- Tham gia
- 15/9/2017
- Bài viết
- 50
Nắng Hạ...
Là khi hạ đã về, hè đã đến
Là lúc nghỉ ngơi của tuổi thơ
Và còn là khi cây phượng đơn phương lẻ bóng trong một ngôi trường nào đó thật rộng lớn
Cây phượng khóc, nước mắt đỏ...
-------------------------------------------------------
Tôi năm nay là học sinh mới của lớp 7a3 trường THCS .Tôi vào trường đã được 2 năm rồi. Người ta vẫn thường nói: "Kí ức tuổi thơ là một nguồn kí ức đẹp nhất, trong sáng nhất của đời người". Phải, tôi cũng đồng ý là như vậy.Tôi nhớ hồi lớp 5, nhớ mái trường tiểu học, nhớ cây phượng năm ấy, nhớ cô giáo, nhớ lũ bè bạn cũ,... và hơn tất cả, tôi nhớ người đó.Là khi hạ đã về, hè đã đến
Là lúc nghỉ ngơi của tuổi thơ
Và còn là khi cây phượng đơn phương lẻ bóng trong một ngôi trường nào đó thật rộng lớn
Cây phượng khóc, nước mắt đỏ...
-------------------------------------------------------
"Lạch cạch, lạch cạch!"
- Đây, chìa khóa đây! Cháu cứ vào trường thoải mái nhé! - Bác bảo vệ nở nụ cười hiền hậu, đưa cho tôi một chùm chìa khóa.
Tôi cầm lấy chùm chìa khóa.
"Cạch!"
Cánh cổng trường lại rộng mở, tôi nhẹ nhàng bước vào. Đã hai năm rồi không quay trở lại, cảnh vật vẫn như thế, chỉ có bức tường đã mang vài vết tróc. Tôi đi lướt qua từng căn phòng một, nhìn ngắm sự thay đổi của chúng. Trở về nơi đã gắn bó, trong lòng tôi nôn nao một cảm giác khó tả. Những thứ thân thuộc đó làm tôi miên man những kỉ niệm học trò. Tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ở nơi đây.
Cây phượng năm xưa vẫn sừng sững ở nơi này. Bây giờ là mùa hạ, cây phượng trổ bông, một vòm trời đỏ rực. Nhưng rất ít ai nhìn thấy vẻ đẹp của cây phượng bây giờ, phải bây giờ là hạ mà. Mùa hạ ư? Mùa hạ có lúc vui, có lúc buồn. Vui vì đó có thể là hồi ức tuyệt đẹp của một con người. Còn sao lại buồn? Chắc mọi người sẽ luôn đặt ra cho mình một câu trả lời thực tâm nhất trong lòng, tôi không thể đoán biết trước được họ sẽ trả lời như thế nào. Sâu thẳm trong tâm hồn tôi, chắc chắn cũng sẽ có câu trả lời của riêng tôi. Bây giờ, trong tôi ngập tràn những kí ức mơ màng của tuổi học trò. Tôi muốn được trở lại, trở lại là một học sinh tiểu học.
Từ trước đến giờ tôi vẫn khao khát tìm cho mình một tình yêu tuổi học trò. Có thể tôi vẫn chưa biết thế nào gọi là tình yêu, nhưng có một người làm tôi thầm thương nhớ, Nghĩa. Tôi chẳng biết thế nào nhưng mỗi khi nhớ tới cậu ấy, tôi lại khóc. Hình như là tôi yêu thật, một tình yêu đơn phương mong manh, dễ vỡ.
-------------------------------------------------------
Nếu em là nắng, anh là hạ...
Mùa hạ nào cũng có nắng nhưng...
Nếu có nắng cũng chẳng biết hạ đã qua hay đang ở lại.
Tình yêu của đôi ta là nắng và hạ
Một tình yêu... Mong Manh, Dễ Vỡ!
-------------------------------------------------------
"Huỵch huỵch! Huỵch huỵch!"Nếu em là nắng, anh là hạ...
Mùa hạ nào cũng có nắng nhưng...
Nếu có nắng cũng chẳng biết hạ đã qua hay đang ở lại.
Tình yêu của đôi ta là nắng và hạ
Một tình yêu... Mong Manh, Dễ Vỡ!
-------------------------------------------------------
"Hộc hộc! Hộc hộc!"
Những âm thanh hỗn độn đó đã làm tôi giật mình, tôi vội quay mặt lại. Tôi rất ngạc nhiên.
- Nguyễn Huyền! Lâu rồi không được gặp cậu!
-------------------------------------------------------
Tháng nhớ năm nhung không được gặp cậu
Tớ ngồi tách biệt với đám bạn thân quen
Nếu bây giờ tớ thấy cậu ngày xưa
Chắc tớ chỉ biết ôm mặt mà chạy mất!
Thế cậu sẽ làm gì khi đó
Giữ tớ lại hay để tớ đi?
Tớ ngồi tách biệt với đám bạn thân quen
Nếu bây giờ tớ thấy cậu ngày xưa
Chắc tớ chỉ biết ôm mặt mà chạy mất!
Thế cậu sẽ làm gì khi đó
Giữ tớ lại hay để tớ đi?
Hiệu chỉnh: