Hôm nay ta - con Au hâm hâm này đi chơi rồi, nhường mọi việc lại cho phóng viên Jodie nha. Trọng sự nhờ vào cô đấy, cô Jodie ới ~~
Chap 5
~~~ Jodie's P.O.V ~~~
Haizz, Jodie tôi đây sẽ đảm nhiệm việc kể chuyện thay con Au đang xem điên cuồng Fairy Tail đằng kia.
Bởi vậy, đã nằm viện rồi mà bắt người ta làm việc nữa. Đúng là con Au .... không có tình người mà.
Nhắc mới nhớ, hôm nay là ngày tôi ra viện. Thật mừng, nằm trong viện hoài tôi cũng thấy mệt mỏi. Hy vọng hôm nay mình sẽ không bị ai làm phiền, tôi cần nghỉ ngơi.
- CÔ JODIE!!!
Tôi nghe thấy giọng la hét từ đằng xa. Oops, đừng nói là ...
Tự nhiên Kaito ở đâu chui ra, còn la hét om xòm làm phiền người ta nữa chứ. Mới nhắc tào tháo thì tào tháo tới rồi, số tôi xui thật.
Ôi trời, ngoài Kaito ra còn đám kia. Chậc, muốn nghỉ ngơi vậy mà, mặc dù tôi thương học trò tôi thật, muốn tụi nó lúc nào cũng muốn bên cạnh tôi nhưng mà như thế này thì hơi quá rồi.
- Mừng cô ra viện.
Ran mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tôi, trong đám kia thì em vẫn tỉnh táo nhất nhỉ. Tôi cũng mỉm cười đáp lại em, cũng may còn có em không sao cô chịu nổi đám loi nhoi này chứ.
- Thế cô ơi, vậy cô tính ở đâu thế?
Hattori mắt tròn dẹt nhìn tôi, cả đám nãy giờ đang chí chóe với nhau mà giờ đây tập trung hết sự chú ý vào tôi rồi. Ờ ha, giờ tôi mới nhớ ra vấn đề của tôi bây giờ. Ở nhà ai đây ta, về nhà ba mẹ thế nào họ cũng lo lắng cho mà xem. Tôi thực sự không muốn làm họ lo lắng đâu.
- Chắc phải ở nhờ nhà bạn cô một thời gian quá.
Cả đám im lặng một hồi lâu nhưng lại vẫn ồn ào những tiếng chửi qua chửi lại như thường.
Tụi nó vẫn vui vẻ cười đùa như thế như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết. Tôi cảm thấy có sự kì lạ gì đấy ở trong câu chuyện này, cộng thêm "sổ tay tử thần" do Shinichi suy luận nữa chứ. Thật rối tung rối mù, chả biết đường nào mà lần.
Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ tôi tin vào những thứ gọi là "tâm linh" cả. Nhưng có lẽ vụ việc xảy ra vừa rồi đã thay đổi suy nghĩ trong tôi rồi. Dường như có cái gì đó đang cố gắng cảnh cáo chúng tôi thì phải. Những đêm nằm trong bệnh viện, tôi nghe rất rõ lời thở hổn hển và hai chữ "Cẩn ... thận" bị đứt quãng.
Các bạn có thể cho rằng do những người nằm cạnh tôi nói mớ thôi nhưng không. Chỉ có một mình tôi trong căn phòng này, không có người nào khác cả. Chỉ có mình tôi thôi...
- Shinichi, cô có chuyện muốn hỏi em. Tại sao hôm qua em lại nói về "sổ tay tử thần" chứ?
Quả thật đây là những gì tôi tò mò. Không lý nào mà tự dưng mà nói như thế, phải có nguyên nhân.
Không khí im lặng hẳn. Shinichi mới trình bày cho tôi suy luận sắc bén của cậu, tuy mọi thứ rất logic nhưng mà chuyện này căn bản không phải là rất khó tin sao?
- Thôi các em về đi, đừng lo lắng gì cả nghe chưa? Cô cũng về đây.
Đó là tất cả những gì tôi có thể làm để an ủi chúng. Rồi tôi bước vội về hướng về nhà cô bạn tôi bỏ chúng lại ở đằng sau.
...
Trước mắt tôi là chung cư khá cũ, đấy chính là nơi bạn tôi sống. Để coi, tầng 1. Tuyệt, đỡ mất công lên xuống.
Tôi bước lên cầu thang đã cũ kĩ, chả có thang máy nào ở bên trong cả. Đột nhiên có tiếng cười đùa khúc khích phát ra gần đây. Nói thật lúc đó tôi có hơi rùng mình một tí, nhưng chuyện đó được tôi gạt ra khỏi đầu óc với ý nghĩ trong đầu "Chắc là tiếng cười của bọn trẻ thôi mà, mày suy nghĩ nhiều quá rồi đấy Jodie!"
Để coi phòng số bao nhiêu ta. Phòng 136. Tôi phải đi khắp dãy hành lang này mới kiếm ra phòng này đấy. Căn phòng này nằm tít ngay cuối dãy, hại tôi phải tìm kiếm mệt nhọc à.
Cốc cốc.
Tôi gõ cửa. Trời, đừng nói là bạn tôi không có ở nhà nha. Nhanh lên đi, tôi bắt đầu sợ hãi dãy hành lang tối tăm, mù mịt này rồi đấy, mặc dù đang là buổi sáng sớm.
Cạch
Cánh cửa mở ra, tôi vui mừng nhìn con người trước mặt.
- Trời ơi Hidemi, lâu rồi tớ mới gặp cậu đấy!
Tôi ôm chầm lấy cô bạn thân mình. Cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây, cũng phải, tôi muốn tạo cho cô ấy bất ngờ mà.
- Jodie, cậu tới hồi nào vậy? Sao không gọi cho tớ?
Hidemi mời tôi vào nhà rồi ra vẻ trách móc tôi khi không gọi cho cô ấy. Cô ấy tên thật là Hidemi Hondou, cô còn có tên khác là Mizunashi Rena nữa.
- Thế hôm nay cậu không quay truyền hình à? - tôi nhìn cô bạn thân trước mặt mà mỉm cười hạnh phúc, phải, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy Hidemi đấy.
- Tớ chuyển sang ca tối cho khỏe, chứ làm ca sáng thì làm sao mà ngủ nướng chứ, đúng không nè!
Cô bạn nháy mắt với tôi làm tôi không khỏi bật cười. Dào ôi, từ bao giờ con bạn tôi đã ham ngủ như thế này.
- Tớ có chuyện này muốn nhờ cậu Hidemi!
Cô ấy tròn xoe mắt nhìn tôi rồi im lặng tỏ ý lắng nghe. Tôi vội vàng kể lại cho cô ấy những chuyện kì lạ thời gian gần đây cho cô ấy nghe, hình như sắc mặt Hidemi trắng bệch rồi kìa, có chuyện gì sao?
- Jodie, từ nay cậu phải cẩn thận đấy.
Lần này tới lượt tôi tròn xoe mắt nhìn cô ấy đang run rẩy. Cậu biết chuyện gì sao, có phải không?
Hidemi hít thở thật sâu, sau đó với thái độ bình tĩnh nhất nói chuyện với tôi.
- Cậu nhớ cái chết của Eisuke cậu nhớ chứ, câu ch.uyện ấy ... rất giống như chuyện đang xảy ra với cậu.
Tôi thấy khó hiểu với lời nói của cô, làm sao mà giống được chứ? Tôi ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.
- Năm trước, Eisuke cũng tình cờ sống sót trong vụ tai nạn xe lửa cùng với đám bạn của nó.
~~ Flashback và Hidemi's P.O.V ~~
- Ơn trời, em không bị làm sao hết đó Eisuke!
Tôi vui mừng ôm lấy đứa em của mình. Tôi đã rất sợ khi nghe xe lửa mà em đi bị tai nạn. Tạ ơn trời, em vẫn còn sống.
Eisuke hình như vô cùng sợ hãi, em ấy cứ ôm tôi run rẩy miết. Ừ, gặp phải chuyện shock tâm lý như vậy sao mà không sợ được.
Những ngày sau đó, có điều gì rất lạ xảy ra xung quanh nhà chúng tôi. Thỉnh thoảng Eisuke la hét lúc nửa đêm, rồi sau đó lẩm bẩm "Nó tới rồi chị, nó tới rồi chị ơi!". Lúc đó, tôi chỉ cho rằng do vẫn còn shock nên em có vấn đề về tâm lý thôi, hãy để thời gian chữa trị. Nhưng sự việc này xảy ra nhiều đến mức khi tôi phát bực mà nổi quạu với em - điều mà tôi chưa bao giờ làm trước giờ.
Những người còn sống sót lại sau chuyến tàu lửa đó dần dần mất mạng một cách bí ẩn. Có những người bị tai nạn, cũng có nhiều người bị giết. Nhưng tất cả những vụ này đều có điểm chung là không tài nào giải thích, đưa ra suy luận logic nào cho từng vụ.
Từng người bạn của Eisuke lần lượt ra đi, càng ngày chứng khủng hoảng kinh thần của nó càng nặng thêm, tôi nhận ra được điều đó.
Lần này không phải tiếng la hét nữa mà thay vào đó là tiếng cười rùng rợn. Có lần tôi lén nhìn vào phòng Eisuke thì thấy em cười hoang dại và rạch lên tường những dấu vết. Ánh mắt điên dại cộng thêm nụ cười đó đã thành công dọa sợ tôi.
Từ đó, tôi mời rất nhiều bác sĩ tâm lý về chữa trị cho em ấy nhưng lần nào cũng không thành. Và có thêm điểm kì lạ là ... tất cả các bác sĩ đều mất tích không rõ nguyên do.
Vì nghi ngờ chúng tôi đã ám sát những vị bác sĩ ấy, cảnh sát mời chúng tôi lên phường tra khảo.
Việc này thật vô ích khi mà tôi và em tôi hoàn toàn vô tội. Tôi đề nghị cảnh sát dừng ngay công việc vô ích này ngay nhưng họ không chịu.
Em cô bị bắt vì tội giết người. Người ta tìm thấy những cái đầu lâu dưới chân gi.ường. Tôi bị kích động hoàn toàn, đòi kiện cảnh sát ra tòa án rồi làm đủ trò. Tôi bình tĩnh chờ xem sự suy luận của họ ngu si tới cỡ nào.
- Em trai của cô, cậu Hondou Eisuke, đã ăn thịt viên cảnh sát một cách tàn nhẫn trước mặt chúng tôi. Đây là đoạn clip tôi quay được, cô không tin cứ việc kiểm chứng.
Tôi cười khẩy, bây giờ còn bày đặt quay clip luôn. Dám nói em trai tôi ăn thịt người, các người chết chắc rồi.
Tôi mở clip xem, quả thật tới giờ tôi vẫn không tin được. Eisuke của tôi, nó không bao giờ hư hỏng đến như thế, không bao giờ nó dám làm những chuyện này.
Nhưng hiện thực trước mắt tôi vẫn như vậy. Cảnh em ấy rút dao găm ra lọc da người, cắt từng miếng thịt và nhìn với ánh mắt mê mẩn thật sự đã khắc ghi trong lòng tôi. Những người cảnh sát đứng chứng kiến vẫn không nhúc nhích tay chân được, họ sợ con quái vậy trước mặt họ.
Nó ngấu nghiến từng lát thịt mà nó cắt ra một cách từ tốn, như đang tận hưởng bữa ăn của mình vậy. Còn uống máu của viên cảnh sát đó một cách ngon lành, cứ như nước dâu ngọt ngọt chua chua.
Tới giờ thì tôi sợ hãi tắt clip đi. Eisuke cười điệu cười man dại rồi thì thầm "Hello Molly" rất nhiều lần. Sau vài ngày ở trong tù, người ta tìm thấy xác cậu bị cắt đứt cổ, trên lưng khắc chữ "Các người đã hiểu được nỗi thống khổ của ta..."
~~ End Flashback và trở lại Jodie's P.O.V ~~
- Ừ, cũng có sự trùng hợp nhẹ ở đây!
Tôi gật đầu, có cảm giác tệ, phải nói là rất tệ sau khi nghe xong câu chuyện.
- Vậy, ai là người giết Eisuke?
Tôi hơi thắc mắc một chút, nếu tự sát thì không thể nào tự rạch lên sau lưng mình, mỗi tù giam chỉ có duy nhất một người, vậy ai có can đảm đột nhập vào nhà tù để giết phạm nhân mà không bị phát hiện thế?
- Không biết. Nhưng từ mà Eisuke nói, "Hello Molly" tớ đã tìm thử trên mạng và nó có thật. - Hidemi đã thoát ra khỏi cơn sợ hãi rồi, giọng nói cũng kiên quyết hơn.
- "Hello Molly" có thật? - Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, để chắc chắn rằng cô ấy không nói đùa.
- Đó là một câu chuyện creepypasta trên mạng. Tưởng chừng như đó là câu chuyện hư cấu nhưng hoàn toàn có thật, bằng chứng là vụ của em tớ. Eisuke đã dại dột chơi thử cái đó, và đây chính là cái giá phải trả!
Tôi lặng người đi, một câu chuyện tâm linh hoàn toàn không có thật mà lại ... xảy ra tương tự ở ngoài đời sao?
...
11 giờ đêm, tại căn tầng hầm dưới chung cư ...
Tôi đang bận rộn với việc soạn giáo án. Tại sao tôi lại ở tầng hầm? Chỉ vì tôi không muốn phiền cho cô bạn thân của tôi nên đã chuyển xuống dưới đây làm việc để cô bạn có thể ngủ ngon.
Chết thật, tôi để quên tài liệu của tôi trên phòng rồi. Chán thật!
Tôi vội vàng lên phòng và mở cửa. Cửa không khóa, căn phòng tối mù khiến tôi không nhìn thấy gì. Tôi toan bật đèn lên nhưng lại nhớ tới Hidemi nên đã không bật. Tôi nghe rõ tiếng thở của cô, chắc là đã ngủ rồi. Tôi mò tay tìm cuốn tài liệu của tôi.
Lách tách
Giật mình, tưởng cái gì đó chứ. Chắc là tiếng nước chảy thôi, không có gì quan trọng.
Có mùi gì đó thôi thối, ngửi như mùi xác chết vậy. Mùi này khiến tôi không thể chịu đựng được. Phải nhanh chóng tìm cho ra mới được.
Tôi vẫn mò mẫm trong bóng tối để tìm cuốn tài liệu của tôi. Đây rồi, tôi nhanh chóng đi ra ngoài và xuống tầng hầm.
...
Sáu giờ sáng...
Tôi mắt nhắm mắt mở trở về căn phòng. Chắc giờ này cô ấy vẫn còn đang giấc ngủ nồng say cho coi. Vừa bước vào phòng, tôi bắt gặp xác cô ấy đang nằm trên gi.ường.
- AAAAAAAAAAAAA!!!!!
Tôi la thật to, thật tôi chả biết làm gì ngoại trừ la hét cả. Sao tôi thấy mình vô dụng thế này?
Mọi người tập trung trước căn phòng, không khí náo loạn lên cả. Riêng tôi thì shock hơn nhiều người khác.
Vậy là mùi thôi thối hôm qua, là mùi xác của Hidemi.
Tiếng "lách tách" hôm qua tôi nghe thấy, là tiếng máu nhỏ giọt dưới sàn.
Vậy còn tiếng thở? Tiếng thở là của ai chứ?
Trong lúc tôi rối tung với những suy nghĩ trong đầu thì nhiều người chỉ sang bức tường đối diện chỗ Hidemi đang nằm.
Tôi tò mò nhìn sang, sau đó chết đứng cả người khi thấy câu được khắc lên đó...
Mày có cảm thấy sung sướng khi không bật đèn không?
~~ End chap 5 ~~
Vậy là Jodie đã sống sót qua chap này. Thật là may mắn a ~~~ Ta vẫn đang suy nghĩ coi có nên cho chết hết không hay cho sống vài đứa, thật là khó nghĩ a ~~. Mấy nàng nghĩ ta nên cho như thế nào đây?