Láng giềng hắc ám

Chương 39: Giao hẹn của anh ấy và tôi 3
Đúng vậy, đàn ông quả là đám sinh vật gian ác.
Bao gồm cả gã đàn ông đồng tính trong đó…… cái tên Liễu Bán Hạ qua cầu rút ván kia, lại chạy tới cửa hàng thời trang, đi thẳng vào vấn đề: “Làm bạn gái của tôi nhé.”
Tôi kinh ngạc thở không ra hơi, suýt chút té xuống: “Cái gì?”
“Chỉ là bạn gái một ngày.” Liễu Bán Hạ giải thích: “Trong nhà lại bắt đầu xếp đặt việc đi xem mặt rồi, thực sự không muốn chịu cực hình, đành phiền cô giúp tôi che đậy.”
“Không được không được, nhiệm vụ quá khó khăn, anh có lẽ tìm người khác đi.” Tôi khéo léo từ chối.
Liễu Bán Hạ chầm chậm bước tới, cầm tay tôi, đặt lên bên miệng, hôn nhẹ: “Nhưng, cô là người phụ nữ tôi yêu thích nhất.”
“Xin nhận sự yêu mến.” Tôi rút tay, cứng miệng cười: “nhưng vẫn là xin mời đi chỗ khác tìm người.”
Liễu công tử kế này không thành lại dùng kế khác, anh ta nhìn quanh trang phục cửa hàng, chầm chậm nói: “Những bộ quần áo này rất khác, Chúc tiểu thư có ý muốn trở thành cửa hàng cung ứng thời trang cho tạp chí của chúng tôi không?”
Bạc, bạc, rất nhiều bạc đang bay quanh trước mắt.
Mưu kế thật thâm độc.
Tôi nuốt nước bọt: “Điều kiện chính là làm bạn gái anh một lần?”
”Không sai,” Liễu Bán Hạ nói: “Tôi bảo đảm, chỉ một bữa cơm, sau đó tôi sẽ tìm lý do nói chúng ta đã chia tay.”
Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, nhất định không thể làm khó đồng tiền.
Tôi bất chấp đạo lý, phẩm hạnh, liêm sỉ, sung sướng gật đầu: “Được, mặc cả xong.”
Chọn ngày không bằng ngẫu nhiên, chắc sợ tôi đổi ý, Liễu Bán Hạ quyết định hôm nay đưa tôi về nhà.
Tôi gửi tin nhắn cho Trang Hôn Hiểu, nói tối nay có việc, kêu anh ấy tự mình giải quyết bữa tối, sợ anh ấy nổi giận, tôi trực tiếp tắt máy, không để ý tới anh ấy nữa.
Nói là ăn bữa cơm, nhưng lại mất của tôi cả một ngày để chuẩn bị. Liễu Bán Hạ hình như đặc biệt không hài lòng với bề ngoài của tôi, đưa tôi đi cửa hàng danh tiếng thử trang phục, mua giày, lại đi làm đầu, sau đó mời người trang điểm, cho tới khi biến tôi thành tiểu thư khuê các, mới mãn nguyện gật gật đầu.
Đợi mọi việc xong xuôi, thời gian cũng hòm hòm, tôi ngồi trên xe anh ta, chạy về hướng nhà anh ta.
Trên đường không nói năng gì cũng vô vị quá, tôi liếc đúng thời cơ, hỏi: “Anh và Mộ Nhị thế nào rồi?”
Ai ngờ vấn đề chọn lại không ổn, ánh mắt Liễu Bán Hạ tối đi, một lúc sao mới thấp giọng nói: “Cuối cùng cậu ấy vẫn không chọn tôi.”
“Bỏ đi,” Tôi an ủi: “Khắp nơi chân trời không còn hoa thơm ư? Anh có thể tìm thấy người khác, đừng đau lòng.”
“Sao tôi phải đau lòng?” Liễu Bán Hạ nhìn tôi một cái, đôi môi mỏng, khóe miệng nhếch lên, cong thành nụ cười mỉm: “Tôi vẫn chưa buông tay.”
Tôi bĩu môi, vậy thì chúc anh thành công vậy…. tuy cơ hội mù mịt.
Nhà Liễu Bán Hạ là một biệt thự độc lập, nằm phía ngoại ô, cảnh sắc tĩnh mịch. Đang đầu xuân, màu xanh tươi mới, nhìn xa, cảnh xuân kiều diễm.
Vừa bước vào phòng, liền có người giúp việc bước nhanh tới đón áo khoác của chúng tôi. Sau đó, Liễu Bán Hạ kéo thẳng tôi vào phòng khách, chỉ thấy một ông lão ngồi trước lò sưởi, âu phục giày da, chăm lo khá đẹp, xem ra thời trẻ cũng đẹp trai. Có điều, tuổi tác lớn rồi, con người vẫn vô cùng hấp dẫn…… một cô nàng trẻ tuổi đang ngồi trên đầu gối ông, hai người “đánh nhau” rất say sưa.
Hình dáng cô nàng đó rất đẹp, eo thon chân dài ngực đầy, gương mặt nhỏ đó, oái, sao nhìn quen thế… nghĩ ra rồi, đây chẳng phải người mẫu bằng phẳng Kiệt Tây Khả gần đây rất nổi. Đúng không?
Oa, lại chìm trong siêu mẫu, ông già này thật không đơn giản.
Liễu Bán Hạ ho nhẹ một tiếng, thu hút thành công sự chú ý của họ, hai người đứng dậy, chỉnh lại quần áo, cứ như việc gì cũng chưa xảy ra, trở lại trạng thái bình thường rất nhanh.
“Ông ngoại, đây là bạn gái cháu - Chúc Thảo Nhĩ.” Liễu Bán Hạ bắt đầu giới thiệu: “Thảo Nhĩ, đây là ông ngoại anh, và bạn gái mới ….. của ông.”
Ông già vẫn rất nhiệt tình, giơ tay ra với tôi: “Chúc Thảo Nhĩ, hoan nghênh tới chơi.”
Tôi nở nụ cười, đang định giơ tay ra bắt, một giọng nói vang lên từ đằng sau: “Anh cả, em và Hôn Hiểu nghe nói anh có bạn gái rồi, liền đặc biệt về coi, người đẹp ở đâu rồi, nhanh cho chúng em xem đi.”
Nghe xong, máu huyết toàn thân tôi đông cứng lại.
Chầm chậm quay đầu, thấy Chu Mặc Sắc vẻ mặt kinh ngạc, còn có Trang Hôn Hiểu vẻ mặt âm u khó đoán.
 
Chương 40: Anh ấy nói, anh phải mầm thịt em 1
Hóa ra Liễu Bán Hạ, chính là “kẻ si tình” vì người yêu đầu ra đi ngoài ý muốn mà mê muội làm việc, không suy nghĩ tới việc chung thân đại sự của nhà Trang Hôn Hiểu.
Nhưng sao tôi biết được chứ, khi mới đi xem mặt, mẹ chỉ nói cho tôi biết Liễu Bán Hạ là “nhà doanh nghiệp trẻ, nhà chỉ kiếm ít hơn nhà in tiền có chút chút.” Sau đó anh ta tới tìm tôi, cũng vì việc của Mộ Nhị, nào có cơ hội hiểu hoàn cảnh của anh ta.
Vì vậy, xét nguyên nhân sâu xa mà nói, tôi chẳng có lỗi quá to lớn.
Nhưng, có người không nghĩ như vậy.
Ví dụ, Trang Hôn Hiểu ngồi đối diện tôi, vẻ mặt vô cảm, lặng lẽ ăn cơm.
Anh lạnh nhạt nhìn tôi chăm chú, sau đó gắp miếng thịt bò tươi ngon, bỏ vào miệng, nhai kỹ, chậm rãi, nhai kỹ.
Tôi cảm giác, anh không phải đang ăn miếng thịt đó, mà đang cắn tôi…. Dạ dày của tôi bắt đầu chứng co giật do bị khủng bố.
Hết lần này tới lần khác, Chu Mặc Sắc có suy nghĩ muốn xem kịch hay ngồi thẳng người, nụ cười đểu cáng hỏi: “Chúc tiểu thư, cô và anh cả quen nhau thế nào?”
Cổ họng tôi khô rát, vội vàng một ngụm uống hết cốc rượu vang, nhưng tác dụng không lớn, thế là tôi lựa chọn im thin thít.
Liễu Bán Hạ đang nói dối nửa đùa nửa thật: “Tôi và Thảo Nhĩ gặp mặt mà quen nhau, có điều khi đó cô ấy chưa có cảm giác với tôi, sau này tôi mặt dày, theo đuổi đến cùng không bỏ, cuối cùng mấy ngày trước cô ấy cảm động rồi, thế là…..” Anh ấy đột nhiên nắm chặt tay tôi, cười nhẹ với mọi người “Thế là, chúng tôi ở bên nhau.”
Nghe xong, Trang Hôn Hiểu liếc xéo tôi một cái: “Mấy ngày trước?”
Ghét tôi sống lâu quá ư?
Tôi vội vàng rút tay ra, cái nĩa trên bàn cũng vì thế mà rơi xuống đất, sau đó nói lời xin lỗi, khom người, giả vờ đi nhặt. Nửa đường kéo kéo ống quần Liễu Bán Hạ, anh cũng quỳ xuống, nói khẽ: “Sao thế?”
“Xin lỗi, tôi không thể giả vờ được nữa.” Nếu không tối nay trở về tuyệt đối hài cốt không còn.
Liễu Bán Hạ nhíu mày: “Vì sao? Không phải là rất tốt sao?”
Tôi đang muốn giải thích, Chu Mặc Sắc bên kia lại nói mậpmờ: “Anh cả, anh và Chúc tiểu thư nhặt nĩa sao nhặt lâu thế, lẽ nào còn đang làm việc khác?”
Tôi vội vàng ngẩng đầu, giấu đầu hở đuôi: “Không có, chúng tôi không có nói gì.”
Ông ngoại của Liễu Bán Hạ vòng qua vai cô bạn gái bé nhỏ, cười ha ha: “Tình cảm hai đứa thật tốt, Mặc Sắc, cháu đừng quấy rầy người ta.”
Kiệt Tây Khải. Cười xinh đẹp, kề tai ông già nói: “Loại kịch này, tuần trước chúng ta từng chơi ở chính chỗ bọn họ ngồi. Nhớ không, anh cố ý quỳ xuống, nói nhặt nĩa, lại lấy chúng men theo đùi em chầm chậm trượt lên trên……”
Nhìn dáng vẻ cô ta, lẽ ra là thủ thỉ, nhưng trên thực tế giọng nói lại rõ ràng tới nỗi ai nấy đều có thể nghe thấy.
Chu Mặc Sắc nhìn chiếc nĩa trên tay mình, không nén được hít một hơi khí lạnh: “Ông ngoại, thứ mà hai người dùng, không phải đúng cái cháu đang dùng đấy chứ.”
Kiệt Tây Khả. Dùng mu bàn tay chống lên cái cằm hoàn hảo của cô tay: “Không chắc, bây giờ trên bàn ăn, mỗi chiếc nĩa đều có khả năng.”
Nghe xong, mọi người đầm đìa mồ hôi lạnh.
 
Chương 41: Anh ấy nói, anh phải ăn thịt em 2
Sau nhạc đệm, bữa tối tiếp tục.
Lòng tôi nặng nề cắt miếng thịt bò nhỏ, Chu Mặc Sắc hồi phục lại từ bóng đen của chiếc nĩa, lại hướng sang tôi, hoặc Trang Hôn Hiểu triển khai tấn công: “Chúc tiểu thư, cô và anh cả tôi thật là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh. Ước mơ tha thiết của anh tôi chính là loại phụ nữ…. dịu dàng, lương thiện, ngọt ngào, làm người ta hài lòng. Thế này xem ra, anh tôi cũng là hình mẫu cô thích rồi.”
Tôi nhếch mép, nụ cười còn đắng hơn hoàng liên *(vị thuốc đông y).
“Không nói là ngầm thừa nhận nha.” Chu Mặc Sắc cố ý thở dài: “Nói như vậy, nếu cô đồng thời cùng gặp anh cả tôi và …… Trang Hôn Hiểu, nhất định sẽ chọn anh cả tôi rồi.”
“Cái đó chắc chắn, nếu không cô ấy cũng không thể là bạn gái của Bán Hạ. Có điều,” Kiệt Tây Khả, đong đưa nhìn Trang Hôn Hiểu: “Tôi lại thích hình mẫu trầm mặc hướng nội của nhị thiếu gia.”
“A, vậy à? Cũng vừa vặn Trang Hôn Hiểu chưa có bạn gái, cần anh giới thiệu em cho nó không?” Ông ngoại Trang Hôn Hiểu có chút bất mãn.
Kiệt Tây Khả nhào vào trong lòng ông, nói dịu dàng: “Ghen ư, thật là, người ta thích cậu ta chẳng phải vì cậu ta giống anh, hơn nữa, nhị thiếu gia đâu có lợi hại bằng anh.”
Ông già hài lòng, ưỡn ngực: “Anh thực sự lợi hại như vậy à?”
“Đương nhiên,” Kiệt Tây Khả vuốt vuốt cánh tay ông, nói khẽ: “Cho dù không uống thuốc, cũng lợi hại như vậy.”
Ông già ho một tiếng: “Việc uống thuốc chẳng phải kêu em đừng nói ra ư.”
“Người ta không cẩn thận mà.”
“Lần sau chú ý.”
“Biết rồi.”
Nghe xong, tất cả mọi người lại tiếp tục đầm đìa mồ hôi.
Trong bữa tiệc, Chu Mặc Sắc liên tục hỏi tôi, cuối cùng tôi chống đỡ không nổi, nhắm chặt mắt.
Đèn trên đỉnh đầu à, rớt xuống đập chết tôi đi.
Đang cầu nguyện, Liễu Bán Hạ làm rớt nĩa xuống đất, đồng thời ra hiệu cho tôi cúi xuống.
Tôi làm theo anh ta bảo, ở chân bàn, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Cô và Trang Hôn Hiểu là người yêu à?”
Cảm ơn trời đất, cuối cùng anh ta đã phát giác, tôi xém chút đổ lệ, vội vàng gật đầu.
“Chẳng trách.” Anh ta nghĩ chút, an ủi: “Đừng lo, đợi chút tôi sẽ giải thích rõ ràng với cậu ta.”
“Anh phải nói cho anh ấy biết anh chỉ thích đàn ông nhé?” Tôi tạm yên tâm.
Liễu Bán Hạ ngẩn một lúc: “Ưhm, tôi bằng… lấy lý do khác đi.”
Tôi cúi đầu.
Lý do khác? Trang Hôn Hiểu sẽ tin mới lạ.
Lúc này, Chu Mặc Sắc ngồi đối diện nói: “Xem ra nĩa rất khó nhặt, em giúp hai người.” Sau đó khom người, nháy nháy mắt với tôi: “Cục cưng, lần này em chết chắc rồi.”
Tôi hối hận không kịp, sớm biết lần trước nên cho thạch tín vào bát cơm của anh ta, tránh bị phá hoại.
“Mặc Sắc, đừng gây rối.” Liễu Bán Hạ cảnh cáo.
“Anh cả, mặt Hôn Hiểu khó ngửi thế này, đúng là trăm năm không gặp, lần này em nhất định phải đùa cho đủ vốn.”
Thấy Mặc Sắc không đáp ứng, mắt Liễu Bán Hạ sẫm lại, chậm rãi nói: “Hôm kia hình như anh gặp em cùng với cô người mẫu tên Lương Tử đó sau tiệc coctail cùng nhau trở về nhà em.”
Chu Mặc Sắc bình tĩnh nói: “Đừng uy hiếp em, em sớm đã điều tra, cô ta chưa từng qua lại với ông ngoại.”
“Em chỉ điều tra tình hình của cô ta, lại quên điều tra tuổi cô ta.” Liễu Bán Hạ thong thả nói: “Còn hai tháng nữa cô ta mới đủ 14 tuổi.”
Chu Mặc Sắc bị dọa cho xanh mặt: “Rõ ràng cô ta nói mình đã 17 rồi.”
“Chuyện này nói cho em, nhất định đừng nghe lời phụ nữ.” Nghĩ tới hành vi vừa nãy của anh ta, tôi cười trên sự đau khổ của người khác: “Hỏng bét, xảy ra hành vi t.ình d.ục với em gái dưới 14 tuổi, cho dù tự nguyện hay không, đều phạm tội cưỡng hiếp, chịu hình phạt nặng…. xem ra người nào đó sắp phải vào tù rồi.”
Chu Mặc Sắc suýt chút khóc ròng: “Anh cả, anh phải giúp em.”
“Vậy thì im mồm, nếu không đừng trách anh đại nghĩa diệt thân.” Liễu Bán Hạ lạnh lùng nói.
Chu Mặc Sắc hai tay bịt mồm, cuống lên gật đầu.
Sắp xếp ổn, thỏa thuận đạt được, ba chúng tôi chuẩn bị đứng lên, lại thấy trước mắt đôi chân đi giày cao gót 9cm đang từ từ vuốt ve chân nhỏ của ông ngoại bọn họ, cực kỳ khiêu khích và mê hoặc.
Không cẩn thận, ống quần ông ngoại bị vén lên, lộ ra lông đen đầy chân.
Thác mồ hôi Nicaragua!
 
Chương 42: Anh ấy nói, anh phải ăn thịt em 3
Sau đó, Chu Mặc Sắc ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, không phát ra một tiếng.
Sớm biết vậy, hà tất phải như ban đầu.
Nhưng tôi cũng đừng vội đắc ý, tuy vẫn không có sự khiêu chiến của Chu Mặc Sắc, Trang Hôn Hiểu xem ra vẫn rất nguy hiểm… anh cũng không nói một câu …. Kinh nghiệm trước kia cho tôi biết, đây chính là sự yên lặng trước cơn giông tố. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Thấp thỏm ăn xong bữa, sau khi ông ngoại bọn họ cùng bạn gái tạm biệt tôi, liền lên gác tiếp tục dây dưa.
Còn lại bốn chúng tôi ngồi trong phòng khách.
Chu Mặc Sắc được bài học, tuy rất muốn nói gì đó, nhưng để tránh họa nhà giam, chỉ có thể nín nhịn tới mức mặt đỏ rực.
Trang Hôn Hiểu vẫn trầm lặng ngồi, vẻ mặt gió yên sóng lặng như cũ.
Còn Liễu Bán Hạ đang trầm lặng suy nghĩ.
Không chịu nổi nữa rồi, tôi thanh lọc cổ họng: “Tôi nghĩ nên giải thích sự việc ngày hôm nay.”
“Đúng, đúng, đúng, rốt cuộc em chọn ai? Anh cả hay Hôn Hiểu?” Chu Mặc Sắc vội vàng hỏi.
Tôi liếc nhẹ anh ta một cái: “Quên giao dịch dưới bàn rồi à?”
Chu Mặc Sắc lập tức im miệng.
“Có lẽ là để tôi nói.” Liễu Bán Hạ đứng lên, tháo lỏng cà vạt.
May mà còn gặp người có trách nhiệm, tôi vỗ vỗ ngực, yên tâm.
“Sự thực chính là …... tuy tôi và Chúc Thảo Nhĩ đều có cảm tình với nhau, nhưng tạm thời là trong sáng, không phải người yêu. Được rồi, ai muốn café, tôi đi rót.” Nói xong, Liễu Bán Hạ liền bước vào bếp.
Tôi vuốt trán, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội.
Đây chẳng phải càng lau càng đen ư.
Chu Mặc Sắc thấy tình hình bất lợi với mình, cũng đứng lên: “Anh cả, em qua giúp anh.” Rồi chuồn mất.
Chỉ còn lại tôi và Trang Hôn Hiểu.
“Thực ra, những điều này đều là chủ ý của anh cả anh……” Tôi quyết định nói rõ chân tướng với anh.
“Chúng ta về thôi.” Anh ngắt lời tôi, đứng lên.
“Về? bây giờ?”
“Trời cũng không còn sớm nữa.” Trang Hôn Hiểu lấy áo khoác, choàng lên cho tôi.
“Vậy chào tạm biệt bọn họ một câu nhé.”
“Không cần, nhà anh không thực hiện những nghi thức xã giao đó.” Trang Hôn Hiểu vòng qua vai tôi, đưa tôi ra ngoài, nhét vào trong xe.
Trên đường, anh đều chỉ yên lặng lái xe, khóe miệng hơi cong lên.
“Là anh trai anh muốn em giả làm bạn gái anh ấy.” Tôi lẩm bẩm giải thích: “Em bị ép buộc.”
“Anh hiểu.” Trang Hôn Hiểu vẫn bộ dạng nhẹ như gió thoảng mây tan, như thể chưa có gì xảy ra.
“Anh không trách em?” Tôi dè dặt hỏi.
“Sao anh phải trách em.” Trang Hôn Hiểu một tay vuốt vuốt tóc tôi.
Số đỏ thế ư? Tôi vui mừng quá nhưng lại có chút lạ lùng, không nghĩ ra Trang Hôn Hiểu cũng có nhân tính.
Cho dù thế nào, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống rồi.
Về tới nhà, tôi mở tủ lạnh, nhìn một chút, rồi hỏi: “Muốn ăn hoa quả gì, nho hay táo?”
“Không cần phiền đâu, anh sẽ ăn thịt em.”
Lại đến rồi, tôi bất lực thở dài, quay người dựa vào cánh cửa tủ lạnh: “Em nói thật đấy.”
Trang Hôn Hiểu cởi áo khoác, tháo cà vạt, chầm chậm bước về phía tôi: “Anh cũng nghiêm túc…… cởi quần áo đi.”
Tôi đóng tủ lạnh.
“Cạch” một tiếng, không phân biệt rõ là tiếng cửa hay tiếng tim rơi xuống.
Tôi cảm thấy, Trang Hôn Hiểu thực sự nghiêm túc.
 
Chương 43: Tiểu thuyết ngôn tình không thể thiếu tình địch xuất hiện 1.
“Vì sao…. Em phải cởi quần áo?” Tôi men theo bàn bước chầm chậm, duy trì khoảng cách với anh từ đầu tới cuối.
“Quên giao hẹn mấy ngày trước à?” Trang Hôn Hiểu vừa cởi cúc áo, vừa nhắc nhở: “Anh từng nói, nếu em vi phạm giao ước hẹn hò cùng người khác giới, vậy thì, Hoa Thành đối xử với mẹ kế thế nào, anh sẽ đối xử với em thế ấy.”
“Nhưng em không hẹn hò với Liễu Bán Hạ.” Tôi vội vàng biện bạch.
Trang Hôn Hiểu dừng lại, nghĩ một chút: “Đúng, em không hẹn hò với anh ta.”
Phù, nguy hiểm quá, tôi chuẩn bị lau mồ hôi đầy trán, anh lại mở miệng.
“Nhưng,” Trang Hôn Hiểu mỉm cười, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Em lại cùng anh ta về nhà gặp phụ huynh, điều này còn nghiêm trọng hơn cả hẹn hò.”
Nói xong, anh chạy nhanh ra phía tôi, tôi bị dọa cho hồn bay phách lạc, vội vàng chạy trốn.
Anh trái tôi phải, anh phải tôi trái, địch tiến tôi lui, tiến lui…… Tôi càng muốn lui, như vậy, hai chúng tôi cuối cùng lại chạy vòng quanh cái bàn.
5 phút sau, thể lực tôi dần dần hết chống đỡ nổi, nhưng Trang Hôn Hiểu chính là đợi thời khắc này, anh bắt đầu tăng tốc chặn đường.
Không được, như thế này chết là chắc.
Tôi chọn đúng thời cơ, cầm nho ném về phía anh.
Sau khi ném mới nghĩ ra, nho là vật phẩm tuyệt vời để tán tỉnh, Trang Hôn Hiểu chắc không nghĩ lệch đi.
Có điều cũng chẳng để ý làm gì nhiều, tôi nhân lúc anh né, vội ù té chạy vào phòng ngủ, nhanh chóng đóng cửa.
Nhưng chỉ chậm một bước…. anh dùng tay chặn cửa, đồng thời nói: “Chúc Thảo Nhĩ, đừng chống cự.”
Lẽ nào muốn tôi ngồi chờ chết? Tôi dùng hết sức đóng cửa, nói lớn: “Trang Hôn Hiểu, anh nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng nói không trách em.”
Trang Hôn Hiểu thong thả nói: “Em đã chịu hình phạt, vậy sao anh còn phải trách em.”
Tôi nghiến chặt quai hàm.
Lại còn khen ngợi anh có nhân tính, sói sao có thể có tính người chứ?!
Chống cự không được bao lâu, anh liền xô cửa, tôi nuốt nước bọt, từng bước từng bước lùi lại.
“Anh đừng qua đây!” Giọng tôi có chút run rẩy.
“Em đang diễn phim truyền hình nhiều tập Hoàng Kim Đang à? Đổi lời thoại đi.” Anh nhướng mày, tiếp tục tiến lên phía trước.
“Em sẽ sử dụng bạo lực đấy, bị thương thì đừng trách em!” Tôi cảnh cáo, nhưng không đủ sức mạnh.
Anh nhắm mắt làm ngơ.
Tôi dừng lại một chút, lập tức chạy ra sau bàn trang điểm, chuẩn bị cầm đồ ném anh.
Lọ dưỡng da? Không được, là bình nhựa, không có lực uy hiếp.
Bùn đắp mặt? Không được, nặng quá, chắc chắn sẽ chảy máu.
Vẫn chưa kịp lựa chọn hung khí, đột nhiên tôi cảm thấy eo chặt hơn, sau đó một trận trời đất quay cuồng…… tôi lại bị Trang Hôn Hiểu vác trên vai!
Dạ dày đau quá, tôi ra sức đập vai anh: “Nhanh thả em xuống!”
Anh nghe theo, đặt tôi xuống, có điều là đặt lên trên gi.ường …… trên bàn cơm của anh.
Sau đó, anh đè lên.
Nặng …. quá …. .
Biết vậy đã chẳng làm, sớm biết có ngày bị đè, thì tôi không nên nấu nhiều thế cho anh ăn.
Đau đớn hơn ở chỗ, Trang Hôn Hiểu bắt đầu hôn cổ tôi, khiến tôi vừa đau vừa nhột, khó chịu quá!
Không được, người không vì mình, trời tru đất diệt, tôi lo lắng thú tính của anh nổi lên, chỉ có thể bán đứng Liễu Bán Hạ, thế là nói lớn: “Anh cả anh đồng tính, em và anh ta căn bản không thể có quan hệ gì!”
Trang Hôn Hiểu dừng lại, mắt chớp chớp một cái,càng trở nên dài hẹp: “Đồng tính?”
Tôi gật đầu như đập tỏi.
Trang Hôn Hiểu nhìn kĩ biểu hiện của tôi: “là thật ư?”
Một người khác thay tôi trả lời: “là thật.”
Á?
Chúng tôi cùng nhau quay đầu, phát hiện …. Tào Tháo - Liễu Bán Hạ đang đứng trước cửa.
Nhưng lúc này, Trang Hôn Hiểu đang đè lên trên người tôi.
Danh tiếng băng thanh ngọc tuyết của tôi!
Vừa lo lắng, “Phịch” – một tiếng, Trang Hôn Hiểu lại bị tôi đá xuống gi.ường một lần nữa.
 
Chương 44: Tiểu thuyết ngôn tình không thể thiếu tình địch xuất hiện 2
Sau khi sắp xếp lại hiện trường, ba người chúng tôi ngồi đối mặt bên bàn.
“Anh … trước nay đều chỉ thích đàn ông.” Liễu Bán Hạ nói thật.
“Nói như vậy, cái gọi là do sự ra đi ngoài ý muốn của người yêu đầu là giả.” Trang Hôn Hiểu hỏi.
“Đúng, cô ấy chỉ là bạn học, bây giờ đang học ở nước ngoài.”
“Anh vẫn luôn lừa bọn em.” Trang Hôn Hiểu bình tĩnh lên án.
“Trên ý nghĩa nào đó mà nói thì không sai.” Liễu Bán Hạ điềm tĩnh thừa nhận.
“Vẫn không định để ông ngoại biết việc này?” Trang Hôn Hiểu hỏi.
“Trừ phi em muốn bị ép trở về quản lý tạp chí, nếu không vẫn giữ im lặng thì tốt hơn.” Liễu Bán Hạ nói.
“Em có thể ngậm miệng không nói việc của anh, nhưng,” Trang Hôn Hiểu nhìn tôi một cái: “Anh nhất định nói cho ông ngoại biết ngay lập tức, Chúc Thảo Nhĩ chỉ là bạn thân của anh, đi ăn cơm cũng vì miễn cưỡng giúp anh.”
“Vì sao?” Liễu Bán Hạ không đồng ý.
Trang Hôn Hiểu hít sâu: “Vì em không muốn sau này khi dẫn cô ấy về nhà, ông ngoại hỏi ‘sao cháu có thể nắm tay chị dâu?.”
“Yên tâm.” Liễu Bán Hạ cười nhẹ: “Đến bạn gái của mình, ông còn không nhận ra, sao có thể nhận ra bạn gái anh.”
“Có lý.” Tôi gật đầu tán đồng, nhưng bị Trang Hôn Hiểu liếc mắt sắc lẻm tới nỗi im miệng luôn.
“Tóm lại, em muốn anh phải nói cho ông, Chúc Thảo Nhĩ và anh không có bất kỳ quan hệnào.” Trang Hôn Hiểu ra thông điệp cuối cùng.
“Xin thứ lỗi cho, anh không muốn lại bị ông ép đi gặp các thể loại phụ nữ.” Liễu Bán Hạ cự tuyệt.
“Vậy thì, em đành đi nói chân tướng.” Trang Hôn Hiểu ra đòn sát thủ.
Đàm phán thất bại.
Không khí gươm súng sẵn sàng.
Tôi ở bên cạnh men theo bàn lặng lẽ di chuyển ra ngoài, từng tấc từng tấc từng tấc, đồng thời trong não đã lên kế hoạch đường thoát thân, rồi đợi bọn họ vừa khai chiến, lập tức phi nước đại về phòng ngủ.
Nhưng, tất cả đều tan chảy trong nụ cười mỉm ấm áp như gió xuân của Liễu Bán Hạ, anh ta nhìn chúng tôi, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc trước trán, sau đó tới tóc mai, lấy kính xuống. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Lại là chiêu này!
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, Trang Hôn Hiểu đã một tay che mắt mình, một tay hướng về phía đầu tôi: “Đừng nhìn anh ấy!”
Như thế, quỷ kế âm mưu của Liễu Bán Hạ không đạt được.
Tôi và Trang Hôn Hiểu hoàn hồn, bắt đầu mỗi người một câu phản kích lại anh ta.
“Bỉ ổi.”
“Vô sỉ.”
“Biến thái.”
“Cặn bã”
“Rác rưởi.”
“Không thể thu lại vật phẩm.”
“Các người chửi đủ rồi chứ.” Liễu Bán Hạ xoa mũi, lại đeo kính lên.
“Chiêu này sử dụng bao năm rồi? Còn cho rằng em sẽ mắc lừa ư?” Trang Hôn Hiểu nheo mắt nhìn anh ta một cái: “Dù sao trước ngày mai anh phải nói rõ chân tướng với ông, nếu không em sẽ làm giúp anh.”
Nghe thấy nói vậy, Liễu Bán Hạ hai tay đan nhau đặt bên môi, lạnh nhạt nhíu mày, trầm mặc. Đột nhiên, một tia sáng rực lướt qua kính, anh ta nhìn Trang Hôn Hiểu, nói với hàm ý thâm sâu: “Hôn Hiểu, Chúc Thảo Nhĩ biết việc cô gái đó 12 năm trước không?”
Nghe xong, toàn thân Trang Hôn Hiểu cứng lại.
Thấy tình hình này, tôi bắt đầu sinh nghi: “Cô gái gì?”
Liễu Bán Hạ dùng thìa chầm chậm khuấy café, khóe miệng lộ nụ cười mà như không cười: “Người con gái đó, và Hôn Hiểu có nguồn gốc rất sâu……”
“Em nghĩ kĩ rồi, cảm thấy anh có thể để qua một thời gian rồi mới nói rõ tình hình với ông.” Trang Hôn Hiểu ngắt lời anh.
“Thế à?” Liễu Bán Hạ mỉm cười nhìn anh một cái, rồi quay sang tôi, cười với hàm ý khó lường: “Hình của cô gái đó, được đăng trên tập chí chúng tôi vào một kỳ tháng 4, 12 năm trước, cô ấy……”
“Thực ra anh nói cũng đúng, trí nhớ của ông ngoại đối với phụ nữ trước giờ vẫn rất kém, chắc không thể nhớ nổi Chúc Thảo Nhĩ. Vì thế việc này bỏ đi, về cẩn thận, không tiễn.” Trang Hôn Hiểu đứng dậy, mở cửa dường như đẩy Liễu Bán Hạ ra ngoài.
Sau đó, đóng sầm cửa, quay người, ngồi bên bàn, ăn nho.
“Cô gái đó là ai?” Tôi nhìn anh chăm chú.
“Chúc Thảo Nhĩ,” Trang Hôn Hiểu cho một chùm nho tím đẹp đẽ vào miệng, nhai một lúc, nhổ ra 3 hạt đáng thương. Anh không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu em không muốn có kết cục như chùm nho này, thì cái gì cũng đừng hỏi.”
 
Chương 45: Tiểu thuyết ngôn tình không thể thiếu tình địch xuất hiện 3
Tôi bị Trang Hôn Hiểu uy hiếp.
Uy hiếp trơ trẽn.
Tuy trước đây anh thường uy hiếp tôi.
Nhưng lần này tính chất hoàn toàn khác.
Bởi vì tất cả bắt nguồn từ một người con gái!
Anh, vì, cô ta, uy, hiếp, tôi.
Nhưng nhịn được.
Điều đó nhịn được thì còn cái gì không chịu được, tôi quyết định điều tra ra người con gái đó rốt cuộc là ai.
Đầu tiên gọi điện thoại hỏi Liễu Bán Hạ, nói bóng gió xa xôi, đi thẳng vào vấn đề, các chiêu đều dùng cả, anh ta chỉ nói một câu: “Đây là bùa tôi dùng để ép buộc Hôn Hiểu, sao có thể để cô biết.” Rồi tống cổ tôi.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, tôi quyết định đi tìm Chu Mặc Sắc, vì anh ta là người thuần lương nhất trong 3 anh em nhà họ.
Đổi câu nói khác, cũng là tên ngốc nhất.
Tới tòa báo, vừa may gặp thư ký đào ngũ khỏi vị trí, tôi liền công khai mở cửa bước vào văn phòng anh ta.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, anh ta đang ôm một cô người mẫu mắt nhắm chiêm chiếp trên ghế, cực kỳ tập trung, căn bản không phát hiện ra có người vào.
Đợi 3 phút, tôi không nhẫn nại được nữa, liền đóng cửa.
“Rầm” một tiếng, cặp uyên ương yêu đương vụng trộm giật mình rời nhau, Chu Mặc Sắc lau lau miệng, vẻ mặt bình thường: “Được rồi, bụi đã thổi đi, không sao, không cần cảm ơn anh, đây đều là vì công viêc.”
“Có ai nói cho anh biết, lý do này thật kém.” Tôi khinh thường nhìn anh ta.
“Thảo Nhĩ?” Anh ra lúc này mới phát hiện ra là tôi, thở dài, bước tới đẩy tôi ra ngoài: “Ngoan, anh đang làm việc, em ra ngoài đi dạo trước đi, đợi chút rồi đến.”
“Đợi chút,” Tôi nhìn cô người mẫu đó, mặt trái xoan, mắt to, xem ra vẫn còn vẻ ngây thơ, liền nói khẽ: “Anh vẫn chưa xem chứng minh thư của cô ấy à?”
“Anh lại chẳng thần kinh.” Anh “xí” một tiếng, cười phản đối.
“Lương Tử.” Tôi mát mẻ nhắc nhở anh ta.
Chu Mặc Sắc vẫn cười nhưng nụ cười dần dần không nén được giận.
Lúc này, cô người mẫu đó duyên dáng bước tới, ôm cổ anh ta, dịu dàng nói: “Còn muốn làm việc nữa không?”
“Đương nhiên muốn, nhưng,” Chu Mặc Sắc do dự, thăm dò hỏi: “Anh có thể xem chứng minh thư của em trước không?”
Quả nhiên, cô người mẫu đó dùng ánh mắt “người này có bệnh” nhìn Chu Mặc Sắc, sau đó mím môi, đi ra.
Tôi vội vàng ấn khóe miệng, tránh chúng ngoác lên tới tận huyệt thái dương.
“Thảo Nhĩ,” Chu Mặc Sắc bất lực nhìn tôi: “Em tới đây làm gì?”
“Hỏi một vấn đề.” Tôi trở lại chủ đề chính: “Tạp chí kỳ tháng 4 của 12 năm trước, bọn anh chắc vẫn còn giữ chứ.”
“Tháng 4, 12 năm trước……” Chu Mặc Sắc đột nhiên dừng lại, cười hi hi nhìn tôi: “Anh hiểu rồi.”
Anh mở ngăn tủ sách cuối cùng, cầm ra một quyển tạp chí cũ, đưa tôi, chỉ chỉ trang bìa, nháy nháy mắt: “Đây, chín là cô ấy.”
Tôi nhắm mắt, hít vài hơi thật sâu, hai ngón tay đặt lên thái dương, không ngừng xoay tròn, nói trong mơ: “Chúc Thảo Nhĩ, nếu cô ấy đẹp hơn mày, vậy tính tình chắc chắn không bằng, nếu tình tính cô ấy hơn mày vậy chỉ số thông mình nhất định không cao bằng, nếu cô ấy thông minh hơn mày, vậy…. vậy da mặt nhất định không dày bằng.”
Uhm, sao tôi còn cần cái này?
Bỏ đi, cuối cùng cũng tìm ra một ưu thế.
Tôi trấn tĩnh lại, từ từ mở mắt, chờ nhìn rõ trang bìa trước mặt, không nhịn được “a” lên một tiếng.
 
Chương 46: Anh hận cô ấy nghĩa là anh yêu cô ấy 1
Đẹp quá.
Thực sự quá đẹp.
Trên trang bìa, một thiếu nữ 14,15 tuổi nằm nghiêng trên tấm thảm hoa văn phức tạp, mang đầy phong vị nước ngoài. Sau lưng cô ấy là lò sưởi, ngọn lửa ấm áp màu vỏ quýt đang bùng cháy trong yên lặng, tất cả đều tĩnh lặng, bao gồm cả cô ấy.
Áo sơ mi đeo dây lưng, cùng chân váy đồng màu, cô ấy nằm nghiêng như vậy, nhắm mắt, dường như đang ngủ say.
Gương mặt cô, dướiánh lửa rọi xuống, đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Vẻ đẹp của cô ấy, không phải nói quá rằng có tính xâm lăng, mà là loại hờ hững, thanh nhã, dần dần thấm vào lòng người, khó quên.
Tôi nghe thấy tiếng lộp bộp trong lòng.
Xong rồi, lần này hoàn toàn thua rồi.
“Anh quen cô ấy không?” Tôi nghe thấy mình lẩm bẩm hỏi.
“Cô ấy? Đương nhiên quen.”
“Cô ấy là ai?”
“Cô ấy là ……” Chu Mặc Sắc dừng lại một chút, xoa xoa cằm, chớp mắt: “Em nói cho anh trước, em và anh cả rốt cuộc có quan hệ gì?”
”Chẳng có quan hệ gì.” Tôi đành bắt đầu giải thích lần thứ N.
Trên mặt Chu Mặc Sắc viết đầy chữ không tin: “Bao năm nay, anh cả chỉ từng mang về một người phụ nữ, còn nói không có quan hệ? Coi anh là ngốc chắc.”
Ngại quá, chính vì anh ngốc mới tới tìm hỏi anh.
Tôi nghĩ chút, kệ anh ta, dù sao Trang Hôn Hiểu cũng biết rồi, không nói cho anh ta, ngược lại ly gián tình cảm anh em.
“Anh cả anh không mang phụ nữ về nhà, là vì, anh ta, không, thích, phụ nữ.”
“Cái gì?!” Chu Mặc Sắc ngạc nhiên tới nỗi há to miệng, hoàn toàn quên hình tượng: “Anh ấy đồng tính?!”
Tôi thừa nhận, tiện rót cốc nước.
Chu Mặc Sắc vẫn giữ tư thế như vậy, qua một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra: “Chả trách lúc nhỏ anh ấy thường thích bước vào phòng tắm nhân lúc tôi tắm.”
Suýt tôi bị sặc nước.
Sao có thể gặp loại người này chứ.
“Được rồi, bây giờ anh nên nói cho tôi biết cô gái đó là ai.” Tôi hỏi.
Chu Mặc Sắc hoàn hồn, khóe miệng từ từ, từ từ vểnh lên 45 độ…… Biểu hiện này quen thuộc quá, tôi đều gặp qua trên mặt hai anh trai của anh ta, đồng thời đặt tên: Cười gian.
Quả nhiên, “Anh cả sáng nay đã gọi điện cho anh, nói không thể kể cho em.” Chu Mặc Sắc nói như vậy.
Một quân phản tướng?! Như thế bị anh ta moi ra bí mật của Liễu Bán Hạ, tôi tức suýt hộc máu.
Quả nhiên không thể khinh địch.
Cả nhà bọn họ, toàn bộ là hổ báo lang sói, ma vương quỷ sứ.
Chu Mặc Sắc thấy bộ dạng ta như vậy, thế là vui mừng không hết, lập tức đổ dầu vào lửa, tiến sát lại, thần bí tiết lộ: “Cô gái này, đối với Hôn Hiểu mà nói, có thể coi là khắc cốt ghi tâm …… cả đời cũng không quên được.”
Gân xanh thái dương tôi băt đầu nổi lên.
Lúc này, Chu Mặc Sắc nhìn đồng hồ, vỗ đầu: “Hỏng to, suýt quên còn có cuộc họp, cục cưng, anh đi trước đây.”
Tôi hỏi: “Cuộc họp này rất quan trọng hả?”
“Đương nhiên,” Anh ta vừa chỉnh cà vạt trong gương, vừa trộm cười: “Nếu không anh còn muốn ở lại đấy nhìn sắc mặt em thêm nữa.”
“Thật ư?” Tôi mỉm cười: “Đúng rồi, chỗ anh có quần để thaykhông?”
“Quần để thay, không có, em cần làm gì?” Anh ta không để ý.
“Không có, vậy thật là quá tốt rồi.” Tôi từ từ bước tới trước máy nước uống, từ từ rót đầy, từ từ quay người, từ từ nói: “Hơn nữa, không phải tôi cần, mà là anh cần.”
Nói xong, tôi liền hắt cả cốc nước lên đũng quần anh ta, vẽ thành công một vòng tròn hoàn mỹ trên bộ phận nhạy cảm, đủ để người khác nghi ngờ.
“A!”
Chu Mặc Sắc hét to, thư ký đào ngũ ở ngoài tưởng phát sinh án mạng giết người, vội vàng vào trong xem, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại của ông chủ, nhất thời ngẩn ra.
Tôi thở dài với thư ký đó: “Nước tiểu không khống chế được áp lực, không dễ chữa. Em gái, em đi thông báo mọi người trong cuộc họp, nói rõ tình trạng của ông chủ em, để bọn họ châm chước châm chước, đi nhanh lên.”
Cô gái đó đầu tiên đứng ngẩn ra, nghe tôi nói như vậy, lập tức như tỉnh mộng, đồng ý một tiếng rồi nhanh chóng chạy sang phòng họp.
“Không được nói! Nhanh trở lại!” Chu Mặc Sắc hoảng hồn, vội vàng co chân chạy theo.
Tôi nhìn bóng dáng anh ta, khóe miệng vênh lên 45 độ.
Thà đắc tội với ma quỷ, cũng đừng đắc tội với phụ nữ.
Chu Mặc Sắc, nhớ rõ câu chí lý rõ ràng này.
 
Chương 47: Anh hận cô ấy nghĩa là anh yêu cô ấy 2
Tuy báo thù trở về, nhưng tôi vẫn không có cảm giác vui vẻ gì.
Lời của Chu Mặc Sắc vẫn quanh quẩn bên tai.
Cô gái đó, cả đời Trang Hôn Hiểu cũng không thể quên được.
Cả đời.
Giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Đáng để nhớ cả đời.
Tôi lười biếng nằm bò trên gi.ường, nhìn tờ bìa tạp chí không chớp mắt, dần dần, màu sắc đẹp đẽ u ám sống trở lại, từ từ xoay tròn, đầu óc trở lên hỗn độn.
Đột nhiên, ngoài cửa vọng ra âm thanh của đôi giày cao gót, bước chân nhẹ nhàng mà tự tin.
Trước cửa nhà Trang Hôn Hiểu, âm thanh mất dần.
Tôi giật mình một cái, lẽ nào là cô ấy? Lập tức chạy sang nhà Trang Hôn Hiểu, mở mạnh cửa, nhất thời ngẩn thành tảng đá…… người đẹp trên trang bìa đó, đồng thời đang được Trang Hôn Hiểu ôm trong vòng tay. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Các người sao có thể đối xử với tôi như thế?
Tôi nổi cơn tam bành, bước lên phía trước muốn tách hai người họ, kết quả bị Trang Hôn Hiểu đẩy ra, loạng choạng lùi 3 bước.
“Thảo Nhĩ,” Trang Hôn Hiểu vòng qua vai người đẹp đó, giới thiệu cho tôi: “Từ 12 năm trước, từ ngày cô ấy chụp hình cho tờ tạp chí, anh đã yêu cô ấy rồi. Cô ấy là mối tình đầu của anh, nhưng vì hiểu lầm, bọn anh chia tay. Anh vẫn luôn rất chán nản, sau này gặp em, quyết định phá bình phá cho tan, tạm vậy. Nhưng ông trời có mắt, cô ấy trở về rồi, lần này bọn anh không thể rời xa nữa, vì vậy, đành phải hy sinh em.”
Tôi cảm thấy thế giới trong chốc lát trở lên tối tăm.
Bia đỡ đạn, tôi trở thành bia đỡ đạn!
“Hôn Hiểu, sao anh có thể để cô ấy đi?” Người đẹp đó ngăn cản.
Tôi sáng mắt, sự việc có thể xoay chuyển, lẽ nào người đẹp lương tâm bất an, bằng lòng tự động rời đi?
Ai ngờ người đẹp tiếp tục nói: “Anh quên rồi, đầu bếp nhà chúng ta hôm qua vừa từ chức, không bằng để cô ấy làm công việc này đi.”
Trang Hôn Hiểu gật gật đầu: “Có lý.”
Ức hiếp người quá đáng, tôi tức tới nỗi máu bốc lên đầu, hét to “Tôi không làm.”
Trang Hôn Hiểu nhún nhún vai như không có gì, sau đó lấy ra một sấp tiền vứt lên người tôi: “Đây là phí chia tay, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Đắm chìm trong trận mưa tiền, nhìn bọn họ hai người nắm tay đi, tôi khóc không thành tiếng.
Khóc hồi lâu, cảm thấy tiền không cầm thật ngốc, liền quỳ xuống, nhặt từng tờ từng tờ.
Nhưng đợi nhìn rõ tiền dưới đất, tôi lại không nén được mà khóc.
Trang Hôn Hiểu, anh không phúc hậu, chỗ tiền này lại chỉ là trị giá 10 đồng!
Khóc rồi lại khóc, tôi tỉnh.
Mở mắt, phát hiện trời vẫn sáng.
Hóa ra là mơ.
Nhưng …. Quá giống thật.
Tôi chống người, ngồi sững sờ.
Chưa đợi nghĩ ra một nguyên cớ, một tiếng “binh”, cửa bị mở ra.
“Chúc Thảo Nhĩ, nhanh dậy làm cơm cho anh,” Vẫn như thường lệ, Trang Hôn Hiểu bước vào, gào lên một tiếng, rồi lại đóng cửa.
Tôi nhìn gương trước gi.ường, người con gái trong đó, chưa chỉnh đốn quần áo, đầu còn rối tung, nhưng, hai mắt, vẫn rất sáng, tràn đầy âm mưu.
Làm cơm cho anh.
Được, sau này, em sẽ “chịu khó” làm cơm cho anh.
 
Chương 48: Anh hận cô ấy nghĩa là anh yêu cô ấy 3
“Mặn quá.” …… Ngày thứ nhất, anh ấy nói như vậy.
“Nhạt quá.” …… Ngày thứ hai, anh ấy nói như vậy.
“Cay quá.” …… Ngày thứ ba, anh ấy nói như vậy.
“Chua quá.” …… Ngày thứ tư, anh ấy nói như vậy.
“Đau… quá.” …… Cuối cùng, ngày thứ N, sau khi Trang Hôn Hiểu ăn xong món thịt kho tàu tôi bỏ thêm chút Ba Đậu* (tên khoa học: Fructus Crotonis), nói một câu, sau đó, anh chạy vào nhà vệ sinh.
Không biết là vì tức giận hay di chứng của Ba Đậu, sau khi ra, sắc mặt anh hơi xanh, chầm chậm chỉ: “Em cố ý.”
“Sao có thể?” Tôi thu dọn bát đũa, mang vào bếp, bật nước, đổ nước rửa bát, rửa sạch. Vừa nói qua loa: “Người đều có lúc lỡ tay, mấy ngày nay là thời kỳ tay nghề nấu ăn của em đi xuống …… nguyên nhân, anh rõ hơn ai hết.
Trong bồn rửa, bát đĩa chìm nổi trong đám bọt trắng, giống như chân tướng lờ mờ, trơn không giữ nổi tay, khiến người ta không thể nhanh được.
Tôi vẫn đợi.
Nhưng Trang Hôn Hiểu không nói gì tiếp.
Anh biết tôi muốn biết điều gì.
Nhưng anh lựa chọn che giấu.
Người đàn ông đáng ghét!
Tôi cởi găng tay, ném xuống, sau đó chạy vào phòng ngủ, cầm cuốn tạp chí đó, chỉ vào người đẹp ngủ trên trang bìa hỏi: “Nói, cô ấy là ai?”
Vừa nhìn thấy cuốn tạp chí đó, Trang Hôn Hiểu biến sắc, sợ hãi, không nói lời nào, lập tức giơ tay ra giật.
Còn may tôi nhanh tay nhanh mắt, khư khư giữ tạp chí trong lòng.
“Chúc Thảo Nhĩ, nhanh đưa cho anh, nghe không!”
“Không được, trừ phi anh nói cho em biết cô ấy là ai!”
Từ đầu tới cuối cứ túm cuốn tạp chí đó, không buông tay, cuối cùng Trang Hôn Hiểu có chút cáu giận, cao giọng: “Điều này không liên quan tới em!”
Nghe xong, đột nhiên tôi nhớ ra giấc mơ mấy hôm trước, trong đó, đối với anh ấy và cô ta mà nói, tôi cũng là người quan trọng không liên quan.
Hiện thực trong mơ, thù mới thêm hận cũ, tôi cũng không rảnh phân biệt, chỉ cảm thấy một dòng khí đục dâng lên trong ngực, răng ngứa ngáy, thế là, cúi đầu, há miệng, nhắm chuẩn tay anh, hung dữ cắn một cái.
“A!” Trang Hôn Hiểu đau, nhân lúc tay anh buông lỏng, tôi lùi vào tường, hai tay cầm tạp chí, uy hiếp nói: “Đừng qua đây, nếu không em xé cô ấy ra đấy!”
Nhưng chẳng có chút tác dụng, Trang Hôn Hiểu không chớp mắt, tiếp tục bước về phía tôi.
Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tôi hung dữ, hai tay vặn vẹo trước sau, xé rách tạp chí rồi.
Cùng tiếng “xọat”, Trang Hôn Hiểu cũng dừng ngay gần tôi.
Tuy biểu hiện điềm tĩnh, nhưng trong lòng tôi như gõ trống vậy, nhảy bình bịch.
Tôi đã làm thật rồi.
Tôi xé cô ấy của Trang Hôn Hiểu.
Xong rồi, anh sẽ tức giận không? Sẽ đánh tôi không? Tôi nên đánh trả như thế nào? Đá vào đầu gối anh hay đá vào Tiểu Trang của anh? (Jini: Hiểm ác quá, đá vào đó sau này cả hai ân hận chứ chả chơi)
Chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều, Trang Hôn Hiểu phá vỡ sự trầm lặng, đột nhiên một tay giật cuốn tạp chí, sau đó…… xé trang bìa thành hai nửa.
Thần kinh tọa, thần kinh tủy, thần kinh ròng rọc, thần kinh tam giác, thần kinh phế vị, thần kinh dưới lưỡi của tôi, tóm lại, các loại thần kinh đều căng ra.
Hai tay Trang Hôn Hiểu chống lên tường, vây tôi vào giữa, vẻ mặt vô cảm nhìn tôi, một lúc lâu sau, cuối cùng mới nói: “Về sau, anh không muốn cuốn tạp chí này xuất hiện trước mặt anh lần nữa.”
Sau đó, anh ra ngoài.
Tôi men theo tường từ từ trượt xuống, ngồi xuống xuống đất, nhìn người con gái tan tành đó, trong lòng cực kỳ yên lặng.
Trang Hôn Hiểu hận cô ấy.
Hận sâu sắc như thế, cần phải có tình yêu mãnh liệt khác thường.
Cũng là nói……
Trang Hôn Hiểu, rất yêu cô ấy.
 
Chương 49: Lộ chân tướng, hóa ra như vậy 1
Đêm khuya thanh vắng.
Tôi bước nhẹ nhàng, lặng lẽ đi qua nhà Trang Hôn Hiểu, về tới cửa phòng mình, lấy chìa khóa, mượn ánh sáng dìu dịu, mở cửa trong phút chốc, bước nhanh vào.
Giống như ăn trộm.
Mấy ngày này, tôi giống như kẻ trộm.
Mượn cớ Chí Chí bị cuỗm đi, cửa hàng không có người trông, ngày ngày sáng sớm liền đi, đêm muộn mới về nhà, tránh nói chuyện với Trang Hôn Hiểu.
Đồng thời, trước khi anh nói rõ tình hình cô gái đó, tôi định vẫn cứ làm như vậy.
Bước vào phòng ngủ, ném túi xuống, thừa dịp đêm tối, nhào vào gi.ường, thở dài.
Trang Hôn Hiểu ơi, Trang Hôn Hiểu, sao anh cứ phải nhớ cô ta cả đời?
Đang thở ngắn than dài, đèn đột nhiên sáng, tôi mới ý thức ngẩng đầu, phát hiện Trang Hôn Hiểu nằm bên cạnh mình!
Chỉ thấy hai tay anh gối sau đầu, hai chân dài đan vào nhau. Ánh đèn vàng rọi xuống đầu anh, gương mặt vùi vào trong bóng mờ. Cho dù như vậy, tôi vẫn cảm nhận được, đôi mắt đó, đang nhìn tôi chăm chú.
“Sao muộn thế này mới về?” Anh hỏi, giọng nói trầm lắng như bình thường.
Tôi che gối lên đầu, buồn rầu nói: “Em cũng có bí mật.”
Trang Hôn Hiểu kéo gối ra, ép tôi nhìn anh: “Đừng cãi nhau nữa.”
“Em không cãi, em chỉ muốn biết người con gái đó là ai?”
“Anh đã nói rồi, cô ta là ai với em không có bất cứ quan hệ nào, vì sao em cứ phải tìm hiểu đến cùng.”
“Đúng, không liên quan tới em, liên quan tới anh chứ gì!”
“Tóm lại, cô ta căn bản không quan trọng.”
“Nếu không quan trọng, sao anh có thể nhớ cô ta cả đời?!”
“Ai nói cho em? Chu Mặc Sắc hay Liễu Bán Hạ?” Trang Hôn Hiểu cắn răng.
“Anh đừng quan tâm.”
“Chúc Thảo Nhĩ!”
“Trang Hôn Hiểu!”
Chúng tôi nhìn nhau, không ai nhường ai.
Có điều……
Nhìn người cũng mệt.
Một lúc sau, Trang Hôn Hiểu nằm xuống quay lưng với tôi, tắt đèn: “ngủ!”
“Ngủ thì ngủ!” Tôi cũng nằm xuống quay lưng vào anh.
Nhưng……
“Trang Hôn Hiểu, sao anh nằm gi.ường của em!”
Cứ xích mích như vậy, qua một tuần, người nào đó tìm tới.
“Em không đi!” Tôi chắc như đinh đóng cột cự tuyệt.
“Vì sao?” Liễu Bán Hạ hỏi.
“Em không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà các anh!” Tôi nói qua kẽ răng.
“Thảo Nhĩ,” Liễu Bán Hạ đẩy cặp kính trên mũi, lặng lẽ nói: “Em thế nào cũng không thể thoát khỏi nhà bọn anh.”
“Em không thể cứ giả vờ tiếp được, vậy sau này khi Trang Hôn Hiểu đưa em về ……” Nói xong, tôi tự động dừng lại.
Sau này rốt cuộc anh ấy sẽ đưa ai về? Tôi hay cô ta?
Giải đoán là việc bình sinh tôi ghét nhất, vì cảm giác đó giống như táo bón, khiến bạn muốn giết người hoặc tự sát.
Tôi nhất định phải biết cô ta là ai.
Nhất định!
Thế nào, nhìn Liễu Bán Hạ, trong đầu tôi dần dần xuất hiện một suy nghĩ.
“Bỏ đi, giúp anh lần cuối cùng vậy.” Tôi cố ý thở dài.
“Thảo Nhĩ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” Liễu Bán Hạ nắm chặt tay tôi, muốnhôn, nhưng bị tôi nhẹ nhàng ngăn lại.
Lại là chiêu cũ, không có thành ý.
“Đúng rồi, trước đây chẳng phải anh nói là chỉ ăn một bữa cơm là được ư? Sao lại cần em ra mặt?”
“Không còn cách nào, hôm qua ông ngoại anh xem ti vi đột nhiên nhớ ra em.” Liễu Bán Hạ lẩm bẩm nói: “Anh không nên chuyển đến tiết mục đó.”
“Á? Chương trình gì?” Lại có thể khiến ông ngoại nhớ tới tôi, lẽ nào là Tomb Raider?
Nhưng……
“Là thế giới động vật,” Liễu Bán Hạ chầm chậm nói: “Khi đó đang phát về sóc đất (Marmot).”
“……”
 
Chương 50: Lộ chân tướng, hóa ra như vậy 2
Tới đúng 6h tối, tôi đến nhà Liễu Bán Hạ như đã hẹn.
Chu Mặc Sắc cũng vừa vặn ở đó, nhân lúc Liễu Bán Hạ rời đi, liền ghé sát, cười quái dị: “Anh hỏi Thảo Nhĩ, sau này nên gọi em là chị dâu cả hay chị dâu hai? Hoặc em dứt khoát thu nhận cả hai bọn họ đi nhé.”
“Cảm ơn, sẽ cân nhắc.” Tôi hít một hơi, mỉm cười, tôi hỏi Mặc Sắc: “hội nghị lần trước đến muộn mấy phút? Bệnh về hệ thống tiết niệu của anh chắc cả toà báo đều biết nhỉ.”
Chạm đúng chỗ đau, sắc mặt Chu Mặc Sắc cứng lại, nhưng não chuyển biến rất nhanh, lập tức nghĩ tới phương pháp đánh trả, chỉ thấy anh ta nhìn tôi, cười như hồ ly: “Anh hỏi Thảo Nhĩ, Hôn Hiểu kể cho em về người con gái đó chưa? Anh đoán nhất định chưa. Vậy, trong lòng em chắc rất sốt ruột, giống như mèo vờn, vừa ngứa vừa khó chịu, đúng không?”
Thật là bị anh ta nói trúng, chính là loại cảm giác đó!
Nhìn mặt mũi dương dương tự đắc của Chu Mặc Sắc, đột nhiên tôi cảm thấy hàm răng chua chua, chỉ muốn nhào lên cắn anh ta một cái.
Nhưng, nhịn một chút nữa, lập tức, tôi có thể biết chân tướng, lập tức.
“Thảo Nhĩ đến rồi, vậy chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi.” Ông ngoại ôm một mỹ nhân cao gầy từ trên lầu xuống.
Đợi chút, mỹ nhân đó có chút quen?
Khuôn mặt thon, mắt to, xem ra còn chưa hết vẻ ngây thơ…… đây chẳng phải là cô người mẫu trong văn phòng Chu Mặc Sắc lần trước ư?!
Tôi chầm chậm quay đầu, hài hước nhìn Chu Mặc Sắc.
Anh ta bị tôi nhìn chăm chú tới nỗi thấy ngại, nắm tay thành nắm đấm, đặt bên miệng, ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Xét về mặt kỹ thuật mà nói, anh và cô ấy chưa từng qua lại.”
“Xét về mặt tâm lý mà nói,” Tôi nói: “Anh rất buồn rầu và khổ não đối với bà ngoại anh.”
“……”
Bữa cơm bắt đầu, ông ngoại bọn họ vẫn tán tỉnh ve vãn như thế.
Có điều, tôi cũng đã quen rồi, chỉ coi như tiết mục giải trí miễn phí.
Thời gian nghỉ ngơi trong khung cảnh thân thiết, ông ngoại bất giác nhìn tôi, lúc này mới nhớ ra vấn đề chính là mời tôi đến làm khách, liền cười nói: “Thảo Nhĩ, cháu và Liễu Bán Hạ định khi nào kết hôn đấy?”
Ông cụ, thật kinh, còn đợi ông hỏi nữa.
Tôi đặt dao nĩa xuống, dùng khăn ăn nhấp nhấp miệng, nhẹ nhàng nói: “Ông ngoại, thực ra cháu là bạn gái của Trang Hôn Hiểu.”
Lời nói vừa dứt,mọi người đều im lặng.
Thịt trên nĩa của ông ngoại rơi vào trong bát, vài giọt nước thịt màu nâu bắn tung tóe trên khăn bàn màu trắng.
Cô người mẫu còn giữ chút ngây thơ kia điềm nhiên như không, lấy gương ra trang điểm.
Chu Mặc Sắc ngồi thẳng, hai mắt liên tục đảo qua từng người.
Nhưng Liễu Bán Hạ, trong mắt che đậy một tầng lạnh lẽo.
“khụ khụ khụ.” Cuối cùng vẫn là cách cũ của ông ngoại dùng tiếng ho phá vỡ sự im lặng: “Cháu nói gì?”
“Cháu là bạn gái của Trang Hôn Hiểu.” Tôi lặp lại.
“Nhưng lần trước rõ ràng cháu là bạn gái của Liễu Bán Hạ.” Ông ngoại thấp giọng tự nói: “lẽ nào mình lại nhìn nhầm người?”
“Không, ông không nhầm,” Tôi giải thích: “Lần trước do Liễu Bán Hạ muốn trốn tránh việc đi xem mặt, vì thế mới mượn cháu làm lá chắn.”
“Nói như vậy, các cháu đều lừa ta?” Ông ngoại nhíu chặt mày, bộ dạng rất không vui.
Lúc này tôi mới có chút lo lắng, ông cụ sắp nổi giận rồi?
Nhưng, qua một lúc, lông mày ông giãn ra, “Bỏ đi, trong 3 tiểu tử này, cuối cùng cũng giải quyết xong Trang Hôn Hiểu rồi.” Sau đó, ông ngoại quay sang Liễu Bán Hạ: “Cháu, ngày mai đi xem mặt cho ông, đối tượng chính là Đậu tiểu thư vốn định chuẩn bị giới thiệu cho Trang Hôn Hiểu.”
Giọng nói uy hiếp, không cho phép phản đối.
Tôi cúi đầu, tiếp tục dùng bữa, nhưng vẫn có cảm thấy cơn thịnh nộ lạnh lẽo của Liễu Bán Hạ bên cạnh, đang rừng rực, rừng rực bùng cháy.
Tôi toét miệng với thìa canh.
Nếu nói tình yêu có thể làm giảm trí thông minh của người con gái, vậy thì sự tức giận lại có thể làm giảm trí thông minh của đàn ông. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Liễu Bán Hạ, anh tiếp chiêu đi.
 
Chương 51: Lộ chân tướng, hóa ra như vậy 3
Dùng xong cơm, tôi giả vờ cáo từ, quả nhiên đã thu hút được Liễu Bán Hạ mời ở lại.
“Không ngồi thêm chút nữa.” Tuy anh ta cười, nhưng khóe mắt không hề cong lên, có thể thấy nụ cười quá giả tạo.
“Thôi, Hôn Hiểu kêu em về sớm.” Tôi nói xong liền cất bước đi.
Liễu Bán Hạ kéo tôi lại, trầm giọng: “Là Hôn Hiểu kêu cô nói rõ chân tướng hả?”
“Không sai.” Tôi quay người, giúp anh ta chỉnh lại cà vạt, lại phủi nhẹ bụi trên vai, chầm chậm nói: “Hơn nữa, Hôn Hiểu đã nói việc của cô gái đó với em rồi, anh đừng uy hiếp anh ấy nữa.”
“Thật?” Liễu Bán Hạ nhếch mày, hơi ngạc nhiên: “Cậu ấy nói cho cô rồi?”
“Em một chút cũng không để ý.” Tôi nhún nhún vai, xua xua tay: “Đều là việc đã lâu trước đây rồi, ý em là ai chẳng có tình đầu?”
Liễu Bán Hạ ngẩn ra một chút, sau đó, rất chậm rất chậm nở nụ cười: “Hôn Hiểu nói với cô, cô gái đó là tình đầu của cậu ta?”
“Không chỉ vậy, anh ấy còn kể rất nhiều chuyện xấu xa của anh, tóm lại, cuối cùng em cũng thấy rõ anh là vua nói khoác, sẽ không tin anh nữa.” Nói xong, tôi đi ra cửa.
Một bước hai bước ba bước, sao vẫn chưa có phản ứng gì?
Bốn bước năm bước sáu bước, lẽ nào trí thông minh của anh ta thực sự cao?
Bảy bước tám bước chín bước, đừng nói với tôi gay cũng không phải là đàn ông nhé.
Khi đi sang bước thứ 10, tôi đứng lại trước cửa, đằng sau vẫn không có động tĩnh, trong lòng bất giác trầm xuống, kế hoạch thất bại rồi?
Chính khi tôi cầm nắm cửa, cuối cùng Liễu Bán Hạ mở miệng: “Thảo Nhĩ, cô muốn xem ảnh Trang Hôn Hiểu hồi nhỏ không?”
Tuy không hiểu lời anh ta, nhưng tôi biết, chân tướng sắp lộ ra rồi.
Trong phòng Liễu Bán Hạ, tôi nhìn thấy ảnh thời nhỏ của Trang Hôn Hiểu.
Là một người con trai gầy gầy, da trắng nõn, mày thanh mắt tú, ngũ quan xinh đẹp.
Nhưng, “Đưa em xem ảnh anh ấy làm gì?” Tôi bắt đầu nghi ngờ.
“Không chỉ là của cậu ta, ở trong còn có cô gái đó.” Liễu Bán Hạ nhàn nhã dựa lên ghế, hai tay đan chéo trước ngực, như đợi việc gì đó thú vị.
Tôi vội vàng cúi đầu tìm, giở nát bức ảnh, vẫn không thấy tông tích của cô gái, liền hỏi: “Đây rõ ràng là ảnh đơn, cô gái đó ở chỗ nào?”
“Cô vẫn không hiểu?” Anh ta nói một cách sâu xa.
Tôi lại cúi đầu lần nữa.
Trang Hôn Hiểu, thời nhỏ, tạp chí.
Ánh điện xẹt qua, tôi tỉnh ngộ: “Người con gái đó chính là Trang Hôn Hiểu!”
Liễu Bán Hạ mỉm cười, gật đầu thừa nhận.
Nhìn kĩ, quả thực, khuôn mặt hai người, dáng cao như nhau, thực sự càng nhìn càng giống.
Miệng tôi há to, quá kinh ngạc, Trang Hôn Hiểu nam giả gái?!
Có điều, “Sao anh ấy phải làm vậy?” Lẽ nào thích hóa trang thay đổi?
“Là ý của ông ngoại.” Liễu Bán Hạ nói: “Khi ấy Hôn Hiểu nói với ông, bản thân sau này không muốn theo nghiệp báo. Ông ngoại đương nhiên trăm cách ngăn cản, sau cùng nói, trừ phi cậu ta tình nguyện nam giả nữ chụp trên tờ bìa tạp chí, nếu không phải kế thừa tòa soạn. Hôn Hiểu nghĩ cả một buổi tối, cuối cùng chọn sự tự do, tạm thời từ bỏ thân phận đàn ông…. Tạp chí kỳ đó là lần chúng tôi bán tốt nhất, khi ấy rất nhiều công ty kinh tế đều tìm “người con gái” thần bí trên trang bìa.
“Cô biết không? Khi ấy bảo mẫu nhà chúng tôi mặc áo ngực cho cậu ta…… còn có tất chân. Đối với cậu ta mà nói, kí ức đó, thực sự rất thảm.”
 
Chương 52: Thiếu chút lau súng cướp cò 1
Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rớt xuống, rồi tung tóe từng chút nhỏ, niềm vui thành sóng lăn tăn.
Giống như đang đi trên đường, đột nhiên bị người ta chém một dao, vẫn đang kinh hoàng, có người lại cho bạn biết, nói không bị xước da, không chảy máu, đồng thời còn tặng bạn 10 vạn tiền thưởng.
Trang Hôn Hiểu nam giả nữ?
Thật làm trò tiêu khiển cho mọi người!
Tôi vui mừng không hết.
Đang lúc này, Chu Mặc Sắc mở cửa, bĩu môi về phía sau, nói nhẹ: “Hôn Hiểu đến rồi.”
Nói xong, anh ta nhường sang một bên, hiện ra Trang Hôn Hiểu vẻ mặt u ám.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Thảo Nhĩ, qua đây.” Trang Hôn Hiểu kéo tôi ra ban công, trầm giọng: “Em lại đến giả mạo bạn gái anh ấy? Vậy sau này anh phải giới thiệu em với người nhà thế nào đây?!”
“Không có, ông ngoại cũng biết em là bạn gái anh rồi.” Tôi cố gắng cấu vào tay mình, tránh cười ra tiếng.
“Em nói cho ông biết?” Trang Hôn Hiểu hỏi.
Tôi gật gật đầu, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Trang Hôn Hiểu cố gắng mặc áo ngực, tất chân, nín nhịn thật khó chịu.
“Vậy,” Trang Hôn Hiểu do dự hỏi: “Liễu Bán Hạ có nói cho em việc gì không?”
Tôi nhắm chặt mắt, chỉ sợ há mồm là cười vỡ tung.
Liễu Bán Hạ không biết đã tới đằng sau Trang Hôn Hiểu từ lúc nào, thay tôi trả lời: “Anh nói cho cô ấy biết rồi, em là người duy nhất trong nhà chúng ta mặc qua nội y và tất chân phụ nữ.
Câu nói này đơn giản chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cả người tôi nhoài lên lan can sắt màu đen, cười không dứt, nước mắt giàn giụa.
Mặt Trang Hôn Hiểu đỏ ửng, anh cứng mặt lại, chất vấn Liễu Bán Hạ: “Anh kể toàn bộ cho cô ấy rồi?”
“Không phải tôi không giữ lời, mà là.” Liễu Bán Hạ giơ kính lên, hít hơi thật sâu: “Toàn bộ chúng tôi đều bị cô ấy giỡn.”
Nói xong, cả ba anh em họ nhìn tôi chăm chú, như gặp rắn rết.
Tôi liếc họ một cái, sau đó thổi thổi móng tay, nhàn rỗi nói: “Đối diện với loại gia đình các anh, có thể không sử dụng chiêu độc ác ư?”
Lúc này đã nửa đêm, đột nhiên gió lạnh thổi đến giọng của ông ngoại phòng kề bên.
Thực ra, nghiêm túc mà nói, nên coi là độc thoại của ông ngoại.
“R……o……o……m! Tuổi già chí chưa già… Chí ở nghìn dặm…… Liệt sĩ tuổi già. Ta chí khí bất tận! R……o……o……m!”
Câu cuối cùng hét tới nỗi rát cổ bỏng họng, tôi đoán không phải chí khí bất tận, mà là trút tận nghìn dặm.
Gió ngừng, âm thanh cũng mất hẳn, bốn người chúng tôi vẫn ngẩn ra tại chỗ cũ, trong đầu hoàn toàn như trải qua một trận đại nạn, càn quyét không còn một ngọn cỏ.
Liễu Bán Hạ không hổ là anh cả, phản ứng sớm nhất, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Sao hôm nay nhiều quá.”
“Gió cũng rất to.” Trang Hôn Hiểu tiếp tục.
“Mây cũng rất ít.” Tôi tiếp lời.
“Mặt trời cũng rất tròn.” Chu Mặc Sắc tổng kết.
Á?
Buổi tối lấy đâu ra mặt trời?
 
Chương 53: Thiếu chút lau súng cướp cò 2
Mưa tạnh, trời nắng, tôi và Trang Hôn Hiểu dẹp đường hồi phủ.
Trên đường, tay của tôi đều không rời miệng…… nghĩ tới dáng vẻ Hôn Hiểu đánh phấn, tô son, sống chết cũng bịt mồm tuyệt đối không thể cười to.
Trở về nhà, việc đầu tiên là chạy vào phòng tắm, tôi mở vòi nước, mượn tiếng ào ào của nước, ngồi xổm xuống đất, chẳng kiêng nể gì cả, không màng hình tượng mà cười ha hả.
Có điều, cười cũng cần năng lượng, dần dần tôi ngừng lại, xoa xoa bụng, đang muốn đứng dậy, cửa đột nhiên bị mở ra.
Trang Hôn Hiểu lạnh lùng nói: “Cười đủ chưa?”
Tôi im lặng nhìn anh 3 giây, đột nhiên một tiếng “phụt” bật cười.
Không được rồi, bây giờ nhìn mặt anh ấy liền muốn cười.
Xong rồi, xong rồi, sao được.
Khó khăn lắm mới tìm thấy cơ hội trêu cợt Hôn Hiểu, sao tôi có thể dễ dàng dừng tay chứ?
Hơn nữa cảnh giới cao nhất của việc trêu cợt, chính là mỗi khắc trong cuộc sống thường nhật khiến đối phương muốn giết người nhưng bất lực.
Ví dụ, nhân lúc Hôn Hiểu xem ti vi, tôi ngồi cạnh anh, thở dài nhè nhẹ: “Ôi”
“Sao thế?” Anh nhìn ti vi chăm chú.
“Em không biết nên chọn thế nào?”
“Chọn cái gì?”
“Nội y ý, thật không biết mẫu nào đẹp……đúng rồi!” Tôi đẩy quyển tạp chí nội y ra trước mặt anh: “Trước đây chẳng phải anh từng mặc qua ư? Rốt cuộc mẫu nào thoải mái, anh giới thiệu chút đi.”
“……”
Rồi ví như, nhàn rỗi vô vị, khi mạo hiểm đùa thật lòng, anh ấy thua ngay.
Tôi hỏi: “Anh lựa chọn giữa việc giúp em đánh bồn cầu 1 tháng hay việc nói thật lòng?”
“Nói thật lòng.” Thái độ Hôn Hiểu kiên định, phải biết việc đánh bồn cầu là việc anh ấy ghét cay ghét đắng.
“Được, vấn đề của em là,” tôi cười gian: “Lần trước anh chụp ảnh, kích cỡ nội y là bao nhiêu a? b? c?”
“……”
Tôi đưa cái bàn chải vào tay anh: “Đánh bồn cầu đi.”
Ví dụ cuối cùng, hôm nay.
Trang Hôn Hiểu sửa vòi nước trong phòng tắm. Nói tới vòi nước, đứa này tuyệt đối thân thuộc với suối phun trung tâm thành phố, thường thường trêu bạn bằng chiêu thức phun hoa. Cái này không, khó khăn lắm mới sửa được, quần áo Hôn Hiểu ướt sạch.
“Anh về thay quần áo trước.”
Trang Hôn Hiểu nói xong liền ra ngoài, nhưng bị tôi kéo lại: “Không cần phiền thế, ở đây có.” Nói xong, tôi nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ, lại chạy nhanh như chớp ra phòng tắm. Cầm ra một chân váy dài, cố nhịn cười, nghiêm trang nói với anh: “Này, cái này được chứ …… Dù sao anh cũng từng mặc qua.”
Khi nói câu này, Trang Hôn Hiểu đang ngồi xổm, tôi lại đứng, theo lý mà nói, nên là tôi nhìn xuống anh …… nhưng trên thực tế, ánh mắt của anh, lại như đang nhìn xuống tôi, một loại khí thường lạnh nhạt, trên cao nhìn xuống, mang chút lạnh lùng, ngoài ra, còn có tia lửa.
Cứ như vậy, Hôn Hiểu lặng lẽ nhìn tôi, cho tới khi mặt tôi ngứa ran vì bị anh nhìn chăm chú, mới chậm rãi nói: “Có lẽ anh nên làm chút việc khiến em không thể cười nổi.”
Nói xong, anh đứng lên, bước về phía tôi. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Anh mặc áo T shirt màu trắng, bị ướt đẫm, dán chặt vào ngực, lộ ra đường nét cơ bắp gầy gầy, nhấp nhô từng chút từng chút. Tóc anh cũng ướt, bóng loãng, đẫm nước. Chứ bình thường, tóc anh mềm mại, ký ức bắt đầu có tác đụng, lòng bàn tay tôi hơi ngứa.
Không chỉ lòng bàn tay, còn cả môi tôi…… Anh đến trước mặt tôi, đứng yên, cúi đầu, bắt đầu hôn, nhẹ nhàng, từng chút từng chút một.
Tôi vô thức lùi lại, anh tiến gần, dần dần di chuyển, cho tới khi lưng tôi dán lên kính mờ. Lạnh ngắt, hơi ghồ ghề, một loại cảm giác lạ lẫm.
Tay Hôn Hiểu đầu tiên nâng mặt tôi, sau đó chầm chậm xuống phía dưới, dừng lại ở eo, nhẹ nhàng, tiến vào trong áo, mem theo eo, từ từ dịch lên trên. Tay của anh, thon dài, lòng bàn tay mỏng, lướt trên d.a thịt, khiến tôi run rẩy, lan sang tận cả tứ chi xương cốt. Đột nhiên, tới ngực tôi, sự đụng chạm lạ lẫm khiến tôi hít mạnh một hơi lạnh, th.ân thể căng ra.
Trước mặt là Trang Hôn Hiểu hừng hực như lửa, sau lưng là kính mờ lạnh buốt.
Tôi như sống trong nước sôi lửa bỏng, hai loại cảm giác đạt tới đỉnh điểm này va nhau trong cơ thể, hòa vào nhau, khiến tôi choáng váng.
 
Chương 54: Thiếu chút lau súng cướp cò 3
“Hôn Hiểu……buông em ra.” Tôi cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế sự thay đổi trong cơ thể: “Em sai rồi…… sau này sẽ không cười anh.”
“Đây không phải trừng phạt, đây là việc anh luôn muốn làm với em.” Hôn Hiểu không dừng lại mà còn tiến thêm một bước…… giơ tay phủ lên sự mềm mại trước ngực tôi.
Toàn thân tôi nóng lên, vô thức dùng tay ngăn cản, anh bất mãn rên lên một tiếng, lập tức dùng tay khác tóm lấy hai tay tôi, đặt lên trên đầu.
Tôi bị ép ngửa lên trên, nhìn đèn phòng tắm, đó là màu vàng nhạt dìu dịu, nhìn hồi lâu, có cảm giác hoảng hốt mê ly.
Đầu Hôn Hiểu vùi trong cổ, tóc anh cọ vào mặt tôi, ẩm ướt, mềm mại, nhè nhẹ trên d.a thịt, hơi chút nhột.
Anh bắt đầu hôn cổ tôi, từng tấc từng tấc, từ từ hướng xuống dưới, xương quai xanh, đến ve áo, không ngừng chút nào.
Anh dùng miệng mở khuy, từng cái từng cái, áo sơ mi dần dần lỏng ra, lộ rõ nội y màu đen.
Môi anh dừng trên ngực tôi, lưu luyến không dời. Nụ hôn nóng bỏng đó chạm vào vùng d.a thịt nhạy cảm nhất, từng chút từng chút tàn sát ý chí tôi, trong cơ thể tôi trào dâng ngọn sóng dữ dội, công thành đoạt đất, sắp sửa vỡ đê.
Chân tôi bắt đầu mềm nhũn, dần dần thở dốc, cảm giác mọi thứ trước mắt đều giống như không phải hư ảo, giác quan cơ thể đều trở nên nhạy cảm và trì trệ, hỗn tạp, phân tích không rõ ràng.
Đang trong lúc hỗn độn, đột nhiên cảm giác bụng dưới bị một vật cứng húc vào …. Lẽ nào là? Trong phút chốc tôi hoàn hồn, cầm gáo nước đầy đổ lên đầu hai chúng tôi.
Sau trận âm thanh “Rào rào”, hai chúng tôi ướt như chuột lột, thảm hại kinh khủng, thở dốc nhìn nhau.
Tôi lau nước trên mặt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: “Em nghĩ …… chúng ta nên hạ… hạ hỏa.”
Hôn Hiểu gật đầu tán thành, anh đứng bên cạnh, đợi một lúc, khi hơi thở dần dần bình tĩnh, liền nói: “Được rồi, hỏa hạ rồi, chúng ta tiếp tục đi.” Nó xong liền bước lên phía trước, muốn lặp lại hành động vừa rồi.
“Trang Hôn Hiểu!” Tôi ra sức đẩy anh, mặt đỏ tía tai nhìn, lại không nói ra được lời nào.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt chút lau súng bị cướp cò.
Hôn Hiểu nhìn kỹ tôi, trong mắt đột nhiên lộ ra tia hài hước: “Chúc Thảo Nhĩ cũng biết xấu hổ?”
“Trời sinh phụ nữ có quyền xấu hổ.” Tôi trợn mắt nhìn anh, chần chừ một lúc lại nói: “Em cảm thấy chúng ta bây giờ không nên làm như vậy.”
“Vì sao?” anh vòng hai tay, nhìn tôi.
“Bởi vì……” Tôi do dự trong chốc lát, thấp giọng nói: “Em chưa chuẩn bị xong.”
“Không sao, anh chuẩn bị rồi.” Hôn Hiểu nói liền lấy ra một cái túi nho nhỏ trong túi quần, mỉm cười: “Vị dâu, loại gợn sóng.”
Tôi (*+ __ +*)
Trang …… Hôn …… Hiểu, em chỉ không phải cái đó, được chưa!
Nhưng……
“Sao anh có thể mang cái thứ đó theo người!” Tôi nghi ngờ hỏi.
Loại đồ này chỉ có tên cuồng sắc mới để trong túi quần hàng ngày. Lẽ nào, Trang Hôn Hiểu cũng là một trong những người đó? Có điều, nói qua cũng phải nói lại, nhà bọn họ, có thể sinh ra những người bình thường mới lạ.
“Vì đến lúc rồi.” Trang Hôn Hiểu trả lời.
“Lúc gì?” Tôi nghi hoặc.
Trang Hôn Hiểu bước lên trước một bước, cúi đầu, sát gần tai tôi, nói nhẹ: “Thời gian mối quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước.”
Hơi thở ấm áp của anh cố tình vô ý thổi vào tai tôi, cái loại khó chịu nhồn nhột đó dần dần lan rộng. Tôi không chịu được, đẩy đầu anh ra: “Nói năng tử tế …… rốt cuộc là thời gian gì?”
“Thời gian anh lập ra.” Trang Hôn Hiểu từ từ giải thích: “Đến 3 tháng thì cầm tay hôn ôm. 3 đến 6 tháng, lăn lộn trên ga gi.ường. Khi 6 tháng, kết hôn.”
“Anh lập ra khi nào?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Đại khái là ngày thứ 3 chúng ta quen nhau.” Trang Hôn Hiểu thủng thỉnh nói: “Khi đó em chưa phát hiện ra anh giả mạo, anh đã nghĩ, người phụ nữ này ngốc như vậy, nhất định rất dễ lừa, hơn nữa lại biết nấu ăn, sau này anh không bị đói nữa, muốn cũng chẳng có hại gì.
Muốn cũng chẳng có hại gì.
Muốn cũng chẳng có hại gì.
Tôi tức tới nỗi không thở được.
Người gì đây.
 
Chương 55: Lời nói buồn nôn thất bại và chuyện đi ngủ 1
Trang Hôn Hiểu này, đến một câu ngọt ngào cũng không biết nói, không hiểu sao ngốc nghếch thế.
Có điều, thấy ngày thứ ba quen nhau anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi, thôi thì bỏ qua đi vậy.
“Được rồi, về thay quần áo đi.” Tôi nói với vẻ không bằng lòng, muốn băng qua anh để sắp xếp lại phòng tắm.
Nhưng anh chắn trước mặt, không nhúch nhích.
Tôi nhìn anh hỏi dò, nhưng lại phát hiện ra tia lạ thường.
Ánh mắt anh không hài hước như mọi ngày, mà nghiêm túc bình tĩnh: “Chúc Thảo Nhĩ, anh luôn muốn hỏi em một vấn đề.”
Thấy dáng vẻ anh như vậy, tôi có chút căng thẳng: “Vấn đề gì?”
“Trong lòng em, rốt cuộc anh là gì của em?”
Trang Hôn Hiểu nhìn sâu vào mắt tôi. Đôi mắt đó, đen nhánh, sâu sắc, lông mày dài che phủ, dưới ánh đèn mông lung, ruộm một màu vàng kim.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Anh, Trang Hôn Hiểu, bây giờ là bạn trai em, không lâu sau nữa chính là chồng em, tương lai là cha của các con em.”
Anh chầm chậm nhắm mắt, lại mở ra, khóe miệng hơi động đậy…… đó là nụ cười mãn nguyện.
“Nói như vậy, em nên hy vọng quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước chứ.” Trang Hôn Hiểu hỏi.
Tôi không thể phủ nhận, chỉ có thể nói: “Em cảm thấy vẫn chưa phải lúc.”
Trang Hôn Hiểu cúp mi mắt, nhìn nước đầy dưới nền nhà, đột nhiên đi ra.
Người ra sao nói đi liền đi nhỉ? Lẽ nào giận rồi?
Tôi bối rối không biết phải làm sao, chỉ nhún nhún vai, kệ anh. Nghĩ tới đây, liền đi lấy đồ tắm để thay, cho nước vào bồn.
Tắm khoảng 1 tiếng, da tay đều nhăn cả lại, tôi mới lưu luyến không rời mà đứng lên, lấy khăn bông vừa lau tóc vừa bước vào phòng ngủ.
Ai ngờ vừa nhìn, trong phòng tối om, có một người nằm trên gi.ường, tôi hãi suýt chút hét to.
“Là anh.” Trang Hôn Hiểu bật đèn.
Tôi vội vàng vuốt ngực, oán giận nói: “Anh không có việc nằm trên gi.ường em làm gì? Hại người ta sợ chết!”
“Ngủ cùng em.” Anh nói.
Tôi vốn dĩ không để ý, nhưng thần sắc của Trang Hôn Hiểu rất nghiêm túc, hơn nữa, anh mặc áo ngủ dài, còn mang chăn gối màu đen của mình.
Tôi vuốt vuốt cổ họng hơi khô, nói nhỏ: “Vì sao…. muốn ngủ cùng em?”
“Vốn dĩ không chỉ là ngủ cùng, nhưng em chưa sẵn sàng, vậy chúng ta hãy cứ tiến hành theo tuần tự vậy.” Nói xong, Trang Hôn Hiểu phủi phủi gi.ường, nói: “Tới đây, trước tiên hãy cứ quen với cảm giác anh nằm cạnh em.”
“Tóc …… Tóc em còn ướt.” Tôi lúng túng, đi tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống, lấy máy sấy tóc sấy loạn xì ngậu.
Làm thế nào? Tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, Trang Hôn Hiểu này, lần nào cũng không thèm xuất bài theo thông thường, khiến tôi tâm hoảng ý loạn. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Lẽ nào phải chấp nhận? Tuy bình thường có thể nói chuyện tùy tiện với anh, nhưng nằm ngủ trên gi.ường đối với tôi mà nói, hệ số độ khó vẫn khá lớn.
Hoặc từ chối? Nhưng rõ ràng nói đã chấp nhận anh ấy, cự tuyệt há chẳng thể hiện lời nói không thực lòng.
Rốt cuộc nên trả lời thế nào?
Quá tập trung suy nghĩ, nhưng không phát hiện ra tóc vô tình bị sấy lung tung cả lên, giống như tượng trưng… tượng trưng cho đầu óc hỗn loạn của tôi.
Lúc này, Trang Hôn Hiểu đến sau tôi, cầm máy sấy tóc trên tay tôi, sấy tóc cho tôi.
Gió ấm ấm, quanh quẩn trên đỉnh đầu, dần dần hong khô tóc. Mà tay của Hôn Hiểu nhẹ nhàng cào giữa những sợi tóc, mang tới sự dễ chịu quen thuộc. Anh ở ngay sau tôi, đứng rất gần, nhè nhẹ dán vào người, tôi cảm nhận được mỗi một động tác nhỏ của anh, có cảm giác an toàn khó nói.
Tôi nhắm mắt, lặng lẽ hưởng thụ, cho tới khi âm thanh máy sấy tóc dừng hẳn.
Hôn Hiểu vuốt vuốt tóc tôi, mãn nguyện nói: “Rất tuyệt, vừa đen vừa mượt, chú ý bảo vệ, em thật không dễ dàng có được một ưu điểm.”
Tôi liếc anh một cái: “Em khuyết điểm đầy mình, vậy anh việc gì còn ở cạnh em?”
“ Anh trúng tà.” Hôn Hiểu khom người, hôn lên đỉnh đầu tôi một cái, nhẹ nhàng nói: “Anh trúng tà của em.”
Nói xong, hai chúng tôi nhìn nhau trong gương.
Ba giây sau……
“Hôn Hiểu, anh nổi da gà à?” Tôi hỏi.
“Trên thực tế, đã nổi da gà lần thứ 2 rồi.” Anh lặng lẽ trả lời.
“Sau này đừng nói những lời buồn nôn thế nữa, hai chúng ta không thích hợp.” Tôi đề nghị.
Anh ngẩng đầu, lặng lẽ tán thành.
 
Chương 56: Lời nói buồn nôn thất bại và chuyện đi ngủ 2
Sau khi Hôn Hiểu sấy tóc cho tôi, nói lời buồn nôn không thành công, tôi quyết định ngủ cùng anh ấy.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vì tôi không lấy ra được lý do phản đối.
Thế là, tôi nằm cạnh anh, đồng thời giao hẹn 3 chương.
“Buổi tối không được ngáy, không được nghiến răng, không được nói mớ.”
“Tự mình đắp chăn mình.”
“Không được đánh úp em, còn nữa…”
“Ngủ đi.” Trang Hôn Hiểu nhìn tôi lạnh nhạt, quay lưng về phía tôi.
Tôi đành nuốt những lời chưa nói hết xuống.
Xem ra, quả thật là mình nghĩ nhiều rồi, Hôn Hiểu thực sự chỉ muốn ngủ.
Tôi thở phào, cũng nằm quay lưng vềphía anh, tắt đèn.
Trong căn phòng tối om lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng thở của hai chúng tôi.
Ánh đèn ngoài kia xuyên qua rèm cửa, tạo thành quầng sáng kỳ lạ, trượt dần dần trên tường.
Tôi nhìn ánh sáng di chuyển, dần dần nhắm mắt.
Nhưng, eo đột nhiên thít lại … Hôn Hiểu quay người ôm tôi vào lòng.
Tôi ngạc nhiên, đang định phản đối, anh lại nhẹ giọng nói: “Đừng cử động, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”
Tôi ngừng lại, để Hôn Hiểu ôm như vậy. Cả phần lưng dán chặt vào ngực anh, không có chút khoảng trống. Nhịp đập trái tim anh tiếp tục vang tới, truyền đến tim tôi dù cách lớp vải dày. Từng nhịp từng nhịp, rất có quy luật, tôi yên lặng lắng nghe.
Căn phòng trở lại tĩnh lặng.
Đột nhiên …
“Trang Hôn Hiểu, anh… nói lời không giữ lời.”
“… Sao thế?’
“Anh đã nói chỉ ngủ thôi mà.”
“Chúng ta vốn dĩ chỉ ngủ còn gì.”
“Vậy tay của anh sao có thể đặt lung tung?”
“Nó bị lạc đường.”
“……”
Chỉ nghe thấy tiếng rít khẽ đau, đèn bật lên, căn phòng rực sáng. Hôn Hiểu nắm chặt tay mình, giận dữ nhìn tôi: “Chúc Thảo Nhĩ, em dám đâm anh!”
“Tại anh mưu đồ gây rối trước! Em chỉ tự vệ.”
Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt sẫm lại.
Lại đang định mưu đồ quỷ gì đây? Tôi vội vàng xuống gi.ường, lùi lại phía tường, giơ kim thêu trên tay chỉ anh, uy hiếp: “Đừng qua đây, nếu không em sẽ không khách khí đâu!”
Hôn Hiểu vốn định bước tới tóm tôi, nhưng nhìn cái kim sáng loáng, không chừng còn dính máu mình, do dự một chút, dừng bước, nhíu mày nói: “Em lại có thể giấu thứ này trong gối ư?”
Tôi cây ngay không sợ chết đứng: “Để anh chuẩn bị biện pháp, còn em không thể chuẩn bị kim ư?”
“Em chuẩn bị khi nào?” Hôn Hiểu hỏi tôi
“Chính là tối hôm anh kéo em vào trong nhà cưỡng hôn,” Tôi cầm cái kim, không buông tay: “Khi đó em đã nghĩ, người đàn ông này kích động như vậy, tuyệt đối có một ngày sẽ bộc phát thú tính, nhất định phải chuẩn bị trước.”
Nói xong, tôi mặc kệ ánh mắt nổi nóng ngấm ngầm của anh, bổ sung thêm: “Sự thật chứng minh, em hoàn toàn dự kiến trước được.”
Cứ như thế, chúng tôi mắt sáng ngời nhìn đối phương.
Rất lâu sau, anh ấy cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Anh về ngủ.”
Oái, anh ấy chịu thua ư? Tôi nhìn bóng dáng Hôn Hiểu, kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng ra kết luận, tiểu tử này, hồi nhỏ tuyệt đối từng bị kim đâm qua, thậm chí phần bị đâm vẫn nhắc bản thân nhớ tới.
 
Chương 57: Lời nói buồn nôn thất bại và chuyện đi ngủ 3
Sau đó, mặc kệ Hôn Hiểu bảo đảm thế nào, tôi cũng không đồng ý ngủ cùng anh.
Vốn dĩ người ta dẫn sói vào phòng đã đủ ngốc rồi, tôi còn để 1 con sói lên gi.ường, đây thực sự là ngốc hết chỗ nói.
Sau bao lần bị tôi từ chối, Hôn Hiểu cũng không đề cập nữa, mọi người bình yên vô sự, mỗi ngày ăn cơm, đấu khẩu, cãi nhau, còn có --- xem phim.
Đương nhiên, xét thấy cả hai chúng tôi đều là quái nhân không có tế bào lãng mạn, cảm giác ngồi thẳng trong rạp chiếu phim quá mệt, liền quyết định tối thứ 5 hàng tuần thuê đĩa về xem.
Phim hôm nay do Hôn Hiểu quyết định, tôi thấy anh ấy thuê về hai phim, đột nhiên bị dọa cho toát mồ hôi: “Ối trời? Sao là phim kinh dị?”
“Kinh điển đấy, đừng nói nữa, nhanh ngồi xuống xem đi em.” Anh bắt đầu bật lên.
“Em …. Em không dám xem, mình anh thưởng thức đi.”
Tôi nói xong liền trốn trong phòng ngủ, bị anh ấy tóm lại, ấn lên ghế sô fa: “Lần trước chẳng phải em còn ép anh xem hoạt hình Walt Disney, lẽ nào không cho anh có qua có lại mới toại lòng nhau? Nhanh ngồi xuống!”
Anh ôm chặt tôi, khiến tôi không thể cử động được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng bị lăng trì.
Xem một lúc, không khí càng lúc càng u ám, tôi không thể không nhắm mắt lại.
Nhưng đáng ghét là, Hôn Hiểu không chỉ bắt tắt đèn, còn bật tiếng to, lúc là tiếng mèo kêu thảm thiết, lúc lại là âm thanh kỳ dị “khanh khách khanh khách”, toàn thân tôi đựng đứng lông tơ.
“Không sao, ma đi rồi, có thể xem.” Hôn Hiểu nói,
“Cuối cùng cũng đi rồi.”
Tôi thở phào, mở mắt, nhưng thình lình phát hiện một con ma miệng đầy máu đang trèo xuống lầu trong phim!
Mắt cô ta giống như đang nhìn tôi chăm chú!
“Aaa!” Tôi hét to “Hôn Hiểu, em hận anh!”
Hôn Hiểu lại thích thú nhìn tôi rồi cười.
Tôi nổi điên lên, lấy đĩa ra, ném vào người anh: “Đi ra! Còn nữa, sáng mai tự anh giải quyết bữa sáng!”
“Được được được, anh đi!” Hôn Hiểu cầm lấy, mở cửa, đang định đi ra, lại quay người cười: “Cẩn thận tối nay con ma nữ đó tới tìm em đấy.”
“Trang Hôn Hiểu!” Tôi ra sức ném cái đệm dựa vào anh, nhưng người ta trốn nhanh quá, đã kịp đóng cửa rồi.
Cái đệm dựa vô tội chỉ có thể rơi xuống đất.
Bị dọa sợ quá, tôi cũng không dám làm gì khác, chỉ có thể lên gi.ường ngủ sớm. Ai ngờ đang rửa mặt, đèn đột nhiên tắt.
Xung quanh một màu tối, tôi đứng yên tại chỗ, tai chỉ nghe thấy âm thanh “khanh khách khanh khách”,sống lưng ớn lạnh, dường như có ai đang nhìn tôi chằm chằm.
Lẽ nào … ma nữ miệng đầy máu đó!
Tôi hét to một tiếng, mặc kệ tất cả chạy tới trước cửa nhà Hôn Hiểu, ra sức gõ cửa, chỉ cảm thấy đằng sau luôn có ma nữ đó đi theo, muốn bắt lấy tôi.
Cuối cùng cửa cũng mở, Hôn Hiểu vẻ mặt đầy hoài nghi: “Em làm gì thế?”
Nhìn thấy anh, tôi kích động tới mức không từ nào thể hiện được, vội vàng kéo tay anh, mãi một lúc lâu mới nói: “Mất điện rồi.”
Anh nhìn bộ dạng tôi, lập tức hiểu ra, cười khẽ: “Chúc Thảo Nhĩ, hóa ra em sợ ma.”
 
×
Quay lại
Top Bottom