[Longfic] Lưỡi hái tử thần

Min_KuTe~

Creppy pasta <3
Tham gia
20/7/2015
Bài viết
46
๑۩۞۩๑—»*~Title: [Longfic Lưỡi hái tử thần]~*«—๑۩۞۩๑

the-final-destination_45771359532441.jpg


๖ۣۜAuthor:
Min_Kute~

๖ۣۜDisclaimer: Nhân vật không thuộc về tác giả

๖ۣۜGenre: Horror, Mystery, Angst,...

๖ۣۜRating: [T]

๖ۣۜStatus: On – going

๖ۣۜLength: Longfic

๖ۣۜProgress: Viết xong liền post

๖ۣۜWarn:
- Không dành cho trẻ em dưới 13 tuổi và những người yếu tim. Truyện viết ra để thỏa mãn các fan Creepy.
- Hãy comment để lại ý kiến để Min rút kinh nghiệm nhé!

๑۩۞۩๑—»*~Summary~*«—๑۩۞۩๑

KHÔNG!!!

Chiếc máy bay này sẽ nổ, tin tôi đi. Rồi các người sẽ chết nếu ở trên máy bay này.

Shinichi, cậu bị ảo tưởng à? Gì thì máy bay sẽ nổ, cánh bên phải sẽ bị rơi ra,... Tỉnh táo một chút đi!

ĐÙNG!!!

Vào lúc 9h45 phút, chiếc máy bay CH570 từ Nhật Bản sang Paris đã bị nổ tung khi vừa cất cánh ra khỏi sân bay. Nạn nhân trên máy bay gồm một lớp học sinh trường trung học phổ thông trường Teitan và nhiều hành khách khác. Tổng số nạn nhân thiệt hại là 135 người. Cảnh sát vẫn còn điều tra nguyên nhân gây nổ ...

Ngay từ giây phút này, trò chơi tử thần sẽ bắt đầu với từng người đang sống sót.

Lưỡi hái của tử thần đưa lên, GAME START!!
~~
 
Chào au Min,
Mình cứ cảm giác như vụ MH370 bị mất tích không tin tức vậy. Nhưng sum nói đây là một vụ nổ máy bay trên không, đã biết số người thiệt hại là 135 người. Nếu đã ghi chắc chắn như vậy thì sao bên dưới au lại nói:
Ngay từ giây phút này, trò chơi tử thần sẽ bắt đầu với từng người đang sống sót.

Mình thấy sum thật khó hiểu. Còn lại thì rất ok luôn. Mình thích cách trình bày rộng rãi và cách viết bí ẩn của.au. . Hóng chap của au Min :)
 
@Ran Miyu À thật ra là do Shinichi biết trước máy bay sẽ nổ nên đã xuống khỏi máy bay, lôi thêm một đám kia nữa. Thiệt hại 135 người là chung chung số khách ở trong chuyến đi chứ không đếm cụ thể đâu bạn. Vụ Shinichi và đám kia sống sót được cảnh sát giữ bí mật để tiện điều tra đấy mà! Dù sao cũng mong bạn ủng hộ mình ^^~
 


Chap 1: The begin ...
Tại nhà Shinichi ...

- Đi nhớ đi theo đoàn nha con, không được đi lung tung đâu đấy!

Bà Yukiko vừa soạn đồ vừa cẩn thận dặn dò cậu trước khi đi.

- Mẹ đừng có coi con là con nít nữa mà!

Shinichi bực mình vì thái độ quan tâm, lo lắng như mình là con nít của mẹ. Khỉ thật, anh đã mười tám rồi đấy, mà cứ coi anh như trẻ lên ba.

- Đối với mẹ, con vẫn chỉ là con nít lên ba thôi.

Anh thở dài, chừng nào anh mới hết bị mẹ coi là con nít đây? Thật là khó chịu quá đi.

- Trùng hợp thật, ngày hôm nay cũng là ngày sinh nhật của con đấy, bé Shin à.

- Vâng, cũng trùng hợp thật.

Shinichi chợt cảm thấy lạnh sống lưng, linh cảm không lành về chuyến bay này.

...

7h tối tại sân bay Narita ...

- Cả lớp chú ý, không được tách ra khỏi đoàn, phải luôn theo sát hai cô và các bạn!

Cô Jodie dặn dò cả lớp trước khi làm thủ tục máy bay. Trông ra cả lớp chả đứa nào thèm nghe cả, bọn chúng cứ mãi luyên thuyên về chuyến đi này không thôi.

- Này Shinichi, cậu nghĩ sao về chuyến bay này?

Ran háo hức hỏi cậu, cô rất mong chờ chuyến đi này á ~ Chắc là vui lắm đây!

- Bình thường!

Ran bĩu môi, xời ơi cậu vẫn cứ như vậy. Chả có hứng thú gì với việc đi chơi cả. Cô biết rất rõ Shinichi, việc cậu ấy thích là đọc sách và đá banh thôi.

- Thôi nào Ran, hơi sức đâu mà đi gây lộn với tên đó.

Kazuha khoác tay, kéo cô đi mua một chút thức ăn lót dạ.

- Shinichi mọt sách cũng đi nữa à?

Heiji quàng vai Shinichi, trên mặt là nụ cười nửa miệng châm biếm.

- Cậu muốn chết hả Heiji Hattori?

Shinichi kí đầu Heiji một cái, rồi phủi tay đi luôn, bỏ lại anh Heiji tội nghiệp ở phía sau.

- Thằng khốn, bạn bè kiểu gì đâu ...

Anh xoa đầu, thầm nguyền rủa tên bạn bạo lực kia.

" Tất cả học sinh trường THPT Teitan tập trung tại sảnh để làm thủ tục. Tôi nhắc lại ..."

Mọi người vội vàng tập trung tại sảnh sân bay. Cô Kobayashi đang điều động các em đứng xếp thành một hàng.

Lần lượt từng người xuất trình vé và giấy tờ cá nhân của mình.

Khi nhân viên đưa vé cho Shinichi, cô ấy đã mỉm cười và bảo rằng:

- Thật là trùng hợp, chuyến bay tối nay cũng đúng ngay khoảnh khắc cậu chào đời vào mười tám năm trước. Chuyến bay

Cậu chỉ ậm ừ cho qua, linh cảm không lành càng lúc càng dâng cao. Cậu cố gắng xua tan cái suy nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra với chuyến bay này.

Ran lặng nhìn cậu, hôm nay Shinichi rất không bình thường. Không lẽ có chuyện gì xảy ra với cậu ấy sao?

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng cũng tới lúc đi lên máy bay.

Mọi người nhanh chóng di chuyển lên, Shinichi ngồi vào chỗ của mình. Cậu cảm thấy buồn ngủ và đã thiếp đi ...

" Shinichi nè, cậu có thể đổi chỗ cho tớ được chứ? Tớ muốn ngồi cạnh Kazuha được không?"

Shinichi đảo mắt lên phía trước, chỗ của Ran ngồi kế bên tên Heiji. Ừ, cũng được, còn đỡ hơn là ngồi cạnh " bà chằn " Kazuha.

Cậu xách ba lô lên chỗ Ran. Heiji liếc tia laser qua cậu một cái, chắc là vẫn còn giận cậu vụ hồi nãy đây mà. Shinichi móc trong ba lô quyển tiểu thuyết trinh thám để đọc thì một mảnh giấy rơi ra.


Beware!

Cậu hoảng hốt, làm sao mảnh giấy này lại có trong ba lo được chứ? Là ai, là ai đã ghi cái này vậy hả?

Phải thật bình tĩnh, mày phải thật bình tĩnh Shinichi. Có lẽ là do ai đó đùa giỡn quá trớn mà thôi, ừ có lẽ là vậy.

" Máy bay chuẩn bị cất cánh xin mọi người hãy cài thắt dây an toàn lại!"

Các cô tiếp viên hàng không đang chỉ dẫn mọi người thắt dây an toàn và các kĩ năng khi máy bay có sự cố.

Máy bay cất cánh bay lên. Mọi người hoảng sợ hơn bao giờ hết. Chiếc máy bay nghiêng qua nghiêng lại, rung lắc rất mạnh.

" Xin mọi người hãy lấy mặt nạ dưỡng khí ra, bộ phận cánh máy bay đang bị cháy. Chúng tôi sẽ cố gắng đáp xuống nhanh nhất có thể."

Hành khách vội vàng lấy chiếc mặt nạ ở dưới ghế lên và mang. Shinichi thật sự hoang mang, không biết chừng nào những chấn động này mới kết thúc.


Khoảng năm phút sau, bỗng dưng chiếc máy bay hết chấn động hẳn. Cậu thở phào, vậy là chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng cậu đã lầm....

Cánh bên phải của máy bay bị rớt ra, có nhiều người ngồi gần đấy bị cuốn ra ngoài theo. Rồi trời mưa dữ dội, sấm chớp đùng đùng, chiếc máy bay vẫn rung lắc nhưng có phần mạnh hơn. Rồi cơn lửa bao trùm khắp máy bay và ...

Shinichi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hóa ra nãy giờ chỉ là mơ. Giấc mơ đó rất thật, cậu còn cảm nhận rõ chiếc máy bay đã chấn động ra sao, cảm giác kinh hoàng khi chiếc cánh phải rớt ra như thế nào,... Chưa kịp bình tĩnh hẳn thì Ran và Kazuha đứng trước mặt cậu.

- Shinichi nè, cậu có thể đổi chỗ cho tớ được chứ? Tớ muốn ngồi cạnh Kazuha được không?

Cậu hoảng hồn, rất giống giấc mơ ban nãy, giống từng chi tiết câu nói của Ran luôn. Lật đật lục trong cặp, mảnh giấy " Beware " đập vào mắt cậu. Không xong rồi, chiếc máy bay này sẽ nổ mất!! Không !!! Cậu không muốn chết!

- Không !!! Chiếc máy bay này sẽ nổ tan tành vào ít phút nữa.

Mọi người trố mắt ra nhìn Shinichi, vẻ mặt của họ như muốn cười nhạo Shinichi, chả ai quan tâm tới lời nói của cậu cả.

- Chiếc máy bay này sẽ nổ, tin tôi đi. Rồi các người sẽ chết nếu ở trên máy bay này.

- Này cậu kia, không được làm náo loạn trên máy bay.

Một người đàn ông, hình như là cơ trưởng hết sức bực dọc vì sự náo loạn của cậu. Nhưng cậu không hề để ý tới thái độ ấy, quan trọng là phải cảnh cáo để mọi người biết.

- Cánh phải bị sút ra, những người ngồi bên ấy rồi cũng bị cuốn ra ngoài và rơi xuống từ độ cao 50 mét.

Nhưng chẳng ai để ý cả, họ chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt trêu ngươi. Có người còn nhìn cậu với ánh mắt hiếu kỳ nữa.

- Cậu kia đủ rồi! Bảo vệ, lôi cậu này xuống sân bay, cậu ta không được lên máy bay nữa.

- Không cần! Tự thân tôi xuống được.

Shinichi xách ba lô xuống máy bay. Ran cũng đi xuống kèm theo nguyên đám Kazuha, Heiji, Aoko, Kaito, Shiho, Hakuba.

- Shinichi em có sao không?

Cô Jodie nhiệt tình hỏi thăm, rõ ràng là Shinichi cư xử rất lạ. Ran và mọi người đều thắc mắc về thái độ kì lạ của cậu.

- Cô Kobayashi, cô hãy lên máy bay đi, tôi sẽ ở lại coi những đứa này. Dù sao tụi nhỏ cũng nghe lời cô hơn.

- Vậy trông chờ vào cô Jodie!

Kobayashi nhanh chóng chạy lên máy bay.

- Shinichi, có chuyện gì sao em?

- Em... em ... Chiếc máy bay đó chắc chắn sẽ nổ.

Shinichi run lên, cậu sợ khi phải nhớ lại khoảnh khắc đối mặt với thần chết.

- Chắc là em không ổn định tinh thần thôi.

- Cả cô cũng không tin em sao? Em chắc chắn rằng chiếc máy bay đó sẽ cháy, em chắc chắn đấy!

Bốp.

Là Hakuba đánh Shinichi. Thật tình, thằng này phải đánh mới tỉnh táo ra.

- Mày vừa làm gì vậy Hakuba?

- Tao vừa tẩn cho một thằng điên như mày tỉnh táo lại đấy.

- Tao không điên, những gì tao nói là sự thật.

- Shinichi, mày bị ảo tưởng à? Gì thì máy bay sẽ nổ, cánh bên phải sẽ bị rơi ra,... Tỉnh táo một chút đi!

- Tao hoàn toàn tỉnh táo, mày có rõ chưa?

- Vì mày mà cả đám phải lỡ chuyến máy bay này, mày còn lên giọng nữa hả?

- Hai người không được đánh nhau trên sân bay.

Bảo vệ ra sức ngăn cản Shinichi và Hakuba lại.

- Tao ước gì mày sẽ ngồi trên chuyến bay đó.

Đùng!

Mọi người không tin được cảnh ở trước mắt mình. Máy bay ... vừa nổ tung ... giống hệt lời Shinichi nói. Cậu càng sốc hơn, vậy là .. giấc mơ đó là sự thật.

- Má .. máy ... b .. b .. ay nổ kìa.

Aoko lắp bắp, không thể tin vào mắt mình được nữa.

Kaito và Hakuba không nói nên lời.

Shiho rùng mình, không ngờ lại xảy ra thật.

- Chúng tôi là cảnh sát, mấy người là những hành khách của chuyến bay CH570 phải không? Hãy theo chúng tôi để cung cấp lời khai.

Mọi người theo hai viên cảnh sát về đồn lấy lời khai.

...

- Tại sao cháu lại xuống máy bay vậy Ran Mori?

Chú cảnh sát hỏi với vẻ mặt cực nghiêm, làm Ran hơi sờ sợ.

- Vì cháu lo lắng cho Shinichi nên xuống hỏi thăm xem cậu ấy có sao không.

...

- Tại sao cháu lại xuống máy bay vậy Heiji Hattori?

- Shinichi đã hành xử rất kì lạ, nên cháu có hơi lo lắng.

...

- Cậu Hakuba, nghe bảo vệ nói cậu đã đánh nhau với Kudo Shinichi ngay sau khi xuống máy bay phải không?

- Cháu chỉ muốn đánh cho Shinichi tỉnh táo ra thôi, chứ cháu không có ý gì hết.

- Cậu không hề thân với Shinichi, lại hay bất đồng với cậu ấy vậy tại sao cậu lại xuống máy bay?

- Cháu ... tuy hai đứa vẫn hay cãi nhau nhưng thực sự là hai đứa vẫn luôn coi nhau là bạn.

...

- Shinichi, tại sao cậu lại chắc chắn rằng máy bay sẽ nổ?

- Chỉ là ... cháu đã mơ thấy giấc mơ như thế.

- Giấc mơ?

- Tuy là giấc mơ nhưng cảm giác rất thật, và cháu đã lo sợ điều đó sẽ xảy ra nhưng không ngờ ...

- Cậu đã ước rằng Hakuba sẽ ngồi chuyến máy bay đó có phải không?

- Thật ra ... là do cháu quá nóng nảy mà buột miệng.

- Cũng có thể cậu cố tình làm nổ máy bay để giết Hakuba lắm chứ.

- Chú nói gì kì vậy, tại sao cháu phải làm như thế?

...

- Hình như em Shinichi bị khủng hoảng tinh thần khi lên máy bay nên tôi đã lập tức đi theo em và lo lắng với tư cách là một cô giáo của em ấy.

- Tôi có nghe là ngoài cô ra còn một cô giáo khác có phải không?

- Lúc ấy tôi phải ở lại để giữ cho tụi nhỏ an toàn nên đã kêu cô Kobayashi lên máy bay nhưng quả thật tôi đã hại cô ấy rồi.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn sự hợp tác của cô và các học sinh.

...

- Cô đã gọi điện cho phụ huynh của các em, họ sẽ tới liền thôi.

Cô Jodie nhìn tụi nhỏ, đây quả là cú sốc lớn đối với các em ấy.

...

Tại nhà Shinichi ...

Vào lúc 9h45 phút, chiếc máy bay CH570 từ Nhật Bản sang Paris đã bị nổ tung khi vừa cất cánh ra khỏi sân bay. Nạn nhân trên máy bay gồm một lớp học sinh trường trung học phổ thông trường Teitan và nhiều hành khách khác. Tổng số nạn nhân thiệt hại là 135 người. Cảnh sát vẫn còn điều tra nguyên nhân gây nổ ...

Shinichi chuyển sang kênh khác, cảm giác tội lỗi không ngừng dâng lên trong anh. Đáng lẽ anh không trù ẻo rằng máy bay này sẽ gặp sự cố, anh không ngừng trách bản thân vì điều này. Giá như không có chuyến đi này, giá như không có sự cố ấy, giá như mọi chuyện như chưa hề diễn ra. Nhưng chỉ là giá như ...

Chúng tôi phát hiện ra một vài thể xác này rải rác trên đường tới sân bay Narita. Trong túi những nạn nhân xấu số này là vé chỗ ngồi của máy bay CH570 vừa mới nổ gần đây. Chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên do tại sao những nạn nhân này lại ở đây.

Phụt

Anh tắt tivi, cố gắng chấn chỉnh bản thân. Đêm nay sẽ là một đêm dài ...

...

Lần này là do ta bất cẩn nên để hụt chúng bây.

May mắn chỉ đến với chúng bây một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai đâu.

Rồi từng người, từng người các ngươi sẽ phải bỏ mạng

Nụ cười thâm độc trên môi, Game Start!

~~
 
Chương này nếu xem sơ qua thì ai củng nghĩ nó đơn giản và hơi nhiều lời thoại nhưng thực ra thì không phải vậy. Rất chặt chẽ, cách viết tốt, lời văn mượt, lời thoại đủ, rõ ràng nhưng mình thấy hơi khó hiểu đôi chút nhất là về thoại.

Một số lời thoại, bạn nên ghi rõ ai là người nói, hay miêu tả biểu cảm của người nói, miêu tả một chút khuôn mặt....chứ bạn cứ roạch toẹt luôn mấy câu thoại ra, mình chẳng hiểu nổi, ai nói với ai nữa. Ex:

- Cô đã gọi điện cho phụ huynh của các em, họ sẽ tới liền thôi.

Cô Jodie nhìn tụi nhỏ, đây quả là cú sốc lớn đối với các em ấy.

...

=> Như thế này, mình sẽ biết được, cô Jodie là người nói và nói với tụi nhỏ học sinh


- Shinichi, tại sao cậu lại chắc chắn rằng máy bay sẽ nổ?

- Chỉ là ... cháu đã mơ thấy giấc mơ như thế.

- Giấc mơ?

- Tuy là giấc mơ nhưng cảm giác rất thật, và cháu đã lo sợ điều đó sẽ xảy ra nhưng không ngờ ...

- Cậu đã ước rằng Hakuba sẽ ngồi chuyến máy bay đó có phải không?

- Thật ra ... là do cháu quá nóng nảy mà buột miệng.

- Cũng có thể cậu cố tình làm nổ máy bay để giết Hakuba lắm chứ.

- Chú nói gì kì vậy, tại sao cháu phải làm như thế?

...

- Hình như em Shinichi bị khủng hoảng tinh thần khi lên máy bay nên tôi đã lập tức đi theo em và lo lắng với tư cách là một cô giáo của em ấy.

- Tôi có nghe là ngoài cô ra còn một cô giáo khác có phải không?

- Lúc ấy tôi phải ở lại để giữ cho tụi nhỏ an toàn nên đã kêu cô Kobayashi lên máy bay nhưng quả thật tôi đã hại cô ấy rồi.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn sự hợp tác của cô và các học sinh.

=> Thế này thì mình chỉ biết sơ sơ một nhân vật thôi

Mình giải thích vậy bạn có hiểu rõ ý mình không?
P.S: Hóng chương sau nha
 
@Ran Miyu Thanks bạn nhiều nha, mình sẽ rút kinh nghiệm. Dạo này đi chơi nhiều quá không lên lap được, đang viết chap mới đây, mong bạn ủng hộ nhé ^^~
 
Chap 2
Enjoy the video :v





Hai tuần sau chuyến đi đó ...


- Chúng ta đã thiệt hại 50 người kể cả học sinh lẫn giáo viên. Xin chia buồn với những người thân của những nạn nhân xấu số này.

Hiệu trưởng trường Teitan vô cùng áy náy với các phụ huynh lớp 12A1. Nếu như ông không tổ chức chuyến đi này, thì, thì chuyện này đã không xảy ra rồi.

Rồi ông lại hắng giọng nói tiếp:

- Chúng tôi đã khắc bức tượng này để tưởng niệm những nạn nhân xấu số đó, và cầu mong họ luôn hạnh phúc ở thiên đàng.

Từng người, từng người đặt những bó hoa chứa đầy nỗi thương tiếc ấy vào bức tượng, Shinichi và đám bạn cũng như thế.

Shinichi cảm thấy ngộp thở vì những ánh mắt khinh bỉ đang hướng về nơi anh. Tại sao chứ, anh không phải là người tạo ra tai nạn ấy, tại sao lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy?

- Sonoko ... hức ... Sonoko ...

Ran khóc òa lên, con bạn thân của cô, con bạn lúc nào cũng trêu chọc cô bây giờ đã ra đi mãi mãi.

Mẹ Sonoko ôm bức tượng mà khóc, con gái duy nhất của bà, tại sao lại ra đi quá sớm khi tuổi đời chưa được hai mươi chứ?

Ba Sonoko cũng cố nén lại cảm xúc, an ủi vợ mình không nên buồn nữa.

Chát

Shinichi mất thăng bằng rồi ngã xuống. Trên gò má còn in dấu năm ngón tay. Mẹ Sonoko không kiềm chế được nữa, lỗi là do thằng này, chính nó, chính nó đã làm nên tai nạn đó.

- Cô, tại sao cô...? - Shinichi như không tin được vào hiện thực trước mắt mình.

- Chính mày, chính mày là người đã khiến con gái tao chết! Tại mày mà tao không thể gặp con gái được nữa, tất cả lỗi này là do mày, LÀ DO MÀY!!!!

- Cháu không làm gì cả ...

- Tao biết chắc là mày, là mày đã gây ra sự việc này. Ai cũng cho là sự tình cờ nhưng tao thì không! Đồ sát nhân, rồi cũng có lúc mày phải chết dần chết mòn trong tù. - Bà chỉ thẳng vào anh, ánh mắt và giọng nói ánh lên vẻ kinh tởm.

- Cháu không hề ... - Khuôn mặt anh khá thất vọng, ngay cả bác cũng nghĩ là do cháu làm sao?

- Tao sẽ chứng minh cho mọi người thấy, mày chính tên sát nhân bệnh hoạn. Mày nỡ lòng nào giết đi đứa bạn đã gắn bó với mày tự hồi nhỏ đến giờ sao? Rồi mày phải trả giá cho tội lỗi này, MÀY PHẢI TRẢ GIÁ!!

Bà rít lên, sau đó cầm một con dao lao thẳng vào người anh. Mọi người cố gắng ngăn bà lại.

- Không, tôi phải cho nó chết, nó phải trả giá tội lỗi này bằng chính mạng sống của nó, BUÔNG TÔI RA!!

Bà cố gắng vùng vẫy, trông bà hệt như thú hoang dại.Cuối cùng, ba Sonoko dìu bà ấy vào xe, không quên gửi cho anh ánh mắt ghê tởm.

Shinichi đau, ừ anh đau chứ! Ánh mắt của mọi người, dành cho anh như thể anh là sát nhân vậy. Càng đau hơn nữa khi ánh mắt ấy lại phát ra từ người mình vô cùng tin tưởng.

Mỉm cười cay đắng, quả thật ông trời không có mắt mà.

...

Tại nhà Shiho ...

Shiho đang nghiên cứu nguyên nhân gây nổ của máy bay. Không thể nào nó tự nổ được, khả năng như vậy rất thấp. Có thể do trục trặc ở một số bộ phận nào đó hoặc là có ai đó gây nổ.

Trục trặc ở một số bộ phận thì có khả năng cao nhưng mà ...

Cô hướng ánh nhìn ra cửa sổ.

Nếu là trục trặc thì làm sao Shinichi lại biết được chứ? Không lẽ cậu ấy ... Không, không thể nào. Cậu ấy không phải là người như vậy.

Díng Dong, Ding Dong

Tiếng chuông cửa vang lên.

- Ồ Ran, cậu vào chơi đi!

Ran bước vào trong nhà, Shiho nhanh chóng rót trà mời cô bạn thân này.

- Cảm ơn cậu Shiho!

Cô chỉ gật đầu, Ran vốn dĩ đã rất rõ tính của con bạn này nên không cảm thấy khó chịu nhiều.

Ran sực nhớ ra, lấy trong túi xách một con búp bê.

- Shiho này, tớ thấy con búp bê này nằm trước cổng nhà cậu đấy, có phải của cậu không?

--- Ngoài lề một chút ----

1280x720--U7.jpg


( Hình ảnh chỉ mang tính chất lừa tình và tiền.)

--- Vào truyện ---
Shiho xanh mặt, con búp bê này ...

- Làm ơn vứt nó đi Ran, tớ xin cậu đấy, hãy vứt nó đi cho tớ có được không?

Giọng nói cô có vẻ hốt hoảng, kèm theo lời cầu xin khiến Ran không thể hiểu được có chuyện gì xảy ra. Con búp bê này, nhìn kĩ thì rất đẹp cơ mà...

- Sao cậu còn chưa vứt nó đi? ĐI VỨT NÓ ĐI!!!

Cô hét lên khi thấy Ran còn đang ngập ngừng. Rõ ràng cô đã đốt nó cách đây năm năm trước mà, tại sao?

Ran thấy cô bạn mình có vẻ lo lắng thái quá nên nhanh chóng vứt con búp bê này vào thùng rác sau nhà.


- Không, hãy đem nó ra khỏi nhà tớ, hãy đem nó ra khỏi nhà tớ...

Giọng Shiho như sắp khóc tới nơi vậy. Con bạn nổi tiếng không sợ trời đất lại sợ con búp bê này sao? Ái chà, tìm ra được điểm yếu của cậu rồi nhá!

- Chút nữa tớ sẽ đem ra bãi rác gần nhà tớ, được chưa?

Shiho có vẻ bình tĩnh hơn trước rồi. Mà Ran thật không hiểu, không lẽ Shiho sợ con búp bê này giết cậu ấy sao? Ôi Shiho ơi là Shiho, cậu bị nhiễm phim kinh dị quá rồi đấy.

- Xì, làm như con búp bê này tớ mần thịt cậu hay sao mà mặt mày xanh lét thế? - Ran nói, có chút trêu chọc.

- Chính con búp bê đó, chính nó đã ám tớ cách đây năm năm trước. - Shiho với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, giọng nói cũng hơi run lên tí.

Ran cảm thấy hiếu kì, WOA! Trước giờ cô không tin là có ma thật nhưng giờ nghe con bạn thân kể lại cũng cảm thấy có chút ... tò mò.

- Cậu biết trò " trốn tìm một mình" chứ?

- À, tớ cũng đã nghe qua trò đó rồi! Có chuyện gì xảy ra không?

- Để tớ kể ...

~~ Flashback ~~

- Shiho à, con ở nhà trông nhà nhé, ba mẹ đi công tác vài ngày sẽ về nhé!

Ba mẹ Shiho xách hành lý ra, không quên nhắc nhở con gái yêu một số điều cơ bản khi ở nhà một mình.

- Vâng con biết rồi! Mẹ nhớ mua quà về cho con nhé!

Cô nhí nhảnh trả lời, rồi thơm mẹ một cái.

- Vậy là nó thương mẹ nó hơn thương tôi rồi! Ôi buồn quá!

Ba cô nhìn hai mẹ con đóng "cải lương" mà trong lòng có chút tủi thân, ây dà con gái tôi không thương tôi rồi.

- Đâu có, con vẫn thương ba mà!

Đoạn cô chạy lại thơm ba hai cái, coi như đền bù.

- Thôi ba mẹ đi nha con! Ở nhà ngoan đi nghe chưa!

Rồi ba mẹ cô leo lên taxi. Chiếc taxi từ từ khuất bóng hẳn.

- Oh yeah, hôm nay ở nhà một mình rồi, tha hồ quẩy!

Shiho sung sướng biết bao khi ba mẹ đi công tác, ái chà con nhỏ này sao giống Min ghê ta.

Bây giờ lướt qua căn nhà xíu nha. Căn nhà rộng, có hai phòng khách, hai phòng ngủ, ba phòng vệ sinh và tất cả đều rất gọn gàng ngăn nắp.

Cơ mà khoan ... mười phút sau ...

Ôi trời, căn nhà đã biến thành khu ổ chuột rồi! Đồ đạc thì xả đầy nhà, đồ ăn, thức uống cũng rải rác theo. Công nhận bà Shiho làm con gái con đứa gì đâu mà kì cục ghê á ~

Cô đang lướt web creepypasta, khỏi phải nói cô là cuồng chính hiệu đây này. Cô rất thích những thứ kinh dị, đặc biệt là ma quỷ.

Đập vào mắt cô là tiêu đề của một trò chơi " Trốn tìm một mình ". Với bản tính tò mò, cô click vào. Những thứ cần chuẩn bị và luật chơi đều hiện ra. Tuyệt. Những thứ này nhà cô có đầy đủ hết, cũng hay ba mẹ vừa đi công tác. Chơi luôn.

Để coi, con gấu bông nào sẽ phù hợp cho trò chơi này nhỉ! A, đây rồi. Con gấu này khá cũ kĩ, mình tính vứt nó đi nhưng để dành chơi trò chơi cũng được đấy chứ.

Rạch con gấu, lấy hết bông trong nó ra. Ok.

Lấy móng tay mình bỏ vào.

Đổ đầy gạo vào, rồi.

May lại bằng kim chỉ màu đỏ và phần thừa còn lại của chỉ dùng để quấn quanh con gấu.

Việc bây giờ là đợi cho tới mười hai giờ đêm.

À quên nữa, phải lấy thật nhiều muối, và cây bút chì nhọn nữa.

Time skip ...

Bây giờ chơi thôi. Tắt hết đèn điện, bật tivi ngay kênh nhiễu.

Shiho đặt con gấu vào bồn rửa tay, và nói:

- Tao - Shiho sẽ là người tìm.

Lặp lại câu đó ba lần rồi cô chạy ra khỏi bồn vệ sinh đó, đi tới phòng khách và đếm từ một đến mười. Sau đó chạy vào nhà vệ sinh, hô to " Tôi đã tìm thấy A" và dùng cây bút chì rạch hết chỉ đỏ.

Vậy là đã hết lượt một.

Bây giờ, sẽ đổi lượt, cô sẽ là người trốn và con gấu sẽ là người tìm.

- Bây giờ A sẽ là người tìm.

Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, và núp trong tủ quần áo trong phòng bố mẹ.

Lúc đầu cô cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc đơn giản nhưng không hề.

Tiếng " lộp cộp ", tiếng đồ vật di chuyển, tiếng thầm thì và ghê rợn nhất là tiếng cười của ai đó.

Tivi vặn volume lên xuống một cách khó hiểu, lại có thêm mùi xác chết ở đâu đây.

Shiho rùng mình, cô cảm thấy có ai đó đang chạm vào mình.

Không được rồi, cô phải mau kết thúc trò chơi này mới được.

Đi ra khỏi tủ quần áo, không quên đem theo ly nước muối và tìm con gấu ấy.

Nơi đầu tiên cô nghĩ chính là phòng tắm, lật đật chạy tới nhưng nó đã BIẾN MẤT.

Bình tĩnh nào Shiho, bình tĩnh nào. Phải nhanh chóng tìm ra con gấu ấy.

Cô ngậm một họng nước muối rồi nhanh chóng đi tìm.

Lộp cộp.

Tiếng bước chân vang vọng trong đêm thanh vắng càng làm nên sự ghê rợn.

Phòng ba mẹ, không thấy.

Phòng tắm và phòng khách, cũng không thấy.

Vậy là rõ rồi, nó ở phòng cô.

Rầm!

Cánh cửa phòng mở ra, con gấu bông ở đó.

Nếu như với người ngoài, nó sẽ là một con gấu vô cùng dễ thương. Nhưng trong tình cảnh này, con gấu trở nên ghê sợ hơn bao giờ hết.

Nó đang đứng quay lưng về phía cô, máu, máu rất nhiều phía chân nó.

Con gấu từ từ quay đầu lại, Shiho đứng hình.

Mắt con gấu đỏ lên, cộng thêm con dao còn vấy máu ở trên tay khiến nó trở nên kinh tởm hơn bao giờ hết.

Đồ đạc di chuyển mạnh hơn, tiếng kêu gào thảm thiết ngày một to. Nó chạy lại với con dao trên tay.

Phập.

Con gấu đâm hụt. Cô vội vàng nhổ nước muối lên người con gấu và đổ hết nước trong ly ra.


- Tao là người thắng. Tao là người thắng. Tao chính là người thắng.

Con gấu ướt sũng nước. Một giây ... Hai giây. Con gấu ngã xuống. Shiho thở phào, vậy là Game over.

Nhưng có gì đó, không ổn ở đây.

Đồ đạc bỗng lắc lư rất mạnh như có một cơn chấn động vậy. Sấm chớp đùng đùng và giọng cười ấy lại xuất hiện.

Không phải trò chơi đã kết thúc rồi sao?

Quay qua tủ đựng đồ chơi, cô thấy con búp bê đang cử động. Con búp bê quay qua cười, đôi mắt ứa ra máu.

- My name is Anna. Wanna play?

Cũng như bao người khác, Shiho chạy ra khỏi căn phòng càng xa càng tốt. Cửa ra khỏi nhà kia rồi. Chỉ còn mấy bước chân nữa thôi.

Rầm

Cánh cửa tự dưng đóng lại. Shiho cố gắng đập cửa để thoát ra nhưng không được.

Chợt cô nghe tiếng cười ở phía sau.

Là Anna.

Nó cầm sẵn con dao hồi nãy, và nhắm thẳng về phía cô.

Thật may cô tránh được nhát dao lúc nãy.

Nó cứ tiếp tục tấn công cô. Shiho cứ né hết nhát này đến nhát khác.

Con búp bê điên lên, nó nhắm thẳng vào ngực cô mà đâm.

Phập

Lần này cô tránh không được. Con dao đâm thẳng vào bụng cô.

Máu, máu chảy ra nhiều lắm. Cô có thể ngửi thấy mùi tanh của máu.

Phải thoát khỏi đây, cô cố gắng dùng chiếc ghế đập cánh cửa.

Rầm

Cánh cửa sút ra, chỉ chờ có thế, cô chạy vụt ra.

Nhưng con búp bê không dễ dàng gì tha cho cô, nó vẫn đuổi theo với nụ cười man dại.

Thật may mắn cho cô, bà hàng xóm đang chạy bộ về phía này.

- Mới sáng sớm mà con làm gì ở đây vậy Shiho?

Cô ngã gục xuống vì mất máu quá nhiều. Bên tai thoang thoảng tiếng còi xe cấp cứu.

~~ End Flashback ~~

- Rồi mọi chuyện sau đó thì sao?

Ran nghe có chút hơi sợ, run giọng hỏi Shiho.

- Ba mẹ tớ nghe tin liền cho mời Cha Xứ rửa tội cho tớ và chính ông ấy đã tự tay đốt hai con đó. Cả nhà tớ lập tức chuyển khỏi ngôi nhà đó.

Shiho sờ lại bụng, vết thương vẫn còn âm ỉ sau bao nhiêu năm.

- Thôi cũng đã trễ rồi. Tớ về đây!

Ran đứng dậy, không quên cầm theo bịch rác có chứa con búp bê ấy.

- Ờ, để tớ ra mở cửa.

...

Đùng!

Sấm. Mưa nữa rồi.

Shiho cực kì ghét mưa, có lẽ do vụ việc năm đó làm cô ấn tượng rất xấu về mưa.

Định bụng đóng cửa sổ lại rồi ngủ tiếp, Shiho lười biếng ngồi dậy.

-
My name is Anna. Wanna play?

- ÁÁÁÁ!!
 
Kinh dị, hấp dẫn, ly kì,.... chap này là vậy đó. Phải nói là trên cả tuyệt vời. Giọng văn mượt nhưng ko kém phần kinh dị.
Hóng chap mới nhé!!!

À quên!! Giựt tem !!! Cướp phong bì !!!
 
*Giật mình*
Au à, mình đọc chương này mà hồn bay phách lạc luôn.
Sợ nhất là khi đọc tới cái chỗ con búp bê ấy, cái ảnh làm mình hết hồn luôn. Thật hay dễ sợ a~
Mưa, búp bê,...đều là những cái liên quan đến kinh dị. Khi chọn thể loại này, thì búp bê luôn làm cho người xem có những liên tưởng đáng sợ. Nhất là lúc này, mình đọc lúc tối nên ghê hơn. Cả nhà đi hết, ngồi run run xem mà nổi gai ốc. Mấy lần định dừng nhưng có cái gì đó thôi thúc mình xem tiếp. Shiho thật mạnh mẽ, còn Ran thì vẫn sợ ma muôn thuở :)
Tội nghiệp hai cô gái của tôi :((
Nếu có thêm vài màn hành động nữa thì hay phải biết :D
p.s: Hóng chương sau nha au
 
@như xinh pro Cảm ơn bạn, mình sẽ cố gắng ra chap mới với nhiều màn kinh dị hơn nữa, mong bạn ủng hộ. ^^~
@Ran Miyu Mình sẽ cố gắng lồng thêm nhiều cảnh hành động vào kinh dị nữa, mong bạn ủng hộ ^^~
 
Chap 3




Xem xong mất ngủ không được đổ thừa là do Min nhá ~, là do các bạn tò mò thôi :v

8h sáng ...

- Bà chằn, nhanh lên chút coi!

Shinichi cằn nhằn, con gái đúng là phiền phức thật đấy, làm cái gì cũng lề mề. Cậu đứng đợi 15 phút rồi mà chưa thấy bóng dáng bả đâu hết.

- Cậu nói ai là bà chằn HẢ SHINICHI?

Ran sát khí dâng cao, nhấn mạnh tên anh làm anh cảm thấy ớn lạnh. Shinichi chỉ cười trừ rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác trước khi bà chằn này làm thịt anh.

- Này, cậu gọi cho Shiho chưa? - Shinichi hỏi Ran, trong lòng bỗng dưng có cảm giác không yên ổn.

- Chưa, tớ gọi cho cậu ấy không được. - Ran cũng có linh cảm xấu, bình thường nó sẽ không tắt máy như thế này đâu. Có chuyện gì xảy ra rồi sao?

- Vậy qua nhà cậu ấy thôi! - Shinichi đề nghị, chỉ cầu mong không có chuyện gì xảy ra. Nếu có chuyện gì .... mặt anh bắt đầu chuyển sắc. Không, chắc là anh lo xa quá thôi.

Cả hai bước đi, trong lòng mỗi người đều có những tâm sự riêng. Cánh hoa anh đào rơi xuống, nhưng là điềm báo không lành. Bây giờ là mùa hè, làm sao có hoa anh đào được chứ. Đã vậy, cánh hoa này lại dính chất lỏng gì màu đỏ nữa. Shiho ...

Cả hai tăng tốc lên, cuối cùng cũng tới nhà cậu ấy.

Ding Dong

Ding Dong

Shinichi nhấn chuông cửa mà như muốn đập nát cái chuông.

- Cửa khóa rồi!

Shinichi bực mình, không lẽ cô bạn không có ở nhà. Nó đi đâu từ sáng sớm ư? Không thể nào, hồi tối đã gọi hẹn nhau tại nhà cậu ấy rồi mà. Chắc là còn đang ngủ.

Ran vội lấy chìa khóa sơ cua và mở cửa. Shiho đã đưa cho cô một cái dẫu sao tụi nó cũng là bạn thân mà.

Hai thân ảnh bước vào. Ngôi nhà chợt im ắng bất thường.

Cạch

Cánh cửa nhà mở ra. Ran đứng hình, còn Shinichi thì bình tĩnh hơn Ran một chút. Cậu móc chiếc điện thoại và gọi cho cảnh sát.

- Máu, máu ... kìa Shinichi!

Ran mặt trắng bệch, lắp bắp nói. Không, đừng nói là máu này là của ... là của Shiho nha. Shinichi can đảm hơn, vội vàng lần theo vết máu.

Vết máu từ phòng của Shiho. Shinichi mở cánh cửa ra. Từ từ, từ từ. Ran cũng đi theo sau Shinichi.

- AAAAAAAA!!!

Ran la lên, trước mắt là xác của Shiho. Nó không còn nguyên vẹn nữa. Thân xác bị cắt ra làm hai. Cái đầu của cô bạn nằm lăn lóc trong góc phòng.

Nửa thân dựa vào gi.ường, còn nửa thân kia thì lại ngay dưới chân của hai người.

Ran khóc nức nở khi thấy cái đầu, mắt đã bị móc ra. Hai bên khóe miệng được rạch lên tới tận hai mang tai. Shinichi cũng được một phen hoảng hồn, trước đây đã nhìn thấy nhiều xác chết rồi nhưng kinh khủng như thế này thì chưa bao giờ.

maxresdefault.jpg


( Tiết mục dọa ma giữa đêm khuya =]]] ~ )

Trên bức tường có rạch chữ: Nạn nhân tiếp theo chính là ngươi.

Cả hai bàng hoàng, rõ ràng có người đang nhắm tới nhóm Ran.

Xe cảnh sát ập tới trước cổng nhà Shiho. Thanh tra Megure đi vào điều tra hiện trường, đồng thời lấy lời khai của Ran và Shinichi.

~~ Tại căn phòng trống ~~

- Thời điểm nạn nhân tử vong là từ 21h30 đến 22h30. Trong khoảng thời gian đó cháu đã ở đâu hả Shinichi?

Thanh tra Megure tra hỏi Shinichi. Thật lòng ông không nghĩ rằng Shinichi có thể làm việc đó nhưng theo nguyên tắc thì phải làm.

- Tối qua cháu ngủ rất sớm khoảng 21h vì cháu hơi đau đầu về những chuyện vừa qua.

Shinichi nhăn mặt, những chuyện gần đây thật khó hiểu. Hết chuyện này đến chuyện khác khiến anh đau đầu quá.

- Có ai làm chứng cho cháu không?

- Dạ không, hôm qua ba mẹ cháu vắng nhà.

Thanh tra Megure nhíu mày, không có ai làm chứng thì khả năng cao là Shinichi đã ... Một đứa mười tám sao có thể tàn nhẫn tới vậy? Chưa thể vội vàng kết luận vậy được.

- Rồi cảm ơn cháu. Bây giờ cháu có thể ra ngoài.

Shinichi gật đầu và đi ra khỏi căn phòng. Anh biết thanh tra đang nghĩ gì. Lại thêm một người nghi ngờ anh là thủ phạm giết người. Chắc chắn, chắc chắn có người đang tìm cách dồn anh vào tình huống này. Là ai, là kẻ nào? Anh siết chặt tay, chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho tên khốn đó.

Quay trở lại trong căn phòng, ông Megure đang lấy lới khai của Ran.

- Tối qua khoảng 21h30 đến 22h30 cháu đã làm gì vậy Ran?

- Hôm qua, cháu ngủ tại nhà. Có ba cháu ở nhà nữa. - Ran vẫn còn sợ sệt nhưng vẫn còn bình tĩnh để trả lời câu hỏi của thanh tra.

- Có ông Mori ở nhà nữa sao? Được rồi, giờ cháu có thể ra ngoài. - Ông lại thêm vấn đề đau đầu nữa. Xoa xoa hai thái dương, ông suy luận mặc dù kết quả đã rõ ràng như thế.

Hai người chứng kiến thấy xác, một người có bằng chứng ngoại phạm, người kia lại không thì ai cũng kết luận rằng người không có bằng chứng là tội phạm.

Nhưng không lẽ mọi chuyện lại dễ dàng như thế.

Ông không tin Shinichi có thể gây án được, cậu ta đã giúp cảnh sát rất nhiều, bộ óc thông minh và khả năng quan sát, suy luận của cậu đã bắt được biết bao nhiêu tên tội phạm nguy hiểm. Một người như vậy, sao có thể? Mặt ông thể hiện rõ vẻ khó xử, phải tìm cho ra hung khí thì mới có thể kết luận được.

- Thưa thanh tra, chúng tôi đã tìm ra hung khí để gây án.

Một cảnh sát viên đem vào con dao vấy đầy máu vào. Thanh tra lộ rõ vẻ vui mừng, vội ra lệnh cho cậu ta xét nghiệm máu và dấu vân tay trên con dao.

- Thưa thanh tra, con búp bê dính máu này được tìm thấy dưới gi.ường của nạn nhân.

Một người khác lại mang con búp bê vào. Thanh tra mang găng tay và cầm lấy con búp bê, soi đi soi lại. Có thể là búp bê của nạn nhân, nhưng sao nó lại dính máu?

Megure nảy ra ý tưởng đem con búp bê cho Shinichi và Ran xem, có khi cung cấp được chứng cứ quan trọng nào đó.

Không nghĩ nhiều, ông vội đem con búp bê ấy đi tới nơi Ran và Shinichi đang đứng.

- Đây là ... - Shinichi nhíu mày khi thấy con búp bê trên tay Megure.

- Nó được tìm thầy dưới gầm gi.ường, khá gần với xác của nạn nhân.

- Là nó, là nó ... Chính nó đã giết Shiho! Tao giết mày, TAO SẼ GIẾT MÀY!!! - Ran rít lên, cô muốn lao tới đập nát con búp bê đó. Tại nó, tại nó mà Shiho ra như thế này, không thể nào tha thứ được.

- Bình tĩnh nào Ran, có chuyện gì?

Shinichi đang trấn an Ran, hiếm khi nào thấy cô bạn như thế này. Ran là thiên sứ, dù người ta có gây lỗi lầm quan trọng như thế nào thì cô ấy cũng sẽ bỏ qua. Mọi người thường than phiền sao Ran lại tốt bụng như thế, lại nhân từ nữa vậy mà ... Miệng cô ấy thốt ra những lời cay độc như thế là do nỗi mất mát quá lớn, anh hiểu. Anh thề anh sẽ băm vằm kẻ nào đã làm những chuyện này.

Ran nghe lời Shinichi, bình tĩnh trở lại và kể chuyện về con búp bê đó. Trong khi kể, Ran không ngừng liếc con búp bê với ánh nhìn khinh bỉ.

Megure lắng nghe những gì Ran nói, tuy nhiên ông lại thấy không thể nào xảy ra được. Một con búp bê biết giết người, nực cười!

Reeng Reeng.

Tiếng chuông điện thoại thanh tra vang lên. Ông vội vàng nhấc máy.

[ Alo? ]

[ Thưa thanh tra, đã có kết quả xét nghiệm. ]

[ Kết quả như thế nào? ]

[ Thưa ... máu đúng là của nạn nhân. Nhưng dấu vân tay lại nhỏ như trẻ em hai ba tuổi. ]

[ Thế là thế nào? Mấy người đã kiểm tra kĩ chưa? ]

[ Bọn họ đã kiểm tra rất nhiều lần rồi mà kết quả vẫn như vậy. ]

[ Thôi được rồi! ]

Megure cúp máy, ông thở dài. Vụ án này thật là phức tạp quá. Dấu vân tay nhỏ tức là bàn tay phải nhỏ như trẻ hai ba tuổi. Thật là đau đầu mà.

Khoan đã ... Ông nhìn vào con búp bê, bàn tay của nó nhỏ xíu như trẻ hai ba, cộng thêm lời Ran vừa kể thì ... Con búp bê này là thủ phạm sao?

Chưa hoàn hồn lại thì Takagi - cấp dưới của ông, cung cấp thêm một thông tin quan trọng.

- Thưa thanh tra, chúng tôi đã tìm ra đoạn phim quay lại từ tối hôm qua tại phòng nạn nhân. Mời thanh tra theo tôi.

Megure, Shinichi và Ran đi theo Takagi tới một căn phòng nào đó. Cả đám người ngồi coi đoạn phim. Mặt mỗi người từ từ tái đi, nỗi sợ in rõ trên mặt.

Shiho đang nằm đột nhiên ngồi dậy đóng cửa sổ thì đằng sau có con búp bê. Nó mỉm cười và chạy lại Shiho với con dao trên tay.

Shiho vì không lường trước được nên đã dính nhát dao của con búp bê và gục xuống. Vết dao đâm ngay ngực.

Chưa hết, nó còn ra sức đâm hết chỗ này đến chỗ khác trên thân xác Shiho. Tự nhiên, đoạn phim nhiễu hẳn.

Sau khi xem xong, thanh tra Megure tuyên bố kết thúc vụ án và mang con búp bê về sở. Cuối cùng, con búp bê vào viện bảo tàng huyền bí của thế giới.

~~ End chap 3 ~~

P/s : Chap này rất rất là ít cảnh kinh dị, nhưng chịu thôi, nội dung chỉ có như thế, nhưng chap sau đã có cái coi rồi =]]~
 
fic của au kinh dị đọc mà thấy ghê rợn quá:KSV@19: nhưng càng kinh dị,huyền bí như thế mình càng thích đọc:KSV@05:, mong ran không trở thành nạn nhân như Shiho :KSV@08: hóng chap mới của au:KSV@06:
 
Kinh quá đi !! Như vậy là Shiho chết thật à ?? Tiếp theo dẽ là Ran đúng ko ?? Ss ơi đừng để chị Ran của em OOC mà!!! Càng ghê vậy đọc càng thích !! Chúc ss sớm ra chap mới !!
 
:(( OMG. Shiho cute của tôi sao lại ra đi một cách ...gớm ghiếc như thế, không chịu đâu :((
Mong sao nạn nhân tiếp theo không phải là Ran. Cơ mà sao nó kinh thế nhẩy

Shiho đang nằm đột nhiên ngồi dậy đóng cửa sổ thì đằng sau có con búp bê. Nó mỉm cười và chạy lại Shiho với con dao trên tay.

Shiho vì không lường trước được nên đã dính nhát dao của con búp bê và gục xuống. Vết dao đâm ngay ngực.

Chưa hết, nó còn ra sức đâm hết chỗ này đến chỗ khác trên thân xác Shiho. Tự nhiên, đoạn phim nhiễu hẳn.
Cứ như xem lại đoạn phim búp bê ma vậy đó. Thật muốn rùng mình. Nhưng mà cho mình "chém " một cái nhá. Bạn miêu tả xác chết ít quá, nói chung là chẳng có gì cả. Chỗ này phải thêm mấy cảnh ví dụ như là

" vết dao tạo thành một đường dài trên cơ thể Shiho, máu bắn ra tung tóe...."
=> Như vậy cho nó ghê ghê hơn một chút bạn à> * máu lạnh * *khè khè*

Ran la lên, trước mắt là xác của Shiho. Nó không còn nguyên vẹn nữa. Thân xác bị cắt ra làm hai. Cái đầu của cô bạn nằm lăn lóc trong góc phòng.

Nửa thân dựa vào gi.ường, còn nửa thân kia thì lại ngay dưới chân của hai người.

Ran khóc nức nở khi thấy cái đầu, mắt đã bị móc ra. Hai bên khóe miệng được rạch lên tới tận hai mang tai. Shinichi cũng được một phen hoảng hồn, trước đây đã nhìn thấy nhiều xác chết rồi nhưng kinh khủng như thế này thì chưa bao giờ.

=> Bạn tả đoạn trên như đoạn này nè, đọc khúc này khá thích. Cái ảnh minh họa cũng rất hợp a~
Nói chung là ok ok ok luôn.
p.s: Hóng nhá ^^
 
Chap 4
hqdefault.jpg


( Vâng, xin trân trọng giới thiệu đây là Jane the killer :v Ai muốn biết xin mời search Google)

Một buổi sáng đẹp trời, thật tốt để đi dạo ngày hôm nay.

Tiếc là tình cảnh này không cho phép.

Tiếng nhạc vang lên, giai điệu buồn da diết. Ai cũng khóc thương, tiếc thay cho một người đã ra đi ở độ tuổi quá trẻ, tiếc thay cho con đường dở dang của Shiho.

Ran là người khóc nhiều nhất. Ừ, cô và Shiho còn nhiều việc cần nói lắm, còn nhiều dự định cùng nhau làm lắm. Nhưng tiếc là, những việc chưa nói, chưa kịp làm kia đã không thể nào nữa rồi. Vì ai đó đã bỏ cô ra đi trước.

Shinichi cũng ưu sầu, nhiều lúc chọc ghẹo Shiho thấy vẻ giận dữ của cô khiến cả đám cười, rồi còn vẻ mặt hớn hở khi nghe tin về cầu thủ Higo nữa. Tất cả bây giờ đã xa lắm rồi.

Đóng nắp quan tài lại, mọi người thắp hương cho cô trước khi đem chôn xuống dưới mồ đất lạnh lẽo đó.

Những người còn lại từng lượt từng lượt lên thắp nhang tiễn đưa cô bạn. Aoko và Kazuha đã khóc rất nhiều, tuy cả hai không thân với Shiho lắm nhưng họ biết Shiho là người bạn tốt. Hattori và Kaito trầm ngâm, không thể nào an ủi hai cô bạn khi chính mình cũng đang rất đau.

Hakuba đưa ánh mắt buồn bã lên quan tài. Anh cảm thấy bản thân mình bất lực. Anh chẳng thể làm gì ngoài việc cầu nguyện cho linh hồn cô được thanh thản. Tại sao cô chưa biết được tình cảm của anh mà đã ra đi vậy? Tại sao lại tàn nhẫn như thế chứ?

Quan tài được khiêng xuống đất và bắt đầu lấp đất. Ran khóc dữ hơn, đừng, đừng để cậu ấy ở đó một mình. Ở đó lạnh lắm, cô đơn lắm.

Shinichi an ủi Ran, chấp nhận sự thật đi Ran! Cho dù nó có phũ phàng như thế nào thì cũng phải chấp nhận nó và vượt qua chứ. Đừng như vậy, Shiho sẽ không vui đâu, cậu cũng không vui nữa.

Đã lấp đất xong, mọi người ai cũng thắp hương lần nữa và đi về. Chỉ trừ Ran, Kazuha, Aoko và bốn chàng trai kia.

Mắt ba cô đã sưng húp lên vì khóc, cả ba chàng nhìn không khỏi xót xa. Trưa nắng gắt nhưng cả sáu người vẫn đứng dang nắng như thế. Vậy là từ nay họ chỉ có thể thấy cô qua những tấm ảnh vô tri vô giác thôi sao? Thật khó cho cả bọn nhưng từ nay phải chấp nhận sống thiếu cô thôi, dù biết là không thể.

Mãi tới chiều cả đám mới rủ nhau về. Trên đường đi chả ai nói với ai câu nào, họ mãi theo đuổi những suy nghĩ của mình cho tới khi ...

- Các cháu ghé qua bà coi bói chút được chứ?

Một bà già khoảng chừng năm mười mời mọc cả bọn vào coi bói. Bà có vẻ như không phải là người dân nơi đây, bộ trang phục của bà trông rất lạ.

Cả đám bây giờ chả ai có tâm trạng xem bói, nếu như là khi xưa thì cả đám cùng với Shiho hí hửng coi bói tình duyên rồi. Nhưng chỉ là nếu như...

Mọi người toan bước đi thì bị lời nói của bà giữ chân lại.

- Bà biết cái gì đang xảy ra xung quanh các cháu.

Chỉ câu này thôi nhưng buộc cả đám quay lại và hỏi dồn dập bà bói. Nhưng bà chỉ trả lời với một câu duy nhất.

- Các cháu đã được Tử Thần ghi tên vào sổ.

Rồi bà ta biến mất. Ai cũng ngớ nhìn nhau. " Tử Thần ghi tên" là ý gì chứ? Rõ khó hiểu.

Thế ai cũng mệt mỏi về nhà với những thắc mắc trong đầu.

...

- Chúng tôi đã tìm ra nguyên nhân gây nổ của chiếc máy bay CH570. Nguyên nhân do chất dễ nổ đã lan ra khắp máy bay, đặc biệt nhiều nhất tại chín chỗ ngồi cánh ở cuối máy bay. Đây là sơ đồ chỗ ngồi có chất nổ nhiều nhất. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật nguyên nhân tại sao chất nổ lại có thể lan ra khắp máy bay.

Shinichi giật mình khi nghe nguyên nhân gây nổ. Cậu nhìn vào sơ đồ được người ta vẽ và shock.

Chín chiếc ghế đó gồm có cậu, Ran, Aoko, Kaito, Kazuha, Hattori, Hakuba và Shiho và cô Jodie.

Tử thần ghi tên vào sổ ...

Cậu nhớ lời của bà bói, không lẽ từng người từng người một sẽ ra đi sao? Cậu cần phải kiểm chứng lại.

Chất nổ bắt đầu từ ghế ngồi của Shiho. Làm sao có việc trùng hợp như vậy, trừ khi do chính tay Tử Thần sắp xếp.

Kế bên Shiho là cô Jodie.

Chết rồi, cô Jodie. Cậu phải ngăn chặn lưỡi hái tử thần ngay.

Shinichi vớ vội chiếc áo khoác và chạy bộ sang nhà cô Jodie. Cầu trời là còn kịp.

...

Trong khi đó, cô Jodie đang pha ly cà phê sữa nóng. Cô cần bình tĩnh ngay lúc này. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô không thể tin được. Cũng tại chuyến bay đó, bằng một sự trùng hợp nào đó mà cô thoát chết. Không biết nên buồn hay vui đây nữa.

Cô bật bếp lửa lên hâm chút bắp rang nướng rồi đi ra ngoài.

Mười lăm phút sau...

Bùm.

Có tiếng nổ tại nhà bếp. Jodie vội vàng chạy xuống nhà bếp và thấy nhà bếp đang cháy. Đám cháy đang lan rất nhanh. Chỉ chừng năm phút nữa thôi nó sẽ cháy rụi căn nhà.

Không xong rồi, mau chạy ra khỏi nhà thôi. Nghĩ là làm, cô chạy vội ra cánh cửa.

- Tại sao mở cửa không được chứ?

Cô cố gắng phá cửa nhưng bất thành. Sao nó lại hư ngay lúc này chứ? Đám cháy đã lan ra phòng ngủ rồi và nó sẽ nhanh chóng cháy tới đây thôi. Mau mở cửa đi chứ!!

Cô ho khù khụ, khói của đám cháy. Chết thật, cô sắp ngạt thở vì khói đấy. Có ai không, cứu tôi với. Làm ơn cứu tôi.

Rầm.

Cô sắp sửa gục xuống thì nghe tiếng động phát ra từ cánh cửa. Cô chẳng còn đủ tỉnh táo nữa ...

- Cô Jodie, cô Jodie. Cô không sao chứ?

Shinichi lo lắng, ráng một chút đi cô Jodie. Cậu đỡ cô ra ngoài và gọi điện cho chữa cháy.

Bộ chữa cháy nhanh chóng đến dập đám cháy. Trong khi đó, Shinichi đã đưa cô vào bệnh viện. Cậu còn gọi cho cả đám kia nữa.

- Bệnh nhân chỉ biết ngạt thở chút thôi. Không có gì nghiêm trọng cả! Ngày mai bệnh nhân có thể xuất viện.

Bác sĩ nói xong và bước đi, nhường chỗ cho cả đám vào thăm bệnh nhân. Cô Jodie đã tỉnh, hình như cô đang suy nghĩ điều gì đó thì phải.

- Cô!

Cả đám nhào vô lòng cô Jodie, khiến cô mỉm cười và dẹp đi những suy nghĩ muộn phiền kia. Bọn kia hỏi dồn dập làm Jodie trả lời không kịp luôn.

- Cô đang suy nghĩ chuyện gì thế?

Kaito hơi thắc mắc, đúng là tính tò mò không bỏ được. Cả đám kia cũng giương đôi mắt ngây thơ của mình ra nhìn cô.

- Cô nghĩ có chuyện gì thật kì lạ khi nãy. Tại sao cánh cửa lại kẹt chứ? - Cô nhíu mày, chẳng phải đang có gì rất kì lạ đang xảy ra quanh đây sao.

- Nhiều khi do cánh cửa hư thôi mà. Cô suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. - Kazuha trêu chọc cô, đúng là mọi người dạo này suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề lên rồi đấy.

- Vô lí! Cô vừa mới thay cánh cửa hồi sáng làm sao có chuyện hư được.

Căn phòng đột nhiên im lặng một cách bất bình thường cho tới khi Shinichi phá tan sự im lặng ấy.

- Là do Tử Thần.

Cả đám trố mắt nhìn Shinichi. Cái gì mà Tử Thần nữa. Bộ thằng này bị nhiễm bà bói hồi sáng rồi hay sao.

- Nguyên nhân gây nổ máy bay lần trước là do chất nổ lan ra khắp máy bay, đặc biệt nhiều nhất tại chín chỗ ngồi. - Shinichi bình thản phân tích cho tụi kia hiểu, mặt thoáng đanh lại.

- Chín chỗ ngồi đó là chúng ta? - Hakuba hỏi mặc dù trong đầu cậu đã có câu trả lời.

Những người còn lại vẫn cảm thấy nghi hoặc về chuyện này, Tử Thần có thật trên đời sao.

- Nạn nhân tiếp theo sau Shiho là cô đấy Jodie.

Sự im lặng bao vây căn phòng. Ai cũng đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

P/s: Cảm thấy chap này ngắn và nhảm quá T^T. Hứa chap sau sẽ dài hơn và kinh dị hơn * cúi đầu *
 
TEM !!! PHONG BÌ !!!
Đúng như bạn nói chap này hơi ngắn. Ngoài việc shin phát hiện ra bí mật đó và chuyện cô Jodie suýt chết thì ko có chuyện gì quan trọng xảy ra. Mình ko hiểu 1 chỗ là cái bà coi bói sau khi nói xong " các cháu đã đc tử thần ghi tên vào sổ " rồi buến mất là sao ạ ??? Cái từ biến mất hình như ko hợp lý cho lắm !! Còn lại thì rất hay, giọng văn bạn rất mượt, miêu tả kĩ tâm trạng của nhân vật. Chap sau bạn cố gắng viết dài hơn nhé !!
Hóng chap mới của bạn !!
 
@như xinh pro Cảm ơn bạn. Kiểu như sổ tay tử thần nôm na vậy á ~. Tại hôm bữa không có tâm trạng viết nhưng lỡ hứa nên phải viết thôi. Chap sau sẽ cho nó dài, hứa vinh dự luôn :3
 
×
Quay lại
Top Bottom