- Tham gia
- 15/11/2010
- Bài viết
- 571
Tôi vẫn làm việc cùng với em, vẫn âm thầm quan tâm những buồn vui trong cuộc sống của em. Và mỗi chiều về, trong căn phòng vắng, tôi khóc cho tình yêu tuyệt vọng và không lối thoát của mình…
Tôi yêu em bằng tình yêu như thế. Những người xung quanh tôi và em, ai cũng biết tôi đã đấu tranh rất nhiều cho tình yêu ấy, chỉ có em là dường như không hiểu, hay là… không chịu hiểu? Tôi gặp em quá muộn màng, khi em đã đính hôn với người con trai khác. Vậy mà tôi vẫn yêu em, yêu không cần suy nghĩ, không cần toan tính.
Tôi yêu nụ cười rất duyên trên môi em mỗi khi em gặp tôi trong phòng làm việc. Tôi yêu cách nhíu mày suy nghĩ của em trước những đề tài khó. Tôi yêu sự năng động, cái lối suy nghĩ mạnh mẽ và đôi lúc liều lĩnh của em. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về em. Đây không phải là lần đầu tiên tôi yêu. Trước khi gặp em, tôi đã yêu đôi lần, nhưng những tình yêu ấy, chóng đến và dễ phai, chỉ có những gì tôi dành cho em là còn lại mãi, còn cho đến tận bây giờ.
Ngày đầu tiên gặp em, tôi biết tôi đã yêu em rồi. Tình yêu thật kỳ lạ, và tôi tự hỏi có phải chăng là tiếng sét ái tình? Em nhỏ hơn tôi bốn tuổi và là nhân viên mới của công ty tôi. Em xinh xắn, dịu dàng nhưng mạnh mẽ và cương nghị. Ánh mắt em khi nhìn tôi đã làm tôi ngơ ngẩn, và lúng túng đến nỗi không biết được em đang hỏi tôi những gì.
Tôi đỏ mặt mỗi khi em nhìn tôi. Tôi trở thành một chàng khờ hậu đậu, vụng về trước em. Tôi tìm mọi cách để mời em đi chơi, đi ăn trưa, ăn tối với tôi. Mỗi khi em bị ốm, tôi lo cuống lên, nào là mua thuốc, mua cháo cho em, bắt em phải nghỉ ở nhà cho khỏe hẳn. Trong ngày sinh nhật em, tôi đã tặng em một món quà ngọt ngào lãng mạn như tình yêu của tôi dành cho em. Tôi phớt lờ lời xì xào của các đồng nghiệp và tôi cũng không cần quan tâm đến chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay thanh mảnh, trắng hồng của em.
Tôi luôn cho rằng, tình yêu là rất quan trọng, rất thiêng liêng. Trên cuộc đời này, đâu phải dễ dàng gặp được người con gái mà mình yêu tha thiết và có thể sẻ chia mọi điều trong cuộc sống với người ấy. Vậy nên, khi gặp em, tôi đã quyết định sẽ vượt qua mọi thử thách để được ở bên em. Tôi luôn tin tình yêu chân thành sẽ làm em cảm động, rằng những gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim.
Tôi mơ hồ nhận ra em cũng dành tình cảm cho tôi, nhẹ nhàng và kín đáo. Đó là ánh mắt lo lắng của em khi thấy tôi ốm. Đó là khi em lặng lẽ ngồi nghe tôi tâm sự. Tôi luôn mơ đến ngày chiếc nhẫn trên tay em sẽ được thay bằng chiếc nhẫn do chính tôi mua mà trên đó sẽ khắc dòng chữ “Không bao giờ chia tay” và em, em sẽ thật xinh đẹp lộng lẫy bên cạnh tôi trong ngày cưới…
Tôi quyết định lấy hết can đảm để nói với em rằng tôi yêu em, rằng tôi muốn có em trong cuộc đời mình và tôi muốn em hãy làm vợ tôi. Tôi đã ngỡ ngàng khi thấy những giọt nước mắt long lanh trên mi em. Em gượng cười nói với tôi rằng mấy tháng nữa em sẽ kết hôn. Em xin tôi hãy quên em, hãy xem em như một đứa em gái.
Em đã đi con đường mình đã chọn và em không muốn rẽ vào con đường nào khác. Em sợ phải bắt đầu lại từ đầu. Em sợ những lời đàm tiếu và ánh mắt khinh rẻ của mọi người. Em sợ… Câu nói cuối cùng của em là vết dao đâm sâu vào trái tim tôi: “Em từng trách ông trời vì sao cho mình gặp nhau quá muộn màng, nhưng nếu yêu em, xin anh quên hết những chuyện ngày hôm nay và coi như chúng ta chỉ là anh em. Em xin anh”. Nước mắt em rơi, từng giọt lăn dài, lăn dài trên gò má xanh xao.
Tôi mượn công việc để quên rằng em đang ở rất gần nhưng rất xa tôi. Đôi khi vô tình gặp em, tôi tránh nhìn vào mắt em, nhìn em cười tôi thấy tim mình chua xót. Em lạnh lùng và tàn nhẫn bao nhiêu thì tôi trở nên âm thầm và lặng lẽ bấy nhiêu. Tôi cố nén không để cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt mỗi khi nghe mọi người bàn tán về đám cưới của em. Tôi dằn cơn ghen khi nghĩ đến đến một ngày em sẽ trong vòng tay người con trai khác. Tôi làm việc như điên, quên cả giờ về. chỉ vì tôi yêu em, yêu em rất nhiều, và không thể quên em.
Tôi vẫn làm việc cùng với em, vẫn âm thầm quan tâm những buồn vui trong cuộc sống của em. Và mỗi chiều về, trong căn phòng vắng, tôi khóc cho tình yêu tuyệt vọng và không lối thoát của mình…
(ST)
Tôi yêu em bằng tình yêu như thế. Những người xung quanh tôi và em, ai cũng biết tôi đã đấu tranh rất nhiều cho tình yêu ấy, chỉ có em là dường như không hiểu, hay là… không chịu hiểu? Tôi gặp em quá muộn màng, khi em đã đính hôn với người con trai khác. Vậy mà tôi vẫn yêu em, yêu không cần suy nghĩ, không cần toan tính.
Tôi yêu nụ cười rất duyên trên môi em mỗi khi em gặp tôi trong phòng làm việc. Tôi yêu cách nhíu mày suy nghĩ của em trước những đề tài khó. Tôi yêu sự năng động, cái lối suy nghĩ mạnh mẽ và đôi lúc liều lĩnh của em. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về em. Đây không phải là lần đầu tiên tôi yêu. Trước khi gặp em, tôi đã yêu đôi lần, nhưng những tình yêu ấy, chóng đến và dễ phai, chỉ có những gì tôi dành cho em là còn lại mãi, còn cho đến tận bây giờ.
Ngày đầu tiên gặp em, tôi biết tôi đã yêu em rồi. Tình yêu thật kỳ lạ, và tôi tự hỏi có phải chăng là tiếng sét ái tình? Em nhỏ hơn tôi bốn tuổi và là nhân viên mới của công ty tôi. Em xinh xắn, dịu dàng nhưng mạnh mẽ và cương nghị. Ánh mắt em khi nhìn tôi đã làm tôi ngơ ngẩn, và lúng túng đến nỗi không biết được em đang hỏi tôi những gì.
Tôi đỏ mặt mỗi khi em nhìn tôi. Tôi trở thành một chàng khờ hậu đậu, vụng về trước em. Tôi tìm mọi cách để mời em đi chơi, đi ăn trưa, ăn tối với tôi. Mỗi khi em bị ốm, tôi lo cuống lên, nào là mua thuốc, mua cháo cho em, bắt em phải nghỉ ở nhà cho khỏe hẳn. Trong ngày sinh nhật em, tôi đã tặng em một món quà ngọt ngào lãng mạn như tình yêu của tôi dành cho em. Tôi phớt lờ lời xì xào của các đồng nghiệp và tôi cũng không cần quan tâm đến chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay thanh mảnh, trắng hồng của em.
Tôi luôn cho rằng, tình yêu là rất quan trọng, rất thiêng liêng. Trên cuộc đời này, đâu phải dễ dàng gặp được người con gái mà mình yêu tha thiết và có thể sẻ chia mọi điều trong cuộc sống với người ấy. Vậy nên, khi gặp em, tôi đã quyết định sẽ vượt qua mọi thử thách để được ở bên em. Tôi luôn tin tình yêu chân thành sẽ làm em cảm động, rằng những gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim.
Tôi mơ hồ nhận ra em cũng dành tình cảm cho tôi, nhẹ nhàng và kín đáo. Đó là ánh mắt lo lắng của em khi thấy tôi ốm. Đó là khi em lặng lẽ ngồi nghe tôi tâm sự. Tôi luôn mơ đến ngày chiếc nhẫn trên tay em sẽ được thay bằng chiếc nhẫn do chính tôi mua mà trên đó sẽ khắc dòng chữ “Không bao giờ chia tay” và em, em sẽ thật xinh đẹp lộng lẫy bên cạnh tôi trong ngày cưới…
Tôi quyết định lấy hết can đảm để nói với em rằng tôi yêu em, rằng tôi muốn có em trong cuộc đời mình và tôi muốn em hãy làm vợ tôi. Tôi đã ngỡ ngàng khi thấy những giọt nước mắt long lanh trên mi em. Em gượng cười nói với tôi rằng mấy tháng nữa em sẽ kết hôn. Em xin tôi hãy quên em, hãy xem em như một đứa em gái.
Em đã đi con đường mình đã chọn và em không muốn rẽ vào con đường nào khác. Em sợ phải bắt đầu lại từ đầu. Em sợ những lời đàm tiếu và ánh mắt khinh rẻ của mọi người. Em sợ… Câu nói cuối cùng của em là vết dao đâm sâu vào trái tim tôi: “Em từng trách ông trời vì sao cho mình gặp nhau quá muộn màng, nhưng nếu yêu em, xin anh quên hết những chuyện ngày hôm nay và coi như chúng ta chỉ là anh em. Em xin anh”. Nước mắt em rơi, từng giọt lăn dài, lăn dài trên gò má xanh xao.
Tôi mượn công việc để quên rằng em đang ở rất gần nhưng rất xa tôi. Đôi khi vô tình gặp em, tôi tránh nhìn vào mắt em, nhìn em cười tôi thấy tim mình chua xót. Em lạnh lùng và tàn nhẫn bao nhiêu thì tôi trở nên âm thầm và lặng lẽ bấy nhiêu. Tôi cố nén không để cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt mỗi khi nghe mọi người bàn tán về đám cưới của em. Tôi dằn cơn ghen khi nghĩ đến đến một ngày em sẽ trong vòng tay người con trai khác. Tôi làm việc như điên, quên cả giờ về. chỉ vì tôi yêu em, yêu em rất nhiều, và không thể quên em.
Tôi vẫn làm việc cùng với em, vẫn âm thầm quan tâm những buồn vui trong cuộc sống của em. Và mỗi chiều về, trong căn phòng vắng, tôi khóc cho tình yêu tuyệt vọng và không lối thoát của mình…
(ST)