Anh ạ...Thôi thì em dừng ở đây anh nhé.....
Anh cứ bước đi đi....
Có lẽ em không thuộc về con đường này....
Có lẽ em không thuộc thế giới của anh.....
Vì thế em muốn dừng lại....
Em muốn dừng lại để em thôi không phải khóc....
Em muốn dừng lại để em thôi không phải cứ cố gắng chạy để theo kịp anh....
Em mệt rồi....
Không còn sức nữa đâu anh....
Em không muốn mình mãi làm 1 con ngốc cứ lẽo đẽo theo anh....
Nhìn anh đùa cợt cùng những người con gái khác....
Người ta nói sức chịu đựng của con người chỉ có 1 giới hạn nhất định thôi anh ạ....
Và sức chịu đựng của em hết rồi...
Em không thể nào gượng cười được nữa....
Em không thể nào cứ mỗi ngày phải rơi nước mắt vì anh nữa....
Em biết hôm nay, ngày mai và mãi mãi ta sẽ không còn nhau nữa....
Anh đến bên em cho em cái cảm giác an toàn....
Nhưng càng ngày anh đã làm cái cảm giác an toàn thành cảm giác sợ....
Em sợ ai đó sẽ rời xa em....
Em sợ ai đó sẽ quên em....
Em sợ ai đó đang lừa dối em....
Em đã cố gắng tin anh, tin rằng tình cảm của anh chỉ trao cho 1 mình em....
Nhưng em đã lầm...
Em nhớ những tin nhắn mỗi đêm của anh và em.....luôn chứa đựng những ngọt ngào của tình yêu...
Nhưng hình như vì em và anh quá xa nhau....vì em và anh ko được gặp nhau thường xuyên nên tình cảm anh dành cho em cũng nhạt phai dần rồi....
Em buồn....nhưng không nói......
Có lẽ em và anh đến với nhau là 1 sai lầm và nó khiến chúng ta càng thêm mệt mỏi...
Và có lẽ anh cũng không phải là cuộc sống của em...
Em đã trao anh niềm tin....
mong ước....
và 1 lời hứa....
nhưng cái em nhận lại chỉ là 1 nỗi đau....
Thôi thì chúng ta dừng lại anh nhé....
Em sẽ thôi không buồn rầu nữa......
Em sẽ đợi một người.....
Một người mà em chưa biết tên...
Một người em chưa gặp gỡ....
Em sẽ đợi một người thuộc về em.....
Em tin vào duyên số rồi em sẽ gặp một nửa của mình.....
Và em biết người đó không phải anh.....
em phải cố gắng quên anh dù em biết rằng sẽ rất khó......
Bởi vì khoảng cách giữa hai trái tim chúng ta là quá xa.....
Tạm biệt anh.....
Tạm biệt 1 người lạ đã đi qua cuộc sống của em....
Cám ơn anh vì tất cả.....
Anh cứ bước đi đi....
Có lẽ em không thuộc về con đường này....
Có lẽ em không thuộc thế giới của anh.....
Vì thế em muốn dừng lại....
Em muốn dừng lại để em thôi không phải khóc....
Em muốn dừng lại để em thôi không phải cứ cố gắng chạy để theo kịp anh....
Em mệt rồi....
Không còn sức nữa đâu anh....
Em không muốn mình mãi làm 1 con ngốc cứ lẽo đẽo theo anh....
Nhìn anh đùa cợt cùng những người con gái khác....
Người ta nói sức chịu đựng của con người chỉ có 1 giới hạn nhất định thôi anh ạ....
Và sức chịu đựng của em hết rồi...
Em không thể nào gượng cười được nữa....
Em không thể nào cứ mỗi ngày phải rơi nước mắt vì anh nữa....
Em biết hôm nay, ngày mai và mãi mãi ta sẽ không còn nhau nữa....
Anh đến bên em cho em cái cảm giác an toàn....
Nhưng càng ngày anh đã làm cái cảm giác an toàn thành cảm giác sợ....
Em sợ ai đó sẽ rời xa em....
Em sợ ai đó sẽ quên em....
Em sợ ai đó đang lừa dối em....
Em đã cố gắng tin anh, tin rằng tình cảm của anh chỉ trao cho 1 mình em....
Nhưng em đã lầm...
Em nhớ những tin nhắn mỗi đêm của anh và em.....luôn chứa đựng những ngọt ngào của tình yêu...
Nhưng hình như vì em và anh quá xa nhau....vì em và anh ko được gặp nhau thường xuyên nên tình cảm anh dành cho em cũng nhạt phai dần rồi....
Em buồn....nhưng không nói......
Có lẽ em và anh đến với nhau là 1 sai lầm và nó khiến chúng ta càng thêm mệt mỏi...
Và có lẽ anh cũng không phải là cuộc sống của em...
Em đã trao anh niềm tin....
mong ước....
và 1 lời hứa....
nhưng cái em nhận lại chỉ là 1 nỗi đau....
Thôi thì chúng ta dừng lại anh nhé....
Em sẽ thôi không buồn rầu nữa......
Em sẽ đợi một người.....
Một người mà em chưa biết tên...
Một người em chưa gặp gỡ....
Em sẽ đợi một người thuộc về em.....
Em tin vào duyên số rồi em sẽ gặp một nửa của mình.....
Và em biết người đó không phải anh.....
em phải cố gắng quên anh dù em biết rằng sẽ rất khó......
Bởi vì khoảng cách giữa hai trái tim chúng ta là quá xa.....
Tạm biệt anh.....
Tạm biệt 1 người lạ đã đi qua cuộc sống của em....
Cám ơn anh vì tất cả.....
