- Tham gia
- 1/7/2013
- Bài viết
- 2.492
Chap mới
Hi vọng hôm nay mạng hết khùng
Shinichi thả chiếc cặp xuống ghế đánh “Phịch” một cái, ngồi xuống và bắt đầu… thở. Chuyện đem qua khiến cậu khá mệt mỏi nên đã đánh một giấc tới sáng mà quên luôn cả giờ đi học. Sau một hồi chạy bở hơi tai, cậu bước vào trong lớp vừa kịp lúc cánh cổng trường đóng lại.
- Ôi…………Các cậu biết tin gì chưa? Đêm qua tại khu phố Haido đã xảy ra một vụ thảm sát đẫm máu…- Tiếng Sonoko lại vang lên với giọng điệu vô cùng kịch tính.
- Thôi nào Sonoko, tưởng tụi này mù thông tin hả? Làm gì có thảm sát đẫm máu nào chứ.
Sonoko nheo mắt:
- Này Hanna, cậu có chứng kiến không mà dám nói hả?
Tiếng tranh luận của hai cô nàng lắm chuyện khiến Shinichi thở dài thườn thượt.
- Này!- Ran khẽ đập vai cậu- Cậu đã chuẩn bị gì cho chuyến thám hiểm cuối tuần của lớp chưa?
Shinichi ngáp:
- Thám hiểm gì cơ?
Lần này đến lượt Ran thở dài và xịu mặt xuống:
- Tuần này địa điểm sẽ là khu rừng ngoại ô Tokyo. Cậu đã tỉnh ngủ chưa đấy?
“À, thì ra cô ấy nói đến chuyến thám hiểm ngu ngốc đó. Hừ, mình cần quái gì phải thám hiểm chứ. Suốt 10 năm nay mình sống tại tòa nhà trong rừng New York đấy chứ đâu.”
Nghĩ thế nhưng Shinichi vẫn đáp:
- Tớ chuẩn bị rồi.
- Thám hiểm rừng à? Đúng là trò trẻ con.- Gin cười khẩy.
Shinichi chẳng buồn phản pháo. Cậu đang nằm dài trên gi.ường ngắm những tia nắng cuối cùng của mặt trời, lòng rối như tơ vò. Mặc dù đã tìm thấy anh Kaito, nhưng cậu vẫn chưa thể gặp, hay nói đúng hơn là chưa dám gặp, vì cậu không biết phải nói gì với anh ấy. Nói rằng cậu đi theo Tổ chức áo đen sang Mỹ, và bây giờ quay về để trả thù người đã nuôi anh ấy suốt 10 năm ư? Nực cười! Shinichi thậm chí không thể biết chắc Kaito sẽ vui hay buồn khi thằng em lưu lạc bỗng dưng xuất hiện cái đùng trước mặt mình.
“Thôi nào Shinichi. Dù gì thì mày cũng phải gặp anh ấy thôi.”
- Không được…
Tiếng Gin đột ngột vang lên khiến Shinichi giật bắn người.
“Không lẽ ông ấy đọc được suy nghĩ của mình…???”
- Không được…thể hiện cho lũ nhóc đó biết là cậu thông thuộc chuyện rừng rú đấy. Là Nhật kiều từ Mỹ thì phải ra dáng công tử một chút.
“Thì ra nãy giờ ông ta đang nói chuyện thám hiểm…”- Shinichi thở phào.
- Shinichi, sao em không mang theo la bàn?
Shinichi gãi đầu:
- Thưa cô… em không biết…
Cô giáo tặc lưỡi lắc đầu:
- Chuyện đơn giản như vậy mà em cũng không biết à? Đúng thật là…
Tiếng cười rinh rích của đám con gái vang lên, Shinichi làm ra vẻ áy náy và lẽo đẽo đi theo mọi người khi nghe tiếng hô: “Tới giờ rồi. Xuất phát!”.
Họ băng qua một con đường bằng phẳng phủ đầy lá khô. Tiếng sột soạt của lá gãy vang lên mỗi khi có bàn chân bước tới. Hai bên đường là những hàng cây xanh ngắt chen chúc vào nhau, chim hót ríu rít không ngừng. Càng về sau, đường càng khó đi, lắm lúc phải bước trúng vũng bùn khiến ai nấy đều la oai oái. Mặc dù vậy nhưng mọi người vẫn thích thú quan sát xung quanh, trêu đùa nhau làm không khí rộn ràng hẳn.
Cô giáo đưa tay lau mồ hôi sau một giờ tiến sâu vào rừng:
- Chúng ta dừng ở đây nhé. Các em chia nhau đi nhặt củi nấu thức ăn nào!
Đám học sinh đều đã bơ phờ nên không còn tích cực cho lắm.
Shinichi thơ thẩn đi xa hơn một đoạn. Cậu thích sự yên tĩnh, thích lắng nghe chuyển động của lá rừng và đón những làn gió mát lạnh tràn lên th.ân thể. Đang nhặt củi khô thì một giọng con gái vang lên:
- Ôi, sao bé lại bị thế này chứ!
Cậu tò mò tiến tới chỗ vừa phát ra tiếng nói và ngây người nhìn Ran đang ôm ấp một con nai nhỏ bị thương ở chân. Cô bé xuýt xoa:
- Chắc là bé nghịch ngợm nên ngã phải không? Để chị băng bó cho nhé.
Ran lấy ra một dải băng màu trắng và nhẹ nhàng quấn vết thương cho chú nai. Mái tóc cô khẽ bay trong gió rừng. Những ngón tay đưa lại thoăn thoắt cùng nụ cười ngọt ngào khiến Shinichi sững người một lúc. Cậu thầm nghĩ:
“Cô ấy…Có thật là con gái của kẻ giết người không?”
Chú nai rên ư ử và tròn xoe mắt nhìn Ran. Cô bé vuốt ve bộ lông mượt mà của nó một lúc mà không để ý một sợi chỉ thừa từ dải băng đã quấn lấy móc điện thoại của cô. Khi chú nai bỏ chạy cũng là lúc sợi chỉ kéo theo chiếc điện thoại chạy biến vào sâu trong rừng.
- Ơ này!- Ran kêu lên và vội vã rượt theo.
- Khoan đã, Ran- Shinichi cũng lập tức vọt theo cô.
Mặc dù bị thương nhưng chú nai chạy khá nhanh. Ran vẫn không bỏ cuộc, vẫn kiên quyết đuổi theo mặc kệ tiếng la của Shinichi:
- Cậu không được tiến sâu vào đó đâu. Nguy hiểm lắm! Ran.
Nhưng không kịp…
Một tiếng “Á!” vang lên…
Ran sẩy chân rơi xuống vách ngăn giữa lối đi ở trên và một dòng xuối chảy xiết ở dưới.
Shinichi, không hề suy nghĩ, lập tức nhảy xuống theo.
Hi vọng hôm nay mạng hết khùng
Shinichi thả chiếc cặp xuống ghế đánh “Phịch” một cái, ngồi xuống và bắt đầu… thở. Chuyện đem qua khiến cậu khá mệt mỏi nên đã đánh một giấc tới sáng mà quên luôn cả giờ đi học. Sau một hồi chạy bở hơi tai, cậu bước vào trong lớp vừa kịp lúc cánh cổng trường đóng lại.
- Ôi…………Các cậu biết tin gì chưa? Đêm qua tại khu phố Haido đã xảy ra một vụ thảm sát đẫm máu…- Tiếng Sonoko lại vang lên với giọng điệu vô cùng kịch tính.
- Thôi nào Sonoko, tưởng tụi này mù thông tin hả? Làm gì có thảm sát đẫm máu nào chứ.
Sonoko nheo mắt:
- Này Hanna, cậu có chứng kiến không mà dám nói hả?
Tiếng tranh luận của hai cô nàng lắm chuyện khiến Shinichi thở dài thườn thượt.
- Này!- Ran khẽ đập vai cậu- Cậu đã chuẩn bị gì cho chuyến thám hiểm cuối tuần của lớp chưa?
Shinichi ngáp:
- Thám hiểm gì cơ?
Lần này đến lượt Ran thở dài và xịu mặt xuống:
- Tuần này địa điểm sẽ là khu rừng ngoại ô Tokyo. Cậu đã tỉnh ngủ chưa đấy?
“À, thì ra cô ấy nói đến chuyến thám hiểm ngu ngốc đó. Hừ, mình cần quái gì phải thám hiểm chứ. Suốt 10 năm nay mình sống tại tòa nhà trong rừng New York đấy chứ đâu.”
Nghĩ thế nhưng Shinichi vẫn đáp:
- Tớ chuẩn bị rồi.
- Thám hiểm rừng à? Đúng là trò trẻ con.- Gin cười khẩy.
Shinichi chẳng buồn phản pháo. Cậu đang nằm dài trên gi.ường ngắm những tia nắng cuối cùng của mặt trời, lòng rối như tơ vò. Mặc dù đã tìm thấy anh Kaito, nhưng cậu vẫn chưa thể gặp, hay nói đúng hơn là chưa dám gặp, vì cậu không biết phải nói gì với anh ấy. Nói rằng cậu đi theo Tổ chức áo đen sang Mỹ, và bây giờ quay về để trả thù người đã nuôi anh ấy suốt 10 năm ư? Nực cười! Shinichi thậm chí không thể biết chắc Kaito sẽ vui hay buồn khi thằng em lưu lạc bỗng dưng xuất hiện cái đùng trước mặt mình.
“Thôi nào Shinichi. Dù gì thì mày cũng phải gặp anh ấy thôi.”
- Không được…
Tiếng Gin đột ngột vang lên khiến Shinichi giật bắn người.
“Không lẽ ông ấy đọc được suy nghĩ của mình…???”
- Không được…thể hiện cho lũ nhóc đó biết là cậu thông thuộc chuyện rừng rú đấy. Là Nhật kiều từ Mỹ thì phải ra dáng công tử một chút.
“Thì ra nãy giờ ông ta đang nói chuyện thám hiểm…”- Shinichi thở phào.
- Shinichi, sao em không mang theo la bàn?
Shinichi gãi đầu:
- Thưa cô… em không biết…
Cô giáo tặc lưỡi lắc đầu:
- Chuyện đơn giản như vậy mà em cũng không biết à? Đúng thật là…
Tiếng cười rinh rích của đám con gái vang lên, Shinichi làm ra vẻ áy náy và lẽo đẽo đi theo mọi người khi nghe tiếng hô: “Tới giờ rồi. Xuất phát!”.
Họ băng qua một con đường bằng phẳng phủ đầy lá khô. Tiếng sột soạt của lá gãy vang lên mỗi khi có bàn chân bước tới. Hai bên đường là những hàng cây xanh ngắt chen chúc vào nhau, chim hót ríu rít không ngừng. Càng về sau, đường càng khó đi, lắm lúc phải bước trúng vũng bùn khiến ai nấy đều la oai oái. Mặc dù vậy nhưng mọi người vẫn thích thú quan sát xung quanh, trêu đùa nhau làm không khí rộn ràng hẳn.
Cô giáo đưa tay lau mồ hôi sau một giờ tiến sâu vào rừng:
- Chúng ta dừng ở đây nhé. Các em chia nhau đi nhặt củi nấu thức ăn nào!
Đám học sinh đều đã bơ phờ nên không còn tích cực cho lắm.
Shinichi thơ thẩn đi xa hơn một đoạn. Cậu thích sự yên tĩnh, thích lắng nghe chuyển động của lá rừng và đón những làn gió mát lạnh tràn lên th.ân thể. Đang nhặt củi khô thì một giọng con gái vang lên:
- Ôi, sao bé lại bị thế này chứ!
Cậu tò mò tiến tới chỗ vừa phát ra tiếng nói và ngây người nhìn Ran đang ôm ấp một con nai nhỏ bị thương ở chân. Cô bé xuýt xoa:
- Chắc là bé nghịch ngợm nên ngã phải không? Để chị băng bó cho nhé.
Ran lấy ra một dải băng màu trắng và nhẹ nhàng quấn vết thương cho chú nai. Mái tóc cô khẽ bay trong gió rừng. Những ngón tay đưa lại thoăn thoắt cùng nụ cười ngọt ngào khiến Shinichi sững người một lúc. Cậu thầm nghĩ:
“Cô ấy…Có thật là con gái của kẻ giết người không?”
Chú nai rên ư ử và tròn xoe mắt nhìn Ran. Cô bé vuốt ve bộ lông mượt mà của nó một lúc mà không để ý một sợi chỉ thừa từ dải băng đã quấn lấy móc điện thoại của cô. Khi chú nai bỏ chạy cũng là lúc sợi chỉ kéo theo chiếc điện thoại chạy biến vào sâu trong rừng.
- Ơ này!- Ran kêu lên và vội vã rượt theo.
- Khoan đã, Ran- Shinichi cũng lập tức vọt theo cô.
Mặc dù bị thương nhưng chú nai chạy khá nhanh. Ran vẫn không bỏ cuộc, vẫn kiên quyết đuổi theo mặc kệ tiếng la của Shinichi:
- Cậu không được tiến sâu vào đó đâu. Nguy hiểm lắm! Ran.
Nhưng không kịp…
Một tiếng “Á!” vang lên…
Ran sẩy chân rơi xuống vách ngăn giữa lối đi ở trên và một dòng xuối chảy xiết ở dưới.
Shinichi, không hề suy nghĩ, lập tức nhảy xuống theo.