- Tham gia
- 14/2/2017
- Bài viết
- 39
Chương 1: trọng sinh
Đây là đâu? Ấm áp quá, đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được cái sự ấm áp này nữa rồi. Từ từ mở mắt căn phòng màu trắng hiện ra trước mắt cô. Đây là phòng trước kia của cô nhưng tại sao cô lại ở đây.
Cô nhớ là mình đã chết rồi. Tại sao cô lại còn sống đã thế lại còn ở đây chứ. Có rất nhiều điều cô còn băn khoăn nhưng cũng chưa được đến đâu bởi cửa phòng đã mở ra.
"Con bé này còn ngủ à, dậy ngay cho mẹ sắp muộn học rồi đó con định ngày đầu tiên đi học... "
Bà Hồ còn chưa kịp nói xong đã bị một bóng hình lao thẳng vào lòng. Bà muốn nói tiếp nhưng bị tiếng khóc của cô chặn lại. Nhìn người đang ôm chặt lấy mình bà thở dài
"Con sao vậy, mơ thấy ác mộng à. Nín đi có mẹ đây rối không cần sợ nữa. Con nhìn con xem khóc thành dạng gì rồi. Còn ai dám rước con về chứ." Giọng nói từ ái của bà vang lên tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
"Con... mới... không thềm lấy chồng. Con sẽ ở bên... chăm sóc mẹ tới già .. mới thôi" giọng nói pha theo tiếng khóc của cô vang lên. Đây là mẹ cô. Bà đã mắt từ 4 năm trước rồi. Vậy tại sao cô cũng không muốn nghĩ nữa. Bây giờ cô chỉ muốn được bà ôm như thế này như để lấp đầy khoảng trống trong lòng cô bây giờ.
"Con bé này nói cái gì đấy." Bà đánh cô một cái nhưng chỉ là đánh yêu "Mẹ chỉ mong có ai đó chịu rước con đi hộ, suốt ngày ở nhà chẳng được tích sự gì."
"Không đâu con đi rồi ai chăm bố với mẹ. Con còn muốn ở bên mẹ dài dài" Cô ôm bà nhỉ nhảnh nói.
"Con đấy, chỉ được cái dẻo mồm. Thôi mau xuống nhà ăn sánh còn chuẩn bị ăn sáng. Sắp muộn học rồi đấy. Ngày đầu đi học muộn không tốt đâu." Bà kéo cô ra.
"Vâng ạ!"
Nghe cô nói xong bà cũng không nói gì nữa, bà đóng cửa rồi đi xuống lầu để lại cô một mình ở đây.
Cô vội đi vào nhà tắm. Nhìn người con gái trong gương chỉ tầm 16 17 tuổi. Tay cô run run sờ vào người trong gương. Đây là cô nhưng là cô của 5 năm trước. Cô còn sống đã thế còn trọng sinh lại lúc mình 17 tuổi. Như không thể tin vào thực tại cô đưa tay nhéo mặt tình một cái. Đau. Vậy không phải là mơ cô thật sự sống lại. Nếu không phải nhưng kí ức kia còn khắc sâu trong cô kia thì cô còn tưởng mình chỉ là đã tỉnh giấc sau một cơn ác mộng cơ.
Cô là Hồ Cảnh Uyên. Con gái duy nhất của Hồ gia. Cha cô là Hồ Khắc Minh, mẹ là Lương Ngọc. Tuy nhà cô không phải là giàu có nhất nhưng là một trong tứ đại gia tộc ở thành phố S. Từ khi sinh ra cô đã ngậm thìa vàng, cuộc sống khỏi nói vô lo vô nghĩ chính vì thế đã tạo ra cho cô tính cách kiêu ngạo, bướng bỉnh. Nói chung là một đại tiểu thư hàng thật giá thật. Cô cứ nghĩ cuộc đời của cô sẽ tràn ngập hạnh phúc tới cuối đời nhưng mọi truyện đã thay đổi kể từ khi cô gặp anh. Vào nắm 16 tuổi ngày đầu tiên đi học ở trường mới cô đã gặp anh - Tần Hoàng. Cô đã yêu anh ngay lần đầu gặp anh. Anh là nam thần của trường cô. Một người gần như hoàn hảo. Từ tướng mạo đến học lực anh đều xếp hạng nhất. Trừ bỏ tính cách lạnh lùng ra còn lại anh không có chỗ nào để chê. Với tính cách của mình cô đã theo đuổi anh. Mặc kệ bị anh từ chối bao lần, bị anh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình, cô vẫn cứ theo đuổi anh. Vì yêu anh cô cố gắng bỏ đi tính cách kiêu ngạo của mình, vì anh mà học nấu ăn đến nỗi đôi bàn tay ngọc ngà của cô chằng chịt vết thương. Cô còn vì anh mà làm rất nhiều thứ. Anh nói anh thích con gái tóc ngắn cô không tiếc cắt đi mái tóc dài của mình. Anh nói không thích con gái choảnh chẹo vậy cô liền trở lên dịu dàng ngoan ngoãn. Anh ghét cái gì cô đều cố gắng bỏ hết chỉ mong anh có thể nhìn đến cô. Khi yêu anh cô gần như thay đổi tất cả. Cô xin cha mẹ được đính hôn với anh, cha mẹ cô vì thương con gái nên cũng đồng ý. Thế là hôn ước của cô với anh được hình thành. Cô cứ nghĩ mình sẽ gần anh hơn nhưng ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng trở lên lạnh nhạt, sự chán ghét trong mắt anh đã không còn che giấu nữa.
Cô cứ nghĩ chỉ cần mình kiên chì thêm nữa chắc chắn anh sẽ thích mình. Nhưng cô nhầm rồi. Hôm ấy cô thấy anh ở bên một cô gái ánh mắt anh nhìn cô ấy nào có nửa điểm lạnh lùng chỉ toàn là ấm áp cưng chiều. Đây là ánh mắt mà cô luôn ao ước được thấy nhưng nó lại không dành cho cô. Đố kị ngập tràn cô như điên lao tới định tát vào mặt cô ta trước mặt anh nhưng anh đã đen mặt lại đẩy cô ngã xuống đất. Ôm lấy người con gái kia vào lòng.
"Hồ Cảnh Uyên! Cô điên à." Anh quát lên với cô
"Phải! Em điên. Tại sao anh lại ở bên cô ta. Người đáng ra lên ở bên anh phải là em. Tai sao?" Đây là lần đầu tiên cô dám lớn tiếng mắng anh. Trái tim đau đớn như có ai nắm chặt. Đau lắm nhưng chỉ cô biết.
"Hồ Cảnh Uyên tôi cảnh cáo cô nếu cô còn dám động đến một sợi tóc của cô ấy tôi sẽ lột da cô." Giọng nói đầy uy hiếp không có nửa điểm ấm áp ấy của anh làm trái tim cô đau đớn. Anh ôm lấy cô gái ấy ân cần hỏi han. Đưa cô ấy bước qua cô.
"Anh có từng yêu em không" giọng cô run run nói ra dù biết kết quả nhưng cô vẫn muốn nghe.
"Không." Anh lạnh lùng nói không nửa điểm cảm xúc cũng không cần suy nghĩ mà trả lời cô.
"Tại sao. Vì sao chứ em đã làm rất nhiều điều vì anh. Vậy tại sao." Tiếng cô càng lúc càng bé như chỉ lẩm bẩm cho mình nghe.
"Hồ Cảnh Uyên tôi nói rõ cho cô biết tôi chưa từng yêu cô bây giờ không sau này cũng sẽ không. Sau này cô tránh xa bọn tôi ra những việc cô làm chỉ khiến tôi thêm ghét cô thôi." Anh dừng lại quay đầu nhìn cô ngồi bệt dưới đất nói ra những lời này. Nói xong ôm cô gái kia đi cũng không một chút do dự.
Cô ngồi ngốc ở đấy giọt nước mưa rơi xuống từng hạt rồi lại thi nhau rơi xuống, cô vẫn ngồi đấy từng câu của anh như mũi dao đâm sâu vào lòng cô. Anh nói anh không yêu cô trước sau vẫn vậy mà cô cứ ngốc nghếch yêu anh. Yêu anh đã được 2 năm rồi cô cứ tưởng chì cần cô cố gắng thêm tí nữa anh sẽ yêu cô nhưng cô lầm rồi anh sẽ không bao giờ yêu cô. Đau đớn nước mắt cô rơi hòa với nước mưa.
Cô không biết mình về nhà bằng cách nào. Mẹ cô lo lắng chạy lại lau tóc cho cô. Cô nhìn mẹ nước mắt trực trào tuôn rơi. Cô lao vào lòng mẹ khóc đến ngất đi. Cô không quan tâm gì cả. Cô cần một chỗ dựa cần một nơi an ủi. Sau hôm ấy cô ốm nặng. Thời gian ấy cô đã suy nghĩ rất nhiều cô từng nghĩ muốn trả thù nhưng cô không làm được. Đừng nghĩ cô mạnh mẽ cô thật ra cũng rất yếu đuối. Cô suy ngẫm rất nhiều cuối cùng cô quyết định buông tay. Cô sẽ thả tự do cho anh.
Khi đi học lại cô quyết sẽ bảo anh cùng hủy bỏ đính ước. Nhưng mới đến cổng trường cô gặp cô ấy. Người con gái mà anh yêu. Cô ấy là Ngọc Hân. Trường của cô học là trường dành cho tầng lớp thượng lưu. Ngọc Hân là trẻ mồ côi nhưng học lực của cô rất giỏi đã giành được học bổng của trường. Cô đã từng rất khâm phục cô ấy nhưng chỉ là trước kia. Nhìn cô gái trước mắt tướng mạo thanh tú, dáng người nhỏ nhắn trông rất dễ thương tạo cho ta cảm giác muốn bảo vệ. Nhưng tại sao cô cứ cảm thấy cô gái này rất giả tạo.
Cô vòng qua cô ta không muốn dính dáng gì với cô ta nhưng con dở này cứ bám lấy cô.
"Tôi biết là cô không ưa tôi vì anh Hoàng yêu tôi nhưng đây không phải nỗi của tôi. Người anh ấy yêu là tôi mong cô thành toàn cho chúng tôi. Xin cô hãy hủy hôn với anh ấy đi."
Cô ta cứ bám lấy tôi do mới khỏi bệnh tôi còn rất mệt nên đã đẩy cô ta ra nhưng cái đẩy rất nhẹ. Vậy mà cô ta lại ngã nhào ra đất chỉ là chưa ngã xuống đã có một bóng dáng quen thuộc vụt đến đỡ cô ta.
"Hồ Cảnh Uyên, tôi đã bảo cô đựng động vào cô ấy." Đây là âm thanh cô từng muốn nghe nhất nhưng giờ nghe thấy lại đau đến thế.
"Không phải do cô ấy đâu, là do em đến tím cô ấy trước. Em biết cô ấy không thích em nhưng... Anh đường trách cô ấy." Ngọc Hân dúi đầu vào người anh. Nụ cười âm hiểm của cô ta lộ ra nhưng không ai nhìn thấy.
"Em không có lỗi. Sau này đừng lại gần loại người này." Anh nhẹ nhàng an ủi cô ta, rồi lại lạnh lùng nhìn cô: "Hồ Cảng Uyên tôi không ngờ cô đọc ác như vậy. Chúng ta hủy hôn đi. Tôi sẽ về bảo với bố mẹ tôi không muốn một người phụ nữ rắn rết như cô làm vợ mình. Thật ghê tởm." Từng câu từng chữ của anh như con dao đêm từng nhát vào cô.
Cô không muốn nhìn anh nữa sau người lại cố tỏ ra cứng rắn: "được như anh muốn." Cô không quay đầu mà đi thẳng về phía trước. Cô đi rất mhanh bởi cô sợ nếu mình không đi nhanh thì mình sẽ khóc trước mắt anh mất.
Đến một chỗ không có ai cô không chịu được nữa ngồi xuống tay che miệng cố kiềm chế tiếng khóc của mình vang lên. Về nhà cô bảo bố mẹ về việc hủy hôn. Lúc đầu bố mẹ cô còn tưởng cô tùy hứng nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sưng phồng của cô bố mẹ cô cũng đành hủy hôn. Bố cô cho người đi điều tra thì biết Tần Hoàng có người khác ở bên cạnh. Ông rất tức giận vì muốn trả thù giúp con gái ông gia sức chèn ép nhà họ Tần. Nhưng ông lại không phải đối thủ của Tân Hoàng anh nhanh chóng chèn ép lại ông khiến ông không những được lợi mà còn ăn thiệt. Ông chỉ có thể nuốt trôi cục tức này.
Sau hôm ở cổng trường khi ấy, ở trường có rất nhiều tin đồi về cô nào là cô bắt nạt Ngọc Hân. Ngọc Hận tội nghiệp không biết phản kháng. Đại tiểu thư Hồ gia bị người ta từ hôn. Rất nhiều tin đồn về hồ cảnh uyên nhưng cô đều mặc kệ tất cả.
Trong thời gian này Tần Hoàng ra sức chèn ép công ti của ba cô. Còn cướp nhiều hợp đồng làm ăn. Công ti ngày càng xuống dộc rồi đến mức phá sản. Ba cô vẫn muốn gây dựng lại công ti nhưng trớ trêu thây ông lại xảy ra tai nạn mà chết ngay tại chỗ, kẻ gây tai nạn thì bỏ trốn. Mẹ cô hay tin cũng lâm bệnh nặng. Công ti phá sản nhà bị thế chấp cô không có tiền trả viện phí cho mẹ. Cô tìm cách vay mượn khắp nơi từ những người bạn của mình nhưng không có một ai chịu giúp đỡ. Cô cũng có tìm đến anh nhưng anh không chịu gặp cô.
Cô nghỉ học tìm nhiều việc làm thêm ở ngoài nhưng do không có bằng cấp không có nơi nào nhận cô. Cuối cùng cô được nhận làm ở một quán ba. Ngày ngày cô phải uống rượu tiếp khách nhưng cô không quan tâm hiện tại cô cần tiền cho mẹ cô. Nhưng ông trời lại lần nữa trêu đùa cô mẹ cô vẫn không qua khỏi. Trước khi bà mất bà còn nắm chặt tay tôi bảo cô nhất định phải sống hạnh phúc.
Vì lời chăng chối của mẹ mà cô vẫn cố sống tiếp từ tiểu thư kiêu ngạo giờ cô phải làm những công việc này để kiếm sống. Thỉnh thảng những người trước kia cô xem là bạn lại đến tìm cô tìm cách sỉ nhục cô. Cô xem họ là bạn vậy mà họ lại đối với cô như vậy. Cô hỏi họ tại sao. Họ khinh thường nói: "Vì lúc ấy mày giàu có bọn tao mới phải nịnh hót mày, lúc trước mày chỉ xem tao là con chó của mày giờ mày nhìn bộ dạng của mày đi. Hahaha đáng đời."
Chuỗi ngày tiếp theo của cô hoàn toàn thảm. Một ngày cô vị một đám người chặn lại bắt đi. Khi tỉnh dậy người cô lại lại là Ngọc Hân cô ta đang ngồi đó nhìn cô
"Xem ra mạng mày lớn nhỉ?" Giọng nói đầy khinh thường "xem mày kìa biết sao mày thành như thế này không" trông cô ta rất đáng sợ không còn vẻ đáng yêu như trước.
"Mày thành ra như này tất cả là do tao. Mấy tin đồn ở trường là do tao phát ra. Công ti của mày phá sản là do tao bảo Tần hoàng làm như vậy. Bố mày chết cũng là do tao thuê người làm. À còn cả mẹ mày nữa... Mày chắc hận tao lắm nhỉ."
"Tại sao?" Cô chưa từng động đến cô ta.
"Do tao chán ghét mày tại sao mày có tất cả mà tao lại phải chịu những cực như thế, tao muốn xem bộ dạng của mày ở đáy xã hội như nào. Tao thắng rồi." Khuôn mặt cô ta trở lên vặn vẹo.
Hồ cảnh Uyên nhì cô gái trước mặt như một kẻ tâm thần.
"Nhưng mày yên tâm tao sẽ kết thúc cuộc đời mày sớm thôi" mặt cô ta hòa hoãn lại một chút. "Quay xong video thì xử nó. Đừng làm hỏng việc."
Cô ta quay đi lúc đến cửa giọng nói của cô ta vọng lại: "Có trách thì trách anh ấy yêu mày."
Yêu cô nhưng ai cơ. Cô không biết. Hai người đàn ông đằng sau lại gần cô định dở trò đồi bại với cô. Cô thà chết cũng không chịu chay ngay về phía trước. Cô cầm con dao đâm mạnh về phía mình. Hai tên kia kịp phản ứng thấy cô ngã xuống thì nhìn nhau rồi chuồn mất. Cô không nghĩ mình sẽ chết như vậy. Máu chảy thành một mảng. Cô biết mình sắp chết rồ biết kẻ hại chết mình mà không báo thù được. Cô hận mình vô dụng nếu có kiếp sau cô sẽ khiếp những kẻ hại cô phải chịu quả báo. Lúc này của nhà kho lại mở ra cô cứ nghĩ là bọn người kia quay lại. Người đó lao nhanh đến chỗ cô, ôm lấy cô. "Đừng chết xin em đừng chết. Em hận tôi lắm mà vậy phải cố gắng sống tiếp để trả thù chứ. Em đợi chút thôi anh đưa em đến bệnh viện."
Ai vậy âm thamh này rất quen thuộc nhưng cô lại không nhớ nổi. Cô muốn mở mắt ra nhìn người trước mắt nhưng cô không làm được. Cô cố gắng hết sức mở mắt hình ảnh mơ hồ của anh hiện ra. Chắc là ảo giác của cô sao anh có thể ở đây được chứ. Sinh mệnh của cô đã cạn kiệt. Người ấy vừa bế cô vừa nói bên tai cô. Anh nói nhiều lắm nhưng cô chỉ mơ hồ nghe được chứ có chữ không. Lúc sinh mệnh cô tắt hẳn cô nghe được ba chữ "anh yêu em". Anh là ai rốt cuộc là ai.
"Cảnh Hân con chuẩn bị nhanh lên sắp muộn học rồi đấy." Giọng nói của mẹ cô đã kéo cô khỏi dòng hồi tưởng.
Mặc kệ thế bào giờ cô còn sống. Người kia là ai cô không biết nhưng giờ cô đã sống lại. Cô nhất định sẽ bảo vệ bố mẹ cô thật tốt. Cô sẽ làm lại cuộc đời mình. Té nước vào mặt. Làn nước lạnh làm cô tỉnh táo. Vệ sinh cá nhân xong mặc quần áo cô mở của bước ra khỏi phòng.
Ông trời cho cô cơ hội sống lại cô sẽ sống thật tốt. Cuộc đời cô sẽ làm lại tất cả. Cô nở nụ cười rạng rỡ đi xuống nhà.
Hết chương 1.
Ps: truện do mình lần dầu viết văn phong còn tẻ nhạt mong mọi người đừng ném đá.
Đây là đâu? Ấm áp quá, đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được cái sự ấm áp này nữa rồi. Từ từ mở mắt căn phòng màu trắng hiện ra trước mắt cô. Đây là phòng trước kia của cô nhưng tại sao cô lại ở đây.
Cô nhớ là mình đã chết rồi. Tại sao cô lại còn sống đã thế lại còn ở đây chứ. Có rất nhiều điều cô còn băn khoăn nhưng cũng chưa được đến đâu bởi cửa phòng đã mở ra.
"Con bé này còn ngủ à, dậy ngay cho mẹ sắp muộn học rồi đó con định ngày đầu tiên đi học... "
Bà Hồ còn chưa kịp nói xong đã bị một bóng hình lao thẳng vào lòng. Bà muốn nói tiếp nhưng bị tiếng khóc của cô chặn lại. Nhìn người đang ôm chặt lấy mình bà thở dài
"Con sao vậy, mơ thấy ác mộng à. Nín đi có mẹ đây rối không cần sợ nữa. Con nhìn con xem khóc thành dạng gì rồi. Còn ai dám rước con về chứ." Giọng nói từ ái của bà vang lên tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
"Con... mới... không thềm lấy chồng. Con sẽ ở bên... chăm sóc mẹ tới già .. mới thôi" giọng nói pha theo tiếng khóc của cô vang lên. Đây là mẹ cô. Bà đã mắt từ 4 năm trước rồi. Vậy tại sao cô cũng không muốn nghĩ nữa. Bây giờ cô chỉ muốn được bà ôm như thế này như để lấp đầy khoảng trống trong lòng cô bây giờ.
"Con bé này nói cái gì đấy." Bà đánh cô một cái nhưng chỉ là đánh yêu "Mẹ chỉ mong có ai đó chịu rước con đi hộ, suốt ngày ở nhà chẳng được tích sự gì."
"Không đâu con đi rồi ai chăm bố với mẹ. Con còn muốn ở bên mẹ dài dài" Cô ôm bà nhỉ nhảnh nói.
"Con đấy, chỉ được cái dẻo mồm. Thôi mau xuống nhà ăn sánh còn chuẩn bị ăn sáng. Sắp muộn học rồi đấy. Ngày đầu đi học muộn không tốt đâu." Bà kéo cô ra.
"Vâng ạ!"
Nghe cô nói xong bà cũng không nói gì nữa, bà đóng cửa rồi đi xuống lầu để lại cô một mình ở đây.
Cô vội đi vào nhà tắm. Nhìn người con gái trong gương chỉ tầm 16 17 tuổi. Tay cô run run sờ vào người trong gương. Đây là cô nhưng là cô của 5 năm trước. Cô còn sống đã thế còn trọng sinh lại lúc mình 17 tuổi. Như không thể tin vào thực tại cô đưa tay nhéo mặt tình một cái. Đau. Vậy không phải là mơ cô thật sự sống lại. Nếu không phải nhưng kí ức kia còn khắc sâu trong cô kia thì cô còn tưởng mình chỉ là đã tỉnh giấc sau một cơn ác mộng cơ.
Cô là Hồ Cảnh Uyên. Con gái duy nhất của Hồ gia. Cha cô là Hồ Khắc Minh, mẹ là Lương Ngọc. Tuy nhà cô không phải là giàu có nhất nhưng là một trong tứ đại gia tộc ở thành phố S. Từ khi sinh ra cô đã ngậm thìa vàng, cuộc sống khỏi nói vô lo vô nghĩ chính vì thế đã tạo ra cho cô tính cách kiêu ngạo, bướng bỉnh. Nói chung là một đại tiểu thư hàng thật giá thật. Cô cứ nghĩ cuộc đời của cô sẽ tràn ngập hạnh phúc tới cuối đời nhưng mọi truyện đã thay đổi kể từ khi cô gặp anh. Vào nắm 16 tuổi ngày đầu tiên đi học ở trường mới cô đã gặp anh - Tần Hoàng. Cô đã yêu anh ngay lần đầu gặp anh. Anh là nam thần của trường cô. Một người gần như hoàn hảo. Từ tướng mạo đến học lực anh đều xếp hạng nhất. Trừ bỏ tính cách lạnh lùng ra còn lại anh không có chỗ nào để chê. Với tính cách của mình cô đã theo đuổi anh. Mặc kệ bị anh từ chối bao lần, bị anh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình, cô vẫn cứ theo đuổi anh. Vì yêu anh cô cố gắng bỏ đi tính cách kiêu ngạo của mình, vì anh mà học nấu ăn đến nỗi đôi bàn tay ngọc ngà của cô chằng chịt vết thương. Cô còn vì anh mà làm rất nhiều thứ. Anh nói anh thích con gái tóc ngắn cô không tiếc cắt đi mái tóc dài của mình. Anh nói không thích con gái choảnh chẹo vậy cô liền trở lên dịu dàng ngoan ngoãn. Anh ghét cái gì cô đều cố gắng bỏ hết chỉ mong anh có thể nhìn đến cô. Khi yêu anh cô gần như thay đổi tất cả. Cô xin cha mẹ được đính hôn với anh, cha mẹ cô vì thương con gái nên cũng đồng ý. Thế là hôn ước của cô với anh được hình thành. Cô cứ nghĩ mình sẽ gần anh hơn nhưng ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng trở lên lạnh nhạt, sự chán ghét trong mắt anh đã không còn che giấu nữa.
Cô cứ nghĩ chỉ cần mình kiên chì thêm nữa chắc chắn anh sẽ thích mình. Nhưng cô nhầm rồi. Hôm ấy cô thấy anh ở bên một cô gái ánh mắt anh nhìn cô ấy nào có nửa điểm lạnh lùng chỉ toàn là ấm áp cưng chiều. Đây là ánh mắt mà cô luôn ao ước được thấy nhưng nó lại không dành cho cô. Đố kị ngập tràn cô như điên lao tới định tát vào mặt cô ta trước mặt anh nhưng anh đã đen mặt lại đẩy cô ngã xuống đất. Ôm lấy người con gái kia vào lòng.
"Hồ Cảnh Uyên! Cô điên à." Anh quát lên với cô
"Phải! Em điên. Tại sao anh lại ở bên cô ta. Người đáng ra lên ở bên anh phải là em. Tai sao?" Đây là lần đầu tiên cô dám lớn tiếng mắng anh. Trái tim đau đớn như có ai nắm chặt. Đau lắm nhưng chỉ cô biết.
"Hồ Cảnh Uyên tôi cảnh cáo cô nếu cô còn dám động đến một sợi tóc của cô ấy tôi sẽ lột da cô." Giọng nói đầy uy hiếp không có nửa điểm ấm áp ấy của anh làm trái tim cô đau đớn. Anh ôm lấy cô gái ấy ân cần hỏi han. Đưa cô ấy bước qua cô.
"Anh có từng yêu em không" giọng cô run run nói ra dù biết kết quả nhưng cô vẫn muốn nghe.
"Không." Anh lạnh lùng nói không nửa điểm cảm xúc cũng không cần suy nghĩ mà trả lời cô.
"Tại sao. Vì sao chứ em đã làm rất nhiều điều vì anh. Vậy tại sao." Tiếng cô càng lúc càng bé như chỉ lẩm bẩm cho mình nghe.
"Hồ Cảnh Uyên tôi nói rõ cho cô biết tôi chưa từng yêu cô bây giờ không sau này cũng sẽ không. Sau này cô tránh xa bọn tôi ra những việc cô làm chỉ khiến tôi thêm ghét cô thôi." Anh dừng lại quay đầu nhìn cô ngồi bệt dưới đất nói ra những lời này. Nói xong ôm cô gái kia đi cũng không một chút do dự.
Cô ngồi ngốc ở đấy giọt nước mưa rơi xuống từng hạt rồi lại thi nhau rơi xuống, cô vẫn ngồi đấy từng câu của anh như mũi dao đâm sâu vào lòng cô. Anh nói anh không yêu cô trước sau vẫn vậy mà cô cứ ngốc nghếch yêu anh. Yêu anh đã được 2 năm rồi cô cứ tưởng chì cần cô cố gắng thêm tí nữa anh sẽ yêu cô nhưng cô lầm rồi anh sẽ không bao giờ yêu cô. Đau đớn nước mắt cô rơi hòa với nước mưa.
Cô không biết mình về nhà bằng cách nào. Mẹ cô lo lắng chạy lại lau tóc cho cô. Cô nhìn mẹ nước mắt trực trào tuôn rơi. Cô lao vào lòng mẹ khóc đến ngất đi. Cô không quan tâm gì cả. Cô cần một chỗ dựa cần một nơi an ủi. Sau hôm ấy cô ốm nặng. Thời gian ấy cô đã suy nghĩ rất nhiều cô từng nghĩ muốn trả thù nhưng cô không làm được. Đừng nghĩ cô mạnh mẽ cô thật ra cũng rất yếu đuối. Cô suy ngẫm rất nhiều cuối cùng cô quyết định buông tay. Cô sẽ thả tự do cho anh.
Khi đi học lại cô quyết sẽ bảo anh cùng hủy bỏ đính ước. Nhưng mới đến cổng trường cô gặp cô ấy. Người con gái mà anh yêu. Cô ấy là Ngọc Hân. Trường của cô học là trường dành cho tầng lớp thượng lưu. Ngọc Hân là trẻ mồ côi nhưng học lực của cô rất giỏi đã giành được học bổng của trường. Cô đã từng rất khâm phục cô ấy nhưng chỉ là trước kia. Nhìn cô gái trước mắt tướng mạo thanh tú, dáng người nhỏ nhắn trông rất dễ thương tạo cho ta cảm giác muốn bảo vệ. Nhưng tại sao cô cứ cảm thấy cô gái này rất giả tạo.
Cô vòng qua cô ta không muốn dính dáng gì với cô ta nhưng con dở này cứ bám lấy cô.
"Tôi biết là cô không ưa tôi vì anh Hoàng yêu tôi nhưng đây không phải nỗi của tôi. Người anh ấy yêu là tôi mong cô thành toàn cho chúng tôi. Xin cô hãy hủy hôn với anh ấy đi."
Cô ta cứ bám lấy tôi do mới khỏi bệnh tôi còn rất mệt nên đã đẩy cô ta ra nhưng cái đẩy rất nhẹ. Vậy mà cô ta lại ngã nhào ra đất chỉ là chưa ngã xuống đã có một bóng dáng quen thuộc vụt đến đỡ cô ta.
"Hồ Cảnh Uyên, tôi đã bảo cô đựng động vào cô ấy." Đây là âm thanh cô từng muốn nghe nhất nhưng giờ nghe thấy lại đau đến thế.
"Không phải do cô ấy đâu, là do em đến tím cô ấy trước. Em biết cô ấy không thích em nhưng... Anh đường trách cô ấy." Ngọc Hân dúi đầu vào người anh. Nụ cười âm hiểm của cô ta lộ ra nhưng không ai nhìn thấy.
"Em không có lỗi. Sau này đừng lại gần loại người này." Anh nhẹ nhàng an ủi cô ta, rồi lại lạnh lùng nhìn cô: "Hồ Cảng Uyên tôi không ngờ cô đọc ác như vậy. Chúng ta hủy hôn đi. Tôi sẽ về bảo với bố mẹ tôi không muốn một người phụ nữ rắn rết như cô làm vợ mình. Thật ghê tởm." Từng câu từng chữ của anh như con dao đêm từng nhát vào cô.
Cô không muốn nhìn anh nữa sau người lại cố tỏ ra cứng rắn: "được như anh muốn." Cô không quay đầu mà đi thẳng về phía trước. Cô đi rất mhanh bởi cô sợ nếu mình không đi nhanh thì mình sẽ khóc trước mắt anh mất.
Đến một chỗ không có ai cô không chịu được nữa ngồi xuống tay che miệng cố kiềm chế tiếng khóc của mình vang lên. Về nhà cô bảo bố mẹ về việc hủy hôn. Lúc đầu bố mẹ cô còn tưởng cô tùy hứng nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sưng phồng của cô bố mẹ cô cũng đành hủy hôn. Bố cô cho người đi điều tra thì biết Tần Hoàng có người khác ở bên cạnh. Ông rất tức giận vì muốn trả thù giúp con gái ông gia sức chèn ép nhà họ Tần. Nhưng ông lại không phải đối thủ của Tân Hoàng anh nhanh chóng chèn ép lại ông khiến ông không những được lợi mà còn ăn thiệt. Ông chỉ có thể nuốt trôi cục tức này.
Sau hôm ở cổng trường khi ấy, ở trường có rất nhiều tin đồi về cô nào là cô bắt nạt Ngọc Hân. Ngọc Hận tội nghiệp không biết phản kháng. Đại tiểu thư Hồ gia bị người ta từ hôn. Rất nhiều tin đồn về hồ cảnh uyên nhưng cô đều mặc kệ tất cả.
Trong thời gian này Tần Hoàng ra sức chèn ép công ti của ba cô. Còn cướp nhiều hợp đồng làm ăn. Công ti ngày càng xuống dộc rồi đến mức phá sản. Ba cô vẫn muốn gây dựng lại công ti nhưng trớ trêu thây ông lại xảy ra tai nạn mà chết ngay tại chỗ, kẻ gây tai nạn thì bỏ trốn. Mẹ cô hay tin cũng lâm bệnh nặng. Công ti phá sản nhà bị thế chấp cô không có tiền trả viện phí cho mẹ. Cô tìm cách vay mượn khắp nơi từ những người bạn của mình nhưng không có một ai chịu giúp đỡ. Cô cũng có tìm đến anh nhưng anh không chịu gặp cô.
Cô nghỉ học tìm nhiều việc làm thêm ở ngoài nhưng do không có bằng cấp không có nơi nào nhận cô. Cuối cùng cô được nhận làm ở một quán ba. Ngày ngày cô phải uống rượu tiếp khách nhưng cô không quan tâm hiện tại cô cần tiền cho mẹ cô. Nhưng ông trời lại lần nữa trêu đùa cô mẹ cô vẫn không qua khỏi. Trước khi bà mất bà còn nắm chặt tay tôi bảo cô nhất định phải sống hạnh phúc.
Vì lời chăng chối của mẹ mà cô vẫn cố sống tiếp từ tiểu thư kiêu ngạo giờ cô phải làm những công việc này để kiếm sống. Thỉnh thảng những người trước kia cô xem là bạn lại đến tìm cô tìm cách sỉ nhục cô. Cô xem họ là bạn vậy mà họ lại đối với cô như vậy. Cô hỏi họ tại sao. Họ khinh thường nói: "Vì lúc ấy mày giàu có bọn tao mới phải nịnh hót mày, lúc trước mày chỉ xem tao là con chó của mày giờ mày nhìn bộ dạng của mày đi. Hahaha đáng đời."
Chuỗi ngày tiếp theo của cô hoàn toàn thảm. Một ngày cô vị một đám người chặn lại bắt đi. Khi tỉnh dậy người cô lại lại là Ngọc Hân cô ta đang ngồi đó nhìn cô
"Xem ra mạng mày lớn nhỉ?" Giọng nói đầy khinh thường "xem mày kìa biết sao mày thành như thế này không" trông cô ta rất đáng sợ không còn vẻ đáng yêu như trước.
"Mày thành ra như này tất cả là do tao. Mấy tin đồn ở trường là do tao phát ra. Công ti của mày phá sản là do tao bảo Tần hoàng làm như vậy. Bố mày chết cũng là do tao thuê người làm. À còn cả mẹ mày nữa... Mày chắc hận tao lắm nhỉ."
"Tại sao?" Cô chưa từng động đến cô ta.
"Do tao chán ghét mày tại sao mày có tất cả mà tao lại phải chịu những cực như thế, tao muốn xem bộ dạng của mày ở đáy xã hội như nào. Tao thắng rồi." Khuôn mặt cô ta trở lên vặn vẹo.
Hồ cảnh Uyên nhì cô gái trước mặt như một kẻ tâm thần.
"Nhưng mày yên tâm tao sẽ kết thúc cuộc đời mày sớm thôi" mặt cô ta hòa hoãn lại một chút. "Quay xong video thì xử nó. Đừng làm hỏng việc."
Cô ta quay đi lúc đến cửa giọng nói của cô ta vọng lại: "Có trách thì trách anh ấy yêu mày."
Yêu cô nhưng ai cơ. Cô không biết. Hai người đàn ông đằng sau lại gần cô định dở trò đồi bại với cô. Cô thà chết cũng không chịu chay ngay về phía trước. Cô cầm con dao đâm mạnh về phía mình. Hai tên kia kịp phản ứng thấy cô ngã xuống thì nhìn nhau rồi chuồn mất. Cô không nghĩ mình sẽ chết như vậy. Máu chảy thành một mảng. Cô biết mình sắp chết rồ biết kẻ hại chết mình mà không báo thù được. Cô hận mình vô dụng nếu có kiếp sau cô sẽ khiếp những kẻ hại cô phải chịu quả báo. Lúc này của nhà kho lại mở ra cô cứ nghĩ là bọn người kia quay lại. Người đó lao nhanh đến chỗ cô, ôm lấy cô. "Đừng chết xin em đừng chết. Em hận tôi lắm mà vậy phải cố gắng sống tiếp để trả thù chứ. Em đợi chút thôi anh đưa em đến bệnh viện."
Ai vậy âm thamh này rất quen thuộc nhưng cô lại không nhớ nổi. Cô muốn mở mắt ra nhìn người trước mắt nhưng cô không làm được. Cô cố gắng hết sức mở mắt hình ảnh mơ hồ của anh hiện ra. Chắc là ảo giác của cô sao anh có thể ở đây được chứ. Sinh mệnh của cô đã cạn kiệt. Người ấy vừa bế cô vừa nói bên tai cô. Anh nói nhiều lắm nhưng cô chỉ mơ hồ nghe được chứ có chữ không. Lúc sinh mệnh cô tắt hẳn cô nghe được ba chữ "anh yêu em". Anh là ai rốt cuộc là ai.
"Cảnh Hân con chuẩn bị nhanh lên sắp muộn học rồi đấy." Giọng nói của mẹ cô đã kéo cô khỏi dòng hồi tưởng.
Mặc kệ thế bào giờ cô còn sống. Người kia là ai cô không biết nhưng giờ cô đã sống lại. Cô nhất định sẽ bảo vệ bố mẹ cô thật tốt. Cô sẽ làm lại cuộc đời mình. Té nước vào mặt. Làn nước lạnh làm cô tỉnh táo. Vệ sinh cá nhân xong mặc quần áo cô mở của bước ra khỏi phòng.
Ông trời cho cô cơ hội sống lại cô sẽ sống thật tốt. Cuộc đời cô sẽ làm lại tất cả. Cô nở nụ cười rạng rỡ đi xuống nhà.
Hết chương 1.
Ps: truện do mình lần dầu viết văn phong còn tẻ nhạt mong mọi người đừng ném đá.