Nguyễn Linh Chi, một nữ thám tử tài năng nhưng lập dị sống ở Hà Nội năm 2025, vô tình bị cuốn vào một vụ án bí ẩn liên quan đến một chiếc gương cổ được phát hiện trong một ngôi biệt thự bỏ hoang. Trong quá trình điều tra, cô bị kéo vào một vòng xoáy thời gian, xuyên không về Đại Việt thời nhà Trần (thế kỷ 13). Tại đây, cô gặp Trần Minh Ngọc, một nữ tướng quân lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn, người đang truy tìm một âm mưu phản loạn đe dọa triều đình.
Hai người phụ nữ, một từ hiện đại, một từ cổ đại, bị cuốn vào một mối quan hệ phức tạp vừa là đồng minh, vừa là đối thủ, đồng thời khám phá những bí mật đen tối liên quan đến một lời nguyền cổ xưa. Linh Chi phải tìm cách phá giải lời nguyền để trở về thời hiện đại, trong khi Minh Ngọc phải đối mặt với lòng trung thành và tình cảm cá nhân. Tình yêu giữa họ dần nảy nở, nhưng liệu họ có thể vượt qua rào cản thời gian và số phận?
Thể loại: Xuyên không, bách hợp, trinh thám.
Phong cách: Kịch tính, lãng mạn, pha chút huyền bí.
Chương 1 : Chiếc Gương Trong Đêm
Hà Nội, năm 2025. Mưa phùn giăng kín trời, phủ lên những con phố cũ một lớp sương mù mờ ảo. Nguyễn Linh Chi ngồi trong văn phòng nhỏ của mình, một căn phòng lộn xộn với giấy tờ, ảnh chụp hiện trường, và những tách cà phê nguội lạnh chất đầy trên bàn. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn cũ kỹ chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sắc sảo nhưng đầy mệt mỏi.
Linh Chi, 28 tuổi, là một thám tử tư nổi tiếng với khả năng phá giải những vụ án mà ngay cả cảnh sát cũng bó tay. Nhưng cô cũng mang tiếng là một kẻ lập dị, luôn làm việc một mình và có những thói quen kỳ lạ, như nói chuyện với chính mình hay đột nhiên biến mất hàng tuần mà không ai biết đi đâu.
Hôm nay, cô nhận được một cuộc gọi từ ông Hoàng, một nhà sưu tầm cổ vật giàu có. Giọng ông qua điện thoại run rẩy, như thể đang cố kìm nén nỗi sợ hãi. “Cô Nguyễn, tôi cần cô đến ngay. Có thứ gì đó… không ổn với chiếc gương tôi vừa mua.”
Linh Chi nhíu mày, đặt tách cà phê xuống. “Gương? Ông nói rõ hơn đi.”
“Tôi không thể giải thích qua điện thoại. Nó… nó không bình thường. Cô phải đến xem tận mắt.”
Cô thở dài, nhìn đồng hồ. Đã gần nửa đêm, nhưng trực giác mách bảo rằng đây không phải một vụ án tầm thường. “Được rồi, địa chỉ?”
Biệt thự của ông Hoàng nằm ở ngoại ô Hà Nội, một tòa nhà cổ kính được xây từ thời Pháp thuộc, với những bức tường phủ rêu và cửa sổ kính màu vỡ vụn. Khi Linh Chi bước vào, mùi ẩm mốc xộc vào mũi, hòa lẫn với hương gỗ cũ và một thứ gì đó khó định nghĩa, như mùi của thời gian bị mắc kẹt.
Ông Hoàng, một người đàn ông ngoài 60, tóc bạc trắng, đang chờ cô trong phòng khách. Trên bàn là một chiếc gương lớn, khung gỗ chạm khắc hình rồng và hoa văn kỳ lạ. Mặt gương không phản chiếu rõ ràng như những chiếc gương thông thường; nó mờ đục, như thể chứa đựng một lớp sương mù bên trong.
“Cô Nguyễn, cảm ơn cô đã đến,” ông Hoàng nói, giọng vẫn run. “Chiếc gương này… tôi mua nó từ một cuộc đấu giá ở Huế. Người bán nói nó có từ thời nhà Trần, nhưng từ khi mang về, tôi bắt đầu thấy những điều kỳ lạ.”
“Kỳ lạ thế nào?” Linh Chi bước lại gần, quan sát chiếc gương. Các hoa văn trên khung gương tinh xảo đến mức khiến cô rùng mình. Có gì đó không đúng, nhưng cô chưa thể chỉ ra.
“Đêm qua, tôi nghe thấy tiếng thì thầm. Từ trong gương. Và… tôi thề là tôi thấy một bóng người bên trong, nhưng khi nhìn kỹ thì không có gì.” Ông Hoàng ngừng lại, lau mồ hôi trên trán. “Cô nghĩ tôi điên rồi, đúng không?”
Linh Chi không trả lời ngay. Cô cúi xuống, kiểm tra kỹ lưỡng khung gương. Một ký tự cổ được khắc ở góc, trông giống chữ Nôm. Cô lấy điện thoại chụp lại, định sẽ tra cứu sau. “Ông có giấy tờ gì về nguồn gốc chiếc gương không?”
Ông Hoàng gật đầu, đưa cho cô một tập tài liệu. Trong đó là những ghi chép về một lời nguyền cổ, liên quan đến một nữ tướng quân thời nhà Trần, người bị buộc tội phản bội và bị giam cầm trong một nghi thức huyền bí. Linh Chi nhíu mày. “Lời nguyền? Ông tin mấy chuyện này à?”
“Tôi không biết nữa, cô Nguyễn. Nhưng tôi muốn cô điều tra. Tôi trả gấp đôi thù lao nếu cô tìm ra sự thật.”
Linh Chi gật đầu. Cô không tin vào ma quỷ, nhưng trực giác của một thám tử cho cô biết chiếc gương này không đơn giản. “Tôi sẽ ở lại đây tối nay. Ông cứ đi nghỉ đi.”
Đêm khuya, biệt thự chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ. Linh Chi ngồi trước chiếc gương, đặt một chiếc đèn pin và máy ghi âm bên cạnh. Cô không định ngủ. Thay vào đó, cô bắt đầu ghi chép, cố gắng giải mã ký tự trên khung gương.
Đột nhiên, một luồng gió lạnh buốt thổi qua căn phòng, dù tất cả cửa sổ đều đóng kín. Máy ghi âm tự động bật lên, phát ra những âm thanh lạo xạo, như tiếng ai đó thì thầm bằng một ngôn ngữ cổ xưa. Linh Chi đứng bật dậy, tim đập nhanh. “Ai đó?” cô gọi, nhưng không có tiếng trả lời.
Mặt gương bắt đầu rung động nhẹ, lớp sương mờ bên trong chuyển động như sóng nước. Linh Chi đưa tay chạm vào gương, và ngay lập tức, một luồng sáng chói lòa bùng lên, kéo cô vào trong. Cô hét lên, nhưng âm thanh bị nuốt chửng bởi bóng tối.
Khi Linh Chi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên một cánh đồng cỏ, xung quanh là rừng cây rậm rạp. Bầu trời phía trên trong vắt, không một gợn mây, nhưng không khí mang một mùi lạ – mùi của khói và thuốc súng cổ xưa. Cô đứng dậy, nhận ra mình vẫn mặc bộ đồ thám tử: áo khoác da, quần jeans, và đôi giày thể thao. Nhưng chiếc điện thoại trong túi đã biến mất, thay vào đó là một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết: “Tìm nữ tướng, phá lời nguyền.”
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Linh Chi lẩm bẩm, nhìn quanh. Xa xa, cô nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng kim loại va chạm. Một nhóm kỵ binh xuất hiện, mặc giáp trụ cổ xưa, cờ hiệu bay phấp phới. Ở trung tâm là một người phụ nữ, dáng vẻ uy nghiêm, cưỡi ngựa trắng. Mái tóc đen dài được buộc cao, đôi mắt sắc lạnh như dao. Cô ta nhìn Linh Chi, ánh mắt vừa tò mò vừa nghi ngờ.
“Ngươi là ai? Sao lại mặc y phục kỳ lạ như vậy?” Người phụ nữ nói, giọng trầm và đầy quyền uy.
Linh Chi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. “Tôi… tôi là Nguyễn Linh Chi. Còn cô là ai?”
Người phụ nữ nhíu mày, rút thanh kiếm bên hông, chĩa về phía Linh Chi. “Ta là Trần Minh Ngọc, tướng quân trấn giữ biên ải phía Bắc. Ngươi là gián điệp của quân Nguyên?”
“Quân Nguyên? Không, không, tôi không phải gián điệp!” Linh Chi giơ tay lên, cố giải thích. “Tôi… tôi bị lạc. Tôi đến từ… một nơi rất xa.”
Minh Ngọc quan sát cô, ánh mắt không rời. “Ngươi không giống người Đại Việt, cũng không giống người Nguyên. Nhưng ta không tin lời ngươi. Bắt cô ta lại!”
Trước khi Linh Chi kịp phản ứng, hai binh sĩ đã lao tới, trói tay cô lại. Cô cố vùng vẫy, nhưng sức mạnh của họ quá lớn. “Này, bình tĩnh! Tôi không làm gì sai cả!”
Minh Ngọc lạnh lùng ra lệnh. “Đưa cô ta về trại. Ta sẽ tự mình thẩm vấn.”
Trong lều trại, Linh Chi bị trói vào một chiếc cột gỗ. Minh Ngọc ngồi đối diện, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can cô. “Nói đi, ngươi từ đâu đến? Ai phái ngươi?”
Linh Chi thở dài, biết rằng nói sự thật về việc xuyên không sẽ chỉ khiến cô bị coi là điên. “Tôi là một… nhà du hành. Tôi đến đây để tìm một thứ, liên quan đến một chiếc gương cổ.”
Minh Ngọc nhíu mày. “Gương cổ? Ngươi biết về Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng?”
Linh Chi giật mình. “Lời nguyền? Cô biết gì về nó?”
Minh Ngọc không trả lời ngay. Cô đứng dậy, bước ra ngoài lều, để lại Linh Chi trong sự hoang mang. Nhưng trước khi đi, cô quay lại, nói nhỏ: “Nếu ngươi nói thật, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng nếu ngươi dối trá, ta sẽ tự tay lấy mạng ngươi.”
Linh Chi nhìn theo bóng lưng Minh Ngọc, cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò. Cô biết mình đã bị cuốn vào một bí ẩn lớn hơn nhiều so với những vụ án cô từng giải. Và người phụ nữ bí ẩn kia, Trần Minh Ngọc, dường như là chìa khóa để cô tìm đường trở về.