Mình bị trầm cảm

trunghieu92

Thành viên
Tham gia
30/10/2010
Bài viết
1
Theo những triệu chứng thì mình nghĩ bị trầm cảm và có lẽ cũng lâu rùi từ khi mình bị sẹo thủy đậu áp lực lên cấp 3 và vào đại học sống thu hẹp giải trí duy nhất chỉ là điện tử khiến dần hình thành tính cách tự ti,trầm cảm mình giờ vào đại học xa lạ mình cảm thấy nản hơn .Đối với mọi người mình vẫn có lúc vui vẻ nhưng mình cảm thấy như kiểu giả tạo và mình luôn cố tự tin trước mặt mọi người vì thực sự mình rất sợ người khác nói xấu mình chẳng hạn nhưng trông nó lúc nào cũng đờ đẫn vậy mình tự ti đến nỗi chỉ là bữa cơm moị người trong gia đình hay chỉ đi đường thôi mình cũng cảm thấy nặng đầu căng thẳng mệt mỏi vì luôn sợ người khác nhìn mình. Mình đã cố thay đổi nhưng tất cả chỉ là giả tạo và hình như tính cách mình là thế rùi.Mình là boy nên m ko bao giờ nghĩ đến gap các bác si m chỉ mong mọi người cho những lời khuyên gần gũi nhất đế thoát khỏi chướng ngại này,May mình chua nghĩ đến tự tử hihi:KSV@09:
 
Tự tin vào bản thân, them chút AQ là ok mà. Tui là duy nhất trên tgiới. Tui k đẹp zai cơ mà tui cười duyên, tui k có cao nh ai cũng fải ngước nhìn. Tui học k có pro lắm cơ mà tui tư duy cực khủng ( điển hình như Đế chế, PS2, dota… chẳng đứa nào đọ được….: hì, còn nhìu lắm
 
Có lẽ đây là tình trạng chung chung của giới trẻ bây giờ. Cứ cắm đầu vào máy tính, vào điện tử, bỏ qua thế giới thật bên ngoài :KSV@07:(sory but me too:KSV@08:)
Cuộc sống cứ đều đều, cứ theo giờ giấc và quy luật của thời học sinh, sinh viên khiến ta chán nản, khi ấy chỉ có máy tính làm bạn, khi ấy thấy máy tính là mới mẻ, là thích thú. Ngồi bên máy tính, ta như bứt ra được cái không gian đều đều ấy, vì có thể thỏa sức làm những gì mình thích, thỏa sức spam người khác, thỏa sức design một thế giới của riêng mình, mặc những bộ đồ độc và kệch cỡm mà không sợ bị phê bình, vi phạm lỗi mà không sợ bị kỷ luật. Tính linh hoạt của game chính là ở chỗ đó. Ta bị cuốn hút vào nó vì sự tự do của nó, không như thế giới thật phải khuôn phép và giờ giấc.
Nhưng đến một ngày, chợt nhận ra game không còn là sở thích của mình, rằng cái thứ tự do ảo ấy cũng chẳng đem lại cho ta mấy niềm vui. Vì khi đó, chính nó cũng "đều đều" như thế giới bên ngoài. Và ta đã xa lánh ra cả 2 thế giới.
Game muốn hòa nhập, muốn nói chuyện, chỉ cần reg một nick và vào chơi là xong. Còn thế giới thật, đâu đơn giản nhu vậy, vì nó là sự tiếp xúc trực tiếp, là cảm nhận trực tiếp, muốn vui mà không vui nổi, ta đâu thể điều khiển người khác theo ý mình. Sử dụng ngôn ngữ trong game, trong internet ảo, ta đã đánh mất dần đi ngôn ngữ giao tiếp ngoài thật. Khi mà chỉ dùng tay gõ phím, dùng tay điều khiển chuột, vô hình chung ta đã đánh mất cái miệng của mình, ta đã điếu phối cảm xúc chỉ qua chữ nghĩa và các emotion - khi mà thế giới thật thì cần nhiều hơn thế, từ hành động, cử chỉ, lời nói đến ánh mắt, nụ cười, tất cả đều là cảm xúc của ta chứ không phải chỉ có đôi tay.
Vì game là ảo, sống trong cái thế giới đó quá lâu khiến bạn tự thu hẹp và mất đi những cảm xúc đời thường của mình - Đơn giản thế thôi. Bạn cảm thấy mọi thứ bên ngoài cũng là giả tạo, và mọi phản ứng của bạn cũng chỉ để có thể hòa nhập vào nó. Và thực sự thì trong đầu bạn nó chẳng có tý chút cảm xúc nào cả, khô khốc.
Đó cũng là tâm trạng của OYE. Mình tin, có rất nhiều bạn cũng bị rơi vào tình trạng này.
Cách giải quyết theo tớ: cậu hãy nghĩ lại xem trong số những người bạn của mình, ai là người thân nhất,không quan trọng là nam hay nữ, chỉ cần sẵn sàng chia sẻ với mình mọi điều trong cuộc sống. Hãy lôi người đó ra quán nước, hay kiếm 1 không gian riêng, nói chuyện với nhau về tất cả mọi điều 2 người đã và đang trải nghiệm ở thế giới thật (không đựoc nói bất cứ chuyện gì về game). Hãy thường xuyên làm việc này, cùng nhau tham gia vào các hoạt động tập thể, lúc nào cũng luôn có 2 người. Mình nghĩ, cứ như vậy, dần dần cậu sẽ hòa nhập lại thôi.
Thật sự thì... người bạn có thể cùng chia sẻ với mình, có thể giúp mình vơi đi stress, cũng chỉ qua những dòng tin nhắn thôi. Nhưng người đó đã giúp mình rất nhiều, vì mọi việc, mình đều có thể chia sẻ được, nói ra được. Giờ đây, mình đang hướng tới một mục đích định sẵn, điều đó khiến mình không thể stress. Mỗi khi nghĩ đến nó, mình lại cố gắng hơn để làm việc, dù phải nhịn ăn, hay làm những việc mà mình chưa bao giờ muốn làm.
Chúc bạn sớm vượt qua cuộc chiến tranh tinh thần này!!!
 
Thật ra những gì bạn đang gặp cũng là vấn đề nhiều SV gặp phải. Buồn, có nhiều chuyện ko vui, vấn đề cần chia sẻ nhưng ko thể nói với ai. Nhưng biết làm sao, phải ráng vượt qua, tin tui đi, cái gì nó cũng qua, dù rằng khó khăn nhưng biết làm sao...We live and learn. Thật ra bây giờ cũng đang gặp nhiều vấn đề, rất stress, nhưng tự tử gì đó thì ko giải quyết gì cả, chỉ gây thêm đau buồn....
 
Bị trầm cảm mà viết ra dc một đoạn dài thế kia thì ..




 
1. Trầm cảm là gì?

+ Trầm cảm là tình trạng buồn nặng nề, kéo dài ít nhất là hai tuần, kèm theo các triệu chứng khác như: mệt mỏi, có vấn đề về ăn và ngủ…và nó ảnh hưởng đến cuộc sống người ta.

+ Bị trầm cảm không có nghĩa là bị yếu ớt hay bị điên khùng

=> trầm cảm có thể xảy ra ở bất kỳ người nào

2. Biểu hiện của trầm cảm

Buồn hay khí sắc trầm, hay giảm vui thú với bất kỳ điều gì trong cuộc sống

tram-cam-1024x452.png


  • Có kèm thêm 4 triệu chứng khác trong những triệu chứng sau:
    Tramcam.png
+ Thay đổi cân nặng hay sự ngon miệng
Tram-cam-1-300x173.png


+ Ngủ quá nhiều hay quá ít
tram-cam-2-300x178.png


+ Hoạt động quá mức hay thiếu hoạt động
tram-cam-3-300x159.png


+ Cảm giác tội lỗi quá mức
Tram-cam-4-300x172.png


+ Cực kỳ mệt mỏi
tram-cam-5-300x172.png


+ Có vấn đề về tập trung hay đưa ra quyết định
tram-cam-6-300x146.png


+ Có ý tưởng vê cái chết hay tự sát

3. Điểm khác nhau giữa buồn và trầm cảm

- Nhiều người nhầm lẫn giữa Buồn & Trầm Cảm


Trầm cảm Buồn
Là một tình trạng bệnh lý, thường kéo dài hàng tuần, hàng tháng Là cảm xúc tồn tại trong 1 khoảng thời gian ngắn hơn
4. Tỉ lệ trầm cảm

Khoảng 15% dân số sẽ mắc trầm cảm vò một lúc nào đó trong cuộc đời của họ

5. Nguyên nhân trầm cảm

  • Cấu trúc sinh học và chức năng của não, di truyền
  • Stress (các vấn đề tiền bac, hôn nhân, công việc…)
  • Các mất mát quan trọng (mất người thân…)
  • Các vấn đề y khoa (đau mãn tính, các bệnh lý mãn tính..)
  • Cách suy nghĩ: khuynh hương nói những điều tiêu cực về bản thân có thể làm cho người đó trầm cảm
  • Kiểu hành vi: khuynh hướng trở nên thu rút, không làm điều vui thú, ở quanh nhà và ngủ…
6. Phương pháp điều trị

  • Thuốc
  • Liệu pháp tâm lý/liệu pháp hoạt động
  • Kết hợp cả hai
7. Tiến triển của bệnh

+ Trầm cảm là một bệnh lý có tính chu kỳ (thường kéo dài 6 tháng hay 1 năm và tự biến mất. Tuy nhiên, có 50% rằng người đó sẽ bị trầm cảm lần nữa trong tương lai và đối với 1 số người thì trầm cảm không mất đi )

+ Nếu được điều trị tích cực thì trầm cảm sẽ thuyên giảm và mất đi. Người bệnh có khả năng yêu đời, sinh hoạt và làm việc như trước kia.

8. Vai trò của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân

Bệnh nhân
Người nhà


bệnh nhân

- Tuân thủ y lệnh điều trị của Y, BS.

- Trong quá trình điều trị gặp khó khăn (tác dụng phụ của thuốc… ) thì báo cho người nhà hay y, bác sĩ tại TYT

- Thể hiện sự quan tâm, chăm sóc, động viên BN yên tâm điều trị và tin tưởng vào kết quả điều trị
- Thực hiện và duy trì các hoạt động nhằm cải thiện tâm trạng (tự chăm sóc bản thân, các hoạt động yêu thích…) -Phối hợp với nhân viên y tế theo dõi, giám sát chặt chẽ BN, phát hiện kịp thời những diễn biến bất thường để thông báo kịp thời cho Y, BS
- Không dùng các chất kích thích - Giám sát việc uông thuốc của Bn, không để tình trạng BN bỏ thuốc nhất là những BN có hoang tưởng bị hại

- Quản lý thuốc chặt chẽ

- Tái khám định kì

Ths: Nguyễn Thị Kim Dung
Mã:
https://kienthuctamly.com/
 
Với câu chuyện của bạn, điều mà cá nhân mình cho là tốt nhất, đó là bỏ qua cái "trầm cảm" bởi có 2 lý do: 1 - bạn liệu có chắc mình hiểu trầm cảm thực sự là gì và bạn có chắc bạn bị trầm cảm, xin nói luôn vấn đề trầm cảm cực dễ bị nhầm lẫn. 2 - câu chuyện của bạn có cách giải quyết, song không phải cứ ốp cái quan niệm trầm cảm vào là ra chuyện. Nếu bạn đã thực sự bỏ được cái từ "trầm cảm" ra rồi thì chúng ta mới có thể tiếp tục.
Trong câu chuyện của bạn, mình quan tâm đến cách mà bạn giải quyết vấn đề. Và dựa vào những gì bạn nói thì mình có thể nói rằng: tất cả các cách mà bạn sử dụng nó không giúp bạn giải quyết vấn đề thực sự của bạn. Chơi game - đây là 1 cách thức phổ biến, nhưng nói trắng ra nó là phương thức chạy trốn. Tại sao 1 số người thích chơi game, vì game nó tạo cho họ cảm giác "thần thánh", họ là người "kiểm soát", "toàn năng". Họ có thể đạt được tất cả mọi thứ trong thế giới game và đó là lý do họ sẽ càng đắm chìm trong nó, đặc biệt nếu họ có vấn đề trong việc sống trong với thực tế (đơn cử: quan hệ xã hội, hình tượng cá nhân). Cố gắng vui vẻ là 1 dạng thức trốn tránh khác nhằm khiến cho bản thân "trông" có vẻ hòa hợp khi thực chất bạn không hòa hợp được. Việc cố gắng tỏ ra vui vẻ nó chỉ mang hiệu quả ngắn hạn song trong sâu xa bạn sẽ càng cảm thấy tồi tệ hơn với chính mình.
Với câu chuyện này, mình cảm giác nó còn có rất nhiều vấn đề thực sự ẩn giấu mà ngay cả bạn không nhận ra, vì vậy nếu càng phân tích dưới góc độ người ngoài sẽ chỉ khiến vấn đề rối rắm thêm. Vì lẽ đó, mình chỉ xin đưa ra gợi ý rằng, bạn đã bao giờ đặt câu hỏi tại sao lại thế chưa? Tại sao bạn cho rằng mình sẽ bị đánh giá? Tại sao bạn lo sợ người khác nói xấu mình? Tại sao bạn lại có cảm giác tự ti trong 1 môi trường xã hội? Tuy nhiên cũng cần lưu ý rằng, phần lớn vấn đề, hay nói cách khác nguồn gốc vấn đề nằm từ bạn chứ không phải ai khác, điều quan trọng là bạn có nhận ra nó không. Và nếu bạn nhận ra ắt bạn sẽ có cách giải quyết cho mình. Không phải ngẫu nhiên tác nhân bên ngoài ảnh hưởng được đến bạn (ví dụ người lạ, người ngoài) nếu không phải đó là do trong bạn có điều gì đó bất an mà mình không nhận ra?
Cuối cùng xin có lời khuyến cáo, trước hết mình cho rằng việc dùng thuốc là 1 hành động khôn ngoan, vì vấn đề của bạn là vấn đề tâm lý. Thuôc chỉ là cách để giảm nhẹ sự nặng nề song nó sẽ có di chứng. Sau cùng nếu bạn cho rằng bạn không thể thay đổi được, vậy thì vì cớ gì mà bạn lên đây để kể chuyện chính mình?
 
Bệnh này nếu không được quan tâm và điều trị sớm sẽ dẫn đến điên loạn và không làm chủ được hành vi, gọi là bệnh xã hội đúng không chủ thớt?
 
×
Quay lại
Top Bottom