[Longfic] ĐN Cnan: APTX 4869

Bạn thấy truyện hay không? Có muốn thay đổi gì không

  • không

  • Chán muốn chết

  • Tình tiết hấp dẫn


Bạn chỉ được xem kết quả sau khi tham gia bình chọn.

Remy Martin

Thiên Bình
Tham gia
1/10/2017
Bài viết
11
Title: APTX 4869
Author: Remy Martin
Status: Đang sáng tác
Disclaimer: Viết phi lợi nhuận
Genre: Đồng Nhân
Rating: Ko giới hạn
Note: Các cậu thấy truyện thế nào. Giọng văn không ổn thì đừng ngại góp ý nhé. truyện này là tác phẩm mình đã suy nghĩ và lên ý tưởng trong 1 thời gian dài nên có gì góp ý nhé.
Nội Dung:
Sự kết hợp hoàn hảo giữa Gin và Vermouth là ông hoàng của các loại cocktail: Martini
- Aki, trả lời đi! Cậu chính là thành viên của tổ chức áo đen đúng không, cậu đã theo dõi bọn tôi.
Martini bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng, không hổ là người mà Vermouth cho rằng là Silver Bullet, viên đạn bạc có thể xuyên thủng sự phòng ngự của tổ chức. Quả nhiên trí tuệ của tên thám tử trung học Kudo Shinichi rất đáng sợ, cho dù đã bị teo nhỏ vẫn là một mối nguy hiểm lớn với tổ chức.
- Conan, cậu đang nói gì vậy? Tổ chức áo đen là cái gì vậy, cậu nghiện đọc truyện trinh thám quá rồi.
Martini không nhịn được bật cười, cảm giác thần bí này, quả nhiên ... không tệ lắm.
- Aki, Aki Genever. Hân hạnh được gặp!
Conan nhìn chằm chằm vào nụ cười của thằng nhóc đối diện, thật sự nên tin vào những lời nó nói không. Nó thật sự chỉ là một đứa bé 7 tuổi thôi sao?
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 1: Tại New York ( phần 1)

" Bịch"

Tiếng của một vật nặng nề ngã trên mặt đất bỗng chợt xé tan đi màn đêm tĩnh lặng. Hóa ra là một người đàn ông cao lớn, gương mặt xương xẩu không biết đã bất tỉnh từ lúc nào, cả người ông ta lún xuống đầm lầy làm cho những giọt bùn được thể bắn lên tung tóe. Martini khẽ nheo nheo mắt, ngán ngẩm nhìn nạn nhân đáng thương đang bất tỉnh nằm trong vũng bùn, người to thế này muốn kéo ra cũng phải cụp xương sống mất. Nhưng lúc này có việc khác quan trọng hơn rất nhiều, không tiếp tục nghĩ ngợi, Martini cố gắng dùng hết sức lực chín trâu hai hổ của mình kéo gã đàn ông ra rồi vội vã lục lọi, mò mẫm khắp cả quần áo của ông ta, có thứ gì đó quan trọng.

- Cái USB, cái USB đâu rồi nhỉ? Không nhanh lên lại có người tới đây thì rách việc lắm, lão già Cognac sẽ được thể lắm mồm cho mà xem.

Martini lầm bầm nho nhỏ, động tác cũng càng lúc càng nhanh hơn chút ít. Chiếc USB này lưu giữ một vài phần mềm trò chơi có giá trị thương mại khá cao và cũng khá quan trọng đối với việc nghiên cứu của tổ chức. Mình cũng đâu muốn dùng biện pháp mạnh đâu, có trách cũng đành trách tên kĩ sư này cứng đầu cứng cổ quá làm gì, không thu mua được thì cũng chỉ đành cướp thôi, vẫn là phải nặng tay một chút mới xong việc, Martini có chút đắc ý.

- Tuyệt vời, quả nhiên vụ này chỉ là việc nhỏ. Mong là thông tin vẫn được lưu giữ hoàn hảo, bây giờ còn làm gì nữa nhỉ. À, đi về lập công chứ sao!!!

Martini không kìm được sự hớn hở trong lòng, bình thường cậu không tham gia vào nhiều vụ hành động có liên quan mật thiết đến nội bộ của tổ chức, miễn cưỡng lắm cũng chỉ là một tên gián điệp phụ trách thông tin vùng ngoài. Mà cũng đúng thôi, Anokata không muốn quá nhiều thành viên trong tổ chức biết đến sự có mặt của cậu. Ai lại có thể tưởng tượng nổi lại có một người mà đến 17 tuổi rồi vẫn chỉ nhỏ bằng một đứa trẻ 7 tuổi chức. Tất cả cũng là do chất độc nằm trong cơ thể Vermouth đã ảnh hưởng tới Martini năm đó còn chưa chào đời, và hậu quả chính là cơ thể cậu nhóc phát triển chậm hơn hẳn đám bạn cùng trang lứa. Haizzz, sợ rằng đợi đến lúc cơ thể phát dục hoàn chỉnh chắc phải đợi thêm 10, 15 năm nữa.

Mải mê suy nghĩ, Martini lại không hề chú ý tới ở đằng sau, một họng súng đen ngòm đang chĩa vào sau lưng mình. Không biết từ lúc nào, sự im lặng đáng sợ của kẻ đánh lén đã bao trùm lên bầu không khí cô quạnh của khu rừng, cảnh vật càng trở nên xác xơ và tiêu điều hơn.

" Đoàng"

Tiếng súng nổ to vang lên đầy bất ngờ, không hề có một dấu hiệu nào được cảnh báo trước. Martini vội vã xoay mình lăn vòng trên bãi cỏ hòng né tránh, chỉ đáng tiếc lại chậm hơn 1 nhịp so với viên đạn, trên bắp tay cậu đã rách ra một lỗ lớn, là do đạn.


- Chết tiệt, quá bất cẩn rồi, có người đánh lén. Thằng này là do tình cờ bắt gặp, lại đúng lúc rảnh rỗi bèn tặng mình một viên đạn, vẫn là......thằng Teuscher, dám là nó lắm.

Mồm khẽ chửi thề nhưng động tác của Martini vẫn không chậm hơn chút nào, nhanh như gió đã lẩn mình vào trong bóng đêm và cây cối rậm rạp trog rừng. Thật là không ngoa khi nói khả năng chạy trốn của cậu ở trong tổ chức cũng thuộc top đầu, chỉ tiếc đây không phải thiên phú mà do đã luyện tập nhiều lần, chưa lâm trận đã kịp trốn rồi. Đây cũng là lí do chính mà lão già Cognac nát rượu luôn không vừa mắt với Martini, ăn hành nhiều quá do không chạy kịp nên cay sao!

Chương 2: Tại New York ( phần 2 )

Chỉ là vết thương trên cánh tay lại không thể lành nhanh đến vậy, chẳng mấy chốc máu đã chảy ra thấm ướt cả cánh tay áo, cho dù đã cố bịt kín chẳng mấy chốc cũng trở nên tê rần, tê tới mức không thể cử động nổi.

- Toi rồi, toi rồi. Sắp chạy không nổi nữa rồi, chả hiểu sao lúc nhận nhiệm vụ lại đồng ý đi cùng thằng Mojito làm gì nữa, đi cùng Martell chí ít nó còn bắn lung tung được vài phát lên trời dọa vịt. Đi cùng thằng Mojito bây giờ chỉ cầu mong nó nhặt được xác mình đã là may phước.

Martini liên tục lảm nhảm vớ vẩn, cố ý tìm cách đẩy lỗi cho anh chàng nghiên cứu khoa học đáng thương. Nếu Mojito ở đây chắc đã nhảy dựng lên thét be be rồi, mà không phải là nếu nữa, ánh sáng của chiếc đèn pha ô tô chợt xuất hiện bất thình lình, chiếu sáng cả một khoảng rừng, một chiếc McLaren oai vệ như chú sư tử đang xù lông thật không hợp với cảnh rừng hoang vu tí nào. Martini giật thót, khẽ gầm gừ với tên dở người đang cười toét miệng nhe hàm răng trắng sáng trên xe:

- Mojito, tắt đèn ngay nếu anh không muốn bọn Chocolate ngọt ngấy kia đuổi theo, không có một cuộc thí nghiệm nào nữa, không có vật thí nghiệm, không có thuốc. Ok, understand ??? Teuscher đã xuất hiện kìa

- Kinh, kinh. Chú mày dám gắt với anh à, chú mày không sợ bị anh xin vài bộ phận th.ân thể ngâm rượu à ?- Mojito la oai oái, chỉ tiếc là dù có tỏ ra nguy hiểm đến nhường nào thì việc chiếc xe đang phóng như bị chó đuổi ra khỏi rừng vẫn tố cáo cái tính nhát cấy của thằng này. Ở trong phòng thí nghiệm thì làm vương làm tướng đấy, haizzz chỉ tiếc là đi làm nhiệm vụ thì chỉ tổ vướng chân con nhà người ta, Martini thầm bĩu môi khinh bỉ nhưng cũng không tiện tỏ vẻ quá nhiều, dù sao thì danh tiếng của Mojito cũng quá có nổi trong tổ chức, nào là ti tiện, vô liêm sỉ, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng và cái tính xấu thích giữ lại một vài bộ phận trên cơ thể "bệnh nhân" làm quà lưu niệm. Có thể nói là không việc xấu nào không làm, không có chuyện tốt nào không phá, danh xưng Người điều khiển con rối địa ngục Mojito.

Ngạc nhiên một điều là Mojito có vẻ cũng không còn hứng chọc ghẹo Martini, thay vì cố lảm nhảm thêm vài câu nhạt như nước ốc mà anh ta cố tình nghĩ là có "phẩm vị" thì lại lầm lũi chạy xe ra khỏi khu rừng. Nhưng cũng không im lặng được quá lâu:

- Làm sao Teuscher lại xuất hiện ở đây được cơ chứ, không phải lần nào gặp nó cũng bảo rằng không thèm quan tâm chuyện của đám tôm tép chúng ta à !!! Chẳng lẽ là tới để chiêm ngưỡng thần thái của Kẻ điều khiển rối địa ngục sao, ôi sao mà mình đẹp trai tới thế kia chứ, á há há há!

Mojito lại cười ha hả, mặc kệ Martini đang ngồi sơ cứu vết thương bên cạnh đang trợn trắng mắt khinh bỉ. Mặc dù đôi lúc Mojito khá tốt nhưng không phải ai cũng theo kịp những suy nghĩ kì quái trong đầu anh ta.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại tại một tòa cao ốc đắt tiền tại trung tâm phồn hoa tại New York, kể cũng lạ vì mấy tên tội phạm thường chỉ chọn những chỗ vắng vẻ ít dân cư nhất, mong chết đi được thoát khỏi ánh mắt của cảnh sát. Ấy vậy mà Martini nhà ta lại chọn ngay giữa lòng thành phố, nhưng cũng đúng thôi bởi thân phận của cậu nhóc vốn là con trai cưng Danne Vineyard của diễn viên Chris Vineyard và là cháu ngoại của nữ diễn viên nổi tiếng hàng đầu nước Mỹ, Sharon Vineyard.

- Nhóc có cần anh mày đưa lên đến tận nhà không, nếu không chị Chris sẽ trách anh mất. Mojito có chút không nỡ để Mar (tên thân mật) tự lên nhà một mình, mặc dù đa phần là do sợ hãi Vermouth nhưng nói hai anh em không có tí tình thân nào ngoài đồng nghiệp thì là nói dối, dù sao cũng đã chơi với nhau tới hơn 10 năm.

- Không cần đâu, anh về tổ chức báo cáo lại tình hình để Bacardi( một loại rượu nổi tiếng thế giới) còn lên tiếng dằn mặt bọn hổ báo cáo chồn kia. Với cả tổ chức sắp gửi email nhiệm vụ khẩn cho em, có nhiều người không ổn lắm.

- Vậy ok rồi, cấm kể xấu mặt anh mày với chị Chris, anh cũng sẽ tán dương chú em trước mặt đại ca.

Martini bĩu môi khinh bỉ, ai cần anh ta nói tốt nói xấu, có Vermouth chống lưng và cả "người kia" nữa, Anokata lại dám làm gì mình, cái bí danh Martini này cũng là bằng chứng cho thấy cậu đã là một thành viên chính thức, có hậu trường quả là việc tốt. Mỏi mệt lê lết từng bước lên nhà, cậu nhóc nằm lăn ra gi.ường, nỗi buồn ngủ lại ập tới. Cho dù trên ô tô đã sơ cứu qua nhưng tác dụng của thuốc tê vẫn ảnh hưởng lớn tới th.ân thể, bây giờ Martini chỉ muốn ngủ say thật là say, nhưng mà...... email của tổ chức lại săp đến, nếu sau 30s không mở ra xem tin nhắn sẽ tự động xóa, lằng nhằng mất công lắm.

" Ting"

Tiếng chuông thông báo email đã đến, Martini bật dậy nhanh chóng bật máy tính. Một email ẩn danh đã gửi tới một tệp thông tin mật vào máy tính, không hiểu sao mang theo một chút hồi hộp và phấn khởi, cậu nhóc bèn mở tin nhắn:

" Mar thân mến,

Tôi thấy cậu có vẻ đã rảnh rỗi một thời gian dài rồi, hiện tại căn cứ của tổ chức ở Nhật đang gặp một vài rắc rối mà Rum không có đủ người giải quyết. Tôi muốn cậu hãy trở về Nhật trong thân phận một học sinh tiểu học( cùng với Vermouth, tất nhiên) và điều tra về một vụ phản bội tổ chức có ảnh hưởng rất lớn tới nghiên cứu cuả chúng ta, nhân tiện hãy cố tìm hiểu xem cục cảnh sát quốc gia Nhật đang có âm mưu gì, có rất nhiều nghi vấn rằng chúng đã phái khá nhiều gián điệp vào tổ chức của chúng ta. Tôi đã gửi kèm thêm tư liệu của kẻ phản bội ở bên dưới, hãy chứng tỏ cho Anokata thấy cậu không vô dụng như những gì đã thể hiện. Hãy hành động nhanh chóng nhất có thể!

From: Bacardi."

- Cái gì gọi là "không vô dụng như cậu đã thể hiện", ai là người "rảnh rỗi", nếu đã khinh người ta thế sao ông không tự làm đi hả đồ lười chả thây. Bệnh xấu thích cằn nhằn của Martini lại tái phát, nhưng cũng không kìm nổi tò mò click xem tên nào dám ăn "gan hùm mật gấu" mà dám phản bội tổ chức, ấy vậy mà tổ chức lại không tìm ra tung tích kẻ ấy. Lẽ nào hắn biết bốc hơi???

" Kẻ Phản Bội

Tên: Miyano Shiho

Bí Danh: Sherry

Gia Đình: Cha mẹ qua đời, mẹ là Hell Angel trong tổ chức. Có một chị gái cũng đã mất.

Nhiệm vụ: Là nhà khoa học trong tổ chức, hoạt động tại Nhật Bản. Tiếp tục nghiên cứu APTX 4869 nối tiếp cha mẹ."

Mặc dù chỉ là vài dòng giới thiệu không thể sơ sài hơn nhưng Martini cũng không có vẻ quá thất vọng, có lẽ vì đã quá quen rồi, gia đình cô ta đã chế tạo ra loại thuốc của ma quỷ mà Vermouth vô cùng căm ghét, và hình như Sherry và "người kia" còn có mối quan hệ vô cùng đặc biệt. Tổ chức ra nhiệm vụ lần này lại có vẻ đặc biệt hợp ý mình, vừa được hợp tác với "người kia", vừa có dịp giúp Vermouth trừ khử Sherry. Martini nhìn thật lâu vào hình ảnh cô gái xinh đẹp với mái tóc màu nâu đỏ vô cùng đặc biệt, Sherry mong sớm được gặp cô!

Khẽ giơ tay lột bỏ lớp hóa trang trên gương mặt, khuôn mặt ngây thơ không còn nữa mà thay vào đó là một cậu bé với các nét giống Vermouth như tạc, chỉ khác là có chút ranh mãnh và không có nét nữ tính của một cô gái mà thêm vào chút mạnh mẽ của con trai với đôi mắt xanh lá cây và mái tóc bạc được thừa hưởng từ bố.

Từ giờ phút này Danne Vineyard chính thức rời khỏi sân khấu nhường sàn diễn cho Aki Genever, một học sinh tiểu học. Các bạn có thấy hồi hộp không ạ? >.<!!!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hello các bạn. Vì sợ các bạn thắc mắc nên mình bật mí là tên tổ chức đối đầu với tổ chức áo đen sẽ là một tổ chức với bí danh là tên các loại kẹo chocolate nhé
Teuscher
Được sản xuất từ những năm 1940, Teuscher là nhãn hiệu chocolate nổi tiếng ở Thụy Sĩ được đứng tên dựa trên người sáng lập ra nó - Doft Teuscher, người đã đi khắp các ngóc ngách trên thế giới để tìm ra những nguyên liệu cacao có hương vị tuyệt vời và độc đáo cùng các loại hoa quả và hạnh nhân khác để tạo ra một loại chocolate cho riêng mình. Sau 70 năm hoạt động, chocolate của Teuscher đã có hơn 100 vị và mỗi tuần hãng này đem sản phẩm của mình chuyển tới khắp nơi trên thế giới.


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 3: Ký Ức Không Vui !!!

- Aki, Chạy ! Chạy đi ! Chạy nhanh lên, đừng quay đầu lại !

-Mẹ, con không bỏ rơi mẹ đâu. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.

Một cậu bé bám chặt vào tay mẹ, cả người run lên như sắp khóc nhưng vẫn kiên cường không chịu rơi nước mắt. Xung quanh cả hai người tràn đầy khói bụi, ngọn lửa vẫn đang tràn lan tàn phá khắp nơi, một khung cảnh địa ngục.

- Vermouth, cô đã bị FBI bao vây rồi, đừng kháng cự trong vô ích nữa. Chúng tôi hứa sẽ đảm bảo cho cô và con trai được an toàn nhưng cô sẽ phải trả giá cho những hành động sai trái của mình. Cô không còn đường thoát nữa rồi.

Giọng một người đàn ông đanh thép vang lên, lại còn tràn đầy tự tin nữa, như để minh chứng cho điều ông ta nói là thật, vài bóng người dần dần hiện lên qua lớp khói bụi đen ngòm, điếc đặc mùi thuốc súng, các đặc vụ FBI xuất hiện rồi.

Khuôn mặt Vermouth trầm xuống, trên gương mặt lem luốc lại càng nổi bật đôi mắt sáng ngời, đầu hàng ư? Quá muộn rồi, đã bước lên con đường này sẽ không bao giờ lại có chuyện quay đầu. Chỉ có kẻ thất bại mới sợ sệt và hối hận thôi, cô sẽ không phải những kẻ tầm thường đó.

- Aki, nghe lời mẹ, chạy dọc theo đường ống này rồi sẽ có người đón con ở đó. Đừng ủy mị một cách ngu ngốc nữa, mẹ sẽ theo sau. Chạy đi, đừng dừng lại.

Vermouth bất chợt gỡ mạnh tay Aki đang bám trên tay áo ra rồi xô cậu nhóc xuống hệ thống cống ngầm, một mình cô không nắm chắc bảo vệ Aki an toàn thoát ra giữa vòng vây của lũ điệp viên đã qua đào tạo kĩ lưỡng này. Người của tổ chức đã được Anokata ra lệnh hành động, sẽ tới trong chốc lát thôi, chỉ cần cố gắng chống đỡ một chút nữa, sẽ an toàn...

" ĐOÀNG"

- Mẹ, khongggggggg !

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

- Không được bắn ! KHÔNG

Martini chợt bật choàng dậy cả người cậu ướt đẫm mồ hôi, mái tóc màu bạc cũng dính bết vào sau gáy làm mất đi vẻ sáng bóng sang chảnh vốn có. Cánh tay đã bớt đau nhưng cả người Mar vẫn run lẩy bẩy một cách vô thức. Dù đang ở một mình nhưng không hiểu sao cậu vẫn thấy có chút xấu hổ, một giấc mơ mà cũng dọa mình tới mức toát cả mồ hôi như vậy, đúng là không biết nên quăng mặt mũi ra cái xó nào nữa.

- Trông tinh thần con có vẻ rất tốt nhỉ, Aki nhỏ bé của mẹ.

Bất chợt cánh cửa phòng bật mở tung, Vermouth đã về từ lúc nào và đang mặt mày rạng rỡ cầm một ly rượu Gin nhâm nhi đầy thích thú.

- Trông mẹ chả có ý tốt gì cả, không hiểu lại định bày mưu gì nữa đây. Mỗi ngày một bộ mặt đi khắp thành phố và moi thông tin trúng thưởng từ mấy thằng bán vé số. Martini vừa càu nhàu vừa lấy cái khăn lau mồ hôi ướt đầm đìa trên người, mới "7 tuổi" mà, vô tư đê.

- Mẹ không thể ngờ con nghĩ xấu về mẹ như vậy. Hỡi ôi, con có bao giờ dành thời gian suy nghĩ cho cái thân già mà mỗi sáng thức dậy mẹ đều nghe tiếng xương cổ kêu răng rắc, xương sườn nghe rào rào. Vermouth bất chợt nhào đầu vào mớ tóc của Martini mà dụi lấy dụi để ra vẻ ta đây oan ức lắm. Bà cáo già này, Martini nhủ thầm.

- Mà đùa thế là đủ rồi, tổ chức đã có lệnh bắt con về Nhật vào ngay chiều nay. Lũ cáo già đó chỉ mong có thể bắt nạt một con dê non mới vào nhưng đó chỉ xảy ra khi con không có bản lĩnh thôi. Hãy chứng tỏ cho tổ chức thấy con là một con dao sắc bén.

Vermouth chợt khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc khi giao phó nhiệm vụ, Martini cũng không ngạc nhiên, đã nghỉ xả hơi một thời gian dài rồi. Tổ chức sẽ không nuôi không bất kì một ai, nhất là một cục bột có giá trị lợi dụng, FBI, cuối cùng cũng có thể trả lại mối hận năm xưa.

Chương 4: Trở lại Nhật Bản! Gặp lại Gin

Tại sân bay Tokyo, mọi người đều hiếu kì quay đầu ngoái nhìn về phía hai người đàn ông mặc bộ cánh đen từ đầu tới chân, một người to lớn, gương mặt có phần bặm trợn đeo một chiếc kính râm. Còn người kia lại khá cao, gầy, điều đặc biệt là anh ta có mái tóc màu bạc khá dài thả xuôi dọc theo chiếc áo khoác đen, có vẻ đặc biệt, đặc biệt lạnh lùng, cũng đặc biệt nguy hiểm.

Vodka có chút bất an quay ra nhìn Gin:

- Đại ca, đã qua hai chuyến bay từ New York tới rồi, chỉ là vẫn chưa nhìn thấy cậu ta.

- Kiên nhẫn Vodka, Martini không phải nhân vật tầm thường. Chúng ta có thể mong chờ một điều gì đó lớn lao mà cậu ta có thể cống hiến cho tổ chức.

Gin nhếch mép, trông không có vẻ gì là mất kiên nhẫn khi chờ đợi, thay vào đó lại có vẻ chút hứng thú. Vodka không biết có phải mình nhìn nhầm không, nhưng có vẻ một chút gì đó đại ca có vẻ không lạnh lùng như vẻ thường ngày, mà chắc chỉ là nhìn nhầm thôi.

- À, nhân vật chính của chúng ta kia rồi, Vodka.

Vodka nghe Gin nói bèn quay lại nhìn vào lối ra sân bay, một thằng nhóc mới 7 tuổi có mái tóc màu chocolate rối bù mặt không biểu cảm đang bước nhanh phăm phăm tới chỗ họ, không hiểu sao lại cảm thấy khá tức cười. Thằng nhóc này mà cũng được coi là thành viên của tổ chức sao, chỉ sợ còn không bõ dính răng của cảnh sát ý chứ, nhưng có cho thêm 10 cái gan thì Vodka cũng không dám cười ra tiếng, Gin không tốt tính với thành viên không có kỉ luật như vậy.

Martini nhìn chăm chăm vào người đàn ông cao gầy trước mặt, im lặng ( tội nghiệp anh zai Vodka bị ngó lơ ghê), không hiểu sao bỗng có cảm giác không nói nên lời. Đã 17 năm rồi, cậu vẫn giữ món quà sinh nhật lần đầu tiên của mình, một khẩu súng có màu bạc rất chói mắt, rất đẹp, nhưng thay vì bắn ra đạn nó lại bắn ra chocolate, tuy Vermouth chưa từng nói ra món quà đó do ai gửi nhưng Martini vẫn đoán ra được là người đàn ông trước mặt tặng, là Gin, là ...

- Thay vì chúng ta tiếp tục ở lại đây làm trò con bò cho bọn ngu si kia nhìn thì sao không lên xe nhỉ, tôi không có nghĩa vụ phải nhìn anh đứng trơ mắt ở đây đâu.

Gin lạnh lùng chui vào xe không thèm đoái hoài gì đến Martini, Vodka mở cửa xe cho cậu rồi cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái tiếp tục thân phận tài xế. Mar dở khóc dở cười nhìn hai thằng cha đầy người toát ra vẻ nguy hiểm " không vui xin chớ lại gần", bây giờ chui vào xe cùng thì cậu cảm thấy hơi mất mặt. Vốn định lúc đầu gặp mặt sẽ làm điều gì đấy ra vẻ ta đây không dễ chọc thì lại bị bầu không khí cảm động tràn lan vô tội vạ khiến quên mất ý định ban đầu, bây giờ cũng đành chịu không giở trò mèo gì được nữa.

Bầu không khí trong xe yên lặng quá !!!

- Chào anh, Gin !

Gin trợn trắng mắt, không thèm để ý.

- Chào anh, Vodka !

Vodka mặt mày giật giật, như nuốt phải ruồi bọ. Một thằng nhóc 7 tuổi ra vẻ người lớn cái gì, định hù chết người à.

Martini mặt mày có chút xấu hổ, bầu không khí thế này là sao chứ, mình chỉ định làm cho hai bên có vẻ không khách sáo như thế, có vẻ vẫn là phản tác dụng rồi, haizzz.

- Tôi không ngờ là tổ chức lại cử một thằng nhóc tới Nhật Bản, mọi việc vốn đã rất phức tạp rồi, cho dù có cậu ở đây cũng không làm mọi thứ dễ dàng hơn đâu. Martini, tôi không cần biết cậu có thân phận thế nào, cho dù có là con của cô ta. cậu cũng sẽ không được ưu ái hơn đâu, mọi thứ sẽ được đánh giá dựa trên những hành động của cậu.

Gin tiếp tục kiểm tra thông tin trên một chiếc laptop cũng màu đen nốt, có vẻ chỉ là tiện mồm nói ra. Chẳng lẽ anh ta sợ người khác không biết mình là tổ chức áo đen sao ???

- Anh nghi ngờ năng lực của tôi sao, Gin ? Vẫn là anh nghi ngờ quyết định của Bacardi, tổ chức không bao giờ dùng một tên vô dụng. Nếu muốn rõ ràng hơn... cứ giao nhiệm vụ cho tôi luôn đi, Gin !

Martini bắt chước điệu cười lạnh đáng chết của Gin, tiếc là trên mặt Gin nhìn ngầu bao nhiêu đến phiên một thằng nhóc 7 tuổi thì lại thành phiên bản hài hước thu nhỏ làm Vodka suýt phì cười.

Gin liếc mắt sang một bên làm Vodka trở lại vẻ đàng hoàng ngay lập tức. Không hiểu sao trong đầu Gin lúc này chỉ là suy nghĩ muốn chỉnh thằng nhóc chết bầm này một trận nên thân, cũng đáng ghét và phiền nhiễu y chang Vermouth vậy, rất khó chịu.

- Nếu cậu sốt sắng muốn chứng minh bản thân thế thì tổ chức cũng đang có nhiệm vụ cho cậu đấy. Hãy chứng minh cho mọi người thấy cậu sẽ không tha chân sau của tổ chức, xứng đáng mang bí danh mà Anokata đặt cho cậu.

Gin bỗng nhếch miệng cười đắc thắng, có cảm giác như đã bẫy con mồi vào tròng. Cho dù Martini chợt nhận ra thằng này cười có vẻ không tốt lành gì nhưng đã phóng lao phải theo lao, đành phải làm thôi.

Chính vì một phút nông nổi đâm đầu vào cái bẫy của Gin mới tạo ra cơ hội gặp mặt giữa Martini và cậu thám tử lừng danh- Conan.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 5: Cậu bé bị mất trí nhớ
Trên con đường phố Beika.
- Ba à, sao hôm nay ba lại có tiền dẫn con với Conan đi ăn thế này ? Dạo gần đây làm gì có người nào nhờ ba phá án đâu, nhà hàng này sang trọng lắm. Một bữa ăn cũng mất tới gần 8000 yên chứ có ít đâu.
Ran lo lắng hỏi ông Mori, từ ngày có nhóc Conan tới công việc của ông thám tử gà mờ rõ ràng dễ dàng hơn nhiều, đôi khi cũng xông xênh hơn một chút nhưng việc chi ra một số tiền lớn như vậy cũng hơi quá sức. Ran luôn lo lắng cho ông bố nát rượu lại hám gái của mình, nhưng tình cảm của hai bố con vẫn luôn là rất tốt.
- Ran con lo lắng nhiều quá, cẩn thận lại trở thành bà cô già khó tính giống như ai đó, suốt ngày lải nhải điếc cả tai. Ông Mori càu nhàu
- Cháu thấy chị Ran nói đúng mà bác.
- Này thì đúng này, thằng nhãi ranh suốt ngày lẻo mép. Lần sau cấm mày bén mảng lại gần hiện trường vụ án nghe chưa, không lần sau cứ ở nhà, không lẽo đẽo theo nữa.
Lần này thì ông Mori thẳng tay cốc một phát đau điếng, chẳng mấy chốc trên đầu nhóc Conan nổi lên cục u to tướng khiến Ran vô cùng bất mãn.
- Ba, sao ba lại đánh Conan nữa rồi. Thằng nhóc ngoan thế, với cả nhờ nó phát hiện ra manh mối vụ án ba mới tìm được thủ phạm, sao ba cứ đánh Conan thế.
- Hừ thằng nhóc láu cá.
Ông Mori tức giận nhìn Conan ra vẻ đáng thương với Ran, suốt ngày chỉ biết làm nũng với con bé.
Mọi người dân sống quanh phố Beika cũng đã quen với cảnh náo nhiệt của bố con ông Mori, mỗi ngày làm việc cũng như là để giải trí, bớt mệt nhọc. Những tưởng hôm nay sẽ chỉ là một ngày nghỉ bình thường, nhưng có vẻ hôm nay sẽ không giống mọi hôm đây.
- Ôi, anh Mori đấy sao !
Bất chợt giọng nói của một cô gái trẻ kêu to, đó là một cô gái trẻ độ 21, 22 tuổi có gương mặt rất xinh đẹp khả ái đang vui vẻ vẫy tay với ông Mori.
- Xin chào Keiko yêu dấu, hôm nay trông cô vẫn đẹp như mọi khi! Chiếc váy này của cô đẹp quá, mặc vào trông trẻ trung khác xa so với ... Oái oái, Ran bỏ tay ra, đừng véo nữa. Úi daaa.
- Bố đừng làm mất mặt chúng con nữa, suốt ngày đi trêu chọc người ta, đừng quên là bố có vợ con rồi đấy.
- Hai bố con anh Mori hài hước quá, chả bù cho em vẫn vò võ cô đơn một mình. Cô Keiko khẽ than, có chút hâm mộ nhìn hai bố con đang chí chóe với nhau.
Bất chợt một cô gái khác đi lên, làn da có chút lấm tấm tàn nhang nhưng đôi mắt to tròn, có chút ngập ngừng hỏi:
- Chị Keiko, rốt cuộc mình có gọi điện thoại tới bệnh viện nữa không ??? Cũng đã gọi 3 bệnh viện rồi ...
Ran có chút ngạc nhiên:
- Ủa, chị bị bệnh sao Keiko, sao lại cần gọi tới bệnh viện.
Conan cũng chăm chú hẳn lên, có lẽ thám tử luôn có trực giác rất nhạy có thể đánh hơi thấy mùi vị của vụ án. Cô Keiko có chút băn khoăn:
- Không, không phải chị bị bệnh mà vừa nãy có một cậu bé rất lạ tới cửa hàng của chị mua đồ. Chị nghĩ có lẽ cậu bé ấy vừa trốn khỏi bệnh viện nên đang gọi điện tới các bệnh viện xem có ai vừa trốn không ? Cậu nhóc ấy còn nhỏ lắm chị sợ lỡ có việc gì...
Máu thám tử của Conan bắt đầu sôi lên, không ngừng hỏi han chị Keiko thì chị nhân viên lúc nãy bỗng lên tiếng:
- Lúc nãy chị Keiko có ra ngoài nên không rõ lắm, ngài Mori, cháu là Anna. Hay là để cháu kể được không ạ. Chị Anna có vẻ ngập ngừng dò hỏi, là một cô gái dịu dàng.
Ông Mori trở nên nghiêm túc hơn, là một chuyện liên quan đến cậu bé không thể qua loa được, nhất là còn liên quan đến Keiko.
- Dạ, là lúc nãy cháu đang trông cửa hàng thì có một cậu nhóc khá nhỏ, chắc chỉ khoảng 7 tuổi thôi bước vào. Cháu khá để ý vì thấy cậu nhóc có mặc quần áo bênh viện, không biết có phải trốn viện ra không nữa.
Conan dò hỏi:
- Ủa, vậy cậu ấy có biểu hiện gì lạ không chị ?
Anna khẽ nhíu mày suy tư:
- Chị thấy cậu ấy có vẻ là cậu ấm của một gia đình nào nữa, cậu nhóc ấy chọn đồ rất đắt và gần như là không quan tâm đến giá cả, đây mọi người xem, đây là hóa đơn mua hàng lúc nãy của nó, gần 20000 yên.
Mọi người bỗng hút sâu một hơi, ông Mori liếm mép
- Một thằng nhóc mang hơn 20000 yên đi mua quần áo một mình ư, còn mặc đồ bệnh viện.
Chị Anna thêm vào:
- Không chỉ 20000 yên đâu ạ, lúc cậu ấy mua đồ cháu thấy có ít nhất mấy trăm ngàn yên trong ví, ấy vậy mà lại không có người lớn đi theo, rất là kì lạ. Lúc đấy cháu có hỏi cậu ấy rằng em không có ai đi cùng ư thì cậu ấy khá bối rối, thậm chí còn không nhớ nổi tên, địa chỉ và người nhà của mình. Cháu đoán là có thể cậu ấy mất trí nhớ, thậm chí còn là trốn bệnh viện ra ngoài.
Conan và ông Mori bỗng trở nên vô cùng sốt sắng, vội vã hỏi lại chị nhân viên Anna:
- Vậy cậu ta đi đâu rồi hả chị ?
- Thằng nhóc ấy trông như thế nào ?
Chị Anna có chút giật mình, hơi bối rối nhìn hai tên thám tử đang hừng hực lửa trinh thám trong mắt:
- Cháu lúc nãy có nghe nhóc ấy thì thầm cái gì mà trường tiểu học Teitan, có lẽ đi về hướng đấy rồi chăng. Mà cậu nhóc ấy cũng khá là đẹp trai đấy ạ, tóc và mắt màu nâu chocolate, có lẽ sẽ dễ tìm thôi.
Chị Anna chưa kịp nói xong đã cùng cô Keiko trân trối đưa mắt nhìn về phía trước, Ran và Conan đã chạy như bay về hướng trường tiểu học Teitan, để lại ông Mori cũng đang lếch thếch chạy như con vịt què đằng sau.
***
Còn tiếp nhưng hôm nay mệt quá mình viết tới đây thôi, tình tiết về sau rất hấp dẫn mọi người đón xem nhá ^o^
 
Chương 6: Aki Genever
Cổng trường tiểu học Teitan bây giờ đang vắng tanh vắng ngắt, không hề có bóng dáng của cả học sinh hay một ai khác, có chăng cũng chỉ là bác bảo vệ già khó tình đang ngủ gật dưới gốc cây phong xum xuê, trông thế thôi chứ đó cũng là một người rất tốt, rất được bọn trẻ con quý mến vì dù trách mắng rất nhiều nhưng lúc nào ông cũng để bọn học sinh đi muộn vào trường cho kịp buổi học. Trên hè phố, chỉ còn lác đác vài người đang cố gắng rảo bước nhanh nhất có thể tránh ánh nắng chói chang, nhìn thì có lẽ là dân công sở đang tranh thủ giờ giải lao đi đến tiệm cơm gần đó nghỉ ngơi, họ vội tới mức không nhìn thấy bóng một đứa trẻ đang ngồi nép vào cây cột điện ở góc đường, mặt mày trông bơ phờ, mệt mỏi.

- Hộc, hộc. Ran, Conan, hai đứa làm gì mà chạy nhanh thế hả, còn kinh khủng hơn cả chạy maraton nữa.

Không màng hình tượng, ông bác mệt lử ngồi bệt dưới đất mà thở phì phò, mệt tới thè cả lưỡi ra thở, cả người mồ hôi đầm đìa.

- Ba à, dạo này ba không chịu rèn luyện sức khỏe gì cả mà suốt ngày nhậu nhẹt rồi mạt cược, haizzz. Đáng xấu hổ.

- Ta làm gì kệ ta chứ, còn con nữa. Mau đi tìm nhanh lên chúng ta còn đi ăn cơm, ta đói quá chừng.

Cũng mặc kệ ông Mori đang làu bàu, Ran vội vã quay người giúp Conan đang lăng xăng chạy khắp nơi tìm. Không biết vì sao mà bây giờ cả người nó bỗng nhiên đổ mồ hôi ra như tắm, không phải mệt, Conan tự hỏi: mà là lo lắng và hồi hộp. Chắc do lần đụng độ với bọn tổ chức áo đen lần trước tới bây giờ vẫn làm mình hoảng hồn, bỗng chốc gặp lại hai tên khốn kiếp đã làm mình từ một học sinh 17 tuổi trở thành thằng nhóc 7 tuổi, nhưng cũng nhờ thế mà mình biết hóa ra tổ chức lại là một thế lực kinh khủng tới như vậy, ngay cả FBI cũng chỉ dám cẩn thận thăm dò. Conan khẽ thở dài bất đắc dĩ: cuộc sống như vậy tới bao giờ mới có thể chấm dứt đây.

Bỗng nhiên tiếng Ran gọi giật cắt đứt suy nghĩ trong đầu Conan và hình tượng thê thảm của ông Mori:

- Ba ơi, Conan. Mau lại đây, con tìm được cậu bé rồi. Conan đang nghĩ ngơ ngẩn bỗng nhiên phục hồi lại trước tiên, chân như gắn tên lửa phóng vèo vèo xuống cây cột điện ở góc phố.

Cậu bé đang ngồi trên đất nhìn thấy hai người lạ mặt đến, một ông chú vẻ mặt rất chi là đáng khinh bỉ và một thằng nhóc con mặt rất ư là hình sự thì khẽ giật mình hoảng sợ lui vào trong góc tường, ít nhất trong mắt Conan và ông Mori thì là hoảng sợ nhưng ở một góc độ khác, không biết từ lúc nào trên tay cậu bé bỗng xuất hiện vài chiếc kim châm tuy mảnh mai nhưng lại vô cùng sắc bén, đó không phải sự sợ hãi mà là sự chuẩn bị để phản công, như một con sói đơn độc bị dồn vào đường cùng.

Thấy vậy, Ran dịu dàng mỉm cười, nụ cười ấm áp không thua gì một cốc cacao ấm nóng vào trời mùa đông lạnh lẽo:

- Không phải sợ, không phải sợ. Đây là ba của chị, thám tử Mori Kogoro còn đây là em trai chị, Conan. Có phải em bị lạc mất gia đình không, em biết địa chỉ nhà ở đâu không? Nói ra đi chị và ba sẽ đưa em về nhà nhé.

Nghe thấy thế, cậu bé có vẻ bình tĩnh hơn, đôi mỗi khô nứt nẻ tới mức nhìn thấy cả tia máu khẽ mấp máy, thì thầm nhỏ tí xíu:

- Em không nhớ gì hết.

Ran có chút giật mình quay lại nhìn ông Mori và Conan, cậu nhóc trông bây giờ thê thảm với một tạo hình không thua gì người chạy nạn ở Châu Phi. Mặt mũi lấm lem bụi đất, chân tay thì bị trầy xước nhiều khủng khiếp, đôi chỗ bị rách thấy cả d.a thịt, trên đầu thì quấn một chiếc băng trắng bự tổ chảng, máu thấm ra ướt cả khăn. Quần áo thì trông vừa lôi thôi vừa buồn cười, giống như chị Anna nói vừa mới mua nhưng lại vội tới mức quên cả cắt mác, lủng là lủng lẳng treo sau gáy, dưới chân còn xuất hiện chiếc ba lô cũ mèm, xơ xác trông không hợp một tí nào với bộ quần áo đắt tiền.

Ran bèn quay lại năn nỉ ông Mori đầy đáng thương:

- Ba à, mình giúp em ý được không, trông em ấy có vẻ mệt với đói lắm. Lại còn bị lạc mất ba mẹ rất đáng thương!!!

Thoáng chốc mặt ông Mori còn khó coi hơn nuốt phải ruồi bọ:

- Không bao giờ, một mình thằng nhóc Conan đã đủ phiền toái rồi giờ lại thêm thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này nữa. Ôi ngày Chủ Nhật của tôi, Tzuyu của tôi, Meena của tôi. Chúng ta có thể tống nhóc con tới bệnh viện rồi nhờ cảnh sát giúp đỡ tìm nhà cho nó. Sato, Takagi với Chiba chắc sẽ vui lòng giúp....

- KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC. Không cho gọi cảnh sát, không cho phép mấy người làm chuyện đó.

Bỗng nhiên cậu bé cắt phăng lời ông Mori, gằn lên từng tiếng. Phút chốc, Conan sởn cả da gà, cậu cứ tưởng mình lại đứng trước mặt bọn tổ chức áo đen đấy. Vẻ mặt này, giọng nói này, đến cả cái khí chất khiến người ta ớn lạnh từ trong xương cốt hoàn toàn giống hệt với hắn, Gin. Nhưng chả lẽ chúng đã phát hiện ra mình? Không, không đúng, nếu thế hẳn chúng đã phải diệt khẩu mình từ lâu rồi. Còn tên này là ai, chả lẽ cũng giống Haibara là thành viên phản bội tổ chức nên đã uống viên thuốc kia để trốn thoát.

Mặc cho Conan đang đứng như trời trồng, ông Mori lại có vẻ vô cùng gượng gạo. bối rối:

- Thôi, thôi được rồi, Ta chịu thua rồi, nhóc con. Ta sẽ tìm cha mẹ cho nhóc được chưa.

Oong Mori miễn miễn cưỡng cưỡng nói, mặt mày thất thểu như cái bánh đa ngâm nước vậy.

- Tốt quá rồi, Ran vui mừng rồi quay sang lau một vết nhọ trên mặt cậu bé:

- Vậy bây giờ ba chị sẽ giúp em tìm ba mẹ. Không phải lo, ba chị là thám tử Kogoro ngủ gật rất nổi tiếng nhưng trước đó... Em phải về nhà chị tắm rửa, băng bó và ăn trưa trước đã. Được không? Em không muốn về nhà trong bộ dạng đáng đánh đòn này chứ?

Ngẩn người nhìn vào đôi mắt Ran, cậu bé có chút hoảng hốt cúi đầu né tránh bèn nhìn xuống mặt đất như thể dưới đó có thứ gì đó rất thú vị, khẽ nói nhỏ:

- Dạ.

Thế rồi Ran dắt cậu bé đi trước, ông Mori xách ba lô lếch thếch đi theo sau bỏ lại Conan vẫn đứng đó với trăm ngàn câu hỏi đang quay cuồng trong đầu. Hi vọng ngươi sẽ không giống như những gì ta suy đoán, nếu không...- Conan cắn răng gọi với theo:

- Chị Ran, bác Mori. Đợi với!!!

Nếu không ta sẽ đích thân vạch mặt nạ của ngươi ra, trong mắt Conan bỗng lóe ra ánh sáng đầy kiên quyết, sắc bén
 
×
Quay lại
Top Bottom