Chap 1: kỉ niệm ngày mưa
... Hôm nay là một ngày mưa....
....... Nhưznf con quạ đen xếp thành hàng trên trời....
............Gió gào thét, mưa xối xả.......
...............Đất trời chỉ còn là một biển nước......
...................Sẽ có nhữing kỉ niệm thân thương quay lại......
.........................Sẽ có những kí úwc đâu khổ trở về....
................................Vì......Đây là giờ của Quỷ.
********
- Vào nhà thôi Conan, hôm nay mưa , đường trơn , em không đã bóng được đâu.- Ran nhắc Conan
- Vâng thưa chị. - Conan nặn ra một nụ cười ngây thơ... vô số tội
'cạch' Ran và Coana mở cửa vào nhà.
- Bố ơi! -Ran gọi
- Bác Mori ơi! - Conan hét
Và trên bàn có một mẩu giấy ghi:
Gửi Ran và Conan,
Bố có một cuộc hẹn với một người . Người đó đang nhờ cậy bố một vụ án nghiêm trọng , nên đừng gọi bố.
,Mori Kogoro.
- Ôi trời! Bố lại đi mất tiêu rồi.- Ran than phiền- Bố ơi là bố!-( bác già có vụ án thật đó. ) Rồi cô quay sang Conan- Conan muốn ăn gì nào? Thji bò bít tết có được không?
- Cũng đc ạ! - Cậu cười ( Ôi , trông dễ thương waaaaa) Và ngay lập tức vớ 1 quyển sách. Chỉ 10' sau,... cậu đã ..khò khò.
- Conan nè, em ăn súp Miso tạm được ko? Nhà mình hết thịt b.. - Ran nói - Ôi trời, Conan-kun. Cứ thế sau này em sẽ giống bố mất.
'vù vù'
- oi, quen chưa đóng cửa sổ. - Ran kêu lên
Cô chạy đến , đóng nó vào. Lập tức cô nhận ra mình vừa dánh rơi cái gì đó! Cô nhặt nó lên.
Đó là một chiếc vòng tay lâu rồi cô không dùng, quá của Shinichi khi cô đạt giải Karate lần đầu tiên. Bên trong có hình hai đứa trẻ đang cười , khoác vai nhau, như thể thuộc về nhau.
Cô bất chợt mỉm cười. Đó đã có từ rất lâu, kể từ kỉ niệm ngày mưa đó.
...........................................
Đó cũng là một ngày mưa tầm tã, chỉ sau khi bố mẹ cô chia tay một năm.
Cô - một cô bé con - đang hứng mưa.
Đó là một trong những ngày xui xẻo nhất cuộc đời.
Đến lớp, cô mới nhận ra là mình quên dồ ăn trưa, nên đành phải chia sẻ với Sonoko.
Và cô đã phát hiện ra .. mình quên vở tập viết tiếng Nhật.
tiếp theo, cô bị một lũ con trai bắt nạt- chính xác là là suýt bị, nếu như cậu không đến.
Và cuối cùng, trời đổ mưa tầm tã. Và bây giờ cô phải đứng hứng mưa vì đã quên ô.
- Ran à, sao cậu ko về nhà?- Gọing cậu vang lên
-Tớ đánh rơi chìa khoá nhà rồi! - Cô trả lời buồn bã
- Vậy về nhà tớ đi!- Cậu reo lên
- Cảm ơn cậu nhé! - Cô mừng rỡ.
- Chúng cháu chào bác tiến sĩ!
- Ah, Shinichi- kun và Ran -kun đó hả? Vào đi!- Ông mừng rỡ
- Vâng ạ! - Ran nói như hát
- Uả, cái gì đó thế tiến sĩ- Shinichi nói, chỉ vào mẩu giấy trên bàn.
- Àh, đó là một bức thư nhầm địa chỉ.Bác định đem trả lại.
Shinichi lập tức sà đến bàn giấy.
- Sao thế cháu. ?
- Bác ơi, đây là một bức thư có tính chất quan trọng đó!
- Hả - ông ngạc nhiên.
Mảnh giấy chỉ có vỏn vẹn các chữ :3L 8R S RFall RT66 Coca
- Basc ko hiểu.?
- Đây là chỉ mật mã. 3L nghĩa là 3 left; rẽ trái ở ngõ thứ 3; 7R là 7 right: rẽ phải ở ngõ thú 7.
- Thế Rfall là gì?- Ran hỏi- Rẽ phải ở thác à?
- Ko. R Fall là Reihanbach fall , trong toàn Nhật Bản chỉ có đèo Reina là giống thôi.
- R 66 là rẽ phải ở ngõ 66?- Ran reo
- Không phải. Nếu thế thì ng ta viết luôn địa chỉ , chứ làm thế này mất thời gian. R 66 là Route 66 - đại lộ 66
- Thế còn Coca?
- Là Cocain.- Ông tiến sĩ nói.
- Đúng thế!
- đây là .. mọt bức mật thư chỉ chỗ cất giấu Cocain.- Ran kinh hãi
- Chúng ta hãy kiển tra địa chỉ đến. Và báo cho cảnh sát một cách bí mật
Hết chap 1
Chap 1 hơi ngắn, em xin lỗi nhá!