CHAP 4: TÔI THỰC SỰ RẤT GHÉT CẬU
Tôi không về lại kí túc xá được vì mất thẻ nội trú, thế là tôi đành phải ngủ lại ở nhà hắn. Hắn nhường cho tôi căn phòng, còn hắn thì ôm gối ra ghế sofa ngủ. Tôi tự dưng cảm thấy có lỗi, nhưng biết sao được. Tối đó tôi lại khó ngủ, nửa vì nơi lạ, nửa vì có phần không an tâm.
Sáng hôm sau, tôi tự nhủ là mình sẽ dậy sớm để bắt xe bus đi học. Nhà hắn cũng không xa trường mấy, tôi đoán chắc chỉ tầm 5km là cùng. Tuy nhiên, cái đồng hồ báo thức của tôi lại không reo, quái lạ! Tôi chạy nhanh xuống phòng vệ sinh, nghĩ trong đầu rằng mình sẽ cố đánh răng và thay đồ cách nhanh nhất có thể. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế sofa giữa nhà, có vẻ hắn khá là vui khi thấy tôi luống cuống kiểu như thế này.
- Cậu làm rơi đồ kìa! – hắn hướng ánh mắt xuống sàn nhà khi tôi đang gấp gáp mang quần áo vào buồng tắm, tôi hốt hoảng, cố nhìn quanh tìm kiếm. Lỡ đâu rơi phải nội y xuống sàn thì tôi có lẽ nên đặt sẵn cho mình một cái bia mộ ghi là chết vì mất mặt thôi.
Sau vài giây xoay người tìm kiếm mà không thấy, tôi mới phát hiện ra là mình đã bị ăn một quả lừa ra trò. Nhưng lúc này không phải lúc để tôi có thể trả thù hắn, tôi chỉ lườm hắn một cái rõ sắt. Hắn đáp lại ánh mắt của tôi bằng cái nụ cười kinh điển đó. Nếu tôi không gấp rút chuẩn bị đến trường thì có lẽ tôi đã xoắn tay áo lên và cho hắn vài đòn karate cho bỏ ghét.
- Sắp 7 giờ rồi đấy! – dường như hắn đọc được những suy nghĩ của tôi từ nãy đến giờ, hắn lên tiếng trong khi mắt hướng về chiếc đồng hồ cổ được đúc bằng đồng nguyên khối treo ở giữa nhà, kiểu như lấy nó làm bằng chứng cho việc nếu tôi cứ tiếp tục lườm hắn thì kẻ có hậu quả xấu sẽ là tôi vậy.
Tôi đành nuốt quả tức xuống bụng, đi thật nhanh vào phòng tắm. Tôi chuẩn bị xong và bước ra, hắn vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế, nhìn tôi.
- Nhanh đấy, đi thôi nào!
- Gì? – tôi nhìn hắn, trong khi tay còn gài dở chiếc huy hiệu của trường vào áo sơ mi.
- Chỉ còn có 10 phút nữa, cậu định đi xe bus kiểu gì? Hay là đi bộ? – hắn tiến về phía tôi, khom người và gài cái ghim của huy hiệu lên ngực cho tôi.
- Cậu… - tôi thực sự không kịp phản ứng trước hành động của hắn, bất giác tôi cảm thấy mặt mũi nóng bừng lên.
- Đi thôi, Ares không phải là người thích đến muộn nhỉ? – hắn tỉnh queo như không có chuyện gì, rồi quay đi ra cửa. Chiếc Veneno đã chờ sẵn ở đó. Hắn mở cửa ra, rồi quay nhìn tôi – Nào, lên xe thôi.
Chúng tôi đến trường bằng chiếc Veneno Roadster của hắn. Tôi thực sự rất thích chiếc xe này và đã định thử hỏi hắn để được lái nó nhưng chợt nhớ là mình vẫn chưa có giấy phép điều khiển ô tô. Với lại tôi còn cáu chuyện lúc nãy nên cũng không thèm mở miệng nói với hắn một câu nào. Hôm nay hắn cũng khá im lặng, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn tôi qua tấm gương trước xe rồi cười. Tôi ghét phải nói đi nói lại điều này nhưng tôi ghét cái nụ cười ma mãnh của hắn.
- Nhìn kìa, hôm nay hoàng tử Matsuda chở ai đi học thế nhỉ? – tiếng bọn con gái bàn tán xì xào khi chiếc xe vừa lăn bánh vào cổng trường. Thôi chết, nếu để bị phát hiện thì coi như tôi toi!
Chiếc Veneno Roadster này quả thật là thu hút mọi ánh nhìn mà, khi những bạn nữ đó vừa cất tiếng lên thì lập tức tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn vào chiếc xe, họ đang cố xem xem ai lại là người đi cùng hắn sao? Chà, về cái khoản giàu có và nổi tiếng của hắn thì đúng như Megumi nói thật, tôi nhớ có lần cô bạn nói hồi trung học người ta gọi hắn là “hoàng tử” gì nữa kia, nghe tởm thật. Tôi đành khom người xuống, cố giấu mình phía dưới cái ghế. Khẽ ngước nhìn lên, tôi thấy hắn đang nhoẻn miệng cười, lại còn cười rất tươi nữa chứ! Trông hắn đắc chí ra mặt. Hừm, tôi sẽ trả thù… những ngày tới tôi nhất quyết sẽ dậy sớm để đi xe bus chứ nhất định không để chuyện như vậy xảy ra nữa.
Tiếng động cơ tắt và xe không còn di chuyển, tôi đoán là đã đến bãi đỗ xe. Tôi định ngồi dậy nhưng khi vừa nhìn lên, tôi nhanh chóng khom người xuống: vẫn còn hàng tá con mắt dõi theo, sự nổi tiếng đáng chết của hắn đang hành hạ tôi! Cứ như thế thì làm sao tôi vào lớp được. Hắn ta khom xuống nhìn tôi, và bảo:
- Nào, đứng dậy đi.
- Cậu điên à? – tôi quát hắn, trong khi mặt cứ úp sát vào đùi.
Hắn ta im lặng, tôi ngước nhìn lên: không phải hắn định xuống xe và bỏ lại tôi ở đây đó chứ? Nhưng dường như hắn chỉ chờ ánh mắt của tôi ngước lên, chạm vào mắt của hắn để mà mỉm cười. Về cái khoản ít nói, lạnh lùng và kiệm nụ cười thì tôi hẳn là Megumi đã lầm về hắn. Hắn đưa tay nắm lấy hai tay tôi, kéo tôi ngồi lên trong khi tôi vẫn cố che kín mặt. Hắn đưa một tay luồng qua những sợi tóc vàng kim của tôi, ôm lấy đầu tôi rồi áp mặt tôi vào người hắn.
- Như thế này thì không ai thấy được đâu.
Hắn nói, rồi nhẹ nhàng kéo tôi xuống xe, vẫn trong tư thế đó. Tôi hình như có nghe được tiếng tim hắn, một chút: nó đập khá nhanh. Tôi không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà tôi cũng đặt tay lên ngực và phát hiện tim mình cũng đập nhanh như vậy. Khi đoán được là không còn ai nhìn theo, tôi xô hắn ra khỏi người mình. Tôi nhìn quanh một lần nữa: không còn bất cứ ai theo dõi nữa, rồi thở phào nhẹ nhõm.
- Ổn rồi đó, cậu vào lớp trước đi. – hắn nhìn tôi, vẻ mặt hắn có gì đó vui vui rất lạ. Tôi nhớ lại chuyện lúc nãy, nhưng rồi nhanh chóng kéo mình ra khỏi mớ suy nghĩ vớ vẩn đó và bước vào lớp.
_________________
Trưa hôm đó, tôi chờ Megumi ở vườn hoa của trường. Trời vào cuối đông nhưng buổi trưa vẫn khá nóng, và việc ngồi ở thềm đá, dưới gốc một cây rẻ quạt là lựa chọn lí tưởng của tôi lúc này.
- Chào Ares.
Một giọng nam phát ra từ phía sau, tôi quay lại.
- Ơ, anh Hiroki?
Asou Hiroki là đàn anh trung học của tôi. Anh Hiroki là một người rất thông minh và có khiếu hài hước. Tôi và anh ấy khá thân, tuy nhỏ hơn anh ấy tận 2 tuổi, nhưng ngay từ năm nhất trung học, tôi đã được trường chọn vào đội tuyển tham dự giải Olympic các môn khoa học tự nhiên toàn Nhật Bản, khi ấy anh Hiroki đã là năm ba. Anh Hiroki lúc nào cũng tìm cách chọc tôi cười mỗi lúc tôi gặp những bài toán khó, và cũng là người trực tiếp kèm cặp cho tôi. Anh ấy nhanh chóng bước đến, ngồi xuống cạnh tôi trên thềm đá:
- Từ dạo anh lên Đại học bọn mình ít gặp nhau hẳn, anh cũng không ngờ là chúng ta lại được học chung trường lần nữa. – anh Hiroki nhìn tôi và cười, nụ cười của anh ấy lúc nào cũng thật tươi và ấm áp.
- Vâng ạ, em cũng quên chưa nói với anh. – tôi nhìn anh ấy, và cười đáp lại. – Mà anh Hiroki tiếp tục theo đuổi toán học nhỉ?
- Ừ, anh học Toán, và đang cố lấy bằng đôi IT đây.
- Anh Hiroki giỏi thật.
- Ares thì sao? Anh nghe nói là Vật lí phải không?
- Vâng.
Thực sự, những lúc nói chuyện với anh Hiroki, tôi có cảm giác mình khác hẳn: thoải mái và tự nhiên hơn với bất cứ ai hết. Chúng tôi có thể nói chuyện với nhau hàng giờ liền về khoa học, thiên văn, toán học mà không chán. Tuy là khoảng 2 năm trở lại đây tôi và anh ấy không có liên lạc gì thường xuyên, nhưng tôi vẫn nghe lũ bạn trung học nói là lúc nào có được kì nghỉ và về lại Kyoto, anh ấy cũng cố tìm cách liên lạc với tôi.
- Em có ở kí túc xá của trường nhỉ?
- Vâng ạ.
- Tốt thật, anh cũng ở đó. Chiều nay chúng ta có thể đi ăn chung chứ?
- Vâng. – tôi gật đầu , rồi đột nhiên giật mình: chiều nay chúng tôi… à là tôi và cái tên Matsuda đó phải về nhà hắn, và bây giờ tôi ở đây là để chờ Megumi mang hộ một số tập sách và đồ dùng lặt vặt ra. Tôi bắt đầu lúng túng – Ơ em…
- Chiều nay em bận rồi à? – anh Hiroki nhìn tôi, tôi rất thích cái nhìn của anh ấy: nó mang đến cho tôi cảm giác gần gũi và an toàn. Có dạo bọn nữ sinh của trường còn đồn đại chúng tôi là một cặp, nhưng tôi không quan tâm nhiều về chuyện đó lắm.
- À… dạ, cũng không hẳn…
- Vậy chiều nay tan học anh sẽ chờ em trước cổng, nếu em không tới được thì gọi cho anh nhé.
- Ơ, không cần vậy đâu anh Hiroki.
- Này Hiro, sắp đến giờ lên lớp rồi đấy! – tiếng của một bạn nam vang lên, anh ta đang đứng ở phía xa, hướng mắt nhìn chúng tôi. Tôi chắc đó là bạn cùng lớp với anh Hiroki. Anh ấy gật đầu với anh bạn đó.
- Không sao đâu, anh sẽ chờ mà. – anh Hiroki đứng dậy, khom xuống nhìn tôi. Ở cự li gần, trông anh ấy rất hoàn hảo, tất cả mọi chi tiết trên khuôn mặt đều hoàn hảo. – anh phải lên lớp rồi, chào em nhé.
- Vâng.
Tôi ngồi yên nhìn theo cái bóng anh Hiroki xa dần. Cũng có lúc tôi tưởng rằng mình thích anh ấy, mà cũng có thể lắm chứ. Tôi cũng chưa rõ cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng với tôi, anh Hiroki có gì đó thật đặc biệt.
- Này Ares, anh chàng đó là ai vậy?
- Sao?
Tôi nhìn sang, Megumi đã đến từ khi nào không biết, trên tay cô bạn bê một thùng gỗ khá to, đó là những thứ mà tôi nhờ Megumi xếp dùm để… - tôi ghét phải nói điều này – dọn sang nhà tên Matsuda Kei đáng ghét đó.
- Người quen của Ares à? – Megumi ngồi xuống, đặt chiếc thùng gỗ sang bên. Tôi biết cô bạn vốn tò mò của tôi định hỏi tôi bằng một câu hỏi thông thường như với những nữ sinh khác: “Bạn trai của cậu à?” nhưng Megumi đã cố chỉnh lại vì cũng khá hiểu thái độ của tôi đối với tình cảm nam nữ.
- À, đàn anh hồi trung học của tớ. Cảm ơn Megumi nhiều. – tôi nhìn chiếc thùng, cố tình đánh lảng sang hướng khác.
- Không có gì đâu, Ares. – Megumi cười với tôi, nụ cười của bạn ấy lúc nào cũng xinh đẹp và tỏa nắng, với những sợi tóc nâu bồng bềnh vươn trên má và đôi mắt khép hờ. – Mà cậu định chuyển đi đâu vậy?
- À… - tôi không biết phải nói sao với Megumi – Là trường trung học của tớ… Tớ có một số hoạt động bên đó, kiểu như là cắm trại qua đêm vậy… - tôi bắt đầu thấy lúng túng, nhưng cố giữ bình tĩnh. Tôi thực sự không giỏi nói dối cho lắm – Nên tớ phải cùng tham gia, vậy đó.
Tôi thở phào trong lòng, tôi rất ít nói, mà bạn biết đấy, điều đó cũng đồng nghĩa với việc rất ít nói dối. Megumi không chút nghi ngờ, bạn ấy nhìn tôi:
- À, thế thì Ares giữ sức khỏe nha, hôm nào mệt quá thì có thể khỏi lên lớp cũng được, tớ sẽ chép bài thay cho.
- Không, tớ… - tôi định nói là mình không có gì cần phải nghỉ học cả, nhưng tôi chợt nhớ lại lời nói dối lúc nãy - à, chỉ là các hoạt động bình thường thôi mà, tớ sẽ lên lớp đều đặn, sắp thi nên tớ không bỏ đâu.
- Ừ, Ares nhớ cẩn thận, đừng để như hôm trước…
- Hả?
- Hôm trước Ares bị bệnh, nên Matsuda đã đưa cậu về hẳn nhà ở Kyoto đúng không? Cậu ấy bảo là bố mẹ cậu gọi điện lúc cậu đang bị ngất trong khu rừng, họ biết chuyện đó nên nhờ cậu ấy đưa cậu về nhà, vì thế nên hai người mới về trước?
- À…ừ… - tôi nghĩ thầm: cũng may là tên Matsuda đó bảo với mọi người là đưa tôi về hẳn nhà tôi, chứ nếu như nói là ở nhà hắn thì…
- Thích thật… tớ vẫn chưa đi máy bay lần nào… - Megumi nói, nghe giọng cậu ấy có vẻ buồn, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại - Vậy thôi, chào Ares nha, tớ có việc phải đi một chút, lát nữa lên lớp gặp nhé.
- Ừ.
Haiz, tôi thở dài. Tôi biết lúc nãy Megumi buồn không phải là chuyện được đi máy bay nhưng là chuyện gã Matsuda đó thân thiết với tôi. Trời ạ, cầu mong sao chuyện tôi ở cùng với, à là ở tạm tại nhà cái tên đáng ghét đó không bị lộ ra. Megumi từng nói với tôi, lúc mà chúng tôi vừa vào đại học Tokyo này và quen biết nhau khoảng 1 tuần, rằng cậu ấy chọn đại học Tokyo và ngành Vật lí này chỉ vì gã Matsuda đó. Hai người họ từng học chung trường trung học, nhưng hắn ta – theo Megumi kể - nổi tiếng là lạnh lùng và ít nói, giống tôi vậy. Lại còn được hội nữ sinh thần tượng và lập cả một câu lạc bộ những người hâm mộ hắn nữa chứ, thật là kinh khủng! Megumi rất nhiều lần kể với tôi về hắn ta, và qua cái cách cậu ấy nói, tôi đoán Megumi thích hắn là cái chắc. Tôi lại không thể nào nghĩ được bằng kiểu gì mà cậu ấy lại có thể đi thích một cái gã như hắn ta được. Ngoài giàu có, học giỏi, có một chút điển trai ra thì hình như hắn chẳng được cái quái gì cả!
Tôi liếc nhìn cái đồng hồ của mình: 1 giờ 15, còn 15 phút nữa là đến giờ vào lớp. Tôi đứng dậy, ôm theo cái thùng đồ đạc linh tinh của mình, gửi nó trong phòng gửi đồ của trường và bước vào lớp.
Tan học, tôi bước nhanh ra khỏi lớp, hắn cũng đi ngay sau tôi. Đợi đến chỗ hơi vắng người, tôi quay sang hắn:
- Tớ sẽ đi xe bus về.
- Có việc gì sao? – hắn bước tới tôi vài bước, cúi nhìn tôi.
- Không, là việc riêng thôi. – tôi nói rồi quay lưng đi mà không để hắn kịp nói gì.
Tôi cố bước thật nhanh, đã quá giờ tan trường tận 15 phút, chắc là anh Hiroki đã đứng ở cổng chờ tôi lâu lắm rồi. Tôi vừa bước ra khỏi cổng đã thấy cái bóng cao lớn của anh ấy. Tôi tiến lại gần, định chào anh ấy nhưng bị sự ngạc nhiên làm cho im bặt: anh Hiroki mặc chiếc áo khoác bằng da màu đen – chiếc áo mà lúc anh ấy tốt nghiệp trung học tôi đã mua tặng.
- Ơ, em đến rồi à, Ares? – anh ấy chợt xoay người lại và phát hiện ra tôi đang đứng ngẩn người nhìn vào chiếc áo khoác.
- Anh Hiroki. – tôi lúng túng chào đáp lại. – Anh vẫn còn giữ nó sao?
- Phải. – anh ấy nói, nhìn chiếc áo khoác, nét mặt thoáng hiện lên một nụ cười – anh vẫn luôn mặc nó từ lúc đó.
- Vâng. – tôi cúi mặt, lúc này tôi không dám nhìn vào anh ấy, trong lòng đột nhiên có chút vui sướng lạ lùng. Tôi nhớ đến chiếc cúc áo thứ hai mà anh ấy đưa cho tôi trong ngày tốt nghiệp, cả chiếc mũ len màu đen mà anh ấy tặng tôi Giáng sinh năm đó. Tất cả đều được tôi cẩn thận cất trong ngăn tủ ở phòng mình.
- Chúng ta đi thôi, Ares. – anh Hiroki đưa tay cho tôi, và cũng tự nhiên, tôi đưa tay nắm lấy tay anh ấy.
Chúng tôi đi ăn ở một nhà hàng món Ý ở gần trường, đó là nơi mà lúc trước, có lần nói chuyện với anh ấy, tôi luôn bảo là sau này nếu không du học, tôi sẽ học ở đại học Tokyo và hôm nào cũng sẽ ghé qua nhà hàng đó để ăn.
- Em vẫn còn thích nơi này chứ?
- Vâng ạ. – tôi nói, nhìn xung quanh. Khung cảnh ở đây thật đẹp, đúng như những gì tôi tưởng tượng lúc trước về một nhà hàng món Ý xa xỉ. Tuy vậy, lúc ở Tokyo tới giờ, tôi vẫn chưa lần nào sang đây ăn.
Anh Hiroki gọi cho tôi những món mà tôi thích. Tôi không ngờ đã hai năm qua mà anh ấy vẫn nhớ như in những gì tôi nói khi đó. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, anh Hiroki chỉ mới học năm 3 nhưng đã được một số công ty công nghệ phần mềm mời về làm, tôi rất ngưỡng mộ việc anh ấy đã tự kiếm tiền trang trải việc học mà không cần nhờ vào bố mẹ. Chúng tôi mải mê trò chuyện cùng nhau, mãi đến một lúc sau, tôi liếc nhìn đồng hồ: đã sắp chín giờ, tệ thật! Tôi không muốn bị trễ xe bus, nên cố tìm lí do xin phép anh Hiroki về trước.
- À, cũng tối rồi, ngày mai em có một số bài phải học, em xin phép về trước... – tôi đặt li kem tráng miệng xuống bàn, định đứng dậy.
- Anh sẽ đưa em về, cùng ở kí túc xá mà. – anh Hiroki lại cười với tôi. Không thể nói gì hơn, tôi đành gật đầu đồng ý.
Chúng tôi cùng đi bộ về kí túc xá và tiếp tục trò chuyện rôm rả. Những câu chuyện cười hài hước và thông minh của anh Hiroki không bao giờ làm cho tôi ngừng cười được. Ở bên anh ấy lúc nào tôi cũng cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Đến cổng kí túc xá, tôi bỗng khựng lại.
- Có gì sao, Ares? – anh Hiroki quay sang tôi.
- À không ạ… - tôi cố tránh ánh mắt của anh ấy, nó khiến tôi khó mà nói dối được – Anh vào đi ạ, bạn cùng phòng của em bảo em chờ ở đây để mang hộ một số đồ lên phòng.
- Anh sẽ chờ với em, cứ để anh mang đồ hộ.
- Không…không cần đâu ạ. – tôi lắc đầu – cảm ơn anh hôm nay, anh cứ vào trước đi ạ.
- Ừ, vậy anh vào trước, cũng tối rồi, Ares nhớ cẩn thận nhé.
Anh Hiroki thả tay tôi ra, mỉm cười và vẫy chào tôi mãi cho tới khi khuất bóng sau những hàng rẽ quạt to trên con đường vào trong kí túc xá. Tôi thở phào, cũng may là anh ấy không phát hiện ra việc mình không còn ở kí túc xá, à là tạm thời không ở. Tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ: đã chín giờ mười. Trời ạ, hi vọng tôi còn bắt kịp chuyến xe bus cuối cùng lúc chín rưỡi. Tôi ngẩng đầu lên và vội vã chạy đến trạm xe bus, nhưng chợt dừng lại vì phát hiện ra chiếc Veneno Roadster đang chặn mình lại.
- Lên xe đi. – hắn ta hạ kính xe xuống chúc đầu ra ngoài.
- Không, tôi sẽ bắt xe bus. – tôi tránh cái nhìn của hắn, và đi tránh sang một bên, tiếp tục bước đến trạm xe bus.
- Cậu thích đi xe bus thật á? – hắn nói với theo.
Tôi cố đi thật nhanh, mặc kệ hắn ở sau lảm nhảm thứ gì. Khi tôi đến trạm xe bus, rất may chuyến xe cuối cùng vừa đỗ đến trước trạm. Tôi nhanh chóng bước lên xe: cả xe đông ngẹt người, tôi không còn cách nào khác phải đứng.
Thật ra tôi là đứa rất dễ say xe, lúc nào tôi cũng cố gắng chiến thắng cái chứng say xe đáng ghét đó nhưng cứ hễ đi xe bus một quãng khá xa là tôi lại nôn ra trò. Tôi đã tìm đủ mọi cách: từ uống thuốc chống buồn nôn cho tới ngửi những loại lá có tinh dầu,… Cuối cùng, tôi cũng tìm ra cách phù hợp nhất với mình: tôi đưa tay vào balo, cố tìm cái headphone của mình để gắn vào tai. Tôi biết được rằng việc đó sẽ làm giảm sự thay đổi áp suất trong tai, nhờ đó mà mình sẽ không bị nôn, nhưng trong lúc tôi còn đang bận lục lọi tìm chiếc tai nghe thì xe bus bỗng phanh gấp, tôi lảo đảo suýt chút nữa là ngã, may là có một bàn tay rắn chắc kịp đỡ lấy tôi từ phía sau, nếu không chắc tôi ngã ra sàn xe mất. Tôi chưa kịp nhìn rõ mặt vị ân nhân của mình và nói cảm ơn thì đã nghe bên tai cái giọng nói đó.
- Cẩn thận chứ.
Không nhầm lẫn gì nữa, đó đích thị là hắn. Cái gã đáng chết này có khả năng đeo bám tài tình thật! Giá mà đại học Tokyo không mời hắn đến học, tôi đoán, chắc là hắn sẽ được một trường đào tạo điệp viên của quân đội mời học là cái chắc.
- Bỏ tôi ra! – tôi cố nói nhỏ đủ để những người xung quanh không nghe thấy được, đồng thời cấu vào tay hắn một cái rõ đau, nhưng xem chừng như hắn không có phản ứng, tay hắn vẫn giữ chắc người tôi. Tôi thấy vết cào của mình hằn lên tay hắn một đường dài và sâu hoắm, cả rướm máu nữa. Chắc là khá đau, tôi tự dưng cảm thấy tội lỗi.
Do là chuyến xe cuối cùng nên người mỗi lúc một đông, chúng tôi bị ép như những khúc cá hộp vậy – đấy là tôi nói vui thôi, chứ thật ra thì…còn hơn cả thế nữa. Người ta đứng cạnh và thỉnh thoảng xô vào nhau mỗi khi chiếc xe phanh gấp. Tôi cũng bị xô thảm hại, điều đó làm cho cơn buồn nôn của tôi kéo đến mỗi lúc một nhiều hơn, và tôi muốn nôn ra hẳn nhưng vẫn cố kìm lại. Hắn đẩy tôi sát vào người mình, một tay choàng qua người tôi, một tay vịn vào thanh xà trên xe.
- Ưm… - tôi có cảm giác là mình sắp nôn đến nơi, những thứ trơn nhớt đó ở ngay cổ họng và cứ đợi để trào ra một lúc. Thật là thảm hại!
- Cố lên, sắp về đến nhà rồi. – hắn nói nhỏ vào tai tôi, hình như hắn biết là tôi bị say xe thì phải.
May mắn thay, lúc tôi sắp không thể ghìm nổi nữa thì đến nhà. Hắn dìu tôi xuống, và khi gần đến cửa thì tôi đẩy hắn ra rồi cứ thế là nôn. Tôi thấy mặt mũi mình tối sầm, và cổ họng khan rát. Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi, không nói gì. Đợi khi tôi đã nôn hết, hắn dìu tôi vào nhà, đặt tôi lên gi.ường. Tôi mệt quá nên cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Hôm sau, đồng hồ báo thức của tôi reo lên lúc 6 giờ sáng. Phải rồi, tôi đã cẩn thận cài đặt để không để chuyện dậy trễ như hôm trước nữa. Tôi cuộn chiếc chăn lại, đặt nó sang bên và hoảng hốt: hắn đang ngồi ngay dưới sàn, kê đầu lên gi.ường, hai tay nắm chặt một chiếc khăn vẫn còn ẩm nước và thau nước ngay cạnh hắn vẫn còn ấm. Trông mặt hắn hơi xanh và nhợt nhạt, lẽ nào hắn thức chăm tôi cả đêm? Tôi hơi lúng túng một chút, nhưng vẫn cố cất tiếng, đưa tay lay nhẹ hắn dậy.
- Này, Matsuda! Này…
- Ơ… Ares? – hắn mệt mỏi nhìn lên tôi, rồi nhanh chóng đứng dậy, đưa tay lấy chiếc khăn trên trán tôi xuống – 37,5 độ… - hắn vừa nói vừa nhìn vào chỉ số nhiệt trên chiếc khăn – cậu không bị sốt, tốt thật!
- Còn cậu thì có vẻ không ổn đó. – tôi nhìn hắn, hơi ngượng nhưng vẫn cố đưa tay áp vào trán hắn. Hắn là kẻ bị sốt mới phải, người hắn nóng ran. – chắc cậu bị bệnh rồi, nằm lên gi.ường đi.
Tôi nói như ra lệnh. Hắn nhìn tôi, và lại mỉm cười. Nụ cười của hắn trong bớt ma mãnh hơn hẳn, chắc là do hắn đang bệnh hiền ra hẳn chăng? Tôi định dìu hắn lên gi.ường, nhưng hắn ra hiệu tỏ ý không cần.
- Nằm yên đó đi. – tôi gằng giọng.
- Cậu đang lo lắng cho tớ à? – hắn nhìn tôi, tôi bắt đầu thấy nụ cười đáng ghét đó xuất hiện trở lại.
- Không, nằm yên đó. – tôi nhắc lại, và ra khỏi phòng. Tôi phải tìm gì đó nấu cho hắn, dù món tôi biết nấu từ trước đến giờ vẫn là trứng rán và…mì gói.
Tôi định đi tìm cô robot giúp việc của hắn để nó nấu cho hắn một món nhẹ, nhưng rồi tôi phát hiện nó nằm im ở một góc trong phòng khách. Tôi cố tìm cách để nó hoạt động nhưng dường như giao thức hoạt động của nó là dấu vân tay và nhãn cầu của hắn nên tôi đành thôi. Tôi xoắn tay áo bước vào bếp, mở tủ lạnh của hắn ra: trong này có trứng, cà rốt, rau xanh, thịt bò và một số thứ khác. Đắng đo một lúc, tôi quyết định sẽ nấu súp cho hắn. Tôi loay hoay trong bếp từng nửa tiếng, rồi sản phẩm của tôi cũng ra lò. Tôi múc ra một bát và mang cái bát – tôi tạm gọi là súp – đang bốc khói nghi ngút lên phòng cho hắn.
- Cảm ơn. – hắn nhìn tôi khi tôi vừa mới bước vào cửa cùng cái bát đang bốc khói đó.
- Ờ, đây là lần đầu tiên tôi nấu súp.
- Vậy thì tớ thật là may mắn rồi. – hắn cười, và bạn biết rồi đó, tôi ghét nụ cười đó.
Tôi đặt bát súp xuống chiếc bàn nhỏ cạnh gi.ường, quay đi.
- Tôi sẽ đi học một mình, cậu ở nhà tự xử nhé.
- Cảm ơn Ares, súp ngon lắm. – hắn cầm thìa, múc lên một ít súp và cho vào miệng, vẫn cố nói với theo.
Tôi tất nhiên được phen phổng mũi vì lần đầu tiên nấu súp mà được khen như vậy. Lần đầu tiên tôi rán trứng là 3 năm về trước, và lúc đó kết quả của tôi là một chiếc chảo cháy đen rất ngoạn mục. Tôi hẳn còn nhớ rất rõ hôm đó bố tôi đã phải bỏ ra hơn 5 tiếng gia cố lại cả gian bếp.
Tôi vui vẻ lấy quần áo vào phòng tắm, đi ngang qua nhà bếp, nhìn thấy nồi súp của mình, tôi chợt nghĩ mình nên dừng lại, vào đó thử một chút xem sao. Tôi cầm quần áo sang một bên tay, tay kia cầm lấy chiếc muỗng và múc thử một chút súp cho vào miệng:
- Cái quái gì vậy trời??? – tôi suýt nữa vung đổ cả nồi…súp. Nó chẳng ra cái quái gì cả: một mớ lộn xộn thịt bò, cà rốt thái nhỏ to đủ kiểu, có cả trứng và cải xanh băm nhuyễn. Tôi được một phen muối mặt, như vậy mà hắn bảo ngon, khẩu vị của tên này đúng là có vấn đề.
_______________
Tôi với anh Hiroki thỉnh thoảng vẫn hẹn gặp nhau ở trong vườn hoa của trường, anh ấy lúc nào cũng mua cho tôi một cốc Blue sky, Matcha hay những món uống khác. Chúng tôi đôi lúc cùng nhau ăn trưa ở những quán nhỏ gần trường. Tôi có để ý những lần tôi nhận được cuộc gọi hay tin nhắn từ anh Hiroki, hắn đều cau mày nhìn đăm đăm vào chiếc điện thoại của tôi. Có vài khi, tôi cảm thấy hắn đi theo sau mình, hắn theo dõi tôi à? Nhưng để làm gì kia chứ? Mặc kệ, tôi không quan tâm đến những điều vớ vẩn đó. Có nhiều lần, tôi cố tìm cách cắt đuôi hắn: tôi cố tình đi vào nhà vệ sinh nữ lâu thật lâu, đợi đến khi nào hắn hết kiên nhẫn mới ló mặt ra. Hi vọng là anh Hiroki sẽ không nhìn thấy hắn ta đi cùng tôi, gã này mệt thật!
Giờ nghỉ trưa, tôi thấy có thông báo tin nhắn mới trên điện thoại của mình: chắc là tin nhắn hẹn ăn trưa của anh Hiroki, tôi nghĩ vậy. Tôi mở điện thoại ra, vui vẻ huýt sáo. Gì chứ? Là tin nhắn từ hắn! Tôi quay sang, lườm hắn một cái rõ sắt, hắn nhúng vai tỏ vẻ vô tội, và lại cười. Hắn làm tôi phát bực rồi đó, nếu như hắn không cười với tôi bằng cái kiểu đó thì còn đỡ.
Hắn đi đến chỗ tôi, nghiêng người nói khẽ:
- Đi chứ?
Tôi đã nói với hắn rất nhiều lần là tuyệt đối không được có bất cứ hành động gì kì lạ với tôi trong lớp, vì đám con gái lúc nào cũng xem hắn là cái rốn của vũ trụ, nên bất cứ cử chỉ nào của hắn đều được săm soi kĩ. Càng đáng sợ hơn khi lúc này chúng tôi đang ở cùng nhau, và đại học thì cấm sinh viên sống thử, à ý tôi là nam nữ sống chung một nhà, nên là tôi càng phải cẩn trọng hơn. Nhỡ có việc gì xảy ra thì tôi bị đuổi học là cái chắc. Trong lớp, tôi cứ tránh hắn như tránh tà, cố gắng không để cho mọi người phát hiện chúng tôi có chuyện gì với nhau: lũ con gái sẽ tra ra tận gốc nếu biết tôi có dính dáng gì với hắn.
- Có cần tớ phải nắm tay dẫn cậu đi không? – hắn cho hai tay vào túi quần, tựa lưng vào tường và đứng ngay trước mặt tôi, nhưng mắt cố vờ nhìn ra cửa sổ. May là hắn chịu khó hợp tác, nếu không thì thế quái nào cả lớp cũng đổ dồn ánh mắt về tôi nếu thấy hắn nói chuyện với tôi.
- Không cần, tôi tự đi.
Tôi đập tay lên bàn, đứng dậy, đi một mạch ra cửa. Tôi vừa bước ra cửa thì gặp ngay anh Hiroki.
- Ơ anh…
- Ares? Em đi đâu vậy? – anh Hiroki đỡ lấy tôi khi tôi suýt ngã vì va vào anh ấy.
- Anh… - tôi tự nhiên có cảm giác như mình là một đứa trẻ bị hắn ta ăn hiếp và anh Hiroki là người đứng ra bảo vệ tôi vậy.
Anh Hiroki không nói gì, tay anh vẫn giữ người tôi và ánh mắt nhìn sang hắn. Hắn đứng yên đó, nhìn sang tôi rồi nhìn anh Hiroki. Tôi có cảm giác như cả hai người nhìn nhau đăm đăm. Nhưng khoảnh khắc đó không được lâu thì hắn nhanh chóng bị che khuất vì sự tò mò của bọn con gái trong lớp tôi. Cũng phải, anh Hiroki là thiên tài của cả trường này mà, và điều đáng ghét là việc đang diễn ra đây lại bị nói thành ra tôi là bạn gái của anh ấy. Anh Hiroki nắm tay tôi đi khỏi lớp, tôi có quay mặt nhìn lại vài lần nhưng không thấy hắn, tôi đoán là hắn đã về chỗ ngồi rồi. Không biết hắn có chuyện gì muốn nói với tôi nữa.
Anh Hiroki đưa tôi vào thang máy, tôi nhanh tay bấm chọn tầng thượng, anh ấy nhìn tôi, tỏ vẻ khó hiểu:
- Em muốn đi đâu vậy?
- Hóng gió. – tôi đáp, không nhìn vào mặt anh ấy.
- Chuyện lúc nãy…
- Không sao ạ. – tôi nhanh chóng cắt lời trước khi anh ấy kịp nói bất cứ điều gì.
- Anh…
Tôi có cảm giác anh ấy nắm lấy tay mình, nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì thì bỗng “Tii…iin…” – tiếng báo hiệu của thang máy, có người ấn nút từ bên ngoài.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra và tôi giật nảy người khi phát hiện đó là hắn. Tôi nhanh chóng rụt tay lại khỏi bàn tay của anh Hiroki, tôi không biết tại sao tự dưng tôi lại làm như thế nữa, nhưng có vẻ như hắn đã nhìn thấy điều đó, hắn bước vào thang máy. Quái lạ, sao lại gặp hắn vào ngay lúc này cơ chứ! Tôi đứng như trời trồng, anh Hiroki kéo tôi sang bên để nhường chỗ cho hắn, nhưng tôi chưa kịp di chuyển thì hắn đã nắm chặt tay của tôi và giữ tôi ở nguyên chỗ đó.
- Cậu có đọc tin nhắn của tớ sao? – hắn hỏi, và không nhìn tôi, trong khi tay thì vẫn giữ chặt cánh tay tôi.
- Ơ… không… - tôi trả lời hắn và khẽ liếc nhìn sang anh Hiroki, anh ấy có vẻ không vui.
- Ares muốn ăn trưa ở tầng thượng sao? – anh Hiroki cúi sát mặt tôi, hỏi.
- Dạ…vâng… - tôi gật.
Tầng thượng của mỗi tòa nhà học có một quán coffee, một nhà hàng ăn uống. Từ trên độ cao 20 tầng thì view ở đây đẹp phải biết, nhưng tiếc là tôi chỉ dám lên chơi vài lần chứ hoàn toàn không dám ăn uống ở đây vì giá cả khá là đắt. Tôi liếc nhìn biển báo hiệu trên thang máy: mới lên tới tầng 17, còn 3 tầng nữa. Tôi cảm thấy khá là khó chịu vì anh Hiroki đang cầm bàn tay phải của tôi còn hắn thì giữ chặt cánh tay bên trái. Tôi nhìn cả hai, tỏ ý bảo họ buông tay xuống, và không hiểu tại sao cả hai người họ lại nhìn nhau một lúc rồi mới chịu thả tôi ra.
Tii…iin…
Tiếng chuông báo hiệu đã đến tầng thượng vang lên, tôi bước ra ngoài: ở đây gió rất mạnh và mát, tuy nhiên những sợi tóc vàng của tôi lại bị gió đánh bay tung vào mặt. Anh Hiroki bước đến, nhẹ nhàng đưa tay vén những sợi tóc đó bên tai tôi, và đi phía trước để chắn gió. Trong lúc đó tôi nhìn quanh: hắn ta đã biến đâu mất! Tôi lại cảm thấy lo, mỗi khi mà hắn ta biến mất thì chắc chắn là sau đó sẽ không có gì yên ổn. Tôi vừa bước tới đẩy cánh cửa vào nhà hàng thì lập tức có một người phục vụ ăn mặc như một chú hề dẫn tôi đến bên một chiếc bàn sang trọng đã được kê sẵn hai chiếc ghế. Tất nhiên, khỏi phải nói cũng biết là một chiếc hắn đang ngồi. Anh Hiroki bước sau tôi, thấy anh ấy, hắn cau mày rồi lên tiếng:
- Ares, cậu ngồi đi.
- … - tôi quay nhìn anh Hiroki.
- Em ngồi đi, anh sẽ đi lấy chiếc ghế khác.
- Khoan đã… - hắn ta nói to khi anh Hiroki quay người định đi tìm chiếc ghế nữa. – đây là bàn đôi, chỉ dành cho hai người thôi. Anh có thể…sang bàn khác ngồi được chứ? – hắn ta nhìn sâu vào mắt anh Hiroki và cười, nụ cười của hắn lúc này rất khác.
- Được thôi. – anh Hiroki gật đầu, bước đến và cầm lấy tay tôi. – Ares, chúng ta sang chỗ khác.
- Ơ…
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh ấy kéo đi, đến quầy tiếp tân, anh ấy đưa một cái thẻ màu bạc ra với chị nhân viên, chỉ thấy chị ấy nhẹ nhàng cúi đầu và cười rồi dẫn chúng tôi sang một bàn khác. Công bằng mà nói thì quả thật là chiếc bàn này sang trọng hơn chiếc bàn lúc nãy, tất cả mọi thứ được bày trí hoàn mỹ và rất đẹp, ở đây lại gần ban công tầng thượng – một cái view khá tốt để có thể ngắm khuôn viên trường tôi từ trên cao với những ngọn đồi nhỏ phủ đầy cỏ xanh, những hàng rẻ quạt đỏ tươi ngay ngắn và một rừng hoa Lavender trải dài như bất tận phía Bắc khuôn viên trường.
- Em không ngờ là chúng ta có thể có được một chỗ đẹp như thế. – tôi nói trong khi còn thả ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
- … - anh Hiroki không nói gì, tôi đoán anh ấy có nhìn tôi và cười, nụ cười của anh ấy lúc nào cũng như mặt trời của buổi sáng mùa đông, lúc nào cũng làm tôi cảm thấy ấm áp.
Tôi chợt nghĩ đến hắn, và quay sang nhìn: hắn đã biến đâu mất tăm. Tôi không nghĩ hắn sẽ làm được điều gì khác nhưng chưa để tôi kịp suy nghĩ gì thêm, một người hầu bàn ăn mặc lịch lãm đến cúi đầu xuống trước tôi, trông cung cách của anh ta kín cẩn như đối với Hoàng gia vậy. Tôi nhìn anh hầu bàn, rồi nhìn anh Hiroki: haiz, lại rơi vào tình huống khó xử! May cho tôi, vừa lúc đó thì chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, tôi nhanh chóng chào từ biệt anh Hiroki rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía thang máy.
Chiều hôm đó, tôi cố tình đi vào thư viện học tới tối mới về để khỏi gặp mặt hai người bọn họ. Thực sự là tôi cũng không rõ cảm giác của tôi lúc đó là sao nữa: với anh Hiroki và với…hắn. Cái gã Matsuda ấy, cho tới giờ tôi vẫn không hiểu tại sao hắn lại đối xử tốt với tôi như vậy. Vì tôi là một đứa tóc vàng mắt xanh chăng?
Tôi về nhà, à là nhà hắn, tôi đoán bây giờ cũng gần mười giờ. Vừa đẩy cửa bước vào tôi thấy hắn đang ngồi trên chiếc sofa, thong thả nhâm nhi một tách coffee nóng hổi. Mùi thơm ngào ngạt bay khắp căn phòng: tôi biết rõ vì đó là mùi của loại coffee tôi thích, và…khoan đã! Tại sao hắn cũng thích loại coffee đó chứ? Đó là loại mà chỉ những người Ý chính gốc mới có thể tìm mua được vì nó được sản xuất theo công thức của một dòng họ rất lâu đời ở miền Nam nước Ý, và lúc nào bố tôi cũng cố gắng đặt cho tôi một ít để mang lên Tokyo dùng, nhưng tôi vừa dùng hết từ tuần trước.
- Thơm chứ? – hắn hỏi mà không quay lại nhìn tôi, tôi có thể dễ dàng hình dung ra cái vẻ mặt đắc chí của hắn lúc này.
- … - tôi không nói gì, tự nhủ thầm là có lẽ hắn cũng vô tình thích loại coffee giống tôi, tôi xóc lại chiếc balo trên lưng, đi một mạch đến chân cầu thang.
- Buổi trưa đã không ăn trưa rồi, cậu định không ăn tối luôn chắc? – hắn đặt tách coffee lên bàn, quay sang nhìn tôi.
- Tôi ăn ở bên ngoài rồi. – tôi nói rồi tiếp tục bước lên cầu thang.
- Cậu ăn với hắn ta à?
- … - tôi hơi khựng lại một chút khi nghe hắn nhắc tới anh Hiroki, chiều nay tôi cố tình tránh mặt anh ấy, không biết là anh ấy có giận không nữa. Tôi dẹp những suy nghĩ đó sang một bên, tiếp tục bước lên cầu thang và mặc kệ hắn có nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Tôi đóng sầm cửa lại, quăng chiếc balo lên gi.ường và ngả người ra trên chiếc gi.ường êm ái: tôi thực sự mệt mỏi với cái ngày hôm nay.
- Ăn chút gì đi. – hắn đẩy cửa phòng bước vào, trong khi tôi đang nằm bẹp gì trên gi.ường trong một cái tư thế vô cùng…xấu hổ. Trời ạ, tôi không muốn nhắc lại lần nữa nhưng có vẻ như tôi nên tìm cái hố nào đó thật to để chui xuống cho rồi.
- Cậu… - tôi lúng túng ngồi dậy, rồi đột nhiên quát lên – Sao lại không gõ cửa trước chứ hả?
- Ơ…xin lỗi, tớ quên mất… - hắn ta cười trừ, nhìn cái chén đang bốc khói nghi ngút trên tay rồi nhìn tôi – cậu vẫn chưa ăn gì, đúng không?
- Tôi nói là tôi đã…
- Đã ở trong thư viện từ lúc tan học cho tới chuyến xe bus cuối cùng. Và bây giờ cậu phải ăn chút gì đó: không phải lúc nào bao tử của cậu cũng có tốc độ tái sinh các tế bào nhanh đến mức đó đâu. – hắn ta bước đến vài bước, đặt cái chén đó xuống bàn.
- Cậu nói nhảm cái gì vậy? – tôi nhìn hắn, tỏ vẻ khó chịu.
- À, cậu biết không, các tế bào trong dạ dày có thể bị các acid của dạ dày phân hủy đó, nhưng tốc độ tái sinh của chúng nhanh hơn tốc độ phân hủy của acid nên chúng ta mới có một chiếc “túi tiêu hóa” lành lặn. Nhưng nếu cậu cứ ăn uống kiểu đó thì….
- Cậu có cân nhắc việc chuyển ngành không?
- Sao? – hắn hỏi, vẻ ngạc nhiên ra mặt.
- Thì cậu có thể làm thám tử tư, điệp viên, hay bất cứ kẻ bám đuôi kiểu khác… Hoặc là làm bác sĩ, bảo mẫu,… cái loại hình quan tâm thái quá đến người ta ấy!
- … - hắn không nói gì, chỉ cười và nhìn tôi. Tôi cũng bật cười vì cái cách nói chuyện của mình. Nhưng nhanh chóng chuyển sang vẻ lạnh lùng bình thường.
- Tớ để nó ở đây, cậu nhớ ăn nhé. – hắn nói khi nhìn ra ánh mắt đi-ra-ngoài-ngay-cho-tôi của tôi.
Tôi quay mặt đi, cố tỏ vẻ không quan tâm, nhưng không hiểu sao tôi vẫn liếc nhìn hắn cho tới khi cánh cửa phòng đóng sầm lại. Mà thực sự thì đói thật! Tôi bê cái chén lên: là cháo. Tôi vốn rất ghét món này, nhưng không còn cách nào khác, tôi đành ăn vậy. Không biết là do tôi đói hay do hắn, à là cô robot của hắn nấu ăn ngon mà cái món cháo là món tôi ghét nhất nhưng tôi vẫn húp sạch veo cả chén. Tôi đặt cái chén xuống bàn, nhưng chợt nhìn lại: phía dưới đáy chén có một dòng chữ gì đó, tôi cầm nó lên, đưa vào mắt nhìn kĩ.
“Oyasumi, Ares.”
Gì chứ? Nếu viết dòng chữ này, chắc chắn hắn ta sẽ đoán được thể nào tôi cũng ăn hết chén cháo. Tôi cảm thấy phát bực, nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy vui lạ thường. Mặc kệ, tôi nằm xuống gi.ường, cuốn chăn vào và không quên đặt giờ báo thức.