Chương 11: Giọng hát thần thánh của Shinichi...
“ Shinichi, tặng cậu cái này” _ Một cô bạn xinh xắn mà tôi không quen biết chìa ra trước mắt Shinichi 1 hộp quà đẹp mắt.
“ Xin lỗi ,tớ không làm gì nên không thể nhận được” Đút tay vào túi quần , shinichi đứng yên lặng , mày hơi nhăn lại.
Cô bạn đỏ mặt : “ Vậy, chiều nay , cậu … cậu đi chơi với tớ được không? Như thế là được mà “
“ Tớ đâu quen cậu “ Cậu bỏ đi mà không thèm để ý bạn gái kia lấy một chút.
Chậc chậc, bạn gì đó à, bạn thật xui xẻo, thích ai không thích, lại thích 1 tên không biết thương hoa tiếc ngọc thế này.
Gần 1 tháng đi chung với cậu ta, tôi không biết bao lần được xem phim thần tượng miễn phí thế này rồi. Mỗi lần là 1 người khác nhau. Làm tôi nhớ đến Đạo Minh Tự trong phim Vườn sao băng mà tôi mới xem. Cơ mà con người ta là thanh niên ưu tú trẻ tuổi đẹp trai, còn mấy cô cậu này thì... Chậc, chưa đủ lông đủ cánh. Tôi tặc lưỡi, cảm thán sao mà con gái thời nay lớn nhanh thế, mới vài tuổi đầu mà đã thế rồi. So ra tôi còn bình thường chán. Ít ra tôi cũng không ảo tưởng vào cái tình cảm gì đó. Mà tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ đến. Tôi biết tỏng bộ mặt thật của mấy thằng nhóc đó rồi. Ran tuyệt lắm! Ran , tao yêu mày quá !
Tự kỉ xong , quay lại thì thấy Shinichi ở tít phía xa...
Tôi đuổi theo Shinichi trêu chọc :
“Ầy, người ta đã có lòng thì cứ nhận đi chứ, bạn ấy xinh thế kia mà, đi chơi cùng thì có mất gì đâu"
Mặt Shinichi như ăn phải ruồi, quay đầu nói với tôi rất hùng hồn:
“ Bố tớ bảo, để trở thành 1 người đàn ông tốt thì ngoài cô gái mình thích và xác chết ra, tớ không nên gần nữ sắc”
Tôi trừng mắt chỉ vào bản thân
“ Vậy cậu coi tớ là cái gì?" - Con trai hay xác chết? Tôi tự bồi thêm 1 câu.
Shinichi thản nhiên đáp:
“ Cậu đương nhiên không phải là xác chết “
Tôi: "..."
Shinichi không để ý , tiếp tục nói:
“ Chiều nay 2 giờ chúng ta đến quán game mới mở nhé, tớ muốn đến đó chơi! “
Tôi dở khóc dở cười. Vâng, ngài Kudo đây vừa từ chối 1 bạn gái xinh đẹp nhưng lại mời một bạn “trai” như tôi đi chơi ? Tôi có nên cảm thấy mình may mắn không đây???
..........
Quận 3, phố beika
Tôi và Shinichi vào khu game rộng lớn . Đua xe , đập chuột , bắn súng , đấm bốc, … Rất nhiều trò chơi thú vị, nhưng tôi đã chán chơi từ lâu rồi. Tôi ngồi xuống ghế kệ shinichi, cậu ta thích thì cứ chơi , coi tôi là người vô hình là được rồi
“ Này, cậu làm gì thế “ _ Tôi la lên.
Nhân lúc tôi không để ý, shinichi đã kéo tôi đi.
“ Tớ rủ cậu đến đây là để cậu chơi cùng tớ mà “
“ Không thích! Cậu chơi 1 mình đi“
Shinichi cười gian:
“ Cậu không biết chơi à?“
“ Buồn cười, cái trò này mà tớ không biết chơi á?“
“ Vậy cậu sợ thua tớ à? “
Tôi bị cậu ta khích rồi! =.=
“ Được, chơi thì chơi, nhưng người thua sẽ thế nào ?”
Hừ... hổ không ra tay , cậu nghĩ tôi là con mèo bệnh à ?
" Cho cậu chọn đấy!" Shinichi có vẻ không tin tưởng vào khả năng của tôi lắm.
“ Nếu thua thì ngay tại chỗ này , phải vừa hát và vừa nhảy trước mặt mọi người nhé!"
Hờ hờ, shinichi, hôm nay là ngày chôn của cậu rồi.
“ HẢ! Hát á?”
“ Sao? Cậu không biết hát à?”
Shinichi cự lại ngay
" Xời, chuyện cỏn con ấy làm sao làm khó tớ được"
“ Vậy cứ quyết định thế đi"
Tôi bẻ hai bàn tay làm động tác khởi động. Shinichi, hôm nay tớ cậu biết thần game là gì!
********
Một lúc sau…
Một đàn quạ đen đến thăm hỏi trên đầu tôi...
Shinichi chơi thua lả tả nên đang thực hiện hình phạt. Nhưng mà …đây mà gọi là hát à? Nhạc điệu thì sai toe toét , giọng thì như đang đọc kinh, lại còn thêm cái điệu nhảy với tay chân cứng ngắc đó chứ. Còn trên cả khủng bố!!!
Mọi người đi qua chỉ chỏ làm tôi xấu hổ tái mặt. Còn Shinichi vẫn tiếp tục hát mà không để ý.
Cả người có dấu hiệu co rút. Tôi thấy hai tai lùng bùng, hai mắt hoa lên, chỉ có thể nhìn lên trời mà cảm thán. Ông trời ơi, con sai rồi, con không nên làm trái với lương tâm, con không nên quên thằng cha đó mặt dày cỡ nào...
Trò chơi này, dù thắng hay thua, người lỗ vẫn là tôi =.=||| .
Không chịu nổi nữa, tôi kéo tay cậu ta khỏi đám đông vây lấy.
“Gì thế ! Tớ chưa hát xong mà “
“Tớ thấy thế đủ rồi” Tôi nhăn mặt
“Sao? Tớ hát có hay ko?”
Cậu còn dám hỏi? Tôi chết lặng vài giây mới lấy lại được bình tĩnh.
“ Shinichi , cậu thật làm tớ mở rộng tầm mắt”.
“ Sao thế ! Tớ hát hay thế cơ à?” Shinichi đắc ý.
Đắc ý cái con khỉ, tôi thầm mắng. Tôi vỗ vai cậu ta, bằng 1 giọng xúc động nhất có thể, tôi nói:
“ Cậu thật sự rất tuyệt vời , sau này nếu cậu gặp kẻ xấu, cậu cứ hát thế này nhé!”
“ Sao tớ phải làm thế “ Shinichi nhăn mày.
Tôi tỉnh bơ nói:
“ Thì để hắn ta bỏ chạy chứ sao. Với giọng hát này, đừng nói là người, trong bán kính 10m, đến con chuột cũng phải ngại ở lâu. Chậc chậc , Shinichi, cậu đúng là có tài năng thiên bẩm”.
Shinichi “…”
Tôi cố nhịn cười, bồi thêm 1 câu:
“ Thôi tớ về trước đây. Thật ra tớ cũng không dám ở lâu với cậu đâu. Gặp sau nhé!"
Tôi thỏa mãn bỏ về, để lại ông bạn vẫn đứng im không nhúc nhích.