[Longfic] Hồi ức của Ran: Rung Động

Bạn thấy truyện của tôi thế nào?

  • Hay!

    Số phiếu: 61 87,1%
  • Bình thường

    Số phiếu: 7 10,0%
  • Rất tệ

    Số phiếu: 2 2,9%

  • Số người tham gia
    70
Chap ngắn quá đi âu ơi:KSV@15::KSV@15:, ối k biết chị Ran có sao k sao âu lúc nào cũng tới khúc chị Ran bị j là ngưng thế ạ, tớ đau t:KSV@17::KSV@17:im chết mất thôi, hóng những chap cuối nha, làm sum đi âu ơi còn cái để mà trông với ngóng nhưng tháng 7 ôi xa vời quá:KSV@19::KSV@19::KSV@19:
 
Chương 15: Rung động: Cậu ấy giống như ánh sáng, dắt lối tôi ra khỏi tăm tối...
.

Phía trước tôi là con đường đen kịt ko chút ánh sáng. Tôi đang ở đâu đây? Tôi còn sống hay đã chết?

Bốn phía mù mịt, đâu mới là đường ra?

Bỗng một tiếng nói vọng ra, như gần như xa.

“Ran, tỉnh lại đi, mau lên.”

Là tiếng của Shinichi...

Theo bản năng, tôi đi theo hướng phát ra tiếng nói.

“Ran, cậu ko nhớ gì à, cậu từng hứa sẽ thực hiện 1 điều ước của tớ mà. Bây giờ, tớ lệnh cho cậu, tỉnh dậy mau lên, chúng ta đi khỏi chỗ này.”

Tôi muốn trả lời nhưng ko thể mở miệng được.

“Ran, cậu định cứ thế mà đi sao? Cậu ko định tác hợp lại cho bố mẹ cậu sao? Cậu định để thế mà đi sao? Trong sự tiếc nuối và ân hận?”

Tôi ngẩn người. Đúng là Shinichi biết chuyện đó thật. Tôi đã quên mất, mẹ tôi với nhà Kudo thân nhau thế nào. Vậy là trước nay, cậu ấy lừa tôi vì giúp muốn giúp tôi sao? Trái tim tôi đập nhanh hơn một nhịp, một cảm giác xa lạ mà tôi chưa bao giờ trải qua. Nhưng có lẽ tôi biết nó là gì. Có lẽ, đó là thứ mà tôi từng cùng Sonoko tán gẫu: rung động. Khi đó, tôi đã thẳng thừng nói: ko bao giờ, ở tuổi này, tôi sẽ rung động trước bất kì ai. Vậy mà trái với lời khẳng định đó, lần đầu tiên trong cuộc đời, ở lúc mới chỉ có 7 tuổi, tôi lại rung động trước Shinichi, người mà tôi luôn cho là oan gia này...

Tôi cố gắng chạy về phía trước, Shinichi vẫn còn lảm nhảm nhiều câu nữa, tiếng nói của cậu ấy như ngọn đèn chỉ đường cho tôi đi qua tối tăm, tôi đã nhìn thấy ánh sáng phía trước.

“Ran, cậu tỉnh lại đi,...”

“Ồn quá...” – Tôi thì thào nói.

Shinichi ngẩn ra rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi, xúc động nói:

“May quá, cậu tỉnh lại rồi, lúc đó cậu gần như ko thở nữa.”

“Cậu ồn như thế, đến người chết cũng phải bật dậy ấy chứ. Khụ khụ, Shinichi, bỏ tớ ra, cậu muốn tớ bị chết vì tắc thở phải ko? Tên ngốc này!”

Shinichi vội bỏ tôi ra, quay đi chỗ khác ho vài tiếng. Tôi liếc thấy mà cậu ấy hơi đỏ, tôi phì cười.

“Chúng ta đến bệnh viện thôi”

“Ừ”

Shinichi cõng tôi rời khỏi. Đằng sau tôi, ngọn lửa đã nhấn chìm ngôi nhà...

*****

“Shinichi...”

“Sao?”

“Cám ơn cậu vì đã cứu tớ.”

“A, thế cậu định trả ơn tớ thế nào đây?” – Shinichi nhe răng cười.

“Trả ơn à.... Sau này tớ sẽ bảo vệ cậu nhé.”

“Hì, là cậu nói đấy nhé!”

Tôi hơi xiết chặt đôi tay đang vòng trên cổ Shinichi, kiên định nói:

“Ừ, nhất định là thế!”

Đi được một lúc, tôi ngập ngừng hỏi:

“Shinichi, tại sao cậu lại giúp tớ?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện tớ buồn vì gia đình ấy.”

“Cậu nghe thấy à?”

“Ừ.”

Shinichi ngẩng đầu lên trời.

“Chỉ là... Tớ ko muốn cậu chịu nhiều áp lực thôi.”

“Vì sao?” – Tôi ko hiểu lí do cậu ấy làm như vậy.

Cậu ta trong lúc này lại trở lại cái giọng đáng ghét ngày thường:

“Tớ từng đọc qua sách Tâm lí tội phạm học, trong đó có nói: những tên sát nhân biến thái giết người hàng loạt không phải có tâm lí biến thái được sinh ra một sớm một chiều. Thường thì lúc nhỏ, họ hay phải chịu những áp lực tâm lí từ gia đình, xã hội. Những áp lực đó tích tụ lâu ngày sẽ càng gia tăng và trở lên nghiêm trọng. Tâm lí sẽ bị ám ảnh, trở lên méo mó, giết người mà ko có cảm giác ghê tay, chỉ để giải tỏa cảm xúc. Tớ muốn ngăn chặn một tên sát nhân biến thái được sinh ra...”

Bốp...

“Ai da, sao cậu đánh tớ?”

“Đánh cho cậu tỉnh ra. Miệng cậu toàn phân thôi. Có cậu biến thái thì có.”

Nếu ko phải lo lắng cho cái chân bị thương của mình ko có ai giúp đỡ, tôi đã đánh cho cậu ta một trận nên thân rồi. Hừ, toàn ăn nói linh tinh. (=.=)

“Cậu bạo lực quá, huhu, sau này tớ gả cậu đi thế nào đây?”

Bốp...

“Bạo lực kệ tớ! Tớ đâu phải là con cậu mà cậu phải lo!”

“Không được đánh tớ nữa...”

“Tớ cứ đánh đấy.”

“Cậu còn đáng sợ hơn cả mẹ tớ.”
..........
Tiếng nói dần khuất sau hoàng hôn đỏ rực. Ba mươi ngày làm oshin đã kết thúc. Tuy nhiên, nó cũng đánh dấu cho một sự khởi đầu mới...
******

Nhiều năm trôi qua, có nhiều thứ trong cuộc sống đã đổi thay. Chúng tôi đã trưởng thành lên rất nhiều. Để giữ lời hứa của bản thân, tôi đã theo học một lớp karatedo, chăm chỉ luyện tập. Còn Shinichi cũng trở thành một thám tử nổi tiếng giống như ước mơ của cậu ấy. Nhưng có một thứ vẫn ko thay đổi, Shinichi, cậu ấy vẫn là cậu bạn nhỏ năm nào của tôi. Một người bạn mà mỗi khi tôi buồn, cậu ấy sẽ đến bên cạnh tôi, bằng một cách riêng của cậu ấy mà đưa tôi ra khỏi hố sâu. Giống như ánh sáng dắt lối tôi ra khỏi tăm tối. Tôi chợt nhớ Shinichi vô cùng.

“Chị Ran, chị nghĩ gì thế, chúng ta về thôi” – Tiếng Conan vang lên đằng xa.

Tôi sực tỉnh, phát hiện ra mình đang đứng im dưới cột đèn đường. Nhận thấy sự ngớ ngẩn của bản thân, tôi bật cười, vẫy tay với Conan:

“Ừ, chúng ta về thôi!”
......
Shinichi, hôm nay tớ lại nhớ cậu, điều này làm tớ rất buồn bực. Shinichi, tớ phải làm thế nào đây....

Shinichi, mùa thu sắp bắt đầu rồi, giống như mùa thu 10 năm trước, cậu, sẽ lại ở bên cạnh tớ phải ko....

Kudo Shinichi, có một điều mà cậu sẽ chẳng bao giờ biết được, kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tớ, đó là lần đầu tiên....rung động vì cậu...


----HẾT----
 
Hiệu chỉnh:
Ui ui chap hay quá âu ơi, nhưng kết thúc hơi buồn:KSV@17::KSV@17:, ủng hộ bạn vào những fic tới, hóng fic
 
ôi, chap này của nàng, ta thấy hơi buồn:KSV@18:, vì mấy câu cuối cùng của Ran ấy :KSV@17:ta là ta lướt qua chap, thấy dòng chữ nhiều năm sau đó ta có hơi choáng:KSV@19:, tưởng nàng viết kết thúc không có hậu, :KSV@15:thật sự là Ran vẫn phải chờ đợi Shin (dù chỉ là Ran nghĩ vậy) nhưng ta vẫn hơi buồn,:KSV@12: chap cuối này của nàng rất hay, ta ấn tượng nhất là suy nghĩ của Ran cuối fic,ta không nói là nó cảm động nhưng làm xao xuyến lòng người:KSV@18:. ta chúc mừng nàng đã end fic:KSV@03: và hóng fic kia của nàng nhé:KSV@10::KSV@10::KSV@10:
 
Do độ dài có hạn (5000 kí tự) nên mình phải ns ở dưới, mod thấy chướng mắt thì ghép lên hộ nhá :v
vậy là chặng đường 15 chương truyện đã kết thúc, cũng ko có gì là dài nhưng mình đã dành rất nhiều tâm huyết cho nó :* , mọi người hài lòng với kết thúc chứ, comment cho mình biết nhé :KSV@05: ,

, vài ngày nữa sẽ là ngoại truyện của shinichi,hãy chờ đón nhé :KSV@05:

@Thiên thần của tôi do tính chất của fic là ngoại truyện nên nó bị thế đó nàng ợ =.= kết thúc lại thì vẫn ko thay đổii sự thật trong truyện :KSV@18:

Chắc có mỗi ta thích đoạn cãi nhau của hai anh chị, hơhơ :v
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Phiên ngoại của Shinichi: Bởi vì tớ thích cậu!

“Con thật sự ko muốn ở lại sao? Giáo sư Glass rất thích con đó!” – Bố tôi hỏi.
“Vâng, con muốn về nước. Ở đó thích hợp với con hơn.” – Gấp quyển sách đang đọc dở, tôi kiên định nói.
Bố tôi mỉm cười:
“Được. Chúng ta tôn trọng quyết định của con.”
***
Có lẽ việc bỏ qua tấm vé vào một trường nổi tiếng ngay từ khi còn nhỏ là quyết định ko đúng đắn, nhưng tôi không cảm thấy hối hận. Ngồi trên máy bay quay về Nhật, lòng tôi nghĩ đến một người. Cô gái nhỏ của tôi, nếu tôi ko quay về thì vài năm nữa chắc cậu ấy chẳng còn nhớ tôi là ai mất. Nhớ đến cô bạn, tôi bất giác mỉm cười... tớ nhớ cậu nhiều lắm, đồ ngốc!
***
Vào lớp học, tôi liền tìm kiếm xung quanh. Cái đầu đang vùi xuống ngủ gật kia đích thị là cậu rồi, Mori Ran!
***
Sử dụng một chút thủ đoạn để ngồi sau cậu ấy, nhìn thấy vẻ mặt ko thể tin nổi đó, tôi đột nhiên muốn trêu chọc cậu ấy nhiều hơn....
Cậu ấy nói tôi có nhiều thay đổi, tôi cũng muốn nói: Cậu cũng vậy, Ran! Ngày càng trở lên đáng yêu hơn rồi!
***
Đứng dưới cầu thang của nhà Ran, tôi thấy cậu ấy đang ngồi phệt dưới đất thẫn thờ. Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tôi rất lo lắng.....
***
Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu nhỉ? Ngày thứ bao nhiêu tôi nhìn thấy cậu ấy im lặng ngồi như vậy? Bố mẹ cậu ấy chia tay rồi, đây là cú sốc quá lớn đối với Ran. Tôi muốn an ủi cậu ấy nhưng tôi ko thể. Tôi biết rõ về Mori Ran, cậu ấy giống như một con mèo nhỏ vậy, mỗi khi bị ai động đến thì sẽ xù lông đánh trả, mỗi khi bị thương thì sẽ chui vào một góc mà tự liếm vết thương của bản thân. Cậu ấy ko cần người khác an ủi, ko muốn ai nhìn thấy vết thương của mình. Tôi phải làm thế nào đây?
*
Cứu cậu ấy là tình cờ, lừa cậu ấy là cố ý. Cầm bản cam kết trên tay, tôi mỉm cười. Ran, cậu vẫn luôn mềm lòng như vậy.
***
Hôm nay nhìn thấy đống đồ ăn mà cậu ấy nấu, tôi bỗng nhiên nảy sinh ra ý nghĩ. Sau này ai làm chồng cậu ấy thì thật hạnh phúc. Ukm, tôi muốn thử chúng thế nào. :3
***
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười mà tỏa ra sát khí đằng đằng của bạn nhỏ nào đó, tôi đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Nếu như tôi còn giở trò với cậu ấy, có khi nào cậu ấy sẽ giết người rồi hủy xác không. Tôi ko dám thử nghiệm độ mạo hiểm cao như thế! :v
***
Vụ lừa đảo được phơi bày, tôi chỉ có thể vỗ ngực mà thở phào, may mắn, may mắn là tôi còn tờ cam kết kia, nếu ko chả biết là tôi có thể sống mà ra khỏi trường ko nữa... Nhưng nhìn thấy bản mặt tức giận đến đỏ bừng kia, tôi thấy rất vui vẻ :)
***
Trong thư viện, đọc xong quyển sách, tôi mới quay sang Ran. Cậu ấy ko biết đã ngủ từ bao giờ. Tôi bỗng nhiên muốn xoa đầu cậu ấy. Cảm giác những sợi tóc chui vào kẽ tay thật thú vị, nhưng mà... Cô gái này thật sự là đến lúc ngủ cũng ko quên bạo lực =.= . Tôi cười khẽ. Lúc cậu ấy gần tỉnh dậy, tôi vội vàng vơ lấy quyển sách mới đọc xong. Khụ, may mà cậu ấy ko để ý, tôi cầm sách ngược... :v
*
Cậu ấy hỏi tôi sao lại gọi cậu ấy là Ran. Tôi muốn nói tôi rất thích gọi cậu ấy thân thiết như thế. Nhưng đến lúc nói ra tôi lại nói thành câu chẳng liên quan. Khụ, ko ngờ đánh bậy đánh bạ lại được cậu ấy gọi là Shinichi như trước, coi như tôi lời rồi. :v
***
Nhìn thấy cậu ấy nhìn tôi chăm chú với ánh mắt ngạc nhiên, tâm trạng tôi rất tốt. Sau này tôi phải tỏ ra thông minh như thế này nhiều một chút mới được. Nhưng mà tôi vẫn thích chọc cậu ấy hơn...
***
Cậu ấy hỏi tôi sao lại ko đi chơi với cô bạn lúc nãy. Tôi muốn nói tôi ko thích mấy đứa con gái đó. Cơ mà tôi sợ với cô nàng suốt ngày đọc mấy tiểu thuyết 3 xu và có khả năng tư duy ko giống bình thường này, cậu ấy sẽ nghĩ tôi thành cái dạng gì mất. =.= Đành tự bịa ra rằng tôi chỉ gần người tôi thích. Ầy, chắc thế này thì ko bị hiểu nhầm đâu nhỉ. Nhưng nhìn khuôn mặt dở khóc dở cười của cậu ấy lúc đó, tôi biết tôi sai rồi! =.=
*
Đi ngang qua thấy bộ phim 8h mà mẹ hay xem, tôi đã nghĩ, sau này tôi mà hát cho cậu ấy nghe, chắc cậu ấy sẽ cảm động lắm. Hôm nay tôi mới biết, suy nghĩ mà chưa xác định khả năng của bản thân, nó tệ hại đến mức nào =’= .
***
Trong điện thoại giọng nói của cậu ấy rất lạ, tôi đã nghĩ cậu ấy bị ốm. Nhưng khi cậu ấy gọi tên tôi, có gì đó làm tôi cảm thấy rất đau lòng. Cậu có chuyện gì giấu tớ sao? Ran, dù mọi người có ko cần cậu nữa thì tớ vẫn sẽ ở đây, ở bên cạnh cậu! Mạnh mẽ lên nhé, cậu là Ran, phải ko?
***
Cậu ấy hỏi tôi rằng tại sao lại giúp cậu ấy. Tôi muốn nói là vì tôi thích cậu ấy. Nhưng tôi biết, cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tin tưởng. Thế nên tôi đành tự bịa ra lí do, may mà tôi có đọc qua vài quyển sách về tâm lí. Kết quả bị đánh không biết bao nhiêu cái vào đầu nữa... Hix
*******
Cậu ấy luôn miệng nói tôi mặt dày, biến thái còn tôi thì nghĩ, tớ ko như vậy, cậu có để ý tớ hơn người khác thế ko? :v

@duonghmu @Duong Ngoc Huyen @Thiên thần của tôi @NHUXINH pro một ngoại truyện nhẹ nhàng dành cho mn, haizz... Mn chê cái kết của ta dữ quá mà =)) ta đang bắt đầu vs fanfic mới, mn đón chờ nha :KSV@01:
 
Hiệu chỉnh:
@Thiên Sứ Đóng Băng nàng viết phần ngoại truyện này làm ta thấy yêu quý a shin nhà mình khủng khiếp luôn:KSV@12:, đặc biệt ta rất phấn khởi khi biết là a shin về nước là vì... nhớ chị Ran nhà ta.:KSV@12:ôi ôi
"Cậu ấy luôn miệng nói tôi mặt dày, biến thái còn tôi thì nghĩ, tớ ko như vậy, cậu có để ý tớ hơn người khác thế ko? :v"
cái đoạn này của nàng làm ta thấy rất vui:KSV@04:, thì ra Shin cố tình trêu chọc Ran là để Ran để mắt tới mình, phải nói là phần ngoại truyện này rất tuyệt:KSV@10:, hóng fic kia của nàng nhé:KSV@03:
 
kết đẹp quá, lãng mạn ghê

Có lẽ kết ko phải là có hậu nhưng mình thấy hài lòng, nó giống truyện và mình tôn trọng điều đó.nmình thích kết vậy và mình thấy nó cũng lãng mạn nữa. Ngoại truyện cũng hay nữa.mong sớm đón fic tiếp
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Thấy fic của nàng nên bay vào đọc thử , Vì câu chuyện ko dài nên ta đọc một chút đã hết, hay quá luôn ý nàng ơi :KSV@12: ta là ta thích những đoạn hai người cãi nhau, có chút giống mấy ông cụ non, lại có chút ngây thơ đáng yêu của trẻ con, shin đôi lúc rất bá đạo phúc hắc nhưng rất quan tâm ran, ran có vẻ lạnh nhạt vs shinichi nhưng thật ra lạ rất mềm lòng, có những câu nói rất hóc :KSV@05: lại đôi khi lại có những suy nghĩ rất thú vị, giống như việc cho rằng ánh sáng thần kì :v hay cho rằng mình là con trai đvới shinichi, cô bé ấy nhiều lúc cũng rất yếu đuối dù vẻ ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, cái cách ran gọi shinichi làm người ta cảm thấy thật xót xa, ta rất thích đọan này, ko phải khóc lóc kể lể hay bày tỏ nhiều thứ nhưng chính câu nói đơn giản lại làm cho nó mang nhiều ý nghĩa của sự cô đơn trong ran hơn. Làm người đọc cũng như shin đau lòng hơn :KSV@03: ta thích cả đoạn shin suy luận cũng như đoạn shin tự kỉ cuối chuyện nó làm cho shin càng trở nên đáng yêu hơn, ôi cả shin và ran trong fic ta đều thích vô cùng, mặc dù nàng chỉ dựa vào cốt truyện mà viết nhưng rất tuyệt và ms lạ, siêu cấp dễ thương :KSV@12: thật ko phụ sự kì vọng của ta, ta ủng hộ nàng, chap ms của hoàng hôn mang em đến ta vẫn chưa kịp đọc nhưng ta sẽ com cho nàng trong thời gian sớm nhất, ôi, ta hóng fic kia kinh khủng :KSV@10: mau ra chap ms đó nhe :KSV@10:
p.s :quên, nàng vẽ đẹp lắm :KSV@12:
 
Có lẽ kết ko phải là có hậu nhưng mình thấy hài lòng, nó giống truyện và mình tôn trọng điều đó.nmình thích kết vậy và mình thấy nó cũng lãng mạn nữa. Ngoại truyện cũng hay nữa.mong sớm đón fic tiếp
hì mình thích kết như thế vì mình tôn trọng nguyên gốc của truyện, nếu như nó ko giống thế thì mình đã ko phải viết ở lúc 7 tuổi rùi :KSV@05: mình đã viết summary và khoảng một hai tuần nữa sẽ ra chap đầu thui :))

@Tiểu thư Katy Kid ta cố tình xây dựng nhân vật như thế mà :v bên ngoài âm trầm bên trong bão táp :KSV@05:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Quay lại
Top Bottom