[Longfic] Tân Nương Hoàng Đế

Ren Chan

Nothing lasts forever.
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/5/2013
Bài viết
56
Author: Ren ♥


Disclaimer: thuộc về bác G.A


Rating: K+


Pairing: ShinRan


Warning: OOC


Catelogy: ngôn tình cổ trang


Notes: Vì là ngôn tình cổ trang nên tớ sẽ thay tên nhân vật ra tiếng Trung để phù hợp với bối cảnh.


Fic này tớ viết từ lâu lắm rồi nhưng giờ mới post lên vô tình thấy lại cuốn sổ dưới gầm bàn đầy bụi bặm nên tiến độ sẽ nhanh hơn những fic khác một chút. Tuy nhiên tớ cần thời gian để chỉnh sửa thêm fic, mong là mọi người đừng ném đá :((


Summary:


Nàng - tiểu thư độc nhất nhà họ Mao, gia thế lẫy lừng, phụ thân là đại quan được nhiều người kính trọng trong cung đình. Sinh ra đã là một tiểu thư thông minh, bướng bỉnh, nghịch ngợm, thích động vật hoang dã hơn là nam nhân.


Chàng - Hoàng đế nước Công, nổi tiếng lạnh lùng băng lãnh, tàn khốc vô biên, thiên tài mười năm mới có một. Lên ngôi năm 18 tuổi đến nay thay đổi hầu hết quốc pháp và nhiều cải cách quân sự. Một lòng h.am m.uốn quyền lực, xem thường nữ nhi vô tận.


Nữ chính, nam chính đều không thích yêu, vậy thì tại sao nàng lại là Hoàng phi??? Huống hồ gì hai người còn chưa gặp mặt nhau một lần!


Đã vậy, thì hãy dõi theo Mao tiểu thư, xem nàng làm thế nào để tồn tại trong Hoàng cung khắc nghiệt và ngày ngày phải đối mặt với chàng Hoàng đế lạnh lùng kia.




..:: Mở đầu ::..

Kinh thành nước Công, già trẻ lớn bé, hẳn ai cũng biết đến tiếng tăm của Mao Lợi Lan - nữ tử độc nhất của Mao tể tướng nổi danh. Người người ca tụng: nàng đích thực là tiểu thư quý tộc, thông minh sắc bén, âm mưu đầy mình, ra tay như gió. Năm 8 tuổi xuất chúng ở tất cả các bộ môn văn võ. Năm 10 tuổi đọc vanh vách quá trình xây dựng nhà họ Mao. Năm 13 tuổi thuộc lòng toàn bộ lịch sử hình thành và phát triển của vương quốc. Năm 15 tuổi tham dự kì thi dành cho con gái quý tộc, được vinh danh "Đệ nhất tiểu thư kinh thành".


Đến tuổi lấy chồng, nàng đây ước muốn không quá nhiều. Người xứng làm phu quân của nàng, đương nhiên không cần thuộc dạng giàu có vương giả, chỉ cần một mực chung thủy, không tơ tưởng tới nữ nhân, sẵn lòng hầu hạ nàng suốt kiếp, đặc biệt là phải thông minh hơn nàng, nhan sắc tầm cỡ huynh đệ của nàng là được rồi!


Ây da, những tưởng đó chỉ là mộng ảo, ai ngờ rằng cũng có ngày nó trở thành thực!


Nguyên nhân đầu tiên là do trong Hoàng cung đột nhiên mở đợt tuyển phi, đích thân Thái hậu tổ chức. Đối tượng tham gia không kể giàu nghèo, tiểu thư hay nông dân, miễn là tài sắc vẹn toàn, hội tụ đủ điều kiện cầm, kỳ, thi, họa, công dung ngôn hạnh là duyệt hết!


Nguyên nhân thứ hai, Tể tướng đương triều Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang hớn hở bảo nàng đi dự tuyển. Lại bảo rằng nếu nàng tham gia thì sau này sẽ không cấm cản nàng đi vui chơi với thú hoang nữa. Nàng vốn yêu động vật, nghe vậy thì vui sướng khôn siết, lập tức đăng kí một suất, đương nhiên là đã vạch sẵn kế hoạch bỏ thi trong đầu.


Nguyên nhân thứ ba, là do Mao phu nhân Phi Anh Lí quá sức khắt khe trong việc nuôi dưỡng nàng. Ngoại trừ những lúc nàng lén trốn ra ngoài chơi đùa với muông thú, thì thời gian còn lại lúc nào mẫu thân cũng kè kè bên cạnh dạy dỗ từng chút một, còn bắt nàng che dấu bản tính bướng bỉnh. Quá sợ mẫu thân, mỗi khi người có mặt, nàng luôn tỏ vẻ một tiểu thư đích thực. Vì vậy, lúc nàng đi dự tuyển mẫu thân còn lo lắng đi theo,
nên nàng lúc đó không những không thể bỏ thi mà còn quá sức hoàn hảo, điều mà nàng chẳng muốn bao giờ.


Nguyên nhân thứ tư, đương kim tiểu thư nhà họ Mao quả là một tài nữ. Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, trí thông minh siêu việt, từng cử chỉ từng lời nói cũng hết sức quý phái, có phong thái của tiểu thư đài các. Tính tình ngoan hiền, ngây thơ, đứng đắn, không khiếp sợ trước bạo quyền. Lại còn Thái hậu rất có cảm tình với nàng, rốt cuộc thông báo rằng nàng là tiểu thư duy nhất được chọn, ngoài ra không còn ai khác. ( Nàng vừa nghe đến đấy thì một mực muốn phá nát cả Hoàng cung, cũng may là được phụ mẫu lườm mắt hăm dọa )


Nguyên nhân thứ năm, cũng là nguyên nhân cuối cùng, hắn ta - Hoàng đế Công Đằng Tân Nhất, tuyệt nhiên không có một tiếng phản đối, ngay cả cái liếc mắt nhìn nàng cũng không. Hắn chỉ im lặng gật đầu với quyết định của Thái hậu, làm nàng có muốn trốn hôn sự cũng không được.


Và thế là Mao Lợi Lan rất tự nhiên trở thành Hoàng phi duy nhất của nước Công, chủ nhân toàn bộ Hậu cung. Khỏi phải nói cũng biết phụ mẫu nàng mừng vui cỡ nào. Trước khi dọn đến Hoàng cung, bọn họ căn dặn đủ thứ và cũng hăm dọa đủ điều. Nàng nói nàng vào đó không có bạn, ảnh hưởng đến tâm sinh lí, cho nàng từ chối hôn sự được không? Kết quả là bị phụ mẫu mắng té tát. Hic, con gái sắp đi lấy chồng mà sao lại mắng dữ dội thế chứ?


Rốt cuộc, thấy nàng năn nỉ ỉ ôi, phụ mẫu mới xin phép Hoàng đế cho nàng đem theo một chú mèo con trắng muốt, đáng yêu vô cùng, vào cung cho có bạn. May mắn cho nàng là hắn cũng gật đầu, mặc dù chẳng quan tâm gì cả. Nhưng thế cũng tốt. Hắn và nàng, không ai để ý ai, bất đắc dĩ cả hai phải chiều lòng phụ mẫu mà thôi. Đành phải diễn vở kịch này vậy.


Ngày diễn ra lễ thành thân và lễ đăng quang ngôi vị Hoàng phi, nàng vận y phục đẹp đến không tưởng tượng được, hiên ngang đi bên cạnh hắn, khiến toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào tân lang và tân nương, ai cũng tưởng đây là cặp trai tài gái sắc, quả thật xứng đôi. Thế mà suốt buổi lễ, ánh mắt hắn và nàng chưa gặp nhau bao giờ.


Đêm tân hôn, nàng mệt đến lả người, nhưng vẫn cố sức túm chăn túm gối, bày ra một dải ngăn cách trên gi.ường. Nàng phân chia hai phần rõ ràng, phần ngoài của nàng, phần trong của hắn. Nhỡ như hắn có ý đồ gì với nàng thì còn có chỗ để chạy thoát thân. Hắn cười một cái khinh khỉnh, bảo rằng loại con gái như nàng, hắn cơ bản không hứng thú. Nàng điên lên, lấy hết phần gối bên hắn xếp gọn trên ghế dài, bảo hắn nam nhân phải biết nhường nhịn nữ nhân, đêm nay ngủ trên ghế đi. Hắn tức giận, nói nàng vô lễ, trừng mắt nhìn nàng. Rồi cả hai cãi nhau bằng ánh mắt sát thủ, lườm lườm đối phương. Giữa đêm, vì quá mệt mỏi, nàng với hắn đành phải ngừng chiến, lấy gối chăn trên ghế rồi chia lại nửa cái gi.ường. Hắn vừa nằm lên là thiêm thiếp ngủ, chẳng kiêng nể cái chi nữa.


Nàng ôm chăn, tự hỏi: "Làm tân nương của tên đó, chẳng lẽ cứ cãi nhau với hắn suốt à??? Ngày nào cũng phải nhìn mặt hắn sao? Rồi lại phải sinh Hoàng tử, đột nhiên trở thành bà mẹ trẻ? Chưa kể Hoàng cung đầy rẫy âm mưu hiểm độc nữa cơ. Trời ơi! Tuổi thanh xuân của ta!!!"



Aizz, nàng không biết, không biết đâu!!! Nàng không muốn làm Hoàng phi đâu!!!
 
zynnie : Xin lỗi nhưng Au đâu có nói thế :p

Au rất cảm ơn mọi người đã quan tâm tới fic của Au :) Au vui lắm :"> Thời gian tới Au rất bận rộn. Vì vậy Au mạn phép muốn hỏi các bạn là Au nên dành hết tâm trí cho fic nào??? :-? Mong nhận được sự phản hồi từ các bạn nhé! :">

Chapter 1.
Hoàng cung nước Công

Từ sáng sớm, rất sớm, một tiếng thét kinh thiên động địa cất lên từ một căn phòng nào đó, khiến cho khung cảnh yên lành trong cung bỗng biến mất nhanh chóng. Chim chóc từ mái nhà đang thong thả nhảy nhót cũng phải giật mình rớt xuống đất. Cá cảnh trong hồ ung dung đớp mồi cũng kinh hãi trốn dưới hang đá. Ngay cả Thái hậu đang thưởng trà cũng thót mình đánh rơi cái tách thời Trung cổ đáng giá ngàn vàng mới mua hôm qua. Tiếc của hóa giận, Thái hậu lập tức triệu lính đi tìm hung thủ!

Nói chung, chỉ tại tiếng hét kinh khủng kia mà Hoàng cung ngày thường vốn tĩnh lặng bỗng trở nên nhốn nháo lạ thường.

Mà cái người nào đó ở trong căn phòng nào đó cũng đang trong tình trạng hốt hoảng, tay không ngừng lấy gối ném ai đó ngồi bực tức trên gi.ường.

"Dừng lại ngay!!!" Ai đó tức giận gắt lên, hai tay vẫn đang đỡ những cú đánh như trời giáng vào người.

"Không không không không!" Người nào đó càng đánh dữ dội hơn "Háo sắc! Háo sắc! Đồ... đồ.... háo sắc!"

"Cái gì???" Ai đó không hiểu cái mô tê gì cả, trừng mắt hỏi lại.

"Ngài....ngài..... dám ôm.... ta..." Người nào đó càng nói tiếng càng nhỏ lại. Cái cụm từ phía sau "mà ngủ" vì quá xấu hổ không thốt ra được.

"Hả? Ta... ôm cô ư?" Ai đó thoáng ngạc nhiên, sau đó lại cười như chưa có chuyện gì. "Vậy mà ta cứ tưởng mình ôm một tảng đá phẳng lì chứ."

"Ngài... ngài nói sao....?" Người nào đó đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp không nói nên lời. Rõ ràng lúc nàng dậy, tay hắn ta đặt ngang hông nàng cơ mà, làm sao mà biết.... Chẳng lẽ....hắn đã.... A a a a a a !!!!!!!!!!!

"Không đúng à? Phẳng như vậy, người lại toàn xương, ôm thật chẳng thoải mái chút nào." Ai đó mặt dày lên tiếng.

"Ngài....không biết xấu hổ!!!!" Người nào đó tức đến nỗi muốn đập nát luôn cái gi.ường. Tên Hoàng đế đáng ghét! Vừa ăn cướp vừa la làng hả???

"Th-thưa Hoàng hậu, có chuyện gì vậy ạ?" Hầu nữ riêng của người nào đó đứng ngoài phòng, ánh mắt lo lắng hướng vào bên trong.

"Tiểu Mĩ! Tiểu Mĩ ơi! Hu hu hu!" Người nào đó định chạy ra ngoài để khóc lóc kể lể, nhưng bỗng một cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng kéo lại, để nàng ngồi trong lòng ai đó. Xấu hổ, nàng vùng vẫy muốn thoát, không ngừng liến thoắng:

"Thả ta ra! Ngài là đồ háo sắc! Thả ra!"

"Cô nghĩ làm sao mà ngay trong buổi sáng sau đêm tân hôn lại chạy ra ngoài khóc lóc với tì nữ? Chẳng lẽ lại nói phu quân vì ôm cô trong lúc ngủ nên cô mới la hét như vậy hả?" Ai đó giữ nàng lại thật chặt, lộ rõ vẻ hăm dọa.

"Tiểu Mĩ là tỷ muội của ta. Chuyện của ta với ngài, nàng ấy cũng biết." Nàng phản bác, đôi môi mím chặt lại.

"Cô không tính đám tì nữ đứng sau lưng nàng ta à? Đừng để ta phải mất mặt vì có một Hoàng hậu như cô!" Ánh mắt của ai đó ánh lên tia nhìn chán ghét.

"Hoàng hậu như ta thì sao nào?" Nàng giận dỗi. Nàng có làm sao đâu chứ? Hắn cơ bản khinh người quá đáng! Nếu có thể thoát khỏi cánh tay hắn thì nàng đã thụi cho hắn một cú rồi.

"Không xứng!" Hắn đáp, giọng điệu khinh bỉ vô cùng. Nàng nghe xong, bỗng có cảm giác khó chịu không tả được, uất ức đến nỗi không muốn nói thêm một từ nào nữa.

Thấy nàng đã chịu ngồi yên, hắn mới buông tay, thả tự do cho nàng, còn mình thì đứng dậy bước ra ngoài, tuyệt nhiên không nhìn nàng lấy một lần.

Cái gì chứ? Nàng đương kim tiểu thư của Mao Lợi phủ, gia thế tuyệt đối không thua kém ai ngoại trừ hắn. Hơn nữa, nàng am hiểu tất cả các lĩnh vực cầm, kỳ, thi, họa... tất cả những gì mà nữ nhi phải có. Thậm chí võ công nàng cũng không thua ai, bất quá thì chỉ thua mỗi sư phụ thôi.

Vì lẽ đó, người người đều ngưỡng mộ nàng, kính trọng nàng. Còn hắn thì sao? Cả hai chưa gặp bao lâu mà nàng đã sớm xác định là cuộc sống sau này chắc chắn không được yên lành rồi.

Haizzz, nàng có phải là người con gái duy nhất trên trần gian mang số phận đáng nguyền rủa thế này không vậy?

Than vãn thở dài cái sượt, nàng đứng dậy bước ra. Cửa vừa mở, đập vào mắt nàng là hình ảnh của hắn cùng với Thái hậu đang đứng bên ngoài. Ack! Cái gì thế này?

"Lợi Lan tham kiến Mẫu hậu." Nàng vội vàng cúi đầu thi lễ. Thái hậu dịu dàng đỡ nàng, ánh mắt âu yếm vô cùng.

"Ta vừa được lính bẩm báo rằng tiếng hét vừa nãy xuất phát từ phòng tân hôn." Thái hậu lo lắng nhìn hắn. "Có chuyện gì với hai con à?"

"Không có gì đâu, mẫu hậu." Hắn nói, cười cười để làm dịu lòng bà. "Chỉ là tân nương của con vô tình thấy con chuột. Vốn bản tính tiểu thư quen được chiều chuộng, nàng ấy sợ quá thét lên thôi."

Hắn khẽ liếc mắt sang nàng đang đứng đó, vừa có vẻ trêu chọc vừa có vẻ mỉa mai. Nàng tức muốn chết nhưng vẫn ra vẻ vui cười, yểu điệu thục nữ nói:

"Vâng, là do con vô tình thấy chuột, sợ quá hét lên một tiếng. Con chuột đó thật không biết lễ nghĩa, cứ cố leo lên ngang hông con. Con và phu quân phải đuổi mãi nó mới xuống. Lúc con mắng nó còn kêu "chít chít" như chẳng làm điều gì sai ấy ạ."

Hết câu nói, nàng tươi cười như nắng làm cho biết bao người phải tự nguyện đổ rạp dưới chân nàng. Thái hậu chỉ dịu dàng cầm tay nàng, an ủi: "Tội nghiệp con. Chắc con sợ lắm rồi. Con chuột đó thật quá đáng mà!" Rồi bà quay sang phía hắn, ngạc nhiên thốt lên:

"Hoàng nhi, con bị sao mà mặt mày tái mét thế kia?"

"Phu quân, chàng sao thế?" Nàng cười xảo quyệt. "Con chuột ấy thật quá quắt! Chẳng lẽ chàng cũng sợ chuột?"

"K-không sao." Hắn siết chặt lấy tay. Con nhỏ này, dám ví hắn như chuột! Thật là một sự sỉ nhục!

"Thật may là con không sao." Thái hậu hiền từ nói. "Cũng không còn sớm nữa, hai con mau sửa soạn rồi đến tẩm cung của ta."

"Vâng. Chúng con sẽ đến ngay, thưa mẫu hậu." Hắn đáp, rồi cả hai cúi người thi lễ tiễn Thái hậu.

Một lúc sau, khi Thái hậu đã đi xa....

"Mao Lợi Lan, cô sẽ biết tay ta!" Hắn vừa cười vừa thì thầm vào tai nàng.

"Thiếp rất hân hạnh, thưa phu quân!" Nàng cũng cười vui vẻ trả lời, ánh mắt có một sự khiêu khích dành cho hắn.

Trong tình cảnh Hoàng đế cười nói vào tai Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng cười vui đáp lại, chẳng khác gì đôi tân lang ngày mới cưới. Các cung nữ ở đó đều thoáng ửng hồng đôi má, ngoại trừ Tiểu Mĩ là lo lắng khôn nguôi.

"Chẳng biết hai người họ thì thầm to nhỏ gì đây? Chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì rồi."


Next:

....Chẳng biết là nàng có võ công quá cao cường hay số trời định sẵn, mà một mũi tên trúng hai con nhạn, bàn tay ngọc ngà của nàng đập thẳng vào mặt hắn....

 
Hiệu chỉnh:
Hi.buồn cười quá đi mất thôi. Đúng kiểu vỏ quýt dày móng tay nhọn đây rồi, kẻ tám lạng, người nửa cân. Xem ra trong cung còn nhiều chuyện vui vẻ.hihi
Thích cách miêu tả tự nhiên dí dỏm này, nhất là đoạn thái hậu tiếc của.hài kinh dị
 
Em xin cái phong bì :KSV@10: . Chap mơi hài quá Ren-chan ơi :KSV@09: , Shin-kun nhà ta ... . Chẹp , chẹp , đúng là gậy ông đập lưng ông :KSV@05: . Chap 1 phải nói sao nhỉ ? NGẮN QUÁ !!! Không biết tại tính em tham lam hay do chap ngắn thật mà đọc không có đã gì hết :KSV@15: . Và cái tật ăn gian dòng là không thể tha thứ :KSV@07: .
À mà ss hỏi là nên chú tâm vào fic nào ấy ạ ? Thực ra thì em nghĩ rằng fic nào cũng quan trọng như nhau cả , em thích tất . Nhưng mà đây là fic gần nhất của ss rồi nên cảm xức vẫn còn dạt dào , thăng hoa , vì vậy nên cách hành văn cũng sẽ trôi chảy hơn , hay hơn . Với lại fic này cũng hoàn thành rồi nên tiến độ cũng nhanh hơn , không để reader phải dài cổ nữa . Đấy là em nghĩ thế thôi ạ , còn lại là phụ thuộc vào quyết định của ss .
p/s : Hóng chap mới của ss nha :KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
đọc chap vừa rồi buồn cười quá:)). Nhưng sao nó ngắn vậy? Mình hóng chap tiếp nha và cố hoàn thành cả những các fic khác nữa nha~^o^~
 
hài quá ta, nhìn cung cách cốt truyện cũng thú vị, nhưng sao SS lại lấy tên phiên dịch của anh Shin-niichan và Ran-nechan vậy.:KSV@19:

E hèm, tiêu nữ không có quyền gì, nhưng để tên nguyên bản nghe hay hơn, mặc dù vấn đề cái tên không quan trọng.......:KSV@11:
 
Au viết hay quá, hài hước mà tự nhiên, đọc không nhịn nổi cười đoạn Thái hậu đánh rơi chén =)). Không biết Au có phải là tác giả của fic Vương quyền không? Nếu đúng mà hiện tại Au chỉ có thể dồn sức vào 1 fic thì mình xin vote cho fic Vương quyền => fic Stories => fic này => fic Học viện tình yêu => fic Nàng hầu rắc rối =)) =)) từ từ mà hoàn thành nhé =)) . Luôn ủng hộ Au
 
Chapter 2.

Part 1.
Kể từ lúc trở về từ cung Thái hậu, nàng và hắn mặc nhiên đi bên cạnh nhau không một lời nói, không một ánh nhìn. Đám tì nữ đi sau cứ ngơ ngác liếc trộm. Tâm tư thế nào không rõ, chỉ biết sắp có giông bão xảy ra trong cung.

Đi hết dãy hàng lang này là đến phòng chính vụ, nơi làm việc của Hoàng đế. Hắn thở dài, ngậm đắng nuốt cay mà dịu dàng vuốt tóc nàng, lại dùng ngữ điệu tràn đầy âu yếm:

"Lan Nhi, ta phải đi rồi. Nàng ngoan ngoãn ở tẩm cung chờ ta."

Nàng cũng kiềm chế cơ thể không nổi da gà mà nhẹ nhàng đặt tay lên má hắn, ánh mắt yêu thương vô cùng.

"Thiếp sẽ nhớ chàng lắm, phu quân."

"Ta cũng vậy, Lan Nhi."

tự nhiên viết tới đoạn này da gà da vịt nổi lên ào ào

Tì nữ e thẹn che miệng cười tủm tỉm, Tiểu Mĩ khổ sở đưa tay lên trán lắc đầu. Nàng cố gắng hết sức giữ nụ cười như thiên thần trên môi, hắn gồng mình lặp đi lặp lại động tác vuốt ve mái tóc nàng. Cái quạt nàng đang cầm trên tay cũng run lên từng đợt. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, cả hai coi bộ sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.

"Phu quân à, chàng đi mau kẻo trễ." Chịu hết nổi, Lợi Lan rốt cuộc cũng lên tiếng "đuổi khéo" hắn đi. Hắn cũng rất hiểu, vội vàng giả vờ tiếc nuối, nói:

"Ta đi nhé, Hoàng hậu."

"Vâng."

Chờ khi hắn đã bước về phòng chính vụ, nàng mới có cơ hội thả lỏng người mà thở hắt ra một tiếng. Aizzz... nàng thật sự rất mệt mỏi đó a~

"Chúng ta đi thôi."

Nàng hạ giọng ra lệnh, rồi một mạch tiến thẳng đến Ngự hoa viên hít thở chút không khí. Ngự hoa viên trong cung khác hẳn nhà nàng, đâu đâu cũng thấy hoa lá. Còn có một cái hồ lớn phía trước vườn hoa, cây cầu nhỏ bắc ngang qua dẫn lối đến một cái đình lớn giữa hồ.

Từ đằng xa, nàng đã trông thấy một nhóm người đang cười nói vui vẻ. Lợi Lan không thích ồn ào, vốn định quay lưng bỏ đi, lại bị một nữ tì đang đi về phía này bắt gặp. Và cũng không biết là nàng quá nổi bật hay là cô tì nữ kia gây chú ý mà nhóm người đó lại nhìn thấy nàng, không nói cười nữa, vội vội vàng vàng đến thi lễ.

"Chúng thần xin bái kiến Hoàng
hậu."

"Miễn lễ." Nàng nhẹ giọng nói, mặc dù trong lòng thấy bức chết đi được.

"Hoàng hậu, người đã đến rồi sao còn không vào đây ạ?" Một nữ nhân trong số đó mỉm cười vui vẻ. "Chúng thần đang thưởng trà, nếu được mong người dành chút thời gian với chúng thần."

"Nàng là..."

"Thần là Nhã Vy, con gái của Bắc tướng quân. Còn đây là những tì nữ theo hầu."

Nàng nhìn bọn họ một lượt từ trên xuống dưới. Ừm, đúng là Nhã Vy có cốt cách của tiểu thư quý tộc, phong thái sang trọng hơn hẳn những người kia. Gương mặt xinh đẹp, cử chỉ nhã nhặn, y phục lộng lẫy, nàng ấy rất dễ lấy cắp trái tim nam nhân.

Lợi Lan khẽ nâng chiếc quạt lên ngang mặt, ôn tồn hỏi:

"Nhã Vy cô nương, nàng vào cung theo ý của phụ thân sao?"

"Không đâu ạ. Là do Thái hậu triệu thần vào cung, vốn để Hoàng hậu có bạn." Nhã Vy mỉm cười.

"Vậy thì tốt quá. Ta ở mãi trong cung rất buồn chán, nay có nàng làm bạn thì còn gì bằng." Lợi Lan phấn khởi nói. Dù mới chỉ một ngày trong cung cấm, nàng đã rất ngứa ngáy tay chân mà muốn bay ra ngoài để vui đùa thỏa thích. Nhất là không động chạm gì đến cái tên biến thái như hắn ta.

"Hoàng hậu, người đứng đây chắc đã thấm mệt. Mời người vào trong đình thưởng trà."

"Được."

Nàng tiến vào trong đình, ngồi xuống chiếc ghế gỗ được chạm khắc tinh tế và vô cùng tỉ mỉ. Nhã Vy lệnh cho tì nữ đến châm trà, còn bản thân thì ngồi xuống đối diện với nàng. Tách trà đưa đến trước mặt nàng tỏa hương thơm ngát, khói bay nghi ngút. Nàng chậm rãi nâng tách lên ngang miệng, nhấp một ít. Vị đắng chạm vào đầu lưỡi, từ từ tan ra với một chút hương hoa lài, kết thúc bằng vị ngọt nhè nhẹ. Nàng buột miệng khen:

"Trà rất ngon."

"Đa tạ Hoàng hậu."

Một tì nữ lễ phép đặt trên bàn dĩa bánh nướng nóng hổi, rồi cúi đầu rời đi. Nhã Vy vừa cười vừa hỏi:

"Hoàng hậu, chắc người chưa quen với nếp sống trong cung, phải không ạ?"

"Ừ, ta chưa thể quen được." Nàng lấy nĩa cắm vào một miếng bánh, rồi đưa cho Tiểu Mĩ sau lưng với nét cười trên môi. Nhã Vy nhìn nàng, cười hiền:

"Sau này tiểu nữ sẽ là người luôn bên cạnh bầu bạn với Hoàng hậu, vì vậy nếu có chuyện gì mong người có thể chia sẻ cho tiểu nữ."

"Chắc chắn rồi. Ta vào cung thật sự rất buồn, chỉ có con mèo nhỏ làm bạn. May mắn là có nàng ở đây, ta rất vui."

Nàng phe phẩy chiếc quạt, thoải mái cắn một miếng bánh trên tay. Nhã Vy chậm rãi rót thêm trà vào tách của cả hai. Đặt ấm xuống, nàng che dấu sự tò mò mà hỏi:

"Xin tha tội cho thần nhiều chuyện, nhưng vừa nãy thần có nghe nói Thái hậu triệu người và bệ hạ vào tẩm cung."

Lợi Lan đang ăn một miếng bánh, nghe vậy liền sặc lấy sặc để, cúi người che miệng mà ho khan. Đám tì nữ lo lắng vỗ nhẹ vào lưng nàng, Nhã Vy nhanh chóng đưa cho nàng tách trà. Nàng nuốt xuống một ngụm nước, rồi lại ngồi thẳng lưng, đáp:

"Vy cô nương, hiện tại ta không muốn nhắc tới chuyện đó nữa."

"Thần hiểu rồi, Hoàng hậu."

Nhã Vy lễ phép trả lời, nàng hài lòng gật đầu, nhưng thân tâm gào thét điên cuồng. Làm ơn đi, đừng có khơi lại ký ức kinh khủng đó nữa.

(cont)

p/s: rất xin lỗi nhưng Au không có thời gian viết tiếp. Hôm nay, thứ 4 và thứ 5 Au học nguyên ngày rồi :((
 
Hiệu chỉnh:
Yeah ! Chị Ren ra chap mới rồi , yêu chị quá đi . Nhưng trước tiên , cho em xin con tem+pb:KSV@05: . Em tò mò không biết Nhã Vy cô nương là ai chị nhỉ ? Ukm , lại phải đợi rồi :KSV@16: . Nhưng không sao , chị Ren cố gắng nha . Yêu chị Ren nhứt :KSV@03: * hun chị gái của em nè * :KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
p/s: Bắt đầu từ bây giờ, Hoàng phi trong fic này sẽ đổi thành Hoàng hậu nhé! ^^

Part 2.

Sau khi tạm biệt Nhã Vy, Lợi Lan bước về Phượng Y cung nghỉ ngơi. Trên đường đi, trên gi.ường nằm, nàng không thể không nhớ đến cuộc trò chuyện vừa nãy. Mà nhớ đến chuyện đó lại sinh ra chuyện khác. Vắt tay lên trán suy nghĩ, những hình ảnh cực kì sắc nét hiện lên trong đầu nàng. Lăn qua lăn lại, đi tới đi lui, cái kí ức chết tiệt đó vẫn in sâu vào tâm trí. Haizzz, nàng bị ám ảnh mất rồi.


Cung Thượng Hoa - thuộc quyền kiểm soát của Thái hậu - cách đây khoảng vài canh giờ đã vinh hạnh đón tiếp Hoàng đế và Hoàng hậu đến thăm. Đương nhiên là không phải rảnh rỗi sinh nông nổi, nhi tử bỗng dưng nhớ mẹ mà vác xác bước đến tẩm cung khổng lồ này. Đích thị là do Thái hậu điều đến thôi.

Phòng Thái hậu, một chuỗi im lặng kéo dài. Ngột ngạt đến mức khó thở. Thái hậu nhàn nhã thưởng trà, hắn và nàng ngồi nhìn mà trong lòng sốt ruột vô cùng. Nàng chịu không nổi, đành cầm chén nước uống một ngụm cho đỡ. Không ngờ khi miệng nàng đón lấy ngụm nước đầu tiên trong buổi sáng, Thái hậu bỗng đặt tách xuống và nói bình tĩnh như không:

"Ta muốn có nội tôn."

Một câu, một câu nói rất bình thường và không hề nhấn mạnh điểm nào, song lại làm cho cái người đang uống trà phải đơ như đá. Còn nam nhân ngồi kế bên cũng ngạc nhiên không kém, nhưng vì hình tượng nên cố nhẫn nhịn ra vẻ "ta đây không để ý."

"Vì thế, bắt đầu từ bây giờ, ta muốn Hoàng thượng đêm nào cũng đến phòng Lan Nhi."

Lại một câu, một câu nữa có sức công phá như vũ bão. Lợi Lan thiếu điều muốn té ghế, hay òa khóc lên mà van xin Thái hậu mở lòng từ bi. Tân Nhất ngày thường trông đường hoàng đĩnh đạc là vậy, bây giờ lại trơ mặt như chứng kiến điều gì đó phản khoa học.

"Hai con có ý kiến gì không?" Giọng Thái hậu trầm thấp, điềm tĩnh.

"Ý kiến gì nữa đây? Thái hậu, là Thái hậu đó! Làm sao dám mở miệng nói không cho được!"

Lợi Lan khóc ròng trong bụng. Phần nàng chắc chắn không dám hó hé lời nào rồi. Chỉ hi vọng ở hắn thôi. Hoàng thượng, làm ơn, nói với Thái hậu một tiếng đi! Chẳng lẽ ngài định ngủ chung với tôi cả đời sao?

May thay cho nàng, Công Đằng Tân Nhất hắn trước nay chưa hề biết sợ hãi là gì, cũng không biết đến cảm giác đau đớn thế nào. Cơ mà, đó chỉ là tin đồn thất thiệt của bọn thị nữ hám giai! Thật sự thì, hắn chẳng sợ gì cả, chỉ sợ mẫu thân thôi! Mẫu thân nói một, thì là một. Nói hai thành một, cũng phải là một. Sơ ý phản bác lại một từ thôi, sống không bằng chết. Vì lẽ đó, hắn cũng chỉ ngậm đắng nuốt cay nghe lời mẫu thân.



Thế đấy!

Vậy là rất tự nhiên, cũng rất vô duyên, nàng đêm đêm sẽ phải đón rước vị khách khó ưa không mời mà đến là hắn. Trời ơi! Tương lai của nàng sao tối tăm mịt mù thế này???



Và chẳng biết là do suy nghĩ quá nhiều dẫn đến thần kinh bấn loạn, ảnh hưởng tâm sinh lí hay không mà nàng đã mơ mơ màng màng nãy giờ. Đến khi không chịu nổi nữa, nhắm mắt ngủ luôn không suy nghĩ.

-------

Chiều tối.

"Oi. Dậy đi."

Nàng hình như vừa nghe tiếng ai đó. Ai nhỉ? Oáp ~ Buồn ngủ quá, ngủ tiếp vậy ~ Ái! Người đó dám đánh vào má nàng? Chắc là muốn gọi nàng dậy đây mà. Ơ, nhưng tại sao phải đánh nàng chứ? Mặc dù không đau, nhưng như thế là phạm tội "xâm hại hoàng tộc" rồi đấy nhá! Oái! Hắn còn....còn....còn.....véo vào má nàng! Trời ơi! Loạn! Loạn hết rồi!

"Đồ vô phép!!! Ngươi là ai mà dám mạo phạm th.ân thể ta???" Không chịu nổi, nàng vùng chăn một cái thật mạnh, đập thẳng vào đầu của cái người đang đứng cuối gi.ường. Mà cái người đó cũng sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.

"Ngươi là ai? Nói!" Lợi Lan hét lên, tức không đỡ được. Nếu như lòng tự trọng cho phép, thì nàng đã lao xuống túm chăn vào đầu hắn mà đánh cho tơi tả, đánh đến độ phụ mẫu hắn nhận không ra luôn!

"Là ta." Cái chất giọng trầm trầm đầy từ tính cất lên sau tấm chăn dày. Người đó khẽ khàng vén chăn lên, lộ ra gương mặt đẹp tuyệt mỹ. Cả cái trán đang nổi gân xanh và ánh mắt hừng hực lửa giận, tất cả đều phơi bày trước mặt nàng.

Tiêu rồi... Lần này là chết thật rồi...

"Lợi Lan, cô can đảm quá đấy." Tân Nhất liếc nàng một cái sắc lẹm, cất giọng khàn khàn mà đáng sợ vô cùng. "Nếu như ta không đuổi hết thị nữ, thì cô đã mất chức vị Hoàng hậu rồi."

"À ờ... Ta... ờ... không biết là ngài. Nhưng đó là do ngài véo vào má ta." Nàng gân cổ cãi.

"Cái gì? Do cô lì lợm không chịu dậy, ta bất đắc dĩ phải gọi cô như thế." Hắn khoanh tay nói. "Vả lại, đã là phu thê với nhau rồi, cô lo gì chứ?"

"Ngài!" Tên Hoàng đế chết tiệt, hắn lại giở trò đồi bại, rồi chối bay chối biến. Nàng cơ bản rất không muốn lấy hắn. Bây giờ lộ ra bản chất quỷ ma, nàng càng căm ghét hắn hơn vạn lần!

"Xin lỗi nhé, ta chẳng muốn thành thân với ngài chút nào." Nàng đứng phắt dậy, bước nhanh đến trước mặt hắn, lên giọng thách thức. "Ngài đừng tưởng Hoàng đế là tất cả. Ta kết hôn với ngài cũng chỉ là do phụ mẫu và Thái hậu thúc ép. Ngài chẳng là gì trong mắt ta đâu!"

Hỏa khí bốc ngùn ngụt, hàn khí tỏa ào ạt. Tựa hồ có một tia sét xoẹt xoẹt ở nơi giao nhau của hai ánh mắt. Nàng không chịu thua, hắn cũng muốn thắng. Vậy thì cứ đối mặt một phen!

"Cô nghĩ cô là ai mà dám cất giọng hỗn xược với ta? Nói cho cô hay, thứ ta ghét nhất trên đời này, chính là những kẻ không biết thân phận mà làm trái quy tắc của ta." Hắn cười một cái khinh thường.

"Vậy quy tắc của ngài có là gì trong cuộc sống của ta không? Chuyện ta thành thân với ngài và những quy tắc của ngài, nó không giống nhau." Nàng cũng cười một cái không mấy thân thiện.

"Có đấy! Quy tắc ta đặt ra cho cô, chỉ có một, và cô không được phép trái lệnh."

"Là gì?" Nàng nhìn hắn khó hiểu.

"Trở thành một Hoàng hậu đúng nghĩa. Ta không muốn hoàng cung bị tai tiếng nếu có một thê tử như cô." Hắn đáp, lạnh đến rợn người.

"Nếu ta từ chối?"

"Vậy thì ta sẽ tiễn cô xuống địa ngục."

Ánh mắt hắn lạnh căm, tựa hồ có một vòng xoáy vô hình cuốn nàng vào đó. Nàng bỗng chốc run người. Mồ hôi từng giọt khẽ chảy xuống trán. Bàn tay nàng nắm chặt, ướt đẫm. Từng vết đỏ do móng tay gây ra in sâu xuống làn da nàng. Hắn đáng sợ quá! Đáng sợ hơn tất thảy những gì nàng đã trải qua. Nàng không thích công nhận điều này, nhưng nàng thật sự rất sợ hắn!

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lợi Lan sợ hãi trước một người đàn ông, mà người đó chỉ hơn cô vài tuổi!

Nàng bắt đầu muốn đối mặt với hắn! Nàng muốn thắng nỗi sợ hãi trong lòng, và hơn cả là thắng hắn. Trời sinh bản tính vốn bướng bỉnh và kiên trì, nàng quyết vận dụng chúng đến cùng.

Lợi Lan cúi gầm mặt. Nhìn vào ai cũng nghĩ phu thê gây lộn, rồi chồng dỗ dành vợ, rồi vợ nhõng nhẽo với chồng, rồi kết thúc có hậu. Nhưng! Nàng và hắn không phải là công chúa và hoàng tử! Nàng và hắn là kẻ thù truyền kiếp! Nàng cúi mặt như thế, chỉ là đang suy nghĩ cách khống chế hắn thôi.

Thoáng thấy nàng không nói năng gì nữa, hắn cho rằng vì quá sợ nên nàng câm lặng luôn rồi. Nhưng vì là phu thê của nhau, hắn làm nàng sợ đến vậy thì không đúng với đạo lí cho lắm. Chưa kể những lúc đóng kịch, nàng vì chuyện này mà không được tự nhiên, sinh nghi ngờ cho mẫu hậu thì khổ. Thế là hắn đành dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành nàng:

"Đừng lo, ta không làm cô sợ nữa đâu. Cô chỉ cần diễn cho tốt vai Hoàng hậu là được rồi."

Hắn không làm cho nàng sợ hãi nữa? Sao vậy? Hắn làm nàng sợ càng nhiều càng tốt, nàng sẽ có cơ hội chiến thắng nỗi sợ của chính mình. Và khi không còn sợ hãi điều gì nữa, nàng sẽ đối đầu với hắn, quyết định một trận sống mái.

"Người ta nói nam nhân rất dễ bị mủi lòng trước cái đẹp, ta đã không nghĩ ngài là người như thế. Nhưng lầm mất rồi. Ngài thậm chí còn hơn những người đó nữa." Nàng cao giọng khiêu khích. Trán ai đó nổi gân xanh.

"Cô nói gì?"

Ánh mắt hắn một lần nữa tỏa ra hàn khí đáng sợ. Mặt hắn đanh lại. Nàng sợ lắm đấy! Sợ muốn khóc òa lên. Nhưng lòng tự tôn của đệ nhất tiểu thư kinh thành, hơn hết là chức vị Hoàng hậu kia, không cho phép nàng gục ngã. Lợi Lan mím môi, trừng mắt nhìn lại hắn. Hắn hơi bất ngờ.

"Ta sẽ không trốn tránh ánh mắt này của ngài đâu. Ta sẽ tự mình vượt qua nó! Và đến một lúc nào đó, ta sẽ chiến thắng ngài!"

Tân Nhất sững người một lúc. Hắn nhìn cơ thể mảnh mai trước mặt. Nàng thấp hơn hắn cả nửa cái đầu, th.ân thể lại gầy yếu, cơ hồ nàng sẽ tan biến mất bất kì lúc nào. Nhưng ánh mắt nàng, nó đẹp một cách kì lạ, mạnh mẽ và dứt khoát, không khiếp sợ trước bạo quyền.

Hắn mỉm cười, một nụ cười thật sự. Hắn bắt đầu thấy thú vị với nàng. Hắn muốn được tận mắt chứng kiến nàng sẽ làm gì để chiến thắng hắn? Chiến thắng vị Hoàng đế băng lãnh này.

Tim nàng đập "thịch" một cái thật mạnh. Cái gì thế? Hắn... cũng có lúc lộ ra vẻ mặt ôn nhu như thế sao? Mặt nàng thoáng chốc đỏ bừng.

Trong đêm trăng tròn tháng bảy, tại tẩm phòng của Hoàng hậu, nàng lần đầu tiên biết rung động trước nam tử, hắn lần đầu tiên mỉm cười trước nữ nhân.

Không gian duy trì một khoảng im lặng. Cả hai chỉ đứng nhìn nhau như thế. Mãi một hồi sau, nàng bất đắc dĩ lên tiếng:

"Ngài...đừng cười nữa...."

"Tại sao?" Hắn giả ngây, hỏi nàng.

"Vì ta không thích nụ cười của ngài. Nó làm ta khó chịu." Nàng gắt gỏng.

"Ta cười làm cô khó chịu, nhưng trái tim cô thì đang đập loạn xạ, phải không?" Hắn làm mặt trêu chọc. "Tim đập nhanh như vậy, khó chịu thật nhỉ?"

Cái....tên....này.....*tức*

"Xin lỗi, có con muỗi."

Nàng nói thật nhẹ nhàng. Và cũng rất nhanh nhẹn, nàng giơ tay đập vào không trung. Chẳng biết là do võ công quá cao cường hay trời xui khiến, mà một mũi tên trúng hai con nhạn, bàn tay ngọc ngà của nàng đập thẳng vào má hắn.

< Chát >

Đau thấu trời xanh! Nàng từ nhỏ được phụ thân dạy không biết bao nhiêu là võ nghệ phòng thân. Nàng học võ vô cùng chăm chỉ và trình độ ngày càng tăng cao, thậm chí bây giờ có đem chục hộ vệ của hắn ra đây thì nàng cũng tiễn chúng về đoàn tụ với gia đình. Hiểu nôm na là bị trọng thương về nhà dưỡng bệnh, vậy đấy!

"Lợi Lan... Rõ ràng không có con muỗi nào. Cô dám lừa ta?" Khóe miệng hắn khẽ giật giật. Nàng giả vờ đưa tay lên mặt xem xét, rồi lại nói:

"Đúng nhỉ. Chẳng có con muỗi nào cả. Xin lỗi nhé!"

Cười một cái, mặt hắn thoáng ửng hồng.

"Á à, ngài đỏ mặt sao? Không biết là do cái tát "vô ý" của ta ban nãy, hay là do..." Nàng lấp lửng câu nói, cốt là để trêu chọc hắn.

"Con nhỏ này..."

"Hoàng đế, sao ngài không dùng mắt hăm dọa ta nữa? Ta rất muốn vượt qua nó đó." Nàng hạ giọng ỉ ôi.

"Ánh mắt đó, ta sẽ dùng cho một mục đích khác." Hắn đáp.

"Khi nào?"

"Không biết."

"Ở đâu?"

"Không biết."
Hắn bực tức nói."Sao cô hỏi nhiều thế?"

"Đồ keo kiệt." Nàng quay mặt đi đến chỗ bàn trang điểm, chỉnh sửa lại mái tóc đã rối bù.

"Hả?" Hắn không tin vào tai mình. Con nhỏ này, từ lúc nào mà đã vô phép tắc đến vậy chứ? Chẳng coi hắn ra gì cả.

"Đồ hà tiện." Chiếc lược lướt trên mái tóc dài mượt, nàng hoàn toàn không thèm nhìn mặt hắn đến một lần.


Hắn "hừ" một cái, rồi bước nhanh đến chỗ nàng đang ngồi. Giật phăng cây lược gỗ trên tay nàng, hắn vừa nhìn vừa thách:

"Ta hà tiện, vậy cô chắc rất phóng khoáng. Chiếc lược này cho dù mất thì cô có thể mua cái khác, nhỉ?"

"Không được, trả cho ta. Đó là món quà của Thái hậu." Nàng nhào đến chộp lấy chiếc lược trên tay hắn, nhưng không kịp. Hắn thân là Hoàng đế, thân thủ phi phàm, nhanh như tia chớp. Chưa kể, hắn cao hơn nàng nửa cái đầu, chắc chắn là tình huống bất lợi cho nàng. Nhưng chẳng lẽ quỳ xuống cầu xin, hay là khóc lóc đòi lại. Không! Không được! Thế thì giống kiểu thê tử nhõng nhẽo với phu quân rồi! Nàng tuyệt đối không trở thành loại thê tử như vậy đâu.

"Vậy sao?" Hắn biết thừa nhưng vẫn cố tình chọc tức nàng. "Vậy thì đến đây, lấy từ tay ta đi."

"Tưởng ta không dám chắc?"

Thế là tẩm phòng của Hoàng hậu ngày trước im ắng bao nhiêu, thì hôm nay náo loạn bấy nhiêu. Cung nữ đứng ngoài phòng lo lắng không yên. Nhưng lại tự nhủ chắc họ là vợ chồng mới cưới, quậy vài đêm chắc không sao. Vậy là ai cũng yên lòng.

Trong phòng, hắn và nàng đang tìm lại tuổi thơ, chơi trò mèo vờn chuột. Hắn là con chuột chết tiệt, còn nàng là chú mèo tinh ranh. Hai người chạy qua chạy lại cả đêm không ngừng. Ngọn nến trên bàn đang le lói chút ánh sáng ít ỏi còn lại. Hắn và nàng chưa ai chịu thua.

"Hộc...hộc..."

Nàng dừng lại bên bàn, thở dốc. Trời đất quỷ thần ơi! Chơi rượt bắt với tên này còn mệt hơn là khi tập võ nữa. Mà sao hắn chẳng bị gì hết vậy? Quái vật! Đúng là quái vật thật rồi!

"Mệt rồi à?" Hắn hả hê với chiếc lược trên tay, bước đến chỗ nàng.

Lợi Lan đương nhiên không chịu thua một cách đơn giản như vậy. Khi hắn bước gần đến, nàng "bỗng nhiên" mỏi chân, đưa chân ra ngoài khởi động vài cái. Hắn vì quá chú ý đến nàng, không biết đã mắc bẫy, chân hắn vấp phải chân nàng, chúi người về phía trước. Nàng cười thầm trong lòng. Sắp có trận cười thoải mái rồi đây!

Tuy nhiên, sự đời nào diễn ra theo ý ta muốn...

Trước khi hắn kịp nhận ra rằng mình đã bị sập bẫy, quyết không để hung thủ sống sót một mình, hắn vươn tay ôm lấy hông nàng kéo xuống. Và ô la la...

< Rầm >

< Phụt >

Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên. Cũng không biết là do ông trời sắp đặt hay sao mà đúng lúc hai người chạm đất, ngọn nến trong phòng bỗng vụt tắt. Tối mù.

"Hoàng Hậu, phòng người đã đến giờ thay nến." Tiểu Mỹ đứng sau cánh cửa, rụt rè lên tiếng.

"Không, đừng vào đây. Ta tự thay được." Nàng bất đắc dĩ lên tiếng. Nếu để bọn cung nữ thấy tình thế của nàng lúc này, chắc chắn là nàng sẽ đập đầu vào gối mà tự kỉ.

"Vâng. Tiểu nữ cáo lui." Biết là có chuyện không hay xảy ra, Tiểu Mỹ vội vàng đi ra ngoài đứng chờ.

Im ắng. Lại im ắng. Vì xung quanh bao bọc một màu đen mịt mù, chẳng biết đang ở chỗ nào. Cơ mà, chỉ biết rằng.... nàng đang nằm trên một cái gì đó y như tấm nệm, nhưng khác là "tấm nệm" này lại nâng lên hạ xuống theo trình tự nhất định. Đừng có nói là....

"Này! Cô có biết là cô nặng lắm không? Ta sắp ngột thở rồi!" Chất giọng bực bội cất lên ngay phía dưới nàng. Lợi Lan trố mắt.

Úi trời! Thật sao? Nãy giờ nàng đang nằm trên người hắn sao? Vậy còn gì là danh dự của nàng nữa???

Nàng vội vàng đứng lên. Nhưng vì quá hấp tấp, nàng bị vấp tà áo, một lần nữa sắp sửa té xuống. Hắn có thể cảm nhận được luồng khí xung quanh, cộng với tiếng la oai oái, hắn biết chắc là nàng đang ngã. Phản xạ cực nhanh, hắn đưa hai tay ra đỡ, nàng chống hai tay xuống sàn nhà, đè lên người hắn lần hai. Tư thế cực kì ám muội.

"Cái gì đây?"

Hắn hình như vừa chạm vào vật gì đó rất mềm, hơi nhô ra. Cái gì vậy nhỉ? Cha sinh mẹ đẻ cho đến giờ, hắn chưa động vào thứ như vậy. Chẳng lẽ là bông gòn sao?

"Tên...tên...dê xồm!!!" Nàng thụi một cú đau điếng vào mặt hắn. Nhanh chóng đứng dậy, xấu hổ ôm lấy ngực. "Tại sao....ngài chạm vào....ng-ng-ngực...ta....hả?'

"À, thì ra thế." Hắn mặt dày nói. "Ta đã nghĩ cô là hai lưng, nhưng không ngờ... Chậc chậc..."

Đầu nàng quay cuồng, hai mắt ong lên. Còn gì....còn gì là phận nữ nhi trong trắng nữa??? Đều do hắn hại hết! Tên khốn! Thù này nhất định phải trả!

Hắn đứng dậy, phủi phủi y phục. Rồi giả vờ không nhìn thấy, lao đến nàng. Nàng hốt hoảng chạy tứ phía. Nhưng sức tàn lực kiệt, cuối cùng vẫn bị hắn tóm được, đè xuống gi.ường ngủ. Tân Nhất cười tinh ranh:

"Bắt được cô rồi."

"Thì ra ngài đang giả vờ! Đồ xấu xa!"

"Nói ta thế nào cũng được, nhưng giờ ta buồn ngủ rồi. Ta muốn ngủ." Hắn uể oải nói, rồi tự nhiên ôm nàng, nhắm mắt ngủ không biết gì cả. Nàng đơ ra một lúc, sau đó mới nhận ra tư thế lúc này, vội vàng đẩy hắn ra. Không được. Lách người chui ra ngoài. Cũng không được. Đấm thùm thụp vào hắn. Càng không thể. Hắn khỏe kinh khủng. Sức tàn của một cô gái chẳng là cái gì so với hắn. Vậy là đành ngủ cho hết đêm nay.

"Oái! Đừng siết chặt quá! Ta không thở nổi!"

"Ối! Không! Chỗ đó không được!"

"Á! Đừng, dừng lại đi! Dừng lại đi mà!"

Đám thị nữ bên ngoài nghe vậy liền ửng hồng đôi má, che miệng cười tủm tỉm, chỉ có Tiểu Mỹ là mồ hôi từng giọt lăn dài. Trên gi.ường của Hoàng hậu, một nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện như cánh bướm thoáng qua.
 
Hiệu chỉnh:
Chậm chân , giành pb mà nuốt đắng nuốt cay :KSV@16:. Vâng , phải nói chap này rât hài :KSV@05: , Shin-kun cũng rất dê xồm . Nhưng mà chị Ren ơi , em vẫn thích chị để Lợi Lan là Hoàng phi hơn Hoàng hậu đó .Thôi , chap mới nhanh nha chị hai :KSV@03:
 
Hiệu chỉnh:
Chào Au,
Mình đọc fic này từ đầu nhưng giờ mới mò vào comt, mong bạn thông cảm cho tội đọc chùa :)) Thật ra mình cũng đọc các fic khác của bạn, đầu tiên là "học viện tình yêu", "nàng hầu rắc rối", "stories", "huyết hồng hoa rồi cả fic này :) Có thể nói tay nghề của bạn tiến bộ từng ngày, lời văn ngày càng trau chuốt. Mình rất thích cách hành văn của bạn: nhẹ nhàng, hóm hỉnh... tuy mình thích sad hơn :) Bạn cũng là một Author khá chăm chỉ, ôm nhiều fic nhưng cũng không bỏ bê dù bận học ;)) Trong các fic của bạn mình thích sự ngẫu hứng của stories nhất nhưng hóng chap thì là fic này. Mình thích một câu chuyện có bắt đầu, có kết thúc và có cao trào. Đại loại là một cái gì đó hoàn chỉnh...
Không biết có đúng không nhưng mình nghĩ sự "hóm hỉnh" này không kéo dài lâu ít nhất là cho đến khi họ nhận ra tình cảm của nhau. Nếu không nhầm thì sẽ có một vài nút thắt, Shinichi là vua mà, có lẽ sẽ có thêm một "vương phi" nào đó chăng*mình đang hoang tưởng*...
Mình thật sự mong chờ những diễn biến tiếp theo *cho dù biết họ sẽ bên nhau thôi :)
À mà mình thấy về nội tâm nhân vật bạn kể hơi nhiều, nếu có thể tả thêm một chút thì sẽ tốt hơn :)
Anyway, bạn đã làm rất tốt rồi :)
Cuối cùng là Au sớm ra chap nha. Mình hóng :)
 
dragon_princess Cảm ơn đã ủng hộ mình :)
Smile ~SR~ : Em gái ngoan, em đừng buồn vì không dành đc tem nhé ^^ Chỉ cần lần sau nhanh chân hơn là được rồi! Còn vụ Hoàng hậu gì đó thì chị không muốn đổi, vì Hoàng phi theo chị đc biết là vợ thứ của Hoàng đế mà em. Chẳng lẽ em muốn Shin có thêm vợ rồi lập ng` ta lên làm Hoàng hậu luôn hả? :(

SR_ranichi : Au rất cảm ơn những lời nhận xét của bạn. Mình công nhận một điều là fic của mình còn thiếu một cái gì đó rất khác, không rõ lắm. Viết xong rồi, đọc đi đọc lại vẫn còn thấy sai sót nhưng không cách nào sửa lại được. Cá nhân mình thì thích sad, tragedy và SE nhiều hơn, song trình độ của mình chưa đủ để gây ấn tượng cho reader bằng những fic như vậy. Vả lại, mình viết thể loại hóm hỉnh như thế này cũng đã quen rồi. Bây giờ nếu viết fic buồn thì y như rằng, chỉ là buồn cười thôi bạn ạ ^^

Fic này, mình chủ yếu tập trung vào nội tâm như fic Huyết Hồng Hoa, đó là fic mình tâm đắc nhất về phần tâm trạng nhân vật. Mình sẽ không nói gì đâu. Vì chỉ mới bắt đầu, chưa thể biết được sẽ có những nút thắt ra sao và họ sẽ gỡ rối nó như thế nào. Nhưng mà, vẫn mong bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình :)
 
Hiệu chỉnh:
Ren Chan hì hì , em không buồn đâu chị . Em chỉ thấy xưng Hoàng phi nghe hay hơn chứ không muốn Shin có vợ khác đâu . Dẫu biết là Hoàng phi là vợ thứ ... hì hì , em kém hiểu biết quá :P chị bỏ qua cho em nha .
p/s : Hóng chap mới nha chị gái yêu <3 <3 <3
 
×
Quay lại
Top Bottom