Hôm nay tôi gặp lại cô giáo dạy toán lớp 6 của tôi 2 năm trước,tôi đã chuyển trường,gặp lại cô sau 2 năm tôi vui lắm mà cô vẫn còn nhớ tôi cơ đấy cô hỏi tình hình học tập của tôi,cô nói chuyện vẫn vậy-thu hút và hơi thẳng thắn ,quá thẳng thắn.thực sự thì tôi rất quý cô.lớp 6 tôi mới chuyển từ nơi khác đến,bỡ ngỡ và không quen với cách học ở đây-ai muốn học tốt đều phải đi học thêm cả,cô dạy rất hay.trong lớp tôi cũng ít phát biểu ,bài kiểm tra đầu tiên trong năm,tôi được 10,cô khá nhạc nhiên mà hỏi tôi có đi học thêm không,tôi nói không,từ đó cô rất quan tâm đến tôi.dần dần tôi được cô yêu quý nhất lớp,mà tôi cũng không phải dạng nghịch ngợm Hư đốn gì,tôi kèm một bạn yếu hơn ngồi cạnh tôi ,vì bạn ấy khá chậm hiểu nên hôm đó toán hình tôi quyết định giảng luôn cho bạn trong giờ để bạn vừa kết hợp với cô giảng trên bảng để học nhanh hơn ,không ngờ cô hiểu lầm tôi mà nói rằng không biết là tôi hướng dẫn bạn hay là bàn với nhau xem tí nữa sang nhà nhau đi đường nào- tôi nhớ như in lời cô nói,vốn vì tôi rất thần tượng cô mà giờ đây cô nói thế hình tượng ấy sụp đồ hoàn toàn,từ đó tôi không thể yêu quý cô như trước nữa .mỗi lần nghĩ đến cô tôi lại nghĩ đến câu nói đó,thật ám ảnh ,lúc đó tôi đã khóc,đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn muốn khóc ,thực sự muốn khóc...?