Chap 2
_ AAAAAAAAAAA xin ônggggggggggggg…
Phập. Cô mơ màng tỉnh dậy khi nghe có tiếng hét, và mắt cô một lần nữa – sau lần chứng kiến cảnh dưới ánh trăng – như muốn rớt hẳn ra ngoài. Là hắn, hắn đang cắm ngập hai cái răng nanh nhọn và trắng hoắc của mình vào cổ một người phụ nữ. Máu chảy từ cổ men theo cánh tay rơi tong tỏng xuống sàn nhà. Người đó đang vùng vẫy, nói đúng hơn là đang giẫy chết khi từng giọt máu của cô ta theo vết cắn trên cổ vào miệng hắn. Từng tiếng “suỵttttttttt” vang lên là một lần cô ta nảy người lên, và cuối cùng là buông thõng cánh tay xuống… Ran ngồi chết trân nhìn cảnh tượng trước mắt, cô cố nắm chặt drap gi.ường để ngăn bớt phần nào cái run của đôi tay mình. Cô muốn hét toáng lên nhưng lại không thể mở mồm. Cô muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này nhưng lại không thể nhấc bước. Đôi mắt cô mở to nhìn hắn, sắp rồi, sắp đến lượt cô rồi phải không ?!
Bịch. Hắn thô bạo vứt cái xác xuống và rút một chiếc khăn ra chùi mép. Hắn nghiêng đầu thích thú nhìn cô cứng đơ người ngồi như tượng trên gi.ường. Hắn đến gần cô, cô thậm chí còn không nhích người. Hắn nhíu mày, một lần nữa cô lại không hành động theo như hắn muốn. Cô đã chứng kiến cảnh hắn hút máu người, vậy mà chẳng có phản ứng gì cả, cô rõ ràng là đang sợ, nhưng cái biểu hiện của cô thật là khiến hắn điên đầu.
_ Nó chả là gì so với máu của ngươi cả. – Hắn đưa tay vuốt má cô. Ran vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn của mình, lưỡi cứng đơ không thể nói được gì. Hắn đột nhiên cúi xuống lê lưỡi liếm vào môi cô, vào vết thương đầu tiên hắn gây ra cho cô. Ran giật nảy mình và lùi lại.
_ Mà thứ ngon nên để ăn dần. Đó là tất cả những gì hắn nói trước khi rời khỏi phòng, để lại “bữa ăn dở”của hắn một mình ngồi trong sợ hãi.
~oOo~
“Tại sao lúc đó em lại bướng bỉnh vậy?”
“Vì em thấy trước sau gì cũng chết nên chỉ nghĩ là sẽ không để anh ăn em ngon miệng, nhất định không làm cho anh hả dạ!”
“Lúc đó ta rất bực, nhưng cũng lấy làm thú vị, em là con mồi đầu tiên có thái độ như vậy với ta.”
“Vì thế mà anh không giết em phải không?”
“Đúng, ta muốn làm em phải cầu xin ta trong sợ hãi, ta muốn hành hạ em, rồi mới hút cạn máu em…”
“Chỉ vì thế thôi sao? Anh giữ em lại chỉ vì muốn hành hạ em à?”
“Không chỉ vậy mà còn vì máu em là thứ máu ngon nhất ta từng thưởng thức…”
~oOo~
_ Shinichi… – Hattori vòng tay qua cổ hắn từ phía sau nũng nịu – Ngủ gì mà lâu vậy, biết ta nhớ em thế nào không?
_ Nghe nói ngươi mới có búp bê? – Hắn nâng ly rượu sóng sánh đỏ đưa lên môi khẽ nhấp từng ngụm – Và đã giữ nó một thời gian khá dài rồi…
_ Là Hakuba nói phải không? – Hattori đột nhiên buông tay khỏi cổ hắn và đưa mắt lườm Hakuba.
_ Anh sợ anh Shinichi biết sao? Anh ấy đã ngủ một thời gian dài rồi và anh ấy cần biết những việc lạ đang diễn ra trong nhà mình – Hakuba đáp trả Hattori bằng ánh nhìn lạnh lùng và thản nhiên của mình. Lũ Vampire ở dưới chỉ biết im lặng nhìn ba Vampire quyền lực nhất nơi đây sắp sửa đấu đá nhau. Ba người bọn họ, một Huyết Vương, một Dã Vương, một Chúa Tể. Khi đối mặt với kẻ thù thì không ngừng phát ra bá khí khiến chúng sợ hãi, phong thái uy nghiêm và đáng sợ bậc nhất. Còn khi đụng mặt nhau thì chỉ như những đứa trẻ đang gây nhau, chỉ có điều cách gây nhau của ba Vampire này không ít lần khiến bọn thuộc hạ đau tim.
_ Vậy thì đã sao chứ? – Hattori ngồi xuống và gác một chân lên thành ghế. – Buồn chán thì phải có đồ chơi giải khuây thôi.
_ Giữ được bao lâu rồi? – Shinichi vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh cứng ngắc mà hỏi. Phải rồi, ngoài khuôn mặt điềm tĩnh không cảm xúc này thì có bao giờ hắn biểu hiện vẻ mặt khác đâu. Chả phải hắn có một nỗi đau thầm kín hay hoàn cảnh đưa đẩy hắn phải giữ gương mặt đó. Chỉ đơn giản là tính của hắn như thế. Một kẻ lạnh lùng tàn khốc. Và không bao giờ cười.
_ Một năm rồi đó anh àh! – Hakuba nhìn Hattori cười. Nụ cười của nó, đôi khi còn đáng sợ hơn khi không cười. Đó là nụ cười của sự chết chóc. Còn Kris, hay cười hơn cả, và đương nhiên khi y cười không chỉ đơn giản là vì vui thì cười. Một nụ cười đẹp nhưng nguy hiểm. Bọn Vampire thuộc hạ đã nghiệm ra một vài điều trong quá trình phục vụ ba vị chủ nhân kia. Khi Huyết Vương cười, ngài đang toan tính một điều gì đó và kẻ nhận được nụ cười của ngài sẽ là người lãnh hậu quả của sự toan tính đấy. Khi Dã Vương cười, sẽ có kẻ nào đó phải chết, hoặc không thì cũng bị hành hạ đến cùng cực, vậy nên đừng bao giờ để mình nhìn thấy nụ cười của một trong hai Vương này là có thể sống tốt. Còn Chúa tể của chúng, khi ngài cười… không biết là có chuyện gì xảy ra vì ngài đã bao giờ cười đâu. Nhưng tất cả bọn chúng đều đồng ý là Chúa tể không nên cười, vì khi đó ắt hẳn thế giới không đảo lộn thì Trái Đất cũng đến ngày tận thế. Tốt nhất là ba vị Vampire kia,xin đừng bao giờ cười.
_ Có vấn đề gì khi anh giữ lại một con búp bê sao? – Hattori đã bắt đầu khó chịu, và bọn thuộc hạ bắt đầu lạnh sống lưng.
_ Vấn đề là ở chỗ anh ấy không chỉ giữ nó lại để hút máu, mà có khi còn thôi không hút máu luôn rồi…- Hakuba vẫn quay ra nói với hắn, như thể muốn mách tội y với hắn.
_ HAKUBA! – Hattori gắt lên khiến tất cả, trừ nó và hắn, giật nảy mình.
_ Nói tiếp đi! – Hắn ngắn gọn yêu cầu.
_ Không hút máu mà làm trò ấy, trò mà người ta hay gọi là… gì nhỉ? – Nó ngoắc tay một thuộc hạ – Gọi là gì?
_ Dạ… dạ… gọi là… làm tình ạ… – Vampire thuộc hạ này vừa nói vừa nuốt nước bọt, chẳng cần nhìn lên cũng biết Huyết Vương đang nhìn nó. Không trả lời thì phật lòng Dã Vương, trả lời thì chết với Huyết Vương, đúng là cái phận tôi tớ. Vampire này đang được bọn còn lại nhìn với ánh mắt chia buồn. _ Với con người sao? – Hắn hơi nhíu mày quay sang hỏi.
_ Hừ, chuyện đó chẳng hề liên quan đến hai người, không lẽ hai người muốn quản cả ch.uyện ấy của ta sao?
_ Không dám quản, chỉ nhân cơ hội này nhắc nhở anh chút xíu. Lần sau có làm thì ra chỗ nào kín kín mà làm, hoặc không thì biết điều mà bịt miệng nhau lại. Cả tòa lâu đài đang trang nghiêm là thế mà cứ “Hatt ” với cả “Kaz ah” thì không hay chút nào. Một thuộc hạ không nhịn được mà bụm miệng cười phì một cái. Ngay sau đó tên này liền lãnh trọn ánh mắt sắc lẻm của Huyết Vương. Vampire ban nãy nhìn Vampire này với vẻ mặt thông cảm, thế là có người “đi cùng” rồi.
_ Vậy sao, nếu để ta nghe thấy thứ âm thanh đấy…- Hắn chậm rãi phán.
_ không để em nghe thấy một âm thanh nào cả, thề! – Hattori nghiêm mặt nói. _ Thế thì tốt, còn …- Hắn hỏi nó
– Ngươi cũng đưa về một con người đúng không?
_ Em… _ Và còn khiến kẻ ấy trở thành nửa người nửa Vampire nữa…- Hattori nhận thấy cơ hội trả thù đã tới liền vội vã cướp lời.
_ Thế thì đã sao? …- Hakuba nghếch mặt lên với Hattori và ngoắc tay gọi một kẻ nào đấy lại.
_ Xin được diện kiến Chúa tể! – Kẻ vừa xuất hiện cúi người trước hắn – Thuộc hạ là người Dã Vương đã mang về , từ nay nhất định dốc sức phục vụ ngài.
_ Là tự ngươi muốn trở thành Vampire sao?– Hắn nhìn con người trước mặt, rất có khí chất.
_ Thưa vâng.
_ Và em đã giúp cậu ấy thực hiện điều đó. – Hakuba tiếp lời.
_ Vậy thì chào mừng ngươi đến với thế giới của Vampire, hi vọng ngươi sẽ sớm trở thành một Vampire hoàn toàn.- Hắn đan hai tay vào nhau, chậm rãi nói.
_ Ngài không muốn biết lý do vì sao tôi muốn trở thành Vampire sao?– Chàng trai ngạc nhiên hỏi.
_ Ngươi đã quyết định thay thế dòng máu con người thành máu của Vampire, chứng tỏ ngươi đã phải chịu rất nhiều uất ức, đau khổ khi làm người, ta không muốn ngươi nhớ lại những điều ấy.
_ Cám ơn Chúa tể. – Anh thở phào nhẹ nhõm, quả thật rất xứng đáng làm chủ nhân của toàn bộ Vampire trong lâu đài này, người mà ân nhân của cậu – Dã Vương – luôn kính trọng.
_ Còn chuyện gì nữa không? Bên Hunter thế nào rồi? – Nhắc đến Hunter, ánh mắt hắn đã có chút thay đổi.
_ Vẫn chưa có động tĩnh gì, hoặc là chúng không biết em đã tỉnh lại, hoặc là chúng biết và đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mới. – Gương mặt y cũng có chút biến đổi khi nói về chúng. Những Hunter, kẻ thù số một của Vampire. ~oOo~
Ran nhìn chăm chăm vào đĩa cơm trên gi.ường. Cách đây mười phút có một người đến đặt đĩa cơm này lên gi.ường và hất đầu tỏ ý bảo cô ăn đi. Đây là thức ăn cho con người và cô không nghĩ là nơi đây cũng có những thứ này. Sau đó thì Ran nhớ ra là đã có rất nhiều con mồi được bắt đến đây cùng cô, và chắc hẳn bọn Vampire ở đây không thể ăn hết chúng một lúc được. Vậy nên thức ăn này là dùng để nuôi những con mồi, cũng giống như cô, đang là một con mồi của hắn… Ran chậm rãi xúc từng thìa thức ăn đưa lên miệng. Vết thương ở miệng thực sự đang rất nhức nhối và khiến việc mở miệng nhai cơm của cô gặp không ít khó khăn. Cô cũng muốn nhịn đói cho chết quách đi nhưng lại không có đủ can đảm. Ran lại nhớ đến hắn, kẻ độc ác ấy không những gây ra vết thương ở môi cô mà còn bắt cô phải chứng kiến cảnh hắn hút máu người. Đó thực sự là giây phút kinh khủng nhất mà Ran đã từng trải qua. Răng nanh trắng muốt, màu máu đỏ lòm, tiếng máu chảy tong tỏng, và cả cái xác chết vẫn đang nằm trên sàn mà cô chưa dám nhìn đến một lần. Thật không thể tin được, mới hôm qua cô còn vui vẻ đi chơi với em gái mình, vậy mà… Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Ran khẽ run người nắm chặt tay nhìn về phía cửa. Không phải hắn, ơn trời. Kẻ đó đến để lau dọn phòng và đem cái xác đi. … Kẻ đến lau dọn đã đi và không hề đóng cửa. Ran chần chừ một lúc rồi quyết định sẽ đi ra ngoài. Bên ngoài hoàn toàn im ắng, khác hẳn với vẻ ồn ào tấp nập mà cô đã từng thấy lúc trước. Cô đi loanh quanh và phát hiện ra đây là một tòa lâu đài hết sức rộng lớn. Có nhiều phòng, tầng và cầu thang, trên hết là nét cổ kính uy nghiêm nhưng luôn toát ra cảm giác ớn lạnh. Ran không ngừng thắc mắc tại sao không khí bây giờ lại khác hẳn lúc đó vậy, cô chẳng hề chạm mặt ai cả, và cũng không nghe thấy một âm thanh nào. Thấy có chút ánh sáng ở phía cuối dãy phòng, cô đi đến và biết được rằng bây giờ đang là ban ngày, ngạc nhiên khi bên ngoài là một khu vườn rất rộng lớn, sặc sỡ màu sắc và không hề có vẻ u ám như bên trong.
“Có lẽ Vampire không hoạt động vào ban ngày nên chúng đã đi ngủ hết ” Ran tự nhủ, chợt cô nghe thấy tiếng cười đùa.
_ Hahaha ~~~ chị Kazuha lại đoán trật rồi ~~~ Tiếng cười lanh lảnh của một đứa trẻ đã thu hút sự chú ý của Ran , cô đến gần chỗ đó và chăm chú theo dõi.
_ Azuka ah, làm sao unnie biết được em đang nắm thứ gì trong tay chứ??? Unnie chịu không có đoán được đâu.
_ Haish… thôi được rồi, vậy nói cho chir biết nhé! – Đứa bé chìa tay ra – Đây là trái tim của một con mèo em mới hút máu…
_ Oái!! – Kazuha giật nảy mình về phía sau làm Azuka cười phá lên.
_ Hahahaha ~~~ Chị đúng là đồ chết nhát, vậy mà Huyết Vương cũng cưng được… haha ~
_ Azuka , hình như vừa có người nói đến ta phải không?! Ran đưa mắt sang nhìn kẻ đang bước đến, cô nhận ra y. Đó là một kẻ có gương mặt rất xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn nhưng luôn toát ra sự nguy hiểm, và đêm qua y cũng đã xuất hiện bên cạnh hắn.
_ Em chỉ đang chọc con búp bê của ngài chút thôi mà… rất ngốc nghếch và nhát gan. – Azuka lè lưỡi với Hattori.
_ Ta đoán là đã đến lúc em trở về với bảo mẫu của mình rồi, bà ta đang đi tìm em khắp nơi.
_ Ôi trời, bà già lắm chuyện đó ~~~ Hattori mỉm cười nhìn đứa bé hỗn láo đang ngúng nguẩy đi vào. Dù sao thì trong tòa lâu đài có sự xuất hiện của những đứa bé như vậy sẽ khiến mọi thứ trở nên sáng sủa hơn một chút. Bọn nhóc này chỉ là lứa Vampire bình thường, do những Vampire thường đẻ ra, mỗi lứa có thể có từ 10-20 con. Khi bọn chúng lớn lên sẽ trở thành thuộc hạ cho anh em Y. Vampire Chúa, tức Vampire mang dòng máu hoàng tộc lại chỉ sinh rất ít. Shinichi, Hattori và Hakuba là ba Vampire được sinh ra từ lứa đó, mang trong mình dòng máu hoàng tộc và có trách nhiệm sinh ra những lứa Vampire chủ tiếp theo. Shinichi là Chúa tể, vậy nên không đời nào hắn trực tiếp sinh con. Nếu hắn muốn sinh ra Vampire chủ thì buộc phải kết hợp với một Vampire hoàng tộc khác, cũng chính là anh em hắn, Hattori và Hakuba . Nhưng có vẻ hắn chả có chút hứng thú gì về việc con cái, và y cùng Hakuba cũng chẳng muốn mối quan hệ anh em với hắn trở nên phức tạp ra. Hakuba thì chỉ có hứng thú với chém giết thôi, cũng đâu để ý đến mấy chuyện nòi giống này chứ, còn y thì… để ý làm gì cho mệt, giờ y đã có cái để quan tâm rồi.
_ Búp bê của ta…- Hattori đến bên Kazuha và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
_ Chủ nhân, người không nên đi ra vào lúc trời sáng thế này, không tốt đâu! – Cô đẩy y ra và nhìn y lo lắng.
_ Biết làm sao được, ta nhớ ngươi mà ~~~ Hattori vịn tay vào cổ Kazuha và đung đưa người, chà sát hai thân mình với nhau.
_ Chủ… nhân… người…- Trước khi cô kịp kêu thêm tiếng nào, y đã vồ lấy đôi môi cô và kéo cả hai vào những nụ hôn nóng bỏng.
_ Tranh… thủ đi… từ giờ… không làm được vào buổi… tối đâu…- Hattori nói giữa những nụ hôn – Shinichi sẽ giết… hai ta đấy…
_ Khoan… ở đây hả?!
_ Uhh…
Ran trợn mắt nhìn cảnh trước mặt mình. Không phải chứ, định làm ngay giữa vườn hoa thế này sao?! Cô rướn người để nhìn rõ hơn, bỗng nhiên cảm thấy cổ áo mình đang bị xách ngược lên từ phía sau.
_ Oái! – Cô giật mình kêu lên.
_ Là con mồi hôm qua, Shinichi không chén ngươi sao?! Ran cũng nhận ra kẻ này, đây chính là kẻ đã bắt cô về và ném cô vào tay hắn.
_ Hả?! – Hattori giật mình buông búp bê của mình ra và chỉnh lại y phục – Hakuba , có chuyện gì vậy?!
_ Có một con người xem trộm cảnh nóng của hyunh này! – Nó xách cô lên nhẹ nhàng như xách một con mèo.
_ Humh…- Hattori tiến gần đến nâng cằm Ran lên quan sát – Không phải hôm qua đã bị bắt làm thức ăn cho Shinichi rồi sao?! Vẫn sống hả?!
_ Hay hàng lỗi nhỉ?! – Hakuba nghi ngờ nhìn cô, có khi cô không sạch nên mới bị Shinichi từ chối cũng nên.
_ Có thể thế… mà cũng có thể không, Shinichi hôm qua cũng nhìn qua nó rồi mới đồng ý cho về phòng đấy chứ… tóm lại là… em đem nó về phòng Shinichi trước đi, có gì hỏi Shinichi sau, không thể để nó chạy lung tung như vậy được!- Hattori hấp tấp nói.
_ Ah ~~ Đuổi khéo hả, được thôi, dù sao hai người cũng chỉ có thể làm mấy cái trò kia ở những nơi như thế này, không hơn hahaha… – Hakuba sảng khoái cười to và vác cô lên vai đi mất.
~oOo~
Phịch!!! Ran bị đối xử như bao cát mà quăng lên gi.ường.
_ Ở yên đó chờ đến tối đi! – Hakuba nói ngắn gọn một câu rồi đi ra ngoài đóng sập cửa vào. Cô lao ra mở cửa thì biết là nó đã khóa lại rồi.
“Nhìn mặt mũi non choẹt mà kinh không chịu được” ~ Ran nghĩ thầm trong đầu. Có lẽ nếu cô biết năm nay nó đã 15000 tuổi thì sẽ không nghĩ thế nữa đâu. Ngồi trong căn phòng trống với độc một cái gi.ường khiến Ran chán gần chết, thật sự chả biết làm gì ngoài việc ngủ. Lâu lâu sau hì có người đem đến cho cô một đĩa thức ăn và một cốc nước, có lẽ đây là bữa tối. Haish… ít nhất thì ngoài ngủ cô còn có thêm một việc nữa để làm: ăn. … Ran đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng mở cửa. Cảm giác lạnh sống lưng phía sau khiến cô nhận ra ngay kẻ đang bước vào là hắn. Nhưng cô vẫn nhắm tịt mắt vờ ngủ. _ HUHUHU XIN NGÀI THA CHO CHÁU ~~~Ran mở mắt nhìn, hắn đang lôi theo một bé gái khoảng 15 -16 tuổi vào phòng. Đứa bé đó khiến cô nhớ tới Aoko , em gái cô.
_ HUHUHU CHÁU CHƯA MUỐN CHẾT MÀ… Hắn vẫn lạnh lùng đưa tay bóp cổ đứa bé mặc cho nó đang kêu gào rất thảm thiết. Thảm thiết đến nỗi làm cô không thể nào nằm im nổi nữa, cô ngồi dậy hết nhìn thằng nhóc rồi lại nhìn hắn. Hắn chuẩn bị hút máu nó như đã làm với người phụ nữ hôm qua.
_ KHÔNG KHÔNG ACK…ACK…- Cô nhóc vùng vẫy rất quyết liệt khi thấy răng nanh của hắn tiến gần đến cổ mình.
_ Đừng…- Mắt cô đã nhòe nước từ bao giờ, cảm giác thương xót trào dâng trong người.
_ UMMA APPA ƠI CỨU CONAAAAAAAAAAAA…- Hai cái răng nanh sắc nhọn của hắn đã xuyên qua lớp da trên cổ đứa bé.
_ Khôngggg… – Ran nhảy ra khỏi gi.ường và lao vào hắn.
– BUÔNG NÓ RA, BUÔNG NÓ RA… Hắn, một tay bóp chặt cổ đứa bé , một tay hất cô ra, thế nhưng cô vẫn ngoan cố mà bám vào.
_ THA CHO NÓ ĐI, ĐỪNG MÀ… Sụttttt~ Hai cánh tay đứa bé dần buông thõng, cả người giật giật vài phát rồi cứng đờ. Ran ngồi sụp xuống sàn nhà, mắt nhìn chăm chăm vào cái xác trong tay hắn. Hắn thả xác con mồi xuống sàn sau khi đã rút cạn máu nó, đưa mắt nhìn cô đang ngồi thẫn thờ như kẻ mất hồn.
_ Ngươi không nên xin tha cho người khác khi mà tình cảnh của ngươi cũng không khá hơn là bao… Hắn nâng cằm cô lên và ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Nó đang sũng nước.
_ Ngươi khóc vì một kẻ mà ngươi không hề quen biết sao? – Hắn ngạc nhiên. Ran chỉ khẽ nấc lên mà không nói được một câu nào. Chứng kiến những cảnh như thế này, cô sẽ bị ám ảnh cả đời mất.
_ Giờ đến lượt ngươi. – Hắn áp môi mình vào môi cô, liếm nhẹ lên đấy một đường rồi cắn mạnh vào đó làm nó bật máu. Ran bắt đầu phản kháng khi thấy nhói đau nơi đầu môi, nhưng hắn đã nhanh chóng giữ chặt hai tay cô và bẻ ngoặt ra phía sau, tay còn lại hắn cố định đầu cô, để cô không quay đi chỗ khác được. Cô không thể nhúc nhích một chút nào, chỉ có thể nhắm mắt hứng chịu cái đau không tả xiết cho đến lúc ngất đi…