[Shortfic] Thần chết trắng và lời từ biệt của những bông Bỉ Ngạn.

Bạn muốn kết thúc của fic là


  • Số người tham gia
    57
CHAP 2
Part 1

Cách khu ổ chuột nghèo khó, bẩn thỉu nằm vùng ngoại ô hẻo lánh khoảng vài chục cây số là một thế giới khác, một thiên đường. Nơi đây thật sang trọng với những khu nhà tấp nập, giàu có, đèn hoa rực rỡ... Ở đây hoàn toàn cách biệt với bên ngoài và được bảo vệ bởi một tấm chắn kim loại khổng lồ, vững chắc. Với công nghệ hiện đại, những nhà khoa học đã tạo ra "Mặt trời nhân tạo" từ hàng ngàn bóng đèn, nên ánh sáng lúc nào cũng chan hoà rực rỡ. Ở đây tập trung giới thượng lưu, giàu có, hay quý tộc và những người thuộc "chính phủ", hoàn toàn là nơi "dân đen" không bao giờ chạm tới.

Đây là Trung tâm hành chính Tokio.

- Này tiểu thư xinh đẹp, em đi đâu thế? Có cần bọn anh giúp gì không?

Một đám đàn ông ăn mặc sang trọng, đến mức phải nói là loè loẹt, người xức nước hoa nồng nặc đang vây lấy một cô gái trạc 17, 18. Đó là một cô gái xinh đẹp, tóc ngắn màu nâu có cài một dải ruy-băng mà xanh lam. Cô mặc váy dạ hội suôn bó màu cam, rất ra dáng một tiểu thư quý tộc.

- Tránh ra!

Cô tỏ vẻ khó chịu trước đám đàn ông suồng sã này, nhưng điều đó chỉ khiến chúng thích thú.

- Hố hố! Càng nổi giận trông cô càng dễ thương, tiểu thư nhỏ ạ. - Bọn chúng sáp tới dồn cô gái kia vào góc tường.

- Đừng... Đừng lại đây, tôi kêu lên bây giờ!

- Hè hè, kêu vô ích. Đây là địa bàn của bọn anh. Kêu khản họng cũng không ai tới giúp đâ...

"BỐP"

Một cái răng đáng thương nào đó văng ra khỏi miệng của một tên xui xẻo trong số chúng.

"BỐP"

Thêm một tên nữa ngã xuống trước khi kịp kêu lên. Lần lượt từng tên một bị xử lí, nhanh gọn. Hình bóng một chàng trai cao ráo xuất hiện, như một chàng hiệp sĩ.

- Makoto! May quá. Em biết anh sẽ tìm được em mà!

Cô gái kia mừng rỡ chạy lại, không quên dùng giày cao gót thụi cho mỗi tên một cú chót. Chàng trai kia tháo mắt kiếng xuống, cất vào túi rồi cốc nhẹ đầu cô gái.

- Em đấy Sonoko. Chờ anh lựa sách một chút cũng không được sao?

- Xì! Chờ anh lâu lắm, em đi dạo tí thôi mà.

Sonoko phụng phịu, ra vẻ giận dỗi. Makoto thở dài rồi nắm tay cô tiểu thư tinh nghịch kia.

- Được rồi! Chúng ta đi đâu đây?

- Một buổi hẹn hò lãng mạn, xem nào. Công viên nhé! - Sonoko nháy mắt.

- Chiều theo ý em mà.


_________________________________________


Đây là công viên Miền Nhiệt Đới. Đúng như tên gọi, nơi đây sưu tầm đủ loại thực vật, động vật. Chúng vô cùng quý hiếm nên được chăm sóc cẩn mật. Thực vật được trồng trong lồng kính, cung cấp đủ dinh dưỡng, sinh sôi phát triển mạnh mẽ. Động vật được nuôi nhốt trong những chiếc lồng chắc chắn, có những loài đã tuyệt chủng trong tự nhiên. Tất cả chúng tạo nên không khí tuyệt vời, hệt như lạc vào không gian khác.

- Makoto, nhìn này, một con vẹt!

Sonoko chạy nhảy hệt như một đứa trẻ, hết nơi này đến nơi khác. Anh chàng Makoto tội nghiệp thì vừa phải mua kem theo mệnh lệnh, vừa lia mắt theo dõi cô bạn gái tinh nghịch kia. Đến mệt.

- Lông nó đẹp quá!

Sonoko thích thú đưa ngón tay luồn qua khung sắt vuốt ve chú vẹt. Trông nó khá hiền. Cô nhận lấy cây kem từ tay Makoto rồi nháy mắt.

- Nơi này thế nào? Tuyệt không?

Makoto cười, thật nhẹ.

- Cũng được.

- Sao lại "cũng được"? -Sonoko phụng phịu- Phải là "rất tuyệt" mới đúng chứ?

Makoto thở dài, xoa đầu cô bạn gái đang làm mặt giận.

- Với anh, những thứ thuộc về nhân tạo chỉ có thể thế thôi, những thứ của tự nhiên mới là những thứ làm anh ngưỡng mộ.

- Anh thừa biết mà đúng không? Tự nhiên đã chết rồi! Từ 200 năm trước. Bên ngoài bức tường kia chỉ là một thế giới chết với lũ dân đen nghèo đói thôi! Sao anh không biết tận hưởng gì hết vậy? Nơi này chẳng phải tuyệt vời lắm sao?

Makoto lặng im một lúc, chẳng nói chẳng rằng. Điều đó khiến Sonoko hơi chột dạ. Có phải cô đã làm anh giận. Makoto khẽ liếc qua những chiếc lồng, rồi ngước nhìn bầu trời nhân tạo kia.

- Một cuộc sống như thế... Chẳng khác nào những con thú bị nhốt trong lồng cả.

Sonoko chợt giật mình, nhìn anh, rồi lại nhìn qua chú vẹt.

Trông nó thật ủ rủ.


_____________________________________



Sonoko ngã phịch xuống gi.ường, buổi hẹn hò trong mơ của cô đã bị dập tắt. Sau một cú điện thoại, sau một cái xoa đầu và nụ hôn nhẹ lên trán, Makoto đã tạm biệt đi về. Chẳng lẽ anh giận cô sao? Sonoko cảm thấy bất an trong lòng. Đã ba tháng nay khoảng cách giữa cô và anh dường như xa dần, từng chút một. Anh ít nghe điện thoại, cũng ít nhắn tin, gặp nhau cũng chỉ nói vài ba câu rồi anh lại đi. Khó khăn lắm mới rủ được anh đi hẹn hò, cuối cùng lại thành ra như thế. Sonoko chột dạ khi nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy. Dù không nghe rõ, nhưng cô chắc chắn một điều.

Anh ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ nào khác ngoài cô.

Và đó là lý do Sonoko có mặt ở đây, trước nhà Makoto. Cô không hẳn tới đây để hỏi anh về điều mà cô để tâm, mà để làm một chuyện khác.

- Sonoko?

Makoto bước ra khỏi cửa, và ngạc nhiên khi thấy cô đang đứng trước cổng. Cô chào anh, rồi tiến đến.

- Hình như anh định đi đâu đó thì phải.

Makoto ấp úng, cố giấu tập sách hay tài liệu gì đó sau lưng.

- À. Ừm. Anh có tí ch...

- Vậy đừng đi lâu quá nhé.

Sonoko khẽ ôm lấy Makoto rồi nháy mắt. Cô chào rồi ra về, để mặc anh đứng đó không hiểu gì hết. Nhưng sau khi khuất bóng sau bức tường, Sonoko rút ra một máy tín hiệu, thứ nhận tin từ cái nút định vị nhỏ xíu cô lén gắn sau lưng Makoto.

- Lần này anh hết đường thoát nhé.


_____________________________________________



Và thế là cuộc theo dõi bắt đầu. Sonoko theo tín hiệu hiện trên máy để lần theo Makoto, đủ khoảng cách để anh không phát hiện. Qua những cong đường, ngõ hẻm, Makoto đang tiến về phía Đại Cổng, nơi thông với bên ngoài kia. Điều đó làm Sonoko ngạc nhiên, sao tự dưng ở trong thành phố yên ổn không chịu mà phải ra cái thế giới chết, theo cô nghĩ, chứ? Makoto nói chuyện với gác cổng, có vẻ họ biết anh nên đã dễ dàng mở cổng.

Và... Sonoko đã nhìn thấy điều đó.

Một cô gái xinh đẹp đang chờ anh ngoài kia, phía sau cánh cổng. Hai người nói gì đó, anh cười khúc khích, trông thật vui. Và rồi anh lên chiếc xe Jeep đã có ở đó, cả hai người đang đi đâu đó. Sonoko đã thấy hết, máu nóng dồn lên khiến cô thực sự mất hết bình tĩnh. Cô chạy theo. Với đống tiền trên tay, việc mua chuộc những người gác cổng không có gì khó.

- Hướng đông!

Sonoko quan sát máy tín hiệu, đồng thời ngó quanh. Cô cần một phương tiện để đuổi theo.

- Này, ở đây có phương tiện gì không? -Cô quay lại hỏi gác cổng.

- A. Có -Gác cổng chỉ vào chiếc moto cũ nằm gần trạm gác- Nhưng mà nó...

- Tốt. Cám ơn nhé!

Không đợi gác cổng nói hết, Sonoko đã chạy lại "mượn" chiếc xe, không quên trả một ít tiền hậu phí.

Thế giới bên ngoài, Sonoko đã thấy rất nhiều lần, nhưng là trên tivi, hay báo chí, hay mạng internet. Trong mắt cô, và hầu hết quý tộc khác, nó thật xấu xa, bẩn thỉu, nơi tồn tại đám dân đen cùng hàng tá bệnh dịch không biết tên và cách chữa. Sonoko gặp khó khăn trong việc chạy chiếc moto này, vì nó thuộc dạng "hàng cũ lâu năm", và rất bẩn thỉu, hôi hám.

- Hướng này, là biển sao?

Sonoko nhìn vào máy phát tín hiệu, rồi lại nhìn hướng xa về phía chân trời. Một dải mây đen kịt, lâu lâu loá lên vài tia chớp, tiếng sấm ì ùng vang lên, ầm ĩ. Sonoko cảm thấy có gì đó không hay xảy đến. Cô cố rồ ga chạy thật nhanh để mong tìm chỗ trú, vì theo cô biết, mưa ở thế giới bên ngoài là mưa axit.

Vô vọng.

Thứ trải dài trên con đường cô đi chỉ là những viên sỏi đá lởm chởm, những vật dụng bị ăn mòn còn sót lại từ lâu rất lâu, xen lẫn với những bộ xương mục nát...

...Của CON NGƯỜI...

"Tách"

"Tách"

Những hạt mưa đầu tiên rớt xuống, mang theo cái nhói đau của làn da đang bị axit ăn mòn. Một tia chớp loé sáng, vụt qua trước mặt Sonoko và đánh vào cái cây khô ven đường.

- Nguy rồi...

Cô tắt máy tín hiệu, đó là kiến thức cơ bản để sống sót dưới những tia chớp có dòng điện lên tới hàng nghìn Vôn. Và Chúa đã phù hộ cô. Sonoko thấy thấp thoáng một ngôi nhà hoang, cũ nát.

Sonoko dựng xe cạnh mép mái hiên, ngược chiều mưa. Tuy đó chỉ là một chiếc xe cũ kĩ, nhưng nó là phương tiện duy nhất lúc này. Cô nép mình vào cánh cửa bị sút một bên. Ngôi nhà hoang đầy ẩm mốc và tanh tưởi, Sonoko không thể chịu được cái mùi đó, thế nên cô không vào nhà.

"Ào ào"

Mưa ngày một nặng hạt, chỗ Sonoko đứng đang dần ướt đẫm vì nước mưa đang rỉ xuống từ những vết nứt trên mái nhà. Không còn cách nào khác là vào trong nhà trú ẩn. Dẹp bỏ lòng tự tôn của cô tiểu thư khuê các, Sonoko bước vào, miệng không ngừng lẩm nhẩm.

- Tại anh! Tại anh hết! Makoto đáng ghét!

"Cộp"

"Lộc cộc"

Có tiếng gì đó phát ra từ trong bóng tối của ngôi nhà. Sonoko hoảng hốt bật đèn pin điện thoại lên chiếu khắp một lượt, và dừng lại ở "CHÚNG".

Đó là một nhóm, gồm 5, 6... Sonoko không biết nên gọi "CHÚNG" là gì. Trông "CHÚNG" giống "CON NGƯỜI", nhưng không hẳn. Thịt trên người "CHÚNG" lở loét, đỏ ối, để lộ cả xương trắng và đang mưng mủ. Khuôn mặt biến dạng đến kinh tởm, thịt rủ xuống che khuất cả miệng. Hai con mắt trắng dã đảo qua lại, lồi ra phân nửa và nhìn chòng chọc vào Sonoko.

"Cạch"

Chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống, tạo ra một tiếng khô khốc trên sàn nhà đang mục rữa. Cô sợ hãi lùi lại. Chúng bắt đầu, đứng dậy, thều thào.

- Có... mồi! Một cô... Tiểu thư xinh đẹp... He he...

Lưỡi chúng như uốn lại, phát ra những âm thanh quái dị không rõ ràng. Ớn lạnh. Sonoko chạy ra ngoài thật nhanh.

"Crắc"

"Rầm"

Một cơn gió mạnh tạt ngang bẻ gãy chốt cửa. Cánh cửa gỗ sập xuống, chắn ngang lối thoát. Sonoko hoảng sợ đập vào cánh cửa, đến mức tay cô bật máu.

Quá trễ.

Chúng tóm được Sonoko, quật ngã cô xuống sàn nhà ẩm ướt, nhớp nhám. Một tên giật lấy chiếc vòng ngọc trên cổ cô, tên còn lại cướp đi cái kẹp tóc đính đá quý mà mẹ cô để lại. Chúng lè lưỡi liếp láp những món đồ kia trong thèm muốn.

- Lâu... Lâu lắm rồi... Ta mới chạm vào mi...

Chúng cười như điên dại. Sonoko nhân cơ hội thoát ra cửa, dùng sức đạp lấy đạp để. Nhưng cô bị nắm tóc kéo ngược ra sau, và bị vất vào một thứ gì đó, mềm, dính, tanh tưởi.

"Xẹt"

Tia chớp loé ngang, hắt ánh sáng qua khe cửa nhỏ, soi rọi trong căn phòng tối.

Thứ cô đang tựa vào...

Là một CÁI XÁC thối rữa, giòi bọ nhung nhúc...

- Á Á Á Á Á Á Á Á....

Sonoko hét lên, hoảng sợ đến cực độ. Cô lùi ra sau, và chợt nhận ra cái xác đó dường như là của một quý tộc nào đó, cũng mặc quần áo sang trọng như cô.

Một tên có vẻ to béo, lớn nhất trong số chúng bước tới, với cây gỗ còn đọng những vệt máu khô trên tay. Hắn nhe hàm răng ẩn sau mớ thịt nhão nhoét, hai mắt lồi như muốn thoát ra ngoài.

- Tao... Chúng tao... Từng là quý tộc... Như bọn mày... Cho đến khi chúng tao mắc bệnh... Thứ bệnh quái ác này... Chúng tao bị vứt bỏ như món đồ... Không thương xót... Bọn mày... NẾM TRẢI NỖI ĐAU CỦA TAO ĐIIIIII!

Hắn hét lên, đầy đau khổ, rồi vung gậy lên. Sonoko sợ hãi, các cơ không nghe lời cô nữa. Cô không thể chạy được.

Mình... Phải chết ở đây sao?

- KHÔNG! MAKOTO...

Cô chưa muốn CHẾT!

"RẦM"

Cánh cửa gãy đôi. Điều đó làm chúng giật mình, đánh hụt vào cánh tay Sonoko thay vì vào đầu cô. Một tia chớp nữa loé lên, chiếu sáng hình ảnh của "vị cứu tinh" trông thật kì vĩ.

- So... Sonoko! Em đó phải không?

Giọng nói đó, không thể nhầm lẫn. Sonoko mở mắt, nhìn về phía cánh cửa.

- M... Makoto?

Với biệt danh "Hoàng tử của những cú đá", việc xử chúng không khó khăn mấy. Makoto ôm lấy Sonoko, với cánh tay rỉ máu, lao ra xe.Đang đợi ngoài kia. Trong vòng tay ấm áp của anh, Sonoko chợt thấy xúc động, tự trách mình sao quá trẻ con. Nhưng rồi ý nghĩ đó vụt tắt khi cô thấy điều đó.

Trên xe, một người phụ nữ đang ngồi, ở vị trí mà đáng nhẽ phải dành cho cô.

Người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp.

Anh mở cửa, đặt cô vào ghế sau. Trong suốt chặng đường đi, Sonoko nhắm nghiền mắt vờ ngủ, và cô đã nghe thấy mọi chuyện. Người phụ nữ xinh đẹp đó tên là Chis, một tiến sĩ nghiên cứu về môi trường học. Hai người họ, kẻ nói, người cười, dường như không có sự tồn tại của cô.

Nước mắt chợt trào trên khoé mi.


_____________________________________


- Em thật ngốc!

Makoto giận giữ băng lại vết thương trên cánh tay Sonoko. Nó không quá sâu nên cô không đến bệnh viện. Sau khi vội vã quấn thêm vài vòng băng, Makoto đứng dậy và bước ra ngoài, không quên dặn dò pha chút trách móc.

- Nhớ ăn uống đầy đủ vào. Lần sau mà tiếp diễn là chết với anh rõ chưa?

Cánh cửa lạnh lùng khép lại. Sonoko im lặng khác hẳn với ngày thường. Cô đứng dậy tiến về cửa sổ. Chis đang đợi ngoài kia, họ nói gì đó rồi lên xe, mất hút sau con phố. Sonoko khuỵ xuống khóc nức nở. Anh ấy đúng là đã có người con gái khác, anh ấy đã bỏ mặc cô rồi sao?

Một làn gió lướt từ phía sau lưng Sonoko qua lay nhẹ mái tóc ngắn của cô. Một làn gió lạnh, mang theo những cánh hoa đỏ rải khắp phòng. Cô quay lại. Trước mặt Sonoko là một cô gái trạc 18, mặc Kimono trắng thắt nơ đỏ, mái tóc đen dài ngang lưng có cài một bông hoa kì lạ. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là đôi cánh trắng cùng với chiếc lưỡi hái trên tay, và cô ta đang lơ lửng.

- G... Gì đây?

Sonoko sợ hãi lùi lại. Cô gái đó rút bông hoa cài tóc, khẽ đưa sát miệng và lên tiếng, âm thanh trong nhưng lạnh và u ám.

"Bỉ Ngạn Hoa"

"Loài hoa mang theo nỗi đau của sự chia cắt"

"Loài hoa của Địa Ngục"

Cánh hoa trên tay cô gái chợt đen thẫm lại, héo úa. Từng cánh hoa theo gió cứ thế rơi xuống.

"Tôi là Ran Mouri, thần chết mang mã số 20120221. Nghe này..."

"CÔ SẼ CHẾT TRONG 1 TUẦN NỮA"

Một cơn gió mạnh vụt qua khiến Sonoko phải che mắt lại. Khi mở mắt thì Ran đã biến mất cùng với những cánh hoa Bỉ Ngạn. Cô dựa hẳn vào tường, sững sờ mất vài phút.

- N... Nói dối...


_____________________________________



Bây giờ là 23: 30. Sonoko trằn trọc trên chiếc gi.ường ấm áp. Cô ngẫm lại những điều đã xảy ra ngày hôm nay. Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, anh Makoto đã phản bội cô, và đặc biệt là Ran, cô gái tự xưng là Thần Chết. Cô mong sao ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ. Nước mắt lại chực trào khi nhớ lại. Sonoko cảm thấy cánh tay đau nhức, nhưng chắc chỉ nhiễm trùng nhẹ thôi, ngày mai cô sẽ đến bệnh viện. Sonoko tự nhủ và nhắm mắt lại, dần chìm sâu vào giấc ngủ mà không hay, có một cái bóng trắng lướt qua sau lưng mình.


___________________________________



Sonoko thức dậy sau tiếng chuông báo thức inh ỏi và những tia ánh sáng sớm của "mặt trời nhân tạo". Cô muốn đứng dậy, nhưng có cảm giác cả người nặng trịch. Cô cảm thấy cánh tay đau nhức. Thật khó chịu. Dẫu vậy, cô vẫn phải ra khỏi gi.ường để chuẩn bị cho khoá học lúc 8 giờ.

Sonoko có cảm giác mắt như sưng lên, hé mở cũng khó khăn và nhìn rất mờ. Những bước chân trở nên nặng nề hẳn. Như thường lệ, cô sẽ đến trước gương để chải chuốt trước. Một tiểu thư mà.

Nhưng hôm nay không giống thường ngày...

- Á Á Á Á Á Á Á...

Tiếng hét của Sonoko làm rung động cả căn nhà. Người hầu của cô hoảng hốt chạy vào. Nhưng khi bắt gặp "cô chủ", hầu gái cũng hét lên và sợ hãi.

- Qu... Quái... Vật...

Sonoko mở to tròng mắt nhìn hình dáng của "mình" trong gương. Cô, phản chiếu ở đó hình dáng vô cùng quái dị. Cả người phồng lên, nhất là ở cánh tay đang bị thương. Da mẩn đỏ, nổi những nốt sần như phát ban khắp nơi. Hai mí mắt sưng bụp, chùng xuống. Khuôn mặt biến dạng đến mức bản thân cô cũng cảm thấy nó kinh tởm như quái vật.

- C... Cứu tôi...

Cô hầu gái hoảng hốt chạy ra ngoài, bỏ lại "cô chủ" đang đứng như trời trồng trước tấm gương lớn. Khi hầu gái đi khỏi, không gian một lần nữa tràn ngập màu hoa đỏ thẫm.

Bỉ Ngạn Hoa.

Loài hoa của Địa Ngục.

Những cánh hoa chỉ được nhìn thấy bởi Sonoko...

...Và Người đó...

Nhanh như chớp, chỉ cỡ chục phút sau một tốp gồm cảnh sát và bác sĩ có mặt. Những người đó thuộc đội phòng chống và giải quyết dịch bệnh cho thành phố. Sonoko bị tiêm 1 liều thuốc ngủ, dù cô chống cự. Họ đặt cô vào một lồng kính và chuyển đến trung tâm nghiên cứu.

Không biết đã bao lâu, họ đã làm gì? Sonoko tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi, hai mí mắt như che hết tất cả. Nhưng cô vẫn loáng thoáng thấy những bác sĩ áo trắng vây quanh mình.

- Thật may, cô đã hôn mê hai ngày- Một trong số họ lên tiếng.

- T... Tôi... Tôi bị sao vậy?

Sonoko khó khăn lên tiếng, giọng khàn đục. Những bác sĩ ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng.

- Đây là Argantorines, một bệnh lý do protein đột biến gây ra. Chúng phá vỡ cấu trúc tế bào và gây ra những biến đổi cơ th...

- Chữa... Được không?

Sonoko cắt ngang. Nhìn thấy thái độ rụt rè của đám bác sĩ, cô đã hiểu. Đúng là như lời "người đó" đã nói.

- Đến giờ thì chưa. Nhưng cô yên tâm. Chúng tôi sẽ làm hết sức có thể. Còn bây giờ cô có thể ngủ một lát.

Một làn khí được phả vào buồng kính, nơi Sonoko đang bị cách ly. Ý thức của cô dần mơ hồ dần.

Trong thấp thoáng, cô thấy "người đó" lướt qua.

Vô tình.

Lặng lẽ.

Màu đỏ ngập tràn đáy mắt.


_________________________________________



Đã một tuần Sonoko nhập viện.

Người cô bây giờ hoàn toàn sưng phồng như quả bóng khí. Các nốt sần nổi lớn thành những cái nhọt. Cô được rửa mắt và thông họng nên phần nào thấy và nói chuyện được. Ba mẹ Sonoko mấy ngày đầu còn thăm cô, nhưng dần dần thưa thớt.

Cô hoàn toàn không thấy anh đến.

Anh đã bỏ rơi cô rồi.

Đã quên mất rồi...


Sonoko vẫn thi thoảng thấy bóng người màu trắng đó lướt qua cùng những cánh hoa Bỉ Ngạn đỏ. Có vẻ chỉ có cô thấy được. Những ngày trôi qua trong lồng kính thật nhàm chán. Cô muốn đi lại, muốn ăn uống, muốn làm những việc mình muốn làm.

"Cuộc sống như thế thì khác nào loài chim bị nhốt trong lồng chứ?"

Sonoko giật mình nhớ lại lời anh nói.

"Loài chim bị nhốt trong lồng"

Xin đừng nghĩ đến anh nữa, cô tự nhủ. Nhưng trái tim của cô mách bảo rằng, cô vẫn yêu anh rất nhiều.


______________________________________



Sonoko chợt tỉnh giấc vào nửa đêm. Cô đã ngủ quá nhiều, và đang có dấu hiệu kháng thuốc mê và thuốc giảm đau. Nhưng cô vẫn nhắm nghiền mắt. Đơn giản vì có mở mắt cũng chỉ thấy mấy bức tường trắng toát đến lạnh người thôi.

"Cạch"

Có tiếng mở cửa. Ai đó, khoảng hai người, bước vào. Họ bắt đầu tiến đến bên lồng kính.

- Con tôi sao rồi bác sĩ? Có thể chữa khỏi không?

"Là tiếng của mẹ"- Sonoko mừng rỡ.

- Ch... Chúng tôi xin lỗi... Chúng tôi đã cố hết sức. Nhưng trước giờ không ai mắc bệnh này có thể sống được.

- Ôi Chúa ơi!

"Quả nhiên..."

Sonoko vẫn không nhúc nhích. Người đó quả nhiên nói đúng...

- Vậy thưa bà, chúng tôi xin chăm sóc cho tiểu thư nhà đây được chừng nào hay chừng ấy chứ ạ?

"..."

Tiếng giày lộp cộp. Có vẻ như mẹ Sonoko đang quay lưng lại.

- KHỎI! VỨT QUÁCH NÓ ĐI!

"Hả?"

- Thế... Nhưng thưa... Đó là...

- Ta đã tốn quá nhiều tiền cho nó rồi. Ta vốn ngẫm sẽ nuôi nó lớn thêm tí nữ nồi gả quách cho thằng quý tộc nào đó kiếm chút tiền. Nhưng nguơi xem, con quái vật xấu xí đang nằm ở kia sao là con ta đượ.....

Bà ta chỉ về phiá lồng kính, rồi chợt thấy Sonoko mở trừng mắt nhìn phía mình, bà ta hoảng hốt.

- M... Mẹ...

Sonoko thều thào. Nước mắt chợt trào ra, đẫm lệ.

Những lời nói đó...

Như một vòng dây đầy gai...

Siết chặt trái tim...

Đau...

Mẹ ơi!

Con trong mắt mẹ là thế ư?

Một món hàng trao đổi?

Sonoko nhìn mẹ mình, trong đôi mắt kia hiện rõ vẻ thất vọng và đau đớn đến tuột độ. Bà ta bối rối quay đi, không quên để lại một câu.

- Mày... KHÔNG PHẢI CON TAO!

Trong giây phút câu nói đó phát ra...

Thế giới của cô dường như sụp đổ...
 
tem......................giựt trước đọc sau...........cơ mà truyện càng lúc càng hay ý................:KSV@03::KSV@03:
 
Haiz, vào muộn rồi, phong bì vậy. Nhưng mà, Lu ơi, lẽ nào mẹ Sonoko tàn nhẫn vậy sao?? :KSV@17: Dù mình không thích Sonoko bằng Ran hay những nhân vật khác nhưng vẫn thấy tàn nhẫn quá, cả Kazuha nữa... Thế này thì chắc là SE rồi phải không? :KSV@15::KSV@16: Không chịu đâu!!!!

Nhưng bù lại thì fic rất hay, lại còn dài nữa, đọc sướng lắm. Đặt gạch hóng nhé! ~

~Kuro~
 
Cám ơn mọi người đã ủng hộ :x Thực ra fic này gồm 5 chap chẳng ăn nhập với nhau (cứ như seri oneshot ấy). Chỉ có Ran là xuất hiện với nhiệm vụ người đón linh hồn thôi. Sơ lược thì là:

Chap 1. Kazuha x Heiji.

Chap 2. Sonoko x Makoto.

Chap 3. Kaito x Aoko.

Chap 4. Akai x Shiho.

Chap 5. Shin x Ran.

Nói chung chap nào Ran cũng xuất hiện, chỉ có chap cuối là trọng điểm kết thúc thôi.

@Kuro: fic thiên về mặt tối của xã hội nên khá là nặng nề, có phần tàn nhẫn *nên kén ng đọc* Lu chỉ là muốn xây dựng cái tâm con người trong đó thôi.
 
Hiệu chỉnh:
bn ơi cho mik hỏi, nếu mún đăng bài trên KSV phải làm sao, mik ms lập nick nên ko bít z hết à TT.TT
 
Mà Lu ơi, Kuro tưởng tiếp theo sẽ là cặp Akai với Shiho chứ? Đoạn trước là "Kẻ tiếp theo, Akai Shuichi" đấy còn gì? À, Lu ơi, có phải fic này Ai và Shiho là 2 người khác nhau không? Nếu 2 người là 1 thì Akai ít tuổi hơn mọi người à??
Nhưng trong 5 couple kia, couple nào cũng một người chết thì còn gì là HE nữa hả Lu?????? Không chịu đâu!!!!!!!!!
 
À, Lu đổi rồi. Vì chuyện của Akai có dính tới nguyên nhân Ran chết hơn 400 năm trước nên Lu đưa vào Chap 4 cho liền mạch truyện.

Ai và Shiho vừa là 2 vừa là 1. Còn vì sao thì đợi chap 4 sẽ giải thích ;)

Truyện Horror thường ít kết thúc HE lắm. Nhất là thể loại này vì sẽ giảm ý nghĩa truyện. Lu để HE mở, tức là trong bi kịch có một niềm vui nho nhỏ đó ^.^
 
Hở?? Khó hiểu quá Lu ơi. _ _!
Nhưng Lu nói vậy thì cũng chịu thôi, hóng chap mới để biết thêm chi tiết vậy. Bye ~
~Kuro~
 
Iu Kuro lắm lắm :x Lu rất cần những dòng com khích lệ tinh thần thế này. Lu biết văn chương của mình còn nhiều khuyết điểm *thực sự thì ng trong cuộc thường nhận k ra, còn ng ngoài cuộc thì ít ai từng góp ý nhiệt tình về điều này T.T* Chỉ cần fic có ng đọc, theo dõi là Lu vui lắm rồi. Lu sẽ cố gắng viết hay hơn nữa. Vô cùng cám ơn Kuro :x
 
Luca_chan Hihi, bây giờ được Lu khen lại thấy ngại ^^ Mà không sao đâu, Lu mới viết mấy fic đầu thì như thế là tốt lắm rồi đó, ít nhất còn hơn Kuro, văn Kuro Lu thấy rồi còn gì, dở tệ đúng không? =='' Đừng lo nha, kể cả không có ai đọc thì vẫn còn Kuro đây, nhất định Kuro sẽ góp ý nhiệt tình cho Lu mà. Nhưng Lu phải nhớ là đăng đều và nhanh lên đó. Dài cổ rồi ~ Gắng lên Lu nha! Ủng hộ Lu. ^^
~Kuro~
 
Có gì đâu mà ngại ^.^ Thực ra fic đầu tiên Lu viết là Trò chơi của số phận (tên cũ là bình minh đen) Đk khoảng 20 chap lại ngưng rồi.

Kuro viết fic Lu thấy cũng Ok so với nhiều người khác đó ;)

Part mới Lu viết xong rồi, đang sửa lỗi type. Có thể mai hoặc mốt Lu đăng ;)
 
Ủa? Thế sao Lu không viết tiếp? Mà Kuro không tìm thấy fic đó.
Hihi, cũng không có gì lắm đâu, Lu khen hơi quá rồi. Ngại quá ~
Vậy Lu mau lên, hóng chap mới nhé, khi nào đăng phải báo trước với Kuro để nhận tem và phong bì nhé ~
Mà hình như bọn mình spam hơi nhiều thì phải ^^ Thôi sang wall nói tiếp nhé.
Thân,
~Kuro~
 
Fic đó bị bỏ 1 năm nên quên hết nd rồi T.T

Ừm. Qua wall nào
 
Chào Lu!:KSV@01:
Sau khi đọc xong 2 chap (đã xong 2 chap chưa nhỉ :-?) mình có đôi lời muốn nói.:">

2012....

Dân số đạt mốc 7 tỉ


2050....

Dù đã giới hạn, nhưng dân số vẫn tăng rất nhanh....

Băng tan 2/3 ở Nam cực và Bắc cực, nhấn chìm 1/10 diện tích đất liền...

Nồng độ oxi trong không khí giảm còn 18,2%

Nhiệt độ trung bình tăng 3 độ.....


2100.....

Băng tan hoàn toàn, 3/10 diện tích đất liền chìm trong biển nước, trong đó có các thành phố lớn như New York, Tokio, Los angeles.....

Nhật áp dụng trình độ Khoa học-Kĩ thuật tiên tiến để nâng 1/2 Tokio lên khỏi mặt nước....

Dân số đạt mốc 9 tỉ....

Nước ngọt có thể sử dụng chỉ còn 0,1%

Tầng ozon mỏng đi 1/4....


2200....

Chiến tranh thế giới thứ 3 nổ ra để tranh giành đất....

Hơn 150 quốc gia biến mất, thế giới chỉ còn 62 nước gồm các cường quốc và các liên bang tiểu vương quốc....

Nhờ chiến tranh, dân số giảm còn khoảng 8,5 tỉ người....

Rừng tự nhiên gần như biến mất....

Hoang mạc hóa 1/3 diện tích đất liền....


2300....

Dầu mỏ, than đá, khí đốt...cạn sạch.....

Chiến tranh thế giới lần thứ 4 nổ ra để giành nguyên liệu còn sót lại....

Dân số giảm còn gần 8 tỉ....

Biển chết hoàn toàn khi sự ô nhiễm xâm lấn 5 đại dương và giết toàn bộ hệ sinh thái bao gồm cả phù du và phiêu sinh vật....

Trời âm u bất kể ngày đêm vì vành đai vệ tinh dày đặc bao quanh trái đất và các trận bão cát từ các hoang mạc lớn....


2400....

Thực vật tự nhiên gần như biến mất....

Dân số còn khoảng 7 tỉ người....

Một cuộc "Đại Phanh Trừng" của Liên Hợp Quốc đã làm dân số giảm còn 4 tỉ.....

Xác của 3 tỉ người trong cuộc "Đại Phanh Trừng" trên được đưa vào các máy xay công suất lớn để làm đất trồng cây. Nhờ vậy, luơng thực được duy trì....

Bệnh dịch, thiên tai, đói rét...đã làm chết 1 tỉ người nữa....

Dân số cuối thế kỉ 25 là gần 3 tỉ người....

Mình rất thích cách dẫn dắt của Lu. Bắt đầu từ tình hình tại mốc thời gian hiện tại tới thời điểm câu chuyện diễn ra khiến mình cảm thấy rất chân thực. Nếu có thể thì dùng vài tấm ảnh minh họa cho tình hình lúc đó chắc sẽ giúp trí tưởng tượng của người đọc bay xa hơn nữa.8->8->

Kazuha đỏ mặt, vội vã gạt bàn tay nhỏ bé của Ai-chan ra và đứng dậy.

-Ch...chị không sao! Lần sau mà còn như thế là chị đánh nghe chưa! Ngủ đi, chị còn phải làm việc nữa.

Ai-chan cúi mặt xuống như đã hối lỗi. Cô bé ngoan ngoãn cuộn tròn trong chiếc chăn cũ nát như một chú mèo con. Kazuha bước ra ngoài, tay nắm chặt túi bánh.

- Phải cố lên mới được...

Mình nghĩ cảm xúc của một người chị khi không đủ sức nuôi dưỡng em, ngược lại khiến em mình ăn cắp dù mục đích là tốt đi chăng nữa. Tâm trạng đó, suy nghĩ đó của Kazuha chắc sẽ rất phức tạp. Phản ứng của Kazuha bên trên có vẻ hơi hờ hững. Lu cần miêu tả nội tâm của Kazuha nhiều hơn.:D

......CÔ SẮP CHẾT.....
Ngắt đúng đoạn cao trào. May mà mình đọc liền.:KSV@10:

- Cô...cô nói cái quái gì thế? Sao tôi có thể...?- Kazuha lắp bắp.


- Những điều tôi nói là sự thật. Tên cô_Kazuha Toyama_có trong sổ tử thần- Ran nói, đôi lông mày khẽ nhíu lại- Tôi đến để chứng kiến cái chết của cô.


Kazuha như dại đi, cô dựa vào bức tường rồi khẽ nhìn qua phòng kế bên, nơi em gái bé nhỏ của cô đang ngon giấc. Đôi mắt ấy trở nên nhạt nhoà, một giọt nước mắt nhẹ lăn trên gò má.


- Tôi...hiểu rồi!
Mọi thứ diễn ra hơi nhanh. Ở chỗ Kazuha xác định được cô gái trước mặt mình không phải là người và Kazuha hoàn toàn tin cô sẽ chết. Mình mong là cuộc đối thoại giữa Ran với Kazuha sẽ dài hơn, sự tiếc nuối, day dứt khi phải rời xa em gái sẽ được miêu tả nhiều hơn. Sẽ có cảnh vì Ai-chan, Kazuha có thể cầu xin Ran kéo dài thời gian sống của mình chẳng hạn.:KSV@18:

Khuôn mặt của Kazuha bỗng đỏ lên, cô gõ nhẹ vào đầu Ai và lắp bắp.


- C...cái tên đó thì đi chết đâu đó rồi. Em đừng có nhắc đến.
Nếu không có sự việc ngày hôm qua xảy ra thì phản ứng này rất tự nhiên nhưng sau tất cả, mình nghĩ Kazuha sẽ không thể bình thường như mọi khi được. Có thể Kazuha sẽ trở nên trầm mặc, ít nói hơn. Có thể khi nghe thấy tên Heji, Kazuha sẽ theo đuổi một ý nghĩ nào đó. Dù có cố giấu thế nào thì cũng khó tránh khỏi để lộ một vài sơ hở.:-w:-w:-w

Chap 2 rất hay, tiến bộ hơn nhiều so với Chap 1. Có điều là trong Chap 2 Sonoko x Makoto là nhân vật chính nhưng mình lại thấy chỉ có một mình Sonoko là chủ chốt thôi. Mình không hiểu Makoto nghĩ gì nữa, tất cả những biểu cảm, hành động của anh ấy đều được miêu tả dưới góc nhìn của Sonoko. Hay là Lu để những phần tiếp theo sẽ bật mí mọi thứ về Makoto nhỉ? :-/:-/

Ran trong truyện ngày càng nhạt nhòa đó, Lu thiếu miêu tả nội tâm của Ran.:-w:-w:-w

Từ khi fic bắt đầu cho đến bây giờ, mình luôn cảm thấy cái không khí u ám, nặng nề. Không biết cái kết của câu chuyện sẽ đi về đâu nhưng mình hy vọng rằng sẽ có một chút hạnh phúc nhỏ nhoi...:KSV@18:

Lời cuối... Chúc fic của Lu thành công nhé! :KSV@11:
 
*Ứa nc mắt* Cám ơn cậu lắm lắm
03.png

*cuối cùng cũng có ng beta fic*
ma-t-sa-ng.png


Nếu có thể thì dùng vài tấm ảnh minh họa cho tình hình lúc đó chắc sẽ giúp trí tưởng tượng của người đọc bay xa hơn nữa.8->8->

Đã thêm nha ^.^

Mình nghĩ cảm xúc của một người chị khi không đủ sức nuôi dưỡng em, ngược lại khiến em mình ăn cắp dù mục đích là tốt đi chăng nữa. Tâm trạng đó, suy nghĩ đó của Kazuha chắc sẽ rất phức tạp. Phản ứng của Kazuha bên trên có vẻ hơi hờ hững. Lu cần miêu tả nội tâm của Kazuha nhiều hơn.

Mọi thứ diễn ra hơi nhanh. Ở chỗ Kazuha xác định được cô gái trước mặt mình không phải là người và Kazuha hoàn toàn tin cô sẽ chết. Mình mong là cuộc đối thoại giữa Ran với Kazuha sẽ dài hơn, sự tiếc nuối, day dứt khi phải rời xa em gái sẽ được miêu tả nhiều hơn. Sẽ có cảnh vì Ai-chan, Kazuha có thể cầu xin Ran kéo dài thời gian sống của mình chẳng hạn.

Nếu không có sự việc ngày hôm qua xảy ra thì phản ứng này rất tự nhiên nhưng sau tất cả, mình nghĩ Kazuha sẽ không thể bình thường như mọi khi được. Có thể Kazuha sẽ trở nên trầm mặc, ít nói hơn. Có thể khi nghe thấy tên Heji, Kazuha sẽ theo đuổi một ý nghĩ nào đó. Dù có cố giấu thế nào thì cũng khó tránh khỏi để lộ một vài sơ hở.

Ừm, tối nay Lu sẽ đọc lại toàn bộ và cố gắng sửa. Chap 1 được viết khá lâu rồi nên có lẽ không hay vì lúc đó Lu còn gà mờ và viết dựa theo suy nghĩ chứ không chèn thêm cảm xúc nên hơi khô.

Chap 2 rất hay, tiến bộ hơn nhiều so với Chap 1. Có điều là trong Chap 2 Sonoko x Makoto là nhân vật chính nhưng mình lại thấy chỉ có một mình Sonoko là chủ chốt thôi. Mình không hiểu Makoto nghĩ gì nữa, tất cả những biểu cảm, hành động của anh ấy đều được miêu tả dưới góc nhìn của Sonoko. Hay là Lu để những phần tiếp theo sẽ bật mí mọi thứ về Makoto nhỉ?

Hì hì, Lu dã thẩm một đống truyện kinh dị để học hỏi nên c1o lẽ tiến bộ hơn ^.^

Chap 2 nội dung chủ yếu xoay quanh Sonoko, còn Makoto thì xuất hiện đầu và cuối truyện thôi. Đúng là chap 2 viết dựa vào cảm xúc của Sonoko là chính, nhưng yên tâm là Makoto cũng đóng 1 vai trò quan trọng ở cuối chap ;)

Ran trong truyện ngày càng nhạt nhòa đó, Lu thiếu miêu tả nội tâm của Ran.

Ran 4 chap đầu chỉ xuất hiện với vai phụ để mang linh hồn của Người Được Chọn đi thôi, đến chap cuối mọi thứ của Ran mới được nêu rõ.

Từ khi fic bắt đầu cho đến bây giờ, mình luôn cảm thấy cái không khí u ám, nặng nề. Không biết cái kết của câu chuyện sẽ đi về đâu nhưng mình hy vọng rằng sẽ có một chút hạnh phúc nhỏ nhoi...

Fic kinh dị mà :p Cái kết thì cậu bầu chọn ở trên nha, Lu sẽ chọn ra kết quả nhiều ng vote nhất làm kết. Tất nhiên truyện không thể HE hoàn toàn nhưng hạnh phúc thì sẽ có một chút ;)

Cám ơn vì đã ủng hộ truyện nha :x
 
CHAP 2.
Part 2.

Hai giờ sau, Sonoko "được" chuyển lên một chiếc xe tải cũ. Không chỉ cô, hàng chục người khác cũng bị nhốt trong những lồng kính như thế. Họ đều mắc bệnh, tuy không giống bệnh của Sonoko nhưng cũng rất gớm ghiếc. Người thì da bọc xương, kẻ thì lở loét, kẻ thì sưng phù... Nhưng có vẻ Sonoko là xấu xí nhất.

Chiếc xe chạy dần về phía cổng và ra thế giới bên ngoài. Đường sỏi đá ghập ghềnh, xe lại đã cũ nên xóc là chuyện không tránh khỏi. Tiếng "lộp cộp" vang lên vì những cái lồng kính va đập vào nhau, có cái đã nứt ra. Lồng kính của Sonoko bị đẩy ép vào thành xe cũ đầy lỗ hổng lớn nhỏ.

Nhờ thế cô thấy được điều đó.

Xe của anh, Makoto, lướt ngang qua.

- M...

Sonoko muốn hét lên, muốn gọi tên anh. Nhưng cô chợt ngừng lại, không phải vì cô không nói được, mà là...

Bên cạnh anh, Chis đang ngồi đó, tựa đầu vào vai anh...

...Giống như cô từng làm...

Anh không khó chịu với điều đó, lại còn mỉm cười...

Phải rồi...

Anh thực sự đã quên cô rồi...

Đã quên mất cô rồi...


Sonoko đành ứa nước mắt, trong im lặng.

_________________________________________


Chiếc xe dừng lại cạnh một bãi rác lớn. Thùng xe nghiêng xuống đổ hết những cái lồng kính ra ngoài, chẳng khác nào vứt đi một đống rác. Xong việc, chiếc xe rồ ga đi, bỏ lại những con người khổ mệnh, mặc sống mặc chết.

Lồng kính của Sonoko vỡ toang vì đập vào một lồng kính khác. Những tấm kính vỡ cứa vào d.a thịt cô, đau nhói. Cô may mắn thoát khỏi cái lồng giam giữ đó, không như những người khác.

Mùi tanh hôi của thịt rữa xộc vào mũi, tiếng than bi ai vang vọng khắp bãi rác, đan vào nhau, chồng chất...

"A... ư... ư..."

"Chết... đi... "

"Giết..."

"Ai đó... Làm ơn..."

"Giết tôi... đi..."

"Tôi... Đau quá..."

"Đau quá..."

"Ư... A... A... A..."

Những tiếng rên tiếng than thở trách móc nhồi nhét làm đầu Sonoko muốn nổ tung. Cô đứng dậy, cô phải rời khỏi bãi rác này càng sớm càng tốt.

- Vị... tiểu thư... xinh đẹp... kia...

Có tiếng thều thào phát ra đâu đó. Sonoko ngó quanh tìm kiếm nhưng chợt nhận ra mình đâu còn xinh đẹp.

"Chắc mình nghe nhầm", Sonoko nghĩ thế rồi quay bước. Chợt tiếng thều thào đó lại vang lên, nghe rất rõ ràng.

Cuối cùng cô tìm được người phát ra nó. Đó là một người đàn ông trông khá lớn tuổi bị nhốt trong một lồng kính. Người đàn ông đó nhìn không giống như bị bệnh, chỉ hơi xanh xao và gầy.

- Xin... cô... Đưa tôi... ra... khỏi đây... Làm ơn...

Tiếng ông ta nửa rên rỉ, nửa thều thào không khỏi làm Sonoko mềm lòng. Cô may mắn thoát ra khỏi lồng kính nên hiểu cảm giác ngột ngạt đó rất khó chịu. Phần cuối chiếc lồng kính của ông ta bị hai, ba cái khác đè lên. Những người trong đó đều đã chết, trừ ông ấy. Sonoko dùng hết sức đẩy những cái lồng tránh đi dù bản thân rất mệt, cơ như lả đi. Cuối cùng cũng đẩy xong, cô chạy đi tìm thứ gì đó để đập vỡ kính. May mắn thay là có một cái búa cũ gãy tay cầm gần đó, đây là bãi rác mà. Sonoko mừng rỡ chạy lại chỗ người đàn ông đó.

"COONG"

Cái búa rơi xuống, đập vào những lồng kính chất đống dưới chân cô. Giờ Sonoko mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Phần kính dưới của lồng bị vỡ, có lẽ là do va đập, tạo ra một mảng lớn. Những con bọ chui vào đó đẻ trứng, những con ấu trùng ăn xác nhung nhúc đang gặm nhấm đôi chân ông ta. Cảnh tượng đó thật kinh hoàng khiến Sonoko bịt miệng để không bị ói. Cô bỏ chạy, bỏ mặc tiếng van nài ở đằng sau.

"Nếu... không đưa tôi... ra... được... Làm ơn... giết tôi..."

"Cho... tôi... được chết..."

"Đau... quá..."

"Đau... quá..."

"Ư... Ư... A..."

Bãi rác vang lên những tiếng rên rỉ như thế, dồn dập, chồng chất. Chắc chắn họ cũng giống như ông ta. Đang bị ăn dần ăn mòn trong đau đớn.

Và cô cũng sẽ thế thôi.

Đó là lần đầu Sonoko biết cảm giác tội lỗi là như thế nào.


___________________________________________________



Trời nhá nhem tối. Sonoko đã chạy đến mệt nhoài, cô đang đói và khát. Thuốc tê đang dần mất tác dụng, cô có thể cảm nhận được vài cơn đau đang ập đến. Cô phải đi đâu bây giờ? Hay mãi lang thang chờ ngày chết?

"Biển"

Phải rồi. Đó là nơi Sonoko muốn tới. Cô muốn biết nơi đó có gì mà anh và Chis lại chọn. Nhưng biển ở hướng nào, cô không biết. Thấp thoáng, Sonoko chợt thấy ánh đèn mờ ảo phía xa. Như bắt được tia hi vọng, cô chạy tới, bỏ mặc sự mệt nhoài đang hiện diện.

Đó là một khu ổ chuột nhỏ. Nhà xập xệ, ánh đèn leo lét. Những người ở đây thấy Sonoko đều bịt mũi tránh xa. Cô chỉ muốn xin chút đồ ăn thức uống thôi mà. Một người phụ nữ già đặt một chai nước và mẩu bánh mì nhỏ trước cửa rồi đóng cửa lại. Những người khác cũng chỉ ló đầu ra, xua đuổi.

- Xong rồi thì đi dùm cho. Đừng lây bệnh cho chúng tôi. Đồ xấu xí.

Sonoko lê bước ra khỏi khu ổ chuột. Cả bọn dân đen cũng xa lánh cô. Nhục nhã, đau đớn, buồn tủi. Đó là cảm xúc của cô hiện giờ. Nhưng ít ra họ còn để lại nước và bánh, còn mẹ cô và đám quý tộc thì... Nghĩ đến điều đó, cô lại ứa nước mắt.

_________________________________


Cuối cùng Sonoko cũng tìm thấy một nơi để nghỉ ngơi. Đó là một căn nhà hoang nhỏ bị sập mái, đủ để cô trú ẩn qua đêm. Sonoko uống vội chai nước, cổ cô khô ran. Mẩu bánh mì cứng nhưng ăn tạm được, còn hơn là không có gì. Trời tối hẳn, bóng đêm bao phủ khắp nơi. Không gian trở nên đáng sợ, không một ánh sáng, không một tiếng động, chỉ có bóng tối mà thôi. Sonoko dựa lưng vào vách tường, cố xua đi sự sợ hãi trong lòng. Cơ thể cô bắt đầu đau buốt dần. Cô hiểu, khi thuốc tê hoàn toàn hết tác dụng chính là lúc địa ngục trần gian bắt đầu.

Một cơn gió thổi ngang qua, mang theo mùi hương thoang thoảng. Không thể nhầm được, là người đó. Sonoko mở mắt. Ánh sáng đang dần hiện diện.

Trước mặt cô, Ran hiện ra. Với đôi cánh trắng, vầng hào quang lấp lánh chiếu sáng một vùng xung quanh, trông Ran như một Thiên Thần.

Nhưng sự thật thì đó là Thần Chết.

- Cô đến đón tôi đi à?

Sonoko cười, có chút mỉa mai đầy đau khổ, nhìn Ran và chờ đợi thời khắc lưỡi hái giơ lên. Nhưng Ran lắc đầu, cô cất lưỡi hái đi bằng cách khiến nó biến mất.

"Tôi không thể tước đi mạng sống của người khác."

- Cô là Thần Chết mà. Không phải sao?

Sonoko ngạc nhiên nhìn Ran. Ran im lặng, khuôn mặt vô cảm lặng lẽ nhìn con người đang ngồi trước mặt mình.

"Tôi là Thần Chết Trắng. Tôi chỉ có thể đưa đón linh hồn đi chứ không thể tách linh hồn khỏi thể xác. Kẻ làm được điều đó chỉ có Chúa và Thần Chết Đen thôi."

- Thần Chết mà cũng phân loại Trắng với Đen sao?

Sonoko kinh ngạc hết lần này đến lần khác. Ran gật đầu thay cho câu trả lời. Ngập ngừng một lúc, Sonoko lên tiếng.

- Vậy... Bao giờ tôi sẽ chết?

"Theo sổ mệnh ghi, thì khoảng 3 ngày nữa."

- V... Vậy à?

Sonoko cười buồn. Cô gục mặt xuống gối. Rõ ràng đây là số phận đã được định sẵn cho cô. Sonoko nhìn lên, Ran vẫn đứng trước mặt, lấp lánh như Thiên Thần. Hơi điên rồ, cô nghĩ thế, nhưng Sonoko vẫn lên tiếng.

- Cô... Ừm... Nếu không phiền có thể ngồi với tôi một lúc không. Tôi... Tôi... muốn nói chuyện với ai đó...

"Được!"

Ran trả lời không chút do dự. Sonoko thoáng mừng nhưng rồi lại rụt rè nhìn lại bản thân.

- Nhưng... Tôi xấu xí như vậy... Cô... không sợ chứ?

"Tôi quen rồi. Tôi từng gặp nhiều kẻ xấu xí hơn nữa."

- Vậy ra tôi không phải kẻ xấu nhất nhỉ?

Sonoko cười tự an ủi mình. Ran xếp đôi cánh trắng lại, kéo vạt kimono lên cho đỡ vướng rồi ngồi xuống, cạnh Sonoko. Cô bắt chuyện trước, khác hẳn mọi lần.

"Với tình trạng như thế này... Cô định đi đâu?"

Sonoko khẽ hướng ánh mắt về phía màn đêm xa xăm kia. Sâu trong đó có chút đau buồn xen lẫn tuyệt vọng.

- Tôi không biết, nhưng có lẽ tôi sẽ tìm về hướng biển.

"Có lẽ? Cô vẫn còn do dự sao?"

Ran lạnh lùng ném cho một câu nói lấp lửng. Sonoko thấy buồn, nhưng không phải vì câu nói của Ran mà là vì chuyện khác.

- Tôi không tài nào tìm ra biển ở hướng nào.

Sonoko nắm chặt tay, cô trách mình sao quá vô dụng. Đến cả phương hướng cũng không sao tìm được. Ran lặng lẽ hoá ra một bông Bỉ Ngạn rồi đưa nó cho Sonoko.

"Tặng cô. Quà làm quen đấy."

Sonoko nhận lấy bông hoa, lòng chợt có một niềm vui trỗi dậy. Ngắm kĩ, hoá ra Bỉ Ngạn lại đẹp hơn cô tưởng. Ít ra giữa khung cảnh hoang vắng không có sự sống này, một bông hoa nhỏ cũng giúp cô dễ chịu.

-"Tôi sẽ chỉ cô hướng biển."

Ran nói, rất nhanh và ngắn gọn, nhưng cũng đủ khiến Sonoko đánh rơi bông hoa xuống đất.

- T... Thật chứ?

Sonoko hỏi lại như chưa thể tin.

"Thật!"

Sonoko vui mừng, định lao vào ôm lấy Ran như cách cô từng làm khi còn là quý tộc. Nhưng không! Cơ thể của Ran giống như một làn khói mờ ảo, có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào.

"Tôi chỉ là linh hồn thôi. Trừ khi cô chết, nếu không thì cô sẽ chẳng bao giờ chạm được tôi."

Sonoko đã xuyên qua người Ran và ngã sóng soài xuống đất. Cô có vẻ như không muốn ngồi dậy.

- Và chỉ có tôi mới nhìn thấy cô đúng không?

"Đúng. Cả thứ ánh sáng mờ ảo này cũng thế. Chỉ có "người được chọn" mới thấy thôi."

Sonoko im lặng, cô bắt đầu buồn ngủ sau một ngày dài đầy biến cố. Cánh tay và một số nơi khác trên người cô đau nhói. Ran tiến tới chỗ Sonoko nằm, lặng lẽ ngồi xuống.

"Ngủ đi, vì có thể cô chỉ ngủ được hôm nay nữa thôi."

Sonoko hiểu, ý nghĩa đằng sau câu nói đó. Thế nên cô nhắm mắt lại, mặc cho chuyện gì tới sẽ tới.

Ran vẫn ngồi đấy, ánh sáng dịu nhẹ bao quanh người lung linh huyền ảo khiến cho người khác cảm thấy lạc vào cõi hư vô. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán Sonoko. Dù không thể chạm vào, không thể an ủi, nhưng nó thay cho một lời nói nhẹ.

"Chúc ngủ ngon"

_______________________________


Bầu trời xa mờ mịt không tia sáng...

Ai sẽ dẫn lối em đi...

Qua những nẻo đường đầy giông bão?

Ai sẽ dìu dắt em...

Đến những nơi mà người đã kể em nghe?

Là ai?


_________________________________


- Ư...

Sonoko bị đánh thức bởi một cơn đau nhói ở cánh tay. Chắc chắn thuốc tê đã gần hết. Cô nhìn quanh, Ran đã đi đâu mất, trời cũng tờ mờ sáng. Sonoko ngồi dậy, các cơ khi cử động có cảm giác như vỡ ra, đau kinh khủng. Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Cô phải đến được biển, trước khi th.ân thể này mục rữa.

- Cô Thần Chết... Cô đâu rồi?

Sonoko cố gắng gọi lớn dù cổ họng như bị ép vào nhau. Không có tiếng trả lời, xung quanh hoàn toàn vắng lặng.

"Tên tôi là Ran. Ran Mouri!"

Ran thình lình xuất hiện sau lưng Sonoko làm cô hoảng hốt, chới với và ngã xuống đất. Điều đó làm vài cái nhọt vỡ ra, chảy mủ trắng hoà với máu đỏ rỉ từng giọt.

"C... Cô không sao chứ?"

Ran vẫn giữ khuôn mặt lạnh, nhưng thái độ có vẻ lo lắng. Sonoko xua tay, cười trừ.

- K... Không sao. Mà nãy giờ cô đi đâu thế, Ran?

"Tôi bay lên cao để xác định hướng biển" -Ran chỉ tay về hướng những đụn cát nhấp nhô cách đó không xa- "Theo những gì tôi thấy thì biển cách chúng ta khoảng hai mươi kilomet, hướng đó. Cô phải vượt qua một sa mạc cát nhỏ mới đến đó được. Cô vượt qua được chứ?"

Ran hướng mắt về phía Sonoko, đang vụng về băng lại vết thương bằng mảnh vải xé ra từ áo. Sonoko ngập ngừng giây lát rồi gật đầu.

- Tôi tin là tôi làm được!


_________________________________



Giữa một màu cát màu đỏ cam, bóng dáng một cô gái đang buớc đi. Những bước đi xiêu vẹo. Kiệt sức, mệt mỏi, đau. Nhưng cô vẫn cố lê đôi chân trần rát buốt trên nền cát trải dài, bỏ lại phía sau những vết chân in hằn.

Một cơn gió mạnh lướt qua, mang theo những hạt cát va vào d.a thịt Sonoko. Cảm giác rát buốt như bị hàng ngàn cây kim chích vậy. Hơn cả là chúng bay cả vào mắt, mũi, làm tình trạng của cô trở nên tồi tệ. Sonoko ho sù sụ và khụy xuống.

"Cô không sao chứ? Đi tiếp được không?"

Ran hiện ra, đúng hơn là cô luôn bên cạnh Sonoko.

- Tôi không sao... Khụ...

"Đằng kia có tảng đá, tôi nghĩ cô nên nghỉ ngơi..."

Sonoko không còn cách nào khác là phải nghe lời Ran, dù sao cô cũng ý thức được tình trạng của mình. Đã bao lâu rồi? Sonoko tự hỏi khi dựa lưng vào tảng đá. Cô chỉ nhớ là mình đã đi mãi, trong đầu chỉ hiện ra duy nhất một suy nghĩ.

- Này, còn bao xa nữa?

Sonoko ngước nhìn lên, hình ảnh Ran chợt mờ nhoè. Mắt cô có vấn đề rồi sao?

"Chúng ta đi được nửa chặng đường rồi" Ran trả lời "Thật may cho cô là chúng ta đang ở thế kỉ 26. Nếu quay lại 400 năm trước thì nơi này là một lò thiêu đấy."

- Hả? Thật sao?

Sonoko hỏi, với vẻ ngạc nhiên. Có rất nhiều thứ cô không biết về thế giới này, đơn giản là vì nó không tồn tại nữa. Nếu anh ở đây, chắc chắn anh sẽ kể cho cô về những điều đó.

Nhưng quá muộn rồi.

"Cách đây 400 năm, khi mà thực vật còn tồn tại ngoài tự nhiên, có những cánh rừng rộng lớn, những bãi cỏ xanh tươi và bầu trời đầy sao lấp lánh. Sa mạc lúc đó rất nóng và đầy rẫy những cơn bão cát dữ dội chứ không êm dịu như hiện giờ đâu. Khó khăn lắm người ta mới vượt được sa mạc. Họ có thể chết nóng, chết khát hay chết vì vô tình dẫm phải con rắn nào đó đang ẩn mình dưới lớp cát kia..."

- Ngộ quá.

Sonoko hào hứng như một đứa trẻ và đòi Ran kể tiếp, về rừng, về đồng cỏ, hay về những ngôi sao mà cô ấy đã nhắc ban nãy. Ran cũng không khó chịu về điều đó, thậm chí là kể rất nhiệt tình. Những câu chuyện làm Sonoko tạm quên đi cái hiện thực khắc nghiệt kia mà đắm chìm trong trí tưởng tượng.

- Thế còn... biển? Biển trông như thế nào? -Sonoko ngập ngừng.

"Biển là một khoảng không gian vô tận, xanh bát ngát. Có những bờ cát trắng trải dài, những lớp sóng bạc chồng chất, những cánh hải âu nghiêng ngả chiều tà..."

- Thế còn biển hiện giờ?

Ran im lặng, có một chút tiếc nuối ẩn sau đôi mắt kia.

"Cô cứ đến đó rồi biết"

Ngoài kia gió đã bớt đi, Sonoko lại tiếp tục cuộc hành trình, quay về với cái thực tại khắc nghiệt. Phía xa, nhấp nhô sau những đụn cát, cô muốn thấy thứ mà cô muốn thấy.


__________________________________


Mây vẫn dày đặc trên cao, âm u. Có lẽ sắp mưa rồi. Sonoko lo lắng. Xung quanh không hề có chỗ trú ẩn, chỉ có những đụn cát trống nối dài, xen kẽ với vài tảng đá nhỏ. Mây càng lúc càng đen, nó khiến cô thêm bất an.

"Rào... Rào..."

Điều Sonoko dự đoán đã đúng. Mưa thật rồi.

Mưa axit.

Những hạt mưa ăn mòn da, dù không đến mức nguy hiểm tới tính mạng nhưng cũng đủ khiến cô đau rát. Sonoko ngã khụy xuống, khẽ cuộn tròn lại. Đó là cách duy nhất làm bớt ảnh hưởng của mưa.

Cô khẽ rên...

Ran đứng đó, những hạt mưa xuyên qua cô. Ran không thấy đau, nhưng trong tim chợt có gì đó thắt lại. Cô ngước nhìn lên những đám mây, lòng thầm nguyện trời mau tạnh.

Đây là lần đầu, sau gần cả trăm cái chết, Ran biết thương xót cho một người.

Mưa vẫn rơi....

Trắng xóa....

__________________________


- Ư...

Sonoko yếu ớt ngồi dậy. Mưa đã ngớt rồi, chỉ còn lất phất vài hạt. Cô gắng sức đứng lên, hai chân run run.

"Không sao chứ? Cô có..."

Ran hỏi, vẻ mặt dần biết biểu lộ cảm xúc. Sonoko ho vài tiếng, có lẽ sặc phải vài hạt cát.

- Tôi... ổn... Đi tiếp... nào...

Không chần chừ, Sonoko bước từng bước trên mặt cát ẩm ướt, dáng xiêu vẹo. Cô hiểu cơ thể đang chống lại mình, nên phải cố gắng trước khi chúng không nghe lời nữa.

Những đụn cát dài, lừng lững bóng một cô gái.
 
Hiệu chỉnh:
Ghé qua ủng hộ part mới của Lu.:KSV@01:

Cô may mắn thoát khỏi cái lồng giam giữ đó, không như những người khác.
Chắc là Lu muốn ám chỉ những người đang bị nhốt trong lồng đang cố thoát ra. Họ cũng là con người, có cảm xúc, có cách suy nghĩ riêng về hoàn cảnh hiện tại. Trước hoàn cảnh ấy nếu có một số người buông xuôi, phó thác cho số mệnh cũng là lẽ thường tình vì cho dù có thoát ra rất có thể họ sẽ phải hứng chịu cảnh bị người khác xua đuổi trong khi vẫn không thoát được nỗi đau về thể xác...

Người đàn ông trông đó trông không giống như bị bệnh, chỉ hơi xanh xao và gầy.
Lỗi lặp từ.:3

"Biển"
Phải rồi. Đó là nơi Sonoko muốn tới. Cô muốn biết nơi đó có gì mà anh và Chis lại chọn.
Tại sao Sonoko biết được Makoto và Chis đi đến biển? :confused:Mình phát hiện ra Sonoko thực sự đã buông xuôi mọi hy vọng về Makoto. Chi tiết "Sonoko đành ứa nước mắt, trong im lặng." khiến mình có suy nghĩ như vậy. Nhưng Sonoko muốn đến biển thực sự chỉ đơn giản muốn biết biển là gì?8-> Có phải tận sâu trong tim cô rất muốn gặp Makoto lần cuối?8->8->

Sonoko lê bước ra khỏi khu ổ chuột. Cả bọn dân đen cũng xa lánh cô. Nhục nhã, đau đớn, buồn tủi. Đó là cảm xúc của cô hiện giờ. Nhưng ít ra họ còn để lại nước và bánh, còn mẹ cô và đám quý tộc thì... Nghĩ đến điều đó, cô lại ứa nước mắt.
Mẩu bánh mì cứng nhưng ăn tạm được, còn hơn là không có gì.
Có một chút lắng đọng khi đọc đến hai cảnh này của Sonoko. Một tiểu thư quý tộc phải rơi vào hoàn cảnh éo le... Một người biết mình sẽ chết nhưng vẫn gắng ngượng sống qua ngày... Sonoko đang dần thay đổi... Thật chân thực và cảm động!
Nhưng mà dân đen và quý tộc? Thời hiện đại nhưng phân chia tầng lớp sao?:-/:-/

- Tôi không biết, nhưng có lẽ tôi sẽ tìm về hướng biển.

"Sống một cuộc sống mà đến cả mục đích cũng không chắc thì sống vô ích."
Câu văn hơi ngượng.:D
Sonoko tìm về hướng biển trước khi quá muộn, đó là chính là mục đích rồi. Câu nói trên của Ran có vẻ hơi thừa, nó thực sự không hợp với một thần chết hiểu biết nhiều thứ ở nhân gian như cô.:-?

Ran vẫn ngồi đấy, ánh sáng dịu nhẹ bao quanh người lung linh huyền ảo khiến cho người khác cảm thấy lạc vào cõi hư vô. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán Sonoko. Dù không thể chạm vào, không thể an ủi, nhưng nó thay cho một lời nói nhẹ.

"Chúc ngủ ngon"
Có cái gì đó rất ấm áp.:x:x

Part này của Lu rất cảm động và ý nghĩa.:KSV@18:Tình bạn giữa Ran và Sonoko thật đẹp. :KSV@10:Ran trong part này cũng có nhiều đất diễn hơn. :KSV@12:Nhân vật chính cuối cùng cũng phải chết nhưng có lẽ sẽ là một cái chết thanh thản. :KSV@18:Dù hơi muộn màng nhưng Sonoko đã thay đổi cách nhìn về nhiều thứ xung quanh; 8-> Cô có một người bạn quan tâm, lo lắng; 8->8-> Cô nhận ra thế giới thật đẹp đẽ, kỳ diệu. 8->8->8-> Hình ảnh một con người bệnh tật, yếu đuối nhưng bất chấp tất cả, luôn cố gắng để đến đến với mục tiêu rất đáng để suy ngẫm.:KSV@11:
Hóng part mới của Lu nhé!:KSV@04:
 
Ghé qua ủng hộ part mới của Lu.:KSV@01:


Chắc là Lu muốn ám chỉ những người đang bị nhốt trong lồng đang cố thoát ra. Họ cũng là con người, có cảm xúc, có cách suy nghĩ riêng về hoàn cảnh hiện tại. Trước hoàn cảnh ấy nếu có một số người buông xuôi, phó thác cho số mệnh cũng là lẽ thường tình vì cho dù có thoát ra rất có thể họ sẽ phải hứng chịu cảnh bị người khác xua đuổi trong khi vẫn không thoát được nỗi đau về thể xác...


Lỗi lặp từ.:3


Tại sao Sonoko biết được Makoto và Chis đi đến biển? :confused:Mình phát hiện ra Sonoko thực sự đã buông xuôi mọi hy vọng về Makoto. Chi tiết "Sonoko đành ứa nước mắt, trong im lặng." khiến mình có suy nghĩ như vậy. Nhưng Sonoko muốn đến biển thực sự chỉ đơn giản muốn biết biển là gì?8-> Có phải tận sâu trong tim cô rất muốn gặp Makoto lần cuối?8->8->



Có một chút lắng đọng khi đọc đến hai cảnh này của Sonoko. Một tiểu thư quý tộc phải rơi vào hoàn cảnh éo le... Một người biết mình sẽ chết nhưng vẫn gắng ngượng sống qua ngày... Sonoko đang dần thay đổi... Thật chân thực và cảm động!
Nhưng mà dân đen và quý tộc? Thời hiện đại nhưng phân chia tầng lớp sao?:-/:-/


Câu văn hơi ngượng.:D
Sonoko tìm về hướng biển trước khi quá muộn, đó là chính là mục đích rồi. Câu nói trên của Ran có vẻ hơi thừa, nó thực sự không hợp với một thần chết hiểu biết nhiều thứ ở nhân gian như cô.:-?


Có cái gì đó rất ấm áp.:x:x

Part này của Lu rất cảm động và ý nghĩa.:KSV@18:Tình bạn giữa Ran và Sonoko thật đẹp. :KSV@10:Ran trong part này cũng có nhiều đất diễn hơn. :KSV@12:Nhân vật chính cuối cùng cũng phải chết nhưng có lẽ sẽ là một cái chết thanh thản. :KSV@18:Dù hơi muộn màng nhưng Sonoko đã thay đổi cách nhìn về nhiều thứ xung quanh; 8-> Cô có một người bạn quan tâm, lo lắng; 8->8-> Cô nhận ra thế giới thật đẹp đẽ, kỳ diệu. 8->8->8-> Hình ảnh một con người bệnh tật, yếu đuối nhưng bất chấp tất cả, luôn cố gắng để đến đến với mục tiêu rất đáng để suy ngẫm.:KSV@11:

Hóng part mới của Lu nhé!:KSV@04:

*ôm ôm* Cám ơn Kyo nhiều lắm lắm, part mới sẽ có trong 3 ngày nữa. Part 3 là Part cuối trong Chap 2 đó :x :x

Lỗi lặp từ.:3

Đã sửa nha ^.^

Tại sao Sonoko biết được Makoto và Chis đi đến biển?

Par1 Lu có đề cập đến đoạn này nè :p

- Hướng đông!

Sonoko quan sát máy tín hiệu, đồng thời ngó quanh. Cô cần một phương tiện để đuổi theo.

- Hướng này, là biển sao?

Sonoko nhìn vào máy phát tín hiệu, rồi lại nhìn hướng xa về phía chân trời.

Mình phát hiện ra Sonoko thực sự đã buông xuôi mọi hy vọng về Makoto. Chi tiết "Sonoko đành ứa nước mắt, trong im lặng." khiến mình có suy nghĩ như vậy. Nhưng Sonoko muốn đến biển thực sự chỉ đơn giản muốn biết biển là gì?8-> Có phải tận sâu trong tim cô rất muốn gặp Makoto lần cuối?8->8->

Hì hì, tình yêu Sonoko dành cho Makoto rất lớn, và niềm tin cũng vậy. Part sau sẽ tiết lộ về quá khứ của hai ng, và lí do mà Sonoko muốn đến biển :3

Nhưng mà dân đen và quý tộc? Thời hiện đại nhưng phân chia tầng lớp sao?:-/:-/

Năm 2500 xã hội có sự phân hóa mạnh, con người dẫm lên nhau mà sống. Ai mạnh + giàu = quý tộc, còn những ng khác => dân đen, làm việc cho quý tộc để có cái ăn (thường là đồ bỏ của quý tộc). Lu phân như vậy cũng một phần phản ánh sự bất công, tàn nhẫn của Nhân loại. Đâu ai biết tuơng lai Trái đất sẽ ra sao :p

Câu văn hơi ngượng.:D
Sonoko tìm về hướng biển trước khi quá muộn, đó là chính là mục đích rồi. Câu nói trên của Ran có vẻ hơi thừa, nó thực sự không hợp với một thần chết hiểu biết nhiều thứ ở nhân gian như cô.:-?

Đã sửa nha ^.^
 
Xin lỗi vì đã chậm trễ. Vì Lu phải viết lại cái kết và quên post =)) nên hơi lâu :p

Rất dài nhé :p

Chap 2 part 3.

Đây rồi, Sonoko và Ran đang đứng trước biển, sau khi vượt qua sa mạc và một quãng đường đầy sỏi đá. Biển không như lời kể của Ran. Nước đen đục ngầu, rác nổi lênh đênh, từng lớp váng dầu nổi sóng sánh trên mặt nước, có mùi hôi bốc lên khó chịu.

- Đây là nơi anh muốn đến sao? Makoto...

Sonoko khẽ thì thầm khi nheo mắt nhìn về khoảng không xám xịt kia. Mờ nhạt, cô không thể nhận ra đâu là trời, đâu là biển nữa.

- Tôi nghĩ cô nên tìm một nơi để...

Ran đến bên cạnh, đôi mắt tím ánh lên cái nhìn lo lắng. Sonoko đứng bất động, gió biển luồn qua mái tóc nâu rối bời.

Chỉ có hơi mặn mà của biển là vẫn mãi thế.


"Phịch"

Sonoko ngã xuống, ngất lịm. Chắc vì quá mệt mỏi, hay vì điều gì đó tồi tệ hơn nữa... Với cái thực thể linh hồn này, Ran không cách nào giúp gì được. Nhiệm vụ của Thần Chết Trắng chỉ có một...

Ào... Ào...

Từng lớp sóng xô vào ghềnh đá tạo ra âm thanh dữ dội như tiếng gào thét. Sonoko mở mắt, choàng tỉnh. Nhìn trời có vẻ tối, có lẽ chiều rồi. Cô không động đậy được, chỉ có cảm giác đau nhói là hiện diện. Đau khắp người, là căn bệnh chết tiệt đó. Nó đang hành hạ, đang gặm nhấm cô từng chút, từng chút một.

Đau quá...

Sonoko muốn cựa người cũng không thể. Hai cơ quan còn hoạt động theo ý cô, chỉ còn đôi mắt và cái miệng khẽ nhấp nháy.

"Cái cô Thần Chết đó đâu rồi không biết"

Sonoko tự hỏi khi đảo mắt xung quanh. Cô cố gắng gọi, nhưng dường như âm thanh mắc kẹt trong cuống họng, chỉ tạo thành tiếng lí nhí.

- Ran... Cô...đâ...

"Tôi đây!"

Ran đột ngột xuất hiện bên cạnh, vẫn khuôn mặt lạnh lùng ấy. Sonoko có chút giật mình nhưng cô không thể biểu hiện nó ra, cơ mặt dường như bị đông cứng. Có Ran bên cạnh, cô yên tâm hơn, chỉ im lặng chịu đựng, xen kẽ với vài cơn rên nhẹ.

Trời tối. Tiếng sóng vỗ vào bờ đá nghe rì rào. Dù biển chẳng còn như xưa nhưng vẫn có những thứ đọng lại không thay đổi. Ran lơ lửng như thế, ngắm nhìn khoảng không gian trước mắt. Chẳng có gì ngoài màn đêm. Cơ thể cô khẽ toả sáng, vầng hào quang êm dịu đó. Nó làm Sonoko an tâm hơn vì bóng tối phần nào giảm bớt. Nhưng nó lại chẳng thể xua tan những đau đớn đang hành hạ, dày vò cô.

Đau quá...

Tại sao? Rõ ràng hệ thần kinh đã tê liệt tới mức cơ thể cô không tài nào nhúc nhích được cơ mà. Tại sao cô lại cảm nhận được đau đớn này?

Đau toàn thân thể...

Cả tâm hồn dường như cũng thế...

Nhắm mắt lại, Sonoko nhớ về quãng thời gian đã qua. Hạnh phúc có, vui vẻ có, và đau buồn cũng có. Nhớ những đêm mẹ thức chăm khi cô ốm, nhớ những ngày rong chơi với đám bạn cùng lớp, nhớ lần đầu cô gặp Makoto trong thư viện... Tất cả chúng vẫn in sâu trong trí nhớ như một phần kỉ niệm vui. Sonoko muốn quên đi những thứ không vui, nhưng chẳng thể. Thực tại luôn luôn khắc nghiệt như thế. Dù có chống đối, cố gắng thế nào cũng chỉ vô ích. Số phận đã định của cô chẳng thể thay đổi.

Muốn ngủ thật....

Một điều ước nhỏ thôi nhưng bây giờ là quá khó. Sonoko không tài nào chợp mắt nổi. Những cơn đau cứ thế dồn dập đến, cào xé tâm can. Làm sao để quên đi được đây? Chúa ơi, có phải Người đang trêu đùa con đúng không? Những âm thanh ai oán chẳng thể cất thành lời, chỉ có thể khóc than trong vô vọng.

Ran chẳng biết làm gì hơn ngoài việc chờ đợi ngày linh hồn rời khỏi thể xác. Luật lệ đã định, Thần Chết Trắng không được phép can dự vào số phận của Người Được Chọn, nếu không sẽ phải gánh lấy hình phạt.

Mãi chạy trốn thế này có phải là đúng đắn?

- Ư...

Sonoko lại khẽ rên. Thứ âm thanh yếu ớt hoà vào tiếng sóng rồi tan biến. Dù có gắng gượng đến mấy cũng chẳng thể giấu được nỗi đau. Cô không muốn ai thấy được bộ dạng yếu ớt vô dụng này. Nhưng...

"Đừng cố quá!"

Ran nói, và đưa tay lướt nhẹ trán của Sonoko, dù chẳng thể chạm vào. Một hơi ấm bao trùm lên cơ thể yếu ớt ấy.

Lạ thật. Không đau nữa.

Dễ chịu quá.


Sonoko nhắm mắt, ý thức mơ hồ dần. Cô chìm dần vào giấc ngủ, giữa tiếng sóng vỗ về.

Ran nhìn người con gái trước mặt và mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng. Cô đã phạ̉m phải một trong những điều cấm kị nhất của Thần Chết Trắng. Chắc chắn Ran sẽ bị phạt, nhưng chẳng sao cả. Cái luật lệ phi lí đó ngay từ đầu cô đã muốn đập tan chúng.

Đêm dần tàn.

______________________


Dù là hôm qua hay hôm nay, hay mai sau nữa thì bầu trời vẫn xám xịt như thế. Đã bao lâu rồi cô không thấy ánh bình minh nhỉ? Ran tự hỏi khi lặng ngắm một đám mây hơi ửng hồng phía cuối đường chân trời. Đó chắc chắn là nơi mặt trời mọc. Nhưng những tia nắng chẳng thể xuyên qua tán mây dày đó. Chúng như bị nuốt chửng, như một kết cục tất yếu mà loài người đã tạo ra.

- Ưm...

Tiếng của Sonoko. Ma pháp của Ran không đủ để duy trì giấc ngủ yên bình đó thêm nữa. Thần Chết Trắng vốn dĩ chẳng thể triển khai các loại pháp thuật mạnh, thậm chí cả chạm vào ai đó cũng bất khả thi.

Thế chẳng khác nào không tồn tại.

Vết thương của Sonoko đã nhiễm trùng nặng, chúng đang dần thối rữa. Tứ chi cũng bị hoại tử, để lại những mớ thịt đen bốc mùi tởm lợm. Thậm chí những con bọ ăn xác cũng không thèm đến gần. Cô ngày càng giống "chúng", lũ quý tộc bị bỏ rơi đó.

Đau. Nhưng than thở cũng chẳng ích gì, bao nhiêu lần cũng thế thôi. Âm thanh rên rỉ mắc kẹt nơi cổ họng. Sonoko lại chợt nhớ về người đàn ông mà cô gặp ở bãi rác. Ông ta ra sao rồi nhỉ? Chẳng phải cũng rất giống cô sao? Biết, nhưng đành bất lực trước lưỡi hái tử thần. Mắc kẹt trong một cơ thể vô dụng, chẳng thể làm gì ngoài việc cầu nguyện cái chết.

"Cố thêm một chút nữa, rồi mình sẽ được chết sớm thôi" Sonoko tự nhủ, hi vọng một điều gì đó sẽ đến. Một kì tích. Cô phải trở nên mạnh mẽ.

Nhắm mắt chịu đựng...

Hồi ức đó chợt ùa về...




=======================================



- Chúc mừng Sonoko! Cậu lại giữ hạng nhì lớp rồi này!

- Lần thứ 3 đấy, giỏi quá đi.

- Cậu đúng là thiên tài!

- Tớ ngưỡng mộ cậu quá.

Bạn bè vây xung quanh Sonoko chúc mừng, tán dương, khen gợi đủ kiểu. Cô tự hào. Quả nhiên không bõ công vùi đầu vào sách vở. Tên Sonoko nổi danh khắp trường, cô là một tiểu thư đúng mực. Từ nhỏ mẹ cô đã huấn rằng phải luôn ngoan ngoãn và tỏ ra thanh lịch, xinh đẹp bất cứ mọi hoàn cảnh. Vì vậy Sonoko luôn cố gắng để trở nên hoàn mĩ nhất có thể. Và cô đã làm được.

- Mỗi danh hiệu cỏn con đó làm được gì chứ?

Tiếng nói của một tên con trai vang lên cuối lớp. Không cần nhìn Sonoko cũng đoán được là ai. Tên Makoto đáng ghét đứng hạng nhất lúc nào cũng tỏ ra kiêu căng đó thật làm cô tức chết.

- Này! Sao cậu lúc nào cũng nói xấu So-chan vậy?

- Đúng đó! Chẳng ga lăng tí nào.

Đám bạn của Sonoko lên tiếng bênh vực cô. Makoto có vẻ đuối lý nên quay mặt đi nơi khác. Sonoko liếc hắn, khẽ cười khẩy. Cô đúng là may mắn khi có những người bạn tuyệt vời.

____________


- Haiz. Phải vác xấp tài liệu này lên thư viện, chán thật.

Sonoko khẽ lầm bầm khi mang chồng giấy trên tay. Cô chỉ muốn ra khuôn viên trường để nghỉ ngơi một tí vào giờ giải lao. Thế mà xui xẻo san lại gặp thầy hiệu phó đi ngang và nhờ vả. Tất nhiên cô không dám từ chối vì danh hiệu "học trò ngoan" kia nên đành cắn răng bỏ qua giờ giải lao.

Thư viện khá rộng. Điều đó là tất nhiên vì ngôi trường này thuộc hàng lớn nhất trung tâm Tokio, vinh dự lắm mới có thể lọt vào. Nhưng nơi này thật vắng vẻ, chẳng mấy khi có người qua lại. Không ai muốn bỏ mấy cuộc ăn chơi, tiệc tùng để đến cái nơi chẳng có gì hấp dẫn này. Cửa luôn mở. Đặt xấp tài liệu trên bàn thủ thư xong, Sonoko ngó quanh và dạo một vòng tham quan. Thật kì lạ, dù không có ai tới lui nhưng trông thư viện khá sạch và thoáng đãng. Mấy giá sách gọn gàng, sàn nhà sạch sẽ, còn có vài chậu hoa đặt trên cái bàn cạnh cửa sổ. A, chẳng phải là một nơi lí tưởng để nghỉ ngơi sao?

- Này! Cô làm gì ở đây? - Có tiếng nói phát ra sau lưng Sonoko.

"Ơ... Cái giọng này..."

Sonoko quay lại. Quả nhiên là hắn, tên Makoto đáng ghét đang đứng đó, với bịch đồ ăn trên tay. Hết thầy rồi tới hắn, thiệt bực mình. Sonoko trả lời với vẻ khó chịu.

- Câu này tôi phải hỏi ngược lại mới đúng.

- Tôi là thủ thư ở đây. Sao nào?

Makoto thản nhiên bước qua người Sonoko, đến chỗ cái bàn rồi ngồi xuống. Cái thái độ dửng dưng đó thật làm cô tức chết mà.

- Thì... thì sao? Tôi cũng có quyền tới đây chứ bộ.

Sonoko bối rối định nói lý, nhưng chợt khựng lại khi thấy Makoto đổ đầy ra bàn những quả gì đó nhỏ nhỏ, tròn, và có màu đỏ hồng. Cô tròn mắt nhìn cậu ta ăn ngon lành, từng quả một. Makoto xoè tay đưa cho Sonoko vài quả, khẽ cười.

- Nhìn gì ghê thế? Ăn không cô tiểu thư?

Sonoko đỏ mặt, vội quay đi chỗ khác.

- Ai mà thèm.

- Chà. Tiếc thật. Ngon thế này mà.

Makoto cười lớn, tiện tay lấy thêm vài quả cho vào miệng. Sonoko đứng ngượng một chỗ. Cô muốn đi khỏi đây cho rồi. Nhưng tính tò mò lại giữ chân cô lại.

Sonoko muốn biết...

Mãi giằng co tâm trí, Sonoko đã không hay là Makoto đã đứng dậy và tiến lại gần, với một quả nhỏ trên tay. Cho đến khi tiếng giày đánh một tiếng "cộp" trên sàn, cô mới ngoảnh lại. Chỉ chờ thế, Makoto "ra tay".

- Phải chịu đút mới ăn à, cô tiểu thư nhõng nhẽo?

Mặt Sonoko bây giờ đỏ như gấc chín, không nói được lời nào. Makoto gõ nhẹ lên đầu cô và cười.

- Ngon không?

- Cũng... Cũng khá ngon.

Sonoko ấp úng. Không đợi cô phản ứng, anh đã nắm lấy tay và kéo cô ngồi xuống ghế. Nhìn có vẻ mạnh bạo nhưng Sonoko lại cảm thấy cái siết tay đó rất dịu dàng.

Và hình như trong thoáng chốc, cô thấy mặt anh hơi đỏ.

- À... Cái đó... Ăn thêm không?

Makoto dúi vào tay Sonoko một vài quả nữa. Cô vui vẻ bỏ chúng vào miệng. Đây là lần đầu tiên cô được ăn thứ này. Vị nó ngọt, thanh, có mùi thơm thoang thoảng.

- Quả này tên gì thế? - Sonoko hỏi.

- Quả anh đào đấy. Cô có thể gọi nó là Cherry.

Makoto cười, còn Sonoko thì tròn mắt ngạc nhiên.

- Cherry á? Tên nghe quen quen.

- Hoa anh đào đã từng là quốc hoa của Nhật Bản vào khoảng thế kỉ 20 đến 23. Bây giờ chúng gần như tuyệt chủng rồi, chỉ còn vài cây được bảo vệ nghiêm ngặt thôi.

- Vậy sao cậu có?

Sonoko vẫn hỏi tiếp. Thật tình là tính tò mò của cô mãi cũng không sửa được. Nhưng Makoto có vẻ không khó chịu với điều đó. Anh luôn từ tốn giải thích mọi thắc mắc của cô.

- Ông tôi từng đi dự triển lãm hoa anh đào vài chục năm trước. Đó là cái cây anh đào duy nhất có ở Tokio. Nghe nói nó chết khô vì không hợp đất rồi. May thay ông có giữ lại vài cánh hoa và cố gắng phục sinh nó. Đây là bí mật đấy, khi nào thích hợp tôi sẽ dẫn cô đi.

Makoto nháy mắt. Khuôn mặt Sonoko rạng rỡ hẳn lên. Cô nhảy cẫng lên, chân tay khua khoắng như đám con nít được tặng quà. Nhìn cô như vậy Makoto cũng không khỏi bật cười. Chưa bao giờ anh nhìn thấy cô tiểu thư đỏng đảnh này hành động hồn nhiên như vậy cả. Hóa ra trước giờ anh đã luôn đánh giá sai về cô.

- Tuyệt quá. Huraaaa! Nó trông thế nào? Đẹp lắm phải không? Phải không?

Bị Sonoko hỏi dồn, Makoto giật mình tựa mạnh khiến chiếc ghế nghiêng và đổ ra phía sau, báo hại cậu được một cú ê ẩm. Đau, nhưng rất vui. Họ đã khám phá được con người khác của đối phương. Một Makoto thú vị, tươi vui phía sau vẻ buồn chán, cáu kỉnh trong lớp. Và một Sonoko tò mò, trẻ con sau hình dáng quý phái, chuẩn mực của một cô tiểu thư.

Tiếng cười vang lên khắp thư viện.

Trong trẻo.

______________________


Kể từ đó, vào khoảng thời gian giải lao hay sau giờ tan học, Sonoko đều đến thư viện trò chuyện cùng Makoto, xa rời những cuộc tụ tập chơi bời cùng đám bạn. Nhờ anh mà cô biết được rất nhiều thứ. Từ những cái cây, những loài vật hay những điều thú vị về thế giới mà cô chưa biết. Tất cả, Makoto đều nắm rõ. Hoá ra, trái đất đã từng là một thiên đường, rất xinh đẹp và tràn đầy sức sống.

- Tiếc vì đó chỉ là "quá khứ", nhỉ?

Sonoko bày tỏ vẻ mặt tiếc nuối. Cô biết chứ. Trái đất hiện nay ngoài những trung tâm được bảo bọc bởi các lồng kính khổng lồ là "thiên đường", còn lại chỉ là một thế giới chết. Sonoko đã từng tìm hiểu rất nhiều về bên ngoài thành phố bằng internet, nhưng tất cả những gì cô biết chỉ là những trận mưa axit, lũ dân đen nghèo đói, những dịch bệnh, ô nhiễm, và nhiều điều kinh khủng khác. Các dữ liệu về Trái đất những năm trước Đại Thanh Trừng đều bị xoá. Chỉ còn những hình vẽ bằng trí tưởng tưởng hay những văn thư cổ còn sót lại. Nhân loại đang cố xoá sổ những gì thuộc về quá khứ, thứ mà họ đã tự tay giết chết.

Một sự trốn tránh.

- Đúng thế. Tớ không phủ nhận điều đó. - Makoto lên tiếng - Nhưng tớ không giống họ. Thay vì tìm cách lẩn tránh, tớ sẽ đối mặt với nó. Nhất định sẽ tạo ra một thế giới mới, nơi mà...

- Rồi rồi, nơi con người và thiên nhiên hoà thuận chứ gì - Sonoko vẫy vẫy tay - Đây là thần thứ 26 cậu nói câu đó đấy. Kết quả thì sao? Hai ta vẫn ngồi đây chém gió.

Makoto ngó quanh dò xét. Khi chắc chắn không có ai, anh mới thì thầm.

- Thật đấy. Tớ đang cùng chị gái nghiên cứu phương pháp cấy mô và lai tạo giống. Khi nào hoàn thành tớ nhất định dẫn cậu đi xem.

- Khi nào mới xong?

- Không biết.

Sonoko thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. Lúc đó cô cứ ngỡ anh chín chắn lắm, ai ngờ cũng trẻ con y như nhau. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy hình ảnh Makoto hiện diện dưới ánh mặt trời nhân tạo, cô lại khẽ đỏ mặt. In sâu trong đôi mắt xanh đó, anh toả sáng rực rỡ hơn cả ánh nắng kia.

Sonoko dần nhận ra tim mình đã lỗi nhịp yêu thương.

__________________________


- Này, hôm nay nhà mình mở tiệc mừng sinh nhật. Cậu đến nhé.

Một cô gái kéo Sonoko lại khi cô đang định bước ra ngoài cùng Makoto. Anh nháy mắt ra hiệu sẽ đi trước. Đám bạn vây quanh Sonoko và hỏi han cô đủ kiểu.

- Đi nhé, chúng tớ đều sẽ đến đấy.

- Lâu lắm rồi chúng ta chưa đi chung.

- Đúng đó. Cậu sẽ đến chứ?

Ồn ào quá. Đã từ khi nào mà cô lại yêu thích những giây phút yên tĩnh bên anh hơn những buổi tiệc tùng đình đám nhỉ? Chắc Makoto đang sốt ruột đợi. Không còn cách nào khác, cô đành rút ra chục tờ tiền mệnh giá cao rồi đưa cho cô bạn.

- Xin lỗi vì tớ không đến được. Cậu thích gì cứ mua nhé, xem như quà tớ tặng.

Nói xong, Sonoko chạy đi mà không ngoái đầu lại, mặc cho tiếng gọi í ới đằng sau. Đầu hành lang, Makoto đứng đó vẫy tay. Anh bây giờ quan trọng hơn bất cứ ai. Cô chỉ muốn ở bên anh, thế là đủ.

- Á. Cái chìa khóa của tớ rớt đâu rồi.

Sonoko hoảng hốt khi sờ túi áo. Cô dặn Makoto đến thư viện trước trong khi mình quay lại tìm kiếm. Sực nhớ ban nãy cô có chạm phải vài người trong lớp học, chắc nó còn ở đó. Hành lang dài heo hút, dù sao cũng tan học rồi. Sonoko không bước vội. Có tiếng xì xầm, cười nói trong lớp, tiếng của đám bạn. Có lẽ họ bận bàn về bữa tiệc.

- Này. Con nhỏ Sonoko đó ngày càng chảnh choẹ.

Hả? Cô có nghe lầm không?

- Lúc nào cũng kè kè bên thằng Makoto đáng ghét ấy, đúng là một đôi vô tích sự mà.

Giọng nói này...

Chẳng phải là giọng của đứa bạn thân sao?


Sonoko bàng hoàng dựa nhẹ vào cánh cửa gỗ, tai lắng nghe cuộc nói chuyện kia. Cố gắng đính chính lại những lời nói đó. Hi vọng đó là do cô nghe nhầm.

Nhưng...

- Con nhỏ đó tưởng mình có tí nhan sắc và tiền tài là làm nữ hoàng sao? Buồn cười thật.

- Thôi nào, những đứa ngu mà tỏ ra giỏi giang thì cứ để cho nó hoang tưởng đi. Ít ra có thể lợi dụng được. Ha ha.

- Đúng đó. Nhìn xấp tiền này đi. Đủ khao bọn mình một chầu đó.

- Nó còn lợi dụng tốt chán. Chừng nào vắt kiệt rồi hẵng đá vào thùng rác.

- Ý kiến hay. Ha ha.

Những tiếng cười lanh lảnh vang lên, xé tan những kí ức tốt đẹp về khoảng thời gian mà cả nhóm cùng nhau thề thốt sẽ mãi mãi là bạn. Sonoko không suy nghĩ được gì nữa. Đầu óc cô đang cố lục tìm điều gì đó vui vẻ hơn, nhưng đành bất lực. Tiếng cười đó vẫn vang lên sau lưng Sonoko, đâm thủng niềm tin và tình cảm cô dành cho họ. Chiếc điện thoại trên tay buông rơi tạo ra một tiếng vang trên nền.

- AI ĐÓ?

Tất cả sững sờ khi thấy Sonoko bước ra.

Im lặng.

Họ nhìn nhau, không nói một lời.

- Về thôi.

Đám bạn đi ngang qua Sonoko, xem cô như người vô hình. Người cuối cùng, chính là bạn thân nhất của cô, cũng chỉ quay lại nhìn một khắc rồi bước đi. Sonoko đứng lặng ở cửa, nước mắt tràn ra không thể kiềm chế. Chìa khoá vẫn còn nằm ở đó, chiếc móc khóa nhỏ mà bạn cô tặng nhân dịp sinh nhật đã bị giẫm nát.

Sonoko khuỵ xuống, cắn răng chịu đựng.

"Ai đó làm ơn hãy nói với tôi đây không phải là sự thật..."

Ding doong... Ding doong...

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Sonoko. Là của Makoto gọi. Cô quệt nước mắt và nhấn nút trả lời.

"Sonoko, cậu đang..."

- Xin lỗi, tớ bận. Cậu về trước đi.

"A... Khoan..."

Tut... Tut...

Tiếng ngắt tín hiệu vang lên. Sonoko nhặt chiếc chìa khóa cho vào túi rồi lững khững bước đi. Cô vẫn chưa muốn tin, có phải cố chấp quá không? Nhưng sự thật hiện ngay trước mắt, rõ ràng. Cứ thế, cô lang thang suốt dọc hành lang dẫn vào khuôn viên.

Thời gian cứ thế trôi.

_______________________


Ánh sáng nhân tạo đã tắt từ lúc nào. Chỉ có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ của một vài lớp học ca đêm. Mập mờ trong bóng tối, trên chiếc ghế đá, Sonoko ngồi đó nhắm nghiền mắt. Mệt mỏi quá. Có tiếng chuông điện thoại, chắc là của bố mẹ hoặc của cậu ấy.

Cô không buồn nhấc máy, chỉ tắt nguồn rồi đặt đó. Chỉ cần một chút yên tĩnh thôi.

Trường đã tan hết, đèn cũng tắt hoàn toàn, chỉ còn tiếng xào xạc của cây mà thôi. Có lẽ mọi người đang rất lo lắng đi tìm, nhưng Sonoko vẫn chưa muốn về nhà lúc này. Nhiệt độ đang dần hạ thấp, cô thấy lạnh. Chợt giật mình nhìn quanh, vắng quá, Sonoko cảm thấy hơi đáng sợ.

"Cộp... Cộp... Cộp..."

Có tiếng động, chính xác là tiếng bước chân. Ai lại đến đây giờ này chứ? Sonoko thực sự phát hoảng. Còn ai giờ này nữa? Nếu đó là một tên biến thái nào đó thì sao?

"SOẠT"

Ánh đèn chói loá rọi về phía Sonoko. Cô hé mắt nhìn về phía đó và tròn mắt ngạc nhiên.

- Ma... koto... ?

Cậu đứng đó, thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Trông mặt có vẻ vừa lo lắng, vừa tức giận.

- Đồ ngốc. Cậu làm trò gì thế? Có biết tớ đi tìm suốt từ chiều không?

Makoto giận giữ bước tới định mắng Sonoko thêm một trận nữa. Nhưng cậu chợt khựng lại khi thấy đôi mắt của cô đỏ và sưng, hình như cô đã khóc rất nhiều.

Cậu ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay cô.

- Sao thế? Có chuyện gì ư?

Như giọt nước tràn ly, Sonoko ôm chầm lấy cậu khóc nức nở. Bằng giọng nói vỡ oà, cô đã kể, kể rất nhiều. Về điều mà cô gặp phải và những cảm xúc sâu trong lòng. Makoto im lặng lắng nghe rồi ôm nhẹ khi Sonoko kết thúc câu chuyện.

- Tớ hiểu. Cậu cũng đừng vì những thứ không xứng đáng mà đau buồn. Có tớ luôn ở bên mà.

Sonoko ngước lên, mặt ướt nhoà nước mắt.

- Thật không? Lỡ cậu cũng...

- Không có chuyện đó đâu. Tớ sẽ luôn tìm ra và ở sát bên cậu dù có chuyện gì đi chăng nữa.

- Tại sao?

Sonoko ngỡ ngàng. Dù ánh đèn không quá sáng để soi rõ, nhưng cô vẫn thấy được vẻ mặt ấp úng đỏ như gấc của Makoto.

- Vì... Vì tớ thích cậu...



=====================================



Kể từ vụ đó, Sonoko bị tẩy chay. Nhưng cô không sợ nữa vì đã có Makoto bên cạnh. Anh đã dạy cô cách từ bỏ những chuyện không vui để tươi cười mà bước tiếp. Vì vậy Sonoko luôn tự dặn lòng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ để vượt qua tất cả.

Nhưng tại sao cô không thể vượt qua nỗi đau này?

Ran im lặng, vẻ mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc. Nhưng trong đầu cô lúc này thật hỗn độn những suy nghĩ trái ngược.

"Đừng quá thân thiết với Người Được Chọn, nếu không con sẽ phải trả giá..."

Đó là những điều Ran được dạy khi mới trở thành Thần Chết Trắng. Cô hiểu, khi thân thiết quá mức thì lí trí sẽ bị tình cảm chi phối, và kết quả là không đành lòng nhìn người đó chết.

Hoặc tệ hơn là rơi lệ vì Người Được Chọn.

Ran rối bời, cô đã vướng vào điều đó. Nhìn Sonoko quằn quại vì đau đớn, cô đã không thể kiềm chế và sử dụng ma pháp để giúp Sonoko ngủ ngon. Nếu bây giờ Ran phạm phải một lần nữa, có thể cô sẽ bị đày xuống Âm Ngục chịu cực hình.

Con người, ai mà chẳng ít nhiều vì lợi ích bản thân.

Dù là Thần Chết Trắng cũng vậy thôi, họ cũng đã từng là con người.

Nhưng...

Ran siết chặt tay, ánh mắt trở nên cương nghị.

Chỉ một lần nữa thôi...

"Tôi đi một lát. Cô đợi nhé! "

Ran nói và rồi tan biến, để lại một dải sáng lấp lánh và một bông Bỉ Ngạn trên ngực Sonoko. Chỉ một lần nữa thôi, lần cuối cùng cô giúp đỡ Người Được Chọn.

Sonoko ngước mắt lên, khoảng không gian trước mặt chợt nhạt nhòa. Cơ của làn mí cũng dần tê liệt khiến mắt cô cứ mở trân trân. Lòng đen bị che bởi một lớp màng trắng đục. Có lẽ đây là nguyên nhân khiến Sonoko nhìn mờ. Da thịt đang hoại tử và thối rữa ngày một nhanh, chẳng khác nào một cái xác sống kinh tởm. Cũng may là cô đã quen với những cơn đau, và một vài sợi dây thần kinh cũng đã ngừng hoạt động. Cứ gắng đến ngày mai nữa thôi, cô sẽ chết, sẽ được giải thoát khỏi cái thế giới tàn nhẫn này.

Tiếng sóng vẫn vỗ ào ạt...

_________________________


Thời gian cứ hững hờ trôi. Thoáng chốc đã qua đi một ngày nữa.

Hôm nay, Sonoko sẽ chết...

Ran đã đi rất lâu rồi, điều đó khiến Sonoko sốt ruột. Sau tất cả thì chỉ có cô ấy ở bên cô. Người mà Sonoko tin yêu nhất đã bỏ đi, nếu cả Ran cũng thế thì cô biết tin ai nữa đây. Thế giới này mục nát chẳng khác gì cơ thể cô bây giờ. Sonoko hận, tất cả những ai đã đẩy cô vào đường cùng.

Nhưng len lỏi trong tim...

Vẫn đọng lại chút cảm xúc ngày đó...

Không...

Không phải chỉ một chút...

Tâm trí Sonoko hỗn loạn bởi những cảm xúc đan xen, trái chiều. Nửa yêu nửa ghét, nửa hi vọng nửa căm thù... Có chút sợ hãi. Cô chợt thấy mình quá nhỏ bé dưới bầu trời bao la này. Có phải khi chỉ có một mình giữa thiên nhiên rộng lớn thì con người ta mới nhận ra điều này?

Một bóng đen hiện ra, lơ lửng trên không với tấm áo choàng đen và cái lưỡi hái sắc nhọn trên tay. Tuy không nhìn rõ nhưng có vẻ là một người đàn ông. Hắn từ từ tiến lại gần Sonoko.

Đó là Thần Chết...

A ha, phải rồi, mình sẽ chết vào hôm nay mà.

Chẳng phải điều đó rất đáng mừng sao?

Mình sắp được giải thoát.

Đáng lẽ phải vui mới đúng chứ?

Nhưng...

Sonoko không sợ chết, cô chỉ sợ nguyện vọng đó không được thực hiện. Cô vẫn còn một điều ước. Đó là lý do ngu ngốc khiến Sonoko cố gắng tới đây tìm kiếm.

Cô muốn gặp anh lần cuối...

Chỉ một lần thôi...

"Đến giờ rồi, sinh linh bé nhỏ đáng thương ạ."

Hắn nở một nụ cười man rợ, như đã quen với việc lấy đi sinh mạng ai đó. Chiếc lưỡi hái từ từ đưa lên cao.

"BÁCH NGẠN CÔNG"

Hàng trăm cánh hoa phóng vùn vụt về phía Thần Chết, làm bật ngược chiếc lưỡi hái trên tay và đẩy hắn ngã sầm xuống đất. Đó là Ran, với một ngọn lửa nhỏ trên tay. Cô hạ cánh xuống cạnh Sonoko và đẩy lửa vào lồng ngực cô ấy.

"Cái này sẽ giúp cô một số chuyện"


"Nguyện vọng cuối cùng của cô, tôi sẽ thực hiện"


Thần chết ngồi dậy, cầm lưỡi hái giận dữ.

"Ngươi dám tấn công ta và lấy cắp Lửa Sinh Mệnh à? Thật to gan!"

Hắn quay ngược lại ra đòn, hàng ngàn lông vũ màu đen túa ra choán ngập không gian.

Chuyện gì xảy ra vậy? Sonoko không hiểu gì hết. A, không đau nữa. Mắt cô đã nhìn rõ và cổ họng đã thoáng trở lại, cơ thể cũng cử động được. Cô lồm cồm bò dậy. Đây là công dụng của ngọn lửa ban nãy sao?

___________________________


Brừm...

Tiếng động cơ xe vang lên sau lưng Sonoko. Từ trong làn bụi mù mịt, một chiếc ô tô phóng ra. Cô bàng hoàng, đó chẳng phải là xe của Makoto sao. Gần, gần hơn nữa để cô nhận ra người đang điều khiển chiếc xe không ai khác là chính anh. Cùng với Chis.

Chiếc xe dừng lại, Makoto bước ra. Anh thoáng trông thấy Sonoko từ xa. Cô quay bước bỏ chạy, theo hướng những con sóng ào ạt kia.

- Khoan đã, Sonoko! Anh đây mà!

Cô biết chứ.

Đó là anh, Makoto.

- Dừng lại! Đừng chạy nữa!

Anh gọi với theo và lao về hướng Sonoko. Cô cắm đầu chạy, dù biết làn nước kia có thể nuốt chửng mình. Cơ thể bắt đầu có dấu hiệu chững lại, Lửa Sinh Mệnh không phải là thần dược. Những miếng thịt hoại tử nơi bắp chân dần bong ra để lộ xương và những bó cơ chằng chịt. Sonoko đã cảm nhận được làn sóng đục ngầu đang vỡ oà dưới chân.

"Mình đang làm gì vậy?"

"Chẳng phải mình ước được gặp lại anh sao?"

"Anh đang ở ngay trước mặt cơ mà?"

Cô vẫn chạy.

Nước ngập tới đùi, cản dần những bước chân.

Đen đặc.

Bốc mùi khó chịu.

"Không!"

"Mình xấu xí thế này, kinh tởm thế này..."

"Anh ấy nhất định sẽ ghét mình!"

"Quái vật, mình đúng là một con quái vật..."

Có tiếng lội bì bõm từ xa.

Và gần dần...

Sonoko mệt nhoài, gục ngã. Lửa Sinh Mệnh đang dần yếu đi.

Một bàn tay với lấy và kéo cô vào lòng.

"Ấm áp quá..."

- Tìm được em rồi!

Makoto bế cô lên khỏi mặt nước, nhẹ như không. Anh lội từng bước thật nhanh, giống như đang vội vã.

- Bỏ em ra! Em xấu xí thế này anh nhất định sẽ ghét em.

Sonoko dùng tí sức lực còn lại để vùng vẫy nhưng không sao thoát được đôi tay rắn chắc của Makoto. Anh siết nhẹ như sợ đánh mất cô lần nữa, giọng vẫn đầy dịu dàng như ngày ấy.

- Anh yêu em, một Sonoko tinh nghịch, trẻ con, hay tò mò, cứ hay tỏ ra mạnh mẽ và có nụ cười toả nắng chứ không phải là một Sonoko xinh đẹp, quyền quý, cao sang. Em hiểu không?

- Nhưng còn... Chis... ?

Cô khóc nấc lên, vẫn là dòng huyết lệ đó. Cô đã biết trước số phận của mình. Nếu cô chết đi thì ai sẽ ở bên an ủi anh? Trước đây, Sonoko không chấp nhận việc Makoto bên người con gái khác. Tuy nhiên bây giờ, cô đã đủ trưởng thành để vượt qua sự ích kỉ của bản thân. Nhưng trong lòng vẫn nhói đau một điều gì đó.

- Đồ ngốc. Chis chính là người chị gái mà anh đã nói. Anh chỉ yêu mình em thôi.

- S... sao....?

Thì ra là thế, Sonoko cười trong nước mắt. Chỉ vì sự ngu ngốc, ích kỉ của mình mà cô phải trả giá bằng sinh mạng. Chis đã chờ sẵn trên xe với hộp y tế trong tay. Chiếc xe rồ ga và chạy men theo con đường mòn sát biển. Sonoko được Chis chăm sóc tận tình, ánh mắt đó chứa đầy tình cảm, không hề có tí xa lánh hay thương hại. Càng nghĩ cô càng xấu hổ.

______________________


RUỲNH.

Ran bị quật ngã, khói bụi bốc lên mù mịt. Bộ kimono trắng bị vấy màu máu, đỏ tươi hệt như màu hoa Bỉ Ngạn. Thần Chết Trắng vốn chỉ là thực thể của linh hồn, vốn dĩ không thể đánh lại Thần Chết thực sự. Hắn đứng trên cao, cười ngạo mạn.

"Ngươi nghĩ mình có thể thắng ta sao? Dù có là người hầu cưng của Chúa đi chăng nữa thì ngươi cũng chỉ là Thần Chết Trắng, kẻ chịu tội cho cái chết của chính mình. Nên biết điều một chút đi..."

Nói rồi hắn quay lưng đi, chĩa thẳng lưỡi hái về chiếc xe đang chạy. Đột nhiên một bàn tay nắm lấy áo choàng hắn giật ngược ra sau, tiếp theo là một cú Karate giáng xuống. Là Ran. Xét về hệ ma thuật thì cô không thể đấu lại Thần Chết, nhưng nếu dùng các đòn nghiêng về thể lực thì cô có thể cầm chân hắn một lát nữa. Ran không rõ, cô chỉ cảm thấy mình rất rành về Karate.

Có lẽ cô đã từng tập nó trước khi trở thành Thần Chết Trắng.

Men theo ven biển, chiếc xe chạy với vận tốc nhanh kinh khủng. Makoto có vẻ rất vội. Cũng phải thôi, Lửa Sinh Mệnh trong Sonoko đang dần yếu ớt. Cô có thể cảm thấy một sức mạnh gì đó đang đè nén lồng ngực, cản trở từng nhịp đập, từng hơi thở của mình. Ngoài kia, bên cạnh tiếng gió rít vẫn còn tiếng sóng vỗ, xa xăm, mang theo cái gì đó tiếc nuối.

________________________


Cuối cùng xe cũng dừng lại dưới chân một ngọn núi. Makoto mở cửa xe và bế Sonoko ra ngoài. Chis vẫn ngồi trên xe và nói lời tạm biệt. Ẩn sau tảng đá to lớn là một cửa hang bí mật.

Mùi đất ẩm, xung quanh tối om, chỉ có tiếng bước chân đi vội vã. Cô vịn chặt lấy áo anh như sợ anh sẽ biến mất. Có ánh sáng ở cuối đường hầm, một thứ ánh sáng chói lòa mà cô chưa từng được thấy.

Ánh mặt trời.

Vẫn là mặt trời nhân tạo mà Sonoko đã thấy ở Trung Tâm, nhưng ở đây dường như rực rỡ hơn. Cô nhận ra điều đó khi anh bước ra khỏi đường hầm và chỉ cho cô thấy bầu trời xanh cùng quả cầu rực sáng trên không. Ánh sáng chói loá khiến Sonoko nheo mắt lại. Thật ấm áp.

- Tại sao nơi đây lại...?

- Khoảng 20 năm trước, ông anh đã lập nên trung tâm thí nghiệm này. Nhờ có kiến thức và ý chí muốn lập một "Thiên đường", ông đã tạo ra mặt trời nhân tạo gần giống như mặt trời thật. Không phải là thứ ánh sáng phát ra từ những bóng đèn vô tri vô giác, ánh sáng này được tạo nhờ năng lượng thực sự. Sonoko à, anh sẽ chỉ cho em thấy thế giới đẹp đến nhường nào.

Makoto siết nhẹ cô vào lòng và tiếp tục bước. Giờ Sonoko mới để ý đây là một thung lũng nhỏ bao quanh bởi sườn núi, được bảo bọc trong một lồng kính khổng lồ. Tuy cũng giống như Trung tâm, nhưng nơi này mang một cảm giác yên bình hơn, tự do hơn. Trải dài hai bên đường đi là những loài cây kì lạ mà cô chưa từng thấy trước đây.

Mải ngắm nhìn, Sonoko chợt giật mình khi một cánh hoa đáp nhẹ lên tay. Nó nhỏ, có màu hồng. Cô ngước nhìn lên phía trước, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Một cây anh đào to lớn đang nở hoa rực rỡ.

- Đây... Đây là...

Sonoko không nói nên lời. Bàn tay tê dại của cô khẽ đưa ra, bắt lấy vài cánh anh đào đang bay là tà trong không trung. Một trận mưa hoa, màu hồng choán ngập đáy mắt, rực rỡ hệt như thiên đường.

- Anh đã từng nói sẽ đưa em đi xem hoa anh đào nở mà.

...Sonoko, anh yêu em...

Makoto ôm Sonoko thật chặt như sợ vuột mất. Anh đã nói và cô cũng đã nghe câu này rất nhiều lần. Nhưng đây là lần đầu tiên cảm xúc của cả hai mãnh liệt đến thế.

- Em cũng yêu anh.

Dòng huyết lệ nhẹ lăn trên đôi má.

Khoảnh khắc này... xin đừng biến mất.

RUỲNH.

Ran trúng đòn và văng ra xa, ngã xuống đất làm bụi tung mù mịt. Sức mạnh thể chất đúng thật không thể so sánh với ma pháp tâm linh. Cô không thể đứng lên được nữa. Gã Thần Chết hoá ra một tấm lưới phép trói lấy Ran.

"Mất thời gian quá. Ta sẽ xử ngươi sau. Ngoan ngoãn nằm đó đi!"

Nói rồi hắn biến mất vào không gian. Ran bị trói chặt, mỗi cử động của cô đều khiến lưới phép cuốn mạnh hơn nên không còn cách nào khác, Ran nằm im. Trong một thoáng, cô khẽ nhếch miệng.

"Có lẽ đã kịp rồi."

___________________________


- Phải rồi, Makoto. Sao anh tìm được em? - Sonoko thắc mắc.

- Một cô gái. Cô ấy xuất hiện trong giấc mơ và kể cho anh nghe tất cả.

- Cô gái?

- Đúng. Cô ấy có mái tóc đen dài, mặc bộ Kimono trắng và có một đôi cánh trắng sau lưng. Toả hào quang dịu nhẹ, rất ấm áp.

Sonoko, hai mắt rưng rưng, bàn tay khẽ đặt lên ngực, thoáng nhớ về khoảng thời gian cô và Ran ở bên nhau. Dù cả thế gian gọi Ran là Thần Chết Trắng thì trong lòng Sonoko, cô ấy vẫn là một thiên thần.

- Cảm ơn cô, Ran Mouri.

Thấp thoáng một bóng đen hiện ra. Sonoko hiểu, thời gian đã không còn nữa. Cô nhắm mắt đón nhận những gì sẽ phải đến.

Chiếc lưỡi hái giơ lên cao.


- Makoto, em yêu anh...

Em yêu anh...

Yêu an...


Tia sáng lướt qua, Lửa Sinh Mệnh vụt tắt.

Nhịp đập trái tim của cô, anh không cảm nhận được nữa.

Thần Chết lặng lẽ mang theo linh hồn nhỏ bé trở về với Chúa, bỏ lại sau lưng bóng dáng một chàng trai đang ôm lấy cái xác trống rỗng. Làn gió nhẹ thổi bay những cánh anh đào, tạo ra một cơn mưa hoa. Vừa đẹp, vừa tang thương.

- Anh yêu em...

__________________________


"A A A A A A A..."

Tiếng hét vang lên sâu trong Linh Ngục. Những ngọn lửa đỏ bập bùng đang thiêu đốt một linh hồn đáng thương. Đó là Ran, đang bị xích vào Lôi Địa. Lửa cháy, và sét vẫn giáng xuống những dòng điện cao thế.

- Ran Mouri. Ngươi biết rõ luật mà vẫn phạm. Tội tày trời. Ta giáng ngươi vào Linh Ngục 5 năm. Hãy trả giá vì những gì ngươi làm đi!

Vị Chuá quyền uy quay lưng đi, cánh cửa ngục dần khép lại. Ran cười khẩy, cô biết điều gì sẽ đến. Chỉ 5 năm thôi, so với khoảng thời gian cô lang thang có là gì.

Một khoảng tối bao trùm tất cả.


================================

Chú thích: Lý do mà Sonoko được Thần Chết đến tận nơi bắt linh hồn, còn Kazuha thì không là vì Kazuha tự nguyện chết vì em gái, còn Sonoko chết vì bị bệnh ép buộc.

 
rất dài rất hay
nói chung là không có từ nào để nói
diễn biến chậm rãi không chậm không nhanh đủ để người đọc nắm bắt được diễn biến của câu chuyện cũng như cảm nhận cảm xúc của nhân vật
trong cảnh có tình, ta rất thích
tiếp tục phát huy nhé!~^o^~
 
×
Quay lại
Top Bottom