- Tham gia
- 13/1/2011
- Bài viết
- 3.870
Có bao giờ, mẹ thay đổi cách nghĩ về con, từ 7 năm trước.
Mẹ bảo con đổi thay nhiều, mẹ bảo mẹ sai lầm khi sinh con ra. Và dần dần, chính con cũng phát hiện...Đối với mẹ, con chỉ đơn thuần là đứa trẻ cần được mẹ nuôi lớn, không cần thứ gì sa xỉ như tình cảm hay sự chở che. Nhưng, ở cái tuổi bé xíu ấy, con cũng tự nghĩ, có lẽ chỉ là con nghĩ sai về mẹ thôi.
Lớn hơn một tí, con cũng nhận thức được từng lời lẽ mẹ nói với con, mẹ đã ko còn đánh con như cái thưở ngày con còn bé. Mẹ cũng ko còn hay hỏi về món ăn con thích như ngày trước. Và...mẹ cũng chẳng bao giờ, chở con mua một đôi giày mới hay đơn giản nhất là cái áo mới.
Rồi tới lúc con biết tự lập cuộc sống cuộc sống của mình, con cũng ở một khoản cách xa mẹ, con sợ mỗi ngày, đối mặt với mẹ, con lại mất đi một chút nhưng gì con đã từng tự tin vào bản thân...
"Lớn lên, con sẽ nuôi mẹ suốt đòi"
Bây giờ, con cũng không còn đủ tự tin để nhìn mặt mẹ. Xa mẹ - Đó là cánh tốt nhất để con tự có thể lừa dối rằng...Sẽ có lúc, mẹ ngồi đó, nhớ tới con. Con đã chờ đợi một cuộc gọi từ mẹ mỗi ngày. Ba, chị...Nhưng không lần nào là mẹ.
"Nếu con kiếm được nhiều tiền, con sẽ đưa tất cả cho mẹ"
Phải, con đã làm được điều đó, nhưng..."Suốt cuộc đời này, con đừng bao giờ đưa bất cừ đồng tiền tiền nào cho mẹ, mẹ ko cần từ một đứa vô dụng" . Con đã làm từ chính đôi tay mà, con đã dùng chính cái tài năng được di truyền từ mẹ để làm ra nó mà, vậy tại sao?
Bây giờ, thời gian cũng cách biệt ngày trước, con cũng ko còn hay mong ngóng cú điện thoại nào từ mẹ nữa. Thay vì là con lúc trước, thì con bây giờ lại cảm thấy sợ sệt khi nhìn vào luôn mặt của mẹ. Con sợ rồi, mẹ sẽ lại thốt ra nhưng điều mà khiến đâu đó, trong con sẽ như vết khắc về những điều con hình dung về mẹ. Mẹ cũng từng bảo con nên từ bỏ cái cuộc sống này đi, mẹ cũng từng bảo rằng, con hãy thôi làm gánh nặng cho mẹ đi. Nhưng mà, mẹ có bao giờ thấy là, con cũng cần sự quan tâm như những người bạn xung quanh con, mẹ chưa bao giờ hỏi con về nhưng lí do tại sao con về trễ, mẹ chưa bao giờ lo lắng cho nhưng ngày con ko hề có ở nhà, hay cả những lần, điện thoại con hết pin. Sinh nhật con - đã ngần bao năm rồi, chưa hề có một lời nào từ mẹ.
Xin lỗi mẹ, thật sự thì tự lúc nào, con đã trở nên hư hòng mất rồi. Con đã ko còn cảm giác giác sợ đi về trễ vì căn nhà này, chỉ có mình con làm chủ thôi. Con cũng ko giống như lũ bạn hay sợ bị ba mẹ la mắng vì trong cái nhà quanh hịu này, chỉ có mình con sống thôi.
Mẹ àh,con trai của mẹ , giờ đã đổi khác nhiều lắm, mẹ có thấy không?
▶️
Mẹ bảo con đổi thay nhiều, mẹ bảo mẹ sai lầm khi sinh con ra. Và dần dần, chính con cũng phát hiện...Đối với mẹ, con chỉ đơn thuần là đứa trẻ cần được mẹ nuôi lớn, không cần thứ gì sa xỉ như tình cảm hay sự chở che. Nhưng, ở cái tuổi bé xíu ấy, con cũng tự nghĩ, có lẽ chỉ là con nghĩ sai về mẹ thôi.
Lớn hơn một tí, con cũng nhận thức được từng lời lẽ mẹ nói với con, mẹ đã ko còn đánh con như cái thưở ngày con còn bé. Mẹ cũng ko còn hay hỏi về món ăn con thích như ngày trước. Và...mẹ cũng chẳng bao giờ, chở con mua một đôi giày mới hay đơn giản nhất là cái áo mới.
Rồi tới lúc con biết tự lập cuộc sống cuộc sống của mình, con cũng ở một khoản cách xa mẹ, con sợ mỗi ngày, đối mặt với mẹ, con lại mất đi một chút nhưng gì con đã từng tự tin vào bản thân...
"Lớn lên, con sẽ nuôi mẹ suốt đòi"
Bây giờ, con cũng không còn đủ tự tin để nhìn mặt mẹ. Xa mẹ - Đó là cánh tốt nhất để con tự có thể lừa dối rằng...Sẽ có lúc, mẹ ngồi đó, nhớ tới con. Con đã chờ đợi một cuộc gọi từ mẹ mỗi ngày. Ba, chị...Nhưng không lần nào là mẹ.
"Nếu con kiếm được nhiều tiền, con sẽ đưa tất cả cho mẹ"
Phải, con đã làm được điều đó, nhưng..."Suốt cuộc đời này, con đừng bao giờ đưa bất cừ đồng tiền tiền nào cho mẹ, mẹ ko cần từ một đứa vô dụng" . Con đã làm từ chính đôi tay mà, con đã dùng chính cái tài năng được di truyền từ mẹ để làm ra nó mà, vậy tại sao?
Bây giờ, thời gian cũng cách biệt ngày trước, con cũng ko còn hay mong ngóng cú điện thoại nào từ mẹ nữa. Thay vì là con lúc trước, thì con bây giờ lại cảm thấy sợ sệt khi nhìn vào luôn mặt của mẹ. Con sợ rồi, mẹ sẽ lại thốt ra nhưng điều mà khiến đâu đó, trong con sẽ như vết khắc về những điều con hình dung về mẹ. Mẹ cũng từng bảo con nên từ bỏ cái cuộc sống này đi, mẹ cũng từng bảo rằng, con hãy thôi làm gánh nặng cho mẹ đi. Nhưng mà, mẹ có bao giờ thấy là, con cũng cần sự quan tâm như những người bạn xung quanh con, mẹ chưa bao giờ hỏi con về nhưng lí do tại sao con về trễ, mẹ chưa bao giờ lo lắng cho nhưng ngày con ko hề có ở nhà, hay cả những lần, điện thoại con hết pin. Sinh nhật con - đã ngần bao năm rồi, chưa hề có một lời nào từ mẹ.
Xin lỗi mẹ, thật sự thì tự lúc nào, con đã trở nên hư hòng mất rồi. Con đã ko còn cảm giác giác sợ đi về trễ vì căn nhà này, chỉ có mình con làm chủ thôi. Con cũng ko giống như lũ bạn hay sợ bị ba mẹ la mắng vì trong cái nhà quanh hịu này, chỉ có mình con sống thôi.
Mẹ àh,con trai của mẹ , giờ đã đổi khác nhiều lắm, mẹ có thấy không?
▶️