Hoàn Làm Cha Xuyên Không

yenlamblog

Thành viên
Tham gia
29/7/2021
Bài viết
27
Tên Truyện : Làm Cha Xuyên Không
Tác Giả : Yên La Blog

Tình trạng : Đang viết

Giới thiệu : Làm cha xuyên không là câu chuyện rất đời thường, khác với những câu chuyên xuyên không trước nay vẫn thường vẽ lên một nhân vật kỳ bí, có sức mạnh phi phàm, thần thông quảng đại. Nhưng với tác phẩm của tôi, nhân vật xuyên không rất nhẹ nhàng và đời thường, thực tế với cuộc sống hiện đại. Qua đó khắc để lại cho mỗi chúng ta một cái nhìn chính xác và trách nhiệm với bản thân gia đình mình nhiều hơn.
 

Chương 1:


Quang Tường từ lúc sinh ra đã ít nói ít cười, nhưng học giỏi nhất thành phố mộng mơ Katan. Lúc nhỏ đã nhiều bạn gái thầm thương trộm nhớ bởi mái tóc bồng bệnh lãng tử, có một chút phong trần xoăn đôi ba cộng trước trán. Đôi mắt to đen sâu thẳm như biển xanh không có bờ bến. Thân hình vạm vỡ cân đối mạnh mẽ như thể bờ vai vững chắc cho ai đó dựa vào. Giọng nói ấm áp trìu mến, nhẹ nhàng, và nụ cười lạnh lùng nhưng cũng đủ chết bao người bởi vì đôi môi mộng trên vành vôi hiện rõ đường cong, ẩn hiện cái răng khểnh duyên dáng trắng suốt. Đã nhiều cô gái chủ động theo đuổi, bạo lực có, khổ nhục kế có, yểu điệu thục nữ có, cá tính có, xinh đẹp có, học giỏi có.. Nhưng tất cả đều nhận về một sự im lặng, Anh đi về một cõi chỉ chú tâm học hành, duy nhất có một người bạn thân là Hiểu Thanh. Hiểu Thanh cũng là 1 chàng trai không kém, nhưng so với Quang Tường thì chỉ là backround mờ nhạt. Ngày tháng trôi đi hai chàng trai gắn bó cùng nhau thân thiết và cùng tiến, học hành đỗ đạt, công việc ổn định. Hiểu Thanh cũng đã kết hôn và có một cô con gái nhỏ, còn Quang Tường vẫn một cõi đi về mặc cho bao cô gái thổn thức chờ mong một cái đưa mắt tình cảm của anh. Gia đình vẫn thúc ép cậu con trai độc nhất mau chóng kết hôn để họ có cháu bồng bế, nhưng anh phản ứng gay gắt và nhất quyết không lấy vợ. Bởi vì anh không thích vướng bận, không thấy yêu đương là niềm vui, không thích tiếng khóc trẻ con. Không chịu được mùi hôi sữa của trẻ nhỏ, không thích vợ làu nhàu quản lý giám sát. Với anh gia đình như một gánh nặng và trói buộc cuộc đời. Anh vẫn thường gặp Hiểu Thanh vào cuối tuần cùng nhau đi câu cá, ngao du những miền sông nước, thiên nhiên thơ mộng. Anh yêu thích cỏ cây hoa lá, yêu động vật, thích cảm giác thanh bình, bởi vì anh và Hiểu Thanh có tham gia khóa học Thiền.

Nhắc tới lớp thiền phải nhắc tới thầy giáo là một ân sư đối với Quang Tường, Thầy cũng đã già, mái tóc trắng tinh, đôi mắt nhân từ, luôn nhìn Quang Tường với vẻ mặt đăm chiu suy nghĩ. Thầy nói

- Con may mắn được ban cho 36 tướng tốt, bản tính nhân hậu hiền lương nhưng con còn nhớ ký ức mình không?

- Dạ tại sao thầy lại hỏi vậy ạ? Con không hề thấy mình có điều gì khác lạ. Nhưng trong lòng con duy nhất chỉ luôn cảm thấy buồn day dứt mà không hiểu lý do

- Thiên cơ bất khả lộ, con cứ chăm chỉ học Thiền đi rồi mọi cánh cửa sẽ mở.

Thầy bước đi để lại trong anh một dấu chấm hỏi lớn, và càng ngày anh càng cảm nhận được không điều gì trên thế gian này khiến anh thấy vui thật sự. Trong lòng anh luôn nặng trĩu một niềm đau, có những đêm thức giấc anh trằn trọc nhìn lên trần nhà, suy nghĩ lời thầy nói và mong tìm được đáp án.
 
Chương 2:


Hôm nay là thứ 7 cuối tuần cũng như mọi khi, Quang Tường và Hiểu Thanh cùng hội Thiền định của mình gặp nhau tại quán cafe Laficen ở cuối con phố, nơi đây có nhiều hội yoga, hội cờ tướng, hội hoa lan, hội bình thơ.. tất cả đến đây như một thông lệ, giữ trật tự và riêng tư. Họ tận dụng mỗi góc riêng để hàn huyên và ngắm cảnh nơi tách biệt phố đông người và ồn ào bởi những tiếng rao bán hàng rong, tiếng hát karaoke của hàng xóm. Nơi đây diện tích 3000 mét vuông, cây cổ thụ rợp bóng, chim bay về hót líu lo. Ở cái đất thành phố mộng mơ này thì nơi đây không phải là nơi hiếm tìm. Nhưng điều đặc biệt là nơi đây có người chủ quản rất hiểu đời, hiểu đạo. Anh ta thiết kế quán cafe rất tinh tế, có một chút cổ kính ở cánh cửa mới bước vào, nhìn tổng thể toát lên vẻ cổ đại thời xa xưa, nhưng khi bước vào từng không gian riêng lại bắt gặp nét hiện đại sang trọng, đẳng cấp một cách nhẹ nhành như một thiếu nữ yêu kiều. Thật khiến cho người ta cảm thấy rạo rực và có ý thơ, có sinh khí, có nội lực cho khách đến đây. Quay lại với nhóm của Quang Tường, cuối tuần thường ghé vào đây gặp nhau để nói về thiền định của mình, một trong số người học Thiền tinh tấn nhất là Quang Tường. Các anh em trong hội đều muốn nghe Tường chia sẻ cách học, cách suy nghĩ và cách làm. Đôi khi may mắn mới được gặp sư phụ vì sư phụ thường đi khắp các nước để hoằng pháp. Ông biết Quang Tường là học trò có tư chất và có căn cơ nên sư phụ đặc biệt tin tưởng, cho Quang Tường thay mặt mình chia sẻ cùng các đồng môn.

Trước khi vào chuyên môn đàm đạo thì mọi người thường hỏi nhau về sức khỏe, công việc, gia đình.. đại loại sẽ là thế này

Anh Thiên Đàm lên tiếng hỏi Hiểu Thanh

- Dạo này thấy chú Thanh có vẻ thiếu sinh khí, nước da tối hơn, đôi mắt thâm quầng đấy, có việc gì không ổn phải không? Chú có thể nói cho các anh em nghe xem giúp được gì không?

Thanh nhìn Quang Tường xong quay sang trả lời: - Dạ, anh đúng là tinh tường, không gì qua được mắt anh. Đúng là cả tháng nay em mệt mỏi với thằng con út, mới sinh được 3 tháng nó ốm suốt anh ạ. Vợ em thì sức khỏe yếu, nên em phải phụ chăm con suốt đêm. Nhiều lúc nghĩ tự do như Quang Tường có khi lại sướng.

- Anh Đàm nhìn lên trời cũng thở dài, con nhỏ thì khổ rồi, phải đến 6 tuổi mới bớt khổ. Như anh đây đã vì chuyện con cái mà vợ chồng gây nhau suốt ngày đến lúc không chịu nổi, tình cảm cũng vơi dần, áp lực cuộc sống lại thêm nặng nề tâm lý khiến cho anh và vợ ngày càng xa dần không thể quay đầu. Giờ mỗi người mỗi nơi nhưng vẫn cứ dính líu con cái chưa chấm dứt được mối dây ràng này.

Nói tới thì Linh Kim lên tiếng: - các anh thanh niên còn than vậy em chỉ tưởng con gái tụi em mới khổ với chồng con thôi. Ngày 8 tiếng đi làm về nhà em xoay như chong chóng sáng 5h đã thức lo con cái ăn uống đi học, mình còn đi làm không kịp giờ. Chiều 5h về đón con, ghé chợ, về cơm nước đến 8h mới được ăn cơm, mà có được hết việc đâu, lau nhà, rửa chén, giặt đồ bề bộn cả nhà. Không đêm nào mà em được ngủ trước 11h. Nếu một tháng, 2 tháng, 5 tháng thì còn cố gắng, đằng này cả năm này qua năm khắc. Khiến em thấy kiệt quệ sức lực và không thể nào thoát ra được cái guồng quay này. Cũng may có lớp thiền này giúp em một phần nào lấy lại cân bằng cuộc sống.

Cả hội đều nói chuyện như thể có ai đó chia sẻ bớt gánh nặng và áp lực gia đình, để tìm được tiếng nói chung và an ủi nhau vượt qua. Chỉ duy nhất có Quang Tường không lên tiếng, có thể do anh chưa có gia đình, nên anh không có trải qua những khó khăn đó, hoặc anh không muốn lên tiếng vì lại bị hỏi dồn khi nào cưới vợ? Lại câu hỏi thiên thu không gì mới đối với anh.

Cuối cùng thì cũng quay về La Mã, anh Trương Tín quay sang hỏi Quang Tường: - Chú khi nào lấy vợ? Hay tính ở vậy cho gái nó thèm?

Cả hội cười rất tươi như vừa quên hết những nỗi niềm riêng của mình, bao nhiêu người xen nhau nói chú Tường nhà mình tài sắc vẹn toàn sao các cô gái không thấy mà núm lấy nhỉ? Hoặc có người nói chắc tại chú ây kén quá thôi, chứ người như chú ấy thiếu gì gái theo. Quan Tường không nói gì chỉ biết hít sâu và thở nhẹ như thể nén giữ một nỗi niềm tâm sự

- Em thấy ở một mình khỏe, con gái rắc rối phức tạp, chìu không nổi. Con cái lại lu bu sau cũng chẳng nhờ vả gì được, cũng phải xác định vô viện dưỡng lão. Đi là công việc áp lực mệt mỏi về nhà bị tra tấn vợ réo con khóc la, em thấy phí một đời trai. Tường nói rồi nhìn lên con chim nhỏ đang hót ríu rít trên rặng cây liễu.

- Hiểu Thanh lên tiếng: Chắc tại bạn em chưa gặp đúng duyên đúng người thôi, chứ gặp đúng người rồi thì biết khổ vẫn chui vô.

Quang Tường mắt vẫn nhìn về phía con chim nhỏ đang hót, miệng mỉm cười nói: Em ước sao có thể thoát khỏi kiếp luân hồi, chốn nhân gian này nhiều thị phi mỏi mệt quá. Chắc không lấy vợ các anh ạ, em không thể nào yêu được, gặp con gái em không thấy cảm xúc mà chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị, chắc kiếp này ở một mình. Do vướng bận còn cha mẹ già nên mới phải đi làm và giữ tròn chữ hiếu, nhiều lúc muốn lấy vợ đại cho ông bà vui, nhưng nghĩ lại làm vậy gây thêm đau khổ cho cô gái ấy. Thôi không nói chuyện của em nữa nha, các anh chị nói em nghe tuần rồi có ai ngồi thiền đều đặn không? Có hiện tượng gì lạ không? Nói em nghe để em chấn chỉnh
Mọi người đều đồng thanh kiểu như một nội dung, Thiền khó quá em ơi, anh, chị ngồi mãi tê hết chân nhưng không thấy gì lạ, chỉ thấy buồn ngủ ghê gớm. Cả hội cười rôm rả, chỉ có Quang Tường là nghiêm mặt nói

- Thiền là một trong những cách giúp các anh chị lấy lại cân bằng cho cuộc sống, và nếu nói theo phật pháp thì Thiền là con đường duy nhất khai ngộ tâm trí, có thể mở được con mắt thứ 3 để nhìn về tiền kiếp, để có thể giải thoát luân hồi. Hôm nay em sẽ chia sẻ cho anh chị nghe về những gì em nhìn thấy, có thể là phạm thiên quy. Nhưng em muốn các anh chị có niềm tin tuyệt đối và quyết tâm tu luyện để có thể đạt được thành tựu.

(mời bạn xem tiếp chương sau)
 
Chương 3:
Khi nói tới thành tựu về thiền định thì thật sự mọi người đều tin tưởng vào Quang Tường. Bởi vì Tường thường kể cho mọi người nghe về những cảnh giới mà Tường đã trải qua. Tường có khả năng nhìn thấu tiền kiếp và quá khứ của những người đối diện, nhưng không bao giờ anh nói ra. Anh chỉ có thể hướng dẫn mọi người cách thiền và cách giải tỏa các mối lo ngại trong cuộc sống, tháo gỡ các nút thắt trong các mối nhân duyên tiền định oan gia trái chủ. Để giúp người giúp đời cả người phàm và người đã mất được tháo gỡ mọi ân oán. Cũng như lời sư phụ đã nói trước khi rời đi, Tường có căn cơ nên được sư phụ truyền trao hết tâm lực để khai mở được con mắt thứ 3. Theo thông lệ trước khi được nghe Quang Tường hóa giải những nút thắt cho từng người thì cả nhóm cùng truyền nhau năng lượng sau đó tập trung đi vào Thiền định. Mỗi người sẽ đi được cảnh giới khác nhau.. cùng đếm 1.. 2.. 3 cả nhóm đi vào bài Thiền như mọi khi.
Anh Trương Tín là không tập trung nhất, vừa nhắm mắt đã thấy ngứa ngáy khó ngồi yên, anh mở mắt ra nhìn quanh chợt thấy con ruồi bay qua bay lại trước mặt Linh Kim, anh ta lén quan sát xem Linh Kim có phủi con ruồi đi không. Quả không làm anh thất vọng, Linh Kim liền mở to 2 mắt quắc sáng lấy tay đập con ruồi đậu trên mũi. Tín vui sướng mỉm cười trong sự đắc chí vì không phải chỉ có mình là người kém tập trung. Tín quay sang len lén nhìn a nh Đàm thấy anh Đàm chau mày cố gắng tập trung và miệng hơi mím lại, lưng ngồi thẳng, tay để đúng cách. Tín gật gù nghĩ bụng anh Đàm làm tốt, chưa kịp nhắm mắt lại để thiền tiếp thì Tín bắt gặp anh Đàm gật mạnh cái đầu, anh Đàm lại ngồi thẳng, sau 30 giây lại gật mạnh, thì ra anh Đàm đang ngủ gục. Tín lắc đầu nhìn qua Quang Tường, dáng ngồi kiết già, thân ngồi nghiêm trang, nét mặt thanh thoát, an nhiên, ngồi bất động, gương mặt hồng hào đôi môi khép nhẹ như như nụ hoa còn e ấp, đôi chân mày không nhíu lại như Đàm mà cũng không trĩu nặng như Kim mà nó như nét vẽ trên gương mặt thanh tú của Tường làm toát lên vẻ đẹp làm cho Tín ngắm nhìn không thôi ngắm lên rồi lại ngắm xuống đúng đẹp từng centimet. Có lẽ nhờ nhìn Quang Tường như tiếp thêm nguồn năng lượng giúp Tín tập trung từ từ nhắm mắt bắt đầu nhập thiền. Nói tới Quang Tường, cũng như mọi khi bước vào Thiền anh đều thấy những điều toàn thân nhẹ nhõm, bay bổng vô định, th.ân thể không còn cảm giác, mọi ý thức đều dừng lại ở hơi thở. Anh nghe được hơi gió mát thổi vào từng lỗ chân lông, cảm giác hòa cùng không gian, quán thân tâm ý niệm đều nhất quán, mọi tiến triển nhẹ nhàng giống như mọi lần rồi bỗng nhiên một sức hút như luồng điện hút xoáy anh vào không trung, mở mắt ra anh thấy mình trong một căn nhà xa lạ. Anh đưa mắt nhìn quanh thì giật mình nhìn thấy đôi mắt của một cô gái đang lo lắng nhìn mình, Cô gái ấy xa lạ anh chưa từng gặp bao giờ, lại ăn mặc kỳ lạ, áo dài đen yếm trắng khăn đóng, mái tóc chia làm 2 quấn tròn gọn gàng. Mọi nghịch cảnh và trái ngang, hỷ nộ ái nố đều bắt đầu từ đây.

<còn tiếp mời đón xem chương 4>
 
Chương 4:

Quang Tường vừa mở miệng định hỏi thì cô gái ấy đã lên tiếng.

- Em tên là Các Ngọc Lý, đây là tiền kiếp của anh cách 100 năm. Chính em là người đã đưa anh quay lại đây để giải quyết mọi dây tơ vướng mắc giữa chúng ta.

Quang Tường có chút hoảng sợ, vì nghĩ rằng mình đang ở cảnh giới gặp phải yêu nữ hoặc oan hồn dễ làm mình lạc lỗi bị tẩu hỏa nhập ma, hồn không quay về được thể xác. Nhưng do được sư phụ truyền năng lượng thiền rất kiên định nên anh lấy lại bình tĩnh lên tiếng.

- Tôi và em chưa bao giờ gặp mặt tại sao em lại đưa tôi đến đây, tôi muốn quay trở về. Tôi còn nhiều việc phải làm xin hãy tha cho tôi.

Nói rồi anh liếc mắc nhìn quanh đã thấy cô gái ấy bồng trên tay một đứa trẻ không biết bên trong cái khăn quấn đó là bé trai hay bé gái. Nhưng Tường không bận tâm chuyện đó, anh nhất quyết tìm lối về vì sợ xuất hồn lâu sẽ gặp trở ngại và nguy hiểm đến tính mạng.

Như đoán biết trong suy nghĩ của Tường, Ngọc Lý lên tiếng: - Nếu anh muốn trở về anh phải giao ước với em một điều kiện, nếu anh làm được mặc nhiên anh sẽ được quay trở lại. Còn nếu không thì anh phải ở lại chốn này mãi mãi. Có nhiều điều tiên quy nên em không thể nói rõ điều gì cả, chỉ cần anh thực tâm thì sẽ hóa giải được tất cả.

Quang Tường không cần suy nghĩ liền hỏi, vậy em hãy cho tôi i biết điều kiện của em là gì?

- Anh chỉ cần làm ông bố bỉm sữa, chăm sóc con trai được 3 tháng tuổi, thời hạn là khi bé được 1 tuổi. Tuy tôi biết anh rất ghét trẻ con và chăm trẻ con. Bởi vì tôi vẫn luôn theo dõi anh trong suốt nhiều năm qua. Nhưng đây là điều kiện duy nhất. Anh có làm được không?

Nhìn về phía đứa trẻ mà cô gái đang bồng trên tay, đung đưa qua lại, chiếc khăn quấn màu trắng dầy nồng nặc mùi sữa trẻ lẫn lộn mùi khai khai nước đái trẻ con, khiến anh rùng mình khi nghĩ đến những lần lau rửa giặt đồ dơ cho trẻ con, màu vàng vàng hôi hám khiến anh bất giác rùng mình. Tìm đường thoái thác bằng cách từ chối khéo

- Anh nói lý do tại sao tôi phải chăm bé con này, còn cô đi đâu, sao cô không chăm con cô? Tôi trước giờ không có kinh nghiệm trẻ con, lại không yêu thích gì con nít nên tôi sợ không làm tốt được.

- Đây là điều kiện duy nhất, nếu anh không làm được thì anh cứ xác định là mắc kẹt lại quá khứ này mãi mãi nhé. Còn lý do tại sao thì tôi không thể tiết lộ thiên cơ.

Chép miệng một cái, đành buông xuôi cho được việc. Quang Tường đành phải chấp nhận điều kiện mà cô gái bắt buộc để mong sớm được quay trở về, kéo dài càng thêm nguy hiểm cho tính mệnh của mình.

Cô gái bước đến trao đứa bé cho Tường, anh loay hoay xoay qua xoay về, tìm cách hứng lấy đứa bé mà vẫn chưa để bé lọt vào vòng tay to lớn của mình. Anh đưa 2 bàn tay hứng lấy bé như thể hứng một món đồ trên bàn tay, anh đưa thẳng tay ra vì sợ bị dính nước thánh và anh sợ nhất là bé ị dính lên người của mình. Anh cứ thế ngồi giữ em bé trên 2 bàn tay mà không biết xoay sở như thế nào. Anh nhìn về phía cô gái như thể trông chờ sự giúp đỡ, nhưng cô gái ấy thoát cái đã đi đâu mất dạng. Quang Tường đành thấy cánh tay mình mỏi rã rời, do phải gồng cứng mình để hứng bé, tới giờ anh vẫn chưa biết là bé trai hay bé gái nữa vì 2 tay chưa rời ra để mà mở cái khăn quấn bé ra để xem. Anh rón rén đi nhè nhẹ vì sợ bé giật mình thức giấc lại khóc la om xòm, anh đặt nhẹ nhẹ xuống chiếc võng đan thời xa xưa rồi đưa vóng, tiếng kêu cót két làm bé giật mình thức giấc cựa mình, nhưng may mắn là bé không khóc, anh đưa ngón tay nhẹ nhàng lật chiếc khăn quấn ra xem rõ gương mặt bé cũng kháu khỉnh, nước da trắng hồng, cái miệng chúm chím như đang bú sữa mẹ, đối lúc lại nhoẻn miệng cười, gương mặt đáng yêu như thiên thần, bé ngủ no say, như cả thế giới bình yên trong khoảng khắc này. Anh nhìn xuống dưới thấy tay chân bé mập ú có ngấn, đang quơ quơ giật giật, tiếp tục quan sát xuống dưới thì phát hiện ra đây là một bé gái. Anh lắc đầu ngao ngán, vì ngày trước nghe mấy anh bạn kháo nhau con gái lau dọn vệ sinh khó hơn con trai, vất vả hơn, vì phải kỹ lưỡng kẻo lại để bệnh cho bé về sau. Anh thấy đời mình thật sự chấm hết nếu phải ở mãi đây chăm cô bé con này. Anh đứng phắt dậy rảo bước ra ngoài mái hiên, nhìn lại căn nhà tranh trơ trọi không có lấy một thứ gì có giá trị. Anh nhìn quanh thấy ở xa xa mới thấp thoáng cách nhau một cái nhà. Anh đang định quay lưng bỏ chạy mong tìm được lối thoát thân cho mình thì va phải 1 chú bé, khiến cả hai ngã nhào về 2 phía. Cậu bé khóc la ăn vạ vì chú đã làm rơi mất con bướm mà chú cất công rình bắt bao lâu. Quang Tường liền vội vỗ về cậu bé, hứa sẽ bắt trả lại cho cậu bé con bướm ấy, và nhân tiện hỏi han dò la về cuộc sống hiện tại ở nơi này. Cậu bé trợn tròn mắt nhìn Quang Tường như thể một sinh vật lạ, bởi vì cậu chưa từng thấy ai ăn mặc kỳ lạ như chú này. Chú mặc chiếc ao thun có in hình bầu trời xanh, chiếc quần Jean xanh và đôi dầy thể thao màu trắng muốt, mái tóc của chú cũng không giống ai nơi đây, răng của chú cũng trắng tinh như chiếc áo trắng mà chú bé đang mặc. Đứa bé đang còn mải nhìn về phía con người lạ lẫm và kỳ quặc này thì Quang Tường lên tiếng

- Nhóc con, cho chú hỏi con tên gì? Nhà ở đâu?

- Con tên Tèo, nhà con ở đằng kia. Chú bé chỉ tay về phía căn nhà nhỏ xíu xa xa phía rừng rậm. Chú bé quay sang hỏi, chú là ai?

- Chú tên Tường, nhà ở đây, Tường cũng chỉ về phía căn nhà trước mặt.

Tèo mừng rỡ reo lên, - A nhà cô Ngọc Lý đấy, nhưng sao cháu chưa từng thấy chú ở đây bao giờ.

- Cháu có hay sang nhà cô Lý chơi không? Nhà cô Lý có mấy người? Đang hỏi dồn dập thì cậu bé đã đứng lên phủi phủi mấy cái chạy mất, vừa đi vừa nói vọng lại. - Ngày mai cháu lại đến chơi, giờ cháu phải về nhà trông em, không thì mẹ đánh đòn cháu.

Quang Tường đành buồn rầu quay vào nhà, bởi vì anh chưa biết phải bắt đầu từ đâu để tìm được lối thoát cho mình, hoặc là mình tự tìm lối thoát quay trở về hoặc là mình phải làm theo điều kiện của Các Ngọc Lý. Đang chìm trong suy nghĩ thì cô bé con chợt khóc thét làm Quang Tường giật nẩy mình, anh luốn cuống chạy tới chiếc võng bé cô bé và dỗ đủ cách nhưng cô bé vẫn càng ngày càng thét lớn, làm anh thấy mình như bất lực, anh chợt nghĩ chắc là bé đói sữa nên liền đi lục lọi tìm bình sữa, nhưng thời xa xưa làm gì có sữa để bé uống như thời của anh. Anh bứt đầu bứt tóc nôn nóng mong mẹ bé quay về, anh ra sân ngóng rồi lại quay vào dỗ bé, bé khóc đến khan tiếng đói lả mà mẹ vẫn chưa về. Anh chợt nhớ ra nhà cậu bé Tèo cũng có em bé, anh vội bế bé chạy nhanh về phía căn nhà của Tèo. Đến nơi anh gặp một người phụ nữ đang cho con bú, vừa hát ru bài à.. à.. ơ.. đúng đưa theo tiếng võng. Anh liều bước đến xin cho bé con bú sữa nhờ, người phụ nữ thấy tội đứa bé đã đói lả và khóc không lên tiếng nữa, nên vội vàng cho bé bú mà chưa để ý tới người đàn ông xa lạ kia. Người phụ nữ chỉ biết đón vội đứa bé và quay mặt vào trong cho bé bú, cô nói vọng ra ngoài, sao anh để con anh đói đến mức này, mẹ bé đâu? Lần sau mà như vậy anh cứ đưa con sang đây, bé nhà tôi bú không hết sữa, đừng để con anh đói lả vậy nguy hiểm lắm, ở đây ông thầy lang ở xa lắm. Nếu kẹt quá thì cho bé uống nước cơm tạm cũng được, đừng để con anh đói quá nhé.

Chợt Quang Tường thấy sống lưng lạnh lạnh như thể có cơn gió lạ đi qua làm người ta cảm giác rợn rợn, Quang Tường nhìn ra phía sau nhà của người phụ nữ thấy treo một cái đầu lâu con bò rừng 2 mắt trợn ngược nhìn chằm chằm về phía anh.
 
Chương 5:

Anh cảm giác bất an nên vội vàng nhận lại đứa trẻ nói nhanh lời cám ơn rồi vội vàng lui lại 2 bước sau đó quay lưng đi thẳng một mạch. Anh có cảm giác như ai đó đang dõi theo phía sau, anh quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy cơn gió thoảng làm bay đám lá vàng dưới đất. Anh co chân chạy nhanh dù thế nào cũng giữ an toàn cho đứa nhỏ. Khi anh chạy càng nhanh thì dường như càng thấy có ai đó đuổi phía sau một cách âm thầm. Trời lúc này đang chập choạng gần tối, anh chạy một mạch nhưng vô tình nhìn lại bên đường thấy tảng đá lớn lúc nãy mình đã đi qua một lần, anh đứng lại đưa mắt nhìn xung quanh có vẻ tên đeo bám đã biết mình bị phát hiện nên hắn không còn đuổi theo. Tuy anh không biết được đó là ai, và người đó muốn gì, nhưng nhờ sự cảm ứng do nhiều năm ngồi thiền mà anh có được cái giác quan thứ 6, sự trực giác rất chính xác. Nhưng vấn đề bây giờ của anh quan trọng hơn là suy nghĩ tên đeo bám mình là ai, mà là việc anh bị lạc đường. Con đường lúc nãy đi chỉ có 2 lần quẹo trái, nhưng giờ sao anh đi mãi vẫn không thấy một ngã rẽ nào, càng không nhìn thấy căn nhà nào. Mặc dù 2 căn nhà cách nhau cũng không xa, tại sao mình lại đi lâu vậy chưa tới. Anh bất giác đổ mồ hôi hột lăn dài 2 bên thái dương. Đứa bé vẫn nằm yên trong chiếc khăn quấn, anh mở ra nhìn nó xem nó ngủ hay thức, thì bắt gặp đôi mắt trong sáng long lanh, và nụ cười như thiên thần khiến tim anh tan chảy vì sự dễ thương ấy. Bé cười khanh khách, đôi môi chúm chím, chỉ có nú răng trơ trọi, nhìn vừa buồn cười, vừa đáng yêu. Anh đưa tay lên chạm vào má, nựng bé con, bất giác cảm thấy bình yên đến lạ và có cảm giác thân quen như từ lâu lắm rồi. Đang ngồi nghỉ mệt, và suy nghĩ lại hướng đi về nhà, thì anh thấy xa xa có một bóng người đang đi về phía mình, vui mừng vì đã có người để hỏi thăm. Anh đứng phắt dậy, chạy về phía bóng người xa xa ấy, chợt thoắt đã thấy người ấy đứng ngay trước mặt mình, chút nữa anh đã va vào người ấy, nhưng có vẻ một năng lượng cực lớn của người đó cản lại, khiến anh mất thăng bằng một chút. Anh chưa kịp mở lời thì người đó mặc chiếc áo choàng đen phủ cả mặt đến người khiến anh không nhìn rõ được là nam hay là nữ. Anh chỉ nghe như thể là tiếng gió vọng bên tai, nói rằng anh phải nhanh chóng tìm lỗi quay về vào đúng giờ tý khi đứa bé này biết gọi anh là cha. Sau đó anh đưa vội cho anh quyển sách màu xám đen cũ kỹ nhàu nát, không bìa không ghi số trang. Quang Tường vừa cầm trên tay thì quay lại đã không thấy người ấy đâu, Quang Tường có một chút sững sờ và cố lấy lại bình tĩnh vì không nghĩ rằng đây là người hay là ma. Sao vội đến rồi vội đi, lấy lại bình tĩnh anh chợt thấy phía trước có ánh đèn từ phía căn nhà của Các Ngọc Lý, anh rảo nhanh bước về cứ nghĩ là cô ấy sẽ lo lắng chờ đợi trước cửa vì mình đã đưa con cô ấy đi. Nhưng thật bất ngờ, cô ấy không hề tỏ chút lo lắng, mà ngược lại đang ngồi chờ anh với mâm cơm thịnh soạn. Ngồi ăn cơm, qua anh đèn anh mới nhìn rõ lại gương mặt cô gái rất đẹp, cô ngồi như một bức tranh cổ được vẽ bằng viết chì rất thật, từng đường nét đậm nhạt và cả thân hình đường cong mềm mại, khiến anh cũng có chút xốn sang trong lòng. Từ trước nay anh gặp những cô gái đẹp cũng nhiều nhưng họ không có nét nhẹ nhàng và đằm thắm như cô gái này. Tuy đã có một con, nhưng vẻ đẹp ấy vừa thanh khiết mong manh như cành hoa thắm vừa mơn man như ngọn gió mát khiến anh đã thấy bản chất đàn ông của mình trỗi dậy, anh ước có thể đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen mượt và chạm nhẹ vào đôi má ấy. Đang nghĩ miên man chợt anh nhớ tới quyển sách mà người lạ mặt đưa cho mình, khiến anh sực tỉnh và anh vội không nói lời nào, sau đó bước nhanh ra để xem cách giúp mình thoát khỏi cảnh này. Đây không phải là thế giới của mình, có thể mình thiền bị rơi vào cảnh giới ảo nếu không thoát sớm sẽ nguy hại tới tính mạng.

Ngồi mở nhẹ nhàng từng trang trong cuốn sách cũ ấy, như thể sợ nó rách mất thì không còn cứu được mình, anh đọc rất kỹ trong đó không hề có chữ nào mà chỉ có hình vẽ, nét mặt anh bỗng sậm mặt, 2 tay run run, đôi mắt căng tròn nhìn từng hình từng hình, hai hàng nước mắt cũng lăn dài trên má, tim anh đau đớn tan như muốn vỡ nát. Không biết trong cuốn sách đó ghi những gì, khiến anh đau khổ đến vậy. Anh gấp lại trang cuối cùng và cẩn thận nhé vào trong túi, lấy tay gạt nhẹ giọt nước mắt trên mi, và nhìn về bầu trời tối om phía trước căn nhà, một cảm giác cô đơn, trống trải, vô định, trong anh chỉ còn thấy sự dằn vặt nội tâm, và sự kìm nén nỗi đau trong tận sâu trái tim mình, muốn khóc nhưng nước mắt lại chảy ngược vào trong. Anh ngồi bất động nhìn lên bầu trời có những ngôi sao đang nhấp nháy, nhưng anh không hề thấy được điều gì ngoài một màu đen tối. Bỗng tiếng khóc của đứa trẻ làm anh giật bắn mình, anh liền chạy vội đến bên chiếc võng đung đưa bất giác anh cất lên tiếng ru.. à.. á.. à.. ơ.. con ngoan con ngủ cho say.. để mẹ đi cấy.. à.. á.. à.. ờ.. để mẹ đi cấy đồng sâu chưa về.. đứa trẻ như nghe được lời ru của anh liền chìm vào giấc ngủ, và cũng là lúc anh lau dọn ôm hết đống tã lót đồ trẻ con ra bờ sông ngồi giặt, cảm giác của anh lúc này đang nghĩ gì? Về những gì viết trong quyển sách kia là gì?
 
Chương 6:

Quang Tường chưa có kinh nghiệm giặt tã lót trẻ sơ sinh, lại khổ nỗi cái thời quá khứ làm gì được tã lót như thời giờ, toàn là vải manh, mỏng như tờ giấy, chợt một tiếng r.. é.. c khiến anh giật nẩy mình nhìn lại thì chiếc tã nhỏ xíu đã rách thành 2 mảnh. Anh lúng túng quơ tay trợt chân ngã xuống ao, làm trôi luôn cả thau đồ của em bé. Anh vội bơi với theo để nhặt vội và bơi vào bờ, giữa cái lạnh lẽo đêm khuya mà thân mình ướt sũng chỉ có duy nhất một bộ đồ, giờ chẳng biết làm sao. Anh lặng lẽ buồn bã quay bước chân vào nhà, giữa lúc trong lòng nặng trĩu bởi quyển sách ông lão đưa lúc chiều, lại thêm cảnh tượng ông bố bỉm sửa ướt sũng với đống tã lót trẻ em hôi hám, điều mà làm anh ghét nhất từ khi còn ở Thời hiện tại. Anh chán chường không biết do cuộc sống hiện tại khiến anh muốn tìm lối trở về hay anh chán chường buồn lòng bởi những điều ghi trong quyển sách ấy? Cô gái vẫn dõi theo anh, nhưng cố không để anh biết điều đó, trông thấy anh bị ướt sũng thì vội lấy đồ cho anh thay, căn nhà trống trơ không có phòng thay đồ cũng không có gì ngoài một chiếc gi.ường và bộ bàn ghế ăn cơm, một cái góc bếp ố đen vì khói. Anh nhìn quanh không biết thay đồ chỗ nào thì cô gái hiểu ý quay mặt hướng khác để anh thay đồ. Anh vừa cởi xong bộ đồ ướt ra thì đúng là định mệnh sắp đặt vì đứa bé chợt khóc thét lên, khiến phản xạ người mẹ vội quay về phía cái võng thì hỡi ơi! Bốn mắt nhìn nhau đứng hình 5 giây, cô gái cảm thấy rung động khi bắt gặp tấm thân trần cơ bắp cuồn cuộn, trắng hồng hào của một chàng trai khôi ngô tuấn tú với những giọt nước còn vương trên ngực và mái tóc khiến vẻ đẹp của anh như một bức tượng tuyệt tác được tạc. Anh thì ngại ngùng không kịp che chỗ nào chỉ biết chết đứng 5 giây, sau một lúc hoàn hồn anh vội khoác nhanh chiếc áo dài và bấm nhanh chiếc nút bấm để khỏi thẹn thùng anh vội quơ nhanh bộ đồ ướt của mình ra sân móc lên cành cây khô. Anh vẫn đứng yên ngoài sân, nhìn vào bóng đêm hun hút, nghe tiếng côn trùng kêu, lòng thêm não nề. Đêm đã dần về khuya, căn nhà chỉ có mỗi 1 cái gi.ường và 1 cái võng để đưa em bé. Anh bước tới cái ghế dài nói với cô gái

- Đêm cũng khuya rồi, cô hãy ngủ đi, còn tôi sẽ ngủ ở đây.

Nói xong anh nằm xuống chiếc ghế tre ọp ẹp tưởng chừng không chịu nổi sức nặng của anh, anh nằm quay mặt vào trong. Còn cô gái ôm đứa con nhỏ trong lòng, mà không thể nào ngủ được, một phần vì hình ảnh của anh lúc nãy cứ ẩn hiện trong tâm trí cô gái làm trái tim cô thổn thức, và chỉ có cô mới hiểu được nỗi đau khổ nhất trong lúc này vì anh chính là người đàn ông mà cô yêu hơn cả bản thân mình trong tiền kiếp, bây giờ hình hài có chút thay đổi nhưng gương mặt và ánh mắt ấy mùi cơ thể cũng là của anh ấy, đối diện với người yêu, người chồng của mình nhưng không dám nói ra, cũng không được gần gũi sau bao năm xa cách khiến cô phải kiềm nén đến nghẹn lòng. Bất giác nước mắt lăn dài trên má, mà bây giờ mới dám tuôn trào, vì sợ anh sẽ hỏi bất cứ điều gì và cũng sợ anh nhận ra nỗi đau của cô. Cô đang cố tỏ ra kiêu kỳ, mạnh mẽ và bất cần, cũng không quen biết anh. Để làm gì? Đó chính là thiên quy, cô không được tiết lộ phải để thử thách này cắt đứt mỗi lương duyên mới có thể tháo ghỡ tất cả mọi oan trái để cô và đứa con nhỏ tội nghiệp được siêu thoát khỏi cảnh giới tha lực này hàng trăm năm chờ đợi.

Quang Tường nằm im bất động, anh đang cố gắng nghĩ cách để sớm thoát được cái nơi chết tiệt này, anh đang cố nhớ lại những lời sư phụ dạy cách để không bị rơi vào ảo giác, cách để quay về hiện tại khi bị rơi vào cảnh giới tà đạo. Nhưng đây không phải là nơi tà đạo, càng không phải là cảnh giới ảo vì nó rất chân thật. Anh lo lắng cha mẹ anh chắc đang phải đôn đáo nhấp nhỏm khi không thấy anh về nhà, cũng không liên lạc được, thì anh xót xa trong lòng. Anh nghĩ về lời thách đố của cô gái, nếu mình làm tốt có thể đó là cách duy nhất để cứu mình thoát khỏi nơi này. Lại nghĩ tới những hình ảnh trong quyển sách lúc chiều khiến anh thấy thương cô gái và đứa con thơ đã trải qua một cuộc đời bể dâu. Thân con gái một mình mang nặng đẻ đau, tự nuôi con nhỏ, chờ người chồng đi làm ăn xa mãi chưa quay trở về. Có thể anh ta đã phản bội để lấy vợ khác hoặc anh ta ta đã chết? Trong quyển sách không nói rõ, chỉ thấy được những hình ảnh cô gái một mình sinh con trong nghèo khó, có lúc kiệt sức vì đói lả, nàng phải ăn cây dại để sống, và làm lụng việc nặng nhọc để kiếm được từng chút tiền công chăm sóc con nhỏ. Anh chợt thấy chạnh lòng và thương cho 2 mẹ con, rồi anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
 
Quang Tường từ lúc sinh ra đã ít nói ít cười, gương mặt khôi ngô thanh tú, nhưng toát lên vẻ lạnh lùng như băng. Trí tuệ thì hơn người, học giỏi nhất thành phốmộng mơ Katan. Lúc nhỏ đi đến đâu đều được các bà cô bà thím thích nựng bồng, xin vía để được đứa con giống vậy. Lớn chút đi mẫu giáo đã có bạn gái tuyên bốđòi cưới Quan Tường. Suốt thời gian đến trường thì trí tuệ và sắc đẹp của Quang Tường luôn nổi bật dù ở bất cứ nơi đâu. Càng lớn thì Con gái thầm thương trộm nhớ bởi mái tóc bồng bềnh lãng tử, có một chút phong trần xoăn đôi ba cộng trước trán. Đôi mắt to đen sâu thẳm như biển xanh không có bờ bến. Thân hình vạm vỡ cân đối mạnh mẽ như thể bờ vai vững chắc cho ai đó dựa vào. Giọng nói ấm áp trìu mến, nhẹ nhàng, và nụ cười lạnh lùng nhưng cũng đủ chết bao người bởi vì đôi môi mộng trên vành vôi hiện rõ đường cong, ẩn hiện cái răng khểnh duyên dáng trắng sáng. Đã nhiều cô gái chủ động theo đuổi, bạo lực có, khổ nhục kế có, yểu điệu thục nữ có, cá tính có, xinh đẹp có, học giỏi có.. Nhưng tất cả đều nhận về một sự im lặng, Anh đi về một cõi chỉ chú tâm học hành, duy nhất có một người bạn thân là Hiểu Thanh. Hiểu Thanh cũng là 1 chàng trai không kém, nhưng so với Quang Tường thì chỉ là backround mờ nhạt. Ngày tháng trôi đi hai chàng trai gắn bó cùng nhau thân thiết và cùng tiến, học hành đỗ đạt, công việc ổn định. Hiểu Thanh cũng đã kết hôn và có một cô con gái nhỏ, còn Quang Tường vẫn một cõi đi về mặc cho bao cô gái thổn thức chờ mong một cái đưa mắt tình cảm của anh. Gia đình vẫn thúc ép cậu con trai độc nhất mau chóng kết hôn để họ có cháu bồng bế, nhưng anh phản ứng gay gắt và nhất quyết không lấy vợ. Bởi vì anh không thích vướng bận, Không thích bị kiểm soát, không thích con gái suốt ngày đẽo lẽo than phiền trách móc, càng không thích sự bề bộn và sự quấy phá của trẻ con. Với một người cực kì sạch sẽ như anh thì không bao giờ để ai chạm vào người mình và cả mùi cơ thể của ai đó khi đứng gần. Với anh hôn nhân gia đình như một gánh nặng và trói buộc cuộc đời. Anh vẫn thường gặp Hiểu Thanh vào cuối tuần cùng nhau đi câu cá, ngao du những miền sông nước, thiên nhiên thơ mộng. Anh yêu thích cỏ cây hoa lá, yêu động vật, thích cảm giác thanh bình, bởi vì anh và Hiểu Thanh có tham gia khóa học Thiền.

Nhắc tới lớp thiền phải nhắc tới thầy giáo là một ân sư đối với Quang Tường, Thầy cũng đã già, mái tóc trắng tinh, đôi mắt nhân từ, luôn nhìn Quang Tường với vẻ mặt đăm chiu suy nghĩ. Thầy nói:

- Con may mắn được ban cho 36 tướng tốt, bản tính nhân hậu hiền lương nhưng con còn nhớ ký ức mình không?

- Dạ tại sao thầy lại hỏi vậy ạ? Con không hề thấy mình có điều gì khác lạ. Nhưng trong lòng con duy nhất chỉ luôn cảm thấy buồn day dứt mà không hiểu lý do

- Thiên cơ bất khả lộ, con cứ chăm chỉ học Thiền đi rồi mọi cánh cửa sẽ mở.

Thầy bước đi để lại trong anh một dấu chấm hỏi lớn, và càng ngày anh càng cảm nhận được không điều gì trên thế gian này khiến anh thấy vui thật sự. Trong lòng anh luôn nặng trĩu một niềm đau, có những đêm thức giấc anh trằn trọc nhìn lên trần nhà, suy nghĩ lời thầy nói và mong tìm được đáp án.

Chương 1:


Quang Tường từ lúc sinh ra đã ít nói ít cười, gương mặt khôi ngô thanh tú, nhưng toát lên vẻ lạnh lùng như băng. Trí tuệ thì hơn người, học giỏi nhất thành phốmộng mơ Katan. Lúc nhỏ đi đến đâu đều được các bà cô bà thím thích nựng bồng, xin vía để được đứa con giống vậy. Lớn chút đi mẫu giáo đã có bạn gái tuyên bốđòi cưới Quan Tường. Suốt thời gian đến trường thì trí tuệ và sắc đẹp của Quang Tường luôn nổi bật dù ở bất cứ nơi đâu. Càng lớn thì Con gái thầm thương trộm nhớ bởi mái tóc bồng bềnh lãng tử, có một chút phong trần xoăn đôi ba cộng trước trán. Đôi mắt to đen sâu thẳm như biển xanh không có bờ bến. Thân hình vạm vỡ cân đối mạnh mẽ như thể bờ vai vững chắc cho ai đó dựa vào. Giọng nói ấm áp trìu mến, nhẹ nhàng, và nụ cười lạnh lùng nhưng cũng đủ chết bao người bởi vì đôi môi mộng trên vành vôi hiện rõ đường cong, ẩn hiện cái răng khểnh duyên dáng trắng sáng. Đã nhiều cô gái chủ động theo đuổi, bạo lực có, khổ nhục kế có, yểu điệu thục nữ có, cá tính có, xinh đẹp có, học giỏi có.. Nhưng tất cả đều nhận về một sự im lặng, Anh đi về một cõi chỉ chú tâm học hành, duy nhất có một người bạn thân là Hiểu Thanh. Hiểu Thanh cũng là 1 chàng trai không kém, nhưng so với Quang Tường thì chỉ là backround mờ nhạt. Ngày tháng trôi đi hai chàng trai gắn bó cùng nhau thân thiết và cùng tiến, học hành đỗ đạt, công việc ổn định. Hiểu Thanh cũng đã kết hôn và có một cô con gái nhỏ, còn Quang Tường vẫn một cõi đi về mặc cho bao cô gái thổn thức chờ mong một cái đưa mắt tình cảm của anh. Gia đình vẫn thúc ép cậu con trai độc nhất mau chóng kết hôn để họ có cháu bồng bế, nhưng anh phản ứng gay gắt và nhất quyết không lấy vợ. Bởi vì anh không thích vướng bận, Không thích bị kiểm soát, không thích con gái suốt ngày đẽo lẽo than phiền trách móc, càng không thích sự bề bộn và sự quấy phá của trẻ con. Với một người cực kì sạch sẽ như anh thì không bao giờ để ai chạm vào người mình và cả mùi cơ thể của ai đó khi đứng gần. Với anh hôn nhân gia đình như một gánh nặng và trói buộc cuộc đời. Anh vẫn thường gặp Hiểu Thanh vào cuối tuần cùng nhau đi câu cá, ngao du những miền sông nước, thiên nhiên thơ mộng. Anh yêu thích cỏ cây hoa lá, yêu động vật, thích cảm giác thanh bình, bởi vì anh và Hiểu Thanh có tham gia khóa học Thiền.

Nhắc tới lớp thiền phải nhắc tới thầy giáo là một ân sư đối với Quang Tường, Thầy cũng đã già, mái tóc trắng tinh, đôi mắt nhân từ, luôn nhìn Quang Tường với vẻ mặt đăm chiu suy nghĩ. Thầy nói:

- Con may mắn được ban cho 36 tướng tốt, bản tính nhân hậu hiền lương nhưng con còn nhớ ký ức mình không?

- Dạ tại sao thầy lại hỏi vậy ạ? Con không hề thấy mình có điều gì khác lạ. Nhưng trong lòng con duy nhất chỉ luôn cảm thấy buồn day dứt mà không hiểu lý do

- Thiên cơ bất khả lộ, con cứ chăm chỉ học Thiền đi rồi mọi cánh cửa sẽ mở.

Thầy bước đi để lại trong anh một dấu chấm hỏi lớn, và càng ngày anh càng cảm nhận được không điều gì trên thế gian này khiến anh thấy vui thật sự. Trong lòng anh luôn nặng trĩu một niềm đau, có những đêm thức giấc anh trằn trọc nhìn lên trần nhà, suy nghĩ lời thầy nói và mong tìm được đáp án.
 
Chương 1:


Quang Tường từ lúc sinh ra đã ít nói ít cười, nhưng học giỏi nhất thành phố mộng mơ Katan. Lúc nhỏ đã nhiều bạn gái thầm thương trộm nhớ bởi mái tóc bồng bệnh lãng tử, có một chút phong trần xoăn đôi ba cộng trước trán. Đôi mắt to đen sâu thẳm như biển xanh không có bờ bến. Thân hình vạm vỡ cân đối mạnh mẽ như thể bờ vai vững chắc cho ai đó dựa vào. Giọng nói ấm áp trìu mến, nhẹ nhàng, và nụ cười lạnh lùng nhưng cũng đủ chết bao người bởi vì đôi môi mộng trên vành vôi hiện rõ đường cong, ẩn hiện cái răng khểnh duyên dáng trắng suốt. Đã nhiều cô gái chủ động theo đuổi, bạo lực có, khổ nhục kế có, yểu điệu thục nữ có, cá tính có, xinh đẹp có, học giỏi có.. Nhưng tất cả đều nhận về một sự im lặng, Anh đi về một cõi chỉ chú tâm học hành, duy nhất có một người bạn thân là Hiểu Thanh. Hiểu Thanh cũng là 1 chàng trai không kém, nhưng so với Quang Tường thì chỉ là backround mờ nhạt. Ngày tháng trôi đi hai chàng trai gắn bó cùng nhau thân thiết và cùng tiến, học hành đỗ đạt, công việc ổn định. Hiểu Thanh cũng đã kết hôn và có một cô con gái nhỏ, còn Quang Tường vẫn một cõi đi về mặc cho bao cô gái thổn thức chờ mong một cái đưa mắt tình cảm của anh. Gia đình vẫn thúc ép cậu con trai độc nhất mau chóng kết hôn để họ có cháu bồng bế, nhưng anh phản ứng gay gắt và nhất quyết không lấy vợ. Bởi vì anh không thích vướng bận, không thấy yêu đương là niềm vui, không thích tiếng khóc trẻ con. Không chịu được mùi hôi sữa của trẻ nhỏ, không thích vợ làu nhàu quản lý giám sát. Với anh gia đình như một gánh nặng và trói buộc cuộc đời. Anh vẫn thường gặp Hiểu Thanh vào cuối tuần cùng nhau đi câu cá, ngao du những miền sông nước, thiên nhiên thơ mộng. Anh yêu thích cỏ cây hoa lá, yêu động vật, thích cảm giác thanh bình, bởi vì anh và Hiểu Thanh có tham gia khóa học Thiền.

Nhắc tới lớp thiền phải nhắc tới thầy giáo là một ân sư đối với Quang Tường, Thầy cũng đã già, mái tóc trắng tinh, đôi mắt nhân từ, luôn nhìn Quang Tường với vẻ mặt đăm chiu suy nghĩ. Thầy nói

- Con may mắn được ban cho tướng tốt, bản tính nhân hậu hiền lương nhưng con còn nhớ ký ức mình không?

- Dạ tại sao thầy lại hỏi vậy ạ? Con không hề thấy mình có điều gì khác lạ. Nhưng trong lòng con duy nhất chỉ luôn cảm thấy buồn day dứt mà không hiểu lý do

- Thiên cơ bất khả lộ, con cứ chăm chỉ học Thiền đi rồi mọi cánh cửa sẽ mở.

Thầy bước đi để lại trong anh một dấu chấm hỏi lớn, và càng ngày anh càng cảm nhận được không điều gì trên thế gian này khiến anh thấy vui thật sự. Trong lòng anh luôn nặng trĩu một niềm đau, có những đêm thức giấc anh trằn trọc nhìn lên trần nhà, suy nghĩ lời thầy nói và mong tìm được đáp án.
 
Chương 2:

Hôm nay là thứ 7 cuối tuần cũng như mọi khi, Quang Tường và Hiểu Thanh cùng hội Thiền định của mình gặp nhau tại quán cafe Laficen ở cuối con phố, nơi đây có nhiều hội yoga, hội cờ tướng, hội hoa lan, hội bình thơ.. tất cả đến đây như một thông lệ, giữ trật tự và riêng tư. Họ tận dụng mỗi góc riêng để hàn huyên và ngắm cảnh nơi tách biệt phố đông người và ồn ào bởi những tiếng rao bán hàng rong, tiếng hát karaoke của hàng xóm. Nơi đây diện tích 3000 mét vuông, cây cổ thụ rợp bóng, chim bay về hót líu lo. Ở cái đất thành phố mộng mơ này thì nơi đây không phải là nơi hiếm tìm. Nhưng điều đặc biệt là nơi đây có người chủ quản rất hiểu đời, hiểu đạo. Anh ta thiết kế quán cafe rất tinh tế, có một chút cổ kính ở cánh cửa mới bước vào, nhìn tổng thể toát lên vẻ cổ đại thời xa xưa, nhưng khi bước vào từng không gian riêng lại bắt gặp nét hiện đại sang trọng, đẳng cấp một cách nhẹ nhành như một thiếu nữ yêu kiều. Thật khiến cho người ta cảm thấy rạo rực và có ý thơ, có sinh khí, có nội lực cho khách đến đây. Quay lại với nhóm của Quang Tường, cuối tuần thường ghé vào đây gặp nhau để nói về thiền định của mình, một trong số người học Thiền tinh tấn nhất là Quang Tường. Các anh em trong hội đều muốn nghe Tường chia sẻ cách học, cách suy nghĩ và cách hành thiền. Đôi khi may mắn mới được gặp sư phụ vì sư phụ thường đi khắp các nước để hoằng pháp. Ông biết Quang Tường là học trò có tư chất và có căn cơ nên sư phụ đặc biệt tin tưởng, cho Quang Tường thay mặt mình chia sẻ cùng các đồng môn.

Trước khi vào chuyên môn đàm đạo thì mọi người thường hỏi nhau về sức khỏe, công việc, gia đình.. đại loại sẽ là thế này _ Anh Thiên Đàm lên tiếng hỏi Hiểu Thanh

- Dạo này thấy chú Thanh có vẻ thiếu sinh khí, nước da tối hơn, đôi mắt thâm quầng đấy, có việc gì không ổn phải không? Chú có thể nói cho các anh em nghe xem giúp được gì không?

Thanh nhìn Quang Tường xong quay sang trả lời: - Dạ, anh đúng là tinh tường, không gì qua được mắt anh. Đúng là cả tháng nay em mệt mỏi với thằng con út, mới sinh, nó ốm suốt anh ạ. Vợ em thì sức khỏe yếu lại không có sữa, nên em phải phụ chăm con pha sữa thức suốt đêm. Nhiều lúc nghĩ tự do như Quang Tường có khi lại sướng.

- Anh Đàm nhìn lên trời cũng thở dài, con nhỏ thì khổ rồi, phải đến 6 tuổi thì bớt được một chút khổ. Như anh đây đã vì chuyện con cái mà vợ chồng gây nhau suốt ngày đến lúc không chịu nổi, tình cảm cũng vơi dần, áp lực cuộc sống lại thêm nặng nề tâm lý khiến cho anh và vợ ngày càng xa dần không thể quay đầu. Giờ mỗi người mỗi nơi nhưng vẫn cứ dính líu con cái chưa chấm dứt được mối dây ràng này.

Nói tới thì Linh Kim lên tiếng: - các anh thanh niên còn than vậy em chỉ tưởng con gái tụi em mới khổ với chồng con thôi. Ngày 8 tiếng đi làm về nhà em xoay như chong chóng sáng 5h đã thức lo con cái ăn uống đi học, mình còn đi làm không kịp giờ. Chiều 5h về đón con, ghé chợ, về cơm nước đến 8h mới được ăn cơm, mà có được hết việc đâu, lau nhà, rửa chén, giặt đồ bề bộn. Không đêm nào mà em được ngủ trước 11h. Nếu một tháng, 2 tháng, 5 tháng thì còn cố gắng, đằng này cả năm này qua năm khắc. Khiến em thấy kiệt quệ sức lực và không thể nào thoát ra được cái guồng quay này. Cũng may có lớp thiền này giúp em một phần nào lấy lại cân bằng cuộc sống.

Cả hội đều nói chuyện như thể có ai đó chia sẻ bớt gánh nặng và áp lực gia đình, để tìm được tiếng nói chung và an ủi nhau vượt qua. Chỉ duy nhất có Quang Tường không lên tiếng, có thể do anh chưa có gia đình, nên anh không có trải qua những khó khăn đó, hoặc anh không muốn lên tiếng vì lại bị hỏi dồn khi nào cưới vợ? Bài ca muôn thuở lấy vợ sinh con cho ông bà có cháu bồng.

Cuối cùng thì cũng quay về La Mã, anh Trương Tín quay sang hỏi Quang Tường: - Chú khi nào lấy vợ? Hay tính ở vậy cho gái nó thèm?

Cả hội cười giòn như vừa quên hết những nỗi niềm riêng của mình, bao nhiêu người xen nhau nói chú Tường nhà mình tài sắc vẹn toàn sao các cô gái không thấy mà núm lấy nhỉ? Hoặc có người nói chắc tại chú ây kén quá thôi, chứ người như chú ấy thiếu gì gái theo. Quang Tường không nói gì chỉ biết hít sâu và thở nhẹ như thể nén giữ một nỗi niềm tâm sự

- Em thấy ở một mình khỏe, con gái rắc rối phức tạp, sáng nắng chìu mưa chìu không nổi. Con cái là nợ nghiệp lại phải trả tới khi về trời mới hết được, cũng phải xác định sau này già vô viện dưỡng lão. Đi làm công việc áp lực mệt mỏi về nhà bị tra tấn vợ réo con khóc la, em thấy phí một đời trai. Tường nói rồi nhìn lên con chim nhỏ đang hót ríu rít trên rặng cây liễu.

- Hiểu Thanh lên tiếng: Chắc tại bạn em chưa gặp đúng duyên đúng người thôi, chứ gặp đúng người rồi thì biết khổ vẫn chui vô.

Quang Tường mắt vẫn nhìn về phía con chim nhỏ đang hót, miệng mỉm cười nói: Em ước sao có thể thoát khỏi kiếp luân hồi, chốn nhân gian này nhiều thị phi mỏi mệt quá. Chắc không lấy vợ các anh ạ, em không thể nào yêu được, gặp con gái em không thấy cảm xúc mà chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị, chắc kiếp này em không mắc nợ duyên. Do vướng bận còn cha mẹ già nên mới phải đi làm và giữ tròn chữ hiếu, nhiều lúc muốn lấy vợ đại cho ông bà vui, nhưng nghĩ lại làm vậy gây thêm đau khổ cho cô gái ấy. Thôi không nói chuyện của em nữa nha, các anh chị nói em nghe tuần rồi có ai ngồi thiền đều đặn không? Có hiện tượng gì lạ không? Nói em nghe để em chấn chỉnh

Mọi người đều đồng thanh kiểu như một nội dung, Thiền khó quá em ơi, anh, chị ngồi mãi tê hết chân nhưng không thấy gì lạ, chỉ thấy buồn ngủ ghê gớm. Người thì nói: _ chỉ thấy đầu óc chạy loạn xạ, suy nghĩ đủ thứ trên đời, chuyện gia đình, chuyện cơ quan, chuyện bực tức đâu đó tràn về. Cả hội cười rôm rả, chỉ có Quang Tường là nghiêm mặt nói

- Thiền là một trong những cách giúp các anh chị lấy lại cân bằng cho cuộc sống, và nếu nói theo phật pháp thì Thiền là nhờ vào chú tâm hơi thở có thể giúp ta định thân - tâm - ý và dần dần sẽ giúp ta khai ngộ tâm trí, có thể mở được con mắt thứ 3 để nhìn về tiền kiếp, để có thể giải thoát luân hồi. Hôm nay sau khi hành thiền em sẽ chia sẻ cho anh chị nghe về những cảnh giới của một người hành thiền trải qua, có thể là phạm thiên quy và làm cho em mất nhiều công đức. Nhưng em muốn các anh chị có niềm tin tuyệt đối và quyết tâm tu luyện để có thể đạt được thành tựu.

(mời bạn xem tiếp chương sau)
 
Chương 3:
Khi nói tới thành tựu về thiền định thì thật sự mọi người đều tin tưởng vào Quang Tường. Bởi vì Tường thường kể cho mọi người nghe về những cảnh giới mà Tường đã trải qua. Tường có khả năng nhìn thấu tiền kiếp và quá khứ của những người đối diện, nhưng không bao giờ anh nói ra. Anh chỉ có thể hướng dẫn mọi người cách thiền và cách giải tỏa các mối lo ngại trong cuộc sống, tháo gỡ các nút thắt trong các mối nhân duyên tiền định oan gia trái chủ. Để giúp người giúp đời cả người phàm và người đã mất được tháo gỡ mọi ân oán. Cũng như lời sư phụ đã nói trước khi rời đi, Tường có căn cơ nên được sư phụ truyền trao hết tâm lực để khai mở được con mắt thứ 3. Theo thông lệ trước khi được nghe Quang Tường hóa giải những nút thắt cho từng người thì cả nhóm cùng truyền nhau năng lượng sau đó tập trung đi vào Thiền định. Mỗi người sẽ đi được cảnh giới khác nhau.. cùng ngồi tư thế kiết già, nhẩm đếm 1.. 2.. 3 từ từ nhắm mắt lại, chú ý vào hơi thở hít vào.. thở ra.. thả lỏng cơ thể và.. cả nhóm đi vào bài Thiền.

Chưa đầy 5 phút, Anh Trương Tín là không tập trung nhất, vừa nhắm mắt đã thấy ngứa ngáy khó ngồi yên, anh mở mắt ra nhìn quanh chợt thấy con ruồi bay qua bay lại trước mặt Linh Kim, anh ta lén quan sát xem Linh Kim có phủi con ruồi đi không. Quả không làm anh thất vọng, Linh Kim liền mở to 2 mắt quắc sáng lấy tay đập con ruồi đậu trên mũi. Tín vui sướng mỉm cười trong sự đắc chí vì không phải chỉ có mình là người kém tập trung. Tín quay sang len lén nhìn a nh Đàm thấy anh Đàm chau mày cố gắng tập trung và miệng hơi mím lại, lưng ngồi thẳng, tay để đúng cách. Tín gật gù nghĩ bụng anh Đàm làm tốt, chưa kịp nhắm mắt lại để thiền tiếp thì Tín bắt gặp anh Đàm gật mạnh cái đầu, anh Đàm lại ngồi thẳng, sau 30 giây lại gật mạnh, thì ra anh Đàm đang ngủ gục. Tín lắc đầu nhìn qua Quang Tường, dáng ngồi kiết già, thân ngồi nghiêm trang vững trãi, nét mặt thanh thoát, an nhiên, ngồi bất động, gương mặt hồng hào đôi môi khép nhẹ như như nụ hoa còn e ấp, đôi chân mày không nhíu lại như Đàm mà cũng không trĩu nặng như Kim mà nó như nét vẽ trên gương mặt thanh tú của Tường làm toát lên vẻ đẹp làm cho Tín ngắm nhìn không thôi ngắm lên rồi lại ngắm xuống đúng đẹp từng centimet. Có lẽ nhờ nhìn Quang Tường như tiếp thêm nguồn năng lượng và noi gương, Tín cố tập trung từ từ nhắm mắt bắt đầu nhập thiền. Nói tới Quang Tường, cũng như mọi khi bước vào Thiền anh đều thấy những toàn thân nhẹ nhõm, bay bổng vô định, th.ân thể không còn cảm giác, mọi ý thức đều dừng lại ở hơi thở. Anh nghe được hơi gió mát thổi vào từng lỗ chân lông, cảm giác hòa cùng không gian vũ trụ, quán thân tâm ý niệm đều nhất quán, mọi tiến triển nhẹ nhàng giống như mọi lần rồi bỗng nhiên một sức hút như luồng điện hút xoáy anh vào không trung, mở mắt ra anh thấy mình trong một căn nhà xa lạ. Anh đưa mắt nhìn quanh thì giật mình nhìn thấy đôi mắt của một cô gái đang lo lắng nhìn mình, Cô gái ấy xa lạ anh chưa từng gặp bao giờ, lại ăn mặc kỳ lạ, áo dài đen yếm trắng khăn đóng, mái tóc chia làm 2 quấn tròn gọn gàng. Mọi nghịch cảnh và trái ngang, hỷ nộ ái ố, oan gia và nút thắt của Tường đều bắt đầu từ đây.

<còn tiếp mời đón xem chương 4>
 
Chương 4:

Quang Tường vừa mở miệng định hỏi thì cô gái ấy đã lên tiếng.

- Em tên là Các Ngọc Lý, đây là tiền kiếp của anh cách 100 năm. Chính em là người đã đưa anh quay lại đây để giải quyết mọi dây tơ vướng mắc giữa chúng ta.

Quang Tường có chút hoảng sợ, vì nghĩ rằng mình đang ở cảnh giới gặp phải yêu nữ hoặc oan hồn dễ làm mình lạc lỗi bị tẩu hỏa nhập ma, hồn không quay về được thể xác. Nhưng do được sư phụ truyền năng lượng thiền rất kiên định nên anh lấy lại bình tĩnh cố gắng trấn an bản thân và lên tiếng.

- Tôi và em chưa bao giờ gặp mặt tại sao em lại đưa tôi đến đây, tôi muốn quay trở về. Tôi còn nhiều việc phải làm xin hãy tha cho tôi.

Nói rồi anh liếc mắc nhìn quanh đã thấy cô gái ấy bồng trên tay một đứa trẻ không biết bên trong cái khăn quấn đó là bé trai hay bé gái. Nhưng Tường không bận tâm chuyện đó, anh nhất quyết tìm lối về vì sợ xuất hồn lâu sẽ gặp trở ngại và nguy hiểm đến tính mạng.

Như đoán biết trong suy nghĩ của Tường, Ngọc Lý lên tiếng: - Nếu anh muốn trở về anh phải giao ước với em một điều kiện, nếu anh làm được mặc nhiên anh sẽ được quay trở lại. Còn nếu không thì anh phải ở lại chốn này mãi mãi. Có nhiều điều tiên quy nên em không thể nói rõ điều gì cả, chỉ cần anh thực tâm thì sẽ hóa giải được tất cả.

Quang Tường không cần suy nghĩ liền hỏi, vậy em hãy cho tôi i biết điều kiện của em là gì?

- Anh chỉ cần làm cha của con em, chăm sóc con trai 3 tháng tuổi, thời hạn là 1 tháng. Tuy tôi biết anh rất ghét trẻ con và thích sạch sẽ, nhưng đây là điều kiện.

Quan Tường thất thần hỏi _ sao cô lại biêt rõ về tôi như vậy?

- Bởi vì tôi vẫn luôn theo dõi anh trong suốt nhiều năm qua. Cuộc sống của tôi luôn gắn liền với anh từng ngày ở thời hiện tại, nhưng vì chưa đủ căn duyên nên chúng ta không thể giao tiếp và tiếp xúc. Nay nhờ sự tu tâp của anh đạt đến đúng cảnh giới này thì chúng ta mới hội ngộ hôm nay.

Nhìn về phía đứa trẻ mà cô gái đang bồng trên tay, đung đưa qua lại, chiếc khăn quấn màu trắng dầy nồng nặc mùi sữa trẻ lẫn lộn mùi khai khai nước đái trẻ con, khiến anh rùng mình khi nghĩ đến những lần lau rửa giặt đồdơ cho trẻ con, màu vàng vàng hôi hám khiến anh bất giác rùng mình. Tìm đường thoái thác bằng cách nào? Anh quay sang hỏi_ liệu có còn điều kiện nào thay thế được không? Tôi thật sự chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.

Cô gái lắc đầu, và có chút nét buồn trên gương mặt khiến Quang Tường vừa áy náy vừa bất lực hỏi

- Tại sao tôi phải chăm đứa trẻ này, còn cô đi đâu, sao cô không chăm con cô?

- Đây là điều kiện duy nhất, nếu anh không làm được thì anh cứ xác định là mắc kẹt lại quá khứ này mãi mãi nhé. Còn lý do tại sao thì tôi không thể tiết lộ thiên cơ.

Chép miệng một cái, đành buông xuôi cho được việc. Quang Tường đành phải chấp nhận điều kiện mà cô gái bắt buộc để mong sớm được quay trở về, kéo dài càng thêm nguy hiểm cho tính mệnh của mình.

Cô gái bước đến trao đứa bé cho Tường, anh loay hoay xoay qua xoay về, tìm cách hứng lấy đứa bé mà vẫn chưa để bé lọt vào vòng tay to lớn của mình. Anh đưa 2 bàn tay hứng lấy bé như thể hứng một món đồ trên bàn tay, anh đưa thẳng tay ra vì sợ bị dính nước thánh và anh sợ nhất là bé ị dính lên người của mình. Anh cứ thế ngồi giữ em bé trên 2 bàn tay mà không biết xoay sở như thế nào. Anh nhìn về phía cô gái như thể trông chờ sự giúp đỡ, nhưng cô gái ấy thoát cái đã đi đâu mất dạng. Quang Tường thấy cánh tay mình mỏi rã rời, do phải gồng cứng mình để hứng bé. Anh rón rén đi nhè nhẹ, thậm chí còn không dám thở mạnh, vì sợ bé giật mình thức giấc lại khóc la om xòm, anh đặt nhẹ nhẹ xuống chiếc võng đan thời xa xưa rồi đưa vóng, tiếng kêu cót két làm bé giật mình thức giấc cựa mình, nhưng may mắn là bé không khóc, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh tò mò đưa ngón tay nhẹ nhàng lật chiếc khăn quấn ra xem rõ gương mặt bé cũng kháu khỉnh, nước da trắng hồng, cái miệng chúm chím như đang bú sữa mẹ, đối lúc lại nhoẻn miệng cười, gương mặt đáng yêu như thiên thần, bé ngủ no say, như cả thế giới bình yên trong khoảng khắc này. Anh nhìn xuống dưới thấy tay chân bé mập ú có ngấn, đang giật giật bàn chân. Anh lắc đầu ngao ngán, Anh thấy đời mình thật sự chấm hết nếu phải ở mãi đây chăm trẻ con. Anh đứng phắt dậy rảo bước ra ngoài mái hiên, nhìn lại căn nhà tranh trơ trọi không có lấy một thứ gì có giá trị. Anh nhìn quanh thấy ở xa xa mới thấp thoáng cách nhau một cái nhà. Anh đang định quay lưng bỏ chạy mong tìm được lối thoát thân cho mình thì va phải 1 chú bé, khiến cả hai ngã nhào về 2 phía. Cậu bé khóc la ăn vạ vì chú đã làm rơi mất con bướm mà chú cất công rình bắt bao lâu. Quang Tường liền vội vỗ về cậu bé, hứa sẽ bắt trả lại cho cậu bé con bướm ấy, và nhân tiện hỏi han dò la về cuộc sống hiện tại ở nơi này. Cậu bé trợn tròn mắt nhìn Quang Tường như thể một sinh vật lạ, bởi vì cậu chưa từng thấy ai ăn mặc kỳ lạ như chú này. Chú mặc chiếc ao thun có in hình bầu trời xanh, chiếc quần Jean xanh và đôi dầy thể thao màu trắng muốt, mái tóc của chú cũng không giống ai nơi đây, răng của chú cũng trắng tinh như chiếc áo trắng mà chú bé đang mặc. Đứa bé đang còn mải nhìn về phía con người lạ lẫm và kỳ quặc này thì Quang Tường lên tiếng

- Nhóc con, cho chú hỏi con tên gì? Nhà ở đâu?

- Con tên Tèo, nhà con ở đằng kia. Chú bé chỉ tay về phía căn nhà nhỏ xíu xa xa phía rừng rậm. Chú bé quay sang hỏi, chú là ai?

- Chú tên Tường, nhà ở đây, Tường cũng chỉ về phía căn nhà trước mặt.

Tèo mừng rỡ reo lên, - A nhà cô Ngọc Lý đấy, nhưng sao cháu chưa từng thấy chú ở đây bao giờ.

- Cháu có hay sang nhà cô Lý chơi không? Nhà cô Lý có mấy người? Đang hỏi dồn dập thì cậu bé đã đứng lên phủi phủi mấy cái chạy mất, vừa đi vừa nói vọng lại. - Ngày mai cháu lại đến chơi, giờ cháu phải về nhà trông em, không thì mẹ đánh đòn cháu.

Quang Tường đành buồn rầu quay vào nhà, bởi vì anh chưa biết phải bắt đầu từ đâu để tìm được lối thoát cho mình, hoặc là mình tự tìm lối thoát quay trở về hoặc là mình phải làm theo điều kiện của Các Ngọc Lý. Đang chìm trong suy nghĩ thì cô bé con chợt khóc thét làm Quang Tường giật nẩy mình, anh luốn cuống chạy tới chiếc võng thấy bé con đang gào khóc, anh dỗ đủ cách nhưng bé vẫn càng ngày càng thét lớn, làm anh thấy mình như bất lực, anh chợt nghĩ chắc là bé đói sữa nên liền đi lục lọi tìm bình sữa, nhưng thời xa xưa làm gì có sữa để bé uống như thời của anh. Anh bứt đầu bứt tóc nôn nóng mong mẹ bé quay về, anh ra sân ngóng rồi lại quay vào dỗ bé, bé khóc đến khan tiếng đói lả mà mẹ vẫn chưa về. Anh chợt nhớ ra nhà cậu bé Tèo cũng có em bé, anh vội bế bé chạy nhanh về phía căn nhà của Tèo. Đến nơi anh gặp một người phụ nữ đang cho con bú, vừa hát ru bài à.. à.. ơ.. đúng đưa theo tiếng võng. Anh liều bước đến xin cho bé con bú sữa nhờ, người phụ nữ thấy tội đứa bé đã đói lả và khóc không thành tiếng nữa, nên vội vàng cho bé bú mà chưa để ý tới người đàn ông xa lạ kia. Người phụ nữ chỉ biết đón vội đứa bé và quay mặt vào trong cho bé bú, cô nói vọng ra ngoài, sao anh để con anh đói đến mức này, mẹ bé đâu? Lần sau mà như vậy anh cứ đưa con sang đây, bé nhà tôi bú không hết sữa, đừng để con anh đói lả vậy nguy hiểm lắm, ở đây ông thầy lang ở xa lắm. Nếu kẹt quá thì cho bé uống nước cơm tạm cũng được, đừng để con anh đói quá nhé.

Chợt Quang Tường thấy sống lưng lạnh lạnh như thể có cơn gió lạ đi qua làm người ta cảm giác rờn rợn, Quang Tường nhìn ra phía sau nhà của người phụ nữ thấy treo một cái đầu lâu con bò rừng 2 mắt trợn ngược nhìn chằm chằm về phía anh.
 
Chương 5:

Anh cảm giác bất an nên vội vàng nhận lại đứa trẻ nói nhanh lời cám ơn rồi vội vàng lui lại 2 bước sau đó quay lưng đi thẳng một mạch. Anh có cảm giác như ai đó đang dõi theo phía sau, anh quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy cơn gió thoảng làm bay đám lá vàng dưới đất. Anh co chân chạy nhanh dù thế nào cũng giữ an toàn cho đứa nhỏ. Khi anh chạy càng nhanh thì dường như càng thấy có ai đó đuổi phía sau một cách âm thầm. Trời lúc này đang chập choạng gần tối, anh chạy một mạch nhưng vô tình nhìn lại bên đường thấy tảng đá lớn lúc nãy mình đã đi qua một lần, anh đứng lại đưa mắt nhìn xung quanh có vẻ tên đeo bám đã biết mình bị phát hiện nên hắn không còn đuổi theo. Tuy anh không biết được đó là ai, và người đó muốn gì, nhưng nhờ sự cảm ứng do nhiều năm ngồi thiền mà anh có được cái giác quan thứ 6, sự trực giác rất chính xác. Nhưng vấn đề bây giờ của anh quan trọng hơn là suy nghĩ tên đeo bám mình là ai, mà là việc anh bị lạc đường. Con đường lúc nãy đi chỉ có 2 lần quẹo trái, nhưng giờ sao anh đi mãi vẫn không thấy một ngã rẽ nào, càng không nhìn thấy căn nhà nào. Mặc dù 2 căn nhà cách nhau cũng không xa, tại sao mình lại đi lâu vậy chưa tới. Anh bất giác đổ mồ hôi hột lăn dài 2 bên thái dương. Đứa bé vẫn nằm yên trong chiếc khăn quấn, anh mở ra nhìn nó xem nó ngủ hay thức, thì bắt gặp đôi mắt trong sáng long lanh, và nụ cười như thiên thần khiến tim anh tan chảy vì sự dễ thương ấy. Bé cười khanh khách, đôi môi chúm chím, chỉ có nú răng trơ trọi, nhìn vừa buồn cười, vừa đáng yêu. Anh đưa tay lên chạm vào má, nựng bé con, bất giác cảm thấy bình yên đến lạ và có cảm giác thân quen như từ lâu lắm rồi. Đang ngồi nghỉ mệt, và suy nghĩ lại hướng đi về nhà, thì anh thấy xa xa có một bóng người đang đi về phía mình, vui mừng vì đã có người để hỏi thăm. Anh đứng phắt dậy, chạy về phía bóng người xa xa ấy, chợt thoắt đã thấy người ấy đứng ngay trước mặt mình, chút nữa anh đã va vào người ấy, nhưng có vẻ một năng lượng cực lớn của người đó cản lại, khiến anh mất thăng bằng một chút. Anh chưa kịp mở lời thì người đó mặc chiếc áo choàng đen phủ cả mặt đến người khiến anh không nhìn rõ được là nam hay là nữ. Anh chỉ nghe như thể là tiếng gió vọng bên tai, nói rằng anh phải nhanh chóng tìm lỗi quay về vào đúng giờ tý hướng theo lỗi hàng dương bên tay phải. Nếu không thì an nguy của anh và cả đứa bé sẽ không giữ được mạng, Người đó đưa vội cho anh quyển sách màu xám đen cũ kỹ nhàu nát, không bìa không ghi số trang. Quang Tường vừa cầm trên tay thì quay lại đã không thấy người ấy đâu, Quang Tường có một chút sững sờ và cố lấy lại bình tĩnh vì không nghĩ rằng đây là người hay là ma. Sao vội đến rồi vội đi, lấy lại bình tĩnh đi theo chỉ dẫn, anh chợt thấy phía trước có ánh đèn từ phía căn nhà của Các Ngọc Lý, anh rảo nhanh bước, về đến nhà vẫn chưa thấy Các Ngọc Lý về. Anh nhẹ nhàng đặt bé nằm xuống võng rồi đung đưa bé con mà nhịp tim vẫn còn đập mạnh vì chuyện vừa xảy ra. Anh thắc mắc tại sao Ngọc Lý đi đâu vẫn chưa về, cô ấy không nóng lòng lo cho con hay sao? Sao có thể giao con cho một người xa lạ như anh. Chợt nghe tiếng động ngoài ngõ, anh nhìn ra đã thấy Ngọc Lý mang theo gói đồ được bọc bằng lá chuối, cô ấy bước nhanh vào nhà để gói đồ lên bàn mở từng lớp lá chuối ra thì bên trong là những nắm cơm trắng, cùng với một con gà nướng, mùi thơm xộc vào mũi khiến bụng anh sôi lên thành tiếng.

Đã từ lâu anh chưa bao giờ thấy thức ăn hấp dẫn như hôm nay, chắc có lẽ cả ngày nay anh chưa có gì bỏ vào bụng. Cô lên tiếng bảo _ anh hãy ăn tạm những món này, ngày mai tôi sẽ mang những món khác ngon hơn. Anh cũng không cần giữ khách sáo, đến ngồi vào bàn, lần đầu tiên ăn bốc bằng tay như thế này, có chút do dự vì cái tính siêu sạch của anh lâu nay cũng chẳng nên giữ trong hoàn cảnh này. Anh vừa ăn vừa nhìn lén qua anh đèn anh mới nhìn rõ lại gương mặt cô gái rất đẹp, có chút hơi quen như đã từng gặp ở đâu rồi mà giờ chưa nhớ ra. Cô ngồi ăn một cách điềm tĩnh, chậm chạp, khiến anh dễ dàng quan sát được ngũ quan và nước da trắng hồng tạo nên một bức tranh chân dung đen trắng bằng viết chì rất thật, từng đường nét đậm nhạt và cả thân hình đường cong mềm mại, khiến anh có chút bối rối và cảm giác thân quen như ùa về càng lúc càng nhiều. Từ trước nay anh gặp những cô gái đẹp cũng nhiều nhưng ở họ, anh luôn thấy xa lạ và vô vị. Tuy đã có một con, nhưng vẻ đẹp ấy vừa thanh khiết mong manh như cành hoa thắm vừa mơn man như ngọn gió mát khiến anh đã thấy tâm thức mình được thổi làn gió mát. Anh cố lục trong trí nhớ xem mình đã từng gặp cô ấy ở đâu, hay là có thể đã từng thoáng thấy trong giấc mơ. Đang nghĩ miên man chợt cô gái quay sang bắt quả tang đôi mắt anh đang chằm chú nhìn mình, không thể giấu kịp đôi mắt, anh đành nuốt cái thẹn thùng bằng cách cụp đôi mắt xuống bàn. Cô ái nhẹ giọng hỏi anh _ Hôm nay ở nhà anh trong con có ổn không? Anh định bụng hỏi cô về những điều lạ lùng đã xảy ra với anh hôm nay, nhưng nghĩ lại sợ cô ấy lo lắng nên anh đành chặn lại nơi cuống họng và định bụng sẽ tự tìm hiểu, vì biết đâu đây là thử thách và cũng là oan gia của riêng anh. Anh chỉ lắc đầu nhẹ và bình tĩnh ăn xong miếng cơm còn dang dở, Cô gái cũng tin lời anh và đứng dậy bước về phía chiếc võng thấy con trai đã thức giấc nên cô ngồi xuống kéo áo lên cho con bú mà không hề ngại ngùn việc anh có mặt nơi đây. Anh thoáng thấy hình ảnh này chợt ngượng đỏ ửng hai tai và cứng mình như đóng băng. Anh vội đứng phắt dậy bước nhanh ra phía cổng, nhưng sao mà cảm giác này thật sự làm anh vừa có chút thẹn vừa có chút thích thú và luyến tiếc.

Anh ngồi trước cổng ngắm lên trời trong và sao nhấp nháy như một bức màn đen gắn nhiều ánh đèn chớp, khiến tâm trạng anh thấy có chút thoải mái, anh hít một hơi và trầm ngâm nhớ đến chuyện xảy ra với mình. Anh nhớ tới quyển sách mà người lạ mặt đưa cho mình, khiến anh sực bỏ tay vào túi quần tìm kiếm, vì có thể đây là căn cơ giúp anh thoát được chốn này. Đây không phải là thế giới của mình, có thể mình thiền bị rơi vào cảnh giới ảo nếu không thoát sớm sẽ nguy hại tới tính mạng, và còn cha mẹ mình sẽ rất lo lắng nếu không thấy mình quay trở về.

Anh mở nhẹ nhàng từng trang trong cuốn sách cũ ấy, như thể sợ nó rách mất thì không còn cứu được mình, anh đọc rất kỹ trong đó không hề có chữ nào mà chỉ có hình vẽ. Anh nghĩ bụng cũng may là hình vẽ, chứ mà viết chữ thì anh có thiên tài cũng không thể hiểu nổi vì cách hàng trăm năm thì làm sao có thể đọc hiểu nổi. Nét mặt anh bỗng sậm mặt, 2 tay run run, đôi mắt căng tròn nhìn từng hình từng hình, hai hàng nước mắt cũng lăn dài trên má, tim anh đau đớn tan như muốn vỡ nát. Không biết trong cuốn sách đó ghi những gì, khiến anh đau khổ đến vậy. Anh gấp lại trang cuối cùng và cẩn thận nhé vào trong túi, lấy tay gạt nhẹ giọt nước mắt trên mi, và nhìn về ngõ nhà tôi om phía trước căn nhà, một cảm giác cô đơn, trống trải, vô định, trong anh chỉ còn thấy sự dằn vặt nội tâm, và sự kìm nén nỗi đau trong tận sâu trái tim mình, muốn khóc nhưng nước mắt lại chảy ngược vào trong. Anh ngồi bất động nhìn lên bầu trời có những ngôi sao đang nhấp nháy, nhưng anh không hề thấy được điều gì ngoài một màu đen tối. Bỗng tiếng khóc của đứa trẻ làm anh giật bắn mình, anh nhìn vào thì đã thấy cô gái chắc là đã quá mệt mỏi mà ngủ gục bên cạnh chiếc võng. Anh nhẹ nhàng bế Các Ngọc Lý lên chiếc gi.ường tre, ân cần đáp chiếc chăn mỏng lên cho cô, sau đó chạy vội đến đưa võng cho bé con anh vỗ nhẹ nhẹ vào bên hông bé con đi vào giấc ngủ say. Anh cũng thiếp đi lúc nào không biết, đến lúc thấy đâu nhức cả người thì anh tỉnh giấc với cái tư thế ngủ ngồi như vậy thì làm sao anh có thể ngủ ngon giấc được trong khi trước nay anh rất sạch sẽ, ngủ trong nệm ấm chăn êm thơm thơ, máy lạnh điều hòa. Anh nhìn ra bầu trời cũng đã ửng ánh bình minh, anh thấy cô gái vẫn đang ngủ ngon trên gi.ường, định bụng để cô ấy ngủ thêm chút nữa, anh ôm hết đống tã lót đồ trẻ con ra bờ sông ngồi giặt, cảm giác của anh lúc này đang nghĩ gì? Về những gì viết trong quyển sách kia là gì?
 
Chương 6:

Quang Tường chưa có kinh nghiệm giặt tã lót trẻ sơ sinh, lại khổ nỗi cái thời quá khứ làm gì được tã lót như thời giờ, toàn là vải manh, mỏng như tờ giấy, chợt một tiếng r.. é.. c khiến anh giật nẩy mình nhìn lại thì chiếc tã nhỏ xíu đã rách thành 2 mảnh. Anh lúng túng quơ tay trợt chân ngã xuống ao, làm trôi luôn cả thau đồ của em bé. Anh vội bơi với theo để nhặt vội và bơi vào bờ, giữa cái lạnh lẽo buổi vừa sớm tinh mơ, mà thân mình ướt sũng chỉ có duy nhất một bộ đ, giờ chẳng biết làm sao. Anh lặng lẽ buồn bã quay bước chân vào nhà, giữa lúc trong lòng nặng trĩu bởi quyển sách người lạ đưa lúc chiều, lại thêm cảnh tượng ông bố bỉm sửa ướt sũng với đống tã lót trẻ em hôi hám, điều mà làm anh ghét nhất từ khi sinh ra tới nay. Anh chán chường không biết do mình đã nợ ân oán gì mà giờ phải ra nông nỗi này. Cô gái đã thức giấc từ lâu nhưng vẫn nằm im như thể dõi theo từng việc làm của anh. Nhưng đến khi biết anh bị ướt sũng cả người thì không thể làm ngơ, cô vội lấy đồ cho anh thay, tuy nhà không có người đàn ông, nhưng cô gái vẫn có chuẩn bị sẵn đồ nam cho anh, anh nghĩ có thể đây là đồ của chồng cô. Căn nhà trống trơ không tìm được chỗ kín để thay đồ cũng không có gì ngoài một chiếc gi.ường và bộ bàn ghế ăn cơm, một cái góc bếp ố đen vì khói. Anh nhìn quanh không biết thay đồ chỗ nào thì cô gái hiểu ý quay mặt hướng khác để anh thay đồ. Anh vừa cởi xong bộ đồ ướt ra thì đúng là định mệnh sắp đặt, đứa bé chợt khóc thét lên, khiến phản xạ người mẹ vội quay về phía cái võng thì hỡi ơi! Bốn mắt nhìn nhau đứng hình, tim đập loạn nhịp, cô gái dán cặp mắt vào anh như thể không biết đưa mắt đi đâu vừa cảm giác chiêm ngưỡng cái đẹp. Bởi tấm thân trần cơ bắp cuồn cuộn, trắng hồng hào của một chàng trai khôi ngô tuấn tú với những giọt nước còn vương trên cơ thể tạo lên sự rạo rực trong cô. Vừa cảm giác ngượng quá quên mất luôn phải làm gì tiếp theo. Anh thì ngượng chín người không kịp che chỗ nào chỉ biết chết đứng 5 giây, bởi vì chưa một lần nào anh khỏa thân trước một ai dù là vô tình hay cố ý. Sau một lúc hoàn hồn anh vội khoác nhanh chiếc áo dài và bấm nhanh cái nút biến hình để khỏi thẹn thùng. Anh vội quơ nhanh bộ đồ ướt của mình ra sân móc lên cành cây khô. Anh chỉ biết đứng yên ngoài sân. Cô gái như thể hiểu được cái tình cảnh khó sử này liền chọn cách đến ôm con trai nằm trên chiếc võng nhắm mắt như thể ngủ lại mà không có chuyện gì xảy ra. Đứng ngoài sân hứng nhữn con gió lạnh và mà sương ươn ướt thấm lên d.a thịt khiến anh nghĩ tới việc phải quay vào nhà tránh cái lạnh giá.

Bước nhẹ bước chân vào nhà ngó mắt nhìn quanh, thấy cô gái đã ngủ, anh yên tâm thở phào nhẹ nhõm, bước vào nhà đi về phía chiếc gi.ường tre đặt lưng nhẹ nhẹ như thể sợ ây tiếng động thì lại không tránh được cặp mắt cú vọ của cô gái đó. Anh nghĩ thầm và an tâm nằm ngả lưng, Còn cô gái ôm đứa con nhỏ trong lòng, không ai biết là cô ấy đã ngủ hay là đang thức. Cái hình ảnh từng thứ trên người của anh ấy, cô đã chụp và ghi lại trong tâm trí như cái máy chụp hình kỹ thuật số thì bây giờ như thể quay chậm lại tua đi tua lại gặm nhắm đến từng tế bào. Chỉ có cô mới hiểu được cái nỗi đau nhất trong lòng lúc này anh chính là người đàn ông mà cô yêu hơn cả bản thân mình, giờ hình hài có chút thay đổi nhưng gương mặt và ánh mắt ấy mà cô từng hôn lên, mà giờ đây đối diện trước mặt nhưng phải kìm nén những cơn sóng yêu đã trào dân trong lòng cô. Biết bao lần cô muốn ngả vào lòng anh, ôm anh thật chặt, hôn lên đôi môi ngọt ngào đó, hòa vào th.ân thể anh như cô đã từng. Bất giác nước mắt lăn dài trên má, dù đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng nước mắt cứ tuôn ướt cả bên cổ áo, và cô cứ như vật kìm nén tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ họng với nỗi buồn của một người con gái chịu đựng biết bao vùi dập của vận số. Cô suy nghĩ liệu có nên ích kỉ giữ lại cái thể giới ảo này có anh và có con ở bên mãi mãi không xa rời, cô sẽ kể hết những gì cô đã phải chịu đựng bao năm nay cho anh biết, hay cô phải làm đúng định mệnh an bài, cô không được tiết lộ một chút nào dù là thái độ, để cả 2 cùng vượt qua thử thách này cắt đứt mỗi lương duyên. Anh và em mới có thể tháo ghỡ tất cả mọi oan trái để tất cả 3 người giải thoát khỏi cảnh giới tha lực này.

Quang Tường nằm im bất động, anh đang cố gắng nghĩ cách để sớm thoát được cái nơi chết tiệt này, anh đang cố nhớ lại những lời sư phụ dạy cách để không bị rơi vào ảo giác, cách để quay về hiện tại khi bị rơi vào cảnh giới tà đạo. Nhưng đây không phải là nơi tà đạo, càng không phải là cảnh giới ảo vì nó rất chân thật. Anh lo lắng cha mẹ anh chắc đang phải đôn đáo nhấp nhỏm khi không thấy anh về nhà, cũng không liên lạc được, thì anh xót xa trong lòng. Anh nghĩ về lời thách đố của cô gái, nếu mình làm tốt có thể đó là cách duy nhất để cứu mình thoát khỏi nơi này. Lại nghĩ tới những hình ảnh trong quyển sách lúc chiều khiến anh thấy thương cô gái và đứa con thơ đã trải qua một cuộc đời bể dâu. Thân con gái một mình mang nặng đẻ đau, tự nuôi con nhỏ, chờ người chồng đi làm ăn xa mãi chưa quay trở về. Có thể anh ta đã phản bội để lấy vợ khác hoặc anh ta ta đã chết? Trong quyển sách không nói rõ, chỉ thấy được những hình ảnh cô gái một mình sinh con trong nghèo khó, có lúc kiệt sức vì đói lả, nàng phải ăn là dại để sống, và làm lụng việc nặng nhọc để đổi chút miếng ăn nuôi con nhỏ. Anh chợt thấy chạnh lòng và trào dâng một niềm vả thương cho 2 mẹ con, rồi anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
 
Chương 7:

Vừa nghe tiếng gà gáy xa xa làm cho Tường giật mình thức giấc, theo phản xạ anh thò chân xuống gi.ường mò đôi dép và cái áo choàng thân thuộc, nhưng mãi không thấy mới mở mắt nhìn quanh thì nhận ra mình nhầm tưởng đây là nhà. Anh vươn vai một cái, đứng dậy uể oải vì cả đêm nằm trên chiếc gi.ường tre các thanh lồi lõm khiến đau nhức cả người. Anh đưa mắt nhìn quanh thì thấy bé con ngủ ngon lành trên chiếc võng, còn mẹ thì đi đâu mất. Anh đến bên cạnh đưa chiếc võng cho bé, nhìn kĩ gương mặt bé con, càng nhìn càng thấy có nét giống mình quá, cái sống mũi cao, và cả đôi môi cong xinh xắn, anh bắt đầu thiện cảm với bé con này từ khi lần đầu ôm trong lòng, có cảm giác thân quen và ấm áp. Khi nhìn bé con cười khiến trái tim anh tan chảy, cảm giác yêu thương dâng tràn, mặc dù trước kia anh không hề thích trẻ con. Lại thêm bé này không khóc quấy nhiều, khiến anh không thấy phiền lòng. Mải ngắm nhìn cậu bé mà anh quên mất sự thắc mắc là cô gái ấy đi đâu, sáng đã cho con bú sữa chưa? Anh lang thang ra sau nhà, rồi lại ra trước nhà đưa mắt đảo quanh, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy. Nếu như thường lệ khi đến một vùng đất mới thì anh rất thích một mình khám phá, tìm hiểu về văn hóa, ẩm thực, con người vùng miền. Nhưng khi đến nơi đây, anh không có tâm trạng để đi đâu, ngoài việc suy nghĩ cách để quay về thực tại, vì nóng lòng sợ cha mẹ anh lo lắng. Sực nhớ đến một thứ gì đó, anh lục lọi chỗ chiếc ghế tre đêm qua anh nằm, anh muốn tìm quyển sách, anh muốn đọc kỹ lại để hiểu về hoàn cảnh của 2 mẹ con, điều kiện của cô ấy bắt buôc, vậy thì anh còn phải ở lại đây rất lâu, anh nghĩ mình không thể nào chờ đợi hơn. Phải tìm mọi cách quay về sớm hơn, anh tìm mãi vẫn không thấy quyển số. Tách lưỡi một cái, anh tự nhủ chút nữa tìm cũng được, giờ anh tranh thủ ngồi thiền để xem có thể quán chiếu được mọi việc hoặc tìm được lối quay về. Anh lên chiếc gi.ường, ngồi kiến già, tay thả lỏng bắt ấn để lên 2 chân, mắt từ từ nhắm lại, anh đếm 1.. 2.. 3

Anh đang chú ý hơi thở, và từ từ nhập định, bất giác trong đầu anh bắt được những hình ảnh xa lạ mà trước nay anh chưa bao giờ thấy, cảnh anh bỏ chạy, cảnh anh rơi từ vực cao, cảnh anh nghe tiếng người con gái nói bên tai gọi là vợ, anh cố gắng trấn an và quay về hơi thở thực tại và xả thiền, mồ hôi lấm tấm trên trán và nỗi hoang mang tột độ khiến anh không làm chủ được bản thân. Anh phải dùng năng lượng thiền bao nhiêu năm, định lại tâm trí trấn an bản thân mình, khi đã ổn định tâm lý, anh đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán và bắt đầu suy nghĩ về những gì mình nhìn thấy. Sư phụ có nói khi mình thiền đạt đến mức sâu nhất, cảm được với không gian vũ trụ hòa vào hơi thở mình và thu nhận được thông tin từ tiền kiếp. Chẳng lẽ những gì mình thấy chính là tiền kiếp của mình, nó không rõ ràng và không ấn tượng gì trong ký ức, làm sao có thể hiểu được điều gì. Anh thấy đầu mình đau như búa bổ, hơi thở dồn dập, anh cố lục lọi trong trí nhớ để lắp ghép các mảnh vá từ những hình ảnh chớp nhoáng thấy được trong lúc thiền, khiến anh bất giác ngất đi vì quá sức.
 
Chương 8:

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh có cảm giác một bàn tay nhẹ nhàng, mềm mại, chạy dọc trên gương mặt anh, nhưng anh không tài nào mở mắt để nhìn rõ gương mặt đó. Anh bất lực chìm trong sự vô thức, không gian tĩnh mịch, yên lặng một cách đáng sợ. Có một người con gái xinh đẹp, với đôi mắt buồn, sáng trong như nước mặt hồ mùa thu, đôi bàn như đang run run đưa ngón tay đặt lên sống mũi và khóe môi của chàng trai. Cô lúc này đang thấy lồng ngực mình đau nhói như từng vết đâm vào trái tim, đến nghẹt thở. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, tiếng nấc nghẹn ngào không thành tiếng, khiến cho ai chứng kiến đều thấy xót xa não nề. Từ ngày gặp lại Quang Tường, chính là người chồng kiếp này của cô, người mà cô yêu hơn cả bản thân mình, nguyện gắn bó cùng nhau keo sơn không rời, giờ đây đối mặt cùng anh, nhưng cô lại không thể dù chỉ là một ánh mắt nhìn trìu mến hoặc 1 cái ôm thật chặt sau bao năm xa cách. Tất cả đều dồn nén như một cái lò xo ép vào trái tim cô, mà giờ đây như được bung bật mạnh khiến tâm can cô gái như vỡ nát từng mảnh vụn. Cô gái nhìn ngắm như thể không chán, từng đường nét trên gương mặt anh, cái gương mặt không hề thay đổi kể từ cái ngày anh rời xa cô, chỉ có nước da trắng hồng hào hơn và đôi môi đỏ mộng tạo nên sự tương phản nổi bật. Cô gái rung rung đặt nhẹ đôi môi dàn dụa nước mắt của mình lên đôi môi đỏ mộng đang khép hờ của anh. Cô từ từ ngả người xuống, đặt nghiêng gương mặt mình vào nơi trái tim anh, đôi mắt từ từ đóng lại, như muốn lắng nghe nhịp tim của anh và cũng là để cảm giác cái hơi ấm quen thuộc ngày nào. Còn gì đau khổ hơn là nhìn người mình yêu, người thề non hẹn biển kết tóc se duyên, người là cha của đứa con mình. Giờ đây nhìn cô với đôi mắt xa lạ, không một chút vấn vương quen biết. Đang mải miết chìm đắm về quá khứ, bất giác cơ thể Quang Tường cựa mình, khiến cô gái giật bắn mình thẳng lưng và đứng phắt dậy bước đi thật nhanh về phía xa anh hơn. Quang Tường tỉnh lại, thấy đầu óc mình còn đau nhức, vừa định hình lại chuyện gì đang xảy ra, thì anh nhận ra cô gái đã về và ngồi bên cạnh võng đưa con. Anh nhạt nhẽo hỏi như thể không cần nghe câu trả lời - Cô đã về rồi à? Cô gái cũng không nhìn về phía anh như thể giấu đi đôi mắt còn đỏ hoe vì nước mắt, cô đưa ánh nhìn về phía đứa con đang ngủ say trả lời buồn bã - Anh tỉnh rồi à? Anh có đói không? Tôi đã mang thức ăn về cho anh trên bàn đấy. Quang Tường đưa mắt về chiếc bàn ọp ẹp, nhìn thấy một túm lá gói bên trong là mấy củ khoai lang nướng có mùi thơm xộc vào mũi làm anh có cảm giác đói. Anh bước tới bàn ngồi xuống vừa bóc vừa thổi của khoai ăn mà trong lòng có một chút cảm động vì cô gái ấy tốt bụng với mình, cũng biết quan tâm lo lắng cho mình. Cô gái đợi anh ăn xong củ khoai liền bảo - Anh xem con dùm tôi, tôi đi nấu cơm. Quang Tường nhìn cô gái, gật nhẹ đầu đồng ý, với ánh mắt sáng long lanh anh bắt gặp đôi mắt phượng đẹp như mùa thu trong vắt nhưng lại đượm buồn chất chứa.

Anh đến bên chiếc võng đưa bé ngủ, chợt thấy đầu bé con nằm ngoắc nghẻo sang một bên, sợ bé mỏi cổ nên anh khòm người nhẹ nhàng nghiêng đầu bé thẳng lại thì cảm giác như một vòi nước bắn mạnh vào mặt, nóng nóng và mùi khó chịu. Với Tính cách sạch sẽ như anh thì không thể chịu đựng nổi khi bi trẻ con chạm vào người chứ đừng nói tới là bắn uế lên người anh. Nhưng sao hôm nay anh lại thấy không còn khó chịu, anh chỉ thấy bất ngờ và xem như chuyện bình thường, anh ra trước sân múc nước mưa trong chiếc lu sành rửa đi rửa lại đến khi không còn ngửi thấy mùi khai khai trẻ con thì quay gót vào nhà đảo mắt xuống bế bắt gặp hình ảnh Các Ngọc Lý cặm cụi thổi bếp nấu cơm, cái bóng dáng thoăn thoắt khom khom người đưa mặt vào cái lò thổi lửa, gương mặt thanh tú ửng đỏ vì than nóng khiến nàng có phần xinh hơn. Bóng dáng này thật sự rất thân quen trong tâm trí, anh cảm thấy tình thương của trong anh có chút xốn xang, trái tim anh như thôi thúc anh chạy đến ôm cô ấy vào lòng. Anh đang có chút thoáng thất thần trong lý trí thì đã thấy mâm cơm còn phảng phất khó trắng nhẹ nhẹ trên nồi cơm trắng và tô canh khoai. Khung cảnh này, mùi vị này, cảm giác một gia đình ấm áp này quen thuộc như đã từng xảy ra trong cuộc đời anh.
 
Chương 1:


Quang Tường từ lúc sinh ra đã ít nói ít cười, gương mặt khôi ngô thanh tú, nhưng toát lên vẻ lạnh lùng như băng. Trí tuệ thì hơn người, học giỏi nhất thành phốmộng mơ Katan. Lúc nhỏ đi đến đâu đều được các bà cô bà thím thích nựng bồng, xin vía để được đứa con giống vậy. Lớn chút đi mẫu giáo đã có bạn gái tuyên bốđòi cưới Quan Tường. Suốt thời gian đến trường thì trí tuệ và sắc đẹp của Quang Tường luôn nổi bật dù ở bất cứ nơi đâu. Càng lớn thì Con gái thầm thương trộm nhớ bởi mái tóc bồng bềnh lãng tử, có một chút phong trần xoăn đôi ba cộng trước trán. Đôi mắt to đen sâu thẳm như biển xanh không có bờ bến. Thân hình vạm vỡ cân đối mạnh mẽ như thể bờ vai vững chắc cho ai đó dựa vào. Giọng nói ấm áp trìu mến, nhẹ nhàng, và nụ cười lạnh lùng nhưng cũng đủ chết bao người bởi vì đôi môi mộng trên vành vôi hiện rõ đường cong, ẩn hiện cái răng khểnh duyên dáng trắng sáng. Đã nhiều cô gái chủ động theo đuổi, bạo lực có, khổ nhục kế có, yểu điệu thục nữ có, cá tính có, xinh đẹp có, học giỏi có.. Nhưng tất cả đều nhận về một sự im lặng, Anh đi về một cõi chỉ chú tâm học hành, duy nhất có một người bạn thân là Hiểu Thanh. Hiểu Thanh cũng là 1 chàng trai không kém, nhưng so với Quang Tường thì chỉ là backround mờ nhạt. Ngày tháng trôi đi hai chàng trai gắn bó cùng nhau thân thiết và cùng tiến, học hành đỗ đạt, công việc ổn định. Hiểu Thanh cũng đã kết hôn và có một cô con gái nhỏ, còn Quang Tường vẫn một cõi đi về mặc cho bao cô gái thổn thức chờ mong một cái đưa mắt tình cảm của anh. Gia đình vẫn thúc ép cậu con trai độc nhất mau chóng kết hôn để họ có cháu bồng bế, nhưng anh phản ứng gay gắt và nhất quyết không lấy vợ. Bởi vì anh không thích vướng bận, Không thích bị kiểm soát, không thích con gái suốt ngày đẽo lẽo than phiền trách móc, càng không thích sự bề bộn và sự quấy phá của trẻ con. Với một người cực kì sạch sẽ như anh thì không bao giờ để ai chạm vào người mình và cả mùi cơ thể của ai đó khi đứng gần. Với anh hôn nhân gia đình như một gánh nặng và trói buộc cuộc đời. Anh vẫn thường gặp Hiểu Thanh vào cuối tuần cùng nhau đi câu cá, ngao du những miền sông nước, thiên nhiên thơ mộng. Anh yêu thích cỏ cây hoa lá, yêu động vật, thích cảm giác thanh bình, bởi vì anh và Hiểu Thanh có tham gia khóa học Thiền.

Nhắc tới lớp thiền phải nhắc tới thầy giáo là một ân sư đối với Quang Tường, Thầy cũng đã già, mái tóc trắng tinh, đôi mắt nhân từ, luôn nhìn Quang Tường với vẻ mặt đăm chiu suy nghĩ. Thầy nói:

- Con may mắn được ban cho tướng tốt, bản tính nhân hậu hiền lương nhưng con còn nhớ ký ức mình không?

- Dạ tại sao thầy lại hỏi vậy ạ? Con không hề thấy mình có điều gì khác lạ. Nhưng trong lòng con duy nhất chỉ luôn cảm thấy buồn day dứt mà không hiểu lý do

- Thiên cơ bất khả lộ, con cứ chăm chỉ học Thiền đi rồi mọi cánh cửa sẽ mở.

Thầy bước đi để lại trong anh một dấu chấm hỏi lớn, và càng ngày anh càng cảm nhận được không điều gì trên thế gian này khiến anh thấy vui thật sự. Trong lòng anh luôn nặng trĩu một niềm đau, có những đêm thức giấc anh trằn trọc nhìn lên trần nhà, suy nghĩ lời thầy nói và mong tìm được đáp án
 
Chương 2:


Hôm nay là thứ 7 cuối tuần cũng như mọi khi, Quang Tường và Hiểu Thanh cùng hội Thiền định của mình gặp nhau tại quán cafe Laficen ở cuối con phố, nơi đây có nhiều hội yoga, hội cờ tướng, hội hoa lan, hội bình thơ.. tất cả đến đây như một thông lệ, giữ trật tự và riêng tư. Họ tận dụng mỗi góc riêng để hàn huyên và ngắm cảnh nơi tách biệt phố đông người và ồn ào bởi những tiếng rao bán hàng rong, tiếng hát karaoke của hàng xóm. Nơi đây diện tích 3000 mét vuông, cây cổ thụ rợp bóng, chim bay về hót líu lo. Ở cái đất thành phố mộng mơ này thì nơi đây không phải là nơi hiếm tìm. Nhưng điều đặc biệt là nơi đây có người chủ quản rất hiểu đời, hiểu đạo. Anh ta thiết kế quán cafe rất tinh tế, có một chút cổ kính ở cánh cửa mới bước vào, nhìn tổng thể toát lên vẻ cổ đại thời xa xưa, nhưng khi bước vào từng không gian riêng lại bắt gặp nét hiện đại sang trọng, đẳng cấp một cách nhẹ nhành như một thiếu nữ yêu kiều. Thật khiến cho người ta cảm thấy rạo rực và có ý thơ, có sinh khí, có nội lực cho khách đến đây. Quay lại với nhóm của Quang Tường, cuối tuần thường ghé vào đây gặp nhau để nói về thiền định của mình, một trong số người học Thiền tinh tấn nhất là Quang Tường. Các anh em trong hội đều muốn nghe Tường chia sẻ cách học, cách suy nghĩ và cách hành thiền. Đôi khi may mắn mới được gặp sư phụ vì sư phụ thường đi khắp các nước để hoằng pháp. Ông biết Quang Tường là học trò có tư chất và có căn cơ nên sư phụ đặc biệt tin tưởng, cho Quang Tường thay mặt mình chia sẻ cùng các đồng môn.

Trước khi vào chuyên môn đàm đạo thì mọi người thường hỏi nhau về sức khỏe, công việc, gia đình.. đại loại sẽ là thế này _ Anh Thiên Đàm lên tiếng hỏi Hiểu Thanh

- Dạo này thấy chú Thanh có vẻ thiếu sinh khí, nước da tối hơn, đôi mắt thâm quầng đấy, có việc gì không ổn phải không? Chú có thể nói cho các anh em nghe xem giúp được gì không?

Thanh nhìn Quang Tường xong quay sang trả lời: - Dạ, anh đúng là tinh tường, không gì qua được mắt anh. Đúng là cả tháng nay em mệt mỏi với thằng con út, mới sinh, nó ốm suốt anh ạ. Vợ em thì sức khỏe yếu lại không có sữa, nên em phải phụ chăm con pha sữa thức suốt đêm. Nhiều lúc nghĩ tự do như Quang Tường có khi lại sướng.

- Anh Đàm nhìn lên trời cũng thở dài, con nhỏ thì khổ rồi, phải đến 6 tuổi thì bớt được một chút khổ. Như anh đây đã vì chuyện con cái mà vợ chồng gây nhau suốt ngày đến lúc không chịu nổi, tình cảm cũng vơi dần, áp lực cuộc sống lại thêm nặng nề tâm lý khiến cho anh và vợ ngày càng xa dần không thể quay đầu. Giờ mỗi người mỗi nơi nhưng vẫn cứ dính líu con cái chưa chấm dứt được mối dây ràng này.

Nói tới thì Linh Kim lên tiếng: - các anh thanh niên còn than vậy em chỉ tưởng con gái tụi em mới khổ với chồng con thôi. Ngày 8 tiếng đi làm về nhà em xoay như chong chóng sáng 5h đã thức lo con cái ăn uống đi học, mình còn đi làm không kịp giờ. Chiều 5h về đón con, ghé chợ, về cơm nước đến 8h mới được ăn cơm, mà có được hết việc đâu, lau nhà, rửa chén, giặt đồ bề bộn. Không đêm nào mà em được ngủ trước 11h. Nếu một tháng, 2 tháng, 5 tháng thì còn cố gắng, đằng này cả năm này qua năm khắc. Khiến em thấy kiệt quệ sức lực và không thể nào thoát ra được cái guồng quay này. Cũng may có lớp thiền này giúp em một phần nào lấy lại cân bằng cuộc sống.

Cả hội đều nói chuyện như thể có ai đó chia sẻ bớt gánh nặng và áp lực gia đình, để tìm được tiếng nói chung và an ủi nhau vượt qua. Chỉ duy nhất có Quang Tường không lên tiếng, có thể do anh chưa có gia đình, nên anh không có trải qua những khó khăn đó, hoặc anh không muốn lên tiếng vì lại bị hỏi dồn khi nào cưới vợ? Bài ca muôn thuở lấy vợ sinh con cho ông bà có cháu bồng.

Cuối cùng thì cũng quay về La Mã, anh Trương Tín quay sang hỏi Quang Tường: - Chú khi nào lấy vợ? Hay tính ở vậy cho gái nó thèm?

Cả hội cười giòn như vừa quên hết những nỗi niềm riêng của mình, bao nhiêu người xen nhau nói chú Tường nhà mình tài sắc vẹn toàn sao các cô gái không thấy mà núm lấy nhỉ? Hoặc có người nói chắc tại chú ây kén quá thôi, chứ người như chú ấy thiếu gì gái theo. Quang Tường không nói gì chỉ biết hít sâu và thở nhẹ như thể nén giữ một nỗi niềm tâm sự

- Em thấy ở một mình khỏe, con gái rắc rối phức tạp, sáng nắng chìu mưa chìu không nổi. Con cái là nợ nghiệp lại phải trả tới khi về trời mới hết được, cũng phải xác định sau này già vô viện dưỡng lão. Đi làm công việc áp lực mệt mỏi về nhà bị tra tấn vợ réo con khóc la, em thấy phí một đời trai. Tường nói rồi nhìn lên con chim nhỏ đang hót ríu rít trên rặng cây liễu.

- Hiểu Thanh lên tiếng: Chắc tại bạn em chưa gặp đúng duyên đúng người thôi, chứ gặp đúng người rồi thì biết khổ vẫn chui vô.

Quang Tường mắt vẫn nhìn về phía con chim nhỏ đang hót, miệng mỉm cười nói: Em ước sao có thể thoát khỏi kiếp luân hồi, chốn nhân gian này nhiều thị phi mỏi mệt quá. Chắc không lấy vợ các anh ạ, em không thể nào yêu được, gặp con gái em không thấy cảm xúc mà chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị, chắc kiếp này em không mắc nợ duyên. Do vướng bận còn cha mẹ già nên mới phải đi làm và giữ tròn chữ hiếu, nhiều lúc muốn lấy vợ đại cho ông bà vui, nhưng nghĩ lại làm vậy gây thêm đau khổ cho cô gái ấy. Thôi không nói chuyện của em nữa nha, các anh chị nói em nghe tuần rồi có ai ngồi thiền đều đặn không? Có hiện tượng gì lạ không? Nói em nghe để em chấn chỉnh

Mọi người đều đồng thanh kiểu như một nội dung, Thiền khó quá em ơi, anh, chị ngồi mãi tê hết chân nhưng không thấy gì lạ, chỉ thấy buồn ngủ ghê gớm. Người thì nói: _ chỉ thấy đầu óc chạy loạn xạ, suy nghĩ đủ thứ trên đời, chuyện gia đình, chuyện cơ quan, chuyện bực tức đâu đó tràn về. Cả hội cười rôm rả, chỉ có Quang Tường là nghiêm mặt nói

- Thiền là một trong những cách giúp các anh chị lấy lại cân bằng cho cuộc sống, và nếu nói theo phật pháp thì Thiền là nhờ vào chú tâm hơi thở có thể giúp ta định thân - tâm - ý và dần dần sẽ giúp ta khai ngộ tâm trí, có thể mở được con mắt thứ 3 để nhìn về tiền kiếp, để có thể giải thoát luân hồi. Hôm nay sau khi hành thiền em sẽ chia sẻ cho anh chị nghe về những cảnh giới của một người hành thiền trải qua, có thể là phạm thiên quy và làm cho em mất nhiều công đức. Nhưng em muốn các anh chị có niềm tin tuyệt đối và quyết tâm tu luyện để có thể đạt được thành tựu.

(mời bạn xem tiếp chương sau)
 
Chương 3:
Khi nói tới thành tựu về thiền định thì thật sự mọi người đều tin tưởng vào Quang Tường. Bởi vì Tường thường kể cho mọi người nghe về những cảnh giới mà Tường đã trải qua. Tường có khả năng nhìn thấu tiền kiếp và quá khứ của những người đối diện, nhưng không bao giờ anh nói ra. Anh chỉ có thể hướng dẫn mọi người cách thiền và cách giải tỏa các mối lo ngại trong cuộc sống, tháo gỡ các nút thắt trong các mối nhân duyên tiền định oan gia trái chủ. Để giúp người giúp đời cả người phàm và người đã mất được tháo gỡ mọi ân oán. Cũng như lời sư phụ đã nói trước khi rời đi, Tường có căn cơ nên được sư phụ truyền trao hết tâm lực để khai mở được con mắt thứ 3. Theo thông lệ trước khi được nghe Quang Tường hóa giải những nút thắt cho từng người thì cả nhóm cùng truyền nhau năng lượng sau đó tập trung đi vào Thiền định. Mỗi người sẽ đi được cảnh giới khác nhau.. cùng ngồi tư thế kiết già, nhẩm đếm 1.. 2.. 3 từ từ nhắm mắt lại, chú ý vào hơi thở hít vào.. thở ra.. thả lỏng cơ thể và.. cả nhóm đi vào bài Thiền.

Chưa đầy 5 phút, Anh Trương Tín là không tập trung nhất, vừa nhắm mắt đã thấy ngứa ngáy khó ngồi yên, anh mở mắt ra nhìn quanh chợt thấy con ruồi bay qua bay lại trước mặt Linh Kim, anh ta lén quan sát xem Linh Kim có phủi con ruồi đi không. Quả không làm anh thất vọng, Linh Kim liền mở to 2 mắt quắc sáng lấy tay đập con ruồi đậu trên mũi. Tín vui sướng mỉm cười trong sự đắc chí vì không phải chỉ có mình là người kém tập trung. Tín quay sang len lén nhìn a nh Đàm thấy anh Đàm chau mày cố gắng tập trung và miệng hơi mím lại, lưng ngồi thẳng, tay để đúng cách. Tín gật gù nghĩ bụng anh Đàm làm tốt, chưa kịp nhắm mắt lại để thiền tiếp thì Tín bắt gặp anh Đàm gật mạnh cái đầu, anh Đàm lại ngồi thẳng, sau 30 giây lại gật mạnh, thì ra anh Đàm đang ngủ gục. Tín lắc đầu nhìn qua Quang Tường, dáng ngồi kiết già, thân ngồi nghiêm trang vững trãi, nét mặt thanh thoát, an nhiên, ngồi bất động, gương mặt hồng hào đôi môi khép nhẹ như như nụ hoa còn e ấp, đôi chân mày không nhíu lại như Đàm mà cũng không trĩu nặng như Kim mà nó như nét vẽ trên gương mặt thanh tú của Tường làm toát lên vẻ đẹp làm cho Tín ngắm nhìn không thôi ngắm lên rồi lại ngắm xuống đúng đẹp từng centimet. Có lẽ nhờ nhìn Quang Tường như tiếp thêm nguồn năng lượng và noi gương, Tín cố tập trung từ từ nhắm mắt bắt đầu nhập thiền. Nói tới Quang Tường, cũng như mọi khi bước vào Thiền anh đều thấy những toàn thân nhẹ nhõm, bay bổng vô định, th.ân thể không còn cảm giác, mọi ý thức đều dừng lại ở hơi thở. Anh nghe được hơi gió mát thổi vào từng lỗ chân lông, cảm giác hòa cùng không gian vũ trụ, quán thân tâm ý niệm đều nhất quán, mọi tiến triển nhẹ nhàng giống như mọi lần rồi bỗng nhiên một sức hút như luồng điện hút xoáy anh vào không trung, mở mắt ra anh thấy mình trong một căn nhà xa lạ. Anh đưa mắt nhìn quanh thì giật mình nhìn thấy đôi mắt của một cô gái đang lo lắng nhìn mình, Cô gái ấy xa lạ anh chưa từng gặp bao giờ, lại ăn mặc kỳ lạ, áo dài đen yếm trắng khăn đóng, mái tóc chia làm 2 quấn tròn gọn gàng. Mọi nghịch cảnh và trái ngang, hỷ nộ ái ố, oan gia và nút thắt của Tường đều bắt đầu từ đây.


<còn tiếp mời đón xem chương 4>
 
Chương 4:

Quang Tường vừa mở miệng định hỏi thì cô gái ấy đã lên tiếng.

- Em tên là Các Ngọc Lý, đây là tiền kiếp của anh cách 100 năm. Chính em là người đã đưa anh quay lại đây để giải quyết mọi dây tơ vướng mắc giữa chúng ta.

Quang Tường có chút hoảng sợ, vì nghĩ rằng mình đang ở cảnh giới gặp phải yêu nữ hoặc oan hồn dễ làm mình lạc lỗi bị tẩu hỏa nhập ma, hồn không quay về được thể xác. Nhưng do được sư phụ truyền năng lượng thiền rất kiên định nên anh lấy lại bình tĩnh cố gắng trấn an bản thân và lên tiếng.

- Tôi và em chưa bao giờ gặp mặt tại sao em lại đưa tôi đến đây, tôi muốn quay trở về. Tôi còn nhiều việc phải làm xin hãy tha cho tôi.

Nói rồi anh liếc mắc nhìn quanh đã thấy cô gái ấy bồng trên tay một đứa trẻ không biết bên trong cái khăn quấn đó là bé trai hay bé gái. Nhưng Tường không bận tâm chuyện đó, anh nhất quyết tìm lối về vì sợ xuất hồn lâu sẽ gặp trở ngại và nguy hiểm đến tính mạng.

Như đoán biết trong suy nghĩ của Tường, Ngọc Lý lên tiếng: - Nếu anh muốn trở về anh phải giao ước với em một điều kiện, nếu anh làm được mặc nhiên anh sẽ được quay trở lại. Còn nếu không thì anh phải ở lại chốn này mãi mãi. Có nhiều điều tiên quy nên em không thể nói rõ điều gì cả, chỉ cần anh thực tâm thì sẽ hóa giải được tất cả.

Quang Tường không cần suy nghĩ liền hỏi, vậy em hãy cho tôi i biết điều kiện của em là gì?

- Anh chỉ cần làm cha của con em, chăm sóc con trai 3 tháng tuổi, thời hạn là 1 tháng. Tuy tôi biết anh rất ghét trẻ con và thích sạch sẽ, nhưng đây là điều kiện.

Quan Tường thất thần hỏi _ sao cô lại biêt rõ về tôi như vậy?

- Bởi vì tôi vẫn luôn theo dõi anh trong suốt nhiều năm qua. Cuộc sống của tôi luôn gắn liền với anh từng ngày ở thời hiện tại, nhưng vì chưa đủ căn duyên nên chúng ta không thể giao tiếp và tiếp xúc. Nay nhờ sự tu tâp của anh đạt đến đúng cảnh giới này thì chúng ta mới hội ngộ hôm nay.

Nhìn về phía đứa trẻ mà cô gái đang bồng trên tay, đung đưa qua lại, chiếc khăn quấn màu trắng dầy nồng nặc mùi sữa trẻ lẫn lộn mùi khai khai nước đái trẻ con, khiến anh rùng mình khi nghĩ đến những lần lau rửa giặt đồdơ cho trẻ con, màu vàng vàng hôi hám khiến anh bất giác rùng mình. Tìm đường thoái thác bằng cách nào? Anh quay sang hỏi_ liệu có còn điều kiện nào thay thế được không? Tôi thật sự chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.

Cô gái lắc đầu, và có chút nét buồn trên gương mặt khiến Quang Tường vừa áy náy vừa bất lực hỏi

- Tại sao tôi phải chăm đứa trẻ này, còn cô đi đâu, sao cô không chăm con cô?

- Đây là điều kiện duy nhất, nếu anh không làm được thì anh cứ xác định là mắc kẹt lại quá khứ này mãi mãi nhé. Còn lý do tại sao thì tôi không thể tiết lộ thiên cơ.

Chép miệng một cái, đành buông xuôi cho được việc. Quang Tường đành phải chấp nhận điều kiện mà cô gái bắt buộc để mong sớm được quay trở về, kéo dài càng thêm nguy hiểm cho tính mệnh của mình.

Cô gái bước đến trao đứa bé cho Tường, anh loay hoay xoay qua xoay về, tìm cách hứng lấy đứa bé mà vẫn chưa để bé lọt vào vòng tay to lớn của mình. Anh đưa 2 bàn tay hứng lấy bé như thể hứng một món đồ trên bàn tay, anh đưa thẳng tay ra vì sợ bị dính nước thánh và anh sợ nhất là bé ị dính lên người của mình. Anh cứ thế ngồi giữ em bé trên 2 bàn tay mà không biết xoay sở như thế nào. Anh nhìn về phía cô gái như thể trông chờ sự giúp đỡ, nhưng cô gái ấy thoát cái đã đi đâu mất dạng. Quang Tường thấy cánh tay mình mỏi rã rời, do phải gồng cứng mình để hứng bé. Anh rón rén đi nhè nhẹ, thậm chí còn không dám thở mạnh, vì sợ bé giật mình thức giấc lại khóc la om xòm, anh đặt nhẹ nhẹ xuống chiếc võng đan thời xa xưa rồi đưa vóng, tiếng kêu cót két làm bé giật mình thức giấc cựa mình, nhưng may mắn là bé không khóc, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh tò mò đưa ngón tay nhẹ nhàng lật chiếc khăn quấn ra xem rõ gương mặt bé cũng kháu khỉnh, nước da trắng hồng, cái miệng chúm chím như đang bú sữa mẹ, đối lúc lại nhoẻn miệng cười, gương mặt đáng yêu như thiên thần, bé ngủ no say, như cả thế giới bình yên trong khoảng khắc này. Anh nhìn xuống dưới thấy tay chân bé mập ú có ngấn, đang giật giật bàn chân. Anh lắc đầu ngao ngán, Anh thấy đời mình thật sự chấm hết nếu phải ở mãi đây chăm trẻ con. Anh đứng phắt dậy rảo bước ra ngoài mái hiên, nhìn lại căn nhà tranh trơ trọi không có lấy một thứ gì có giá trị. Anh nhìn quanh thấy ở xa xa mới thấp thoáng cách nhau một cái nhà. Anh đang định quay lưng bỏ chạy mong tìm được lối thoát thân cho mình thì va phải 1 chú bé, khiến cả hai ngã nhào về 2 phía. Cậu bé khóc la ăn vạ vì chú đã làm rơi mất con bướm mà chú cất công rình bắt bao lâu. Quang Tường liền vội vỗ về cậu bé, hứa sẽ bắt trả lại cho cậu bé con bướm ấy, và nhân tiện hỏi han dò la về cuộc sống hiện tại ở nơi này. Cậu bé trợn tròn mắt nhìn Quang Tường như thể một sinh vật lạ, bởi vì cậu chưa từng thấy ai ăn mặc kỳ lạ như chú này. Chú mặc chiếc ao thun có in hình bầu trời xanh, chiếc quần Jean xanh và đôi dầy thể thao màu trắng muốt, mái tóc của chú cũng không giống ai nơi đây, răng của chú cũng trắng tinh như chiếc áo trắng mà chú bé đang mặc. Đứa bé đang còn mải nhìn về phía con người lạ lẫm và kỳ quặc này thì Quang Tường lên tiếng

- Nhóc con, cho chú hỏi con tên gì? Nhà ở đâu?

- Con tên Tèo, nhà con ở đằng kia. Chú bé chỉ tay về phía căn nhà nhỏ xíu xa xa phía rừng rậm. Chú bé quay sang hỏi, chú là ai?

- Chú tên Tường, nhà ở đây, Tường cũng chỉ về phía căn nhà trước mặt.

Tèo mừng rỡ reo lên, - A nhà cô Ngọc Lý đấy, nhưng sao cháu chưa từng thấy chú ở đây bao giờ.

- Cháu có hay sang nhà cô Lý chơi không? Nhà cô Lý có mấy người? Đang hỏi dồn dập thì cậu bé đã đứng lên phủi phủi mấy cái chạy mất, vừa đi vừa nói vọng lại. - Ngày mai cháu lại đến chơi, giờ cháu phải về nhà trông em, không thì mẹ đánh đòn cháu.

Quang Tường đành buồn rầu quay vào nhà, bởi vì anh chưa biết phải bắt đầu từ đâu để tìm được lối thoát cho mình, hoặc là mình tự tìm lối thoát quay trở về hoặc là mình phải làm theo điều kiện của Các Ngọc Lý. Đang chìm trong suy nghĩ thì cô bé con chợt khóc thét làm Quang Tường giật nẩy mình, anh luốn cuống chạy tới chiếc võng thấy bé con đang gào khóc, anh dỗ đủ cách nhưng bé vẫn càng ngày càng thét lớn, làm anh thấy mình như bất lực, anh chợt nghĩ chắc là bé đói sữa nên liền đi lục lọi tìm bình sữa, nhưng thời xa xưa làm gì có sữa để bé uống như thời của anh. Anh bứt đầu bứt tóc nôn nóng mong mẹ bé quay về, anh ra sân ngóng rồi lại quay vào dỗ bé, bé khóc đến khan tiếng đói lả mà mẹ vẫn chưa về. Anh chợt nhớ ra nhà cậu bé Tèo cũng có em bé, anh vội bế bé chạy nhanh về phía căn nhà của Tèo. Đến nơi anh gặp một người phụ nữ đang cho con bú, vừa hát ru bài à.. à.. ơ.. đúng đưa theo tiếng võng. Anh liều bước đến xin cho bé con bú sữa nhờ, người phụ nữ thấy tội đứa bé đã đói lả và khóc không thành tiếng nữa, nên vội vàng cho bé bú mà chưa để ý tới người đàn ông xa lạ kia. Người phụ nữ chỉ biết đón vội đứa bé và quay mặt vào trong cho bé bú, cô nói vọng ra ngoài, sao anh để con anh đói đến mức này, mẹ bé đâu? Lần sau mà như vậy anh cứ đưa con sang đây, bé nhà tôi bú không hết sữa, đừng để con anh đói lả vậy nguy hiểm lắm, ở đây ông thầy lang ở xa lắm. Nếu kẹt quá thì cho bé uống nước cơm tạm cũng được, đừng để con anh đói quá nhé.

Chợt Quang Tường thấy sống lưng lạnh lạnh như thể có cơn gió lạ đi qua làm người ta cảm giác rờn rợn, Quang Tường nhìn ra phía sau nhà của người phụ nữ thấy treo một cái đầu lâu con bò rừng 2 mắt trợn ngược nhìn chằm chằm về phía anh.
 
×
Quay lại
Top Bottom