Chương 12: "Tớ sẽ luôn ở đây!"
"Ran này,chiều nay chúng ta đi xem phim nhé!" Ở đầu dây bên kia, Shinichi hào hứng nói.
Thật là, ms sáng bảnh mắt ra đã ko được yên rồi. Tôi ngáp một cái rõ to, mắt nhắm mắt mở nói:
"Phim gì?"
"Harry Potter phần 3, nghe nói hay lắm"
"Thật ko?" Tỉnh cả ngủ, tôi la toáng lên phấn khích.
"Ừ, vậy cậu đi nha"
"Đương nhiên, mấy giờ chiếu vậy?" Gì chứ Harry Potter thì đúng phim tôi thích rồi, tôi vẫn luôn mong chờ phần tiếp theo của nó,
"3h chiều, tớ đợi cậu ở cửa rạp nha"
"OK"
Vui vẻ đăt điện thoại xuống,tôi chui vào nhà tắm đánh răng rồi đi ra nấu mì. Tâm trạng tốt, tôi khẽ ngâm nga mấy giai điệu vớ vẩn.
Pính.. Pongg...
Ai thế nhỉ? Khách hàng của bố chăng? Bỏ chiếc muỗng xuống, tôi vội vàng chạy ra mở cửa.
Sau cách cửa, một người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp đang đứng, tôi thất thần vài giây:
"Mẹ..."
"Ran!"
Mẹ tôi vui vẻ cười vs tôi, bà nhìn quanh một chút, ko thấy ai, mẹ hơi thất vọng:
"Bố con đâu?"
Mẹ đang nhớ bố sao, tôi vội ns:
"Bố đi chơi mạt chược với mấy người hàng xóm rồi, con gọi bố về nhé"
Mẹ tôi mím môi lại:
"Ko cần, mẹ quên chút đồ thôi, giờ mẹ bận lắm, lấy đồ xong mẹ sẽ đi ngay"
Hi vọng vừa được xây lên trong tôi bị dập tắt, thất vọng, tôi cụp mắt xuống:
"Vâng, con sẽ giúp mẹ."
***
Tiếng mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ. Trời tối, tôi ngồi co ro trên chiếc ghế sôpha, đôi mắt nhìn vào khoảng ko vô định. Trong lòng tôi có rất nhiều điều muốn nói: mẹ sống có tốt ko? Mẹ có nhớ con ko? Con nhớ mẹ nhiều lắm. Con rất muốn gia đình mình ở bên nhau như trước kia... Nhưng đến khi tiễn mẹ ra về tôi vẫn ko nói được câu nào. Có lẽ tôi sợ, sợ níu giữ ko được,sợ rằng mình đang quá ích kỉ, sợ rằng tôi sẽ phải thất vọng nếu hi vọng quá nhiều...
Reng reng...
Tiếng điện thoại bàn vang lên dập tắt những suy nghĩ của tôi. Mệt mỏi, tôi nhoài người lấy ống nghe:
"Alô, nhà Mori đây!"
"Ran à, bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?"
Là Shinichi gọi. Ko hiểu lắm, tôi còn thật sự nhìn đồng hồ.
"6h33' rồi, sao thế?"
"Sao chăng gì chứ! Cậu có biết tớ đợi cậu ngoài cửa rạp chiếu phim bao lâu ko?" - đầu dây bên kia Shinichi tức giận nói.
Chềt! Tôi quên mất cuộc hẹn với Shinichi T.T ! Hơn ba tiếng trôi qua mà giờ ms gọi điện thoại, chắc cậu ấy phải đợi lâu lắm. Tôi áy náy nói:
"Xin lỗi cậu Shinichi, tớ quên mất!"
"Thui ko sao, mà giọng cậu làm sao thế, cậu bị cảm à?"
Tôi khịt mũi, khẽ nói:
"Ừ, một chút!"
"Sao ko nói sớm, bị cảm thì phải bảo chứ, cậu uống thuốc rồi nghỉ sớm đi nhé! Thật là, người đâu mà chẳng biết lo cho sức khỏe gì cả..."
Ko biết là do tiếng mưa bên ngoài hay do giọng nói càm ràm đầy lo lắng của Shinichi ở đầu dây bên kia mà trái tim vốn nặng trĩu của tôi nhẹ nhàng hơn hẳn, tâm sự cũng vơi đi rất nhiều... Tôi với lấy cái gối bên cạnh ôm vào lòng, khẽ gọi nhỏ như tiếng muỗi kêu:
"Shinichi"
"Ừ?"
"Ko có gì, chỉ muốn biết cậu có phải còn ở đây hay ko."
Tên bạn mặt dày vô xỉ như cậu, sau này sẽ ko xa tớ giống như mẹ phải ko? Tôi tự lẩm bẩm trong lòng.
Cậu khẽ cười:
"Tớ có thể đi đâu được chứ, sau này dù cậu có đá tớ đi tớ cũng sẽ bám theo ám cậu!"
Tôi bật cười:
"Cậu là kẹo cao su à! Haizz...tớ nói chả sai tẹo nào, cậu đúng là âm hồn ko tan mà..."
"Tớ mà là âm hồn á, dù thế nào ít nhất tớ cũng phải là thiên sứ đẹp trai thông minh dễ thương nhất quả đất, cậu nên hãnh diện vì có thiên sứ như tớ đi theo!"
Lại bắt đầu tự luyến rồi. Tôi ôm chặt chiếc gối nhỏ, trêu chọc:
"Ừ, thiên sứ mặt dày vô xỉ thích ăn cơm chùa nhất quả đất"
"Khụ, haha... Lỗi nhỏ, lỗi nhỏ thôi. Mà ngày mai cậu có rảnh ko? Mai là ngày cuối cùng rồi, tớ muốn dẫn cậu đến một chỗ."
"Đi đâu?"
"Đến rồi cậu sẽ rõ!"
Bước đột phá nhỏ trong câu chuyện đáng yêu của hai vị nhà mình, mn thích nó chứ ^^ com nhiều nha, hóng com, =.= đáng ra định vài ngày nữa ms đăng mà vì mn nên đăng luôn =.= đừng làm mình nản nữa
còn vài chap nữa thui