- Tham gia
- 11/5/2015
- Bài viết
- 139
-Title: Ichinen nikagetsu hatsuka
-Author: Kudou Mira
-Status: On-going
-Ratings: K
-Disclaimer: Mira viết fic nhằm thỏa mãn trí tưởng tượng, không mang mục đích nào khác. Các nhân vật trong fic thuộc về bác Aoyama nhưng trong fic số phận của họ là do Mira quyết định.
-Warning: các nhân vật bị OOC hoàn toàn để phù hợp với hoàn cảnh môi trường trong fic. Vui lòng không mang fic đi đâu khi chưa hỏi ý kiến Mira-chan.
-Summary:
Cô vì anh mà hi sinh tình cảm của mình, bất chấp hậu quả về sau mà dựng lên một lời nói dối ngọt ngào.
Lời nói mang anh đến bên cô nhưng nó lại như con dao hai lưỡi xé toạc trái tim anh.
Một năm hai tháng hai mươi ngày... là cô đang đếm quãng thời gian lời nói dối đó tồn tại hay đếm từng giây ngắn ngủi còn được ở bên anh?
Những kỉ niệm của anh, để có thể sống trong đó, cô đã phải trả một cái giá quá đắt.. bằng cả mạng sống của mình.
“Bánh Sachertore chúng ta cùng ăn ở Vienna ngon nhỉ?”
“Mặt trăng lễ Zyuyoga nhìn qua cửa sổ bệnh viện vẫn đẹp mà, nhỉ?”
“Anh hóa trang thành Draculla để dọa em trong lễ hội Haloween thật đáng ghét!!!... Nhưng em thực sự rất vui!”
“Anh sẽ nhớ chứ? Sẽ không quên đâu phải không? Vì em chỉ có thể sống trong những kỉ niệm đó thôi! Anh mà quên là em sẽ về ám đấy! Đừng có mà cười, em không đùa đâu!”
.
.
.
Đây là fic đầu tay của mình nên sẽ còn nhiều sai sót, mong mọi người sẽ thông cảm và comment góp ý để Mira sửa sai. Arigatou gozaimasu!
Chapter 1
Hôm nay là sinh nhật nó, vậy là nó đã 4 tuổi rồi. Sinh nhật nó là một ngày đầu thu, ánh nắng vàng mượt chan hòa còn nó thì rực rỡ như những khóm cúc vàng tươi. Dù sinh nhật nó không phải là ngày trọng đại gì lắm nhưng mẹ vẫn thường làm cho ngày này hoa lệ, xa xỉ với vô vàn khách mời mà người thường không dám ngẩng đầu lên cao quá vai, với chiếc bánh sinh nhật mà số tầng tính theo tuổi của nó. Nhưng tất cả có là gì? Ba nó thường xuyên vắng nhà, dường như ông ấy yêu những cuộc họp hay gặp mặt với đối tác hơn nó rất nhiều thì phải? Và đó cũng là lí do mà mẹ quan tâm đến nó nhiều hơn, mẹ chỉ đơn thuần nghĩ rằng bù đắp làm cho nó vui hơn nhưng trái lại hành động của bà càng làm cho nó cảm thấy mình đáng thương hơn bao giờ hết. Nó không cần sự bù đắp đó, không cần địa vị, không cần những món quà xa hoa mà chỉ cần nó nói một tiếng là ba sẽ đưa cho nó ngay! Thứ nó thật sự cần là một gia đình, như bạn nó đấy! Khó lắm sao? Mấy hôm nay ba mẹ nó hay cãi nhau nhưng lí do thì nó không hề hay biết và cũng chẳng muốn biết. Giữa bữa tiệc, ba nó về, trên tay dắt theo một cô bé hơn nó tầm 2, 3 tuổi.
-Ba ơi, đây là ai thế?
-Ran-chan, đây là Ari, từ nay đây đã là chị gái của con. Mau chào chị đi.
Nó không hiểu ba đang nói gì hết! Nó là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Mouri thì lấy đâu ra chị gái chứ? Đầu nó ong ong lên, hướng mắt lên phía lầu, nó thấy mẹ đang đứng đó, nước mắt lưng tròng như chỉ trực trào ra. Chuyện gì đang diễn ra trong ngày sinh nhật nó thế này? Đây là món quà mà ba dành cho nó sao?
Ari cầm lấy đôi bàn tay của nó, trong ánh mắt nó chỉ ánh lên một sự hoảng loạn đến vô cùng. Giật mạnh tay ra, nó chạy vụt lên phòng trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu khách mời.
4 tuổi, đáng lẽ ra phải sống trong tiếng cười, niềm hạnh phúc thì nó lại đang sống trong cái gì đây? Thứ chất lỏng trong suốt, mặn chát nơi khóe mi ấy nó thực khinh thường nhưng lại chẳng thể nào ngăn lại khi nó nhớ về những khoảng thời gian ngày ấy.
Thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi nhưng dường như chiếc đồng hồ của bản thân nó đã chết mất rồi.
12 năm sau đó, vẫn là nó với căn phòng trắng muốt ngập tràn gió ấy, chỉ là hoàn cảnh đã khác. Ba mẹ nó đã ra nước ngoài định cư từ 7 năm trước, còn nó ở đây với căn phòng ngột ngạt mùi thuốc sát trùng này, chỉ là nó không còn là cô nhóc mít ướt như xưa nữa, đã trưởng thành rồi, xinh đẹp hơn và thật lạnh lùng.
Hôm nay là ngày nó bắt đầu đi học theo đúng nghĩa của từ đó. Học tại một ngôi trường, có giáo viên, có bạn bè, có nó và... có nắng. Trước kia nó không bao giờ tới trường mà chỉ có giáo viên tới nhà dạy nó học nhưng từ bây giờ nó quyết định thay đổi rồi. 16 tuổi, sự thay đổi này với người khác là sớm nhưng với nó phải chăng là đã muộn?! Hoạt động lại chiếc đồng hồ nào! Nó phải chạy đua thôi! Lắm lúc tự hỏi rằng còn bao lâu nữa nhỉ nhưng rồi nó nhận ra rằng bao lâu là sự quyết định của nó và chẳng ai có thể thay đổi được gì!
***** TEITAN HIGH SCHOOL*****
Xuống khỏi chiếc xe sang trọng, ngôi trường hiện ra như một tòa lâu đài ánh đỏ bởi sắc màu của những tán phong rực rỡ. Lại một mùa momiji nữa, sắp sinh nhật nó rồi nhỉ? Năm ngoái thì đón sinh nhật tại phòng, năm kia thì đón sinh nhật trong bệnh viện, chẳng biết năm nay nó sẽ còn đón sinh nhật ở đâu được nữa?!
Rảo bước thật nhanh tới phòng hiệu trưởng để lấy thời khóa biểu và thẻ học sinh, dường như nó chẳng thèm quan tâm những cái nhìn đầy kì quặc đang hướng về phía mình. Nó thực sự chỉ muốn tới phòng hiệu trưởng càng nhanh càng tốt, nắng thu dù chỉ dịu nhẹ nhưng cũng lấy đi gần hết sức lực của nó rồi. Đau! Nắng xuyên qua lớp áo khoác của nó bỏng rát! Không ổn, mắt nó nhòe dần đi, mọi thứ cứ quay với tốc độ chóng mặt trong đầu nó. Càng cố tìm, nó càng chẳng biết mình đang đi đâu, thật không ngờ một người như nó còn có lúc thế này.
Nhìn thấy bóng người đi qua, mắt nó mờ hẳn nhưng vẫn mơ hồ định hình được người đó đang mặc đồng phục trường. Thật tốt quá! Chạy theo, níu tay áo người đó lại, mất hình tượng thật đấy nhưng làm gì còn cách nào khác trong lúc này.
-Làm... ơn...
Tiếng Ran nhỏ dần rồi loãng ra trong không khí, thứ duy nhất nó còn nhận thức được là một màu nắng chói lóa.
.
.
.
Tỉnh dậy... một mùi hăng hắc thuốc sát trùng lại xộc vào mũi nó. Khó khăn hé mở đôi đồng tử tím, nó cảm nhận có bàn tay ai đó đang đặt lên trán mình.
-Em đã hạ sốt rồi, nằm nghỉ thêm một chút nữa là có thể về lớp.
-Dạ!?- nó ngạc nhiên nhìn sang người vừa nói với mình. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, có vẻ như đây là nhân viên y tế của trường.
-Em không nhớ sao? Khi nãy em bị ngất nên được đưa tới phòng y tế trường.
-Cô có nhớ là ai đã đưa em tới đây không?
-Cô không rõ. Khi nãy cô có ra ngoài mua chút đồ uống, lúc quay lại thì đã thấy em ở đây.
-Vâng.
Đang định quay đi, như nhớ ra điều gì, sensei liền quay lại nhìn nó một cách khó hiểu:
-Vết bỏng ở tay em khá nặng và rất lạ, em có nhớ là mình đã động vào thứ gì nóng không?
Nó lắc đầu cười buồn rồi nhìn xuống, thấy bàn tay trái cuốn một lớp băng trắng, hoàn toàn không có cảm giác vết bỏng đau đớn mà thay vào đó là một cảm giác man mát kì lạ.
-Ai đó đã băng bó cho em kịp thời, hơn nữa loại thuốc được dùng rất tốt nên sẽ mau khỏi thôi, không cần phải lo lắng. Em mau nghỉ ngơi đi, thời khóa biểu và thẻ học sinh của em đây, thầy hiệu trưởng đã tới tận nơi để đưa đấy.
-Em cảm ơn.- nó nằm xuống và quay đầu về phía trong tường.
Sensei không nói gì, chỉ lặng lặng kéo chăn cho nó rồi bước ra khỏi phòng. Cánh cửa gỗ khép lại, khép luôn cả tâm hồn nó. Cả căn phòng chìm vào sự im ắng đến đáng sợ.
Tách... tách... tách...
Từng giọt nước mắt của nó lặng lẽ rơi xuống thấm đẫm chiếc gối. Đã bao nhiêu lần nó tự nhủ mình phải cứng rắn lên, mạnh mẽ lên nhưng nó không thể. Cuộc sống của nó tưởng như đã kết thúc vào cái ngày định mệnh mười năm trước, kéo dài được đến nay cũng coi như là một món quà từ Thượng Đế. Nó cũng như bao bạn bè khác thậm chí còn hơn chứ không có kém, tiền tài, sắc đẹp nó có cả vậy mà sao cuộc sống của nó không được như họ chứ?! Gia đình nó đổ vỡ năm lên bốn, hạnh phúc tưởng như xa xỉ lại quay về với nó khi mà năm sáu tuổi, bố mẹ nó bỗng làm hòa với nhau. Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng như vậy, khi mà bạn được ban tặng cho một món quà cũng có nghĩa là cuộc sống đã tìm ra giá trị của thứ đó để trao đổi với bạn. Nó cũng không ngoại lệ. Khi mà hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu thì căn bệnh quỷ quái này lại đeo bám lấy nó trong suốt thời gian qua. Đôi lúc đau đớn muốn chết đi được nhưng nó không muốn giống những người khác, nó không cam chịu bị cuốn theo bánh răng tên gọi là định mệnh ấy. Và nó bắt đầu sống một cuộc sống như những người bình thường. Cũng đi học, cũng kết bạn, cũng quậy phá, nó sẽ làm tất cả mọi thứ để khi sang thế giới bên kia sẽ không còn hối hận điều gì.
Vậy quyết định của nó sẽ đem đến những gì đây? Những người bạn, những kỉ niệm khó phai, hay có một người sẽ khiến nó thực luyến tiếc, đau khổ khi sang thế giới khác?
End chapter 1
-Author: Kudou Mira
-Status: On-going
-Ratings: K
-Disclaimer: Mira viết fic nhằm thỏa mãn trí tưởng tượng, không mang mục đích nào khác. Các nhân vật trong fic thuộc về bác Aoyama nhưng trong fic số phận của họ là do Mira quyết định.
-Warning: các nhân vật bị OOC hoàn toàn để phù hợp với hoàn cảnh môi trường trong fic. Vui lòng không mang fic đi đâu khi chưa hỏi ý kiến Mira-chan.
-Summary:
Cô vì anh mà hi sinh tình cảm của mình, bất chấp hậu quả về sau mà dựng lên một lời nói dối ngọt ngào.
Lời nói mang anh đến bên cô nhưng nó lại như con dao hai lưỡi xé toạc trái tim anh.
Một năm hai tháng hai mươi ngày... là cô đang đếm quãng thời gian lời nói dối đó tồn tại hay đếm từng giây ngắn ngủi còn được ở bên anh?
Những kỉ niệm của anh, để có thể sống trong đó, cô đã phải trả một cái giá quá đắt.. bằng cả mạng sống của mình.
“Bánh Sachertore chúng ta cùng ăn ở Vienna ngon nhỉ?”
“Mặt trăng lễ Zyuyoga nhìn qua cửa sổ bệnh viện vẫn đẹp mà, nhỉ?”
“Anh hóa trang thành Draculla để dọa em trong lễ hội Haloween thật đáng ghét!!!... Nhưng em thực sự rất vui!”
“Anh sẽ nhớ chứ? Sẽ không quên đâu phải không? Vì em chỉ có thể sống trong những kỉ niệm đó thôi! Anh mà quên là em sẽ về ám đấy! Đừng có mà cười, em không đùa đâu!”
.
.
.
Đây là fic đầu tay của mình nên sẽ còn nhiều sai sót, mong mọi người sẽ thông cảm và comment góp ý để Mira sửa sai. Arigatou gozaimasu!
Chapter 1
Hôm nay là sinh nhật nó, vậy là nó đã 4 tuổi rồi. Sinh nhật nó là một ngày đầu thu, ánh nắng vàng mượt chan hòa còn nó thì rực rỡ như những khóm cúc vàng tươi. Dù sinh nhật nó không phải là ngày trọng đại gì lắm nhưng mẹ vẫn thường làm cho ngày này hoa lệ, xa xỉ với vô vàn khách mời mà người thường không dám ngẩng đầu lên cao quá vai, với chiếc bánh sinh nhật mà số tầng tính theo tuổi của nó. Nhưng tất cả có là gì? Ba nó thường xuyên vắng nhà, dường như ông ấy yêu những cuộc họp hay gặp mặt với đối tác hơn nó rất nhiều thì phải? Và đó cũng là lí do mà mẹ quan tâm đến nó nhiều hơn, mẹ chỉ đơn thuần nghĩ rằng bù đắp làm cho nó vui hơn nhưng trái lại hành động của bà càng làm cho nó cảm thấy mình đáng thương hơn bao giờ hết. Nó không cần sự bù đắp đó, không cần địa vị, không cần những món quà xa hoa mà chỉ cần nó nói một tiếng là ba sẽ đưa cho nó ngay! Thứ nó thật sự cần là một gia đình, như bạn nó đấy! Khó lắm sao? Mấy hôm nay ba mẹ nó hay cãi nhau nhưng lí do thì nó không hề hay biết và cũng chẳng muốn biết. Giữa bữa tiệc, ba nó về, trên tay dắt theo một cô bé hơn nó tầm 2, 3 tuổi.
-Ba ơi, đây là ai thế?
-Ran-chan, đây là Ari, từ nay đây đã là chị gái của con. Mau chào chị đi.
Nó không hiểu ba đang nói gì hết! Nó là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Mouri thì lấy đâu ra chị gái chứ? Đầu nó ong ong lên, hướng mắt lên phía lầu, nó thấy mẹ đang đứng đó, nước mắt lưng tròng như chỉ trực trào ra. Chuyện gì đang diễn ra trong ngày sinh nhật nó thế này? Đây là món quà mà ba dành cho nó sao?
Ari cầm lấy đôi bàn tay của nó, trong ánh mắt nó chỉ ánh lên một sự hoảng loạn đến vô cùng. Giật mạnh tay ra, nó chạy vụt lên phòng trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu khách mời.
4 tuổi, đáng lẽ ra phải sống trong tiếng cười, niềm hạnh phúc thì nó lại đang sống trong cái gì đây? Thứ chất lỏng trong suốt, mặn chát nơi khóe mi ấy nó thực khinh thường nhưng lại chẳng thể nào ngăn lại khi nó nhớ về những khoảng thời gian ngày ấy.
Thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi nhưng dường như chiếc đồng hồ của bản thân nó đã chết mất rồi.
12 năm sau đó, vẫn là nó với căn phòng trắng muốt ngập tràn gió ấy, chỉ là hoàn cảnh đã khác. Ba mẹ nó đã ra nước ngoài định cư từ 7 năm trước, còn nó ở đây với căn phòng ngột ngạt mùi thuốc sát trùng này, chỉ là nó không còn là cô nhóc mít ướt như xưa nữa, đã trưởng thành rồi, xinh đẹp hơn và thật lạnh lùng.
Hôm nay là ngày nó bắt đầu đi học theo đúng nghĩa của từ đó. Học tại một ngôi trường, có giáo viên, có bạn bè, có nó và... có nắng. Trước kia nó không bao giờ tới trường mà chỉ có giáo viên tới nhà dạy nó học nhưng từ bây giờ nó quyết định thay đổi rồi. 16 tuổi, sự thay đổi này với người khác là sớm nhưng với nó phải chăng là đã muộn?! Hoạt động lại chiếc đồng hồ nào! Nó phải chạy đua thôi! Lắm lúc tự hỏi rằng còn bao lâu nữa nhỉ nhưng rồi nó nhận ra rằng bao lâu là sự quyết định của nó và chẳng ai có thể thay đổi được gì!
***** TEITAN HIGH SCHOOL*****
Xuống khỏi chiếc xe sang trọng, ngôi trường hiện ra như một tòa lâu đài ánh đỏ bởi sắc màu của những tán phong rực rỡ. Lại một mùa momiji nữa, sắp sinh nhật nó rồi nhỉ? Năm ngoái thì đón sinh nhật tại phòng, năm kia thì đón sinh nhật trong bệnh viện, chẳng biết năm nay nó sẽ còn đón sinh nhật ở đâu được nữa?!
Rảo bước thật nhanh tới phòng hiệu trưởng để lấy thời khóa biểu và thẻ học sinh, dường như nó chẳng thèm quan tâm những cái nhìn đầy kì quặc đang hướng về phía mình. Nó thực sự chỉ muốn tới phòng hiệu trưởng càng nhanh càng tốt, nắng thu dù chỉ dịu nhẹ nhưng cũng lấy đi gần hết sức lực của nó rồi. Đau! Nắng xuyên qua lớp áo khoác của nó bỏng rát! Không ổn, mắt nó nhòe dần đi, mọi thứ cứ quay với tốc độ chóng mặt trong đầu nó. Càng cố tìm, nó càng chẳng biết mình đang đi đâu, thật không ngờ một người như nó còn có lúc thế này.
Nhìn thấy bóng người đi qua, mắt nó mờ hẳn nhưng vẫn mơ hồ định hình được người đó đang mặc đồng phục trường. Thật tốt quá! Chạy theo, níu tay áo người đó lại, mất hình tượng thật đấy nhưng làm gì còn cách nào khác trong lúc này.
-Làm... ơn...
Tiếng Ran nhỏ dần rồi loãng ra trong không khí, thứ duy nhất nó còn nhận thức được là một màu nắng chói lóa.
.
.
.
Tỉnh dậy... một mùi hăng hắc thuốc sát trùng lại xộc vào mũi nó. Khó khăn hé mở đôi đồng tử tím, nó cảm nhận có bàn tay ai đó đang đặt lên trán mình.
-Em đã hạ sốt rồi, nằm nghỉ thêm một chút nữa là có thể về lớp.
-Dạ!?- nó ngạc nhiên nhìn sang người vừa nói với mình. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, có vẻ như đây là nhân viên y tế của trường.
-Em không nhớ sao? Khi nãy em bị ngất nên được đưa tới phòng y tế trường.
-Cô có nhớ là ai đã đưa em tới đây không?
-Cô không rõ. Khi nãy cô có ra ngoài mua chút đồ uống, lúc quay lại thì đã thấy em ở đây.
-Vâng.
Đang định quay đi, như nhớ ra điều gì, sensei liền quay lại nhìn nó một cách khó hiểu:
-Vết bỏng ở tay em khá nặng và rất lạ, em có nhớ là mình đã động vào thứ gì nóng không?
Nó lắc đầu cười buồn rồi nhìn xuống, thấy bàn tay trái cuốn một lớp băng trắng, hoàn toàn không có cảm giác vết bỏng đau đớn mà thay vào đó là một cảm giác man mát kì lạ.
-Ai đó đã băng bó cho em kịp thời, hơn nữa loại thuốc được dùng rất tốt nên sẽ mau khỏi thôi, không cần phải lo lắng. Em mau nghỉ ngơi đi, thời khóa biểu và thẻ học sinh của em đây, thầy hiệu trưởng đã tới tận nơi để đưa đấy.
-Em cảm ơn.- nó nằm xuống và quay đầu về phía trong tường.
Sensei không nói gì, chỉ lặng lặng kéo chăn cho nó rồi bước ra khỏi phòng. Cánh cửa gỗ khép lại, khép luôn cả tâm hồn nó. Cả căn phòng chìm vào sự im ắng đến đáng sợ.
Tách... tách... tách...
Từng giọt nước mắt của nó lặng lẽ rơi xuống thấm đẫm chiếc gối. Đã bao nhiêu lần nó tự nhủ mình phải cứng rắn lên, mạnh mẽ lên nhưng nó không thể. Cuộc sống của nó tưởng như đã kết thúc vào cái ngày định mệnh mười năm trước, kéo dài được đến nay cũng coi như là một món quà từ Thượng Đế. Nó cũng như bao bạn bè khác thậm chí còn hơn chứ không có kém, tiền tài, sắc đẹp nó có cả vậy mà sao cuộc sống của nó không được như họ chứ?! Gia đình nó đổ vỡ năm lên bốn, hạnh phúc tưởng như xa xỉ lại quay về với nó khi mà năm sáu tuổi, bố mẹ nó bỗng làm hòa với nhau. Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng như vậy, khi mà bạn được ban tặng cho một món quà cũng có nghĩa là cuộc sống đã tìm ra giá trị của thứ đó để trao đổi với bạn. Nó cũng không ngoại lệ. Khi mà hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu thì căn bệnh quỷ quái này lại đeo bám lấy nó trong suốt thời gian qua. Đôi lúc đau đớn muốn chết đi được nhưng nó không muốn giống những người khác, nó không cam chịu bị cuốn theo bánh răng tên gọi là định mệnh ấy. Và nó bắt đầu sống một cuộc sống như những người bình thường. Cũng đi học, cũng kết bạn, cũng quậy phá, nó sẽ làm tất cả mọi thứ để khi sang thế giới bên kia sẽ không còn hối hận điều gì.
Vậy quyết định của nó sẽ đem đến những gì đây? Những người bạn, những kỉ niệm khó phai, hay có một người sẽ khiến nó thực luyến tiếc, đau khổ khi sang thế giới khác?
End chapter 1
Hiệu chỉnh: