[Longfic] Cầu vồng tình yêu

kul.luna

Thành viên
Tham gia
15/4/2012
Bài viết
27
Đây là Fic đầu tay của em, ngần ngừ mãi mới dám post á. mọi người com nhìu cho em nha!!!
Tác giả:( em không có biết tiếng anh, thông cảm ha mọi người): Em, Luna
Thể loại: Tình cảm, hành động, pha chút lãng mạng
Các nhân vật: Của bác G.A, nhưng ssos phận của họ đều là của mình
Độ tuổi đọc: Ai cũng được, miễn sao hiểu.
Nội dung: Một chàng hoàng tử cá tính, một cô công chúa si tình, liệu 2 người có thể đến với nhau?
Sơ yếu lý lịch
Kudo Shinichi: Hoàng tử vương quốc Kudo. Là 1 người cực kì đẹp trai, học giỏi, nhìu fan nữ. Tình tình khó ưa, hay làm người ta phát khóc. Thích bắn súng, đọc truyện trinh thám.
Hattori Henji: Hoàng tử vương quốc Maya, láng giềng với Kudo. Bạn chí thân của Shinichi. Khác với Shin, Hattori hòa đồng, có tính cưa gái cao như Shin. Thích suy luận, nhưng ko siêu bằng Shin.
Ran Mori: công chúa vương quốc Mori. Là người xinh đẹp, nhưng luôn bị ganh ghét. Cô bị người ta dèm pha rồi phải trốn ra khỏi nhà vì sợ người ta giết. Thích thêu thùa, may vá.
Sonoko Suzuki, công nương vương quốc Kudo. Chảnh chọe, mê trai đẹp. Rất htichs shopping. Hiện đã có chồng là Makoto, đang du học nước ngoài. bạn thân của Kazuha.
Kazuha Kawaji: là vợ chưa cưới của Hattori, công chúa vương quốc Miruto. hiến lành, đức độ, nhưng vớ phải tay Hattori đúng thật là khổ. Thích gảy đàn và may vá.
Shiho Kudo: em gái ruột của Shinichi. là người lạnh lùng, vô cảm. là vợ tương lai của quốc vương Hakuba. Rất quý Ran và luôn bảo vệ Ran khỏi bị tấn công của những Fan cuồng Shinichi.
Hyu Hakono: công chúa vương quốc Maka. yêu shinichi đến phát điên. là 1 người hiền lành nhưng khi Ran tới thì trở nên độc ác chiếm lại Shin.
Hakuba Hakono: Quốc vương vương quốc Maya, thầm thích Shiho. Đẹp trai, thương dân, anh luôn được thần dân yêu quý.
Và 1 số nhân vật khác

Lưu ý: đây là vương quốc thời hiện đại nghen!




Chap 1: Nàng công chúa bỏ trốn
Ran đang chơi đùa ngoài vườn thượng uyển. thời tiết hôm nay thật đẹp. Cô thích thú nhìn những đám mây trắng trôi bồng bềnh và vườn thảo dược tươi tốt của mình. Phải, đây chính là công chúa Ran Mori, con gái duy nhất của đức vua Korogo Mori. Cô là 1 thầy thuốc giỏi và có tấm lòng nhân hậu. Ran yêu quý tất cả mọi người, trừ một người, công nương Kito, chị họ của mình. Dĩ nhiên là cũng ko thể nói là ghét, mà lúc nào cô cũng có ác cảm với Kito. Cô ta vì muốn chiếm lấy Hoya, người yêu của cô. Chỉ vì anh ấy đẹp trai, lại con nhà có thế lực của triều đình. Nhưng Ran ko hiểu, những gì cô đang có thì Kito cũng muốn có bằng được.
Đức Vua lại có máu hám “ của lạ” nên đã lập 1 người đàn bà khác làm phi.Bà ta là 1 người sắc nước hương trời, tên là Korila. Hoàng hậu Eri thì lại là người nhu nhược, ko cản được nhà vua, mặc dù bà là 1 người mẫu nghi thiên hạ. Eri luôn bảo vệ cọn gái của mình khỏi những trò đùa độc ác của Kito. Nhưng từ ngày Korila lên làm phi, hoàng hậu bỗng lâm bệnh nặng, Ran lo lắm. Cô cố gắng tìm mọi phương pháp để chữa bệnh cho mẹ, nhưng đã không thành công. Một hôm đức vua ra ngoài săn bắn, vài ngày sau mới về, Ran đang chăm sóc cho mẹ thì cửa bỗng xịch mở, Kito và Korila bước vào. Ran ngờ ngợ sẽ có chuyện xảy ra với mẹ con mình. Korila tới, nhẹ nhàng đặt tay lên trán mẹ Ran như hỏi thăm, mắt dịu dàng nhìn cô. Ran chưa kịp mừng thì thấy bà Eri thét lên. Định thần thì thấy khắp mặt mũi mẹ cô, chỗ nào cũng thấy loang lổ những vệt bầm tím. “Rắc” xương bà quặn quẹo đau đớn. Ran hốt hoảng kêu lên:
- Thái Y, thái y đâu rồi, người đâu, tới giúp ta mau!!!
Cô gọi đến khản cả tiếng, chẳng ai tới. Lúc này Ran mới nhìn Korila và nói:
- Bà…bà đã làm gì mẹ tôi?
- Làm gì à…Hahaha- Korila cười sặc sụa- mẹ ngươi đáng bị như thế, bà ta đáng phải chết!
- Ko, bà phải cứu mẹ tôi, bà không được làm như thế- Ran nhào tới ôm lấy mẹ.
- Mẹ mày ko còn sống nổi 1 canh giờ nữa đâu. Bây giờ thì đến lượt…
- Hoàng hậu, công chúa, người có sao ko? Thái y, mau gọi thái y! vài tì nữ chạy vào đở lấy hoàng hậu. Mụ Korila bực dọc nói:
- Ta đi thôi, Kito. Một ngày nào đó, con nhóc kia, mày cũng sẽ được đi theo mẹ mày!
Mụ lại cười ha hả rồi bỏ đi.
Ran bần thần nhìn mẹ. Eri cố gượng đau, nói bằng hơi thở:
- Chạy đi, Ran, con mau chạy đi…Hộc hộc…Rời khỏi cái hoàng cung này, và….đi tìm hạnh phúc cho con..
- Còn mẹ thì sao, mẹ ơi… Ran vừa khóc vừa lay bà.
- Mẹ sắp chết rồi, con chạy nhanh lên, hãy nhớ, mẹ luôn yêu con cho đến tận cùng thế giới, đi nhanh đi con gái của mẹ..
- Mẹ ơi..
- Nhanh lên!
Ran vội vã hôn tạm biệt mẹ lần cuối, rồi chạy đến căn phòng của mình, Eri rơi nước mắt trông theo. Bà khẽ nhắm mắt lại cầu nguyện: Chúa ơi, con cầu xin người hãy phù ộ cho con gái con, Ran, con sẽ mãi tạ ơn người. và thế là bà không bao giờ mở mắt ra được nữa.
Về phần Ran, cô về phòng lên hành lý , cải trang thành 1 người dân thường, và không quên đeo sợi dây chuyền mẹ tặng, đợi đến tối mới khởi hành cho an toàn
Đêm. Gió thổi nhẹ, trời không trăng. Như vậy sẽ tốt cho mình hơn, Ran nghĩ vậy. Cô romns rén đến 1 bờ tường vừa tầm và cố hết sức leo qua. Phịch. Ran ngã xuống đất đau điếng. Cô cay đắng nghĩ,1công chuá sao có thể leo bờ tường và bỏ trốn một cách bí mật như thế này chứ. Nhưng vì mẹ, cô phải ráng lên. Leo qua tường cô bắt gặp 1 người kị binh đang ngồi ở góc tường. Cô thầm nghĩ, phen này mình sắp chết rồi. Nhưng ko, hắn đang say mèm nhưng sợ mọi người phát hiện thì sẽ bị trừ lương nên mới trốn ra một góc ngủ cho thật đã. Ran thở phào nhẹ nhõm nhưng bất giác những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.” Mình phải mạnh mẽ lên, vì mẹ, vì vương quốc này, mình nhất thiết không được khóc”. Rồi Ran lấy tay quệt nước mắt và chạy tuốt vào rừng. Cô chạy mãi, chạy mãi cho đến khi kiệt sức gục đầu vào một gốc cây. Trong khu rừng lập lòe những đàn đom đóm và những đốm lân tinh cứ chập chờn ẩn hiện khiên Ran sợ đến mức co rúm người lại. Cô ôm chặt lấy gói hành lí, và thầm mong cho trời sáng nhanh. Nhưng “ Thức khuya mới biết đêm dài” Trời vẫn ko thể sáng nhanh. Ran sợ quá đến ngất đi….
Khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang ở trên yên ngựa, và cô đang dực vào một tấm lưng vững chải, rắn chắc của một ai đó. Bỗng người đó quay lại và hỏi:
- Cô đã tỉnh rồi hả?
- Uhm, đây là đâu, và anh là ai- Ran hỏi
- Tôi đang tuần tra biên giới thì thấy cô trong rừng, đang bất tỉnh nhân sự nên mang cô về nước luôn.
- Nước…nào? Cô hỏi một cách ngở ngẩn.
- Hình như cô ko phải là dân bản địa. Dây là biên giới vương quốc Kudo.
- Uhm…Ran vẫn còn khá choáng.
Cả hai người về đến 1 ngôi biệt thự rộng lớn. Anh thanh iên lạ mặt đỡ cô bước xuống ngựa và vào nhà. Ran mở mắt ra ko nổi, và đã để cho anh muốn đưa đi đâu thì đưa. Sau khi đặt cô ngồi xuống, anh vào nhà lấy 1 chiếc khăn tắm và đưa cho Ran:
- phòng tắm ở cuối hành lang bên phải. Tắm đi cho khỏe.
Ran đón cái khăn từ tay chàng kia và nặng nề bước vào nhà tắm. Những dòng nước mát tràn đến từng ngóc nghách trên cơ thể của cô. Xong cô thay 1 bộ quần áo mới và bước xuống.
Đén lúc này anh mới ân cần hỏi Ran:
- cô uống trà chứ?
Ran khẽ gật đầu. Anh bước vào bếp pha đồ uống cho 2 người. Sao nhìn người thanh niên này mình có cảm giác hồi hộp quá!
Bên tách trà nóng, anh chàng mới hỏi về thân thế của cô:
- Cô là ai?
- Tôi là… chợt Ran khựng lại….chỉ là 1 thường dân thôi . Tôi bị h.ãm hại nên phải trốn đi. Nhưng…tôi vẫn chưa biết tên anh.
- Tôi là Kudo Shinichi! Cô cứ nghỉ lại đây, và ngày nữa tôi sẽ đưa cô về nhà tôi.
Ran bỗng thấy 1 cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng mình.

Thành phố Taka thật tấp nập và sầm uất. Người người đi lại đông như kiến cỏ. Ai cũng vận một bộ đồ thật đẹp và tươm tất, nói chuyện rôm rả. Chốc chốc cô lại lén nhìn chàng trai lạ mặt. Anh ấy thật tốt bụng và đẹp trai! Mái tóc đen hơi rối, gương mặt trông thật bảnh trai và nhất là đôi mắt, có màu mắt tự tự như cô, nhưng trong veo và đầy sự bí ẩn…Ê, sao mình lại ngắm và khen anh ta thế nhỉ? Ran tỉnh lại và cố xua những ý nghỉ đó ra khỏi đầu.

Shin có vẻ khá ngạc nhiên về cô gái này. Cô có suối tóc óng mượt, dài và suôn tự nhiên chứ ko như bọn tiểu thư suốt ngày đeo bám anh. Đúng gu của mình. Anh hiếm khi cười. Dường như chuyện đó là nghìn năm có một. Nhưng từ khi gặp cô gái đó, anh đã cười nhiều hơn mọi ngày. Nhưng cũng không hiểu sao, anh lại thoáng bối rối khi bắt gặp đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh. Hum…Shin tự cười thầm.

Muốn tới hoàng cung phải đi qua 1 cánh rừng. Nơi đây khá rậm rạp và hình như vẫn đang còn nguyên sinh. Xung quanh thường có cướp hoặc thổ phỉ. Shin và quân lính hết sức cẩn trọng và đi nhanh hết mức có thể để thoát khỏi khu rừng này.Nhưng rồi điều đó cũng đã đến. Shinichi cương mắt ra cố gắng nhìn xung quanh. Bỗng một lùm cây sột soạt và ùa ra khoảng chục tên cượp. lập tức những cận vệ của Shin lao xuống, sẵn sàng trong tư thế bảo vệ ngay lập tức. Ran cứng đờ người vì quá sợ hãi. Shinichi cũng lao xuống, tay lăm le thanh kiếm. Hai bên xông vào nhau. Quần thảo khoảng 1 h, quân của shinichi chiến thắng. Anh liền quay lại xe định đỡ Ran, nhưng 1 tên cướp lồm cồm bò dậy, và Ran cũng thấy điều đo.

Tên đó giơ thanh gươm lên. Shinichi vẫn chưa biết. Có lẽ anh tạm thời mất đi các giác quan tự vệ sau cuộc chiến căng thẳng. Không kìm được lòng, Ran lao xuống, om choàng lấy lưng Shin. Xoẹt….Mùi máu tươi xộc lên mũi anh. Ran ngã xuống. 1cận vệ lập tức giết chết tên cướp còn sống sót. Máu loang ra khắp chỗ đất Ran nằm xuống. Shin vòng tay ôm lấy Ran

- Đồ ngốc, cô đỡ hộ tôi làm gì?

- Uhm, để..trả ..ơn..anh. Tôi ngốc…thật nhỉ!

Ran ngất đi. Shin vội vã trèo lên yên một con ngựa. ôm Ran phóng như bay về hoàng cung…Này đồ ngốc, cô phải chờ đấy, đừng có mà đi trước khi tôi kịp cứu cô …
 
Tức quá, lại trễ rồi. Haizzzz. :KSV@16:
Mà bạn vít hay lém, nhất là mấy đoạn tả cảnh, phát huy nha bạn. :KSV@03:
Nhanh có chap mới nha ss :KSV@07:
 
Cảm động quá à, em tưởng dở quá nên mọi người không com. Sụt sịt. Cám on 4 người đầu tiên com cho mình nha. Tem sẽ chia đều cho 4 bạn.
Chap 2: Khổ đau bắt đầu

Về đến hoàng cung

- Thái y, trời ơi, mau gọi thái y.

Shinichi cảm thấy lo ngại thật sự. Máu từ cánh tay trái của Ran chảy ra quá nhiều. Anh lo là đường đao đã trút huyệt trên cánh tay

- sao rồi, cô ấy có sao không?

- (in lặng)

-Sao, ngươi có trả lời không hả- Shinichi vừa lắc cổ áo của vị thái y vừa hỏi.

- Phần gân của cánh tay đã đứt, huyệt đạo cũng bị tổn thương, thần e cánh tay của cô gái đã bị liệt hoàn toàn.

Shinichi sững sờ. Anh vội chạy vào căn phòng có Ran nằm. Và anh thấy cô đã tỉnh dậy, mắt xa xăm nhìn về hướng cửa sổ. Shinichi quỳ xuống bên cạnh gi.ường cô:

- Mori, tôi xin lỗi, xin lỗi.

Ran khẽ cười nhìn vị thanh niên- à không , hoàng tử chứ. Cô vội đưa bàn tay gầy guộc mảnh mai của mình vuốt ve mái tóc đen của anh, nói:

- không sao, không sao. Để trả ơn anh, tôi có mất một cánh tay của đáng mà. Vả lại, nó đã rời xa tôi đâu. Tôi cũng là 1 thầy thuốc, một ngày nào đó..tôi cũng sẽ tự chữa cánh tay của mình mà. Hoàng tử xứ Kudo lạnh lùng, băng giá mà chịu cảnh quỳ xuống trước gi.ường 1 cô gái thường dân như tôi không? Đứng lên.

Shinichi từ từ đứng dậy và nhìn co gái với 1 vẻ khó hiểu. Nếu như là người khác, sẽ bắt anh đền này đền nọ, thậm chí còn bắt anh cưới cô ta nữa. Nhưng không, người con gái này thì lại khác. Cô không khóc, thậm chí không nhăn. Cô vẫn nở một nụ cười thật ấm áp như mặt trời, chiếu sáng tâm hồn cô đơn của anh. Không giống như bọn con gái suốt ngày theo đuôi anh. Không thể nào…Shin thầm nghĩ.

- Thái tử bệ hạ, Hoàng hậu, đức vua và công chúa muốn gặp cô gái lạ mặt

-Cô ấy đang mệt, đợi hôm khác đi.


-Nưng bắt buộc ạ. Xin thái tử hiểu cho hạ thần.



Shinichi quay qua nhìn Ran, thấy cô mỉm cười đồng ý thì dịu dàng đỡ cô lên. Nhưng Ran bảo để cô tự đi, thái tử mà làm thế thì không nên. Cô vớ lấy cây gậy trong góc và bước đi, Shinichi cũng đi theo, tuy vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng như mọi ngày nhưng lòng thầm lo lắng cho Ran.

Ran chầm chậm bước vào đại sảnh trước cặp mắt hiếu kì của trăm người. Cô chẳng hề sợ vì cô cũng là công chúa mà, lễ gnhi phép tắc cô cũng được học từ nhỏ, mấy cái việc đi lại trong cung đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Cô vén váy bằng 1 tay và vái chào. Tất cả mọi người sững sờ nhìn cô gái lạ. Đức vua Yusaku vì quá ngạc nhiên nên hỏi:

- Cớ vì sao mà người chỉ chào được 1 tay?

Thưa hoàng thượng, tiểu nữ bị tay nạn hồi nhỏ,nên đã bị liệt 1 cánh tay
Ko phải….

Mọi người tập trung ra trước cửa. Thái tử điện hạ đẹp trai của họ đang tiến về đại sảnh, mặt vẫn lạnh băng. Cái này cũng khiến cho nhiều cô gái bất tỉnh.

- ….Cô ấy vì cứu con nên mới bị liệt…


Rầm…Cả hoàng cung rớt quai hàm.
Ran véo nhẹ Shin, thầm thì:

- Đừng có nói như thế chứ.

- Không, sự thật ..luôn chỉ có 1 mà thôi.

Sao- Yusaku ngạc nhiên.- Con hãy kể lại.

Shin kể từ đầu việc cứu Ran ra sao, Đi trong rừng như thế nào , Ran đỡ 1 đường gươm cho anh ra sao…..Quốc vương chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, người phán:

- Nào, Mori Ran, ngươi là ân nhân cứu con trai ta, cũng đã bị mất 1 cánh tay, vậy ta ban cho ngươi 1 ân huệ. Nói đi.

- Dạ, tiểu nữ không muốn mang ơn Thái tử điện hạ nên đã làm việc này chỉ vì 1 lẽ đương nhiên. Tiểu nữ không muốn gì hơn ạ.

Hoàng cung cùng vang lên đúng 1 chữ: HẢ! TiẾNG xì xầm bắt đầu vang lên: "trời đất, cô ta bị cái gì vậy?"

" Nếu như là ta thì đã sẽ xin được cưới hoàng thái tử."
" Nhỏ này bị điên rồi.". Một vài cô gái xì xầm lộ vẻ tức tối

Đức vua cũng không kém phần ngạc nhiên. Những người con gái như thế cổ chí kim mới có 1 người. Bất chợt, Shiho - nhị công chúa vương quốc Kudo nói bằng giọng đanh thép:

- Nếu cô ta không muốn nhận ân huệ, thì con sx nhận giùm. Mori Ran, cô nấu ăn có khá không?

- Dạ tiểu nữ nấu ăn cũng tạm ạ.

- Vậy ta ra lệnh cho ngươi từ giờ sẽ là phụ bếp hoàng cung. Mai ta sẽ cho người đến đưa ngươi đi nhận việc .

Em….Shin suýt gầm lên vì đứa em ngu ngốc này, đó là chỉ do shin nghĩ thôi, chứ ngoài đời Shiho ra đời thì thong minh sắc sảo gióng hệt anh.

- Con nghĩ sao vậy Shi? Cô gái này đã bị liệt 1 tay, mà phụ bếp là việc rất vất vả, ta sợ cô ấy không gắng nổi!

- Tì nữ đủ cả hai tay con sẽ cho làm việc nặng hơn, phụ bếp là phúc cho cô ta rồi.

- Vâng, tiểu nữ tạ ơn bệ hạ, hoàng hậu và nhị công chúa. Tiểu nữ xin cáo lui.

Nói xong Ran cúi chào mọi người và đi từ từ chống gậy ra cửa. Shin đau đớn chạy theo cô, nhưng không còn mặt mũi nào nhìn Ran, vì đã nợ cô 1 mạng mà còn về bắt cô làm công việc nặng nhọc…

Còn Ran được một tì nữ xếp cho căn phòng tồi tàn nhất, nằm ngay bên 1 khu vườn hoang và 1 cái hồ nhỏ rác nổi lềnh bềnh.

- đây là chỗ ở của cô….Cô ta nói bằng giọng khinh miệt- cô đúng là hồ ly tinh, quyến rũ hoàng thái tử, cô sẽ không yên được trong hoàng cung đâu!

Cô ta ngún nguẩy bỏ đi. Ran cắn môi để không cho tiếng khóc trảo ra…Lần đầu tiên cô bị rẻ rúng, khinh thường như thế này, chỉ vì cô cứu hoàng thái tử…Nhưng không sao- Ran vội quệt nước mắt và mỉm cười. Mình sẽ biến nơi đây thành 1 vườn thuốc và sẽ chăm sóc nó cho đến ngày phục quốc.

Ran bắt tay vào làm. Cô lấy 1 cái vợt đã cũ rồi vớt hết rác trong cái hồ. Tiếp theo cô tháo hết nước rồi đi gánh nước cho đến khi nào đầy hồ( Lưu ý: đây là cái hồ nhân tạo nhưng vì không sử dụng nên chỉ có hệ thống thoát nước, hệ thống cấp nước chỉ hoạt động với công suất 1/100). Nhìn Ran chỉ với 1 cánh tay xách nước khó nhọc Shin cảm thấy lương tâm bị cắn rứt vô cùng. Chưa có người con gái nào vì anh mà phải lao tâm khổ tứ đến thế. Cô gái này làm cho mình thấy hơi..rung động…Ahaha, mình bị cái gì vậy không biết….

Ran hoàn thành việc đó trong vòng 2, 3 ngày. Cô nấu ăn rất ngon, đến mức đức vua, hoàng hậu, nhị công chúa, và cả Thái tử của chúng ta, vốn là người kén ăn nhất, cũng phải tấm tắc khen ngon( Ran mà lị)

Cả ngày làm trong bếp vất vả, chỉ có buổi trưa là được nghỉ 3 tiếng( thay phiên nhau làm). Chỉ tranh thủ lúc ấy, cô mới chăm sóc khu vườn hoang thành 1 vườn thảo mộc khá ư là bắt mắt. Nhiều loại thuốc vương quốc Kudo còn không có, thỉnh thoảng thái y lại qua hái 1 ít dược liệu, Ran vui vẻ nhận lời. Cô còn hái và phơi khô chúng, rồi đợi thái y đến rồi đưa tận tay ông, làm vị thái y già cũng thương cô hết mực.

Nhưng những cô gái trong hoàng cung không chỉ ghen tị vì là ân nhân của thái tử, mà một phần là vì sắc đẹp của Ran. Ôi, phải là quốc sắc thiên hương. Với mái tóc dài chấm vai, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt xanh biếc nhẹ nhàng, nổi bật hàng mi cong và dài. Với suối tóc đen huyền mờ ảo, nhìn Ran càng lộng lẫy mặc dù ăn uống thiếu thốn, và trang phục chỉ là 1 đôi giày da và vài chiếc váy len.

Shiho sau việc làm của mình, cô rất ư là khó chịu khi trong hoàng cung lại có 1 người sắc đẹp trội hơn mình. Chỉ còn 1 tuần nữa là đám cưới của cô với quốc vương Maya mà còn quan trọng chuyện đẹp xấu. Nhưng trong lòng Shiho vẫn thấy tội nghiệp cho cô gái tên Mori Ran kia. Nhiều lần cô định chuyển Ran về khu chăm sóc hoàng thân nhưng nếu như vậy thì anh hai sẽ lập tức đưa con bé đó về làm nô tì cho anh mất. Nghĩ đi nghĩ lại kệ đi, mình cũng chả quan trọng, qua vương quốc Maya làm hoàng hậu sướng hơn làm nhị công chúa ở đây sao? Phụ vương và mẫu hậu suốt ngày chỉ quan tâm đến anh hai, còn mình thì không? Suốt ngày “ bé Shin, bé Shin”. Mình ao ước được một lần như thế thôi. Shiho khóc nhưng chỉ 1 phút sau cô lại đeo bản mặt lạnh lùng vốn có…

End chap 2

Không có được đọc chùa, mọi người com cho mình thì mình mới biết chỗ nào sai để mà sửa chứ
 
mình không rành về viết văn lém
nhưng với mình thì fic này của bạn rất hay
cố lên
 
Chap 3: Thêm 1 lần nữa

- Hoàng thái tử, công chúa Hyu Makoto bên nước Maya đã tới, mong thái tử ra đón công chúa.

Shinichi lại thấy bực. Cô ta suốt ngày bám lấy mình, không để cho mình yên một chút nào!

- Hãy bảo cô ta chờ ở….

- Shinichi, em tới rồi nè, nhớ em không ? Hyu chạy ào tới, choàng tay qua cổ Shinichi ôm ấp nũng nịu, làm anh suýt đau tim vì bất ngờ.

- Em làm ơn cho anh yên một tí được không? Anh đang bận.- Shinichi càu nhàu.

- Dù gì thì chúng ta cũng sắp kết hôn, em muốn làm gì thì làm. Mà này, em nghe nói có con bé nào tự xưng đã cứu mạng anh, tên Ran đúng không?

Shinichi giật thót người khi nghe đến tên Ran. Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực anh. Anh lắp bắp:

- Sao em …b…biết?

- Trời ạ, làm gì mà anh run thế? Bị cảm à? Shiho nói với em đấy! Mà mắc mớ gì anh phải giấu!

- “ Lại là nó, con bé ngốc nghếch” Shinichi gầm gừ- Không có gì, em về dự đám cưới shiho à.- Tươi tỉnh trở lại

- Uhm, thôi bây giờ em phải đi chọn áo cưới cho Shiho đây, có gì thì anh alo cho em được rồi. Hyu đi ra cửa, không quên tặng cho Shinichi 1 cái hôn phớt trên má.

- Hừ, làm cái gì mà lâu thế không biết, mình đói muốn lả rồi đây- Shin lầm bầm( ý là nói Ran sao mang đồ ăn trưa trễ)

0o0

Rõ là Ran mang đồ tới từ rất sớm, nhưng một vài tì nữ dùng dây ngáng chân cô, khiến Ran ngã nhào xuống= chỗ thức ăn cho thái tử bị đổ xuống hết, đã vậy cô còn bị trẹo chân nữa. Quay về làm lại từ đầu, Ran lại lết đến phòng của Shinichi

- Hoàng thái tử, thức ăn của ngài đến rồi.

- Cô làm cái quái gì mà lâu thế hả, tôi sắp chết vì đói đây.

- Tôi…Tôi xin lỗi( chẳng biết thanh minh gì cả)

- Thôi cô ra ngoài đi.

Ran khẽ chào Shinichi rồi đi ra.’ Mình có cảm giác lạ lắm, như mình đã từng gặp anh ấy ở đâu rồi’

Chân cô bị sưng lên, tấy đỏ. Ran hái một ít lá thuốc rồi đắp lên chỗ đau. Cô lại phải đi chân đất nữa. May là mình học karate không thì tiêu cả lũ rồi. Rồi Ran thấy Shiho bước vòng qua hồ. Cái dáng nhỏ nhắn ấy cứ chạy thoăn thoắt, cười nói vui vẻ với đức vua Hakuba( hình tượng sụp đổ). Ran chợt đau lòng khi nghĩ đến Hoya( xem lại chap 1 để biết thêm chi tiết) đã tay trong tay làm lễ thành hôn với Kito sau lúc cô đi chỉ có 1 tuần. Chẳng lẽ anh ấy không còn yêu mình như mình hằng tưởng? chẳng lẽ anh ấy không thể có đủ dũng cảm để đi tìm mình sao?

Ran quay mặt đi, cố nén những giọt nước mắt đang đầy ứ lên trong khóe mắt của mình. Trái tim cô như bị bóp nghẹn. Cô chạy ra ngoài, nơi có tảng đá siêu to và đấm nó bể làm đôi. Bình thường thì cách này giúp Ran giải stress nhưng giờ nó chả còn tác dụng gì nữa.

Cô ngồi thụp xuống, nước mắt cứ từng hàng chảy xuống, ướt hết tay áo. Nhưng rồi lại có một bàn tay dịu dàng đặt lên vai Ran. Thì ra là hoàng thái tử. cô định đứng dậy chào thì anh nói:

- cô không cần chào khi chỉ có 2 chúng ta đâu. Đừng có nói với tôi là cô khóc chỉ vì bị mắng thôi đấy nhé!- Shinichi bật cười

- hoàng thái tử nghĩ tôi trẻ con lắm hay sao. Những gì có thể làm cho tôi khóc thì đối với người khác đã là tự tử rồi- Ran đáp/

- Uhm, chắc là vì thất tình, right? Shinichi hỏi, nhưng hơi chột dạ vì tảng đá nằm nứt đôi kia( haha)

- Sa..sao anh biết? Ran kinh ngạc. lúc này nỗi buồn xen nỗi tức giận đang đầy lại trong tâm trí cô.

- Đừng quên tôi là 1 thám tử, nếu thất tình thì cô…đừng xem tôi la thái tử nữa, hãy dựa vào vai tôi mà khóc…như một người bạn thực sự, được không? Shin mỉm cười dịu dàng.

Thế là Ran ôm chầm lấy Shinnichi mà khóc, khóc tấm tức, khóc vật vã, khóc như chưa bao giờ được khóc. Shinichi vẫn mỉm cười, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ vào vai cô.

Rustling wind blows

tears will fall
United fall
But will add wings folded
For a romantic love
Prince of Ice
And sweet princess
I will always wait for the end of their picturesque
forever….


0o0

Vẫn còn 1 tuần nữa để chuẩn bị cho đám cưới của nhị công chúa, đồng nghĩa với việc phường bếp núc và may vá có Ran sẽ rất tất bật. không ngoài nấu ăn, Ran thêu thùa rất đẹp. Những bức tranh do cô thêu đều được đặc cách treo trong phòng của hoàng gia. Dù chỉ có 1 tay nhưng cô làm mọi việc cũng khá tốt.

Và đần đần các tì nữ trong cung không còn ghét cô nữa, mà trái lại họ còn quý mến cô hơn.

Hoàng thái tử Shinichi của chúng ta rất nghiện món bánh chanh( độc giả đọc truyện cũng biết rồi). Nhưng có điều là người bà làm món bánh chanh hoàng tử thích nhất lại ra đi quá sớm, và rồi chẳng còn ai làm được món đó trong hoàng gia cả. Thỉnh thoảng thèm quá, hoàng tử trốn mẹ bay qua …Pháp ăn cho đã thèm, chớ ăn đồ do hoàng hậu nấu thì chỉ có nước đi vào nhà thương sớm thôi!!!

Ran cũng muốn trả ơn Shin bữa trước đã an ủi mình nên đã VÔ TÌNH làm món bánh chanh chiêu đãi.

Shin đi tới cổng thì đã nghe mùi hương rất đỗi quen thuộc phát ra. Thế là chẳng đợi gì nữa, cậu chàng phóng vèo vào và….

- BÁNH CHANH! YEAH

-
Bộ anh thích món này lắm hả?

-
Rất thích nữa là đằng khác.

-
Vậy thì ăn đi.

Ran thấy Shin đờ người ra thì lo lắng hỏi:


- Bộ bánh tôi làm không ngon hả?

- Không…ngon mà…cám ơn cô….Shin lập tức thu ba hồn bảy vía của mình đang bay đi đâu lại- Thế là từ giờ không cần qua Pháp, không cần trốn mẹ nữa rồi…Haha

- Nước anh không có món này hả?

- Uhm, nên tôi ra lệnh, chiều nào cô cũng phải mang bánh chanh cho tôi, biết chưa. Shin vừa nhai vừa nói

- Vâng, thưa thái tử- Ran cười khúc khích- Kẻo nghẹn bây giờ-
- Ặc ặc….( chưa kịp dứt câu). Cô lấy nước trong khi Shin đang chết nghẹn.

Hình ảnh hai người vui đùa với nhau đã lọt vào mắt của một người.

“ Ran Mori, nhà ngươi sẽ phải trả giá”
 
Chap 3: Past 1: Bạn mới
Ran đã làm xong bộ váy dành cho Shiho trong ngày mai. Phải ngày mai, ngày đám cưới của nhị công chúa vương quốc Kudo. th.ân thể rã rời, cô không còn thiết ăn tối, mà nằm bẹp ra gi.ường, không đến dự buổi tiệc của hoàng gia. Hầu hết các tì nữ đều đi xem, trừ cô. Vả lại, cô của chẳng có váy đẹp, cũng chả có giày tử tế. Trời ạ, nếu giờ ở nhà, mình sẽ đi thăm mẫu hậu, và tha hồ đùa giỡn với Hoya. Đúng rồi, cái tên đó, khi nào phục quốc mình sẽ kiếm 1 người yêu mình thực sự, và cho tên đó 1 bài học . ran khẽ lộ ra vẻ bất bình ra khuôn mặt dịu dàng, thiên thần của cô.
Giờ cô mới nhìn lại tác phẩm của mình. Nó thật đẹp và lấp lánh. Giá như…cô được mặc nó một lần nhỉ!!!!!!Trời , điên quá đi mất. Ran tự tát vào mặt mình. Cô ngồi và suy nghĩ vẩn vơ. Nó có màu xanh , màu của đại dương, màu mắt của hoàng thái tử Shinichi…..Hum, Anh ấy thật đẹp trai, dịu dàng….Đôi mắt sâu thẳm như biển cả…..
Đúng lúc Ran đang chìm ngập trong như ý nghĩ miên man của mình, thì bất chợt….
Cộc cộc. Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.
Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng của mình. Vội chạy ra cửa, cô vừa chỉnh đốn lại quần áo trên người mình.
- Vâng, chờ tôi một lát.
Là một cô gái ăn mặc rất sang trọng. Chắc là một tiểu thư. Ran vén váy kính cẩn:
- Chào tiểu thư
Cô gái ấy khẽ bật cười, đỡ Ran đứng lên.
- Cậu không nhận ra tớ sao?
Ran nhớ lại.- Hóa ra là tiểu thư.
- Tớ đến cảm ơn cậu. Cô gái ấy cười hiền
- Ơ..không có gì đâu…
- Đừng gọi tớ là tiểu thư. Cứ gọi tớ là Sonoko
Ran mỉm cười thân thiện và mời cô gái ấy và phòng.
À mà quên, độc giả có muốn biết vì sao cô gái tên Sonoko ấy lại đến cảm ơn Ran – chan của chúng ta không? Xin mời xem lại đoạn phim sau. Tan tan……!!!!!!
Hồi tưởng…
Chát, chát….Khiếp, cây gì mà lắm muỗi quá, đập mãi không xuể- Tiếng tác giả đang thì thầm khi đang quay phim….ngứa quá đi mất!!!!

Ran đang ngồi đan ở một phiến đá ven bờ suối. Cô rất thích ngồi ở đây để thêu vì không khí ở chỗ có nước luôn luôn trong lành và mát mẻ. Cái khăn quàng bí mật của cô đã sắp xong. Ran dự đinhk sẽ tặng cho Hoàng tử Shinichi vào buổi lễ sinh nhật anh. Nó khá vất vả và cầu kì. Cô đã thức mấy đêm để hoàn thành. Đan thì cũng nhanh, nhưng để tạo họa tiết trên nó thì không đơn giản chút nào. Cô khéo léo tạo những đường vặn thừng, từng đường vắt,….nói chung là Ran đặt hết tâm trí và nó, không để sai sót 1 chỗ nào. Nhưng nó quá đơn giản, liệu có xứng với hàng trăm món quà mà những cô gái khác tặng cho Shinichi không? Ran cũng không muốn tranh giành, cô làm nó chỉ vì mục đích là cảm ơn thôi. Cô đã “cảm nắng” Hoàng tử của chúng ta từ cái nhìn đầu tiên, nhưng với thân phận hiện giờ, cô không thể. Cô còn phải lo phục quốc. Phải đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng kêu thất thanh của cô gái đã cắt Ran ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô vội bỏ cái khăn xuống, chạy vội tới nơi có tiếng kêu cứu. Qua vài bụi cây, cô kinh hoàng nhận ra một con rắn hổ mang chúa đang chục lao tới cô gái nhỏ, xung quanh toàn là nấm rơi tung tóe. Quên cả nguy hiểm, cô bèn lao tới, chắn người qua che chở cho cô gái đang nằm bệt xuống đất vì sợ. Con rắn lao tới, răng nó tứa máu. Giống như nó mới vừa ăn cái gì xong. Ran dùng vài chưởng karate với nó nhưng vô tác dụng. Hết rồi!!!!! Ran ôm chặt lấy đầu cô gái, sẵn sàng chết trước nanh vuốt của con rắn kia.
Phập…… Hai cái răng nanh của con rắn cắp vào cổ Ran, cô nằm xuống quằn quại, chờ đón cái chết…..
Hết
















Ái, đừng có ném đá, giỡn mọi người cho vui thui hà! Đây mới là thật!!!! Hahahahaha
Bỗng một luồng sáng từ trán Ran tỏa ra. Một thứ ánh sáng dịu nhẹ màu tím nhạt, nhưng cũng đủ mạnh để làm con rắn chết ngay lập tức. Nó trợn ngược mắt lên rồi nằm vật xuống, tắt thở. Ran buông cô gái ra, thở dốc. “Dùng nhiều năng lượng quá, chết thật. lại thêm một năm tuổi thọ nữa”. Ran quay sang, nhưng cô gái đã ngất từ hồi nào. Cô cõng người đó về hoàng cung, không quên đem theo cái khăn định mệnh….
End chap 3a.( hơi ngắn xíu, thông cảm)
Hehe, làm mọi người sợ oy. Tiếp tục ủng hộ nha!!!!
Buổi dạ hội sẽ được tiết lộ ở chap 3b.
Và năng lực kì lạ của Ran sẽ dần dần có ở các chap sau. Tui sẽ post chap đều( nhưng có điều là mọi người phải com cho Luna á nha)….Yêu mọi ng

ười
 
Chap baby đê. Ít người com wa à. Ghét, ứ thèm post fic nữa. fic cuổi cùng rồi chia tay lun!!!
Chap 3b: Vũ hội ngọt ngào
Kết thúc hồi tưởng:
Hai người “buôn dưa hấu” chuyện lên bờ đến cuổi ruộng mà chưa hết. Bất chợt Sonoko hỏi:
- sao cậu không đi vũ hội?
Ran khẽ giật mình nhưng cũng trả lời thật nhanh:- Mình không muốn đi.
- Thôi nào, cậu phải đi. Không thì mình tốn công chuẩn bị à.- Son cười lém lỉnh.
Ran chưa kịp ừ hử thì Son đã kéo cô vào chỗ thay quần áo….và làm chuyện gì đó thật mờ ám( độc giả không được hiểu sâu xa)
20 p sau…
- Oh My God!!! Đẹp quá Ran à. Son thốt lên ngạc nhiên.
Đến ran còn chẳng nhận ra mình là ai chứ không đến lượt Son. Ai đây? Là Ran Mori. Thân hình nhỏ nhắn, chiếc váy màu kem dài chấm đất được phủ ren mỏng ở ngoài, đính những hạt ngọc xanh càng tô thêm nét đẹp của Ran. Tóc Búi lên và đánh rối, để 2 lọt tóc nhỏ rủ xuống đôi vai trần trắng nõn. Son còn mang theo dây chuyện đính kim cương và tự tay đeo nó lên cổ Ran. Giờ trông Ran như một nàng công chúa thực thụ( mà chính xác chứ còn gì nữa)
- Son này, thực ra thì cậu không cần làm thế đâu, tớ ngại quá!!
- Xời ơi, mắc gì phải thế, cái váy này là hợp với cậu lắm rồi đấy. Đi nào, người đẹp.
Son và Ran cùng đi xe nguwak đến hoa viên, nơi tổ chức ra bữa tiệc.
- Đây, còn thiếu cái này nữa- Son lôi ra 1 cái mặt nạ màu đen quý phải- Uhm, giờ cậu đeo cái này vào và ra ghế ngồi đi. Tớ ra đây khieu vũ với anh Makoto, lát sẽ quay lại.
Và thế là cô nàng chạy tót đi chơi, Ran ngồi đó, vẫn nét mặt im lìm. Trời hôm nay nhiều sao quá. Gió thổi nhẹ. Túm lại là khung cảnh rất tuyệt vời, nên thơ.
Bỗng hội trường xôn xao cả lên, because: HOÀNG TỬ KUDO SHINICHI ĐÃ TỚI!!!!!!
Ran ngước lên một tí để được nhìn mặt Shinichi dễ hơn. Anh thật điển trai. Vẫn mái tóc đên hơi rối, khuôn mặt ấy, dáng đi ấy,…Nhưng không một nụ cười nào nở trên môi Shinichi.
Giọng Mc trên sân khấu bỗng phát lên: Kính chào quý vị, cá nàng công chúa, các bậc vương tôn từ xứ xa đến để dự buổi vũ hội đêm nay. Và quý vị cũng biết Hoang tử Kudo Shinichi sẽ là người kế vị vương quốc Kudo. Vì thế …vẫn phải có hoàng hậu tương lai chứ nhỉ. Xin mọi người 1 tràng vỗ tay…
Ran chẳng buồn để ý đến những lời nói của ông MC cứ thao thao bất duyệt, mắt vẫn cứ dán về phía có Shinichi. Có cả một đám công chúa đứng vây lấy anh cứ nói những lời đại loại như:” Anh Shinichi à, chúng ta có thể khiêu vũ không?”.,” Anh Shinichi ơi, anh ra kia vs em một lát được không?”…..
Ran tháy những lời lẽ đó thật làm người ta dựng tóc gáy!!!

Và cô cũng mau chóng nhận ra Shinichi đang tiến về phía mình. Càng lúc càng gần…Máu Ran từ khắp cơ thể dổ dồn lên khiến mặt cô đỏ rực lên. Cô đứng lên và định bước đi thì Shinichi đã nhanh tay hơn, nắm chặt lấy tay cô và bảo;
- Em có thể nhảy với tôi một điệu không? ( mô phật)
- À, uhm, em…vâng ạ.( sốc dợt 2)
Shinichi nhẹ nhàng đưa cô ra giữa sân khiêu vũ một cách lịch sự. Và khi bản nhạc cất lên, cả hai bắt đầu nhảy. Shinichi ôm eo Ran và ghì người cô vào lòng mình( sr độc giả, chỗ này hơi sến) . Ran khẽ chớp mắt và từ từ cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh. Tự nhiên lý trí của cô lại chia ra làm 2:
Thiên thần: Ran ơi, buông anh ấy ra và chạy đi. Đừng để tình yêu làm lu mờ ý chí phục quốc. Còn cha, còn cả vương quốc đang chờ mày đấy
Ác quỷ: Xời, làm j mà phức tạp. Cứ tận hưởng đi. Ôm người ta một chút có sao đâu….

Và Ran đã không cưỡng lại được sức ép của vương quốc mình. Sau khi bản nhạc kết thúc, cô vội buông Shin ra và chạy vụt đi. Không có lý nào mà hoàng thái tử cứng đầu của chúng ta lại bỏ cuộc dễ đến thế. Anh cho người lập tức đuổi theo cô gái kia….

Ran chạy vụt vào rừng. Cô nép vào một gốc cây, cởi bỏ những gì dễ vướng víu oy bỏ vào một cái túi đã chuẩn bị sẵn, giấu nó thật kĩ rồi chạy thục mạng.( bà cô này)
Shinichi đã đuổi tới rừng. Anh thật ngạc nhiên khi tự dưng một cô gái bỏ chạy sau khi khiêu vũ với mình. Anh thật sự tức giận và ra lệnh: Tìm bằng được cô ấy, dù phải lật tung khu rừng này.
Ran thở thật nhẹ và leo lên một tán cây rậm rạp. Cô đã chuẩn bị một bộ đồ đen để có thể hòa mình vào bóng đêm . Ran gỡ luôn cái mớ lòng bong trên đầu cô ra và buộc tóc lên gọn gàng. Và cô thấy đội quân của Shinichi ngày một tới gàn. Họ đang lục soát khu rừng này. Cô cô gắng thu người nhỏ lại, nước mắt trào ra:” xin lỗi, Shinichi, em xin lỗi”……
End chap 3
 
Chap 4: Hành trình tìm người con gái trong mơ(p1)
Quân lính của nhân vật chính- Kudo Shinichi vẫn lục tìm trong rừng. Từ tiếng hò hét, những ánh lửa từ những cây đuốc cứ lập lòe khiến Ran càng thêm lo hơn. Cô sợ đến mức không dám thở. Trái tim như bất động. Toàn thân như nhũn ra. Cô cố gắng thu người thật nhỏ để không bị phát hiện.

Bỗng cái lắc tay của Ran rơi xuống. “ Chết rồi”. Chắc tại dây cột không vững. Trời ơi, đó là thứ đồ còn lại của mẹ cô.. Sao bây giờ nhỉ? Có nên leo xuống lấy không? Có. Nên xuống, vì đây là kỉ niệm của mẹ mà. À không, đừng xuống, quân của thái tử phát hiện ra mình mất. Có…không..có..không…

- Hoàng tử, tôi tìm thấy 1 cái lắc tay….( haha, trể rồi ss ơi)
Shinichi tới và cầm nó lên. Đúng là của cô ấy rồi. Muốn trốn hả cô bé? Không dễ đâu.
Anh mỉm cười đắc thắng:
- Ok, chúng ta có thể về được rồi…
Feellllllllllllllllll……Ran thở phào. Cô tụt xuống, lén lút về nhà.
Cô nhón chân…chạy ….đến lần thứ n thì về được đến cửa phòng. Cô ném tất cả y phục, vòng tay, dây chuyền ra ngoài cái hồ trước mặt rồi nằm uỵch xuống gi.ường, chẳng cần ăn uống, tắm( hihi, để lưu lại mùi của Shin- sama ấy mà).

Sonoko cũng đã biết chuyện. Cô khẽ bước vào phòng thì thấy Ran đã ngủ từ lúc nào. Son đắp lại chăn cho cô bạn ngốc và nói:” Chẳng hiểu vì sao tớ có thể làm bạn thân của cậu Ran à, tớ sẽ luôn bảo vệ cậu, dù cậu có ra sao…..”

Shinichi trằn trọc không ngủ được. Anh lò mò đậy, bật nhạc lên nghe, có khi dễ ngủ hơn. Nhưng trong đầu chẳng vào nốt nào, chỉ có hình ảnh của….( ai biết ùi hề)
Chẳng lẽ… là cô ấy sao? Cảm giác khi ấy của mình…rất ấm áp và yên bình…mình chỉ tìm thấy cảm giác này ….ở bên cạnh cô ấy mà thôi…nhưng…từ trước đến giờ trong lòng mình chỉ có Yumi thôi…không thể nào…mình…mình…

Những dòng suy nghĩ cứ cuốn chặt lấy đầu óc anh, xoay mòng mòng, làm Shinichi chao đảo và bị cuốn sâu vào nó. Oh, mí bạn muốn biết chuyện tình đầu tiên của Shinichi- sama không? Mời đón đọc Past 2: Hành trình tìm người con gái trong mơ..

Xl độc giả, vì thời gian không cho phép nên Lu chỉ post đến đây thui, đừng ném đá Lu để Lu còn có động lực viết típ. Thân
 
Chap3: Tt
Hôì tưởng
- Shinichi- kun, lại đây nào…..
- Anh tới đây….
Đó là tiếng của 2 người bạn trẻ vang giữa cánh đồng hoa bồ công anh. Hai người đuổi bắt nhau nhìn thật vui vẻ và hạnh phúc. Cô gái nhỏ cô mái tóc màu nâu trà và khuôn mặt xinh xắn như thiên thiên- Yumi Takano- chính là người yêu đầu đời của hoàng tử Kudo Shinichi- Khi cả 2 năm ấy đều 17 tuổi.

- Ăn nào, Shinichi- kun!!!!- Yumi khẽ thúc
- Holmes thì không quan trọng đến đồ ăn, ông ấy chỉ thích khám phá sự thật thôi, anh cũng vậy…..Ái da, đâu, đau, Yumi, bỏ anh ra- Shinichi kêu lên
- Ah ah, Holmes không ăn thì làm sao phá án được hả ông tướng? Lo ăn đi cho em nhờ- Yumi vừa véo mà Shinichi vừa nói.
- Anh không hiểu sao lúc ấy anh lại nói yêu em được nhỉ? Chắc lúc đó mình bị điên….
- Ya, Kudo Shinichi, anh chán sống rồi hả. Đứng lại, không đước chạy, SHINICHI…………..



- Shinchi, em muốn tới cánh đồng bồ công anh……Yumi nói qua điện thoại.

Lúc đó anh đã đồng ý. Shinichi lao ra chiếc ooto của mình và lao vội đến nhà Yumi…..
Hai người ra điểm hẹn quen thuộc. Vẫn như thế…Yumi lại ngả đầu vào người Shinichi, mơ mộng. Anh hôn nhẹ vào trán cô, hai người cứ thế êm đếm chìm đắm trong hạnh phúc…

==

- Shinichi, cứu em với…Vẫn tiếng nói ấy, nhưng có phần thê lương hơn.
Đoàng. Tiếng súng oan nghiệt, khô khốc ấy đã cướp đi sinh mạng bé nhỏ của cô. Anh gào thét …Anh đứng nhìn cô chết mà chẳng làm được gì….Bất lực…Mưa tuôn xuống, máu chảy loang lổ thành dòng trên mặt đất. Thi thể người con gái ấy, đầm đìa máu…..Anh đứng đó, cũng kịp cho Gin một phát vào ngực. Hắn ngã xuống.

- Shinichi, anh cố sống cho tốt nhé. Sống cho phần đời của em nhé. Có thể phần thể xác của em không ở bên anh, nhưng linh hồn em thì sẽ dõi theo anh….Em yêu anh…Em xin lỗi!!!!!!!!!!. Tiếng nói ấy lại vang lên, thật nhỏ. Nhưng đối với anh, nó lớn đến mức át đi tiếng gào của mưa.

Trời vẫn mưa…Như than khóc cho cô, thiên thần bé nhỏ….
Từng hạt mưa như cứa vào trái tim anh….
Mưa rơi trên gương mắt yêu kiều, xinh đẹp nhưng đã tắt tiếng cười của cô…
Cô…đi thật rồi…
Yumi ơi, đừng bỏ anh, Yumi, e đang đùa đúng không? Dậy đi, dậy, anh không thích đùa như thế đâu…..Yumi, YUMI………………………………………………………..
Anh gào lên trong đau đớn. Tiếng gào xé tan cả bầu trời, cả màn mưa trắng xóa………….
 
Chap 4: THE WEDDING
- Công chúa, xong rồi ạ.- Ran kính cẩn .
Shiho ngắm lại mình trong gương. Uhm, thế này là tàm tạm, chưa bộc lộ hết nhan sắc của ta đâu( tự sướng).
- Người thấy thế nào ạ?
- Ran- chan, cậu không cần phải xưng hô như thế đâu. Tớ không thích chúng ta bị chia cắt bởi bức tường giữa chủ nhân- đầy tớ. Shiho nhẹ nhàng.- Cậu có thể gọi tớ là Ai- chan mà.
- Uhm, Ai- chan.- Ran vui vẻ
Tuy mừng cho Shiho là đã lấy được Hakuba, nhưng bắt đầu từ bây giờ, co phải tự lo cho bản thân. Nhìn vào khoảng không, Ran khẽ thở dài.

Shiho dường như đã đọc được suy nghĩ của cô bạn:
- Này, sau khi tớ đi rồi cậu phải nhớ giữ gìn sức khỏe và cẩn thận với Hyu đấy.
- Uhm. Tớ hiểu. Nhưng bình thường có cậu, tớ mới thoát hiểm. Giờ thì….
- Daisoku( không sao đâu), Onjj- chan sẽ bảo vệ cho cậu mà, đúng không? Anh ấy yêu cậu rồi đấy, Ran chan. Tớ biết cô gái ở vũ hội đêm qua không ai khác là cậu, nhưng tớ sẽ không nói ra đâu, tự Onii- chan sẽ biết…….
- Tới giờ rồi, Ai- chan. Đi nào….Ran đánh trống lảng.


Tiếng nhạc nổi lên. Shiho và Ran bước vào thánh đường. Hakuba ở trên, mỉm cười mãn nguyện. Chưa bao giờ cô thấy hai người họ hạnh phúc như thế này. Khi cha xứ đọc xong lời thề, Hakuba khẽ nâng cằm Shiho lên, trao một nụ hôn nồng thắm. Ran nhìn xuống hàng ghế, ai cũng có cặp. Kazuha- chan và Hattori tay trong tay hạnh phúc, chồng Sonoko- chan cũng đã về và Ran còn nghe là họ sắp có baby. Còn Shinichi và Hyu thì… thắm thiết khỏi nói, Hyu cứ bám chắt vào cánh tay Shinichi…Ran cảm thấy đau và có cái gì rạn nứt ở trong tim. Cô quay đi giấu ội những giọt nước mắt đang không ngừng tuôi rơi. Cô là công chúa, phải đã từng như thế. Nhưng ở vương quốc Kudo, cô là ai chứ? Chỉ là một con hầu giúp việc mà dám trèo cao. Ôi, buồn cười quá đi mất………


Mọi người đang ở đại sảnh để ăn tiệc thì Ran đã về căn phòng của mình. Cô tháo hết phụ trang của một phù dâu rồi đem cái khăn dành cho Shinichi ra cửa sổ, tiếp tục ngắm ngía. Xong rồi, nó thực sự là một kì công. Vì đan cái khăn mà những ngón tay mềm mại của cô đã chai cứng và sưng múp nữa. Nhưng nghĩ đến người tặng là Shinichi thì cô cũng thấy an lòng rồi.

Cô bóc phong thư mà một người hầu thân tín đã gởi qua, chăm chú đọc. Đại khái trong thư là Phụ hoàng đang bị giam cầm, và Korila đang lùng xục khắp vương quốc để tìm cô. Không xong rồi, phải tìm ngay anh Kaito thôi. ( Chú thích xíu, Kaito là anh hai của Ran, đang cai trị đất nước Moon).

Cô tìm một tờ giấy và nắn nót viết:
Onii- chan!!!
Là em, Ran đây. Onii- chan có khỏe không? Thôi vào vấn đề chính nhé, phụ hoàng đã bị mụ Korila giam lại rồi, giờ tình hình cấp bách, Anh mau chuẩn bị binh lực. Có thể là phải đánh đổi bằng máu để giành lại tự do anh à. Trong khi hành quân anh hãy tới Nước Kudo, em đang trú tạm nơi đây, chúng ta sẽ cùng đi. Nhận được thư này anh hãy cấp tốc lên đường nhé, em sợ phụ hoàng không chịu nổi.
Ran Mori
Cô cột thư vào chân của Mio rồi thả cho nó bay lên trời. Xong xuôi, Ran ra ngoài ngự hoa viên lững thững đi một mình. Shinichi và Hyu cũng ở đó. Hyu đa thấy Ran ở khúc quanh. Chờ cô tiến gần tới, Hyu kéo cổ áo Shinichi, hôn vào môi anh.

Ran há hốc miệng khi thấy hai người kiss nhau. Shinichi trợn trừng mắt lên, cuống cuồng đẩy vội Hyu ra. Ran quay đầu bỏ chạy. Đất dưới chân cô như thụt xuống, trời đất quay cuồng. Đến một bờ hồ, cô ngã xuống, ngất đi…………….

End chap 4.
Huhu, com cho Lu với. Thương Lu vs mọi người ơi
 
Kul.luna oi, fic này là fic cổ trang hay hiện đại vậy bạn, có cả chưởng karate nữa thú vị quá àh.:KSV@01:

bạn nhanh ra chap mới nhé^^
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hic, cám ơn các bạn đã theo dõi fic của Lu
AIIVY: uhm, mình sẽ cố gắng viết dài hơn.
Moon: Chap 1 có ghi là hiện đại , nhưng mình thấy phải thêm zô chút cổ cổ??????
Có khi cho Ran nếm cay đắng xíu các bạn nhỉ?????????????????
Huhuhu, Huongnguyen_93 cấm ss đọc chùa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Chap 5
Shinichi vùng mình ra khỏi Hyu, đuổi theo Ran. Lòng anh nóng như lửa đốt. Anh theo Ran tới bìa rừng thì mất dấu. Sau một hồi tìm kiếm trong vô vọng. Anh quay trở về.


- Rầm!!!!!Hatttori đạp mạnh bàn.- Giờ chúng ta phải làm sao đây? Ran- chan mất tích rồi. Kudo, cậu khốn nạn thật đấy. Nói rồi Anh nắm cổ áo Shinichi,m ném xuống đất.
- -Dừng lại, Henji. Anh làm thế cũng khoog có ích gì đâu. Giờ chúng ta phải vào rừng tìm Ran- chan đã. Kazuha kéo cánh tay của Hattori,
Mọi người- Shinichi, vợ chồng Sonoko, Hattori, Kazuha vào rừng tìm Ran.
- Ran-san, cô ở đâu?
- Ran- chan???

Bỗng Kazuha kêu lớn: Trời ơi!!!!!!

Mọi người chạy đến và không khỏi ngạc nhiên lẫn sửng sốt. Là Ran. Nhưng không chỉ thế, khắp người cô, chỗ nào cũng có thương tích và đặc biệt hơn cả- Máu. Máu nhuộm đỏ cả chiếc váy Ran đang mặc. Shinichi bế thốc Ran lên, sờ vào động mạch. Không đập. Anh làm các động tác sơ cứu cho cô. Không có tác dụng. Sonoko và Kazuha bật khóc. Hai người chạy tới ôm chầm lấy Ran, thổn thức:
- Ran- chan. Tỉnh lại đi Ran- chan. Chúng tớ đây. Cậu đừng đùa nữa. Mau tỉnh lại. RAN- CHAN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Shinihi bế Ran chạy về hoàng cung. Gào lớn: - Bác sĩ, mau gọi thầy thuốc trong hoàng cung về đây!


Cả nhóm dang tập trung ở bên ngoài bênh viện riêng trong cung. Shinichi ngồi đó, ánh mắt vô định. Ran, em phải cố gắng lên. Em mà chết thì tôi không tha cho em đâu!
Anh không nhịn được nữa, đi tới chỗ Ran đang phẫu thuật, lòng lo lắng không yên.


5 tiếng đồng hồ đã trôi qua. Kazuha và Sonoko sau khi khóc cạn cả nước mắt đã được các chàng trai đưa về. Chỉ còn lại anh- Kudo Shinichi.
Cách cửa màu xanh lại mở ra. Shinichi nhảy lên như con thú vồ mồi, hỏi dồn dập:
- Cô ấy sao rồi?
Không ai trả lời. Shinichi hỏi tiếp. Giọng anh gằn lên. Ánh mắt đỏ hằn từng mạch máu.
- TA HỎI LÀ CÔ ẤY SAO RỒI? CÁC NGƯƠI CÓ ĐIẾC KHÔNG HẢ/
- Chúng thần xin lỗi, thưa hoàng tử. Cô ấy đã đi rồi. Chúng thần đã cố gắng hết sức.
Nghe tin sét đánh ấy, Shinichi không còn chút sức nào nữa, quỳ gục xuống sàn.”Tại sao chứ? Tôi đã bảo là em không được chết mà? “


- Hoàng tử có thể vào xem mặt cô ấy. Chúng thần xin cáo lui
Shinichi bước vào. Ran nằm trên gi.ường. Trông thần thái của cô ấy không khác gì người đang ngủ. Nhưng anh sẽ không bao giờ còn nhìn thấy đôi mắt tím ấy mở ra nữa.
Anh nhào tới, ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy. Bỗng có một vài giọt nước rơi xuống. Nước mắt ư? Hoàng tử lạnh lùng Kudo Shinichi MÀ CŨNG BIẾT KHÓC Ư? Ran ơi, tỉnh lại đi, đó chỉ là đùa thôi phải không, hả? Em trả lời tôi đi? Ran, Ran?!!!!!!
Bên ngoài, mọi người đã đông đủ cả. Nhưng không ai muốn vào làm phiền hai người họ cả. Ai cũng biết, Shinichi là người đau đớn nhất.



Shinichi ngồi cả đêm cho đến khi sơ vào gọi cậu ra để thay quần áo cho cô.
Trời phủ một màu bạc. Màu của tang tóc đau thương. Chỉ có những người thân hay là bạn với Ran . Gió thổi hiu hắt. Tất cả đều mặc đồ đen. Chỉ có tiếng gió thổi bên tai, nghe muốn rợn người.



Người con gái có đôi mắt tím, chẳng lẽ phải chôn vùi xuống đất đen sao
Suốt đời cô chỉ muốn người khác hạnh phúc, nhưng 22 tuổi xuân, cô chưa từng tìm thấy cho mình hạnh phúc thực sự.
Số phận trớ trêu……




Trời đã bắt đầu mưa. Mưa nặng trìu. Từng giọt táp thẳng vào mặt Shinichi, rát buốt. Cảm giác này…như là cảm giác anh để mất Yumi vậy đó. Đau. Em đã đi thật rồi. Kí ức ùa về trong anh





Bộ bánh tôi làm không ngon hả?

- Không…ngon mà…cám ơn cô….Shin lập tức thu ba hồn bảy vía của mình đang bay đi đâu lại- Thế là từ giờ không cần qua Pháp, không cần trốn mẹ nữa rồi…Haha

- Nước anh không có món này hả?

- Uhm, nên tôi ra lệnh, chiều nào cô cũng phải mang bánh chanh cho tôi, biết chưa.




- Aha, Hoàng tử ơi, món mẹ anh nấu tới rồi kìa!
- OMG, Giúp tôi vs, Huhu. Tôi ăn xong là thăng thiên luôn đó
- Leu, hoàng tử sợ sao? Mang tới đây chị Kato!!
- Ran Mori, cô chết vs tôi……


Giờ, chỉ còn lại quá khứ. Anh nghe thấy tiếng nói của cô vẫn phảng phất nơi đây. Nghĩ trang hoang vắng, chỉ còn mình anh và nỗi nhớ thương vô bờ.

- Kudo Shinichi, ngươi mà cũng có lúc như thế nào sao?
- Syaoran, ngươi chế giễu ta đủ chưa?
- Ngươi có muốn biết vì sao người con gái ngươi yêu thương chết như thế không?
- You know?
- Đúng. Cô ấy là sư muội của ta, đương nhiên ta biết.

Hồi tưởng
Ran tỉnh lạ. Trời đã tối. Cô chập choạng đứng dậy, cố gắng tìm đường về.Đầu óc đau như búa bổ. Bỗng Ran nghe thấy tiếng như đang đánh nhau. Cô tiến tới gần nơi có tiếng động.
- Syaoran- onii- chan? Ran kêu lớn.
- Ran?
Người con trai tên Syaoran đó ôm chầm lấy Ran:- Muội đã ở đâu? Sư phụ và các sư huynh đều rất lo lắng cho muội.
- Muội không sao, đang trú tạm ở đây chờ ngày phục quốc thôi. – Ran đẩy nhẹ Syaoran ra.
- Muội biết là Korila đang lùng xục muội khắp nơi không? Syaoran hỏi nhỏ
- Biết. Đại huynh đến đây, chắc không phải vì chuyện này?
- Đúng.

Ran chợt im lặng. Và cô thấy có 1 người đang tiến tới gần sau sư huynh. Cô thét lên:
- Syaoran, cẩn thận.

Với 1 người như Syaoran, tránh đường gươm này chỉ là chuyện nho. Anh dùng chân đá rớt dao của tên đánh lén, rồi dùng phép đả thương hắn.
Tuy nhiên, khi đứng lên, tên đó cũng dùng phép, tấn công hai anh em
- Là…bộ tộc Dracula. Ran mau chạy đi.
Người đàn ông bất chợt tung phép vào lưng Syaoran. Anh ngã xuống. Ran chạy tới. Pháp lực của cô chưa đủ mạnh. Hắn đứng lên, dùng lực đâm Ran. Cô ngã xuống, không thở.

Kết thúc hồi tưởng
- may mắn không chết nhưng khi tỉnh lại thì các người đã đưa muội ấy vào cung. Và muội ấy đã chết.- Syaoran vẫn nói, giọng đều đều.
- Vậy các người là…Shinichi kinh ngẠC.
- Đúng, Ran không phải là người thường. Nó thuộc gia tộc Mori, một gia tộc phép thuật chống lại gia tộc Dracula từ 3000 năm về trước. Giờ thì gai tộc Dracula đã không còn tồn tại, nhưng hậu duệ của chúng vẫn còn. Nhưng không may, Dracula đã cài người vào hoàng cung, làm đất nước suy thoái. Buộc Ran, công chúa nước đó, phải trốn chạy
- Thì ra là thế….

Hai người ngồi thật lâu, và Syaoran dần dần kể cho Shinichi nghe về thân thế của Ran và mình………….

End chap 5.

Quà năm mới của mình đó. Chúc KSV ăn tết dương lịch vui nha. Com nhìu cho mình á
 
huhu quà năm mới gì mà Lu đã cho Ran chết thế kia..........:KSV@16:
ứ chịu đâu à nha.....Lu cho Ran sóng lại đi đó:KSV@07:
p/s: chap này khá ổn......chỉ có điều Lu nên cho Shin bị dày vò thêm tí nữa nhé.....cho biết thế nào là yêu thương chị Ran:KSV@05:
đợi chap mới Lu nhé

oh quên!
giật tem....lấy hên năm mới..:KSV@12:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Vâng vừa mới ló mặt về nhà sau ngày đi xõa , tg đk yên thân đọc chùa nữa:KSV@16:
phù mệt quá nên ss com ngắn thui nhá
chap khá hay nhưng diễn biến có vẻ hơi nhanh, vs cả nhân vật mới xh hình như sẽ gỡ nút thắt câu chuyện ra thì phải
mờ neechan chết thật à:KSV@15::KSV@15::KSV@15:
 
Mấy cái chủ nhật rồi au ơi! Ran k phải người Bình thường nên hắc sẽ k chết dễ dàng đúng k? Please đừng để neechan chết mà!
 
CHAPTER 6: TÌM LẠI

Sau Khi Ran mất, nhóm bạn của Shinichi trở nên ủ rũ. Shiho không thể ở lâu, sau khi tang lễ của Ran hoàn tất, cô theo chồng về vương quốc Maya, cai trị đất nước, vì đấtnước không thể một ngày không có vua. Sonoko cùng chồng qua mĩ, vì mỗi lần vào cung, cô lại nhớ đến người bạn thân nhất. Kazuha cùng Henji về Osaka, tiếp tục sống ở đó.

Còn hoàng tử Shinichi của chúng ta thì sao? Anh trở thành một con người sắt đá lạnh lùng, đến cả đức vua và hoàng hậu còn không thể hiểu nổi. Một ngày Shinichi không nói quá 200 từ. Và cả một điều kì diệu nhất, là Shinichi không ăn bánh chanh nữa, dù có đầu bếp giỏi nhất về làm, anh cũng không tài nào nuốt nổi

Đám hỏi của Hyu và Shinichi được hoãn lại. Anh không thể làm thế với cô, hiện tại, Ran là người con gái quan trọng nhất đời anh, hiện nay, đã không còn ở bên cạnh anh nữa…Hằng đêm anh ngủ không yên giấc, kỉ niệm về Ran cứ ùa về….

Nhưng không bao lâu sau, anh xin phép đức vua cho trấn cương gần biên giới. Một phần là giặc lăm le xâm chiếm đất nước, một phần là để quên đi người con gái ấy, Ran Mori, nhưng anh biết, càng cố gắng quên đi một nguwoif, thì hình ảnh người đó không thể xóa nhòa trong trí nhớ của mình được…

- Báo cáo hoàng tử, đội quân của đại tướng XA Mạc Đỏ đã tràn về. Xin hoàng tử ra lệnh.
- Được, gọi các vị thủ lĩnh, ta triệu hồi gấp

000

Hai bên đang đứng đối đầu với nhau. Hai vị thủ lĩnh, hai ánh nhìn lạnh lùng toát ra đầy sát khí. Shinichi khẽ nhướng mày. Ánh mắt ấy…thật quen….

- Xông lên cho ta- vị tướng ra lệh.
Hai bên xông vào, quần thảo lẫn nhau. Shinichi rút kiếm. Phi ngựa tới. Bụi đỏ tung lên mịt mù. Sau vài đường kiếm, công nhận là người đó rất lợi hại, nhưng không dùng thủ thuật, cũng không thừa cơ anh sơ hở mà ra tay HẠ THỦ. Còn binh lính của cậu ta nữa, không giết chết 1 người nào trong quân đội của anh, mà chỉ lấy giáo quật họ xuống đất. Không phân thắng bại.
Trận đấu kết thúc. Shinichi ngã xuống ngựa. Vị thủ lĩnh ấy chĩa kiếm vào cổ hộng anh.
- Ra tay đi- Shinichi nhắm mắt. Mình đã thua. Ran à, anh sắp gặp em rồi. Tạm biệt mọi người…
Người đó thu kiếm về. Shinichi trợn mắt ngạc nhiên. Cậu ta mỉm cười nhẹ….
- Không nhận ra tôi sao?
- Cậu là ai?

Người đó bỏ mũ ra….Dây thần kinh của Shinichi căng ra hết mức. Tim nhưng muốn lọt ra ngoài. Mắt mở to hết cỡ….

And chap 6a.
Post cho đọc giả chứ để bị khủng bố. Chap 6b sẽ ra vào tuần sau.
Yêu mọi người
 
×
Quay lại
Top Bottom