- Tham gia
- 1/7/2014
- Bài viết
- 2.296
Mưa, mùa mưa kỉ niệm đến rồi cậu nhỉ!
Haizz, tớ yêu mưa. ừ thì mưa khiến tớ buồn, ừ thì mưa ngăn bước tớ đi. Nhưng đâu đó trong tâm hồn tớ, nó thanh thản, nó yên bình hơn những ngày nắng gắt.
Tớ chấp nhận những cơn mưa, tớ chấp nhận những nỗi buồn sâu thẳm. Tớ vẫn cứ thế thôi, vẫn ngang bướng, vẫn vô tư như trước. Chắc chẳng có gì thay đổi ngoài một người bạn giờ đã hơn một người bạn.
Lặng mình trong những bản nhạc không lời man mác, tớ viết về cậu, viết về nụ cười của cậu khi nhìn thấy tớ, viết về chút buồn thoáng qua khi tớ dần xa. “Kỉ niệm”, nó mơ hồ quá, phải không cậu?
Tớ gom nhặt cho mình những mảnh vỡ kí ức. Bất giác chạnh lòng, tớ lại tự hỏi bản thân “sao nó mong manh thế?” Rồi thì tớ lại buồn.
Tớ lặng mình theo dòng chảy của thời gian, tớ hòa mình trong làn mưa trắng xóa. Đâu đó trên nền trời bất chợt tiếng sấm vang...
Tớ lạnh. Mưa mà. Mưa lúc nào cũng thế. Khúc nhạc mưa cứ reo rắt bên tai khiến tớ chẳng thể ngồi yên. Vô thức, tớ đưa tay hứng những giọt mưa lạnh buốt.
“Lãng mạn”?
Lãng mạn sao? Là tớ à? Không hẳn.
Tớ đơn giản chỉ muốn lòng mình thanh thản, tớ đơn giản chỉ muốn bình yên. Đã bao lâu rồi tớ không có được cảm giác an bình như thế? Đã bao lâu rồi tớ cứ mãi chật vật mà sống với bóng đơn?
Haizz, tớ lại buồn vu vơ nữa rồi!
Tớ nhìn chậu xương rồng. Tớ cười. Bé xương rồng dễ thương quá cậu nhỉ, dễ thương giống cậu vậy. xương rồng có gai, nhưng xương rồng của cậu không đủ làm tớ đau. Tớ vẫn thích cái cảm giác được đặt đầu ngón tay lên gai xương rồng mà xoa nhẹ như nâng niu đứa con tinh thần. tớ vẫn thích cái cảm giác mỗi sớm thức dậy được đánh thức xương rồng bởi những giọt nước mát trong. Từ bao giờ mà tớ yêu xương rồng đến thế?
Thời gian, nó qua nhanh hơn chúng ta tưởng cậu nhỉ. Từ một người bạn lúc xa lúc gần, giờ chúng ta đã hơn một người bạn
Cậu không phải người đầu tiên xuất hiện trong tim tớ. Nhưng cậu là người đầu tiên bước vào cuộc sống của tớ với tư cách là một boy friend. Tuổi học trò, tình cảm thoáng qua … nhẹ nhàng… trong sáng.
Tớ thích cái cảm giác được bên cậu, thích cái cảm giác được cùng cậu bước dài trên bãi cát. Ánh chiều chợt tắt, phố biển lại trở về với vẻ êm đềm vốn có của nó. Khi ấy, tớ nhớ cậu…như nhớ sự bình yên.
___________________________________________________________________
Nhanh quá cậu nhỉ ... mới đó mà đã một tháng trôi qua kể từ ngày tớ chấp nhận sự hiện diện của cậu trong cuộc sống của tớ. Chút dòng lưu bút, chút kỉ niệm lưu giữ nơi đây, gửi đến cậu như ánh nắng trong tâm hồn. Bình yên nhé my boy friend.

Haizz, tớ yêu mưa. ừ thì mưa khiến tớ buồn, ừ thì mưa ngăn bước tớ đi. Nhưng đâu đó trong tâm hồn tớ, nó thanh thản, nó yên bình hơn những ngày nắng gắt.
Tớ chấp nhận những cơn mưa, tớ chấp nhận những nỗi buồn sâu thẳm. Tớ vẫn cứ thế thôi, vẫn ngang bướng, vẫn vô tư như trước. Chắc chẳng có gì thay đổi ngoài một người bạn giờ đã hơn một người bạn.

Lặng mình trong những bản nhạc không lời man mác, tớ viết về cậu, viết về nụ cười của cậu khi nhìn thấy tớ, viết về chút buồn thoáng qua khi tớ dần xa. “Kỉ niệm”, nó mơ hồ quá, phải không cậu?
Tớ gom nhặt cho mình những mảnh vỡ kí ức. Bất giác chạnh lòng, tớ lại tự hỏi bản thân “sao nó mong manh thế?” Rồi thì tớ lại buồn.

Tớ lặng mình theo dòng chảy của thời gian, tớ hòa mình trong làn mưa trắng xóa. Đâu đó trên nền trời bất chợt tiếng sấm vang...
Tớ lạnh. Mưa mà. Mưa lúc nào cũng thế. Khúc nhạc mưa cứ reo rắt bên tai khiến tớ chẳng thể ngồi yên. Vô thức, tớ đưa tay hứng những giọt mưa lạnh buốt.

“Lãng mạn”?
Lãng mạn sao? Là tớ à? Không hẳn.
Tớ đơn giản chỉ muốn lòng mình thanh thản, tớ đơn giản chỉ muốn bình yên. Đã bao lâu rồi tớ không có được cảm giác an bình như thế? Đã bao lâu rồi tớ cứ mãi chật vật mà sống với bóng đơn?
Haizz, tớ lại buồn vu vơ nữa rồi!

Tớ nhìn chậu xương rồng. Tớ cười. Bé xương rồng dễ thương quá cậu nhỉ, dễ thương giống cậu vậy. xương rồng có gai, nhưng xương rồng của cậu không đủ làm tớ đau. Tớ vẫn thích cái cảm giác được đặt đầu ngón tay lên gai xương rồng mà xoa nhẹ như nâng niu đứa con tinh thần. tớ vẫn thích cái cảm giác mỗi sớm thức dậy được đánh thức xương rồng bởi những giọt nước mát trong. Từ bao giờ mà tớ yêu xương rồng đến thế?

Thời gian, nó qua nhanh hơn chúng ta tưởng cậu nhỉ. Từ một người bạn lúc xa lúc gần, giờ chúng ta đã hơn một người bạn
Cậu không phải người đầu tiên xuất hiện trong tim tớ. Nhưng cậu là người đầu tiên bước vào cuộc sống của tớ với tư cách là một boy friend. Tuổi học trò, tình cảm thoáng qua … nhẹ nhàng… trong sáng.
Tớ thích cái cảm giác được bên cậu, thích cái cảm giác được cùng cậu bước dài trên bãi cát. Ánh chiều chợt tắt, phố biển lại trở về với vẻ êm đềm vốn có của nó. Khi ấy, tớ nhớ cậu…như nhớ sự bình yên.
___________________________________________________________________
Nhanh quá cậu nhỉ ... mới đó mà đã một tháng trôi qua kể từ ngày tớ chấp nhận sự hiện diện của cậu trong cuộc sống của tớ. Chút dòng lưu bút, chút kỉ niệm lưu giữ nơi đây, gửi đến cậu như ánh nắng trong tâm hồn. Bình yên nhé my boy friend.