Lời nguyền Zombie

Vậy à! Cám ơn bạn nhé! Nhưng nghiệt cái là trên di động nó bị lỗi font chữ mất tiêu ùi. :(, chứ trên PC thì tốt :)
 
Mình đang là sinh viên mà, nay đang nghỉ hè nên mới lên PC được chứ e ít tuần nữa là đi học trở lại rồi, chỉ lên = di động thôi :(
 
dzậy hả? bây giờ vẫn chưa đy học,phải dùng cho đã đy chớ =))
 
Chương 6: Mất phép. Tiền thân quay trở lại
thoat-xac-teeniscover-kenh14-02b-5950f.jpg
Sau khi bay hơn 28 tiếng đồng hồ, dừng chân tại Los Angeles và Atlanta, họ cũng đến được Brasilla, thủ đô của Bra-xin. Lúc đó, trời cũng đã tối, họ nhanh chóng ăn tối và đi tìm người hóa giải. Vừa bước ra đường, mùi thối rữa của xác chết và mùi máu tanh của người lại xộc lên mũi của họ cùng tiếng gió rít và tiếng kêu gào thê lương của zombie tạo nên một cảnh tượng âm u đáng sợ. Những giọt máu cứ tí tách rơi xuống đường. Bỗng tên cơ phó hắt xì một cái, zombie phát hiện. Hai người kéo nhau bỏ chạy. Đúng lúc đó, một cô gái từ dưới tầng hầm leo lên mặt đất. Tên phi công vô tình giẫm lên đầu cô, cả hai rơi ầm xuống đất. Cơ phó thấy vậy, cũng nhảy xuống theo. Cô gái kia nổi cáu:
- Sao huynh lại giẫm lên đầu tui?
- Ai biết đâu! Đêm hôm mà thò đầu ra thế, định nhát chết người ta à! - Phi công nói.
Cô gái chưa kịp nói gì thì chàng trai nói tiếp:
- Nhưng mà nè! Trông cô hơi quen quen mặt nhỉ? Hình như cô tên là Alex phải không?
Cô gái ngạc nhiên hỏi:
- Sao huynh biết tên tui?
- Chuyện là thế này nè! - Phi công nói xong, kể lại giấc mộng của Hải và hành trình đến đây cho Alex nghe. Sau khi kể đến đoạn 3 người, Hải, phi công và cơ phó gặp Dương thì cô ta hỏi:
- Vậy 2 người đó giờ đâu?
Phi công thò tay vào túi lấy ra thỏi vàng, còn cơ phó cầm nguyên khúc gỗ đưa ra, nói:
- Hai người đó, đang ở đây này!
Alex bực mình, cầm thỏi vàng và khúc gỗ ném thẳng vào tường, nói:
- Hai người tưởng tui là con nít 3 tuổi chắc!
Đúng lúc đó, bùm một cái, một nam, một nữ nằm cheo queo trên đất, bất tỉnh nhân sự. Mọi người xúm lại xem. Ít lâu sau, Dương tỉnh lại, phi công đỡ Dương ngồi dậy, nói:
- Dương, cô tỉnh rồi à!
Dương hất tay ra, nói:
- Đừng sợ vào người tui! Nam nữa thụ thụ bất thân nghe chưa? Còn nữa nè, tui tên Hồng, không phải tên Dương, mà mấy người là ai, sao lại ở đây?
Dương quay mặt sang bên phải thấy Hải nằm cạnh mình liền gọi:
- Thanh, Thanh, anh mau tỉnh lại đi!
Dương trừng mắt nhìn hai người kia, nói:
- Các người đã làm gì anh ấy?
Đúng lúc đó thì Hải cũng tỉnh lại, nắm tay Dương, nói:
- Hồng! Sao em ăn mặc kì thế?
Bỗng anh ta nhìn xuống quần của mình thì nghĩ: "Ơ sao quần mình bị thủng 2 lỗ ở 2 bên vậy nhỉ?". Nghĩ quần rách anh ta thò tay vào túi quần lấy ra 4 chiếc đồng hồ mỗi màu khác nhau. Đúng lúc đó, thì Alex cũng đến, thấy đồng hồ đẹp quá, liền chọn một chiếc màu nâu để đeo. Trong phút chốc, kí ức 500 năm trước ùa về. Alex nhớ lại chuyện tình giữa mình và Thanh, chuyện mình bị Thanh hành hạ, chuyện mình tạo ra zombie,... Phi công thấy Alex cứ cứng đơ người ra, liền vẫy tay, bất giác cô ta hét lên một tiếng nhảy vào ôm chầm lấy Hải, nói:
- Thanh, em nhớ ra rồi! Em tên là Liên
Hải ngơ ngác nói:
- Em tên Liên hồi giờ mà!
Alex thấy lạ, liền quay mặt lại chỗ phi công, hỏi:
- Hai người này giờ tên gì vậy?
Phi công vừa nói vừa chỉ vào hai người đó, nói:
- Một người tên Dương, một người tên Hải. Nhưng không hiểu sao sau khi bị biến thành vàng và gỗ, khi tỉnh lại Dương thì nói mình tên Hồng, còn Hải thì nói mình tên Thanh.
Nghe nói vậy, Alex đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói nhỏ với phi công. Đêm hôm đó, Dương mơ thấy mình đang ở trên máy bay, mình bị lốc xoáy cuốn vào và bị sét đánh trúng biến thành thỏi vàng. Dương giật mình tỉnh dậy nói trong mê sảng:
- Đừng biến tui thành thỏi vàng! Tui không mình!
Dương vừa trấn tĩnh lại thì nghe tiếng nói của Hải:
- Dương, anh đến cứu em đây!
Dương quay mặt lại thấy anh ta đang hươ tay múa chân rồi bất chợt anh ta bật dậy nói:
- Đừng biến tui thành gỗ!
Hai người nhìn nhau, kể lại giấc mộng của mình. Họ đều cảm thấy giấc mộng này rất quen thuộc và chi tiết rất trùng khớp với nhau. Thấy kì lạ, họ liền lay tên phi công đang ngủ ngátkhò khò, dậy hỏi:
- Anh gì đấy ơi? Dậy đi, bọn tui có chuyện muốn nói với anh?
Phi công mắt lờ đờ tỉnh dậy, hỏi: "Hai người còn phép không?" rồi lăn ra ngủ tiếp. Hai người kia vội vàng thử phép nhưng vô dụng. Họ đã bị mất sức mạnh của mình. Dương mới nói:
- Kì lạ, sao sức mạnh của em không hoạt động được?
- Sức mạnh của anh cũng mất luôn rồi - Hải nói
- Có khi nào sau khi hóa giải xong lời nguyền, sức mạnh của chúng ta sẽ biến mất không nhỉ? - Dương thắc mắc
Hải trả lời:
- Anh cũng chưa nghe sư phụ nói chuyện này bao giờ. Với lại lời nguyền có thể tái khởi động lần nữa mà! Sao có thể mất sức mạnh được cơ chứ!
Dương chưa kịp trả lời, thì Hải đã nói tiếp:
- Hay là chúng ta thử nhớ lại xem sư phụ đã dạy chúng ta khống chế sức mạnh như thế nào đi.
Dương đồng ý, cả hai nhớ lại cách sư phụ truyền phép, vội làm theo. Đột nhiên, giấc mộng vừa rồi lại đến với họ. Dương nói:
- Em không thể tập trung!
Hải cũng nói: "Anh cũng vậy!". Họ cố gắng luyện phép nhưng cuối cùng bị bất tỉnh.
Sáng hôm sau, phi công kể lại hành trình họ đến đây để khôi phục lại kí ức 500 năm sau của họ. Phi công và cơ phó còn dẫn họ ra sân bay. Dương mới hỏi:
- Con chim ưng ở đâu mà to thế?
- Đây là máy bay, không phải chim ưng. - Phi công gõ đầu Dương.
- Nhưng máy bay là gì? - Dương ngây ngô hỏi
- Máy bay là cái mà để chúng ta có thể bay trên không trung ý. Hai người muốn thử không? - Cơ phó nói.
Họ đồng ý, phi công và cơ phó cho họ bay một vòng trên không trung. Bỗng giấc mộng đêm đó lại đến. Họ bỗng hét toán lên:
- Đừng bay nữa!"
Khi trở về tầng hầm, họ nói về việc mình bị mất phép. Alex trả lời:
- Hai người nếu muốn khôi phục sức mạnh thì phải lấy lại được sức mạnh của mình. Thực ra hai người đúng ra là đã chết từ lâu rồi nhưng nhờ sức mạnh của hai người đã bảo vệ được mạng sống của các người đấy. Nhưng tôi vô tình lại phá đi sức mạnh đó cho nên kiếp sau của các người giờ đây đã chết. Giờ hai người chỉ còn là tiền thân của họ thôi đấy, Thanh và Hồng à. Nếu muốn họ hồi sinh, thì hai người phải lấy lại được sức mạnh của mình. Có như thế, hai người mới hồi phục lại kí ức 500 năm sau.
Hai người chưa kịp nói gì thì Alex nói tiếp:
- Nhưng lần luyện phép của các người sẽ khá là khó khăn đấy vì những chi tiết của 500 năm sau sẽ ùa về làm cho các người phân tâm đấy. Và hãy nhớ rằng cứ mỗi chi tiết nhỏ của 500 năm sau trở về thì sức mạnh của các người sẽ được khôi phục được một phần nhỏ mà thôi. Các người chỉ hồi phục được toàn bộ sức mạnh khi kí ức của các người đã khôi phục hoàn toàn.
Hai người nghe Alex nói vậy, liền lao vào luyện phép. Sau hơn 70 ngày đêm luyện phép, vượt qua bao nhiêu gian khổ, có lúc tưởng chừng như bỏ cuộc. Họ đã thành công lấy lại sức mạnh của mình, đồng thời kí ức 500 năm sau của họ cũng được khôi phục hoàn toàn. Họ nhanh chóng ăn mừng và tiếp tục lên đường tìm người tiếp theo.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Trời ơi, viết trên mt thì thấy bình thường, mà onl=đt thì nó dài kinh khủng :p
 
Chương 7: Sức mạnh đồng tiền và Xứ sở ma mị
20120910-154230-2-phongcach-170709-9.jpeg
ngoi-nha-ma-am.jpg
Chiều hôm đó, họ bắt đầu hành trình. Sau khi bay hơn 18 tiếng đồng hồ, dừng chân tại Lisbon, Bồ Đào Nha, họ đã đến được nước Đức. Trời cũng đã trưa, họ nhanh chóng ăn trưa và lên đường tìm Phú - người thứ tư. Chẳng mấy chốc, Hải đã tìm được nhờ thứ ánh sáng màu đỏ trên người Phú. Hải thấy Phú thì mừng rỡ, nói:
- Phú, tìm được huynh rồi!
Phú nói:
- Cậu tìm nhầm người rồi, tôi tên Phát chứ không phải tên Phú!
- Vậy hả? Xin lỗi, tôi đã làm phiền cậu rồi!
Đúng lúc đó, Alex và Dương cũng đến hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Có gì đâu, cậu này tìm nhầm người thôi mà! - Phú nói.
Hai người con gái nhìn Phú một lát rồi nói:
- Làm sao có thể nhầm được, anh ta tên Phú mà!
- Anh ta tên Phát mà! - Hải nói.
- Đồ ngốc! Phát là kiếp sau của Phú đấy! - Dương gõ đầu Hải, nói.
Phát thấy kì lạ, sao ba người này gặp mình thì lại nói mình là Phú. Đúng lúc đó, Hải đưa ra chiếc đồng hồ màu đỏ đưa cho Phát, nói:
- Nếu muốn biết mọi chuyện, hãy đeo đồng hồ này vào!
Phát liền đeo vào, trong phút chốc anh ta nhớ lại lúc cá cược với Hồng chuyện lấy tiền, lúc cùng nhau học phép với đạo sĩ,... Phát đã nhớ lại tất cả rồi nhưng chẳng thèm nói một câu.
Sáng hôm sau, khi họ chuẩn bi lên đường đến Châu Phi tìm người cuối cùng thì hay tin Phát bị mất tích. Họ đi tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy tung tích của Phát đâu. Trong lúc đi tìm thì rộ lên tin đồn 3 người đó là dâm tặc. Bọn họ đi đến đâu để hỏi người thì thấy thái độ lạnh nhạt và xì xào của mọi người đối với họ. May mà họ không hiểu. Một số người biết tiếng Anh còn kêu gọi, khiêu khích đồng bào gọi:
- You slut! (Đồ dâm tặc)
Bọn họ hiểu ra, Dương nổi đóa chửi họ một trận. Hải liền lay Dương, nói:
- Chửi bằng tiếng Việt họ không hiểu đâu! Chửi bằng tiếng Anh đi!
Dương bắt đầu chửi nguyên câu bằng tiếng Anh:
- You say we were you slut? You have no evidence? You have just listened to them talk so back talk. A rumor, the rumor of ten percent. Why was your mouth is wide! Why do you don't talk about yourself that you talk about the other people. Don't think that we are gentle that you just do what you want! I'm that crazy, I create the curse to sew the mouth now! The previous incarnation, I dare to create the curse so this incarnation, why don't I dare! (Các người nói chúng tôi là dâm tặc? Các người có chứng cứ không? Các người chỉ nghe người ta nói rồi nói theo. Một đồn mười, mười đồn trăm. Sao mà mỏ của các người nhọn thế! Sao các người không tự nói xấu bản thân mình đi mà đi nói xấu người khác. Đừng có tưởng bọn này hiền mà muốn làm gì làm. Tôi mà nổi điên lên, tui tạo thêm Lời nguyền khâu mỏ nữa bây giờ. Kiếp trước dám tạo lời nguyền, thì kiếp này sợ gì mà không dám chứ! )
Alex liền lắc lắc vai Dương, nói:
- Ê! Lời nguyền do tui tạo ra mà!
Dương quay lại, gãi đầu cười hì hì, nói:
- Ờ, xin lỗi! Dù sao tui cũng có phần!
Cả đám đông không tin, một người đàn ông bước ra, nói:
- The people that claim to create the curse. I have never created, less alone you. The people don't have that illusion of strength. I have just heard the other people say the curse was due to witch generated rather than never human created the curse at all. Right, everyone? (Các người mà đòi tạo lời nguyền. Tôi đây còn chưa tạo được huống chi các người. Các người đừng có mà ảo tưởng sức mạnh nữa. Tôi chỉ nghe người ta nói lời nguyền là do phù thủy tạo ra chứ chưa hề nghe người phàm tạo ra lời nguyền cả. Có đúng không, mọi người?)
Một số người đồng thanh, vang lên: "Yes! Yes! Of course!" (Đúng rồi! đúng rồi! Dĩ nhiên rồi)
Dương bực quá, đang loay hoay tìm cách chứng minh thì bất ngờ bốn chiếc đồng hồ trong tay của họ bay ra ghép lại với nhau tạo thành một chiếc tivi Panasonic 32inch siêu mỏng gắn chặt trên tường chiếu lại một đoạn clip kinh dị kể lại quá trình Liên tạo thành lời nguyền zombie. Đoạn clip chiếu đến cảnh 2 tia sáng đối chọi nhau thì nổ choang ti vi. Bốn chiếc đồng hồ xuất hiện lại trên tay của họ. Sau khi xem xong đoạn clip đó thì cả đám im bặt, không dám nói một tiếng sợ rằng lỡ mấy người này nổi điên lên tạo thêm lời nguyền khâu mỏ nữa thì khổ. Từ đó, tin đồn về họ cũng biến mất luôn. Bất giác sau khi xem đoạn clip trên thì trong đầu Alex lại hiện lên những cảnh tượng kì lạ, một con zombie, một cô gái có khuôn mặt giống mình nhặt tiền ở nghĩa trang. Những cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Alex. Thấy Alex cứng đờ người ra như thế, Hải gọi hoài mà không trả lời, Hải liền hét lớn vào tai Alex: "Alex! Đi thôi!" làm Alex giật bắn cả người. Mặc dù những cảnh tượng kì lạ đó đã biến mất nhưng nó đã để lại nhiều câu hỏi cho Alex: "Rốt cuộc cô ấy là ai? Sao cô ấy lại có khuôn mặt giống mình như thế? Tại sao khi thấy cô ấy, mình lại cảm thấy thân thuộc, gần gũi với mình đến thế? Rốt cuộc thì cô ấy là ai?" Alex đang vừa đi vừa nghĩ thì thấy nhói đau ở cổ, một con zombie đang cắn cổ cô ta. Cô ta hét toáng lên, vung mạnh tay gạt con zombie ra. Trên người cô ta phát ra thứ màu nâu, màu nâu của đất. Bỗng một bàn tay thò lên từ dưới đất, kéo cô ấy xuống, đó là Hải. Cô ấy nói:
- Anh làm ơn nếu có kéo em xuống thì nói một tiếng đi! Đã sợ chết khiếp rồi mà còn nhát em nữa!
Ba người kia cười khúc khích, Alex ngượng đỏ mặt. Sau đó, họ hỏi tin về Phát nhưng chẳng ai biết. Một tháng trời tìm kiếm không thấy Phát, họ chuẩn bị trở về nơi mình ở. Đến lúc lên máy bay thì thấy Phát ngồi lù lù trên máy bay. Nhưng chưa kịp bay thì bọn họ đã bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, họ thấy trước mặt toàn là khối vàng sáng lấp lánh. Con ngươi của họ dần thu hẹp lại và biến thành hình chữ $, lòng trắng của họ dần chuyển sang màu đỏ, màu đỏ của máu. Hải liền lao đến đánh Dương, nói: "Số vàng này là của ta! Ngươi tránh ra!". Dương cũng xông lên, đánh lại: "Không phải! Đây là vàng của ta mới phải!". Alex cũng nhào vô, nói: "Không phải vàng của các người, là vàng của tui!". Hai người kia đẩy Alex ra nói: "Không phải chuyện của cô". Đúng lúc đó, phi công và cơ phó tỉnh lại thì nôn ọe ra, phi công thấy mắt cơ phó đỏ như máu đang nhìn vào số vàng phía trước thì vội đeo kính râm che mắt của cơ phó lại. Cơ phó nói:
- Tự dưng đeo kính râm cho tui!
- Đây là ảo giác đấy! - Phi công giải thích rồi chỉ về phía ba người kia đang đánh nhau tơi tả. Hai người lao lên can nhưng chẳng được. Phi công bực mình nói: "Có giấy lộn không mà dành vậy trời". Ba người kia quay lại nói: "Các người biết gì mà nói!". Họ đánh nhau tơi tả, cuối cùng bất tỉnh. Một kẻ lạ mặt xuất hiện sau lưng: "Đáng ghét! Sao 2 tên đó không bị ảo giác." Nghe tiếng động, hai người quay mặt lại, phát hiện ra kẻ đứng đằng sau chuyện này chính là Phát. Nhưng chưa kịp nói gì thì đã lăn đùng ra bất tỉnh bởi hít phải khí độc.
Hải tỉnh dậy th.ì thấy mình nằm trong nhà xác, bên cạnh mình là mấy cái xác không đầu. Hải sờ thử vào người thì mấy cái xác đó bật dậy rồi biến mất. Trong chốc lát, khung cảnh nhà xác đã chuyển thành lâu đài vàng. Trước mặt Hải là hình bóng của Dương, Hải tiến lại gần. Dương lao đến xuyên qua người Hải hóa thành bộ xương trắng. Trong phút chốc, bộ xương trắng đó hóa thành 4 cái đầu người. Đó là đầu của phi công, cơ phó, Alex và Phát. Hải thấy thế, vội bỏ chạy tìm đường ra. Bốn cái đầu bay lơ lửng trên không đuổi theo, nói với cái giọng đáng sợ: "Tại sao ngươi lại hại chết Dương! Hãy trả đầu của nó cho ta!" Hải chạy mãi, chạy mãi mà càng đi sâu vào trong.
Còn về phần Dương, khi Dương tỉnh dậy th.ì thấy mình nằm trong một nơi tối đen, bên cạnh là mấy cái đầu lâu. Nghe tiếng động, Liên liền vớ cái đầu lâu ném cái bốp vào mặt người đó. Đầu người đó rớt xuống đất. Người đó rớt đầu nhưng vẫn tiến về phía cô, nói:
- Là Hải nè, sao cô lại ném đứt đầu của tui. Giờ hãy đưa đầu cô cho tui! Đưa đầu cô cho tui!
Dương liền nói: "Ê! Đầu của anh ở đằng kia! Lấy đầu tui làm gì?".
- Tui không thích! - Hải "không đầu" vừa nói, vừa đưa tay lên đầu của Dương. Dương hoảng quá, vội vớ lấy cái đầu lâu gắn lên cổ Hải, nói: "Đầu của huynh đây, lấy đi!" rồi bỏ chạy, cái xác kia đuổi theo.
Còn về phần Alex, thì khi tỉnh dậy, cô thấy một cô gái có khuôn mặt giống mình, nói:
- Em tỉnh rồi à! Trả đồng hồ cho chị!
- Không được - Alex trả lời.
- Không được thì đừng có trách ta! - Cô gái đó nắm chặt tay Alex, nói.
Alex tát cái bốp vào mặt cô gái đó. Đầu cô gái đó rớt xuống đất. Cô ta nhặt đầu lên ráp lại, nói:
- Cô dám, giờ cô sẽ phải chết!
Nói vậy, cô ta biến thành zombie cắn cổ Alex rồi nhập luôn vào xác.
Alex nói:
- Cô mau biến ra khỏi người tôi đi!".
- Tui sẽ đưa cô đi làm một việc. - Cô gái kia nói rồi mang xác của Alex tiến đến gi.ường của Dương, chém đầu cái sực. Đúng lúc đó, Hải bước vào, nói: "Alex, sao cô lại hại Dương như thế!". Cô gái kia liền nói: "Tui thích! " rồi thoát hẳn ra người cô gái. Alex không biết chuyện gì, thấy tay mình đang cầm dao dính đầy máu thì hoảng quá nói: "Tôi không có giết người!". Cô bỏ chạy. Hải liền đuổi theo, nói: "Chứng cứ còn rành rành đây! Cô còn chối nữa hả! Đồ sát nhân!"
Trong khi đó, phi công tỉnh dậy th.ì thấy người nhẹ bỗng, quay sang thì giật mình thấy xác mình nằm đó, tưởng là mơ nên anh ta lăn ra ngủ tiếp. Nằm chưa được bao lâu thì nghĩ: "Không phải mơ! Là thật! Anh ta quay sang, đặt tay lên mũi của người đó. Người đó đã tắt thở. Anh ta nhìn quanh, thấy mọi người đang bất tỉnh nhân sự. Anh ta tiến lại chỗ cơ phó gọi cơ phó dậy. Cơ phó cằn nhằn:
- Đang ngủ ngon mà, kêu dậy làm gì!
- Anh quên xác kìa - Phi công nói rồi nhanh tay đè hồn anh ta xuống cái xác. Nhưng càng đè họ lại càng bay lên cao.
Cơ phó nói:
- Ơ kìa! Hình như tầng hầm sắp sập rồi!
Phi công nhìn lên rồi nhìn xuống, nói:
- Ủa?Chúng ta lơ lửng hồi nào vậy?
- Lơ lửng hả? - Cơ phó ngạc nhiên, quay đầu 180 độ nhìn xuống thấy 2 cái xác đang nằm bất động ở dưới đó thì hoảng hốt, nói: "Chúng ta chết rồi sao?".
- Ờ, chúng ta chết rồi! Nhưng có người còn sắp chết kia! - Phi công nói rồi chỉ vào ba người còn lại. Họ nhanh chóng tiến đến chỗ ba người đó. Phi công định đến chỗ Dương nhưng thấy Hải đang hấp hối thì chui tọt vào thì thấy cảnh tượng hãi hùng hiện ra. Hải đã bị những cái đầu người kia gặm nhấm hết. Một cánh cổng mở ra, phi công thấy Dương đang bỏ chạy, thì nắm tay Dương, kéo vào giấc mộng của Hải. Trong khi đó, cơ phó chui tọt vào đầu của Alex, thấy Alex đang hoảng loạn thì một cô gái giống Alex lại hiện ra, nói: "Cô ta là giả đấy!". Cơ phó nghi ngờ, bèn kiểm tra thử bằng cách hỏi xem họ tạo ra lời nguyền như thế nào? Họ lại đồng thanh trả lời như nhau. Cơ phó mới thấy bối rối, bèn hỏi: "Thanh kiếp sau tên gì?". Cô kia gãi đầu, nghĩ ngợi. Còn một cô thì nói là Hải, lập tức anh ta kéo cô vào giấc mộng của Hải. Đến nơi thì thấy Dương đang tạo xương cho Hải, Alex cũng dùng phép lấy đất đắp thịt cho Hải. Hải nhanh chóng được hồi sinh. Ba người bị cuốn vào giấc mộng của kí ức, còn 2 người kia bị đánh bật ra ngoài. Hải, Dương và Alex dần tỉnh lại. Họ không nhớ chuyện gì hết, thấy phi công và cơ phó bất tỉnh thì gọi họ dậy. Hai người họ tỉnh lại thì nghe tiếng động, biết kẻ kia sắp đến, liền bảo mọi người giả vờ bất tỉnh. Phát tiến tới, thấy những người đó đang nằm bất động, tưởng họ đã chết. Hắn ta tiến lại chỗ Hải, nói: "Xin lỗi nha! Ta không muốn các người phá hủy lời nguyền này! Cách để các người mãi mãi không hóa giải này chính là cái chết!". Hắn ta vừa nói vừa cười thì một cái tát như trời giáng vào mặt hắn, một giọng nói vang lên:
- Phát, tại sao cậu lại làm như thế?.
Phát trả lời:
- Tại sao ư? Tại vì tôi căm hận đồng tiền! Tôi căm hận những kẻ tham lam.
Phát vừa khóc vừa nói:
- Lúc trước khi tôi mới 10 tuổi, cha tôi vì muốn gia đình thoát khỏi cảnh nghèo khổ nên đã đi vào con đường cờ bạc, nhưng số cha tôi lại gặp vận đỏ, đánh đâu thắng đấy. Chẳng mấy chốc, gia đình tôi trở nên khá giả. Đến khi cha tôi định rút khỏi con đường cờ bạc thì xảy ra một chuyện. Đêm đó, những kẻ chơi cờ bạc thua sạch, không còn một đồng xu dính túi, họ vì muốn có tiền để chơi nên đã giết chết cha tôi, cướp sạch tài sản trong gia đình. Mẹ tôi vì thế mà cũng nhảy sông tự tử. Tôi trở thành một đứa trẻ không cha không mẹ, bị mọi người ruồng bỏ! Liệu tôi có nuốt trôi cục tức này không chứ! Các người thử nghĩ kĩ đi!". Hắn ta khóc xong, rồi lại cười lên như một tên điên, nói:
- Giờ thì tốt rồi, những kẻ tham lam trên thế giới đều phải biến thành zombie! Để ta chóng mắt lên xem, họ có tiền nhưng họ có mua nổi mạng sống của mình không? Còn chúng ta, chúng ta đi hóa giải làm gi cơ chứ? Lời nguyền đó không hại chúng ta mà nó còn bảo vệ chúng ta không bị zombie cắn, nó chỉ hại những kẻ tham lam, nó chỉ biến những người đó trở thành zombie thôi. Lời nguyền này quá tốt, còn gì? Tại sao lại phải hóa giải chứ". Dương mới đến, nói:
- Giờ cậu muốn sống chung với zombie hả? Vậy thì cứ ở đi, có ngày nhà cậu cũng sập cho mà coi!
- Sao vậy? - Phát hỏi.
Alex liền giải thích:
- Đơn giản là khi bọn họ biến thành zombie, bọn họ sẽ bất tử nhưng sự đau đớn sẽ dày vò thể xác của họ. Để quên đi đau đớn, họ phải cắn phá mọi thứ. Đến khi đó, dù cậu không chết vì bị zombie cắn thì cũng bị mái nhà đè chết.
Đúng lúc đó, Hải liền vỗ vai vào Phát, nói:
- Nếu cậu ghét tiền đến thế, tôi sẽ giúp cậu!
- Giúp bằng cách nào chứ? - Phát hỏi.
- Đốt tiền! Để hóa giải lời nguyền này, bước đầu tiên là chúng ta phải sử dụng sức mạnh của mình để đốt tiền. Cậu có muốn đốt không? Nếu muốn, thì hãy đi theo chúng tôi tìm người cuối cùng rồi cậu tha hồ mà đốt.
Phát thấy vậy, cơn giận cũng đã nguôi, bèn đồng ý nhưng vẫn còn nghi ngờ bọn họ. Một hành trình mới lại bắt đầu.
 
Hiệu chỉnh:
Chương 8: Thật, giả và ngọn lửa thù hận
hinh-nen-kinh-di-dau-lau-coc-lua.gif
Sáng hôm sau, họ nhanh chóng lên đường, ai ai cũng háo hức tìm được người cuối cùng để hóa giải lời nguyền nhưng riêng Phát thì lại lo lắng và hoài nghi về mọi người. Hắn ta luôn cảnh giác cao độ vì nghi ngờ mọi người lừa mình. Chuyến bay kéo dài khoảng 3 tiếng rưỡi, dừng chân tại Pháp, họ đã đến được An-giê-ri. Vừa bước chân xuống đường, mùi thối rữa của xác chết và mùi máu tanh của người lại xộc lên. Họ nhìn quanh thấy một con zombie phát ra ánh sáng màu xanh, màu xanh của nước. Phi công nhìn thấy, vội nói:
- Anh ta kia rồi! Nhưng làm sao đưa anh ta thoát khỏi đám zombie này đây.
- Có gì khó đâu! - Hải nói rồi lấy nguyên chiếc dép của mình ném thẳng vào người con zombie kia. Con zombie kia bị dép chọi trúng liền nổi điên, kêu gọi zombie tấn công! Tất cả zombie đồng loạt tấn công, bọn họ bỏ chạy, Alex nói đùa:
- Cách của anh hay quá!
Hải liền bào chữa:
- Chắc háo hức quá nên bị hoa mắt thôi!
Trong khi đó, một anh chàng đang ngủ trưa dưới tầng hầm thì bị chiếc dép rơi trúng đầu. Anh ta bực mình chửi đứa ném dép xuống chỗ mình đang ngủ. Vừa mới chửi xong được ít phút thì cả đám rơi ầm xuống, làm bật luôn gi.ường xếp. Anh ta bực mình, nói:
- Có ngủ, ngủ cũng hổng yên!
Alex lồm cồm bò dậy, nói:
- Tân, còn nhớ tui không?
- Cô bị khùng à! Tui chưa gặp cô bao giờ mà cô nói nhớ tui! Tui tên Tài không phải tên Tân- Anh kia ngạc nhiên, trả lời.
Alex nhanh chóng nhờ Dương đem chiếc đồng hồ kí ức mà Dương đang đeo trên tay trao cho tên này. Trong thoáng chốc, tên này hét toáng lên: "Á! Ma nữ móc tim!". Tiếng hét làm chàng trai kia tỉnh dậy, nói:
- Ai đến vậy? Bọn đòi nợ hả!
Tưởng bọn đòi nợ đến, anh ta vội nói:
- Mẹ đến này con! Không phải bọn đòi nợ đâu!
Mọi người nhìn anh ta với thái độ tò mò và hơi ngạc nhiên vì trên người anh ta phát ra một luồng ánh sáng màu xanh, màu xanh của nước. Alex hỏi Tài:
- Anh ta bị sao vậy?
Tài trả lời:
- Anh ta bị bệnh đa nhân cách, lúc thì là mẹ, lúc thì là con, lúc thì là cha. Cách đây 10 năm, gia đình anh ta đi vào con đường cờ bạc. Cha thì cá độ bóng đá, mẹ thì đi chơi mạt chược. Sau đó hai vợ chồng vì không có tiền trả nợ nên đã tự sát, từ đó trở đi anh ta bị căn bệnh này.
Dương hỏi:
- Anh ta tên gì vậy?
- Anh ta tên Tân - Tài trả lời
Hải liền đưa chiếc đồng hồ cho Tài, nói:
- Hãy đeo chiếc đồng hồ này cho Tân.
Tài làm theo. Lập tức kí ức 500 năm trước ùa về. Tân thần người một lát rồi quay trở lại căn bệnh đa nhân cách.
Đêm đến, khi mọi người đã ngủ say, Dương lén lút nói với Tân:
- Tân, cậu giả vờ phải không?
- Sao cậu biết? - Tân hỏi
- Đơn giản thôi mà, lúc trưa thì bọn tôi đến thì cậu hỏi ngay ai đến rồi biến thành mẹ như chưa hề gặp sơ hở, thứ hai sau khi đeo chiếc đồng hồ này, cậu thần người ra một lúc rồi lại trở thành người đa nhân cách, phải không? - Dương nói.
- Ờ! Nhưng cậu đừng nói cho ai biết nhé! Tớ giả bệnh để quỵt nợ đấy! - Tân nói.
- Không cần giả bệnh nữa đâu, cậu đi theo chúng tớ! Tớ có cách này nè! - Dương thì thầm nói.
Tân gật đầu đồng ý. Nhưng không may, sáng hôm sau Dương và Alex biến mất. Mọi người nhanh chóng đi tìm. Đúng lúc một tiếng thét thất thanh vọng ra từ trong nhà, Dương đang ngã gục xuống đất, người dính đầy máu. Trên tay Alex đang cầm con dao dính máu đấy! Phi công lao đến tát vào mặt Alex một cái, còn Hải và cơ phó thì đến chỗ Dương. Hải sờ xuống vết máu thì nói:
- Đây không phải là máu, là nước pha loãng vào máu mà.
Đúng lúc đó, Alex vội bỏ chạy. Cơ phó liền nói:
- Tài, đứng lại.
Alex liền đứng lại. Dương cũng tỉnh dậy, cả hai thả bom mù rồi biến mất. Thoáng chốc, thấy Dương và Alex ở xa. Bọn họ đang ở xa. Phi công lao đến chỗ Alex, nói:
- Tài, cậu đừng có giả dạng Alex nữa, tôi biết hết rồi!
- Huynh bị ấm đầu hả! Tôi là Alex mà. Đúng lúc đó, những toán zombie thấy người liền nhảy đến cắn. Alex bị zombie cắn liền phát ra ánh sáng màu nâu, màu nâu của đất. Mọi người tin đây là thật. Đêm hôm đó, Tân nói nhỏ với Dương:
- Sao cậu không chữa bệnh cho tớ.
- Tớ ... Tớ đâu có biết chữa bệnh đâu. - Dương ngập ngừng nói.
- Vậy thôi cũng được - Tân tỏ ra nghi ngờ.
Sáng hôm sau họ lên đường đến Kim Tự Tháp Giza ở Ai Cập để dễ thực hiện hóa giải lời nguyền hơn bởi vì nơi đó khá là linh thiêng. Đúng lúc lên máy bay, một người có khuôn mặt giống Dương xuất hiện, nói:
- Mọi người, tên Dương kia là giả đấy!
Tân cũng đồng ý với ý kiến của người này. Nhưng Dương lại một mực nói:
- Cô ta không phải thật! Cô ta là giả đấy!
Mọi người không biết phải tin ai, trong lúc bối rối, Hải vội lấy tay cắn Dương rồi nói:
- Tay người chứ có phải tay khỉ đột đâu mà lông nhiều thế!
Cơ phó sực nhớ lúc trước trên chân Alex giả cũng có lông chân, cơ phó liền nói:
- Đây không phải là Dương, cô kia mới là Dương.
Nói rồi, anh ta tiến tới lột mặt nạ ra. Đằng sau khuôn mặt của Dương là khuôn mặt của Tài. Hải liền nói:
- Tài, chuyện này là sao?
- Tất cả là kế hoạch của tôi - Phát liền thú nhận và sau đó kể:
- Rạng sáng hôm đó, tôi cùng với Tài bắt cóc Alex và Dương trói vào một căn nhà, tôi giả làm Dương, còn Tài giả làm Alex hòng đổ tội cho Alex nhưng không may kế hoạch đầu tiên thất bại. Tôi đã thả Alex ra rồi nói với cô ấy: "Cô đi trước đi, tôi sẽ cứu cô ấy ra sau!" rồi nhờ Tài giả làm Dương. Đúng như kế hoạch của tôi, mọi người tưởng Dương là thật, Alex là giả. Nhưng thực ra người thật ở đây là Alex, còn Dương mới là giả.
Hải liền hỏi:
- Tại sao cậu lại làm như thế hả?
- Bởi vì tôi nghĩ mọi người lừa tôi - Phát cúi mặt nói.
- Cậu .... Cậu! Thật là ...! - Nói chưa hết câu, Hải đã chạy thẳng lên máy bay ngồi.
Mọi người lên không ai nói một lời. Phát định mở lời xin lỗi thì bị mọi người nói: "Im đi!". Thấy bầu không khí trên máy bay căng thẳng quá, Hải liền đổi chủ đề:
- Nói cho Tân biết, sao chúng ta phải đưa anh ấy lên máy bay đi!
- Không cần đâu, tui kể hết rồi. - Dương nói. Hải liền trả lời:
- Làm cụt hứng!
Cả đám cười ầm lên, tạm thời xua tan cái không khí căng thẳng. Thoáng chốc đã đến kim tự tháp Giza. Trời đã trưa và quá muộn, nhưng vì chuyện sáng nay đã làm trễ giờ thực hiện việc hóa giải lời nguyền, họ đành phải gác lại chờ ngày hôm sau. Chiều hôm đó, Hải mừng rỡ đi nói với mọi người:
- Tomorrow we will be saved! The Zombie Curse will be broken after the rain of fire just burned money not arson. (Ngày mai chúng ta sẽ được cứu rồi! Lời nguyền zombie sẽ được hóa giải sau cơn mưa lửa chỉ đốt tiền không đốt nhà.)
Tin tức này chỉ trong một đêm mà đã lan nhanh khắp nơi. Ai ai cũng háo hức đợi chờ ngày mai.
Đúng trưa hôm sau, khoảng gần 12h, 5 người bọn họ đến trước cổng kim tự tháp Giza thực hiện việc hóa giải lời nguyền, phi công và cơ phó cũng đi theo. 5 người họ đến trước cổng kim tự tháp Giza ngồi thành vòng tròn, bắt đầu dùng phép đốt tiền. Nhưng Phát trong lúc tạo phép vì quá nông nổi cùng với đó là sự hận thù đối với đồng tiền lên đến đỉnh điểm đã khiến hắn bị tẩu hỏa nhập ma và dần bị biến thành một ngọn lửa lớn, phóng ra những cơn mưa lửa không những đốt tiền mà còn đốt nhà nữa. Lúc đầu, người dân thử thò đầu ra xem, thấy cơn mưa lửa thì mừng rỡ nói: "Chúng ta sắp được cứu rồi!". Bỗng một người thốt lên: "Nhà tui cháy rồi!". Người khác thì nói: "Tui cũng vậy!". Một số người thì lằm bằm, nói: "Đồ lừa đảo". Cả đám xông ra dập lửa. Zombie thấy người thì tấn công. Ở nơi khác, một số người thấy ngột ngạt thì lao ra xem, thấy lửa cháy thì vội hô hoáng mọi người ra dập lửa. Kẻ thì bị vấp té vì vội vàng. Người thì xách xô nước đến dập lửa nhưng tới nơi thì bị zombie húp hết. Trời thì đang là mùa đông nhưng thoáng chốc đã trở nên oi bức. Lửa càng dập thì lại càng cháy to. Cả thế giới trở nên hỗn loạn. Ai ai cũng thi nhau dập lửa. Trong khi đó, ở Ai Cập, 4 người kia thấy Phát đã bị sức mạnh khống chế thì cố gắng cứu Phát. Tân nhanh chóng dùng phép của mình tạo ra nước để dập lửa nhưng nước vừa tới nơi đã bốc hơi. Tân kiệt sức biến thành vũng nước trong rồi biến mất. Hải liền dùng gỗ dập lửa nhưng cũng vô ích. Hải cũng bị kiệt sức rồi biến thành gỗ, sau đó cũng bị cháy thành đống tro tàn. Alex thì nhanh chóng dùng đất, Dương thì dùng tấm lá chắn kim loại để dập lửa nhưng cũng vô ích. Cả hai bị kiệt sức và biến thành đất và vàng. Nhờ đất và vàng không cháy trong lửa nên hai người giữ được mạng của mình. Hai người định gọi phi công và cơ phó cứu mình thì thấy bọn họ đã bất tỉnh từ lúc nào. Đúng lúc đó, tại Việt Nam, một con zombie phát ra ánh sáng màu nâu, thình lình bất tỉnh, linh hồn của một cô gái có khuôn mặt cực giống Alex biến thành luồng sáng bay thẳng vào người Alex. Alex hồi sinh rồi lập tức chộp lấy thỏi vàng. Trong thoáng chốc, thỏi vàng biến thành thanh kiếm vàng. Một giọng nói vang lên từ miệng Alex:
- Hãy đi tìm đồng hồ kí ức của Phát.
Alex hỏi:
- Nhưng làm sao tìm được?
- Hãy tự sát! - Giọng nói đó trả lời.
- Cô khùng hả? Chẳng lẽ chết là tìm được đồng hồ kí ức sao? - Alex hỏi.
- Đúng vậy - Giọng nói đó trả lời.
Alex dùng dằng, do dự không muốn tự sát. Giọng nói đó lại lên tiếng, nói:
- Nếu cô không chết thì cả thế giới sẽ chết, nếu cô chết thì sẽ cả thế giới sẽ được cứu. Cô chọn cái nào?
Dương liền hét lên:
- Alex, đừng tin cô ta!
Nghe nói vậy, Alex sực nhớ đến cơn ác mộng mấy hôm trước. Cảnh tượng Alex bị cô gái đó nhập xác giết Dương cứ tái hiện trong đầu. Alex không đành lòng tự sát nhưng vì để cứu được cô đành phải tự sát. Cô cầm thanh kiếm đâm thẳng vào người và nói:
- Xin lỗi nhé, Dương! Có lẽ tôi phải biến cô thành công cụ giết người rồi.
Dương hét lên một tiếng: "Không!". Máu ọc ra từ miệng. Alex ngã gục xuống đất. Đồng hồ kí ức hiện ra hút linh hồn của họ vào trong.
Khi tỉnh dậy, Dương thấy mình nằm trên gi.ường, Dương tự hỏi: "Đây là đâu?", nghe tiếng khóc của một đứa trẻ, cô liền bước ra. Một cậu bé đang đứng trước chỗ cha, vừa khóc vừa nói:
- Cha, tại sao cha lại bỏ con mà đi, cha ơi, cha tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.
Dương tiến tới, an ủi cậu bé, nói:
- Cậu bé, đừng khóc nữa, dù sao thì người đã chết, không thể sống lại được.
Nhưng dường như cậu bé không nghe thấy, cậu lại nói với ánh mắt đầy thù hận:
- Được rồi! Nếu cha không tỉnh lại, thì con sẽ đi báo thù cho cha, giết chết người hại cha!
Cậu bé ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Không, không phải họ giết cha. Mà chính lòng tham của họ đã giết cha. Đúng vậy! Nhưng lòng tham đã xuất phát từ đâu? Từ đồng tiền! Đúng vậy! Chỉ cần tiền biến mất là chẳng còn ai tham, chẳng còn ai có thể chơi cờ bạc. Để xem họ lấy ai đòi tiền!
Cậu bé vừa nói vừa trợn trừng con mắt. Dương liền nói:
- Thôi, thôi đi em! Có tiền cũng tốt mà em!
Dương cố nói to nhưng dường như cậu bé chẳng nghe thấy. Đúng lúc đó, thì Dương nghe thấy tiếng xì xào bên ngoài, một người thốt lên:
- Đây là mẹ của thằng Phát mà!
Hai người lao ra ngoài. Đột nhiên, Dương thấy bóng một người chạy vút ra trên tấm kính tủ. Dương tò mò chạy lại xem. Trong tấm kính đó, người đàn ông đã chết hồi nãy đang chằm chằm nhìn cô. Cô định hét lên nhưng sau đó trấn tĩnh lại, cô sờ lên mặt, ông ta cũng sờ lên mặt. Cô nghĩ:
- Sao mặt mình thô và ráp thế nhỉ?
Cô liền nhìn lại tay chân mình thấy người đầy lông, cô hốt hoảng hét lên:
- Mình biến thành cha thằng Phát hồi nào vậy?
Cô nói xong liền lao thẳng ra ngoài đâm phải một cô gái trẻ đẹp. Bất chợt 2 chiếc đồng hồ rơi xuống trên tay hai người rơi xuống. Hai người liền cúi xuống nhặt. Dương đang nhặt thì ngẩng đầu lên, nói:
- Cô là Alex.
Đúng lúc đó, cô gái kia cũng ngẩng đầu lên, nói:
- Anh là Dương.
Cả hai ngay lập tức trả lời:
- Hiểu rồi!
Đúng lúc đó trước mặt Dương và Alex hiện ra cảnh Phát trở thành một tên trộm tiền khét tiếng chẳng thua gì Siêu trộm Kid, tiền đã vào tay hắn thì một bay không trở lại. Hễ hắn trộm được bao nhiêu thì hắn đốt bấy nhiêu.
Thấy vậy, hai người ngay lập tức, nắm tay nhau, bay lại nói:
- Phát ơi!
Phát nghe giọng nói thì quay lại thấy cha mẹ đang vẫy tay ở trên cao. Phát nói:
- Cha ơi, mẹ ơi! Hãy về với con đi!
Hai người đó đồng thanh, nói:
- Không được rồi, con ơi! Người đã chết cũng chẳng thể sống lại được, con có báo thù thì cũng vô ích thôi, cha mẹ cũng chẳng thể sống trở lại đâu con. Hãy hứa với cha mẹ đi, con! Đừng báo thù nữa, đừng hận thù nữa, như thế cha mẹ mới yên tâm ra đi trong thanh thản! Hãy hứa với cha mẹ đi, con!".
Phát gào khóc, đành phải nói:
- Con hứa! Con hứa! Con sẽ không báo thù nữa!.
Hai người nghe nói vậy thì lập tức biến mất.
Alex tỉnh dậy th.ì thấy Dương đang nằm đè lên người mình. Alex liền đẩy Dương sang một bên. Dương cũng dần tỉnh lại. Lửa đã tắt. Cơn mưa lửa lúc nãy cũng chẳng còn nữa nhưng thay vào đó là cảnh tượng tan hoang trên khắp thế giới. Trước mặt họ, giờ đây ngổn ngang 4, 5 người đang bất tỉnh nhân sự. Họ cũng dần tỉnh dậy. Mọi người dìu nhau trở lại tầng hầm.
 
Chương 9: Chuyện chị em song sinh
tinh-cach-cung-song-tu-gemini-225-216-hinh-anh-2.jpg
Sau khi họ dìu nhau về đến cửa hầm thì đột nhiên ngất xỉu. Người dân lúc đầu thấy họ về thì định đập cho họ một trận nhưng thấy họ ngất xỉu trước cửa hầm thì đành đem vào chăm sóc. 4, 5 ngày sau họ tỉnh lại, riêng Phát thì hơn 30 ngày sau mới tỉnh lại được do lúc trước bị tẩu hỏa nhập ma khá nặng. Sau khi Phát tỉnh lại thì sức mạnh trong người của Phát cũng hồi phục trở lại. Thấy vậy, trưa hôm đó, họ nhanh chóng đến cổng Kim Tự Tháp để làm phép. Giờ đây, số tiền chỉ còn lại khá ít ỏi, phần lớn tiền để đốt đã bị thiêu rụi trong đám cháy do Phát gây ra cách đây khoảng 1 tháng trước. Năm người bọn họ nhanh chóng đặt tiền vào chính giữa sau đó kết hợp sức mạnh lại tạo thành 1 ngọn lửa khổng lồ. Nào ngờ, lửa vừa đến tiền đã tắt, một tia chớp đánh xuống khối tiền đó. Bọn họ làm lại một lần nữa nhưng không được. Bọn họ thấy lạ, bèn ngồi đó bàn tán xôn xao. Hải nói:
- Có thể trong chúng ta, có một người được chọn nhầm!
- Nhầm ư? Vậy thì ai là người đã bị chọn nhầm đây? - Tân nói.
Cả đám ngồi đó đắm đuối suy nghĩ, bỗng Hải sực nhớ đến tia chớp lúc nãy, bèn quay lại hỏi Alex:
- Cô có anh chị em nào song sinh không?
- Song sinh ư? À có, tui còn một người chị song sinh với tui. - Alex nói.
Phát đứng dây, nhanh nhảu trả lời:
- Vậy thì qua Mỹ tìm thôi!
- Không có ở Mỹ đâu mà tìm! - Alex lắc đầu, nói.
- Sao vậy? - Phát hỏi lại.
- Mất tích rồi! - Alex buồn rầu, nói.
Cả đám hét lên: "Đồ trời ơi!". Dương mới nói:
- Có mất tích thì cũng mất tích ở bên đó chứ, chẳng lẽ sống bên đó mà mất tích ở Việt Nam hả?
- Đúng vậy, chị ấy mất tích ở Việt Nam đấy! - Alex nói.
Tân mới hỏi:
- Sao kì vậy, lẽ nào 2 người không sống chung à!
- Đúng vậy, tui chỉ biết được tui còn có một người chị song sinh qua lời trăn trối của mẹ tui cách đây 10 năm trước - Alex bắt đầu kể.
- Mẹ! Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà - Alex ngồi bên chỗ mẹ vừa khóc vừa nói.
Người mẹ đang nằm trên gi.ường, mặt tái nhợt, đưa tay lên xoa đầu đứa con gái bé bỏng rồi nói:
- Alex, con vừa gọi mẹ là gì?
- Mẹ! Mẹ! - Alex khóc nức nở.
- Thế thì mẹ có thể yên tâm ra đi rồi! Trước khi đi, mẹ muốn nói với con điều này, thực ra, con còn có một người chị song sinh nữa! Cách đây 10 năm trước, bố mẹ sống ở Việt Nam, sau khi sinh ra con và chị ấy thì mọi người chuyển về Mỹ ở. Nào ngờ khi vừa lên máy bay thì mẹ bị thất lạc chị ấy. Mẹ đành ở lại Việt Nam 10 năm trời để tìm lại đứa con đã bị thất lạc đó nhưng không tìm thấy. Mẹ định gởi đơn lên chương trình "Như chưa hề có cuộc chia ly" nhờ họ tìm giúp nhưng sau đó, mẹ lại phát hiện chính mình bị bệnh tim giai đoạn cuối chỉ còn có thể sống khoảng hai ba ngày nữa nên mẹ mới trở về gặp con lần cuối. - Người mẹ vừa khóc trong lúc hấp hối.
Alex chỉ biết vừa khóc vừa nói: "Mẹ! Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi! Mẹ đừng đi mà!"
Người mẹ liền nắm chặt lấy tay Alex, nói:
- Alex, con có thể giúp mẹ việc này được không? Sau khi mẹ đi, con hãy cố gắng học thật giỏi để sau này trở thành một hướng dẫn viên du lịch, có thể đến Việt Nam để tìm lại người chị thất lạc đó. Con hãy nhớ rằng khuôn mặt của con chính là khuôn mặt của chị ấy.
Người mẹ nói xong thì tắt thở. Alex vừa nói vừa khóc:
- Con sẽ làm theo lời mẹ! Con xin hứa!
Người bố an ủi con:
- Thực ra chuyện thất lạc chị con, bố cũng biết rồi!
Alex vừa hỏi vừa khóc:
- Sao bố không nói với con, để con hiểu lầm rằng mẹ đã bỏ con mà đi! Giờ thì mẹ đã đi thật rồi!
Người bố trả lời:
- Thực ra, bố cũng muốn nói với con lắm chứ, nhưng không thể bởi vì con còn quá nhỏ. Với lại nhà chúng ta lại gần máy bay nữa nên bố lại sợ bị mất con thêm lần nữa.
Alex đứng đó, đầu tựa vào người bố. Cả hai ôm nhau khóc. Sau khi lo hậu sự và an tán mẹ xong, Alex
làm theo di nguyện của mẹ, cô cố gắng học thật giỏi. Sau đó thi đậu vào trường đại học chuyên ngành du lịch.
- Chuyện là như thế! - Alex kể xong thì thấy cả đám ngồi lấy khăn giấy lau nước mắt. Alex ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì thế?
Dương trả lời:
- Chuyện của cô cảm động quá ấy mà! Mà thôi, chúng ta mau đến Việt Nam đi!
Cả đám ngay lập tức lên đường. Họ bay khoảng gần 20 tiếng, qua hai điểm dừng chân thì đến Quy Nhơn, quê hương của Hải. Quy Nhơn giờ đây đã khác xưa, cảnh tượng tiêu điều khắp nơi do đám cháy của Phát. Zombie thì càng lúc càng đông. Mùi máu tanh của người và mùi thối rữa của xác chết cứ xộc lên mũi của họ. Hải dẫn mọi người trở về tầng trú ẩn lúc trước. Vô tình, Hải gặp lại người đàn ông trung niên mấy tháng trước đã cứu mình. Hải liền vỗ vai vào người đàn ông đó, nói:
- Chú, chú còn nhớ con không? Hải nè! Chú đã cứu con ý!
- À nhớ rồi! - Người đàn ông ôm chầm lấy Hải rồi vỗ vai nói tiếp: "Cậu vẫn khỏe chứ? Nay trông cậu gầy hẳn ra đến nỗi tui không nhận ra luôn đấy chứ!". Người đàn ông nhìn qua một lượt, thấy Alex liền lao đến ôm chầm lấy cô ấy, vừa nói vừa khóc:
- Thảo, Con về rồi! Con đã đi đâu để bố tìm mãi mà không thấy vậy?
Cả đám há hốc mồm ngạc nhiên. Hải liền đến nói:
- Đây là Alex, cô ấy đi với con từ Mỹ qua đây mà.
Cả đám đồng tình. Người đàn ông đó liền nói:
- Nhưng đây đích thực là khuôn mặt của con gái tui mà! Không lẫn vào đâu được! Tui có hình hồi nhỏ của nó nè!
Nói rồi người đàn ông đưa tấm hình cho họ xem. Alex liền nói:
- Đúng là giống con thật! Nhưng mà cho con hỏi đây là con ruột hay con nuôi của chú vậy?
Người đàn ông trả lời:
- Đây là con ruột của tôi! Nhưng mà con hỏi điều này chi vậy?
- Thực ra con đang tìm người chị song sinh đã bị thất lạc cách đây 20 năm trước ạ! Đây là tâm nguyện của mẹ con trước khi chết đấy ạ! - Alex giải thích.
Người đàn ông đành thành thật trả lời:
- Thực ra Thảo không phải là con ruột của tôi, vợ tôi nhặt được nó trên mái nhà cách đây 20 năm trước. Lúc đó đang là nửa đêm, gia đình tui đang ngủ thì nghe tiếng lộp cộp trên mái nhà. Sau đó, thì nghe thấy tiếng đứa bé khóc. Lúc đó vợ tui lên xem thử, không may cô ấy bị trượt mái ngói, rồi té chết.
Một người đàn ông trung niên khác tiến đến hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hải trả lời:
- Chúng tôi đang tìm đứa bé bị mất tích cách đây 20 năm trước.
Người đàn ông đó ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Song sinh phải không?
- Vâng ạ! - Hải trả lời.
- Vậy thì đúng rồi! 20 năm trước, tôi là người trong đội bảo vệ an ninh máy bay, tôi tên Quân. Khi đó, tôi thấy một người phụ nữ nọ xách một cái nôi đựng hai đứa bé đi vào phòng vệ sinh. Sau đó tui thấy một kẻ lạ mặt cũng đi vào đó. Thấy vẻ mặt lén la lén lút, tui liền đi theo. Hắn ta vào trong đó định bắt cóc hết 2 đứa nhưng bị tôi phát hiện nên hắn chỉ đem theo một đứa. Tui vừa đuổi vừa gọi điện thoại đến tổ bảo vệ và cảnh sát 113 đến trợ giúp. Ngày hôm sau thì hắn bị bắt. Theo như tui biết thì hắn là kẻ bắt cóc trẻ em đem đi bán. Nghe nói lúc hỏi đứa bé đó để ở đâu thì hắn không nói, mà lại cắn lưỡi tự sát - Người đàn ông đó nói.
- Thế, đúng là chị con rồi! - Alex mừng rỡ, nói.
Nói xong, Alex quay lại hỏi người đàn ông mà đã nhận nhầm mình:
- Vậy, chú ơi, giờ chị ấy đang ở đâu ạ?
Người đàn ông lắc đầu, nói:
- Mất tích rồi! Chị của con đã mất tích cách đây khoảng hơn sáu, bảy tháng trước, sau khi trận mưa máu và đại dịch zombie xuất hiện.
Nghe nói vậy, Alex sực nhớ đến cảnh tượng một cô gái giống mình, nhặt tiền ở nghĩa trang. Saú đó bị biến thành zombie. Alex liền nói:
- Lẽ nào chi ấy đã bị biến thành zombie?
- Không thể nào? Tui biết tính con tui! Nó không phải là người tham lam! - Người đàn ông đó, nói.
- Có thể lắm chứ! Chuyện hóa giải lời nguyền 500 năm trước có thể liên quan đến cô ấy! Sau khi sư phụ tui đưa cô ấy trở về thì có thể cô ấy tưởng mình bị mất toàn bộ số tiền. Vì không muốn nói với bố mẹ, cô ấy đã đi ăn cắp. - Hải trả lời.
- Nhắc mới nhớ, trước trận mưa máu không lâu, tui có nghe tin đồn cứ nửa đêm ma nữ mặc áo dài trắng đến xin tiền, nếu không cho, cô ấy sẽ không cho ai ngủ yên hết. - Quân nói.
- Sao tui lại quên mất chuyện này chứ? - Hải giật mình nói.
Tân liền gạt phắt qua, nói:
- Ma quỷ gì ở đây! Việc bây giờ là mau đi tìm Thảo nè! Đứng đó mà nói chuyện tào lao!
Phát trả lời:
- Nhưng giờ cô ấy đã biến thành zombie rồi! Mà zombie thì đầy rẫy thì làm sao tìm đây? Chẳng lẽ đi xem mặt từng con hả?
Dương gõ cái cốc vào đầu Phát, nói:
- Đồ ngốc, người cô ấy phát sáng mà!
- Phát sáng thì phát sáng chứ, nhưng cô ấy giờ đã zombie rồi - Phát nói.
Bỗng Alex nói:
- Không cần phải tìm đâu, tui có sức mạnh của đất. Tui sẽ nhờ đất tìm giùm.
Nói rồi, Alex nhắm mắt, miệng lẩm bẩm nói điều gì đó rồi sau đó trả lời:
- May quá, bọn họ đang trở lại vừa đúng phạm vi chúng ta có thể dùng pháp lực.
- Tìm được rồi nhưng làm sao đưa cô ấy trở lại thành người đây? - Phát trả lời.
Dương liền nói:
- Đơn giản thôi mà! Hãy tráo đổi linh hồn của họ đi! Lúc trước cô ấy đã dùng linh hồn mình cứu Alex trong đám hỏa hoạn mà cậu gây ra đấy!
Cả đám nghe vậy liền đồng ý, bốn người bọn họ nhanh chóng ngồi quanh Alex, mắt nhắm miệng nói:
Thổ Thổ song sinh.
Hoán đổi linh hồn.
Ngay lập tức một luồng ánh sáng nối liền hai con tim. Linh hồn Alex bay ra theo luồng ánh sáng đấy thì gặp được linh hồn của chị mình, bèn nói:
- Chị ơi, chị hãy đeo đồng hồ này vào để nhập vào thân xác của em.
Linh hồn người kia chẳng hiểu chuyện gì, thấy đồng hồ đẹp thì đeo vào. Lập tức kí ức 500 năm trước ùa về. Thảo lao ngay vào xác Alex. Lập tức xác Alex phát ra ánh sáng màu nâu, màu nâu của đất. Mọi người mừng rỡ hét toáng lên. Người đàn ông kia ôm chầm đứa con của mình, nói:
- Mừng con trở về!
Hải liền đưa cho Thảo một tờ tiền 500 đô bảo Thảo đốt. Thảo gật đầu đồng ý. Sau khi đốt xong, thì xác của Thảo trở lại như xưa. Nhưng vừa được hồi sinh, Alex lao thẳng vào nhà vệ sinh. Mấy con zombie lao đến cắn cô. Cô nói: "Trời ơi, tao đi vệ sinh mà, bọn bay bám theo tao làm gì? Lại còn đói bụng nữa chứ". Sau khi đi vệ sinh xong, cô trở lại tầng hầm đòi ăn. Cả hai chị em ăn sạch hết lương thực của bốn người bọn họ. Bốn người bọn họ chỉ còn biết chau mày nhìn họ ăn.
Trưa hôm sau, năm người bọn họ gồm Hải, Dương, Thảo, Tân, Phát tập trung trước chỗ vắng vẻ, ngồi thành vòng tròn. Sau đó, kết hợp sức mạnh tạo thành ngọn lửa khổng lồ đốt cháy những tờ tiền đó. Năm người nắm tay nhau tiến về đống lửa đó. Bố của Thảo thấy vậy, liền ra tay ngăn cản:
- Thảo, con không được nhảy vào đống lửa đó.
Bố của Hải cũng cố ngăn Hải lại nhưng không được. Hải nói:
- Bố ơi, bố cứ yên tâm! Con sẽ quay trở lại! Tạm biệt bố.
Thảo cũng nói:
- Bố cứ yên tâm đi, con sẽ quay trở lại!
Nói xong, Thảo quay sang nói với Alex:
- Alex, trước khi chị đi, em có muốn lấy lại xác của mình không?
- Dạ thôi chị ạ! Xác của em cũng giống của chị nên cũng không cần đổi làm gì đâu ạ! Em nghĩ con người không nhất thiết phải hồn nào xác nấy đâu chị!
- Vậy cũng được! Trong thời gian chị đi vắng, em hãy chăm sóc bố giúp chị được không?- Thảo nói.
- Dạ được! Chuyện đó không thành vấn đề! - Alex trả lời.
Thảo liền đưa tay Alex nắm lấy tay của bố rồi nói:
- Bố! Xin bố hãy nhận Alex làm con nuôi. Hãy xem cô ấy như là con.
- Được rồi, bố hứa! - Người bố vừa khóc vừa nói.
Hải cũng rời tay bố, nói:
- Tạm biệt bố, con đi đây! Bố nhớ phải bảo trọng nhé!
- Biết rồi, bố tự chăm sóc cho mình được mà! - Bố của Hải sụt sùi, trả lời.
Hải và Thảo nắm tay nhau trở lại chỗ các bạn. Năm người nhắm mắt nhanh chóng nắm tay nhau tiến vào đống lửa đang cháy. Vừa bước chân giẫm vào lửa thì 5 người lập tức biến mất, lửa cũng đã tắt, tiền cũng chẳng thấy đâu. Trên không trung thì hiện ra 5 trái tim phát ra 5 màu chiếu thẳng ánh sáng vàng vào một chỗ trên không trung tạo thành đám mây trắng bao quanh thế giới. Một trận mưa trắng rơi xuống khắp nơi. Mưa rơi đến đâu thì tiền biến mất đến đó, dù tiền có ở trong túi của họ đi chăng nữa. Sau cơn mưa đó, zombie biến mất, mọi người dần tỉnh lại. Một thời đại mới bắt đầu. Thời đại vô gia cư.
 
Chương cuối: Chia tay
hinh-anh-buon-ba-co-don-sau-khi-chia-tay-.jpg
Sau khi cơn mưa trắng chấm dứt thì zombie biến mất, mọi người dần tỉnh lại, d.a thịt dần dần được tái sinh. Vừa mới tỉnh lại, họ đã lao ngay vào nhà vệ sinh. Chỉ để lại ba người đang khóc thảm thiết. Alex đấm xuống đất, nói:
- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao ai gặp con đều phải lìa xa? Mẹ con vừa gặp con chưa đầy 2 ngày thì đã đi rồi, giờ gặp lại chị con thì chưa đầy một ngày, chị lại đi rồi! Số con đúng là số sao quả tạ mà!
Bố của Thảo an ủi:
- Thôi mà con, xác của con chưa biến thành tro tàn thì vẫn còn hi vọng mà con.
Bố của Hải liền hỏi:
- Ủa? Con ông đây mà! Sao lại nói là xác của con.
- Thực ra con tui đã hoán đổi linh hồn với nhau, mặc dù xác thì giống nhau nhưng linh hồn thì khác nhau? Ông hiểu chưa? - Bố của Thảo giải thích.
- Thì ra là vậy. - Bố của Hải nói.
Nói xong, 3 người họ lặng lẽ cùng nhau đi về. Nhưng mà bây giờ thì đi về đâu đây? Mặc dù đại dịch zombie đã đi qua, mùi máu tanh của người và mùi thối rữa của xác chết cũng chẳng còn nữa, nước thì đã trong xanh trở lại. Trong túi họ giờ đây cũng như những người khác, chẳng còn một đồng, nhà cửa thì đã bị đốt sạch. Mọi người nhanh chóng thích nghi với cuộc sống này, họ giúp nhau xây nhà, dựng cửa, trồng trọt để khôi phục lại cuộc sống lúc trước. Những chiếc xe chở khách hay những chiếc xe ôm còn sót lại giờ đây được chạy chở miễn phí. Xăng cũng chẳng thể tăng giá hoặc hạ giá được nữa. Điện thoại cũng chẳng thể dùng. Ăn xin giờ đây cũng chẳng còn ai. Những kẻ lừa gạt lúc trước giờ đây cũng chẳng lừa ai được nữa. Cuộc sống tưởng chừng như yên bình nhưng không, cuộc sống miễn phí này lại làm cho một số người mê game online, họ vùi đầu vào trò chơi ngày đêm mà quên mất thời gian để rồi trở thành một con nghiện.
Một năm sau, sau khi cuộc sống đã ổn định, thì họ bắt đầu xây dựng lại ngân hàng nhưng chưa kịp xây thì một cơn mưa tiền đổ xuống, mọi người nhanh chóng lao ra nhặt tiền, nhưng tiền vừa đến tay thì đã biến mất, căn nhà phát ra ánh sáng vàng. Mọi người nhanh chóng lao vào nhà, thì phát hiện số tiền lúc trước bị mất giờ đây đã được trả lại. Ngân hàng cũng đã xuất hiện trở lại.
Trong khi đó, tại một thị trấn nhỏ ở sâu trong vùng núi hẻo lánh, Thảo đã hồi phục lại kí ức. Thảo liền hỏi sư phụ:
- Mấy người bạn của con đâu sư phụ?
Người đạo sĩ đó trả lời:
- Mấy người đó có lẽ đã chết rồi!
- Không thể nào? Tại sao con có thể sống mà họ lại chết chứ! - Thảo vừa khóc vừa nói.
- Bởi vì lời nguyền đó không những ứng nghiệm lên họ mà còn ứng nghiệm lên con. Nhờ đó con mới có cơ hội sống sót. - Người đạo sĩ đó trả lời.
Thảo liền nói:
- Không thể nào? Vậy thì tại sao lời nguyền cũng đã ứng nghiệm lên con, sao con không chết chứ!
- Bởi vì con là người tạo ra lời nguyền. - Đạo sĩ trả lời.
Thảo bực tức, nói:
- Cái lời nguyền chết tiệt, sao mày nỡ lòng nào mà phân biệt đối xử thế hả?
Người đạo sĩ liền an ủi:
- Thôi mà con, ta cũng vừa cho người hầu của ta điều tra thử rồi. Bọn họ chưa hẳn đã chết. Họ chỉ bị kẹt trong Ngũ Hành trận của lời nguyền mà thôi.
Thảo liền lau nước mắt, hỏi:
- Vậy còn cách nào để cho họ trở lại không?
- Không còn cách nào khác. Quá khứ 500 năm trước đã bị đóng lại rồi. - Đạo sĩ lắc đầu, nói.
- Vậy còn cách nào khác không ạ? Tại sao quá khứ 500 năm trước lại đóng vậy ạ? - Thảo hỏi.
Người đạo sĩ ngẫm nghĩ một lát:
- Vẫn còn có một cách. Đó là con phải đi tìm lỗ hổng thời gian để trở về 500 năm trước. Còn về việc quá khứ 500 năm trước bị đóng lại là để tuân theo định luật nhân quả, tránh tình trạng biết trước tương lai.
- Vậy hả sư phụ? Vậy sư phụ hãy cho con đi đi! - Thảo háo hức nói.
Người đạo sĩ đó vung tay một cái, nói:
- Ta không thể đưa con trở về 500 năm trước mà chỉ có thể đưa con quay lại khoảng một năm trước lúc con sắp trở thành zombie. Phần còn lại là tùy vào con nhé.
Thảo nhanh chóng được đưa trở về một năm trước. Trời tối đen như mực, khoảng gần 12 giờ đêm, Thảo vô tình nhìn thấy tờ tiền 500 đô ở đó. Thảo định nhặt lên nhưng 1 luồng gió lạnh rợn người thổi đồng tiền vào nghĩa trang. Thảo nói:
- Sao trông cảnh này quen quen ta?
Nghĩ ngợi một hồi lâu rồi nói:
- Hiểu rồi!
Sau đó lao vào nghĩa trang xé đồng tiền thành từng mảnh rồi bỏ về. Nào ngờ những mảnh tiền đó lại tập trung thành hình tròn hút Thảo trở về 500 năm trước.
Thảo quay lại 500 năm trước thì thấy Liên đã cắt cổ tự sát. Thảo nói:
- Thôi chết, muộn một bước mất rồi!
Thảo liền lao vào xác của Liên để nhập xác cứu Liên sống lại nhưng do cô ấy hấp tấp, quên thoát xác nên đã bị văng đến thời gian khác. Thảo ngã cái ầm vào một xác chết. Thảo giật mình nói:
- Trời ơi, đây là xác của mình mà! Lẽ nào mình đã chết!
Thảo nhìn lên, thấy Liên đang lơ lửng trên không trung thì nói:
- Không phải, đây là xác của Liên.
Nhân lúc Liên không để ý, Thảo nhanh chóng kéo xác của Liên qua một bên, sau đó nằm xuống thay thế Liên, dùng dao cắt cổ mình. Đúng lúc đó, một tiếng nổ "choang" trời. Tim của Liên văng trở lại thân xác của Thảo.
Thảo giật mình tỉnh dậy. Ngơ ngác nhìn quanh, đã 7 giờ sáng. Hình như đây là lúc trước mà. Thảo nghĩ vậy, liền lấy ví tiền ra xem, suýt chút nữa thì hét lên: "May quá, vẫn còn tiền!". Cô ta nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, bắt đầu đi học trở lại.
Một năm sau, một tên trộm đang lén la lén lút, mò vào phòng trọ của Thảo. Anh ta thò tay vào hươ hươ tay, xem thử Thảo đã ngủ chưa. Thấy Thảo đã ngủ say, hắn ta lén lút lấy trộm chìa khóa mở tủ ra. Bên trong hộc tủ có một cái ví tiền, hắn ta nhanh chóng bỏ vào túi, nhưng hắn lại cảm thấy tay mình có cái gì đó nhớt nhớt, hắn đưa tay lên ngửi thì ra là mùi máu. Đúng lúc đó, máy vi tính lại tự bật lên, mặc dù chưa cắm điện, trên màn hình là đầu của một con zombie đã bị rữa miệng, lưỡi nhô ra ngoài. Hắn ta bụm miệng để khỏi hét lên, hắn ta lần lần tiến đến chỗ máy tính thì một mùi thối bốc lên. Hắn ta tiến lần đến, từng bước, từng bước một. Đúng lúc đó, Thảo trở người nằm ngửa ra ngủ thì hắn giật mình nhìn thấy con zombie đó đang nằm ngủ, máu lênh láng khắp gi.ường. Không kìm được nữa, hắn hét toáng lên: "Có ma!". Thảo nghe tiếng thét liền bật dậy. Tên trộm kia thấy Thảo tỉnh dậy tưởng zombie bật dậy, liền lăn đùng ra ngất xỉu. Chủ trọ liền đến, những người từ phòng trọ kế bên cũng đến. Đúng lúc Thảo bật đèn, họ giật mình thấy một người đang nằm dưới đất. Một người thì tiến đến gần kiểm tra xem thử đã chết chưa, một kẻ khác thì liếc nhìn Thảo. May là tên trộm chỉ bị ngất xỉu. Họ nhanh chóng, lay tên trộm tỉnh dậy. Tên trộm vừa tỉnh dậy th.ì ví tiền rơi ra. Một người nói:
- Ví tiền rơi nè anh ơi!
Thảo thấy ví tiền đó, liền nhìn lên móc treo chìa khóa. Thấy mất một chìa khóa, Thảo liền nói:
- Khoan đã! Đây là tiền của cháu mà!
Tên trộm kia liền nói:
- Đây là tiền của tui, không phải của cô!
Mọi người liền nhìn đồng hồ. Đã 1 giờ sáng, họ định xông lên đánh tên trộm kia, Thảo liền cản lại nói:
- Nửa đêm, nửa hôm không nên đánh nhau, kẻo bị ma lợi dụng!
Mọi người liền ngừng lại, Thảo liền nói:
- Tui có nghe một lời nguyền đáng sợ, lời nguyền đó tên là lời nguyền zombie. Hễ ai thấy được zombie thì chứng tỏ lòng tham của người đó sẽ nổi lên.
Tên trộm sực nhớ lại cái cảnh zombie hồi nãy, liền ném ví tiền cho cô ta rồi chạy bén ra ngoài. Thảo tủm tỉm cười, nghĩ: "Đồ ngốc, mới dọa một chút mà đã sợ rồi!". Nào ngờ, từ đó, tin đồn về lời nguyền zombie dần dần lan xa, nạn trộm cắp nhanh chóng biến mất, kẻ hối lộ, tham nhũng giờ đây cũng chẳng còn nữa.
Một tháng sau, người đạo sĩ nhìn lên trời, lắc đầu, nói:
- Nhiệm vụ của ta giờ cũng đã xong, đến lúc ta cũng phải đi rồi. Có lẽ mấy đệ tử của ta cũng chẳng nhớ ta nữa.
Vừa nói xong, sáu người kia liền đến, thấy sư phụ đang ngắm nhìn trời đất, liền lén la lén lút lại hù sư phụ. Sư phụ giật nảy mình, nói:
- Thiệt tình? Mấy cái tên khỉ đột này! To đầu rồi mà chơi trò con nít!
Sau đó, họ dẫn nhau vào nhà. Dương liền mở miệng nói trước:
- Ủa, sư phụ định đi đâu vậy?
- Ta định trở về trời.
Dương tò mò, hỏi:
- Vậy sư phụ làm tướng gì trên đó vậy? Thiên Lôi, Nhị Lang Thần hay Thái Thượng Lão Quân.
Người sư phụ chỉ cười rồi nói:
- Dương, con còn nhớ con mèo đã cứu con không?
- Dạ, con vẫn còn nhớ chứ ạ! Con còn nhớ lúc đó, sau khi Phát cho Tài giả làm con thì một con mèo đen không biết từ đâu nhảy phóc lên tủ đồ làm vỡ bình hoa. Con vội lấy chân khoèo mảnh vỡ của bình hoa đó. Sau đó, cắt đứt dây thừng thoát ra. - Dương nói.
- Thực ra đó là con chó đấy! - Người sư phụ nói.
Cả đám đang uống nước thì suýt chút nữa phun nguyên ngụm nước vào mặt sư phụ. Hải liền nói:
- Mèo là mèo, chó là chó, sao mèo có thể là chó được?
Người đạo sĩ chỉ cười rồi gọi:
- Hao Thiên Quyển, mau vào trình diện nào!
Một con chó đen chạy vào, vậy đuôi tíu tít mừng chủ. Phát hiểu ra, liền nói:
- Sư phụ chính là ...
Người đạo sĩ đó liền nói:
- Đúng vậy, ta chính là Nhị Lang Thần. 500 năm trước, sau khi biết được đại họa diệt vong sắp đến, Ngọc Hoàng đã lệnh cho ta xuống làm đạo sĩ để chỉ điểm các con hóa giải đại họa này. Con chó của ta thường theo dõi hành trình của các con.
Hải liền hỏi:
- Vậy tại sao nó không cứu chúng con khỏi trận lốc xoáy.
- Lúc đó, nó định cứu các con, nhưng ta đã điện thoại ngăn nó lại để kiểm tra thử sức mạnh trên người của các con thôi. - Người đạo sĩ đó nói.
- Thì ra là vậy! - Hải trả lời.
Alex cũng hỏi:
- Sư phụ, sao con không được chọn, mà vẫn có sức mạnh của chị con vậy?
Người đạo sĩ đó liền vỗ vai Alex nói:
- Bởi vì con và Thảo là hai chị em sinh đôi. 500 năm trước, sau khi Liên khởi động xong lời nguyền zombie thì đi đầu thai. Nhưng chưa kịp đầu thai thì đã bị sét đánh tách đôi linh hồn. Chính vì thế, kí ức 500 năm trước của con cũng là kí ức của Thảo 500 năm trước. Thực ra điều này, Hải đã phát hiện được sau khi thực hiện không thành công việc hóa giải lời nguyền ở Ai Cập.
Cả đám xì xào: "Hèn gì!". Người đạo sĩ liền tiếp lời:
- Nhưng mà sao các con có thể đến được đây?
Tân liền trả lời:
- Chúng con dùng sức mạnh đồng hồ kí ức để đến đây đấy ạ!
- Thì ra là vậy! Mà thôi, cũng đến giờ đi rồi, ta cũng phải đi đây! À mà quên, ta còn một chuyện nữa mà chưa nói cho các con biết! - Đạo sĩ đó liền vung tay một cái thì thấy hai cái xác nằm trên gi.ường.
Sáu người tiến lại gần cái gi.ường thì phát hiện 2 người đó, 1 người chính là phi công, còn người còn lại chính là cơ phó. Tân liền hỏi:
- Sư phụ, họ bị sao vậy ạ?
Người sư phụ liền bảo:
- Các con nhìn ra sau lưng đi.
Bọn họ nhìn ra sau, thấy phi công và cơ phó đang đứng trước cửa, mặc áo lính, mờ mờ ảo ảo, đang vẫy tay. Thấy mấy đệ tử đang trố mắt ngạc nhiên. Người sư phụ liền nói:
- Họ chính là sứ giả giấc mơ. Họ đến để dẫn đường các con. Chính họ cũng dẫn Hải đến chỗ ta. Họ cũng giúp các con một phần trong việc khôi phục kí ức cho các con. Khi các con bị đồng tiền thôi miên, chính họ đã cứu các con ra.
Dương liền hỏi:
- Vậy lúc trước mọi người có thể xem được tivi là do họ làm phép phải không ạ! - Alex liền hỏi.
Người đạo sĩ gật đầu, rồi nói:
- Mà thôi, đến giờ ta cũng đi rồi. Dương, Alex, Tân, Phát, các con hãy tỉnh dậy đi, ta dẫn các con trở về quê hương, tiện thể ta cũng trở về trời luôn.
Alex liền đến nắm lấy tay chị, hỏi:
- Chị, chị có muốn về Mỹ không. Cha chị đang đợi chị ở bên đó đấy.
Thảo háo hức nói:
- Dĩ nhiên là chị muốn gặp cha ruột của mình rồi. Nhưng có lẽ chị sẽ đi sau.
- Vậy em chờ chị ở bên đó nhé! Tạm biệt chị! - Alex nói.
Mọi người ôm nhau thắm thiết rồi vẫy tay nhau tạm biệt, Hải hét to:
- Có duyên sẽ tái ngộ, chúng tôi nhớ mọi người lắm đó!
Mấy người kia cũng đáp lại:
- Chúng tôi cũng vậy! Hẹn ngày tái ngộ.
Vừa nói xong thì Alex, Dương, Tân, Phát liền biến mất. Hải nắm tay Thảo:
- Chúng ta cũng về thôi, họ đã đi rồi!
Thảo tỉnh dậy, nhìn thấy đồng hồ nâu trên tay đã biến mất. Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa "cốc, cốc". Thảo liền ra mở cửa, Hải đã đứng đợi ở đó. Hai người nắm tay nhau đi dạo trên con đường phố của buổi sáng tinh mơ, nối lại tình duyên dang dở của 500 năm trước.
Hết
[separate]

 
×
Quay lại
Top Bottom