Mùa Hoa Nở Cuối Cùng

Bác Sĩ Lan Hương

Thành viên
Tham gia
28/5/2025
Bài viết
5
IMG_9558.jpeg




Chương 1: Cuộc Gọi Lúc 3 Giờ Sáng

Tiếng chuông điện thoại reo lên giữa đêm khuya như một mũi kim xuyên qua tấm chăn dày của Hà An, kéo cô bật dậy khỏi giấc mơ đang dang dở. Cô vấp phải mép gi.ường khi vội vã với tay lấy điện thoại. Trên màn hình, cái tên “Dì Mận” hiện lên cùng giờ gọi: 03:12 AM.
Trái tim Hà An đập dồn. Dì Mận không bao giờ gọi vào giờ này nếu không có chuyện gấp. Cô run run nhấn nút nghe.
— "An à... mẹ con... mẹ con bị đột quỵ. Bác sĩ nói tình hình rất nguy kịch."
Dòng máu trong người cô như đông cứng lại. Không gian xung quanh chợt trở nên xa lạ. Tiếng nói của Dì Mận bên kia đầu dây nghẹn lại, như có hàng ngàn cơn mưa đang rơi xuống trong cổ họng.
— "Bây giờ mẹ đang ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh. Bác sĩ đang cố giữ, nhưng không biết qua khỏi không..."
Hà An siết chặt điện thoại. Tay cô run đến mức suýt làm rơi nó xuống sàn. Cô không kịp hỏi thêm gì, chỉ nói như một cái máy:
— "Dì đợi con. Con sẽ về ngay."
Trên chuyến xe đêm về quê, trời mưa phùn. Những ánh đèn đường trôi qua cửa kính như những ngôi sao rơi xuống lòng đất. Hà An ngồi lặng lẽ, ôm balo sát ngực, đôi mắt mở to nhưng trống rỗng.
Từng mảnh ký ức chậm rãi trở về, như ai đó đang lần giở cuốn album cũ trong tâm trí cô.
Bà Lành – mẹ cô – là người phụ nữ chưa từng rời khỏi thị trấn nhỏ. Cả cuộc đời bà gắn với ngôi nhà cũ có mái ngói rêu phong, với vườn hoa mộc trước sân, và một quán nước chè nhỏ bên hông chợ. Bà chưa từng đi máy bay, chưa từng biết thế nào là thành phố hoa lệ. Nhưng bà luôn nói với con gái: "Con cứ đi đi, con thuộc về nơi có bầu trời rộng hơn."
Còn cô — Hà An — đã rời quê từ năm 18 tuổi để học đại học. Rồi ở lại thành phố làm việc. Mỗi lần về thăm nhà ngày một thưa. Lần gần nhất cô về là dịp Tết, cũng đã gần một năm. Lúc đó, mẹ cô gầy hơn nhưng vẫn cố giấu trong nụ cười.
“Chắc mẹ không sao đâu. Mẹ vẫn hay bị tụt huyết áp mà…”
Cô lặp lại câu nói đó trong đầu như một lời cầu nguyện, dù lòng biết rõ: Đột quỵ không báo trước, và khi nó xảy ra, mọi điều có thể là lần cuối.
Gần sáu giờ sáng, xe dừng trước cổng bệnh viện tỉnh. Trời vừa hửng sáng, ánh nắng nhợt nhạt rơi xuống hàng ghế đá lạnh buốt. Hà An chạy như bay vào khoa hồi sức tích cực. Dì Mận đang ngồi trước cửa phòng, hai mắt sưng đỏ. Nhìn thấy An, bà đứng bật dậy, không nói được gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Qua lớp cửa kính, Hà An nhìn thấy mẹ mình – bà Lành nằm bất động, gương mặt trắng bệch, chiếc ống thở nối từ miệng đến máy. Một người y tá đang thay chai truyền, còn bác sĩ thì ghi chép gì đó rất nhanh.
Không một lời. Không một cử động. Không có tiếng nói “An đó hả con?” như mọi lần.
Trái tim Hà An như bị bóp nghẹt.
Cô bước đến sát cửa kính, đặt tay lên lớp thủy tinh lạnh giá. Hơi nước từ lòng bàn tay cô in lên một dấu mờ đục. Bên kia cửa, mẹ cô vẫn nằm im lặng như đang ngủ — một giấc ngủ không biết ngày mai có tỉnh lại.
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má cô. Rồi giọt thứ hai. Cô cắn chặt môi để không bật lên tiếng nấc. Trong lòng cô, một điều vừa vỡ ra: cuộc đời có những mùa hoa không bao giờ nở lại lần thứ hai.
Chương 2: Mẹ Không Mở Mắt Nữa
Căn phòng trắng toát của khoa Hồi sức như không tồn tại thời gian. Ở nơi ấy, mọi nhịp sống bị nén lại trong tiếng máy móc lạnh lùng. Hà An ngồi bên gi.ường bệnh, tay nắm lấy bàn tay mẹ – một bàn tay từng bón cơm, tết tóc, và xoa lưng cô những lần sốt cao – giờ đây khô lạnh, vô tri.
Cô chưa từng thấy mẹ nằm im lặng như vậy. Mẹ cô là người của hành động – tay luôn làm gì đó: nhặt rau, vo gạo, lật những trang lịch mòn rách trên vách tường… Thế mà giờ đây, đôi tay ấy nằm bất động, mạch đập yếu đến mức phải nhìn vào màn hình mới thấy được sự sống mong manh vẫn còn hiện hữu.
— "Tình trạng vẫn chưa tiến triển."
Giọng bác sĩ Vinh trầm và chậm rãi. Anh là người trực tiếp điều trị cho mẹ cô, một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm nhưng ánh mắt vẫn lộ chút ái ngại.
— "Bệnh nhân bị đột quỵ chảy máu não, vùng tổn thương lớn. Hiện tại, phản xạ tự nhiên đã gần như mất. Gia đình nên chuẩn bị tâm lý..."
Hà An chỉ gật đầu. Không hỏi gì thêm. Cô sợ nghe thêm một chữ nữa cũng đủ khiến mình sụp đổ.
Đêm đầu tiên cô ngủ lại bệnh viện, bên cạnh mẹ. Chiếc ghế bố cứng ngắc khiến lưng cô mỏi rã rời, nhưng Hà An không dám rời khỏi đó. Cô cứ ngồi đó, nhìn gương mặt mẹ dưới ánh đèn yếu ớt, như thể chỉ cần mình rời mắt, mẹ sẽ biến mất.
Mỗi tiếng tít tít của máy đo huyết áp khiến tim cô nhói lên. Có lần chỉ số tụt đột ngột, cả ê-kíp trực phải lao vào cấp cứu. Cô đứng nép vào tường, tay ôm miệng, nước mắt rơi không kiểm soát.
Sáng hôm sau, Hà An lấy sổ tay, bắt đầu viết.
Không phải vì cô là người viết chuyên nghiệp, mà vì cô không biết làm gì khác để giữ lấy bình tĩnh.
"Mẹ ơi, hôm nay là ngày thứ hai con về rồi. Con vẫn chưa quen việc thấy mẹ nằm im như thế này. Cả đời mẹ bận rộn, vậy mà giờ mẹ lại rảnh rỗi nhất, đúng không? Con muốn mẹ mắng con một câu thôi cũng được. Con chỉ sợ... sợ mẹ sẽ không mở mắt nữa."
Viết xong dòng ấy, cô dừng bút, nhìn sang mẹ. Đôi mi khép hờ, gương mặt bình thản, như đang ngủ trưa trong một ngày hè yên ả. Nhưng không có tiếng ve, không có tiếng mẹ gọi:

“An ơi, dậy ăn cơm đi con.”
Dì Mận mang đến cho cô hộp cháo nóng. Bà ngồi xuống, mắt không rời khỏi mẹ An.
— "Mẹ con nó thương con lắm. Hôm nào cũng khoe ‘Con An giờ giỏi lắm, viết báo, làm phim, lên ti vi nữa kìa.’ Bà ấy cứ đếm từng ngày con về…"
Hà An nhìn xuống chén cháo, không còn vị. Cô không nhớ lần cuối mẹ gọi điện hỏi thăm là khi nào. Có lần mẹ hỏi:
“Mẹ lên thăm con được không?”
Và cô đã đáp qua loa:
“Thôi mẹ ơi, mẹ không quen trên này đâu, để khi nào con rảnh rồi về.”
Nhưng “khi nào con rảnh” mãi không đến. Và giờ mẹ đã không còn có thể đi nữa.
Đêm xuống. Hà An viết tiếp:
"Mẹ ơi, hoa mộc trước sân nhà chắc sắp nở rồi. Mẹ còn nhớ con thích nhất mùi hương đó không? Con ước gì mẹ tỉnh lại, để hai mẹ con mình cùng về nhà, ngồi uống trà sáng dưới gốc cây đó, như ngày xưa..."
Cô đặt cuốn sổ bên gối mẹ, khẽ thì thầm:
— "Con vẫn ở đây, mẹ nhé. Đừng đi đâu cả."
Mẹ vẫn không mở mắt.
Chương 3: Hoa Mộc Vẫn Thơm Đầu Ngõ
Hà An trở về nhà vào một buổi chiều buốt gió, sau ba đêm trắng nằm gục bên gi.ường bệnh viện. Dì Mận bắt cô về nghỉ một buổi, thay quần áo, rồi quay lại viện.
Cô bước vào con ngõ nhỏ, nơi đã in dấu đôi dép nhựa ngày bé, những trưa đi học về ngửa mặt ngắm trời qua kẽ lá.
Cổng sắt vẫn thế, màu sơn xanh rỉ sét và bảng tên “Lành – bán chè” vẫn treo nghiêng nghiêng. Cô mở cổng, tiếng bản lề kêu lên kẽo kẹt, vang vọng cả một dĩ vãng.
Mùi hoa mộc lập tức ập vào. Thứ hương thơm dịu nhẹ, âm thầm, chẳng bao giờ rực rỡ như hoa hồng hay kiêu sa như lan, nhưng lại là mùi hương duy nhất khiến Hà An thấy tim mình mềm đi.
Cây hoa mộc trước sân đã nở. Những chùm hoa nhỏ bé vàng nhạt nằm rải rác trên nền gạch đỏ, như ai đó đã gieo nỗi nhớ xuống tận đất.
Mẹ cô trồng cây ấy từ năm cô học lớp một. Mỗi lần Hà An đi học về, bà hay dúi vào tay con gái vài bông hoa nhỏ, bảo:
“Mang theo trong cặp, cho thơm cả ngày.”
Vậy mà đã bao lâu rồi cô không còn nhớ đến mùi hương ấy?
Trong nhà, mọi thứ vẫn được giữ y nguyên. Bộ ấm trà sứ cũ mẹ vẫn dùng, tấm rèm cửa bà tự may, chiếc quạt treo tường chạy lạch cạch... Chỉ khác một điều: không có tiếng người.
Trên bàn thờ là một bức ảnh thờ của bố cô, đã mất từ khi cô còn nhỏ. Giờ, Hà An nhìn ảnh bố rồi nhìn vào khoảng trống trong nhà, thấy sự mất mát đang lớn dần lên từng giờ.
Cô mở tủ gỗ cũ, tìm áo quần sạch để đem vào viện. Vô tình, tay cô chạm vào một chiếc hộp nhỏ, bọc bằng giấy báo đã úa vàng.
Trong hộp là... những bức thư. Gần chục lá thư được viết tay, nét chữ quen thuộc của mẹ. Có bức đề: “Gửi An – tháng 3 năm 2017”, “Viết lúc An lên thành phố lần đầu” hay “Con gái của mẹ, lúc con giận mẹ.”
Hà An run tay mở bức đầu tiên.
“An yêu quý của mẹ,
Mẹ không biết con có bao giờ đọc lá thư này không, nhưng mẹ cứ viết. Cứ mỗi khi con đi, mẹ lại cảm thấy nhà mình trống trải đến lạ. Không phải vì thiếu người nấu cơm, mà vì thiếu tiếng con mở cửa, thiếu đôi dép nhỏ đặt lệch trước thềm.
Mẹ biết con lớn rồi, có cuộc đời của riêng mình, có bạn bè, ước mơ. Mẹ vui lắm, nhưng cũng có chút chạnh lòng. Mẹ sợ một ngày con quên mất mẹ, như người ta hay quên một bông hoa dại bên đường.
Nếu một ngày nào đó, mẹ không còn bên con nữa, mong con sống hạnh phúc và nhớ rằng: Dù thế giới có đổi thay thế nào, mẹ vẫn là mẹ của con – luôn ở đây, đợi con về.”**
Hà An gập thư lại, tay cô bấu vào mép bàn. Mắt đã đỏ hoe nhưng không rơi thêm giọt nước nào. Có những nỗi đau lặng lẽ quá, sâu đến mức nước mắt cũng không thể chảy ra được nữa.
Cô đứng dậy, đi ra sân, ngắt một nhành hoa mộc. Nhỏ, nhẹ, mong manh, nhưng thơm đến quặn lòng.
Cô đặt nhành hoa vào túi áo, rồi bước ra khỏi nhà, quay lại bệnh viện. Bóng chiều ngả xuống lưng cô, kéo dài mãi như chính nỗi nhớ trong tim.
Trong phòng bệnh, mẹ cô vẫn chưa tỉnh. Cô ngồi xuống, áp nhành hoa mộc lên mũi mẹ.
— “Mẹ có ngửi thấy không? Hoa mộc nở rồi. Cây mẹ trồng đó… Mùa này mẹ vẫn hay hái hoa phơi khô mà, nhớ không?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Cô lấy bút, viết thêm vào cuốn sổ để đầu gi.ường:
"Mẹ ơi, hoa vẫn nở, nhưng nhà mình thiếu mẹ thì không còn là nhà nữa. Con sẽ mang mẹ về. Nhất định."
Chương 4: Những Lần Con Bỏ Mẹ Ở Lại
Hà An ngồi bên gi.ường bệnh, mắt hướng ra cửa sổ nhỏ, nơi ánh nắng sớm lặng lẽ trườn vào, phủ lên làn da mẹ một vệt vàng nhạt như lớp bụi mỏng của thời gian. Bên ngoài, những cành bằng lăng đầu mùa bắt đầu ra nụ. Chớm hè.
Cô nắm lấy tay mẹ, tay ấy giờ đây lạnh hơn cả sương mai.
— "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm..."
Tiếng thì thầm tan trong tiếng máy thở đều đều. Vẫn không có hồi đáp. Mẹ cô vẫn nằm đó, im lìm, không một cử động. Cô khẽ nhắm mắt, để những kỷ niệm ùa về.
Lần đầu tiên Hà An bỏ mẹ lại là năm mười tám tuổi, khi cô thi đậu đại học. Thành phố cách nhà gần bốn trăm cây số. Ngày chia tay, mẹ gói vào vali cô một túi vải đựng đầy đồ ăn khô, cả lọ ruốc mẹ làm, hộp mắm tép, mấy củ tỏi quê.
Cô đã bật khóc trên xe, còn mẹ chỉ đứng im lặng, vẫy tay mãi cho đến khi chiếc xe khuất bóng. Về sau cô mới biết, mẹ đã đứng ở bến xe gần hai tiếng sau đó, chỉ vì không nỡ rời.
Lần thứ hai là khi cô bắt đầu đi làm. Bận rộn, áp lực, rồi những chuyến công tác triền miên khiến cô không thể về nhà thường xuyên như trước. Mẹ gọi, cô hay nói:
— “Con đang họp. Con mệt lắm. Mẹ nghỉ ngơi đi, đừng lo.”
Và mẹ nghe lời. Mẹ luôn nghe lời.
Có lần mẹ lên thành phố thăm cô. Chỉ ở lại được một ngày rồi về, nói là “thành phố bụi lắm, mẹ quen quê rồi.” Nhưng cô biết... là vì mẹ sợ làm phiền.
Lần gần nhất, Hà An về quê ăn Tết, mẹ bảo:
— “Hay năm nay con nghỉ ở nhà với mẹ lâu lâu chút được không?”
Cô cười, xoa vai mẹ:
— “Mẹ ở quê quen rồi, con ở lại vài hôm là thừa. Con có dự án gấp, phải đi sớm.”
Hôm tiễn cô ra xe, mẹ dúi vào tay cô túi cam mẹ hái, bảo:
— “Cam nhà trồng, sạch, mang theo cho đỡ nhớ nhà.”
Giờ nghĩ lại, cô không hiểu nổi vì sao mình lại đi nhanh đến thế. Cứ như sợ nếu ở lâu thêm chút nữa, cô sẽ nhận ra khoảng cách giữa hai mẹ con đã lớn đến nhường nào.
Trong phòng bệnh, Hà An đặt đầu lên cánh tay mẹ, thì thầm:
— “Con xin lỗi mẹ. Con đã bỏ mẹ lại quá nhiều lần. Con tưởng rằng mẹ sẽ luôn ở đó, như cây hoa mộc trước cổng. Nhưng bây giờ con mới hiểu, có những điều không đợi được...”
Giọng cô nghẹn lại.
— “Mẹ ơi, lần này con không đi nữa. Con sẽ ở đây, đến khi nào mẹ tỉnh lại. Dù chỉ một giây thôi… Con chỉ cần mẹ gọi tên con một lần.”
Buổi chiều hôm đó, bác sĩ gọi Hà An vào phòng riêng. Bác sĩ Vinh nhìn cô một hồi lâu trước khi nói:
— “Chúng tôi đã làm tất cả. Nhưng tình trạng xuất huyết não lan rộng. Bệnh nhân không còn phản xạ với kích thích mạnh. Gia đình nên suy nghĩ đến việc rút ống nếu kéo dài sẽ chỉ là duy trì sự sống thực vật...”
Hà An ngồi lặng. Tai cô lùng bùng. Câu chữ rơi xuống từng nhát như dao.
Rút ống? Từ bỏ hy vọng? Nhìn mẹ ra đi trong yên lặng?
Không, cô chưa sẵn sàng. Cô không thể.
Cô đứng dậy, cúi chào bác sĩ, rồi về ngồi bên mẹ như mọi khi. Đêm đó, cô không viết gì. Cô chỉ nắm tay mẹ, hát khe khẽ bài ru thuở bé mẹ hay hát:
"À ơi… Gió mùa thu mẹ ru con ngủ... Năm canh chầy, thức đủ vừa năm..."
Không còn nước mắt. Chỉ có lặng im, và một lời thầm thì:
— “Lần này, mẹ đừng bỏ con lại. Dù chỉ một lần thôi, xin mẹ tỉnh lại...”
Chương 5: Chuyến Trở Về Cuối Cùng
Sáng sớm ở Bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội chìm trong sương mờ nhạt. Hà An đứng trước cổng bệnh viện, tay còn run từ cơn choáng váng của cuộc gọi lúc rạng sáng. Chị hàng xóm gọi báo mẹ cô bị đột quỵ, được đưa đi cấp cứu.
Khi cô đến, mẹ đang nằm im lặng trong phòng cấp cứu. Bàn tay gầy guộc lộ ra dưới tấm chăn mỏng. Không còn sức sống. Gương mặt bà nhợt nhạt, hơi thở chỉ còn là tiếng máy hỗ trợ thở yếu ớt vang lên giữa căn phòng chật hẹp.
Cô không khóc. Cô sững sờ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Bác sĩ trực là một người đàn ông trung niên, giọng ôn tồn mà không vòng vo:
— “Bệnh nhân bị xuất huyết não diện rộng, tụ máu sâu. Với độ tuổi và nền huyết áp cao lâu năm như vậy... rất khó có khả năng hồi phục. Chúng tôi có thể giữ lại, điều trị hồi sức tích cực, nhưng...”
Ông dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp:
— “…nguy cơ sống thực vật là rất cao. Gia đình có thể cân nhắc phương án đưa cụ về nhà nếu mong muốn bà ra đi tại nơi quen thuộc.”
Trái tim Hà An thắt lại. Cô nhớ như in có lần mẹ từng nói, giữa một buổi chiều lo cơm nước:
— "Mai này mẹ có thế nào, mẹ chỉ xin được chết ở nhà. Chết ở viện, lạnh lẽo lắm."
Lời nói đơn sơ, giản dị – nhưng nay vang lên như lời trăn trối. Cô cắn môi, rồi quyết định.
Ngay trong trưa hôm đó, Hà An tất tả đi làm thủ tục xin xuất viện theo yêu cầu của người nhà. Các bác sĩ không ngăn cản. Họ giúp cô làm hồ sơ chuyển viện với tốc độ nhanh nhất có thể, thậm chí còn dặn dò thêm cách xử lý nếu mẹ có dấu hiệu trở nặng trên đường về.
Một chiếc xe cứu thương dân sự được thuê gấp. Lúc 1 giờ chiều, mẹ được đưa lên cáng, đắp chăn kỹ lưỡng, cố định đầu và truyền dịch nhẹ. Hà An ngồi bên cạnh, nắm tay bà, cảm nhận làn da đã lạnh đi và mạch đập yếu dần theo từng phút.
Chuyến xe trở về quê diễn ra trong lặng lẽ.
Trời tháng Ba có nắng nhưng không gắt. Ngoài khung cửa kính, đồng lúa mới chớm xanh lướt qua như dải thảm mềm. Hà An không nói gì. Cô chỉ kể thầm cho mẹ nghe – những điều chưa kịp nói, những lỗi lầm chưa kịp xin lỗi, những ngày Tết vắng nhà mà cô cứ ngỡ là chuyện nhỏ.
Mẹ nằm yên, không đáp. Nhưng bàn tay trong tay cô, vẫn ấm. Vẫn là bàn tay của người từng cầm đũa gắp miếng cá cho con, từng quấn khăn cho con khi trời trở gió.
Khi xe về tới cổng nhà, đồng hồ điểm 3 giờ chiều. Người thân, hàng xóm đợi sẵn, ai cũng thảng thốt, lo lắng. Mẹ được bế vào trong – căn nhà cấp bốn lợp ngói đỏ, nơi bà đã sống gần hết đời.
Căn phòng quen thuộc được dọn sẵn. Mẹ nằm trên chiếc gi.ường cũ kê sát cửa sổ, nhìn ra bụi cau đầu ngõ. Cô ngồi bên cạnh, chải lại tóc cho mẹ, khẽ nói:
— "Mẹ ơi, mình về đến nhà rồi. Mẹ mở mắt nhìn con đi..."
Một lần. Chỉ một lần thôi.
Đáp lại, chỉ là tiếng thở yếu dần, và giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khóe mi bà. Hà An run rẩy, vội lau đi, rồi đặt môi lên trán mẹ – nơi đã từng đổ mồ hôi vì bao lần đội nắng đội mưa.
Chiều trôi qua thật chậm.
Mẹ không tỉnh lại. Không cử động. Chỉ yên lặng như đang chờ điều gì đó hoàn tất.
Tới khoảng 8 giờ tối, khi mặt trời vừa tắt sau rặng tre, mẹ khẽ thở dài – thật khẽ – như một lời thở phào cuối cùng. Rồi im bặt.
Không đau đớn. Không vật vã. Không trăn trối.
Bà đã ra đi.
Trong căn nhà cũ. Trong vòng tay con gái. Giữa tiếng chim đêm và mùi gió quê quen thuộc.
Hà An ôm lấy th.ân thể mẹ đã nguội lạnh, mắt ráo hoảnh. Nước mắt lúc này, không rơi nổi nữa. Cô chỉ nghe thấy một tiếng vang mơ hồ trong tâm trí:

— "Mẹ đi rồi... thật rồi."
Cô nắm lấy tay mẹ, thầm thì:
— "Con xin lỗi. Con đã về muộn quá... Nhưng con đã đưa mẹ về nhà, mẹ ạ. Như mẹ từng mong."
Ngoài vườn, hoa mộc rụng đầy sân.
Chương 6: Những Điều Con Chưa Kịp Nói
Đêm đầu tiên sau khi mẹ mất, ngôi nhà im lặng đến nghẹt thở.
Không tiếng gió lùa qua cửa sổ như mọi khi. Không tiếng dép mẹ lẹp xẹp trong sân. Căn bếp, nơi luôn ấm lên bởi ánh lửa và mùi mắm ruốc, giờ tối om. Cái im lặng như thể mọi âm thanh cũng biết cúi đầu mà dừng lại.
Hà An ngồi trên gi.ường, tay nắm chặt chiếc áo bông cũ của mẹ. Mùi thơm dịu quen thuộc còn phảng phất — thứ mùi mà cả thế giới này không gì có thể thay thế. Cô không khóc, nhưng cổ họng nghẹn lại. Nỗi đau lần này không bật ra nước mắt, mà thấm sâu từng hơi thở, từng nhịp tim.
Bên ngoài, họ hàng và hàng xóm đang bàn chuyện tang lễ. Bàn thờ tạm đã được dựng. Chiếc khăn tang trắng đã được phát. Mọi thứ diễn ra như một thước phim quen thuộc — nhanh, gọn, và không đợi ai.
Nhưng Hà An vẫn ngồi đó, bất động như một đứa trẻ bị lạc giữa đám đông người lớn. Cô ước gì có thể ngăn thời gian lại, hoặc ít ra là quay về sáng nay – để níu tay mẹ thêm một lần nữa.
Gần nửa đêm, khi trong sân chỉ còn tiếng côn trùng, Hà An bước vào phòng mẹ. Ngọn đèn vàng nhỏ vẫn sáng như mọi đêm mẹ còn sống – bà sợ tối. Trên chiếc bàn gỗ cũ có quyển sổ tay bìa cứng, trang đầu đã bạc màu theo năm tháng. Cô mở ra, hy vọng tìm thấy điều gì đó mẹ để lại.
Nhưng không có gì cả. Chỉ là vài dòng công thức nấu ăn, danh sách rau củ cần mua và những câu ghi nhớ về thuốc nam cho bà cụ đầu xóm.
Không một lời dặn dò. Không một dòng từ biệt.
Hà An ngồi xuống, ngước mắt lên trần nhà:
— "Mẹ ơi... sao mẹ đi mà không nói gì với con vậy? Không trách, không giận, không hỏi con còn định làm việc thêm bao lâu mới về..."
Giọng cô nhỏ lại, như sợ đánh thức người đã khuất.
— "Con biết... con sai. Biết bao lần mẹ gọi, con tắt máy. Biết bao lần con hứa về Tết, rồi lại bận. Con cứ nghĩ mẹ sẽ luôn đợi được con thêm vài ngày nữa. Nhưng không ai có thể đợi mãi, đúng không mẹ?"
Nước mắt bắt đầu rơi. Lặng lẽ. Nóng hổi.
Cô tự trách mình vì đã sống vội vã, vì từng nghĩ tình thân có thể trì hoãn, vì tin rằng “còn thời gian”. Nhưng không có thời gian nữa. Không có dịp nào nữa.
Gần sáng, Hà An mệt lả, thiếp đi trên gi.ường mẹ. Trong giấc mơ, cô thấy mình còn bé, ôm mẹ ngủ giữa mùa đông. Mẹ vuốt tóc cô, thì thầm:
— "Ngủ đi con, mẹ đây mà..."
Tỉnh dậy, cô thấy trời đã hửng sáng, nắng sớm len qua tấm rèm cửa, chiếu lên chiếc khăn tang trắng gấp gọn trên bàn.
Bắt đầu một ngày tang lễ.
Và bắt đầu cả một đời thiếu vắng mẹ.
Chương 7: Ngày Không Mẹ
Sáng sớm. Tiếng gà gáy vọng từ xa, hòa cùng tiếng loa phát thanh báo tin buồn của xã. Cả làng như tỉnh dậy sớm hơn thường lệ.
Người dân trong xóm lục tục đến viếng, mang theo những chiếc phong bì mỏng, bó hoa cúc trắng, và cả những lời chia buồn nhẹ như khói sương. Ai cũng biết mẹ Hà An là người hiền lành, sống tử tế, cả đời chỉ quanh quẩn với ruộng đồng và con cái. Tang lễ của bà, giản dị như chính cuộc đời bà.
Căn nhà nhỏ trở nên đông đúc một cách lặng lẽ. Mùi hương trầm, mùi nhang, mùi áo tang mới, mùi gừng sả từ ấm trà nóng… tất cả hòa vào nhau, tạo nên không khí vừa thiêng liêng, vừa đau đáu.
Hà An mặc áo xô trắng, đầu đội khăn tang, quỳ bên linh cữu mẹ.
Mắt cô ráo hoảnh, không còn giọt nước mắt nào để rơi. Nhưng trong lòng là bão. Là mưa. Là sét đánh âm ỉ.
Mỗi tiếng tụng kinh như một nhát dao nhấn vào sự thật: mẹ đã không còn trên đời này nữa.
Cô nhìn bức ảnh thờ của mẹ – tấm ảnh cũ được rửa lại gấp, mẹ mặc áo lụa tím, cười hiền như thể vẫn còn đang ngồi trong bếp nấu cơm. Cô tự hỏi: sao nụ cười ấy lại nằm trên bàn thờ, giữa hương khói và hoa trắng?
Bác cả nhìn cô, khẽ dặn:
— “Cháu có mệt thì vào nghỉ. Tối qua thức trắng rồi.”
Cô lắc đầu.
— “Cháu muốn ngồi đây. Để mẹ biết cháu không đi đâu nữa.”
Khi lễ viếng chính thức bắt đầu, từng người bước vào thắp hương, lạy mẹ, rồi quay ra nắm tay Hà An thật chặt.
Có cụ già khẽ lau nước mắt:
— “Mẹ cháu tốt lắm. Cả đời chưa từng to tiếng với ai...”
Có cô hàng xóm đặt tay lên vai Hà An:
— “Con đi làm xa quá, tội bà. Nhưng thôi, về kịp là tốt rồi. Cụ đi thanh thản.”
Từng lời, như chạm vào tim. Không ai trách cô, nhưng cô tự thấy mình đáng trách.
Cô cúi đầu cảm ơn, nói rất khẽ. Cổ họng nghèn nghẹn, đến cả hơi thở cũng thấy có lỗi.
Buổi chiều, trời bỗng đổ mưa lất phất – cơn mưa xuân nhẹ nhàng như thể bầu trời cũng tiếc thương.
Lúc đưa mẹ ra đồng, cô đi chân trần trên con đường làng ướt nước, đất bám đầy mép quần tang. Tiếng chuông chùa vang vọng từ xa. Tiếng kèn, tiếng trống tang trầm đều như trái tim cô đang gõ nhịp.
Hà An không khóc trong giờ đưa tiễn. Cô chỉ lặng lẽ đi cạnh linh cữu, mắt không chớp, như muốn khắc sâu hình ảnh mẹ lần cuối vào trí nhớ. Rồi sau này, khi nhớ lại, sẽ không quên bất kỳ chi tiết nào – từ cánh tay mẹ, vầng trán mẹ, đến nếp nhăn cuối cùng nơi đuôi mắt.
Chiều muộn, khi mọi người đã về gần hết, Hà An trở lại nhà.
Ngôi nhà trống vắng khác lạ.
Không còn tiếng mẹ ho khe khẽ, không còn tiếng bát đũa va vào nhau trong bếp. Cả không gian như dừng lại. Đứng trong nhà, cô thấy mình như một kẻ đi lạc – giữa chính nơi chốn thân thương nhất đời.
Cô thắp thêm một nén nhang, ngồi xuống cạnh bàn thờ, ngước nhìn bức ảnh mẹ:
— "Mẹ ơi, hôm nay mọi người thương mẹ nhiều lắm. Nhưng con vẫn ước… giá như con thương mẹ đủ sớm hơn..."
Nến cháy nghiêng, khói bay thẳng lên trần nhà.
Chương 8: Căn Bếp Vắng Tiếng Mẹ
Tang lễ kết thúc. Mọi người lặng lẽ trở về với nhịp sống thường ngày. Chỉ có Hà An là ở lại. Cô xin nghỉ phép thêm một tuần — không phải vì thủ tục, mà vì cô chưa thể rời khỏi nơi mẹ vừa rời xa cuộc đời.
Buổi sáng đầu tiên sau lễ tang, Hà An mở mắt trong căn phòng cũ — nơi từng là của mẹ. Mùi gối, mùi chăn, tất cả vẫn còn đó. Nhưng chiếc gi.ường bên cạnh giờ đã trống.
Cô đi xuống bếp.
Không gian ấy từng là nơi ấm áp nhất của ngôi nhà, nơi thơm mùi cơm dẻo, cá kho, dưa chua… Nơi có tiếng muỗng khua lách cách, tiếng mẹ gọi:
— “Dậy đi con, có bát cháo nóng cho con đây.”
Giờ đây, chỉ còn trống lạnh.
Bếp lửa nguội lạnh từ hôm mẹ mất. Mấy củ gừng để ở góc bếp đã khô tóp lại. Chậu rau mẹ rửa dở còn nằm nguyên trên bệ. Hà An nhìn, bàn tay run nhẹ, rồi từ từ gom lại từng cọng rau, từng mẩu tỏi, rửa sạch, lau khô.
Cô thắp bếp. Ngọn lửa bật lên, hồng rực, như níu giữ chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong căn nhà.
Cô không đói, nhưng vẫn nấu bữa cơm cho hai người – như khi mẹ còn sống. Cô dọn ra bàn, bày hai bát, hai đôi đũa. Rồi ngồi đối diện chiếc ghế trống, vừa ăn vừa nghẹn ngào.
— “Mẹ ơi… con nấu không ngon như mẹ đâu. Nhưng con đang học. Con sẽ học từng món mẹ từng nấu cho con.”
Chiều hôm ấy, Hà An ra vườn.
Vườn nhỏ, nơi mẹ từng trồng rau, trồng cà, chăm mấy luống hoa mộc. Cô thấy một giỏ tre cũ úp bên gốc ổi. Bên trong là nửa bó rau mẹ cắt dở, còn tươi nguyên. Có lẽ mẹ hái trước lúc ngã xuống.
Cô ngồi thụp xuống, ôm lấy chiếc giỏ, vùi mặt vào đám rau thơm, hít một hơi thật sâu.
Chưa bao giờ cô thấy những thứ giản dị như vậy lại khiến trái tim mình vỡ ra từng mảnh. Mỗi cọng rau, mỗi bông hoa mộc như mang theo bóng dáng mẹ.
Tối đến, Hà An thắp đèn dầu.
Không phải vì mất điện, mà vì cô muốn sống như ngày xưa – khi mẹ vẫn thường ngồi khâu vá dưới ánh đèn tù mù. Đèn dầu hắt bóng cô lên vách, gầy guộc và lặng lẽ.
Cô mở rương cũ của mẹ, lục từng món đồ. Một chiếc áo bà may dở, một túi vải mẹ đựng kim chỉ, một chiếc khăn tay thêu hoa đã phai màu…
Ở dưới cùng là một xấp thư cũ mà mẹ giữ lại – thư từ những năm Hà An còn đi học xa nhà. Mẹ không viết lại gì cho cô, nhưng giữ tất cả những gì cô từng viết.
Cô cầm lên, nước mắt lặng lẽ rơi:
— “Mẹ không để lại thư cho con… vì mẹ giữ lại tất cả thư con gửi mẹ rồi, đúng không?”
Đêm đó, Hà An trải chiếu nằm trong gian bếp – nơi mẹ từng ngủ trưa mỗi ngày.
Ngoài vườn, gió nhẹ lay động cành cau. Mùi hoa mộc nồng nàn len qua khe cửa, chạm khẽ vào giấc ngủ.
Hà An mơ thấy mình còn bé, ngồi trong lòng mẹ, ăn bát cơm chan nước cá kho. Mẹ gắp miếng trứng cút, cười:
— “Ăn đi con, mẹ còn nhiều mà.”
Cô úp mặt vào vai mẹ, hỏi nhỏ:
— “Mẹ còn ở đây không?”
Mẹ không trả lời. Nhưng bát cơm trong tay vẫn ấm.
Chương 9: Những Mùa Hoa Đã Qua
Hôm nay trời nắng nhẹ. Ánh sáng rải đều lên những mái ngói rêu phong, lấp lánh trên tán cau, và xuyên qua từng nhánh bông mộc đang thì rộ nở. Hà An khoác chiếc áo khoác cũ, đôi dép lê, tay ôm chiếc giỏ đan bằng tre mà mẹ từng mang ra chợ. Cô quyết định đi dạo quanh làng — không mục đích rõ ràng, chỉ là bước đi để lòng bớt ngột ngạt.
Con đường làng vẫn như xưa. Vẫn những tán tre cao vút hai bên, vẫn con chó già nằm lim dim trước cổng nhà ông Tư, vẫn bờ ao có bè rau muống trôi lững lờ. Hà An không ngờ, sau bao năm đi xa, từng chi tiết nhỏ trong làng lại vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ mình đến vậy.
Đứng trước cổng trường làng cũ, cô bất giác dừng lại. Bức tường vôi loang lổ, chiếc cổng sắt đã hoen gỉ, bảng hiệu vẫn còn hàng chữ đã mờ: "Trường Tiểu học Kim Sơn B."
Chính nơi này, ngày nào mẹ dắt cô đến lớp bằng chiếc xe đạp cọc cạch, dặn đi dặn lại:
— "Đi học thì học cho ngoan, đừng đánh nhau, đừng bày trò nghịch dại."
Cô từng ghét lời dặn ấy. Nhưng giờ thì thấy nó ấm như một bài thơ.
Đến chợ làng, cô đi qua những hàng quen: bác Thơm bán cá, dì Sáu bán bánh ít, chú Tám vá xe. Ai cũng nhận ra cô, ai cũng mở lời:
— “Con An đấy à? Mẹ mày mất, tụi tao tiếc lắm. Bà hiền như đất…”
— “Lúc mày đi học đại học, bả đi khoe khắp xóm. Ai hỏi gì cũng lôi tấm hình mày mặc áo cử nhân ra khoe...”
Hà An cười, mà mắt đỏ hoe.
Bà chủ tiệm tạp hóa già, khi đưa gói chè Thái, còn cẩn thận nói thêm:
— “Hồi mẹ mày bị cảm, vẫn ghé qua mua chè, nói mày thích chè nóng…”
Cô gật đầu, không biết nói gì. Những câu chuyện nhỏ ấy – ngày thường thì chẳng ai để ý, nhưng giờ lại trở thành di vật của ký ức.
Chiều xuống, Hà An đi vòng ra bờ đê. Nơi ấy, ngày bé cô từng cùng mẹ đi gánh lúa, từng trượt ngã, rồi khóc nức nở. Mẹ không dỗ, chỉ đưa tay kéo dậy, lau sạch đất cát rồi nói:
— "Đừng khóc. Ngã thì đứng dậy. Sau này cuộc đời còn làm con ngã nhiều hơn thế."
Cô từng giận mẹ vì câu nói ấy. Nhưng bây giờ, mỗi lần gục ngã giữa thành phố xô bồ, lại chỉ mong được nghe mẹ nói một lần nữa.
Gió chiều lồng lộng. Cánh đồng đã gặt xong, chỉ còn trơ gốc rạ. Xa xa, mặt trời đỏ ối như hòn than được đặt lên đường chân trời.
Cô ngồi xuống mép đê, lặng thinh.
Khi trở về, trời đã nhá nhem. Ngôi nhà nhỏ im lặng như một người già đang ngủ. Hà An thay áo, nhóm bếp nấu bữa cơm tối. Mâm cơm chỉ có một người ăn, nhưng cô vẫn dọn hai bát.
Trên bàn thờ, ảnh mẹ nhìn xuống — yên bình, dịu dàng như mọi khi.
Ăn xong, cô mở sổ tay, lần đầu tiên viết ra những điều chưa từng nói thành lời:
"Mẹ ơi, hôm nay con đi lại những nơi cũ. Con thấy dấu chân mẹ ở khắp mọi ngả đường. Con mới hiểu, dù mẹ ra đi, nhưng tình yêu mẹ dành cho con vẫn còn lại mãi trong từng viên gạch, từng hàng cây, từng người dân làng này. Con sẽ không để những điều mẹ yêu quý bị quên lãng. Con hứa."
Khép sổ lại, cô tựa đầu vào vách, khẽ mỉm cười.
Đêm ấy, trong giấc mơ, cô thấy mẹ đứng giữa vườn hoa mộc, nở rộ rực rỡ. Mẹ mỉm cười, dang tay đón cô, không nói gì, nhưng ánh mắt dịu dàng đến vô tận.
Chương 10: Lá Thư Không Gửi
Buổi sáng mùa đông ấy, khi ánh nắng nhè nhẹ len lỏi qua rèm cửa, Hà An tỉnh dậy bên cạnh chồng và đứa con trai nhỏ đang say giấc. Tiếng đồng hồ tích tắc vang đều đều, xen lẫn tiếng gió rít ngoài hiên nhà khiến không khí lạnh buốt thêm phần cô quạnh. Trái tim cô bỗng nặng trĩu khi nhớ về mẹ – người bà đã luôn là điểm tựa vững chắc cho cuộc đời cô, nhưng giờ đây chỉ còn là ký ức nhạt nhòa.
Chiếc điện thoại của mẹ vẫn còn nằm trên bàn nhỏ bên ghế sofa, không ai đụng đến kể từ lúc mẹ rời viện. Hà An chậm rãi ngồi dậy, tay run run với lấy thiết bị ấy, rồi phát hiện một thư mục nhỏ tên “Con gái yêu” – giọng mẹ còn vang vọng trong đó qua những đoạn ghi âm chưa từng nghe trước đây. Cô bấm play, tiếng mẹ vang lên như giọng nói từ một thế giới khác, ấm áp và đầy yêu thương:
— “An à, mẹ biết con bận rộn với chồng con, với đứa bé nhỏ còn cần mẹ chăm sóc. Mẹ chỉ muốn nói rằng mẹ rất tự hào về con. Dù mẹ không thể bên con mãi mãi, nhưng tình yêu mẹ dành cho con sẽ luôn là ngọn lửa sưởi ấm trái tim con mỗi khi con cảm thấy cô đơn. Hãy mạnh mẽ, hãy sống tốt cho bản thân, cho con và cho cả mẹ.”
Nước mắt Hà An chảy dài, cô ôm chiếc điện thoại thật chặt, cảm nhận từng âm thanh ngọt ngào như một lời dặn dò cuối cùng. Hình ảnh mẹ cúi xuống, nắm tay cô dịu dàng bỗng hiện rõ ràng trong tâm trí. Cô muốn trả lời, muốn nói rằng cô yêu mẹ, rằng sẽ giữ lời mẹ dặn, nhưng chỉ có sự im lặng bao trùm.
Hà An ngồi lặng bên cửa sổ, nhìn ra vườn hoa mộc – nơi mẹ từng chăm sóc cẩn thận từng bông hoa. Gió lạnh ùa vào mang theo mùi đất ẩm và lá khô, như thể mẹ vẫn còn ở đó, trong từng nhành cây, từng cánh hoa. Cô tự nhủ, mẹ đã ra đi trong yên bình, không phải trong những ngày tháng nằm viện dài đằng đẵng, mà là khi trở về ngôi nhà thân thương, nơi mẹ muốn nhất được an nghỉ.
Chương 11: Những Ngày Trắng
Ngày mẹ được xin về nhà, Hà An vừa mừng vừa lo. Mừng vì mẹ không phải chịu cảnh bệnh viện lạnh lẽo, đau đớn; lo vì trong lòng cô vẫn không thể ngờ rằng đó sẽ là lần cuối cô nhìn thấy mẹ sống giữa đời thường. Mẹ nằm yên trên chiếc gi.ường cũ, khuôn mặt thanh thản nhưng sắc vóc gầy guộc khiến Hà An không khỏi nghẹn ngào.
Chồng cô – Nam – luôn bên cạnh, chăm sóc chu đáo, giúp cô lo liệu mọi việc. Đứa con trai nhỏ vẫn nô đùa không biết điều gì đang xảy ra trong không khí nặng nề đó. Căn nhà bỗng im ắng lạ thường, thiếu vắng đi tiếng nói, nụ cười ấm áp của người mẹ, người bà đáng kính.
Ngày qua ngày, Hà An cảm nhận được sự vắng mặt sâu sắc trong từng sinh hoạt nhỏ nhất: bữa cơm chiều thiếu vắng bàn tay mẹ nêm nếm, phòng khách vắng bóng người phụ nữ chăm chút từng góc nhỏ. Cô tự nhủ mình phải mạnh mẽ, nhưng mỗi khi đêm về, khi tiếng con trai ngủ say, cô lại bật khóc thầm lặng. Nỗi đau mất mẹ không thể chữa lành bằng lời an ủi hay thời gian, nó là một vết thương sâu đậm trong tim.
Hà An thường ngồi bên bàn thờ mẹ, nhìn di ảnh bà, nhớ lại những ngày thơ bé bà bên cô. Mẹ đã dạy cô nhiều điều quý giá: lòng nhân hậu, sự kiên cường, và tình yêu thương vô bờ bến. Giờ đây, cô không chỉ là con gái mà còn là một người mẹ, một người vợ. Gánh nặng gia đình đè lên vai cô, nhưng Hà An biết mẹ đã dạy cô cách sống để vượt qua tất cả.
Mỗi ngày trôi qua là một thử thách, nhưng cũng là một cơ hội để cô học cách sống tiếp mà không có mẹ, để yêu thương chồng con nhiều hơn, để sống sao cho xứng đáng với tình yêu mẹ đã dành cho cô suốt đời.
Chương 12: Ánh Sáng Mới
Trước những khó khăn, chồng Hà An – Nam – là điểm tựa vững chắc cho cô. Anh hiểu nỗi đau mất mẹ không thể nhanh chóng nguôi ngoai, nhưng anh cũng dịu dàng nhắc cô rằng cuộc sống vẫn tiếp tục, rằng gia đình nhỏ của họ cần cô.
Một buổi chiều mùa đông giá lạnh, Hà An ngồi bên cửa sổ nhìn ra vườn hoa mẹ từng yêu thương. Nam bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương và sự kiên nhẫn:
— “Em đừng quên, mẹ là người đã dạy em cách yêu thương, nhưng cũng là người muốn em được hạnh phúc. Anh và con sẽ luôn bên em, cùng em vượt qua mọi thứ.”
Những lời ấy như ánh sáng nhỏ xoa dịu trái tim cô, nhắc nhở cô rằng dù mất mẹ là một tổn thương lớn, nhưng cô vẫn còn những người thân yêu bên cạnh. Hà An bắt đầu tìm lại sự cân bằng, đón nhận tình yêu thương và sự hỗ trợ của chồng con, từng bước hàn gắn trái tim mình.
Tình yêu mới của gia đình nhỏ là nguồn sức mạnh giúp cô tiếp tục sống, tiếp tục yêu và giữ gìn những ký ức đẹp về mẹ – người phụ nữ đã để lại dấu ấn vĩnh cửu trong cuộc đời cô.
Chương 13: Gió Thổi Qua Ký Ức
Sáng sớm mùa đông, Hà An thức dậy khi ánh nắng còn le lói, len lỏi qua lớp rèm cửa mỏng manh. Căn phòng nhỏ yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng thở đều của con trai bé bỏng đang cuộn tròn trong chăn. Cô lặng lẽ đứng dậy, từng bước đi nhẹ nhàng để không làm con tỉnh giấc.
Ra ban công, không khí lạnh thấm vào d.a thịt, hơi thở trắng từng đám trong lành. Trước mắt cô là khu vườn nhỏ, nơi mẹ cô từng tận tụy chăm sóc những luống hoa mộc nở rộ rực rỡ. Những cánh hoa màu hồng phớt, tím nhạt hòa quyện trong sương sớm, mang đến cảm giác dịu dàng, ấm áp dù tiết trời se lạnh.
Hà An nhớ lại hình ảnh mẹ – người phụ nữ dịu dàng, hiền hậu – đã luôn dành cả đời để chăm sóc gia đình, người thân. Giờ đây, bà đã không còn nữa, nhưng những kỷ niệm ngọt ngào vẫn sống động trong tâm trí cô, như những cơn gió nhẹ thổi qua tâm hồn, vừa mát lành vừa xót xa.
Cô bước vào phòng khách, nhìn thấy chiếc điện thoại mẹ để lại. Bàn tay run run, cô mở thư mục ghi âm “Con gái yêu” – món quà cuối cùng mẹ để lại cho cô. Tiếng mẹ vang lên, ấm áp và tràn đầy yêu thương:
— “An à, mẹ biết con bận rộn với chồng con, với đứa bé nhỏ cần mẹ chăm sóc. Mẹ chỉ muốn nói rằng mẹ rất tự hào về con. Dù mẹ không thể bên con mãi mãi, nhưng tình yêu mẹ dành cho con sẽ luôn là ngọn lửa sưởi ấm trái tim con mỗi khi con cảm thấy cô đơn. Hãy mạnh mẽ, hãy sống tốt cho bản thân, cho con và cho cả mẹ.”
Nước mắt cô rơi không ngừng, tim như nghẹn lại khi những lời ấy vang lên. Cô tự hỏi, mình sẽ sống ra sao khi không còn có mẹ ở bên? Làm thế nào để trở thành người con gái tốt, người vợ dịu dàng và người mẹ vững vàng?
Nhưng rồi Hà An khẽ tự nhủ, mẹ đã dành cả đời dạy cô cách yêu thương, cách kiên cường. Cô phải sống tiếp, không chỉ cho mình mà còn cho con và chồng, để mẹ yên lòng nơi chín suối.
Cô ngồi bên bàn thờ mẹ, nhìn vào bức ảnh bà với nụ cười hiền hậu, trong lòng dâng lên một nỗi niềm không thể nói thành lời. Những giọt nước mắt hòa cùng niềm thương nhớ sâu sắc, khiến cô cảm nhận rõ ràng rằng tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng và bất diệt nhất trên đời.
Chương 14: Bên Nhau Qua Những Mùa Đông
Những ngày sau khi mẹ ra đi, cuộc sống Hà An xoay vần trong sự bỡ ngỡ và trống trải. Những trách nhiệm của một người vợ, người mẹ khiến cô không thể dừng lại để buồn bã quá lâu. Mỗi sáng thức dậy, cô phải chuẩn bị bữa sáng cho chồng, chuẩn bị quần áo cho con đi học, rồi lại tất bật với công việc. Nhưng trong lòng, nỗi nhớ mẹ luôn âm ỉ cháy.
Nam – chồng cô – hiểu rõ sự mất mát ấy. Anh không chỉ là người chồng, mà còn là bạn đồng hành, là bờ vai vững chắc mỗi khi Hà An yếu lòng. Một chiều cuối năm, khi bầu trời xám xịt và gió lạnh thổi mạnh, Nam dẫn con trai cùng đi bộ bên công viên gần nhà.
Hà An đứng nhìn theo bóng chồng con, tim cô chùng xuống khi thấy bé Minh chạy nhảy tung tăng, nụ cười ngây thơ không biết những gì đã xảy ra với bà nội. Cô bước ra, nắm lấy tay Nam, ánh mắt ngấn lệ:
— “Anh à, em sợ mình không đủ sức mạnh để vượt qua…”
Nam siết chặt tay cô, giọng nói dịu dàng:
— “Em đã mạnh mẽ rất nhiều rồi. Anh tự hào về em. Mẹ đã dạy em cách yêu thương, và em đang làm rất tốt. Gia đình nhỏ của mình sẽ luôn bên nhau.”
Những lời ấy như một ngọn lửa nhỏ xua tan giá lạnh trong lòng Hà An. Cô biết mình không đơn độc, và sẽ không bao giờ là như vậy. Tình yêu thương và sự quan tâm của Nam cùng tiếng cười của con trai là những điểm tựa vững chắc giúp cô đứng dậy.
Tối về, khi con đã ngủ, Hà An ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao. Cô cảm nhận được sự hiện diện nhẹ nhàng của mẹ – như một ánh sáng ấm áp len lỏi vào tâm hồn, tiếp thêm sức mạnh cho cô bước tiếp con đường phía trước.
Hà An mỉm cười, tự hứa sẽ sống thật tốt, sẽ yêu thương và chăm sóc gia đình mình thật trọn vẹn, để không phụ lòng mẹ – người đã dành cả đời vì cô và vì gia đình nhỏ này.
Chương 15: Nắng nhẹ cuối mùa
Buổi sáng hôm ấy, Hà An thức dậy trong căn phòng nhỏ ngập tràn ánh nắng vàng nhạt, nhẹ nhàng rọi qua khung cửa sổ. Không khí yên ắng đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng thở đều của mẹ cô nằm trên chiếc gi.ường gỗ đã cũ. Mùi hương của những cành hoa bưởi mẹ mới cắm bên cạnh vẫn còn thoang thoảng.
Mẹ Hà An đã trở về nhà từ đêm qua, sau một ngày nằm viện đầy vội vã và lo âu. Cô nhớ ánh mắt mẹ – nhẹ nhàng, bình yên, như chưa từng phải trải qua cơn đột quỵ nghiệt ngã. Nhưng trong lòng cô, sự bình yên đó lại là dấu hiệu của một giấc ngủ dài không trở lại.
Hà An ngồi bên cạnh mẹ, nắm lấy bàn tay đã lạnh dần theo từng phút giây. Cô lặng lẽ khóc, nước mắt thấm vào da tay mẹ, vừa ấm áp, vừa buốt giá. Không có lời nào đủ để nói ra nỗi lòng mình lúc này. Cô muốn nói rằng, “Mẹ đừng đi,” nhưng rồi lại sợ làm mẹ thêm nặng lòng.
Trời cuối xuân dần chuyển sang hạ, hoa bưởi trong sân vẫn nở rộ, tỏa hương dịu dàng như muốn níu giữ lại những khoảnh khắc cuối cùng. Hà An nhớ lại những mùa hoa trước, khi mẹ còn khỏe mạnh, vẫn cười nói và nắm tay cô dẫn đi khắp con đường làng.
Nhưng giờ đây, trong yên lặng của căn phòng, mọi thứ chỉ còn lại ký ức và sự trống trải. Mẹ Hà An rời đi trong cái bình yên không ai ngờ, không lời từ biệt, không kịp để lại một bức thư nào như cô từng mong đợi.
Hà An tựa đầu lên tay mẹ, như muốn lưu giữ lại hơi ấm của bà, như thể chỉ cần như thế thì mẹ sẽ không bao giờ ra đi thật sự. Cô biết, mùa hoa cuối cùng đã nở, và cuộc đời của mẹ cô cũng đã đến hồi kết.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trong lòng Hà An vẫn tràn đầy một niềm tin – mẹ sẽ luôn bên cô, trong từng cơn gió, từng cánh hoa nở rộ cuối mùa.
Chương 16: Mùa hoa nở cuối cùng
Ngày mẹ Hà An ra đi, bầu trời trong xanh hơn bao giờ hết, ánh nắng trải dài trên con đường làng quen thuộc. Hà An đứng trước ngôi mộ nhỏ của mẹ, nơi gió vẫn khẽ lay những cánh hoa bưởi trắng muốt.
Xung quanh cô, mọi thứ dường như vẫn đứng yên trong khoảnh khắc ấy. Cô lặng lẽ đặt tay lên tấm bia đá lạnh, cảm nhận một dòng cảm xúc trào dâng: buồn, thương, nhưng cũng đầy biết ơn. Mẹ đã đi, nhưng tình yêu thương của bà thì không bao giờ phai nhạt.
“Con sẽ sống thật tốt, mẹ ạ,” Hà An thì thầm, giọng nghẹn ngào. Cô nhớ những lời mẹ dặn, những buổi chiều hai mẹ con ngồi bên nhau, kể về những ước mơ chưa thành, những dự định dang dở. Giờ đây, cô sẽ phải bước tiếp một mình, nhưng không hề đơn độc.
Mùa hoa nở cuối cùng không chỉ là dấu hiệu của sự kết thúc, mà còn là khởi đầu cho một hành trình mới. Hà An nhìn lên bầu trời rộng lớn, nơi những đám mây trắng trôi nhẹ, như muốn mang theo tất cả nỗi buồn để cô có thể vững bước hơn.
Cô chậm rãi rời khỏi mộ mẹ, lòng tràn đầy hy vọng và sức mạnh. Trước mắt cô là những ngày dài phía trước, những thử thách chưa biết, nhưng cũng là những niềm vui, những cơ hội để sống thật ý nghĩa – sống vì mẹ, vì bản thân và những người thân yêu.
Mùa hoa bưởi vẫn tiếp tục nở rộ trên mảnh đất quê hương, như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống luôn vận động, luôn tiếp diễn, dù cho có những mất mát không thể nào nguôi ngoai.
Hà An bước đi trong ánh nắng vàng cuối mùa, lòng thầm hứa sẽ trân trọng từng khoảnh khắc, yêu thương nhiều hơn, và không bao giờ quên mùa hoa nở cuối cùng của cuộc đời mình.

Tác giả: Nguyễn Hương Lan
 
Quay lại
Top Bottom