[Longfic] Thử thách thời gian

Chap 6:vụ án!

PI:Nghi ngờ!


Shinichi mở cánh cửa phòng làm việc của mình ra,anh kinh ngạc nhìn căn phòng.Nó bừa bộn chưa từng thấy,nưốc đổ lênh láng dưới nền gạch.Những xấp tài liệu bị xốc tung lên tất cả.

Yulimaya bước vào,nhìn cảnh tượng của chính mình tạo ra.Cô ta làm ra vẻ ngạc nhiên,miệng lấp bấp:

"Đã...xảy ra..chuyện gì...vậy ạ!!!'

"Tôi không biết"Shinichi lạnh lùng đáp,ánh mắt dò xét khắp căn phòng.Khẽ nhíu mày,anh tiếp "cô dọn dẹp đi!"

Yulimaya gật đầu,cô bước ngang qua Shinichi.Bất ngờ,anh nắm tay cô ta giật lại.

"Hôm qua,cô không về nhà,đúng không?"

Hốt hoảng"Sao Phó giám đốc lại hỏi như vậy?"Cô ta hỏi ngược lại,một giọt mồ hôi khẽ lăn dài trên trán.

"Mùi nước hoa,trên người cô không có."Anh nói,ánh mắt kiên định nhìn Yulimaya.

Im lặng!

Tìm lời biện hộ?

Có rồi!

"Chỉ là...hôm nay...tôi...hơi vội nên nên..."Lắp bắp,không nói nên lời.

"Tại sao vội?"Shinichi bấu mạnh vào tay Yulimaya.Một cảm giác đau đớn truyền từ cánh tay trái lên khắp cơ thể.Mặt của cô ta mặc nhiên không còn giọt máu.

Thấy bộ dạng sắp xiủ của cô ta đến nơi đành buông tay,lạnh lùng đi ra ngoài.Không thèm nhìn mặt Yulimaya.

Cô ta ngồi thụp xuống đất,lấy tay phải ôm tay trái của mình lại.Đôi mắt giận dữ nhìn theo bóng hình người vừa mới đi ra khỏi cửa.Nghiến răng ken két.

"Kudo Shinichi hãy nhớ đấy!Ta nhất định sẽ trả món nợ này!!!"
.
.
.
.
.
Khói thuốc bay nghi ngút trong không trung.Bàn tay dài sơn một màu đỏ chói,cầm trên tay li Wisky thượng hạn.Một giọng nói ma mị ,quyến rũ vang lên trong căn phòng tối ôm.Chỉ có một chút ánh sáng nhỏ le lói qua khung cửa sổ.

"Hắn ta đã bắt đầu nghi ngờ cô"

Người đối diện thoáng sợ hãi vì giọng nói ấy,nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Cô ta nhoẻn miệng cười,nói:

"Tôi không sợ!!"

Tự tin nhưng mà ngu ngốc!

Bốp!!!

Một bóng hình đổ dài trên nền gạch,ôm mặt đau đớn.

"Đừng bao giờ trước mặt tôi mà phát ngôn những câu nói tương tự như vậy!!!Cô không biết,chỉ có kẻ ngu mới không biết sợ à?"

Ngữ khí lạnh lẽo,uy quyền.Đe doạ tất cả những người nghe câu nói ấy.

"Tôi xin lỗi!!!"Cô ta vội quỳ xuống,hớt hãi xin lỗi.

"Biết lỗi thì tốt!giờ thì biến đi!!!Và nhớ nếu không có lệnh của tôi thì cô không được phép tự ý hành động,rõ chưa?"

Vội gật đầu,nhanh chóng ra khỏi nơi đầy ám khí đó.Cô ta thở phào nhẹ nhõm,đứa con gái ngồi trong đó quả không đơn giản.Tự nhủ sao này phải tránh xa đứa con gái nguy hiểm đó càng xa càng tốt.
.
.
.
.
.
Hakuba cắm đầu vào tờ báo mà đọc,quên mất người vợ xinh đẹp của mình đang cực lực với việc nội trợ.Mà các bạn thấy sao giữa trưa nóng bức,công việc lại chất chồng như núi.Đâm ra Shiho phát bực.Mà cũng ngộ,mới mấy hôm trước mưa không ngớt.Thế mà hôm nay lại nóng như thiêu.

"HAKUBA"

Ai đó hết chịu nổi,hét lên.Làm ai đó đang tập trung đọc báo muốn thủng hai bàn nhĩ.Dù tức nhưng cũng không dám phản kháng,nếu không chọc giận bà chằng thì khổ!Hix.

"Gì...gì em"

"ANH CÓ BIẾT LÀ TÔI ĐANG MỆT LẮM KHÔNG?SAO ANH SUNG SƯỚNG NGỒI ĐÓ ĐỌC BÁO VẬY?!?"Hét,lại tiếp tục hét.

Hakuba phải bịt tay lại,không thì chỉ một phút nữa thôi.Bom có nổ thì anh cũng chả nghe gì đâu!

Về phần Shiho,sau khi hét xong cô uống liên tiếp...mấy li nước.Uống xong,Shiho cũng dần hạ hoả.Bình thản,nắm cây lau nhà thảy về phía Hakuba.Ý muốn:anh hãy lau nhà đi!!.Còn về phần mình thì ngồi xuống...dũa móng tay.




Hazz,vì USB bất ngờ bị virut anh sạch dữ liệu.Nên phần này dự kiến ban đầu khá dài.Nhưng do lỗi trục trặc kĩ thuật nên chỉ post một ít thôi!!...Còn nữa ,nhớ cho tớ nhận xét nha!
 
Hiệu chỉnh:
Hi bạn , lâu lắm mới có chap mới . Về chap thì mình không thấy có sai sót gì , tuy nhiên ...

"Hakuba cắm đầu vào tờ báo mà đọc,quên mất người vợ xinh đẹp của mình đang cực lực với việc nội trợ.Mà các bạn thấy sao giữa trưa nóng bức,công việc lại chất chồng như núi.Đâm ra Shiho phát bực.Mà cũng ngộ,mới mấy hôm trước mưa không ngớt.Thế mà hôm nay lại nóng như thiêu.

"HAKUBA"

Ai đó hết chịu nổi,hét lên.Làm ai đó đang tập trung đọc báo muốn thủng hai bàn nhĩ.Dù tức nhưng cũng không dám phản kháng,nếu không chọc giận bà chằng thì khổ!Hix.

"Gì...gì em"

"ANH CÓ BIẾT LÀ TÔI ĐANG MỆT LẮM KHÔNG?SAO ANH SUNG SƯỚNG NGỒI ĐÓ ĐỌC BÁO VẬY?!?"Hét,lại tiếp tục hét.

Hakuba phải bịt tay lại,không thì chỉ một phút nữa thôi.Bom có nổ thì anh cũng chả nghe gì đâu!

Về phần Shiho,sau khi hét xong cô uống liên tiếp...mấy li nước.Uống xong,Shiho cũng dần hạ hoả.Bình thản,nắm cây lau nhà thảy về phía Hakuba.Ý muốn:anh hãy lau nhà đi!!.Còn về phần mình thì ngồi xuống...dũa móng tay. "

Đoạn này mình thấy lạc lõng quá, không hợp với phần đầu. Với lại chap ngắn quá , chẳng đã con mắt gì cả .( Tác giả hơi ăn gian dòng đó nha !:KSV@05:)

Cuối , hóng chap .:KSV@20:
 
Maybe I Missing u Ts bạn nha!cũng như mình nói.Tại USB của mình bị virut ăn sạch dữ liệu nên mình chỉ post một phần.Lần sau mình sẽ chú ý hơn.Không post thiếu phần kiểu này.
 
Đây là phần sau của phần I

Hakuba rất tức tối vì bị vợ sai làm việc nhà,mà ngay ngày nghỉ hiếm hoi của mình nữa chứ!.Dù tức nhưng ai đó vẫn ngoan ngoãn làm việc.

Reng,reng

"Alo"Shiho bắt máy.

"À Shiho có Hakuba ở đó không?Cậu ta đang làm gì vậy?"

"A Shinichi đó hả!Ừ,ừ anh ấy đang ở đây!!"Shiho nói rồi quay sang Hakuba,mỉm cười dịu dàng,cô nói:

"Shinichi gọi cho anh nè!Anh không cần phụ vợ LAU NHÀ nữa đâu!!Lại đây nghe điện thoại đi!!"

Shiho cố nói thật to hai chữ "Lau nhà"vào ống điẸn thoại.Cố ý "trêu chọc"ông chồng thân yêu của mình.Và tất nhiên với trí thông minh trời phú của mình.Hakuba biết rõ cô vợ của mình đang cố ý để người bên đầu dây kia nghe thấy.Anh khẽ liếc xéo cô vợ,nhưng không dám để vợ nhìn thấy.Không thì tan xác.

"Alo!Shinichi!"Hakuba nhấc máy.

"Oh!hôm nay sao cậu ngoan thế?ở nhà phụ vợ cơ đấy"Shinichi nói với một giọnh mỉa mai.Tiếp sau đó,anh để chiếc điện thoại lên bàn.Nháy mắt với Heji và Kaito.

Một tràng chửi rủa từ đầu dây bên kia tràng qua.Một Volume cực lớn khiến ai cũng phải kinh...kinh...kinh ngạc.

"Mệt không?"Kaito chộp lấy cái điện thoại,mỉm cười ranh mãnh.Nhưng chỉ được một phút giọng nói lại trở lại nghiêm túc"Sang nhà Shinichi đi!Có chuyện rồi!"

Tít tít...Một tràng dài,Hakuba tắt máy rồi!

"Cậu ấy đang qua"

.
.
.
.
.
Meo meo...

meo meo meo...

meo meo meo meo..

meo meo meo meo meo...

"A!Lọ!về rồi à!"Ju N phi nhanh tới chỗ con mèo,ôm nó vào lòng.

Phía sau bếp,Ran hì hục nấu bữa trưa cho cả nhà.Hôm nay cũng là ngày nghỉ hiếm hoi nên cô muốn trổ tài nấu nướng của mình.

"Mẹ ơi!mẹ làm bánh gì thế?"Ju Na ôm chú mèo con xuống sao bếp,mở tủ lạnh lấy một ít sữa cho nó uống.

"Bánh táo!"

"Hả!con thích ăn bánh chanh cơ!"Ju Na nhăn mặt,nhõng nhẽo nói.

Con người Ran giây lát trở nên bất động,cô không hiểu vì sao con gái mình lại thích...bánh chanh.Sở thích của nó,đam mê của nó tất cả đều rất giống anh ta.Nếu cứ thế,một ngày nào đó cô phải nói cho nó biết người ba thật sự của nó là ai?Chứ không phải như lời cô nói ba nó mất trong một vụ tai nạn.
.

.
.
.

"Yulimaya?"

"Phải!tớ cần các cậu điều tra thân thế cô ta!"Shinichi chống tay lên cằm,nghiêm nghị nói.Sự việc xảy ra sáng nay khiến anh không yên tâm.Cô ta có gì đó rất lạ,và cái mùi nước hoa đó anh đã từng ngửi ở đâu rồi thì phải!

"Cậu sao thế?"Nhìn thấy cái nhíu mày của Shinichi,Heji quan tâm hỏi.Và đáp lại anh chỉ có cái lắc đầu thật nhẹ.
 
Hiệu chỉnh:
PII

Tokyo 24 h.

Ánh đèn đường soi sáng trong con hẻm nhỏ tối ôm.Một cô gái trạc 20-21 run sợ khi đi qua con hẻm.Không khí u ám,đáng sợ.Cứ như,cứ như là đi lạc vào một con đường của ác quỷ.

Xột xoạt.

Sợ hãi!!!Lùi lại!!!

Là gió?

Không phải!!!

Một người đàn ông râu tó xồm xoà bước ra trước mặt cô gái.Nở một nụ cười tà dâm.

Hét lên đầy hoảng sợ!Cô gái vội chạy đi!!!Nhưng...làm sao chạy khi hướng ngược lại...cũng có một kẻ biến thái đang nhìn mình...mỉm cười nham nhở.

Từ từ tiến sát lại.

Hét lên!!!Không ai nghe.

Túm tóc,cô gái bị đè xuống nền gạch lạnh.Khóc,thét không thành tiếng.Một tên ngồi đè lên bụng...khó thở...xé toạt chiếc áo sơmi đi.Tên còn lại dùnh thuốc mê bịt lên miệng.

Ngất lịm đi!

Thế là...phải phó mặc cho số phận mà thôi!

Đêm đó,trong một con hẻm nhỏ.Có hai gã sở khanh cưỡng hiếp một cô gái.Chúng thô bạo,tàn nhẫn,chúng chìm vào ngọn lửa của t.ình d.ục.Mà đã đánh mất nhân tính của một con người.
.
.
.
.
.
"Con tôi sao rồi bác sĩ?"Một người phụ nữ kíchđộng ,nhào lại nắm lấy cánh tay của bác sĩ già.

"Bình tĩnh lại bác!!!Tsuki em ấy rồi sẽ không sao?"Ran ôm bà dì của mình lại,cố chấn an bà dì.Đối với Ran,bà dì chính là người mẹ thứ hai của mình.Tuy không có họ hàng,ruột thịt gì,nhưng bà dì là người đã cứu mạng cô.

"Chúng tôi thật sự bó tay!cô Tsuki đã uông quá nhiều thuốc ngủ để tự tự.Mà lại đưa đến bệnh viện quá trễ.E rằng chỉ có Sachi*mới có thể cứu được,bằng không...đã cố gắng hết sức!"Vị bác sĩ già nói một cách từ tốn.Ông mong rằng có thể giảm bớt nỗi đau cho bà Mura.

Bà Mura không thể tin những gì mình nghe thấy.Vì qua sốc nên bà ấy ngất đi.Ran hốt hoảng đỡ bà dì đặt lên ghế.Sau đó,cô quay sang ông bác sĩ già,giọng khẩn trương hỏi:

"Ông nói Sachi là ai?"

"Sachi là..."

"Là chị đấy!!!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên,Ran vội vàng quay lại.Cô phát hiện chị Yuki đã đứng cạnh mình,mồ hôi nhễ nhãi trên gương mặt.

"Bà dì của em có sao không?"Yuki lấy lại giọng bình tĩnh,ngước nhìn bà Mura rồi lại nhìn Ran.

"Bà dì không sao,chỉ có Tsuki...là...là"

Ran không kìm nổi nước mắt của mình,ngồi thụp xuống đất.Dùng hai tay ôm mặt mà khóc.

"Không sao đâu!!!Tsuki sẽ không sao!!!Chị hứa là chị sã cứu sống con bé,vì chị cũng rất quý nó"Yuki ngồi xuống,ôm chầm lấy Ran và nói.Từ cuối cùng phát ra khỏi miệng,Yuki đứng phắt dậy ra hiệu cho cô y tá đứng cạnh đó chuẩn bị mọi thứ.Còn mình dõng dạc nói:

"Đứng mổ lần 2 là tôi,Angel Sachi"

.
.
.
.
.
Quác,quác.

Lũ quạ đen đậu thành bầy trên nóc biệt thự.Còn trong căn biệt thự...một tiếng cười ác quỷ vang lên.

"Không ngờ,hai nhà ngươi làm tốt hơn ta tưởng"Vẫn là người con gái đó,nhưng tiếng nói,tiếng cười độc ác gấp ngàn lần.

Lũ đầy tớ cũng chỉ biết cười theo,đối với chúng chỉ cần có tiếng.Là bất cứ điều gì cĩng có thể làm được.

"Chọn cách làm tổn thương những người thân của Ran Mori thật sự rất thú vị!Yulimaya cô nghĩ tiếp theo nên là ai?"

Tiếng nói lạnh lùng bật trí ấy lại tiếp tục vang lên.Mỗi lời nói của cô ta phát ra,không có lời lẽ nào không tìm cách hại người.Một con người như thế thì sống để làm gì?

"Thưa cô chủ!không biết Kang Ji Won có được không ạ!!"Yulimaya kính cẩn nói.

"Là Tổng giám đốc của Kang?"Khẽ nhíu mày,lắc li rượu.Cô ta hỏi lại.

Yulimaya gật đầu.Mỉm cười.

Nhếch môi...

Bóp nát ly rượu...Thứ chất lỏng màu đỏ chảy qua từng kẽ tay...ướt át...

"Vẫn như cách cũ,nhưng lần này các người phải chụp hình th.ân thể cô ta lại nhé!!!"
.
.
.
.
.
Bíp,bíp.....bíp...bíp.

Điện tâm đồ cứ dao động không ngừng ,là dấu hiệu của sự sống hay cái chết.

Angel Sachi là một nữ bác sĩ khoa ngại nổi tiếng khi mới hai mươi mốt tuổi.Nhưng không hiểu vì sao,khi thực hiện ca mổ cuối cùng,ca mổ thứ sáu.Nữ bác sĩ trẻ tuổi đã chính thức từ biệt nghề bác sĩ,lấn sân qua ngành kinh doanh.Từ đó Angel Sachi dần bị chìm vào lãng quên.
.
.
.
.
.1h đồng hồ trôi qua.

Yuli bước ra ,Ran và bà Mura chạy lại.Hỏi dồn dập,nhưng chỉ nhận được sư im lặng.

"Chẳng lẽ..."
 
Hiệu chỉnh:
PHẦN III

''Angel Sachi cơ đấy''Ran mỉm cười,châm chọc chị mình.Rất ít khi được chọc chị mình;nên khi có cơ hội là phải chơi tới cùng

''Thôi đi cô,nhờ ai mà Tsuki được sống sót thế hử?''Yuki bực dọc nói,tay gắp mạnh cuốn tiểu thuyết lại.

''Vâng!là nhờ công chị cảm ơn chị nhé!''

''Biết thế thì tốt"Yuki khẽ lườm Ran một cái sắc lẹm,rồi lại chăm chú vào cuốn tiểu thuyết.

Bầu trời Tokyo hôm nay khá quang đãng,khí trời mát mẻ.Có lẽ mùa mưa của Tokyo đã qua rồi.

Từ sau chuyện khủng khiếp đêm ấy,con hẻm đáng sợ đó bị cảnh sát phong tỏa.Không cho bất kì ai ra vào con hẻm đó nữa.Tsuki cũng bị rơi vào trầm cảm nặng.Suốt ngày nhốt mình trong phòng,không ăn không uống.Cho tới khi bà Mura thử phá cửa xông vào,thì Tsuki đã uống thuốc tự tự.

"Mà em chưa từng nghe chị nói là chị từng là bác sĩ "
Ran nói,mục đích để tìm câu trả lời cho câu hỏi của mình.

''Chị không muốn nhắc tới cái quá khứ đau khổ ấy''

Yuki trả lời,đôi mắt nhìn ra cửa sổ một cách xa xăm.Từ lâu rồi,cô đã không đụng tới dao mổ.Khi cằm nó lên cô có một cảm giác hơi xa lạ.Ước mơ xưa kia của cô là làm bác sĩ mà!Cũng chỉ tại hắn ta mà cô đã phải từ bỏ ước mơ của mình.

''Mà thôi bỏ qua đi!Chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày đấu thấu rồi đấy,à mà trước đó chúng ta có một cuộc hẹn''Yuki nhanh chón chuyển đề tài.

''Cuôc hẹn''

''Kang,Kudo,Kanaikasa sẽ có một cuộc nói chuyện trước khi quyết định đấu thầu''

''Vây em không cần đi dược không?''

Ran trầm giọng hẳn đi sau câu nói ,nếu cô đi chắc chắn sẽ gặp Kudo Shinichi,tới bây giờ cô vẫn chưa đủ can đảm gặp anh ta.Mà có gặp cũng sẽ đặt hai người vào thế bí mà thôi!

''được...''

''Thật hả chị''Ran vui mừng,nhưng lại xám mặt sau câu nói thứ hai của Yuki.

''Phải!em không cần đi...nhưng Ju Na sẽ đi với chị!''

Giong nói của Yuki bất chợt lạnh hẳn đi,nghiêm nghị và dứt khoát.Còn Ran cô ngạc nhiên trước câu nói của Yuki.Là để Ju Na gặp Shinichi sao?

Không hiểu vì sao...

Không hiểu vì lý do gì...

Mà Ran gật đầu đồng ý.
.
.
.
.
.
Shinichi thở dài nhìn xấp tài liệu cao hơn núi của mình.Chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày đấu thầu,mà trong tài liệu đấu thầu,vẫn còn một vài chỉ tiêu dưới 70.Nếu cứ kiểu này,Kudo không cần đấu,thua là cái chắc.

Côc cộc

''Mời vào''

Cạch.Yulimaya bước vào,trên tay cầm một họp quà màu vàng.

''Thưa!dây là một món quà gửi cho Phó giám đốc''

''Là ai?''Shinichi đưa tay lấy hộp quà.Khẽ xăm xoi nó,anh nhíu mày.

''Tôi không biết!''

''Cô ra ngoài đi''

Yulimaya cúi đầu rồi quay đi ra khỏi cửa,một nụ cười thoáng qua môi cô ta.

Còn một mình trong phòng,Shinichi mở hộp quà ra,anh kinh ngạc.
..
 
Hiệu chỉnh:
Part này lỗi type kinh khủng vậy em, nhưng em biết cách kích thích độc giả ghê luôn, kết ngay khúc hay.
Để xem người bị hại tiếp theo như thế nào đây, đừng nói người làm cho Yuki không làm bác sỹ nữa là Shin nhà ta nha^^
Hóng chap mới của em, mà em đổi tên fic rồi hả?
 
ts chi trước nha!Phần này em post khá ư là vội.Lỗi Type em sẽ sửa ngay.Còn phần có phải là Shin sama ko cho em giữ bí mật nha!^^
 
Chap 7:Bắt đầu.

PI:Cuộc hẹn.

Rubik-bức thư.

Tờ báo Tokyo buổi sớm đưa tin về một nữ sinh Đại Học bị cưỡng hiếp.Hiện tất cả các cảnh sát,đang huy động để tìm hung thủ.Lạ thay ở hiện trường không hề có một dấu vết nào chứng tỏ nơi đây,từng xảy ra án mạn.

"Dì Yuki ơi!Mẹ bảo dì vào ăn sáng"Ju Na từ trong bếp chạy ra,trên tay cầm li sữa nóng hổi.Bốc hương thơm nghi ngút.

"Ôi Ju Na!Cẩn thận kẻo đổ chứ con!"Yuki cất tờ báo trên bàn,tiến lại phía Ju Na ,cầm li sữa giùm con bé.Khẽ cúi xuông,Yuki thì thầm vào tai Ju Na"Mẹ con dữ lắm đấy,con không sợ hả?"

Và con bé cười khúc khích,trông vô cùng đáng yêu.

Cả hai tiến vào bếp,một buổi sáng mới lại bắt đầu.Nhưng liệu nó có yên đẹp mà trôi qua?Hay lại là một ngày tồi tệ nhất?Và chỉ có thời gian mới trả lời được thôi!

"Ju Na này !Chiều nay con học tới mấy giờ?"Yuki buông đũa,ngước nhìn Ju Na đang bưng li sữa uống.

"Dạ!3h"Con bé nhí nhảnh nói,rồi lại tiếp tục uống sữa.

Ran bỗng chốc dừng hẳn mọi động tác đi...

"Vậy chiều nay,đi ăn với dì nhé!"

"Thế mẹ con có đi không ạ!"Ju Na hỏi,đảo mắt sang nhìn mẹ với ngụ ý:"Mẹ không đi là con không đi!"

Hiểu được ý con bé,Yuki mỉm cười:

"Con đi đi!Rồi chúng ta mua quà cho mẹ,nha!"

Ju Na vẫn không nói,vẫn nhìn Ran trân trân.Phải nói,ngoài đôi mắt màu xanh nước biển của Ju Na.Tất cả giống Ran y như đúc.

Nhận thức được con gái đang nhìn mình,Ran quay sang.Mỉm cười dịu dàng với con be:

"Bé Ju Na cứ đi đi!!Nhưng phải nhớ mua quà cho mẹ đó nha!"Ran vừa nói ,vừa lấy khăn giấy chùi gương mặt dính tèm lem sữa của Ju Na.

"Da!"Dù không muốn,nhưng Ju Na phải nghe lời mẹ chứ!!
.
.
.
.
.
"Cậu nói thật không?"

"Heji,nhìn cái bản mặt muốn giết người của Shinichi mà còn có thể giỡn sao??"Kaito đánh vào lưng Heji và nhắc nhở.

"Vậy,bức thư đâu?"Hakuba dáo dác hỏi.

"Xé rồi!"Shinichi đáp cộc lộc,trên gương mặt thể hiện rõ nét tức giận.Cũng phải thôi,anh vừa mới nhận được một món quà.Mà nó là quà từ người anh KHÔNG-MUỐN-GẶP-NHẤT!!!

"Khối Rubik đâu?"Hakuba lại tiếp tục hỏi.

"Kia kìa!!!"Kaito chỉ tay vào thùng rác.

Heji và Hakuba nhìn theo phía tay của Kaito,quả nhiên đập rồi.Sao mà nóng thế?

"Vậy trong bức thư cô ta nói gì?"Kaito nghiêm nghị hỏi.

"Cô ta nói:Cuộc chiến thật sự vẫn chưa mở màng."

Shinichi tựa tay vào thành ghế,nhíu mày nhớ lại nội dung bức thư.Lúc biết được ai là chủ nhân của bức thư và khối Rubik.Anh đã tức giận,xé nát bức thư,xô đỗ những gì xung quoanh mình mà thoả nỗi giận.Và kết quả là mấy thằng bạn của anh đã phải dành cả tiếng đồng hồng hồ phụ dọn dẹp.Biết là tụi nó không cam tâm,nhưng vì nhìn thấy bộ mặt "sát thủ"của mình.Cộng thêm anh là PHÓ-GIÁM-ĐỐC,nên mới ngoan ngoan ngồi dọn dẹp (@-@)

"Cuộc chiến gì?Đừng nói là Thành Phố Cảng nha!!!"Cả ba đồng thanh,làm Shinichi mém té ghế .

"Tớ có biết đâu!"Anh ném cái nhìn sắc lẹm về phía mấy thằng bạn.Cái bệnh "đồng thanh"mà bốn thằng mắc từ hồi tiểu học đến bây giờ.Chữa hoài cũng không khỏi.

"Mà khoan..."Kaito định nói gì đó tiếp,nhưng bị Hakuba cắt ngang.

"Chuyện quan trọng bây giờ,không phải là bàn về con hồ ly đó(danh từ mỉa mai ghê gớm).Mà là cuộn hẹn tối nay với Kanaikasa và Kang.Chúng ta sẽ gặp Tổng giám đốc của cả hai.Vì vậy Shinichi và Kaito hãy chuẩn bị đi!"Hakuba lên tiếng nhắc nhở,và lời nói của anh là chí phải.

Căn phòng bỗng rơi vào im lăng...

Shinichi đảo mắt ra phía cửa sổ,khẽ thì thầm:



"Tối nay,anh sẽ gặp lại em!"
 
PII:Gặp nhau!!!

Thành phố Tokyo về đêm khá nhộn nhịp,tiếng cười nói cứ vang lên mãi...không ngừng.Hàng người vội vã,tấp nập dưới ánh đèn mờ mờ,ảo ảo.Tạo cho ta cái cảm giác vừa mộng mị,vui tươi.

Trong một nhà hàng nằm trên con đường Beika,rất vinh hạnh tiếp đón những khách quý.Có lẽ các bạn thắc mắc tại sao giới báo chí không tụ tập săn tin?Vì cuộc trò chuyện này diễn ra một cách thầm lặng,chỉ im lặng trong giới Thượng lưu.

"Tôi là Kudo Shinichi-Phó Giám đốc Tập đoàn Kudo"

"Tôi là Kaito Kuroba-Trợ lý Tổng giám đốc,là đại diện của Tổng giám đốc khi ở Nhật"

'Rất vui được làm quen,Kanaikasa Ryu-Giám đốc của Kanaikasa".

"Kang Ji Won hay còn gọi là Yuki Anna-Tổng giám đốc Kang"

Màn chào hỏi dài dòng kết thúc trong mười phút,ho bắt đầu bước vào bàn ăn.

Ju Na Pow's

Dì Yuki dẫn tôi đến một nơi gì vậy nè??Sao chỉ toàn người lớn không vậy.Tôi biết chơi với ai??

Dì bảo tôi ngồi cạnh dì,sau đó dì quay lên nói chuyện với ba cái chú kia.A~~Chú nào cũng đẹp trai hết a~~.Ơ nhưng mà...cái chú tên Shinichi kia cứ nhìn chằm chầm vào tôi mãi.Chú không biết con ngại hả chú???

"Con cô đó sao,Anna"

Cái chú tên Ryu kia chỉ tay vào tôi,và quay sang hỏi dì tôi có phải là con dì không.Tôi là con của mẹ Ran mà!!!

"Ồ không!nó là con của em gái tôi!"

Dì tôi cười và nói,tôi cứ thấy nụ cười của dì gượng sao ấy!!!.

"Cháu tên gì?"Chú Shinichi kia hỏi tên tôi.Chú còn mỉm cười rất rất là dịu dàng với tôi.Và tự nhiên tôi có cảm giác rất muốn chú ấy là...ba tôi.

Bậy!!!

Bậy hết sức!!!

"Cháu tên Kang Ju Na"Tôi e thẹn nói,cũng tại chú thôi.Ai mượn chú đẹp trai làm chi để con...e thẹn.(o_O)

"Tôi không nghĩ cô lại dẫn theo cháu gái mình"

Chú có khuôn mặt giống chú Shinichi lên tiếng,giọng nói rất giống lúc dì Yuki nói với mẹ.Mẹ nói là gì nhỉ!Lạnh lùng!a~đúng là lạnh lùng!!!

Cháu không thích chú rồi nha!!!

"Có phiền chi đến anh không?"Dì tôi lại mỉm cười,tối nay dì cười khá nhiều.Nhưng tôi không thấy nụ cười nào là thật lòng của dì.

"Tất nhiên không!!Hay chúng ta bàn vào vấn đề chính đi!"Cái chú tôi không thích nhún vai trả lời.Tay lắc lắc cái li...giống máu.

Tôi ngước lên,wow dì tôi cũng uống màu kiào.Giỏi quá!!!Hôm sau tôi phải kể cho Haibara,Kaiso và Henji nghe mới được.

End Ju Na.

Shinichi Pow's

"Chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày đấu thầu"Ryu mở đầu cuộc nói chuyện.

Nhưng...

Sao đầu óc tôi không tập trung được,cứ dán mắc về phía Ju Na.Con bé thật giống em lúc nhỏ,mái tóc màu Socola.Để ngang đến vai,sống mũi cao cao,chiếc miệng vô cùng xinh.Chỉ khác là ánh mắt của Ju Na rất giống anh,nó cũng màu...xanh nước.

"Shinichi,tập trung đi!!"Kaito huých vai tôi,lôi kéo sự chú ý của tôi vào cuộc nói chuyện.

"Kudo,anh nghĩ sao về quyết định đấu thầu Hai hồ sơ của nhà thầu?"Ryu hỏi tôi,anh ta hỏi một câu quá mắc cười.Vốn từ của anh ta hẹp thật.

"Bình thường!"Tôi đáp gọn lỏn,đúng chất Kudo Shinichi.


Tôi cứ tiếp tục không quan tâm tới cuộc nói chuyện.Tôi muốn nó nhanh chóng kết thúc,tôi muốn gặp riêng Anna để hỏi về em.Em có biết,tôi đợi em lâu lắm rồi không???Tôi trông chờ đến tối nay như thế nào không???

"Kudo,tôi nghĩ anh mệt"Anna quay sang tôi nhíu mày hỏi.Nghe qua thì tưởng cô ấy quan tâm tôi thật ,nhưng sâu trong đáy mắt của cô ấy có gì đó gọi là thỏa mãn.

"Tôi không sao!"Lạnh lùng đáp,nhưng tôi ngạc nhiên về câu nói sao của Anna

"Tôi nghĩ Kudo không khỏe,ta nên hẹn lại dịp khác để nói chuyện"

Là đang quan tâm tới tôi sao???Có nên tin không???

"Chú ơi!Chú không sao chứ?"Một giọng nói trẻ con vang lên,dễ thương.Ju Na ngước ánh mắt màu trời,nhìn tôi.Ánh mắt này chứa đầy sự quan tâm,tôi không thể nghi ngờ con bé.

"Chú không sao!"Tôi xoa đầu con bé,cảm ơn.Chính tôi cũng không hiểu vìsao mình có những hành động thân mật như vậy???Ước gì tôi biết câu trả lời.

"Quả thật ngài Kudo đây có vẻ không ổn,vậy tôi xin phép về trước"Nói rồi Ryu đứng dậy và ra khỏi nhà hàng.

Trong nhà hàng giờ đây chỉ còn tôi,Kaito,Anna và bé Ju Na.

"Nếu không có việc gì thì tôi về nhé!Ju Na về thôi con!"Anna nắm tay Ju Na đi thật nhanh.

Tại sao?

.
.
.
.
"Hãy cho tôi số của Ran Mori"

Khựng lại,bất động.Sau đó Anna quay sang tôi,nhếch môi...



"Được thôi....


.
End PII
 
Nội dung ổn, câu từ chưa trau truốt, diễn biến quá nhanh, nội tâm nhân vật chưa thể hiện được nhiều, lỗi type. Cố gắng sửa nhé :3
 
×
Quay lại
Top Bottom