P9 buổi sinh hoạt cuối tuần.
Lại một ngày mới đến, vẫn dậy sớm vẫn đến trường lên lớp đúng giờ. Vẫn nghe những lời giảng vẫn không hiểu. Có khi nghe giảng làm tôi lại dễ ngủ hơn. Nó như những lời mẹ ru vậy. tiếng ve kêu hòa tiếng lời cô giảng bài nó càng làm tôi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ ập đến. Trong cơn mơ màng hình như có ai đó gội tên tôi, giọng này nghe quen quá, hình như tôi nghe đâu đó rồi phải rồi cô giáo cô giáo dạy văn.
- Em cho cô biết bài ‘ sang thu’ của tác giả nào?
- Dậy mày cô gọi.
Thằng toàn ngồi bên lay tôi dậy. hóa ra không phải là mơ. Nó lay tôi đến lần thứ 2 tôi mới tỉnh. Nó lại nhắc lại cô gọi trả lời kìa.
- Không nhắc bạn.! em trả lời câu hỏi nào.
Sau 1 loạt các động tác gãi đầu, gãi tai, gương mặt chưa tỉnh ngủ mà đôi mắt đang đảo quanh tìm kiếm một lời cầu cứu nhưng bây giờ đã muộn rồi.
- Em tên gì ?
- Dạ Long.
- Ngồi xuống. nào chúng ta tiếp tục học.
Cuối cùng đã đến buổi sinh hoạt đầu tiên của năm học mới. Chỉ còn mấy chục phút nữa thôi là được về rồi sao cái buổi học hè nó lại chán đến vậy. và nghĩ lại cũng thật lạ lạ tại sao tụi tôi vẫn có thể đỗ cấp ba nhỉ, chỉ trừ thằng tân ra thì tôi Tiến, Bình có thằng nào học được đâu đến nỗi buổi thi cuối cùng vào cấp 3 mà ba thằng vẫn còn chơi contra tý thì muộn thi. Chắc là tôi không hợp với cái việc học hành rồi. nghĩ đến chuyện không học thì tôi cũng đâu biết phải làm gì đâu. ở cái nơi làng quê này các bậc phụ huynh vẫn còn đang nhồi nhét vào đầu của mỗi đứa trẻ như chúng tôi rằng chỉ có học mới thay đổi được đời.
Trong buổi sinh hoạt cũng không được yên. Cái tên réo đầu tiên là tôi.
- Thật ấn tượng đấy em. Đánh nhau, bỏ tiết, ngủ trong giờ.
Rồi nào giảng giải năm học mới được có mấy ngày mà dã hết lỗi này đến nỗi kia, không biết trong năm thì như thế nào nữa đây, rồi lại lôi lý thuyết đến trường thì học, rồi đi học thì cố vì đây là công sức và hi vọng của bố mẹ.. .. . nói dài như vậy nhưng cô đâu biết được rang với cái tuổi như chung tôi thì chuyện học đâu có quan trong đâu, ở cái lớp đại trà này thì đến 60% là xác định học lấy cái bằng phổ cập cấp ba rồi.
Vẫn cái nắng oi ả mùa hè, vẫn quán nước trước cổng nhưng lần này có một mình tôi ngồi chờ Ngọc. sau khoảng nửa cốc mía đá thì bóng dáng ấy dần hiện ra vẫn tươi cười vẫn dễ thương như mọi lần, ơ vẫn có thằng kia cặp kè đi bên. Họ nói chuyện gì mà Ngọc vui vậy.
- Có người vui nhỉ, có người chết nóng kìa.
Ngọc quay sang cười tít mắt với tôi. Dễ thương quá đi, sao mà giận được đây.
- Chào bạn. mình về đây, bạn mình tới rồi.
Ngọc quay sang nói với thằng kia. Nhưng ánh mắt thằng này quả thật khác với hôm trước nó nhìn tôi như kiêu tôi vừa lấy mất tiền của nó vậy. quay đi với vẻ hậm hự lắm, mè kệ nó tôi đâu quan tâm đâu. Chỉ thấy cái ô của Ngọc cũng không đủ để làm cái nắng hè dịu đi tý nào. Không biết do cái nắng nóng hay do tôi cũng chưa thân với Ngọc cho lắm hay sao mà cả đoạn đường chả nói được mấy câu.
Vẫn theo tiếng kêu gọi của đồng đội. một buổi chiều hè trên bãi cát dài có một đám người đang vây quanh 2 thanh niên tuấn tú của làng quê gần biển. đứng sau đó là mấy cô gái trông rất quen.
- Mày cẩn thận lão kia có nghề đấy, 1 cú đánh bay tao.
Một chưởng đánh bay được thằng Tân thì cũng không phải dạng vừa.
- Có chuyện gì mà đánh vậy tụi mày.
- Bọn tao đang ra coi vây vạng thì thấy mấy thằng nhóc kia đang hùa trêu ghẹo 2 đừa này nên bọn tao anh hùng cứu mỹ nhân thôi ai ngờ lão này ở đâu ra đến đánh tụi tao.
Nhìn đáng người thì chừng ngoài 20 tư thế vững, đi chuyển chậm rãi chắc cao thủ rồi. nhưng tôi chưa thấy ba tôi nói quanh cái cùng này có cao thủ nào. Đúng là đường đời võ học cao nhân ẩn giấu quá nhiều.
- Tụi mày bàn xong chưa đứa nào lên trước đây?
- Làm gì mà căng thế. Ông anh ở đâu về thế sao em thấy lạ vậy. Dạy tụi trẻ một bài học thôi mà.
- Để tao đạp vô mặt mày đã rồi tính!
Nói xong lão nhảy bồ về phía tôi nhanh như chớp tôi chỉ nghe thấy bàn chân cắt gió lao về khí hải nhưng tôi đâu có dder chuyện đó xay ra, bằng đọng tác cũng nhanh không kém tôi xoay chân thủ thế.
- Cũng trong nghề hả. được hôm nay anh chơi với chú nhiệt tình nhé.
Nói xong lão lùi lại 2 bước lên một tay giơ cao ngang ngay xòe bàn tay hướng về phía tôi, một tay nắm chặt thu về ngang trung cực. sau khi lên thế hắn từ từ đổi qua tang cát ( một chiêu giống với thái cực quyền) tay phải nắm chắc giơ về phía trước tay trái thu về xòe ra
- Kì môn chưởng?
Tôi thốt ra. Nghe ba tôi có lần kể về môn võ này, hình như nó được sinh ra để khắc chế lại thái cực quyền. uy lực từ cánh tay khửu tay vô cùng lớn và chiêu mạnh nhất là kì môn chưởng một tay đập vỡ tim. Môn võ ba tôi dạy cũng có nét tương đồng với môn võ này, cingx dung lực của mu bàn tay khửu tay và 5 ngón tay nhưng hầu hết các vị trí nhắm đền là phần mềm chứ không trí mạng.
- Mày cũng biết hả? rành nhỉ vậy hôm nay coi như thiệt thòi cho chú em rồi, yên tâm a nhẹ tay.
- Chưa thử sao biết.
Nói xong hắn xuất chiêu tay phải bổ về phía trước, tôi dùng tay gạt sang định áp sát vào dùng củ trỏ đẻ tấn công vào ngực hắn nhưng đoán biết được ý định của tôi khi tay phải vừa bị gạt ra tay trái đã tiến đến đẩy người tôi. Nhưng đã quen với chiêu này tôi nhanh chóng dùng tay móc vào cánh tay giật lại tay còn lại dùng mu bàn tay đánh vào thái dương hắn, hắn thu tay phải về gập lại đưa lên đầu để che cú đánh vừa rồi. nhưng do lức đánh mạnh nên hắn lùi về sau máy bước
- Lâm quyền. ?
- Phải ?
- Mày thuộc nhánh nào? Dùng mu và khủu tay chắc là người của quán võ Lâm Phong. Thú vị, thú vị.
Hắn vừa nói xong lao vút lên vẫn đường quyền như vừa xong nhưng khi tay phải chuản bị gạt ra thì hắn đổi tay thu về rồi dùng tay trái móc từ dới lên, chcawngr phải đánh như vậy thì lộ điểm yếu ư. Thuận thế trong lúc hắn thu tay về tôi liền xoay hông gập tay dùng tay phải tiến tới đan trung mà chộm. Thế nhưng tôi đã nhầm vừa giơ tay lên đã bị tay trí của hắn hất lên bất ngờ tung cú đạp vào chương môn ( sương sườn )một cái. Ngã lăn ra cát lộn một vòng. Cao thủ thật trước giờ mình chỉ nghe đến kỳ môn chưởng chứ chưa thấy bao giờ. Không ngờ nó biến hóa quá đưa ra cái bẫy để người ta lao vào. Nếu dính phải đòn chí mạng thì không biết sao đây, phải cẩn thận mới được.