LouiseAndreaa
Thành viên
- Tham gia
- 10/4/2025
- Bài viết
- 1
Ngôi nhà của gia đình Mary nằm giữa một khu rừng với những hàng cây xanh tươi và bãi cỏ mướt mắt. Mỗi sáng, cô thức dậy từ tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, cùng với ánh nắng ấm áp chiếu qua khe cửa. Cả gia đình cô sống trong hạnh phúc giản đơn, cha cô là một người thợ mộc tài hoa, còn mẹ cô làm việc tại một cửa hàng nhỏ bán đồ thủ công ở dưới phố, nơi mà mỗi sản phẩm đều chứa đựng tình yêu và công sức.Cuộc sống của họ không giàu có, nhưng đầy đủ và tràn ngập yêu thương. Những buổi tối gia đình quây quần bên bữa cơm ấm cúng, tiếng cười nói rộn ràng trong ngôi nhà nhỏ ấy là điều Mary trân trọng nhất. Jack, em trai cô, với tính cách nghịch ngợm và đôi mắt sáng ngời, luôn khiến cô phải bật cười mỗi lần cậu bé quậy phá.Mỗi cuối tuần, cả gia đình cùng nhau đi dạo trong công viên, nắm tay nhau và tận hưởng không khí trong lành. Đó là những khoảnh khắc hạnh phúc mà Mary luôn giữ gìn trong trái tim. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi có một gia đình yêu thương nhau
Trong một đêm, bầu trời bao phủ một lớp đen u ám.Cuộc sống của Mary, vốn bình dị và an yên, giờ đây dường như đang chìm vào bóng tối. Những giấc mơ, những hy vọng tưởng như vô tận giờ đây vụt tắt chỉ trong chớp mắt, như những đám mây đen che khuất ánh sáng.Cuộc sống ấy đã sụp đổ khi ngôi nhà gia đình cô – nơi chứa đựng bao ký ức – bị thiêu rụi trong ngọn lửa hung tàn. Đó không phải là một tai nạn bình thường, mà là một trận chiến ngầm giữa những thế lực mà cô không thể hiểu nổi. Mùi khét lẹt của gỗ cháy, của vải xém, những thứ vật dụng trong nhà bị thiêu rụi làm Mary nghẹt thở, không thể nào thở nổi. Mẹ và cha cô may mắn chỉ bị thương nhẹ và ngất đi trong khi cố gắng bảo vệ gia đình, nhưng sự sống của Jack, em trai cô, đang treo lơ lửng trước mắt Mary.
Cảm giác lo lắng và tuyệt vọng bao trùm lấy cô khi không thể cứu giúp những người thân yêu của mình. Mỗi lần nhìn vào vết thương của Jack, nỗi đau như xé toạc trái tim cô. Cô biết, nếu không có sự can thiệp kịp thời, em trai cô sẽ không thể qua khỏi. Nhưng ngoài Jack, cha mẹ cô vẫn còn nằm bất động, không biết khi nào mới tỉnh lại.Ngay khi Mary tưởng chừng như đã mất hết hy vọng, một bóng dáng xuất hiện từ trong làn khói dày đặc. Người đàn ông ấy, cao lớn và lạnh lùng, bước ra từ bóng tối như thể anh ta không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa hay sự hỗn loạn xung quanh. Một ánh nhìn kiên định và vẻ ngoài bí ẩn khiến Mary không khỏi cảm thấy lạ lùng và lo lắng.
"Tôi có thể cứu em trai cô," người đàn ông nói, giọng trầm. "Nhưng điều kiện của tôi không đơn giản."
Mary giật mình, trái tim cô đập thổn thức. Là ai? Và điều kiện gì? Cô nhìn em trai mình, rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt, không biết phải làm gì. Trong khoảnh khắc ấy, giữa sự sống và cái chết, cô không còn sự lựa chọn nào khác.Cô cố thốt lên câu trà lời có nhưng do đã hít phải nhiều khói bụi nên cô dần dần mất ý thức và bất tỉnh.Người đàn ông đó không nói gì,chỉ thấy mọi thứ xung quanh dường như đã trở lại bình thường.Căn nhà bị thiêu rụi h chỉ còn lại những mảnh gỗ bị thiêu xén,cha mẹ và em trai Mary được ai đó đưa đi còn cô thì đi về phía ngược lại,có lẽ đây là cuộc sống mới cho cô với người đàn ông đó…
Khi tỉnh lại,Mary có chút hơi đau đầu bởi có lẽ cả đêm qua cô đã trải qua sự việc bi thảm như vậy.Cô lo lắng bởi ở đây không có gia đình cô mà chỉ có mỗi mình cô trong căn phòng đầy kì lạ này.Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ. Mary đang ngồi đó, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài, không hề hay biết rằng một sự thay đổi lớn sắp ập đến. Cánh cửa bật mở nhẹ nhàng, không có tiếng động. Cả không gian như dừng lại khi một bóng dáng xuất hiện, cao lớn và đầy uy nghi. Đôi mắt của người đàn ông này, sắc lạnh và thâm trầm, như thể nhìn thấu mọi bí mật mà cô cất giấu trong lòng. Anh không bước vào ầm ĩ, mà như một bóng ma, lặng lẽ nhưng đầy ấn tượng.
Andrew. Đó là cái tên mà Mary chỉ mới nghe thoáng qua, nhưng giờ đây lại vang lên trong tâm trí cô như một lời nhắc nhở không thể quên.Đây chính là người đàn ông bí ẩn đã cứu cô,còn hứa sẽ cứu mạng em trai và gia đình cô. Mái tóc kẻ đó đen dài, hơi rối, nhưng lại toát lên vẻ đẹp kiêu hãnh của một người không thuộc về thế giới này. Anh mặc một bộ đồ tối màu, càng làm nổi bật vẻ ngoài bí ẩn của mình. Mỗi bước đi của anh đều đầy kiên định, như thể mọi thứ xung quanh chỉ là một phần của thế giới anh đã quen thuộc từ lâu.Nhưng không phải vẻ ngoài lạnh lùng hay sự kiêu hãnh đó mới khiến Mary cảm thấy lạ lùng. Đôi mắt của Andrew, đôi mắt ấy sâu thẳm và đầy buồn bã, như chứa đựng cả một quá khứ u ám, một nỗi cô đơn mà cô chưa từng hiểu hết. Khi anh nhìn cô, có một sự im lặng lạ kỳ, như thể cả không gian đều ngưng lại, chỉ còn lại họ – hai con người xa lạ, nhưng lại không thể tách rời.
"Mary," giọng anh vang lên, trầm và ấm, nhưng lại có một cái gì đó thật khác lạ, như thể đã được mài giũa qua những năm tháng dài của sự tĩnh lặng. "Tôi biết rằng cô có rất nhiều câu hỏi." Anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô như thể muốn đọc thấu tâm can cô. "Nhưng tôi không phải là một con quái vật. Ít nhất là không giống như những gì cô nghĩ."
Andrew không cần giải thích nhiều, chỉ với một ánh mắt, cô cảm nhận được rằng có một bí mật sâu thẳm đang bao phủ lấy anh. Những từ ngữ của anh không phải là lời hứa hẹn, mà là sự thật lặng lẽ đang dần hé mở. Mary nhận ra rằng, cuộc sống của cô từ đây sẽ không bao giờ giống trước nữa. Và từ giây phút đó, dù có muốn hay không, cô đã bị cuốn vào một thế giới mà chính cô cũng chưa thể hiểu hết.Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn anh với sự pha trộn giữa sự cảnh giác và một chút yếu đuối mà chính cô cũng không nhận ra.
"Anh thực sự là gì?" Mary hỏi, giọng cô run nhẹ, không phải vì sợ hãi, mà vì sự không chắc chắn trong câu hỏi của mình. "Anh nói mình không phải quái vật, nhưng anh là ma cà rồng, không phải sao?"Andrew không vội trả lời, chỉ đứng đó một lúc, quan sát cô. Cái nhìn của anh có vẻ như đang đấu tranh với chính bản thân, như thể anh đang cân nhắc xem liệu có nên tiếp tục hay không. Cuối cùng, anh cất lời, giọng anh khô khốc, nhưng cũng đầy sự chân thành.
"Ta là huyết tộc," Andrew nói, và trong giọng anh, Mary cảm nhận được sự thừa nhận đau đớn của một điều gì đó không thể thay đổi. "Nhưng ta không giống những gì cô đã nghe về chúng. Chúng tôi không phải là những sinh vật chỉ sống để cướp đi mạng sống của người khác. Mỗi chúng tôi đều có lý do, có một quá khứ. Và ta… tai không muốn là thứ mà người ta sợ hãi."
Mary im lặng, vẫn không thể hoàn toàn tin vào những lời anh nói. Cô biết, sâu thẳm trong trái tim, cô vẫn không thể chấp nhận được rằng anh là một ma cà rồng, một sinh vật mà gia đình và bạn bè cô đã luôn coi là kẻ thù. Nhưng ánh mắt của anh – ánh mắt buồn bã, đầy tội lỗi – khiến cô không thể đơn giản coi anh như những con quái vật mà mình đã từng nghe kể. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng cử chỉ của anh, như thể anh đã sống quá lâu trong bóng tối và không thể thoát ra.
"Vậy tại sao anh lại giúp tôi? Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?" Mary hỏi, giọng cô vừa đầy hoài nghi, vừa chứa đựng một chút khát khao tìm hiểu sự thật.Andrew cúi đầu, như thể suy nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời. "Ta không đến đây để làm hại cô. Ta biết rằng điều này thật khó tin, nhưng ta muốn cho cô cơ hội sống sót và đoàn tụ về với gia đình.Thế giới này nguy hiểm lắm và thật đáng tiếc nếu người như cô phải ra đi sớm như vậy.
Mary ngồi lặng yên, lòng cô đầy những cảm xúc đối lập. Những lời Andrew vừa nói vẫn vang vọng trong đầu, và mặc dù sự hoài nghi chưa hoàn toàn tan biến, cô lại cảm thấy một phần trong mình muốn tin vào anh. Nhưng điều gì đã khiến anh đến đây? Và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Cô có thể tiếp tục sống trong một thế giới bình dị, hay mọi thứ đã thay đổi mãi mãi?Andrew nhìn cô chăm chú, chờ đợi. Cái nhìn kiên định của anh khiến trái tim Mary đập mạnh, nhưng cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi. Cô không thể hiểu nổi tất cả những gì đang xảy ra, và cũng không thể tiếp tục sống trong sự bối rối này.
"Vậy anh muốn tôi làm gì?" Mary cuối cùng lên tiếng, giọng cô thoáng run nhưng cũng đầy quyết tâm. "Anh đã nói rằng sẽ giúp tôi, nhưng tôi không thể yêu cầu anh làm gì mà không có điều gì đổi lại."
Andrew im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ kỹ về những gì sắp nói. "Tôi không muốn làm bạn sợ hãi, Mary. Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của bạn. Chúng ta có thể thỏa thuận. Bạn sẽ ở lại với tôi, và tôi sẽ giúp bạn gặp lại gia đình mình. Bạn sẽ trở thành... một phần trong thế giới của tôi, nhưng tôi sẽ không làm bạn tổn thương. Tôi hứa."
Mary nghẹn ngào. Cô không thể hiểu hết những gì anh nói, nhưng có một điều cô chắc chắn: Anh không phải là một kẻ tàn ác. Dù có là ma cà rồng đi nữa, Andrew không giống những con quái vật mà cô từng tưởng tượng. Nhưng có thật cô có thể chấp nhận một thỏa thuận như vậy không? Liệu có phải cô đang đánh đổi tự do và sự bình yên của mình để đổi lấy một hy vọng mong manh về việc đoàn tụ với gia đình?
"Vậy tôi sẽ làm gì?" Cô hỏi lại, giọng cô khẽ run, đôi tay nắm chặt lại để kiềm chế cảm xúc. "Làm nô tì cho anh? Tôi có thể chấp nhận điều này không?"
Andrew gật đầu, ánh mắt anh không có vẻ là lạnh lùng hay thờ ơ. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự thấu hiểu, như thể biết rõ nỗi băn khoăn trong lòng cô. "Tôi không yêu cầu bạn phải làm những việc mà bạn không muốn, Mary. Nhưng tôi cần bạn ở lại bên tôi. Chỉ vậy thôi. Và khi bạn đã sẵn sàng, tôi sẽ giúp bạn gặp lại gia đình." Mary im lặng, trong lòng đầy xung đột. Cô biết rằng đây là một thỏa thuận đầy rủi ro, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để cô gặp lại gia đình mình. Cô không thể bỏ qua cơ hội này, nhưng liệu cô có thể đánh đổi sự tự do của mình và sống trong thế giới của Andrew, nơi mà mọi thứ đều không rõ ràng, và đầy mơ hồ?
Sau một hồi suy nghĩ dài, cô thở dài, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Andrew. "Tôi sẽ ở lại. Nhưng tôi muốn anh hứa rằng tôi sẽ không bị tổn thương. Và tôi sẽ không phải sống trong bóng tối mãi mãi."Andrew mỉm cười nhẹ, một nụ cười không có chút gì gọi là hài hước, mà chỉ đầy sự thấu hiểu và quyết tâm. "Hứa với bạn, Mary. Tôi sẽ không làm bạn tổn thương, và tôi sẽ giúp bạn gặp lại gia đình. Tôi sẽ giữ lời."
Trong một đêm, bầu trời bao phủ một lớp đen u ám.Cuộc sống của Mary, vốn bình dị và an yên, giờ đây dường như đang chìm vào bóng tối. Những giấc mơ, những hy vọng tưởng như vô tận giờ đây vụt tắt chỉ trong chớp mắt, như những đám mây đen che khuất ánh sáng.Cuộc sống ấy đã sụp đổ khi ngôi nhà gia đình cô – nơi chứa đựng bao ký ức – bị thiêu rụi trong ngọn lửa hung tàn. Đó không phải là một tai nạn bình thường, mà là một trận chiến ngầm giữa những thế lực mà cô không thể hiểu nổi. Mùi khét lẹt của gỗ cháy, của vải xém, những thứ vật dụng trong nhà bị thiêu rụi làm Mary nghẹt thở, không thể nào thở nổi. Mẹ và cha cô may mắn chỉ bị thương nhẹ và ngất đi trong khi cố gắng bảo vệ gia đình, nhưng sự sống của Jack, em trai cô, đang treo lơ lửng trước mắt Mary.
Cảm giác lo lắng và tuyệt vọng bao trùm lấy cô khi không thể cứu giúp những người thân yêu của mình. Mỗi lần nhìn vào vết thương của Jack, nỗi đau như xé toạc trái tim cô. Cô biết, nếu không có sự can thiệp kịp thời, em trai cô sẽ không thể qua khỏi. Nhưng ngoài Jack, cha mẹ cô vẫn còn nằm bất động, không biết khi nào mới tỉnh lại.Ngay khi Mary tưởng chừng như đã mất hết hy vọng, một bóng dáng xuất hiện từ trong làn khói dày đặc. Người đàn ông ấy, cao lớn và lạnh lùng, bước ra từ bóng tối như thể anh ta không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa hay sự hỗn loạn xung quanh. Một ánh nhìn kiên định và vẻ ngoài bí ẩn khiến Mary không khỏi cảm thấy lạ lùng và lo lắng.
"Tôi có thể cứu em trai cô," người đàn ông nói, giọng trầm. "Nhưng điều kiện của tôi không đơn giản."
Mary giật mình, trái tim cô đập thổn thức. Là ai? Và điều kiện gì? Cô nhìn em trai mình, rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt, không biết phải làm gì. Trong khoảnh khắc ấy, giữa sự sống và cái chết, cô không còn sự lựa chọn nào khác.Cô cố thốt lên câu trà lời có nhưng do đã hít phải nhiều khói bụi nên cô dần dần mất ý thức và bất tỉnh.Người đàn ông đó không nói gì,chỉ thấy mọi thứ xung quanh dường như đã trở lại bình thường.Căn nhà bị thiêu rụi h chỉ còn lại những mảnh gỗ bị thiêu xén,cha mẹ và em trai Mary được ai đó đưa đi còn cô thì đi về phía ngược lại,có lẽ đây là cuộc sống mới cho cô với người đàn ông đó…
Khi tỉnh lại,Mary có chút hơi đau đầu bởi có lẽ cả đêm qua cô đã trải qua sự việc bi thảm như vậy.Cô lo lắng bởi ở đây không có gia đình cô mà chỉ có mỗi mình cô trong căn phòng đầy kì lạ này.Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ. Mary đang ngồi đó, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài, không hề hay biết rằng một sự thay đổi lớn sắp ập đến. Cánh cửa bật mở nhẹ nhàng, không có tiếng động. Cả không gian như dừng lại khi một bóng dáng xuất hiện, cao lớn và đầy uy nghi. Đôi mắt của người đàn ông này, sắc lạnh và thâm trầm, như thể nhìn thấu mọi bí mật mà cô cất giấu trong lòng. Anh không bước vào ầm ĩ, mà như một bóng ma, lặng lẽ nhưng đầy ấn tượng.
Andrew. Đó là cái tên mà Mary chỉ mới nghe thoáng qua, nhưng giờ đây lại vang lên trong tâm trí cô như một lời nhắc nhở không thể quên.Đây chính là người đàn ông bí ẩn đã cứu cô,còn hứa sẽ cứu mạng em trai và gia đình cô. Mái tóc kẻ đó đen dài, hơi rối, nhưng lại toát lên vẻ đẹp kiêu hãnh của một người không thuộc về thế giới này. Anh mặc một bộ đồ tối màu, càng làm nổi bật vẻ ngoài bí ẩn của mình. Mỗi bước đi của anh đều đầy kiên định, như thể mọi thứ xung quanh chỉ là một phần của thế giới anh đã quen thuộc từ lâu.Nhưng không phải vẻ ngoài lạnh lùng hay sự kiêu hãnh đó mới khiến Mary cảm thấy lạ lùng. Đôi mắt của Andrew, đôi mắt ấy sâu thẳm và đầy buồn bã, như chứa đựng cả một quá khứ u ám, một nỗi cô đơn mà cô chưa từng hiểu hết. Khi anh nhìn cô, có một sự im lặng lạ kỳ, như thể cả không gian đều ngưng lại, chỉ còn lại họ – hai con người xa lạ, nhưng lại không thể tách rời.
"Mary," giọng anh vang lên, trầm và ấm, nhưng lại có một cái gì đó thật khác lạ, như thể đã được mài giũa qua những năm tháng dài của sự tĩnh lặng. "Tôi biết rằng cô có rất nhiều câu hỏi." Anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô như thể muốn đọc thấu tâm can cô. "Nhưng tôi không phải là một con quái vật. Ít nhất là không giống như những gì cô nghĩ."
Andrew không cần giải thích nhiều, chỉ với một ánh mắt, cô cảm nhận được rằng có một bí mật sâu thẳm đang bao phủ lấy anh. Những từ ngữ của anh không phải là lời hứa hẹn, mà là sự thật lặng lẽ đang dần hé mở. Mary nhận ra rằng, cuộc sống của cô từ đây sẽ không bao giờ giống trước nữa. Và từ giây phút đó, dù có muốn hay không, cô đã bị cuốn vào một thế giới mà chính cô cũng chưa thể hiểu hết.Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn anh với sự pha trộn giữa sự cảnh giác và một chút yếu đuối mà chính cô cũng không nhận ra.
"Anh thực sự là gì?" Mary hỏi, giọng cô run nhẹ, không phải vì sợ hãi, mà vì sự không chắc chắn trong câu hỏi của mình. "Anh nói mình không phải quái vật, nhưng anh là ma cà rồng, không phải sao?"Andrew không vội trả lời, chỉ đứng đó một lúc, quan sát cô. Cái nhìn của anh có vẻ như đang đấu tranh với chính bản thân, như thể anh đang cân nhắc xem liệu có nên tiếp tục hay không. Cuối cùng, anh cất lời, giọng anh khô khốc, nhưng cũng đầy sự chân thành.
"Ta là huyết tộc," Andrew nói, và trong giọng anh, Mary cảm nhận được sự thừa nhận đau đớn của một điều gì đó không thể thay đổi. "Nhưng ta không giống những gì cô đã nghe về chúng. Chúng tôi không phải là những sinh vật chỉ sống để cướp đi mạng sống của người khác. Mỗi chúng tôi đều có lý do, có một quá khứ. Và ta… tai không muốn là thứ mà người ta sợ hãi."
Mary im lặng, vẫn không thể hoàn toàn tin vào những lời anh nói. Cô biết, sâu thẳm trong trái tim, cô vẫn không thể chấp nhận được rằng anh là một ma cà rồng, một sinh vật mà gia đình và bạn bè cô đã luôn coi là kẻ thù. Nhưng ánh mắt của anh – ánh mắt buồn bã, đầy tội lỗi – khiến cô không thể đơn giản coi anh như những con quái vật mà mình đã từng nghe kể. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng cử chỉ của anh, như thể anh đã sống quá lâu trong bóng tối và không thể thoát ra.
"Vậy tại sao anh lại giúp tôi? Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?" Mary hỏi, giọng cô vừa đầy hoài nghi, vừa chứa đựng một chút khát khao tìm hiểu sự thật.Andrew cúi đầu, như thể suy nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời. "Ta không đến đây để làm hại cô. Ta biết rằng điều này thật khó tin, nhưng ta muốn cho cô cơ hội sống sót và đoàn tụ về với gia đình.Thế giới này nguy hiểm lắm và thật đáng tiếc nếu người như cô phải ra đi sớm như vậy.
Mary ngồi lặng yên, lòng cô đầy những cảm xúc đối lập. Những lời Andrew vừa nói vẫn vang vọng trong đầu, và mặc dù sự hoài nghi chưa hoàn toàn tan biến, cô lại cảm thấy một phần trong mình muốn tin vào anh. Nhưng điều gì đã khiến anh đến đây? Và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Cô có thể tiếp tục sống trong một thế giới bình dị, hay mọi thứ đã thay đổi mãi mãi?Andrew nhìn cô chăm chú, chờ đợi. Cái nhìn kiên định của anh khiến trái tim Mary đập mạnh, nhưng cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi. Cô không thể hiểu nổi tất cả những gì đang xảy ra, và cũng không thể tiếp tục sống trong sự bối rối này.
"Vậy anh muốn tôi làm gì?" Mary cuối cùng lên tiếng, giọng cô thoáng run nhưng cũng đầy quyết tâm. "Anh đã nói rằng sẽ giúp tôi, nhưng tôi không thể yêu cầu anh làm gì mà không có điều gì đổi lại."
Andrew im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ kỹ về những gì sắp nói. "Tôi không muốn làm bạn sợ hãi, Mary. Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của bạn. Chúng ta có thể thỏa thuận. Bạn sẽ ở lại với tôi, và tôi sẽ giúp bạn gặp lại gia đình mình. Bạn sẽ trở thành... một phần trong thế giới của tôi, nhưng tôi sẽ không làm bạn tổn thương. Tôi hứa."
Mary nghẹn ngào. Cô không thể hiểu hết những gì anh nói, nhưng có một điều cô chắc chắn: Anh không phải là một kẻ tàn ác. Dù có là ma cà rồng đi nữa, Andrew không giống những con quái vật mà cô từng tưởng tượng. Nhưng có thật cô có thể chấp nhận một thỏa thuận như vậy không? Liệu có phải cô đang đánh đổi tự do và sự bình yên của mình để đổi lấy một hy vọng mong manh về việc đoàn tụ với gia đình?
"Vậy tôi sẽ làm gì?" Cô hỏi lại, giọng cô khẽ run, đôi tay nắm chặt lại để kiềm chế cảm xúc. "Làm nô tì cho anh? Tôi có thể chấp nhận điều này không?"
Andrew gật đầu, ánh mắt anh không có vẻ là lạnh lùng hay thờ ơ. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự thấu hiểu, như thể biết rõ nỗi băn khoăn trong lòng cô. "Tôi không yêu cầu bạn phải làm những việc mà bạn không muốn, Mary. Nhưng tôi cần bạn ở lại bên tôi. Chỉ vậy thôi. Và khi bạn đã sẵn sàng, tôi sẽ giúp bạn gặp lại gia đình." Mary im lặng, trong lòng đầy xung đột. Cô biết rằng đây là một thỏa thuận đầy rủi ro, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để cô gặp lại gia đình mình. Cô không thể bỏ qua cơ hội này, nhưng liệu cô có thể đánh đổi sự tự do của mình và sống trong thế giới của Andrew, nơi mà mọi thứ đều không rõ ràng, và đầy mơ hồ?
Sau một hồi suy nghĩ dài, cô thở dài, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Andrew. "Tôi sẽ ở lại. Nhưng tôi muốn anh hứa rằng tôi sẽ không bị tổn thương. Và tôi sẽ không phải sống trong bóng tối mãi mãi."Andrew mỉm cười nhẹ, một nụ cười không có chút gì gọi là hài hước, mà chỉ đầy sự thấu hiểu và quyết tâm. "Hứa với bạn, Mary. Tôi sẽ không làm bạn tổn thương, và tôi sẽ giúp bạn gặp lại gia đình. Tôi sẽ giữ lời."