Ngồi cùng bàn ^^

chưa viết xong hả kóm , hồi ợp quá . đọc truyện mà hồi hợp dùm người ta
 
kóm ơi sao 36 người lại có 13 chiếc xe đạp đôi vậy. làm sao đủ
hjhj những ng còn lại đi bộ đôi cho tình củm :))
i... truyện hay thiệt a'. komkom cố gắng post típ nhá... luôn ủng hộ kom kom nah....:KSV@11:

chưa viết xong hả kóm , hồi ợp quá . đọc truyện mà hồi hợp dùm người ta

kòm mắc chút công chuyện mà:)
chiều lòng các mem dù đêm đã gần tàn :D kòm sẽ cố gắng post típ
 
Cái giọng quen quen…lạnh lùng…băng giá…mỉa mai…châm chọc…
Mai Anh ngạc nhiên quay người lại. Một cậu con trai cao lớn đứng hiên ngang trước mặt nó. Mái tóc hơi xám của cậu ấy được những làn gió khẽ vuốt ve nhè nhẹ. Đôi mắt u ám như được phủ một làn sương lạnh giá nhìn tròng trọc vào Mai Anh như thể một sinh vật lạ.
Đích thị là Duy rồi…
Chính là cậu ấy…
Bây giờ điều nó mong ước sẽ thành sự thật sao?....
Mai Anh khẽ mỉm cười, lòng thầm cảm ơn ông trời đã một lần thương nó!
Ánh trăng dịu dàng soi rọi lên khuôn mặt bầu bĩnh của Mai Anh. Hai mắt đỏ hoe vì khóc, dưới đáy mắt vẫn còn vương vấn những giọt nước nhỏ li ti, mặn chát…Đôi môi căng mọng, đỏ ửng như trái sơ ri. Mái tóc dài tung bay trong gió. Chiếc áo cardigan màu xanh bị tay con nhỏ túm một chỗ làm nhăn nheo hết cả…
- Mai Anh à…đứng dậy đi nào!
Cái giọng này…nghe cũng quen quen…ngọt ngào…dịu dàng…dễ thương…
Bên phải cậu con trai ấy là một cô bé đáng yêu với chiếc nơ hồng xinh xắn trên đầu. Cô bé ấy nở một nụ cười tươi rói, một bàn tay nhỏ nhắn khẽ đưa đến trước mặt Mai Anh.
Phải rồi…
Đúng là...đừng mơ tưởng vào một cái gì đó quá viển vông mà!
Hạnh Nhi vẫn đứng đó, cúi thấp người, đưa bàn tay nhỏ bé của mình về phía Mai Anh cùng với ánh mắt chờ đợi. Nhi cười một cách đáng yêu làm cho mọi người không nỡ lòng nào từ chối những gì cậu ấy mong đợi hay yêu cầu trong lúc này. Còn Duy, cậu ta vẫn thọc hai tay vào túi quần, đôi mắt lạnh lùng, vô cảm nhìn Mai Anh một cách đầy mỉa mai. Chiếc áo dài tay trắng muốt càng tôn thêm cái dáng cao lêu nghêu của cậu ấy. Duy đứng đó một cách đầy kiêu ngạo, càng nhìn sâu vào trong đôi mắt mã não của cậu ta, Mai Anh càng thấy hiện lên rõ vẻ thương hại cứ như của một cậu chủ đối với một người nô tì trước mặt. Con nhỏ bắt đầu thấy máu trong người sôi lên, nó điên tiết khi thấy trên khóe miệng cậu ta có một cái nhếch mép đầy châm chọc.
- Đứng dậy đi. Cậu còn muốn người ta phải bế cậu lên rồi đem về tận phòng hay sao?
Duy bắt đầu thấy hơi khó chịu vì cái kiểu Mai Anh cứ ngồi chết trân tại một chỗ làm cho Hạnh Nhi với tay mãi từ nãy đến giờ mà con nhỏ không thèm trả lời hay nhìn qua một lần. Gì thì cũng vừa phải thôi chứ?! Người ta đã có lòng giúp đỡ, thế mà cứ im lặng rồi mặc kệ như chẳng hề hay biết vậy.
Đến lúc này thì Mai Anh sực tỉnh, cái ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu nó ngay lập tức bị dập nát bởi cái câu nói "chua chát" của Duy. Con nhỏ theo phản xạ ngước lên nhìn Duy, tự nhiên lại bị ức chế! Không thấy thì muốn gặp, mà gặp rồi thì chỉ muốn đấm vài phát cho chết tươi luôn thôi. Mai Anh cười khẩy một cái, rồi quay sang thấy mặt Hạnh Nhi đang hơi "méo mó" vì mỏi tay. Tự nhiên nó thấy tức cười! Trông mặt hai người kia lúc này mới thật buồn cười làm sao. Mai Anh dịu dàng mỉm cười với Hạnh Nhi, sau đó đứng phắt dậy, phủi phủi cái quần dính đầy cát.
- Cảm ơn Nhi. Tớ đủ khỏe để tự đứng dậy được!
Nói rồi, con nhỏ quay ngoắt đi luôn.Nó đi qua người Hạnh Nhi rất mạnh nên chẳng may huých một cái vào vai khiến cho Hạnh Nhi ngã xuống đất. Mai Anh bất ngờ quay người lại nhìn thì thấy Duy đang vội vàng cúi xuống đỡ lấy Hạnh Nhi, đôi mắt đen mã não của cậu lộ rõ ra một sự lo lắng và bất ngờ. Mai Anh hơi sững lại một phút nhưng rồi nó lại nhanh chóng quay đi luôn.
- Đứng đấy đã!
Một tiếng gọi vội vã từ sau lưng Mai Anh vang lên.
- Cậu quay lại đây cho tôi!
Mai Anh kinh ngạc, ai...đứa nào dám cả gan ra lệnh cho nó như thế? Kiểu này thì chán sống rồi. Từ hồi bé đến giờ, nó ghét nhất là cái kiểu ra lệnh cho người khác. Hừng hực ngọn lửa căm thù, con nhỏ từ từ quay người lại xem đích danh kẻ chán sống đó là ai.
- Xin lỗi Hạnh Nhi đi!
Duy tiến tới gần chỗ nó, và đương nhiên là kéo theo Hạnh Nhi rồi. Mai Anh sững sờ, xin lỗi ư? Lố bịch quá! Đột nhiên, nó cười thật lớn khi nhìn vào gương mặt hình sự của Duy.
- Nực cười...Tôi đắc tội gì với bạn gái cậu mà bắt tôi phải xin lỗi?
- Bạn gái...?!!
- ...haha...Vậy không phải là bạn gái sao? À...Tôi xin lỗi...Phải là vợ chưa cưới mới đúng...Duy nhỉ?
Mai Anh cười lớn, nhìn bộ dạng của nó lúc này có thể khiến cho từ tên mọt sách đến người nông dân hiền lành chất phác cũng muốn đánh cho tan xương nát thịt.
- Xin lỗi Hạnh Nhi đi!
Sắc mặt Duy hơi nóng lên một chút, đôi mắt đầy tức giận của cậu khẽ nhìn ra chỗ khác, không muốn nhìn nhỏ Mai Anh thêm một phút nào nữa. Cậu nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhắc lại câu nói ban nãy một lần nữa, nhưng lần này có vẻ chắc chắn và mang tính chất ra lệnh nhiều hơn.
- Tôi nghĩ chắc cậu đủ minh mẫn để hiểu được việc mình đang làm đấy!
Mai Anh cười nhếch mép, nó đút tay vào túi áo rồi quay người đi thẳng. Không thèm để tâm đến câu nói của Duy nữa.
- Có cần thiết để tôi phải nói lỗi sai của cậu với Hạnh Nhi không?
Duy lên tiếng, một giọng nói trầm trầm hết sức bình tĩnh. Nhỏ Mai Anh đứng lại, không hề quay lại nhìn gương mặt của cậu ta lúc này.
- Tùy cậu thôi!
Mai Anh biết chứ, biết rằng nó đã khiến cho Nhi bị ngã, nhưng đâu phải nó cố tình, chỉ là vô ý thôi mà. Nhưng cái tính cố chấp không cho phép nó quay lại giải thích một lời.
- Hẩy ngã người khác...không xin lỗi mà bỏ đi như vậy hay sao? Cậu còn biết liêm sỉ là gì không đấy?
Mai Anh hơi bất ngờ một chút...Liêm sỉ ư?
Nó quay người lại, giương đôi mắt đầy hận thù của mình về phía Duy.
- Nếu không xin lỗi thì sẽ là người vô liêm sỉ hả?
Nhỏ cười khẩy một cái, nó hơi nghiêng nghiêng cái đầu giở giọng thách thức.
- Vậy thì cứ coi tôi là vô liêm sỉ đi...Tôi không quan tâm Duy à!
Nói rồi, Mai Anh quay lưng đi thẳng.
Duy đứng sững ở đó, cậu buông nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Hạnh Nhi ra, thở dài một cái...
Mai Anh chạy nhanh về phòng. Thực sự hôm nay là một ngày quá mệt mỏi rồi, mọi chuyện xui xẻo tại sao cứ liên tiếp xảy ra thế này...Nó đã đắc tội gì với ông trời cơ chứ?...Mai Anh nằm lên gi.ường, chùm chăn kín mít để không ai có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng của nó, giấu đi những giọt nước mắt chua chát cứ chảy liên tục sang hai bên thái dương.
- Oaaaaa!!! Đẹp quá đi mất! Duy Duy, cậu nhìn này!!!

Nói rồi, con nhỏ chỉ ra khung cảnh bên ngoài kia. Thực sự bây giờ nó rất thích thú với cảnh tượng trước mắt mình, hứng thú hơn hẳn so với khi xem film, khi ăn kem hay thậm chí là khi được sai bảo,...Một bầu trời đầy sao, vô vàn những tinh tú lấp lánh. Trăng đêm nay thật đẹp, tỏa ra những ánh sáng dịu dàng khiến con người ta cảm thấy thật thanh bình, khung cảnh trở nên thơ mộng đến lạ thường. Ngước đôi mắt ngây thơ của mình lên, Mai Anh khẽ mỉm cười, nhìn trăng và sao một cách thích thú. Quanh đây, nó vẫn nghe tiếng lá cây xào xạc đang vui đùa cùng cơn gió mát.

- Tôi thích ngắm mọi thứ từ trên cao như thế này!

Một giọng nói ấm áp từ sau lưng Mai Anh vang lên, nó khác hẳn với những câu nói lạnh lùng vô cảm mà hằng ngày cậu ta vẫn nói. Mai Anh bất ngờ, nó quay lưng lại đằng sau thì gặp ngay ánh mắt trìu mến mà Duy đang nhìn mình. Đôi mắt vô hồn kia sao bây giờ lại dịu dàng đến thế. Gương mặt cậu ta như được trăng làm cho chói lóa, đẹp đến lạ thường.

Mai Anh sững sờ, nó chưa bao giờ thấy tên đểu cáng lại đẹp đến thế này, một vẻ đẹp rất lạ mà chỉ riêng cậu ta mới có. Một vẻ đẹp tiềm ẩn, ẩn chứa trong con người lạnh lùng ấy lâu nay mới phát hiện ra. Nó bắt đầu cảm thấy hai má mình đang dần ửng đỏ, xấu hổ quá, nó gượng gạo quay mặt ra chỗ khác.

- ...Dù cho tôi có nói là cậu chẳng có gì bí ẩn...nhưng thực ra, tôi chẳng hiểu gì về con người cậu cả....

Mai Anh yếu ớt lên tiếng, nó thú thực với Duy rằng cái hôm ở hành lang chỉ là nó nói bừa.

Duy nghe con nhỏ nói xong thì quay sang hỏi:

- Cậu muốn biết về tôi lắm sao?

Mai Anh vừa quay sang thì chạm ngay phải ánh mắt đang nhìn mình và đôi môi nhỏ gọn ấy đang cười hay sao? Liệu nó có mơ không? Những nụ cười mà nó nhìn thấy ở Duy chỉ là những nụ cười nửa miệng hay những kiểu cười nhếch mép thể hiện rõ sự khinh bỉ ở cậu ta. Nhưng không, đây không phải những kiểu cười Mai Anh nhìn thấy, đây là một nụ cười ẩn chứa sự thân mật và dịu dàng nhất.

***
8h sáng ngày hôm sau.
- Mai Anh, dậy đi mày!
Hường đang cố gắng kéo cái chăn ra khỏi người Mai Anh. Chẳng lẽ con nhỏ này mê ngủ đến mức không cần đi ăn sáng hay sao? Gọi nó đến giã cả hõng ra rồi mà vẫn chưa buồn dậy, Hường bắt đầu cảm thấy máu trong người sôi lên, với cái bản tính đanh đá sẵn có trong người, nó cầm cái chăn giật phắt một cái ra khỏi người Mai Anh.
- Dậy ngay! Mày định nằm ườn ra đến bao giờ hả?!!
- ...
Đột nhiên bị người khác giật chăn nên Mai Anh thấy lành lạnh, nó nhíu mày, mở hờ hờ cái mắt sưng húp của mình lên.
- Trời ơi!!! Mày có biết tao gọi mày mấy chục câu rồi không hả?!! Dậy đánh răng rửa mặt đi rồi xuống phòng ăn để ăn sáng. Nhớ là xuống luôn đó, mày mà không xuống là tao cho mày hứng cả xô nước vào người đấy!!!


Hường hùng hổ ném phịch cái chăn xuống gi.ường rồi đi thẳng ra cửa và không quên đóng sầm một cái. Lúc này thì Mai Anh cũng đã phải ngồi dậy rồi, nó gãi gãi cái đầu rồi cầm cái gương lên soi xem mặt mình đã nổi cái mụn nào chưa theo thói quen.
- Aaaaaaaaaaaaaaaa!!!~ Cái mắt của tôi, sao lại sưng húp lên như thế này?!! Ôi trời ơi là trờiiiiiiiiiiiii!!!
Trong gương, một cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng như sứ với đôi mắt sưng húp, đỏ quạch nhìn không khác gì một con quái vật. Cái mắt từng là điểm mà nó tự hào nhất, thế mà bây giờ nó đã bị tàn phá nặng nề bởi những giọt nước mắt điên cuồng.
*Phòng ăn*
- Biết điều thế là tốt!
Hường vừa nhìn thấy con bạn mình lẽo đẽo đi xuống thì cười mỉm rồi tương ngay cho một câu khó chịu.
Mai Anh lừ mắt một cái, rồi lại đẩy nhẹ cặp kính to như kính lão lên. Ban nãy nó đã tìm cách khắc phục đôi mắt sưng của mình lên bằng cách đeo cái kính không độ. Thế là con nhỏ lại bị đem ra làm trò cười cho cả lũ trong lớp.
- Mốt mới hả Mai Anh? Nhìn mày trông chẳng khác gì cô gái xấu xí...hahaahaaa
- Không...Phải là tiểu Huyền Diệu chứ...hahaa...
- Mày làm thêm quả kẹp hàm nữa thì chuẩn miễn chỉnh đấy Mai Anh ạ...hahaaa...
Cứ sau mỗi lời nói trêu trọc của lũ bạn lại là một nụ cười sở khanh nghe đến man rợ. Mai Anh bĩu môi một cái rồi hậm hực ngồi phịch xuống ở một bàn trống, không thèm đếm xỉa gì đến mấy lời trêu trọc vớ vẩn của tụi bạn nữa.
- Ế! Hôm nay chị Mai Anh nhà mình hiền dễ sợ à nha!!!
- Ờ đúng, không đánh nhau, không xỉa xói, lại còn không thèm lừ mắt nữa chứ...hahaa...Có vấn đề...Có vấn đề...
"Rầm!!!"
- Này nhá, tôi như thế nào thì kệ tôi, liên quan gì đến mấy cậu hả?!!!
Đến bây giờ thì quả núi lửa không thể chịu đựng thêm được nữa và phun trào đủ các thể loại dung nham để người khác phải gánh chịu. Mai Anh điên tiết đập bàn đến rầm một cái, rồi trợn mắt nhìn mấy cái con người đang im re nhìn mình.
- Yaa!!!Tao yêu mày, cuối cùng thì sư tử đã chui ra được khỏi chuồng rồi, ôi Mai Anh đanh đá đã come back rồi!!!Yeah!~
Và 1…2…3 cả lớp ngó nghiêng nhìn nhau rồi đột nhiên cười ha hả, chúng nó rú ầm lên rồi chạy ra ôm Mai Anh đồng loạt cứ như thể trăm năm rồi mới gặp.
Hơ hơ...Mình chửi mắng chúng nó, đã không đánh mình thì thôi...Lại còn nhảy ra ôm hôn đồng loạt...Cái lũ này...Điên nặng rồi....
Sau khi ăn sáng no phè phỡn, chị hướng dẫn viên đưa cả lớp ra hòn Tre để tham quan. Đúng là không hổ danh thiên hạ đồn đại, hòn Tre quả thật rất chi là đẹp. Đâu đâu cũng thấy núi trùng trùng điệp điệp, nước thì xanh rờn, thỉnh thoảng lại có những con sóng nối đuôi nhau chạy lăn tăn.


Buổi sáng hôm đó đi chơi khá vui nên ít nhiều Mai Anh cũng một phần nào chuyện tối hôm qua. Chuyện tối qua cứ như một kịch bản được viết nên nhằm mục địch Mai Anh là người thua cuộc vậy. Hôm nay mấy lần Thành cũng tới gần Mai Anh định bắt chuyện, tiện thể chuộc lỗi chuyện hôm qua luôn. Thế nhưng cứ thấy cậu ta gần tới là Mai Anh lại vội vàng đi ra chỗ khác, tránh ánh mắt ân hận của Thành khi nhìn về phía mình.
Còn Duy thì vẫn thản nhiên lượn lờ trước mặt Mai Anh coi như chẳng hề biết chuyện gì xảy ra, dường như sự có mặt của Mai Anh không hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu. Hôm nay Duy mặc một chiếc áo sơ mi trắng và bên ngoài mặc chiếc áo khoác đơn giản. Mái tóc màu xám của cậu có đôi lần làm Mai Anh chú ý nhưng rồi chuyện đêm qua vẫn khiến nó cảm thấy khó chịu nên Mai Anh nhìn vội ra chỗ khác.
***
Tối hôm đó, ai ai cũng đã rất mệt mỏi vì cả một ngày chơi bời xả láng nên quyết định đi ngủ một giấc cho đã. Chúng nó còn rủ nhau đặt chuông báo thức để nửa đêm dậy đi ăn, sau đó là đánh phỏm thâu đêm. Ăn uống xong một cái là tất cả nhảy lên phòng đi ngủ.
- Chuông báo thức kêu là mày phải gọi tao đấy!
Hường kéo chăn ra rồi nhắc nhở Mai Anh.
- ...Cứ ngủ đi...
Mai Anh không buồn ngủ, đơn giản là nó muốn đi chơi một mình vào cái giờ dở dang mà cả lớp lại đi ngủ nên sẽ chẳng ai làm phiền nó được. Mai Anh lén lút lấy cái áo khoác treo trên giá rồi đi giầy và bước ra ngoài cửa.
Đêm ở Nha Trang thật tuyệt vời, giá như ngày nào nó cũng được tận hưởng những làn gió ở đây thì tốt biết bao. Bây giờ đường xá khá là đông đúc, Mai Anh tìm đến một chỗ vắng vẻ chả có lấy một bóng người. Nó chậm rãi ngồi lên trên bãi cát mịn màng, lấy cái điện thoại ra và ấn số.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!"
- Trời ơi sao lại tắt máy cơ chứ!
Mai Anh hậm hực đút cái điện thoại vào túi quần. Đang định buôn dưa lê với Linh một tí thì nhỏ Linh lại tắt máy. Hai ngày rồi không gặp nhau nên Mai Anh nhớ Linh lắm! Chẳng biết bây giờ nhỏ đang làm gì? Chơi với ai? Liệu có nhớ đến con bạn chí cốt của nó đang bơ vơ lạc lõng chơi một mình không đây?!!
- Mặc vậy không sợ lạnh hả?
- Ôi trời! Giật cả mình...đúng là cái đồ....ơ...
Ngước lên thì Mai Anh thấy cái cậu thanh niên quen thuộc mà nó đã nhìn cả trăm nghìn lần. Duy đang đứng trước mặt nó, hai tay đút vào túi quần, mái tóc xám lại bị gió thổi tung bay.
Mơ...
Đúng là mơ thật rồi...
- Sao không ngủ đi mà ra đây làm gì?
Duy lạnh lùng nói, ánh mắt cậu nhìn xa xăm.
Tim Mai Anh bắt đầu đập thình thịch. Lâu lắm rồi Duy mới "hỏi thăm" đến nó một chút như thế, nhưng nó vẫn im lặng, không nói nửa lời.
- Gió thổi mạnh, về phòng đi không bị lạnh đấy...
Duy tiếp tục lên tiếng phá vỡ bầu không khí mặc dù gió thổi rất nhiều, quang cảnh thoáng đãng nhưng vô cùng ngột ngạt nơi đây.
Đến bây giờ thì Mai Anh thực sự bị bất ngờ, mặc kệ cho nhỏ không đáp lại nhưng cậu ta vẫn thản nhiên và lạnh lùng nói. Mai Anh ngước mắt lên thì thấy Duy đang nhìn chằm chằm vào mình cứ như thể một loài sinh vật lạ.
Nhỏ từ từ đứng dậy, phủi cái đít quần dính đầy cát rồi quay mặt đi định bỏ về.
 
woa cái j thế này:KSV@13:............thoang thoảng mùi kẹo bông gòn :x

- Từ từ đã...
Duy kéo nhẹ tay Mai Anh lại, một bàn tay lạnh buốt đến thấu xuơng thấu thịt.
- Sao đây? Định bắt tôi phải xin lỗi cậu hay sao? Nhưng mà tôi chưa hề nói với cậu một câu nào nhé! Lần này thì không bắt lỗi tôi được đâu...
Mai Anh tuôn một tràng, mọi sự giận dữ hôm qua đột nhiên đổ dồn hết vào lúc này khiến cho nó chỉ muốn mắng mỏ, chửi bới ai đó một trận cho đã đời.
Ánh trăng đêm soi rọi gương mặt bức xúc của Mai Anh, cái kính to oành chiếm hơn một nửa mặt của nó. Duy nhìn nó thật kĩ, cứ như soi từng nét trên khuôn mặt nó vậy. Mai Anh quay mặt đi, tránh đôi mắt màu mã não bị phủ bởi sương đêm, lạnh lùng, vô cảm.
- Nói cho tôi biết...Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Duy kéo mạnh Mai Anh gần vào mình, cậu nắm chặt tay Mai Anh như thể sợ nhỏ có thể chạy đi bất cứ lúc nào.
- Không liên quan gì đến cậu hết!
- Thế cái gì là liên quan đến tôi?
Nhận thấy sự cay độc trong câu nói của Mai Anh, Duy vội vàng nói lại ngay lập tức. Duy cứ nhìn thẳng vào mắt Mai Anh làm cho nhỏ không nói được lời nào.
- Khóc như vậy...Chắc chắn phải có chuyện gì ghê gớm lắm!
Duy lại tiếp tục "tấn công" Mai Anh, cậu kéo nhẹ cái kính to tổ chảng của Mai Anh ra. Tiến tới sát hơn một chút.
- ...Giả lại kính cho tôi...Cậu bị điên hả?
Duy ngày một tiến sát tới Mai Anh. Mắt cậu nhìn chằm chặp vào làn môi căng mọng của nhỏ. Cái hình ảnh của nụ hôn với Thành hôm qua đột nhiên quay lại khiến Mai Anh ghê tởm….
- Là Thành phải không?
-.....
- Là Thành đã hôn cậu phải không?
Mắt Duy đột nhiên bị một ngọn lửa căm giận phá tan cái lớp sương đêm đó. Cậu nâng cằm Mai Anh lên, nói rõ từng chữ một. Giọng cậu lạnh lùng pha chút giận dữ cứ từng đợt làm trái tim Mai Anh đau thắt. Mặt nhỏ trắng bệch, cả người rũ ra chẳng còn lấy một chút sức lực.
- Vậy cậu...Hãy để cho tôi lau sạch đi nụ hôn đó nhé...
Duy đột ngột dịu giọng lại, lấy tay giữ vào gáy của Mai Anh, tay còn lại thì nâng nhẹ cằm nhỏ lên. Chầm chậm, từ từ cúi xuống....Dịu dàng hôn lên môi của Mai Anh...Làn môi cậu ấy giá buốt, lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta vô cùng ấm áp...
Mai Anh sợ hãi đủn mạnh Duy ra...Nhưng vô ích, cậu ấy không buông Mai Anh ra mà còn kéo Mai Anh sát vào mình hơn. Tim con nhỏ đập loạn nhịp, đầu óc mụ mị, dường như trái đất đang quay với tốc độ kinh hoàng khiến cho nhỏ phải chóng mặt.
Một cảm giác dây dưa, cay cay, lại ngọt ngọt cứ thể len lỏi vào miệng lưỡi Mai Anh.
Đầu óc nó bây giờ hoàn toàn mụ mị, dường như trên thế gian này nó chẳng còn biết đến một cái gì nữa. Chỉ cần được trong vòng tay ấm áp của Duy, thế là quá đủ! Một niềm hạnh phúc trỗi dậy khiến tim nó đập mạnh hơn. Mạnh đến mức nó lo sợ rằng Duy có thể nghe thấy mất…

Những con sóng cứ liên tiếp xô nhẹ vào bờ khiến cho bọt tung trắng xoá. Những ánh sao đêm toả một thứ ánh sáng kì dị, lấp lánh xuống thế gian. Cũng như đêm hôm đó, trăng hôm nay sáng thật dịu dàng. Mai Anh ngồi bó gối trên cát, tay mân mê mấy cái vỏ sò trắng tinh.

Có lẽ nụ hôn vừa rồi là thật, hơi thở nóng bỏng của Duy ít nhiều vẫn còn vương vấn trên môi nó. Cái vị ngọt ngọt như kẹo bông gòn khiến cho lưỡi nó tê cứng lại. Duy ngồi lặng yên trên bãi cát, cứ như Mai Anh và nụ hôn vừa rồi Duy chưa từng biết đến. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về một phía xa xăm.

Đến giờ tim Mai Anh vẫn còn đập rất mạnh và nhanh. Nó cứ im lặng ngồi cạnh Duy mà chẳng nói câu nào. Duy cũng vậy, cũng im lặng như bản tính sẵn có của cậu. Gió thổi vi vu làm cho cành lá xao động, những chiếc lá cứ xào xạc tạo thành một bản nhạc êm dịu.
đến đây thui nha kòm nghỉ dưỡng sức đã :p
 
hết chưa kòm . khi nà hết là đề chữ hết nha chi tui bt . ko thì tui chờ hoài mệt lắm .còn thì post nhanh nha . "thình thịch" tim đập đó .hồi hợp:KSV@09:
 
Coi bộ còn dài dài đó sky,kòm kũng hồi hộp k kém mà
đang háo hức chờ bạn ý ra chap mới nè :KSV@12:
 
uhm . bạn ấy hay thật . làm người ta hồi hộp . nhưng dài cũng đọc hết . đang rãnh mà . chuẩn bị thi giữa kì nên ko có việc jii làm
 
ko phải chứ . dài hay ngắn ko là vấn đề . chỉ bt là truyện nó hay theo 1 nội dung hay hình thức nào đó mà ta cảm thấy hứng thú thôi .
 
hjhj cảm ơn các mem đã ủng hộ :x típ nè
Sau mấy ngày đi chơi bạt mạng đó, Mai Anh lại ủ rũ sắp sách vở để chuẩn bị vào học kì II. Chuyến đi chơi lần này tuy rằng không có nhỏ Linh đi cùng nhưng ít nhiều Mai Anh cũng có "kỉ niệm đẹp" mà nó cho rằng ông trời quả là không bao giờ để nó phải chịu thiệt. Hehe...

Vác nguyên cái bộ mặt ngái ngủ đến lớp, Mai Anh lù rù mắt nhắm mắt mở vừa đi vừa lẩm nhẩm gì đó. Thì đột nhiên một cái giọng vô cùng quen thuộc vang lên bên tai làm cho nó mở to mắt, nét mặt dần dần chuyển đổi, các cơ ở mặt bắt đầu dãn ra, Mai Anh nở một nụ cười sung sướng.

- Aaaaaaaaaaaaa...!!! Linh....Linh Linh Linh Linh....!!!!

Vừa nghe thấy tiếng hét inh ỏi của con bạn mình, nhỏ Linh đang tranh luận với thằng cha ngồi bên cạnh vội vàng đứng bật dậy, mặt từ giận dữ chuyển sang sung sướng hết cỡ.

- Aaaaaaaaaaaaa....!!! Tao nhớ mày quá Mai Anh ạ!!!!

- Ừ ừ...Tao cũng nhớ mày lắm...!!!

Nói rồi, cả hai con chạy ra ôm chầm lấy nhau, nhảy điệu choi choi quen thuộc ở ngay giữa lớp làm tất cả cái nhìn từ tứ phía chĩa chòng chọc về hai con nhỏ nổi loạn.

"E hèm..."

Hà lớp trưởng hắng giọng một cái, tội Mai Anh đến muộn đúng giờ truy bài Hà đã không thèm nói thì thôi, vào lớp lại còn làm ồn lên như cái chợ vỡ.

Mai Anh nhìn con lớp trưởng đang đứng trên bục giảng cầm quyển sách Văn nom y như cô giáo, mắt lại đang gườm gườm nhìn về phía mình nên bẽn lẽn về chỗ, ánh mắt nuối tiếc khi chưa hỏi gì được con bạn chí cốt của mình.

Cả ngày hôm đó, Mai Anh và Linh đã phải tốn đến 1kg giấy để viết thư truyền tay nhau. Nào là ở trong đó có lạnh không? Có quen được anh nào đẹp zai không? Có mua quà cho tao không? Có buồn không? ,...v....v....v.....Nhưng chung quy lại một điều là cả hai con đều phởn chí khi nhìn thấy mặt nhau sau nhiều ngày xa cách.

- Tối nay đi chơi với tao không?

Đang thong dong đi bộ ra bến xe bus để về nhà, đột nhiên Linh quay sang hỏi Mai Anh, nở một nụ cười tươi rói cùng với cái trò "nháy mắt đưa tình".

- Nhìn cái mặt mày gian gian thế kia....Tao nghi ngờ lắm....- Mai Anh đưa ánh mắt đa nghi của mình sang nhìn Linh với vẻ khó hiểu.

- Haha...Đúng là chả cái gì qua được mắt mày...Tối nay tao đi cùng với Hoàng Anh (tên bạn trai của Linh), anh í có đi cùng một thằng bạn nữa nên tao cũng muốn rủ mày đi cho vui....- Linh tí ta tí tởn nói, cái mắt nó híp tịt vào tỏ vẻ sung sướng-...Mà dù sao thì mày cũng nên có người yêu đi, chứ cứ bơ vơ mãi thế không thấy buồn à???

Mai Anh đột nhiên bị chột dạ, nó tự nhiên lại nhớ đến cái tên "Duy" cùng với gương mặt quen thuộc của cậu ta. Ay dà, cái nụ hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng đó lại khiến Mai Anh đầu óc bay lên tận 9 tầng mây.

- Này...này...mày bị làm sao thế?- Linh thấy con bạn mình cứ mơ mơ màng màng, vội vàng lay lay người nó.

Mai Anh như trở về với thế giới thực tại, nó ngơ ngác nhìn Linh rồi mới chợt nhớ ra chuyện ban nãy.

- À...à...ừ...đi thì đi...!

- OK!!! Vậy tối nay 7h mày đứng ở đầu ngõ đợi tao nhé!- Linh vẫy vẫy cái tay tạm biệt rồi nhảy vội lên cái xe bus trước mặt.

Bóng dáng cái xe bus đã khuất khỏi tầm mắt của Mai Anh, nhỏ lại lặng lẽ ngồi trên cái thanh sắt ở bến xe, giở quyển Doraemon mới mua ra đọc.

***

Tối hôm đó, đúng 7h Mai Anh đứng ở đầu ngõ chờ nhỏ Linh đến đón. Tâm trạng nó khá là hồi hộp, không biết rằng buổi đi chơi này có vui không nữa. Một cơn gió khẽ thoảng qua làm cho Mai Anh hơi run lên vì lạnh. Nó ngước lên nhìn bầu trời đầy những vì sao sáng trong, ánh trăng dịu dàng vuốt ve lấy gương mặt nó.

- Mai Anh à! Tao đến rồi đây!!!

Quay mặt ra thì Mai Anh đã thấy nhỏ Linh từ cái cây hoa sữa chạy tới. Hôm nay trông Linh xinh thật, nhỏ mặc một cái váy hồng xếp li cùng tông với cái áo cardigan dài gần quá nửa cái váy. Tóc được búi phồng phồng ở trên đỉnh đầu cùng với một cái dây buộc tóc quả bông trắng tinh khiết.

- Ui trời! Bây giờ là thời đại nào rồi mà đi chơi vẫn còn mặc quần bò với áo cardigan, trông mày đơn giản quá đấy!

Linh nhìn Mai Anh một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không hài lòng. Mai Anh từ trước đến giờ khá là đơn giản, cái gu thường ngày của nó chỉ là chiếc cardigan và quần ống côn, thế là được rồi!

- Kệ tao, từ trước đến giờ vẫn mặc thế. Tự dưng hôm nay mày dở chứng à?

Mai Anh vênh ngược cái mặt lên nhìn Linh rồi bĩu môi một cái.

- Thì thường ngày mày mặc thế có ai nói gì? Nhưng tối nay mày phải hiểu là đi gặp mặt người ta...Ăn mặc đơn giản thế liệu....

- Kệ xác tao...Giờ có đi không hay để tao ở nhà?

Mai Anh hậm hực cắt ngang Linh đang nói. Nó khoanh tay trước ngực chả thèm đếm xỉa gì đến gương mặt van xin của Linh. Mà chả nhìn cũng biết, thể nào nhỏ Linh cũng đem ánh mắt chó con của mình ra để dụ dỗ Mai Anh vào nhà thay quần áo đây mà.

- Nào...Giờ thế nào đây?- Mai Anh liếc sang con bạn mình một lần nữa. Nó vênh vênh váo váo giở cái thái độ của bọn quý tộc kiêu căng ngạo mạn.

- ....Ừ....thì đi!

Linh lủi thủi quay người lại đi, ánh mắt tiếc nuối. Mai Anh thấy thế thì vội vàng chạy ra khoác tay nhỏ bạn, cười tươi roi rói. Con gái thì càng đơn giản càng đẹp, mà vốn dĩ Mai Anh cũng chẳng hứng thú gì với cái vụ đi gặp mặt lần này. Đơn giản là vì tâm trí nó vẫn còn đang mải tơ tưởng đến bạn Duy ở tận đẩu tận đâu.

....

- Hi cưng! Anh ở đây nè!!!

Linh và Mai Anh kéo nhau ra công viên gần nhà thì đột nhiên có tiếng gọi ngọt sớt ở phía trước cùng với cái nụ cười híp mí rất dễ thương.

- Anh Hoàng!- Linh vừa nhìn thấy Hoàng Anh thì tít cả mắt, nó kéo tay Mai Anh chạy nhanh về phía cậu con trai dáng cao kều.

"Không biết bây giờ bọn con zai ăn gì mà cao thế nhỉ? Hôm nào phải học hỏi bí kíp của chúng nó mới được!"- Mai Anh thầm nghĩ, ánh mắt nó nghi ngờ nhìn về phía Hoàng Anh.

- Anh chờ lâu chưa?...À, xin giới thiệu với mày, đây là anh Hoàng Anh mà tao hay kể với mày đó- Linh nhìn sang Mai Anh rồi lại nhìn sang Hoàng Anh với ánh mắt âu yếm-...còn đây là bạn thân của em, tên là Mai Anh!

- Chào em! Anh là Hoàng Anh, rất hân hạnh được gặp em!

Hoàng Anh cúi đầu xuống, nở một nụ cười rất tươi rồi đưa tay ra trước mặt tôi.

- Vâng, chào anh! Em là Mai Anh, cũng rất hân hạnh khi được gặp anh!

Mai Anh nhìn bàn tay của Hoàng Anh trước mặt rồi đưa tay ra bắt tay với anh ấy.

Sau màn chào hỏi theo lễ nghi, Hoàng Anh rủ Mai Anh và Linh đi tới một quán "Phở cuốn" bên đường.

- Ủa? Thế bạn của anh đâu rồi?- Linh vừa ngồi xuống thì vội vàng quay sang hỏi Hoàng Anh với ánh mắt mong đợi.

- À...Nó bận có tí việc...Chắc độ 5, 10 phút nữa nó đến thôi ý mà!

Sau khi gọi đồ ăn xong, Hoàng Anh quay sang nói chuyện rôm rả với Linh. Linh cũng vậy, mặt mũi cũng hơn hớn nhìn Hoàng Anh sau mấy ngày xa cách. Chỉ tội nghiệp con nhỏ Mai Anh, bị hai người họ bỏ rơi đến là tội!

- Xin lỗi em đến muộn!

Bỗng đằng sau Mai Anh có một giọng nói trầm trầm vang lên, theo phản xạ con nhỏ quay người lại...ôi...ôi...trời..đất...là...là...

- Không sao, ngồi xuống đi!- Hoàng Anh nhoẻn miệng cười rồi đưa tay về phía trước mặt mình chỉ cậu con trai đó ngồi xuống, tức là ngồi kế bên Mai Anh.

Cả Mai Anh và Linh đều nhìn chằm chặp vào nhau rồi nuốt nước bọt đến ực một cái. Cái gì thế này? Tại sao lại trùng hợp đến thế cơ chứ?

- Ủa...Hai em quen bạn anh à?

Dường như vẻ mặt của Linh và Mai Anh quá biểu cảm nên Hoàng Anh sốt sắng hỏi.

- ...Dạ...quen ạ...- Linh lí nhí trong mồm nhưng cũng đủ để tất cả nghe thấy.

Lúc này thì cậu con trai đó mới thèm để ý đến gương mặt của hai cô gái này. Và cậu con trai đó cũng bất ngờ không kém, miệng cứ lắp bắp muốn nói nhưng lại chẳng nói được câu nào.

Đột nhiên, Mai Anh thấy lạnh xương sống, cảm giác về cái nụ hôn chết tiệt đêm hôm đó lại ùa về. Lợi dụng lúc Mai Anh sơ hở, Thành lại giở cái trò bỉ ôi vô liêm sỉ ra để làm con bé phải đau khổ suốt cả một buổi đêm, làm cho cái mắt nó sưng húp đến độ phải đeo cả kính vào để che. Mai Anh thề rằng sẽ không bao giờ nhìn cái mặt cậu ta thêm một lần nào nữa, thế nhưng cuộc đời quả thật rất trớ trêu, đúng vào cái ngày nhỏ Linh bạn nó rủ đi xem mặt thì lại gặp đúng tên đểu cáng Mai Anh ghét nhất trần đời.

Tâm trạng bối rối của Mai Anh và cả Thành khiến không khí nơi đây ít nhiều hơi căng thẳng. Linh và Hoàng Anh vẫn trong cuộc nói chuyện mật ngọt nên chẳng quan tâm lắm tới bên ngoài. Chỉ có Mai Anh và Thành vẫn đang im lặng trước một đống đồ ăn bày la liệt trên bàn.

- À...xin lỗi...hôm nay em hơi mệt nên em xin phép về trước ạ!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng quyết liệu, Mai Anh đứng bật dậy, cúi đầu xin lỗi rồi ngoảnh mặt đi thẳng. Tất cả mọi hành động diễn ra chỉ trong vòng 5s nhanh chóng.

Ba người còn lại ngồi chết trân chả hiểu con bé kia đang làm cái trò gì nữa. Khi không tự dưng lại đòi về, Linh còn đang lưỡng lự không biết có nên chạy theo bạn không, thì Thành cũng đứng bật dậy, cúi đầu chào rồi chạy nhanh theo cái bóng dáng nhỏ nhắn đi rất nhanh ở phía trước.

- Hai đứa làm sao thế hả em?- Hoàng Anh với gương mặt ngơ ngác quay qua nhìn Linh hỏi.

- Em cũng không biết nữa....Để tối về gọi điện hỏi xem sao....

....

- Mai Anh...Chờ tôi cái đã...

Thành chạy theo Mai Anh qua một dãy phố đông đúc rồi, phải khó khăn lắm mới nhìn được theo cái dáng nhỏ bé của Mai Anh. Cuối cùng, cậu cũng lấy hết sức chạy một cái thật nhanh kéo tay Mai Anh lại.

- Cậu bỏ ra đi...Tôi muốn về nhà!

Bị kéo lại bất chợt, Mai Anh hừng hực máu chiến đấu quay lại nhìn Thành.

- Thế thì nói chuyện với tôi cái đã...

Nói rồi, Thành kéo mạnh tay Mai Anh đi làm con nhỏ sợ run người. Nó cố gắng hết sức để vùng ra khỏi đôi tay rắn như sắt đá của Thành nhưng vô ích. Cậu cứ kéo Mai Anh đi mãi, đến tận chỗ có một bãi đất trống và cái xích đu treo lủng lẳng thì mới buông tay Mai Anh ra.

- Đồ điên...Cậu muốn chết hả?!!

Xoa xoa cái tay bị Thành bóp chặt từ nãy đến giờ, Mai Anh nhăn nhó nhìn Thành với đôi mắt tóe ra lửa.

Bỗng...

- Cậu....

- Tôi xin cậu....Tha lỗi cho tôi một lần này thôi được không?...

Mai Anh bất ngờ không nói lên được lời nào, nó không tin nổi vào hình tượng trước mắt mình nữa. Thành quỳ xuống, ngước đôi mắt thành khẩn lên cầu xin Mai Anh. Cậu ta lo lắng nói với một giọng tha thiết van xin khiến cho người ta không lỡ lòng nào...

- ....Tha lỗi cho tôi...Được không?...Tại lúc đó...Tôi không kiềm chế nổi mình...Tôi xin lỗi...

Thành lại tiếp tục tấn công Mai Anh bằng đòn giải thích hối lỗi. Nhìn cậu lúc này như những đứa trẻ đi bán kẹo cao su của những trại trẻ mồ côi đang van nài những khách qua đường mua cho chúng lấy một thanh kẹo để có tiền nộp cho chủ. Mai Anh nhìn cậu ta mà lòng cứ đau thắt, liệu có cần phải tới mức như thế này không? Chỉ cần biết hối lỗi là được rồi mà...sao lại phải quỳ xuống như thế?

Mai Anh khó xử không biết làm thế nào cho phải. Bây giờ nhỏ quay người đi để mặc cho cậu ấy quỳ ở đó và sống những tháng ngày đau khổ trong sự hối hận hay là đưa tay trước mặt cậu ấy kéo cậu ấy dậy, cũng coi như một sự chấp nhận lời xin lỗi tha thiết ban nãy đây?
than thứ hay k?quyết định của Mai Anh sẽ thế nào?:-/
 
chắc sẽ tha thứ thôi . người ta cầu xi như vậy mà
 
ừ há k bít cái cảm giác con trai quỳ dưới chân m thế nào á :D
 
sao ko que thử đi . rồi coi thử cảm giác đo thế nào .chắc you cho con trai quỳ suốt quá
 
Hí hí...Chào các mem yêu quý! Hum nay em tự dưng dở chứng lên google search "Ngồi cùng bàn", các mem đừng tưởng em bị "dở hơi" nhé...Thấy truyện được post lên đây nên thấy zui zui, lại được mấy anh chị comment cho truyện, đọc thấy sướng hết cả người:KSV@09:Em cảm ơn các anh chị đã ủng hộ cho truyện của em nhé! Và đặc biệt là chị kòm kute đã ủng hộ truyện và post truyện lên đây. Em cảm ơn các mem nhìu! Mỗi tội em đang học cấp 2, vả lại phải học nhiều quá, nên ít có thời gian viết được. Nên nếu có phải chờ lâu thì sr các mem nha!!! Em cảm ơn...(mà quý chị kòm nhất ở cái điểm bình luận thêm cho truyện, nghe mấy câu bình luận của chị mà phởn hết cả một lượt, hihi)...À mà em có post thêm rồi đó, có gì rảnh chị qua đọc rồi post cho mọi người khỏi chờ chị kòm nha:KSV@12:
 
Hí hí...Chào các mem yêu quý! Hum nay em tự dưng dở chứng lên google search "Ngồi cùng bàn", các mem đừng tưởng em bị "dở hơi" nhé...Thấy truyện được post lên đây nên thấy zui zui, lại được mấy anh chị comment cho truyện, đọc thấy sướng hết cả người:KSV@09:Em cảm ơn các anh chị đã ủng hộ cho truyện của em nhé! Và đặc biệt là chị kòm kute đã ủng hộ truyện và post truyện lên đây. Em cảm ơn các mem nhìu! Mỗi tội em đang học cấp 2, vả lại phải học nhiều quá, nên ít có thời gian viết được. Nên nếu có phải chờ lâu thì sr các mem nha!!! Em cảm ơn...(mà quý chị kòm nhất ở cái điểm bình luận thêm cho truyện, nghe mấy câu bình luận của chị mà phởn hết cả một lượt, hihi)...À mà em có post thêm rồi đó, có gì rảnh chị qua đọc rồi post cho mọi người khỏi chờ chị kòm nha:KSV@12:

úi xời e iu quý khen vậy làm c cũng thấy nở mặt vì cái tài văn chương hiếm hoi của m đó :D
c sẽ gắng post nhìu ak,truyện hay lém c đk mà cũng hồi hộp đó gắng viết nha e:KSV@03::KSV@03:
 
và quyết định của Mai Anh là............

- Cậu...

Mai Anh thật sự rất bối rối, không biết nên làm như thế nào mới phải nữa. Không tha lỗi cho cậu ấy nhỏ cũng không đành lòng, mà tha lỗi cho cậu ấy thì lại cảm thấy hơi bứt rứt. Nụ hôn đầu tiên bao giờ cũng là quan trọng nhất, nhưng cậu ấy đã không thương tiếc cướp mất của Mai Anh. Độc ác như vậy thì liệu Mai Anh có thể tha lỗi được không?....À, nhưng mà chẳng phải Duy đã từng nói là sẽ xóa sạch đi nụ hôn đó còn gì, vậy thì tức là....nụ hôn đầu của Mai Anh là do Duy cướp mất hay sao?...

- Đứng dậy đi, mọi người đang nhìn cậu đấy!

Mãi sau Mai Anh mới có thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

- ...Không quan trọng...

Thành ngước mắt lên nhìn nó với ánh mắt quả quyết, đôi mắt trong như pha lê khiến con gái cũng phải ghen tị. Một vẻ đẹp hoàn hảo không chút tì vết. Quả không hổ danh là hot boy của cả cái trường cấp 3 rộng lớn này. So với Thành mà nói, vẻ đẹp tiềm ẩn của Duy vẫn chưa được đến "trình độ" của Thành.

Nhìn bộ dạng cầu khẩn của Thành chềnh ềnh trước mặt, Mai Anh cuối cùng hít thật sâu, thở một hơi thật dài và nắm chặt tay vào, nói:

- Thôi được, đứng dậy đi. Tôi tha lỗi cho cậu!

Nói rồi, Mai Anh quay người đi thẳng.

Thành bất ngờ không nói lên được lời nào. Cậu vẫn từng nghĩ rằng có lẽ Mai Anh sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu, nhất là với bản tính cố chấp của Mai Anh, điều đó dường như là không thể. Nhưng lần này...cậu đã nhầm....Mai Anh tha lỗi cho cậu ư? Liệu cậu có đang nằm mơ không đây...

Thành vừa kịp đứng dậy th.ì đã thấy bóng dáng Mai Anh khuất dần trong dòng người đông đúc. Cậu muốn đuổi theo, kéo đôi bàn tay bé nhỏ của Mai Anh lại, ôm chầm lấy nhỏ như thay một lời cảm ơn. Nhưng Thành không thể, vì cậu biết nếu còn đụng chạm đến Mai Anh một lần nữa, có lẽ .... nhỏ sẽ từ mặt cậu luôn, và cả kể cậu có quỳ gối trước cửa nhà Mai Anh 10 ngày thì nhỏ cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Thành cười khẩy, tự trách bản thân mình sao quá nhút nhát, nếu như cậu dũng cảm lên, thì ít nhiều đến giờ Mai Anh cũng sẽ hiểu tình cảm cậu dành cho Mai Anh bấy lâu nay....

***

"Ring...ring..."

Tiếng chuông đồng hồ báo thức lại kêu một lần nữa, Mai Anh uể oải, mắt nhắm mắt mở quấn tròn trong cái chăn bông ngồi dậy, với tay ra tắt bụp cái đồng hồ hình con bò nhăn nhở.

- Con đi học đây!

Mai Anh vội vàng xỏ đôi giầy vào rồi chạy như tên lửa ra bến xe bus, mong sao xe vẫn chưa chạy. Cầm tạm cái bánh chocopie nhồm nhoàm đút vào miệng, Mai Anh rủa thầm cái trường của mình đã bắt học sinh phải đi học sớm ơi là sớm. Nếu như 10h sáng mới vào học thì có phải tên nó đã chẳng bao giờ gắn bó sâu sắc với quyển sổ "Tên những bạn đi học muộn" không. Lại được cả mấy ông bà Thanh Niên Xung Kích, dù cho nó có tha thiết van xin, tìm đủ mọi lí do cũng không thể được tha thứ.

"Phù...May mà chuyến này vẫn chưa chạy.." - Mai Anh thầm nghĩ khi thấy cái chuyến xe bus quen thuộc vừa mới đỗ lại ở bến, nó cố chạy nhanh hơn một chút và nhảy chồm chồm lên cái xe làm cho mọi người ngơ ngác quay ra nhìn xem có phải khỉ đột nhảy làm chấn động thiên hạ không.

- Hơ..hơ...

Mai Anh cười trừ để tránh con mắt của bàn dân thiên hạ đang soi mói mình.

- Ủa? Mai Anh hả? Ngồi đây với tớ nè!

Một cái giọng nói ngọt ngào dễ thương khẽ vang lên ở phía trước.

- ...Hơ...Chào...chào cậu....

Chẳng hiểu sao mà vừa nhìn thấy gương mặt thiên thần của Hạnh Nhi là Mai Anh ấp a ấp úng, nói năng chẳng nên lời.

Nhỏ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hạnh Nhi, tự nhiên lại bị tim đập chân run. Hình ảnh của Duy và nụ hôn tối đó lại từ từ chầm chậm hiện về trong đầu Mai Anh, cái cảm giác sợ hãi và lo lắng tràn trề trong lòng nó trỗi dậy. Liệu Hạnh Nhi có biết ch.uyện ấy không? Nếu Nhi nhìn thấy thì phải làm gì bây giờ?....

- Mai Anh này, cậu có thích nghe nhạc không?

Nhi đột nhiên quay sang nhìn Mai Anh và nở một nụ cười tươi như hoa trong những ngày đầu xuân.

- À...tớ cũng thích...

- Ừm...Vậy cậu thích nghe thể loại nhạc nào?

- Cứ bài nào hay là tớ đều nghe hết....

- Hì hì...Giống tớ thật đấy!

Hạnh Nhi cười, một nụ cười thật dễ thương và sáng lạng. Mai Anh bỗng nhiên cảm thấy mình có lỗi biết bao, một cô gái hiền lành và trong sáng như vậy, gần như mỗi lần Mai Anh gặp chuyện là cô ấy lại tới, đưa đôi tay nhỏ nhắn của mình trước mặt Mai Anh...Hạnh Nhi quả thật rất tốt bụng, vậy mà trước giờ, Mai Anh lúc nào cũng có những hành động không mấy thiện cảm với Nhi. Cảm giác tội lỗi bỗng đầy mình khiến Mai Anh e ngại.

- Chuyện lần trước, cho tớ xin lỗi nhé!

Mai Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt vào để trên đầu gối.

- Chuyện nào cơ? - Hạnh Nhi ngơ ngác quay sang Mai Anh hỏi, đôi mắt màu xanh dương cứ long lanh như những viên pha lê óng ánh.

- ....Là tớ đã hẩy ngã cậu...Cho tớ xin lỗi nhé...- Mai Anh nói mà cứ cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn lên gương mặt thánh thiện của Nhi.

- ...À...chuyện đó....Không có gì đâu...tớ cũng bỏ qua rồi!

Nhi nhẹ nhàng cầm tay Mai Anh nói, ánh mắt nhỏ ánh lên một sự vui tươi, miệng lại nở một nụ cười dễ mến.

- ...Cảm ơn cậu....

***
 
từ đoạn này tg chuyển sang vít bằng ngôi "tôi" nha các mem :;)
Tháng 2, trời mùa Đông rét căm căm...

Những cơn gió buốt giá cứ thể thổi vèo vèo làm những người đi đường đờ đẫn cả người, tê cóng cả tay chân. Với cái thời tiết lạnh lẽo như thế này, phố xá bây giờ không còn đông vui náo nhiệt như 3 ả mùa Hè- Thu- Xuân nữa, mà không gian cứ đìu hiu, cô quạnh. Những hàng cây trong sân trường hay ven đường xơ xác, chỉ còn trơ trụi lại vài chiếc lá cô đơn chống chọi với cái lạnh thấu xương thấu tủy của thời tiết năm nay.

Tôi cuộn tròn mình trong cái chăn bông dày cộp, bây giờ đi vệ sinh cũng chẳng muốn đi nữa, trời lạnh như thế này cứ vừa thò tay ra khỏi chăn một cái là tay chân tê cứng lại, không còn cảm giác gì nữa. Tôi yên vị nằm trong chăn, cầm cái điện thoại nhắn với Linh mấy chục tin rồi mà vẫn chưa hết chuyện để nói.

Học kì II cũng đã trôi qua được hơn 1 tháng rồi, và chỉ 1, 2 tuần nữa thôi là tôi lại có thời gian để chơi bời xả láng trong mấy ngày nghỉ Tết. Hà hà...không biết năm nay tiền mừng tuổi có nhiều không nữa...

Từ sau hôm đi chơi đên giờ, tôi và Duy vẫn chưa nói với nhau câu nào. Đôi lúc tôi vẫn hay quay sang nhìn cậu ấy theo một thói quen nhưng chẳng hề nhận lại được bất kì ánh mắt nào. Và hình ảnh nụ hôn ấy ít nhiều cũng phai nhạt dần theo thời gian, thế nhưng tôi vẫn nghĩ rằng chắc cậu ấy cũng có cảm tình với mình nên mới làm như vậy...

Và thế là....đến giờ tôi vẫn thích Duy....

***


Cuối buổi học ngày hôm ấy, vì được về sớm nên tôi lại nổi hứng đi uống trà sữa và mua truyện. Rủ nhỏ Linh đi nhưng nó không đi, còn lấy lí do là Hoàng Anh đang ốm nên phải đến chăm sóc. Haizz...Bạn bè thế đấy, chỉ vì lão Hoàng Anh mà tôi và Linh ít nhiều cũng phân tán hơn. Đôi khi cũng tức nhỏ lắm nhưng biết làm thế nào đây? Nó cứ giở cái ánh mắt chó con ra là tôi không thể nào mà không tha thứ cho nhỏ được...Hix hix...

Đang loanh quanh trên phố với mấy cốc trà sữa thơm lừng, tôi sịt sịt cái mũi vì hôm nay trời lạnh quá, đúng là người điên như tôi mới ra ngoài đường đi chơi vào cái lúc này. Trời quang mây tạnh nhưng gió thì cứ thôi mỗi lúc một nhiều làm tôi có cảm giác như mình sắp bay đi rồi cũng nên. Tôi dám cá là nhìn tôi lúc này như con cá khô, quắt queo lại vì gió thôi quá mạnh. Mặt mũi tôi bây giờ chắc nhợt nhạt đến nỗi người ta nhìn thấy chắc tưởng là con ma mất.

- Cậu đi đâu thế? – Hạnh Nhi từ đâu đến vỗ vào vai tôi rồi hỏi với ánh mắt ngây thơ.

- À…Tớ đi uống trà sữa với mua mấy quyển sách ý mà…

Hạnh Nhi nghe tôi nói xong thì cũng ậm ừ trả lời, hai đứa im lặng vài giây nhìn nhau, ít nhất tôi cũng nghĩ ra được một câu hỏi vào lúc này.

- Ủa, thế cậu đi đâu đấy?

- Ưm…tớ đang định lòng vòng quanh đây để tìm mua quà sinh nhật cho Duy! Hì hì…ngày kia là sinh nhật cậu ấy rồi mà!

Ôi trời! Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Sinh nhật Duy á? Ngày kia sinh nhật cậu ấy rồi hay sao? Nuốt nước bọt đến ực một cái tôi gật đầu ậm ừ cho qua chuyện.

- Ừm…thế thôi tớ về trước đây! Chào Nhi nhé!

Tôi xoay người lại và bước đi một cách nhanh chóng. Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện một loạt câu hỏi “tại sao cậu ta không nói gì với mình?”, “tại sao chuyện này dường như chỉ có mình Hạnh Nhi biết?”,..Tôi đăm chiêu suy nghĩ, cố gắng đưa ra những giả thuyết để làm yên lòng mình. Thực tình mà nói, bây giờ tôi cũng muốn lòng vòng mấy cửa hiệu để chọn mua quà cho Duy, nhưng mình không được mời đi sinh nhật, tự dưng vác hộp quà ném trước mặt bảo “Cho cậu đấy!” à? Hay là e dè cầm món quà xinh xắn trong tay, nâng niu nó rồi dâng lên trước mặt cậu ta, lí nhí nói bằng một giọng nhẹ nhàng hết cỡ “Duy à, cậu nhận món quà này được không?”, ui trời, còn lâu tôi mới làm cái việc ngốc xít đấy để mất hết cả thể diện và lòng tự trọng của mình. Ai chứ, riêng tôi đây thì đừng hòng đến việc phải hạ thấp bản thân mình trước một người khác! Haha…Hoá ra tôi phong độ vẫn còn đầy mình…À mà khoan, nhưng nếu tôi không làm những việc như thế thì đời nào Duy mới thèm “để ý” đến tôi, vì tình yêu thì nên làm tất cả, có như thế thì mới thành công được, phải không nhỉ?!!

Aaaa…!!! Tôi đến điên hết cả người lên mất, khi không tự dưng thích cái thằng cha Duy làm gì không biết nữa? Chắc tôi điên thật rồi, đầu óc có vấn đề nên mới hay tơ tưởng đến Duy như thế…Tại sao ngày xưa tôi ghét hắn, khinh bỉ hắn đến thấu xương thấu thịt mà bây giờ lại không còn tí nào nhỉ? Thà tôi cứ thù hắn còn hơn là thích hắn như thế này, khổ chết đi được! Chính hắn là hung thủ khiến cho đầu óc tôi cứ ngày một mụ mị, toàn suy nghĩ viển vông những thứ không đâu. Vớ vẩn quá, tôi quyết định không nghĩ về việc này nữa mà sẽ thong dong đi về nhà và nghiền ngẫm mấy quyển truyện mới mua. Yeah!

* 2 ngày sau*

- Này, mày có nhất thiết phải làm như thế này không hả?

Tôi nhăn nhó nhìn Linh với ánh mắt khó chịu. Haizz…Chuyện gì của tôi cũng chẳng thể qua được nổi mắt nhỏ, mấy lần tôi có quay qua nhìn Duy đều bị Linh chộp được và nó đã đoán hết được là tôi thích Duy. Đã thế lại được “thằng cha” Hoàng Anh bảo với Linh rằng hôm nay là sinh nhật của Duy, mà lí do lão Hoàng Anh biết thì cũng từ cái mồm của Thành – bạn thân nhất của Duy. Thế là khốn nạn cái thân tôi, bị nhỏ Linh ngồi giáo huấn cả chiều, có mấy lần nó còn tức tôi đến mức phải chạy ra ngoài ban công hít hà một chút gió trời rồi mới tiếp tục vào giảng giải tiếp. Nhỏ ta bắt tôi phải đi sinh nhật Duy trong khi Duy chẳng mời ai ngoại trừ Hạnh Nhi, Thành và mấy thằng bạn thân. Lão Hoàng Anh cũng là bạn chơi thân thân với Duy nên cũng đi, mà Linh lại là bạn gái của Hoàng Anh nên cũng đi, phân tích lô-gíc là như vậy. Nhưng còn tôi? Tôi thực tình mà nói thì chả liên quan gì đến Duy cả? Mọi người từ trước đến giờ vẫn nghĩ rằng tôi là kẻ thù của Duy, bây giờ không mời mà đi thì vô duyên lắm, mất hết cả thể diện của tôi. Không, tôi nhất quyết không đi!

- Mày phải đi cho tao, cứ coi như mày là bạn thân của tao, đi cùng tao cũng được! Không sao đâu, vì tình yêu mày phải chiến đấu một cách quyết liệt chứ! Tuy rằng còn có Hạnh Nhi là “kì đà cản mũi”, nhưng không sao, một khi tao mà đã giúp thì chắc chắn mày sẽ chiến thắng. Được rồi, cứ ok thế đi!

Nhỏ Linh nói xong thì kéo tôi thật mạnh ra ngoài đầu đường, vẫy một chiếc taxi rồi đút tôi vào trong đấy. Ay da, đau chết đi được…Cái tay tôi bị nhỏ bóp đỏ ửng lên, lại còn quăng tôi vào trong xe như ném túi rác ấy. Hình như có cái gì đó bám chặt lấy vai tôi để giữ…Tôi nuốt nước bọt đến ực một cái…chẳng lẽ con nhỏ này lại bán tôi đi sang Trung Quốc để làm …. Aaaaaa…tôi không dám nghĩ nữa….

- Mặc vậy có lạnh không?

Một cái giọng nhè nhẹ, âm ấm vang lên ngay bên cạnh tai tôi, hơi thở nóng bỏng của người ấy cứ phả chầm chậm làm tai tôi đỏ ửng cả lên. Tôi từ từ quay người lại, mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch ra.

- …Là…là cậu hả…

Phù…tôi thở phào nhẹ nhõm…May quá, là Thành, vậy mà tôi cứ tưởng mấy thằng cha dê xồm định bán tôi sang Trung Quốc để làm vợ cho mấy lão già “gần đất ca trời” hay là phải phục vụ mấy thằng cha phản bội vợ. OMG! Số tôi vẫn còn may chán…

- Cậu nóng lắm hả? – Thành buông vai tôi ra, hơi cúi cúi người hỏi thăm tôi.

- À…không…không nóng…cảm ơn…

Tôi ngượng ngiụ trả lời rồi ngồi dịch ra phía cửa xe một chút sau đó mở cửa kính xe ra cho gió lùa vào đây một tí. Nói thực là bây giờ tôi nóng bỏng cả người, ban nãy sợ quá nên mặt mũi tôi nhễ nhại mồ hôi.

- Ủa…cậu bảo không nóng mà…mở cửa ra gió thổi vào lạnh lắm đấy!

Cái thằng cha chết tiệt này, có cần để ý đến tôi quá mức như thế không? Tôi thoáng nhìn thấy nụ cười bụm mồm của lão tài xế qua cái gương nhỏ nhỏ. Mất mặt quá đi mất…Tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ ửng lên như trái cà chua chín...Hix hix…

- Tôi thích gió…có sao không hả?

Tôi vênh mặt lên, nhanh chóng lây lại phong độ của mình.

- À…không sao, tôi chỉ sợ cậu bị cảm lạnh thôi!

Thành mỉm cười, ánh mắt cậu ấy trong veo nhìn tôi âu yếm. Tôi có nhìn nhầm không nhỉ? Dưới ánh đèn ô tô lờ mờ, đèn đường thỉnh thoảng lại rọi qua gương mặt của cậu ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn bình thường. Đẹp trai thật đấy…Một vẻ đẹp quá hoàn hảo…Thế mà từ trước đến giờ tôi chẳng hề để ý tới cậu ấy…Hix hix…
hix hix G.top mới vít đến đây ak:((các mem ráng đợi chap típ nha :)
 
×
Quay lại
Top Bottom