[Longfic] Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Snowy Archangel

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
1/10/2012
Bài viết
127
Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Author: Snowy Archangel


Title : [LongFic] Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Disclaimer : Họ không thuộc về mình nhưng số phận của họ do mình quyết định.

Category : Tình Cảm

Summary : Pa-ri. Thời kì phồn hoa tươi đẹp, nơi những quý bà thướt tha trong bộ váy lộng lẫy, nơi
những công tước khoác trên mình những bộ vet thật lịch lãm và trang nhã. Và là nơi tình yêu giữa
cô tiểu thư xinh đẹp dòng họ Mori với chàng công tước hào hoa dòng họ Kudo bắt đầu..........

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT :

Ran Mori: Xuất thân là cô tiểu thư của dòng họ Mori, nhưng bị thất lạc từ nhỏ và lưu lạc đến một cô
nhi viện nhỏ nằm ở miền Tây nước Pháp. Tính tình hiền lành luôn quan tâm giúp đỡ mọi người.

Ran2-ran-mori-fan-club-22982245-426-600.jpg


Shinichi Kudo: Xuất thân là chàng công tước dòng họ Kudo, điển trai, hào hoa làm xiêu lòng tất cả
các cô gái ngay lần đầu gặp mặt, nhưng chưa ai lọt vào mắt xanh của chàng.

shinichi-kudo-shinichi-fan-club-25387767-720-318.jpg


Shiho Kudo: Cô em gái ruột của Shinichi với những trò đùa tinh quái. Cô không thích bất cứ người
con gái nào đến với anh trai mình.

546737_339577166136659_1043752511_n.jpg


Aoko Nakamori: Xuất thân là một kẻ ăn cắp vặt ngoài đường phố, vì có nét mặt giống tiểu thư Ran
Mori nên bị nhận nhầm và trở thành bá tước tiểu thư từ đó. Tính tình hoàn toàn trái ngược với
tiểu thư Ran Mori.

drawback.jpg




Warning: Đây là Fic mình viết đã lâu khi vừa gia nhập cộng đồng FanFiction. Vì thế văn phong có lẽ non nớt nhiều hơn nên mong mọi người cmt nhiệt tình để mình cố gắng hơn.





 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hình như nghe cốt truyện : BÁ TƯỚC TIỂU THƯ . Thôi kệ e hóng chap 1 của ss . Giành temmmm . Nhưng hơi bôi bác Aoko.
 
Cám ơn bạn đã ủng hộ mình. Nhưng mà mình là B chứ không phải G :KSV@02:
 
Chương 1 + 2

Chương 1 + 2

....Pa-ri....


_Miền Tây nước Pháp_

Mái tóc đen nhánh xõa ngang lưng phấp phới bay trong gió,đôi mắt màu tím biếc tràn ngập yêu
thương và nụ cười ấm áp như một thiên thần .Nhưng thiên thần ấy không có đôi cánh trắng muốt
như tuyết hay sinh ra trong chốn thần tiên đầy phép màu nhiệm hoặc trong cung điện nguy nga
lộng lẫy mà là trong một cô nhi viện nằm ở phía Tây nước Pháp.Xung quanh nơi ấy có ánh nắng ấm
áp chiếu rọi xuống trần gian sưởi ấm vạn vật ,tiếng chim hót líu lo vào mỗi buổi sáng như tạo thành
một bản nhạc của thiên nhiên kỳ thú thật sinh động.Tiếng lũ trẻ con í ới gọi tên cô thiên thần ấy .

_Ran Mori_

''Chị Ran ,em có ước mơ sau này sẽ trở thành cô giáo chăm sóc lũ trẻ giống như chị vậy đó ,chị
nghĩ em có thực hiện được ước mơ của mình không ?''- Giọng nói ngây thơ của một bé gái lên tiếng.

''Tất nhiên rồi, Solin ơi !Em hiền lành và rất ngoan ngoãn nữa ,chị tin một ngày nào đó em sẽ thực
hiện được ước mơ của mình trở thành một cô giáo tốt và chăm sóc lũ trẻ thật chu đáo.''

''Chị Ran ơi,chị biết gì về đất nước Pa-ri rộng lớn này không,kể cho em nghe đi.Suốt ngày em chỉ
được quanh quẩn trong cô nhi viện không được nhìn ngắm thế giới bên ngoài,thật là chán!.''-Giọng
một bé trai lên tiếng.

''Chị cũng không biết gì về thế giới bao la rộng lớn ngoài kia,em cũng muốn ra ngoài ấy để thăm
thú à !.Ran đáp.

''Vâng ! Em tin mình sẽ được một lần ra ngoài thế giới kia để ngắm nhìn cái đất nước Pa-ri rộng lớn
này ,nhất định em sẽ làm được''.Cậu bé trả lời ngây thơ.

Tiếng nói cười ríu rít của lũ trẻ hằng ngày vang lên trong khu rừng của một cô nhi viện.Một ngày
như mọi ngày,thiên thần ấy chăm sóc lũ trẻ con nhỏ hơn mình thật chu đáo.Nấu cơm,giặt giũ cô
đều thành thạo và làm rất tốt .Cô hiệu trưởng trại trẻ mồ côi cũng rất yêu quý Ran.Bà cũng không
hiểu tại sao đấng sinh thành,người đã mang nặng đẻ đau cô gái có tên Ran Mori -Một thiên thần
đẹp về hình thức lẫn tâm hồn lại có thể bỏ rơi đứa con yêu quý của mình .Ngồi một mình trong căn
phòng tràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi của cô nhi viện,bà chợt hồi tưởng về quá khứ
của mười bảy năm về trước mà Thượng Đế đã xui khiến cho bà gặp nàng thiên thần ấy .Đó là một
đêm tuyết rơi nhiều,bầu trời mặc một chiếc áo màu đen xám xịt ôm lấy thế gian .Tiếng sét đánh
vang dội cả một vùng trời hòa lẫn với tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên dưới thời tiết lạnh buốt
của mùa đông giá rét trong một góc phố .Một người phụ nữ đi ngang qua đấy,rồi bà đến gần nơi
phát ra tiếng khóc để ngắm nhìn cho rõ hơn chủ nhân của những tiếng nức nghẹn ngào ấy.Một bé
gái thật xinh xắn đang nằm trong chiếc nôi nhỏ ,trên mình phủ một chiếc khăn màu đỏ có thêu
dòng chữ_Ran Mori_thật sang trọng.Bà nghĩ xuất thân của đứa bé này không phải tầm thường
.Phần vì thương một thiên thần bé nhỏ phải chịu cảnh lạnh rét buốt thân ,phần vì đôi mắt màu tím
biếc ấy cứ nhìn chằm chằm vào bà như thể muốn cầu cứu .Bà bế đứa trẻ ra khỏi chiếc nôi ôm vào
lồng ngực mình để sưởi ấm tức thì nó hết khóc ,trên môi nở một nụ cười thật tươi giữa trời đông
buốt giá nhìn bà .Bà quyết định sẽ đem cô bé này về nuôi dạy thật tốt .Vì vậy ,mười bảy năm sau
trên thế gian này mới xuất hiện một thiên thần với mái tóc đen dài tung bay trong gió ,đôi mắt màu
tím biếc chứa bao hoài bão và ước mơ ,nụ cười thánh thiện làm xiêu lòng bao trái tim ngay cái ánh
nhìn đầu tiên .Đứa trẻ nằm trong chiếc nôi nhỏ ,trên mình phủ một chiếc khăn màu đỏ thêu dòng
chữ_Ran Mori_thật sang trọng cất tiếng khóc vang dưới bầu trời mùa đông lạnh lẽo ngày nào nay
đã trưởng thành là một cô thiếu nữ xinh đẹp biết quan tâm đến mọi người ,đến những em bé cũng
có hoàn cảnh giống như mình .Nếu như mười bảy năm về trước ,người phụ nữ tốt bụng ấy không
mang em về cưu nuôi cho đến ngày hôm nay thì có lẽ em đã chết vì đói và rét trong cái đêm mùa
đông lạnh lẽo đến buốt xương .Tiếng gõ cửa vang dội vào phòng hiệu trưởng cô nhi viện lôi bà ra
khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn ban nãy .Bà tiến đến nắm tay cầm bằng sắt đã rỉ sét từ bao giờ ,nơi phát
ra tiếng động .Một người đàn ông trạc tuổi trung niên bận một chiếc áo vet màu đen ,thắt cà vạt
thật trịnh trọng .Đôi chân người đàn ông ấy mang một đôi giày cũng một màu đen thật quý phái
đang nghiêng người chào bà. Bà thấy vậy liền cất tiếng hỏi .

''Xin lỗi ! Tôi có thể giúp gì cho ngài..........''.

''Tôi được lệnh của bá tước dòng tộc Mori ,đến để đón tiểu thư Mori trở về đoàn tụ với gia đình...''-
Người đàn ông cất tiếng đáp lại .

Hai từ ''Tiểu thư'' vang lên từ miệng người đàn ông trung niên kia làm bà sững người.Ngay lần đầu
gặp đứa trẻ sơ sinh còn đang khóc trong nôi kia ở góc phố ,bà đã biết ,đứa bé này có thân thế
chẳng hề đơn giản.Sau một phút trấn tỉnh ,bà hỏi lại người đàn ông kia :

''Ngài có thể nói rõ hơn được không ạ ,mời ngài vào !''

Người đàn ông bước đến bên chiếc ghế bành ngay cạnh chiếc bàn,ông ta ngồi phịch xuống và lên tiếng :

''Xin giới thiệu !Tôi là quản gia nhà bá tước Mori.Cách đây mười bảy năm ,sau khi phu nhân nhà
chúng tôi hạ sinh tiểu thư Ran Mori ,chẳng may tiểu thư bị bọn xấu bắt đi mất .Mất bao công tìm
kiếm nhưng vẫn không tìm thấy tiểu thư ,cho đến khi cảnh sát Pa-ri tóm được lũ bắt cóc ,chúng tôi
được tin là tiểu thư đã được bà mang về cưu nuôi đến ngày hôm nay .Tiểu thư Ran Mori trong câu
chuyện mà tôi vừa kể chính là cô bé có tên Ran Mori đang sống trong cô nhi viện này ...''

Hiệu trưởng cô nhi viện lại rơi vào mớ suy nghĩ mông lung .Bà nên mừng cho nàng thiên thần ấy
chứ vì đã tìm lại được nguồi cội của mình ,trở về gia đình bá tước sống trong sự giàu sang thay vì
phải ở lại cô nhi viện tồi tàn này để mà chịu khổ ,nhưng trong lòng bà lúc này cảm thấy buồn hơn
bao giờ hết .Buồn vì từ nay không còn được nghe tiếng hát ấm áp vẫn vang lên trong cô nhi viện
này vào mỗi buổi sớm mai,buồn vì không còn được nhìn thấy nụ cười thánh thiện của cô nữa,buồn
vì sắp phải xa một thiên thần nhân hậu nhất mà bà từng gặp.Nhưng bà không thể ít kỷ giữ cô lại
cho riêng mình,phải trả cô về nơi cô đã sinh ra,nơi có người thân đang mong ngóng cô từng ngày
.Người nhân hậu như cô xứng đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này .Suy nghĩ
đắn đo một lúc ,bà lại cất tiếng.

''Xin ngài chờ ở đây,tôi sẽ đi gọi cô bé ngay .''

''Làm phiền bà !-Ông ta đáp.

Rồi bà đi ra khỏi căn phòng ấy đến thẳng nhà bếp ,vì theo bà nghĩ thì giờ này có lẽ cô bé sẽ đến đó
để chuẩn bị bữa trưa cho các em trong cô nhi viện.Tiếng hát thật ấm áp vang lên trong căn nhà
bếp đã cũ kỉ vì năm tháng .Tiếng hát của một nàng thiên thần xinh đẹp ,nhưng tiếng hát ấy chợt
tắt khi cô đã trông thấy bóng bà -Người mà cô đã xem là người thân duy nhất của mình .Cô vui vẻ
cất tiếng chào:

''Chào cô ạ ! Cơm em nấu cũng sắp sôi rồi,nếu như cô thấy đói thì em làm món gì đó cho cô dùng
tạm nhé .!''

Mái tóc,ánh mắt,nụ cười ấy làm bà phải trầm ngâm nghĩ ngợi ,chỉ một chút nữa thôi tất cả những gì
bà nhìn thấy bây giờ sẽ biến mất thay vào đó là sự trống vắng,ráo hoảnh.Không nghĩ ngợi lâu ,bà
vào thẳng vấn đề .

''Cô không cảm thấy đói,cô đến đây chỉ để nói cho em biết về .......''Bà chợt ngưng,cổ họng như
nghẹn ứ .

Nhưng rồi bà lại nói tiếp.

''Từ ngày hôm nay ,em sẽ trở về nơi em đã sinh ra ,nơi mà cha mẹ em mong ngóng em từng ngày
.Xe ngựa đã chờ sẵn ngoài kia rồi ,em hãy đi đi ,cô chúc cho em được hạnh phúc.......'' -Giọt lệ từ
sâu thẳm đáy mắt của người phụ nữ tốt bụng vào mười bảy năm về trước chực trào tuôn rơi.Biết
làm sao được,khi mà bà đã lỡ coi cô như con gái mình rồi.

''Cô...cô nói gì ạ ?Cha mẹ của....của em sao?Vậy là em...em có gia đình ư ?.Cô gái lập lại lời bà vừa
nói.

''Đúng vậy ! Ran Mori ạ,em có gia đình ,hơn nữa là một gia đình bá tước rất cao sang và giàu
có.Mười bảy năm về trước khi vừa lọt lòng mẹ ,em bị bọn xấu bắt đi mất .Sau đó,cô đã mang em về
nuôi cho đến bây giờ,hơn mười mấy năm tìm kiếm,bá tước đã biết được tung tích của em rồi

..................''.

Đôi mắt màu tím biếc ấy thật đẹp nhưng hình như ẩn sâu trong đáy mắt ấy có cái gì đó lấp lánh
.Hai hàng lệ cứ tuôn ra như theo một lẽ tự nhiên của nó.Em khóc không phải vì em buồn mà vì em
đang vui sướng.Em vui không phải vì xuất thân của mình lại cao sang đến vậy,em vui vì cha mẹ em
không phải không yêu thương mà ruồng bỏ em,em vui vì em có một gia đình thực thụ .Điều mà bấy
lâu nay em suy nghĩ :''Mình đáng ghét đến vậy sao ?Nên cha mẹ mới phải vứt bỏ mình ,để rồi mặc
cho số phận may rủi ''.Nhưng không,giờ thì cô đã biết ,cha mẹ không phải không thương yêu cô mà
là do họ cũng có nỗi khổ ,cũng giống như những gia đình bình thường khác,họ cũng muốn dành cho
em sự yêu thương chở che ,nhưng làm cách nào để thực hiện được điều đó khi mà em đã bị bọn xấu
bắt đi mất rồi .Sự vui sướng bỗng chốc tan biến mất khi cô chợt nghĩ đến hình ảnh của những đứa
trẻ trong cô nhi viện ,chúng cũng yêu em ,cũng dành cho em tình thân bao la như một đứa em đối
với người chị gái ruột thịt của mình .Rồi chúng sẽ ra sao đây khi em ra đi ?.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hết Chương 1 + 2

 
Chương 3 + 4

Chương 3 + 4

''Nhưng thưa cô.....,em.....''.Ran ngập ngừng.

Như hiểu điều Ran đang suy nghĩ ,bà bước đến bên cô,khẽ chạm vào mái tóc đen thật mềm mại của
cô,xoa đầu nói .

''Ran Mori,em thật nhân hậu ,nhưng đừng suy nghĩ về điều đó nữa ,hãy để việc chăm sóc lũ trẻ lại
cho cô .Em hãy đi đi !.

''Vâng ,thưa cô ! Nhưng em cần phải thông báo với lũ trẻ .Có lẽ đây.....đây sẽ là bữa ăn chia tay
thay lời tạm biệt của em ''.

''Chị Ran,chị đừng đi ! Chúng em yêu quý chị,chị đừng rời xa chúng em !.Lũ trẻ đã nghe thấy toàn
bộ câu chuyện, chúng mếu máo .

''Kìa ! Các em ,hãy để cho chị Ran đi .Nếu các em thật sự yêu quý chị ấy ,hãy để chị ấy đi ,đi về nơi
mà chị ấy thuộc về .'' Cô hiệu trưởng cô nhi viện lên tiếng khuyên bảo .

''Chúng em yêu quý chị ,lúc nào cũng mong muốn chị được hạnh phúc .Chị đi nhưng đừng bao giờ
quên tụi em nhé !.

Ran không kiềm chế được nữa .Đôi mắt màu tím biếc ấy lại nhòa lệ nữa rồi .Nàng thiên thần ấy chạy
đến ôm lũ trẻ vào lòng .

''Ừ ! Chị hứa ,sẽ có một ngày chị sẽ trở về ,để đón các em .''

''Nếu về đó có ai bắt nạt chị ,chị nhớ báo cho em biết nha ,em sẽ bảo vệ chị ''.Giọng nói ngây thơ
của một đứa trẻ vang lên .

''Ừ ! Em ngoan lắm .''Nói rồi Ran quệt đi đôi hàng nước mắt vẫn chưa ngừng rơi .

''Nào ! Các em vào đây phụ chị một tay nào .Đây sẽ là bữa cơm chia tay của chị và đó cũng là bữa
cơm ngon nhất ,ấm áp nhất mà chị từng được ăn .''

''Vâng ạ ! Bọn trẻ đồng thanh.

Vậy là bữa cơm chia tay ấy đã diễn ra thật suôn sẻ .

Sáng hôm sau ,xe ngựa đã chờ sẵn ngay khu vực của cô nhi viện để đón rước cô tiểu thư dòng họ
Mori trở về .Ran Mori -Thiên thần có mái tóc đen nhánh,đôi mắt màu tím biếc và nụ cười thánh thiện
làm xiêu lòng tất cả mọi người ,bây giờ trông nàng thật đẹp với chiếc mũ thêu hình đóa hoa hồng
màu đỏ đội trên đầu ,mang trên mình bộ váy áo lộng lẫy ,thướt tha,đôi chân đi chiếc giày màu
trắng muốt như tuyết .

''Tạm biệt cô ,em sẽ nhớ cô lắm,cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho em... ''.Nói rồi cô chạy đến ôm
hiệu trưởng cô nhi viện vào lòng ,hôn lên má bà một nụ hôn thay cho lời cảm ơn .

''Tôi xin thay mặt gia đình bá tước cám ơn bà đã cưu mang tiểu thư chúng tôi chu đáo đến tận ngày
hôm nay ...''.Người đàn ông trung niên cúi gập người trước mặt bà .

''Xin ngài đừng nói vậy,tôi đã coi cô bé Ran đây như con ruột của mình từ lâu rồi .....''.Bà đáp.

''Chị đi nha các em ! Chị sẽ không bao giờ quên những ngày tháng chúng ta vui vẻ cùng nhau đâu
.''

''Chị Ran ! Chị nhất định phải sống thật hạnh phúc đấy nhé .'' Bọn trẻ nhao nhao lên.

Chiếc xe ngựa lao đi vun vút về phía trước ,mang theo cô thiên thần xinh đẹp và nhân hậu ấy trở
về cội nguồn của mình .Cô hiệu trưởng cô nhi viện lặng lẽ nhìn theo bóng chiếc xe ấy dần khuất
trong làn khói ,chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc ,tiếng côn trùng kêu âm vang như reo vui cho nàng

_Ran Mori_.

Pa-ri .

Thời kỳ phồn hoa tươi đẹp .

Nơi những quý bà thướt tha trong bộ váy áo lộng lẫy .

Nơi những công tước khoác trên mình những bộ vet thật lịch lãm và trang nhã .

Và là nơi tình yêu giữa cô tiểu thư xinh đẹp Ran Mori với chàng công tước hào hoa Shinichi Kudo bắt
đầu.......

.....Pa-ri.....

Tháp Epphen sừng sững giữa kinh đô hoa lệ tấp nập.

Nơi những quý phu nhân thướt tha trong bộ váy áo lộng lẫy,kiếm tìm tình yêu lãng mạn .

Trong khi đó,chiếc xe ngựa chở cô tiểu thư Ran Mori trở về với gia đình bá tước đã đi được một quảng đường khá xa và dừng chân tại một khu họp chợ ồn ào náo nhiệt của người dân Pa-ri .Ở đây trưng bày đủ các loại hàng hóa và đồ trang sức .Qua lớp cửa kính ,cô thiên thần ấy ngắm nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình.Cô không ngờ là mọi thứ ở đây đều đẹp và sang trọng đến thế ,những quý phu nhân khoác trên mình bộ váy áo thời thượng trông thật là quý phái,những quý ông mặc những bộ đồ vet trang nhã, thắt cà vạt thật lịch lãm .Nếu như những gì cô đang thấy và cảm nhận được bây giờ đây chỉ là giấc mơ thì cô ước giấc mơ này mãi kéo dài và đừng bao giờ kết thúc ,để cho cô có thể cảm nhận được hơi ấm của một gia đình .Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi,cô sẽ gặp lại người thân đã xa cách bấy lâu của mình ,một gia đình thực sự điều mà cô đã mơ ước từ lâu .

''Bác quản gia,hay chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp nhé !.Ran cất tiếng.

''Không cần đâu thưa tiểu thư,bá tước và phu nhân đang mong ngóng người từng ngày ,tôi không thể để họ chờ lâu hơn nữa .''Ông ta đáp .

''Bá tước và phu nhân ?Họ là cha mẹ của ta phải không ?''.Ran hỏi .

''Vâng ! Từ sau khi tiểu thư bị bọn xấu bắt đi mất ,phu nhân lo lắng đến mất ăn mất ngủ rồi lâm bệnh nặng .Đến khi hay tin tiểu thư vẫn bình an và đang sống tốt tại một cô nhi viện thì bệnh tình của bà dần bình phục .

''À ! ừ .''Rồi Ran nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài kia ,nơi có những chú chim non đang bay lượn tự do ,cô nghĩ về một điều gì đó rất xa xăm .

Bỗng ................

''Á ! Đứng lại ,bắt giùm tôi con bé đó ,nó vừa ăn cắp đấy !''.Một quý phu nhân hét lên.

''Hình như bên ngoài có chuyện gì đó xảy ra ....''.Ran vừa nói vừa nhìn ra ngoài .

''Tiểu thư ngồi chờ ở đây ,để tôi đi xem thế nào .''Ông ta căn dặn .

''Được rồi ! Ngài cứ đi đi !.''Ran đáp .

Nói xong ,ông ta bước xuống,để lại một mình cô thiên thần bé nhỏ ấy ngồi trên chiếc xe ngựa giữa dòng người tấp nập.

''Nơi đây đẹp thật ! Không tham quan thì thật là phí ................''.Nói rồi Ran bước xuống xe và bắt đầu cuộc thăm thú của mình .

Trong lúc ấy ,tại một khu ổ chuột ...............

''Vụ này bèo quá .....!''.Một tên có gương mặt bặm trợn lên tiếng .

''Sau chuyện hồi nãy ,bọn cảnh sát Pa-ri đang lùng sục ngoài kia kìa ,ra là bị chúng tóm ngay ,một lát tao sẽ ra ngoài làm thêm vố nữa ...''.Một cô gái có mái tóc màu đen nhánh xõa ngang lưng,đôi mắt màu xanh tím ánh lên tia nhìn sắc bén và lạnh lùng đang ngồi trên chiếc ghế đã cũ nát lên tiếng đáp lại.Nét mặt của cô thật giống với nàng thiên thần tên là Ran Mori ấy ,có khác chăng là về mái tóc hơi xù và cả tính cách mà thôi .

''Mày phải cẩn thận đấy ,Aoko ! Lộ chuyện ra là chết cả đám .''

''Yên tâm đi ! Tao chưa bao giờ làm hỏng việc cả .''Vừa nói cô vừa mở cửa bước ra hòa lẫn vào dòng người phía

trước .

''Ái ! Ui da .....''Cô bỗng đụng một người .

''Đi đứng như thế hả ? ''Aoko quát sau khi vừa suýt xoa vết thương của mình .

''Ơ kìa ! Tiểu thư ,sao người lại ở đây ,tôi đã dặn người phải ngồi trong xe ngựa đợi tôi mà ?.Người đàn ông trạc tuổi trung niên lên tiếng .

''Nè! Lão già ,ăn nói cho cẩn thận nha .Ai là tiểu thư của ông chứ ?.''Aoko lớn tiếng đáp lại .

''Tiểu thư đừng đùa nữa ! Xin người nhanh chóng trở về xe cho ạ .'' Ông ta nắm lấy tay Aoko kéo đi .

''Bỏ tay ta ra ! Lão già kia ''.

Trong khi đó, cô tiểu thư Ran Mori của chúng ta vẫn mải mê ngắm nhìn cảnh vật xung quanh,lâu lắm rồi cô mới có dịp để thăm thú quan cảnh bên ngoài .Nàng thiên thần ấy không hề hay biết rằng từ phía sau mình,một chiếc xe ngựa khác đang lao thẳng về phía cô .

''Ối ! Cô ấy nguy mất .....''Một quý phu nhân đứng gần đấy lên tiếng .

Nhưng không kịp nữa rồi ,chiếc xe vẫn lao thẳng về phía em ,hất văng thân hình mảnh mai của em lên không trung để rồi đáp xuống đất một tiếng ''Bịch'' khô khan .

Trước mắt người dân Pa-ri ,một cảnh tượng đáng sợ xảy ra .

''Máu....''Một người khẽ lên tiếng.

Cô thiên thần bé nhỏ ấy nằm sóng xoài trên mặt đất ,mái tóc màu đen nhánh bị vấy bẩn bởi một màu đỏ,nụ cười thánh thiện và ấm áp ngày nào đã biến mất thay vào đó là sự tuyệt vọng ,đôi mắt màu tím biếc ấy từ từ nhắm nghiền lại rơi vào màn đen tĩnh mịch trước mắt.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hết Chương 3 + 4




 
Chương 5 + 6

Chap 5

Trong lúc ấy ,chiếc xe ngựa chở cô nàng Aoko - Vốn là một kẻ ăn cắp vặt ngoài đường phố đã về đến gia đình bá tước Mori .

''Nè ! Lão già kia,ông đưa ta đi đâu thế ?.''Aoko bực dọc bước xuống xe .

''Thưa tiểu thư ! Đã về đến nhà bá tước Mori rồi ạ .''Người quản gia đáp.

Trước mắt Aoko ,một tòa nhà thật rộng lớn và khang trang ,cô ngỡ ngàng không tin vào mắt mình .

''Đẹp....đẹp quá ''.Aoko khẽ nói.

''Chúc mừng tiểu thư đã trở về đoàn tụ với gia đình bá tước,tôi sẽ vào trong để thông báo cho phu nhân biết tin vui này ,chắc bà cũng đang nóng lòng muốn gặp lại tiểu thư ''.

''Đây.....đây là nhà của ta sao ?''Aoko hỏi .

''Vâng ! Mời tiểu thư vào ạ ''.

''Ừ ! .''Aoko đáp ,rồi cô bước vào nhà ,ngắm nhìn khuôn viên xinh đẹp của ngôi nhà ,những khóm hoa hồng được trồng thật tươi vừa mới chớm nở ,tiếng chim đâu đó hót ríu rít tạo thành một bản nhạc thật du dương nhưng có lẽ nơi đây không sinh động và đẹp như ở cô nhi viện mà nàng thiên thần của chúng ta đã từng sinh sống.

''Ồ ! Phu nhân ơi,tiểu thư đã trở về rồi này ....''.Đám gia nhân trong nhà reo lên.

''Ôi! Ran Mori,đứa con gái bé bỏng của mẹ .....''.Một người phụ nữ thật xinh đẹp từ trong ngôi nhà chạy ra ,trên đôi mắt bà vẫn còn hiện rõ nét thâm đen ,một vài giọt lệ không ngừng tuôn rơi đang đùa giỡn trên gương mặt của bà ,chắc đã lâu lắm rồi chưa đêm nào bà được ngon giấc.

Bà chạy đến ôm Aoko vào lòng vì nghĩ rằng đứa con gái đang ở trước mặt mình bây giờ đây là cô tiểu thư tội nghiệp của mười bảy năm về trước ,bị bắt đem đi mất từ khi còn đỏ hỏn .

Còn Aoko -Xuất thân trong một gia đình nghèo khó cha mẹ mất sớm khi cô vừa lọt lòng,phải đi ăn cắp vặt lăn lộn vất vả ngoài đường phố Pa-ri để kiếm miếng ăn nay bỗng dưng trở thành tiểu thư của một gia đình bá tước giàu có .Giống như Ran ,từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của một người mẹ đối với con gái ruột của mình.

Đến đây thôi,đã quá đủ để cô hiểu chuyện gì đang diễn ra,cô biết mình đã bị nhận nhầm với một cô gái tên là Ran Mori nào đó ,một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí Aoko .

''Nếu được trở thành tiểu thư nhà bá tước,mình sẽ không phải chịu khổ nữa,sẽ sống trong nhung lụa mặc toàn áo váy sang trọng ,chẳng cần phải lăn lộn vất vả để kiếm cái ăn nữa ,lại có được một bà mẹ rất đỗi hiền từ .Thật tuyệt vời !.''

Sau một thoáng suy nghĩ ,Aoko đáp lại lời người mẹ vẫn còn đang ôm mình vào lòng mà nức nở.

''Con cũng rất vui khi gặp lại mẹ ,từ nay con sẽ không rời xa mẹ nữa đâu,không bao giờ !.''

''Từ ngày con mất tích,mẹ lúc nào cũng cầu xin Thượng Đế phù hộ cho con bình an để gia đình chúng ta đoàn tụ,cuối cùng ông Trời đã động lòng,cho mẹ gặp lại con....''Bà mẹ nói,nước mắt vẫn đang tuôn rơi trên đôi gò má.

''Con...con cũng vậy ''.

''Thưa phu nhân Eri ! Tiểu thư chắc cũng đã mệt sau chuyến đi,hãy để cô ấy nghỉ ngơi cho lại sức.''Người quản gia lên tiếng.

''Suýt nữa ta quên mất ! Ran Mori con đi theo mẹ nào .''Rồi bà nắm tay Aoko cùng bước vào bên trong .

''Ôi chao ! Một căn phòng thật lộng lẫy ,con thích lắm mẹ ơi !.Aoko vui mừng .

''Con nghỉ ngơi đi ! Mẹ sẽ tổ chức một buổi tiệc thật to ra mắt con với giới thượng lưu ở Pa-ri.''

''Dạ !''.

Nói rồi bà bước ra khỏi phòng ,Aoko nhanh chóng đóng sầm cánh cửa lại rồi thở phào .

''Tuyệt vời ! Từ nay ta là bá tước tiểu thư của gia đình Mori này ...Ha ha ha ''.Tiếng cười ấy tắt lịm đi khi trong đầu Aoko thoáng qua một suy nghĩ.

''Bá tước tiểu thư thật sự...không biết cô ta đã biến đi đâu ,chắc hẳn mình phải giống với cô ta lắm nên mới bị lão già kia nhận nhầm ,cô ta mà trở về đây thì mình sẽ bắt cô ta phải im lặng mãi mãi,mình đã chịu khổ nhiều rồi,bây giờ mình phải hưởng thụ chứ ...!''.Aoko thả mình vào chiếc gường trong căn phòng ,suy nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc khi được trở thành bá tước tiểu thư của gia đình này.
Chap 6

Ran Mori -Cô tiểu thư thật sự của gia đình bá tước Mori sau vụ tai nạn trên phố ,cô được đưa ngay vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê bất tỉnh .Trong vô thức,bên tai cô nghe văng vẳng tiếng người gọi như từ cõi âm ti xa xôi nào đó vọng về .

''Chị Ran ,chị Ran .....''.

''Hãy để việc chăm sóc lũ trẻ cho ta ......''.

''Tiểu thư chờ ở đây để tôi đi xem thế nào .....''.

''Ối ! Cô ấy nguy mất ....''.

RẦM !!!

Nàng thiên thần ấy choàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài .Trước mắt cô bây giờ là một gian phòng với ánh đèn sáng chiếu rọi ,đôi tay cô chằng chịt nào là dây nhợ ,phần đầu đã được băng bó cẩn thận ,tiếng của máy đo điện tâm đồ vẫn vang lên từng giây .Mặc dù vẫn còn đau nhức sau vụ tai nạn xe ngựa ấy nhưng cô vẫn cố ngồi vực dậy ,tay xoa phần trán đang nhức như búa bổ .Một nữ y tá bước vào .

''Bác sĩ ơi ! Cô gái tỉnh lại rồi !''.

''Tôi đang ở đâu đây ?''.Ran hỏi.

''Đây là bệnh viện ,cô bị tai nạn xe ngựa và được một vị phu nhân tốt bụng đưa vào đây !.''Vị bác sĩ bước vào đáp lại lời cô .

''Tôi bị tai nạn xe ngựa ư ?.Ran ôm đầu .

Rồi cô chợt hoảng hốt khi trong đầu mình xuất hiện một câu hỏi thật lạ lùng ,một câu hỏi mà cô chưa từng gặp bao giờ .

''Tôi....tôi là ai ?.

''Theo kết quả của chúng tôi thì cô bị chấn thương phần não bộ khá nặng,nó có thể gây mất trí nhớ trong một thời gian dài .......''.Người bác sĩ lại đáp.

Ran cố chồm đến nắm lấy tay của vị bác sĩ thều thào yếu ớt .

''Bác ....bác sĩ,xin hãy nói cho cháu biết ,khi nào cháu mới có thể hồi phục trí nhớ ạ !.Ran lo lắng .

''Cháu đừng quá suy nghĩ nhiều ,có thể là một ngày ,một tuần hoặc .................''Vị bác sĩ chợt ngưng lại,có cái gì đó nghẹn ứ ở cổ họng ông .

''Hoặc là đến khi ....chết ,tiểu thư có thể sẽ chẳng nhớ ra được điều gì !.Nữ y tá tiếp lời vị bác sĩ .

''Đến ...đến chết ?Đến khi chết tôi cũng chẳng thể nào nhớ ra sao ?.Ran lẩm bẩm lại lời cô y tá .

Đến đây cô không thể kiềm chế được những cảm xúc bây giờ trong lòng của mình nữa ,thật đau đớn khi ngay cả tên của mình cô cũng chả thể nhớ nổi .Cô từ đâu đến ?Tại sao lại bị tai nạn ?Tại sao không một người thân nào ghé thăm cô ?Nhiều câu hỏi cứ đặt ra trong đầu Ran nhưng cô chả thể nào giải đáp nổi ,nó cứ như một áng mây đen bất hạnh trôi lơ lửng trên bầu trời kia che lấp đi toàn bộ ánh nắng chói chang của mặt trời .Nhưng rồi một ý nghĩ vụt sáng lên trong tâm trí cô .

''Bác sĩ ,xin hãy cho cháu biết tên và địa chỉ của vị phu nhân đã đưa cháu vào đây ,có ...có thể bà ấy biết cháu từ đâu đến và tại sao gặp tai nạn !.''Ran khẩn cầu .

''Cũng là một cách tốt ,cháu vui lòng chờ ở đây nhé ! Ta sẽ quay lại ngay !.''Nói rồi ông ta bước ra khỏi phòng .

Một lát sau ông quay trở lại ,đến bên Ran và đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ .

''Đây là tên và địa chỉ nhà bà ấy ,cháu hãy đến đấy hỏi thăm xem sao ,biết đâu sẽ giúp ích cho cháu !.

''Cám ơn bác sĩ !''.Ran nói .

''Nhưng sức khỏe bây giờ của cháu có ổn không ?Hay là ở lại đây tịnh dưỡng cho khỏe rồi hãy đi tìm ! Tiền viện phí của cháu bà ấy đã lo hết rồi !Một người thật nhân hậu !.''Ông ta trầm trồ.

''Không cần đâu ạ ! Cháu muốn đi ngay bây giờ ,cháu không thể chịu nổi khi đầu óc mình rỗng tuếch thế này !.''

Rồi Ran nhanh chóng rời khỏi bệnh viện với hi vọng rằng người phụ nữ tốt bụng ấy sẽ giúp em nhớ lại được điều gì đó .Cô đi hết mọi con đường ở Pa-ri để tìm địa chỉ của vị phu nhân kia nhưng thật không dễ dàng ,nơi này đối với cô quá xa lạ .Đôi chân bé nhỏ đã sưng tấy lên ,nếu cứ tiếp tục đi nữa thì tình hình chắc chắn sẽ càng tồi tệ hơn. Rồi nàng thiên thần ấy lại lê bước đi tiếp ,cô không cho phép mình đầu hàng số phận .

Chợt cô dừng chân lại ........

''Ôi ! Đây là tháp gì mà cao thế ?.Một tòa tháp cao sừng sững giữa kinh đô hoa lệ tấp nập khiến Ran phải ngạc nhiên.

''Đây là tháp Epphen đấy. !''Một quý ông đứng gần đó mỉm cười nhìn Ran và đáp .

''Đẹp quá !''Ran trầm trồ .

Một cơn gió nhẹ thoảng qua ,thổi bay chiếc mũ đang đội trên đầu của cô xuống đất ,từng cơn gió thoảng qua làn tóc đen mượt của em .

''Ối ! Ai đó nhặt chiếc mũ hộ tôi với ! ''.Ran gọi .

Bỗng một người cúi xuống ,nhặt chiếc mũ rơi trên nền đất gần chỗ đó lên .

''Mũ của tiểu thư đây !.Người ấy nói ,tay trao chiếc mũ lại cho cô .

''Cám...cám ơn ! Ran ngước lên nhìn vị ân nhân của mình .

Một chàng trai có mái tóc màu đen nhánh ôm theo khuôn mặt thật điển trai,đôi mắt màu xanh biếc của đại dương bao la ánh lên vẻ lạnh lùng sắc bén đang nhìn cô ,chứa đựng bao hoài bão và ước mơ .

Đôi mắt màu tím biếc của cô nhìn vào đôi mắt màu xanh biếc kia ,thật đẹp và thật bí ẩn .

Rồi ánh mắt họ chạm nhau ,trao nhau một cái nhìn thật lâu tưởng chừng như mãi mãi ...........

.....

....

...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Hết Chương 5 + 6
 
Chương 7 + 8 + 9

Chap 7

....Pa-ri....

Tháp Epphen sừng sững giữa kinh đô hoa lệ tấp nập.

Dưới chân của tòa tháp ,có đôi trai gái đang nhìn nhau ,ánh nhìn tưởng chừng như mãi mãi......

''Anh Shinichi ,anh làm gì ở đây thế ?''Một giọng nói cất lên từ phía sau chàng trai .

Một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ thật đặc biệt ,đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp ,có lẽ là con lai .Cô mặc một chiếc váy xanh hồng ngọc thật lộng lẫy đang tiến về phía Ran .

''Mẹ kêu em đi tìm anh đấy ,xe ngựa đang chờ chúng ta ở đằng kia ,chúng ta sẽ trễ giờ dự tiệc nếu anh cứ la cà dọc đường phố Pa-ri này .''Cô gái nhìn chàng trai mà nói .

''Anh biết rồi ! Sao em nói nhiều quá vậy ! Cứ về trước đi ,lát anh sẽ theo sau ngay !.''Chàng trai bực dọc đáp.

''Ơ ! Cô gái này là ai thế anh Shinichi ?''.Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ ấy quay sang nhìn Ran .

''Tôi...tôi....''.Ran ấp úng .

Chợt một chiếc xe ngựa chạy lại gần chỗ họ đang đứng ,bên trong xe một quý phu nhân thật xinh đẹp với chiếc váy áo lộng lẫy ,mái tóc màu hạt dẻ xoăn tròn hai bên tai bước xuống ..................

''Hai con làm gì ở đây thế ?Mẹ đã dặn là phải về sớm để đến nhà bá tước Suzuki dự tiệc mà !.''Bà ấy nói.

''Tất cả chỉ tại anh Shinichi cả thôi ,em đã kêu anh về sớm mà không nghe ,bây giờ đến cả em cũng bị mẹ la ''.

''Cô bé này là ai đây ?.Bà ta thắc mắc khi nhận ra sự có mặt của Ran .

''Thưa cô ,cháu đang đi tìm địa chỉ một người quen ở đây ạ............!''Ran đáp.

''Cháu tìm ai ?Ta quen biết rất nhiều người ở Pa-ri này ,có thể sẽ giúp được cho cháu đấy !.Bà ta lại hỏi .

''Cháu muốn tìm một người tên là Kudo Yukiko ,cô có biết không ạ ?.Ran vui mừng trả lời .

''Ta chính là Kudo Yukiko đây ! Cháu tìm ta có chuyện gì ?.

''Phu nhân....phu nhân chính là Yukiko Kudo ?Cuối cùng cháu cũng đã tìm được.......rồi !.Nói xong ,Ran bỗng ngất xỉu ,chàng trai mang tên Shinichi ấy vội chạy đến đỡ lấy cô .Nàng thiên thần ấy lại rơi vào màn đêm của sự tĩnh lặng....

Trong khi đó ,tại gia đình bá tước Mori...................

''Ôi ! Bá tước đã về rồi........!''Đám người hầu trong nhà reo lên và chạy ra mổ cổng .

''Ta nghe nói tiểu thư đã trở về ......''.Ông ta hỏi .

''Vâng ạ ! Tiểu thư hiện đang ngủ ở trên lầu ,để tôi gọi người dậy .....''.Người quản gia lên tiếng .

''Được rồi ! Ta sẽ đích thân lên đó .''

Aoko lúc này đang ngon giấc trên chiếc gường rất ấm áp và thoải mái trong căn phòng ,nghe có tiếng ồn ào dưới sân vườn ,cô bực tức mở cửa phòng ra và đi thẳng xuống nhà đến nơi phát ra tiếng ồn .

''Này bọn người hầu kia ! Có biết ta đang ngon giấc không mà dám làm ồn ?.Aoko tức giận quát

''Thưa ....thưa tiểu thư ! Bá tước đã về rồi ạ ! .''Bọn gia nhân đáp .

''Bá tước .....bá tước sao ?.Aoko kinh ngạc .

Lúc này ,chủ nhân của tòa nhà lộng lẫy này đã chứng kiến toàn bộ sự việc .Ông ta bước đến bên Aoko ,lườm cô một cái thật sắc .

''Hừm ! Thật không ra thể thống gì nữa.!''Ông ta vừa nói vừa bước vào bên trong .

Aoko hốt hoảng vội theo chân ông bước vào nhà .

''Bá tước .....Không.......Bố !Con biết lỗi rồi ,con...con ....!''.Aoko lúng túng .

Từ trên tầng lầu ,phu nhân Eri đã nghe thấy toàn bộ sự việc của hai cha con ,bà bước xuống nhà đến bên vị bá tước sang trọng kia đang ngồi trên chiếc ghế gần đấy và lên tiếng .

''Con bé còn mệt sau chuyến đi nên có vẻ nó không làm chủ được lời nói của mình ,anh hãy tha lỗi cho nó đi .''.Phu nhân Eri khuyên .

''Thôi được rồi ,có lẽ con sống ở cô nhi viện quá lâu nên chưa biết phép tắc trong ngôi gia này nên ta sẽ bỏ qua cho lần đầu .''Bá tước dòng họ Mori nhìn Aoko nói .

''Ran Mori ! Lần sau con đừng tái phạm nữa nhé ,lâu rồi gia đình ta không được sum họp như ngày hôm nay ,con ngồi xuống đi !''.Nói rồi bà kéo tay Aoko cùng ngồi xuống ghế .

''Thiệp mời đã gửi đi hết chưa ?''.Bá tước Mori nhìn sang phu nhân Eri hỏi .

''Em đã lo đâu vào đấy cả rồi ! Anh cứ yên tâm .''Bà Eri đáp lại .

''Thế thì tốt rồi ! Ngày mai ta sẽ mời tất cả bạn bè của ta trong giới thượng lưu ở Pa-ri đến để ra mắt con với họ đấy! .Liệu mà cư xử cho khéo !.Ông ta quay sang Aoko nhắc nhở .

''Ôi ! Thật thế ạ ,con thích lắm ! Con sẽ không làm bố mẹ thất vọng đâu .''Aoko vui mừng đáp .

Trong lúc đó ,nàng thiên thần bé nhỏ của chúng ta .................

''Chị Ran ,chị Ran !''.

''Tôi xem cháu như con ruột của mình ....''.

''Tiểu thư ngồi chờ ở đây để tôi đi xem thế nào ....''.

''Ối ! Cô ấy nguy mất .....''.

Lại nữa rồi ,một lần nữa ,những giọng nói ấy ,những hình ảnh vừa thân thuộc nhưng cũng thật xa lạ lại ập đến trong kí ức của cô .

RẦM !!!

Tiếng va chạm giữa chiếc xe ngựa và hình ảnh một cô gái có mái tóc đen nhánh bị vấy bẩn bởi một màu đỏ ,nụ cười thánh thiện trên môi ngày nào đã biến mất thay vào đó là sự tuyệt vọng ,đôi mắt màu tím biếc khẽ nhắm lại rơi vào màn đêm tĩnh mịch nằm bất tỉnh trên hè phố đánh thức nàng thiên thần ấy tỉnh lại .Trước mắt cô ,một căn phòng thật lộng lẫy có ánh hoàng hôn chiếu rọi qua cửa sổ .Bệnh viện chăng ?Không phải ,vì cô không cảm nhận được mùi thuốc sát thương đặc trưng của bệnh viện hay tiếng của máy đo điện tâm đồ reo vang .Trong giấc mơ chập chờn ,có rất nhiều người đang gọi cô ,những hình ảnh trông thật quen thuộc nhưng đối với cô bây giờ sao nó quá xa vời .Họ là ai ?Tại sao mỗi lần cô nhắm mắt lại họ đều xuất hiện trong tâm trí của cô ? Những câu hỏi cứ đặt ra trong đầu Ran nhưng rồi cô cũng chẳng thể nào giải đáp được nó ,bởi lẽ bây giờ ,kí ức của cô,nó chỉ còn là một cái gì đó rất mong manh và mơ hồ .

''Cốc...cốc !''.Tiếng gõ cửa vang dội vào bên trong căn phòng .
Chap 8

Ran bước xuống gi.ường ,cô đến bên nắm tay cầm và mở cửa.

''Phu...phu nhân Yukiko ?.''Ran nhận ra người đang đứng trước mặt mình bây giờ đây chính là người phụ nữ tốt bụng đã đưa cô vào bệnh viện sau vụ tai nạn kinh hoàng dạo đó .

''Cháu tỉnh rồi à ?Ta đang muốn hỏi cháu một số chuyện đây! .''Phu nhân Yukiko đáp .

''Vâng ! Thực ra cháu cũng đang có một số vấn đề cần hỏi phu nhân ạ !.''Ran nói và cô mời bà vào phòng .

''Hình như ta đã gặp cháu ở đâu rồi thì phải ?.''Phu nhân Yukiko thắc mắc và bắt đầu câu chuyện .

''Phu nhân không nhớ cháu sao ạ ! Khi cháu bị tai nạn xe ngựa trên hè phố ,chính người đã đưa cháu vào bệnh viện mà !.''.Ran đáp lại .

''Ô ! Ta nhớ ra rồi ! Sao cháu không ở bệnh viện nghỉ ngơi cho lại sức ,đi lang thang khắp đường phố Pa-ri làm gì để đến nỗi ngất xỉu trên phố một lần nữa ,ta đã đưa cháu về nhà của ta đấy !.''

''Thực...thực ra ...sau vụ tai nạn đó cháu đã hoàn toàn mất trí nhớ ,được bác sĩ cho hay chính phu nhân đã đưa cháu vào bệnh viện ,cháu hi vọng rằng cô có thể giúp cháu nhớ lại được điều gì đó !.''Ran đáp ,giọng thoáng buồn .

''Ta rất tiếc ,nhưng có lẽ ta không giúp gì cho cháu được rồi .Ta chỉ là tình cờ gặp cháu trên đường nên giúp đỡ thôi ,ngoài ra ta không biết bất cứ thông tin nào về cháu cả !.''.Phu nhân đáp ,vẻ luyến tiếc .Bà cảm thấy bất lực khi không giúp được Ran .

''Thế...thế ạ !.''Đến đây ,giọng Ran trầm hẳn đi ,vậy là cuối cùng niềm tin duy nhất mà cô mong đợi đã vụt tắt .

''Đêm nay cả nhà ta sẽ đến gia đình bá tước Mori dự tiệc ,sẽ có rất nhiều khách mời đến đấy ,hay là cháu cứ đi theo ta .Biết đâu cháu sẽ gặp mặt người quen của mình ở đó .''Bà Yukiko thấy vậy liền an ủi .

''Ôi ! Có thật không ạ ? Cháu cám ơn phu nhân !.''Ran mừng rỡ ,vậy là cô lại có thể thắp sáng niềm tin và hi vọng của mình một lần nữa rồi .

''Cháu cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi ,ta sẽ giúp cháu chuẩn bị y phục .''.Nói rồi bà nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng .

Trong khi ấy ,tại gia đình bá tước Mori ,mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo....

''Ran Mori ! Con vào trong thay bộ quần áo mẹ mới mua đi ,đêm nay con sẽ là nhân vật chính của buổi tiệc đấy .''Phu nhân Eri nói .

''Vâng ạ !''.Aoko đáp lại sung sướng .Sau buổi tối hôm nay thôi ,cô sẽ chính thức là thành viên của gia đình bá tước Mori này ,chấm dứt cuộc sống nghèo khổ phải đi ăn cắp vặt trên đường phố Pa-ri............

...........

....

''Shinichi ,Shiho ! Mẹ các con làm gì mà chuẩn bị lâu thế ?Sắp đến giờ rồi !.''Bá tước dòng họ Kudo mặc một bộ vet thật lịch lãm và trang nhã đang ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng khách vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ .

''Con cũng không biết nữa !.''Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ lắc đầu nói .

''Họ xuống rồi kìa !.''Chàng trai có đôi mắt màu xanh của đại dương bao la cất tiếng .

Từ trên tầng lầu ,một cô gái có mái tóc màu đen nhánh thắt chiếc nơ màu hồng nhạt trên đầu ,mặc một chiếc váy thật lộng lẫy có đính những hạt kim tuyến lấp lánh ,chân mang đôi giày cao gót .Vẫn là đôi mắt màu tím biếc có sức hút mãnh liệt ,vẫn là nụ cười thánh thiện và ấm áp như ngày nào ,nàng thiên thần ấy bước xuống phòng khách trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người .Cô tiến đến gần phía họ ,nở một nụ cười thật tươi như một đóa hoa hồng mới chớm nụ .

''Chào mọi người !.''Ran lên tiếng .

Lúc này ,mọi người vẫn đang nhìn chăm chú vào nàng thiên thần ấy làm cho cô càng thêm bối rối .

''Sao mọi người nhìn cháu ghê vậy ?Mặt cháu có dính lọ à ?.Ran thắc mắc hỏi .

''E hèm !''.Vị phu nhân xinh đẹp Yukiko cũng bước xuống ,bà hắng giọng làm mọi người bừng tỉnh .

''Chúng ta đi được rồi chứ !.Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ lên tiếng .

''Nào ! Ra xe ngựa mau .''Phu nhân Yukiko thúc giục mọi người.

Chiếc xe ngựa đã đứng chờ sẵn ngoài cổng ,thật lộng lẫy như chiếc xe tuần lộc của ông già No-en lao đi nhanh nhẹn về phía trước .Tại gia đình bá tước Mori ,khách khứa đã đến đông đủ ,toàn là những người trong giới thượng lưu ở Pa-ri mặc toàn váy áo sang trọng .

''Ôi ! Tiểu thư Ran Mori càng lớn càng xinh đẹp nhỉ .''Một quý phu nhân mỉm cười nhìn Aoko chào hỏi .

''Hí hí ! Lần đầu tiên có người khen ta đẹp ,đúng là có tiền vào là xong tuốt .''Aoko nghĩ thầm.

Một lát sau ,chiếc xe ngựa của dòng họ bá tước Kudo cũng đã đến nơi ,phu nhân Eri dặn dò người hầu ra mở cổng .....

Phu nhân và bá tước Kudo vội tiến vào bên trong để kịp giờ bắt đầu buổi tiệc .

''Ôi !Yukiko ,lâu lắm rồi mới gặp lại cậu .''Phu nhân Eri mừng rỡ khi gặp lại người bạn thân của mình .

''Nghe nói cậu đã tìm được con gái thất lạc bấy lâu nay ,chúc mừng nhé !Con bé đâu rồi ?.''Phu nhân Yukiko đáp ,mắt nhìn xung quanh .

''Ran Mori ! Con đến đây ...''.Bà Eri gọi .

''Dạ ! Có chuyện gì vậy mẹ ?.Aoko hỏi .

''Đây là phu nhân Yukiko ,gia đình bá tước Kudo là bạn thân của mẹ .''Phu nhân Eri giới thiệu .

''Cháu chào cô ạ !''.Aoko nghiêng mình lễ phép như để làm hài lòng người mẹ của mình .

''Đây...đây là con gái của cậu sao ?Giống quá,quả thật rất giống !.''Phu nhân Yukiko ngạc nhiên.

''Ý cậu là sao ?.Phu nhân Eri thắc mắc hỏi lại.

''Có một cô gái bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn ,cô bé có khuôn mặt rất giống Ran Mori nhà cậu đây !.Tớ thấy thương cho hoàn cảnh của con bé nên đã giữ nó ở lại nhà mình để tiện chăm sóc và giúp đỡ cô bé hồi phục trí nhớ .Tớ có đưa con bé đến đấy ,chắc nó đang ở ngoài cổng

.....''.Phu nhân Yukiko giải thích .

''Rất...rất giống ư ?''Aoko lẩm bẩm ,rồi cô vụt chạy ra ngoài cổng trước sự ngạc nhiên của phu nhân Yukiko và người mẹ hiền từ của mình.
Chap 9

''Ái ! Ui da .''Ran gặp rắc rối với chiếc giày cao gót của mình.

''Cô làm sao thế ?.''Shinichi quay lại hỏi cô .

''Tôi bị trật chân rồi !.''Ran vừa nói vừa suýt xoa vết thương ở chân của mình.

Shinichi cúi người xuống ,anh quay lưng về phía Ran.

''Lên đi ! Tôi cõng cô vào bên trong .''

''Tôi...tôi...''.Ran đỏ mặt ấp úng.

''Lên !.'' Shinichi lại nói ,lần này anh quyết tâm hơn.Lời nói chắc nịch của Shinichi làm Ran không còn cách nào để từ chối được nữa nên cô đành nghe theo lời anh. Cô gái có đôi mắt màu xanh lục trông như con lai nhìn vào đôi mắt màu tím biếc tuyệt đẹp ấy ,ghen tị xen lẫn lạnh lùng.Ẩn sau khóm hoa hồng vừa được gieo trồng và mới chớm nụ ,một ánh mắt khác cũng đang nhìn về phía họ .Trong ánh mắt đó ,ngạc nhiên có,đố kị có và căm giận cũng có .

''Trời ơi ! Cô...cô ta giống mình như hai giọt nước !Không còn nghi ngờ gì nữa ,cô ta mới chính là bá tước tiểu thư thật sự của gia đình quyền quý này .Mình phải tìm cách lấp liếm mọi chuyện.''

Aoko hốt hoảng chạy vội vào bên trong ,va vào cả Shinichi lúc đó đang cõng Ran làm cả ba người té nhào xuống đất.

''Xin...xin lỗi !.''Aoko ấp úng ,cô chẳng buồn ngước mặt lên ,tiếp tục chạy vội vào bên trong nơi buổi tiệc đã được bắt đầu.Trông thấy bóng con gái thân yêu của mình ,phu nhân Eri lo lắng hỏi .

''Có chuyện gì vậy con ?.''

''Mẹ !Con...con...''Aoko nói ,hơi thở hổn hển .

''A ! Kia rồi ! Tụi nó vào rồi !.''Phu nhân Yukiko lên tiếng hướng ánh nhìn của mọi người ra sân vườn của ngôi nhà .Vẫn là mái tóc đen nhánh ấy ,đôi mắt màu tím biếc tuyệt đẹp ấy và nụ cười thánh thiện như ngày nào .Nàng thiên thần ấy trên lưng của chàng công tước hào hoa Kudo từ từ tiến vào bên trong ngôi nhà.Tất cả các khách mời đến dự tiệc đều nhìn chăm chú vào cô gái ấy.Và họ chỉ kịp ồ lên một tiếng kinh ngạc.

''Trên đời này có người giống nhau đến thế ư ?.''

Phu nhân Eri nhìn vào Ran Mori ,bà có cảm giác đã gặp cô ở đâu rồi .Cảm giác thật thân quen bỗng chốc dấy lên trong lòng bà.Con gái mà bà luôn tìm kiếm suốt mười mấy năm trời hiện đang ở trước mặt bà nhưng người nào có hay biết .Bà tiến đến gần Ran hơn.

''Cháu...cháu có phải là.....?.''

Aoko nhận thấy sự khó xử diễn ra trước mắt mình ,nguy cơ bị bại lộ tung tích là điều khó tránh khỏi .Sao cô gái này không chết quách luôn sau vụ tai nạn ấy ,lại trở về đây làm gì để đe dọa niềm vui sướng hưởng thụ sự giàu sang của cô .Vàng bạc châu báu ,váy áo lụa là và cả người mẹ hiền từ này nữa ,cô quyết không để cho ai tước đoạt chúng từ tay cô.

''Mẹ ơi ! Chúng ta còn phải bắt đầu buổi tiệc nữa ,khách khứa đã đến đông đủ cả rồi !.''Aoko cắt ngang.

''À ! Ừ .''Bà đáp rồi quay sang Ran mỉm cười thật tươi .

''Nếu cô bé có rảnh thì hãy đến nhà ta chơi nhé ,không hiểu sao ta có cảm giác đã gặp cháu ở đâu rồi .''Bà nói, mà không hay biết rằng đó mới chính là con gái ruột của mình ,còn Ran ,cô cũng không thể nhận biết thêm điều gì với đầu óc rỗng tuếch bây giờ .Trong lòng cô cũng có cảm giác thân quen khi chạm mặt phu nhân Eri ,cứ như đây không phải là lần đầu họ gặp nhau.

Vị chủ nhân của tòa nhà lộng lẫy như lâu đài này bắt đầu bước ra phòng khách chào giới thượng lưu có mặt trong buổi tiệc .Ông ta bận trên mình một chiếc áo vet màu đen lịch lãm ,thắt cà vạt thật trịnh trọng nhưng ấn tượng nhất là hàng râu kẽm trên ria mép kia.

''Ta cám ơn tất cả mọi người đã đến dự buổi tiệc ,từ nay Ran Mori con gái của ta chính thức trở thành bá tước tiểu thư của dòng họ Mori này ,mong các vị chiếu cố .''Vị bá tước từ tốn nói.

''Ran Mori ,con chào mọi người đi nào .''Phu nhân Eri xinh đẹp lên tiếng nhắc nhở.

''Ôi ! Run quá .Qúy tộc thường chào như thế nào nhỉ ''.Aoko nghĩ thầm.

''Ta.........À không ,tôi rất vui.............mong các vị................''.Aoko ấp úng ,cô chẳng biết phải xử sự thế nào nữa .Một vài tiếng xì xầm từ giới quý tộc vang lên .Tình hình này hoàn toàn không có lợi cho cô .Trước sự bàn tán xôn xao ấy cô chỉ muốn hét lên rằng : Có im đi không ?.Nhưng bây giờ với tư cách là một tiểu thư đài các,cô không thể cư xử thô lỗ như vậy được. Vị chủ nhân tòa nhà khẽ nhăn mặt ,trong tình huống này thì đúng là không còn thể diện gì nữa .

''Xin lỗi tất cả mọi người ,có lẽ con bé vẫn còn mệt sau chuyến đi....''Phu nhân Eri lên tiếng giải vây cho con gái mình.

Đôi mắt màu xanh tím ánh lên tia nhìn giận dữ về người con gái có mái tóc màu đen nhánh kia ,sự có mặt của người thiếu nữ ấy đã phá tan buổi lễ ra mắt này của cô .Rồi Aoko tiến đến gần vị thiếu nữ ấy .........................


Hết Chương 7 + 8 + 9
 
Mình đang đăng các chap tiếp theo lên. Bạn chờ chút nhé! Post cho kịp tiến độ :KSV@05:
Đọc có nhức mắt hay không hiểu thì cứ góp ý cho mình nha
 
Chương 10 + 11 + 12

Chap 10

Aoko bước đến gần người thiếu nữ ấy. Trông thấy bóng Aoko, Ran vội chào :

_A ! Chào tiểu thư. Thật bất ngờ khi chúng ta lại có gương mặt khá giống nhau, cứ như là chị em sinh đôi vậy.

Nghe câu nói ấy, Aoko giật thót người. Cô lo sợ rằng cô gái này sẽ nhớ ra mọi chuyện và cô sẽ không được làm bá tước tiểu thư nữa, cô sẽ mất hết tất cả mọi thứ.

_À !Ừ. Nếu có thể thì từ nay chúng ta là bạn nhé.-Aoko đáp.

_Vâng ! Tôi rất vui nếu tiểu thư cho phép.

Từ phía xa, phu nhân Eri bước đến chỗ họ, bà vui vẻ nhìn Ran nói :

_Cháu ra đây để ta giới thiệu cháu với bá tước Mori nhà ta.

_Vâng, thưa phu nhân.-Ran vui vẻ đáp lại

_Cho con đi chung với mẹ.-Aoko nói.

Họ cùng nhau bước ra ngoài sân, phu nhân Eri dẫn Ran bước đến bên ông chồng của mình để giới thiệu. Bà nghĩ rằng chắc chắn đức lang quân của mình cũng sẽ ngạc nhiên chẳng kém gì bà vì cô bé này và con gái bà giống nhau đến mức kinh ngạc.

_Phu quân, em muốn anh xem mặt cô bé này.

_Cháu xin chào ngài bá tước ạ.-Ran cúi đầu tôn kính.

Vị bá tước xoay người lại nhìn Ran, sự ngạc nhiên đến cực độ bao trùm lấy ông. Khẽ nhăn mặt, ông ta nhìn người thiếu nữ đứng trước mặt mình hỏi :

_Cháu tên gì ? Cháu từ đâu đến?

_Thưa, cháu cũng không biết mình từ đâu đến. Cháu gặp tai nạn trên phố, khi tỉnh lại thì cháu đã mất trí nhớ. May nhờ phu nhân Yukiko cứu giúp, cháu chẳng nhớ tên mình là ai nữa ạ !.

Vị bá tước đưa đôi mắt của mình nhìn chăm chăm vào đôi mắt tím biếc của cô gái như để kiểm định lại lời nói vừa rồi. Ông ta đáp :

_Cháu đừng buồn, ta nghĩ sớm muộn gì cháu cũng nhớ ra mọi chuyện thôi. Nếu cháu không ngại, từ nay ta sẽ nhận cháu là con nuôi trong gia đình. Cháu có gương mặt rất giống con gái ta, có lẽ là số trời đã sắp đặt. Nếu có thể, ta muốn gọi cháu là Ran Mori. Được chứ ?.

_Vâng, cháu cám ơn công tước ạ !. Nếu có gì thất lễ mong ngài bỏ qua cho.-Ran đáp, cô không ngờ là mình lại được mọi người yêu mến đến vậy. Bá tước Mori sau khi hỏi chuyện Ran xong vội tiến vào bên trong nhà và chìm vào một dòng suy nghĩ miên man nào đó.

Trong lúc đó, Aoko vô cùng tức giận khi nhìn thấy mọi người chỉ toàn quan tâm đến người con gái ấy thôi. Cô mới chính là con của họ mà. Aoko bỏ ra ngoài khuôn viên của sân vườn, nơi ấy, có một chàng trai đang ngồi đó. Aoko bước đến gần để xem cho kĩ hơn là ai. Nghe tiếng động, chàng thiếu niên ấy quay mặt lại nhìn cô. Ánh mắt họ chạm nhau, Aoko như bị cuốn hút bởi đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp ấy. Tim cô bỗng đập nhanh hơn thường ngày, khó khăn lắm cô mới mở lời được :

_Xin...xin chào ! Anh là ai vậy ?.

_Ờ...thì tôi là Shinichi con của gia đình bá tước Kudo. Còn tiểu thư, cô là ai vậy ?.

_Tôi là con gái nhà bá tước Mori, tôi bị thất lạc từ nhỏ và mới trở về đoàn tụ với gia đình.

_À ! Chuyện đó tôi có nghe nói. Tiểu thư lớn lên trong một cô nhi viện phải không ?.Shinichi hỏi.

_Xin anh đừng nhắc đến quá khứ đau buồn ấy nữa, để tôi đây khỏi phải đau lòng.-Aoko nũng nịu.

_Tôi xin lỗi, không ngờ lại khơi gợi kí ức đau buồn của tiểu thư.

_À ! Không sao đâu. Chẳng hay chúng ta có thể kết bạn với nhau không ?

_Rất sẵn lòng, tiểu thư có rảnh thì ghé qua nhà tôi chơi.

_Từ nay đừng gọi là tôi với tiểu thư nữa, nghe xa cách lắm. Anh cứ gọi em là Ao...à quên Ran là được rồi.

_Ran...?

.

.

.

Trong lúc buổi tiệc vẫn đang diễn ra thì bá tước Mori đang ở bên trong thư phòng, ông cho gọi vị quản gia- Người đã đưa tiểu thư Mori trở về từ cô nhi viện.

_Thưa ngài, ngài gọi tôi có việc gì không?.Người quản gia cúi đầu cung kính.

_Ta muốn hỏi ông, trên đường đưa tiểu thư Mori trở về đây có gặp sự cố gì không?.

Chap 11

_Sao hôm nay bá tước lại hỏi già như vậy ạ ?. Người quản gia thắc mắc hỏi.

_Ông đừng thắc mắc vội, ta chỉ muốn xác minh vài điều thôi. -Bá tước Mori nghiêm giọng.

_Thưa, trên đường từ cô nhi viện trở về đây, già chẳng thấy có sự cố gì xảy ra cả. Chỉ có một lúc già rời khỏi xe ngựa vì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào và để tiểu thư ngồi trên xe một mình. Tình cờ già lại gặp tiểu thư lúc đó cũng đang đi quanh quẩn ở bên ngoài nên vội kéo tay tiểu thư trở về xe ngựa rồi khởi hành đi tiếp. Thái độ của tiểu thư lúc đó khá lạ.- Vị quản gia già trình bày.

_Lạ thế nào ?.

_Cách xưng hô và lối hành xử của tiểu thư hoàn toàn khác hẳn lúc ở cô nhi viện.

Nghe đến đây, vị bá tước bỗng im bặt, đôi mắt sắc sảo của ông đang suy nghĩ về một điều xa xăm nào đó, rồi lại quay sang người quản gia mà rằng:

_Nghe đây, từ nay ta muốn ông túc trực bên ngoài phòng của tiểu thư nhưng đừng để cho con bé biết. Ông có thể ra ngoài tiếp tục công việc.

_Vâng, già xin phép.

Bên ngoài, buổi tiệc đã bắt đầu kết thúc, khách khứa ra về đã ngớt. Phu nhân Eri tiễn gia đình bá tước Kudo đến tận cổng :

_Yukiko, cậu về nhé. Khi nào rảnh thì nhớ sang nhà tớ chơi.-Phu nhân Eri vui vẻ nói.

_Tớ biết rồi.-Phu nhân Yukiko đáp.

_Ran Mori, cháu có rảnh cũng ghé qua nhà ta chơi nhé. Ta có cảm giác đây không phải là lần đầu tiên gặp cháu.

_Vâng! Cháu cám ơn phu nhân ạ, cho cháu gửi lời hỏi thăm ngài bá tước ạ. Chào phu nhân cháu về.-Ran cúi đầu lễ phép.

Người thiếu nữ ấy quay lại định bước lên xe ngựa thì...

_Lên được không ?Chân em vừa mới bị trật, cử động nhiều sẽ không tốt đâu.-Giọng nói ấm áp của chàng thiếu niên ấy vang lên.

_Ơ...nhưng mà...

Chưa để Ran nói hết câu, Shinichi đã bế xốc cô lên và đưa vào bên trong xe ngựa. Gương mặt Ran thoáng ửng đỏ, cô lúng túng :

_Cám...cám ơn...

Chiếc xe ngựa bắt đầu khởi hành, lao đi vun vút vào màn đêm yên tĩnh phía trước. Bây giờ, chỉ còn nghe tiếng vó ngựa mỗi lúc một nhỏ dần, phu nhân Eri nhìn theo, mỉm cười.

Về phía Aoko, sau khi buổi tiệc kết thúc, cô vội trở về phòng, chui vào trong chăm nệm ấm áp với thái độ vô cùng sung sướng :

_Kudo Shinichi, Kudo Shinichi...Cái tên mới đẹp làm sao !Mình nhất định phải chiếm được cảm tình của anh ấy. Từ lúc trở thành bá tước tiểu thư, ngày nào cũng được sống trong nhung lụa với toàn váy áo, đồ trang sức. Chẳng bù cho lúc trước phải lăn lộn, đi ăn cắp vặt kiếm sống...

Bỗng có người mở cửa bước vào, Aoko tức giận quát :

_Bọn người hầu vô lễ, vào phòng ta mà không biết gõ cửa à ?Ta sẽ nói với mẹ đuổi cổ cả lũ các ngươi.

Đứng trước mặt Aoko bây giờ không ai khác mà chính là vị quản gia già- Người đã đưa cô trở về ngôi nhà bá tước lộng lẫy này. Ông ta bước vào phòng với vẻ mặt bàng hoàng xen lẫn tức giận, nhìn vào người thiếu nữ trước mặt mình :

_Ngươi...ngươi không phải là bá tước tiểu thư Ran Mori. Ta đã nghe hết mọi chuyện rồi, ta sẽ mách lại với ngài bá tước.

Nói rồi, ông ta rời khỏi đó và từ từ bước xuống cầu thang tìm gặp vị bá tước Mori để báo cho ngài ấy biết tin tày trời này. Aoko lúc này hốt hoảng và vô cùng lo sợ, nếu mọi chuyện đổ bể cô sẽ mất hết tất cả thậm chí sẽ phải vào tù vì tội mạo danh tiểu thư lọt vào gia đình bá tước. Cô hốt hoảng chạy theo vị quản gia, khi đã nắm được vạt áo của ông, người thiếu nữ ấy quỳ phịch xuống đất, van xin :

_Cháu xin ông, ông đừng nói chuyện này ra. Cháu xin ông đấy !.

_Buông tay ra, ta sẽ mách lại với ngài bá tước. Ngươi đừng van xin vô ích.

Sau một lúc giằng co, vị quản gia già thoát được, vội chạy nhanh xuống báo tin. Biết không thể ngăn cản được lão già chết tiệt này, đồng thời lo sợ mọi chuyện sẽ bại lộ, cô sẽ mất hết tất cả. Aoko lao đến đẩy ông ta xuống phía dưới. Tiếng la hét vang lên...

_ÁÁÁÁÁÁÁÁ...!

Và đáp lại nó là một tiếng''Bịch'' khô khan. Tất cả mọi người trong nhà nghe tiếng hét vội chạy ra ngoài xem có chuyện gì. Trước mặt họ, vị quản gia già nằm bất động trên nền đất, xung quanh là màu đỏ của sự chết chóc. Từ phía trên bậc cầu thang, một đôi mắt khác chứa đựng sự hốt hoảng và căm giận nhìn xuống bên dưới. Cô lẩm bẩm như một kẻ mất trí :

_Tất cả là do ông tự chuốc lấy, đừng trách tôi...

Chap 12

Buổi tối...

Khi mọi người trong nhà đã say ngủ, Ran vẫn đang ngồi bên khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trời vào ban đêm. Thật yên tĩnh!. Chỉ nghe tiếng gió khẽ thì thầm bên tai và ánh sáng của trăng tròn làm bạn với cô.

Căn phòng cô đang ở khá rộng rãi và thoáng mát, không trang trí cầu kì hay quá sức sang trọng. Đối với Ran, nó mang lại cho cô cảm giác rất ấm áp. Bởi tất cả những người trong ngôi nhà này đều yêu quý cô, đã cưu mang khi cô bơ vơ giữa kinh đô ồn ào tấp nập của Pari. Không có lấy một người thân, chẳng biết mình từ đâu đến, cô đơn và lẻ loi. Cô chẳng nhớ tí gì về bản thân của mình cả. Mỗi khi nhắm mắt thì tiếng như ai đang vẫy gọi lại âm vang trong tiềm thức của cô, cảm giác ấm áp khẽ chạy qua cơ thể. Trăng đêm nay thật đẹp nhưng lòng người liệu có vui không?.

_Em vẫn chưa ngủ à? - Một giọng nói ấm áp vang lên phía sau lưng cô gái, nàng giật mình quay lại nhìn.

_Ừm... - Khẽ gật đầu, Ran đáp.

_Tôi có thể ngồi chung với em được không?.

_Ừm... được chứ !.

_Trời cũng đã khuya rồi mà sao anh vẫn chưa ngủ? - Ran thắc mắc nhìn chàng trai hỏi.

_Thế còn em? Sao em vẫn chưa ngủ?.

Một nét buồn thoáng lướt qua trên gương mặt thanh tú của Ran và tất nhiên nó không qua khỏi tầm mắt của anh chàng.

_Thôi, tôi biết rồi. Em đừng buồn vì ch.uyện ấy, tôi tin một ngày nào đó nhất định em sẽ nhớ ra mọi chuyện trước kia. Em sẽ tìm được gia đình của mình.

Lời nói của chàng trai cũng phần nào an ủi được trái tim đang lạnh giá của cô. Họ thật tốt, cưu mang một người mà chẳng cần biết họ là ai và từ đâu đến, một người mà họ không hề quen biết.

_Cám ơn anh... - Hơi ngượng ngùng, Ran đáp.

_Thôi em đi ngủ sớm đi, ngày mai tôi sẽ dẫn em đến một nơi. Chắc chắn em sẽ rất thích.

_Ôi! Đó là nơi nào vậy. Tò mò quá. - Ran sung sướng.

_Ờ... ngày mai ở đường phố Pari có diễn ra cuộc thi đua xe đạp. Sẽ có rất nhiều thành viên trong giới quý tộc tham gia. Biết đâu em sẽ gặp được người quen và nhớ ra được điều gì đó. Em sẽ đi chứ?.

_Ừm... cám ơn anh Shinichi. Em đi !. - Ran vui vẻ nhìn Shinichi đáp và nở một nụ cười thật tươi, nụ cười ấy dưới ánh trăng đêm càng lung linh huyền ảo gấp vạn lần. Shinichi chẳng thể nào rời mắt khỏi nụ cười ấy được. Thật đẹp!.

.
.
.

Bình minh bắt đầu chiếu những tia nắng ban mai của ngày mới xuống đường phố Pari - Một nơi luôn được coi là kinh đô hoa lệ ồn ào và tấp nập. Nắng bắt đầu nhảy nhót xuống đường phố, đi lên các ngói nhà, đáp xuống từng nhánh cây kẽ lá và sưởi ấm vạn vật bởi sự ấm áp của mình. Quang cảnh ngày mới thật sống động và nhộn nhịp vô cùng. Đường phố Pari - Nơi tháp Epphen mọc sừng sững uy nghiêm và tráng lệ, nơi những quý phu nhân xinh đẹp vận trên mình bộ váy áo thời thượng kiếm tìm tình yêu đôi lứa. Nơi những quý công tước lịch lãm hào hoa làm đắm chìm bao trái tim của nữ giới. Nắng khẽ chạm vào gương mặt xinh đẹp của người thiếu nữ, đôi lông mày lá liễu thanh thoát như nét núi mùa xuân khẽ xao động. Đôi mắt tím biếc sắc sảo và xinh đẹp như nước hồ mùa thu khẽ mở ra hứng những tia nắng ban mai của ngày mới. Nàng thức giấc, khẽ vươn vai và làm một vài động tác thể dục sau một giấc ngủ dài. Phải rồi, hôm nay Shinichi hứa sẽ đưa cô đi tham quan phố xá Pari và đến cuộc thi đua xe đạp nữa mà. Để trễ giờ thì chẳng hay tí nào, Ran bước xuống gi.ường, đôi chân cô khẽ chạm xuống mặt sàn gỗ và nhanh chóng rửa mặt cho tỉnh táo sau giấc ngủ mơ màng. Thật sảng khoái và dễ chịu!. Pari trong giới thượng lưu rất chú trọng về cách ăn mặc. Hôm nay cô đi chung với Shinichi là công tước của một gia đình quyền quý cũng có tiếng trong giới quý tộc, ăn mặc sơ sài là điều không thể chấp nhận được. Còn đâu là thể diện trong giới quý tộc nữa. Họ đã chăm sóc và cưu mang cô, không nên chỉ vì chút xíu chuyện nhỏ mà đem lại rắc rối hay phiền toái cho họ được.

Đứng khá lâu trước tấm gương trong suốt được cố định trên nền tường màu tím nhạt trong căn phòng và gần như chắc chắn rằng mình vẫn ổn với bộ váy áo đang mặc trên người. Ran từ từ bước ra khỏi phòng. Hơi e thẹn nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bước vào bên trong phòng khách nơi Shinichi có lẽ đang chờ mình.

Mọi người có mặt trong phòng khách, hầu hết là thành viên gia đình Kudo và một vài gia nhân khác đều sững người vì nét đẹp đến mê hồn của người con gái đang đứng trước mặt họ. Mái tóc đen dài mượt uốn cong từng lọn chạm chấm lưng, đôi mắt bồ câu tím biếc với ánh nhìn vô cùng dịu dàng sắc sảo cùng chiếc mũi thanh cao chạy dọc theo đôi gò má đang ửng hồng của cô. Đôi môi màu đỏ mọng nước của cô khẽ nở một nụ cười tươi chào mọi người. Trái đất như điên đảo theo từng đường nét tuyệt hảo trên gương mặt Ran.

_À... ờ... Shinichi, chúng ta... chúng ta đi được chưa?.

Shinichi đến bây giờ mới gần như sực tỉnh sau khi chìm đắm trong mộng tưởng vì vẻ đẹp của Ran.

_Ừm... Chúng ta đi!.

_Con nhớ chỉ bảo Ran nhé, con bé vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống ở đây đâu.

_Không, cho em đi với anh Shinichi! - Shiho ra vẻ nũng nịu trước mặt anh trai mình.

_Không được, con nít thì nên ở nhà. Với lại em hay la cà dọc đường lắm, ai mà trông coi được em. Nhỡ gặp bọn xấu thì biết làm sao?.

_Vậy... vậy sao chị Ran lại được đi? - Shiho nhìn Ran bằng con mắt ghen tị.

_Thì... thì chị Ran đã có anh bảo vệ rồi! Không nói nhiều. Ở nhà !. Shinichi lúng túng tìm đại một lí do nào đó rồi kiên quyết mà bảo. Rồi cậu nhanh chóng nắm tay Ran bước ra cổng, nơi có xe ngựa đã chờ sẵn ở đấy. Chàng khẽ nhấc bổng cô lên đôi tay rắn chắc của mình bế cô đưa vào trong xe ngựa. Khi xe đã bắt đầu khởi hành chỉ còn nhìn thấy bụi bay lên trong không khí và tiếng vó ngựa mỗi lúc một nhỏ dần. Shiho bước ra cổng nhìn theo họ vẻ khó chịu.

_Lêu lêu, anh không cho em đi em cũng có cách trốn ra được mà. Đừng tưởng Shiho này dễ bắt nạt mà lầm. Lêu lêu!.

Shinichi dẫn Ran đến nơi cuộc đua xe đạp đang được tổ chức và sắp bắt đầu. Cô sung sướng bước xuống xe ngựa, ngắm nhìn mọi người, mọi vật xung quanh. Ran bận trên người một chiếc váy áo màu hồng nhạt không quá lộng lẫy nhưng nổi bật, bên trong còn phủ thêm hai ba lớp vải nữa, phủ kín gần hết đôi chân nhỏ xinh của cô và dài chạm đất. Trên chiếc váy còn trang trí những họa tiết khá đơn giản nhưng không kém phần thu hút. Đính kèm thêm những hạt kim tuyến lấp lánh làm tăng thêm phần quyến rũ của cô. Tiếng ồn ào náo nhiệt của cuộc thi mỗi lúc một lớn dần khi thời gian đã gần kề. Người tham dự và đến cổ vũ mỗi lúc một đông. Cuộc thi đua xe đạp được diễn ra hằng năm vào thời điểm này, giá trị giải thưởng không lớn lắm nhưng đây là cuộc thi dành cho những ai có niềm đam mê với môn thể thao này. Xe đạp lốp cao su ra đời khá lâu nên nhanh chóng bị quên lãng trong tiềm thức của mọi người. Thế giới ngày một phát triển và tiến bộ, mọi người đều chạy theo nhu cầu vật chất và những thứ làm họ cảm thấy thích thú, hầu như chẳng mấy ai quan tâm đến bộ môn thể thao này nữa. Bên cạnh đó, có nhiều người vẫn còn thú vui hoặc đam mê, yêu thích bộ môn xe đạp này nên vẫn thường tổ chức những cuộc thi như thế này nhằm gây dựng lại sự phấn khởi của mọi người dành cho xe đạp. Ta có thể thấy tiếng vỗ tay reo hò của người dân Pari mỗi lúc một lớn dần, rõ ràng bộ môn xe đạp này vẫn còn rất được ưa chuộng.

_Ran, lên đi! - Giọng nói của chàng trai vang lên.

_Đây... đây là... ? - Ran ngạc nhiên khi Shinichi quay trở lại cùng với một thứ mà cô cho đó là ''vật thể lạ''.

_Xe đạp. Em chưa thấy bao giờ sao?. Shinichi đáp.

_Đây là xe đạp ư? Lần đầu tiên em nhìn thấy đấy.

Ran thích thú đến gần hơn để ngắm cho kĩ. Từ nhỏ đến bây giờ cô lớn lên trong cô nhi viện nào có biết gì về thế giới bên ngoài. Mỗi chiếc xe đạp có nhiều kiểu dáng khác nhau, bao gồm nhiều bộ phận như: khung xe, sườn xe, bánh xe... Màu sắc và họa tiết trên chiếc xe rất sang trọng khiến nó càng trở nên nổi bật trong mắt Ran. Cô khẽ đặt tay chạm vào nó, thích thú reo:

_Ôi! Đẹp quá. Ước gì em được chạy thử nhỉ ?.

_Muốn không ?. Shinichi hỏi.

_Gì cơ ạ ?. Ran không hiểu ý câu nói vừa rồi của Shinichi, cô hỏi lại.

_ỐI! EM SỢ LẮM !!!. Ran run sợ hét lên, trông điệu bộ cô lúc này nom rất đáng yêu.

_Em cứ bình tĩnh, tôi sẽ giữ chặt phần sau chiếc xe. Em cứ tập trung nhìn thẳng vào phía trước, thả lỏng người ra. Sẽ quen dần thôi.

_Á ! Không được đâu. Em vẫn sợ lắm. Cho em xuống...

_Nếu cứ sợ hãi thì đến bao giờ em mới biết đi xe đạp chứ.

_Thì... thì cũng từ từ chứ. Anh không được bỏ tay ra đâu đó nha.

Shinichi nhìn dáng vẻ của Ran lúc này, trông thật đáng yêu và ngây thơ. Ở cô gái này toát ra một vẻ đẹp thanh thoát từ sâu thẳm trong tâm hồn, khác hẳn những quý phu nhân xinh đẹp lúc nào cũng kiêu căng. Trái tim anh bắt đầu cảm nhận được hơi ấm mà cô mang lại. Phải chăng cậu đã yêu cô, Ran Mori?.

_Á ! - Tiếng Ran hét lên.

Nghe thấy tiếng cô, anh thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn ban nãy. Mải suy nghĩ, anh rời tay mình khỏi chiếc xe đạp lúc nào không hay và đương nhiên, Ran lao thẳng về gốc cây to trước mặt. Cô té xuống nền đất gần đó và chiếc xe cũng ngã theo. Shinichi vội chạy đến chỗ Ran.

_Ran Mori, tôi xin lỗi. Tôi mải suy nghĩ nên...

_Hức...hức... Shinichi. Em đã nói anh không được buông tay ra rồi mà. Huhu, đau quá!.

Đôi mắt màu tím biếc thấm đẫm lệ nhìn Shinichi như đang trách móc, khẽ xoa vết thương trên đôi chân mình.

_Thôi được rồi, em lên xe đi. Tôi sẽ chở em đi. - Shinichi nói.

_Thật...thật không?. Ran vội lau đi những giọt nước mắt đang vương trên đôi gò má mình.

_Thật... Em lên đi!.

_Rồi ! Anh chạy cho vững đấy. Em không muốn phải té đau một lần nữa đâu đấy.

_Em ngồi cẩn thận nhé. Tôi chạy đây.

Dưới sự điều khiển mềm mại và uyển chuyển của chàng trai, chiếc xe đạp cứ lao đi vun vút trên con đường mòn đầy lá thu vàng rơi, ánh nắng ấm áp từ trên cao nhìn xuống đôi trai gái đang hạnh phúc bên dưới. Ran đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cô cảm nhận được tiếng lá cây xào xạc hai bên đường, tiếng gió khẽ thì thầm và tiếng nhịp tim cô đang đập mạnh từng hồi. Có cái gì đó rất ấm, ấm áp lắm đang bao trùm lấy cô. Ran khẽ nhìn trộm Shinichi, gương mặt của chàng anh tuấn và nổi bật bởi đôi mắt màu xanh bao la ấm áp như màu của đại dương. Vài giọt mồ hôi đang đùa giỡn trên gương mặt tuyệt mỹ của chàng. Bất giác, cô ôm chặt lấy anh từ phía sau. Shinichi ngạc nhiên nhìn cô rồi anh khẽ mỉm cười. Một nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp.

Bóng dáng họ dần khuất sau những rặng cây và ánh hoàng hôn khẽ buông xuống vạn vật. Khung cảnh ấy thực sự rất lãng mạn!.

Hết Chap 12

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vậy là mình đã post kịp hết tất cả các chương của Fic này theo đúng tiến độ hiện tại. Chương mới mình sẽ cố gắng viết sớm và post nhanh nhất có thể.
 
Em viết lâu rồi mà để dồn post nên nó nhiều vậy. Không biết mọi người đọc có chán không :KSV@01:
 
Ém từ năm 2012 đến nay chưa trả nợ :KSV@05: Tks Ss vì đã chờ Fic này lâu như vậy:KSV@12:
Ss cũng mau trả nợ Fic Cô vợ bất đắc dĩ đi. Mới ra được có một chap :KSV@19:
 
Ém hàng dữ dội :KSV@19: . Bao nhiêu fic hay của ss em đọc mà mãi vẫn chưa thấy có chap mới :KSV@17: . Sao ss lười dữ thế ? Ra chap mới mau lên , không thì em sẽ ... :KSV@07::KSV@07::KSV@07:
 
×
Quay lại
Top Bottom