- Tham gia
- 17/10/2012
- Bài viết
- 50
Tên fic: LÀM RỂ MIỀN TRUNG
Tác giả: Trang Nguyễn
Thể loại: Tình cảm
Ratting: K+
LÀM RỂ MIỀN TRUNG
Bắt đầu: 6/6/2013
CHAP 1:
Tại một căn biệt thự giữa trung tâm Sài Gòn (chém) – nơi mà từ khi con người có cái gọi là ‘h.am m.uốn’ thì nơi đó nghiễm nhiên trở thành một địa điểm thiên đường… Ở đó – tất nhiên – lâu đài thì phải có hoàng tử, cũng có một chàng… cứ tạm gọi là hoàng tử đi… đang:
- Má à!!! Con không về đâu… Má ak… má nỡ lòng nào…. – Tâm nhõng nhẹo má nó bằng cái giọng mà Na-pô-lê-ông nằm trong huyệt cũng cậy nắp quan tài dậy mà nghe hắn nói
- Má đã quyết rồi! Tuần sau con về Nghệ An ở với ông bà nội! Má muốn con thay đổi… con cứ ăn chơi vậy sau này công ty ai lo.. má chỉ có mỗi mình con.. – Một cái giọng nhẹ nhàng mà phũ phàng của mẹ hắn – bà chủ của tập đoàn Trần Gia danh tiếng lẫy lừng
- Má! Con thay đổi mà má… má đừng bắt con về nhá… không có má sao con sống nổi… - (ối cái giọng mật ngọt chết ruồi của hắn kìa)..
- Thôi đi! Má sinh ra mày mà không biết tính mày ak? – Rồi giọng bà trở nên thản nhiên dễ sợ - Ở lại cũng được! Nhưng mấy cái thẻ của Trần Thiếu Gia cho má xin lại nhá…
- MÁ! … thôi được rồi… con đi.. con đi… biết má không yêu thương gì con mà… toàn muốn đuổi con đi… - hắn phụng phịu
- Từ đầu có phải tốt hơn không? Chuẩn bị đi nhá… Bye con trai yêu dấu của má! – Má hắn hí hửng, nói xong phát cúp máy luôn
Thôi. Thế là tiêu đời trai đang đẹp của hắn. Đường đường là Trần Thanh Tâm – con trai của tập đoàn Trần Gia – một công tử ăn chơi nức tiếng đất Sài Thành, giờ lại bị mẫu thân bắt về cái xứ trời ơi đất hỡi nào đó… Đúng là anh hùng gặp buổi sa cơ mà…
hắn ngán ngẩm. lắc đầu… bỏ dở ly rượu đang uống dở bỏ lên phòng. Còn phải nói…
Bar Night – thế giới của tiếng nhạc xập xình, tiếng la hét và các điệu nhảy nóng chảy mỡ mắt…
“What? Mày/Anh nói sao? Về Nghệ An á? Tao/Em có lầm không zậy? – tụi bạn ăn chơi cùng đàn em sốc toàn tập trước lời tuyên bố hùng hồn đến não lòng của Tâm
“Thì biết sao được? má tao dọa cắt thẻ… không có thẻ tao sống bằng niềm tin ak?” – Tâm thất thểu tụi nó có ai hiểu lòng hắn không biết, đối với hắn, tiền không quan trọng, mà là rất rất quan trọng! Đúng thôi, thờiđại này làm gì có ai ra đường mà trong túi không có tiền? Lại là một thiếu gia như anh thì vấn đề đó không chỉ liên quan đến ăn uống ngủ nghỉ mà còn ảnh hướng lớn đến danh dự và danh tiếng nữa
- ờ… mỗi ngày mày tiêu không dưới nghìn đô cho mấy em chân dài… thu thẻ sao mà sống… - một đứa thở dài..
một thằng khác cũng hăm hở xen vào… cứ như hắn về quê là rảnh đi được một cục nợ..
- Thôi mày về đi! Có gì thình thoảng nhớ anh em bay lén vô đây là được!
- Nó nhớ đếc gì mày? Nó nhớ mấy em ở đây thôi… Mà này,.. mày đi rồi em Hương… em Nhi ai lo…? Bọn tao dùm nhá … - tiếng cười rộ lên
Tâm tức máu:
- Dùm cái đầu mày ấy…. hazzz – thở dài
Cai thở dài đó được tác giả ngẫu nhiên hiểu ý của hắn là :ngoài đó không có em Hương em Nhi của hắn… đồ dê gái!!!
Như đoán biết cái suy nghĩ dê già của hắn, một tên khác lên tiếng ngọt ngào
- Lo gì? Ngoài đó đầy! vừa xinh lại dịu dàng nữa… bước trước tao cua một em Huế… nói giọng thương ứ chịu được …- mắt tên đó sáng quắc, nước mũi nước dãi chảy tùm lum…
- Vậy hả? – hắn cười lớn. (sao chưa gì đã đú đởn vậy cha nội?)
- Có em nào ngon phone tao nha mày…
- Tao ngu chắc! – Tâm khoái trá hẳn lên khi nghe thấy tụi bạn nói, xem như chuyến đi này của hắn không uổng rồi…
Một tuần sau …
Một ngày trong xanh – có chút nắng có chút gió… nói chung là đẹp. Vậy mà
- Á…..á……! – một tiếng hét kinh hoàng đến chói tai… tưởng như có nghìn cái ngươicro giúp góp vui vậy
Giọng một đứa con gái tru tréo ngay sau đó…- một trận rung chuyển cỡ 9 độ rite xuất hiện!
- THẰNG KIA! NGƯƠI ĐI ĐỨNG KHÔNG NHÌN ĐƯỜNG À?
Mặt đất như rung lên. Tâm ngoáy ngoáy tai, lẩm bẩm:
- Quái! Mấy thằng nổ bom ở Boston về Việt Nam bạo động rồi ak? Sao nghe tiếng nổ vậy trời?
Hắn đâu ngờ mình đang đứng sau một quả bom nổ chậm là nó!
“Tên vô lại kia!”
Chỉ khi nghe tiếng gọi hắn ta mới quay lại.
Á!
Một đứa con gái – tóc dài – đang đứng chống hông – nhìn với ánh mắt “đầy yêu thương” – hình như là dành cho hắn! Xung quanh là một đống bim bim vương trên đât… thu hút mọi ánh nhìn của những kẻ tham ăn (có nó)… Xa xa… một cái vỏ bim bim , hiệu Tuni thì phải đang phật phờ … chốc chốc lại cuốn theo chiều gió… bay bay trước ánh mắt hình đại bác của ai đó….
- Cô nói tôi? – hắn ngạc nhiên
“Chứ răng? Không lẽ ta nói con chó xù chỗ nớ!” – vừa nói nó vừa chỉ tay về chỗ con chó xù cũng đang nghiêng ngả vì trận động đất do nó tạo ra vừa rồi.
- Sao? – hắn hất hàm…
- Gì? Đâm vô ta mà còn sao với trăng! – nó rít lên, tức giận tuôn trào. Không tức sao được khi cái bịch bim bim Tuni của nó đang làm bạn với đất!
- Tôi đâm vô cô khi nào… cô đâm vào tôi ý! Mà tôi không biết có phải tôi đẹp trai mà cô muốn gay sự chú ý của tôi không nữa! nói cho cô biết cách này xưa rồi! - Hắn nói với tất cả sự tự tin mà tổ tiên, ông bà, cha mẹ di truyền cho hắn vậy
Não bắt đầu phân tích…. Cái gì… hắn dám bảo nó muốn gây sự chú ý á? Não bên trái đưa về thông tin: hắn ta chửi nó hám trai (cụ thể là mê mệt hắn). Não bên phải lập tức lên tiếng: Nó sẽ giết hắn…. Khờ… khờ… cái tên vô lại này… ta sẽ…
Ngẩng đầu lên!
Ơ… Người đâu?
Mắt nó long sòng sọc, khiến ai đi qua cũng tưởng lên cơn, né nó như né hủi:
“ Tên vô lại kia! Đừng để ta gặp lại ngươi lần nữa!” – nó cắn răng! – 5 giây sau á lên một tiếng kinh trời. Nó cắn phải lưỡi… suýt chảy cả máu!! Gừ … tên naỳ.. quả thật trời không dung đất không tha mà…
Nó – Võ Thị Ngọc Huyền – cái tên đẹp nhất quả đất mà bố mẹ nó nghĩ nát cả óc mới ra. Con gái Nghệ An chính gốc. Hiền lành, ngoan ngoãn (trong suy nghĩ của nó) còn Nghịch như quỷ sứ, dữ như hổ ( trong suy nghĩ của bố mẹ nó và mọi người xung quanh! Cái suy nghĩ mà “nhất quỷ nhì ma thứ ba là Ngọc Huyền!!!) Khá xinh – theo cách của riêng nó – bằng chứng là vẫn khối anh đổ rần rần trước cái cá tính của nó. Học giỏi – có chân trong đội tuyển anh văn của trường. Không thù dai nhưng được cái nhớ lâu.. vì cái tính cách trời phú này mà mọi người sống dở chết dở vì nó…
Bấy nhiêu thôi cũng đủ đề chúng ta hình dung về một Võ Thị Ngọc Huyền – người sẽ đi cùng chúng ta đến hết câu chuyện!
Tranh thủ lúc nó đang đần mặt ra- chính là cái lúc não nó đang phân tích ý – hắn vội chuồn thẳng. Hơi đâu mà nói! Bỗng, mặt hắn tối sầm lại, lẩm bẩm: “Mẹ! thế mà thằng Thắng bảo gái Nghệ xinh hiền! Như con nhóc vừa rồi có mà tế!”
Nhắc đến gái, hắn ta lại nhớ ra. Vội chưng ngay cái nét mặt lừa tình. Mục đích của việc đi bộ hôm nay là xem xét đường bố thế nào và coi dụ được em nào tự nguyện không chứ cả đời hắn chưa bao giờ mở miệng nói trước!
Vinh cũng phồn hoa đấy chứ!
Khắp nơi, xe cộ tấp nập… ngược xuôi! Cái này nối đít cái kia… tuy không bằng Sài Gòn những chắc cũng có không ít trò vui! Hai bên đường, các cửa hàng mọc lên đầy rẫy, chứng tỏ sự sầm uất nơi đây. (lâu lắm không về nên không biết giờ ra sao!) Tâm gật gù.. không biết đầu hắn lại có ý gì đen tối đây???
Hắn vẫn nhởn nhơ lượn lờ, không biết mình vừa gây đại họa gì và hậu quả ra sao! Chính cái sự thừa ơ của hắn –sẽ đâm ngược lại hắn!!
Một tuần – quá đủ để Trần Thanh tâm gây tiếng vang ở cái đất này. Một đại thiếu gia – nhà giàu – đẹp trai – phong lưu – chịu chơi, không tiếc tiền đổ vào những cuộc ăn chơi thâu đêm suôt sáng. Và cũng chính ở nơi này, hắn đã kết nghĩa với hai người, sau này trở thành những anh em vào sinh ra tử với hắn!
Nguyễn Gia Huy – thiếu gia của tập đoàn Đức Nguyễn - nếu như gọi Tâm là thầy thì Huy phải được tôn làm sư tổ nghề tán gái. Khác với Tâm không bao giờ chịu mở miệng tán gái… Huy được biết đến như một hiện tượng, thần đồng trong lĩnh vực này.. !!!
Nguyễn Đại Lộc – cậu ấm của Thụy An – có thú chơi môtô và là một tay lái siêu hạng… không có cái tính trăng hoa như Huy và cái tính lừa tình của Tâm- tất nhiên hắn không bị gay nhưng có một số vấn đề khiến hắn không có hứng thú với phụ nữ.
Cả hai thiếu gia này đều đến từ Hải Phòng, cũng bị cha mẹ bắt về đây tu dưỡng đạo đức!
(Giới thiệu dài cho mệt – đọc sẽ biết hết)
Khác với hai đứa mồm tép nhày, Lộc khép mình nhiều hơn… Nhưng anh đâu biết rằng… chỉ cái lầm lì ít nói ấy khiến anh đôi khi còn hot hơn cả những lời khen có cánh của Huy:
- Chà! Hôm nay em mặc cái váy này đẹp thế!
- Hình như cái LV này sinh ra chỉ đề dành cho em thì phải…
…
…
Mỗi khi gặp một cô gái nào đó, bất kể nhan sắc ra sao, câu đầu tiên Huy sẽ nói là:” Chào người đẹp!” bởi theo hắn quan niệm: con gái yêu bằng tai và dù có không xài đi chăng nữa cũng phải giữ hình tượng!
Sân trường Trưng Vương (lấy đại, trúng trường bác nào thì xin lỗi!!)
Đám học sinh nữ nhao lên:
- Ê mày! Cái chi phía trước mà chói rứa mày? – vừa nói vừa dụi dụi mắt
- ờ.. chói thật… hình như là tiên giáng mày ơi!! – một con khác kêu lên, rõ ràng bọn nó bị trai đẹp làm mờ mắt
- cái đầu mày ý… lớn rứa còn tiên với thánh… người đó mày ơi… đẹp trai quá – một con khác lập tức lên tiếng, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem
- Woa…!!!
- Ối…!!!!
- Bla…bla… Blo.. Blo..
Vâng! Các bạn đoán không sai. Đó là sự xuất hiện của ba đứa… (mà tác giả tóm tắt ở trên). Thực ra cũng không có gì, chỉ là ba người đó bước vào cổng thôi nhưng dưới con mắt của những đứa dê trai có tiếng thì đó chẳng khác nào sự xuất hiện của các vị thần trên đỉnh Olympus!!!! Mấy đứa con gái đó cuồng cuồng chạy lại, bao vây lấy ba đứa như một đám rồi lặng xì nhặng. Cũng chẳng trách họ được – ai bảo bọn hắn đẹp quá chi!!
- Chi ở đằng nớ mà đông vui rứa mày?? – Nàng Huyền vừa cầm gói Tuni (hình như sở thích nàng ấy là chén Tuni thì phải)
- Ai biết! chắc hàng giảm giá! – Thương lên tiếng (lạy bà! Trai đẹp vậy kêu hàng giảm giá!!!) – Lại coi mày!!!
- ờ… biết đâu… - mắt Huyền sáng rực lên.
Biết đâu cô nàng lại kiếm được trong đó một chiếc áo phông bụi bặm mang hướng đường phố hay gặp được một cái quần giúp tôn cái dáng chẳng mấy hoàn hảo của cô nàng? Chí ít cũng kiếm được cái mũ cho đỡ nắng với cái giá rẻ bèo!!
Phía Tâm khổ sở vật lộn với vòng vây… Ba người ấy phải sử dụng mọi chiêu từ cười ngọt, dụ dỗ đến thét lên mà vẫn không thoát khỏi ách đô hộ đó! (chơi từ sợ!)
Lộc khều khều tay Tâm và Huy, thì thào:
- Lỗ hổng nè mày! Lẹ không chết cả lũ…
Ba chàng ngự lâm vội vã lấy hết sức bình sinh thoát ra vòng kìm kẹp đó. Vừa mới nhìn được ánh sáng mặt trời yêu dấu, ai dè….
- Á.. á….!!! - vẫn tiếng hét lở trời long đất đó
Tâm lại ngoáy ngoáy tai – hắn ta hình như 3 năm không được ngoáy… thấy đi đâu cũng dùng tay ngoáy – bẩn thế??
“Sao tiếng này quen vậy cà…” – hắn nói thầm, đủ to để đứa trước mặt nghe thấy.
Hắn ta ngoảnh lại… cảnh tượng không khác hôm qua là mấy… vẫn là một con bé bên cạnh là gói bim bim tung tóe:
- KHÔNG QUEN SAO ĐƯỢC! - Huyền gằn lên. Ngay cả Thương cạnh đó mà cũng phải lùi xa 3 dặm (chém)
- Là cô hả? – Tâm thản nhiên. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì
- Mày quen nhỏ này à? – HUy hỏi theo phản xạ
- Không! Đâu quen! – Tâm vội chối, đường đường là thiếu gia đây mà lại quen biết với loại hung dữ vậy á? Nói quen ngại lắm
“ CÁI GÌ?” – máu nóng của Huyền bốc lên đỉnh đầu… Thương ở bên mà run sợ… cô còn lại quái gì tính cách của Huyền và thầm thương xót cho cái tên bất hạnh trước mặt!
Huyền nhẹ nhàng tiến lại (Lạ nghe).. giọng thu về nốt Ngươi thôi – nó ấy chắc đã luyện giọng cả nghìn lần mới được cái giọng oanh vàng tạc ngọc của nó
“KHông quen ta hả? – Huyền hỏi
“Tất nhiên!” – tâm đủng đỉnh, cố nói to cho ai đó mất mặt- “Thấy người sang bắt quàng làm họ ư??? Mơ đi bé!!!” – hắn cừoi thầm
“Rứa sao thấy người lạ mà không sủa vậy?”– Cái giọng nhẹ nhàng ấy lại vang lên
1 giây yên lặng….
Đằng sau đó là cái nhếch ngươiệng của Lộc, tiếng cười sặc sụa của Huy.. tiếng thở dài của Thương và… tiếng ú ớ đơ họng của Tâm.
- Cô.. cô.. mới nói gì…? - Tâm lắp bắp. khỏi nói cũng biết chàng ta đang sốc khi bị ví với loài dog
Tiếng Huyền vẫn đều đều…
- Thiệt! Con Ki nhà ta thấy người lạ là sủa om lên rồi! có khi còn xông vô cắn nữa đó! May mắn là ngươi không rứa!
- Cô.. – chưa nói hết câu Huyền đã bỏ đi.
Huy thấy vậy chạy tót lên trươc, giơ tay điêu luyện nghiêng 1 góc đúng 45 độ về phía Huyền:
- Chào người đẹp! rất vui được làm quen! – cái giọng sát gái
- Nỏ dám… - rồi bỏ qua cánh tay sát gái của Huy mà đi thẳng. gì chứ ba cái vụ làm quen vậy nó quen rồi!
- Ơ! – cánh tay đó lạc lõng buông xuống, nghe đâu một tiếng rít đằng xa của Tâm:
- Đm! Cái thằng bỏ bạn theo gái… Mày…
- Hêh.. ông anh hạ hỏa – Huy tươi như hoa dù mới bị từ chối
- Nhỏ đó! Tao quyết sông chết với nó! – Tâm gằn lên với tất cả danh dự của Trần Đại Thiéu Gia
Sau khi có một cú hit hoàn hảo đánh bại hoàn toàn kẻ thù, Huyền thong thả rút một gói Tuni khác (lắm thế) ra nhấm nháp, như chưa hề có cuộc đại chiến vừa rồi (giống kiểu Như chưa hề có cuộc chia ly ý nhể???)… Thương thấy thế mon men hỏi:
- Thằng đó gây thù chuốc oán chi với mày hả Huyền?
- ờ! Hắn ta dám xô tao ngã, làm rớt gói tuni của tao 2 lần luôn! Lần này hắn chết đủ với tao!!
- Nam mô a di đà phật…nam mô a di ….
- Mày mần chi rứa thương! Tính mai vô chùa tu hử? – Huyền hồn nhiên vừa hỏi vừa mút tay – không thể để phí phạm gói Tuni được
- Không – Thương thở dài – tao đang cầu cho linh hồn thằng lúc nãy được siêu thoát – đúng là nàng ấy có tấm lòng bồ tát
- Tốt nhất là vậy.. nếu không cái tên Võ Thị Ngọc Huyền này sẽ viết ngược! – Huyền hùng hồn (viết ngược là Huyền Ngọc Thị Võ hả nàng????)
Lúc đó, tại canteen trường Trưng Vương:
Huy ngoáy ngoáy cái tai:
- Chà! Công nhận công phu nhỏ đó ghê thật! đến giờ vẫn còn ong! Nghe một lần chẳng tởm tới già!
- Thế mà tao phải chịu hai lần rồi đó! – tâm rít lên, hắn có vẻ đang rất bức xúc
- Sao? Lần nào nữa??? – Lộc lên tiếng
- Hôm qua đi dạo đâm vô nhỏ đó! – Tâm ngậm ngùi nhớ lại tai nạn hôm qua!
- Cái này là duyên mày ơi! – Huy vỗ đùi đen đét
- Duyên cái đầu mày ý!! Tao… không thể nuốt trôi nỗi nhục này… - Tâm hằn học
- Uống ngụm nước cho nó tuột xuống nha! – Huy lại trêu
- TAO NHẤT ĐỊNH TRẢ THÙ!!! –hắn nói lớn
Cùng lúc đó:
hắ…t…. x…ì….ì….
“Ai nhắc mình nhiều rứa ta!” – nó hồn nhiên…
(Fic thứ 2 của tác giả - mong bà con cmt nhiệt tình để tác giả biết sai mà sửa!!)
Tác giả: Trang Nguyễn
Thể loại: Tình cảm
Ratting: K+
LÀM RỂ MIỀN TRUNG
Bắt đầu: 6/6/2013
CHAP 1:
Tại một căn biệt thự giữa trung tâm Sài Gòn (chém) – nơi mà từ khi con người có cái gọi là ‘h.am m.uốn’ thì nơi đó nghiễm nhiên trở thành một địa điểm thiên đường… Ở đó – tất nhiên – lâu đài thì phải có hoàng tử, cũng có một chàng… cứ tạm gọi là hoàng tử đi… đang:
- Má à!!! Con không về đâu… Má ak… má nỡ lòng nào…. – Tâm nhõng nhẹo má nó bằng cái giọng mà Na-pô-lê-ông nằm trong huyệt cũng cậy nắp quan tài dậy mà nghe hắn nói
- Má đã quyết rồi! Tuần sau con về Nghệ An ở với ông bà nội! Má muốn con thay đổi… con cứ ăn chơi vậy sau này công ty ai lo.. má chỉ có mỗi mình con.. – Một cái giọng nhẹ nhàng mà phũ phàng của mẹ hắn – bà chủ của tập đoàn Trần Gia danh tiếng lẫy lừng
- Má! Con thay đổi mà má… má đừng bắt con về nhá… không có má sao con sống nổi… - (ối cái giọng mật ngọt chết ruồi của hắn kìa)..
- Thôi đi! Má sinh ra mày mà không biết tính mày ak? – Rồi giọng bà trở nên thản nhiên dễ sợ - Ở lại cũng được! Nhưng mấy cái thẻ của Trần Thiếu Gia cho má xin lại nhá…
- MÁ! … thôi được rồi… con đi.. con đi… biết má không yêu thương gì con mà… toàn muốn đuổi con đi… - hắn phụng phịu
- Từ đầu có phải tốt hơn không? Chuẩn bị đi nhá… Bye con trai yêu dấu của má! – Má hắn hí hửng, nói xong phát cúp máy luôn
Thôi. Thế là tiêu đời trai đang đẹp của hắn. Đường đường là Trần Thanh Tâm – con trai của tập đoàn Trần Gia – một công tử ăn chơi nức tiếng đất Sài Thành, giờ lại bị mẫu thân bắt về cái xứ trời ơi đất hỡi nào đó… Đúng là anh hùng gặp buổi sa cơ mà…
hắn ngán ngẩm. lắc đầu… bỏ dở ly rượu đang uống dở bỏ lên phòng. Còn phải nói…
Bar Night – thế giới của tiếng nhạc xập xình, tiếng la hét và các điệu nhảy nóng chảy mỡ mắt…
“What? Mày/Anh nói sao? Về Nghệ An á? Tao/Em có lầm không zậy? – tụi bạn ăn chơi cùng đàn em sốc toàn tập trước lời tuyên bố hùng hồn đến não lòng của Tâm
“Thì biết sao được? má tao dọa cắt thẻ… không có thẻ tao sống bằng niềm tin ak?” – Tâm thất thểu tụi nó có ai hiểu lòng hắn không biết, đối với hắn, tiền không quan trọng, mà là rất rất quan trọng! Đúng thôi, thờiđại này làm gì có ai ra đường mà trong túi không có tiền? Lại là một thiếu gia như anh thì vấn đề đó không chỉ liên quan đến ăn uống ngủ nghỉ mà còn ảnh hướng lớn đến danh dự và danh tiếng nữa
- ờ… mỗi ngày mày tiêu không dưới nghìn đô cho mấy em chân dài… thu thẻ sao mà sống… - một đứa thở dài..
một thằng khác cũng hăm hở xen vào… cứ như hắn về quê là rảnh đi được một cục nợ..
- Thôi mày về đi! Có gì thình thoảng nhớ anh em bay lén vô đây là được!
- Nó nhớ đếc gì mày? Nó nhớ mấy em ở đây thôi… Mà này,.. mày đi rồi em Hương… em Nhi ai lo…? Bọn tao dùm nhá … - tiếng cười rộ lên
Tâm tức máu:
- Dùm cái đầu mày ấy…. hazzz – thở dài
Cai thở dài đó được tác giả ngẫu nhiên hiểu ý của hắn là :ngoài đó không có em Hương em Nhi của hắn… đồ dê gái!!!
Như đoán biết cái suy nghĩ dê già của hắn, một tên khác lên tiếng ngọt ngào
- Lo gì? Ngoài đó đầy! vừa xinh lại dịu dàng nữa… bước trước tao cua một em Huế… nói giọng thương ứ chịu được …- mắt tên đó sáng quắc, nước mũi nước dãi chảy tùm lum…
- Vậy hả? – hắn cười lớn. (sao chưa gì đã đú đởn vậy cha nội?)
- Có em nào ngon phone tao nha mày…
- Tao ngu chắc! – Tâm khoái trá hẳn lên khi nghe thấy tụi bạn nói, xem như chuyến đi này của hắn không uổng rồi…
Một tuần sau …
Một ngày trong xanh – có chút nắng có chút gió… nói chung là đẹp. Vậy mà
- Á…..á……! – một tiếng hét kinh hoàng đến chói tai… tưởng như có nghìn cái ngươicro giúp góp vui vậy
Giọng một đứa con gái tru tréo ngay sau đó…- một trận rung chuyển cỡ 9 độ rite xuất hiện!
- THẰNG KIA! NGƯƠI ĐI ĐỨNG KHÔNG NHÌN ĐƯỜNG À?
Mặt đất như rung lên. Tâm ngoáy ngoáy tai, lẩm bẩm:
- Quái! Mấy thằng nổ bom ở Boston về Việt Nam bạo động rồi ak? Sao nghe tiếng nổ vậy trời?
Hắn đâu ngờ mình đang đứng sau một quả bom nổ chậm là nó!
“Tên vô lại kia!”
Chỉ khi nghe tiếng gọi hắn ta mới quay lại.
Á!
Một đứa con gái – tóc dài – đang đứng chống hông – nhìn với ánh mắt “đầy yêu thương” – hình như là dành cho hắn! Xung quanh là một đống bim bim vương trên đât… thu hút mọi ánh nhìn của những kẻ tham ăn (có nó)… Xa xa… một cái vỏ bim bim , hiệu Tuni thì phải đang phật phờ … chốc chốc lại cuốn theo chiều gió… bay bay trước ánh mắt hình đại bác của ai đó….
- Cô nói tôi? – hắn ngạc nhiên
“Chứ răng? Không lẽ ta nói con chó xù chỗ nớ!” – vừa nói nó vừa chỉ tay về chỗ con chó xù cũng đang nghiêng ngả vì trận động đất do nó tạo ra vừa rồi.
- Sao? – hắn hất hàm…
- Gì? Đâm vô ta mà còn sao với trăng! – nó rít lên, tức giận tuôn trào. Không tức sao được khi cái bịch bim bim Tuni của nó đang làm bạn với đất!
- Tôi đâm vô cô khi nào… cô đâm vào tôi ý! Mà tôi không biết có phải tôi đẹp trai mà cô muốn gay sự chú ý của tôi không nữa! nói cho cô biết cách này xưa rồi! - Hắn nói với tất cả sự tự tin mà tổ tiên, ông bà, cha mẹ di truyền cho hắn vậy
Não bắt đầu phân tích…. Cái gì… hắn dám bảo nó muốn gây sự chú ý á? Não bên trái đưa về thông tin: hắn ta chửi nó hám trai (cụ thể là mê mệt hắn). Não bên phải lập tức lên tiếng: Nó sẽ giết hắn…. Khờ… khờ… cái tên vô lại này… ta sẽ…
Ngẩng đầu lên!
Ơ… Người đâu?
Mắt nó long sòng sọc, khiến ai đi qua cũng tưởng lên cơn, né nó như né hủi:
“ Tên vô lại kia! Đừng để ta gặp lại ngươi lần nữa!” – nó cắn răng! – 5 giây sau á lên một tiếng kinh trời. Nó cắn phải lưỡi… suýt chảy cả máu!! Gừ … tên naỳ.. quả thật trời không dung đất không tha mà…
Nó – Võ Thị Ngọc Huyền – cái tên đẹp nhất quả đất mà bố mẹ nó nghĩ nát cả óc mới ra. Con gái Nghệ An chính gốc. Hiền lành, ngoan ngoãn (trong suy nghĩ của nó) còn Nghịch như quỷ sứ, dữ như hổ ( trong suy nghĩ của bố mẹ nó và mọi người xung quanh! Cái suy nghĩ mà “nhất quỷ nhì ma thứ ba là Ngọc Huyền!!!) Khá xinh – theo cách của riêng nó – bằng chứng là vẫn khối anh đổ rần rần trước cái cá tính của nó. Học giỏi – có chân trong đội tuyển anh văn của trường. Không thù dai nhưng được cái nhớ lâu.. vì cái tính cách trời phú này mà mọi người sống dở chết dở vì nó…
Bấy nhiêu thôi cũng đủ đề chúng ta hình dung về một Võ Thị Ngọc Huyền – người sẽ đi cùng chúng ta đến hết câu chuyện!
Tranh thủ lúc nó đang đần mặt ra- chính là cái lúc não nó đang phân tích ý – hắn vội chuồn thẳng. Hơi đâu mà nói! Bỗng, mặt hắn tối sầm lại, lẩm bẩm: “Mẹ! thế mà thằng Thắng bảo gái Nghệ xinh hiền! Như con nhóc vừa rồi có mà tế!”
Nhắc đến gái, hắn ta lại nhớ ra. Vội chưng ngay cái nét mặt lừa tình. Mục đích của việc đi bộ hôm nay là xem xét đường bố thế nào và coi dụ được em nào tự nguyện không chứ cả đời hắn chưa bao giờ mở miệng nói trước!
Vinh cũng phồn hoa đấy chứ!
Khắp nơi, xe cộ tấp nập… ngược xuôi! Cái này nối đít cái kia… tuy không bằng Sài Gòn những chắc cũng có không ít trò vui! Hai bên đường, các cửa hàng mọc lên đầy rẫy, chứng tỏ sự sầm uất nơi đây. (lâu lắm không về nên không biết giờ ra sao!) Tâm gật gù.. không biết đầu hắn lại có ý gì đen tối đây???
Hắn vẫn nhởn nhơ lượn lờ, không biết mình vừa gây đại họa gì và hậu quả ra sao! Chính cái sự thừa ơ của hắn –sẽ đâm ngược lại hắn!!
Một tuần – quá đủ để Trần Thanh tâm gây tiếng vang ở cái đất này. Một đại thiếu gia – nhà giàu – đẹp trai – phong lưu – chịu chơi, không tiếc tiền đổ vào những cuộc ăn chơi thâu đêm suôt sáng. Và cũng chính ở nơi này, hắn đã kết nghĩa với hai người, sau này trở thành những anh em vào sinh ra tử với hắn!
Nguyễn Gia Huy – thiếu gia của tập đoàn Đức Nguyễn - nếu như gọi Tâm là thầy thì Huy phải được tôn làm sư tổ nghề tán gái. Khác với Tâm không bao giờ chịu mở miệng tán gái… Huy được biết đến như một hiện tượng, thần đồng trong lĩnh vực này.. !!!
Nguyễn Đại Lộc – cậu ấm của Thụy An – có thú chơi môtô và là một tay lái siêu hạng… không có cái tính trăng hoa như Huy và cái tính lừa tình của Tâm- tất nhiên hắn không bị gay nhưng có một số vấn đề khiến hắn không có hứng thú với phụ nữ.
Cả hai thiếu gia này đều đến từ Hải Phòng, cũng bị cha mẹ bắt về đây tu dưỡng đạo đức!
(Giới thiệu dài cho mệt – đọc sẽ biết hết)
Khác với hai đứa mồm tép nhày, Lộc khép mình nhiều hơn… Nhưng anh đâu biết rằng… chỉ cái lầm lì ít nói ấy khiến anh đôi khi còn hot hơn cả những lời khen có cánh của Huy:
- Chà! Hôm nay em mặc cái váy này đẹp thế!
- Hình như cái LV này sinh ra chỉ đề dành cho em thì phải…
…
…
Mỗi khi gặp một cô gái nào đó, bất kể nhan sắc ra sao, câu đầu tiên Huy sẽ nói là:” Chào người đẹp!” bởi theo hắn quan niệm: con gái yêu bằng tai và dù có không xài đi chăng nữa cũng phải giữ hình tượng!
Sân trường Trưng Vương (lấy đại, trúng trường bác nào thì xin lỗi!!)
Đám học sinh nữ nhao lên:
- Ê mày! Cái chi phía trước mà chói rứa mày? – vừa nói vừa dụi dụi mắt
- ờ.. chói thật… hình như là tiên giáng mày ơi!! – một con khác kêu lên, rõ ràng bọn nó bị trai đẹp làm mờ mắt
- cái đầu mày ý… lớn rứa còn tiên với thánh… người đó mày ơi… đẹp trai quá – một con khác lập tức lên tiếng, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem
- Woa…!!!
- Ối…!!!!
- Bla…bla… Blo.. Blo..
Vâng! Các bạn đoán không sai. Đó là sự xuất hiện của ba đứa… (mà tác giả tóm tắt ở trên). Thực ra cũng không có gì, chỉ là ba người đó bước vào cổng thôi nhưng dưới con mắt của những đứa dê trai có tiếng thì đó chẳng khác nào sự xuất hiện của các vị thần trên đỉnh Olympus!!!! Mấy đứa con gái đó cuồng cuồng chạy lại, bao vây lấy ba đứa như một đám rồi lặng xì nhặng. Cũng chẳng trách họ được – ai bảo bọn hắn đẹp quá chi!!
- Chi ở đằng nớ mà đông vui rứa mày?? – Nàng Huyền vừa cầm gói Tuni (hình như sở thích nàng ấy là chén Tuni thì phải)
- Ai biết! chắc hàng giảm giá! – Thương lên tiếng (lạy bà! Trai đẹp vậy kêu hàng giảm giá!!!) – Lại coi mày!!!
- ờ… biết đâu… - mắt Huyền sáng rực lên.
Biết đâu cô nàng lại kiếm được trong đó một chiếc áo phông bụi bặm mang hướng đường phố hay gặp được một cái quần giúp tôn cái dáng chẳng mấy hoàn hảo của cô nàng? Chí ít cũng kiếm được cái mũ cho đỡ nắng với cái giá rẻ bèo!!
Phía Tâm khổ sở vật lộn với vòng vây… Ba người ấy phải sử dụng mọi chiêu từ cười ngọt, dụ dỗ đến thét lên mà vẫn không thoát khỏi ách đô hộ đó! (chơi từ sợ!)
Lộc khều khều tay Tâm và Huy, thì thào:
- Lỗ hổng nè mày! Lẹ không chết cả lũ…
Ba chàng ngự lâm vội vã lấy hết sức bình sinh thoát ra vòng kìm kẹp đó. Vừa mới nhìn được ánh sáng mặt trời yêu dấu, ai dè….
- Á.. á….!!! - vẫn tiếng hét lở trời long đất đó
Tâm lại ngoáy ngoáy tai – hắn ta hình như 3 năm không được ngoáy… thấy đi đâu cũng dùng tay ngoáy – bẩn thế??
“Sao tiếng này quen vậy cà…” – hắn nói thầm, đủ to để đứa trước mặt nghe thấy.
Hắn ta ngoảnh lại… cảnh tượng không khác hôm qua là mấy… vẫn là một con bé bên cạnh là gói bim bim tung tóe:
- KHÔNG QUEN SAO ĐƯỢC! - Huyền gằn lên. Ngay cả Thương cạnh đó mà cũng phải lùi xa 3 dặm (chém)
- Là cô hả? – Tâm thản nhiên. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì
- Mày quen nhỏ này à? – HUy hỏi theo phản xạ
- Không! Đâu quen! – Tâm vội chối, đường đường là thiếu gia đây mà lại quen biết với loại hung dữ vậy á? Nói quen ngại lắm
“ CÁI GÌ?” – máu nóng của Huyền bốc lên đỉnh đầu… Thương ở bên mà run sợ… cô còn lại quái gì tính cách của Huyền và thầm thương xót cho cái tên bất hạnh trước mặt!
Huyền nhẹ nhàng tiến lại (Lạ nghe).. giọng thu về nốt Ngươi thôi – nó ấy chắc đã luyện giọng cả nghìn lần mới được cái giọng oanh vàng tạc ngọc của nó
“KHông quen ta hả? – Huyền hỏi
“Tất nhiên!” – tâm đủng đỉnh, cố nói to cho ai đó mất mặt- “Thấy người sang bắt quàng làm họ ư??? Mơ đi bé!!!” – hắn cừoi thầm
“Rứa sao thấy người lạ mà không sủa vậy?”– Cái giọng nhẹ nhàng ấy lại vang lên
1 giây yên lặng….
Đằng sau đó là cái nhếch ngươiệng của Lộc, tiếng cười sặc sụa của Huy.. tiếng thở dài của Thương và… tiếng ú ớ đơ họng của Tâm.
- Cô.. cô.. mới nói gì…? - Tâm lắp bắp. khỏi nói cũng biết chàng ta đang sốc khi bị ví với loài dog
Tiếng Huyền vẫn đều đều…
- Thiệt! Con Ki nhà ta thấy người lạ là sủa om lên rồi! có khi còn xông vô cắn nữa đó! May mắn là ngươi không rứa!
- Cô.. – chưa nói hết câu Huyền đã bỏ đi.
Huy thấy vậy chạy tót lên trươc, giơ tay điêu luyện nghiêng 1 góc đúng 45 độ về phía Huyền:
- Chào người đẹp! rất vui được làm quen! – cái giọng sát gái
- Nỏ dám… - rồi bỏ qua cánh tay sát gái của Huy mà đi thẳng. gì chứ ba cái vụ làm quen vậy nó quen rồi!
- Ơ! – cánh tay đó lạc lõng buông xuống, nghe đâu một tiếng rít đằng xa của Tâm:
- Đm! Cái thằng bỏ bạn theo gái… Mày…
- Hêh.. ông anh hạ hỏa – Huy tươi như hoa dù mới bị từ chối
- Nhỏ đó! Tao quyết sông chết với nó! – Tâm gằn lên với tất cả danh dự của Trần Đại Thiéu Gia
Sau khi có một cú hit hoàn hảo đánh bại hoàn toàn kẻ thù, Huyền thong thả rút một gói Tuni khác (lắm thế) ra nhấm nháp, như chưa hề có cuộc đại chiến vừa rồi (giống kiểu Như chưa hề có cuộc chia ly ý nhể???)… Thương thấy thế mon men hỏi:
- Thằng đó gây thù chuốc oán chi với mày hả Huyền?
- ờ! Hắn ta dám xô tao ngã, làm rớt gói tuni của tao 2 lần luôn! Lần này hắn chết đủ với tao!!
- Nam mô a di đà phật…nam mô a di ….
- Mày mần chi rứa thương! Tính mai vô chùa tu hử? – Huyền hồn nhiên vừa hỏi vừa mút tay – không thể để phí phạm gói Tuni được
- Không – Thương thở dài – tao đang cầu cho linh hồn thằng lúc nãy được siêu thoát – đúng là nàng ấy có tấm lòng bồ tát
- Tốt nhất là vậy.. nếu không cái tên Võ Thị Ngọc Huyền này sẽ viết ngược! – Huyền hùng hồn (viết ngược là Huyền Ngọc Thị Võ hả nàng????)
Lúc đó, tại canteen trường Trưng Vương:
Huy ngoáy ngoáy cái tai:
- Chà! Công nhận công phu nhỏ đó ghê thật! đến giờ vẫn còn ong! Nghe một lần chẳng tởm tới già!
- Thế mà tao phải chịu hai lần rồi đó! – tâm rít lên, hắn có vẻ đang rất bức xúc
- Sao? Lần nào nữa??? – Lộc lên tiếng
- Hôm qua đi dạo đâm vô nhỏ đó! – Tâm ngậm ngùi nhớ lại tai nạn hôm qua!
- Cái này là duyên mày ơi! – Huy vỗ đùi đen đét
- Duyên cái đầu mày ý!! Tao… không thể nuốt trôi nỗi nhục này… - Tâm hằn học
- Uống ngụm nước cho nó tuột xuống nha! – Huy lại trêu
- TAO NHẤT ĐỊNH TRẢ THÙ!!! –hắn nói lớn
Cùng lúc đó:
hắ…t…. x…ì….ì….
“Ai nhắc mình nhiều rứa ta!” – nó hồn nhiên…
(Fic thứ 2 của tác giả - mong bà con cmt nhiệt tình để tác giả biết sai mà sửa!!)
Hiệu chỉnh bởi quản lý: