nongsansach24
Thành viên
- Tham gia
- 31/5/2025
- Bài viết
- 4
Nhắc đến Lạng Sơn, người ta thường nghĩ đến một miền đất biên cương xa xôi, nơi núi non nối dài, mây phủ quanh năm. Nhưng khi đặt chân đến, bạn sẽ thấy nơi đây không chỉ có cảnh sắc hùng vĩ, mà còn ẩn chứa một vẻ đẹp rất riêng – cái đẹp của sự hiền hòa, của con người mến khách và cuộc sống chậm rãi mà đầy sức sống.
Từ trung tâm thành phố, con đường lên Mẫu Sơn uốn lượn quanh những triền núi. Càng lên cao, gió càng mát, không khí mang mùi cỏ dại và hơi ẩm của rừng. Khi mặt trời vừa ló dạng, mây trắng lững lờ trôi qua thung lũng, ánh sáng vàng rót xuống khiến cả không gian như bừng tỉnh.
Đứng trên đỉnh Mẫu Sơn, người ta có thể thấy cả vùng Lạng Sơn thu nhỏ dưới chân. Mùa đông, nơi đây thỉnh thoảng có băng tuyết – điều hiếm gặp ở miền Bắc; còn mùa hè lại mát mẻ như cao nguyên. Giữa lưng chừng núi, những ngôi nhà sàn của người Dao nép mình bên vườn đào, vườn mận. Họ sống giản dị, mến khách và luôn sẵn sàng mời bạn chén rượu ngô ấm nồng, kể chuyện về đời sống nơi rẻo cao.
Trở lại trung tâm thành phố, tôi tìm đến chợ Kỳ Lừa – khu chợ có tuổi đời hơn trăm năm, được xem là linh hồn của vùng biên xứ Lạng. Buổi sáng, chợ rộn ràng người mua kẻ bán, tiếng nói cười vang khắp lối. Người Tày, Nùng, Dao, Kinh… cùng tụ về, mang theo sản vật núi rừng, thổ cẩm, mật ong, rượu ngô, rau rừng, măng khô.
Đi giữa không gian ấy, tôi như lạc vào một bức tranh đa sắc. Mùi vịt quay mắc mật, phở chua, bánh cuốn trứng lan tỏa trong không khí. Mỗi món ăn là một câu chuyện riêng về vùng đất này – vừa quen vừa lạ, vừa giản dị mà khó quên.
Cách đó không xa, động Tam Thanh và Nhị Thanh lại mang đến một trải nghiệm khác: kỳ ảo và thanh tịnh. Ánh sáng len qua khe đá, soi vào các nhũ đá nhiều hình dạng, tạo nên một không gian vừa linh thiêng, vừa thơ mộng. Tiếng nước nhỏ giọt trong hang nghe như nhịp thở của núi rừng – trầm mà ấm.
Thứ khiến tôi nhớ nhất sau chuyến đi không phải là phong cảnh, mà là con người. Người Lạng Sơn có dáng vẻ chậm rãi, nụ cười hiền hậu, nói năng nhẹ nhàng. Họ sẵn lòng chỉ đường, mời khách chén trà, kể chuyện về mùa vải, mùa lúa, hay những lễ hội truyền thống rộn ràng.
Một buổi tối, tôi được mời vào nhà sàn của người Nùng. Cơm lam nướng trên than hồng, rượu ngô nồng ấm, tiếng đàn tính réo rắt giữa không gian tĩnh mịch. Giữa men say và tiếng cười, tôi cảm nhận rõ sự gắn kết giữa người với người – giản dị mà sâu sắc, như chính đất trời nơi đây.
Có lẽ chính sự bình dị và đầm ấm ấy khiến du lịch Lạng Sơn trở nên đặc biệt. Mỗi chuyến đi không chỉ là ngắm cảnh, mà còn là dịp để lắng lòng, để gặp những con người chân thành và tìm lại sự an yên trong chính mình.
✨ Lạng Sơn – nơi núi giữ hồn đất, người giữ hồn quê.
🌿 1. Bình minh trên Mẫu Sơn – nơi mây và núi cùng tỉnh giấc
Đứng trên đỉnh Mẫu Sơn, người ta có thể thấy cả vùng Lạng Sơn thu nhỏ dưới chân. Mùa đông, nơi đây thỉnh thoảng có băng tuyết – điều hiếm gặp ở miền Bắc; còn mùa hè lại mát mẻ như cao nguyên. Giữa lưng chừng núi, những ngôi nhà sàn của người Dao nép mình bên vườn đào, vườn mận. Họ sống giản dị, mến khách và luôn sẵn sàng mời bạn chén rượu ngô ấm nồng, kể chuyện về đời sống nơi rẻo cao.
🏘️ 2. Chợ Kỳ Lừa – nơi sắc màu và tiếng cười giao hòa
Đi giữa không gian ấy, tôi như lạc vào một bức tranh đa sắc. Mùi vịt quay mắc mật, phở chua, bánh cuốn trứng lan tỏa trong không khí. Mỗi món ăn là một câu chuyện riêng về vùng đất này – vừa quen vừa lạ, vừa giản dị mà khó quên.
🏯 3. Thành Nhà Mạc và động Tam Thanh – nét giao hòa giữa lịch sử và thiên nhiên
Lạng Sơn không chỉ có cảnh đẹp, mà còn lưu giữ nhiều dấu ấn lịch sử. Thành Nhà Mạc, được xây dựng từ thế kỷ XVI, vẫn sừng sững giữa núi rừng, chứng nhân cho một thời kỳ đầy biến động. Từ tường thành, nhìn ra xa, là những dãy núi xếp tầng, những mái nhà lẩn khuất giữa thung lũng xanh.Cách đó không xa, động Tam Thanh và Nhị Thanh lại mang đến một trải nghiệm khác: kỳ ảo và thanh tịnh. Ánh sáng len qua khe đá, soi vào các nhũ đá nhiều hình dạng, tạo nên một không gian vừa linh thiêng, vừa thơ mộng. Tiếng nước nhỏ giọt trong hang nghe như nhịp thở của núi rừng – trầm mà ấm.
🌾 4. Tình người xứ Lạng – ấm như nắng chiều biên giới
Một buổi tối, tôi được mời vào nhà sàn của người Nùng. Cơm lam nướng trên than hồng, rượu ngô nồng ấm, tiếng đàn tính réo rắt giữa không gian tĩnh mịch. Giữa men say và tiếng cười, tôi cảm nhận rõ sự gắn kết giữa người với người – giản dị mà sâu sắc, như chính đất trời nơi đây.
🌸 5. Khi rời xứ Lạng – mang theo hương núi và nụ cười
Trên đường trở về, tôi ngoái lại nhìn dãy núi mờ sương phía xa. Lạng Sơn mỗi mùa một vẻ: xuân nở hoa đào, hạ xanh bạt ngàn, thu vàng êm ả, đông vương sương trắng. Không ồn ào, không vội vã – vùng đất này lặng lẽ mang đến cảm giác bình yên hiếm có.Có lẽ chính sự bình dị và đầm ấm ấy khiến du lịch Lạng Sơn trở nên đặc biệt. Mỗi chuyến đi không chỉ là ngắm cảnh, mà còn là dịp để lắng lòng, để gặp những con người chân thành và tìm lại sự an yên trong chính mình.
✨ Lạng Sơn – nơi núi giữ hồn đất, người giữ hồn quê.