tôn trọng ranh giới đó.
Cuộc sống dường như bình yên cho đến một đêm tháng mười khi Lan mơ hồ kể với Huy về buổi họp phụ huynh bất thường. “Ba mẹ vừa họp với ban lãnh đạo học viện,” cô nói, giọng có vẻ lo lắng mà cố làm thản nhiên. “Họ hỏi nhiều về sinh viên lớp mình. Mẹ bảo đang có một đợt 'quét' an ninh lớn. Ba nói họ sẽ theo dõi một vài trường hợp đặc biệt, nhất là những người có hồ sơ mỏng.”
Huy nghe mà không tỏ ra bối rối. Trong sâu thẳm, đó là thứ anh luôn cố né tránh — quá khứ tạo nên một độ rung mà bất cứ tiếng ồn nào cũng có thể khuấy động. Nhưng anh không hé miệng. Một phần của anh muốn rời đi, nhưng phần lớn hơn muốn giữ lại sự bình yên giả tạo này, nơi có Lan. Anh biết rằng nếu quá khứ của mình lộ ra, không chỉ anh sẽ gặp nguy hiểm; Lan và gia đình cô — những con người vừa nghiêm nghị vừa che chở — cũng sẽ bị kéo vào vòng nguy hiểm đó.
Thời gian trôi, một chuỗi sự kiện lặp lại: các buổi kiểm tra an ninh, sự xuất hiện thường xuyên của những nhân viên mặc đồ công chức đến trường, các buổi thẩm vấn rời rạc khiến môi trường học tập trở nên ngột ngạt. Lan ngày càng ít cười, thường xuyên lo lắng về những điều mẹ cô thấy là “rủi ro an ninh.” Bà Hạ — mẹ Lan — buổi tối gọi điện cho con gái với giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh. Huy biết bà không chỉ là một người mẹ: bà là một tảng đá lớn, bất khuất, từng làm việc với những con số, dữ liệu và bí mật. Ông Lâm — bố Lan — ông nói ít hơn, nhưng ánh mắt của ông có thể đọc vị người khác như một bản đồ.
Một đêm cuối xuân, khi học viện đã chìm trong im lặng, Huy nhận được một lá thư không có tên người gửi. Lá thư đặt trên bàn học anh, chỉ có một dòng: “Anh nên rời đi. Có người đang đào sâu hồ sơ của Lan.” Chữ viết nguệch ngoạc, nhưng thông tin đủ khiến tim Huy đập nhanh. Đó là lời cảnh báo có mùi quen thuộc của thế giới ngầm, nơi anh từng là một phần. Nhưng giờ đây, cái nguy hiểm trở nên khác: nó đến gần người con gái anh yêu. Huy hứa với bản thân sẽ bảo vệ Lan bằng mọi giá, dù anh phải trả giá như thế nào.
Cuộc Kiểm Tra và Sự Đối Đầu Ngầm
Câu chuyện thật sự bắt đầu vào buổi chiều mưa lạnh, khi Lan đến nhà anh với gương mặt buồn. “Mẹ bảo phải có một cuộc kiểm tra an ninh với tất cả người thân trong khu vực,” cô nói. “Bà muốn mình đến nhà ngay sau giờ học để sắp xếp giấy tờ. Mẹ nhấn mạnh là 'đặc biệt' muốn gặp một vài người bạn của mình.”
Huy gật đầu, trong đầu anh vẽ nên hàng nghìn viễn cảnh, nhiều kịch bản — từ chuyện đơn giản là một cuộc điều tra thông thường cho đến việc có người cố tìm hiểu thân phận thật của anh. Anh chọn cách nhỏ nhẹ: “Em đi thôi. Anh đưa em về. Anh muốn xem ngôi nhà của em.” Lan quay lại nhìn anh, một phần e ngại và một phần an tâm. Vì Huy luôn vậy — ít nói nhưng có mặt khi cô cần.
Khi Lan đưa Huy về nhà cô, ngôi nhà toát lên sự nghiêm cẩn: đội ngũ an ninh đứng ở cổng, bước chân họ gọn ghẽ, ánh mắt lạnh. Bà Hạ đón tiếp họ bằng vẻ bình tĩnh hoàn hảo, nhưng trong khoảnh khắc bà nói chuyện với Huy, anh cảm nhận được như có một tia chớp lướt qua mắt bà — sự cảnh giác chuyên nghiệp. Bà hỏi han về thành tích học tập, về mục tiêu của anh, rồi khẽ mỉm cười: “Chúng tôi là những người luôn sống với rủi ro. Chúng tôi muốn đảm bảo an toàn cho con mình.” Huy trả lời lịch sự, không để lộ cảm xúc thật. Anh giữ nụ cười đúng mực của một sinh viên, nhưng cơ thể anh căng cứng, sẵn sàng cho bất kỳ chuyển động bất ngờ nào.
Nhưng ông Lâm — người đàn ông trầm lặng — giữ khoảng cách, quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ của Huy. Ông không nói lời nào. Ánh mắt ông như máy quét, không bỏ sót chi tiết nào, từ bàn tay không đeo nhẫn của Huy đến vết sẹo mờ trên gò má anh.
Đêm đó, Huy rời khỏi nhà Lan với cảm giác bị soi xét. Anh biết một số người có thể nghi ngờ anh, họ có thể tra cứu thông tin, dùng kỹ thuật hay thủ đoạn để bới móc. Anh bắt đầu cảnh giác hơn, kiểm tra điện thoại, giấu kín mọi giấy tờ, thay đổi thói quen, tập luyện ở phòng tập ẩn bên dưới ký túc xá — nơi không ai hay biết.
Ngày qua ngày, mối quan hệ giữa Huy và Lan trở nên sâu sắc hơn. Họ chia sẻ những ước mơ nhỏ, dự án nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, những bữa cơm tại căng tin. Lan vô tư nói về ước muốn đóng góp cho đất nước bằng cách nghiên cứu các vật liệu mới phục vụ cho công nghiệp quân sự một cách an toàn và có trách nhiệm — điều khiến Huy mỉm cười, bởi anh hiểu hơn ai hết: đôi khi sức mạnh cần sự kiềm chế và đạo đức.
Rồi, biến cố ập đến.
Một buổi sáng, Huy vào phòng thí nghiệm thì phát hiện ổ khóa bên ngoài bị mở. Các mẫu thử của anh bị lục soát, vài mẫu biến mất. Trên mặt bàn, có một mẩu giấy với hai chữ nguệch ngoạc: “Nói ra, hoặc mất hết.” Lời đe dọa mơ hồ nhưng đủ để kích hoạt cơn bão trong lòng Huy. Nó không phải là lời đe dọa anh, mà là cảnh báo về một lỗ hổng trong phòng tuyến anh dựng lên. Anh không muốn kéo Lan vào vòng lẩn quẩn — nhưng chính người anh yêu đã bị đe dọa. Anh quyết định điều tra.
Huy bắt đầu đi sâu hơn vào nguồn gốc của vụ đe dọa. Anh dùng những kỹ năng thu thập thông tin thầm lặng: theo dõi các lượt truy cập vào lab, dò tìm dấu vết kỹ thuật số, và thậm chí trò chuyện với những người khuân vác và tạp vụ để lắng nghe mẩu tin vặt. Qua các mảnh ghép nhỏ, anh phát hiện ra một tổ chức bí ẩn đang săn lùng những sinh viên có khả năng nghiên cứu vật liệu đặc thù — những người có thể tạo ra hợp chất giúp tăng sức bền của thiết bị trinh sát hay công nghệ tàng hình. Mục tiêu không chỉ là tài năng — mà là thông tin và việc kiểm soát những tài năng đó.
Trong lúc đó, Lan ngày càng bị gia đình thắt chặt kiểm soát. Bà Hạ mời cô đến cơ quan, yêu cầu cô trình bày báo cáo học tập, đồng thời kiểm tra mọi liên hệ. Bà Hạ nói: “Lan, con không được yếu mềm. Kỷ luật là phòng tuyến đầu tiên. Đừng để bất kỳ ai lợi dụng sự ngây thơ của con.” Lan khổ sở, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tin rằng mẹ hành động vì an toàn. Bà Hạ nghiêm nghị, hiếm khi bộc lộ tình thương ngoài những hành động bảo vệ. Đối với Lan, những hành động đó vừa là an toàn, vừa là gánh nặng.
Đôi khi, Huy chợt nhận thấy thứ gì đó giống như một cái bóng đeo bám anh ở hành lang học viện — một người đàn ông cao lớn, áo khoác dài, mắt lạnh nhìn theo. Huy bám sát, nhưng lần nào anh cũng thấy người đó biến mất như một hạt mưa vào đêm mịt. Anh bắt đầu dùng những thủ thuật yên lặng, rút thông tin từ những nguồn mù mờ. Mỗi manh mối khiến anh càng tin rằng kẻ đe dọa đứng sau là một tổ chức tinh vi và có liên hệ sâu với thế lực ngầm ngoài biên giới.
Bắt Cóc và Tiếng Nói Của Người Cha
Một đêm nọ, Lan bị bắt cóc — không theo kiểu ồn ào mà là kiểu biến mất mà chỉ có người thân mới phát hiện. Căn phòng cô ở im lặng khi người trong nhà phát hiện ra tấm màn kéo nhẹ, quần áo gấp gọn, điện thoại còn trên gi.ường nhưng không ai trả lời. Tin báo lập tức truyền đến mẹ cô. Bà Hạ lặng người, rồi trong vài phút đã chuyển đổi từ mẹ thành một nhà điều phối an ninh lạnh lùng: gọi điện, ra lệnh, di chuyển. Ông Lâm đứng bên, khuôn mặt đã nén lại như sách mở.
Huy nhận được cuộc gọi từ Lan — giọng nói nhỏ bé vang lên sau vài tiếng nấc: “Huy... Họ biết về anh. Cứu em.” Không ai nghe gọi được số đó nữa. Tim Huy như bị bóp nghẹt. Anh lao khỏi ký túc xá, bỏ lại mọi thứ. Trong lúc mọi người lần lượt bị điều động, Huy quyết định không chờ đợi chỉ thị. Anh biết việc im lặng chờ đợi chỉ làm tình hình tệ hơn. Anh lao vào một hành trình chữa cháy cảm tính, dùng mọi mối quan hệ, mọi kỹ năng anh có.
Những ngày tiếp theo là một chuỗi hành động điên cuồng: Huy lặn trong khu vực ngầm của thành phố, tìm đến những người từng làm việc với anh — những kẻ dưới một bầu trời pháp lý mơ hồ — để hỏi thông tin. Anh xếp từng mảnh lại thành một bức tranh: Lan bị bắt vì một mẫu hợp chất mà nhóm nghiên cứu trường có, mẫu đó có khả năng làm suy yếu cảm biến dẫn đường. Kẻ bắt cóc muốn buộc trường lộ thông tin hoặc dùng Lan làm con tin để trao đổi. Nhưng điều khiến Huy chột dạ: có dấu hiệu cho thấy chính quyền cũng bị lộ tin tức; có kẻ nào đó đã làm rò rỉ thông tin trong nội bộ.
Bà Hạ và ông Lâm triển khai chiến dịch tìm kiếm theo đúng quy trình: phối hợp trinh sát, kiểm tra mọi đoạn video, gọi đến các contact. Họ làm việc với cường độ của một hệ thống quốc gia, nhưng tình cảm cá nhân khiến họ mất phương thức mềm mại. Huy nhìn thấy mình như một con thuyền bé nhỏ giữa một cơn bão công lực lớn, nơi mọi tảng băng trôi đều có thể đánh chìm người yếu.
Khi làn sương buổi sáng phủ lên sân trường, một cuộc trao đổi được sắp xếp — thông điệp gửi đến học viện: “Giao mẫu hoặc Lan sẽ bị thương.” Lời đe dọa gằn từng tiếng như dao. Bà Hạ đề nghị giao nộp mẫu để cứu con. Lòng bà nát vụn bởi mâu thuẫn giữa nghĩa vụ với đất nước và tình mẫu tử. Ông Lâm chửi thầm trong lòng nhưng không dám phá vỡ quyết định của vợ. Trong khoảnh khắc ấy, Huy đứng ngoài vòng tròn, nhìn những người mình yêu thương có thể bị bắt làm con tin của chính hệ thống họ phục vụ.
Huy quyết định hành động theo cách của mình: anh đề nghị một kế hoạch mạo hiểm để cứu Lan mà vẫn giữ mẫu vật an toàn. Anh biết đối thủ không chỉ muốn mẫu, họ muốn chứng minh rằng ngay cả những tổ chức an ninh mạnh mẽ nhất cũng có lỗ hổng. Kế hoạch của Huy là dụ đối phương lộ diện bằng cách dùng một mô phỏng mẫu giả, đồng thời anh sẽ dẫn họ đến một bẫy — một địa điểm cũ, nơi anh có thể tự xử lý kẻ thù.
Lan được phát hiện trong một kho cũ bên ngoại thành — bị trói và bị băng bó, nhưng còn sống. Sự nhẹ nhõm cắt ngang trái tim mọi người. Khi xe quét đến, một làn khói dày đặc bốc lên; một nhóm nhỏ chạy ra giật lấy cô rồi biến mất trong xe. Những tiếng súng vang lên — thật sự, những tiếng súng để hù dọa, để che chắn sự rút lui. Huy, ở phía sau, nhìn cảnh tượng với chiếc đầu lạnh hiếm hoi. Anh đã nhận định được đường rút lui của họ. Và khi chiếc xe biến mất vào đường đêm, Huy liền bám theo.
Cuộc rượt đuổi là một chuỗi phản xạ và kỹ năng mà Huy từng mài dũa trong quá khứ — cú bật lướt qua rào chắn, chiếc xe chệch hướng, những pha né tránh ở khoảng cách sít sao. Anh không dùng vũ khí như trước đây; anh dùng kỹ năng chiến thuật, sự tập trung và lòng quyết tâm. Đối phương nghĩ họ đang đối phó với sinh viên trẻ — họ không biết họ đang chạm phải một vị khách của quá khứ.
Khi chiếc xe dừng lại ở một khu kho lạnh, Huy lao vào. Bên trong, anh bật đèn chỉ để nhận ra kẻ đứng đầu nhóm bắt cóc không phải người lạ: đó là một người từng xuất hiện một vài lần trong cuộc đời kín đáo của anh — một đối tác cũ, người chuyên chở tin tức và vũ khí giữa các tuyến. Kẻ này có khuôn mặt như một bản sao xấu của thời thanh niên Huy — đầy vết sẹo, bình tĩnh và tàn nhẫn. “Cuối cùng thì anh cũng trở lại, sát thủ bóng đêm,” hắn nói. Giọng hắn không giận dữ, chỉ là sự hiện tại của một món nợ chưa trả.
Cuộc đối đầu vỡ ra, không phải chỉ bằng đấm đá, mà bằng lời nói và ký ức bị chạm tới. Hắn tiết lộ rằng tổ chức phía sau có bản đồ thông tin và danh sách những nhà khoa học, kỹ sư, những ai nắm giữ công nghệ nhạy cảm. Họ muốn buôn bán thông tin ra nước ngoài — một lợi ích khổng lồ. Và họ đã biết về Huy từ lâu, bởi quá khứ của anh như một bản mã — họ từng hợp tác rồi phản bội nhau. Họ dùng Lan làm mồi để bắt anh lộ diện.
Trong khoảnh khắc ấy, Huy nhận ra rằng anh không còn là người có thể chạy trốn mãi mãi. Những cái bóng trong quá khứ đã đuổi kịp. Nhưng khác với quá khứ, lần này anh không hành động cho tiền hay danh tiếng. Lần này là vì một người con gái đứng giữa lằn ranh sống chết.
Trận đấu diễn ra nhanh như sét. Huy không để lộ hết chiêu thức — anh tấn công chuẩn xác, né tránh, bất thình lình khóa tay kẻ thủ lĩnh. Nhưng ngay khi anh tưởng chừng kiểm soát được tình hình, một khẩu súng vang lên từ góc tối: ông Lâm. Người cha của Lan, bước ra với khẩu súng trên tay, ánh mắt không phải của một kẻ thù mà là của một người cha lao vào vết thương. Ông hét: “Buông vũ khí! Tuyệt đối không ai được hại con gái tôi!” Giọng ông cứng như thép nhưng đôi mắt có hơi rơm rớm.
Tất cả im lặng. Kẻ thủ lĩnh cười khẩy: “Ông tướng cũng đến rồi ư? Hay là chính ông đã thỏa thuận với chúng tôi từ trước? An ninh quốc gia... không phải lúc nào cũng là lòng trung thành, Thiếu tướng à!” Lời nói đó khiến mọi người chưng hửng. Sự nghi ngờ lấp đầy không gian như mây đen.
Bà Hạ xuất hiện ngay sau, kiềm chế cảm xúc, đi thẳng vào trung tâm. Bà cất tiếng: “Ai là người phản bội bên trong cơ quan tôi sẽ xử lý. Nhưng ngay lúc này, cứu con tôi ra trước.” Giọng bà lạnh như băng, lẫn với một tia mềm mại hiếm hoi khi bà thấy Lan. Mọi thứ bắt đầu rối rắm: những thành viên của tổ chức bắt cóc phát hiện ra rằng vụ này lớn hơn họ nghĩ — có kẻ chủ mưu là người biết nội tình của cả hai phía.
Rồi một điều bất ngờ xảy ra: trước mặt mọi người, người thủ lĩnh, trong phút chốc hoảng hốt, thả một tấm phong bì xuống nền. Trong phong bì là thông tin chứng minh rằng một quan chức nhỏ trong cơ quan an ninh đã bán thông tin. Tất cả ánh mắt quay sang nhau: nghi ngờ, mất mát, phản ứng. Điều đó khiến những tiếng súng im bặt — bởi vì thực chất kẻ thù nằm ngay trong nhà.
Tình huống xoay chuyển như một chiếc bánh xe. Huy nhận thấy cơ hội. Anh tận dụng hỗn loạn, đưa Lan vào vòng tay, kéo cô về phía cửa. Nhưng kẻ thủ lĩnh không muốn bỏ cuộc; hắn chĩa súng vào Huy. Đúng lúc đó, Lan đứng thẳng người ra, nhìn thẳng vào hắn và nói một câu làm mọi người chưng hửng: “Anh đã sai người. Món hàng của anh là tôi. Anh không được dùng gia đình tôi để mặc cả.” Giọng cô lạnh cứng, không kẻ yếu đuối nào trong đó — là giọng của một người con của lớp người dạn dày chiến trường dưới nhiều vỏ bọc. Câu nói của Lan bật lên như một lời tuyên chiến, khiến đối phương chùn bước vì bất ngờ.
Khi cảnh sát ập đến — do bà Hạ gọi và dẫn đường, có cả lực lượng đặc nhiệm — tình hình lật sang phía bên kia: những kẻ bắt cóc bị bắt, thông tin được thu lại, nhưng bức màn chưa hoàn toàn được kéo lên. Có kẻ trong nội bộ đã giúp họ, người đó có quyền lực và che giấu. Việc truy tìm sẽ còn lâu dài.
Sau tất cả, Lan ôm Huy trong một khoảnh khắc dài. Bà Hạ đứng đó im lặng, đôi mắt bà nhìn Huy, không hỏi thẳng nhưng đủ để người ta hiểu — bà đã thấy một điều lạ lùng: anh không chỉ là sinh viên. Ông Lâm, với ánh mắt không nói được lời cảm ơn, đặt tay lên vai Huy một cách thô ráp nhưng đầy biết ơn.
Huy biết lúc đó là lúc để sự thật xuất hiện hay không. Anh giữ bí mật quá lâu giúp anh sống sót, nhưng đã khiến những người anh yêu trong vòng nguy hiểm. Anh muốn ra đi — tránh xa để Lan và gia đình cô có thể sống một cuộc đời bình an. Nhưng khi bà Hạ kéo Huy lại, bà thì thầm: “Huy. Nếu anh thật sự là người mà con gái tôi tin tưởng. Nếu anh không phải người xấu. Hãy ở lại. Chúng tôi cần người như anh... để vá lại những lỗ hổng này.” Đó không phải là lời buộc tội hay lời mời; đó là một lời thử thách: ở lại và đối mặt với hậu quả, hoặc đi và biến mất.
Hồi Kết và Lựa Chọn Của Sự Mạnh Mẽ
Cuộc sống sau vụ đó không thể trở về nguyên vẹn. Nhà trường mở một cuộc điều tra nội bộ, và danh sách nhân sự bị rà soát. Lan trở lại trường, ánh mắt cô đượm buồn nhưng mạnh mẽ hơn. Bà Hạ, với vai trò quan trọng, tiếp tục làm người điều phối, nhưng mối nghi ngờ với các nhân viên khiến bà phải thắt chặt lằn ranh đạo đức và trách nhiệm. Ông Lâm tiếp tục công việc trinh sát, nhưng trong những lúc rảnh rỗi, ông đến xem Huy như một người đồng đội hơn là một thanh niên tình cờ.
Huy, trong khi đó, lựa chọn ở lại học viện. Anh đăng ký các khóa học chuyên sâu, nhưng ngoài giờ học, anh làm việc với đội an ninh học viện như một cố vấn không chính thức — giúp họ tái cấu trúc hệ thống bảo mật, huấn luyện kỹ năng chống xâm nhập. Dần dần, anh trở thành một nhân tố lạ: người mà ít ai hiểu rõ, nhưng ai cũng biết nếu có chuyện, anh sẽ xuất hiện.
Lan và Huy dần hàn gắn những mảnh vỡ. Họ không còn là hai người trẻ vô tư; họ là những người đã nhìn thấy bóng tối và chọn nhau giữa bóng tối đó. Họ học cách nói chuyện thẳng thắn, chia sẻ nỗi sợ và hy vọng. “Em không sợ quá khứ của anh. Em sợ anh lại biến mất,” Lan nói. Bà Hạ đôi khi vẫn cau mày, nhưng trong ánh mắt bà có một chút dễ chịu hơn — một sự chấp thuận ngầm. Ông Lâm thỉnh thoảng mời Huy uống một tách trà đen, nói về những bài học trinh sát mà ông trao đổi với anh như giữa đồng nghiệp.
Và về quá khứ của Huy — nó không biến mất. Một ngày nọ, khi anh đang dạy nhóm sinh viên cách phản ứng với tình huống khẩn cấp, một cậu sinh viên nhỏ hỏi: “Anh từng ở đâu trước khi đến đây?” Huy nhìn ra cửa sổ, nơi cây thông đong đưa theo gió, rồi đáp mà không né tránh: “Trước kia tôi đã đi qua nhiều nơi. Có những việc mình làm để tồn tại, nhưng có những việc mình làm để chuộc lỗi. Bây giờ, tôi chọn bảo vệ những người tôi yêu, chứ không phải tìm kiếm chiến thắng.” Câu trả lời không khai phá cả chân tướng, nhưng đủ để mọi người hiểu: anh mang trong mình một hành trình dài và phức tạp.
Cái mạnh nhất của Huy không phải là những kỹ năng sát thủ hay kỹ thuật chiến đấu cực đỉnh — mà là khả năng chọn lúc xuất hiện và cách yêu thương theo cách mà sự mạnh mẽ không hủy hoại. Trong thế giới mà sức mạnh thường đồng nghĩa với quyền hành, Huy dạy Lan và những người xung quanh rằng sức mạnh có thể là sự hy sinh, sự tỉnh táo và cả sự biết khi nào mình không nên dùng vũ lực.
Câu chuyện không kết thúc bằng một tấm huy chương hay sự trọn vẹn hoàn mỹ. Nó kết thúc bằng một buổi chiều mùa thu, khi Huy và Lan ngồi trên bậc thềm trường nhìn lớp sinh viên qua lại. Gió thổi, lá vàng rơi lả tả. Lan dựa đầu vào vai Huy, và anh rủ nhẹ: “Có lẽ sau này mình sẽ cùng mở một phòng thí nghiệm, làm những điều hữu ích cho đất nước mà không khiến ai phải trả giá.” Lan cười, mắt long lanh: “Và anh sẽ không giấu em nữa chứ?” Huy mỉm cười, nhưng lần này nụ cười thật sự ấm áp. “Anh sẽ không giấu nữa. Quá khứ không phải là một bí mật. Nó là một hình xăm. Nó nhắc anh về những gì đã qua, và những gì anh phải bảo vệ.”
Họ đứng lên, bước vào khuôn viên, nơi tiếng cười và tiếng bước chân của sinh viên hòa cùng tiếng còi báo giờ. Phía xa, những cánh cửa sắt của tương lai mở ra — không hoàn toàn an toàn, nhưng có sự lựa chọn, có trách nhiệm và tình yêu. Và giữa tất cả, Huy — người từng là lính đánh thuê mạnh nhất thế giới — giờ là người chọn làm an toàn cho một gia đình, chọn học làm một chuyên gia, chọn che chở bằng tất cả những gì còn lại của mình. Những bí mật còn đó, nhưng anh đã học được cách sống với chúng — và đó mới chính là điều khiến anh thực sự mạnh mẽ.

***


5 NĂM SAU...
Một ngày đầu thu trong lành, gió từ sông Hồng thổi nhẹ vào khu biệt thự nhỏ nằm trong khu an ninh đặc biệt phía Tây Hà Nội — nơi chỉ dành cho những người từng cống hiến và giữ các vị trí nhạy cảm trong hệ thống quốc phòng – an ninh.
Một buổi lễ đơn giản nhưng được bảo vệ nghiêm ngặt đang diễn ra. Không ồn ào, không truyền thông, không thảm đỏ. Chỉ có những người thân quen, những người từng cùng Huy và Lan vượt qua bão giông trong bóng tối.
Lễ cưới của Huy và Lan diễn ra trong khuôn viên biệt thự riêng của gia đình Lan — một nơi vốn được dùng để tiếp khách cấp cao. Nhưng hôm nay, nó được khoác lên tấm áo mới: giản dị, đầy hoa trắng, và tiếng nhạc du dương nhẹ vang từ dàn loa ẩn phía sau bụi cây.
Lan mặc váy cưới trắng tinh, gương mặt rạng rỡ nhưng vẫn giữ nét nghiêm nghị của người phụ nữ được rèn luyện trong môi trường kỷ luật. Cô nắm tay Huy — người đàn ông mà chỉ cô và gia đình biết rõ: phía sau gương mặt trầm ổn ấy là một bản lý lịch từng bị xoá trắng vì những nhiệm vụ quá mức tuyệt mật. Anh đã không cần dùng đến tên giả hay vỏ bọc sinh viên nữa. Anh đã được chấp nhận, không phải bằng tài năng, mà bằng lựa chọn của trái tim.
Tướng Lâm – bố Lan – là người dắt tay cô đến nơi hành lễ. Trong ánh mắt của ông, không còn sự nghi ngờ của những ngày đầu mà thay vào đó là niềm tin và một chút... kính trọng. Ông không nói. Ông chỉ siết nhẹ tay Huy, như giao phó một vũ khí tối mật. Còn bà Hạ — mẹ cô — đứng bên, không rơi nước mắt, nhưng suốt buổi lễ, tay bà không rời chiếc nhẫn cưới cũ bà đeo từ thuở trẻ — như một cách lặng thầm chúc phúc cho con gái mình. Lần đầu tiên, người ta thấy bà Hạ hoàn toàn lùi lại, giao quyền kiểm soát cho một người khác.
Sau lễ cưới, trong một bữa tiệc nhỏ ấm cúng, giữa tiếng cười nói, Huy lặng lẽ rời khỏi đám đông một lát. Anh bước ra ban công, nơi ánh hoàng hôn phủ lên những rặng cây xa xa. Anh nhắm mắt, như thể đang trò chuyện với chính mình của nhiều năm trước — một người từng bước ra từ những vùng đất không tên, từng không tin mình xứng đáng có một nơi gọi là "nhà".
Lan xuất hiện sau lưng anh, vòng tay ôm lấy anh nhẹ nhàng.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Anh nghĩ... cuối cùng cũng có một ngày bình yên thật sự. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được đứng ở đây, không có súng, không có mệnh lệnh.”
“Chưa hẳn đâu,” Lan cười, “Chúng ta còn lời hứa nữa mà. Lời hứa về phòng thí nghiệm, nơi chúng ta sẽ thay đổi cách chiến đấu của đất nước.”
Huy quay lại, nhướng mày.
Lan lấy từ túi áo khoác một tấm bản thiết kế: logo của một Trung tâm Nghiên cứu Công nghệ Quốc phòng, nơi sẽ nghiên cứu các vật liệu đặc chủng, cảm biến sinh học và hệ thống tàng hình — do hai vợ chồng điều hành dưới sự hỗ trợ bí mật từ Tổng cục 2 và Cục An ninh quốc gia. Cái tên được đặt ở cuối tờ giấy: "H&L Research – Bảo vệ bằng Trí tuệ, không chỉ Vũ lực."
Huy bật cười, gật đầu. Đó không còn là chuyện cá nhân nữa. Đó là hành trình của hai con người từng lớn lên trong bóng tối, giờ cùng nhau bước ra ánh sáng.
Hai tháng sau lễ cưới. Cơ sở nghiên cứu đã đi vào hoạt động.
• Huy dạy các học viên đặc biệt về ứng dụng hóa học trong phòng thủ và tác chiến phi truyền thống.
• Lan dẫn đầu các dự án hợp tác quốc tế, đóng vai trò kết nối giữa công nghệ nội địa và tiêu chuẩn toàn cầu.
• Họ nuôi một chú chó nghiệp vụ đã “nghỉ hưu” tên là Sương – quà cưới từ ông Lâm.
• Vào mỗi chiều chủ nhật, họ dành thời gian trồng cây, và thỉnh thoảng, Lan nói đùa: “Đây là phòng tuyến cuối cùng của tổ quốc – khu vườn này đấy.”
Dù không có ai công nhận chính thức, nhiều người trong giới an ninh – quốc phòng thì thầm gọi họ là: “Cặp đôi không hồ sơ – chiến lược nhưng sát cánh.”
Và trong các tài liệu tuyệt mật lưu hành nội bộ, có một ghi chú nhỏ từ một vị lãnh đạo cao cấp:
“Nếu một ngày nào đó đất nước cần những người không phải vì tiền, cũng không vì danh, mà hành động vì điều đúng đắn – hãy tìm đến họ.
Huy – người đã chọn buông bỏ quá khứ để xây dựng một tương lai mới.
Lan – người giữ cán cân giữa lý trí và lòng trung thành."
Huy – với vai trò chuyên gia an ninh phi truyền thống – có một tuần công tác ngoài Bắc Trung Bộ. Lan – lúc này đang quản lý khối dự án hợp tác với các đơn vị quốc tế – không đi cùng. Khi Huy về lại Hà Nội, cô quyết định không đón anh ở sân bay như thường lệ…
Mà chuẩn bị cho anh một bất ngờ.
Tối hôm đó – tại căn biệt thự ngoại thành.
Huy bước vào nhà, không bật đèn, vì thói quen "sát thủ" trong anh chưa bao giờ mất đi. Nhưng căn nhà quen thuộc hôm nay có gì đó lạ lắm. Từ phòng ngủ trên lầu, ánh sáng dịu nhẹ màu hổ phách hắt xuống theo từng bậc thang.
Anh không gọi tên Lan. Thay vào đó, anh tháo khẩu súng ngắn ra khỏi thắt lưng, để lên bàn, rồi nhẹ nhàng bước lên. Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, và bên trong…
Lan đang đứng quay lưng về phía anh, chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa đen mỏng nhẹ đến gần như trong suốt, ôm trọn lấy tấm lưng thanh mảnh và bờ vai mềm mại của cô. Tóc búi cao, gáy trắng, và hương nước hoa nhẹ của hoa nhài phảng phất trong không khí. Không phải là Lan của các cuộc họp, mà là Lan của những khao khát dồn nén.
Huy đứng yên.
Lan không quay lại. Giọng cô dịu hơn cả tiếng nhạc nền đang phát nhỏ:
– “Chào mừng về nhà, Chuyên gia. Hôm nay không có mật danh, không có chiến thuật, không có mệnh lệnh... chỉ có anh và em.”
Huy bước đến phía sau cô, không lên tiếng. Anh đặt hai tay lên eo cô, cảm nhận cơ thể mềm mại mà rắn rỏi – của một người phụ nữ vừa là chiến binh, vừa là người yêu. Anh cúi xuống, môi chạm nhẹ vào gáy cô.
– “Anh đã phải dùng hết kỹ năng để giữ mình không bay về ngay khi vừa hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần là em… thì anh sẵn sàng đầu hàng.”
Mọi thứ sau đó như một bản giao hưởng...
Huy xoay Lan lại. Ánh sáng hổ phách phản chiếu vào đôi mắt cô – sâu, và ướt như đêm sắp mưa. Anh vuốt ve khuôn mặt cô, lần đầu tiên sau nhiều tuần chỉ toàn những báo cáo, mật mã và nguy cơ an ninh. Anh đọc ánh mắt cô như đọc một bản đồ, nơi mọi phòng tuyến đã được gỡ bỏ.
Họ hôn nhau, nhưng lần này là kiểu hôn của hai người đã hiểu rõ cơ thể nhau: biết nơi nào khiến đối phương thở gấp, biết khi nào nên dịu dàng, khi nào nên táo bạo. Ánh mắt của Lan như thôi miên, như mệnh lệnh không lời khiến Huy không còn là “lính đánh thuê mạnh nhất thế giới” nữa, mà chỉ còn là người đàn ông đang khao khát người vợ của mình đến điên dại.
Lan đẩy anh ngã xuống gi.ường trước.
Chiếc váy rơi xuống đất như một dải lụa trượt khỏi lưng trần. Cô trèo lên người anh, tay lần theo sống ngực rắn chắc, nơi có những vết sẹo cũ – thứ từng khiến anh nghĩ mình không thể được ai yêu một cách bình thường.
– “Từng vết sẹo của anh,” – Lan nói, cúi xuống hôn từng vết một, – “...em sẽ chạm vào, để chúng không còn là ám ảnh của máu, mà là bằng chứng của những gì anh đã vượt qua để đến bên em.”
Cơn mưa bên ngoài bắt đầu rơi.
Bên trong căn phòng, hơi thở dồn dập, gối chăn rối tung. Những tiếng rên khẽ, những cái cắn nhẹ, tiếng thì thầm ngắt quãng – tất cả hoà quyện như bản nhạc không lời giữa hai người tưởng chừng đã chai lì với cảm xúc. Họ không chỉ tìm kiếm nhau, họ đang giải phóng những áp lực vô hình của công việc.
Huy bế Lan lên, xoay ngược tình thế. Cô bật cười trong cổ họng, bàn tay vòng qua cổ anh như dây cương không cần lời. Cơ thể họ chuyển động như một vũ điệu, lúc nhanh, lúc chậm, lúc như vỡ oà, lúc như nghẹn lại.
Giữa những giây phút gần như tan vào nhau, Huy giữ chặt lấy tay Lan, gằn giọng trong cơn thổn thức:
– “Anh từng có mọi kỹ năng để sống sót… giết chóc và lẩn trốn... nhưng chưa từng học cách yêu.
– Em là người duy nhất khiến anh muốn học. Từ đầu. Từng ngày.”
Sau tất cả – chỉ còn lại tiếng thở.
Cơ thể họ nằm cạnh nhau, mồ hôi hoà lẫn mưa đêm thấm qua cửa sổ hé mở. Lan gối đầu lên tay anh, ánh mắt dịu lại như mặt hồ.
– “Lần tới anh đi công tác,” – cô nói, ngón tay vẽ lên ngực anh, – “em sẽ không để anh đi một mình nữa. Em sẽ đi cùng anh. Để anh biết, anh luôn có một người lính hậu cần.”
– “Không được. Em ở lại chỉ huy trung tâm.”
– “Thế mỗi lần về, phải có ‘báo cáo kết thúc nhiệm vụ’ như tối nay. Không được bỏ sót chi tiết nào.”
– “Yêu cầu phê duyệt.”
– “Đã duyệt. Bây giờ, tiếp tục báo cáo đi.”
Không có đạn dược, không có vũ khí.
Chỉ có hai con người tưởng chừng sắt đá… nhưng khi bên nhau, lại tan chảy như lửa gặp băng.


*HẾT*
 
Quay lại
Top Bottom