Bạn ơi yên tâm khổ trước sướng sau
Phần 2. Hồi cung.
Shinichi bước ra ngoài gương mặt anh trông không ổn lắm, nó biến sắc hơn bình thường. Anh thấy Ran và Masumi đang đứng đó liền tiến tới nói với Masumi là phải đi ngay có việc gấp. Cô ta gật đầu đồng ý rồi bước vào bên trong với Kaito, trước khi đi Masumi quay lại lén nhìn Shinichi và nở một nụ cười lạ.
“Anh định đi đâu?”
“Sao cô không nỡ xa tôi à”
Shinichi bật cười lấy lại dáng vẻ đùa cợt thường ngày của mình trêu chọc Ran, khiến cô tức giận quay mặt đi.
“Tốt nhất chúng ta không nên gặp lại nhau, công chúa ạ”
Anh ta nháy mắt với cô, vẫn cái điệu bộ đó nhưng tại sao Ran lại có cảm giác hết sức khác lạ. Lời nói của anh ta cô cảm thấy nó lạnh lùng lắm. Hay chỉ là do cô tưởng tượng? Cô nhìn anh ta phi ngựa chạy ra xa rồi dù cho Shinichi chào cô nhưng có giả vờ dỗi và không muốn chào lại. Dù gì anh ta cũng là người đã từng cứu Ran, cô cũng có chút quý mến với anh ta nên không muốn nói
Tạm biệt. Đó luôn là hai từ cô ghét nhất mọi người luôn bỏ đi khi nói thế.
Ran bước vào trong, cô đã nói với Masumi là mình sẽ gia nhập quân đội Sera, cô cũng đã gửi thư về cho ông bà Mori. Hiện bây giờ cô sẽ ở đây chờ khi Kaito Kid lành vết thương sẽ đi tìm Sakura.
Kaito ngả người xuống tấm nệm, vết thương của anh vừa phải băng bó lại, trong lúc nói chuyện với Shinichi đã có một số chuyện hơi kích động làm hở miệng vết thương. Anh quay sang nhìn Ran:
“Cô không lo trước khi tôi lành cô gái kia đã bị hại rồi sao? Cô ta đang ở với Thái tử đấy.”
“Tôi thấy anh ta có vẻ không quá xấu.”
“Đừng bảo vớ tôi cô thích anh ta”
Kaito nhăn nhở đùa Ran nhưng cô ấy không trả lời, thái độ còn có chút kì cục.
Thích? Như thế nào thì được gọi là thích? Cô khẽ lắc đầu. Chính cô cùng chưa bao giờ để ý tới những chuyện đấy, ý nghĩ trả thù luôn chiếm toàn bộ tâm tư, việc riêng lo cho bản thân cô chưa từng nghĩ đến. Chẳng lẽ cô thích tên Thái tử? Cô kính trọng và thấy anh ta không xấu, cô có phần nể phục anh ta….
Thế gọi là thích?
………………….
Shinichi phi ngựa về tới phủ mình, anh đạp tung cánh cửa xông vào phòng Vermouth. Những người hầu ngăn anh lại nhưng không được. Thật may mắn cho anh là hôm nay Gin đi vắng nên anh có thể nói chuyện với bà ta dễ dàng hơn mà không bị ngăn cản. Gin luôn giữ khoảng cách nhất định giữa anh và Vermouth.
“Con trai yêu quý”
Bà ta thấy Shinichi bước vào dang cánh tay ra chào đón với vẻ vui mừng. Anh đẩy bà lùi ra ròi gườm mặt nói:
“Bà biết được những gì rồi!”
“Sao con lại hỏi ta thế? Ta không hiểu gì cả.”
Vermouth vẫn tươi cười quay đi chải lại mái tóc càng bồng bềnh của mình, bà thích thú quan sát gương mặt tức giận của cậu con trai. Shinichi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, anh thở dài cố giữ bình tĩnh hơn.
“Được rồi, làm ơn hãy nói cho con.”
“Xưng hô vậy mới đúng phép tắc chứ”
“Làm ơn, con biết mẹ biết tất cả mọi chuyện hay kể rõ cho con chuyện gì đã xảy ra. Con nói chuyện với mẹ vì ít nhất trong cái chốn này chỉ có mẹ không coi Shinichi này như một con rối.”
Vermouth cố nín cười tỏ ra nghiêm túc, nhưng bà thấy tấu hài khi những lời nói kia phát ra từ tên Thế tử kiêu ngạo.
“Được rồi, nhưng ta có một điều kiện”
……………………………
Syaoran tuyên bố thẳng thừng với Shirata là cô hầu này không thể cưới rồi đưa cô về cung điện. Anh đặt cô nằm trong căn phòng dành cho kẻ hầu đã bỏ trống từ lâu. Căn phòng tồi tàn cũ kĩ nhưng ít nhất cũng không sợ ai phát hiện ra. Anh đặt Sakura nằm trên chiếc gi.ường gỗ. Syaoran vừa cho người tới khám cho cô, họ đã rửa vết thương và băng nó lại.
Anh lau gương mặt dính đầy bùn đất của cô, sau lớp bùn ấy là một làn da trắng đẹp tuy có hơi sạm lại nhưng vẫn không mất đi cái nét nguyên thủy ấy. Syaoran vuốt mái tóc của cô sang hai bên, lòng chợt rung động.
Mắt Sakura giật giật, dần mở ra. Cô có vẻ hơi sợ hãi, gượng ngồi dậy lùi ra phía sau. Vết thương ở vùng bụng đau nhói nó khiến cô ngã khuỵu xuống.
Syaoran nhanh chóng đỡ lấy, tay anh vòng qua người cô, miệng khẽ nói xin lỗi. Sakura ngạc nhiên ngẩn đầu nhìn anh.
Tại sao anh ấy lại xin lỗi gì chứ? Anh chỉ mỉm cười đặt cô nằm xuống và ra ngoài lấy thuốc cho cô uống. Sakura nhìn thấy bóng người đó đi ra tới cửa.
Anh ấy thật sự tốt....
…………………………………
Vương Quốc Ara phồn vinh, giàu sang tọa lạc ở phía Tây. Nó là một vương quốc giàu mạnh đến ngay cả những người nông dân ở vùng xa cũng có những mảnh đất, thửa ruộng lớn.
Vua Fei Wong Reed ngồi trên Ngai vàng lát đầy đá quý thích thú xem những cô kĩ nữ múa may kiều diễm. Ông ta trước đấy vốn là em của Vua đã sáng lập ra Clow-Clow Reed nhưng vì tham vọng nên đã lập ra một nước riêng. Dân chúng luôn tôn thờ ông ta, một con người tàn nhẫn, độc ác. Nhưng họ lại thích những cái ác đó, chính nhờ nó mà bọn họ mới có thể giàu sang như ngày nay. Đấy là một Vương Quốc tàn bạo thích giết chóc, luôn xâm chiếm các nước khác. Mục tiêu của chúng bây giờ là Vương Quốc Clow, vương quốc mà Wong Reed ghét cay ghét đắng.
Tiếc một điều là Fei Wong Reed không thể có con, ông ta đã nhận nuôi hai đứa trẻ, một trai một gái ở Vương Quốc khác trong một lần xâm chiếm. Ông đưa chúng về cung ông cưng chiều đứa con gái nhưng luôn không hài lòng về đứa con trai của mình. Fei Wong hạ thấp con trai mình trước mặt thần dân khiến anh bị bôi nhọ, coi thường. Dù vậy nhưng con gai ông ta lại rất yêu quý anh mình và có phần ghét Fei Wong vì ông ta đã đối xử như vậy với anh.
Bên cạnh vua là hai cận thận, một người là Xing Huong xinh đẹp, thông minh, giỏi y thuật, một người là Eriol Hiragizawa hiệp sĩ tài giỏi, thông thạo kiếm pháp. Có hai vệ sĩ đó bên cạnh Fei Wong có thể tự do du ngạo bốn phương mà không lo bị mưu sát.
“Công chúa đâu?”
Fei Wong hỏi Xing Huong. Cô ta chỉ lắc đầu, vị công chúa này đã lớn nhưng không bao giờ yểu điệu, thùy mị mà suốt ngày trốn ra ngoài chạy nhảy với thường dân, thấp kém. Có lẽ là do dòng máu trong người nó vốn đã bần tiện như vậy.
“Tìm nó về đây! Để nó tránh xa hoàng tử ra!”
Ông ta quay sang ra lệnh cho Eriol. Anh vâng dạ rồi tiến ra ngoài tìm công chúa. Eriol lén quay sang nhìn Đức Vua, nhoẻn miệng cười bí hiểm.
Fei Wong lại thì thầm với Xing Huong điều gì đó, chỉ thấy gương mặt cô thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng lui ra chỗ bọn hầu nhắc chúng chuẩn bị thức ăn cho cô. Rồi cô mang chỗ thức ăn ấy tới nới cách xa chính điện. Vì Cung điện này rất to rộng nên có một góc cách biệt hẳn luôn lạnh lẽo, vắng vẻ được người canh giữ cẩn mật gọi là: Lãnh Cung.
_____~o0o~_____
To be continue....